1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt Nhiên Chi Gian

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39 - Trúng “độc”

      Sau đêm ngon giấc, An An dậy rất sớm. Trời tờ mờ sáng, ngoài khơi xa thấy vài chiếc thuyền ra khơi, dập dờn điểm xuyết những con sóng xanh biếc. Đường chân trời vẽ vệt dài vô cùng mỹ lệ ngăn cách gian, giống như lơ lửng ở đó chẳng muốn bỏ . tự cốc vào đầu mình, nghĩ ngợi nữa, hôm nay bắt đầu căng thẳng rồi.

      Công việc đào tạo rất thuận lợi. Chỉ duy lúc sáng, do Đồng chủ nhiệm có dặn dò trước là Giám đốc rất chú trọng kết quả đào tạo lần này, nên mọi người đều hết sức chăm chú lắng nghe, ghi chép đầy đủ. Nhưng An An tỏ ra thích thú hơn khi thấy mọi người trao đổi với nhau, liền đưa ra hai đề thi trắc nghiệm, quả nhiên, rất nhanh, tò mò của mọi người được thức tỉnh. Đa số họ đều là những người còn trẻ, có thể quá quen với việc người ở giảng còn bên dưới lắng nghe, sau đó làm bài thi coi như xong. ngờ rằng, trong chương trình đào tạo này còn có rất nhiều trò chơi và bài kiểm tra thú vị. Học cảmột ngày nhưng ai nấy đều tỏ ra hết sức hưng phấn, tinh thần lên rất cao. Đồng chủ nhiệm đứng gần đó quan sát hài lòng gật đầu, này quả là có rất nhiều ý tưởng hay.

      Tâm trạng của An An rất tốt, trái tim mong mỏi được khỏa lấp, công việc giờ giống như trò chơi, trong lòng chỉ nghĩ đến việc còn nửa giờ nữa là có thể gặp được cậu nhóc dễ thương kia rồi. rất muốn kiềm chế lại nhưng vừa nghĩ đến đấy, khóe miệng liền giấu được nụ cười, ánh mắt vì thế cũng trở nên dịu dàng. ra, nhớ người lại ngọt ngào như vậy, đợi chờ từng giây từng khắc trôi qua, đến khi gặp được trái tim như ngừng đập.

      Bước ra khỏi phòng họp, nhìn đám người xa xa phía trước khẽ mỉm cười với Đồng chủ nhiệm: “Đồng chủ nhiệm, tối nay tôi muốn ra ngoài dạo chút, nhân tiện thăm người bạn ở đây. Bữa cơm tối nay, tôi có thể góp mặt được ?”. Đồng chủ nhiệm cười hòa nhã: “ việc gì, thanh niên mà, cứ chơi . Hôm nay rất tuyệt, ngờ mọi người lại thích cách huấn luyện này đến vậy. cũng mệt rồi, thư giãn chút cũng tốt, tôi với Giám đốc Hàn cho. Dù sao với mấy ông già, mình con chắc thích lắm”.

      cảm kích nhìn Đồng chủ nhiệm, khẽ gật đầu: “Cảm ơn chủ nhiệm, giáo án ngày mai tôi đưa cho Tiểu Chutrước để ấy có chuẩn bị trước”. Tiểu Chu là trợ lý của ông Đồng, còn rất trẻ.

      Đồng chủ nhiệm bố trí xe đưa về khách sạn. Lúc về đến nơi vẫn chưa thấy ai cả, chắc mọi người còn nghiên cứu mấy vấn đề kinh doanh và kỹ thuật, đây đều là những chi tiết cần phải có thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng.

      An An tắm xong ngồi bên cửa sổ sấy tóc, ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, mới sáu giờ, biết Tiểu Vũ học xong chưa? Hôm nay có đến muộn ? Vừa nghĩ vừa nhìn ra biển, ánh mặt trời chầm chậm cùng những con sóng dần dần chìm xuống. muốn làm phiền Tiểu Vũ lúc này, sợ ảnh hưởng đến kỳ đào tạo của .

      Nhưng trong lòng lại rất nhớ, muốn đột nhiên xuất trước mặt như lần trước, cùng ăn cháo, gương mặt kìm được bồng hồng lên. càng ngày càng thích , cảm giác này biết có từ lúc nào, con người đó gieo vào trái tim hạt giống, nó dần dần, lặng lẽ nảy mầm lớn lên, thời gian trôi qua, nó bám sâu tận đáy lòng. Mồi lần xuất như chạm vào nơi cội rễ trái tim , kéo theo toàn bộ cơ thể, tâm trí, ảnh hưởng đến cả suy nghĩ của . Đợi đến khi muốn chống cự cái rễ kia ăn sâu đến nỗi ngay cả hít thở cũng cóthể nhớ đến mùi cơ thể , thậm chí ngập tràn trong đầu là hình ảnh nụ cười vui vẻ của .

      trúng “độc” rồi, trúng thứ độc gây chết người nhưng vô cùng ngọt ngào.

      Hơn nữa bản thân lại muốn được giải độc, nếu như đây là phản bội do chính chủ động cứ để nhận lấy . An An còn muốn tiếp tục đấu tranh nữa, mặc kệ cái gì là trách nhiệm và tội lỗi, chỉ muốn tận hưởng, ghì giữ chặt hạnh phúc, cho phép mình ích kỷ, chẳng mong hạnh phúc này có thể mãi mãi, cứ coi đây là giấc mơ mà có thể chầm chậm trải qua, chầm chậm tỉnh giấc.

      Trong vô thức, ôm đầu gối dựa vào thành cửa sổ, chìm dần vào giấc ngủ, ngọt ngào mỏng manh kia dường như vẫn còn phảng phất khóe miệng.

      “There are you hear me one night say

      And I am waiting, and you say my coming.”

      Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, tỉnh dậy, quay đầu nhìn chiếc điện thoại nằm giường nhấp nháy rung. mỉm cười, bước tới cầm lên.

      “Alô, tôi vừa kết thúc xong, còn sao? Có phải ăn cùng họ ?”, giọng nhớ nhung đó vọng đến, rất ràng. “Hôm nay phải , tôi vớikhách hàng rồi, định ra ngoài dạo chút.” nghe thấy phía bên kia giọng khẽ cười, có cảm giác mặt minh đỏ lên, nhưng lại muốn phủ nhận vì mà từ chối mọi người. “Vậy được”, Tiểu Vũ chậm rãi : “Chút nữa tôi đến đón , khoảng chừng sáu giờ bốn mươi. Đứng ở trạm xe buýt đợi tôi”. cười, khẽ đồng ý.

      Cuộc gọi kết thúc, An An cầm điện thoại ngẩn ngơ lúc, nhớ quá, muốn được gặp ngay bây giờ. Lúc ấy mới phát ra nỗi nhớ giày vò kia giống như tra tấn, cho dù nghe được giọng nhưng vẫn cảm thấy đủ, vẫn mong được gặp sớm, muốn mỗi giờ mồi khắc được bên .

      thể ngồi yên, còn tới hai mươi phút nữa mới tới, nhưng lại muốn mình thẫn thờ trong phòng thế này, trống trải nơi đây khiến nỗi nhớ của như trào ra mãnh liệt. An An liền thay quần áo, trang điểm qua rồi xuống lầu.

      Chương 40 - Đứa bé
      Trời dần chìm vào bóng tối, nhưng cái nóng của mùa hè vẫn còn sót lại, khí oi bức trộn với vị biển càng khó chịu hơn.

      qua khoảng sân của khách sạn, chầm chậm tiến về phía trạm xe buýt, sẩm tối ngày hè, dòng người nhộn nhịp, ai cũng vội vã trở về căn nhà ấm áp và đầy hạnh phúc của mình. Mặc dù trong thành phố xa lạ này, nhưng An An lại hề cảm thấy độc, bởi vì ở đây còn có . khẽ mỉm cười, phát tất cả mọi thứ xung quanh bồng trở nên đáng biết bao.

      Trạm xe buýt thưa thót vài người đứng đợi, phần lớn đều là trở về nhà. kiên nhẫn ngồi ghế, nhìn những chiếc taxi qua lại, mong đợi người sắp xuống xe kia là hình bóng mà quen thuộc.

      Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng thút thít yếu ớt, sau đó ngày càng lớn dần, An An ngạc nhiên quay người lại, cách đó xa bé chừng bốn năm tuổi ngồi bệtngay bên vệ đường, gào khóc. tò mò đứng dậy tới, ngồi xuống gần bé, muốn vỗ lên vai đứa nhóc đó, nhưng bàn tay vừa chạm vào lập tức bị tránh ra. Đứa bé này có vẻ rất nhạy cảm. rụt tay lại, nhàng ngồi cạnh nó, nhìn xung quanh thấy có ai, chỉ có những người đường chỉ trỏ, nhất định bé này bị lạc rồi. Cách đây khoảng năm mươi mét có siêu thị lớn, người ra người vào ngớt.

      thử an ủi đứa nhóc: “Em à, có phải em bị lạc mẹ phải ?”. Khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt vừa nghe tới mẹ liền ngẩng đầu lên, giọng non nớt, nức nở nhìn người ngồi trước mặt, “Mẹ.... mẹ cần Tâm Tâm nữa rồi”.

      An An đoán chắc là bé Tâm Tâm này cùng mẹ đến đây mua đồ rồi bị lạc, liền dỗ dành: “Tâm Tâm, đừng khóc nữa”.

      mỉm cười: “Có phải mẹ mua cho Tâm Tâm những thứ Tâm Tâm thích ăn ? Xách rất nhiều túi phải ?”. Tâm Tâm dần dần nín khóc, nước mắt vẫn còn dính gương mặt nhắn.

      An An rút ra tờ khăn giấy, đưa cho bé, nhưng Tâm Tâm cảnh giác tránh ra. cũng ép, đưa tờ khăn giấy trước mặt bé: “Tâm Tâm rất ngoan phải khôngnào? Vậy tự mình lau mặt, được ?”. Tâm Tâm bĩu môi, do dự với lấy cái khăn, vo thành cục rồi lau lung tung làm cho nước mắt nước mũi nhoe nhoét lên mặt. mỉm cười lấy tờ khăn khác lau cho bé, lần này Tâm Tâm tránh nữa, cảm thấy người dì trước mặt mình rất dịu dàng, giống như những người xấu mà mẹ nó .

      Những người vây quanh đứng xem thấy đứa trẻ khóc nữa cũng dần bỏ . Họ nghĩ này giúp đứa bé đó tìm mẹ.

      “Tâm Tâm, cho dì biết, có phải lúc nãy Tâm Tâm cùng mẹ mua đồ phải ?”, nhàng xoa lên mái tóc bé.

      “Mẹ... Tâm Tâm muốn ăn thạch. Huhu... mẹ cần Tâm Tâm nữa.” Đứa bé cứ lặp lặp lại, tiếng thút thít bắt đầu vang lên. An An vội ôm bé vào lòng an ủi: “Tâm Tâm, phải mẹ cần Tâm Tâm đâu. Ngoan nào, đừng khóc, chắc là mẹ mua thạch đấy”. Có lẽ hai mẹ con đường về sau khi mua đồ xong, Tâm Tâm đòi ăn thạch nên mẹ quay lại mua, thế nên mới lạc.

      Tâm Tâm nghe xong, bán tín bán nghi hỏi lại: “Có mẹ mua thạch cho Tâm Tâm ?”. “Tất nhiên rồi. Mẹyêu Tâm Tâm nhất mà, chắc chắn là mua thạch cho Tâm Tâm rồi”. Đứa bé mếu máo, nghiêng đầu, dựa vào vai rồi nhìn lên: “Mẹ, mẹ... Tâm Tâm cần ăn thạch, chỉ cần mẹ thôi”.

      An An nhàng ôm lấy Tâm Tâm, thầm nghĩ lát nữa phát thấy con mình đâu chắc mẹ quay lại tìm thôi.

      “An An”, nghe thấy giọng quen thuộc, quay đầu lại, ra là Tiểu Vũ, đứng cách đó xa, liền mỉm cười giơ tay vẫy .

      “Đây là...?”, Tiểu Vũ đến nơi nhìn vào đứa nhóc ôm trong lòng, gương mặt nhắn hơi cau lại, mặt còn đầy nước mắt với nước mũi, đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm.

      “Đây là Tâm Tâm, bé bị lạc mẹ.” An An xoa đầu đứa nhóc đầy thương: “Tâm Tâm, chú này là bạn của dì, phải người xấu đâu”. Nhưng Tâm Tâm thèm để ý đến lời , cứ dán mắt vào Tiểu Vũ. Lát sau, bé vùng dậy thoát khỏi vòng tay , bước tới giật giật áo , quay đầu nhìn : “Đây là , phải chú”.

      chịu nổi, đúng là ranh con. chàng này vừa xuất , Tâm Tâm liền chẳng thèm để ý đến nữa. Tiểu Vũ thấy thế, trong lòng cười trộm, nháy mắt với , đầyđắc ý.

      Tâm Tâm thấy vậy tỏ vẻ vui, càng giật mạnh áo : “, bế, bế”. Ôi trời, tức chết mất, ban nãy muốn ôm cho, vậy mà khi Tiểu Vũ vừa xuất lại đòi bế. Sao đến đâu cũng mê hoặc người khác vậy, thậm chí cả đứa nhóc ngây ngô này nữa chứ.

      Tiểu Vũ đành khom người xuống, tay nhàng bế Tâm Tâm lên, tay kéo đứng dậy. An An ngồi xổm từ nãy đến giờ cũng bắt đầu tê hết cả chân đứng nổi. Tâm Tâm được Tiểu Vũ ôm trong lòng, hớn hở vuốt mặt , đôi tay sờ sờ vào mũi, môi, sau đó hôn mạnh cái vào mặt Tiểu Vũ. “Cậu , đến đâu cũng làm các mê muội, ngay cả mấy đứa nhóc cũng tha”, giận hờn đánh vào cánh tay .

      Nhưng Tiểu Vũ hề giận, thản nhiên quay sang cười với bé. Đúng lúc hai người chơi đùa cùng Tâm Tâm từ đằng xa vọng lại tiếng gọi lớn: “Tâm Tâm, Tâm Tâm”. Đứa bé vừa nghe thấy tiếng mẹ vội giẫy đòi xuống, chạy ngược lại phía sau, mẹ Tâm Tâm tay xách túi đồ lớn cũng chạy tới.

      Hai người nhìn nhau, Tiểu Vũ ôm lấy , còn an tâm ngả đầu vào ngực , nhìn mẹ Tâm Tâm bế bé tiến lại gần, trong lòng tràn ngập ấm áp. Tâm Tâm được mẹ bếtrên tay tiến gần tới cảm ơn hai người họ, còn với mẹ mình: “Tâm Tâm thích này”. Mẹ Tâm Tâm ngại ngùng nhìn hai người rồi cảm ơn thêm lần nữa. An An xoa đầu : “ cần cảm ơn”, rồi còn khen bé rất ngoan. Tâm Tâm giật giật áo mẹ: “Mẹ, mẹ, con mới hôn vào má đẹp trai kia, con muốn hôn cái nữa”. Mẹ Tâm Tâm áy náy nhìn hai người, rồi ngăn cái cơ thể với sang kia.

      An An đẩy Tiểu Vũ ra hiệu bế bé. Tiểu Vũ nghe theo, rướn qua hôn vào má Tâm Tâm cái, bé hớn hở hôn lại vào má , rồi cười khanh khách. Hai người nhìn theo mẹ Tâm Tâm bế , xa dần khuất khỏi tầm mắt, thấp thoáng còn thấy bé vẫy tay chào hai người họ.

      Nhìn mãi về phía đó, cho đến khi hai mẹ con mất hút trong dòng người nhộn nhịp, cho đến khi bỗng cảm thấy eo mình bị thít chặt, An An ngẩng lên thấy Tiểu Vũ nhìn mình âu yếm, trái tim bồng trở nên ấm áp, mỉm cười : “Tâm Tâm đáng ”, trong mắt dường như vẫn còn lên gương mặt nhắn dễ thương kia.

      chỉ chỉ vào mũi : “Đúng thế, mới biết đánh giá thế nào là chàng đẹp trai”. Ngay lập tức nhớ lại cảnh Tâm Tâm vừa nhìn thấy Tiểu Vũ thèm để ý đến mình, An An quay sang giận dỗi: “ quá đáng, lúc đầu đưa tay muốn ôm nó, nhóc còn khôngcho, cậu vừa đến đòi hôn má”.

      cười đắc ý, nhàng ôm lấy , rồi vẫy chiếc taxi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41 - Tốt bụng
      An An trong lòng cảm thấy bất bình, lúc ăn cơm vẫn còn bực bội, tại sao đến đâu cũng nổi tiếng như thế? vậy còn tự mãn: “Tâm Tâm sau này chắc chắn có con mắt tinh đời để chọn bạn trai, đây là bé cực kỳ thông minh”.

       

      Ăn cơm xong đến tám giờ. Hai người nắm tay nhau thong thả bước dọc con đường cái hướng ra biển. Biển cách đường xa, qua bãi đất trống, len qua những bãi cỏ và luống hoa, qua mấy nhà dân cứ hai ba người hoặc cả gia đình trải thảm ngồi hóng gió.

       

      Biển sâu hun hút, tối đen hòa với nền trời thành màu đồng nhất ra trước mặt. Trong bóng tối, tất cả đều trở nên mờ mịt, chỉ có ngọn đèn tít tắp đằng xa báo cho họ biết hướng đến bờ biển. qua đám cỏ dại, giẫm lên bãi cát, đôi giày cao gót bị lún xuống, phải nhấc từng bước từng bước .

       

      Càng gần về phía biển, cát ở dưới chân càng mịn, An

      L An trong lòng cảm thấy bất bình, lúc ăn cơm vẫnAn thích thú cởi giày, chân trần bước lên bờ cát mềm mại. kinh ngạc thốt lên: “Woa, cát ở đây mịn , rất dễ chịu” rồi phấn khích giơ đôi giày lên, ra hiệu bảo cũng bỏ giày ra. Tiểu Vũ liền nghe theo để chân trần giống .

       

      An An như đứa trẻ, chạy nhảy la hét cát. xách giày, bám theo sau nhìn , khi gần khi xa, mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể thấy hình những tán hoa bay phấp phới áo , bất giác mỉm cười nhớ lại hình ảnh tốt bụng ban nãy.

       

      Lúc đó đứng từ đằng xa nhìn thấy ngốc này ngồi bên cạnh đứa bé kia. nghe gì, nhưng thấy gương mặt đầy dịu dàng đấy, biết dỗ dành đứa nhóc.

       

      Bức tranh đó vẽ lên đẹp, ánh sáng le lói của buổi chiều chạng vạng hòa vào cơ thể , giống như vầng hào quang bao quanh bức tranh ấm áp đó.

       

      cứ thế kiên nhẫn dỗ dành bé, nhàng lau mặt và ôm nó vào lòng. Trái tim tuôn đầy thương , nhất là khi nhìn thấy dịu dàng ấm áp khuôn mặt , này nhất định rất trẻ con, dáng vẻ vỗ về ôm ấp kia, giống như bảo vệ vật báu vô cùng quý giá.

       

      Tiểu Vũ biết mình nhầm người, tốt bụng hề tính toán, lúc nào cũng toát ra dịu dàng, luôndùng tình thương để đối đãi những người xung quanh, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác. Nhớ lại lúc nhìn theo bóng Tâm Tâm khuất dần, ánh mắt lộ vẻ thân thiết nỡ rời xa. rất muốn ôm chặt vào lòng, cầu xin cũng đối với mình như Tâm Tâm, quan tâm thương, đừng né tránh . có thể lưu luyến đứa nhóc xa lạ, vậy nếu như thích ai đó, chắc chắn toàn tâm toàn ý thương người ấy vô điều kiện. Do đó, điều mà trái tim mong mỏi chính là tình , quan tâm chăm sóc của .

       

      “Mau đến đây, Tiểu Vũ, mau lên”, cách đó xa, An An hào hứng ngồi xuống gọi lớn. khẽ cười bước lại chỗ .

       

      “Cậu xem, tôi đào được con sao biển”, phấn khích lôi nó lên. “Chúng ta thi xem ai đào được nhiều sao biển hơn ?”, xong liền quăng giày sang bên, ngồi xổm xuống đất chăm chú tìm những con sao biển nằm cát.

       

      bật cười, để giày của cả hai đặt lên chỗ đất khô. Sau đó bắt đầu tìm sao biển, con sao biển lờ mờ ra, nhàng từ từ kéo nó lên. thích thú đào tiếp, nhoài người cát, chầm chậm dò tìm.

       

      Ở bên cạnh, cũng í ới khi vừa phát ra con. Côgọi tên , nhưng Vũ Minh thèm để ý, chỉ chăm chăm tìm kiếm, muốn cho bất ngờ lớn.

       

      Bồng gần đó, kêu lên: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau lại đây, sao con sao biển trở nên cứng thế này?”. đứng dậy bước lại phía , quả nhiên là An An tìm được cũng ít sao biển, nhưng những con đào được lúc đầu đều cứng đơ, giống như đá vậy. nhăn mặt, phụng phịu: “Sao lại thế này?”. cầm con sao biển tay đặt lên mặt cát, quả nhiên mấy con chưa cứng vội chui vào cát, hoàn toàn thấy chúng như thế nào nhưng nó cứ chìm dần xuống. Còn những con cứng lại vẫn nằm yên chỗ. hiểu ra: “Mấy con sao biển này khi ra khỏi cát nhanh chóng chết vì bị mất nước, sau đó chúng trở nên như thế này”.

       

      Ai da, như chợt nhớ ra điều gì, chạy vội đến chỗ mình vừa ngồi ban nãy. tò mò chạy theo sau, thấy Tiểu Vũ xoài người ra đất, bên cạnh chân có đến chục con sao biển, hiểu làm gì. “Haizz, lại thế rồi”, than thở: “Làm sao lại nữa?”.

       

      cười giải thích: “Tôi mới bỏ đám ở đây, nhưng ngờ chúng lại có thể chạy được, nhìn xem”, tay chỉ con, bên cạnh nó còn xuất mấy dấu vết: “Nó vừa mới ở chỗ này, lát sau chạy đến kia rồi.”, lại chỉ con dưới chân, gần như mất dạng, chỉcòn dấu năm cánh của nó nền cát: “Chúng chỉ giấu mình dưới cát thôi. Nếu móc xuống chắc chắn vẫn thấy nó”. vui vẻ chỉ vào mấy con ngay bên cạnh chân, lần đầu tiên phát sao biển lại kỳ lạ đến thế, hơn nữa dấu vết chúng để lại khi di chuyển cũng giống nhau, thậm chí có con còn vùi mình xuống theo hình trôn ốc.

       

      bắt đầu xếp những con sao biển lại, dùng nó để tạo thành hình trái tim. thích thú nhìn , ngờ con người này lại lãng mạn đến thế. còn dùng tay viết lên mấy chữ : “Thân tặng An An tốt bụng”, cảm động nhìn hình trái tim được tạo ra từ sao biển, liền rút chiếc máy ảnh trong túi ra chụp lại.

       

      Nhìn dòng chữ đầy ấm áp lên trong máy ảnh, mỉm cười xúc động : “Cảm ơn”.

       

      khẽ cười, ngắm dáng vẻ ngọt ngào này của . Thấy An An có vẻ thích sao biển nên tìm thêm mấy con để mang về làm kỷ niệm. Nhưng lại ngăn : “ cần đâu, tôi thấy tội nghiệp chúng lắm, vừa rời khỏi nước chết. Tôi muốn đâu. Cứ để chúng ”. dừng lại, dịu dàng nhìn , người con tốt bụng này quả nhiên có trái tim lương thiện.

       

      Đột nhiên Tiểu Vũ đưa bàn tay đầy cát lên chạm vào mặt . “Á...”, giật mình hét lớn, gương mặt dính đầy cát, vội bỏ chạy, tức mình vừa đuôi theo vừa gọi .




      Chương 42 – Quyến luyến
      thích thú nhìn đuổi kịp, càng thích thú hơn khi chạy ra phía biển, nước biển lành lạnh tạt lên bắp chân, cảm giác khoan khoái dễ chịu như xua cái nóng bức của ngày hè. Những đợt sóng cuộn tới, giống như bàn tay dịu dàng vuốt ve đôi chân. đứng đó, yên lặng cảm nhận rung động của nước biển.



      nhào tới, đâm sầm vào người Tiểu Vũ, bám chặt cánh tay , sau đó mới thở phào, chống hông đứng cạnh. Bất chợt An An thấy mình giống như đứa trẻ chưa từng thấy biển, mỗi khi có con sống ập tới lại nhảy lên, “Nhảy sóng ..còn kéo lại để đợi những con sóng kế tiếp.



      Dường như niềm vui của tràn sang , lâu lắm rồi Tiểu Vũ cười vui vẻ như thế này, mồi lần ở bên cảm giác khác.



      An An bám vào vai , thở hổn hển vì mệt. Đợi đến khi lấy lại sức mới buông tay ra, tiến thêm chút nữa. vội kéo tay lại, vì sợ quá xa, quay đầu mỉmcười tỏ vẻ sao.



      Rồi đứng trước mặt , hít hơi sâu, dang rộng đôi tay, ngả đầu về phía sau như muốn lặng lẽ đón lấy màn đêm.



      bước tới cạnh, nghe thầm: “Biển đêm tuyệt quá, nhắm mắt thế này chỉ cảm nhận được mênh mông của biển cả mà cậu còn có thể nghe thấy thanh của gió”, xong cánh tay càng dang rộng hơn.



      Tiểu Vũ bắt chước theo , nhưng ngoài tiếng sóng vỗ rì rào ra, bên tai chỉ vọng lại hơi thở của An An.



      Giọng nhàng truyền đến bên tai : “Nó tới đấy, cậu có cảm thấy ? Nó như đôi tay mềm mại, nhàng lướt qua vai cậu, hôn vào má cậu, rồi lên môi, nghe thấy ? Nó , đêm nay vì có cậu mà biển trở nên tuyệt đẹp đến vậy”.



      hít hơi sâu, cảm giác mọi buồn phiền trong tim đều được trút hết ra ngoài, cơn gió nhè tràn qua cơ thể giống như muốn gột sạch tất cả. Cảm giác toàn thân thả lỏng, Tiểu Vũ chầm chậm mở mắt, quay sang nhìn , An An vẫn yên lặng tận hưởng đêm tuyệt vời này, lại lần nữa khiến xúc động.



      mở mắt mỉm cười, thấy ánh mắt mơ màng của . Độtnhiên cúi người té nước về phía , làn nước lạnh tạt lên mặt khiến Tiểu Vũ bừng tỉnh, thấy giật mình, bật cười rồi chạy nhanh. Cuối cùng cũng trả thù được , cười sung sướng.



      ngờ ngốc này dám đánh lén mình. vội vàng đuổi theo, nhào về lên phía trước túm lấy , hai cơ thể nghiêng ngả ngã lăn ra cát. An An cảm thấy chóng hết cả mặt, đợi đến khi lấy lại tinh thần nằm gọn trong vòng tay của .



      An An thở hổn hển, cơ thể nóng bừng, muốn đẩy ra, nhưng dường như Tiểu Vũ hề có ý định đứng dậy. cúi đầu nhìn chằm chằm vào , làn tóc mềm xõa cát, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ngời sáng, cặp môi khẽ mở thở gấp, vẻ quyến rũ đó chẳng khác gì hình ảnh từng xuất trong những giấc mộng của .



      Ảnh mắt mê hoặc của Tiểu Vũ chiếu thẳng vào khiến bối rối, bầu khí giữa hai người như bị đóng băng. dám nhúc nhích, trong lòng căng thẳng, lại mơ hồ như chờ đợi. Hơi thở của ngày càng gấp gáp, ngày càng nóng hơn, từ từ lan sang khiến toàn thân như bị đốt cháy.



      căng thẳng liếm môi dưới, đột nhiên thấy rùng mình, cơ thể cứng ngắc giống như cố gắng giữ chặt mộtcái gì đó.



      tay chống xuống nền cát, tay còn lại vén những sợi tóc của ra sau vành tai, rồi lướt qua cánh mũi, cảm giác ngưa ngứa khiến nén được thở hắt ra.



      Giọng như ma thuật của phảng phất truyền vào tai An An: “Giờ tôi có thể cầu món quà của mình ?”. Đầu óc tê dại, từ từ suy nghĩ, nhớ lại lúc chuyện điện thoại đồng ý với , nếu có thể xuất mời ăn hải sản đáp ứng mọi cầu của . Nhưng, nhưng, trái tim do dự, hồi hộp và cả sợ hãi nếu ra cầu đó.



      Ảnh mắt nhìn thấu tận đáy lòng , gương mặt ngày càng tiến gần tới. lo lắng nhắm chặt mắt lại, nín thở. Đôi môi mềm mại của đặt lên môi , có chút mát lạnh, nhàng chạm vào giống như chiếc lông vũ lướt qua. khẽ cắn đôi môi mềm mại đó, nhấm nháp, dịu dàng này khiến trái tim cảm thấy rã rời, chầm chậm thả lỏng, để mặc những rung cảm ập tới.



      Đột nhiên An An cảm thấy ẩm ướt, mềm mượt, cảm giác này khiến thấy khát khô, cổ họng phát ra thanh mơ hồ.



      thanh ấy phảng phất bên tai Tiểu Vũ giống như lời khích lệ, lưỡi tiến vào trong, bắt đầu khẽ mở đôi môi. thấy bất lực, đầu óc hoàn toàn mê muội. Nụ hôn mang theo tất cả mùi vị của , mùi khói thuốc nhè , hơi thở nồng đượm, như được truyền thẳng từ miệng đến não, khơi dậy khát vọng nằm sâu kín tận đáy lòng .



      Tay tự chủ được lướt cơ thể mềm mại này, nhàng tìm tới vành tai , cơn khoái cảm tê dại lan tỏa khắp cơ thể tới tận ngón chân. Cảm nhận được toàn thân run rẩy trong tay mình, lờ mờ hiểu ra, tai chính là nơi nhạy cảm nhất của . từ từ đưa lưỡi tới, rồi khẽ cắn vào làm cơ thể đột nhiên căng cứng, An An cắn chặt bờ môi dưới, chỉ sợ thanh đó trào ra.



      Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn gương mặt mê man đỏ ửng của , đôi môi vẫn cắn chặt kìm nén. khẽ cười, bất ngờ cúi đầu xuống tiếp tục, “Aaa..”, cảm giác mãnh liệt kích thích toàn bộ cơ thể khiến An An thể kiềm chế nữa, buột miệng kêu lên.



      Giọng êm dịu và ấm áp len vào tai : “Gọi Vũ Minh ”, mê man nhìn đến gương mặt mờ ảo hữu trước mắt, bất giác khẽ gọi: “Vũ Minh”. Nghe thấy tên mình được thốt ra từ khóe miệng An An, thanh đầy thương đấy tạo nên luồng khoái cảm lan khắp cơ thể . Vũ Minh hôn lên đôi môi , khác với dịu dàng ban nãy, cuồng nhiệt, gấp gáp hoàn toàn chiếm gọn lý trí .Đôi bàn tay nóng rực vội vã vuốt ve cơ thể, từ cổ xuống ngực, xoa nắn nhàng rồi tới phần eo, cả cơ thể như tê dại. An An bứt rứt ghì chặt đầu xuống, bàn tay nhàng len vào mái tóc. chịu nổi trêu chọc giày vò này nữa, khẽ gọi: “Vũ Minh, Vũ Minh”, nhưng đôi môi vẫn lướt tới cổ áo, dùng răng mở cúc áo rồi phủ lên ngực , cảm giác nóng bỏng nơi đó khiến như hoảng loạn, bàn tay kìm nén được kéo mái tóc lại.



      Tiểu Vũ khẽ ngước đầu lên, mê man nhìn vào mắt . Thấy ánh mắt như cầu xin kia, hít hơi sâu, lại cúi đầu xuống nhưng vùi mình vào nơi ấm áp đó nữa mà chỉ chạm tới hõm vai , đôi bàn tay ôm chặt. Bất động hồi lâu, hơi thở vẫn còn hổn hển, đợi bình tĩnh lại.



      Mãi sau mới ngước lên, tay khẽ chống cơ thể rời khỏi người để giảm trọng lượng. An An dịu dàng nhìn , dám động đậy. Chạm lên khuôn mặt của ngốc nghếch này, cuối cùng thốt ra câu: “ biết ? Mỗi đêm nhớ đều khiến toàn bộ cơ thể tôi đau nhói”.



      Nhìn gương mặt khôi ngô đầy kích động của , có thể cảm nhận được khát vọng phải kiềm chế tronghắn. cảm động vuốt mặt , biết đối với minh rất tốt, liền rướn lên tặng nụ hôn. hiểu lòng, đó là điều chắc chắn.



      Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào , gào lên tiếng rồi lật người nằm xuống bên cạnh, mắt khép chặt, tay vẫn nắm lấy tay . rất muốn, nhưng cái cần là phải hoàn toàn thuộc về , muốn ngày ngày là của . Phải kìm nén cảm xúc mọi lúc, hôm nay cũng phải ngoại lệ, nhưng đáng để nâng niu coi trọng.



      Hai người cứ yên lặng như vậy nằm bãi cát, mặc cho cơn gió đêm thổi qua xóa tan những đam mê, kích động.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43 – Chấp nhận
      biết mình về khách sạn bằng cách nào, An An

      gồi giường đầu óc vẫn còn trống rỗng. Mọi thứ diễn ra như giấc mơ, nhưng những rung cảm và hồi hộp ban nãy lại quá chân thực. Bất giác đưa tay lên môi mình, cảm giác mềm mại của đôi môi khiến trái tim vẫn loạn nhịp.



      ngây ngất ngả ra giường, nhắm mắt lại, tâm trí hỗn loạn, nhớ tới ánh mắt lúc kiềm chế dục vọng, biết Tiểu Vũ rất khổ sở, chấp nhận giày vò đến vậy đơn giản chỉ vì . luôn quan tâm đến người khác, nhưng lần nào cũng ngạc nhiên khi phát ra dịu dàng chu đáo của , nó tình cờ lặng lẽ vây lấy tâm trí An An, xâm nhập vào tâm can khiến đắm chìm cách nào thoát ra được.



      Ông trời ơi, cứu tôi với! Phải làm thế nào đây mới có thể , mới có thể đáp ứng những điều muốn? Đôi chân mệt mỏi, tự ôm lấy mình, nhìn ra phía biển thămthẳm ngoài xa kia, rất muốn toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của con người này, nếu như có thể, dành cho Tiểu Vũ nhiều thương hơn để bù đắp lại những tình cảm mà mất trong quá khứ.



      Trong khoảng thời gian này hãy lãng quên tất cả mọi thứ, đây là Đại Liên, nơi thuộc về . Đừng nghĩ đến những trách nhiệm đáng ghét kia, hãy cứ vui vẻ sống hết tuần này, mặc cho tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì.



      Trong bóng tối An An nở nụ cười kiên định, vứt bỏ muộn phiền, đây là hạnh phúc mà họ đánh cắp của Thượng Đế, chỉ cần ở bên , và tận hưởng những ngọt ngào chỉ thuộc về hai người.



      Trong căn phòng tối đen khác, Tiểu Vũ lặng lẽ ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm điếu thuốc, căn phòng tỏa đầy khói, lại mất ngủ. Hôm nay chàng đồng nghiệp cùng phòng sang phòng bên đánh bài, chỉ còn mình thẫn thờ ngồi đây. Trong đầu chỉ toàn là hình bóng , đôi môi ngọt ngào, cơ thể mềm mại và vành tai đáng đó.



      buổi tối diễn ra như trong phim, những hình ảnh tái lại trong đầu, cảm giác như cơ thể lại thể kìm nén nổi. Nhớ tới tiếng rên quyến rũ từ đôi môi mọng đỏ bật ra kia, khẽ cười, lúc tên được thầmcảm giác vô cùng tuyệt diệu.



      Khát vọng trong lòng hề giảm bớt khi được chấp nhận, ngược lại nó còn mãnh liệt hơn, giống như thuốc phiện, càng nếm trải bao nhiêu càng đòi hỏi bấy nhiêu.



      Đôi mắt trầm lắng cụp xuống, cảm giác nhớ nhung giày vò này đến lúc nào mới có thể dừng lại.



      Hai người đều nghĩ rằng sau đêm nay khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, mà Thượng Đế cũng ngầm chấp thuận để hai người lặng lẽ tận hưởng cảm giác hạnh phúc chỉ thuộc về nhau. Nhưng cuộc sống phải lúc nào cũng như ý muốn. Hạnh phúc ngắn ngủi như giấc mơ, khi bình minh ló rạng vào buổi sớm mai, lúc bạn còn nhớ nhung lưu luyến lặng lẽ ra . mất mát đó có thể đánh tan giấc mơ đẹp.



      Sáng sớm hôm sau, An An còn chưa tỉnh dậy chuông điện thoại của Minh Minh vang lên. Cái giọng mệt mỏi ấy truyền tới khàn đặc: “Mama, gấu vui, mấy em hôm qua xấu quá, còn xấu hơn cả em cơ”. Nghe cái thanh ngỡ như xa lạ nhưng hết sức quen thuộc này, trái tim chùng xuống, nằm giường im lặng nghe phàn nàn, giọng như vẫn chuếnh choáng: “ chơi suốt đêm à? Lại ngủ hả?”. Trái tim vẫn khôngthể nhẫn tâm dù biết chỉ những lúc buồn chán mới nhớ tới mình, biết vậy nhưng kìm được an ủi .



      “ừm ừm, cún ngốc ở nhà, chơi chẳng vui chút nào.” nghe giọng trách, nén được cười khổ, phải chăng khi cách xa mới nhận ra được mình từng có người ở bên cạnh.



      “Được rồi, cuối tuần mama về, chẳng phải ở ngoài sao? Cũng về được mà.” cố ý đề cập đến điều đó, khoảng cách luôn tồn tại, lẽ nào vì chuyến này nên nó mới trở nên ràng hơn?



      vui, nữa, cún ngốc đúng là chán ngắt”, rồi tắt máy.



      Nhìn màn hình điện thoại tối dần rồi tắt hẳn, trái tim cũng như chìm xuống đáy, An An từ từ ngồi dậy, chân trần bước xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy biển thấp thoáng ngoài xa. Cơn gió ban sớm thổi tới, cái lạnh như thấm từ lòng bàn chân từ từ truyền lên đến đỉnh đầu. ôm lấy bờ vai, ra bản thân hề chạy trốn, vẫn nghĩ nơi đây là bầu trời hạnh phúc riêng của , nhưng dường như ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu đó, ngay khi vừa chạm tay tới hạnh phúc đồng thời lại kéo trở về với thực tại đầy tàn khốc. Đúng thế, có quyền gì được tận hưởng hạnh phúc chứ? Bản thân mìnhchẳng phải còn ràng buộc với người khác sao? Từ trong đáy mắt của An An lên nỗi đau khổ sâu xa, hạnh phúc quả luôn quá ngắn ngủi.



      Cả ngày đào tạo theo giáo án, cố gắng kìm nén lo lắng trong lòng để giữ nụ cười, muốn mượn công việc giải đáp thắc mắc của mọi người để quên mọi phiền não. Tinh thần của học viên lên rất cao, họ tham gia từ đầu đến cuối các trò chơi để trải nghiệm ý nghĩa thực của việc xây dựng tập thể. cũng tham gia cùng họ, để bản thân mình có chút nghỉ ngơi nào, sợ nỗi buồn ập đến ảnh hưởng đến tâm trạng của .



      Buổi đào tạo hôm nay diễn ra rất suôn sẻ, lúc kết thúc Đồng chủ nhiệm từ tốn đến bên , : “An An à, tối nay rảnh ? Giám đốc Hàn và giám đốc Lưu nghe việc đào tạo đội ngũ nhân viên gần đây có phản hồi rất tốt, nên muốn mời ăn tối, chuyện”. vừa thu dọn giáo án, vừa im lặng lắng nghe, ánh mắt cụp xuống thể thấy bất cứ biểu cảm xúc nào gương mặt. Lúc ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ hiểu lên từ lúc nào: “Đương nhiên là có rồi, người trong công ty tôi cũng mà”.



      Đột nhiên có chút lo lắng khi phải đối diện với Tiểu Vũ, sợ rằng mình chẳng thể che giấu được tâm trạng vui hôm nay nếu đứng trước mặt . “À, công tychúng tôi còn có Tống và số quản lý của bộ phận kinh doanh cũng ”. Đồng chủ nhiệm vội trả lời, đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Thế này nhé, xe đợi ở bãi rồi, tôi và cùng luôn”. khẽ cười gật đầu, cũng tốt, chí ít lúc này có thể trốn đâu đó lúc.



      Sắp xếp giáo án và cất máy tính xách tay xong xuôi, thấy Đồng chủ nhiệm đứng ngoài hành lang gọi điện thoại, cũng bước tới bên cửa sổ rút di dộng ra. Do dự lúc rồi nhắn cho Tiểu Vũ tin: “Tối nay có chút việc, ăn cùng cậu được”. Nhìn biểu tượng tin nhắn được gửi , tự nhiên lại thấy giống như trái tim , biết làm thế nào mới có thể quay lại được. An An thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao ngay cả trời cũng oi bức, u ám đến vậy.





      Chương 44 – Hiểu lầm
      Đơn giản là bữa cơm mà thôi, cánh đàn ông mượn rượu chuyện ngoài công việc, phụ nữ chỉ giống như người lấp chồ trống. Giám đốc Hàn hết lời khen ngợi An An, làm việc rất chuyên nghiệp, quả nhiên tuổi trẻ tài cao, còn nhờ giới thiệu cho ông ta hai người có khả năng như vậy, tại chồ ông rất thiếu nhân tài. mỉm cười nhận lời, khi về lưu tâm đến chuyện này, tìm người giới thiệu giúp ông.

       

      Thời gian chậm chạp từng phút trôi qua, đàn ông bên bàn rượu dường như còn niềm vui nào ngoài việc nâng cốc. Rượu rót luân phiên hết lượt đến lượt khác, hôm nay còn có mấy xinh đẹp đến góp vui, nghe đâu là người của bộ phận hành chính và chăm sóc khách hàng do giám đốc Hàn kéo đến, bọn họ đều rất hào hứng, đặc biệt là suốt cả buổi đều chỉ nhìn chằm chằm vào mấy vị quản lý trong công ty.

       

      bỗng thấy buồn cười. Trong công ty của An An có vàianh chàng còn độc thân, đều chỉ khoảng từ hai tám đến ba mươi tuổi, cũng được xem là nhân tài, nhưng đối với đều bình thường như nhau cả, chỉ trừ có cấp dưới của Tống Bộ là Phương Hoa, ba mươi tuổi, tính tình hóm hỉnh, ngồi quanh có mấy em xinh đẹp. Mấy này đâu phải đối thủ của ta, trong công ty ta vốn được coi là tay chơi mà.

       

      cảm thấy hơi mệt, điện thoại bỗng rung lên, mở ra xem thấy ngay tin nhắn của Tiểu Vũ: “Tôi ở cổng đợi ”. An An cúi xuống, cầm ly nhấp ngụm trà, hôm nay làm sao mà cả trà cũng đắng thế này. Đúng thế, điều gì cần đến đến thôi, chào Tống Bộ, xin phép về trước, rồi đứng dậy quay sang giám đốc Hàn khẽ chào: “Giám đốc Hàn, mọi người ở lại chơi, tôi xin về trước”. Giám đốc Hàn cũng miễn cưỡng, Đồng chủ nhiệm sắp xếp xe đưa về, nhưng đúng lúc Đồng chủ nhiệm có ở đó.

       

      An An xua tay : “ cần đâu giám đốc Hàn, tôi đón taxi về được rồi”. Giám đốc Hàn an tâm, phụ nữ mình an toàn, phải tìm người đưa về. lúc hai bên trao đổi qua lại người đứng dậy, “Giám đốc Hàn, ông cần khách sáo đâu, tôi cũng muốn về để xem chút tài liệu, tôi đưa An An về được rồi”. nhìn sang người đó, chính là Phương Hoa, đứng bên cạnh bàn. hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng là người của công ty mình, như vậy đỡ phải làm phiền bên đối tác.

       

      Ngồi chung với Phương Hoa ở hàng ghế sau, An An im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. ta thân, cũng chẳng biết chuyện gì, huống hồ hôm nay tâm trạng được tốt, nhưng ngờ ta lại tìm được đề tài để tán gẫu: “Xem ra giám đốc Hàn đánh giá rất cao”.

       

      An An quay mặt lại nhìn ta, khẽ cười: “Đó là do giám đốc Hàn khách sáo vậy thôi”. Đối với cách chuyện nhàn nhạt của , ta hoàn toàn để ý: “Đến Đại Liên ngắm biển chưa?”. chỉ gật đầu cười.

       

      mình à? Hay có bạn ở đây? Tôi đến Đại Liên mấy lần rồi nhưng chưa từng ngắm biển. Muốn tìm người cùng xem sao.” Phương Hoa có ý định dừng cuộc trò chuyện lại, mấp máy trả lời: “À, tôi có bạn ở đây. Để hôm nào tôi bảo Đồng chủ nhiệm sắp xếp mấy bản địa đưa tham quan vài nơi đặc sắc ở đây”. như người mất hồn, ánh mắt xa xăm, nếu có Tiểu Vũ ngắm biển với ai nhỉ? Có lẽ là mình thôi.

       

      Phương Hoa còn muốn thêm nhưng taxi vào trong sân của khách sạn. mở cửa, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng thấy bóng dáng . Phương Hoa trảtiền xong cũng bước xuống xe.

       

      Lưỡng lự giữa việc về phòng hay ra ngoài tìm , cuối cùng quyết định trở lại phòng, gật đầu chào Phương Hoa: “Cảm ơn ”, vừa định quay người bồng bàn tay nắm lấy vai giữ lại. An An sững người, quay lại nhìn, có lẽ cảm thấy hơi đường đột, ta vội buông tay ra, gượng cười : “An An, nếu phiền, dạo với tôi lát được ?”. ngẩn người lúc, áy náy : “Xin lỗi, tôi còn có chút việc. Tôi..thực ra lúc này hoàn toàn chẳng có tâm trạng nào để dạo cả, chưa kịp xong trông thấy cái dáng gầy gầy đứng bên chiếc xe, lặng lẽ nhìn .

       

      vội lấy lại bình tĩnh, đành cáo lỗi Phương Hoa: “ ngại quá, giờ tôi có chút việc, lần sau nhé, lần sau cùng hẹn mọi người dạo”. Tiểu Vũ ra ngoài sân, đợi Phương Hoa trả lời, xin lỗi thêm lần nữa rồi bước xuống bậc thềm, chạy về phía đó.

       

      ra ngoài cổng, nhìn xung quanh thấy đến trạm xe buýt, lao nhanh về phía đó, An An thắc mắc sao đợi .

       

      Cuối cùng cũng đuổi kịp được Vũ Minh, thở hổn hển nhìn , nhưng dường như thèm để ý, chỉ đưa tay ra vẫy taxi, sau đó chẳng chẳng rằng chui vào xe. cũng theo sau , chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

       

      “Sao cậu đợi tôi?”, thấy im lặng, hiểu giận dỗi chuyện gì, Tiểu Vũ bảo tài xế đến đường Tân Hải, bãi biển hôm qua hai người ở đó. đường thèm để ý đến , chỉ mực nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng nghĩ càng tức, tâm trạng cả ngày bị dồn nén, còn chưa được xả mà còn thèm quan tâm , bực mình nhìn sang hướng khác.

       

      Hai người xuống xe, trước sau ra bờ biển. Trời dần tối, bước cao bước thấp cát, mặc dù biết An An theo kịp nhưng vẫn thẳng mạch quay đầu lại.

       

      giận dữ vội đuổi theo, kéo mạnh tay giật lại, chặn trước mặt.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 45 - Bài học
      Hai người giận dữ nhìn nhau, cuối cùng là người chịu được trước, bực tức hỏi: “Tại sao cậu lại giận? Tôi làm gì sai? Có phải vì tôi ăn cùng cậu?”.



      Tiểu Vũ quay mặt chồ khác, lạnh lùng thèm trả lời.



      Tâm trạng dồn nén cả ngày, dường như lúc này mới bộc phát ra: “Được, cậu muốn giận cứ giận, tôi chẳng hiểu ra sao cả, tôi về”, xong liền quay người ngược lại.



      đột nhiên vòng tay ôm lại, xoay người kéo An An ngã xuống bãi cát, sau đó, ràng là, ràng là...??? Bàn tay phát mạnh lên mông ! choáng váng, ... dám đánh .



      Cảm giác đau rát khiến bừng tỉnh, giận dữ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bàn tay kia ấn vai xuống. cái, hai cái, vẫn đánh. ấm ức trong lòng cùng cảmgiác buồn bực, khó chịu cả ngày nay đến giờ như dốc hết, khóc nấc lên.



      Nhìn thấy gào lên khóc lóc, cơn giận của dần bị cuốn trôi , bàn tay từ tốn dừng lại.



      buông tay, muốn kéo đứng dậy nhưng ngay lập tức bị An An hất ra cho đụng vào mình. Tức chết được, dám đánh , người bực mình phải là mới đúng chứ, quá đáng.



      Tiểu Vũ túm lấy tay , ôm chặt vào lòng, vỗ về. nức nở nghẹn ngào, tên đáng ghét này, thèm quan tâm đến nữa, vô duyên vô cớ bực tức với , còn đánh , thèm quan tâm nữa, An An căm giận tự nhủ trong lòng.



      Hai người họ vẫn ngồi ôm nhau như thế, rất lâu, giãy ra được, đành quẹt hết nước mắt nước mũi lên áo . Mãi sau Tiểu Vũ mới nới lỏng vòng tay, nhìn cái miệng vẫn phụng phịu của , thầm thở dài, lắc đầu, thôi bỏ , ngốc này lúc nào mà chẳng thế.



      Nhưng cơn giận của An An vẫn chưa dứt, đẩy mạnh ra, nhưng đẩy thế nào cũng được, vẫn ôm , thấy cách này có tác dụng, trừng mắt: “Hôm nay cậu bị thần kinh à, sao dám đánh người ta?”.

      “Vì ngoan”, hùng hồn đổ lỗi cho .



      “Tôi ngoan?”, An An tin vào tai mình, hét lên: “Tôi ngoan chỗ nào, tôi phải ăn với sếp, nhắn tin cho cậu rồi còn gì, đây là công việc”.



      với sếp sao lại để người đàn ông kia đưa về? Còn đứng ở cửa dùng dằng mãi?”, tức mình hỏi vặn lại.



      “Tôi?”, cuối cùng cũng hiểu ra, chịu được liền trừng mắt với , ràng tên này ghen tuông lung tung: “Tôi xin cậu đấy, đó là đồng nghiệp của tôi, người ta chỉ tiện đường mới đưa về thôi”.



      “Vậy sao còn kéo ?”, vẫn tin, ràng là thấy người đàn ông đó sống chết cũng chịu buông ra.



      “Cậu đúng là đồ biết lý lẽ”, An An sắp bị làm cho tức chết rồi: “Người ta chỉ muốn rủ tôi dạo chút. Chẳng có gì cả, hơn nữa tôi cũng đồng ý”.



      “Đồ ngốc, đương nhiên thể nhìn ra, ta đâu có đơn giản như vậy, ý đồ của ta mặt đấy.” Tiểu Vũ tức tối , lúc nào chẳng tốt, khi nhìn thấy gã đàn ông kia kéo lại, chỉ cần qua ánh mắt cũng đủ biết tên kia chủ ý nhắm vào , vậy mà con người này vẫn ngu ngốc tỏ ra thân thiện.



      “Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy.” An An hoàn toàn đểý, cho rằng đó chỉ là do nhen mà thôi.



      Cuộc điện thoại của Minh Minh sáng nay khiến tâm trạng sa sút ít, cả ngày như bị tra tấn, vậy còn hiểu lầm. Tại sao tối qua dịu dàng như vậy mà hôm nay thành ra thế này. dùng sức đẩy , hét lên: “ thèm quan tâm đến cậu nữa, mặc kệ cậu, đồ đáng ghét”. sao ngăn được cánh tay khua khoắng loạn xạ của An An, thình lình túm chặt hai tay , dùng miệng ngăn đôi môi la hét kia lại, khiến tiếng kêu chỉ còn là những thanh ú ớ.



      Mạnh mẽ, gấp gáp, dùng nụ hôn để kiềm chế cơn tức giận của , chỉ cần nghĩ đến việc nhận ra ý đồ của gã đàn ông kia, trong lòng lại bừng bừng tức giận, lưỡi càng hoạt động mạnh hơn như muốn chiếm giữ tất cả, ghì chặt cho cử động.



      An An như sắp ngừng thở, toàn bộ khí đều bị hút hết, đầu óc choáng váng, khó chịu giằng ra. giống với dịu dàng tối qua, hoàn toàn là cảm giác nóng giận xông thẳng tới não, dần mất lý trí, trừng phạt .



      Mãi lúc sau Tiểu Vũ mới chầm chậm, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi đó, rồi bất ngờ nâng khuôn mặt lên, ngang ngược : “Lần sau được tỏ ra dịu dàng đối với bấtkỳ gã đàn ông nào khác”. An An dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt bảo thủ nhưng đầy nghiêm túc kia, thực ra vốn chẳng nghĩ đến cái gì gọi là tốt với tốt ở đây.



      cúi đầu áp vào trán , khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nhàng của An An, thấp giọng : “Tôi phải giành lấy từ người đàn ông khác, nếu như phải làm việc này thêm lần nữa tôi phát điên mất”. Giọng run run, tim như thắt lại, lẽ nào Tiểu Vũ sợ hãi. Cơn giận trong lòng phút chốc tan biến, thay vào đó là áy náy.



      Vì hôm nay tâm trạng tốt, nên dám gặp , buổi tối mới cố ý viện cớ ăn với cấp . Hoàn toàn nghĩ đến khó chịu của Tiểu Vũ, nâng khuôn mặt lên, vuốt ve bằng tất cả thương, khẽ : “Xin lỗi, nhẽ ra tôi nên bỏ mặc cậu mình”.



      Tiểu Vũ nghiêng mặt khẽ hôn lên tay , dụi sát vào đó lẩm bẩm: “Tôi rất sợ, sợ sau đêm qua lẩn tránh tôi. Cả ngày hôm nay tôi chỉ muốn tuyên bố với tất cả mọi người là tôi có được . Nhưng tin nhắn của ném tôi vào địa ngục”, ngước lên, ánh mắt đầy tổn thương.



      “Tôi vẫn đứng ở đó đợi, kết quả là nhìn thấy gã kia đưa về, ánh mắt ta chằm chằm nhìn vào người hề có phản ứng nào. Tôi tức giận đến nỗi chỉ biếtđứng đó. muốn gặp tôi là vì cùng người khác, mà những người kia tên nào cũng... mẹ kiếp giống như bọn háo sắc”, giận dữ, ngay cả lời chửi thề cũng thốt ra được. An An nhịn được cười, ôm khuôn mặt , lắc lắc: “Cậu đấy, nên nghĩ người nào cũng xấu xa thế được ? Người đó chỉ là đồng nghiệp, chẳng thân thiết gì, người ta điều kiện tốt như vậy sao thích tôi được chứ?”. lườm : “Cậu nghĩ ai cũng ngốc như cậu hả, biết tôi là vụng về rồi mà còn đâm đầu vào”.



      gần sát lại, cọ lên mũi : “Tôi chỉ hy vọng họ đều thích vụng về đấy, bởi vì chỉ thuộc về tôi, chỉ là của tôi, tôi muốn họ thấy những điều tốt đẹp đó của ”, rồi Tiểu Vũ ghì chặt vào lòng.



      An An xúc động khẽ cười, những phiền muộn trong lòng dần dần tan biến hết. Giờ phút này được ở trong vòng tay , tham lam hưởng thụ ấm áp từ cơ thể , cảm giác bình yên xua tan mọi ưu phiền. Nhưng muốn với điều khiến buồn hôm nay: “Sáng sớm nay Minh Minh có gọi điện tới”. Thấy thoáng cứng đơ rồi tay càng ghì chặt hơn.



      “Tôi cứ nghĩ đến đây là có thể mặc kệ tất cả, chỉ ở bên cậu”, tiếp tục : “Nhưng dường như lúc nào cũng như ý muốn. Có những việc thể trốn mãiđược”.



      Tiểu Vũ khẽ nắm lấy bờ vai , ánh mắt kiên định chắc nịch: “Hãy cứ giao hết cho tôi, giao tất cả những suy nghĩ ấy cho tôi. chỉ cần nhớ về tôi là được rồi”.



      Nhìn ánh mắt đó của , trái tim lại càng sửng sốt. lúc nào cũng kiên định cách tuyệt đối, ngang ngược đến ương bướng, trước sau vẫn cho chọn đường rút lui. Tấm chân tình của chàng trai như vậy làm sao từ chối được, có thể chạy đâu đây?





      Chương 46 – Quấy rối
      Rất muộn mới đưa về. Chiếc taxi chạy mạch vào sân khách sạn, bốn phía tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe “xình xịch” vọng lại. bước xuống, vòng sang mở cửa cho , tay chắn lên mui xe, đưa tay dìu ra, An An mỉm cười tận hưởng chăm sóc chu đáo của . Lúc nào Tiểu Vũ cũng vô tình thể quyến rũ như vậy.



      nắm lấy tay , khẽ : “Cậu mau về , muộn lắm rồi, cấp lại ý kiến này nọ”. Nhưng lật tay nắm lại tay , kéo sát lại nhàng đặt lên mặt nụ hôn, ánh mắt chan chứa thương. An An nở nụ cười tươi, ngọt ngào, khẽ bỏ tay ra, : “Ngủ ngon, mơ những giấc mơ đẹp nhé”.



      quay người vào khách sạn, mới được mấy bước ngoảnh lại thấy đứng cạch chiếc taxi, ánh mắt vẫn nhìn mình, khẽ nở nụ cười hạnh phúc rồi mới tiếp vào sảnh, đến khi An An bước vào thang máy mớiquay vào xe về khách sạn của mình.



      Ngủ giấc đến tận sáng. Hôm nay là thứ tư, đến Đại Liên được ba ngày rồi. Cảm giác hạnh phúc này khiến từng ngày trôi qua trở nên vô cùng đặc biệt, thức dậy trong chờ đợi, để mong đến cuộc hẹn ngọt ngào buổi tối.



      Đúng vậy, cần gì phải suy nghĩ chuyện sau này, cứ giao cho Tiểu Vũ , chẳng phải mang đến cho tương lai sao? Nếu quyết định nắm lấy tay cần phải do dự, cùng đến đích cuối cùng. An An vui vẻ quăng hết ưu phiền, quyết định tận hưởng những ngày hạnh phúc còn lại, thay vì nghĩ ngợi quá nhiều và vật lộn với đau khổ chi bằng mở rộng trái tim tận hưởng những gì mình có.



      đứng trong tháng máy, hôm nay sớm hơn ngày thường, mọi người vẫn chưa thấy ai xuống. “Đinh”, đèn thang máy sáng lên, dừng ở lầu ba, cửa mở khiến giật mình, người đứng ngoài chính là Phương Hoa. Đột nhiên nhớ lại chuyện Tiểu Vũ ngày hôm qua vì người đàn ông này mà lên cơn ghen, có chút bực mình, ngẩn ra quên cả chào.



      Thang máy đóng lại, gian trống trải chỉ có ta. vẫn nghĩ ngợi lung tung hề chú ý đến vẻ mặt của người bên cạnh. Phương Hoa mở lời trước:“Hôm nay sao dậy sớm vậy?”, lúc này mới tỉnh lại, khẽ cười ậm ừ tiếng cảm giác giọng của ta có gì đó lạnh nhạt hề thân thiện, hay tại quá nhạy cảm rồi.



      “Tối qua chơi về muộn như vậy mà sáng vẫn dậy sớm được, giỏi .” Quả nhiên phải do quá nhạy cảm, vẻ lạnh nhạt của ta đích thị là chế nhạo . An An sững người, quay sang nhìn, ta cái gì? Tối qua? Lẽ nào...



      Nhưng Phương Hoa nhìn , nụ cười mặt khiến người ta khó có thể đoán ra được điều gì: “ ngờ lại thích mấy tên mặt búng ra sữa”. ta đúng là theo dõi mình, ngạc nhiên nhìn Phương Hoa, làm thế nào ta biết được, nhưng có thể khẳng định là tối qua lúc Tiểu Vũ đưa về ta trông thấy hai người. ra, Tiểu Vũ sai, tên này đúng là có ý đồ xấu.



      Cơn giận dữ xông lên đầu, cũng khách sáo: “Chuyện đó đâu cần phải bận tâm”. ta là ai mà dám chỉ trích , gặp ai là chuyện của , ngay cả Minh Minh còn chưa dám , huống hồ đây lại là kẻ chẳng liên quan gì, ta là ai chứ, giận dữ.



      Phương Hoa quay sang hơi cúi đầu xuống nhìn An An thăm dò rồi rướn người về phía : “ ra nụ cười này làđể quyến rũ mấy cậu nhóc. Thế mới , lúc nào cũng làm như thể thấy tôi, ra là tôi hợp ‘khẩu vị’ của ”. ta càng càng quá đáng, lùi lại giận dữ trừng mắt nhìn, đây đúng là gã đàn ông ngạo mạn, ỷ mình có địa vị, nghĩ rằng phụ nữ ai cũng ngã vào vòng tay ta chắc.



      “Phương Hoa, nên ăn có tự trọng chút. Tôi nghĩ chúng ta chưa đủ thân để có quyền đánh giá bạn bè của nhau”, cảnh cáo: “Tôi nghĩ Tống Bộ cũng muốn có cấp dưới làm việc mà công tư ràng đâu”. ta nên biết là Tống Bộ ghét nhất là những kẻ làm những chuyện mờ ám trong công ty.



      Ánh mắt Phương Hoa ngay lập tức có chút do dự, nhưng nhanh chóng được thay bằng cái nhìn nhạo báng, tay yên phận đưa về phía : “An An, cậu nhóc đó làm sao có thể đáp ứng được , đợi đến khi chán ngấy rồi lại phát người như tôi mới hợp với ”. ghê tởm lùi vào góc thang máy tránh xa bàn tay đó. Lúc tay Phương Hoa sắp chạm vào tay “Đinh”, thang máy đến nơi, cửa liền mở ra, bàn tay cứng ngắc hạ xuống, thấy có người đứng bên ngoài thở phào nhõm, vội lách qua ta ra.



      buồn nôn, đúng là kẻ xấu xa, tên đàn ông đáng ghét, tưởng mình có chút tướng mạo là có thể mê hoặc được hếtphụ nữ thế giới chắc. Người ta thường : “Con thỏ ăn cỏ cạnh hang”^}, nhưng ta khi lên cơn đói lại ăn tất chẳng chừa cái gì. Đến Đại Liên, bao nhiêu xinh đẹp sao ta tán tỉnh lại quấy rối , khiến người ta ghê tởm. ghét cay ghét đắng loại đàn ông như vậy. Nghĩ tới Tống Bộ, ngờ cái người mà sếp tín nhiệm lại là kẻ tiểu nhân đến vậy.



      Buồn bực ra khỏi sảnh, thay vì xe của đối tác An An quyết định bắt chiếc taxi, vì muốn nhìn thấy bộ mặt đáng ghét kia. Lại nghĩ đến gương mặt giận dừ của Tiểu Vũ, đúng là đoán sai, con người này quả là đơn giản chút nào.



      nhớ , muốn nghe giọng của , nhưng tại mới bảy giờ ba mươi biết dậy chưa. Ngồi trong xe lấy điện thoại ra, do dự lát nhưng An An vẫn gửi cho Tiểu Vũ tin nhắn, đơn giản nhưng đầy ắp nhớ mong: “Tự nhiên nhớ cậu quá”.



      Ngay tức , điện thoại vang lên, mỉm cười bắt máy, giọng quen thuộc truyền tới bên tai nhưng thể giảm nỗi nhớ, ngược lại càng khiến nỗi nhớ chuyển từ giọng sang khuôn mặt. “Chào buổi sáng, tôi lúc nào cũng nhớ , ngay cả trong giấc mơ cũng thấy , làm tôi muốn dậy chút nào, bởi vì trong giấc mơ chỉ biếtcó tôi thôi”. yên lặng nghe giọng kia thầm những điều ngọt ngào, như mũi kim đâm vào tim , nỗi đau đó khiến trái tim An An căng cứng.



      Tiểu Vũ lúc nào cũng với tất cả những điều nghĩ, lúc nào cũng đòi hỏi tình từ , ngay giờ đây rất muốn ôm ghì lấy , nắm chặt điện thoại trong tay, định mở miệng điều gì đó, nhưng cổ họng lại khô khốc nên lời. Từ đáy lòng muốn hét lớn, muốn , nhất định thương . cảm giác khác lạ ấm áp chảy qua tim, nên do dự nữa, nếu như chỉ có tình của mới đủ khả năng khiến hạnh phúc hãy để can đảm . đáng được hưởng hạnh phúc.



      lâu, Tiểu Vũ vẫn gì, cũng cúp máy, im lặng bao trùm hai người. Cuối cùng giọng nhàng của chầm chậm phát ra: “ rất nhớ cậu”. nghe thấy câu trả lời nhưng có thể cảm nhận được cố kìm hơi thở, kiềm chế trái tim, chờ đợi.



      “Tôi biết”, giọng trầm lắng mãi lâu sau mới truyền lại, chân thực, chắc chắn, đó chính là Vũ Minh. An An mỉm cười, hạnh phúc ngập tràn trong lòng , chỉ cần hết lòng là được rồi, cần bất kỳ điều gì khác.



      Tắt điện thoại, mới dần dần lấy lại được ý thức. vừa mới trong điện thoại, rất ràng rằng, nhớ .Trái tim thỏa mãn, cảm giác tuyệt, trước giờ chưa từng cảm thấy tràn đầy sinh lực như lúc này. Cuối cùng cũng tự mình ra nỗi nhớ nhung trong lòng, Vũ Minh nắm chặt tay mình, đè mạnh lên tấm gương, khuôn mặt u ám kia tươi tắn trở lại. Hạnh phúc chính thức bắt đầu từ giây phút này, cuối cùng cũng còn phải độc mình nữa.



      [6]        Ý chỉ: làm người nên gây tổn hại cho những người ở xung quanh mình.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 47 - Công việc
      Cảm giác hạnh phúc theo suốt cả ngày, hiệu quả công việc vì thế cũng lên rất cao. Chương trình chủ yếu đào tạo về văn hóa doanh nghiệp và sức mạnh của gắn kết. Những từ ngữ mang tính trừu tượng này bình thường chỉ để treo tường, mặc dù ngày nào cũng thấy nhưng rất ít người suy nghĩ cách nghiêm túc ý nghĩa sâu xa của nó. Tuy nhiên thông qua số hoạt động người việc khiến mọi người cảm thấy, những từ ngữ này phải vô nghĩa, hơn nữa càng dễ dàng thấu hiểu cũng như có trải nghiệm sâu sắc.



      Mọi người bên dưới tranh luận rất sôi nổi, An An khẽ cười, đúng thế, văn hóa doanh nghiệp chỉ là những từ ngữ đẹp đẽ, nó còn phải dùng hành động và cả tinh thần để thu hút mọi người, giúp mọi người lĩnh hội được viễn cảnh về phát triển của công ty, sau đó thấm dần bắt đầu thay đổi từ những điều nhất.



      Hôm nay công việc rất thuận lợi, bốn giờ chiều kếtthúc. chào Đồng chủ nhiệm rồi trở về khách sạn.



      về tới phòng, An An mở máy tính xách tay lên kiểm xem hai ngày nay có email nào từ công ty . Tiểu Vân có gửi hai ba cái, đều về thủ tục trong việc tuyển người mới, và vài chuyện giải quyết, hòa giải trong nhân viên. Ngoài ra còn báo cáo sơ bộ về tình hình bộ phận mình thời gian gần đây, tất cả đều rất ổn.



      Giám đốc cũng gửi email, hỏi về tiến độ công việc. nghĩ hồi rồi tường trình chi tiết từng bộ phận, làm bảng báo cáo gửi lại, còn viết ra bản kế hoạch công việc, công tác đào tạo của hoàn thành hai phần ba, ước tính thứ sáu có thể kết thúc.



      đăng nhập vào MSN^i, lát sau Tiểu Vân xuất , “Chị An, vẫn khỏe chứ? Có mệt ?”.



      cười, trả lời lại: “Van khỏe, nhân viên bên đây rất nhiệt tình, có tinh thần họp tác. Hiệu quả đào tạo rất tốt. Tình hình công ty sao rồi?”.



      “Tất cả đều tốt, em có gửi chị ba email, hai nhân viên mới vào làm bên dịch vụ khách hàng do Lang Thanh giới thiệu đều rất ổn.”



      “Chị An, Đại Liên vui ? ngắm biển chưa? thèm quá , nhớ mang quà về cho bọn em.” Tiểu Vânthích thú, còn gửi biểu tượng mặt cười thể thèm muốn, “Có cuộc hẹn hò lãng mạn nào , câu ông triệu phú về đây”.



      Con bé quỷ quái này, cười: “Làm gì có cuộc hẹn hò lãng mạn nào, tới đây công tác mà. À, yên tâm, lúc về có quà. Thôi được rồi, có chuyện gì gọi cho chị, thoát đây”. Tắt MSN, khẽ cười, Tiểu Vũ của có được tính là cuộc hẹn vô cùng lãng mạn nhỉ? Chuyện này nếu mà để cho bọn Tiểu Vân biết hiểu mình rơi vào tình cảnh thế nào đây, dám tưởng tượng.



      Hôm nay Đồng chủ nhiệm có phản ánh điều, về lần trước căn cứ theo tình hình của công ty đối tác để tiến hành thực các quy trình đào tạo liên quan, sau số hoạt động thực tế mới cải tiến, ông ta muốn An An bổ sung lại chút. đồng ý, quyết định tiếp tục nghiên cứu vấn đề này từ góc độ quản lý, tăng cường thêm số hoạt động giám sát kỹ lưỡng hơn.



      chăm chú gõ bàn phím, những vấn đề cần sửa đổi và kiến nghị đều được liệt kê ra, hy vọng việc này có thể giúp được họ, ngày mai bàn bạc lại với Đồng chủ nhiệm.



      Màn hình lên email mới, bấm vào xem, ra của trợ lý giám đốc, sếp tương đối hài lòng về tiến độ công việc, nhắc bộ phận kinh doanh và kỹ thuật chú ýđến từng chi tiết , được coi mà để thiếu sót cho cả dự án. Còn nhắc thông báo với hai bộ phận này trưa mai chuẩn bị cuộc họp trực tuyến.



      Cuối cùng, giám đốc còn đặc biệt câu, rằng hiếm khi được công tác nên nếu thứ sáu kết thúc có thể ở lại Đại Liên hai ngày để thăm quan, chỉ cần sáng thứ hai có mặt ở công ty là được. Xem ra giám đốc giục về, trong lòng An An có phần cảm kích. Con người giám đốc rất tốt, phải thuộc dạng chỉ biết có công việc mà quan tâm đến cảm nhận của nhân viên, chí ít là cảm thấy làm việc cho công ty đến nay, tình cảm vẫn rất được coi trọng.



      Nghĩ đến chuyện mồi ngày chỉ có thể gặp Tiểu Vũ vào buổi tối, rất muốn bên cạnh chăm sóc . biết khóa đào tạo của tiến triển sao rồi? Cậu nhóc đó thông minh như vậy, nhất định gặp khó khăn gì.



      lại vùi đầu vào tiếp tục sắp xếp lại số ý kiến phản ánh trong buổi đào tạo ngày hôm nay. Mồi lần đào tạo đều phát cho học viên bản phản hồi để xem mọi người có vấn đề hay kiến nghị gì với chương trình hôm đó . Những thông tin kịp thời này rất có lợi để An An triển khai những hoạt động đào tạo kế tiếp. Hơn nữa, đa số học viên ở đây đều còn trẻ, suy nghĩ linh hoạt, thường haycó những ý tưởng mới mẻ mà khó có thể với cấp , nhân buổi đào tạo thoải mái này có thể dễ dàng đưa ra hơn. Vì thế đối với công việc của Đồng chủ nhiệm mà , những ý kiến này cũng là trợ giúp khá tốt.



      Hôm nay có phản ánh, ra là của tên Tống Ngưng viết: “ Vu, có thể hướng dẫn bọn em các thao tác của phần mềm vi tính văn phòng ? Trước đây chúng em ít sử dụng, nhưng bây giờ công ty cầu phải biết lập bảng biểu, nếu cứ hỏi người khác bất tiện quá, có thể dành chút thời gian để dạy mọi người cái này ?”. nhìn vào chức danh, nhân viên hành chính kinh doanh, này lớp thường cầu làm các dạng bảng biểu và phân tích dữ liệu. Có lẽ thời trung học, trong trường chỉ dạy số thao tác cơ bản, còn rất nhiều thao tác trong công việc mà phải trải qua thực tế mới có thể thành thạo được.



      An An mỉm cười, đánh cái dấu, quyết định thêm vào nội dung đào tạo ngày mai phần này, lên mạng tìm số tư liệu về word, excel, xếp vào bảng biểu, bên dưới ngoài giải thích số phím tắt thường dùng, còn có các chức năng khác và biểu đồ. ra công năng của Office rất nhiều, nhưng bình thường đa phần chỉ dùng word và excel, nên chỉ chú trọng về mấy loại này thôi.Rốt cuộc cũng hoàn thành, nhìn lại kết quả ngày hôm nay, rất hài lòng, chương trình có tương tác dễ dàng biết được nhu cầu mong muốn của các học viên, sau đó mới nhắm tới mục tiêu đào tạo chuyên môn, như vậy có thể giúp họ thu được nhiều kiến thức hơn, đó mới là việc đào tạo thực .



      [7]        MSN: (viết tắt của từ Microsoft Network), là tập họp các dịch vụ Internet được cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, là dịch vụ nhắn tin nhanh MSN Messenger.



      Chương 48 - Bữa tiệc
      Thời gian trôi qua rất nhanh, nhìn đồng hồ sắp sáu giờ. Có lẽ tầm này Tiểu Vũ cũng huấn luyện xong, vội thu dọn các thứ, vào nhà tắm, biết tối nay cho bất ngờ nào.



      Bồng nhiên điện thoại reo lên, là tin nhắn của Tiểu Vũ: “Tối nay dẫn đến nơi, sáu giờ ba mươi tôi đến đón”. Cậu nhóc này lại định làm gì đây? Nhớ nhung ngày trời, cuối cùng sắp được gặp , trái tim An An lại phập phồng niềm hạnh phúc. Ngoài biển ra còn có thể đâu chứ? cười thầm, chỉ cần ở bên đâu cũng được.



      Ngồi vào xe, đôi mắt như cười, muốn bị Tiểu Vũ phát ra mình lại nhớ đến thế. Khi cách xa, người ta có thể dễ dàng ra những nhớ nhung sâu kín trong lòng, nhưng lúc đối diện ánh mắt lại biết nên nhìn đâu, hơi xấu hổ nghĩ đến việc nhất định lúc này cười nhạo mình.như cậu nhóc giờ lớn rồi, ra dáng người đàn ông trưởng thành”, xong lại cười hết sức vui vẻ.



      lườm cái, rất tự tin: “Những việc này đàn ông đều làm được, trước đây chỉ là do tôi lười mà thôi”. Chỉ vừa mới nghĩ tới dịu dàng chu đáo của thôi, trái tim như được rót đầy mật ngọt.



      “Đúng, người đàn ông trưởng thành và hấp dẫn phải xem ta có bao nhiêu kinh nghiệm, mà là xem ta có biết cách chăm sóc chu đáo cho người phụ nữ ?” An An híp mắt vui vẻ : “Cậu cứ quan tâm thế này với mấy em nữ sinh, biết có thể làm bao nhiêu chết mê nhỉ?”.



      Mặc kệ lời trêu chọc đó, Tiểu Vũ muốn đối đãi với người khác như thế, chỉ cần biết làm sao để đối với tốt, tất cả những gì mình có thể nghĩ ra, đều muốn dành cho . Nếu như người con này vẫn hiểu được chỉ còn cách cốc đau vào đầu thôi.



      Nhìn phục vụ mang thực đơn tới, hơi sững sờ, đồ ăn ở đây phải là đắt đỏ bình thường, lặng lẽ ngước mắt nhìn , ám chỉ lần này rất tốn kém đấy. Nhưng Tiểu Vũ dường như để ý, cứ gọi món. An An tìm lượt, quyết định chỉ gọi những món có giá vừa phải. Nhưng hề do dự, gọi chai vang đỏ và bít Phục vụ cầm thực đơn rồi, liền nhăn mặt, : “Ở đây đắt quá”. khẽ cười: “Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, muốn mời ăn bữa ra trò, nhưng lại muốn, vậy đừng trách tôi”.



      “Ăn bữa ra trò cũng đâu cần phải lãng phí vậy, tôi tình nguyện đến mấy quán thưởng thức hải sản, ăn vừa được nhiều lại vừa vui”, miệng An An méo xệch, quen ăn uống thoải mái như vậy rồi.



      Xung quanh đều là những người có tiền ăn mặc chỉnh tề đồ tây giày da, vừa nhìn biết là thường xuyên lui tới nơi này. Giá đắt như vậy mà vẫn rất đông khách. Đằng xa nhóm người khoảng bốn, năm mươi tuổi, ngồi xung quanh cái bàn cực lớn, đoán chừng là khách du lịch. Có lẽ những người giàu có đến nơi thế này mới thực cảm thấy được hưởng thụ. bữa ăn trung bình chắc phải mất đến năm sáu ngàn tệ.



      lên giọng giáo huấn : “Giờ mới bắt đầu đào tạo chắc chắn cậu chưa có lương, vẫn phải xin gia đình chu cấp, cậu nên tiêu bừa bãi thế, lãng phí là vô sỉ, thầy dạy cậu sao?”. chịu được lườm cái, đúng là làm giáo viên quen rồi, coi ai cũng như con nít bằng.“Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi rất vui cho nên muốn chọn nơi đặc biệt chút”. Tiểu Vũ nhìn xung quanh: “ thực, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến”. Nơi này là do hỏi người đồng nghiệp ở Đại Liên, mới biết Seaview là nhà hàng sang trọng, quan trọng là nhìn ra biển, biết thích nên muốn dẫn đến đây để thưởng thức, có thể vừa dùng bữa vừa ngắm cảnh đêm.



      Nghĩ tới việc vì muốn mình vui mà dẫn đến nơi này, trong lòng An An vô cùng cảm kích.



      Rất nhanh, món ăn được mang lên. Hai người vui vẻ tận hưởng xa xỉ hiếm có này, những chuyện thú vị của ngày hôm nay. Chương trình đào tạo của gần đây cũng có nhiều cái mới, quen biết hai người bạn khá đặc biệt, còn kể cho nghe những cố vớ vẩn xuất trong chương trình đào tạo. Nhìn Tiểu Vũ bắt đầu mở lòng với mọi người xung quanh, rất vui, càng hy vọng cuộc sống của bước ra khỏi u ám trước đây.



      chuyện rất thoải mái, ánh mắt quyến rũ thỉnh thoảng lại lóe lên vui tươi đầy phấn khích, có lẽ người cảm thấy hạnh phúc dùng ánh mắt hoàn toàn mới mẻ để nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Thành tâm chấp nhận chính là quyết định đúng đắn của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :