1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt Nhiên Chi Gian

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29 - Lạc lối


      luồng gió mát lan khắp người, cơ thể vẫn còn nhũn nép trong vòng tay , chẳng biết mình còn đủ sức để chống trả lại hay ?



      Vũ Minh ôm ngồi vào taxi, tên địa điểm nào đó, nghe mơ hồ .



      Bar Caribbean dần dần khuất sau tầm mắt. An An muốn vứt bỏ mớ suy nghĩ kia, để có thể thoải mái ngủ giấc ngon lành, chẳng phải ở đây dù đến chỗ nào cũng an toàn sao?



      Bàn tay nhắn đặt lên đùi , áp dưới má, khẽ cựa quậy tìm tư thế thoải mái rồi thiếp .



      Nhìn yên tâm chìm vào giấc ngủ, nhưng cơn giận trong lòng vẫn chẳng hề dịu . ngốc này hôm nay lại gây chuyện gì đây? Tức chết được.



      Hôm nay mấy người đồng nghiệp trong tiệm game đến tìm rủ tụ tập, vì từ khi Vũ Minh nghỉ việc ít có cơ hộigặp nhau, nên muốn làm gì đó coi như tiệc chia tay. nhận lời nhưng đến nơi lại thấy hợp, cả buổi chỉ ngồi chỗ, hút thuốc, hề ra nhảy, bên cạnh mấy em tranh nhau rủ chơi xúc xắc uống rượu.



      cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo, những cậu ăn mặc đẹp đẽ kia người nào cũng điên cuồng nốc rượu, có người còn thấy chưa đủ gọi thêm thứ khác. Giám đốc bảo thử nhưng lạnh lùng từ chối, muốn bị những thứ này làm mụ mị bản thân. Mới được khoảng hai giờ đồng hồ, Tiểu Vũ thấy uể oải, chịu được vào phòng vệ sinh.



      định gọi điện cho mấy người đó viện cớ để về sớm, nếu ngay trước mặt họ mấy kia nhất định để ra khỏi đấý, như vậy càng thêm phiền phức. Nhưng ngờ được lại đụng phải An An, hơn nữa còn trong tình trạng thảm hại như vậy.



      Tức muốn chết, chẳng phải vừa nãy cùng gã đàn ông kia tới đây sao. Làm thế nào lại bị rơi vào tình cảnh này, mới nghĩ đến đó thôi cơn giận của bùng lên. Khốn kiếp, ràng gã kia chẳng đem lại hạnh phúc cho , vậy mà con người ngu ngốc này vẫn khăng khăng chịu tỉnh ngộ, lần nào cũng tự làm tổn thương chính mình. Vũ Minh đưa thẳng về nhà mà thẳng tới bãi sông. Người tài xế nhìn bế xuống xe đầy nghi hoặc, nghĩ rằng có ý đồ gì đen tối. hiểu sao lúc nào cũng khiến rơi vào tình huống khó xử như vậy, chẳng thèm để ý đến ông ta, ôm bước xuống triền đê.



      cần phải chuyện với .



      Gió hiu hiu thổi tới, đêm càng mát hơn. cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lên rất nhiều, hít lấy hơi rồi cố gắng mở mắt ra. An An biết người bên cạnh mình chính là Tiểu Vũ, đây phải giấc mơ, vừa rồi chẳng qua là tự lừa dối chính bản thân mà thôi. Nhấc đầu khỏi vai , ngồi thẳng người dậy, buồn bã nhìn về phía sông.



      bất đắc dĩ gượng cười, vẫn quay đầu nhìn : “Sao cậu lại ở đó?”.



      lúc lâu sau chưa thấy trả lời, cũng theo đó mà im lặng.



      “Nếu tôi xuất , ra sao?”, cuối cùng Vũ Minh kìm được buột miệng hỏi, trong thanh mỉa mai đấy vẫn lộ lo lắng.



      “Tôi biết”, thành trả lời, nhắm tịt mắt lại, thở dài: “Có lẽ tôi đúng như cậu , ngu ngốc, rất ngốc”, khóe miệng khẽ nở nụ cười đau khổ.



      Quay mặt An An đối diện với mình, cơn tức giận trong dần tan biến, giờ chỉ còn thương: “ sao rồi? Rốt cuộc là sao?”. biết bình thường mềm yếu như thế, nhất định xảỷ ra chuyện gì đó.



      Nhìn thấy thương hại trong mắt , trái tim An An nhức nhối, sống mũi cay cay, đừng đối tốt với như vậy, rất sợ, trái tim như bị xé nát, nhưng làm sao có thể ra được. Cảm giác phản bội và day dứt trong lòng trỗi dậy, càng tốt bao nhiêu cảm giác tội lỗi với Minh Minh càng nhiều bấy nhiêu, nhận thức được điều này khiến thấy mình giống như kẻ trơ tráo.



      Vũ Minh lo lắng nhìn , đôi mắt kia ầng ậng nước, chỉ cần chớp cái là trào ra hết.



      Đột nhiên, kề sát lại, đôi môi mềm mại, ấm áp chạm lên mắt , đúng lúc đó dòng lệ rơi xuống. cần biết, chỉ muốn hôn lên khuôn mặt này, sao lại đau khổ đến vậy? Vì gã kia chăng? Nếu như đúng vậy có tức giận cũng vô dụng, chỉ có thể ôm chặt vào lòng, để xua những đau khổ đó.



      Bờ môi ấm áp kia lướt từ đôi mắt chầm chậm đến sống mũi, hai má rồi sau đó thấp xuống chạm vào khóe miệng. Lúc sắp chạm tới đôi môi An An run rẩy tránh sangmột bên. Cứ thế yên lặng, di chuyển nữa, áp chặt vào má .



      Từ từ buông ra, ánh mắt u buồn, An An vẫn chưa chấp nhận .



      biết cảm giác đó của , biết rất , đôi mắt kia khiến trái tim như bị bóp nghẹt. Xin lỗi, xin lỗi, thốt ra nổi lời này cũng như tiếng thương , trái tim thực giày vò đau khổ.



      công bằng, sao có thể ích kỷ đón nhận lòng tốt, dịu dàng của . Tình cảm dành cho mình ra sao, vẫn biết nhưng cách nào đáp lại.



      Đêm nay, trái tim An An bị chính những nhận định này làm cho sợ hãi, bản thân ràng ở bên Minh Minh nhưng tâm trí lại liên tiếp lên hình ảnh của Tiểu Vũ. Chỉ cần nhìn thấy cậu thanh niên nào đó, lập tức lại nghĩ ngay đến gương mặt , chính vì vậy phải tự chuốc say, hy vọng có thể mượn rượu để vứt hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nghĩ rằng chỉ cần đến ngày mai tỉnh táo lại, cơn mê sảng này chấm dứt thôi.



      Tuy nhiên, rượu chẳng thể làm tê liệt được những suy nghĩ ấy, giây phút nghe thấy giọng , trái tim đau nhói, gương mặt đó chưa từng bị xóa nhòa, cảm giác quen thuộc tràn qua ý thức của An An như thủy triều cuồn cuộn dângtrào, nhớ , cầm cự cả đêm ra là đợi xuất của . nhận thức này khiến xấu hổ tự trách bản thân, điều thể chịu đựng được nhất cuối cùng cũng xảy ra, quá xa rồi.
      Chương 30 - Thổ lộ
      Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên. rút điện thoại ^ra như cái máy, quả nhiên là Minh Minh, nên với thế nào đây, do dự mãi An An mới lên tiếng: “Alô? Alô, em ra ngoài hít thở chút khí, em...”, chưa kịp xong sốt ruột ngắt lời: “Vậy em về trước , tối nay về”. Sau đó liền cúp máy, xem ra ở đó rất vui vẻ, hoàn toàn hề lo lắng có xảy ra chuyện gì , gọi điện thoại tìm được người rồi coi như chẳng còn điều gì nghiêm trọng. Đó chính là con người của Minh Minh, chàng trai mà luôn tin tưởng. Đúng vậy, rất ổn, làm sao có chuyện gì chứ? Cúp máy, trái tim cũng bình tĩnh trở lại. vốn dĩ vẫn do dự biết nên giải thích ra sao chuyện quay lại chỗ đó, giờ xem ra việc này cần nữa rồi.



      biết hai người những gì, nhưng sau khi An An nghe điện thoại xong tâm trạng có vẻ càng xấu , nhất định là gã kia tìm . ghét bản thân mình như vậy, lần nào cũng xen vào chuyện người khác, tài nào bỏ được việc lo lắng cho . Nhưng điều đó lại hề làm An An cảm kích, cho đến cuối cùng vẫn quay trở về bên cạnh ta. Đúng, là do tự mình chuốc lấy phiền phức. Ngả người về sau rồi đứng lên, phủi quần, xong xuôi Tiểu Vũ mới đưa tay về phía , thầm nhủ: Đưa ta về nhà thôi.



      quay mặt nhìn cánh tay chìa về phía mình, mãi lâu sau, mới nắm chặt lấy nó nhưng chịu đứng dậy, ngược lại kéo mạnh ngồi xuống. ngạc nhiên nhìn : “Tôi đưa về”.



      “Ở bên tôi, tôi muốn về.” An An ngước lên nhìn , trong mắt là do dự và mong muốn đấu tranh vật lộn. biết hậu quả sau câu này là gì, nhưng trái tim lại với rằng mình muốn làm vậy, vậy cứ làm .



      dám tin, từ từ ngồi xuống cạnh .



      An An liền bỏ tay ra, khum chân lại, bắt chéo tay đặt đầu gối rồi tựa đầu lên đó, khiến cơ thể nhìn càng gầy hơn. hít hơi dài, cố trấn tĩnh lại.



      Họ cứ ngồi vậy, im lặng nghe tiếng nước của dòng sông chảy, thỉnh thoảng còn có tiếng còi hơi của những con thuyền từ đằng xa vọng lại. “Có phải tôi rất ương bướng?”, đột nhiên hỏi câu khiến biết nên hiểu thế nào.



      Tiểu Vũ trả lời, im lặng nhìn mặt nước phía trước, chờ tiếp.



      “Chắc là vậy rồi.” cũng để ý đến im lặng của , tự độc thoại: “Tôi luôn cho rằng quyết định của mình rất đúng, bất luận là trong tình với Minh Minh hay là chuyện xa lánh cậu”.



      “Tôi và Minh Minh nhau sáu năm, ấy hơn tôi hai tuổi”, thản nhiên như thể kể câu chuyện về người khác. sững người chút, im lặng.



      “Đúng thế, ấy cũng ít tuổi hơn tôi. Dường như tôi luôn thích những người trẻ hơn mình. Khi tôi quen Minh Minh, ấy còn là sinh viên, nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Ban đầu tôi hề nghĩ mình thích đối phương, chỉ cho rằng cả hai là bạn bè tốt của nhau, huống hồ lúc đó chúng tôi sống cùng thành phố, tôi có công việc của tôi, còn ấy lại là con cưng của gia đình”.



      Cuối cùng quay sang, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của , ánh mắt đó lấp lánh những kỷ niệm.



      “Tất cả mọi người khi nghe chuyện chúng tôi sống cùng nhau ai nấy đều lắc đầu, cho rằng tình mạng quáviển vông. Nhưng tôi vẫn ngang bướng, bỏ lại gia đình, cha mẹ, công việc, thậm chí cả người bạn thân nhất của mình. Đến đây thân mình trong thành phố xa lạ này.” Đây là lần đầu tiên được nghe câu chuyện về hai người họ.



      “Tôi luôn nhắc nhở mình, đừng sợ, nếu như thực lòng hãy can đảm đón nhận. Nếu như bản thân sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất có tổn thương nào mà mình thể chịu được?”, cười nhạt, “Tôi cũng sợ hãi, sợ sau khi Minh Minh nhìn thấy con người của tôi thất vọng, sợ rằng ấy chỉ vì mê muội nhất thời mà tôi. Nhưng chúng tôi cuối cùng cũng sống với nhau, hơn nữa còn bên nhau sáu năm qua”.



      An An ngừng giây lát, khụt khịt mũi, cố để cho nỗi đau đớn theo nước mắt trào ra. dám đưa tay qua, chỉ biết si ngốc ngắm gương mặt , “Đúng vậy, sáu năm, hơn những gì tôi mong đợi rất nhiều. Tôi luôn nghĩ nếu như ấy tôi, hai năm chúng tôi chia tay, nhưng cho đến lúc này cả hai vẫn sống cùng nhau”.



      “Tôi biết ấy đối với tôi rất tốt, cho dù bạn bè xung quanh đều tôi cho nhiều hơn, vì ấy mà bỏ lại gia đình, bạn bè để đến thành phố xa lạ, phải thích nghi với môi trường mới. Hơn nữa họ còn tôi anhấy nhiều hơn ấy tôi. Nhưng họ đâu phải là tôi, làm sao họ biết được trái tim tôi nghĩ gì?” bướng bỉnh để nước mắt chảy xuống, cố kiên cường nuốt ngược vào trong.



      “Tôi đạt được thứ hạnh phúc mà tôi nên có, tại sao tôi phải oán trách? Tại sao còn biết hài lòng?” tự giễu cợt mình : “Minh Minh luôn tôi xấu xí, đúng thế, tôi chẳng phải quốc sắc thiên hương, dựa vào tài cán gì có chàng điển trai như vậy mến”, xong An An quay mặt sang nhìn , khẽ cười.



      “Gia đình Minh Minh cũng phản đối, họ luôn muốn con trai mình phải tìm vừa trẻ lại vừa đẹp, chí ít cũng là người trong vùng, do đó lúc họ gặp tôi, thất vọng của họ tôi đều biết. Tuy nhiên Minh Minh tôi nên trước mặt ấy, họ dám phản đối, nhưng thực chất từ đáy lòng họ chẳng hề chào đón tôi. Vì vậy chúng tôi nhau đến sáu năm rồi mà vẫn chưa kết hôn, mẹ ấy cứ viện cớ rằng cả hai còn quá trẻ, cần gấp gáp.”



      nhàng ôm An An vào lòng, có thể đọc được nỗi buồn và mệt mỏi trong .



      “Mà Minh Minh cứ như cậu bé mãi chịu lớn, chơi từ năm hai mươi hai tuổi đến khi hai mươi sáu tuổi, trái tim ấy vẫn quyết định được. Mặc dù chúng tôi có cãi cọ, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, lần nào tôi cũng là người thỏa hiệp, chấp nhận ấy và tiếp tục sống như vậy. Tôi luôn nghĩ, có lẽ đợi ấy trưởng thành hơn chút mọi thứ ổn.” Giọng yếu ớt, buồn bã, có thể dốc hết tâm can để thổ lộ với người khác, bỗng nhiên An An cũng thấy lòng mình hơn rất nhiều.



      Cánh tay siết chặt hơn, hóa ra trông kiên cường cứng cỏi là vậy nhưng nội tâm lại đầy những lo lắng và mềm yếu. “Tôi như ta”, khẳng định.



      ở trong lòng cười khẽ, rung động đó như đánh thẳng vào trái tim Tiểu Vũ.



      “Tôi nhìn cậu liền nhớ ngay tới Minh Minh của thuở ban đầu. Trẻ trung và đầy tương lai”, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Vũ Minh, giọng đầy chua chát: “Tôi nếm qua chua xót đau khổ khi chàng trai ít tuổi hơn mình rồi, cậu bảo tôi làm thế nào để chấp nhận tình của cậu đây? Tôi hy vọng cậu tương lai tươi sáng, đừng để bị trói buộc bởi mê muội trước mắt, con đường của cậu còn rất dài, tôi đáng đâu”.



      rốt cuộc cũng hiểu ra, luôn khước từ chẳng qua bởi vì trải qua nhiều cay đắng khi ngườikém tuổi. Nhất định cho rằng chính là Minh Minh thứ hai, rồi cũng phải nhận lấy căm ghét và ruồng bỏ của gia đình .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31 - Kiên định


      Nếu tôi , tôi như ta, chấp nhận phải ’ ?”, nhìn thẳng vào , cái nhìn bình tĩnh như thể muốn xuyên thấu tâm can An An.



      xúc động nhìn Vũ Minh, nhưng trong mắt tràn ngập thiếu tin tưởng. nhàng vuốt gương mặt , “Cậu nhất định gặp được người con tốt”. Khóe miệng run run, muốn nhưng cuối cùng nó cũng tự thốt ra. Trái tim gần như vỡ vụn, biết, là người tốt, bằng sao trái tim lại dễ dàng bị cuốn nhanh đến vậy. Nhưng tia ý chí cuối cùng sót lại với rằng, bản thân mình đáp ứng được những điều muốn, dù cho bây giờ đau khổ chăng nữa có lẽ đây là điều tốt nhất cho Tiểu Vũ.



      phải là tôi, làm sao có thể khẳng định điều đó?”, giữ chặt gương mặt An An, nghiêm túc chất vấn.



      cười: “Bởi vì tôi hy vọng cậu gặp được những điều tốt đẹp. Mà phải là tôi”. giận dữ túm lấy vai An An, mãnh liệt như muốn vò nát , gào lên: “Tôi chỉ muốn , chỉ muốn , những thứ khác tôi cần. Gia đình ta phản đối, vậy nên tránh xa ta tốt hơn, sao phải để họ coi thường như thế. Tôi từng , người đàn ông đó vốn hợp với , lại biết quý trọng những gì có”.



      Thấy buồn rầu lên tiếng, Tiểu Vũ đành nén cơn giận dữ lại. Buông vai ra, châm điếu thuốc, rít lấy rít để, cuối cùng mới bình tĩnh lại: “ hoàn toàn phải lo cha mẹ tôi có thích hay , bởi vì họ căn bản thèm quan tâm gì đến tôi”, ngạc nhiên nhìn .



      Trước giờ chưa từng nhắc qua về gia đình mình với bất kỳ ai. “Họ đều là những người ích kỷ”, thanh phát ra đầy oán hận, có chút nào là thương, “Họ chỉ nghĩ đến kiếm tiền, từ lâu hai người đó ly thân, nhưng vì còn quyền lợi trong kinh doanh nên mới tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân. Từ khi còn rất , tôi thấy họ dẫn tình nhân về nhà rồi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình”, nhìn thấy đồng cảm trong mắt , lòng chợt ấm áp hơn.



      “Tôi may lại nhận được tất cả những gen hoàn hảo nhất của họ, nhưng chính vì vậy mà họ ưa tôi. Bởi vì mồi lần nhìn thấy đứa con này, giống như nhìn thấy hình ảnh của người kia, căm ghét cuối cùng lại đổ lên người tôi. bao giờ trao cho nhau những cái ôm, sau này tôi mới hiểu, cái gia đình đó mục nát rồi, họ ly hôn phải là vỉ còn có đứa con này, mà là vì công việc làm ăn quá lớn nên phải duy trì thôi.”



      An An nắm chặt lấy tay của , đêm nay rất mát, vậy mà bàn tay vẫn đổ mồ hôi, quãng ký ức này đối với Vũ Minh mà giống như tra tấn.



      “Tôi rời khỏi gia đình từ rất sớm, hồi trung học tôi ở trường nội trú, gần như cả năm về nhà, đơn giản bởi vì muốn nhìn thấy mặt hai người đó. Họ rất thoải mái trong chuyện tiền bạc, do đó lúc nào cần tiền tôi mới gọi về, cũng muốn phí thời gian suy nghĩ làm gì nữa.” Trong mắt càng ngày càng lộ khinh bỉ ghê gớm.



      “Còn những có chút nhan sắc kia, sau khi trở nên thân thiết chỉ muốn người khác phải thuận theo họ, chăm sóc họ. Tôi rất ghét loại con đó, ngực to não bé. Thà rằng thích người như , ngốc nghếch chẳng có cầu gì nhưng biết chăm sóc người khác còn hơn.” An An khẽ cười, con bây giờ rất hay làm nũng, chẳng trách Tiểu Vũ lại thích những người lớn tuổi hơn.



      “Mỗi tháng họ đều chuyển tiền vào thẻ cho tôi, thêm nữatham gia đua xe cũng có thưởng”, miệng nhếch lên, “Tôi tin là mình có thể nuôi được , hơn nữa giờ tôi có công việc mới rồi”.



      rất nghiêm túc, giống như lên kế hoạch hết sức chu đáo.



      ngớ người, thản nhiên bật cười, ra Tiểu Vũ rất đáng , vẫn còn ngây ngô, nhưng đến hôm nay mới biết, trái tim chứa quá nhiều khoảng tối, cho nên mới khao khát thương đến vậy.



      “Tôi có rất nhiều tật xấu”, đột nhiên An An muốn trêu chọc , cả đêm nay đến lúc này mới cảm thấy tâm trạng thoải mái nhất. “ đúng là ngốc nghếch, tôi chắc chắn cũng thế”, cười giễu cợt .



      trừng mắt nhìn , nhưng trong lòng cảm thấy vui vui.



      Nghe tâm nhiều chuyện thế này, An An dần dần hiểu hơn, tuy nhiên con đường sau này, ai có thể tự lựa chọn, chí ít bây giờ trái tim chấp nhận , nhưng nhất thời chưa muốn cho biết. thực vẫn là thực, vẫn còn rất nhiều điều chưa xác định. Thôi giữ tất cả những điều này lại để ngày mai vậy.



      “Cậu có việc mới rồi à? Làm gì thế?”, An An tò mò hỏi.



      thấy tâm trạng khá lên cũng cảm thấy có chút anủi, biết sau đêm nay mối quan hệ của họ có tiến gần hơn .



      “Đúng vậy, hai ngày trước khi hoàn tất thủ tục tốt nghiệp. Công ty này chấp nhận rồi, làm về lĩnh vực thiết bị truyền thông, chỉ cần đợi làm xong giấy tờ là đến báo cáo thôi.” hơi lo lắng, nghe vậy là hình như phải chỗ khác làm. “Yên tâm, ở đây cũng có chi nhánh của công ty”, như nhìn thấu được trái tim , An An ngại ngùng đỏ mặt, “Nhưng trước khi có thể đảm nhận công việc chính thức phải tập huấn ở tổng công ty hai tuần”.



      có chút tiếc nuối khi nghĩ tới việc rời khỏi đây đến nửa tháng, nhưng vẫn nở nụ cười chúc: “Tốt quá, cố gắng làm việc. Cậu nhất định làm rất tốt”.



      Nhận lấy lời chúc đó, nhàng ôm lấy , “Tôi biết, tôi luôn rất giỏi. Tôi hy vọng, có thể nghe theo tiếng từ trái tim mình, phải tự lừa dối bản thân”.



      Tiểu Vũ, cậu đúng là cậu nhóc đặc biệt, trái tim thầm nhắc nhở.



      Đêm đó, họ ngồi chuyện ở bờ sông đến mười hai giờ mới đưa về.
      Chương 32 - nghi ngờ
      Sáng ngày hôm sau, An An ra khỏi nhà làm mà Minh ^-'Minh vẫn chưa về. thầm thở dài, chẳng phải sớm quen rồi sao? Lần nào cũng ham chơi bỏ mặc mình, đến hai ba ngày sau mới về.



      Công việc tiến triển bình thường, mấy trong công ty vẫn chưa chịu buông tha Tiểu Vũ, lần nào cũng tìm lý do để dò la tin tức của . Có lẽ nào cũng muốn chàng trai của mình chỉ chú ý đến mồi ta, nhưng chính vì thế lại khiến bản thân như mang khoản nợ lớn, mặc dù nó là thứ ràng buộc đầy ngọt ngào.



      Cố gắng xua những suy nghĩ lung tung trong đầu, An An tập trung chuẩn bị bài báo cáo cho cuộc họp thường kỳ hôm nay.



      Công ty có thêm dự án mới, hôm qua xem email, phòng kinh doanh vừa ký được họp đồng lớn, nếukhông nhầm hôm nay bàn luận về dự án này.



      ra lần này dự án triển khai ở tỉnh khác, cần nhóm đặc biệt để thử vận hành thiết bị cho khách hàng xem, đây là hợp đồng bạc triệu nên công ty rất coi trọng, trong hợp đồng ký kết ngoài hỗ trợ về máy móc kỹ thuật còn cung cấp số mô hình tiên tiến của công ty. Cho nên, ngoài việc cử thành phần ưu tú nhất của phòng tiếp thị và kỹ thuật giám đốc còn đặc biệt đề cử làm trợ lý, để tối ưu hóa và đào tạo phương thức quản lý cho đối tác.



      CEO hết sức chăm chú lắng nghe chi tiết đàm phán của bản hợp đồng, sau đó sắp xếp công việc cho các bộ phận, còn nhấn mạnh thêm lần này giám đốc bên đối tác đánh giá cao phương thức điều hành của công ty, hết lời khen ngợi, nên mọi người cần dốc toàn tâm toàn lực cho dự án này.



      Kế hoạch thực từ tuần sau, bắt đầu ở Đại Liên, đặc biệt nhóm công tác phải ở đó từ đến hai tuần, nhưng chủ yếu là nhân viên kinh doanh và kỹ thuật, chỉ chịu trách nhiệm huấn luyện nên có lẽ ở lại chừng tuần.



      Cuộc họp giải tán, An An vội lao vào chuẩn bị cho công việc. Thời gian quá gấp, chỉ có ba ngày để làm tài liệu tập huấn, sắp xếp người thay thế khi vắng mặt, tạmthời Nhạc Vân gánh vác tất cả mọi chuyện ở phòng nhân . Nếu như có việc gì đặc biệt liên hệ trực tiếp với .



      nghiên cứu tỉ mỉ thông tin của khách hàng, sau đó gửi cho bộ phận kinh doanh bản, trong đầu phần nào định hình được vài ý tưởng. Sau đó lập tức mở tài liệu quản lý của công ty chọn ra vài nội dung đào tạo phù họp, lập ra khung đề mục lớn, rồi lên mạng tìm kiếm những đề án huấn luyện mới nhất gần đây để viết đề cương bài giảng, chọn trò chơi phù hợp trong quá trình đào tạo.



      ngày bận rộn qua , công việc căng thẳng khiến còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, đồng thời cũng bớt được ít ưu phiền trong lòng.



      Buổi tối vừa vào nhà liền phát điện trong phòng ngủ sáng. An An treo túi lên giá quần áo, đẩy cửa bước vào phòng, Minh Minh chìm sâu trong giấc ngủ, điều hòa và nhạc đều vặn rất lớn. thanh mặc dù ồn ào nhưng hề ảnh hưởng đến , nhất định là thức trắng đêm qua.



      bước tới, vặn lượng rồi ra chuẩn bị bữa tối, thường chỉ tháng lần Minh Minh mới về nhà, nên hôm nay muốn nấu bữa ngon lành cho haingười.



      “Mama, về rồi à.” Giọng bồng vang lên ngay đằng sau, Minh Minh bám vào cánh cửa nhà bếp, mặt vẫn còn ngái ngủ. mỉm cười nhìn : “ tắm , lát nữa là xong”.



      gật đầu, ngáp cái rồi bước vào phòng tắm.



      Nhìn theo bóng , lòng An An nặng trĩu, liệu có hỏi tối qua đâu ?



      Đến lúc Minh Minh ra khỏi nhà tắm nấu xong. Tóc ướt nước từng giọt , mình trần ngồi xuống bàn đối diện với . An An lấy cơm cho rồi mới ngồi xuống.



      lặng lẽ ăn, quan tâm hỏi: “Hôm qua ngủ hả?”.



      Minh Minh gật đầu: “ừm, đều do bọn Binh Binh cả, lúc sau còn thêm mấy người nữa, chơi tới chơi lui đến tận sáng. Mệt chết được”. gắp đồ ăn cho sau đó lại cúi xuống tiếp tục ăn. “Đúng rồi, tối qua sao em lẩn về trước vậy? câu nào chạy rồi?”, hỏi.



      “Em thấy khó chịu nên về trước.” ngước lên, bình thản , hề nhìn vào mắt . “Vậy sao cầm túi theo? Sáng nay may có Binh Binh nhắc suýtchút nữa cũng quên”, Minh Minh tò mò hỏi.



      “À, em có gọi điện nhưng bắt máy.” nhìn , bình tĩnh : “Túi của em để ngay bên cạnh, em nghĩ là thế nào cũng cầm về hộ”. gật đầu, nghi ngờ gì: “ừ, sau đó mới thấy cuộc gọi của em, chẳng phải gọi lại cho em rồi à?”. An An rầu rĩ ậm ờ tiếng. cũng chỉ có hỏi đến vậy, cần gì quan tâm đâu.



      “Khi nào bắt đầu họp?”, bởi mỗi lần về nhà đều là vì phải tham dự cuộc họp của công ty.



      “Ngày mai, chủ nhật tuần này cũng phải làm, sếp muốn kiểm tra công việc của bọn ở đó.”



      “Ngày mai? Thứ năm?”, ngạc nhiên hỏi.



      “ừ, vì vậy lần này chỉ ở chơi được hai ngày phải rồi.” cũng chán nản , nhưng phải là vì công việc mà là thời gian được ở lại quá ít.



      “Lần này em cũng công tác”, An An .



      “Vậy hả? đâu?”, khựng lại nhìn , vì rất ít khi phải công tác.



      Đại Liên, công ty nhận dự án mới, phải đến đó huấn luyện.”



      “Ồ, công ty em lần này kiếm được hợp đồng lớn à? Khinào em ”, trêu .



      “Vâng, vì vậy mới phải cố gắng, dốc toàn lực thực . Giám đốc ra lệnh rồi, lần này phải làm cho tốt. Thứ hai tuần sau em , dự định khoảng tuần”, cười nhạt trả lời.



      Thời gian vừa khít, chủ nhật, thứ hai tới Đại Liên. Minh Minh ý kiến gì: “Cũng tốt, dù sao mấy ngày này rất bận, em cứ làm việc của em , để máy tính ở nhà cho em dùng”.



      Hai người vừa ăn vừa chuyện, chẳng đả động gì mấy đến việc tối qua về trước. Trái tim An An vì vậy càng nặng trĩu hơn, đúng là chẳng quan tâm đến chuyện có ở bên cạnh hay . Chỉ là do suy nghĩ vớ vẩn, còn mong chờ chất vấn tại sao bỏ trước, giải thích chút nếu như có trách móc mình. Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra cả, ngay cả nghi ngờ cũng . Mối quan hệ của họ là vậy, mồi người có cuộc sống riêng, chỉ cần làm phiền đối phương, mọi chuyện đều ổn.



      áy nảy day dứt của bản thân có phải quá dư thừa rồi ? chán nản cùng cực.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33 – Chuẩn bị


      Cuộc sống của họ vẫn như thường lệ. Buổi sáng, điện thoại của Tiểu Vũ gọi tới Minh Minh hoàn toàn nghi ngờ, vẫn cho rằng đấy là điện thoại của đồng nghiệp, do trước đây cũng thường có người của công ty gọi điện đến đánh thức dậy. Hơn nữa mồi ngày lúc làm vẫn còn ngủ, công ty của Minh Minh chín giờ mới họp nên có thể đến muộn chút.



      Mấy ngày nay vì dự án kia mà thường phải ở lại công ty đến tận tám chín giờ tối. An An hề thấy mệt, ngược lại còn hy vọng bận rộn này khiến bản thân có thể quên những chuyện khác.



      Tuy nhiên, quan tâm của Tiểu Vũ vì vậy mà gián đoạn. cùng Tiểu Vân vừa ăn xong hộp com, tiếp tục soạn thảo các phần tiếp theo của chương trình huấn luyện điện thoại của gọi đến, khẽ cười cầm điện thoại ra khỏi phòng, “A lô”.



      “Ăn cơm chưa?”, giọng vẫn ấm áp như vậy. “Ăn rồi”, dùng tay vẽ lên tấm cửa kính, dưới kia dòng xe cộ như mắc cửi tạo thành chuồi ánh sáng lấp lánh, nó chẳng khác gì cuộc sống này, lúc nào cũng bận rộn, hối hả đến nghẹt thở.



      “Sao mấy ngày nay đều tăng ca vậy?”, Vũ Minh phát ra hai ngày nay đều ăn cơm rất muộn, lúc đầu còn nghĩ rằng do chàng kia trở về nên phải chăm sóc cho gã, muốn hỏi nhiều. Nhưng sau đó cũng vì chuyện ăn uống thất thường này mà khó có thể gặp được .



      “À, tuần sau phải công tác, công ty nhận được dự án lớn”, cười .



      mà còn phải công tác sao? đâu?”, tin liền hỏi: “ đâu phải là nhân viên kinh doanh”.



      “Lần này là đào tạo cho đối tác ở Đại Liên, tuần”, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong gương, An An khẽ cười, cảm giác như thể đứng ngay trước mặt vậy. Có người quan tâm tuyệt.



      Đầu dây bên kia đột ngột im lặng, “Còn đó ?”, ngạc nhiên dò hỏi.



      “Ừm, còn.” dường như có tâm , “À, khi nào ?”. “Thứ hai, vé đặt rồi, tuần thể gặp nhau, nếu nhớ chị lúc về có quà cho cậu”, mỉm cười đưa tay vẽ lên cửa sổ.



      ta cũng biết chứ?”, ngập ngừng hỏi, biết là muốn đến Minh Minh, thấy mình gật đầu trong gương: “ với ấy rồi, chủ nhật này Minh Minh họp xong cũng phải ”.



      “Vậy chú ý sức khỏe, tôi tiễn được”, dặn dò rồi cúp máy.



      Tách ra , ba người đều có những con đường riêng của mình, tách ra có lẽ tốt hơn. thầm với cái bóng của mình, sau đó bước vào phòng, tiếp tục giải quyết công việc.



      Về văn phòng thấy Tiểu Vân vẫn còn ở đó, đặt tài liệu xuống, tới bàn giao công việc: “Tiểu Vân, tuần tới vẫn có người tới phỏng vấn, em sắp xếp lại danh sách chút, thứ hai thông báo cho họ đến đây. Còn nữa, hai ngày trước bộ phận kinh doanh cần thêm hai nhân viên, em lên mạng đăng thông tin, rằng bộ phận chăm sóc khách hàng chưa hài lòng lắm với cuộc phỏng vấn lần trước, tiếp tục tuyển dụng nhé”. trở lại bàn, mở ngăn kéo lấy ra mấy con dấu và chùm chìa khóa: “Tiểu Vân giữ mấy cái này nhé, tài liệu em đều biết để đâu rồi đó. Đúng rồi, nhớ công bố kết quả thi của lần huấn luyện trước, hôm nay giám đốc có nhắc đến. Đừng quên đấy”, nhấn mạnh. An An sao chép những tài liệu có liên quan vào máy tính xách tay, sau đó gửi thêm bản qua email cho mình. Kiểm tra lại giấy tờ, sắp xếp thứ tự tài liệu cất vào túi, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa xong, mới an tâm thở phào nhõm. Mọi thứ đều để sẵn ở đó ngày mai chỉ việc lên công ty lấy rồi cùng mọi người ra sân bay.



      Hôm nay, cuộc họp của công ty Minh Minh cũng vừa kết thúc, hai người hẹn nhau mua ít đồ du lịch cho .



      lúc ở Wal-Mart chọn đồ điện thoại của Minh Minh reo lên. ra chồ khác bắt máy, chắc có lẽ lại có cuộc vui nào rồi. Haizz, gì tiếp tục chọn mấy đồ nhu yếu phẩm hàng ngày, tiện thể mua luôn ít để ở nhà.



      tắt máy tới, cố làm ra vẻ tự nhiên : “Mama, hôm nay Phó Dương lại gọi chơi”, thấy An An trả lời biết là vui, vội thêm vào: “Ngày mai đưa em ăn, xong mới về công ty”. xong còn ôm eo , hôn lên má an ủi: “Phải ăn trước , cún ngốc lại buồn”. Miễn cưỡng nở nụ cười, còn có thể cầu điều gì đây? từ lâu chẳng trông đợi vào điều đó nữa rồi.



      Minh Minh đưa đến quán Hàn Kim Cung ăn đồ nướng, vừa ăn vừa chọc để vui. Nhưng nghĩ đến chuyện ngàymai công tác mà vẫn quan tâm đến , trong lòng An An khó tránh khỏi có chút lạc lõng. Nếu là Tiểu Vũ ... tự nhiên lại mang hai người ra so sánh rồi nghiêng hẳn về phía.



      Trong lúc ăn, điện thoại của lại reo lên, xem chừng có vẻ mấy người bạn kia thúc giục. Minh Minh bối rối phàn nàn: “Haizz, Phó Dương là, lại rủ chơi, đến mai là hết được chơi rồi”. Phó Dương là giám đốc kinh doanh, cũng là ông chủ của , ba mươi mấy tuổi rồi nhưng rất ham chơi, suốt ngày lôi kéo người khác nhậu nhẹt. Nhìn có vẻ phàn nàn, nhưng biết thế nào cũng , giống hệt như mọi lần. Ăn xong, Minh Minh gọi chiếc taxi rồi vội vàng rời khỏi quán ăn.



      Ngồi trong taxi nhìn dòng xe ngược xuôi ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy nhớ Tiểu Vũ, từ sau cuộc điện thoại hôm đó, dường như mất tích, hai ngày nay gọi điện, cũng xuất . Chẳng phải là mới tạm thời tách ra thời gian sao, bây giờ phải bắt đầu thích nghi thôi.
      Chương 34 - Xa nhà
      Thứ hai, hôm nay phải tạm thời rời xa thành phố này.



      Minh Minh từ sáng sớm trong lúc còn ngủ say, trước khi ra khỏi cửa còn nhàng hôn cái. Hôm nay nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, phải nhờ đồng hồ báo thức mới dậy được. Xách túi lên, trước khi mở cửa An An còn quay lại nhìn lượt khắp căn phòng, để đảm bảo tất cả cửa sổ được khóa, các phích cắm đều rút khỏi ổ. Chẳng qua chỉ công tác hơn tuần, nhưng trong nhà có ai nên phải chú ý an toàn hơn.



      Đến công ty, đồng nghiệp có mặt đầy đủ. Mọi người điểm danh, sắp xếp hành lý, kiểm tra giấy tờ. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, họ bắt đầu xuất phát.



      Đứng ở phòng chờ, tập hợp vé máy bay và chứng minh thư của mọi người để làm thủ tục. Sau đó cầm bảng danh sách kiểm tra lần nữa, lúc này mới phát , mình là duy nhất trong đoàn. Cũng chẳng sao, côchỉ công tác chứ có phải du lịch đâu, đúng ?



      Sau khi hoàn thành thủ tục An An đưa thẻ lên máy bay cho các nhóm trưởng rồi ngồi xuống ghế đợi, lấy máy ảnh ra chụp sân bay, thầm đoán xem chút nữa ngồi máy bay nào.



      lúc cầm máy chụp lung tung điện thoại có tin nhắn. Hóa ra của Tiểu Vũ, vội mở máy đọc: “ độ cao ba mươi ngàn mét nếu nhớ tôi có tâm trạng thế nào nhỉ? Lúc nào xuống máy bay hãy tôi biết”. phì cười, cậu nhóc đáng , bảo quên thế nào được, vẫn khỏe chứ? Có phải cũng chuấn bị tham gia đợt đào tạo dành cho nhân viên mới? lo lắng mấy ngày hôm nay của An An được thay thế bằng tâm trạng vui vẻ.



      Nghe loa báo ra khỏi cửa khởi hành, hít hơi sâu, lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi tắn, bước nhanh về phía cửa lên máy bay. Xuất phát thôi, chuyến hành trình Đại Liên.



      ngồi ngay sát cửa sổ, nhìn những tầng mây ngoài kia, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, Đại Liên với thành phố này có giống nhau ? Món ăn có ngon ? Thời tiết ra sao? đều biết, vì trước giờ chưa từng qua nơi này. Nhưng có điều biết, ở nơi đó có người muốn gặp. Đeo kính râm lên, dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu sang bên, người khác đều nghĩ An An nhắm mắt nghỉ ngơi.



      Nơi đây là độ cao ba mươi ngàn mét sao? An An ngẩn ngơ nghĩ đến lời . cười, chắc chắn vậy, bởi vì đó là lời mà.



      Nhớ lại quãng thời gian quen biết , dường như hiểu gì về . Hồi tưởng lại từ lần từ chối ban đầu, tiếp đó là thời gian cố tình giữ khoảng cách đến tại. Ngoài đua xe còn thích gì nữa? Trước giờ chưa từng thấy chơi cái gì khác. Ăn gì cũng để chọn, ngay cả đồ uống cũng chọn thứ giống .



      An An nhớ lại, có lần bướng bỉnh muốn gọi Yakult cho , muốn uống, nhưng vẫn cứng đầu gọi, rất ngạc nhiên, sao cứ phải gọi cái đó. Kết quả, lúc ăn cơm hỏi thẳng. ngờ rằng , lần đầu tiên lúc mua nước ở tiệm, uống Yakult, còn gọi cho Minh Minh Coca. giật mình, hét lên kinh ngạc: “Lúc nào?”, vì chẳng nhớ gì cả.



      Vũ Minh thèm để ý, bực tức : “Chẳng phải còn đòi cho ta chai lạnh sao?”, xong trừng mắt nhìn , giận dữ. Chuyện này lâu quá rồi, ai nhớ nổi chứ, nhưng nhìn tỏ thái độ như vậy, quả rất muốn véo mặt . Bây giờ nhớ lại, An An vẫn nhịn được cười. hề biết từ lúc nào Vũ Minh chú ý đến mình, còn ấn tượng của đối với chính là cái lần đầu tiên lúng túng đứng trước mặt . Chỉ nhớ là lúc đó đứng như tượng, hoàn toàn để ý đến , nhờ giúp lại né chỗ khác. còn nghĩ là Tiếu Vũ ghét mình.



      Vì vậy sau khi nghe xong lời thú nhận của , An An hoàn toàn choáng váng, cảm giác như bị trêu chọc nhiều hơn là ngạc nhiên, hơn nữa nghi ngờ vốn có của bản thân khiến thể thực xem xét mức độ chân thành của . Nhưng càng gặp gỡ nhiều, càng nhận ra bên ngoài vẻ lạnh lùng đấy là nồng nhiệt, dần dần An An như bị hấp dẫn, muốn tìm hiểu xem con người này tại sao lại có mâu thuẫn ấy.



      Tiểu Vũ thích thân thiết với người khác, cũng quen bộc lộ con người của mình ra ngoài. hiếm thấy mỉm cười với người ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng, hiểu còn cho rằng thích làm ra vẻ. Nhưng chính vì thế càng dễ bị cuốn hút bởi điều đó, rồi từ đấy hiểu hơn và quan tâm đến cách chân thành.



      Suốt chặng đường , ký ức vui vẻ về cứ ra. Tráitim An An càng ngày càng , hình bóng đáng kia trở nên quan trọng với mình biết nhường nào, bất luận sau này ra sao, đều rất biết ơn cho cảm giác được thương là như thế nào.



      Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh. Bước ra khỏi sân bay nhìn thành phố hoa lệ nhưng đầy lạ lẫm này, tâm trạng mang cả lo âu và chờ đợi.



      hoàn thành công việc tốt nào, cho dù chung khoảng trời nhưng vẫn có thể dựa vào nỗi nhớ để mỉm cười.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35 - Xã giao

      Ngồi xe do bên đối tác cử đến đón, An An mới lấy điện thoại ra, do dự có nên nhắn tin cho . Lấy can đảm, thầm nhủ thể nuốt lời được: “Hôm nay mới phát ba mươi ngàn mét cũng cao lắm, bởi vì có cậu tên tiểu quỷ này dõi theo tôi”. Mặc dù miệng vẫn phàn nàn, nhưng trong lòng thấy ấm áp vô cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      “An An, vừa báo cáo bạn trai à”, nhân viên kinh doanh Tống Bộ ngồi kế bên nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của , nén được trêu chọc.

      An An sững người, ngượng ngùng cười trả lời. Phải rồi, chỉ cần nghĩ tới Tiểu Vũ là Minh Minh như bị quên lãng. Trái tim thắt lại, chẳng phải rời xa rồi sao, vậy tạm thời cứ quên .

      Khách hàng ở Đại Liên xem ra quy mô cũng . Người được phụ trách tiếp đón mang họ Đồng, mọi người đều gọi ông là Đồng chủ nhiệm, người đàn ông bốn mươi tuổi, nét mặt lúc nào cũng tươi cười, rất nhiệt tình. Đồng chủ nhiệm sắp xếp cho họ nghỉ ở khách sạn Hải Cảnh, và vì chỉ có mình là nữ nên được ở hẳn phòng riêng. Đồng chủ nhiệm bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi trước, mười hai giờ mời họ dùng cơm.

      Bước vào phòng, toàn thân như thả lỏng, đóng cửa, bỏ túi xách lên bàn, bước tới kéo rèm cửa sổ. Từ tầng năm phóng tầm mắt ra xa, phía trước là biển cả mênh mông, xanh ngắt, lấp lánh ánh mặt trời, trông vô cùng mỹ lệ. Họ rất tế nhị, đặc biệt sắp xếp cho căn phòng nhìn ra biển. Phía dưới, bên ngoài khách sạn là cái sân lớn, rất nhiều xe ô tô đỗ ở đấy, ra chút nữa là đường cái. Hơn nữa mấy tòa nhà phía đối diện đều cao nên hoàn toàn chắn tầm nhìn, có thể thấy cả con đường và biển cả ở tít tắp đằng xa.

      Tưởng tượng việc tỉnh dậy đón ánh bình minh từ trong căn phòng gần biển này, cảm giác nhất định vô cùng tuyệt.

      Treo quần áo vào tủ, sắp xếp đồ dùng vệ sinh xong xuôi, rút điện thoại ra, thắc mắc lẽ nào chưa nhận được tin nhắn ư? Nhưng An An vẫn do dự, quyết định gửi nữa. tuần trôi rất nhanh, lúc về có quà cho là được. Lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Khi vừa bước ra từ phòng tắm điện thoại trong phòng reo lên, “Xin chào, Đồng chủ nhiệm, à, được rồi, tôi xuống ngay đây”. Mọi người đều sẵn sàng, vội vàng thay quần áo, trang điểm , rồi nhìn vào gương cố mỉm cười, xong đâu đấy mới hài lòng nhấc túi xách, rút thẻ khóa phòng ra.

      Giám đốc bên đối tác Hàn Tổng cũng đến, những người khác trong phòng ăn chủ yếu là cấp quản lý. Có thể thấy khách hàng cũng hết sức coi trọng dự án này. có thể nhận ra vài vị quản lý kinh doanh lớn tuổi tỏ vẻ mấy hài lòng khi biết phụ trách toàn bộ việc đào tạo, vì lần này họ đặt nhiều kỳ vọng vào đội ngũ kinh doanh và kỹ thuật. luôn mỉm cười, giải thích gì, hành động và kết quả mới là tiêu chí kiếm định cuối cùng, chỉ cần tận lực hoàn thành tốt công việc là được rồi.

      Khách hàng cũng chỉ chú trọng vấn đề hiệu quả, sau hai giờ bữa cơm kết thúc, họ vội đưa mọi người về công ty, buổi chiều mở cuộc họp để lên kế hoạch cho dự án. Sau khi cấp của phòng kinh doanh, kỹ thuật của công ty giới thiệu những điểm quan trọng của dự thảo, An An cũng lên trình bày sơ qua về chương trình đào tạo, nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Giám đốc Hàn và Đồng chủ nhiệm, biết bước đầu tiên thành công rồi. Họ còn coi thường trẻ này nữa. Cả buổi chiều ngồi trong phòng họp, thời gian trôi qua rất nhanh, bộ phận kinh doanh và kỹ thuật của hai bên thảo luận về các vấn đề chuyên môn hết sức hứng thú và vui vẻ. Mà , chủ yếu là giới thiệu cho Đồng chủ nhiệm lịch trình đào tạo của mình, nhờ Đồng chủ nhiệm sắp xếp thời gian cho nhân viên các phòng ban, ngoài ra các hoạt động ngoài trời cũng cần có đạo cụ và địa điểm để thực hành. Đồng chủ nhiệm phối hợp rất ăn ý, cầm tài liệu, bắt đầu cho cấp dưới thu xếp.

      Buổi tối mọi người dùng bữa ngay tại nhà hàng trực thuộc công ty. Nơi này vốn là nhà ăn của nhân viên, sau khi hết hạn hợp đồng, đơn vị kinh doanh bên ngoài liền xây thành nhà hàng , đây cũng là hình thức đa dạng hóa kinh doanh.

      Trong tiệc rượu cánh đàn ông thường khó chối từ nâng ly xã giao qua lại, mới qua mấy vòng rượu đều ngà ngà say. Mấy vị quản lý hồi chiều vẫn còn coi thường , giờ cũng cầm rượu đến mời liên tục. Mặc dù Tống Bộ giúp rất nhiều lần nhưng khó từ chối được nên vẫn phải uống mấy ly, vị cay của rượu trắng chảy vào bụng khiến toàn bộ dạ dày An An cháy bừng lên.

      Căn bản hôm nay có cảm giác ngon miệng, bừa tối cũng chưa ăn, bụng trống rỗng, bây giờ lại thêm rượuvào nên thấy rất khó chịu. Bình thường những lúc uống rượu ngoại, trước đó ăn gì đó lót dạ rồi, hơn nữa rượu ngoại giống như thứ đồ uống, từ từ thưởng thức, cũng quá mạnh. Đâu có giống cái này, chỉ cần nửa ly mặt đỏ bừng rồi.

      Cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc, đối tác cử xe đến đưa họ về khách sạn. An An chỉ mong mau chóng về phòng để nghỉ ngơi, cảm thấy rất mệt.

      Chương 36 - Ngạc nhiên
      Vừa bước vào phòng, quăng túi sang bên, đổ sập xuống giường. công tác chẳng vui chút nào, vừa phải để ý đến những người quen biết, còn phải nghe hàng loạt câu hỏi đầy nghi ngờ của mấy lão già đó. Nằm được lúc, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm nay đầy những vì sao.

      lồm cồm bò dậy, chân trần chạy tới trước cửa sổ.

      Tính đến giờ, đây là khách sạn An An thích nhất. Mọi thứ trong phòng đều hợp với sở thích của , phòng tắm trang trí giống như ở nhà, có lóp kính ngăn đơn giản, cửa có giá đỡ để đặt phụ kiện, ngoài ra còn có cửa sổ , lúc tắm có thể mở ra. giống như những khách sạn khác thường đặt cái bồn tắm lớn, ngăn cách với bên ngoài là tấm rèm. Trước giờ ở khách sạn đều dùng bồn tắm, vì thấy nó vệ sinh, cho nên thường sử dụng vòi hoa sen, khách sạn này sắp đặt khiến cảm thấy rất thuận tiện. Còn nữa, ở đây có cái cửa sổ lớn nối liền với sàn nhà. luôn có cảm tình đặc biệt với những chiếc cửa sổ kiểu này, mơ ước được ở trong những ngôi nhà cao tầng, từ cánh cửa sổ này có thể nhìn xuống dưới và bên ngoài. Giống như bây giờ, yên lặng ngồi sát cửa sổ, lưng dựa vào tường nhìn ra biển mù mịt ngoài kia, thỉnh thoảng có vài ngọn đèn le lói, những ngôi sao sáng rực trời. ngờ nơi thế này lại có thể nhìn thấy nhiều sao đến vậy, Đại Liên quả là thành phố sạch và tươi đẹp.

      Giữa bóng tối, trong túi đựng đồ trang điểm bồng lóe sáng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Lúc này, có thể là ai? Lẽ nào mấy người đó vẫn chưa uống đủ. Haizz, muốn để tâm đến họ, cần chút tự do. Có điều, tiếng nhạc chuông vẫn vang lên dai dẳng, phải chăng có chuyện quan trọng.

      An An khó chịu bước lại gần giường, vừa lấy điện thoại ra liền sững người. Sao có thể là , vội bắt máy, “Alô”, trong đêm yên tĩnh trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nắm chắc điện thoại, lo lắng biết có nghe thấy thanh dội lên kia . Giọng bồng trở nên run rẩy, thực rất nhớ . “Sao rồi? Mệt ?”, giọng ấm áp quen thuộc của ngay bên tai, an ủi . Trong bóng tối, khẽ cười: “Van khỏe, vừa mới ăn tối với đối tác xong. Còn cậu? Khỏe ?”, định hỏi thêm nhưng lại biết nên gì, chỉ đơn giản muốn nghe giọng của . “ phải là vừa ăn no sao? Nhớ tôi ?” cười vui vẻ: “Haha, nhớ, rất nhớ cậu. Nếu như lúc này cậu mời tôi ăn hải sản, tôi nhất định ”.

      “Đe tôi suy nghĩ chút”, ngẩn ngơ cắn môi, im lặng nghe : “À, nhưng hình như tôi hơi thiệt, nếu tôi mời ăn hải sản mời tôi cái gì?”. cười thầm: “Nếu bây giờ cậu thực có thể làm được điều đó, cậu muốn gì tôi đáp ứng”. cười vui vẻ, cho dù chỉ là trong ý nghĩ cũng rất vui. Bởi vì An An biết thể đến đây để đưa ăn hải sản.

      Tuy nhiên, giọng rất phấn khích: “ ?”, rồi mới chắc nịch tiếp: “ lời phải giữ lấy lời”. đáng , rất chu đáo, biết nhớ , chỉ vậy thôi cảm thấy rất vui rồi nhưng cũng dám mong nó thành . hùa theo: “Tất nhiên rồi. Nhưng giờ bay từ đó tới đây cũng phải đến ngày mai, khi đấy chỉ có thể dùng bữa sáng. Quá thời gian được tính”. tin chắc rằng chẳng có cách nào thực được.

      “Tiểu Vũ, lòng cảm ơn cậu, tôi rất vui, chí ít cậu cũng nghĩ cách làm tôi cười. Cậu nghỉ sớm .” Tiểu Vũ đáp lời, giản đơn: “Tạm biệt”, rồi cúp máy. “Tạm biệt” có lẽ là chúc ngủ ngon, lấm nhẩm trong bóng đêm.

      An An bước vào phòng tắm, định dội qua nước cho thoải mái, hôm sau còn phải huấn luyện cả ngày nữa.

      Khoảng chừng hai mươi phút sau, bước ra với mái tóc vẫn còn ướt, vừa vừa dùng khăn lau những giọt nước, lại nhìn ra biển thầm nhủ, ngủ ngon, biển thân , tối mai tôi thăm bạn.

      Lúc này, điện thoại lại vang lên. Hừ, ai thế nhỉ? Giờ này mà còn gọi, nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi, nhưng vẫn bắt máy.

      “Có phải đói ? Nếu như trong vòng mười phút xuống đây tôi dẫn ăn hải sản.” Giọng lạnh lùng quen thuộc nhưng cảm giác rất ấm áp, Tiểu Vũ??? Chuyện gì thế này? cái gì? điên hả, nằm mơ à? Sao lại kêu xuống, đây là Đại Liên đúng , đâu phải ở nhà. Lúc lâu sau mới chợt tỉnh, vẻ hờn dỗi: “Tiểu Vũ, cậu đừng làm loạn lên nữa , tôi ở Đại Liên”.

      “Ồ, còn chín phút, quá giờ là được tính đâu.” Giọng trầm tĩnh, dội vào tai , gây chấn động tâm trí. “Cậu? Cậu chứ? Cậu ở đâu?”, vẫn dám tin.

      “Ở dưới tầng”, Tiểu Vũ khẽ cười: “ xuống là tôi nuốt lời đấy”.

      An An vội ném điện thoại, chạy tới tủ quần áo chọn chiếc váy, xông vào nhà tắm thay bộ đồ ngủ ra. Chải lại mớ tóc rối bù, nhìn vào gương, tim đập thình thịch, ra lấy điện thoại, xách túi, rút thẻ khóa phòng.

      Bước vào thang máy, dựa người vào tường rồi mới cảm nhận được trái tim mình đập điên loạn. Có Tiểu Vũ ở dưới ? càng nghĩ trái tim càng loạn nhịp, đáng sợ, nếu có ở đó sao? Nếu xuống muộn, cậu nhóc đó rồi làm thế nào? Trái tim thấp thỏm như bị tra tấn.

      “Đinh đoong”, tới rồi, nhìn cửa thang máy dần dần mở ra, đột nhiên An An có chút sợ hãi, bước chân cũng trở nên khó khăn. hít hai hơi sâu mới bước ra. bước, hai bước, bước chân càng càng nhanh. Cho dù có đứng đợi phía dưới hay cũng muốn ra ngoài ngắm nghía chút, dù chỉ đơn giản là lừa chăng nữa cũng thể quay đầu lại, cam tâm tình nguyện để bị lừa.

      ra đại sảnh, có ai. Ngoài nhân viên phục vụ đứngsau quầy lễ tân ra chẳng thấy bóng người nào cả. Trong lòng có chút lo lắng, bước ra ngoài cửa lớn.

      Ngoài cửa cũng có ai. Chầm chậm bước xuống bậc thềm, An An vội vã chạy ra phía sân, ngoài này đỗ rất nhiều xe, ánh điện tù mù phản chiếu trong sân mờ mờ ảo ảo. Vòng qua mấy chiếc xe ô tô, lòng càng ngày càng thấp thỏm, sợ nếu thấy ai cả, nhưng nếu ở đây biết làm sao để đón nhận niềm vui đột ngột này.

      Trước mắt là khoảng trống rỗng ảm đạm, đằng xa thấp thoáng bóng người, đứng yên đó. Ánh đèn mờ tối nhìn , nắm chặt túi, cắn môi, từ tốn bước tới.

      Càng lúc càng gần, bóng dáng người đó ngày hơn, nhưng sao lại thấy như mờ ảo thế này, chẳng khác gì cảm giác phải xa cách. Đến lúc đứng trước mặt Tiểu Vũ, bàn tay nắm quai túi phát đau, mắt cũng như bị kim châm rất khó chịu. đứng yên dám động đậy, chỉ sợ vừa cử động gương mặt kia biến mất.

      “Tôi rồi, quá mười phút là tôi mà.” vứt điếu thuốc , khẽ cười, nét mặt có phần mệt mỏi. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của An An, mỉm cười đưa tay ra, ôm gọn vào lòng, “ cần cảm động quá đâu, tôi chỉ là muốntìm người tôi thích, dẫn tôi ăn hải sản thôi”.

      khóc nên lời, ghì chặt cổ Tiểu Vũ, hít hà mùi cơ thể của , hoàn toàn để ý đến nước mắt tuôn ra đầm đìa, chỉ muốn ôm chặt .

      vỗ lên lưng , để An An thoải mái khóc trong vòng tay mình. Trong lòng lại cảm thấy mãn nguyện, cuối cùng cũng đợi được rồi, lần đầu tiên chủ động, hoàn toàn hề do dự ôm chầm lấy , vậy là quá đủ rồi, dù mệt mỏi bao nhiêu, cực khổ bao nhiêu đều rất đáng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37 - ngọt ngào

      Nhưng vẫn hết nấc. vỗ lưng : “Chúng ta , bảo vệ đến bắt đấy”. An An giật mình, hoàn toàn nghĩ tới chuyện này, cả hai vẫn đứng dưới khách sạn, bất cứ lúc nào người trong công ty cũng có thể phát ra. bối rối, đột nhiên chiếc khăn giấy được đưa tới trước mặt, cầm lấy lau vội. khoác túi, ôm ra khỏi sân khách sạn.

      Đến tận lúc hai người ngồi xuống quán hải sản, vẫn hoàn toàn chưa hết choáng váng, ánh mắt đờ đẫn nhìn . Tiểu Vũ gọi ông chủ tới nhờ giới thiệu vài món ngon, nào là ngao biển, sò, ốc...

      “Này”, đưa tay huơ huơ trước mặt , bởi An An ngồi ngây ra trước mặt mình: “Còn ngấn người ra đó à, mau nghĩ xem còn muốn ăn gì nữa?”.

      “Tôi...”, biết nên gì, trong lòng có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”, đây là điều
      ông khóc bao lâu, mãi lúc sau mới chịu níncô muốn biết nhất.

      khẽ cười: “Tôi có quyền trả lời , tối nay chưa ăn gì cả?”, nghe xong liền cau mày: “Mấy giờ rồi mà còn chưa ăn? Mười giờ ba mươi rồi đúng , sao cậu có thể hành hạ sức khỏe mình thế”. nhịn được mắng .

      Nhưng cảm thấy tự ái, ngược lại còn rất vui, vì lo lắng cho .

      “Cho nên mới muốn kéo đưa tôi ăn hải sản.” Tiểu Vũ định trêu chọc nữa: “Được rồi, sao, tôi có ăn chút máy bay, chỉ là vừa miệng lắm nên giờ lại đói rồi”.

      nhìn miệng muốn trách mà nên lời. “Làm sao cậu đến đây? Sao lại đến đây?”, An An lòng mong đến đây vì , như vậy quá vất vả, chịu nổi khi nghĩ đến điều đó.

      “Đừng nghĩ lung tung, tôi đến đây vì công việc”, cốc vào đầu , sau đó lại dùng ngón tay cái xoa trán .

      “Công việc?”, tin: “ phải cậu đào tạo sao, làm thế nào.. ngừng lại: “Cậu, cậu đào tạo ở Đại Liên?”, phải trùng hợp thế chứ, khó tin.

      sai, câu trả lời chính xác”, cuối cùng nàycũng trở lại bình thường rồi.

      “Nhưng, sao nghe cậu gì hết.” tiếp tục truy hỏi, nếu như Tiểu Vũ từng đề cập đến chuyện này sao mình có chút ấn tượng nào nhỉ?

      cũng có hỏi đâu”, pha trò, thấy mắt An An trừng lên giận dữ mới ngừng cười: “Được rồi, tôi cũng ngờ là trùng hợp đến thế, nghe Đại Liên công tác, tôi cũng tin”. rót cho ly nước rồi tiếp tục: “Tổng công ty bên tôi nằm ở Đại Liên, nên tôi muốn cho bất ngờ lớn”.

      “Nhưng sao cậu biết tôi ở đây? Tôi chưa với cậu mà.” vẫn còn rất nhiều thắc mắc nảy ra trong đầu.

      còn cách nào khác, đành phải hy sinh chút nhan sắc thôi.” Gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, “Nhan sắc?”, An An ngạc nhiên la lớn, vội đưa tay bịt miệng lại, ngốc này sao lại kích động đến thế? Nhìn quanh lượt, thấy mọi người đều hướng về phía cả hai.

      kéo tay xuống, chịu buông tha. Tiểu Vũ vội giải thích: “Được rồi, nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là hỏi tin tức từ trợ lý của thôi. ta vừa biết là tôi liền chủ động hết”, xong, còn chớp chóp mắt.

      Tiểu Vân? Sao lại gọi điện báo cho chuyện nàychứ? Nhìn An An vẫn có vẻ nghĩ ngợi, liền nắm lấy bàn tay đặt bàn của , nhàng vuốt ve, sau đó nhìn trìu mến: “Lẽ nào muốn gặp tôi sao?”. An An ngơ ngác gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt đột nhiên nheo lại nhìn .

      nhớ là tôi chúng ta cách nhau ba mươi ngàn mét và tôi nhìn sao?”, giọng giống như vòng kim , từng vòng từng vòng phong tỏa chỗ hai người, cách ly mọi thứ xung quanh.

      “Nhưng tôi nghĩ là cậu lại xuất đột ngột như vậy”, trả lời.

      giờ tôi ở trước mặt rồi, đừng nghi ngờ nữa.” Tiểu Vũ nắm lấy tay , nhàng đưa gần lên miệng rồi đặt xuống nụ hôn, như để khẳng định cho thấy.

      Ông chủ ồn ã bưng đồ ra. buông tay , : “Mau ăn , tôi đói lắm rồi”. Ánh mắt lộ vẻ đói khát, nhìn vẻ mệt mỏi gương mặt , hết sức cảm động.

      ăn chút nào, chỉ ngồi gắp sò rồi lấy thịt ra, chấm gia vị bỏ vào bát . Tiểu Vũ vui vẻ nhìn An An chăm sóc mình, ra hiệu cho cùng ăn. Nhưng chẳng để tâm đến, liền tỏ vẻ bằng lòng, gắp miếng thịt sò đưa lên miệng . An An lắc đầu nhưng thuyết phục: “ ăn cùng, tôi ăn chẳng thấy ngon gì cả”. lạibắt đầu làm nũng, rốt cuộc đành há miệng.

      cười tiếp tục thưởng thức bữa hải sản. múc cho bát cháo ốc, đưa đến trước mặt . Nhưng Tiểu Vũ bĩu môi chịu ăn, nũng nịu muốn xúc cho mình. nhìn cậu nhóc trước mặt, gương mặt điển trai đáng như vậy, nỡ từ chối.

      xúc từng thìa đưa lên miệng . Cứ như thế, mỗi người miếng, hai người đút cho nhau ăn hết bàn hải sản.

      Chương 38 - Tâm tư
      r ốt cuộc cũng ăn xong. Đêm sâu hun hút, những chiếc thưa dần, tay trong tay kéo dọc ven đường, chầm chậm về đến khách sạn. Hôm nay rất vui, tất cả những vất vả đều được khoảnh khắc hạnh phúc này vùi lấp.

      “Cậu ở đâu? Cách đây xa ?’, khẽ hỏi.

      xe chỉ mất hai mươi phút thôi”, Tiểu Vũ bình thản trả lời, “Vừa đến nơi, tôi kìm được nên gọi điện cho , muốn gặp ngay, còn chưa vào phòng nữa, chỉ với họ là muốn thăm người bạn, rồi lao thẳng đến đây”.

      An An mỉm cười: “Cậu là, sếp phê bình vô tổ chức, vô kỷ luật à?”.

      “Cũng may, tôi với họ là tôi gặp người thân đưa ít đồ”, Tiểu Vũ đắc ý bảo.

      chịu được đưa tay véo má , “Cậu như vậy rấtxấu”, nhưng giận, ngược lại còn thích thú.

      “Nhưng làm sao Tiểu Vân có thể dễ dàng tên khách sạn tôi nghỉ cho cậu?”, vẫn còn tức giận, ngờ con bé đó lại dễ dàng bán đứng như vậy.

      “Là vì tôi với ta, người bà con ở Đại Liên có nhờ mang giúp chút đồ, tôi chẳng phải là ‘em họ’ là gì. Cho nên ta hoàn toàn nghi ngờ mà cho tôi biết.”

      buông tay, chuyển qua ôm lấy vai An An, ngốc này hình như ghen. “Công việc sao rồi? Có đảm đương nổi ?”, đổi chủ đề.

      “Cũng tạm, có chuẩn bị từ trước nên vẫn làm được.” bĩu môi: “Còn cậu thế nào? Kế hoạch đào tạo sắp xếp sao rồi?”.

      lên lớp học lại hoạt động theo nhóm, còn phải học văn hóa doanh nghiệp nữa.” Tiểu Vũ có vẻ hứng thú lắm, chẳng qua đây chỉ là hình thức. Nhưng buổi tối có thời gian hoạt động tự do, chỉ cần báo cáo với nhóm trưởng, vẫn có thể với bạn bè, dạo quanh đây đó.

      ở đây bao lâu?”, tính toán xem có bao nhiêu thời gian bên cạnh .

      “Theo tiến độ có lẽ là khoảng tuần, chừng còn ngắn hơn”, cười, “Sao thế? Lẽ nào còn muốn tôi ở lạivới cậu thêm tuần nữa”.

      “Tôi muốn lúc nào cũng bên tôi.” Tiểu Vũ vẫn nhìn về phía trước, khoác vai tiếp tục . An An ngẩng đầu nhìn gương mặt , bình thản, ánh mắt xa xăm nhìn về phía con đường tối. Nếu như có thể, cũng rất muốn như vậy, hai người ai lên tiếng, cứ thế lặng lẽ bên nhau. Màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe vội vã lướt qua. Ngọn đèn đường hắt bóng hai người đổ dài, quấn quýt, níu giữ đến khó rời.

      đưa đến cổng khách sạn, đừng từ xa nhìn bước vào thang máy mới quay người rời , bắt chiếc taxi, trở về khách sạn của mình.

      Đồng nghiệp cùng phòng ra mở cửa cho Tiểu Vũ, trông cậu ta có vẻ chân chất thà, cũng nhiều chuyện hỏi đâu. Mở cửa xong, lại quay về giường ngủ tiếp.

      cũng chỉ đơn giản cảm ơn, đặt túi lên bàn, thẳng vào phòng tắm, hứng nước vã lên mặt, thuận tay vuốt xuôi tóc xuống, sau đó dựa vào tường. Tiểu Vũ nở nụ cười mãn nguyện, rất vui.

      Nhớ lại vẻ mặt ngỡ ngàng của An An, nhất định lúc nãy cảm thấy khó tin. thành công. Trước đây cho dù làm bất cứ điều gì khiến bất ngờ, ngạc nhiên nhưng rốt cuộc lý trí và ràng buộc vẫn luôn khiến rời bỏ . Mỗilần quan sát, ràng thấy dao động đấy, nhưng cuối cùng vẫn thu mình lại, ương bướng nhấn mạnh mối quan hệ “chị em” càng khiến chán nản.

      Cuộc đấu tranh và do dự của đều qua được mắt . Nhưng nếu như phải từ bỏ, quả thực làm được. nay ngoài chuyện đua xe ra, điều duy nhất mong muốn thực được sở hữu, đấy chính là , ngờ nghệch nhưng rất đỗi dịu dàng, lại luôn thấu hiểu . Trái tim An An rất mềm yếu, chỉ cần làm nũng nhất định đầu hàng. Cho nên, muốn ép phải lựa chọn ngay bây giờ, điều đó chỉ khiến khó xử, nên quyết định lùi bước. Mồi lần nhìn thấy ánh mắt đầy xúc động của , Vũ Minh biết người con này tiến đến cái bẫy của mình ngày càng gần hơn.

      Để có được An An, quản hao tổn tâm sức, thậm chí là lợi dụng những người bên cạnh . tự hỏi tại sao mình lại thích ngốc nghếch này, đúng đấy, chính cũng , tại sao lại là An An. Vũ Minh chỉ biết mồi lần trông thấy dịu dàng của đối với chàng kia, trái tim giống như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm, cảm giác đó khiến suốt đêm mất ngủ. Tại sao lại có ngốc nghếch đến nỗi bị coi thường như vậy mà vẫn bằng lòng quan tâm chăm sóc người kia. luôn cho rằng bất kỳ người nào cho cũng muốn nhận lại điều gì đó. Nhưng dạy cho biết điều, cho cũng là thứ hạnh phúc.

      Dựa vào cái gì mà người ưu tú như lại gặp phải ngốc như . Những người trong gia đình dùng tiền để dạy cho biết điều, tất cả những gì đạt được đều phải trả giá trước. căm ghét cái loại để đạt được mục đích, sẵn sàng diễn trò hề cho người khác. Thậm chí những tiếp cận , ngoài mặt tỏ ra ngượng nghịu, nhưng bên trong dục vọng lộ ra hết, lòng tự trọng có lẽ cũng sớm vứt bỏ, dường như chỉ cần có thể khiến vui điều gì cũng đáp ứng được.

      Đối diện những ý đồ ghê tởm của đám người ấy, chỉ có thể thu mình lại, giống như cơn gió vụt qua, thách thức giới hạn cao nhất của cuộc sống, ngược lại cuộc đời cũng chẳng thực quan tâm đến . Có lẽ vì vậy mà Vũ Minh tin vào bất kỳ điều gì, coi những thứ được gọi là tình mà mọi người tán dương kia là dối trá, cuộc đời như trò chơi mà thôi.

      Nhưng, ngốc nghếch này lại vô tình nhảy vào cuộc sống của . Ngây ngô, dịu dàng cho , quan tâm người khác thế nào, trong mắt chỉ có người, mà gã kia vốn biết thương . Tiểu Vũ tự trách mình, người con “thiếu não” như vậy có gì đáng để phải chú ý. Tuy nhiên, ngoài miệng như vậynhưng trái tim bị dẫn mất rồi.

      thích cảm giác ấm áp đó, mồi lần chỉ cần trông thấy thương luyến tiếc trong mắt là có thể cảm thấy dường như có người chăm sóc mình, nó khiến như kẻ bị trúng độc, muốn từ bỏ.

      Tiểu Vũ quan tâm, chỉ biết phải thuộc về , cho dù dùng thủ đoạn nào chăng nữa, cũng phải giữ được . Lấy số điện thoại, cố ý xuất bất ngờ ở dưới công ty, vờ như để ý lại thông báo là bạn , cố ý vạch trần tâm tư của , tâm về quá khứ của ... biết trái tim mềm yếu như thế nhất định mủi lòng.

      Nhìn An An từng bước sa vào bẫy, hề có chút day dứt nào, bởi đơn giản nhất định là của , cho dù bây giờ bên cạnh vẫn có chàng kia, vẫn muốn giành lấy .

      Lại xối nước lạnh lên đầu, những giọt nước chảy tràn mặt, cảm giác ngợp thở bao quanh Tiểu Vũ. thôi thúc mãnh liệt lại đến, khiến con tim đầy khát vọng càng thêm nóng bỏng, nhất định từ bỏ chỉ có thể là của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :