1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt Nhiên Chi Gian

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19 - hối tiếc


      Màn đêm đen kịt, trong căn phòng yên tĩnh, An An mình cuộn tròn sô pha, thẫn thờ nhìn vào khoảng trống tối om ngoài cửa sổ, nó giống như trái tim giờ.



      rất buồn, tại sao lại để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng có chút hối hận. Phải chăng trước giờ bản thân mắc sai lầm hay chỉ là do cam chịu, cảm thấy người, nghĩ về người ấy, chăm sóc người ấy đối phương nhất định hiểu, nhất định đáp lại , cho dù biết nó chẳng cân bằng, nhưng nghĩ nó hề vô ích.



      nhớ đến chuyện vừa rồi với Minh Minh.



      ra vấn đề cũng rất đơn giản, gần đây cha mẹ gọi điện tới hỏi về chuyện cưới hỏi của hai đứa. Lúc đó biết nên trả lời cha mẹ ra sao, bởi vì trong thời điểm này chưa thể. Nhưng quan tâm và lo lắng của cha mẹ lại tạo nên áp lực, vốn luôn hy vọng mình khôngđể cha mẹ phải lo lắng, lúc này cảm thấy bản thân bất hiếu. Bởi vậy mới chuyện này với Minh Minh, hỏi xem có kế hoạch gì cho hai đứa chưa. Nào ngờ, vừa nghe đến chuyện này Minh Minh liền chuyển đề tài, chỉ buông câu: “Lúc này đừng nghĩ đến những chuyện thực tế”.



      An An nghe xong, bực mình hỏi lại: “Bây giờ nghĩ, nhưng chí ít phải có kế hoạch chứ, dù sao cũng nên để cha mẹ em biết là phải chúng ta suy nghĩ tới, mà chỉ là cần thêm thời gian”.



      nghe xong vẻ mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi. Bên rất bận, tối gọi cho em”. Định gác máy nghe trách: “ lại thế, lần nào cũng bảo bận. Quan tâm đến mẹ chút ”. cũng muốn nhắc lại, bởi nó đâu phải mới xảy ra lần đầu. Thôi bỏ , bây giờ nghĩ, đến lúc nào đó nó tới, tự nhiên có kết quả thôi.



      về phía , nếu gặng hỏi cũng mệt mỏi như thế, “ thích”, “Gọi gì, nhanh lên nào, ngoan nào, nếu lúc về cho em vào nhà đâu, đừng khóc”. nghe lời dỗ dành bỗng cảm thấy dịu hẳn, nỗi buồn phiền trong lòng nhanh chóng tan .



      là phiền phức quá , chụt”, ở đầu dây bên kiahơi cằn nhằn, vẫn quên hôn .



      Đặt điện thoại xuống, niềm vui dần dần bị nỗi lo lắng thay thế. thở dài, nhưng chẳng có cách nào bỏ chán nản trong lòng.



      An An thường tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc điều muốn là gì? ra rất đơn giản, chỉ mong tìm được người mình , có thể làm mình hạnh phúc trong cuộc đời này. Nghĩ đến quãng thời gian sáu năm sống cùng Minh Minh, nén được tiếng thở dài.



      rất ham chơi, lại nhiều bạn bè. phải là quá xinh đẹp, vẫn thường xấu xí đấy thôi. Còn sao, bây giờ phát phì ra, chỉ có điều gương mặt vẫn rất đẹp trai, đặc biệt là hàng mi dài, bạn bè đồng nghiệp còn nghi ngờ: “Lông mi của cậu chắc chắn là đồ giả”. Trong khi đắc ý: “ ấy ghen tỵ với tôi đấy”.



      Con người xấu, có điều cũng phải là hình mẫu của người đàn ông tốt, rất dẻo miệng, nhưng lúc im lặng lại tạo cho người khác cảm giác chân thành, vì thế thường khiến các thấy rất an toàn. Đến khi tiếp xúc lâu mới biết khá ranh mãnh, là người hay tự phụ, hay trêu chọc các . Mồi lúc nhìn thấy đẹp, mắt lại sáng lên. Người đàn ông như thế thậtkhông an toàn chút nào.



      Nhưng Minh Minh lại làm chuyện xấu bên ngoài. phải muốn, cũng phải vì hết lòng chung thủy với , chẳng qua cảm thấy việc chỗ nào cũng có nhân tình hết sức phiền phức. Nếu như vừa phải dỗ dành vợ, vừa tán tỉnh thêm khác nữa quả là mệt, do đó vấn đề của chỉ là sợ phiền toái mới vụng trộm. tin , bởi vì là người biết kiềm chế bản thân, cũng như cảm thấy việc ôm đồm quá nhiều người rắc rối.



      Bạn bè quanh Minh Minh đều là những chàng điển trai, hơn nữa đều rất biết cách chơi, mấy em liên tục chủ động đến với họ. Mà mấy người đó thích bắt cá hai tay, thậm chí là “n” tay. Nhưng khi xảy ra chuyện, hai chạm mặt nhau “động thủ”, bọn họ mới cảm thấy trò chơi này là phiền phức. thường cùng Minh Minh nên chứng kiến tất cả, An An từng nghi ngờ, nhưng luôn chọn cách tin tưởng, vậy. cũng biết tại sao mình có thể thản nhiên đến vậy, chỉ cảm thấy nếu tin tưởng có chừng mực, mà thực tế cho thấy Minh Minh làm thất vọng.



      Trong công việc, là người rất có đầu óc, cực kỳ lý trí. Nhưng trong chuyện tình cảm, An An là rất đơn giản. Luôn cảm thấy người phải tốt vàchân thành với người đó, cho dù tình cảm của người kia bằng mình. Nhưng nếu thỉnh thoảng nghĩ về người ấy có thể khiến mình vui vẻ đó cũng là loại hạnh phúc.



      Ai tình nhất định rất ngọt ngào? Trước khi gặp Minh Minh, thậm chí còn cho rằng, tình chính là từ đồng nghĩa của “đau khổ”, tình phải trải qua đau khổ mới khiến người ta nhớ càng lâu, khắc càng sâu. Cho nên lúc xuất , có thể khiến vui, vậy là thấy thỏa mãn lắm rồi.



      Mỗi lần mình trong đêm, nghĩ tới việc ở bên cạnh, liền lục lọi tìm trong ký ức khoảng thời gian hạnh phúc của hai người để tìm lại hơi ấm. bật cười, bởi trong tình có quá nhiều hạnh phúc mong đợi, vậy tại sao còn tính toán xem ai là người cho nhiều hơn.



      Nhưng An An thấy đồng nghiệp rất khác mình, chồng họ biết quan tâm gia đình, ân cần với vợ. cũng nảy sinh nghi ngờ, tự hỏi, tại sao hai người họ như vậy? Lúc nào cũng đóng vai trò người mẹ, phải ân cần, quan tâm . mâu thuẫn này thường khiến chìm đắm trong phiền muộn, để rồi cuối cùng chỉ biết tự an ủi bản thân cho qua. Nếu có thể tìm được người thương mình, cùng sống bên nhau năm, sáu năm, còn có thể nhìn thấy những lúc làm nũng, nghe nựng mình: “Woa, là xấu xí”, đấy cũng là điều tuyệt vời. Đúng thế, lấy đâu ra hoàn hảo như vậy, nếu để tìm người khác, chừng cuộc hôn nhân hoàn hảo, nhưng chưa chắc vui vẻ thế này. Bởi vậy, tình nguyện chờ đợi, tận hưởng niềm hạnh phúc mong mỏi này.



      Đó chính là tình , phải người nào cũng có may mắn nắm giữ tất cả. Ông trời rất công bằng, chủ yếu xem bạn làm thế nào để học được cái gọi là “thấy đủ”.



      Nghĩ tới đây, tâm trạng An An cũng dần dần tốt lên. Đúng thế, bản thân mình chọn người đàn ông như thế, chọn con đường này đừng hối hận, chẳng phải bản thân sớm nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, mới từ bỏ tất cả để đến bên cạnh ? đừng hối tiếc.



      Tuy nhiên gần đây có nhiều thứ xảy ra vượt xa dự đoán của . An An chưa từng nghĩ đến việc bên cạnh mình tự nhiên lại xuất cậu nhóc vô cùng điển trai Tiểu Vũ. dám tin, cũng dám mơ tưởng. chỉ cảm thấy điều này chẳng qua là mê muội nhất thời, đợi tỉnh lại tự nhiên quay trở về cuộc sống quenthuộc của . Mà cuộc đời của được định trước là cùng Minh Minh.
      Chương 20 – Đến hẹn
      Cả đêm suy nghĩ vẩn vơ, quả là phải “trả giá”. Hai quầng mắt đen sì lồ lộ gương mặt. Ôi, xong rồi, cả ngày phải cùng Tiểu Vũ, phải vui vẻ lên, đẹp hơn chút.



      Hôm nay là Chủ nhật, cần phải gọi điện đánh thức dậy. Sau khi rửa mặt đánh răng xong xuôi, cầm điện thoại gọi cho .



      “Alô.. biếng nhác trả lời.



      “Cậu còn chưa dậy à? Chẳng phải Chủ nhật cùng cậu à?” Đột nhiên có cảm giác như bị đùa giỡn, bản thân mình dậy sớm như vậy, còn trang điểm kỹ càng, kết quả là đại thiếu gia này lại như quên béng việc hẹn với , vẫn ngủ ngon lành. Trong lòng có chút bực bội, An An hăm dọa: “Cho cậu mười lăm phút, nếu hôm nay hủy”.



      “Chín giờ, gặp ở Basara.” thèm để ý tới lời dọa dẫm của , xong liền cúp máy. chán nản, rầu rĩ vỗvỗ vào mặt, được giận, chỉ là tên tiểu quỷ, nên tính toán với .



      Basara là quán trà nằm ở trung tâm thành phố.



      vừa bước tới cửa trông thấy Vũ Minh ngồi đằng xa. Ảnh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bao quanh như vầng hào quang. ngồi yên lặng, cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ.



      An An đến ngồi xuống phía đối diện. Tim chấn động, định làm cái gì, sao hôm nay nhìn chả giống chút nào. Hôm nay rất đẹp, mặc chiếc áo sơ mi đen Mark Fairwhale^ü được cắt tinh tế, cổ áo đơn giản nhưng tạo tương phản mạnh mẽ làm nền cho làn da của . Mái tóc mới được cắt tỉa, tóc ở hai bên tai ốp sát mặt, phần mái trước trán cũng vô cùng mềm mượt. Gió thổi nhè bay sang mùi hương sữa tắm dùng, kiềm chế hít hơi sâu, trong lành, sảng khoái, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp rạng rỡ của , vẻ đẹp của thiên sứ bị đày xuống trần gian, quả giống người phàm.



      Có phải là mình quá đa sầu đa cảm rồi chăng. An An mỉm cười, vẻ đẹp của , bản thân đáng lẽ phải quen từ lâu rồi.



      “Đợi lâu ?”, trấn tĩnh lại nhịp tim, cuối cùng cũngcó thể bình thản hỏi .



      “Cũng vừa đến, chẳng phải phụ nữ đều muốn đàn ông đợi sao?”, mỉa mai.



      “Haha, còn mà có vẻ rất am hiểu đấy nhỉ? Nhưng chỉ có hai người nhau mới đùa như vậy, tôi muốn nghĩ trắng trợn như thế.” Tên nhóc này thể bớt đùa giỡn được sao.



      “À, hôm nay định làm gì? phải ngồi ở đây hết buổi sáng chứ”, hỏi vẻ nghi ngờ.



      “Ăn sáng cái , nhìn quầng thâm mắt , chắc tối qua ngủ được hả?”, Vũ Minh nhìn thấu che đậy của .



      cười ngượng trả lời, vội : “Đói quá”, để chuyển qua đề tài khác.



      Hai người gọi hai đĩa cơm chiên và đồ uống. Nhìn cẩn thận dặn dò người phục vụ là đừng bỏ nhiều gia vị, ít ớt, nhiều rau, lòng bồng thấy nhàng. Từ trước đến nay An An đều chỉ xem như đứa trẻ cần người thương, quen được chăm sóc, thế nên lúc này nhìn thấy quan tâm của , có chút bất ngờ. ngừng nhắc nhở mình, đừng bao giờ để dịu dàng của đánh lừa, cậu nhóc này chỉ thỉnh thoảng mới có lòng vậy thôi, giả làm người lớn ấy mà.



      Ăn xong, vừa định hỏi tiếp theo đâu, đứng dậy thẳng ra ngoài cửa. hoang mang, biết rốt cuộc cậu nhóc này muốn làm gì, vội vàng xách túi đuổi theo.



      Hai người gì đứng bên lề đường đón xe. nghĩ, lúc này có nên lấy quà ra tặng , nhưng sau đó quyết định cứ giữ để đến cuối cho thêm phần ngạc nhiên. Khẽ nghiêng đầu liếc trộm mới phát ra Tiểu Vũ cao hơn rất nhiều. mét bảy tám, cao hơn gần cái đầu, còn chưa tới đứng vai . kìm được so sánh với Minh Minh, Minh Minh cao mét bảy nhăm, nhưng lại rất vừa vặn với . Thích nhất là mỗi lần dựa đầu lên vai , cần kiễng chân vẫn có thể dựa vào thoải mái. Còn cậu nhóc này, có lẽ chỉ có thể dựa tới ngực thôi, ừ, đúng là thích hợp. Nét mặt An An lên vẻ đồng tình.



      nhớ lại lời của người bạn thời đại học, người hợp với nhất định phải cao trong khoảng từ mét bảy ba đến mét bảy nhăm, cao hơn nữa mệt lắm, có muốn “kiss” cái cũng phải khom người để gần , thoải mái. Hơn nữa, cao quá lại có cảm giác thiếu an toàn. Thực chiều cao mét bảy nhăm của Minh Minh vẫn hợp với hơn. Nghĩ tới đây, nhịnđược cười thành tiếng.



      Vũ Minh chịu nổi An An, đứng ngoài đường mà để tâm trí đâu, vậy còn bật cười thành tiếng ngớ ngẩn. May là biết nghĩ gì, nếu chắc chắn giận dỗi ngay. ràng là cùng mà trong lòng lại nghĩ về người đàn ông khác.



      Nhưng lại biết, bản thân mình bất giác có thói quen đem và Minh Minh ra so sánh.



      “Muốn nhìn tôi cứ thẳng .” chỉ thấy cứ suy nghĩ vẩn vơ để ý nên trêu chọc.



      An An bĩu môi phản đối, cố ý nhìn : “Đẹp trai có gì ghê gớm? Những chàng đẹp trai đều mang lại cảm giác an toàn, con cùng lắm cũng chỉ si mê thoáng chốc, mối quan hệ kiểu này có mấy ai tin tưởng đâu”, thực thà, thẳng. Nếu cứ phải lo lắng người đàn ông của mình ngày nào đó bị khác cướp , chẳng thà tìm người có chút nguy cơ nào hơn.



      cũng nghĩ vậy à?”, Vũ Minh ngước lên, nheo mắt nhìn .



      Làm sao mà An An có thể đánh hơi được mối đe dọa ấy, “Chậc”, trả lời cách cẩn trọng: “Tôi códuyên với mấy chàng điển trai, cũng hiểu lắm”.



      chấp , đúng lúc có chiếc taxi tới, hai người vào xe mới thấy với tài xế: “ núi Văn Bút”. nhìn khó hiểu, nhưng dường như Vũ Minh có ý định giải thích. phiền quá, tên nhóc này lúc nào cũng tự mình quyết định mà thèm hỏi có thích hay . “Này, cậu định để tôi tò mò đến chết hả?”, chịu được nữa đành mở miệng hỏi.



      khẽ cười, vỗ vỗ vào đầu : “Hôm nay cùng tôi, tôi quyết định mọi thứ”.



      Hừ, đáng ghét, và Minh Minh y hệt nhau, lúc nào cũng thích vỗ đầu , An An phản kháng bằng cách liếc xéo cái. Được thôi, hôm nay theo cứ để quyết . Hơn nữa, chừng đúng là sinh nhật , nên thôi cần phải tính toán so đo.



      [4]       Mark Fairwhale: tên thương hiệu thời trang do trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất Trung Quốc -Mark Cheung sáng lập.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21 - Cuộc đấu


      Nhìn những dãy cây xanh um tùm núi lòng An An chợt thấy vui lên. lâu lắm rồi ra khỏi thành phố để thư giãn. vui sướng nghiêng đầu nhìn Vũ Minh, khuôn mặt chẳng thể chút cảm xúc nào, nhưng có thể cảm nhận được trong lòng nhất định rất vui. cười thầm, hôm nay chắc chắn ngày cuối tuần vui vẻ.



      An An theo ngồi cáp treo lên đỉnh núi. Đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt xuất tòa nhà lớn, ngoài cổng ghi tấm biển “Trường đua xe Đông Sâm”. ngạc nhiên nhìn đầy thắc mắc. Lẽ nào định?... Nhưng đáp lời, nắm lấy tay vào bên trong.



      Đăng ký xong, dắt lên ngồi khán đài, ấn vai xuống mới bí : “ cứ ngồi ở đây”, rồi quay người . ngớ người nhìn theo dáng xa dần, cái lưng gầy gò, đuôi tóc dài khiến người khác cảm thấy sao mà đẹp đến thế. Hóa ra người thích những tròchơi mạo hiểm. Có thể đây cũng là phương diện mà thể hiểu được, rốt cuộc còn những điều bí mật nào khiến phải ngạc nhiên? Theo bóng khuất dần, những ý nghĩ của cũng bay .



      Tiếng hò hét ồn ã xung quanh làm bừng tỉnh, nhìn xuống dưới khán đài thấy rất nhiều người vây quanh hàng rào chắn bên cạnh đường đua, tay cầm cờ đủ loại màu, giống như mấy đội cổ động của các tay đua.



      Hàng rào chắn bám theo sườn núi, lượn từ đỉnh xuống tới chân núi, hai bên làm rất chắc chắn với những miếng lốp cao su có tác dụng bảo vệ và là tấm đệm. Phía ngoài dựng lớp rào sắt bảo vệ, rất to, có thể chịu được sức công phá lớn của xe đua. Men theo đường đua, cứ cách năm mươi mét lại có chiếc kính chiếu hậu, gắn camera quan sát. đường lắp những thanh ngang treo mấy tấm biển chỉ đường, nhắc nhở điểm xuất phát, điểm kết thúc và khoảng cách những khúc cua tiếp theo.



      Hơn nữa vị trí chỗ ngồi là dựa vào núi, gần sát với đường đua, từ vị trí này có thể quan sát được cả khung cảnh xung quanh, tình hình chặng đua và nghe tiếng loa giới thiệu những tay đua góp mặt ngày hôm nay.



      An An chăm chú lắng nghe, nhưng hề nghe thấy tên của Tiểu Vũ, hình như là biệt danh của hội viên, trước mỗicái tên đều có mã số kèm. Mà họ cũng đâu có dùng tên , toàn những cái tên kỳ quái, ví dụ như Cuồng Phong, Ferrari, Xe Bay...



      thấy thú vị, trước giờ đâu biết ở thành phố lại có trường đua thế này. Nhìn những người xung quanh, có vẻ họ quen thuộc với nơi này, cuồng nhiệt cổ vũ và dự đoán kết quả cho các tay đua hôm nay, chẳng ai ngồi ngơ ngác như cả.



      Từ chiếc loa phóng thanh truyền lại bài hát tiếng , “I believe I can fly”, đây là bài hát mà rất thích, ngờ nó lại được chọn làm bài hát mở màn ở chốn này. Những người bên cạnh càng phấn khích hơn, đều thúc giục mau bắt đầu , mở màn .



      Trái tim bị bầu khí nơi đây đánh thức, biết là tay đua số mấy? Nhìn vào hai làn đường thấy đặt hai chiếc xe đua màu sắc sặc sỡ. Do các tay đua đều đội mũ bảo hiểm nên thể nhìn mặt họ, nôn nóng muốn tìm xem ai là Tiểu Vũ, cái cơ thể mảnh khảnh của khi mặc lên bộ đồ đua thể nhận ra được.



      Nghe loa giới thiệu An An mới hiểu ra. Cuộc đua chia làm ba tốp, mỗi lượt đấu gồm hai người, lấy thời gian của mỗi người để tính điểm, đây chỉ là chặng đua trong quýnày, người nhanh nhất của chặng đua này được tính vào điểm tổng thành tích tham gia cuộc đua của tháng, của quý tiếp theo. Cảm tưởng nó như phiên bản được đơn giản hóa của cuộc đua F1 tính điểm từng lần đấu, còn có cuộc đua hàng năm. ngờ trong cuộc sống đại này vẫn có những nhóm người sống điên cuồng đến thế, mà chính là trong số họ. Phải chăng là vẻ lạnh lùng thường ngày của , chỉ khi tham gia vào cuộc đua sinh tử thế này mới có thể biến mất?



      Loa phát thanh nhắc nhở khán giả chú ý an toàn và đọc lại lần nữa số hiệu và tên của các tay đua, công bố quy tắc thi đấu xong mới chính thức tuyên bố cuộc chơi chuẩn bị bắt đầu.



      Tiếng hò hét càng lớn hơn, khán giả hết sức cuồng nhiệt, háo hức đợi nghe tiếng súng khai cuộc vang lên.



      “Đoàng”, ánh sáng vụt lên màn hình lớn cho thấy cuộc đua bắt đầu. Hai chiếc xe như mũi tên bắn cùng lúc về phía trước. Tiếng cổ vũ, la hét xung quanh dội liên tiếp hết đợt này đến đợt khác. An An cũng kìm nổi đứng bật dậy, chăm chú nhìn theo những chiếc xe “lướt” xuống phía chân núi, những chiếc xe màu sắc sặc sỡ thoáng cái mất hút vào khúc cua trước mắt.



      “Woa, quả là kích thích”, cũng hưng phấn. Ánh mắtchăm chú nhìn vào màn hình lớn, hình ảnh thay đổi liên tục, ống kính bám theo chiếc xe dẫn đầu, đầu tiên là chiếc xe mang số hai, ngay sau đó là chiếc số , ở đâu chứ, ngồi trong chiếc xe nào? Rốt cuộc có trong ấy ? Muốn đến xem cuộc đua mà lại cho biết ngồi ở đâu.



      An An nhìn chằm chằm vào màn hình, theo dõi những chiếc xe bám đuổi nhau. Tăng tốc, vượt qua, vào cua, cướp đường, chặn đầu, giống y như những cuộc đua truyền hình. Còn chưa bao giờ đến trường đua để xem trận thi đấu thực . Xem ti vi chỉ thấy phần đuôi những chiếc xe lao vun vút, cát bụi dày đặc phía sau mà cảm thấy rất căng thẳng rồi. Huống chi lúc này, ngay bên tai là những thanh huyên náo, loa phóng thanh ngừng bình luận đầy gấp gáp và cả tiếng gào khiến khán giả vừa xem vừa hồi hộp.



      Màn hình bỗng đẩy góc nhìn ra xa, hai chiếc xe chạy đường núi quanh co, xa xa trông như hai con rắn bảy màu, luồn lách trong cánh rừng rậm rạp, chúng bám sát nhau, chiếc phía sau để bị bỏ rơi tiến sát lại như cắn vào đuôi xe phía trước.



      Trong chốc lát, hai chiếc xe sắp đến điểm về đích cuối cùng ở chân núi. Đúng là xe số hai về nhất, nó cho chiếc xe đằng sau vượt lên được, đặc biệt lúc gần tới đích nó đột ngột tăng tốc, thoáng cái cán đích về trước ba giây. Hơn nữa xe số dường như yếu hơn, tài nào vượt qua được.


      Chương 22 - Kích thích
      Khi bình luận viên thông báo cuộc đua thứ hai bắt đầu, trái tim An An giống như bị tóm chặt, Tiểu Vũ rốt cuộc ở đâu? Đột nhiên mong xuất ngay trước mặt hoặc là cho tín hiệu ràng. thực lo lắng.



      Hai tay đua của cuộc đua thứ hai bước vào đường đua, số ba mang tên Cuồng Phong, số bốn là Phong Vân. Cả hai người này hay là đều lấy gió làm biệt hiệu.



      đoán xem trong đó có , muốn bình an, nhất định phải bình an. Đây là trò chơi rất kích thích, nhưng vì vậy cũng vô cùng nguy hiểm. An An chỉ hy vọng biết cách bảo trọng bản thân.



      “Số ba” lại xuất lần nữa màn hình, đây nhất định là xe của . vội ngước lên, nhìn chiếc xe được đánh dấu số ba: xanh lam có pha chút trắng, con số ba được viết rất bắt mắt, ra Tiểu Vũ ở đó. Nhìn cả người khuất trong chiếc xe, chỉ lộ ra chiếc mũ bảo hiểm, phần kính che gương mặt phản chiếu ánh mặt trời. An An bật dậy, biết có nhìn thấy quan sát khán đài , chỉ cảm giác rằng lúc này có lẽ cũng nhìn về phía mình, cố gắng vẫy tay. Tiểu Vũ nhất định may mắn, vì ở đây.



      Lúc này, loa phát thanh công bố kết quả của cuộc đua đầu. Quả nhiên là chiếc xe số hai với tổng thành tích tạm thời là mười hai phút bốn nhăm giây đứng đầu bảng. Chuẩn bị bắt đầu, phụ tá của các xe bước ra. Hai chiếc xe nằm vạch sẵn sàng xuất phát.



      Cuộc đua mau chóng bắt đầu.



      Đèn vừa bật sáng, ánh mắt rời chiếc xe màu xanh. ở vị trí số . Quá đẹp trai, màu xanh của chiếc xe rất họp với tính khí lạnh lùng của , thêm chút thần bí khiến người khác khỏi tò mò khám phá.



      Nhìn chiếc xe màu xanh lao như tên bắn, vào cua, đổi làn đường, trong đầu nghĩ đến bộ phim “Khúc của quyết định”. hình dung được cảm giác đó như thế nào, có lẽ giống như trong phim miêu tả, khi đạt đến tốc độ cao nhất, chắc chỉ có thể cảm nhận được tiếng gầm rú của động cơ.



      Trái tim An An như bị chấn động, như vậy, lúclạnh lùng như tảng băng trôi, khi lại nồng nhiệt chẳng khác gì ánh mặt trời Hawaii, mà lúc này bình tĩnh như thể xem tất cả dưới chân mình, để mặc bản năng thao túng, cuộc chơi này chẳng khác gì việc ta đuổi theo những cơn gió.



      Đến lúc rồi, “Đoàng” tiếng, từ loa phóng thanh truyền lại, báo hiệu xe đua cán qua vạch đích. Là , chỉ có thể là . Vũ Minh hoàn toàn kiểm soát mọi thứ, chiếc xe số bốn cách nào đuổi kịp.



      “Yeah”, kìm được hét lớn, Tiểu Vũ thắng rồi, thắng rồi. Cả trái tim như nhảy múa, cảm giác hạnh phúc lan tỏa, ra sau khi toàn bộ cơ thể và tâm trí chờ đợi hy vọng, cảm giác có được tuyệt vời.



      Điều quan trọng nhất là vẫn bình an, vẫn ổn, như điều cầu nguyện.



      Khán giả ở trường đua lúc này như sôi sục. Người bên cạnh hưng phấn vỗ tay và gào thét. thể tự hỏi, lẽ nào được thích thế sao?



      “Tôi rồi mà, Cuồng Phong thắng, tuyệt đối sai”, chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi phấn khích ôm lấy đám bạn xung quanh .



      “Cuộc chơi này chắc chắn ta xếp đầu bảng.” Hả? Mấy người này lẽ nào có đặt cược? An An thắc mắc nghĩ, nhìn ngó những người xung quanh, họ đều bàn tán hết sức sôi nổi. Rất nhiều người nở nụ cười tỏ ra mãn nguyện, quả nhiên là người mà tất cả đều kỳ vọng.



      Suy nghĩ lại, tủm tỉm cười. Cũng đúng thôi, đây là trò chơi đầy kích thích, chỉ các tay đua tham gia mà cả những người xem cũng muốn tìm thứ cảm giác ấy. Lựa chọn tay đua khiến kích thích thêm mãnh liệt hơn, bản thân lại được tận hưởng cái cảm giác ngây ngất khi đặt cược.



      Đây là trong những lĩnh vực An An chưa từng đặt chân vào, từng làm nhiều việc rất điên rồ trong quá khứ, nhưng thực tế có nhiều giới hạn dám vượt qua. Vì vậy mà chỉ có thể thở dài bởi cuộc sống còn quá nhiều những ước mơ mà bản thân thể nào biến thành thực.



      Vì vậy trong khung cảnh ồn ào này, ngồi ngẩn ra đó nhìn phấn khích và kích động của mọi người, trong lòng dâng lên cảm xúc ngưỡng mộ khó tả.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23 - Trách nhiệm


      Cuộc đua thứ ba bắt đầu, cũng là cuộc đua vô cùng khốc liệt.



      An An say sưa nhìn lên màn hình bỗng cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống. Vừa định chỗ này có người ngồi rồi, quay đầu nhìn, ra quay lại. Vũ Minh thay bộ quần áo rộng rãi, mặt đeo cặp kính râm, đầu còn đội chiếc mũ bóng chày, những sợi tóc ở phía sau chui ra theo viền chiếc mũ giống như cái đuôi dễ thương, toàn bộ khuôn mặt bị che quá nửa bởi chiếc mũ càng cho thấy gầy gò. Từ gương mặt đỏ hồng và những giọt mồ hôi còn bám sợi tóc bên tai, có thể thấy rằng vừa vận động vất vả, nhưng xem ra lại khỏe khoắn hơn nhiều so với cái vẻ trắng bệch thường ngày, có lẽ đây cũng chính là phong thái khác của .



      thích hợp với môn thể thao này. cần điên cuồng này để thể niềm đam mê và phá vỡ vẻ lạnh lùng vốn có, như vậy trông càng chân thực và sống động. Bàn tay độc ác gõ lên trán : “Lại thẫn thờ chuyện gì thế?”, kéo quay trở lại với tại.



      nheo mắt nhìn , khóe miệng từ từ nở nụ cười, đôi mắt cong cong: “Cậu tuyệt quá!”.



      Lúc Vũ Minh định cốc cái nữa An An vội đưa tay lên che: “ được cốc nữa, cốc nữa là thành ngu đấy, ngu rồi cậu phải chịu trách nhiệm”, trợn mắt phàn nàn.



      “Được tôi chịu”, nhìn , trả lời hết sức nghiêm túc.



      Trái tim lại đập thình thịch. nhìn gương mặt mình phản chiếu cặp kính râm trước mắt, nó biểu lộ kinh ngạc đến khó tin.



      “Thôi , tôi chỉ giả vờ làm ra vẻ mê muội cậu, cậu xem, phản ứng của cậu đáng ghét. Cho nên tôi xác nhận rằng, chuyện này thích họp với chúng ta”, cười quay mặt nhìn lên màn hình.



      Lại bỏ chạy! Thôi được, cũng ép, yên lặng cùng nhìn lên màn hình. Có ở bên cạnh cùng chia sẻ niềm đam mê tuyệt. Cảm giác thư thái và ngọt ngào đầy ấm áp, giống như việc thưởng thức cốc cà phê đá mát lạnh giữa ngày hè vậy.



      Bồng đằng sau có tiếng xôn xao ảnh hưởng đến hai người. Quay đầu nhìn về phía sau, thấy hai ở hàng khácđang thầm với nhau khiến An An có dự cảm tốt. Quả sai, trong hai mặc áo hồng tiến đến gần họ: “ là Cuồng Phong phải , cuộc đua lần trước em cũng xem thi đấu, hôm nay trông rất tuyệt!”, gương mặt ta hào hứng nhìn Tiểu Vũ.



      Xong rồi, bị đám “fan” nhận diện rồi. Lần này làm bộ lạnh lùng, gật đầu thừa nhận: “Cảm ơn”. Woa, cái tảng băng này cũng biết cảm ơn à? An An nhịn được cười thầm, vừa nghe thấy xác nhận vội quay sang vẫy bạn kia, hai người tíu tít muốn chụp hình cùng , Vũ Minh cũng từ chối. vội nhảy vào giành chỗ ngồi bên cạnh , còn lại đứng trước mặt An An, sau đó rất lịch : “ có thể giúp chúng tôi chụp vài kiểu được ?”.



      “Được”, An An ngoan ngoãn làm người qua đường, cầm máy ảnh, chụp giúp họ mấy tấm. Sau đó mỗi còn muốn chụp riêng cùng , Vũ Minh cũng OK.



      Cuối cùng, hai người đó còn mạnh dạn hỏi số điện thoại của . Vừa nghe thấy ngẩn ra, nghĩ ngợi rồi liếc mắt qua An An, lạnh lùng nhìn nhíu mày ám chỉ: “Nhìn tôi làm cái gì?”. Vũ Minh quay đầu lại thản nhiên trả lời: “Chuyện này, phải hỏi qua bạn tôi xem ấy có đồng ý ?”, xong, còn cố ý nhìn An An đầy trìu mến. Quái quỷ, lại thế. An An trừng mắt nhìn, nhưng Vũ Minh lại có vẻ ung dung đắc ý. Hai tỏ ra rất thất vọng, gương mặt xụ xuống, làm sao có thể chứ? Người này là bạn của chàng Cuồng Phong điển trai ấy hả? thể tưởng tượng được! liền quay sang, khẽ cười với hai , ánh mắt lộ vẻ đồng cảm, như muốn rằng đúng là rất khó tin.



      Chỉ có điều, muốn làm khó , đành giả vờ : “ xin lỗi. Nếu như hai muốn số điện thoại có thể lưu số của tôi. Tôi là bạn ấy kiêm quản lý”. Gương mặt hai nhăn lại, cuối cùng vùng vằng vẻ tiếc rẻ bỏ .



      “Lần này là lần cuối.” Thấy họ xa rồi mới quay sang cảnh cáo Vũ Minh. Gương mặt vẫn còn tỏ vẻ đắc ý. “Tôi nhẽ ra nên giúp cậu. Mấy em đó đẹp thế, cậu nên suy nghĩ lại chút , đừng lãng phí”. từ đầu đến cuối chỉ cười mỉm, tiếp tục theo dõi cuộc đua. An An chẳng có cách nào khác, đành phải làm theo.



      Cuối cùng cũng chính miệng ra, đồ ngốc, chỉ giỏi cãi bướng! Muốn thừa nhận, biết con đường đó còn rất dài nhưng chỉ cần nghe những lời lúc nãy cũng khiến Vũ Minh hạnh phúc lắm rồi. quan tâm phủ nhận chuyện gì, tin chắc dần dần đón nhậnhắn, muốn biết rằng mình xem đây là trò chơi. Lúc này, chỉ cần có thể thường xuyên có bên cạnh, tận hưởng quan tâm dịu dàng này cũng khiến rất vui rồi.



      Cuộc đua thứ ba cũng kết thúc. Quả nhiên xe số ba của Cuồng Phong đạt mười phút mười chín giây chiếm vị trí số hôm nay, tiếp tục dẫn đầu bảng xếp hạng tổng thể.



      Tiếp theo là chương trình trao giải, nhìn đứng khán đài vẫy tay, biết là Vũ Minh vẫy tay với mình, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, được người khác quan tâm cũng tuyệt. Nhìn mấy phía dưới gào thét: “Cuồng Phong, Cuồng Phong”, trong lòng khỏi ghen tỵ khi bọn họ có thể công khai biểu cuồng nhiệt đối với .



      Có lẽ cũng vì vẻ ngoài mà dễ dàng trỏ' thành tâm điểm chú ý. Nhưng ở phương diện khác, thấy đứng đài vinh quang, rạng rỡ như vậy, lòng dấy lên cảm xúc khác thường, phải chỉ vì khuôn mặt tuấn tú mà còn bởi hoàn mỹ hữu trong .
      Chương 24 - Cái ôm
      dắt ra khỏi trường đua, nhưng thẳng xuống núi mà men theo đường mòn, mất khoảng mười lăm phút đến khu đất bằng rộng rãi. Dọc theo sườn núi là các quán ăn, đây là chồ cho khán giả khi xem xong nghỉ ngơi ăn uống. Những món ăn ở đây cũng rất phong phú, còn có rất nhiều các món nướng và hải sản tươi sống.



      Vũ Minh dẫn hết hàng này đến hàng khác, như muốn cho thưởng thức qua tất cả những món ăn ở đây. Nào là thịt viên, khoai tây hầm cay, hải sản nướng... Bọn họ giống như hai đứa trẻ, tay cầm xiên đồ ăn thong thả tản bộ. Ăn đến mức An An phải xua tay từ chối thể ăn thêm được nữa, lúc này họ mới vui vẻ rời khỏi các quầy hàng.



      ngờ chỗ này lại có nhiều món ngon đến thế, tôi cứ nghĩ núi ngoài trường đua ra chẳng còn cái gì hay ho cả”, An An ôm bụng cười, : “Lần sau lại đến nữa, đãthật!”. tủm tỉm cười, này đúng là dễ dụ, chỉ cần có đồ ăn ngon chẳng sợ lần sau từ chối.



      Trời sẩm tối, đèn hai bên đường núi cũng bắt đầu được bật lên. Họ đến cái nền đá nằm ở giữa núi, vừa bằng phẳng, vừa sạch , có lẽ nó được công nhân sửa sang lại.



      bỏ kính râm, đến bên phiến đá, ngồi xuống rồi quay đầu lại nhìn , An An cũng ngồi xuống ngay bên cạnh , hai chân duỗi thẳng. Woa, mát mẻ, chỗ này dường như là phần nhô ra của quả núi, ba mặt đều thông thoáng, ở phía dưới còn có phiến đá khiến người ngồi cảm thấy rất an toàn, giống như ngồi giữa trời.



      Phóng tầm mắt ra xa, ánh đèn lấp lánh, vẻ kiều diễm của thành phố trong đêm quyến rũ khiến con người thể muốn chìm vào đó. Cơn gió nhàng thổi qua, xua tan cái nóng bức của ngày hè, chỉ còn lại thế giới mát rượi.



      “A... A...”, nén được thích thú An An hét lên, dường như mọi buồn phiền và áp lực đều được những ngọn gió mang . Cảm giác này tuyệt, chỉ muốn ở mãi đây đâu nữa.



      Vũ Minh yên lặng nhìn tự do vui vẻ , hạnh phúc khi thấy nụ cười đấy. biết nhất định thích nơi này. Mỗi lần sau cuộc đua, đều đến đây, mình lặng lẽ ngồi bên sườn núi, nhìn vào khoảng tĩnh lặng phía trước, nghĩ về những tình huống trong cuộc đua, những đoạn đường tối, những khúc cua gấp,... còn tiếng gió rít bên tai, tiếng gầm của động cơ. Tưởng chừng như trái tim thuộc về mình nữa, giống như kích thích, nỗi khát vọng và niềm đam mê sâu kín nhất trong lòng, tất cả đều được kích nổ, chỉ biết theo bản năng, thả mình để những cơn gió lạnh kéo .



      Sau khi xả xong mọi buồn phiền, quay đầu dò xét người bên cạnh, như muốn tìm hiểu kỹ về : “Sao cậu lại thích trò chơi đầy kích thích này?”.



      được à?”, hỏi lại.



      phải, chỉ là nghĩ rằng bình thường cậu lạnh lùng thế, hơn nữa vóc dáng cậu...”, vừa ánh mắt vừa lướt qua ngực , nhớ nó được cường tráng cho lắm: “Gầy gầy, nhìn giống người vận động nhiều”.



      Khóe miêng hơi nhếch lên: “Tôi là loại người tiềm ”.



      Xí, đủng là đồ tự phụ. lườm Vũ Minh cái, nhưng nghĩ kỹ lại thấy đúng là thế . Lần trước lúc bị Ô1TL vào lòng, thực cũng ngạc nhiên, ngờ trônggầy gò như thế mà lại rất khỏe, cố vùng vẫy cũng thoát được. bắt đầu có chút tin tưởng.



      “Tôi thích cái cảm giác như chết ấy, bên tai là tiếng gầm rú của động cơ, cơ thể bị kéo vun vút, lồng ngực bị bóp nghẹt như có vật gì đè lên, mồi khi lướt giống như bị hất tung”, lặng lẽ , nét mặt chút biểu cảm. Nhưng lại có thể cảm nhận được trái tim chắc chắn kích động, đó là điều theo đuổi, Vũ Minh thích cái cảm giác vượt qua mọi thứ, hoàn toàn quên bản thân, thậm chí quên cả tồn tại của cuộc sống.



      cứ ngồi bên cạnh Vũ Minh, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của , hàng mi cong lên như như trong bóng tối, lóe sáng như cố chấp, như ngọn lửa tên bùng cháy đam mê.



      tiếp tục bình tĩnh : “Tôi thích kết giao với người khác. Họ đều có mục đích riêng khi tiếp cận tôi, chỉ cần nhìn vào mắt họ, tôi thấy những thứ xấu xa trong lòng họ”. Đôi mắt sáng rực kia trong phút chốc trở nên u ám phủ lên cùng chán ghét.



      “Chẳng lẽ cậu người bạn thực nào sao?”, nghi ngờ hỏi, luôn đề phòng với người khác ư? Vậy quá mệt.



      cho rằng có ? Mồi người đều vì mục đích cánhân mà tiếp cận người khác.” Vũ Minh cười nhạt, mắt vẫn nhìn ra xa. Lấy điếu thuốc ra, châm lửa, đốm đỏ thoát thoát trong đêm càng trở nên ràng hơn. Giống như trái tim , lúc gần lúc xa.



      An An nhìn vào gương mặt trầm lặng của , trong lòng dấy lên cảm giác xót thương, tại sao thanh niên như lại có cái nhìn u tối về cuộc sống đến vậy.



      Nhưng vẻ ảm đạm của dần dần trở nên dịu dàng, khẽ quay đầu lại, nhìn thẳng vào : “Tuy nhiên, vẫn còn ngốc này”.



      Trái tim như bị thắt dần lại, giọng ấy như cơn gió, nếu yên lặng cảm nhận, nó lướt qua tai.



      “Trước giờ chưa gặp người nào ngốc như , lại có thể đối đãi với người khác ngốc đến vậy”, Vũ Minh trầm tĩnh nhả khói.



      “Tôi có, tôi chỉ... chỉ là tôi thể từ chối những người mà mình quan tâm, cậu cảm thấy chăm sóc người, thấy người đó vui cậu rất hạnh phúc sao?”, An An tranh luận cách ngây thơ.



      gì, lặng lẽ rít thuốc rồi nhả ra, điếu thuốc sắp cháy hết, làn khói nhanh chóng bị cơn gió cuốn tan .



      Quay mặt qua nhìn , giọng lộ mệt mỏi: “Trướcgiờ tôi chăm sóc ai cả, bản thân cũng luôn cho rằng hạnh phúc thuộc về mình. Nhưng...”, ngừng lại, rồi cách khó khăn: “Bây giờ tôi mới phát ra mình rất khao khát thứ hạnh phúc này”.



      Cứ như thế, đầu cúi xuống, chầm chậm dựa vào vai , cánh tay nhàng vòng lại, giống như sợ rằng kháng cự mà chạy trốn, sau những thận trọng thăm dò cuối cùng Vũ Minh cũng ôm được An An vào lòng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25 - Mùi hương


      ngồi ngây ra, trong lòng dấy lên những cảm xúc phức tạp. thể, phải đẩy ra, nên cho bất kỳ hy vọng nào, chuyện này đúng. Nhưng cơ thể An An cách nào động đậy được, chỉ có thể thẫn thờ để mặc dựa vào.



      Coi như làm ngơ lần , cũng chỉ là đứa trẻ



      cần ấm áp. Minh Minh, tha thứ cho em, em lấy phần ấm áp ấy để chia cho cậu ta.



      do dự, cố gắng nâng bàn tay lên, nhàng chạm vào lưng . chỉ là đứa trẻ, đứa trẻ khiến người khác thương.



      Cảm nhận được đáp lại của , vòng tay của Vũ Minh càng chặt hơn, đầu vùi sâu vào cổ , như muốn hít lấy ấm áp ấy từ người con này.



      Trái tim ngừng nhắc nhở, điều mình cho chỉ là cái ôm mà thôi. cứ thế ôm chặt vào lòng. Làn gió lạnh khẽ luồn qua mái tóc, nhưng dường như họ lại chỉ cảm nhận được hơi ấm của đối phương.



      Bên tai vọng lại tiếng thầm, nghe nên hỏi lại: “Cái gì?”



      Giọng kia lại lặp lại, cuối cùng cũng nghe ra. “ thơm!”, lúc này An An nhận thấy mũi của kề sát cổ , vừa ngứa vừa ráp. Cả người giống như bị thiêu, tay đẩy ngực , muốn thoát khỏi cái ôm kia.



      Nhưng Vũ Minh vẫn ghì chặt, hề có ý định bỏ ra. đẩy được, đành lấy tay đập lên lưng : “Mau buông ra”.



      hơi ngước đầu lên nhìn : “ cho tôi biết trước, sao thơm thế?”, xong lại cúi xuống hít hà mấy cái.



      đỏ mặt, vùng vẫy lùi lại phía sau. muốn giữ khoảng cách với con người nóng bừng này.



      “Làm sao tôi biết được, thơm đâu mà thơm?”, ngại ngùng .



      “Nhưng quả là rất thơm, lần đầu tiên ôm vào lòng phát ra rồi, có mùi hương rất đặc biệt, chỉ gần kề mới ngửi thấy”, nhìn đầy phấn khích.



      có, có mà”, bản thân An An còn biếtthì bảo sao trả lời được. Chỉ có điều, Minh Minh cũng rất thích mùi hương cơ thể . Nghĩ tới Minh Minh mới giật mình, lúc này hai người quá thân mật.



      “Được rồi, cậu bỏ ra trước .” thể cứ ngồi mãi thế này. Lúc này mới lưu luyến đành buông ra.



      “Tôi cũng biết. Nhưng trước giờ tôi chỉ dùng loại sữa tắm, tinh dầu thơm, ngay từ lần đầu tiên dùng rất thích, vì thế từ đó đến nay đổi. Ở đây có, thường nhờ người bạn ở Quảng Châu gửi đến cho”, khẽ cười: “Lần nào cũng gửi ba chai lớn đủ dùng nửa năm. Sợ nó hết chẳng còn gì để tắm”.



      Vũ Minh nhìn mơ màng, như cảm nhận lại mùi hương từ . Ánh mắt lóe lên thích thú: “Tôi cũng muốn”, ý , sững người ra lúc: “Sao?”.



      “Tôi cũng muốn dùng loại sữa tắm này, rất thích mùi hương của .” Gương mặt Vũ Minh bỗng nhiên trở nên rất đáng , còn nháy mắt với nữa chứ.



      An An vội vàng che mắt của , chết , cái ánh mắt này, lỡ đòi chiếc Mercedes-Benz chắc cũng thể từ chối.



      Lấy lại bình tĩnh mới thả tay xuống: “ừm, vậy để lần sau tôi bạn tôi gửi cho cậu.” Trái tim vẫn còn mêmuội, thầm mắng mình đúng là lại tự tìm phiền phức. Chẳng còn cách nào khác, cười khẩy.



      cần”, từ chối, cần ư? Vậy cậu muốn thế nào?, “Tôi muốn dùng bây giờ”. Trời ạ, chàng trai dễ thương thế này làm nũng người nào có thể từ chối được chứ? Ai mau lại chỉ cách cho , có cách nào chống cự được.



      “Vậy ...”, ngần ngại : “Trong nhà tôi vẫn còn lọ dự trữ, hôm nào gặp tôi đưa cậu nhé”. xong còn lẩm bẩm, lại phải làm phiền người bạn gửi gấp lên cho rồi. Lần này phải đặt hai phần. Haha, lấy phí của đắt chút, kiếm tý tiền. An An nhịn được với ý nghĩ đó bật cười, haha, cách này hay tuyệt.



      “Au!”, lại bị cốc đầu cái nữa. la lên phản đối “Cậu với Minh Minh sao giống nhau thế, cứ muốn gõ đầu người khác”.



      Đột nhiên cảm thấy bầu khí tức khắc đóng băng. Cái vẻ đẹp mê hoặc kia như bị đông cứng, gương mặt lên vẻ lạnh lùng. cảm thấy hối hận, đấy, câu ngớ ngẩn khiến mất vui. Haizz, đúng là trẻ con mà.



      An An bối rối biết để tay vào đâu, đành vờ phủi quần, tay chợt chạm vào chiếc túi xách đằng sau bỗng nhớra, còn món quà chưa tặng liền vội lấy ra đưa cho . Vũ Minh nhìn chằm chằm cái hộp màu xanh bàn tay nhắn của đầy ngạc nhiên.



      “Tặng cậu”, cố che giấu bối rối ban nãy, cười : “Hôm đó nghe cậu nghiêm túc như thế, tôi tưởng là sinh nhật cậu, hóa ra là ngày cậu thi đấu. Nhưng sao cả, coi như quà tặng cậu hôm nay giành vị trí đầu bảng”. Vũ Minh lặng lẽ nhận món quà, trời tối nên thể nhìn vẻ mặt của . An An bồn chồn nhìn mở hộp quà.



      “Là sinh nhật tôi.” Mãi lâu sau mới thốt ra được câu.



      “Hả?”, tin nổi, “ hả?”, nét mặt nghi ngờ nhìn : “ phải do muốn làm phụ tấm lòng của tôi mà vậy chứ”.



      khẽ cười, chẳng thèm để ý đến , bình thản : “Hôm nay rất vui, có xem tôi đua xe, cùng tôi ngồi đây, ngờ còn chuẩn bị quà cho tôi nữa.” mỉm cười nhìn : “Hôm nay là ngày đáng nhớ của toi .



      sao? An An kịp phản ứng, cứ cho rằng mình đoán sai, nào ngờ lại trúng.



      mở quà ra, trong hộp màu xanh có đặt chiếc bật lửaZippo tinh xảo, hoa văn kiểu cổ, vỏ ngoài mờ mờ, đặc biệt nhất là ở mặt sau góc bên phải có thể cảm nhận được phần hơi sần sùi. bật lửa lên, mượn ánh sáng để nhìn hơn, đúng là chỗ đó khắc chữ, hai ký tự viết tắt “VM” -Vũ Minh. cười hạnh phúc, ra chuẩn bị món quà đặc biệt này. Nhìn vẻ mặt của Vũ Minh, biết rất thích, trong lòng cũng thoải mái, thầm nghĩ “ tặng nhầm rồi”.



      muốn được tặng gì? Tôi cũng muốn tặng thứ gì đó.” nhìn xúc động, nghiêm túc .



      cần đâu, cũng phải là sinh nhật tôi.” lắc đầu, chỉ cần vui là được rồi.



      Vũ Minh dịu dàng nhìn , chưa kịp phản ứng gì cúi xuống đặt lên khóe môi nụ hôn phớt: “Cảm ơn, đấy”.



      An An lặng người, từ từ mới khẽ nở nụ cười yên tâm. Bồng thấy mình giống như vừa làm việc gì vô cùng vĩ đại, có thể giúp chàng trai lạnh lùng này cảm nhận được ấm áp , còn giúp học được biết ơn và dịu dàng.



      Tối nay hai người trao cho nhau hơi ấm, cảm nhận được chân thành nhất từ đối phương, trái tim họ dường như xích lại gần hơn chút nữa.
      Chương 26 - Chỗ dựa
      Đêm muộn, chiếc taxi phóng vút con đường đầy lá khiến chúng bay tứ tung.



      Trong xe, ở hàng ghế sau, ngồi đó.



      Tâm trạng An An lúc này rối bời, hôm nay rất vui, lâu lắm rồi được thoải mái như thế, nhưng cũng vô cùng lo lắng, hiểu sao tối nay Vũ Minh cứ quấn riết lấy mình, giống như muốn chiếm giữ ấm áp người .



      Cũng có thể hôm nay mệt , sau cuộc đua khốc liệt kia, cơ thể căng như dây đàn ban nãy giờ mới được thả lỏng. tựa đầu vào vai An An, nắm lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của .



      Nhìn mái tóc mềm mượt của trán, trái tim như gợn lên từng đợt sóng, cách nào từ chối con người này, Tiểu Vũ chỉ cần chồ dựa, cho nên lúc nắm chặt lấy tay chịu rời, An An cũng cố gỡ ra. Nhớ đến lúc tối, trong ánh mắt u ám của cònhiện lên mất lòng tin và khinh thường, trái tim như thắt lại.



      Quá khứ của đen tối ra sao, An An tài nào biết được, cũng thể can dự vào. Nhưng lòng hy vọng tương lai của hạnh phúc, chí ít cuộc sống có nhiều kỷ niệm đẹp hơn. Nếu như họ gặp nhau sớm hơn, trước Minh Minh, liệu có chấp nhận ? khó để trả lời, khoảng cách sáu tuổi trong quan điểm của An An đó là hố sâu rất khó vượt qua. Lúc này, có thể rất cần nên trong mắt điều gì thuộc về cũng đều tốt đẹp.



      Nhưng sống gần nhau lâu ngày càng hiểu và phát ra đối phương có nhiều khuyết điểm. Giống như và Minh Minh, ở bên nhau càng lâu càng thấy đối phương có nhiều thói quen mà bản thân khó chấp nhận. Vừa khơi ra tranh cãi, mặc dù chỉ muốn đối phương thay đổi để hòa hợp với mình hơn, nhưng kỳ , điều đó khó có thể thành thực. Chẳng thể ép buộc theo ý mình, nên chỉ còn cách là bắt bản thân phải thích ứng. Có rất nhiều chi tiết trong cuộc sống, phải từ từ tìm hiểu để chấp nhận, bản thân mình cho nhiều hơn chút, quan tâm nhiều hơn chút mới có thể bao dung được người kia.



      Người ta thường : cho thương dễ, nhận lại mới khó. Đúng , tình có lẽ chỉ là rung động tức thời, còn muốn nó bền vững phải thấu hiểu và bao dung, đồng thời học cách thích ứng lẫn nhau. Có khi chỉ cần nhượng bộ đúng cách cũng khiến đối phương cảm thấy bạn luôn quan tâm đến ta, đối tốt với ta. ta hiểu, nếu người đó bạn ta nhất định hiểu.



      Vì vậy, trong tình của và Minh Minh, người quan tâm và chăm sóc cho đối phương nhiều hơn chính là . Nhưng An An tin, đền đáp lại , chỉ là lúc này thỉnh thoảng tình đó khiến mệt mỏi.



      Tuy nhiên, đối với Tiểu Vũ hoàn toàn có chút tin tưởng nào. còn trẻ, hơn nữa lại đẹp trai, so với Minh Minh mà càng khiến người khác có cảm giác bất an. Bây giờ có thể thề non hẹn biển rằng chỉ thích mình , chỉ thương , nhưng sau này, khi chính thức ở bên nhau sao? còn có thể chấp nhận tất cả những gì hoàn mỹ của ? Khi ba mươi tuổi - cái trưởng thành đầy cuốn hút, còn ba mươi sáu rồi, già rồi ra sao? An An dám tưởng tượng là lúc ấy còn có thể nắm tay .



      Vì vậy nhất quyết khước từ, luôn nhắc nhở mình được để cho vẻ đẹp kia mê hoặc. họp với , dù là người lạc quan chăng nữa cũng thể chấp nhậnđược bản thân cậu nhóc, cảm giác bất an này phải chăng cần dũng khí rất lớn mới có thể vượt qua được? Với tư cách là người chị, xem như người thân trong gia đình, mới có thể biến những khát vọng nơi con tim mình thành tình thương để quan tâm .



      rất thích , bất luận dễ thương hay u ám đều thích, trái tim cuồng nhiệt của bản năng người mẹ dẫn đường cho , dù biết càng gần gũi càng tạo điều kiện cho ỷ lại, nhưng vẫn chọn cách mang ấm áp đến cho con người này.



      thể khước từ , mà chỉ có thể tự kiểm soát bản thân gắt gao hơn, xem như người em đáng , thành viên trong gia đình mà mình thể động lòng.



      Tiểu Vũ khẽ nhúc nhích, dường như mái tóc xõa xuống làm mí mắt bị ngứa. muốn vén mái tóc lên, nhưng vừa định rút tay ra bị nắm chặt lại, miệng lẩm bẩm, đầu càng rúc sâu vào cổ . cười, đành để mặc cho nắm, dùng tay khác vén phần tóc lòa xòa kia lên.



      Vầng trán cao sáng sủa, góc cạnh, hàng mi dày rất cong. An An muốn chạm vào lông mày của , nhưng lại do dự, trong lòng cố kìm nén, dám chạm vào. Cuốicùng, chầm chậm lướt như phác họa lên đường cong đó, chiếc mũi thẳng, lại còn đôi môi hấp dẫn, lúc nào cũng hồng hào tươi tắn, bàn tay như ngẩn ngơ đặt lên khóe môi .



      gian yên tĩnh, đột nhiên Tiểu Vũ khẽ động đậy, đôi môi mềm mại, ấm áp ấy chạm vào đầu ngón tay khiến giật mình, vội nhìn vào mắt , may quá, chưa tỉnh.



      An An sợ hết hồn vội rụt tay lại, nghĩ rằng tỉnh, cậu nhóc này có phải cố ý làm thế , cảnh giác nhìn chằm chằm vào mắt , nhưng nó nhắm chặt, cách bình yên.



      Hít hơi sâu, quyết định nghĩ ngợi nữa nếu đêm nay lại mất ngủ, An An quay người nhìn ra cửa sổ, đúng lúc cơn gió thổi qua khiến xung quanh mù mịt.



      Mong rằng giấc mơ này mãi mãi bao giờ kết thúc, có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay lướt khuôn mặt mình. Chạm vào chân mày, khuôn mặt, mũi và cả miệng, chỉ nhàng lướt qua, mặc dù hề chạm vào, nhưng bằng nhạy cảm của mình, nhận thấy được điều đó, nó tác động vào khả năng xúc giác của .



      thích , mặc dù ngoài miệng vẫn chịu thừa nhận, ngoan cố lấy cách xưng hô chị chị em em ra để phủnhận, nhưng Tiểu Vũ biết, mình hề nhìn sai, An An thích rồi.



      Từ nhận thức đến khẳng định, sinh nhật hai mươi hai tuổi năm nay đợi được dịu dàng của lòng mình, cuối cùng Vũ Minh cũng cảm nhận được ngọt ngào của hạnh phúc.



      Làm sao có thể buông tay được, từ lâu thể rồi, dịu dàng lương thiện của khiến cam tâm tình nguyện, cho dù gặp phải rất nhiều phản đối, nhưng mặc kệ tất cả, Vũ Minh chỉ muốn nắm giữ ấm áp dễ tiếp cận kia thôi.



      Đừng tôi phải buông tay, hãy để tôi độc đoán chút, trái tim cứ thầm cầu xin như thế, bao giờ cho phép rời xa.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27 - Tự trách


      Mùa hè trôi theo ngày hôm đó, trái tim cũng chầm chậm có biến chuyển.



      ngây thơ cho rằng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn có gì thay đổi, tất cả đều thuận theo trái tim. và Minh Minh mỗi tháng gặp nhau vài lần. Công việc của gần đây gặp phải số trục trặc, lúc chuyện điện thoại có thể nghe thấy ràng cáu kỉnh mệt mỏi, An An rất lo lắng, muốn được ở bên cạnh an ủi .



      Hôm nay, Minh Minh trở về.



      thu dọn xong đồ đạc, ra khỏi công ty, ngước mắt nhìn thấy bóng tối giăng xuống, đèn đường bắt đầu sáng trưng.



      Minh Minh tan làm gọi điện cho , lên kế hoạch cho buổi tối nay. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên. Vừa bắt máy nghe : “Tới chỗ Binh Binh nhé”. Xem ra tối nay lại có hoạt động gì đây, bắt chiếc taxi, thẳng đến quán karaoke của Binh Binh. Bước vào cửa, trong quán tối mờ, có bóng dáng ai cả. tới trong những cánh cửa khép hờ ở tầng dưới, họ ngồi ở đó.



      Minh Minh gầy nhiều, An An có chút xót xa tới ngồi xuống ngay cạnh . Minh Minh phát ra hôm nay có trang điểm, khẽ cười gật đầu: “May là mặc đồng phục”.



      ngờ vực nhìn , “Hôm nay chúng ta đến quán Caribbean”, giải thích. Binh Binh cười trêu, khua bàn tay cầm thuốc lên: “Vừa rồi Minh Minh còn đưa em về thay quần áo”.



      cười cười, quay sang Binh Binh hỏi thăm: “Gần đây sao rồi? Quán làm ăn thế nào?”.



      Binh Binh lắc đầu cười trách : “Cũng tàm tạm, em chịu dẫn bạn bè em tới đó”.



      “Lần tước em có tới với mấy bạn đó thôi, họ trở lại nữa hả?”, vẻ áy náy. Mấy nàng trong công ty đều đến hát ở những nơi nổi tiếng như Milo Star, còn quán thế này thường chỉ khi có tụ tập mới đến. An An cũng chẳng còn cách nào khác.



      “Có đến đây , hai lần gì đó.” Binh Binh biết cũng có ý giúp đỡ nên thêm gì nữa. Minh Minh sát lại gần chạm mũi vào cổ . “ lại gầy rồi”, bàn tay vuốt lên đuôi tóc của , mái tóc vẫn rất dày, giống mái tóc mỏng mượt của . khẽ run lên, sao có thể lấy hai người họ ra so sánh với nhau chứ. Cố mỉm cười, An An kề sát vào mặt Minh Minh, tìm kiếm hơi ấm từ để xua tan những ý nghĩ xuất trong đầu.



      Binh Binh nhìn hai người, cười bỏ ra ngoài, tiện tay đóng cánh cửa lại.



      Minh Minh ôm lấy , đặt nụ hôn lên đôi môi kia. “ừm...”, mùi hương quen thuộc biết bao nhiêu, đây mới chính là hạnh phúc thuộc về , duy nhất của . Khẽ nhếch đôi môi đón nhận cuộc xâm lăng này, vừa cuồng nhiệt, vừa phóng túng, nó khiến An An nghẹt thở, cuối cùng kìm được bật ra những tiếng rên, rất khẽ nhưng lại càng kích thích Minh Minh, bàn tay siết chặt hơn, bắt đầu vuốt ve những nơi nhạy cảm quen thuộc.



      Đôi môi dần dần mơn man đến vành tai, cắn vào đó. “A”, kìm được thở gấp, cơ thể bắt đầu run rẩy. Nhìn cơ thể mềm rũ như nước của , Minh Minh càng muốn trêu đùa, cơn tê dại giống như luồng điện chạy khắp cơ thể, An An co người lại tránh né tra tấn này. Nhưng vẫn định buông tha, ghì lại, bắt đầu cắnnhẹ lên vai . bờ vai trắng như tuyết lờ mờ in dấu hồng hồng, cảm giác thoải mái tràn tới khiến toàn thân hoàn toàn thả lỏng.



      Đầu óc hoàn toàn bị cơn ảo mộng này bao phủ. Mọi thứ trước mắt dần dần chìm vào mơ hồ, cảm nhận được bờ môi nóng bỏng của lướt cổ mình... hàng mi dài, đôi mắt sâu, sáng ngời, trong đầu An An lên gương mặt rất quen, đầy lạnh lùng nhưng chứa ngọn lửa mãnh liệt, dường như làm tan chảy.



      “A”, An An giật mình kinh ngạc, làm sao có thể như vậy được, ràng nhìn thấy gương mặt Tiểu Vũ. “Tiểu....” sững sờ, mở trừng mắt, lúc này mới nhìn , phải mà là . Minh Minh hoàn toàn để ý đến khác thường của , “Con gấu ngốc nghếch. Được rồi, Binh Binh còn đứng ngoài kia kìa”.



      còn cố dùng mũi cọ vào mặt , vuốt ve gương mặt ửng đỏ đó: “Mama, thơm quá”.



      An An thuận thế dựa vào lòng Minh Minh, tâm trạng hồn độn phức tạp giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó bị người lớn bắt gặp. Chầm chậm hít thở, đầu óc mịt mù, làm sao có thể trong vòng tay của Minh Minh lại nghĩ về người đàn ông khác, thậm chí đem người mình thân mật biến thành kẻ khác. Minh Minh chẳng phải là người duy nhất mà luôn thề nguyền đó sao? An An cảm thấy bản thân mình trơ tráo, trái tim này phản bội, nó giống như lầm lỡ, lệch lạc về nguyên tắc sống của .



      thể nào, hoàn toàn thể, có lẽ là gần đây quá gần gũi với cậu nhóc đó nên bản thân mới dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy. Tuyệt đối được xảy ra chuyện như thế này nữa.



      ôm chặt lấy Minh Minh, thầm nhủ bờ vai vững chãi này chẳng phải là duy nhất của mình sao? Nỗi sợ hãi vây kín trái tim nơi đáy mắt như có thứ gì đó sắp trào ra, làm đau đớn vô cùng.



      “Sao thế, tối nay bọn nữa vậy.” Minh Minh cảm nhận được vòng tay của An An chặt hơn, âu yếm quay mặt lại.



      Ôm chặt lấy Minh Minh, vùi đầu vào vai , để giấu bộ dạng lúc này của . Hít hơi sâu, nước mắt trào ra, An An vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch dấu vết đau khổ đó, thầm: “Minh Minh, hãy em nhiều, được ?”.



      Minh Minh ngây ra lúc: “Con cún ngốc, xấu quá thế này!”, rồi kéo bàn tay ra khỏi cổ mình, nhìn vào gương mặt mệt mỏi của An An cố tình đùa: “ừm, định tìmmột nương xinh đẹp, cún này già rồi”. Minh Minh rất thích những con chó , cho nên những khi chỉ có hai người, thường gọi là con cún ngốc, còn gọi là con gấu ngốc. Câu đùa quen thuộc này chẳng hề giúp thoải mái hơn chút nào. Từ trước đến nay vốn nghĩ mình hay buồn phiền, nhưng nỗi bất an lúc này khiến kìm được, mắt lại đỏ hoe lên.



      Minh Minh nhìn An An cúi đầu câu nào, liền xoay người lại. Thấy nét mặt đó đột nhiên lại cảm thấy rất thú vị: “Cún con ngốc nghếch biết phiền muộn rồi”. Đưa tay ra ghì vào, kéo đầu dựa lên vai mình, còn tay nhàng vuốt gương mặt , “Ôi, xấu quá, nhưng thế giới này lại tìm được người thứ hai như vậy. Khuyển chỉ chơi với khuyển thôi”. Lòng nhộn nhạo, Minh Minh mình, và bản thân cũng toàn tâm toàn ý , cho nên đừng suy nghĩ lung tung nữa. Trái tim hối lỗi trong tự nhắc nhở thể để Tiểu Vũ gần gũi như vậy, nhất định phải nhìn nhận mối quan hệ của hai người cách nghiêm túc, chỉ có thể là chị em, được để làm ảnh hưởng.


      Chương 28 - Tình cờ


      Sau khi bình tĩnh trở lại Minh Minh mới kéo ra khỏi phòng.



      Binh Binh đợi sẵn ở bên ngoài, thu dọn quán xong giao lại cho em . Ba người bước ra khỏi quán vẫy chiếc taxi thẳng đến bar Caribbean.



      Caribbean vừa là bar vừa là câu lạc bộ vui chơi giải trí. Tầng là nơi cho đám thanh niên nhảy nhót, câu lạc bộ nằm ở tầng hai, ở đây có nữ nhân viên phục vụ riêng, là thế giới của những kẻ trưởng thành. Bên trong trang trí rất phong cách, thiết bị thanh đều thuộc dòng cao cấp nhất, đan xen giữa quầy bar và sàn nhảy đặc biệt phù hợp với thị hiếu của giới trẻ. Mồi tối chín giờ mở cửa là dòng người nườm nượp ra vào ngớt, hơn nữa đều phải đặt chỗ trước mới có thẻ hoặc phòng riêng.



      Nhân viên tiếp đón ở đây thực tế đều là những thanh niên hay đến chơi tại các quán bar, có mối quan hệ rộng. Ban đầu thường ở các quán khác, nhân viên đều phảichủ động gọi điện mời, nhưng Caribbean lại hoàn toàn giống như vậy, đa số khách đều gọi đến để đặt chỗ trước nếu biết số điện thoại của nhân viên. Cho nên họ rất thoải mái, lo lượng khách nhiều hay ít, vừa có thể cùng những vị khách quen biết giải trí mà cần bỏ tiền ra, do đó có nhiều thanh niên rất thích làm công việc nhân viên tiếp đón này, đặc biệt là ở quán Caribbean.



      Hôm nay cũng là nhờ quen biết nhân viên quản lý ở Caribbean tên Tiểu Khải mà đám của Minh Minh mới đặt được phòng. An An vừa bước vào phòng thấy bốn, năm người ngồi đó, tất cả đều là bạn của Minh Minh và Binh Binh, còn họ cũng biết chính là “mama” của .



      Bọn họ hay đùa, đều thích gọi người bạn đầu tiên của mình là “mama”, bạn thứ hai - chỉ những người gặp gỡ bên ngoài - gọi là vợ, nếu như còn thứ ba mới gọi là Tình Thế. Hơn nữa họ còn thiết lập những quy tắc riêng: mama, thể người con đầu tiên và quan trọng, luôn đặt trong tim, sống trong nhà. Vợ, đương nhiên là để ra ngoài chơi, phải đẹp, sành điệu và tuyệt đối được lắm lời. Tình Thế hẳn là thỉnh thoảng mới đùa giỡn, thể nghiêm túc được.



      An An đối với chuyện này cũng chỉ ậm ừ qua loa, muốn biết mình là gì của Minh Minh, nhưng chỉ có mỗi mình , chỉ cần người đàn ông này nghĩ đến là được rồi. Bản thân quá quen với cái cách mà mấy người họ đối đãi phụ nữ. Bạn bè bên cạnh đều là mấy tay công tử nhà giàu, vừa đẹp trai vừa biết dồ dành các , họ đối với “mama”, với “vợ” người nào người nấy đều rất suôn sẻ, nhưng kết quả lại vô cùng mệt mỏi. Bởi chẳng nào chịu cảnh phải chia sẻ tình cảm của người minh cho kẻ khác. Nhưng Minh Minh lại như vậy, chẳng phải muốn, mà việc cùng lúc phải chăm sóc cho nhiều người khiến cảm thấy rất phiền phức, chỉ cần quá đà, cũng muốn quản làm gì.



      Bar nhanh chóng nhộn nhịp bằng tiếng nhạc xập xinh, hôm nay phòng nào ở Caribbean cũng chật kín, rất nhiều nàng xinh xắn lạ mặt xuất . Đàn ông lúc nào cũng vậy, ngay cả khi bạn ngồi bên cạnh vẫn muốn có càng nhiều em xinh đẹp càng tốt, ngay cả khi thể làm gì cũng phải nhìn cho mắt.



      Đám bạn của Minh Minh uống rất hăng, rượu ngoại gọi tới bốn, năm chai, ôm chầm lấy nhảy lúc, cuối cùng mệt quá ngồi xuống nghỉ. An An bắt đầu mơ màng vì uống khá nhiều, rốt cuộc chịu nổi đành phải ra ngoài hít thở chút khí trong lành. giơ tay ra hiệu cho Minh Minh, rồi bước ra khỏi phòng. An An thấy chân mình bắt đầu loạng choạng, tay bám vào tường, đèn lối lờ mờ, bị ánh sáng màu từ sàn nhảy hắt lại khiến càng hoa mắt. Bụng nhộn nhạo khó chịu, giống như có hàng trăm con sâu cắn trong đó, cảm giác bỏng rát tràn ngập trong người. lảo đảo bước vào phòng vệ sinh, loay hoay hồi trong đó mới bám vào bồn rửa phả nước lên mặt, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào gương thấy khuôn mặt mình đỏ rực, đây đâu phải là mọi khi, lẽ nào cũng có lúc mình buông thả bừa bãi thế này? Ánh mắt mờ dần, gương mặt trong gương cũng trở nên lẫn lộn.



      Cố gắng chớp mắt, vỗ vào mặt mình để tỉnh táo hơn, sau đó hít hơi sâu rồi quay người ra, bước về phía căn phòng lúc nãy, được vài bước, đột nhiên cảm thấy sao chỗ nào cũng giống nhau, tìm mãi thấy cửa phòng đâu. hoàn toàn nhớ số phòng mình ngồi là bao nhiêu.



      An An dựa người vào tường, mãi mới rút được điện thoại ra mở máy, chán nản bấm số, tay bủn rủn ngay cả bàn phím cũng ấn nổi. Cuối cùng cũng gọi được cho Minh Minh. Bản nhạc chờ quen thuộc vang lên, đứng trong chỗ ồn ào thế này, cảm giác như nó từ đâu đó rất xa vọng lại. Nhưng chẳng ai bắt máy, nhất định là bỏ điện thoại trong túi nên nghe thấy. thấy chân mình càng ngày càng lâng lâng, còn đầu nặng trình trịch, những người qua chẳng ai để ý đến . Trong trường hợp này thể trách được ai, nếu như đó lại thân mình say rượu ở đây, rất dễ khiến bọn đàn ông có ý đồ xấu. bám vào tường, từ từ về phía trước, thầm nhủ phải tới quầy phục vụ trước , sau đó hỏi Tiểu Khải biết ngay chồ của mấy người kia ở đâu.



      An An vừa định rẽ sang góc khác đột nhiên đâm sầm vào cơ thể to lớn. Đầu va vào bờ vai rắn rỏi của kẻ kia. Vừa định nổi cáu, nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông híp lại nhìn chằm chằm vào mình, “ em, mình hả? cần đến giúp ?”. Hơi thở nồng nặc mùi rưọu, cảm thấy khó thở, bụng dạ lộn nhào cả lên, lùi lại mấy bước, thèm để ý đến gã, định lách sang bên cạnh. Nhưng tên kia đâu để dễ dàng vậy, đưa tay ra chặn trước mặt.



      An An bực mình, muốn đạp cho gã đó phát vào đùi bỗng cả người đổ về phía sau, cánh tay ôm lấy eo mình kéo lại, lưng áp sát vào lồng ngực vững chãi đấy. Đầu óc lơ mơ, là Minh Minh ư?



      “Cục cưng, sao lâu thế? Suýt nữa nghĩ là em bỏ rồi”, xong quay người ôm vào lòng. Gã đàn ông đángghét trước mặt nghĩ rằng đó là bạn trai liền mất hứng bỏ . Đầu đau như búa bổ, chân còn chút sức lực nào mềm nhũn ra, trái tim căng lên muốn nghẹt thở, vùi mặt vào trong lòng đối phương, dám ngước đầu lên.



      “Tại sao lần nào cũng để tôi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của vậy, hừ”, giọng lại vang lên.



      Tại sao lại là , tại sao??? An An muốn nghĩ nữa, muốn nghĩ nữa. Hình ảnh quấy nhiễu cả tối nay chính là đây, thể tưởng tượng nổi nó lại xuất ngay trước mặt . Tại sao mồi lần khi cần ai đó kẻ xuất phải là Minh Minh, mà là Tiểu Vũ -cậu nhóc đáng ghét. Tại sao cứ như hồn tan quấy rối cuộc sống, lý trí và cả trái tim mềm yếu của .



      đêm chán nản, đêm mà trái tim An An cảm giác như bị bóp nghẹt, nhưng lúc nghe thấy giọng của , cảm nhận được cái mùi hương vừa quen vừa lạ đó, trong tíc tắc như vỡ vụn. Nước mắt kìm nén được trào ra, nghĩ đến , nghĩ tới, chút cũng , nhưng tại sao lại thể ngăn được nước mắt, đầu đau như sắp nổ tung.



      Bồng nhiên cả người được bế lên, An An giật mình sợ hãi, mở trừng mắt nhìn , muốn làm gì?



      Tiểu Vũ cúi đầu nhìn , gương mặt sầm lại, mím môi, buông câu chắc nịch: “ khỏi nơi ma quỷ này”. sợ hãi tỉnh táo hẳn lên, tay bấu chặt lấy vạt áo trước của , hai chân giãy giụa muốn nhảy xuống.



      “Họ ở đây”, hoảng hốt: “Minh Minh cũng ở đây”. Nhưng tay buông, ngược lại còn ôm chặt hơn. “ là của tôi”, xong dứt khoát bước ra bên ngoài, thèm để ý đến những ánh mắt soi mói của người xung quanh.



      Cánh tay ghì cứng kia khiến An An khó thở, sống mũi cay cay, mình say và đây nhất định là giấc mơ, cảm thấy mọi thứ như . Đúng, đây chỉ là giấc mơ, vùi đầu sâu vào vòng tay ấm áp kia, nhắm chặt mắt lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :