1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sự dịu dàng của anh dành cả cho em - Lam Chi Noãn ( Hoàn - 14 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 5


      Ngày 1 tháng 12 năm 2011

      Hôm nay đường gặp được bạn cùng phòng G của Hứa Tây Thần, ta cười chào tôi : “Hứa Tây Thần còn để lại số sách ở ký túc xá, nếu đến lấy giúp cậu ấy nhé.”

      Tôi xoắn xuýt hồi lâu mới : “Chờ ấy trở về rồi tự đưa cho ấy, hoặc là các cứ giữ .”

      Bạn học G phiền muộn nhìn tôi, : “Cậu ấy có về chắc cũng đến Nam Kinh, bọn tôi làm sao đưa cho cậu ấy được? Hay là giao cho cậu ấy nhé, cậu ấy chắc chắn rất vui.”

      Tôi nghĩ ta phải, nên : “Được rồi, vậy tôi giữ trước, chờ khi nào ấy về Tô Châu giao cho ấy.”


      Cùng ta lên đường quay về ký túc xá, đường bạn học G kể rằng Hứa Tây Thần tôi đáng hấp dẫn thế nào ở trước mặt bọn họ, balabalabala…… chuyện hăng say, mãi dứt.

      Tôi lắng nghe khuôn mặt đỏ lựng, rất nghi ngờ có phải Hứa Tây Thần với bọn họ về tôi , bởi vì tôi có tốt như .

      Tới dưới lầu ký túc xá nam sinh, bạn học G rất nhiệt tình mời tôi lên, tôi từ chối mấy lần, cuối cùng thịnh tình thể từ chối nên đồng ý.

      Ký túc xá nam sinh là dơ bẩn, lộn xộn, tệ quá. Tôi nhịn được lắc đầu.

      “Cái giường sạch này là của Tây thiếu, cứ ngồi đây . Cậu ấy có chứng ưa sạch . Mấy thứ này tuy rằng cậu ấy chưa mang , nhưng vì có sinh viên mới vào ở nên bọn tôi giữ lại.” Bạn học F của đúng lúc ở đây, ta cho tôi biết.

      ưa sạch , tôi vừa mới biết thôi đấy, là… nhìn ra mà.

      Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, có chỗ nào để ngồi, tôi liền ngồi xuống giường , vừa ngồi xuống liền phát dưới tấm ra giường có vài bản phác họa của tôi.

      Bạn học F thấy tôi nhìn chằm chằm mấy bản phác họa này, ta liền : “Mỗi ngày trước khi ngủ Tây thiếu đều phải xem những bức vẽ của rất lâu.”

      “Những cái này đều do ấy vẽ à?” Tôi cảm thấy khó tin. Tôi vẫn cho rằng mình và quen thân, tại tôi mới phát mình chưa từng có lòng tìm hiểu .

      “Đúng vậy. Bọn tôi hỏi cậu ấy sao mang chúng theo. Cậu ấy lúc nhớ ấy, tôi vẽ bức khác.”

      Nhớ tới những việc trước kia, tôi khỏi đỏ mắt.

      Tôi cầm lấy số sách của mà bạn học G đưa cho tôi, tôi đứng lên hỏi: “Các có biết số điện thoại của ấy ở Quốc ?”

      Bạn học G mỉm cười : “Vừa khéo trang tiêu đề của quyển sách này tôi có viết số điện thoại của ký túc xá cậu ta.”

      Tôi tiếng cảm ơn rồi rời khỏi.

      Tôi biết Hứa Tây Thần thích tôi từ lâu, cho nên việcanh đối tốt với tôi, tôi luôn cảm thấy đó là dĩ nhiên.

      Tôi thậm chí có phần hiểu, tại sao cố chấp thích người bình thường như tôi, tôi tình cảm của đối với tôi rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu.

      Tôi chỉ cảm thấy hai người còn quá trẻ, chưa hiểu được tình là gì.

      Nhưng hôm nay sau khi rời khỏi mấy tháng trời, tôi thể thừa nhận, tôi .

      Thế là tôi lại suy nghĩ, con người hèn hạ, nhất định phải mất rồi mới biết quý trọng.

      Hứa Tây Thần, em mất rồi sao? Hôm nay tôi cứ hỏi mình như vậy.



      Ngày 2 tháng 12 năm 2011

      Sắp xếp xong đồ đạc của Hứa Tây Thần mà bạn học G đưa cho tôi ngày hôm qua, tôi dán lên những bức vẽ của tôi nằm dưới ra giường của . Lúc thu dọn sách vở, tôi phát trong đó lại có quyển “ hành trình qua thời gian cùng An Đông Ni” của An Đông Ni.

      Tôi mở ra liền bị dòng chữ rất đẹp ở trang tiêu đề thu hút: Đồng Đồng rất thích sách, đọc lướt tóm lược nhiều sách, cho ra kết luận: ấy thích mình.

      Xem xong dòng chữ này, tôi khỏi mỉm cười, hiểu từ đâu cho ra kết luận này.

      Cười rồi khóc, bởi vì đợi khi tôi thích mất rồi.



      Ngày 8 tháng 12 năm 2011

      Gần đây tôi luôn mất ngủ, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia của tôi và Hứa Tây Thần. Sau khi tôi hiểu rất nhiều việc, ví dụ như nhớ người chưa bao giờ phải tốn sức, mà trong khoảnh khắc lơ đãng bỗng nhiên nhớ tới , như là khi xem phim, nghe nhạc, đường hoặc là vô số ban đêm khi nhắm mắt lại, những thứ có liên quan đến đều lên trước mắt.

      Xoắn xuýt cả tuần, dưới cổ vũ của nhóm bạn cùng phòng, tôi rốt cuộc có đủ dũng khí gọi điện cho .

      Cách xa mấy ngàn dặm, khi nghe được tiếng vang lên ở đầu dây bên kia, “Hello, this is Anthony,” tôi bỗng nhiên nghẹn ngào, chỉ giọng , “Hứa Tây Thần, em rất nhớ .”

      Đầu dây bên kia bỗng lâm vào trầm lặng, sau đó là sửng sốt và vui mừng khôn xiết: “Đồng Đồng dấu nhất của , nhớ em nhớ em sắp điên rồi, em làm thế nào gọi được cho vậy?”

      “Sao gọi cho em?” Tôi điều chỉnh cảm xúc hỏi.

      “Bởi vì luôn nhẫn nại, muốn xem thử rốt cuộc em có nhớ ?” Trong điện thoại truyền đến tiếng khẽ cười của , khiến người ta cảm thấy rất sung sướng, “Cám ơn trời đất, rốt cuộc em gọi đến rồi.”

      ở bên đó tốt ?”

      tốt.” suy nghĩ mà đáp ngay.

      “Sao thế, ăn quen thức ăn hả? Chương trình học rất nặng nề ư? Hay là trao đổi ngôn ngữ có chướng ngại?” Tôi lo lắng hỏi.

      cười ha ha hồi, mới : “Bây giờ tốt rồi, vốn tưởng rằng rời xa em chết, bây giờ hiểu, có em chết, nhưng mà có em sống lại.”

      “…”

      “Đồng Đồng, …” đợi xong, điện thoại liền tắt máy.

      囧…… Bởi vì di động của tôi hết tiền rồi.



      Ngày 9 tháng 12 năm 2011

      Chiều hôm qua bổ sung phí điện thoại, 11 giờ sáng nay tôi gọi điện cho , cho đến khi nghe được tiếng ngái ngủ của , tôi mới chợt nhận ra tôi và cùng múi giờ, cách nhau 8 tiếng đồng hồ lận, bây giờ ở Glasgow là ba giờ khuya.

      “A lô, Hứa Tây Thần.”

      “Đồng Đồng, em gọi lần nữa .”

      “…”

      “Em xin lỗi, ngủ phải .” Tôi hơi chán nản .

      “Nghe được giọng em còn khiến tràn đầy sức sống hơn là ngủ.” cười ha ha .

      “Hôm qua di động của em hết tiền. Đúng rồi, hôm qua tên tiếng của là cái gì nhỉ.”

      “Anthony.” cười , “ phải em em thích An Đông Ni sao?”

      “…”

      “Thực ra em gọi điện cũng có chuyện gì, chỉ là muốn với , em chờ trở về.” Tôi chỉ nghe được tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng kêu gào hưng phấn khó mà kiềm chế, “Đồng Đồng, ý em là…em bằng lòng ở bên …”

      “Chờ về rồi sau, được rồi, ngủ , ngủ ngon.” Tôi nhịn được cong khóe miệng rồi cúp máy.



      Ngày 19 tháng 12 năm 2011

      Học xong tiết thứ ba, tôi xuống bậc thang, lúc chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, đôi mắt nhìn qua liền thấy Hứa Tây Thần chờ ở chỗ rẽ, các bạn cùng phòng đẩy tôi đến trước mặt , cười đùa rồi bỏ .

      Tôi lâu gặp , đầu tóc vốn có mái bây giờ hoàn toàn trở nên trống trơn, nhưng ra càng có vẻ hoạt bát đẹp trai hơn, tuy rằng thay đổi chút, nhưng vẫn là trong trí nhớ tôi, chính là gầy ốm thế này.

      cứ thế nhìn tôi, ánh mắt vẫn luôn chăm chú như hồi trước.

      thế này, có thể nào khiến tôi động lòng chứ.

      dịu dàng : “Đồng Đồng, về rồi.”

      Đúng vậy, tên ngốc kia trở về.

      “Ừm.” Tôi nhàng đáp lại, sau đó cười , “Sao tóc cắt ngắn đến vậy?”

      Hứa Tây Thần nhún vai, tỏ vẻ tủi thân : “Vừa mới ngồi tù ở Quốc xong trở về.”

      “Hở?” Tôi rất đỗi ngạc nhiên nhìn , sau đó trông thấy nụ cười ấm áp của , tôi bỗng nhiên hiểu được ngồi tù là ý gì.

      Người này, là…

      “Đồng Đồng.” bỗng dưng rất thâm tình gọi tôi.

      “Sao vậy.” Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , hỏi.

      có gì, chỉ muốn ôm em cái.” Sắc mặt sáng chói.

      Tôi thản nhiên cười, với : “Vậy còn ngây ra đó làm gì.”

      Sau khi nghe xong, vui mừng bồng tôi lên, quay tại chỗ mấy vòng, bên cạnh có người biết chuyện nên vỗ tay, bọn họ phải nên ăn cơm sao?

      Hơn nữa đây là tiết tấu gì đây…

      Tôi chỉ đồng ý để ôm cái thôi mà!!!!!!!

      Ngày 19 tháng 12 năm 2011 là ngày đáng kỷ niệm, bởi vì Tô Cảnh Đồng và Hứa Tây Thần rốt cuộc ở bên nhau, có thề non hẹn biển, có rung động lòng người, có khắc cốt ghi tâm, mọi thứ đều là lẽ dĩ nhiên…



      Ngày 20 tháng 12 năm 2011

      Bởi vì tôi và Hứa Tây Thần chính thức quen nhau, cho nên mời người trong ký túc xá của tôi và bạn cùng phòng hồi trước của cùng nhau ăn cơm.

      Trong bữa ăn, bạn cùng phòng L của tôi đầy hứng thú hỏi: “Tây thiếu, trốn học trở về hả?”

      “Nghỉ lễ Giáng Sinh.” Đoán chừng ngay cả cũng thấy mình trả lời quá sâu xa, vì thế bổ sung, “Được nghỉ lễ Giáng Sinh tháng.”

      “…”

      Bạn cùng phòng G của hỏi tiếp: “Kỳ nghỉ Giáng Sinh thả ra sớm thế này, hạnh phúc ghê. Tôi cũng muốn nữa.”

      “Cậu sang ở với tôi là được thôi.” Hứa Tây Thần đùa, sau đó tiếp, “Tôi xin nghỉ thêm mấy ngày, phải 2012 thế giới tận thế sao?”

      “2012 tận thế sao?” Tôi chuyên tâm ăn uống, nhịn được hỏi.

      “Trước khi tận thế theo đuổi được em, chết nhắm mắt.”

      “…”

      “Tôi thấy là muốn chết ở đất khách quê người thôi.” Bọn chị em chọc .

      Hứa Tây Thần ra vẻ xấu hổ, tựa vai tôi, uất ức : “Đồng Đồng, có chết cũng phải chết cùng chỗ với em.”

      Hứa Tây Thần thình lình thốt ra lời này, nhất thời nhen nhóm bầu khí dùng bữa.

      Mọi người vừa nghe liền ồn ào, chỉ có mình tôi vẫn nghiêm túc dửng dưng ăn uống, sau đó tôi gắp đũa đưa tới miệng , đóa hoa hạnh phúc dâng lên trong đáy lòng.
      YoororoPhongVy thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 6


      Ngày 22 tháng 12 năm 2011

      Mấy ngày nay Hứa Tây Thần đều ngủ lại ký túc xá hồi trước của mình, bởi vì lúc rời khỏi trường giường của vẫn chưa bị lấy , ký túc xá cũng chẳng có sinh viên mới vào ở, thế là vẫn ở lại phòng cũ.

      Tôi bước vào thời kỳ ôn tập, cả ngày ngâm mình trong thư viện, còn vẫn luôn ở cạnh tôi.

      Hôm nay vệ sinh, qua hồi lâu mới trở về, nhìn trở về tôi nhịn được chế nhạo : “ bị rớt trong bồn cầu vừa mới trèo ra hả?”


      gật đầu ngay, rồi từ đằng sau lấy ra ly trà sữa của cửa tiệm mà tôi thích uống nhất, đưa tới trước mặt tôi: “Cái này là trải qua trăm cay nghìn đắng để mang về cho nữ vương, mong người vui lòng nhận cho.”

      “…”

      Sau khi uống xong ly trà sữa kia, uống sao cũng thấy là lạ. Hứa Tây Thần, là…



      Ngày 28 tháng 12 năm 2011

      Lúc tôi ở thư viện đọc sách, Hứa Tây Thần cũng rảnh rỗi, tìm đọc số sách, đều là kiến thức về kinh tế học, có từ tiếng đơn giản nhưng đọc rất tự nhiên.

      Năm nhất thông qua tiếng cấp sáu, quả nhiên hề che giấu. Tôi nhịn được giọng tán thưởng: “ ra tiếng của giỏi vậy.”

      tỏ vẻ theo lẽ thường tình nhìn tôi, giải thích: “Ba mẹ quen nhau khi du học tại Quốc, ở nhà bọn họ vẫn thường hay tiếng , cho nên ngôn ngữ mà học trước tiên phải tiếng Trung Quốc, cũng phải giọng Tô Châu, mà là tiếng .”

      “…” Tôi há hốc mồm kinh ngạc nhìn , sau đó lập tức cầm quyển tạp chí tiếng ở bên kia mà xem.

      “Baby, em làm gì thế?” Hứa Tây Thần nghi hoặc nhìn tôi, bởi vì tôi lại kiên quyết vứt bỏ bài ghi chép văn học cổ đại của mình, mà tiến vào vòng tay của tiếng .

      “Em phát mình phải ham học tiếng .” Tôi nghiêm túc trả lời.

      “Em phải thông qua cấp sáu rồi ư?”

      “Nhưng mà khẩu ngữ của em tốt, ba mẹ phải thường hay ở nhà…”

      “You are so cute.” bừng tỉnh hiểu ra, khẽ khàng hôn lên gương mặt tôi.

      Tôi ngượng ngùng nhìn quanh bốn phía, may mà mọi người vẫn chăm chú đọc sách, ai để ý tới màn vừa rồi.

      Sau đó khi tôi xem tạp chí tiếng đến mức đầu óc sắp choáng váng, khẽ bên tai tôi: “Em muốn học khẩu ngữ tiếng phải học theo , đọc sách cũng vô dụng thôi.”

      Tôi nghĩ nghĩ cảm thấy lời rất có lý, bèn theo đến góc yên tĩnh trong trường.

      gì đây?” Tôi suy nghĩ nên bắt đầu thế nào, phát người nào đó thích thú nhìn tôi.

      Tôi bèn : “ phải khẩu ngữ của tốt lắm sao, trước .”

      Nhưng ai ngờ người nào đó híp mắt quyến rũ nhìn tôi : “Khẩu ngữ của tốt là bởi vì đầu lưỡi điêu luyện, em có muốn thử .”

      Lúc ấy tôi còn chưa phản ứng lại, bờ môi của người nào đó phủ lên môi tôi, ngờ bờ môi rất…mềm mại.

      Sau đó, các bạn hiểu rồi đó…

      Quả nhiên sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.



      Ngày 18 tháng 1 năm 2012

      Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, tôi và Hứa Tây Thần tay trong tay dạo trong sân trường.

      “Sao lại muốn tới đây hôm nay?” Ánh nắng ấm áp lướt qua người tôi, khiến tôi cảm thấy loại biếng nhác khác thường.

      “Ôn lại chuyện cũ.”

      Tôi luôn cảm thấy bốn chữ này của rất đậm chất nghệ thuật, nhưng hề có nguyên nhân…

      Sau đó dẫn tôi đến trước cây long não, kể tôi nghe câu chuyện về nam sinh vừa gặp nữ sinh lơ mơ, sau đó tôi thấy dòng chữ “XXC SJT” khắc thân cây long não.

      Dấu vết khắc sâu kia nghiệm chứng cho mối tình này phải sớm chiều, mà là có lẽ nảy sinh từ rất lâu trước kia.

      Tôi luôn biết rằng Hứa Tây Thần tôi nhiều hơn tôi , nhưng tại tôi hiểu được tôi còn lâu hơn trong tưởng tượng của tôi.

      rất thông minh, biết viết tắt tên của chúng ta.”

      dùng tay kéo tôi vào lòng, : “Bởi vì sợ con thỏ ấy hôm nào đó lại muốn đụng phải cây long não nữa, cái cây kia thay thổ lộ tốt lắm, loại chuyện tỏ tình này thích tự mình làm.”

      “…”

      em.”

      “Thỏ trắng.”

      Ngày đó trời rất xanh, em, em em cũng vậy.



      Ngày 30 tháng 1 năm 2012

      Hôm nay Hứa Tây Thần phải bay trở về Glasgow, vẫn bảo tôi khỏi tiễn , chúng tôi quen nhau lâu như vậy, từ trước đến nay chỉ có tiễn tôi, tôi chưa bao giờ tiễn .

      Lần này tôi vì là bạn có đủ tư cách em nhất định phải tiễn .

      lay chuyển được tôi, để tôi tiễn .

      ngồi tàu cao tốc đến sân bay Phổ Đông Thượng Hải, bay qua Luân Đôn rồi chuyển cơ sang Glasgow.

      “Baby, ngồi tù, em nhất định phải chờ mãn hạn tù đó.”

      “Lạnh quá…”

      tiến lên ôm chặt tôi, sau đó : “ rồi, em được buồn bã.”

      “Ai buồn chứ, mau .” Tôi đẩy ra, tỏ vẻ sao .

      hôn lên trán tôi, sau đó xoay người , thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn tôi, vẫy tay với tôi, còn tôi nhìn chăm chú bóng lưng mảnh khảnh của dần biến mất trong tầm mắt tôi.

      Khoảnh khắc đó tôi hiểu được, ra đưa tiễn người mình rời khỏi, là chuyện khiến người ta đơn cỡ nào.



      Ngày 6 tháng 2 năm 2012

      “Khi nhớ , em hãy nhìn ngôi sao ở phía Tây, đó chính là .” thanh ở đầu dây bên kia rất dịu dàng.

      “Phía Tây có rất nhiều sao.” Tôi đứng ở ban công gọi điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh đen.

      “Ngôi sao sáng nhất chính là .” Hứa Tây Thần đầy đắc ý với tôi.

      Tôi thoáng suy tư chút, : “Nhưng phải có câu gì mà con người sau khi chết mới có thể biến thành sao trời ư?”

      “Tô Cảnh Đồng.” Hứa Tây Thần ở đầu dây bên kia hơi nổi giận gọi tên tôi.

      “Có.” Tôi yếu ớt trả lời.

      chết cũng buông tha em, luôn luôn quấn quýt lấy em.”

      “Được, dù sao em cũng quen bị quấn lấy.” xong hai chúng tôi đều mỉm cười.

      Ở bên Hứa Tây Thần thời gian dài, luôn như vậy, thường thường thốt ra câu, ràng chết chỉ là làm quá, nhưng luôn khiến tôi cảm thấy thoải mái.

      Bây giờ gì, tôi nghe cũng cảm thấy đau khổ, là tẩu hỏa nhập ma mà.

      Dùng lời của bạn cùng phòng L: đây là bệnh, phải chữa!

      Sau đó tôi trả lời ấy, tớ hết thuốc chữa rồi.

      ……



      Ngày 9 tháng 2 năm 2012

      Cùng mấy bạn thân bàn luận là gì, nữ sinh học văn chúng tôi luôn thích thảo luận cầm kỳ thi họa, tuyết nguyệt phong hoa, O(∩_∩)O ha ha ~

      J: “Ở cùng ấy cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc, nghĩ rằng chỉ cần bọn tớ nhau, những cái khác đều quan trọng.”

      Z: “ để ý rất nhiều chuyện, nhưng đều có thể thỏa hiệp, bởi vì tớ ấy.”

      F: “Có ấy có cả vũ trụ.”

      M: “Con người bình đẳng và kiêu hãnh, nhưng sẵn lòng vì đối phương mà nhượng bộ.”

      Tôi: “Sau khi ở bên ấy, chợt hiểu được rất nhiều bản tình ca, cảm thấy lời bát hát tựa như viết về bọn tớ.”

      Giống như giờ trong tai nghe của tôi cứ lặp lại bài hát “ thân sao ở bên cạnh em”.
      YoororoPhongVy thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 7


      Ngày 12 tháng 3 năm 2012

      Hôm nay là Tết trồng cây, trong khoa tổ chức trồng cây long nhãn tại phần đất trống trong sân trường, tôi rất cần mẫn gieo hạt giống. Buổi tối tôi tràn đầy hứng thú gọi điện cho Hứa Tây Thần nên đặt tên cho mầm cây là gì.

      tùy tôi, tôi suy nghĩ lâu, đề nghị rằng, “Tây đồng được ?”

      “Tây đồng…hệ thống… Nó cũng phải máy tính.” Hứa Tây Thần mau chóng phủ quyết.

      (*) tây đồng “xī tóng” & hệ thống “xìtǒng” phát giống nhau


      “Thế đồng thần sao?”

      “58 đồng thành hả?”

      (*) 58 đồng thành (WUBA) là trang web ở Trung Quốc, hay gọi tắt là 58, đồng thành “tóngchéng” phát gần giống với đồng thần “tóng chén”

      “…”

      phải tùy ý tôi sao, bỗng dưng lại có nhiều ý kiến như vậy, tôi oán thầm, “Thế muốn gọi nó là gì?”

      “Tư đồng, niệm đồng, tưởng đồng, luyến đồng, ái đồng.” liên tục năm cái tên.

      “…”

      Cuối cùng tôi quyết định gọi cái cây này là Cảnh Thần, dù sao người ta cũng là long nhãn, chứ chẳng phải ngô đồng. Suy cho cùng, cũng nên cân nhắc đến tâm lý của mầm cây người ta.

      Tây thiếu bày tỏ im lặng, tôi lãng phí sức lao động trí óc của .



      Ngày 16 tháng 4 năm 2012

      Bạn cùng phòng của Tây thiếu là người Pháp, gần đây rất thích học tiếng Pháp, cho nên mỗi lần gọi cho tôi đều tràng tôi chẳng hiểu gì. Tôi hỏi gì đó, lại làm cao cho tôi biết. Dù sao lần nào cũng chêm vào câu khiêu khích.

      Hôm nay tôi có kế hoạch, dùng cách khích tướng, bảo chỉ biết chưa biết viết, có bản lĩnh gửi mấy câu kia qua cho tôi.

      Qua lúc, MSN của tôi nhận được vài câu gửi tới:

      1. Je t’aime.
      2. Mon coeur ne bat que pour toi.
      3. Je t’aimais, t’aime et t’aimerai!
      Sau khi nhận được, tôi bèn gửi tin nhắn cho bạn học W của tôi học tiếng Pháp, lát sau liền nhận được câu trả lời của ấy:

      Ba câu này có nghĩa là:

      Je t’aime. em.

      Mon coeur ne bat que pour toi. Trái tim chỉ đập vì em.

      Je t’aimais, t’aime et t’aimerai! em, từng em và mãi em!

      Tây thiếu nhà cậu rất chung tình nha, khi nào mang ra gặp mặt bản tôn .

      Tôi mỉm cười trả lời: lần sau chờ ấy nghỉ hè, tớ dẫn ấy ra (cười trộm).

      Vừa mới gửi xong câu này, nhận được tin nhắn của Hứa Tây Thần: “Baby, bạn em chắc nghĩa của ba câu này, em biết rồi rất cảm động phải , thực ra em còn nhiều hơn em tưởng tượng đấy, moaaaaaa (xin hãy nhận nụ hôn gió dài dẳng của ).”

      “…”

      Hóa ra ông tướng này sớm nhìn ra ý đồ của tôi…



      Ngày 7 tháng 5 năm 2012

      Mặc dù đạt tới “Tôi mỗi ngày tự xét ba việc” theo như lời “Luận Ngữ”, nhưng gần đây tôi luôn xét lại chính mình.

      Lúc gọi điện cho Hứa Tây Thần, tôi hỏi : “Khuyết điểm của em có phải nhiều như sao trời ?”

      chỉ cười cười, chẳng gì.

      Tôi hỏi tiếp: “Ưu điểm của em có phải ít như mặt trời trung ?”

      vẫn cười, gì.

      Cuối cùng tôi hỏi: “Em có nhiều khuyết điểm vậy, tại sao thích em chứ?”

      Lần này rốt cuộc thản nhiên cất tiếng: “Bởi vì mặt trời vừa mọc lên nhìn thấy sao nữa.”

      Nghe xong, trong lòng tôi cực kỳ ngọt ngào.



      Ngày 14 tháng 6 năm 2012

      Khi Quốc tiến vào mùa hạ, giờ giấc chênh lệch giữa tôi và vốn là 8 giờ tại biến thành 7 giờ.

      xa chua xót, tình ngoài nước còn xót xa hơn.

      Nhưng chính bởi vì khoảng cách xa xôi như vậy, điều đó khiến tôi thấy tình của mình đối với Hứa Tây Thần. Mà nỗi nhớ về gần giống như hô hấp của tôi.

      Thỉnh thoảng trông thấy nam sinh chơi bóng rổ trong sân, tôi liên tưởng đến dáng vẻ ném rổ của ; lúc dạo phố, nhìn thấy quần áo kiểu nam đẹp, tôi nghĩ rằng mặc vào trông thế nào; khi đến thư viện, tôi theo thói quen đặt quyển tạp chí kinh tế mà thích đọc ở bên cạnh, giả vờ như ở bên cạnh tôi…

      Hôm nay bởi vì đọc quyển tiểu thuyết thanh mai trúc mã, cảm xúc dâng tràn, thế là tôi gửi tin nhắn:

      Hứa Tây Thần, từ thích đến thích, sau đó thích rất nhiều, bởi vì là , cho nên hết thảy đều là dĩ nhiên.

      Tôi mau chóng nhận được cuộc gọi từ nước ngoài: “Tại sao chỉ là thích rất nhiều, em vẫn chưa đủ, đúng ?” uất ức hỏi tôi.

      Tôi vội vàng giải thích: “ chính là thích rất nhiều, có hiểu ?”

      bỗng nhiên hừ lạnh, tỏ vẻ ngầu thốt ra câu, “ chờ em những lời này đấy, ha ha.”

      “…”

      Tôi nhất thời có cảm giác bị gài bẫy.



      Ngày 19 tháng 6 năm 2012

      Hôm nay bạn cùng phòng Z hỏi tôi: “Tây thiếu nhà cậu vừa đáng lại biết làm nũng, còn đẹp trai vậy, có khi nào rất được con ngoại quốc thích ?”

      “…”

      Lúc tôi im lặng, bạn cùng phòng L phân tích như : “Loại cực phẩm như Tây thiếu, khẳng định có rất nhiều nữ sinh chạy theo.” ấy vỗ vai tôi, vừa làm động tác tay vừa , “Đồng Đồng, cậu phải coi chừng kỹ chút.”

      Tôi thấy các ấy nghiêm túc như vậy, liền gật đầu : “Tớ biết rồi.”

      Lần đầu tiên tôi nhận thức, ra ở trong mắt người khác Hứa Tây Thần tốt đến vậy.

      Sau đó khi Hứa Tây Thần gọi điện cho tôi, tôi với chuyện này, vô cùng đắc ý: “Kiếp trước em khẳng định làm rất nhiều việc tốt, cho nên mới nhặt được bảo bối là này.”

      “Ừ ừ, em khẳng định mình luôn tích đức làm việc thiện, mới có thể gặp được kẻ dở hơi là đó.” Tôi nhịn cười, sau đó lại , “ thế ?”

      cái gì?”

      “Hồng hạnh xuất tường.”

      “Đóa hồng hạnh đây rất vất vả từ ngoài tường trèo vào, còn mất công ra, lẽ nào là thanh niên 2B* sao?”

      (*) tiếng lóng Trung Quốc, ý là đồ ngu

      “Chẳng lẽ phải sao?” Tôi cười hỏi ngược lại.

      “Of course not, phải thanh niên nghệ thuật 2B bình thường.” cười , hình như cảm thấy chưa thỏa nguyện, tiếp tục bổ sung, “Two be (28-) or not to be (28-), that is a question.”

      “Shakespeare người ta nếu biết dùng danh ngôn của ông ta bừa bãi như vậy, nhất định tức giận mà đội mồ sống dậy.”

      “Nếu ông ta sống lại, chẳng phải làm ra cống hiến lớn cho làng văn học thế giới sao, đến lúc đó em cũng nên trao cho giải Nobel văn học vì đóng góp vĩ đại của .”

      “…”

      Thiếu gia, ngài bay về sao Hỏa



      Ngày 21 tháng 6 năm 2012

      Mấy hôm trước tụ họp với bạn bè trong khoa, chụp rất nhiều ảnh, tôi gửi bức ảnh của tôi chụp chung với mấy bạn thân cho Hứa Tây Thần.

      trả lời tôi: “Nhan sắc đều tệ.”

      Tôi trả lời: “Đúng đó, em chỉ là trở ngại.”

      là ‘đều’ đẹp mà.”

      “Cảm ơn Tây thiếu nhân tiện khen ngợi.”

      “Em chưa từng nghe qua ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ à?”

      “Ý ngài tôi vẫn là trở ngại phải ?”

      Qua hồi lâu, người nào đó gọi cú điện thoại từ nước ngoài, cười : “Khụ, ngại em kéo chân sau của đâu.”

      “…”
      Yoororo thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 8


      Ngày 1 tháng 7 năm 2012

      Mấy hôm trước tôi xin thị thực Quốc, hôm nay tôi bay sang Luân Đôn, rồi chuyển cơ qua Glasgow. Bởi vì năm nay tôi được nghỉ hè sớm hơn , vì thế tôi định cho người nào đó bất ngờ.

      Sở dĩ tôi có quyết định này, là bởi vì vị thiếu gia nào đó ngày nọ bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi, giọng có vẻ uất ức: “ rất muốn gặp mặt em chuyện.”

      Tôi lắng nghe giọng điệu của hơi lạ, nghĩ rằng xảy ra chuyện gì, cho nên sốt ruột hỏi ngay: “ muốn gì?”


      chuyện đương ấy.” ngược lại dùng giọng rất dịu dàng.

      “…”

      Tây thiếu thân , em cũng muốn gặp mặt chuyện, vì thế em đến đây, tắm sạch chờ em nhé, O(∩_∩)O ha ha ~



      Ngày 2 tháng 7 năm 2012

      Tới Glasgow là vào 2 giờ sáng ngày 2 tháng 7 theo giờ Bắc Kinh, còn tại Glasgow thực ra vẫn mới 7 giờ tối ngày 1 tháng 7.

      Đây phải là lần đầu tôi xuất ngoại, nhưng tâm trạng khó mà .

      Sau khi Glasgow, tôi nghiêm túc tập tiếng , tại đất khách quê người, rất hữu dụng.

      Tôi tới cổng trường , dùng buồng điện thoại công cộng gọi cho .

      “Who’s calling?” Trong điện thoại truyền đến thanh thư giãn biếng nhác của .

      “Anthony’s lover.”

      “My darling, why are you here?” Vẻ kinh ngạc lộ trong giọng .

      “Because you are here, and I miss you.” xong tự tôi cũng cảm thấy quá mùi mẫn, nhưng đây là cảm xúc chân nhất mà tôi bày tỏ, chẳng hề làm ra vẻ.

      “Chờ , đứng đó đừng động đậy, tới tìm em.”

      “Được.”

      Tắt máy, tôi mới nghĩ tới trường to như vậy, có tìm tôi được ? Tuy rằng tôi cảm thấy đáng tin cho lắm, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi bãi cỏ, chờ .

      Bóng đêm dần vây kín, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, màn trời xanh đen treo vầng trăng rằm, cùng với mấy vì sao nhấp nháy thoắt thoắt .

      Tôi ngơ ngẩn, bỗng nhiên phía sau có người nhàng bị mắt tôi: “Tiểu thư thỏ đợi ai thế?”

      chàng ngốc.” Tôi cười trộm trả lời.

      nghe thế cũng giận, tôi kéo tay ra, quay đầu trông thấy mỉm cười nhìn tôi.

      Khoảnh khắc đó, tôi rốt cuộc hiểu được dịu dàng dành cho tôi khiến tôi có muôn vàn dũng khí, để tôi vượt qua ngàn sông vạn núi, chỉ vì nụ cười của tựa như ánh nắng rực rỡ.

      Có người , đời người ít nhất phải có lần lữ hành và dũng cảm đến với tình . Tôi nghĩ tôi đều có cả hai…



      Ngày 5 tháng 7 năm 2012

      Mấy hôm nay tôi và Tây thiếu nắm tay nhau dạo trong sân trường , thỉnh thoảng gặp được số bạn học nước ngoài nhiệt tình, đặc biệt là tôi rốt cuộc gặp được người bạn cùng phòng người Pháp Alex trong lời đồn của .

      Tôi chào hỏi Alex, sau khi ta rời khỏi, Tây thiếu tỏ vẻ tủi thân liền khiếu nại: “Người khác lần đầu gặp mặt được bắt tay với em, còn chịu khổ lâu như vậy, em phải bồi thường sao đây?”

      “Lại đây, ôm cái.” Thấy bộ dạng uất ức như vợ của , tôi vươn tay .

      ôm lấy tôi, sau đó giọng bên tai tôi: “Vầy là đủ sao?”

      muốn thế nào?”

      “How about sex?”

      “Em suy nghĩ .” Tôi đẩy ra, sau đó cười trộm sải bước về phía trước.

      Tôi nghe được tiếng ở đằng sau rất trịnh trọng : “ sẵn sàng bất cứ lúc nào.”

      “…”



      Ngày 7 tháng 7 năm 2012

      Chương trình học của Hứa Tây Thần còn nặng nề hơn tôi tưởng tượng, vốn học năm hai rồi sang đây du học, xin học lại năm hai khó, mà tại học chương trình năm ba. năm nay vừa học bù năm hai, vừa phải học tốt chương trình học của năm ba, đương nhiên rất bận rộn.

      Hôm nay thi xong môn cuối cùng, tôi và cùng ngồi chuyến tàu đến vùng núi. Ban ngày tôi và tay trong tay dạo vùng núi Scotland, ngắm nhìn bầu trời trong xanh khảm đám mây hồng nhạt, thông suốt như vậy, yên tĩnh như vậy, bao la hùng vĩ như vậy.

      Vùng núi Scotland đẹp đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt.

      Buổi tối tôi và Hứa Tây Thần ở ban công khách sạn, ngẩng đầu nhìn trời, Scotland vắng lặng còn có sao trời bao la che phủ vùng núi trông có vẻ hoang vu, có loại chua xót khó mà diễn tả.

      ôm tôi từ phía sau, dịu dàng cất tiếng: “Bọn họ vùng núi Scotland là điểm cuối của thế giới.”

      “Hóa ra nơi này là chân trời.” Tôi bừng tỉnh hiểu ra nhìn .

      chiều vuốt ve mái tóc dài của tôi, sau đó tỏ vẻ thi vị : “Chân trời góc biển, sống chết bên nhau.”

      Chẳng trách tôi muốn đến Luân Đôn chơi, nhất định kiên trì tới đây, hóa ra là ý này. Trong lòng tôi cảm động đến rối tinh rối mù.

      Vì thế tôi nhón chân lên hôn .

      Kết quả chàng kia lại nhảy lên giường, làm ra dáng đẹp trai, rất hèn hạ : “Em trêu chọc , em phải có trách nhiệm với .”

      Má ơi.

      Ban đêm, nhàng ôm tôi, đặt nụ hôn lên trán tôi: “Baby, cám ơn em tới.”

      Tôi giả vờ ngủ, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười hạnh phúc.



      Ngày 8 tháng 7 năm 2012

      dạo sông Thames ở Luân Đôn, thưởng thức Vòng quay Thiên niên kỷ và Cầu Tháp Luân Đôn, sau đó tôi phát ra phong cảnh của thành phố có đẹp hay , quan trọng ở chỗ bạn cùng xem với ai.

      Ngày 27 tháng 7 chính là ngày khai mạc Thế vận hội Luân Đôn, Hứa Tây Thần hỏi tôi có muốn ở lại chứng kiến kiện tưng bừng này .

      Tôi bĩu môi : “Thôi .”

      Tuy rằng tôi rất thích thành phố Luân Đôn này, nhưng tôi càng Tô Châu, Trung Quốc hơn.

      Vốn ở trong nước cảm thấy gì, nhưng vừa đến nước ngoài, loại cảm giác này đặc biệt mãnh liệt.



      Ngày 10 tháng 7 năm 2012

      Từ Luân Đôn ngồi máy bay về nước, tất cả đều rất tốt đẹp, bao gồm cả thời tiết.



      Ngày 3 tháng 8 năm 2012

      Hôm nay tôi chính thức dẫn gặp đám chị em chơi thân từ đến lớn, đồng thời bạn thân J cũng muốn mang bạn trai tới ra mắt chúng tôi.

      Tôi và Hứa Tây Thần bởi vì đường bị kẹt xe, khi đến KTV mọi người đến đông đủ.

      Bạn thân W tỉ mỉ đánh giá từ đầu đến chân hai lần, sau đó gật đầu cất tiếng: “Chất lượng tốt.” ấy hơi ho chút, bổ sung, “Chấm khen.”

      “+1” “+1” “+1” ……

      “…”

      Đám chị em này là…tôi còn trông ngóng các ấy có thể đàng hoàng khơi ra khuyết điểm của đấy…

      Hứa Tây Thần ở trước mặt mọi người phần lớn đều có dáng vẻ tao nhã, nhiều lắm, nhưng gặp cười, khiến người ta cảm thấy ngại ngùng.

      Tôi nghĩ điều đó có liên quan đến việc được giáo dục từ , thực chất bên trong có loại tác phong thân sĩ ủ dột, nhưng trước mặt người mình , phơi bày mọi thứ của mình. Ở bên lâu như vậy, tôi quen rồi.

      Lúc chơi trò hay Thách, có lần miệng chai chỉ vào Hứa Tây Thần, bọn chị em hỏi : “Tây thiếu, hồi trước ngoài Đồng Đồng của chúng tôi ra, có từng thích nào ?”

      Tôi cũng rất hứng thú chờ đợi đáp án của .

      nhìn tôi cái, thở dài : “ đáng tiếc.” Sau đó dừng chút rồi tiếp, “Khi hiểu được tình là gì em mất rồi. còn kịp, cũng thích ai khác được nữa.”

      Trong nháy mắt bầu khí như bốc lửa, tôi khỏi đỏ mặt, lời tỏ tình của người này càng ngày càng lão luyện rồi.

      Lúc mọi người tan cuộc, các bạn trai của đám chị em đều giành thanh toán, chỉ mình dửng dưng đứng bên cạnh tôi. tại quầy tiếp tân lịch với mấy chàng giành thanh toán trước mặt: “Vị tiên sinh kia thanh toán từ trước rồi.”

      Hóa ra ban nãy ra ngoài chuyến, là ra tính tiền…

      “Vốn là tôi và Đồng Đồng mời mọi người chơi, mọi người chơi vui là quan trọng nhất.” Hứa Tây Thần cười thản nhiên , rồi ôm lấy tôi rời khỏi.

      “Bye bye.” Tôi vẫy tay với đám chị em, sau đó trong lòng dâng trào cảm giác hạnh phúc.

      Tụ tập chấm dứt, đám chị em từng người gọi điện cho tôi, ai cũng khen là người đàn ông tuyệt vời thế nào, balabalabala…

      Bạn thân W lén cho tôi hay: hôm nay tôi và Hứa Tây Thần rồi, J liền chia tay với bạn trai mới quen có ngày, nghe lý do là: xem Tây thiếu người ta…

      “…” Sau đó ngẫm lại tần suất thay đổi bạn trai vùn vụt của J, tôi cảm thấy bình thường trở lại.



      Ngày 10 tháng 8 năm 2012

      Gần đây tần suất mua quần áo của Hứa Tây Thần càng ngày càng nhiều, còn hơn cả tôi nữa.

      Hôm nay tôi với : “ có cảm thấy gần đây rất làm dáng ? Cứ mua quần áo mãi.”

      Kết quả chàng kia tỏ vẻ kiêu ngạo với tôi: “Cái đó còn phải là vì để em có thể diện khi mang ra ngoài sao?”

      “…”
      YoororoPhongVy thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 9


      Ngày 10 tháng 8 năm 2012

      Chỉ cần ánh nắng tươi sáng như lúc ban đầu, tâm tình rộng mở trong sáng.

      Hôm nay tôi hẹn họ Trang Tuấn và Hứa Tây Thần ra ngoài chơi, rốt cuộc qua họ tôi biết tại sao ngày đó ấy giúp Hứa Tây Thần hẹn tôi ra ngoài.

      Hóa ra hai người họ quen nhau hồi cao trung, nhưng quan hệ chỉ bình thường ( bình thường thôi…).


      Bởi vì nữ sinh Y mà họ thích lại thích Hứa Tây Thần, lễ tình nhân năm ngoái còn hẹn chơi. Sau đó Hứa Tây Thần gọi điện cho họ rằng: “Tôi chỉ thích em cậu, chính cậu cũng thấy mà, nếu lễ tình nhân hẹn được em cậu tôi hứa với Y.”

      Cuối cùng, các bạn hiểu rồi đó…

      “Trang Tuấn, cậu cảm thấy hôm nay cậu rất sáng sao?” Khi ba người chúng tôi cùng nhau dạo phố, Hứa Tây Thần thản nhiên .

      “Gì cơ?” họ sửng sốt, khi phản ứng lại mới biết tên kia ấy là bóng đèn. Trang Tuấn cắn răng trả lời, “Hồi trước tôi và Đồng Đồng dạo, biết cậu ở đâu nhỉ?”

      “Tôi chờ ấy cùng dạo phố.” tỏ vẻ thoải mái tùy ý.

      Tôi nhìn họ, trong lòng thở dài: “ trai thành đáng của tôi, phải đối thủ của Hứa Tây Thần đâu.”

      Vì thế tôi thay họ giải vây, liền hỏi Hứa Tây Thần: “Lễ tình nhân hôm đó, nếu em , cùng Y chơi ư?”

      “Sao thế được? Cả thể xác và tinh thần của đều chỉ thuộc về em.” Hứa Tây Thần lập tức mỉm cười dịu dàng cất tiếng, “ chỉ lừa cậu ta thôi.”

      Kết quả họ nghe vậy càng tức tối hơn… Bởi vì cuối cùng ấy cũng theo đuổi được nữ sinh Y kia, còn đưa em mình đền bù cho .

      Đây chẳng lẽ cái mà mọi người gọi là tiền mất tật mang sao.

      Đúng vậy, tôi chính là binh lính chính trực kia.

      ……



      Ngày 21 tháng 8 năm 2012

      Mấy hôm nay ở nhà coi coi lại Natsume Yuujinchou, bộ hoạt hình ấm áp đáng cùng với lời thoại thà chất phác.

      hôm khi tôi coi lại Natsume phần 4, tôi chợt nảy sinh ý nghĩ với Hứa Tây Thần: “Nếu em là Natsume, cho làm con cáo nhé.”

      “Em có khái niệm về giới tính và gia súc hả?” Hứa Tây Thần nghe xong hừ lạnh câu.

      có, em làm Natsume.” Tôi đắm chìm trong thế giới của Natsume, tôi rất thích cậu thiếu niên ấm áp, sạch và trong sáng.

      “Vậy muốn làm Nyanko-sensei.” Hứa Tây Thần hơi suy tư chút rồi .

      “Tại sao, con cáo rất đáng mà.” Tôi tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

      “Con cáo đó đau khổ vì tình thích hợp với , hơn nữa người luôn ở bên cạnh bảo vệ Natsume phải là nó…”

      “Nhưng Nyanko-sensei là nam mà, Natsume cũng là nam.” Tôi yếu ớt trả lời.

      “Vừa nãy phải em em có khái niệm về giới tính và gia súc ư?”

      “…”

      Quên , tôi vẫn là Tô Cảnh Đồng của tôi thôi.



      Ngày 30 tháng 9 năm 2012

      Hôm nay là sinh nhật tôi, người nào đó cứ mực muốn tặng quà cho tôi.

      Tôi thấy suy nghĩ mệt óc liền : “Nếu viết thơ .”

      Người nào đó nhướn mày cười, làm ra bộ dạng sáng tỏ.

      Chạy vào phòng sách, bắt đầu múa bút thành văn.

      Qua hồi, người nào đó rất đắc ý đặt tờ giấy trước mặt tôi.

      Tôi đương nhiên biết trong thời gian ngắn như vậy thể nào sáng tác bài thơ văn vẻ cho tôi.

      mượn câu trong bức thư tình của Thẩm Tòng Văn gửi cho vợ Trương Triệu Hòa, tôi đọc lại có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.

      viết: qua những cây cầu ở rất nhiều nơi, từng ngắm rất nhiều vầng mây, từng uống rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ người trong năm tháng đẹp đẽ.

      Trong thời gian đẹp nhất, cuộc gặp gỡ hoàn mỹ, nếu nhau tại sao ở bên nhau?



      Ngày 8 tháng 11 năm 2012

      Bước vào năm bốn đại học, học kỳ đầu tôi ghi danh thi bằng lái xe, kéo dài lâu rồi, hôm qua mới vừa thi xong, ngồi đợi bằng lái. Hứa Tây Thần gửi tin nhắn chúc mừng, nội dung như sau: chắc chắn em chạy xe vượt quá 60 km/h.

      Ông tướng này sao lại hiểu tôi đến vậy, vừa nãy thôi tôi mới với bạn cùng phòng, cho dù có bằng lái, tốc độ chạy xe của tớ chắc cũng vượt qua 60 km/h đâu.



      Ngày 19 tháng 12 năm 2012

      Hôm nay là tròn năm tôi và Hứa Tây Thần ở bên nhau, bởi vì máy bay đến trễ, tại vẫn còn ở máy bay, sáng mai mới đến Thượng Hải.

      Thực ra mỗi lần sau khi trở về Quốc, tôi luôn thích ngẩng đầu nhìn máy bay trời, bởi vì tôi hy vọng người tôi đó.



      Ngày 20 tháng 12 năm 2012

      Ngày mai chính là tận thế trong truyền thuyết, hôm nay khi tôi đến đón Hứa Tây Thần, trông mệt mỏi ôm lấy tôi : “Hãy gọi là người bay .”

      Tôi mỉm cười : “ thôi, người bay , em đặt phòng xong rồi.”

      Hứa Tây Thần lắng nghe, hai mắt lập tức tỏa sáng nhìn tôi, hỏi: “Em suy nghĩ xong rồi?”

      Tôi gật đầu, có gì để suy nghĩ chứ.

      hưng phấn theo tôi đến khách sạn gần trường, sau khi tới khách sạn, sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Sao lại là phòng hai giường.”

      Tôi : “ cũng biết rồi đó. Nếu phải ký túc xá của có sinh viên mới dọn vào, em lo ngủ mình hơi thê lương, nên em về ký túc xá ngủ mà đến đây với đó?”

      Buổi tối tôi và mỗi người nằm giường đơn, Hứa Tây Thần ở đối diện, tỏ vẻ đáng thương lảm nhảm: “Baby, ở bên đây đơn hiu quạnh lạnh lẽo.”

      “Lăn .” Tôi nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.

      “Lăn ra giường sao?” vô lại, mình lăn lộn giường.

      “…” Tôi quyết định để ý tới , có đôi khi im lặng là vàng.

      Nhưng bỗng nhiên, dùng tốc độ nhanh như chớp chui vào trong chăn của tôi, mặt dạn mày dày : “ đến giúp em làm ấm ổ chăn.” xong liền ôm chặt tôi, hoàn toàn cho tôi cơ hội đẩy ra.



      Ngày 21 tháng 12 năm 2012

      Sáng sớm tôi vừa mở ra đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn thấy đôi mắt chuyên chú và thâm tình, tôi ngáp cái rồi , “Buổi sáng tốt lành.” Giấc mộng đẹp ngọt ngào vẫy gọi tôi về, nhưng tôi quên buổi sáng tốt lành với , sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.

      Hứa Tây Thần sờ mặt tôi, sau đó hậm hực hỏi: “Baby, hôm nay là tận thế, when we have sex?”

      “Mợ nó, thể nghĩ tới cái khác hả.” Tôi hét lớn, lập tức bật dậy.

      xong tôi liền hối hận, mở to mắt nhìn lăn lốc.

      ngờ lại rất vui sướng : “Mau tới… đây.”

      Tôi vừa gì nhỉ… Tôi nhắm mắt coi như gì: “Em có chức năng này.”

      Sau đó truyền đến tai tôi là tiếng hát ai oán: “ luôn mềm lòng, mềm lòng, tự mình gánh vác tất cả vấn đề.”

      “…”



      Ngày 1 tháng 1 năm 2013

      Tận thế tới, trái đất vẫn chuyển động như trước, chưa từng dừng lại.

      Năm mới tới rồi, tôi và Hứa Tây Thần dạo Nam Kinh.

      Hôm nay chỗ này náo nhiệt lạ thường, đường có đôi tình nhân thân mật, nhưng khiến tôi cảm thấy ấm áp chính là đôi vợ chồng già tóc bạc tay trong tay bước chậm lề đường.

      Khoảnh khắc đó tôi nghĩ rằng: cho dù tình đời muôn màu muôn vẻ, nhưng hạnh phúc mỗi người đều giống nhau.



      Ngày 20 tháng 2 năm 2013

      Tôi dạo weibo, vô tình nhìn thấy hai hình vẽ, hình chàng trai hệ miêu khi ôm bạn, cánh tay dù siết chặt nhưng vẫn dịu dàng, thích lắng nghe bạn , lời nào, còn chàng trai hệ khuyển thích ôm bạn sát rạt, hôn bạn điên cuồng, sờ này sờ nọ.

      Bỗng nhiên Tây thiếu gọi điện qua, tôi liền hỏi : “ cảm thấy là hệ miêu hay là hệ khuyển?”

      hơi nghĩ ngợi lúc, hỏi: “Em thích mèo hay cún?”

      Tôi cảm thấy cách hỏi của hơi kỳ lạ. Tôi nhìn hệ khuyển “hôn điên cuồng” “sờ này sờ nọ”, cuối cùng dứt khoát : “Em thích mèo.”

      Bỗng nhiên tôi nghe được đầu dây bên kia truyền đến tiếng rất dịu dàng: “Meo ~~”

      Tây thiếu thân , sao có thể đáng như vậy chứ?



      Ngày 25 tháng 2 năm 2013

      Tôi bắt đầu thực tập tại công ty phần mềm máy tính gần nhà, làm công việc viết bài quảng cáo. Sáng chín giờ chiều năm giờ về, công việc thoải mái, thỉnh thoảng có thể viết tiểu thuyết, ngoài việc tiền lương cao lắm, những cái khác đều ổn.

      Hôm nay Hứa Tây Thần gọi điện báo với tôi cũng quyết định về nước thực tập, tôi đương nhiên ủng hộ, bởi vì như vậy chúng tôi có thể luôn ở bên nhau.



      Ngày 6 tháng 5 năm 2013

      Bởi vì thực tập ở Tô Châu, cho nên trong ba tháng này, đám chị em chúng tôi tha hồ gặp nhau. Phần lớn thời gian đều có mặt bạn trai, thỉnh thoảng Hứa Tây Thần cùng tôi.

      “Tây thiếu, làm sao nhận được công việc thực tập tại thế?”

      dữ dằn quá .”

      “Đúng đó, hâm mộ ghen tị ghê.”

      Cũng khó trách mọi người hâm mộ như vậy, bởi vì công việc thực tập đầu tiên của : phó trưởng ban bộ nghiệp vụ của ngân hàng quốc tế XX.

      “Ba tôi là chủ tịch.” Hứa Tây Thần thản nhiên đáp lại, giọng điệu tỉnh bơ.

      Tất cả mọi người đều hít vào sâu. Còn tôi nghe lời này, thấy giống như câu ba tao là Lý Cương, cảm thấy nhức đầu quá.

      Sau đó đường trở về, tôi rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Ba là chủ tịch ngân hàng hả?”

      “Đương nhiên phải.” Lông mày kiếm của Hứa Tây Thần nhướn lên, mau chóng trả lời.

      vậy khiến tôi thoải mái ít, tôi vỗ ngực, thở phào hơi.

      ngờ sau đó bổ sung câu: “Chủ tịch là ba nuôi của .”

      “…” Cái này, có khác biệt rất lớn sao?

      “Thực ra xã hội chính là vậy, với người khác mình nhờ quan hệ mà ngồi vào vị trí này, người ta mới cảm thấy đương nhiên, cũng cảm thấy chênh lệch bao nhiêu.” Hứa Tây Thần cầm tay lái, mắt nhìn phía trước lạnh nhạt , “Kỳ khi nộp sơ yếu lý lịch và phỏng vấn, ba nuôi còn chưa được điều qua đó.”

      Tôi rất tán thưởng cái nhìn của Hứa Tây Thần, bỗng nhiên cảm thấy chững chạc trưởng thành hơn tôi tưởng tượng.



      Ngày 1 tháng 6 năm 2013

      Mấy hôm trước tôi quay về Nam Kinh xử lý số chuyện vặt để bảo vệ luận văn tốt nghiệp, mấy hôm trước Hứa Tây Thần cũng quay về Glasgow để thuyết trình luận văn tốt nghiệp.

      Hôm nay là quốc tế thiếu nhi, cũng là ngày tôi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tất cả đều rất thuận lợi. Buổi thuyết trình chấm dứt, tôi gọi điện báo cho Hứa Tây Thần, ngày 6 trở về, về thẳng Tô Châu, tôi được.



      Ngày 3 tháng 6 năm 2013

      Hôm nay bạn học cùng lớp mặc áo cử nhân chụp ảnh tốt nghiệp, dạo trong sân trường quen thuộc, tôi chỉ cảm thấy mình là khách qua đường vội vã, sau khi chụp chung ảnh kỷ niệm rời khỏi.

      Buồn bã chia tay tựa như cảm cúm, lan tràn trong sân trường, tàn phá bừa bãi.

      Bốn người trong ký túc xá ở trước tháp chuông nhảy lên chụp hình vui vẻ, tôi chợt phát cũng mặc áo cử nhân, trông rất phong độ đứng cách đó xa nhìn tôi.

      ra lớp bọn họ cũng ở gần đây chụp hình tốt nghiệp, định sau khi cùng họ chụp ảnh kỷ niệm xong tìm tôi, nhưng ngờ lại tình cờ gặp tôi ở đây.

      Nhìn qua đám người xa xa, trong đầu tôi lên câu: sớm bước, muộn bước, ra ở đây.

      bị mọi người đẩy qua bên cạnh tôi, sau đó tôi và đứng ở bậc thang, mọi người xung quanh đều chụp ảnh cho chúng tôi. Bạn học quen thân hay quen, cho dù thế nào, tôi đều cảm ơn các bạn chứng kiến tôi và cùng con đường tình .

      Khoảnh khắc chúng tôi được mọi người vây quanh ôm lấy nhau, tôi hiểu được thời sinh viên của tôi hề có tiếc nuối.

      Có lẽ thanh xuân của chúng tôi tốt nghiệp, nhưng tình của chúng tôi vĩnh viễn kết thúc.



      Ngày 27 tháng 6 năm 2013

      Tôi tiếp tục ở lại làm việc tại công ty thực tập ban đầu, hôm nay sau khi tan tầm, lần đầu tiên tôi gặp mặt ba mẹ Hứa Tây Thần, ba mẹ đều gặp tôi nhưng tôi vẫn chưa chính thức đến thăm hỏi ba mẹ .

      “Con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng…” Thấy tôi chần chừ tại cửa, Hứa Tây Thần lén cười .

      Tôi nhéo mạnh bên hông : “ ai xấu hả?”

      …” Hứa Tây Thần thở dốc vì kinh ngạc cũng kêu đau, tôi biết vừa rồi mình xuống tay hơi nặng. Nhưng sau đó tôi liền lấy lại tinh thần, rất dũng cảm bước vào nhà .

      Vừa vào đến nơi, mẹ dịu dàng cầm tay tôi : “Đồng Đồng, dì luôn nghe Tây Tây về cháu, nghe đến nỗi lỗ tai sắp bung kén rồi, rốt cuộc thằng bé chịu đưa cháu tới đây.” Ba cũng là người rất ôn hòa. Có lẽ bởi vì tôi ở đây, bọn họ đều trao đổi bằng tiếng Trung, thỉnh thoảng theo thói quen cũng vài câu tiếng .

      Ăn cơm xong, Hứa Tây Thần kéo tôi tới phòng , để tôi ngồi sofa bên cửa sổ, rất đắc ý : “Rốt cuộc đợi được ngày này rồi.”

      Tôi gì nhìn , chợt phát chữ Phúc nằm sau lưng chẳng hề ăn nhập với căn phòng trang trí tao nhã này, tôi nhìn kỹ, đây chính là món quà tôi tùy tiện tặng vào tết lịch năm đó.

      “Chữ Phúc đó là món quà đầu tiên em tặng .” Hứa Tây Thần thấy tôi bàng hoàng, giải thích.

      Tôi lại ngước mắt nhìn, ở giường có con thỏ mặc âu phục, tủ đầu giường là tấm ảnh tôi và chụp chung, tường treo bức họa vẽ tôi, khắp nơi trong phòng đều có hồi ức về chúng tôi.

      “Tây Tây ~~” Đây là lần đầu tôi kiềm lòng gọi như vậy, tôi vươn tay ôm eo , lắng nghe nhịp tim của , cảm giác hạnh phúc nồng nàn ùn ùn ập tới, tôi nhịn được , “Em .”

      “Baby, chờ câu này của em lâu rồi…” cũng ôm chặt tôi, sau đó cúi đầu dịu dàng hôn lên cánh môi tôi.

      Nhưng mà, khi bờ môi chúng tôi vừa chạm vào nhau cửa bị mẹ mở ra, mẹ tỏ vẻ xin lỗi : “I’m so sorry, mẹ phấn khởi quá quên gõ cửa, hai đứa tiếp tục…”

      Tôi đỏ mặt nhìn mẹ mỉm cười rồi mau chóng đóng cửa bỏ , nhất thời có cảm giác làm chuyện xấu bị ba mẹ bắt gặp.

      Tôi liếc nhìn Hứa Tây Thần, cũng tỏ ra hờ hững tự nhiên. Tôi đỏ mặt hỏi: “Như vậy có phải tốt lắm ?”

      trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà nhún vai : “Mẹ bảo chúng ta tiếp tục.”

      “Còn muốn tiếp tục?” Tôi xoay người muốn rời khỏi phòng , nhưng bị giữ lại, khóe miệng nhếch lên hỏi, “Why not?”

      vừa xong, lãnh địa của tôi bị người ta đánh chiếm lần nữa, sau đó rơi vào tay giặc…

      Chờ đến khi tôi ý loạn tình mê, giọng nỉ non bên tai tôi: “Đồng Đồng, làm sao đây, em trốn thoát đâu.”

      Ai em muốn trốn, em vĩnh viễn trốn khỏi thế giới của .
      YoororoPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :