1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự cám dỗ cuối cùng - Diệp Lạc Vô Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      10.4

      Nghe thấy tiếng động, Trịnh Vĩ liền quay đầu. Nhìn thấy xe của Diệp Chính Thần dừng ở bên cạnh, nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng.

      “Phụ nữ thỉnh thoảng làm bộ làm tịch để chứng tỏ quan trọng của mình, chẳng có gì là ghê gớm.” Diệp Chính Thần vừa hạ cửa kính xe vừa với . Trịnh Vĩ lắc đầu, mở cửa, ngồi vào xe.

      “Nhìn mặt bây giờ em có thể đọc được bốn từ “đau thương đến chết”.”

      Trịnh Vĩ buồn nhìn ta. “ thôi! Chúng ta tìm chỗ nào đó uống ly.”

      Trịnh Vĩ uống ly. Kết quả, nốc hết ly này đến ly khác. ăn cũng chẳng trò chuyện, như thể trong mắt chỉ có rượu mà thôi.

      Cuối cùng Diệp Chính Thần cũng phát ra vấn đề nghiêm trọng. Bọn họ lớn lên cùng nhau, từng trải qua ít chuyện nhưng Trịnh Vĩ chưa bao giờ trầm mặc như vậy. Ngay cả việc cắt đứt quan hệ với bố mẹ, cũng đổi sắc mặt, thản nhiên cười. Thế mà thời khắc này, dường như chẳng có tâm trạng chuyện, dù chỉ lời.

      Mấy năm sau, khi và bị tổn thương, Diệp Chính Thần mới hiểu điều. Nhiều lúc thứ có thể hủy hoại người đàn ông phải là đạn pháo hay cường quyền và bạo lực mà chỉ là câu , giọt nước mắt của phụ nữ.

      Diệp Chính Thần vốn bao giờ tò mò chuyện của người khác nhưng lần này ta kìm nổi, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

      Trịnh Vĩ vẫn im lặng, tiếp tục uống rượu. Diệp Chính Thần sốt ruột, giằng lấy chai rượu. “ chứ! Có phải bị tên công tử nhà giàu lăng nhăng đó hớt tay rồi ? Em với từ lâu rồi, làng giải trí lấy đâu ra sạch , cứ tin…”

      còn rượu để uống, cuối cùng Trịnh Vĩ cũng lên tiếng: “Bất kể vì nguyên nhân gì, ấy cũng hạ quyết tâm “đá” rồi.”

      cam tâm tình nguyện để con bé đó “đá” hay sao?” Đây phải là tác phong của Trịnh Vĩ.

      Trịnh Vĩ vừa định di động bất chợt đổ chuông. liền bắt máy, nghe người ở đầu máy bên kia : “Tôi điều tra giúp cậu rồi. Dựa theo mô tả của cậu, Lâm Cận mà cậu nhắc tới chắc là CEO của công ty đầu tư SE ở khu vực Trung Quốc. Ông ta năm nay bốn mươi tám tuổi, ly dị, có con cái, sống ở Thái Hòa… Ồ, ra cùng khu với cậu, cách nhà cậu xa.”

      có phương thức liên hệ ?”

      “Có. Lát nữa tôi nhắn tin cho cậu. Còn ảnh chụp gần đây của ông ta, tôi cũng gửi cho cậu, cậu kiểm tra nhé!”

      “Được!” Sau khi cúp máy, Trịnh Vĩ nhận được tấm ảnh qua tin nhắn. Đó chính là người đàn ông trong tập ảnh của Giản Nhu nhưng trông hơn. Ông ta ngồi ở ghế ông chủ với dáng vẻ nho nhã tự tin. Gương mặt ông ta quen quen, hình như gặp ở đâu đó nhưng nhớ ra.

      Đầu óc quay cuồng, chống tay vào thành sofa đứng lên. “ thôi!”

      định đâu bây giờ?”

      muốn về nhà.”

      Diệp Chính Thần lập tức thanh toán rồi đuổi theo . “Nhà nào cơ?”

      đột nhiên muốn về thăm ông già.”

      “Thế em đưa đến bệnh viện. Lúc tuyên bố cắt đứt quan hệ, bác ấy bị đột quỵ và phải nhập viện.”

      Trịnh Vĩ lập tức dừng bước. “Nhập viện ư? Sao chẳng ai gì với cả?”

      “Đây là quân lệnh của ông già nhà . Có chết bác ấy cũng cho thông báo để đến túc trực bên linh cữu.”

      Trịnh Vĩ hết nổi.

      đường đến bệnh viện, Diệp Chính Thần liếc nhìn Trịnh Vĩ, trong đầu chợt nhớ tới câu mình hỏi mấy ngày trước: “Rốt cuộc con bé đó cho uống loại thuốc mê gì mà cứ nằng nặc đòi cưới ta thế?”

      Lúc bấy giờ Trịnh Vĩ đáp: “ người đàn ông ngay cả mình thích cũng thể cưới, vậy ta còn làm đàn ông làm gì?”

      Diệp Chính Thần tự nhiên rất muốn hỏi: “Bây giờ cảm thấy mình có phải đàn ông hay ?” Tuy nhiên tâm trạng của đối phương rất tệ, ta quyết định đổ thêm dầu vào lửa.

      ***

      Kể từ lúc chia tay, Giản Nhu còn gặp lại Trịnh Vĩ. cố gắng để bận rộn, bận tạo tin đồn tình cảm với Nhạc Khải Phi, bận làm dịu mối quan hệ với Uy Gia, cũng bận tham gia vở kịch của trường. tưởng mình có thời gian nhớ nhung nhưng nhầm, giống như sai lầm khi cho rằng, thời khắc đau khổ nhất của việc

      [​IMG]
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 11



      Phiến lá vàng rơi rụng báo hiệu mùa thu tới. Mùa hè nóng nực cuối cùng cũng qua . Kể từ hôm đó Trịnh Vĩ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Giản Nhu. tưởng với tính cách của , chắc chắn điều tra ra chân tướng việc. Nhưng ngày lại ngày trôi qua, Lâm Cận vẫn tiếp tục hô phong hoán vũ trong giới đầu tư. Giản Nhu quyết định đợi nữa, đặt vé máy bay Toronto ba ngày sau đó.

      Quay xong cảnh, Giản Nhu ngồi ở góc phim trường, mở điện thoại ra xem theo thói quen. Nhìn thấy ngày tháng màn hình, có chút thất thần. Vào ngày này mười năm trước, và Trịnh Vĩ tình cờ gặp nhau trong công viên giải trí. Khi ấy, biết hôm đó là sinh nhật . Thời gian trôi qua nhanh , chớp mắt mười năm rồi.

      Giản Nhu cất di động, tiện tay lấy tờ tuần báo Giải trí, mở ra xem. Lật đến trang đăng tin đồn về nữ ca sĩ Nghiêm Vũ, bất giác đọc kĩ hơn. Gần đây, Giản Nhu khá thích Nghiêm Vũ. đó chỉ xinh đẹp mà còn hát rất hay, đặc biệt là khúc tình ca do tự sáng tác, trình bày ở cuộc thi “Giọng ca mới” giúp thành danh sau đêm. Trong bài đó, giọng hát của Nghiêm Vũ vừa tình cảm vừa bi thương. Mỗi lần nghe Giản Nhu đều chìm đắm, dứt ra được.

      Tuy biết phần lớn tin đồn của làng giải trí chỉ là chiêu trò “câu view” nhưng là người trong ngành, cũng phải nắm sơ qua mới có đề tài để trò chuyện với đồng nghiệp. Giản Nhu bất giác đảo mắt qua tấm hình đăng kèm, sững sờ trong giây lát.

      Trong ảnh, Nghiêm Vũ bước xuống từ chiếc A8 màu đen. Người đàn ông trong xe chỉ để lộ gương mặt nhìn nghiêng, còn bị mái tóc che mất nửa nên diện mạo. Tuy nhiên Giản Nhu chỉ liếc nhìn cũng có thể nhận ra đó là Trịnh Vĩ.

      chạm đầu ngón tay vào hình bóng mơ hồ tờ báo. Mọi ký ức đẹp đẽ về trở nên xa xôi, thể chạm tới.

      “Chụp mờ như thế mà em vẫn nhận ra à?” Nhạc Khải Phi tới, ngồi xuống cạnh .

      Giản Nhu nở nụ cười tươi như hoa. “Làm sao nhận ra chứ? Người đàn ông đẹp trai đến thế, phải ấy còn ai vào đây nữa?”

      Nhạc Khải Phi rất hài lòng về nhận xét của Giản Nhu, cố ý thò mặt ra trước . “Còn tôi nữa.”

      Giản Nhu lườm ta cái. Từ trước đến nay, bao giờ phát biểu ý kiến về tự luyến của Nhạc công tử.

      “Tối nay có rảnh ? Tôi đưa em tới nơi rất vui.”

      “Tôi rảnh.” trả lời ngay.

      “Tối nay em đâu có lịch trình gì. Đừng với tôi là em quay về trường học đấy nhé!”

      “Tôi muốn dạo công viên giải trí.”

      “Thế tiếc đấy! Câu lạc bộ tư nhân mà tôi định đưa em đến rất vui, nhiều ngôi sao thích đến đó chơi. Tôi nghe tối nay Nghiêm Vũ cũng có mặt, hình như để chúc mừng sinh nhật ai đó…”

      “Tôi

      [​IMG]
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      11.2

      tuần sau, Giản Nhu cùng mẹ và em dạo trong khuôn viên trường Đại học Toronto. Xung quanh toàn là cây cối xanh mướt, những tòa nhà cổ kính và đại nằm xen kẽ, vô cùng tĩnh mịch. Tâm trạng mệt mỏi của có dịp lắng xuống.

      Chân của Giản Tiệp hồi phục rất tốt. cũng vui vẻ hơn trước nhiều, kéo tay chị giới thiệu các học viện trong trường. Gương mặt xinh xắn của tràn đầy vẻ tự tin. Mẹ tuy già hơn trước nhưng nụ cười vẫn hiền từ và ấm áp như thế. Đối diện với gương mặt rạng ngời của mẹ và em , Giản Nhu cảm thấy được an ủi phần nào.

      bộ lúc, phát chân Giản Tiệp có vẻ cứng đờ, Giản Nhu liền quay sang hỏi mẹ: “Mẹ có mệt ạ?”

      “Ừ, mẹ hơi mệt. Chúng ta tìm chỗ nào ngồi .”

      Ba người ngồi xuống chiếc ghế dài nghỉ ngơi. Thấy Giản Nhu xem điện thoại, gương mặt thấp thoáng nét đơn, bà Giản tưởng con đợi điện thoại, liền hỏi : “Con đợi điện thoại của bạn trai đấy à?”

      “Dạ? phải đâu ạ! Con xem giờ ấy mà.”

      “Lần trước con sắp đăng ký kết hôn, lúc nào thế? Mẹ còn chưa gặp cậu ấy, sao con dẫn cậu ấy sang bên này? Nếu tiện, đợi khi nào Giản Tiệp được nghỉ, mẹ và em con về nước gặp cũng được.”

      “… Bọn con chia tay rồi.”

      Bà Giản rất muốn hỏi nguyên nhân tại sao nhưng nhìn vẻ mặt của con , bà lại thôi.

      dạo quanh Đại học Toronto mất nửa ngày, bà Giản mới dẫn Giản Nhu quay về chỗ trọ. Căn phòng tồi tàn, khá hơn ngôi nhà cũ của bà nội để lại là bao. Nếu tận mắt chứng kiến Giản Nhu thể tin ở thành phố được coi là thích hợp để sống nhất thế giới vẫn còn có khu dân cư nghèo như vậy.

      Sắp đồ xong, Giản Nhu định nghỉ ngơi mẹ bê chậu nước nóng vào. Trò chuyện vài câu, Giản Nhu mới hỏi: “Mẹ, con có thể hỏi mẹ vấn đề ạ?”

      “Con !”

      “Ai hại chết bố con? Có phải là Lâm Cận và Lữ Nhã Phi ạ?”

      Bà Giản biến sắc mặt.

      “Con chỉ muốn biết thôi. Con muốn biết có phải là bọn họ hay . Con trưởng thành nên biết mình nên làm gì, nên làm gì. Nhất định con bảo vệ mình tốt.”

      Bà Giản do dự hồi lâu. Thấy vẻ kiên định gương mặt con , cuối cùng bà gật đầu. “Được rồi…”

      Bà mở ngăn kéo lấy ra cái hộp được đóng gói nhiều lớp, sau đó lôi ra chiếc USB từ dưới đáy hộp. “Đây là di vật của bố con. Bên trong có đoạn ghi ghi lại cuộc trò chuyện giữa Lâm Cận và Lữ Nhã Phi. Con nghe hiểu ngọn ngành.”

      Giản Nhu cắm USB vào máy tính, mở đoạn ghi . Giọng nghẹn ngào của Lữ Nhã Phi vang lên: “ bỏ rồi tại sao còn quay về? Tại sao còn tìm em? Em lấy người khác. Em sống rất hạnh phúc.”

      về là muốn đưa mẹ con em rời khỏi nơi này. Chúng ta cùng Đức, bắt đầu lại từ đầu. có thể cho hai mẹ con cuộc sống tốt hơn.”

      Lữ Nhã Phi tỏ ra sốt ruột: “Em với bao nhiêu lần rồi, Trịnh Vĩ phải là con . Sau này đừng đến trường làm phiền nó nữa. Nó chỉ là đứa trẻ…”

      Đến đây, Giản Nhu đột nhiên nghe thấy bất cứ thanh nào. Trong đầu chỉ vang lên câu : “Trịnh Vĩ phải là con …”

      lúc sau Lâm Cận mới lên tiếng: “Em cần phải giấu nữa. biết năm xưa em mang thai đứa con của . Vì muốn con có bố nên em mới lấy Trịnh Diệu Khang.”

      “Lâm Cận, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, cho rằng em là hạng đàn bà đó sao? Em lấy Diệu Khang là bởi vì ấy lòng với em. Ở bên ấy, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trịnh Vĩ là cốt nhục của ấy, hề có quan hệ với . đừng đoán mò nữa.”

      làm xét nghiệm AND rồi, kết quả tương đồng đến chín mươi chín phần trăm.”

      Mọi thanh chấm dứt. Nhịp thở của Giản Nhu cũng ngưng trệ. Thông tin Lâm Cận là bố đẻ của Trịnh Vĩ khiến cảm thấy trời đất sụp đổ.

      lúc lâu sau Lữ Nhã Phi mới cất tiếng: “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      chỉ muốn bù đắp sai lầm mà phạm phải. muốn cho em và con cuộc sống tốt hơn. Nhã Phi, năm xưa tại sao em với ? Nếu biết em mang thai đứa con của chúng ta, chắc chắn bỏ .”

      “Nếu biết mình có thai, em lấy Diệu Khang.” Lữ Nhã Phi cất giọng chua xót. “Mười bảy năm qua, mỗi khi chứng kiến Diệu Khang coi Trịnh Vĩ như con ruột, thầm làm nhiều điều vì nó, tưởng em dễ chịu hay sao? Nhưng em thực dám với ấy. Nếu ấy biết Trịnh Vĩ phải là con ruột của mình… Với tính cách của ấy, chắc chắn bỏ qua cho mẹ con em. Em thế nào cũng được, nhưng em muốn ấy bị đả kích, càng muốn cuộc đời Trịnh Vĩ bị hủy hoại. Em hy vọng nó mãi mãi là con trai của Diệu Khang,

      [​IMG]
      A fang thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      11.3

      Bệnh viện số đầy ắp bệnh nhân. Giản Nhu tìm lúc mới phát Trịnh Vĩ ở trong phòng theo dõi. thấy người ở giường bệnh, chỉ nhìn thấy Lữ Nhã Phi với đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt lo lắng của Trịnh Diệu Khang, Diệp Chính Thần và bạn bè .

      Trước đây, Giản Nhu biết xuất thân của Trịnh Vĩ tầm thường nhưng chưa bao giờ cảm thấy giữa mình và có khoảng cách. Hôm nay, khi chứng kiến người thân, bạn bè đứng chật trong ngoài phòng bệnh của , mới nhận ra thuộc hai thế giới khác nhau, giữa họ lại tồn tại hố ngăn cách thể vượt qua.

      Tiêu hao chút sức lực cuối cùng, Giản Nhu bám vào thành ghế dài, ngồi phịch xuống. biết bao lâu sau chợt cảm thấy có tồn tại mãnh liệt ở bên cạnh mình. Nhướng đôi mắt ngân ngấn nước, nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết Trịnh Diệu Khang.

      Giản Nhu từng nhìn thấy Trịnh Diệu Khang ti vi mấy lần. Trong ấn tượng của , ông có gương mặt gầy và , ánh mắt sắc bén, khí thế bức người. Hôm nay, lần đầu tiên trực tiếp đối diện, mới phát khí thế bức người tỏa ra từ Trịnh Diệu Khang gấp ngàn vạn lần tưởng tượng của . Trước gương mặt vô cảm của ông, bất giác lạnh toát sống lưng, thậm chí muốn quay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc có gan làm vậy.

      Giản! Có thể chuyện với lúc ?” Giọng ông lớn, thái độ cũng rất khách sáo nhưng người đối diện thể từ chối.

      Giản Nhu chợt có dự cảm chẳng lành. nhân vật cỡ bự như Trịnh Diệu Khang tìm , chắc chắn phải để chuyện phiếm. theo ông và người cảnh vệ tới phòng làm việc có người. Ông đưa mắt ra hiệu, người cảnh vệ lập tức lui ra ngoài, thuận tay khép cửa.

      Giản!” Trịnh Diệu Khang cất giọng bình thản, ngữ điệu có phần giống Trịnh Vĩ. Ngoài ra, động tác mím môi, chau mày trầm tư của ông cũng khiến liên tưởng đến Trịnh Vĩ. Có lẽ đây là kết quả của việc dạy dỗ trong thời gian dài. Hơn hai mươi năm là cha con, cho dù “đấu trí đấu dũng” cũng thể xóa nhòa tình cảm và ảnh hưởng nhất định.

      hài lòng với kết quả tại chưa?” Ông hỏi.

      Lờ mờ đoán ra ý của Trịnh Diệu Khang nhưng Giản Nhu dám ăn bừa bãi, chỉ khẽ đáp: “Cháu hiểu ý bác.”

      “Rất nhiều chuyện tôi đả động có nghĩa là tôi biết. Tôi cũng chẳng ngại thẳng, từ hôm con trai tôi tuyên bố muốn cưới , tôi sai người điều tra về .” Từ “con trai” thốt ra từ miệng ông mang giọng điệu chiếm hữu mãnh liệt.

      “Bố tên Giản Mặc, là phóng viên chuyên mục “Nhân vật” của tờ báo Đô thị. Sáu năm trước, sau khi tiến hành phỏng vấn Lâm Cận khoảng nửa tháng, bố qua đời trong vụ tai nạn ngoài ý muốn. Mẹ mời luật sư kiện Lâm Cận. Bà ta cho rằng, chính Lâm Cận hại chết bố , bởi vì bố biết bí mật Lâm Cận có con riêng, bà ta còn có đầy đủ chứng cứ. Tuy nhiên sau đó bởi vì con út bị thương nên bà ta rút đơn kiện.”

      Dự cảm chẳng lành ngày càng mãnh liệt, Giản Nhu cảm thấy hết sức bất an và hỗn loạn. Trịnh Diệu Khang có thể dễ dàng điều tra gia thế của , vậy những chuyện khác chắc cũng khó tìm hiểu.

      rất thông minh. Biết thể động đến Lâm Cận, càng có cách nào tiếp cận vợ tôi nên lựa chọn con trai tôi.”

      “Cháu…” Suýt nữa thốt ra hai từ “ phải” nhưng Giản Nhu kịp thời kìm lại.

      “Bây giờ nó bị thương nặng. Bác sĩ rất có thể nó bao giờ tỉnh lại… Đây là kết quả mà mong muốn, đúng ?”

      Ngày hôm nay chịu quá nhiều đả kích, bây giờ lại đối diện với “thẩm vấn” gay gắt của Trịnh Diệu Khang, với tiết lộ “nó bao giờ tỉnh lại”, Giản Nhu càng cảm thấy choáng váng, phải bám vào thành bàn mới đứng vững.

      Đây là kết quả mà mong muốn ư? thừa nhận tất cả do tạo ra. Nếu phải kiên quyết theo đuổi , phải chịu gạt bỏ thù hận bây giờ và Trịnh Vĩ hạnh phúc bên nhau, cười, trong điện thoại với : “Vợ , nhớ em nhiều! Mau lại đây cho ôm cái nào!” chứ phải hôn mê bất tỉnh giường bệnh.

      Đây phải là kết quả muốn dù là con trai của Lâm Cận chăng nữa. Giản Nhu ngẩng đầu nhìn Trịnh Diệu Khang. “ phải! Cháu chỉ muốn tìm ra hung thủ hại chết bố cháu. Cháu chưa từng nghĩ làm liên lụy đến người khác, càng muốn gây tổn thương cho Trịnh Vĩ.”

      Trịnh Diệu Khang dường như hài lòng với câu trả lời của . Ông gật đầu. “Tốt. muốn liên lụy đến người khác tôi có thể giúp điều tra , đòi lại công bằng cho bố . Tôi chỉ hy vọng sau này đừng làm phiền vợ và con trai tôi nữa.

      [​IMG]
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      11.4

      Giản Nhu vội vàng trốn sau cánh cửa. nhìn thấy Trịnh Vĩ, chỉ có cảm giác khí đột nhiên như ngưng đọng, mọi thanh bỗng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở của .

      “Tôi để thùng đồ của ở ngoài cửa, hãy mang về .” Nhạc Khải Phi .

      ấy đâu rồi?” Trịnh Vĩ hỏi.

      Nhạc Khải Phi đáp: “ ấy tắm. Có cần tôi gọi ấy ?”

      Tắm ư? Giản Nhu nghiến răng, trừng mắt nhìn Nhạc Khải Phi. ta biết bình thường thích tắm nhất vào lúc nào. Trịnh Vĩ hơn ai hết nên nghe thấy hít hơi mới trả lời: “ cần đâu!”

      vừa dứt lời, Nhạc Khải Phi đóng sập cửa. Thấy nụ cười đắc ý của ta, Giản Nhu cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Trịnh Vĩ u ám thế nào.

      “Có gì mà vui thế?” hỏi.

      Nhạc Khải Phi cười ngoác miệng. “Tôi vừa giúp em trả thù.”

      thở dài bất lực. “ trả thù cho có.”

      “Em đúng là hiểu tôi đấy!”

      để ý đến Nhạc công tử, Giản Nhu lại ghé sát cửa, dõi mắt ra bên ngoài. Trịnh Vĩ nhìn thùng đồ dưới đất rồi đột nhiên giơ chân đạp mạnh. Sau đó bỏ , chỉ để lại bóng lưng độc và kiêu ngạo cho .

      lúc sau Giản Nhu vừa định ra ngoài thu dọn người đàn ông trẻ tuổi chạy lên, bê cả thùng đồ mất.

      Nhạc Khải Phi bỗng cảm khái: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao em lại ta.”

      “Tại sao cơ?”

      “Bởi vì ta… rất oách!”

      Nửa tháng sau, tại phiên tòa trang nghiêm, Lâm Cận ngồi ở ghế bị cáo. Ông ta còn mặc bộ com lê cao cấp, rời khỏi đám cấp dưới tiền hô hậu ủng, mất quầng sáng chói lọi. Tuy nhiên đầu tóc ông ta vẫn gọn gàng, dáng người thẳng tắp. Cho dù là phạm nhân, ông ta vẫn giữ phong độ và nho nhã vốn có.

      CEO của công ty SE khu vực Trung Quốc bị ra tòa vì tội giết người. Tin tức này còn thu hút chú ý hơn cả scandal ngoại tình của ngôi sao. Vì vậy trong và ngoài tòa án có rất đông phóng viên. Bọn họ chăm chú theo dõi để bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

      Quá trình xét xử sau đó xảy ra chuyện nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Khi bên công tố đưa ra loạt chứng cứ tố cáo Lâm Cận tội cố ý giết người, tội vu cáo, hãm hại và tội cố ý gây thương tích, mọi người đều dỏng tai lắng nghe, chờ đợi cuộc phản bác gay cấn của luật sư. Nào ngờ Lâm Cận giơ tay ra hiệu cho luật sư ngồi xuống, bình tĩnh lên tiếng: “Tôi nhận tội.”

      có bất cứ lời giải thích và biện hộ nào, thậm chí viện lý do để tranh thủ đồng tình, ông ta thừa nhận mọi tội danh. Những người có mặt ở phiên tòa đều trố mắt, bao gồm cả quan tòa. Giản Nhu hề kinh ngạc. biết Lâm Cận muốn phản bác là bởi vì ông ta sợ đằng sau đó bị lôi ra ngoài ánh sáng. Giản Nhu quay đầu về phía Lữ Nhã Phi ở góc phòng. Bà nhìn Lâm Cận chằm chằm, hai tay túm lấy váy. Dù đeo cặp kính lớn che hết nửa khuôn mặt nhưng bà vẫn giấu nổi vẻ tiều tụy và tâm trạng bi thương.

      Quan tòa lại hỏi số vấn đề chi tiết của vụ án. Sau khi xác nhận nhầm lẫn, quan tòa tuyên bố tội danh được lập. Bởi vì tình tiết nghiêm trọng, Lâm Cận bị tuyên án tử hình, hoãn thi hành án hai năm.

      Phòng xử án xôn xao. Giản Nhu thấy Lữ Nhã Phi đứng bật dậy. Nhưng ý thức được mình luống cuống, bà lại ngồi xuống. Lâm Cận nhanh chóng bị đưa . Trước khi ra khỏi cửa, ông ta nhìn về phía Lữ Nhã Phi, hơi mỉm cười. Nụ cười đó rất giống người đàn ông khác.

      cuộc nợ máu cuối cùng cũng kết thúc. Giản Nhu chờ đợi giây phút này năm năm nay, nhưng khi mọi chuyện được giải quyết, hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại tâm trạng tương đối nặng nề.

      Lâm Cận phải chịu trừng phạt thích đáng nhưng bố vẫn nằm dưới nấm mồ, Giản Tiệp vẫn bị hỏng chân, còn vẫn đơn mình, phải tiếp tục cuộc sống, tiếp tục lăn lộn trong làng giải trí phù phiếm.

      ra trả thù làm con người vui vẻ hơn. tự vấn: Mình có hối hận ? Hối hận vì nghe lời khuyên của mẹ mà cứ muốn trả thù. Ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn tìm ra đáp án.

      Để tránh ống kính của phóng viên, Giản Nhu bịt mặt kín mít. Nhưng ra đến ngoài cửa tòa án, vẫn bị phóng viên chặn lại. Họ nhao nhao hỏi: “Rốt cuộc Lâm Cận và bố có mối thâm thù gì mà ông ta hại cả gia đình ? Hay là Lâm Cận có bí mật bị bố nắm được?”

      Trước những câu hỏi sắc bén, Giản Nhu chỉ đáp: “Xin lỗi! Tôi !”

      Phóng viên đời nào buông tha, bám theo hỏi bằng được. Giản Nhu cất cao giọng: “Những vấn đề này các nên hỏi quan tòa. Tôi biết gì cả!”

      xong, vượt qua đám đông, ra ngoài đường cái. Chợt nhìn thấy chiếc xe A8 màu đen quen
      [​IMG]
      kabi_ng0k thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :