1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự cám dỗ cuối cùng - Diệp Lạc Vô Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      7.3

      Hai ngày sau, Giản Nhu trở lại phim trường, tiếp tục công việc của mình. Nhà sản xuất cũng thay đạo diễn khác, người có tiếng tăm hơn Nomura. Nhạc Khải Phi ở lại Nhật Bản, thường xuyên đến phim trường thăm . Giản Nhu dưới lần ám chỉ ta cần lo cho nhưng Nhạc Khải Phi ta thích đất nước Nhật Bản, bởi vì nền văn hóa khác Trung Quốc, nữ nghệ sĩ biết quý trọng thân thể nên chơi rất vui, quên cả đường về. Nghe lý do này, đành ngậm miệng.

      Bận rộn hơn hai mươi ngày liền, Giản Nhu hoàn thành phần lớn cảnh quay. Vừa vặn đến sinh nhật nên xin nghỉ phép hai ngày, ở khách sạn ngủ bù. Sau khi thức giấc, vừa ngâm mình trong bồn tắm suối nước nóng vừa cầm di động ngẩn ngơ.

      Điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông, Giản Nhu lập tức bắt máy. Trò chuyện vài câu, phát Trịnh Vĩ vẫn vào chủ đề chính nên cố ý nhắc : “ có biết hôm nay là ngày gì ?”

      “Ừ…”

      “Ừ là ý gì thế?” hỏi.

      bình thản đáp: “Là ý em hiểu mà.”

      Được rồi, quyết định truy cứu vấn đề này mà hỏi thẳng: “ chuẩn bị tặng em điều bất ngờ gì để chúc mừng sinh nhật em?”

      “Hả? Hôm nay là sinh nhật em sao?”

      Giản Nhu nghiến răng kèn kẹt. “ ràng như vậy mà còn phải hỏi sao?”

      Trịnh Vĩ cười khẽ tiếng. “Em giận đấy à?”

      “Nghe giọng điệu của , nếu em tức giận, có phải rất thất vọng ?”

      “Đúng thế!”

      Giản Nhu tựa người vào bồn tắm, cất giọng ngọt ngào: “Chúng ta bảy mươi lăm ngày gặp nhau. Em rất nhớ , rất muốn ôm em, hôn em… Em ngâm mình trong bồn tắm, vô cùng dễ chịu. có muốn tắm cùng em ?”

      Đầu bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.

      Tắm xong, Giản Nhu quấn chiếc khăn tắm cotton rồi ra ngoài. Đúng lúc chuẩn bị gọi bữa tối Nhạc Khải Phi đến gõ cửa phòng . Thời gian này, ta thường sang phòng nên Giản Nhu quen. Thấy người mình được quấn khăn kín đáo, cũng thay quần áo mà để ta vào phòng.

      “Hôm nay sao rảnh rỗi thế, chơi cùng bạn à?” hỏi.

      “Em muốn hỏi người nào?”

      hôm qua ấy.”

      Nhạc Khải Phi ngẫm nghĩ lúc. “Hôm qua là buổi sáng hay buổi tối?”

      “Thôi, coi như tôi chưa hỏi.”

      Nhạc Khải Phi tự nhiên như ở nhà mình, ngồi xuống giường của Giản Nhu rồi đưa cái hộp cho . “Tặng em quà sinh nhật.”

      “Sao biết hôm nay là sinh nhật tôi?”

      “Hồi phỏng vấn em ở trường Điện ảnh, tôi xem lý lịch của em.”

      “Vậy à? Trí nhớ tốt đấy!” Giản Nhu vừa vừa mở chiếc hộp. Mắt sáng lên khi nhìn thấy sợi dây chuyền có mặt kim cương, tựa như đột nhiên phát số tiền tiết kiệm tăng lên sáu chữ số.

      Tần ngần lúc, Giản Nhu định lên tiếng từ chối Nhạc Khải Phi lại : “Tôi đặt bữa tối, lát nữa nhân viên phục vụ mang lên này.”

      “Tôi đâu cùng ăn tối…” Chưa kịp dứt lời, chuông cửa reo vang, Giản Nhu tưởng bữa tối mà Nhạc Khải Phi đặt tới nên thuận tay mở cửa. Cửa vừa mở ra, Giản Nhu chết sững khi nhìn thấy người đứng ở bên ngoài là Trịnh Vĩ.

      phải em muốn điều bất ngờ sao? Hiệu quả thế nào?” cất tiếng.

      Giản Nhu sờ vào tay . Cảm nhận được độ ấm quen thuộc, kinh ngạc lập tức hóa thành niềm vui to lớn, lắp bắp: “ được phép ra nước ngoài cơ mà?”

      “Vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em nên mới…” Trịnh Vĩ đột nhiên im bặt, nhìn chằm chằm về phía sau lưng .

      Giản Nhu lập tức quay đầu, bắt gặp Nhạc Khải Phi đứng ngay đằng sau, miệng nở nụ cười vô hại. Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới. “Giản tiểu thư! Bữa tối của và Nhạc tiên sinh chuẩn bị xong rồi.”

      Ở hoàn cảnh này, bây giờ với Trịnh Vĩ, mình và Nhạc Khải Phi trong sạch, liệu có tin ? Nếu đổi lại là , bắt gặp Trịnh Vĩ cùng người phụ nữ có ý với ở trong phòng khách sạn, chuẩn bị dùng bữa tối với nến và rượu vang, đánh chết cũng tin.

      Trịnh Vĩ liếc nhìn mái tóc ướt rượt và chiếc khăn tắm người Giản Nhu rồi vào phòng. đảo mắt lượt, trong nhà tắm vẫn còn đầy hơi nước, quần áo thay ra của vất đầy bồn rửa mặt. giường có hộp quà mở nắp, bên trong là sợi dây chuyền đính kim cương đắt giá. Ánh mắt Trịnh Vĩ cuối cùng dừng lại ở Nhạc Khải Phi. ta ràng cũng vừa tắm xong, tóc còn chưa khô.

      Toàn thân Trịnh Vĩ như ngưng tụ khí lạnh khiến Giản Nhu bất giác rét run. Để tránh xảy ra tình huống xấu nhất, lập tức đứng vào giữa hai người đàn ông, cười, : “Các vẫn chưa biết nhau đúng ? Để em giới thiệu hai người làm quen.”

      đợi bọn họ lên tiếng, Giản Nhu chỉ vào Nhạc Khải Phi đồng thời với Trịnh Vĩ: “Đây là Nhạc Tổng, “thái tử” của công ty bọn em, cũng là boss của em. ấy ở phòng bên cạnh, nghe hôm nay là sinh nhật em nên mới sang đây tặng quà.”

      Sau khi giới thiệu Nhạc công tử, Giản Nhu cố tình khoác tay Trịnh Vĩ, thân mật ghé sát vào người . “Còn đây là Trịnh Vĩ, bạn trai tôi.”

      Trịnh Vĩ tỏ ra hài lòng trước lời giới thiệu hết sức cụ thể của Giản Nhu. nắm tay , thể chiếm hữu ràng đồng thời cũng có ý bắt tay đối phương. Nhạc Khải Phi chỉnh lại cổ áo, với Giản Nhu: “Nếu tôi nhớ nhầm, trong hợp đồng em ký với công ty có điều khoản, em được có bạn trai, cũng được kết hôn trong năm năm thời hạn hợp đồng. khi vi phạm, em phải bồi thường gấp đôi.”

      Đúng là gian thương có khác. Rơi vào hoàn cảnh này, thừa nhận mình vi phạm hợp đồng và phải bồi thường cho công ty, hai là phủ nhận chuyện Trịnh Vĩ là bạn trai của ngay trước mặt . Với tính cách kiêu ngạo của Trịnh Vĩ, nếu hai người chỉ là bạn bình thường, chắc chắn bỏ ngay lập tức. Giản Nhu nghiến răng, cất tiếng: “Được thôi! Tôi là được chứ gì! ấy phải là bạn trai… mà là người đàn ông của tôi, người bao nuôi tôi ấy. chắc cũng hiểu.”

      Hợp đồng quy định được có bạn trai chứ chẳng cấm chuyện bao nuôi. Hơn nữa, nếu bao nuôi cũng coi là vi phạm hợp đồng chắc nửa nghệ sĩ của công ty Thế kỷ phải nộp tiền phạt vi phạm quy định.

      mỉm cười, hỏi Nhạc Khải Phi bằng giọng đầy mờ ám: “Nhạc Tổng! Được bao nuôi coi là vi phạm hợp đồng, đúng ? Nếu phải mấy nghệ sĩ mới của công ty chúng ta chắc bị nộp phạt ít hơn tôi.”

      “Hả? ta bao nuôi em sao?” Nhạc Khải Phi cố tình quan sát lượt bộ áo phông, quần bò chẳng có logo, nhãn hiệu của Trịnh Vĩ. “Em tôi còn tưởng là em bao nuôi ta cơ đấy!”

      Nghe câu đầy vẻ châm biếm này, Giản Nhu sợ Trịnh Vĩ cảm thấy khó chịu. định giúp giải vây, nào ngờ Trịnh Vĩ chẳng hề bận tâm, bình thản đáp: “Nhạc tiên sinh suốt ngày chơi bời với phụ nữ, có suy nghĩ thiển cận cũng là lẽ thường tình. Tôi để ý đâu.”

      Dù mặt dày đến mấy, Nhạc Khải Phi cũng nhìn ra người ta ăn ý, ngọt ngào. ta mất hứng, quay sang với Giản Nhu: “ có người cùng em đón sinh nhật tôi làm phiền nữa. Bữa tối hôm nay coi như tôi mời hai người, hai người cứ hưởng thụ !” xong,

      [​IMG]
      kabi_ng0k, Hà Hoàngbellchuong thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      7.4

      Kết thúc màn quấn quýt triền miên, Trịnh Vĩ đưa Giản Nhu ra ngoài dạo chơi. Tuy còn ở bên nhau chưa tới ngày nhưng đây là quãng thời gian Giản Nhu cảm thấy thỏa mãn nhất. chính thức hẹn hò hơn bốn tháng nhưng hôm nay mới có dịp tận thưởng niềm vui như những cặp tình nhân bình thường khác.

      Họ tay trong tay đường phố mà lo bị chộp hình, chẳng sợ bị Uy Gia và công ty quản lý phát . Giản Nhu gần như dán chặt vào người Trịnh Vĩ, thỉnh thoảng lén hôn lên má . vờ như để tâm nhưng mắt sáng lấp lánh.

      Họ vừa vừa tán gẫu, mãi vẫn hết chuyện để .

      “Đúng rồi, người bạn nào của giúp em giải quyết rắc rối thế? Khi nào có dịp, em phải cảm ơn ấy mới được.”

      “Là Diệp Chính Thần. Em từng gặp rồi, chính là cậu mang tiền đến cho em.”

      “Thế à? Sao ấy lại quen xã hội đen Nhật Bản?”

      “Câu chuyện bắt đầu từ hai năm trước. Lúc bấy giờ, ông trùm xã hội đen vẫn ở Trung Quốc, còn là tên lưu manh suốt ngày chém giết. lần, ông ta bị chém đến trọng thương, suýt mất mạng. Diệp Tử tình cờ qua nên cứu ông ta. quên với em, Diệp Tử học ngành y.”

      ấy là bác sĩ sao?” Thảo nào từ người ta tỏa ra khí chất bình thường. “ chơi thân với Diệp Chính Thần à? Bọn quen nhau kiểu gì vậy?”

      “Bọn lớn lên cùng nhau, là bạn nối khố.” Ngừng vài giây, Trịnh Vĩ hỏi: “Sao em hỏi nhiều thế? Em có hứng thú với cậu ấy à?”

      chàng đẹp trai cực phẩm như thế, liệu có nào

      [​IMG]
      kabi_ng0k, A fangbellchuong thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 8

      Duyên khởi

      Sau bao ngày tháng chờ mong, cuối cùng Giản Nhu cũng kết thúc cảnh quay cuối cùng. muốn ở lại dù chỉ giây phút nên lập tức thu dọn hành lý ra sân bay. Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố quen thuộc, được hít thở bầu khí quen thuộc, mới cảm thấy mình như được sống lại.

      Thực tế, Giản Nhu cũng được hồi sinh theo nghĩa bóng. Lúc đón ở sân bay, Uy Gia thông báo có ba hoạt động, hai bộ phim bàn xong và quảng cáo chờ .

      Cảnh sắc ngoài cửa sổ chỉ màu xám trắng. nhớ lúc lên đường, ở Bắc Kinh là cuối hạ, bây giờ là đầu đông. Thời gian vùn vụt trôi.

      Uy Gia đưa tấm thiệp mời cho Giản Nhu. “Tối mai có hoạt động từ thiện giúp đỡ trẻ em mắc bệnh máu trắng. Đơn vị tổ chức mời tham gia.”

      Nhìn cái tên ghi tấm thiệp, Giản Nhu dám tin vào mắt mình. “Đây là hoạt động dành cho người có tiền, tại sao họ lại mời tôi?”

      “Tất nhiên là gặp người có tiền… biết ? Vụ đâm đạo diễn Nomura gây chấn động làng giải trí. Bây giờ coi như cũng có chút danh tiếng rồi.”

      Tiệc tùng quả thực là nơi có thể mở rộng tầm mắt. Ai nấy ăn mặc là lượt, đồ trang sức lấp lánh. Các người đẹp ra sức thể bản thân để gây chú ý. Giản Nhu trốn vào góc, cắm cúi gửi tin nhắn: “Ngày mai là cuối tuần, xin nghỉ được chưa?”

      “Được rồi. Bốn giờ chiều ngày mai về Bắc Kinh. Có điều Diệp Chính Thần hẹn ăn tối. , cậu ta trọng sắc khinh bạn. cố gắng về sớm, đến nhà em xem nốt Titanic.”

      “Vâng! Em đợi .”

      Giản Nhu vui vẻ cất di động vào túi xách. Vừa ngẩng đầu, chợt nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Trước khi nhận ra là ai, vô thức theo người đó. Cho tới khi nhìn mặt, có thể khẳng định ông ta chính là người đàn ông trong tập ảnh và người từng gặp bên ngoài cổng trường Đại học G.

      Giản Nhu vội tới chỗ Uy Gia, vừa chỉ vào người đàn ông mặc com lê chỉnh tề vừa hỏi: “Này Gia! Vị kia là ai vậy?”

      “Lâm Cận. biết ông ta sao?”

      “Sao tôi phải biết? Ông ta nổi tiếng lắm à?”

      Vốn rất rành về giới thượng lưu, Uy Gia lập tức bổ sung kiến thức cho Giản Nhu: “Lâm Cận là CEO của công ty đầu tư SE khu vực Trung Quốc. Ông ta bốn mươi tám tuổi, ly dị từ hơn mười năm trước, có con cái, đến nay vẫn chưa có người phụ nữ nào thành công. Nếu có ý định, tôi liên hệ giúp .”

      Quả nhiên là miếng thịt béo bở, chả trách có bao nhiêu người đẹp vây quanh. Đột nhiên nhớ tới người phụ nữ trong tập ảnh, Giản Nhu hỏi: “Chưa có người phụ nữ nào thành công nghĩa là sao? Ông ta vẫn chưa có bạn hay có bạn cố định?”

      “Vẫn chưa có bạn .” Tưởng có ý đồ với Lâm Cận, Uy Gia nhiệt tình giới thiệu lý lịch của ông ta. Năm hai mươi bảy tuổi, Lâm Cận quen biết phụ nữ Hoa kiều con nhà giàu có. Hai người tâm đầu ý hợp, nhanh chóng kết hôn rồi cùng nhau sang Đức. Ông ta gia nhập công ty của bố vợ, bước lên mây xanh, giành được quyền lực và địa vị mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong ước. Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời ông ta là sức khỏe của người vợ có vấn đề nên thể sinh con. Sau đó tình cảm vợ chồng rạn nứt, Lâm Cận ly hôn rồi rời khỏi công ty của bố vợ, gia nhập SE. Có lẽ cuộc hôn nhân này gây tổn thương tâm lý nặng nề cho Lâm Cận nên ông ta luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, cũng chẳng hẹn hò cùng ai.

      Nghe Uy Gia kể, Giản Nhu có cảm giác câu chuyện cuộc đời Lâm Cận nghe rất quen, hình như từng nghe ở đâu đó. đột nhiên nhớ ra, trước khi qua đời, bố từng viết bài phỏng vấn độc quyền, đối tượng phỏng vấn hình như cũng có quá khứ tương tự.

      Về đến nhà, Giản Nhu lập tức lục tìm quyển báo cũ. Trước năm mười bốn tuổi, điều mà tự hào nhất là nhìn thấy

      [​IMG]
      kabi_ng0k, A fangbellchuong thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      8.2

      Từ văn phòng thám tử tư trở về, Giản Nhu lại nghiên cứu tập ảnh. Đúng lúc này Uy Gia đột ngột đến nhà, sắc mặt có vẻ nặng nề. Giản Nhu pha cốc trà cho ta. ta dường như có điều muốn nhưng tiện lên tiếng.

      “Này Gia! tìm tôi có việc gì phải ?” chủ động hỏi.

      Uy Gia gật đầu. “Có chút việc…”

      cần tôi giúp gì à?”

      “Ừm… Cứ coi như tôi cần giúp .” Uy Gia đặt cốc trà xuống bàn, hỏi thẳng: “ có biết Ngũ Kiến Phàm ?”

      Giản Nhu gật đầu. Tuy ít khi theo dõi tin tức nhưng cũng từng nghe qua cái tên này. Ngũ Kiến Phàm là nhân vật huyền thoại trong giới IT. Các trò chơi online do ta thiết kế rất được ưa chuộng. Ngoài ra, ta bỏ học vào năm thứ hai đại học, ra ngoài làm kinh doanh. Với số vốn đầu tư ban đầu chỉ có ba triệu, nhưng dựa vào bộ não thiên tài, chỉ trong ba năm, công ty của ta trở thành đàn trong lĩnh vực giải trí và truyền thông.

      “Ngũ Kiến Phàm muốn mời ăn cơm.” Uy Gia .

      Giản Nhu giật mình. “Hả?”

      “Chuyện là thế này. Hôm nay, cậu ta hẹn mấy người bạn ăn cơm, muốn mời tham dự để điều tiết khí. Về thù lao, cậu ta trả theo mức giá của ngôi sao hạng nhất.”

      Là bảo tiếp khách sao? Đặt chân vào làng giải trí khá lâu, Giản Nhu tất nhiên từng nghe đến những buổi “tiệc tùng” kiểu này. Nghe ít ngôi sao nữ từ những buổi tiệc tùng như vậy bắt đầu sa đọa, rơi xuống vực sâu hồng trần.

      Nhận ra vẻ sợ hãi gương mặt , Uy Gia giải thích: “ yên tâm . Đây chỉ là bữa cơm bình thường, phải như nghĩ đâu. Khách cũng toàn là những người có thân phận.”

      “Này Gia! E rằng tôi thích hợp với những buổi xã giao thế này. có thể bảo người khác ?”

      “Người khác được. Ngũ Kiến Phàm chỉ đích danh . Nếu phải cậu ta bảo , cơ hội tốt như vậy, còn lâu mới đến lượt .”

      “Tại sao ta lại chỉ định tôi?”

      “Có lẽ bởi vì gần dây danh tiếng của tăng cao. Tiểu Nhu! Thời gian tôi làm quản lý của cũng phải là ngắn, tôi hiểu tính . giống những phụ nữ khác. Ngay cả Nhạc Tổng còn để ý, đạo diễn Nhật Bản còn dám đâm… Vì vậy ít người hẹn “gặp” nhưng tôi đều giúp từ chối. Nhưng Ngũ Kiến Phàm phải nhân vật tầm thường, công ty chúng ta muốn hợp tác với cậu ta làm trang truyền thông mạng. Ngộ nhỡ vì mà hỏng cả kế hoạch lớn của công ty, liệu có gánh nổi hậu quả ?”

      Trách nhiệm nặng nề đè xuống, Giản Nhu bỗng cảm thấy đôi vai như chịu sức nặng ngàn cân. “ như vậy, tôi được sao?”

      “Trừ khi muốn hoạt động trong làng giải trí nữa.”

      Giản Nhu đương nhiên vẫn muốn “ăn cơm”

      [​IMG]
      kabi_ng0k, A fangbellchuong thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      8.3

      Bầu khí ngưng tụ và thay đổi nét mặt của Trịnh Vĩ lọt qua con mắt tinh tường của Ngũ Kiến Phàm. hết nhìn mọi người bằng ánh mắt mù mờ rồi quay sang Diệp Chính Thần.

      Là người duy nhất biết nội tình, Diệp Chính Thần ghé sát tai Ngũ Kiến Phàm, : “Món quà bí mật của cậu quá sáng tạo, chắc chắn ghi nhớ cả đời.”

      “Ý cậu là gì vậy?”

      “Tôi quên với cậu…” Diệp Chính Thần đưa mắt về phía Giản Nhu. “ giải quyết xong rồi.”

      Ngũ Kiến Phàm liền ý thức được mình phạm sai lầm . “ phải đấy chứ? Sao cậu sớm với tôi?”

      “Tôi cũng vừa mới biết vào tháng trước. Tôi định hôm nay gặp nhau tiết lộ với mọi người.” Diệp Chính Thần cười cười, vẻ mặt như xem trò vui. “Tôi còn quên với cậu chuyện. Vĩ chưa kể với Giản Nhu về gia thế của ấy. bé này rất có thành kiến với loại người như chúng ta. Chắc ấy cho rằng Vĩ chỉ là nhất thời hứng thú, tùy tiện chơi bời mà thôi.”

      “Lẽ nào… phải sao?” Ngũ Kiến Phàm hỏi.

      Diệp Chính Thần ngẫm nghĩ. “Hình như phải đâu.”

      Giản Nhu nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đàn ông nhưng qua ánh mắt và nụ cười của bọn họ, cũng nhận ra điều. Trong màn kịch tối nay, cuối cùng có thể làm nữ chính lần. Nhưng biết tình tiết phát triển theo hướng phim của Quỳnh Dao, phim thần tượng hay phim hài. Điều duy nhất mà biết là từ trước đến nay, câu chuyện tình phong lưu giữa công tử nhà giàu và những ngôi sao nữ suy cho cùng chỉ là màn biểu diễn, đem chuyện tình để mua vui cho thiên hạ, dùng thân thể để đổi lấy cơ hội và tiền bạc, dùng nước mắt để đổi lấy chú ý mà thôi.

      Giản Nhu bỗng có chút hận Trịnh Vĩ, hận phải là người đàn ông bình thường, hai bàn tay trắng nhưng có thể sưởi ấm trái tim , trao cho tất cả.

      Trịnh Vĩ lạnh lùng ngồi xuống cạnh Giản Nhu. Diệp Chính Thần lựa chọn nào khác, đành ngồi xuống chiếc ghế trống còn lại, vẻ mặt tỏ ra hài lòng với sắp xếp này.

      Ngũ Kiến Phàm vội vàng điều tiết bầu khí: “Hai người để chúng tôi đợi nửa tiếng đồng hồ. Bắt chúng tôi đợi sao, nhưng còn người đẹp ở đây… Theo quy tắc, phạt mỗi người chai trước.”

      “Là tôi chậm trễ, tôi xin chịu phạt.” Trịnh Vĩ cầm chai bia bàn, tu hơi cạn sạch. Sau đó lại lấy chai của Diệp Chính Thần, uống thay ta.

      Diệp Chính Thần nửa cười nửa . “ thể để lại chút cho em à? Em cũng khát đây.”

      ta vừa dứt lời, lập tức có người rót bia vào cốc. Sau đó mọi người cùng nâng cốc. Bầu khí trở nên thoải mái hơn. Tuy nhiên Trịnh Vĩ và Giản Nhu vẫn với nhau lời.

      Giản Nhu cũng uống mấy cốc bia, hai má ửng hồng. liếc nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Trịnh Vĩ. Trước kia luôn cảm thấy rất đẹp trai, có phong vị riêng và có nội hàm. Bây giờ ngẫm lại mới thấy phong vị riêng đó gọi là khí thế, là thứ mà người đàn ông xuất thân vinh hiển mới có. nên sớm phát ra điều này mới phải. Giản Nhu nở nụ cười tự giễu, cầm cốc bia uống ngụm, trong miệng chỉ có vị đắng chát và lạnh lẽo.

      Trịnh Vĩ lập tức giật lấy cốc bia trong tay , đặt xuống bàn, với câu đầu tiên của buổi tối hôm nay: “Đừng uống nữa! Em say rồi.”

      “Em chưa say.”

      “Em ở nhà đợi .”

      “Công ty sắp xếp, em chẳng còn cách nào khác.” Nếu có thể, cũng muốn đến nơi này, muốn đối diện với với thân phận như vậy.

      Trịnh Vĩ cụp mắt, liếc nhìn bộ ngực mời gọi rồi lại di chuyển lên gương mặt được trang điểm quyến rũ của Giản Nhu. “Em thường ăn vận kiểu này để tham dự những bữa tiệc xã giao hay sao?”

      Nhận ra giọng điệu coi thường của , Giản Nhu thấy lòng nhói đau. lạnh lùng đáp: “Chắc chắn nhiều bằng loại công tử các .”

      Bầu khí rơi xuống độ trong giây lát, còn thoang thoảng mùi thuốc súng. Trịnh Vĩ muốn xoa dịu tình hình căng thẳng nên nắm lấy ngón tay . Giản Nhu lập tức rút tay về. “Xin lỗi! Tôi chỉ uống rượu cùng, cung cấp dịch vụ khác.”

      đến đây rồi có những chuyện phải do em quyết định.”

      [​IMG]
      kabi_ng0kbellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :