1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sửu nữ cũng khuynh thành - Ẩn Hình Đích Xí Bàng(82c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69 : Sơn vô lăng - Thiên địa hợp


      "Chuyện này ta nghĩ suốt hai ngày, ta có thể cho nàng ta tất cả, quyền lợi, địa vị hay vinh hoa phú quý, nhưng lòng ta vĩnh viễn thuộc về nàng ta." Hách Liên Vũ chăm chú nhìn Tần Minh Nguyệt.

      Như vậy đối với chẳng phải rất đáng thương sao, có lẽ Tư Mã Ngọc Cơ thích Hách Liên Vũ. "Chàng thấy , có lẽ công chúa cũng phải loại người lí lẽ."

      Kỳ Hách Liên Vũ có chuyện giấu Tần Minh Nguyệt, sợ rằng nàng lo lắng. "Minh Nguyệt, thực xin lỗi, để nàng gặp phải chuyện như vậy, còn chịu nhiều thiệt thòi."

      " sao, chuyện này phải lỗi của chàng." Tần Minh Nguyệt tựa đầu vào ngực Hách Liên Vũ, có lẽ vòng tay này về sau bao giờ thuộc về nàng nữa, nên tại tham lam quyến luyến chút.

      Hách Liên Vũ ôm chặt nàng vào lòng, trong ánh mắt lộ ra thương cùng áy náy.

      "Khi nào chúng ta hồi phủ?"

      "Hoàng huynh chuyện này phải xử lý tốt, nên trước tiên chúng ta ở lại đây."

      Thực ra Tần Minh Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng quay về vương phủ, trở về cuộc sống chỉ có nàng và Hách Liên Vũ, nàng cũng muốn về lại nơi ấy. "Thiếp muốn về hậu viện xem hoa cỏ nở rộ đẹp ra sao, xem cá lớn nhiều như thế nào."

      "Được, chờ chuyện này qua chúng ta cùng nhau trở về."

      có cơ hội trở về sao? Nếu sớm biết có ngày chia ly, khi còn có thể bên nhau hãy nên ghi nhớ lại những chuyện tốt đẹp. "Ừm, đến lúc đó thiếp lại đánh đàn cho chàng nghe, thiếp còn muốn hát cho chàng nghe nữa."

      "Ừ, ta muốn nghe bây giờ kìa."

      "Được chứ, vừa hay có hảo cầm ở đây." Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng nàng có thể gảy đàn cho Hách Liên Vũ.

      "Được, chúng ta đến hoa viên , nơi đó chắc có ai quấy rầy. Ta chỉ muốn nàng đàn cho mình ta."

      "Được, thiếp chỉ đàn cho mình chàng."

      Hách Liên Vũ ôm Tần Minh Nguyệt đến hậu hoa viên điện Tiêu Phòng.

      Mặt trời vừa xuống núi, chân trời còn ráng hồng, có thể thấy ngày mai ngày đẹp trời.

      Hoa viên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vi vu.

      Tần Minh Nguyệt đặt đàn xuống, sau nàng cũng ngồi xuống.

      Hách Liên Vũ ngồi phía đối diện.

      Nhìn cây đàn trước mặt, Tần Minh Nguyệt hít sâu hơi. Ngay giây phút này đây, nàng đem tất cả tâm tư, tất cả tình cảm của mình dồn vào mười đầu ngón tay, truyền đến cổ cầm.

      ...

      Trong mơ nghe thấy tiếng của chàng
      Muốn vì thiếp mà trải qua phong sương, hàn vũ
      Trong mơ nghe thấy tiếng gọi của chàng
      Muốn vì thiếp mà xây cung điện tình ái



      Từng câu từng câu, từng tiếng từng tiếng
      Đều nhắc tới địa lão thiên hoang
      Từng li từng tí, từng chút từng chút
      Đều kể về thiên trường địa cửu



      Trong mơ nhìn thấy ánh mắt của chàng
      Lấp lánh biết bao kỳ vọng vô tận
      Trong mơ nhìn thấy những giọt lệ của chàng
      Lưu giữ biết bao nhiêu tình si



      Từng câu từng câu, từng tiếng từng tiếng
      Đều nhắc tới địa lão thiên hoang
      Từng li từng tí, từng chút từng chút
      Đều kể về thiên trường địa cửu



      Trời bao la, đất mênh mông
      Chàng là ánh sáng vĩnh hằng của thiếp
      Núi có mòn, thiên địa hợp
      Chàng là mãi mãi là thiên đường của thiếp



      Trời bao la, đất mênh mông

      Chàng mãi là ánh dương vĩnh hằng của thiếp

      Núi có mòn, thiên địa hợp

      Chàng mãi mãi là thiên đường vĩnh cửu của thiếp[1]

      ...


      Nếu có thể, nàng muốn được nhìn thấy ánh dương này suốt cuộc đời, thế nhưng ánh dương quang ngày mai liệu có còn thuộc về nàng.

      Núi có mòn thiên địa hợp, tình của thiếp dành cho chàng vĩnh viễn thay đổi. Dẫu cho thể cùng nhau, lòng cũng thay đổi, dẫu cho ngày mai cho chia ly, thiếp cũng giữ mãi mối tình này, cho đến khi con tim thiếp thôi đập nữa.

      Núi có mòn thiên địa hợp, chàng mãi là ánh dương vĩnh hằng của thiếp

      Núi có mòn thiên địa hợp, chàng mãi mãi là thiên đường vĩnh cửu của thiếp

      ____________
      [1] Bài hát Trong mơ(梦里) do Lâm Tâm Như (林心如) trình bày.

      Chương 70 : Lồng giam hoa lệ (1)

      "Sơn vô lăng thiên địa hợp" Hách Liên Vũ lẩm nhẩm nhớ kỹ.

      Tiếng đàn đột ngột ngừng lại, Tần Minh Nguyệt cười với Hách Liên Vũ.

      Hách Liên Vũ đến bên cạnh nàng, "Dù là sơn vô lăng thiên địa hợp, ta cũng muốn rời xa nàng."

      Tần Minh Nguyệt gì chỉ yên lặng cúi đầu tựa vào vai Hách Liên Vũ. Nếu giây phút này có thể ngưng đọng mãi mãi tốt biết mấy.

      "Vương ---" Hách Võ chạy nhanh đến.

      "Chuyện gì?"

      "Thái giám đến truyền ý chỉ của thái hậu mời vương gia qua bên đó chuyến."

      "Ta biết, ta phải rồi, ngươi ở đây bảo vệ vương phi."

      "."

      "Ta đến chỗ thái hậu chuyến, nàng đợi ta trở lại."

      "Vâng."

      Lần này biết lại có chuyện gì, hết hoàng thượng đến thái hậu, lòng Tần Minh Nguyệt nhìn xa xăm.

      "Hách Võ, ta sao, ngươi lui xuống ."

      "Nhưng vương gia căn dặn thuộc hạ phải bảo vệ vương phi, thuộc hạ dám lơ là." Hách Võ như trước cúi đầu.

      Bảo vệ? tại nàng cần bảo vệ, mà là ----- ôi. . .! "Bản thân mình chưa từng nghĩ nam nhân mà tranh giành với người đàn bà khác, nếu có chuyện nàng cũng muốn như thế, có đôi khi chẳng thể cầm lòng."

      Hách Võ Tần Minh Nguyệt chuyện với hay là lẩm bẩm mình, chỉ biết cúi đầu lặng thinh.

      "Nếu có thể lựa chọn, ta hối hận ngày ấy bước vào vương phủ, ta chỉ hối hận quý trọng thời gian bên chàng. Có những chuyện trải qua rồi mới hối hận, con người, chính là như vậy."

      "Sơn vô lăng thiên địa hợp, thiếp mới cùng chàng chia ly." Tần Minh Nguyệt mông lung nhìn trời xanh, miệng lẩm nhẩm những lời này.

      Tuy biết rằng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Hách Võ cảm thấy Tần Minh Nguyệt rất lạ, khi lại lẩm bẩm mình khiến người ta khó hiểu.

      "Hách Võ."

      "Có thuộc hạ."

      "Ngươi có thích nào ?"

      Hách Võ ngờ Tần Minh Nguyệt lại hỏi vấn đề này. "Vẫn chưa có." nhất thời đỏ mặt.

      "Nếu có nên quý trọng ấy, bởi chuyện nhân sinh chẳng ai trước được ngày mai."

      "Thuộc hạ biết."

      "Thánh chỉ đến, Tần Minh Nguyệt tiếp chỉ."

      Tần Minh Nguyệt vội quỳ xuống.

      "Phụng ý chỉ của thái hậu, thu nhận cách cách Tần vương Tần Minh Nguyệt làm nghĩa nữ, phong hiệu Thanh Minh công chúa. Khâm thử."

      "Tần Minh Nguyệt tạ thái hậu long ân." Tiếp nhận thánh chỉ, ngoài mặt Tần Minh Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng nặng như chì.

      "Vương phi, người sao chứ?" Hách Võ quan tâm hỏi.

      "Ta sao."

      "Thanh Minh công chúa, thái hậu căn dặn nô tài đưa công chúa về Dưỡng Tâm điện, về sau nơi này chính là nhà của công chúa."

      Vì sao vậy, nàng muốn như thế này, dẫu cho rời ra Hách Liên Vũ, nàng cũng muốn trở về bên cạnh song thân.

      "Xin tuân theo ý chỉ của thái hậu." Tần Minh Nguyệt liếc nhìn Hách Võ rồi theo sau vị thái giám vừa truyền chỉ kia.

      "Vương phi ----" Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây, vừa rồi phải thái hậu triệu vương gia qua sao, chỉ trong chốc lát đạo thánh chỉ này đến. xong rồi, ta phải nhanh chóng tìm vương gia.

      Tần Minh Nguyệt theo vị thái giám đến【 Dưỡng Tâm điện 】nằm khuất sâu trong cung cấm.

      "Công chúa, về sau người hãy ở lại đây, nô tài cáo lui."

      Nơi này bên ngoài còn có hai thị vệ gác cửa. Tần Minh Nguyệt bước vào, bên trong cũng coi như thanh tĩnh, có hoa viên, có hồ nước.

      "Tham kiến công chúa. Nô tỳ là Tiểu Hồng, được phái đến hầu hạ công chúa."

      ả cung nữ quỳ mặt đất.

      "Ngươi đứng lên , nơi này chỉ có mình ngươi sao?"

      "Tạ công chúa. Hồi bẩm công chúa, nô tỳ hôm nay cũng vừa đến đây, phòng ở nô tỳ quét dọn ngăn nắp."

      Chương 71 : Lồng giam hoa lệ (2)


      tòa cung điện, ả cung nữ, hai tên thị vệ, nơi đây chẳng khác nào cái lồng, mà nàng chính là con chim trong lồng ấy.

      được, nàng muốn thế này, dù cho rời xa Hách Liên Vũ, nàng cũng muốn ở lại chốn thâm cung. Tần Minh Nguyệt xoay người về phía cửa.

      "Công chúa xin dừng bước, có ý chỉ của thái hậu, công chúa thể rời ."

      Hai thị vệ đứng ở cửa ngăn nàng lại.

      "Ta muốn gặp thái hậu."

      " có ý chỉ của thái hậu, người thể ra ngoài."

      Nhìn thái độ kiên quyết của hai tên thị vệ, Tần Minh Nguyệt biết nàng có nhiều lời cũng vô dụng, dù sao họ cũng chỉ là người phụng mệnh hành .

      Nàng tại chẳng khác cảnh cá chậu chim lồng, Tần Minh Nguyệt xoay người vào.

      "Công chúa, nô tì đưa người vào."

      Chẳng lẽ nàng phải chôn vùi cả đời này ở đây sao? được gặp a mã ngạch nương, gặp được Hách Liên Vũ và Tiểu Thúy.

      "Công chúa, người nghỉ ngơi trước , nô tì mang cơm chiều đến."

      Cơm sao, nàng có tâm trạng ăn cơm a. biết liệu Hách Liên Vũ có biết nàng ở đây ?

      Nàng ở đây vài ngày, ngoài việc đánh đàn, đọc sách, tản bộ, cũng chỉ loanh quanh ở Dưỡng Tâm điện.

      Tuy nàng vẫn chờ đợi, nhưng ba ngày, ba ngày rồi, Hách Liên Vũ đến cùng cũng thấy.

      "Công chúa, công chúa." Cung nữ Tiểu Hồng hớn hở chạy vào.

      "Làm sao vậy Tiểu Hồng?" Ở chung thời gian, Tần Minh Nguyệt và Tiểu Hồng cũng coi như thân quen.

      "Nghe những cung nữ khác hôm nay trong cung có đại hỷ a."

      "Cái gì đại hỷ ?"

      "Nghe là vị vương gia tuấn mỹ nhất Thanh quốc cùng công chúa kết hôn." Tiểu Hồng rất cao hứng , hoàn hoàn phát khác thường của Tần Minh Nguyệt.

      Dẫu cho sơn vô lăng, dù thiên địa hợp, ta cũng muốn rời xa nàng, Tần Minh Nguyệt nhớ mấy ngày trước chàng còn với nàng như vậy.

      Ba ngày, chàng biết nàng ở Dưỡng Tâm điện, vì sao lần cũng đến thăm nàng? Dù mệnh vua khó trái nhưng đến nhìn nàng lần cũng muốn sao?

      "Công chúa, công chúa, người làm sao vậy?" Tiểu Hồng kích động gọi Tần Minh Nguyệt té ngã nền đất.

      "Ta sao, chỉ hơi nhức đầu chút, em đỡ ta nghỉ ngơi chút."

      "Công chúa, người sao chứ? Có phải ngã bệnh rồi , có cần em mời thái y đến ?" Tiểu Hồng lo lắng nhìn Tần Minh Nguyệt.

      "Ta sao, em giúp ta đến ngự hoa viên đem cây đàn lại đây."

      "Dạ."

      "Em lui xuống trước , ta muốn yên tĩnh lát."

      "Vậy nô tì cáo lui."

      ...

      Thiếp luôn miễn cưỡng bản thân
      Để ai có thể thấy được những giọt lệ này
      Giả vờ lạnh nhạt
      mong nhớ chàng
      Để rồi tự trách bản thân có dũng khí đối mặt



      Đau lòng đến ngạt thở
      Mải miết kiếm tìm nhưng chẳng thấy bóng hình chàng
      Thiếp lặng lẽ nhìn chàng
      Nhưng bất lực
      Mặc cho chàng biến mất khỏi thế giới của thiếp



      Thiếp còn lí do nào để kiên cường
      Giờ đây còn cảm nhận được dịu dàng của chàng
      Hỡi ngôi sao nơi trời cao hãy cho ta biết
      Phải chăng tình này nhạt phai?[1]

      ...


      Từng giọt nước mắt nàng rơi phím đàn.

      Những tưởng rằng bản thân rất kiên cường, nào ngờ lại vô cùng yếu đuối.

      Những tưởng rằng chỉ cần chàng hạnh phúc thiếp có thể từ bỏ tất cả, nào ngờ lại đau đớn thế này, đau đến xé lòng.

      Những tưởng rằng dù có ra sao, tình chàng dành cho thiếp cũng như thiếp chàng vĩnh viễn đổi thay, nào ngờ thiếp lầm rồi.

      Ôm lấy trái tim rỉ máu, rốt cuộc nàng hiểu được thế nào là bi thương, thế nào là tuyệt vọng.

      Những tưởng rằng dù có ra sao ngày sau, chúng ta vẫn mãi bên nhau, nào ngờ tất cả chỉ là mình thiếp si tâm vọng tưởng.

      Thiếp đau, đau quá. Thiếp rất mệt, thực quá mệt mỏi rồi.

      ______________
      [1] Bài hát Tâm nguyện của sao (星语心愿) do Trương Bá Chi (张柏芝) trình bày.

      Chương 72 : Tâm nguyện cuối cùng (1)

      "Tham kiến hoàng thượng."

      "Đứng lên ."

      "Tạ ơn hoàng thượng."

      Mấy hôm nay Hách Liên Kiệt rất muốn đến thăm Tần Minh Nguyệt, nhưng do thái hậu có chỉ, bất luận là ai cũng được vào. Hôm nay nhất định phải vào thăm.

      "Hoàng thượng." Hai tên thị vệ vẫn canh giữ ở cửa, để Hách Liên Kiệt vào.

      là uất ức, đường đường là hoàng thượng lại bị hai tên tiểu thị vệ ngăn cho vào, nếu phải sợ quá nhiều người biết, xông vào rồi.

      "Người đâu, người đâu mau lại đây." Bên trong truyền ra tiếng kêu cứu của .

      Hách Liên Kiệt để ý nhiều nữa, xông thẳng vào.

      "Làm sao vậy?" Hách Liên Kiệt hoang mang, trừng mắt nhìn cung nữ kia hỏi.

      "Công chúa, nàng, công chúa, nàng ---"

      Hách Liên Kiệt chẳng đợi nghe xong liền chạy vào hướng cung nữ kia chỉ.

      "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt." Hách Liên Kiệt rất nhanh ôm lấy Tần Minh Nguyệt.

      Chuyện này là thế nào? Khóe miệng nàng có vét máu, cầm còn vương máu tươi, Hách Liên Kiệt liền hiểu được. "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, nàng cho trẫm nghe, nàng làm sao vậy?"

      Thấy người trong lòng phản ứng, Hách Liên Kiệt vừa sợ hãi vừa giận dữ hét lên. "Mau truyền thái y."

      "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, nàng mau tỉnh lại ." Hách Liên Kiệt thống thiết gọi nàng.

      Tần Minh Nguyệt khó nhọc hé mở mắt, nhìn Hách Liên Kiệt tươi cười. "Hoàng thượng, có thể đáp ứng Minh Nguyệt chuyện ?"

      "Nàng đừng nhiều, thái y đến ngay."

      " cần đâu, chỉ xin hoàng thượng đáp ứng Minh Nguyệt, sau khi tiểu nữ rồi hãy đem thi thể Minh Nguyệt về Tần vương phủ."

      "Trẫm chưa cho phép, nàng được chết. Trẫm cho nàng chết." Hách Liên Kiệt ôm Tần Minh Nguyệt quát lớn.

      "Khụ khụ khụ khụ." Nàng ho vài tiếng rồi phun ra ngụm máu lớn.

      "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt. . . Thái y, thái y đâu?"

      "Xin hoàng thượng đáp ứng Minh Nguyệt." Tần Minh Nguyệt khó nhọc , ánh mắt chậm rãi khép lại, tay nàng buông lơi.

      "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, trẫm phải cho phép nàng chết sao?" Hách Liên Kiệt ra sức lay động thân thể Tần Minh Nguyệt nhắm chặt mắt.

      Mặc cho Hách Liên Kiệt có lay động thế nào, người trong lòng vẫn chung thủy nhắm mắt, tựa như say ngủ.

      "Hoàng thượng, thái y đến."

      "Tham kiến hoàng thượng."

      Hách Liên Kiệt hối thúc thái y, "Mau xem nàng bị làm sao."

      Thái y vội chạy đến bắt mạch cho Tần Minh Nguyệt, vạch mắt nàng ra xem xét rồi giật mình : "Hoàng thượng, công chúa ----"

      "Nàng làm sao? Ngươi mau ."

      "Công chúa ngừng thở." xong, thái y vội vã quỳ xuống.

      "Sao có thể, ngươi mau cứu nàng, nhất định phải cứu nàng." Hách Liên Kiệt lớn tiếng quát tháo.

      " thể nào, thể nào." Đôi mắt như vây dại, vô lực ngồi mặt đất, nhìn chằm chằm Tần Minh Nguyệt.

      "Vì sao, vì sao nàng chờ ta đến."

      Tiểu Hồng và thái y thấy vậy vội vàng lui xuống, chỉ còn Hách Liên Kiệt ôm Tần Minh Nguyệt ngồi nền đất.

      nhàng lau vết máu khóe miệng nàng, mặt, tóc nàng, rồi ôm nàng đứng lên. Ra khỏi Dưỡng Tâm điện hướng đến Cảnh Nhân cung.

      "Thái hậu, hoàng thượng người ----"

      "Hoàng thượng làm sao?" Nhìn tên thái giám hớt hải chạy vào, hoàng thái hậu hài lòng .

      "Hoàng ngạch nương." Hách Liên Kiệt tiến vào.

      "Con, con, nàng. . ." Hoàng thái hậu thấy Hách Liên Kiệt ôm Tần Minh Nguyệt tay, kinh ngạc thốt nên lời.

      "Hoàng ngạch nương, nhi thần thỉnh cầu người để nàng an nghỉ." Đôi mắt Hách Liên Kiệt trống rỗng, bi thương.

      Chương 73 : Tâm nguyện cuối cùng (2)

      Sao mỗi lần bà thấy này đều cùng trong tình huống, lần trước là Hách Liên Vũ, tại là hoàng thượng. "Nàng ta rốt cuộc làm sao vậy?"

      " chết."

      " chết?" Hoàng thái hậu kinh hãi lui về phía sau.

      "Nguyện vọng cuối cùng của nàng là được về lại Tần vương phủ. Mong hoàng ngạch nương ân chuẩn."

      "Ai gia ân chuẩn, chuyện này khoan hãy với Vũ nhi, hôm nay là ngày vui của nó." Chết rồi cũng tốt, vừa hay có thể bớt phiền toái.

      "Vâng." Sắc mặt Hách Liên Kiệt thay đổi, ôm Tần Minh Nguyệt ra khỏi Cảnh Nhân cung.

      "Ngươi mau truyền Tần vương gia đến." Hách Liên Kiệt phân phó tên thái giám gần đấy.

      "Dạ."

      Hách Liên Kiệt đưa Tần Minh Nguyệt đến giường trong sườn phòng tại Càn Thanh cung.

      "Ta còn chưa nhận được đáp án của nàng. Dù nàng khước từ, ta cũng mong nàng vì thế mà lựa chọn con đường này." Hách Liên Kiệt ngồi giường, nhìn Tần Minh Nguyệt tựa như ngủ say.

      "Tham kiến hoàng thượng." Tần vương gia đến.

      "Đứng lên ."

      Tần vương gia đứng lên, nhìn Hách Liên Vũ, "Minh Nguyệt, sao tiểu nữ lại ở đây?"

      "Nàng ngủ, vĩnh viễn tỉnh lại. Khanh xem, dù ngủ nàng vẫn đẹp đến nao lòng."

      " ngủ?" Tần vương gia run rẩy bước đến.

      "Minh Nguyệt, là a mã đây. Con mau mở mắt ra nhìn , là a mã đến đón con về nhà." Âu yếm nhìn nhi nữ thủy chung nhúc nhích, Tần vương gia ngấn lệ vuốt ve khuôn mặt nhi nữ, gọi mãi nhưng con ông cũng trả lời.

      "Minh Nguyệt hi vọng có thể trở về Tần vương phủ, khanh đem nàng trở về ." Hách Liên Kiên ảo não đứng lên, nhàng .

      "Tạ hoàng thượng." Tần vương gia lau những giọt nước mắt mặt, ôm nhi nữ Tần Minh Nguyệt ra khỏi Càn Thanh cung.

      Trong cung nơi nơi lồng đèn đỏ thắm, đầy hoan hỉ.

      Tần vương gia nhìn nhi nữ trong lòng, "Con à, đều là a mã hại con. Nếu lúc trước a mã đem con gả cho Vĩnh Lạc vương gia, con thành ra thế này. Đều là lỗi của a mã."

      "Tần vương gia, Minh Nguyệt, nàng bị làm sao vậy?"

      "Tham kiến vương tử."

      "Miễn lễ." Tư Mã Phong vì sao Minh Nguyệt lại ở đây, hơn nữa dường như nàng ngủ.

      "Minh Nguyệt, nhi nữ ta ----" Tần vương gia còn chưa hết lời khóc thành tiếng.

      "Nàng ---- nàng ----" Tư Mã Phong nắm tay nàng, toàn thân nàng lạnh như băng. "Sao có thể, nàng sao có thể. . . ."

      Tư Mã Phong muốn tin chuyện này là . "Là kẻ nào, là kẻ nào?"

      "Minh Nguyệt vô phúc, ta xin cáo từ, đem nhi nữ trở về vương phủ." Tần vương gia ôm Tần Minh Nguyệt xuất cung.

      Tư Mã Phong ngây ra. "Sao lại thành ra như vậy, sao có thể?"

      Ba ngày trước nàng còn đứng trước mặt ta duyên dáng gảy đàn, tiếng ca tuyệt mỹ, những điều này lúc nào quanh quẩn trong tâm trí .

      , người kia nhất định phải nàng, nhất định nàng còn sống. Đó phải nàng, nàng rất kiên cường, rất dũng cảm, chuyện này sao có thể chứ. Tư Mã Phong lập tức đuổi theo Tần vương gia.

      o0o


      "Ta đưa Minh Nguyệt về rồi."

      "Minh Nguyệt trở về rồi sao?" Tần phúc tấn hứng khởi chạy lên.

      "Minh Nguyệt làm sao vậy?" Nhìn nhi nữ nằm trong lòng Tần vương gia, Tần phúc tấn lập tức luống cuống. "Nó ngủ sao?"

      "Nhi nữ quá mệt nên nàng ngủ đấy thôi."

      "Nhi nữ, nhi nữ của ta, con mở mắt ra nhìn ngạc nương . "Tần phúc tấn khóc nức lên.

      Tần vương gia cũng ngấn lệ ngồi bên cạnh.

      "Là ai? Là ai hại chết nhi nữ của ta?"

      "Là nhi nữ chúng ta vô phúc." Con ông cũng còn, bây giờ còn có thể gì đây? Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.

      "Vì sao bọn họ đối xử với con ta như vậy? Vì sao? Ông trời có mắt, con đáng của ta sao lại biến thành thi thể lạnh giá, con bảo mẫu thân phải làm sao đây, con ơi."

      Tần vương gia ôm lấy Tần phúc tấn, đối với ra của con , bà chỉ có thể thương tâm.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 74 : Tuyệt đối có khả năng (1)

      Điện Tiêu Phòng ồn ào tiếng cười, khí vui tươi, bởi đây là hôn lễ của công chúa Thanh quốc, cho nên đoàn rước dâu kéo dài từ cung cấm đến tận Vĩnh Lạc vương phủ.

      Tư Mã Ngọc Cơ đầu đội mũ phượng, vai đeo khăn hỷ ngồi trước bàn trang điểm.

      "Ngọc Cơ công chúa, hôm nay xinh đẹp, nếu biểu ca nhìn thấy nhất định thần hồn điên đảo." Thôi Nhân Nhân ngắm nhìn Tư Mã Ngọc Cơ, bộ hy phục này nếu để nàng mặc vào nhất định còn xinh đẹp hơn ta.

      Tư Mã Ngọc Cơ thẹn thùng cười, "Nhân Nhân muội muội, về sau đều là người nhà rồi."

      "Phải ha, về sau ta gọi là biểu tẩu." Chờ biểu ca cùng Ngọc Cơ công chúa kết hôn xong, chỉ còn mình và Tư Mã Phong, Thôi Nhân Nhân thầm nghĩ, trong lòng thể vui vẻ.

      "Nếu sau này kết hôn với vương huynh, ta cũng gọi là vương tẩu." Tuy biết Tư Mã Phong có ý với Thôi Nhân Nhân, nhưng nếu như vì giao hảo giữa hai nước, chừng vương huynh cự tuyệt.

      Thôi Nhân Nhân cúi đầu làm bộ thẹn thùng, "Công chúa gì vậy chứ, muội và vương tử giống như nghĩ đâu."

      "Nhân Nhân muội muội cần phải xấu hổ, muội và vương huynh đúng là trời sinh đôi, ai hợp với huynh ấy hơn muội đâu. Ta ủng hộ."

      "Đa tạ công chúa, à phải, là tẩu tẩu a. Ha ha."

      Dứt lời, hai người đều cao hứng cười lớn.

      o0o


      "Thế nào? Có tin tức gì của Minh Nguyệt ?" Hách Liên Vũ hỏi Hách Võ.

      "Hồi vương gia, chuyện này --- ---" Hách Võ khúm núm, nửa muốn nửa .

      "Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi mau ." Mấy hôm nay biết thái hậu đem nàng giấu đâu. Dưỡng Tâm điện, Dưỡng Tâm điện kia xuất trong tử cấm thành này khi nào? Từ lớn lên trong cung cũng chưa từng nghe qua.

      "Chuyện này, vương phi, à cách cách, ấy --- ---"

      "Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi mau ra." Hách Liên Vũ kiễn nhẫn gầm lên.

      "Thuộc hạ nghe các cung nữ bàn tán Minh Thanh công chúa mà thái hậu vừa nhận, ấy ------"

      "Nàng làm sao?" Hách Liên Vũ nắm chặt áo Hách Võ, trừng mắt nhìn .

      "Nghe ấy sinh bệnh, hoàng thượng thỉnh thái y nhưng ai biết cụ thể ra sao." Hách Võ vốn muốn , dù sao hôm nay cũng là ngày vui của vương gia, nếu để ngài biết được vương phi còn, biết ra sao.

      "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt nhất định xảy ra chuyện rồi." Hách Liên Vũ buông Hách Võ ra, chạy về hướng Càn Thanh cung.

      "Vương gia, vương gia, hoàng thượng người. . . ." Thái giám trong Càn Thanh cung vội vàng ngăn Hách Liên Vũ lại.

      "Ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng." Hách Liên Vũ hét lớn, nhưng vẫn bị thị vệ cản lại.

      "Vương gia, tại hoàng thượng muốn gặp ai, nếu có chuyện gì, đợi lát nữa tiểu nhân thay người báo lại."

      "Ta có chuyện rất quan trọng, nhất định phải gặp hoàng thượng bây giờ." Hách Liên Vũ chẳng để tâm đến quấy nhiễu của bọn họ, kiên quyết bước vào.

      "Để đệ ấy vào, các ngươi lui ra ." Hách Liên Kiệt ra, nghe tiếng ồn ào, liền đoán được hẳn Hách Liên Vũ biết chuyện của Minh Nguyệt.

      "Hoàng huynh, Minh Nguyệt nàng làm sao vậy?" Hách Liên Vũ theo Hách Liên Kiệt vào trong.

      Hách Liên Kiệt liếc nhìn Hách Liên Vũ, trả lời, chỉ : "Hôm nay là ngày vui của đệ, đệ đến đây làm gì?"

      "Hoàng huynh, đệ chỉ muốn biết nàng nay ra sao?" Hách Liên Vũ vội vàng .

      Tuy thái hậu hạ lệnh giữ kín chuyện của Tần Minh Nguyệt, được truyền ra ngoài, nhưng Hách Liên Kiệt hiểu giấy nào gói được lửa. "Minh Nguyệt, nàng -----"

      "Minh Nguyệt nàng làm sao?"

      "Nàng rời xa thế gian này." Hách Liên Kiệt xong liền vỗ vai Hách Liên Vũ.

      Chương 75 : Tuyệt đối có khả năng (2)


      " thể nào, thể nào. Hoàng huynh, huynh nhất định đùa giỡn với đệ." Hách Liên Vũ thống thiết nhìn Hách Liên Kiệt, hi vọng Hách Liên Kiệt cười bảo, "Huynh chỉ đùa thôi."

      "Khi ngự y đến muộn, nàng thương tâm quá độ đến sinh bệnh. Lời sau cuối nàng với ta là hy vọng sau khi nàng ra có thể trở về Tần vương phủ."

      " đâu, Minh Nguyệt chưa chết, nàng thể chết." Hách Liên Vũ nhìn Hách Liên Kiệt, hi vọng Hách Liên Kiệt có thể với đây phải là .

      "Ta đem thi thể của nàng giao cho Tần vương gia, ta biết vì sao lại thành ra thế này." Tuy Hách Liên Kiệt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng bi thương vô hạn.

      ", ta tin, ta tin." Hách Liên Vũ đau đớn gào thét.

      "Tuy bản thân ta cũng mong đây là , nhưng chính mắt ta chứng kiến nàng nhắm mắt, rời khỏi thế gian này."

      "Là đệ, là đệ hại chết nàng. Đệ từng dẫu cho sơn vô lăng thiên địa hợp cũng rời xa nàng, nhưng đệ bội ước. Nàng nhất định rất hận đệ nên mới ôm hận mà chết. Là đệ hại chết nàng." Hách Liên Vũ lầm bầm , tựa như cái xác hồn.

      "Nàng cười, nàng cười rất đẹp." Hách Liên Kiệt biết, cả đời này cũng thể nào quên được nụ cười tuyệt mĩ cuối cùng kia của Tần Minh Nguyệt.

      "Đệ tìm nàng. Đệ phải tìm nàng." Hách Liên Vũ xong liền lao ra phía cửa.

      Hách Liên Kiệt bèn kéo lại, "Đệ rồi Ngọc Cơ công chúa phải làm sao? Cho dù đệ hờ hững Ngọc Cơ, nhưng còn quốc gia đại ."

      "Công chúa? Quốc gia? Trong lòng đệ gì quan trọng bằng Minh Nguyệt, dẫu có phải phụ cả thiên hạ, đệ cũng muốn mất nàng. Minh Nguyệt còn, cuộc đời này đối với đệ còn ý nghĩa." Hách Liên Vũ cởi bỏ y phục tân lang, ném xuống đất.

      "Đệ bình tĩnh lại , ta biết cái chết của Minh Nguyệt khiến đệ chịu đả kích lớn, nhưng đệ nên lấy đại cuộc làm trọng." Hách Liên Kiệt giữ chặt tay Hách Liên Vũ buông. Tuy rằng trong lòng giang sơn hay mỹ nhân đều quan trọng, nhưng chuyện này ảnh hưởng đến cả thiên hạ Đại Minh.

      "Đại cuộc, đại cuộc cái gì chứ. Mất nữ nhân mình thương quan trọng sao? Nàng là người con đệ nhất đời này, đệ nàng hơn cả bản thân mình, ấy thế mà cũng chính tay đệ hại chết nàng. Huynh bảo đệ làm sao bình tĩnh đây, chẳng lẽ nhìn mặt nàng lần cuối đệ cũng thể sao?"

      "Chờ qua đêm nay, mai ta để đệ . Người đâu, đưa vương gia về điện Tiêu Phòng."

      Vài tên thị vệ bước vào, trái phải đưa Hách Liên Vũ .

      Hách Liên Vũ cũng phản kháng, mất người con thương nhất đối với giống như mất hết tất cả. Thân thể này cũng chỉ là cái xác hồn, đẫu đâu cũng chỉ là cái xác rõng, có tâm, càng có linh hồn.

      "Vương gia, vương gia, người làm sao vậy?" Thấy Hách Liên Vũ bị thị vệ áp giải về, Hách Võ vội vàng theo.

      Mấy tên thị vệ buông Hách Liên Vũ ra.

      ngồi bất động ghế, lời, hai mắt mông lung điểm tựa.

      "Vương gia, vương gia." Hách Võ gọi liền vài tiếng, nhưng chẳng phản ứng.

      Giờ bái đường thành thân sắp đến, nhưng sao vương gia lại như người mất hồn thế này, vậy phải làm sao đây.

      "Minh Nguyệt, được, ta phải tìm Minh Nguyệt." Hách Liên Vũ đứng phắt dậy, chạy ra ngoài.

      "Vương gia, vương gia, người định đâu?" Hách Võ liền đuổi theo.

      "Khởi bẩm vương gia, hoàng thượng có chỉ, hôm nay vương gia thể rời khỏi điện Tiêu Phòng."

      Chương 76 : Thương tâm quá độ

      "Ta phải tìm Minh Nguyệt, nàng đợi ta, ta phải tìm nàng." Mặc cho Hách Liên Vũ gào thét, thị vệ vẫn kiên quyết giữa cửa để ra ngoài.

      "Minh Nguyệt, ta phải tìm Minh Nguyệt." Hách Liên Vũ cảm thấy được máu trong người dâng lên, vừa lên tiếng phun ra ngụm máu tươi.

      "Vương gia, vương gia, người làm sao vậy? Mau, mau truyền thái y." Hách Võ lập tức lao đến đỡ lấy Hách Liên Vũ sắp ngã nhào.

      Thị vệ gác cửa cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy truyền thái y. Vương gia là đệ đệ của hoàng thường, là nhi tử của hoàng thái hậu, nếu ngài thực xảy ra chuyện, chừng cái đầu này khó giữ.

      "Vương gia, thái y đến ngay." Hách Võ đỡ Hách Liên Vũ đặt lên giường, nhìn khuôn mặt xám như tro của chủ tử, khỏi sốt ruột, lo lắng.

      "Thái y đến, thái y đến."

      "Thái y, ông mau xem xem vương gia bị làm sao."

      Thái y bắt mạch cho Hách Liên Vũ, sau mới lên tiếng: "Vương gia tương tâm quá độ, chỉ cần điều trị tốt có gì trở ngại. Nhưng nếu như ngài lại chịu đả kích, ta e là vô phương cứu chữa."

      "Vậy khi nào vương mới tỉnh lại?" Hách Võ sốt ruột hỏi.

      "Việc này ta thể chính xác, chỉ sợ ngay lúc này thể hồi tỉnh." Hôm nay nhiều việc lạ xảy ra, hoàng thượng coi trọng vì thương tâm quá độ mà vong mạng, sao ngay cả vương gia cũng bỗng nhiên thương tâm quá độ đến ngất xỉu.

      "Nhưng hôm nay là ngày vui của vương gia, nếu ngài cứ như vậy phải làm sao?"

      "Chuyện này ta cũng có cách, nhưng đây là chuyện đại , phải chúng ta có thể làm chủ. Chuyện này nên mau chóng bẩm lên hoàng thượng, ta kê thuốc, đợi khi vương gia tỉnh lại cho ngài dùng."

      "Đa tạ thái y." Hách Võ nhận lấy đan dược đưa cho cung nữ bên cạnh. " chăm sóc vương gia cho tốt, ta đến tìm hoàng thượng chuyến."

      "Vâng."

      o0o


      "Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng."

      "Ngươi chẳng phải là thị vệ thân cận của hoàng đệ sao? Sao ở bên chủ tử ngươi mà đến đây làm gì?"

      "Hồi bẩm hoàng thượng, vương gia vừa ngất , thái y là do ngài nhất thời thương tâm quá độ, vẫn còn chưa tỉnh lại. Thuộc hạ biết phải làm sao nên mới mạo muội đến bẩm báo hoàng thượng."

      "Nghiêm trọng đến vậy sao?"

      "Thái y chỉ cần điều trị tốt có gì trở ngại. Nhưng thể để vương gia chịu thêm đả kích, bằng nguy hiểm đến tính mạng." Hách Võ cẩn thận bẩm báo lại.

      Thế này là sao đây, Minh Nguyệt vừa mất, vạn nhất hoàng đệ. . . . "Ngươi trông chừng vương gia, chuyện còn lại trẫm xử lý."

      "Tạ ơn hoàng thượng, thuộc hạ xin cáo lui."

      Xem ra tình cảm giữa Minh Nguyệt và Vũ sâu đậm hơn nghĩ, lại càng thể so sánh. "Ôi, hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa nguyện thề sống chết."

      o0o


      "Kì lạ , muộn thế này sao vương gia còn chưa đến a?" Tư Mã Ngọc Cơ xốc khăn trùm đầu lên nhìn về phía cửa.

      "Công chúa, công chúa, khôg xong rồi. Nô tì vừa nghe cung nữ kia vương gia thổ huyết ngất xỉu." Tì nữ thân cận của Tư Mã Ngọc Cơ hoang mang chạy vào .

      "Tại sao lại như vậy? truyền thái y chưa, nghiêm trọng lắm sao?" Tư Mã Ngọc Cơ lập tức ném bỏ khăn che, đứng lên.

      "Chuyện này, nô tì cũng ."

      Hôm nay là ngày vui của mình a, sao lại xảy ra chuyện này chứ. " được, ta phải xem sao."

      "Công chúa, người thể . Đêm tân hôn nếu ra ngoài là điềm gở đó."

      Đến lúc này còn lo lắng cái gì may mắn cái gì điềm gở chứ. "Ta quản được nhiều như vậy." Tư Mã Ngọc Cơ mở cửa chạy vội ra ngoài.

      Chương 77 : Vì sao đợi ta?

      Tần vương gia kéo Tần phúc tấn nhất định chịu rời xa Tần Minh Nguyệt ra, "Để nữ nhi ngủ yên ."

      ", con đáng thương của mẹ." Tần phúc tấn nhìn nắp quan tài từ từ khép lại. thể tin được rằng nữ nhi còn nằm đây thôi, ấy thế mà dương xa cách.

      Tần vương gia ôm lấy Tần phúc tấn khóc nấc lên, lại nhìn quan tài dần khép lại, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này, phải ai cũng hiểu được.

      o0o


      "Minh Nguyệt, ta phải gặp nàng." Hách Võ dìu Hách Liên Vũ bước đến.

      Chứng kiến linh đường trắng toát, quan tài tối đen như mực, Hách Liên Vũ hoàn toàn gục ngã. Những tưởng chỉ là cơn ác mộng, nào ngờ vẫn là , chẳng thể đổi dời. Hách Liên Vũ đẩy Hách Võ ra, đến bên cạnh quan tài.

      Người ở bên trong đúng là Minh Nguyệt, nàng giống như ngủ vậy. "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt à, sao nàng tỉnh lại? Ta phải dù sơn vô lăng thiên địa hợp, ta cũng rời xa nàng sao? Nhưng nàng lại giữ lời, sao nàng lại bỏ ta mà ."

      Mặc cho Hách Liên Vũ có gào thét ra sao, người trong quan tài vẫn như trước nhắm mắt động đậy. "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, sao nàng đợi ta, vì sao, vì sao?" Hách Liên Vũ khóc, nhưng mặt có lấy giọt lệ.

      "Vương gia, ngài hãy để Minh Nguyệt yên nghỉ ." Tần vương gia đến bên cạnh Hách Liên Vũ nhàng .

      "Là ta hại chết Minh Nguyệt, là ta, chính ta hại chết nàng. Đều tại ta ràng với nàng. Ta tưởng nàng đợi ta, nàng tin ta, nào ngờ. . . . Là ta hại chết nàng."

      "Là Minh Nguyệt nhà ta bạc mệnh." Tần vương gia nhìn nữ nhi nằm trong quan tài, chuyện này có thể trách ai được kia chứ?

      "Ta rồi, ta cần gì cả, ta chỉ cần mình nàng, ta thể mất nàng. Minh Nguyệt, sau này chúng ta bao giờ. . . . rời xa nữa." Hách Liên Vũ đứng lên, ôm lấy Tần Minh Nguyệt.

      "Vương gia, ngài muốn làm gì? Minh Nguyệt rồi, ngài hãy để yên nó yên ." Tần vương gia muốn con mình chết được an bình.

      "Ta bao giờ rời xa Minh Nguyệt nữa, ta đưa nàng đến nơi chỉ có hai chúng ta, nơi bất luận là ai cũng thể quấy rầy." Hách Liên Vũ ôm thi thể Tần Minh Nguyệt ra ngoài.

      "Vương gia, chàng làm gì vậy? Nàng ta cũng chết, chẳng lẽ chàng thấy sao?" Tư Mã Ngọc Cơ mang theo tốp người đến.

      Trong mắt Hách Liên Vũ chỉ có người con ôm trong lòng, cái liếc mắt cũng cho Tư Mã Ngọc Cơ. "Nàng chết, nàng nhất định ở đâu đó chờ ta."

      "Chàng tỉnh lại cho thiếp, bây giờ thiếp mới là vương phi chàng cưới hỏi đường hoàng. Thiếp cho phép chàng còn tình cảm với nàng ta." Tư Mã Ngọc Cơ phẫn nộ chỉ vào Tần Minh Nguyệt.

      " có được cái muốn, còn hồ nháo cái gì? Vương phủ, vương phi, hết thảy đều là của , nhưng trái tim ta vĩnh viễn thuộc về , đừng vọng tưởng." Hách Liên Vũ giận giữ trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Cơ.

      "Thiếp có chỗ nào bằng nàng ta? Cho dù nàng ta chết chàng cũng chịu nhìn thiếp lấy lần." Tư Mã Ngọc Cơ bi thương hét lên.

      "Người ta , vĩnh viễn chỉ có Tần Minh Nguyệt. Mặc kệ nàng còn sống hay chết." Hách Liên Vũ kiên nghị .

      "Chàng đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ chàng sợ khiến hai nước giao tranh sao? Chàng đừng quên ta chính là công chúa Thanh quốc, ta muốn chàng buông thi thể ta ra, lập tức theo ta hồi phủ."

      " lầm rồi, bây giờ ta chỉ là bá tánh bình thường, phải vương gia. Ta chỉ là nam nhân bình thường, chiến tranh và cả những thứ khác đều liên quan đến ta. Mất người thương chính là mất tất cả. Sau này ta chỉ muốn ở bên cạnh Minh Nguyệt." Dứt lời, Hách Liên Vũ dịu dàng ngắm nhìn người con trong lòng.

      "Nàng ta chết, nàng ta chết rồi." Chứng kiến Hách Liên Vũ thương Tần Minh Nguyệt, Tư Mã Ngọc Cơ như phát điên.

      Chương 78 : Nơi chỉ có hai người

      Hách Liên Vũ chút lưu tình, lạnh lùng gạt Tư Mã Ngọc Cơ ra. " tại Minh Nguyệt chết, còn chưa vừa lòng? Nếu phải tại , Minh Nguyệt có thể ra nông nỗi này sao?"

      "Phải, nàng ta chết là ta vui vẻ nhât, ta còn mong nàng ta chết sớm chút." Tư Mã Ngọc Cơ lớn tiếng , hai hàng nước mắt lăn dài má.

      Hách Liên Vũ chẳng thèm để tâm, tiếp tục ôm Tần Minh Nguyệt ra ngoài.

      "Ngài muốn đem nhi nữ của ta đâu?" Tần phúc tấn ngăn cản Hách Liên Vũ.

      "Đến nơi chỉ có hai chúng ta, có ai đến làm phiền." Hách Liên Vũ xong liền vòng qua người Tần phúc tấn bỏ .

      "Nhi nữ, nhi nữ của ta."

      Tần vương gia ôm Tần phúc tấn, "Nàng yên tâm, vương gia cũng thương Minh Nguyệt nhiều như chúng ta vậy."

      "Chàng vô tình, vậy đừng trách ta vô nghĩa." Tư Mã Ngọc Cơ vừa lớn tiếng vừa nhìn theo bóng dáng Hách Liên Vũ dần khuất xa.

      Nhưng vẫn như trước, Hách Liên Vũ cái cũng quay đầu lại.

      Hách Võ nhanh chóng đuổi theo, lẳng lặng theo sau họ.

      "Hách Võ, ngươi cần theo ta, ta còn là vương gia rồi."

      ", dẫu ngài còn là vương gia, ngài vẫn luôn là chủ tử của tôi."

      "Ta bây giờ chỉ là bá tánh bình thường, có tư cách làm chủ tử của ngươi, ngưi quay về ."

      "Vậy vương gia muốn đâu?"

      "Đến nơi thanh tĩnh đầy hoa cỏ, nơi ta có thể cùng Minh Nguyệt vĩnh viễn rời xa." Hách Liên Vũ nhàng đáp.

      Chằng lẽ là. . . chẳng lẽ vương gia. . . .? "Vương gia, thuộc hạ xin người đừng giữ trong lòng, tuy rằng Minh Nguyệt vương phi còn, nhưng thuộc hạ nghĩ vương phi cũng mong thấy người vì vương phi mà từ bỏ tính mạng mình."

      "Ngươi yên tâm, ta tiếp tục sống tốt, dùng suốt quãng đời còn lại tốt chăm sóc nàng." Hách Liên Vũ lúc này rất bình tĩnh, có bi thương, chỉ có trái tim thương người con trong lòng , vĩnh viễn thay đổi.

      "Nhưng . . . ."

      "Ngươi quay về , sau này Minh quốc tồn tại người tên Hách Liên Vũ."

      " thể để thuộc hạ tiếp tục theo hầu ngài sao?"

      " cần, ngươi có con đường của ngươi, nhất thiết phải theo ta." xong, Hách Liên Vũ ôm Tần Minh Nguyệt rời .

      Nhìn bóng dáng Hách Liên Vũ dần biến mất, Hách Võ như chết lặng. Theo vương gia nhiều năm, Hách Võ biết vương gia vì chuyện Minh Nguyệt vương phi ra mà đau lòng, còn gì có thể khiến vương gia lưu luyến.

      "Hách Võ, vương gia làm sao vậy?" Hách Liên Kiệt hỏi Hách Võ.

      "Vương gia đưa Minh Nguyệt vương phi rồi, ngài là muốn đến nơi có hoa cỏ cùng vương phi."

      "Sao ngươi ngăn đệ ấy? Nếu đệ ấy xảy ra chuyện phải làm sao?" Đúng là chuyện tiếp theo chuyện, ban đầu là cái chết của Tần Minh Nguyệt, sau là hoàng đệ ngã bệnh, rồi từ bỏ danh hiệu vương gia nơi nào . Hôm nay Tư Mã Ngọc Cơ lại đến đây gào khóc, náo loạn đòi về Thanh quốc, hoàng thái hậu lại vì chuyện của hoàng đệ mà ngã bệnh, chà, là muốn điên đầu.

      "Vương gia ngài muốn đến nơi ai tìm thấy, vì Minh Nguyệt vương phi mà sống tốt."

      "Ngươi lui xuống trước , trước khi vương gia trở về, chuyện trong vương phủ giao cả cho ngươi."

      "."

      Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, khá khen cho đệ, cứ thế mà rời , để lại bao rắc rối, đệ hoàng huynh ta phải làm sao đây? Hách Liên Kiệt ôm đầu, trước tiên phải giải quyết chuyện của Tư Mã Ngọc Cơ, bằng nếu chiến tranh thực nổ ra khiến biết bao sinh linh đồ thán.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79 : Kỳ nữ hồng nhan bạc mệnh

      "Khởi bẩm hoàng thượng, vương tử Thanh quốc cầu kiến."

      "Cho vào." Hách Liên Kiệt buông tấu chương xem xuống, nhìn về phía cửa.

      "Tham kiến hoàng thượng."

      "Vương tử miễn lễ, ban tọa."

      "Tạ ơn hoàng thượng."

      "Vương tử đến đây là vì chuyện của Ngọc Cơ công chúa sao?"

      "Phải, chuyện của Vĩnh Lạc vương gia ta cũng biết. Ta nghĩ thực tình ai mong muốn tình thành ra như vậy." Đương nhiên điều Tư Mã Phong lưu tâm nhất vẫn là cái chết của Tần Minh Nguyệt.

      "Vương tử an tâm, ta cấp Ngọc Cơ công chúa cái công đạo."

      "Chuyện này chúng tôi cũng có ai, ta khuyên nhủ Ngọc Cơ. Đương nhiên tình hảo hữu giữa hai nước cũng vì chuyện này mà ảnh hưởng, dẫu sao đây cũng chỉ là việc riệng tư."

      "Vương tử minh, trẫm đây bội phục. Nhưng công chúa Ngọc Cơ gả cho hoàng đệ, chúng tôi tuyệt đối bạc đãi nàng. Tuy rằng tại hoàng đệ ở đâu , nhưng ta tin tưởng sau khi đệ ấy suy nghĩ kĩ nhất định trở về."

      "Hoàng thượng gnàn vạn lần đừng vậy, về chuyện này ta cũng thấy hổ thẹn, chỉ khiến vương gia mất người thương nhất, mà thế gian gian này mất kỳ nữ phong hoa tuyết nguyệt đa tài đa nghệ. khiến người ta đau lòng."

      ngờ vị vương tử này cũng ái mộ Tần Minh Nguyệt giống . "Đúng vậy, chỉ e kỳ nữ như nàng có người thứ hai xuất đời, khiến người ta tiếc nuối."

      " dối gạt hoàng thượng, mấy tháng trước khi hai quan giao chiến, vì xuất của nàng mới khiến quân ta thoái lui. Lúc ấy ta chỉ biết nàng ấy phải người bình thường, cũng chính vì tìm kiến nàng mà ta mới đến Minh quốc, cơ nàng cư nhiên lại là vương phi của Vĩnh Lạc vương gia." Tư Mã Phong bỗng hồi tưởng lại những chuyện qua.

      "Chẳng lẽ tiên nữ trong lời đồn đại chính là Minh Nguyệt?"

      "Phải."

      "Nếu phải hôm nay được vương tử chỉ giáo, trẫm cũng biết Minh Nguyệt chẳng những dung mạo tuyệt trần, tài nghệ siêu phàm mà còn trí dũng song toàn, khí khái thua gì trang nam tử. đáng tiếc, đáng tiếc." Hách Liên Kiệt thương tiếc .

      "Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, xem ra đúng là ông trời ghét người hồng nhan."

      "Đến nay trẫm vẫn thể nào quên được vũ nghệ của nàng, tiếng ca thanh thoát, từng ánh mắt nụ cười, từng cử chỉ lời , có lẽ đời này tìm được Minh Nguyệt thứ hai."

      Nghe Hách Liên Kiệt vậy, Tư Mã Phong cũng lấy làm bất ngờ. Là nam nhân hẳn ai cũng từng lần cảm mến nàng, nào là tiếng ca, nào là vũ nghệ, nào là giọng , dáng diệu, nụ cười, từng chút từng chút chiếm lấy lòng người, để rồi trở thành dấu ấn vĩnh cửu. "Có lẽ Vĩnh Lạc vương gia là nam tử hạnh phúc nhất thế gian, chiếm được tình của như vậy khiến người ta ngưỡng mộ. Dẫu cho nàng mất, nhưng tình của họ gì có thể thay đổi."

      "Phải, rốt cuộc ta cũng hiểu được vì sao hoàng đệ lại cố chấp với nàng như thế. Nữ nhân thường rất hào nhoáng, nhưng mỹ nữ như nàng lại đến thế thâm sau, khiến ai cũng đều muốn quý trọng nàng, muốn cùng nàng cả đời bên nhau."

      "Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa nguyện thề sống chết. Nhân gian vô thường, cảm động nhất vẫn là mặc cho người thương còn sống hay khuất, tình của kẻ ở lại vĩnh viễn đổi thay. Dẫu cho kiếp này vô duyên vô phận, nhưng hai trái tim vẫn khao khát bên nhau; dẫu là chân trời góc biển, quản chi sông cạn đá mòn, vĩnh viễn cũng thay đổi." Có lẽ tình kiên định của bọn họ cũng như vậy, tình vĩnh hằng. Nếu người Tần Minh Nguyệt , Tư Mã Phong tin tưởng tuyệt đối thua bất kì ai.

      Hai người đàn ông chứ như vậy, ngươi câu, ta câu cùng nhau đàm luận về Tần Minh Nguyệt, là thương tiếc, là thương, say đắm. . . Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là những câu chữ, những hình ảnh lưu giữ nơi trái tim.

      Chương 80 : Cảnh còn người mất

      "Vương huynh, muội nghe huynh định vài ngày nữa về nước, có ?" Tư Mã Ngọc Cơ nhìn Tư Mã Phong ngắm hoa trong hoa viên.

      "Phải, ta định hỏi xem muội tính thế nào, theo ta về nước hay muốn ở lại đây?" Tư Mã Phong chẳng nhìn Tư Mã Ngọc Cơ, chỉ lưu luyến rời nơi Tần Minh Nguyệt từng đứng nhảy múa.

      " đến nước này, muội nghĩ trở về." Tư Mã Ngọc Cơ kiên quyết đáp.

      "Cho dù muội có ở lại Hách Liên Vũ cũng trở về, ta nghĩ muội cũng hiểu điều này. Chẳng lẽ muội cứ như vậy chờ cả đời sao?" Lòng Tư Mã Phong hiểu tính khí em quật cường này, tính cách chịu thua này vốn hình thành từ khi muội muội còn .

      "Muội tin chàng ta có vẻ trong nom chết kia cả đời, ngày nào đó chàng ta cũng trở về." Tư Mã Ngọc Cơ ta tin người sống đây đấu lại người chết.

      "Sao muội cứ phải lừa mình dối người, kỳ trong lòng muội hiểu hơn ai hết, ta quay lại." Tư Mã Phong muốn ra những lời này, nhưng nếu làm vậy chẳng còn cách nào khác khiến muội muội đối diện với .

      ", muội tin tưởng chàng trở về." Tuy đúng như Tư Mã Phong , nhưng tính cách chịu thua ai khiến Tư mã Ngọc Cơ thế nào cũng chịu cúi đầu thừa nhận nàng thua.

      "Muội cứ suy xét kĩ càng , dù thế nào ta cũng tôn trọng quyết định của muội." Có lẽ nên đến Minh quốc lần này, chẳng những mất người con mình thương nhất, còn khiến liên lụy đến bao người.

      "Ừm, huynh và Nhân Nhân thế nào?" Đến thời khắc này, Tư Mã Ngọc Cơ cũng hiểu được, người mình đau khổ đến nhường nào, nàng bắt đầu thấy cảm thông với Thôi Nhân Nhân, dù sao hai người cũng cùng cảnh ngộ.

      "Ta ràng với nàng ta, ta mong nàng ta lãng phí tuổi xuân vì ta, chỉ là ta thể nàng ta được. Có lẽ cuộc đời này ta ai nữa, cho nên ta muốn thương tổn Nhân Nhân."

      Tư Mã Ngọc Cơ hiểu vì đâu mà chỉ riêng Hách Liên Vũ, ngay cả vương huynh nàng cũng cố chấp buồn Tần Minh Nguyệt. Tuy rằng nàng ta chết, nhưng trái tim hại người họ chút cũng thay đổi. "Nàng ta tốt đến vậy sao?"

      "Nếu muội là nam nhân, nhất định muội cũng nàng." Tư Mã Phong thản nhiên .

      "Có lẽ, đáng tiếc muội phải, vĩnh viễn cũng thích nàng ta." Tuy nàng ta chết, nhưng nàng ta vẫn mãi là người cản trở hạnh phúc của ta, sao ta có thể thích nàng, chỉ hận nàng ta thôi còn hết.

      Hoa vẫn nơi đây, tiếng ca vẫn như văng vẳng bên tai, hồ điệp vẫn như trước bay lượn, đáng tiếc cảnh còn nhưng người khuất xa. Than tiếc từng câu từng chữ còn được nghe. Tiếc hận thế giới này như mất ánh sáng soi rọi, giờ nàng ở nơi nao? Ở nơi đẹp tựa tiên cảnh nhảy múa hay ở sơn tuyền đàn khúc thiên thượng nhân gian. Tất cả đều chỉ có thể lên trong ký ức, đối với nàng ta luôn nhung nhớ, đối với nàng ---- tình này vĩnh viễn cũng thể ra. "Dù sống hay chết, nàng hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc, vì sao nhiều người thương mà nàng lại , sao có thể khiến người ta ngưỡng mộ."

      "Vương huynh, huynh định tự tử vì nàng như Hách Liên Vữ chứ." Tư Mã Ngọc Cơ nghi ngờ nhìn Tư Mã Phong.

      "Ha ha, đáng tiếc, người nàng chẳng phải ta, bằng gì ta thể làm." Tư Mã Phong cười tự giễu.

      Điên rồi, những người này đều điên cả rồi, Tư Mã Ngọc Cơ còn biết gì.

      Chương 81 : Đôi nam nữ thần tiên chốn nhân gian

      Mười năm sau.

      Vĩnh Lạc vương phủ.

      "Tiểu Thúy, lại ở hậu viên chăm sóc hoa cỏ sao?"

      "Phải đó, Hách Võ, huynh xem, nơi này đẹp. Nếu cách cách nhìn thấy hẳn rất thích."

      "Mười năm, chẳng có lấy chút tin tức về vương gia, có lẽ vương gia vì quá bi thương nên cũng ra rồi."

      "Nếu có ngày, vương gia đưa cách cách trở về tốt biết mấy."

      Tuy hai người biết chuyện này là thể, nhưng vẫn luôn chờ đợi kì tích.

      o0o


      Tần Vương phủ.

      "Mười năm, nếu nhi nữ của chúng ta còn sống tốt biết mấy." Tần phúc tấn ngắm những loại hoa mà Minh Nguyệt thích, khỏi cảm thán .

      Mười năm trước, Hách Liên Vũ đưa nhi nữ của họ , đến nay cũng có tin tức, chớp mắt mười năm. "Nàng an tâm, nữ nhi chúng ta có lẽ nơi tuyệt đẹp hưởng cuộc sống hạnh phúc."

      "Vương gia, phúc tấn, có khách đến." Lão quản gia vội chạy đến hoa viên.

      "Có khách?"

      "Trẫm vĩ phục xuất tuần, thuận đường nên ghé Tần vương phủ thăm hai vị." Hách Liên Kiệt ra.

      "Tham kiến hoàng thượng." Tần vương gia và Tần phúc tấn khẩn trương quỳ xuống.

      "Miễn lễ, đây phải hoàng cung, cần đa lễ."

      "Tạ ơn hoàng thượng."

      "Hoa cỏ nơi đây đều là của Minh Nguyệt sao?" Hách Liên Kiệt nhìn khắp vườn hoa đương khoe sắc, liền nhớ đến khoảnh khắc nàng nhảy múa tại hoa viên điện Tiêu Phòng,

      "Phải, cây cỏ nơi đây đều là những loại Minh Nguyệt thích từ khi còn ." Tần phúc tấn cũng bắt đầu tưởng niệm nhi nữ.

      "Mười năm, chuyện mười năm trước như hiển trước mắt. tại thiên hạ thái bình, mối giao hảo với Thanh quốc cũng rất tốt đẹp, lại xảy ra chiến tranh nữa. Nếu hoàng đệ và Minh Nguyệt còn ở đây tốt biết bao."

      " biết mấy năm nay hoàng thượng có tin tức gì của Vĩnh Lạc vương gia chăng?" Tần vương gia hỏi.

      "Trẫn lần này vi phục xuất tuần cũng là vì chuyện của hoàng đệ và Minh Nguyệt. Mấy năm nay, trẫm vẫn luôn cho người điều tra về hoàng đệ, nhưng đều vô vọng. Gần đây có người hồi báo, có đôi nam nữ thần tiên ở phía Đông Nam Đại Minh, chẳng những trượng nghĩa còn hành hiệp chữa bệnh, xoa dịu nỗi đau của bách tính. Đáng tiếc hai người họ hành tung bất định."

      "Chẳng lẽ là Vĩnh Lạc vương gia và Minh Nguyệt sao? Nhưng Minh Nguyệt phải . . . ."

      "Đúng vậy, trẫm cũng ngờ, nhưng trẫn vẫn tin tưởng hai người kia chính là bọn họ. tại Ngọc Cơ công chúa cũng tìm được hạnh phúc, nếu bọn họ có thể trở về tốt rồi."

      "Vương gia, có khi nào nhi nữ của chúng ta còn sống?" Tần phúc tấn kích động nhìn Tần vương gia.

      Tần vương gia vỗ vỗ bàn tay Tần phúc tấn, ôn nhu : "Yên tâm , nếu nhi nữ của chúng ta còn sống, nó nhất định trở về."

      "Trẫn cũng nghĩ vậy, nếu Minh Nguyệt còn sống, bọn họ nhất định ngày nào đó trở về."

      o0o


      "Đại vương, nơi này là trấn ở phía Tay Nam Minh quốc." Mạc Ngôn bẩm báo với Tư Mã Phong.

      "Chà, cuối cùng cũng đến nơi, hi vọng có thể tìm thấy hai người trong lời đồn." Mười năm, tưởng rằng chuyện gì qua cũng qua rồi, ngờ lời đồn đại về đôi thần tiên lại khiến người ta dấy lên hi vọng. Nếu nàng còn sống tốt.

      "Thuộc hạ cho người dò la, có tin tức lập tức báo lại." Chuyện của Tần Minh Nguyệt, Mạc Ngôn cũng nghe qua, nhưng hiểu vì đâu đại vương đến bây giờ vẫn chưa chịu buông tay. Mười năm, mười năm, ngày nào cũng như ngày nào, ngài vẫn cố chấp buông.

      "Được, chúng ta đây đó ngắm cảnh lát."

      "Nghe trấn Tây có ngọn núi kì lạ, bốn mùa hoa nở, mát mẻ dễ chịu, rất nhiều người cất công từ xa đến thăm."

      ", chúng ta du ngoạn phen." Tư Mã Phong đứng lên ra ngoài."

      "."

      Chương 82 : Hội ngộ

      Đến chân núi, Tư Mã Phong ngước mắt nhìn lên, ngọn núi này tuy cao nhưng lại khiến người ta cảm thấy như chốn tiên cảnh, sương khói vấn vít.

      Đặt chân lên lối , Tư Mã Phong hướng về phía đỉnh. Cây cỏ che rợp khắp lối , mùi hoa dại thoang thoảng, khí tươi mát khiến tinh thần ta sảng khoải, thư thái.

      Chốc lát hai người đến đỉnh núi.

      "Đại vương, người nghe xem, có tiếng ai gảy đàn." Mạc Ngôn chỉ về phía trước xa.

      "Phải, biết là ai có nhã hứng đệm cầm đỉnh núi như chốn thần tiên này. Chúng ta qua đó xem thử." Tư Mã Phong về hướng phát ra tiếng đàn.

      tảng đả lớn, có vị nương thân vận bạch y, mặt đeo khăn che ngồi, đùi đặt cây đàn, mười ngón tay tao nhã đệm khúc. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn nam tử che mặt, khi lại chuyện chú gảy lên những giai điệu tuyệt vời.

      "Đại vương, người xem, người gảy đàn chính là vị nương che mặt kia."

      Bạch y nữ tử mang khăn che, chẳng lẽ là Minh Nguyệt sao? còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ nàng, nàng cũng ngồi chiếu, thân vận bạch y, mặt mang sa mỏng bình thản gảy đàn.

      Tư Mã Phong khẩn trương đến gần.

      Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử chăm chú nghe cầm khúc kia quay đầu nhìn hai người tiến lại gần, khỏi sửng sốt.

      Tư Mã Phong nhìn nam tử vừa quay đầu lại, tuy rằng ta mang khăn che, nhưng Tư Mã Phong thấy bóng dáng này vô cùng quen thuộc.

      "Ngài sao lại ở đây?" Nam tử che mắt hỏi Tư Mã Phong.

      "Quả nhiên là hai người?" Tư Mã Phong che giấu được nỗi vui mừng, hết nhìn nam tử che mặt lại nhìn đến vị nương gảy đàn.

      Tiếng đàn bỗng dừng lại, vị nương kia đứng lên đến bên cạnh nam tử che mặt, dịu dàng : "Chàng quen vị công tử này sao?"

      Nam tử che mặt ôn nhu cười bảo: "Phải, là lão bằng hữu của ta."

      Tư Mã Phong nhìn vị nương này, nào ánh mắt, nào giọng dịu dàng, quả là Minh Nguyệt. Nhưng sao nàng dường như quen biết ta? "Là Minh Nguyệt sao? Ta là Tư Mã Phong."

      Nữ tử hồ nghi nhìn Tư Mã Phong, "Vị công tử này, ngại quá, ngài biết ta sao?"

      Tư Mã Phong nhìn nam tử che mặt đợi chờ đáp án.

      Nam tử che mặt nắm lấy tay , nhìn Tư Mã Phong đáp: "Sau khi nàng tỉnh lại bị mất trí nhớ, còn nhớ được những chuyện trước kia. Mấy năm nay ta đưa nàng khắp nơi, hi vọng có thể gợi lại ký ức trong nàng."

      "Mất trí nhớ?" Khó trách nàng nhận ra ta, còn sống là tốt rồi, dù có mất trí nhớ cũng chẳng hề gì.

      "Phải, có lẽ ông trời còn thương tình, mang nàng từ cõi chết trở về, đây cũng là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho ta rồi." Tư Mã Phong nhìn vị nương kia, khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

      "Có thể gặp được hai người ở đây tốt quá. Ta chỉ đến cầu may, ngờ chuyện đồn đại là có ." Thấy Tần Minh Nguyệt còn sống, vui sướng thốt nên lời.

      "Ta cũng ngờ lại gặp ngài ở đây, cũng coi như bằng hữu lâu ngày gặp lại." đưa Tần Minh Nguyệt khắp nơi mười năm, đây là lần đầu tiên gặp được người quen, cảm giác này lâu rồi Hách Liên Vũ chưa thấy.

      "Mười năm, những tưởng tất thảy đều thay đổi, ngờ ra chút cũng chẳng đổi thay, vẫn là người năm ấy, chỉ là khi ấy chúng ta còn quá trẻ, quá ấu trĩ." Tư Mã Phong cảm thán .

      "Phải, mười năm như giấc mộng, có thể ở bên Minh Nguyệt cũng là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời ta."

      "Hai người định quay về sao?"

      "Có chứ, nơi ấy dù sao cũng là nhà của chúng ta, ngày nào đó chúng ta trở lại."

      "Thiếp cũng muốn quay về, chừng có thể nhớ lại chuyện trước kia." Tần Minh Nguyệt nhìn Hách Liên Vũ .

      "Nếu vậy chi bằng chúng ta cùng nhau trở về, ta cũng định đến bái kiến hoàng đế Minh quốc, nhân tiện thăm Ngọc Cơ."

      "Công chúa, nàng có khỏe ?" Hách Liên Vũ hỏi.

      "Mười năm cũng qua, muội ấy cuối cùng cũng gỡ bỏ được khúc mắc. Yên tâm , muội ấy tại rất hạnh phúc, lần trước ta còn nhận được thư, rằng nàng tìm được người đàn ông của đời mình."

      "Vậy tốt quá, chuyện vui nên trì hoãn, chúng ta mau xuất phát." Hách Liên Vũ nằm tay Tần Minh Nguyệt, cùng Tư mã Phong xuống núi, Mạc Ngôn theo phía sau ba người.

      Phía xa xa truyền đến tiếng ca.

      Hôm nay bầu trời trong xanh
      Nơi đâu cũng sáng ngời lộng gió
      Bươm bướm bận rộn, ong cũng chẳng ngơi tay
      Chú chim bận bịu, đám mây trắng kia cũng bận theo

      Vó ngựa bước cánh hoa rơi
      Vó ngựa bước cánh hoa rơi

      Từng đàn lạc đà qua trước mắt
      Tiếng chuông lạc đà vang tinh tang, ting tang
      Ở đây ca hát, ở kia cũng hát ca
      Gió cũng hát, nước cũng hát theo

      Đồng xanh bát ngát, bầu trời bao la
      Đồng xanh bát ngát, bầu trời bao la
      Trời bao la. . .


      ~Hoàn~

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :