1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỬU THIẾP THỊ QUÂN - Nạp Lan Thiến Nhân (32) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Nồng ái (2)

      Vũ Dạ Mị giật mình nhìn nàng liều lĩnh khóc lóc nức nở, chưa từng thấy nàng luống cuống như, là mình quá mức sao? Phiền não ném nàng qua bên, càng ngày càng nắm giữ nổi tim của mình. . . . . .

      Tịch Nhi khóc thút thít trong gian an tĩnh làm đau lòng người, đầu nàng vùi sâu vào trong hai cánh tay, chỉ có bả vai nhàng run rẩy, cả thân thể tận lực co rút thành cục, giống như sợ người khác phát mình dạng.

      Vũ Dạ Mị nhìn nàng co rút thành khối tròn vo giường , trong lòng buồn phiền khó chịu, mày nhíu lại , nếu là bình thường, nữ nhân ở trước mặt ôm đầu khóc rống, sớm đem nàng đá xuống giường, nhưng là, cố tình người trước mắt bây giờ lại là thập cửu ngu ngốc kia. . . . . .

      Nàng trước kia cũng khóc, xác thực nàng ở trước mặt còn chưa từng làm càn như vậy qua, hôm nay đây là thế nào? Chợt, bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt tràn ra nụ cười quỷ dị, thập cửu của , rốt cuộc nguyện ý chân đối mặt với . . . . . .

      phát , mình cũng cũng phải là rất ghét cái này khóc lỗ mũi thập cửu, ngược lại có chút mong đợi. . . . . .

      Vũ Dạ Mị đưa tay đem Tịch Nhi co rút thành cụchoàn toàn bọc vào trong ngực của mình, lời ngon tiếng ngọt, vẫn như cũ lạnh như băng ra lệnh: " cho khóc, có lời gì hảo hảo . . . . . ."

      Bại hoại, biến thái, ác ôn, kẻ điên. . . . . . Tịch Nhi toàn thân run rẩy càng thêm lợi hại, cắn chặt môi dưới, đem môi thương tích của mình cắn đến xuất huyết lần nữa..

      "Ngươi! Ngươi mở miệng ra, có nghe hay , nữ nhân ngu ngốc này!" Vũ Dạ Mị căng thẳng đưa tay nắm cằm của nàng, rốt cuộc lại để cho nàng khẽ mở miệng, sợ nàng lát tính tình quật cường lại tái phát, vội vàng nhân cơ hội đem ngón tay thô ráp nhét vào trong miệng nàng.

      Tịch Nhi ấm đầu, bất kể hậu quả hung hăng cắn ngón tay của , hai mắt nén giận, quyết định mở miệng ra nữa, Tay đứt ruột xót, đau đớn có thể nghĩ, vậy mà Vũ Dạ Mị toàn bộ lực chú ý cũng chỉ tập trung khuôn mặt nhắn sức sống bừng bừng của nàng, nơi đó biểu tình để cho say mê, cho dù cũng phải là thiện ý.

      Tối thiểu, thập cửu hề che giấu nội tâm ý tưởng chân , hề hồ đồ lờ mờ để cho sờ được giới hạn, hề vô duyên vô cớ khiến cho vô cớ nổi giận. Bây giờ thập cửu bởi vì mình mới vừa rồi xung động mà chán ghét mình, hận thể giết chết mình.

      Nàng bức này liều mạng dáng vẻ nổ lực lại lộ vẻ dữ tợn, lại thêm mấy phần đáng . thập cửu, nàng rốt cuộc che giấu ta bao nhiêu mặt phong tình như vậy?

      nghĩ tới như vậy, tự chủ nâng lên mập mờ mỉm cười, giống như trăng non mới lên, ám dạ túc, đều là cảnh đẹp mà người đời hiếm thấy. Mà trong con ngươi kia nhu tình như nước, cưng chìu dung túng, càng làm cho sức quyến rũ của đôi mắt màu lam đặc biệt mê người bắn ra bốn phía
      Tịch Nhi thấy được lại khỏi có chút dừng lại, cười, vẫn như vậy làm cho nàng tim đập thình thịch , cho dù ngắn ngủi mà hiếm thấy, lại làm cho nàng cách nào chống cự, si ngốc mà nhìn chằm chằm vào, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

      Trong miệng nàng còn hàm chứa ngón tay của , trong mắt còn chứa đựng lệ quang, nhưng mà mặt lại hồ đồ lờ mờ, mê mê hồ hồ nhìn Vũ Dạ Mị cũng si ngốc say say, trong lúc nhất thời, khí trở nên dị thường mập mờ —— bốn mắt nhìn thẳng vào mắt người đối diện, quá mức trong suốt, quá mức vẩn đục; quá mức sáng lóa như ánh mặt trời, mà quá mức hắc ám; quá mức đơn giản, quá mức phức tạp; quá mức bình thản, quá mức chích liệt. . . . . .

      Con đường phía trước khiến Vũ Dạ Mị mịt mờ, cùng phong bế lòng của lẫn nhau, có thể tới phía trước cùng nhau sao?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chưởng 32 : tình cảm nảy sinh (1)
      "Khởi bẩm vương gia bữa tối chuẩn bị song xuôi, ngài muốn hay ...." Tất má má cúi đầu bước vào,chưa hết câu nhận ra khí dị thường, ngẩn đầu nhìn trộm, nàng sợ tới mức nhất thời quỳ rập xuống đất, liên tục trách : " thập cửu phu nhân lớn mật, còn k mau nhả ra" Tịch nhi bị Tất má má lớn tiêng quát, nhanh chóng nhả ngón tay của ra , sợ hãi nhìn thấy ngón trỏ của hớn bị nàng cắn máu tươi chảy ra đầm đìa, nàng thầm nghĩ-- lần này xong rồi.
      "nô tỳ tội ác tày trời xin vương gia trách phạt" Tịch nhi sợ hãi luống cuống tay chân quỳ rạp mạt đất, lại bị bàn tay to lớn của từ giường đưa ra kéo nàng vào trong lòng.lạnh giọng phân phó:" truyền thái y"
      Đợi trừ 1 khắc sau lão thái y run lẩy bẩy vào tẩm thất, trán chảy ra 1 mảng mồ hôi.Gần đây Mị vương liên tiếp nhiều lần triệu thái y đến, mỗi lần đều gọi , mà vốn nhát gan yếu ớt, nhất là khi chẩn bệnh cho... thập cửu phu nhân...
      Lão thái y tuyệt vọng nhìn người con im lăng nằm trong lòng của mị vương. thầm ns trong lòng: hazzi, ngươi làm ơn thương lấy lão thái y già này... đừng gây chuyện nữa.
      "Lục thái y, còn mau băng bó miệng vết thương cho vương gia: Tấn công công nóng vội ra lệnh, đứng 1 bên định lấy ra vải băng màu trắng định tiến lại lâu khô miệng vết thương, lại bị 1 ánh mắt lẹnh lẽo trừng đến làm cho sợ hãi thối lui về phía sau.
      Vũ Dạ Mị nhìn Tịch nhi trong ở lòng k piết phải làm sao, đưa tay lên miệng nàng trầm giọng ra lệnh:"mở miệng" Tịch nhi k hiểu ý tứ của , nhưng nghe thấy mệnh lệnh của nên k dám chống lại.Khẽ mở miệng, liền đêm ngón tay còn rỉ máu của mình nhét vào miệng của nàng.
      " đk nhả ra". lạnh giọng quát, sau đó lại dán vào tai nàng nhàng ns: ng là người đầu tiên dám làm bổn vương đổ máu tươi".
      Tịch nhi cảm thấy dạ dày sôi sục khó chịu "ọe,ọe"ói ra đầy lòng .Đứng ở 1 bên mọi người đều kinh ngạc trợn mắt há môm khiếp sợ,này thập cửu phu nhân làm cho vương gia phát giận rồi.
      Vũ Dạ Mị sắc mặt xanh mét, nhìn thấy ngực mình toàn uế vật, gân xanh nổi lên, hung hăng cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng:: Ngươi cho là bổ vương k giết ngươi."
      " phải, nô tỳ lần này k phải cố ý..." Tịch nhi dùng bàn tay trắng muốt bối rối trc ngực lau, chung quanh mọi người cũng dần phản ứng lại. Tất má má nhanh lẹ phân phó nha hoàn lấy quần áo sạch đến.
      " như vậy lần trc ngươi đều là cố ý." k nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
      "K, k, nô tỳ k cố ý, nô tỳ lau cho người, k sao, k sao.." Tịch nhi thào, giống như an ủi tiểu hài tử áo bị dính bù bẩn.
      ràng là lỗi của nàng, vừa rồi lại bị lời ns của nàng làm cho ngạc nhiên, sường như thập cửu phu nhân sinh khí, ns những điều như vậy k giống những người bình thường, ngàng vạn lần k nên làm vương gia nổi giận. Mọi người cùng nhau nhìn về 1 phía, lại phát sắc mặt của vương gia vừa rồi còn xanh mét muốn giết người, mà bây h im xuống nghe lời ns đùa nghịch của nàng, mâu quang còn mạng theo 1 tia ôn nhu, cưng chiều đầy sủng nịnh...

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :