1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỬU NỮ TRÙNG SINH CHI QUÝ NỮ TÀ PHI - Minh Tử (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50:
      Nhìn thấy nụ cưới chắc chắn khuôn mặt Trì Nguyên Hiên, Chu Trừng Hoằng giấu được nghi hoặc hỏi: “Trước đó ta cũng dùng châm thử, nhưng cũng có dấu hiệu trúng độc”.

      Sở Ngâm Ngọc cũng tin tưởng đây là trúng độc bình thường, nếu khó phát như vậy, hẳn nên kiểm tra kĩ hơn.

      Nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc mặt vẫn là biểu thờ ơ, tựa hồ đây phải là chuyện của nàng vậy, nàng tựa như người từng trải, có được thông thấu mà người thường địch nổi.

      Trì Nguyên Hiên trong lòng khỏi bội phọc Sở Ngâm Ngọc, tiếp đó giải thích mối nghi hoặc trong lòng cho mọi người: “Đây quả thực phải là loại độc tầm thường, người khác rất khó để tra ra nó. Đây là loại cổ độc, chỉ có ở trong tộc mới có, mà loại độc Sở tiểu thư trúng, chính là trong số chúng”.

      “Độc cổ?”. Trừ bỏ Sở Ngâm Ngọc, những người khác đều đồng thanh kêu lên.

      “Đúng vậy, nó được gọi là Tình Cổ, hay Tình Hoa cổ. Là loại độc mà các cổ bà trong tộc thường có, dùng máu người luyện thành, mỗi ngày dùng máu nuôi, mười năm được con tình cổ. Này tình cổ có thể bỏ vào trong đồ ăn, hoặc trang phục, bình thường là những nữ tử Hoặc tộc xin loại cổ này để hạ người tình lang của bản thân. Mới đầu là tháng phát tác lần, là loại đau đớn tê tâm liệt phế. Tới gần kì cuối, cơ hồ là mỗi ngày lần, có nhiều người do chịu nổi đau đớn tra tấn tự sát, rất ít người có thể chống đỡ được đến cùng.
      Trì Nguyên Hiên chậm rãi , xong câu cuối cùng liền liếc mắt nhìn Sở Ngâm Ngọc. Xem vết bớt trán của nàng, hẳn là đến giai đoạn cuối, có thể thừa nhận thống khổ như vậy, nàng là người rất giỏi.

      Nghe xong lời của Trì Nguyên Hiên, trừ bỏ A Tuấn cùng Sở Ngâm Ngọc, Xuân Cầm cùng Chu Trừng Hoằng đều trợn mắt, khó tin.

      Hoặc tộc? Chưa bao giờ nghe thấy có tộc này.

      Tình cổ? Loại độc này thực xa lạ đối với bọn họ, ngay cả Chu Trừng Hoằng kiến thức rộng rãi cũng biết là thứ gì.

      “Nguyên sư huynh, vậy có cách giải loại độc này ?”. Vô luận là ngạc nhiên cỡ nào, điều Chu Trừng Hoằng e ngại nhất là có cách giải loại độc này hay .
      Nhìn ánh mắt tha thiết của Chu Trừng Hoằng, Trì Nguyên Hiên cảm thấy hẳn Sở Ngâm Ngọc là người mà sư đệ rất để ý. Trì Nguyên Hiên trả lời: “Có có, chỉ là…”

      “Chỉ là sao?”

      “Thuốc có thể tạm phát bệnh dễ kiếm, nhưng nếu muốn trị hẳn phối dược rất khó tìm, hơn nữa vết bớt trán Sở tiểu thư cũng cần cắt bỏ”.
      Trì Nguyên Hiên vừa , vừa nhìn Sở Ngâm Ngọc.

      “Vết bớt? Cắt bỏ?” Xuân Cầm nghe được lập tức nhịn được lên tiếng. Tuy rằng theo lẽ thường, nàng chỉ là nha hoàn, được phép cướp lời chủ nhân. Nhưng là nàng lo lắng cho tiểu thư, nếu có vết bớt này, chỉ dựa vào khí chất tại của tiểu thư, ngũ quan lại xinh xắn, cho dù là đệ nhất mỹ nhân của Tân Đô cũng đều sánh kịp. Mới đầu nàng cứ nghĩ vết bớt này là từ khi tiểu thư sinh ra liền có, tại nghe Trì Nguyên Hiên hẳn là do cổ độc ảnh hưởng . Nếu như có thể cắt bỏ nó tốt quá.




      Chương 51:

      sai. Vết bớt này vốn phải vốn từ khi sinh ra có. Đó là do cổ độc tích tụ lại. Sở tiểu thư vẫn còn chịu đựng được đến tận bây giờ, là nhờ công của vết bớt này, nếu có nó, e rằng… Sở tiểu thư sớm còn, cũng có thể là người hạ cổ nhẫn tâm muốn nàng sớm mất mạng, mà muốn nang lưu lại chịu hết mọi đau khổ đời”.

      Chúng ta khó lòng phòng bị những hiểm ác trong cuộc sống, nhưng mưu kế độc, Trì Nguyên Hiên sớm quen thuộc rồi.

      Nghe xong lời của Trì Nguyên Hiên, trừ bỏ Sở Ngâm Ngọc, tất cả mọi người đều oán hận, biết người nào có thâm cừu đại hận, hạ hết tâm tư tính kế như thế.

      Kỳ Sở Ngâm Ngọc sớm biết vết bớt trán vốn phải là bẩm sinh. Khi nàng đứng ơ trước đá Tam Sinh, nhìn lại cảnh quá khứ, nàng sớm biết này, có điều cũng biết là do cổ độc gây ra. Nghe xong lời Trì Nguyên Hiên, ánh mắt của nàng càng trở nên sắc bén khó dò, lòng hận đối với Phong Tang Nhu càng tăng gấp bội.

      “Vậy theo ý của sư huynh, vẫn có biện pháp để giải trừ cổ độc này chứ?”. Chỉ cần có tia hy vọng, vô luận gian khổ thế nào, cũng phải vì Sở Ngâm Ngọc muội muội giúp đỡ.

      “Đúng vậy!” Trì Nguyên Hiên suy nghĩ , lại nhìn về phía Sở Ngâm Ngọc, trảm đinh thiết tiệt khẳng định.

      “Vậy tốt lắm. Sư huynh có gì cần cứ ra, ta chắc chắn làm được”. Chu Trừng Hoàng .

      “Cả ta nữa, công tử! Nếu có cần đến Xuân Cầm giúp đỡ, cứ việc ra”.

      Sở Ngâm Ngọc nhìn về phía Trì Nguyên Hiên, thấy được vẻ mặt băn khoăn mặt , biết được cổ độc này hề dễ gì hóa giải. Nhưng nàng tin vào Trì Nguyên Hiên, như thế, chắc cũng phải có vài phần nắm chắc, dần dần bị vẻ nghiêm nghị của Trì Nguyên Hiên làm ra rung động, mặt tự giác lên núm đồng tiền. Tình cờ nụ cười ấy bị Trì Nguyên Hiên nhìn thấy, tựa như ánh nắng trong trời đông giá rét, nháy mắt hòa tan ngàn năm băng tuyết, tia cảm giác khác thường thoáng , mặt chợt đỏ.

      Chương 52: Khổ tâm an bài
      Sau khi tiễn các công tử rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, Xuân Cầm bước vào phòng nhìn Sở Ngâm Ngọc toàn thân lãnh khí, nàng quen với tính khí tại của tiểu thư, nàng cũng dám đánh vỡ khí im lặng tại. Từ tiểu thư bệnh nặng tỉnh lại, tính cách đột biến, luôn luôn là khí tràng mạnh mẽ quật cường.
      “Tiểu thư, Trần quản gia đến đây!”. Diên Nhi đứng ở gian ngoài phá vỡ trầm tư của Sở Ngâm Ngọc.
      “Ân, ngươi bảo đợi ở trong viện. Ta lập tức ra ngoài”. Vuốt trán sợi tóc, Sở Ngâm Ngọc giọng , thoáng tia cười lạnh, hành động cũng quá nhanh .
      ra ngoài phòng, liếc mắt cái liền nhìn đến bốn bà tử và tám nha hoàn đứng ở trong viện. Quần áo sạch , khuôn mặt thanh tú, nghĩ tới Phong di nương lại hạ công phu lớn như vậy, chấp nhận hùa theo ý nàng, bằng mọi cách phải gài được người vào Thanh Ngọc Uyển. Tuy nhiên, lần này được đúng như ý nguyện của nàng.
      “Đại tiểu thư, những người này đều là nô tài tinh tế tuyển chọn đưa đến cho ngài dùng. Ngài xem có ai vừa mắt liền giữ lại dùng, nếu như tiểu thư chê người nhiều ầm ĩ, liền tất cả đều giữ lại ”. Trần quản gia vẻ mặt nịnh bợ nhìn Sở Ngâm Ngọc, tại Sở Ngâm Ngọc mới ra dáng là con vợ cả - Đại tiểu thư của Quốc công phủ. tại phải thăm dò kĩ, nếu cũng khó sống trong phủ Quốc công này.
      “Ân, Trần quản gia, ngươi xem có người nào thích hợp liền để họ lưu lại. Nơi này của ta , cũng lưu lại được nhiều người như thế”. Sở Ngâm Ngọc châm rãi . Nàng cũng muốn xem, rốt cuộc Phong Tang Nhu cho nàng chuẩn bị bao nhiêu người.
      “Lão nô cũng dám làm chủ, nếu để cho Xuân Cầm nương đến chọn?”. Trần quản gia nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Sở Ngâm Ngọc, có chút chống đỡ được, quả nhiên là vậy, may mắn mình thông minh đem vấn đề này giao cho Xuân Cầm. cũng thể đắc tội cả hai bên.
      Sở Ngâm Ngọc cười, quả nhiên là bậc lão lạt trong phủ, khéo đưa đẩy. Người như vậy cũng có chút tài năng, nếu lợi dụng được, tất nhiên cũng có thể trở thành trợ lực cho nàng.
      “Xuân Cầm, ngươi xem có ai thích hợp liền lưu lại ”.
      “Vâng thưa tiểu thư”. Xuân Cầm hiểu được ý tứ của Sở Ngâm Ngọc.
      Xuân Cầm đến gần nhóm nha hoàn, bà tử quan sát kĩ. Trong số bọn họ, có bà tử ánh mắt ý cười, nhiều lần ám chỉ nàng chọn bà ta, người như vậy tất thể tin dùng được; người ăn mặt sáng bóng, bàn tay nhẵn nhụi, người như vậy hẳn là kiểu khi dễ nha hoàn; hai người còn lại, người làn da có chút đen, quần áo tẩy trắng, có chút ố vàng, đứng im nghiêm túc. Xuân Cầm mắt sáng ngời, người này hẳn là người mà tiểu thư cần, trong lòng có chút lo lắng, biết mình tuyển người có đúng hay .
      Mặt khác sau hồi quan sát kĩ bọn nha đầu, cũng chọn được bốn người cảm thấy có thể dùng được. cái người có mùi thuốc đông y, ánh mắt bình thản; hai cái còn lại hình như là song bảo thai, cơ hô giống nhau như đúc, nếu để ý đến nốt ruồi sau tai đúng là thể phân biệt được; người tay có vết chai, hẳn là biết chút công phu, nhìn bề ngoài tựa như xuất thân từ gia đình bình thường, cũng biết có chút chuyện xưa gì.
      Ân, liền chọn mấy người này .
      Quay đầu nhìn thấy ý cười trong ánh mắt tiểu thư, nàng hiểu được mình chọn đúng người rồi.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Khổ tâm an bài (2)
      Nhìn động tác của Xuân Cầm, Sở Ngâm Ngọc mỉm cười. Nha đầu này, chẳng phải làm cho nàng tuyển vài người, lại làm ra biểu tình khẩn trương tựa như lâm trận, nhưng cũng phải công nhận, nàng tuyển những người này, rất hợp với ý của nàng, uổng chủ tớ hai người ăn ý.
      “Đại tiểu thư, nếu tuyển được người, vậy lão nô xin cáo lui. Những người còn lại, lão nô xin đưa trở về”. Trần quản gia với Sở Ngâm Ngọc, trong lòng lại nghĩ, Phong di nương an bài vài người tất cả đều được chọn, xem ra bản thân phải nghĩ biện pháp bảo vệ vị trí tại.
      “Ân, tốt. Làm phiền Trần quản gia rồi. Xuân Cầm !”.
      Xuân Cầm hiểu ý xuất ra thỏi vàng đặt vào trong tay Trần quản gia, cười : “Trần quản gia, Thanh Ngọc Uyển này về sau còn nhờ ngài chiếu cố nhiều”.
      “Vâng… Đại tiểu thư có việc, lão nô nhất định cố gắng làm theo, nhất định phụ lòng Đại tiểu thư”. Trần quản gia nhìn thấy thỏi vàng óng ánh, lòng đầy vui mừng, có tiền để kiếm, lại phụ lòng Đại tiểu thư, là vẹn toàn đôi bên a.
      “Lý Tề!”.
      “Dạ thưa tiểu thưa!”. bóng dáng lóe , nam tử đột ngột đứng bên cạnh Sở Ngâm Ngọc.
      “Lý Tề! Chuyện cánh cửa sắt kia tiến triển đến đâu rồi?”. Bàn tay vuốt ve cốc trà, Sở Ngâm Ngọc chậm rãi .
      “Tiểu thư! Lần trước phát sau cánh cửa kia là mật đạo, có điều bị bịt kín. vẫn chưa phát gì thêm, còn cần thêm chút thời gian”. Lý Tề cung kính trả lời.
      “Nhất định phải tra được bên trong đó đến tột cùng có gì. Ta vẫn cảm thấy trong đó hề đơn giản”. Sở Ngâm Ngọc có chút đăm chiêu .
      “Vâng, thuộc hạ nhất định tra đến cùng”. Lý Tề ngừng chút lại : “Còn có…”
      “Có việc , cần ấp úng”. Sở Ngâm Ngọc nhìn về phía Lý Tề, ý cười .
      “Tiều thư. Ta hôm qua có an bài hai nha đầu, biết tiểu thư có ưng ý hay ?”. Lý Tề vội vàng hỏi. Hai nha đầu kia là tốn biết bao nhiêu trí não mới tìm được, hăn biết những người trong viện của tiểu thư đáng tin, thừa dịp đại thay đổi người, cố ý tìm hai người tin cậy đến.
      “Nha đầu?” Sở Ngâm Ngọc nghi hoặc , nghĩ đến vừa rồi tuyển chọn nha đầu sớm cảm thấy kì quái, làm sao những người đó chịu đến làm nha đầu, nguyên lai là Lý Tề.
      “Nguyên lai là ngươi an bài. Xuân Cầm lựa chọn mấy người kia, hẳn đều là người ngươi an bài ?”.
      “Vâng! Nhưng chỉ có hai người, người có vẻ hiểu chút y thuật, kêu Tử Y, nàng từ liền tinh thông y thuật, độc mình, là thuộc hạ lần ra ngoài cứu trở về. người biết chút công phu, gọi là Bạch Thúc, cũng là người đáng thương. May mắn Xuân Cầm đều lựa chọn, nên …” liền uổng phí phen phí công, đương nhiên vế sau Lý Tề ra.
      Nhìn biểu tình của Lý Tề, Sở Ngâm Ngọc có lên tiếng, nhưng nàng biết, Lý Tề làm như vậy là do lo lắng cho nàng. Hai nha đầu còn lại cũng có vẻ tầm thường chút nào.
      “Hai nha đầu còn lại sao?”
      “Hai nha đầu kia phải là thuộc hạ an bài”.
      “Ân. Vậy trước lưu lại dùng thời gian rồi tính sau”. Sở Ngâm Ngọc dừng chút rồi .
      “Đúng rồi. Ngươi đem Lâm mẹ đến Ức Y Các, ta có chỗ dùng đến. Còn những nha đầu kia tống ra ngoài phủ, đừng để ta nhìn thấy lần nữa”.
      “Vâng, thuộc hạ làm ngay”. Lý Tề chắp tay cung kính .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      thuyt, Tôm Thỏsong ngư thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :