1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỬU NỮ TRÙNG SINH CHI QUÝ NỮ TÀ PHI - Minh Tử (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41:

      “Phong di nương đúng, người như vậy nếu ở trong phủ đúng là mối họa ngầm. Di nương! Người xem, nếu tra ra có người như vậy nên xử trí như thế nào?”. Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lại là ý cười .

      “Đương nhiên là xử trí theo quy định của phủ quốc công, nghiêm trị tha”. Phong Tang Nhu nhìn thấy ý cười trong mắ Sở Ngâm Ngọc, hung hăng .

      “Bẩm lão phu nhân, những thứ khác bọn nô tỳ , nhưng ở trong Thanh Mộng Uyển lục soát ra quần áo của nam tử, biết điều này có tính ạ?”. Xuân Cầm cúi đầu giọng chen vào.

      Trong khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, Sở Ngâm Ngọc liền “thất thanh” kêu, bộ dáng sợ hãi làm rơi khăn tay xuống đất “Ngươi cái gì? Tam muội cư nhiên cùng người tư thông, trong viện còn cất giấu quần áo của nam tử?”. Tỏ vẻ bản thân mình lỡ, Sở Ngâm Ngọc lại gầm lên với Xuân Cầm: “Ngươi bậy bạ gì đó? Cho dù Tam muội có cất giấu quần áo của nam tử, cũng có thể là làm quần áo cho phụ thân, cũng cần phải kinh ngạc thế?”.

      Bề ngoài Sở Ngâm Ngọc tỏ ra vì che giấu cho Sở Tiêu Mộng, nhưng trong lời lại nhấn mạnh thêm trong viện của nàng ta có cất giấu nam tử. Vẻ mặt Sở Ngâm Ngọc thể hết sức kinh hoảng, mặc cho ai thấy đều có thể cảm thấy đây là giấu đầu lòi đuôi.

      Phong Tang Nhu nhíu mày, ánh mắt như dao sắc, nhìn chằm chằm Sở Ngâm Ngọc và Xuân Cầm.

      Sở lão phu nhân cũng nhìn Sở Ngâm Ngọc, thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc nhưng kinh hoảng, trầm mặt : “Rốt cục là như thế nào? Danh dự của tiểu thư cũng phải là thứ để các ngươi đùa”.

      “Ba! Ba!” Hai tiếng thanh thúy vang lên, Sở Tiêu Mộng tát Xuân Cầm, giống như con sư tử bị chọc giận “Ngươi bậy bạ, ngươi – đồ tiểu nhân đê tiện, cũng dám xấu ta”. Hoàn toàn hề cố kỵ đến hình tượng Phong Tân đệ nhất mỹ nữ của nàng.

      Tất cả mọi người có mặt trong viện đều sợ ngây người, nhìn chằm chằm Sở Tiêu Mộng. Ngày thường bộ khuê nữ trang nhã, vậy mà bây giờ còn đâu nữa.
      “Mộng Nhi, còn bình tĩnh chớ có nóng vội, lão phu nhân chắc chắn làm chủ cho con”. Phong Tang Nhu nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng kéo tay Sở Tiêu Mộng, nhắc nhở .

      Xuân Cầm “bùm” tiếng quỳ xuống, thất thanh : “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ lập tức xử trí này nọ trong Thanh Mộng Uyển”. xong liền xoay người ra ngoài.

      “Chờ chút, Đông Họa, ngươi tới , rốt cục là chuyện gì?”. Lão phu nhân lạnh lùng . Còn chưa xuất giá, liền tìm thấy quần áo của nam tử ở trong phòng, việc này nếu truyền ra ngoài danh dự của phủ quốc công còn biết vứt đâu nữa. Việc này, nhất định thể dễ dàng bỏ qua được.

      “Bẩm lão phu nhân, việc này đúng như lời Xuân Cầm , bọn nô tỳ ở trong Thanh Mộng Uyển tìm thấy quần áo của nam tử, hơn nữa lại chính là tìm thấy ở giường ngủ của Tam tiểu thư”. Đông Họa trả lời.

      “Cái gì?” Lão phu nhân lớn tiếng.

      có khả năng. Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho con”. Sở Tiêu Mộng bất chấp lễ nghi, cầm lấy tay áo của Phong Tang Nhu mà , vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, khóc lóc . Ở giường tìm thấy quần áo của nam tử, việc này nếu truyền ra, thanh danh của nàng làm sao có thể giữ được, kế hoạch tìm kiếm phu quân của nàng cũng nhúng nước hết.

      “Bẩm lão phu nhân. Đây là quần áo phát được”. Đông Họa đem quần áo lục soát được đưa cho lão phu nhân.

      Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, thể chối cãi được.

      Chương 42:

      Nhìn thấy quần áo của nam tử, mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là Sở Tiêu Mộng. Khuôn mặt vốn xinh đẹp, nho nhã đột nhiên trắng bệch, hét lên từng tiếng dường như là khó tin lắm, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, xác định đây phải là ảo giác, Sở Tiêu Mộng lúc này mới tỉnh lại, ngồi xuống đất khóc hoa lê đẫm mưa : “Mẫu thân, nữ nhi có. Thực phải của nữ nhi”. Nàng giống như bị đả kích rất nặng, ngay cả biện giải cũng có, chỉ lặp lặp lại câu này.

      Sở Ngâm Ngọc đứng ở phía sau, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng trong lòng lại cười thầm.

      Bộ quần áo này đương nhiên là do nàng sai người đặt vào Thanh Mộng Uyển để hãm hại Sở Tiêu Mộng. Đây chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi. Ngày đó sau khi nàng dạo hậu hoa viên trở về, cùng Xuân Cầm giở xem số quần áo mà Hân Nhi giấu, liền hiểu thấu Phong Tang Nhu “dụng tâm lương khổ”, nàng sao lại đáp trả cho phải phép chứ?

      Vậy nên nàng mới sai Lý Tề lẻn vào Thanh Mộng Uyển, trong khi mọi người tụ tập ở Thanh Ngọc Uyển, liền đặt tại đầu giường của Sở Tiêu Mộng. Dựa vào khinh công của Lý Tề, đây là chuyện rất dễ dàng, cũng khiến người khác phát ra sơ hở. Hơn nữa Sở Tiêu Mộng cả ngày hôm nay vẫn chưa về Thanh Mộng Uyển nên cũng phát ra việc này.

      Có quần áo của nam tử làm bằng chứng, lại là do nhóm nha đầu tìm ra, lần này, danh dự của Sở Tiêu Mộng chắc chắn tiêu rồi!

      Phong Tang Nhu sắc mặt cũng trắng bệch. Nàng cứ đinh ninh rằng, có nha đầu Hân Nhi tự mình giấu đồ vật, lại thêm Lâm mẹ nhìn chằm chằm, vô luận Sở Ngâm Ngọc có kế độc gì cũng thể thực được. Vì cớ gì quần áo kia đáng ra phải xuất ở Thanh Ngọc Uyển lại xuất ở Thanh Mộng Uyển? Xem bộ dạng vừa rồi của Sở Ngâm Ngọc, chẳng lẽ có xuất sai lầm ở đây? Lại bỗng nhiên chớp mắt, nhìn chằm chằm Hân Nhi, dường như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      Hân Nhi cũng là người hiểu được, biết tình bị bại lộ, nàng cũng thể ngồi chờ chết, mẹ đẻ của nàng còn ở trong tay của Phong Tang Nhu, nhất định thể đắc tội được. Vì thế liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu : “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết. Thỉnh lão phu nhân trách tội”.

      Hân Nhi đột nhiên lao tới thỉnh tội, khiến mọi người đều ngây ngẩn.

      Lão phu nhân nhìn thấy Hân Nhi, có chút kì quái hỏi: “Chuyện gì?”.

      “Việc đến nước này, nô tỳ cũng dám giấu diếm nữa, quần áo này là do Đại tiểu thư làm cho nô tỳ mang đặt tại… Nô tỳ… nô tỳ… dám làm trái lời Đại tiểu thư, cho nên mới hãm hại Tam tiểu thư, khiến nàng danh dự bị tổn hại. Xin lão phu nhân trách phạt”. Hân Nhi run rẩy trả lời, nàng hiểu , vô luận như thế nào, nàng cũng còn đường lui nữa.

      Hân Nhi vừa dứt lời, tất cả mọi người nhất loạt quay đầu nhìn về phía Sở Ngâm Ngọc, Hân Nhi là nha đầu trong Thanh Ngọc Uyển, nếu đây là mưu kế của Đại tiểu thư, cũng có gì đáng ngạc nhiên. Chính là mọi người thấy được bộ mặt thất kinh của Sở Ngâm Ngọc, chỉ thấy nàng ung dung tự nhiên, tựa hồ như chuyện này chút cũng có quan hệ với nàng.

      “Ngươi chắc chắn chứ? Hân Nhi!”. Sở Ngâm Ngọc nhìn Hân Nhi quỳ rạp mặt đất, hỏi lại.

      “Nô tỳ xác định, chuyện này Lâm mẹ cũng có thể làm chứng cho nô tỳ”. Hân Nhi tự tin , kéo theo Lâm mẹ vào trong, chắc hẳn mọi người tin theo đó.

      “Thực là nô tỳ tận trung với chủ a!”. Sở Ngâm Ngọc cười lạnh tiếng, lại đối với Hân Nhi sẵn giọng: “Mặc kệ hôm nay kết cục như thế nào, ngươi và Lâm mẹ sau này cũng được bước vào Thanh Ngọc Uyển nửa bước”.

      Chương 43: Thanh lý môn hộ

      “Các vị chủ tử trong Quốc công phủ, ai cũng đều tâm thiện thuần lương, vô luận theo ai, nô tỳ cũng câu oán hận”. Hân Nhi mặt đắc ý , chỉ cần qua hôm nay, chỉ cần hãm hại Đại tiểu thư thành công, cho dù bị đuổi ra khỏi phủ, nàng tin chắc Phong di nương cũng vì nàng chuộc thân, khôi phục lại thân phận, còn có thể cho nàng món tiền, đủ nàng sống sung sướng suốt đời, cần phải làm kiếp nô tỳ nữa.

      “Nô tỳ cũng vậy!”. Lâm mẹ liếc mắt nhìn Sở Ngâm Ngọc cái, lập tức cúi đầu giọng .

      Có Lâm mẹ dẫn đầu, những nha hoàn còn lại cũng đều mở miệng, nhao nhao , tất cả đều xác thực Sở Ngâm Ngọc dùng quần áo của nam tử để hãm hại Tam tiểu thư.

      “Lũ ngoan độc các ngươi…”. Xuân Cầm tức giận đến ra lời. Những người này đều quyết tâm hãm hại tiểu thư… Lần này phải làm sao bây giờ? Phải làm như thế nào mới khiến tiểu thư bình an vô ? Bỗng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu của tiểu thư, tựa hồ hề quá kinh ngạc trước tình hình tại, trong lòng lại khỏi nghi ngờ, lẽ nào tiểu thư còn có chuẩn bị chiêu sau?

      Đúng lúc này, đứng trong đám người, đột nhiên có thanh nhu nhược vang lên: “Này hình như phải quần áo của nam tử”.

      Mọi người vừa nghe , lão mẹ theo hầu lão phu nhân vọt lên trước xem xét, cả kinh kêu lên: “Này, đây là…”. Hai tay run rẩy, mặt cắt còn máu.

      Tất cả mọi người đều hướng về quần áo tay lão mẹ nhìn lại.

      Phong Tang Nhu ánh mắt xẹt qua, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

      Trong túi vải màu xanh là con búp bê bằng vải, hơn nữa đó có viết ngày sinh tháng đẻ của Sở Ngâm Ngọc, quanh thân cắm đầy ngân châm. Đây ràng là yểm chấn mà.

      Phong Tang Nhu nhất thời ủ dột. Nguyên bản nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ, giờ lại hoàn toàn khống chế được. tại trừ bỏ lão phu nhân, cùng người bị yểm chấn – Sở Ngâm Ngọc, tất cả mọi người đều thế tránh khỏi hiềm nghi. Tuy rằng Sở lão phu nhân ngày thường thích Sở Ngâm Ngọc lắm, nhưng cũng tuyệt đối tha thứ cho người đối với Sở Ngâm Ngọc như vậy, hơn nữa lão phu nhân còn muốn lợi dụng quan hệ của Sở Ngâm Ngọc để giúp đỡ cho Tuệ vương…

      Sở lão phu nhân tức giận trừng mắt, đem búp bê vải ném xuống đất.

      “Tất cả nha hoàn, bà tử trong Thanh Ngọc Uyển đối với chủ tử của các ngươi là trung tâm a! Đây là tang vật chủ tử các ngươi hãm hại người khác?”.

      “Lão phu nhân thứ tội. Nô tỳ biết sai… nô tỳ biết sai…”. Tất cả bọn nha đầu nhìn thấy lão phu nhân tức giận đều tự giác quỳ xuống, cầu xin tha thứ.

      Lão phu nhân lại phẫn nộ quát: “, thứ này rốt cục là của ai? Nếu tra được, tất cả nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển, tính cả người nhà của bọn họ, đem tất cả đều phạt đánh”.

      Chúng nha hoàn, trái nhìn phải, phải nhìn trái, ai cũng được con búp bê vải là của ai. Các nàng đương nhiên được, bởi người làm ra con búp bê này chính là Sở Ngâm Ngọc.

      Những nha hoàn, bà tử này, Sở Ngâm Ngọc nàng tuyệt đối lại lưu lại Thanh Ngọc Uyển. Đuổi nha hoàn là chuyện dễ dàng, nhưng nếu liên tiếp đuổi người, cũng khó tránh khỏi người khác hiểu nhầm. Cho nên, nàng vốn dự tính ở trong vòng hai năm chậm rãi đuổi người, nhưng bây giờ, nhân hồi phong ba này, nàng muốn đem tất cả người hầu trong Thanh Ngọc Uyển đều thanh tẩy sạch . Hơn nữa, vô luận chủ mưu là ai, các nàng mưu hại nàng, cho dù có lan truyền ra ngoài, người khác cũng chỉ nàng nhân hậu, mà bọn nha hoàn vong ân bội chủ. Như vậy, nàng những có thể đuổi được bọn “ăn cây táo rào cây sung này” mà còn có thể có được thanh danh tốt.

      Chương 44:

      “Ngay cả Tam nha đầu, vô luận thế nào cũng thể tránh khỏi quan hệ”. Lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Sở Tiêu Mộng. Đứa cháu này tuy là Phong Tân quốc đệ nhân mỹ nữ, lại là Tiêu vương phủ thứ xuất ngoại sinh nữ, nhưng cũng được quý của Tiêu vương. Nàng đối với Vĩ Nhi chút cũng có tác dụng, tại Phong Tang Nhu lại ra thiêu thân, hẳn là phải răn dạy chút Sở Tiêu Mộng, cũng tốt lung lạc Sở Ngâm Ngọc.

      “Lão phu nhân, chuyện này nhất định là do kẻ xấu gây lên, ý muốn cho hai tỷ muội nàng bất hòa, làm cho phủ Quốc công nội chiến”. Phong Tang Nhu nhìn thấy Lão phu nhân nhíu mi, liền đoán được suy nghĩ của bà ta, nay muốn đối phó với Sở Ngâm Ngọc là có khả năng, chỉ có thể theo thuốc uống mà hãm hãi thôi, nếu tiếp tục ắt phá hủy thanh danh của Mộng Nhi.

      “Vậy theo ý ngươi, ngươi nên làm như thế nào?”. Lão phu nhân nghe xong Phong Tang Nhu , liền đem vấn đề vứt cho Phong Tang Nhu, ngẫm lại cả hai bên đều thể sụp đổ được, chỉ có thể ngồi giữa hưởng lợi.

      “Bẩm lão phu nhân, chẳng phải có Lưu bán tiên ở đây hay sao, khiến cho ngài ấy vì hai chị em khu trừ tà, làm cho các nàng đều khôi phục bình thường, gia hòa mọi hưng”. Phong Tang Nhu ý cười .

      Nghe đến câu “gia hòa mọi hưng”, Lão phu nhân liền hiểu được ý tứ trong đó của Phong Tang Nhu, thản nhiên cười “Vậy cứ theo ý ngươi mà làm, cũng thể khiến cho bọn tiểu nhân luồn lách chỗ sơ hở, phá hủy hài hòa trong phủ Quốc công”.

      “Lời của Lão phu nhân rất đúng”. Phong Tang Nhu vội vàng phụ họa .
      “Vậy theo ý của tổ mẫu, tất cả những chuyện vừa phát sinh, hoàn toàn quên ?” Sở Ngâm Ngọc thản nhiên , thanh trấn định khiến lòng người sợ hãi.

      “Thế đem tất cả nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển đều thay mới hết , như vậy liên hợp với nhau ám toán chủ tử, hợp với lẽ thường, Ngọc Nhi, việc này do con làm chủ”.

      “Tạ ơn tổ mẫu vì Ngọc Nhi làm chủ”. Sở Ngâm Ngọc cúi người, hào phóng trả lời, mục đích của nàng hôm nay đạt tới. Nghĩ đến vấn đề vu hãm này, Phong Tang Nhu vẫn chưa thể lập tức giải quyết được. Nàng cũng hiểu được, muốn diệt trừ Phong Tang Nhu và Sở Tiêu Mộng cách tốt nhất là dựa vào lão phu nhân.
      Phong Tang Nhu nghe được tin tất cả nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển đều thay đổi, nội tâm như có trận gió lạnh thổi qua, xem ra nha đầu kia là thay đổi , về sau có cơ sở ngầm, muốn làm chuyện gì cũng có chút khó khăn.

      “Khiến Lưu bán tiên chê cười rồi! nay tất cả các vấn đề đều xử lý ổn thỏa, mời ngài ban cho nước tiên, để cho hai đứa bé này đem những thứ dơ bẩn người tất cả đều rửa sạch”. Nhìn thấy hai bên đều trấn an, Sở lão phu nhân mỉm cười với Lưu bán tiên.

      “Vâng! Lão phu nhân”. Lưu bán tiên chắp tay .

      lát sau, hai chén nước tiền chậm rãi được ngưng tụ trong khí Lưu bán tiên đọc thần chú. Bát nước này nhìn giống hệt với nước bình thường, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Phong Tang Nhu, Sở Ngâm Ngọc liền biết bát nước này hẳn có vấn đề. Nếu nàng muốn như vậy, đừng trách nàng phản công.

      “Đại tiểu thư, Tam tiểu thư. Đây là nước tiên do bần đạo cầu, chỉ cần uống vào, toàn bộ những điềm xấu, điềm gở trong cơ thể thanh trừ sạch ”.

      “Ngọc Nhi, Mộng Nhi nhanh uống ”. Lão phu nhân lập tức .
      Chương 45: Treo đầu dê bán thịt chó

      “Vâng, tổ mẫu!”. Sở Ngâm Ngọc và Sở Tiêu Mộng đồng thanh đáp lại. Hai người cùng nhận chén nước của Lưu bán tiên, hơi uống cạn.
      Phong Tang Nhu nhìn Sở Ngâm Ngọc nhu thuận uống hết chén nước, khóe môi lên ý cười. Hôm nay đấu trí cả ngày, cuối cùng cũng được như mong muốn, ta chờ xem ngươi cầu xin ta như thế nào.

      Dùng khăn lụa lau miệng, Sở Ngâm Ngọc che dấu nụ cười lạnh. nhàng buông bát, ánh mắt rét buốt của nàng khiến tất cả người có mặt đều khiếp sợ.
      Phong Tang Nhu thấy mọi việc ổn thỏa, chỉ cần chờ đợi là được, lập tức liền tiễn bước Lưu bán tiên. Lão phu nhân được bọn nha đầu đưa trở về Di Thọ Viên. Vừa nãy Thanh Ngọc Uyển còn huyên náo, nay yên tĩnh trở lại. Màn đêm dần buông xuống, trong khí phiêu đãng mùi của mưu.

      “Tiểu thư, ngài có cảm thấy khỏe ở đâu ?”. Nhìn thấy mọi người rời khỏi, Xuân Cầm vội vàng tiến lên đỡ lấy Sở Ngâm Ngọc. Lưu bán tiên là do ông ngoại tìm tới, nhưng cũng biết được bộ mặt của Phong Tang Nhu, chỉ sợ lợn lành chữa thành lợn què.

      “Yên tâm, ta sao, chỉ là chén nước thường thôi”. Vẻ lạnh lùng khuôn mặt Sở Ngâm Ngọc nhạt dần, quan tâm của người thân khiến nàng cảm thấy vui mừng.

      “Nhưng, chén nước kia là Lưu bán tiên làm ra, cũng biết có bị Phong di nương thu mua nữa”. Xuân Cầm vẻ mặt lo lắng truy vấn hỏi. Phong di nương trăm phương nghìn kế muốn hãm hãi tiểu thư, nhưng cuối cùng tiểu thư cũng làm sao, còn hủy thanh danh của Tam tiểu thư, như vậy, nàng ta sao có thể bỏ qua cho tiểu thư được cơ chứ? Dựa vào trực giác của nàng, bát nước này có đến chín phần là có vấn đề.

      “Ưm, sai! hổ là nha đầu của ta, tâm tư tinh tế! Chén nước kia quả thực có vấn đề, nhưng phải là ở nước, mà là ở chén đựng được chuẩn bị sẵn trước đó”. Sở Ngâm Ngọc hiểu ý, cười sâu xa .

      “Tiểu thư cứ trêu nô tỳ!”. Nghe được Sở Ngâm Ngọc khen ngợi và khẳng định, khuôn mặt Xuân Cầm nhất thời đỏ bừng, lo lắng hỏi ngược lại: “Vậy tiểu thư uống nó có vấn đề gì sao?”.

      “Ta uống nó, ta đem chén tráo đổi”. Sở Ngâm Ngọc lẳng lặng mỉm cười. Nàng phải làm , Phong Tang Nhu hôm nay hạ là loại độc gì, chén nước Sở Tiêu Mộng uống vốn là chuẩn bị cho nàng, nàng chẳng qua là tương kế tựu kế mà thôi.

      “Nga!”. Xuân Cầm vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu thư của mình. tốt quá, tiểu thư ngày càng thông minh, sau này lo bị khi dễ nữa.

      “Chúng ta liền ngồi đợi xem kịch vui ”. Sở Ngâm Ngọc .

      “Tiểu thư, Chu công tử của phủ thừa tướng cho người đưa bái thiếp, trưa mai đến xem bệnh cho tiểu thư”. nha hoàn đứng ở ngoài cửa bẩm báo.

      biết. Ngươi lui xuống !”. Xuân Cầm .

      Sở Ngâm Ngọc tay ôm lò sưởi, quay lại kêu nha hoàn kia tiến vào.

      “Tiểu thư có gì sai bảo ạ?”. Nha hoàn kia sau khi vào nhà, khéo léo hành lễ với Sở Ngâm Ngọc.

      “Nghe giọng của ngươi, chắc là người mới tới?”

      “Bẩm tiểu thư, nô tỳ ở đây hầu hạ được ba năm rồi ạ!”.

      “Vậy sao? Sao ta trông ngươi rất lạ, chưa từng gặp bao giờ?”.
      honglak, PhongVy, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Treo đầu dê bán thịt chó (2)

      “Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên là Diên Nhi, do phải con cháu của người làm trong phủ, Lâm mẹ trước nay luôn an bài nô tỳ làm việc ở phòng bếp, vậy nên tiểu thư chưa găp qua nô tỳ bao giờ. Ban nãy người phủ Thừa tướng đến, nô tỳ trùng hợp cũng vừa xong việc ra, thấy có nha hoàn nào tiếp đón, liền tự chủ trương nhận bái thiếp, xin tiểu thư tha tội cho!”. Diên Nhi vẻ mặt sợ hãi trả lời.

      “Ân! trách ngươi. Ngươi lui xuống , bắt đầu từ hôm nay, ngươi là nhất đẳng nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển, giúp đỡ Xuân Cầm xử lí mọi việc ở đây”. Sở Ngâm Ngọc ôn hòa .

      “Vâng! Cảm ơn tiểu thư cất nhắc. Nô tỳ xin được lui xuống trước”. Diên Nhi bình tĩnh trả lời, sau đó cẩn thận rời khỏi căn phòng.

      “Diên Nhi này, nô tỳ cũng từng gặp qua nàng lần, cứ nghĩ nàng bị câm điếc, tại xem ra, nàng cũng là người bị Lâm mẹ hành hạ”. Xuân Cầm nhàng .

      “Đúng vậy, nàng cũng phải loại người nhát gan, ngược lại lại là người cẩn thận, bằng có khẳ năng luôn dấu giếm trướ mặt người khác. Hẳn là do khuất phục Lâm mẹ, cam nguyện làm nha đầu có tiếng tăm gì. Hơn nữa, có thể sống được bình yên dưới cai quản của Lâm mẹ nhiều năm như thế, chắc cũng phải hạng tầm thường gì”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên , người như vậy, chắc cũng có điều bí mật khó gì đây.

      Thải Vi Viên.

      “Phu nhân, những nha hoàn, bà tử của Thanh Ngọc Uyển quỳ ngoài kia, còn đợi ngài ra lệnh”. An mẹ vào phòng, hướng Phong Tang Nhu bẩm báo, thấy được vẻ mặt tươi như hoa của phu nhân, chắc hẳn hôm nay mọi chuyện thành công mỹ mãn.

      “Ân. Ta biết, chính là giờ ta cũng tiện nhúng tay vào việc này, giọng điệu của Lão phu nhân vừa nãy là ủng hộ cho xấu nữ kia, chúng ta giờ cũng chỉ có thể giữ mình. Ngươi bảo các nàng trở về , đợi chỉ thị của Đại tiểu thư”.
      Phong Tang Nhu khuốn mắt vốn tươi cười mà khi nghe đến nhóm nha hoàn, bà tử này nhất thời cau có, trong lòng tiếc nuối. Cơ sở ngầm của nàng ở Thanh Ngọc Uyển tất cả đều bị triệt hết, rất bất lợi cho những hành động sau này. Hơn nữa giờ Sở Ngâm Ngọc thay đổi hoàn toàn, biết tính kế lại nàng, nên cần phải cẩn thận hơn. Rồi lại đột nhiên nghĩ đến, hôm nay nha đầu kia uống bát nước kia, nàng ta cũng chỉ còn cách đến cầu xin nàng mà thôi, khuôn mặt liền giãn ra. Ngày còn dài, trận chiến còn dai dẳng.

      “Vâng , phu nhân! Lão nô lập tức truyền lời, còn Lâm mẹ tính sao ạ?”. An mẹ lại nghĩ đến Lâm mẹ cũng có mặt trong đám người đó, Lâm mẹ cùng nàng từ vương phủ theo tới đây để hầu hạ phu nhân, rất được coi trọng của phu nhân, được phu nhân an bài cho hầu hạ bên người Đại tiểu thư, nghĩ tới giờ lại…

      “Lâm mẹ?” Phong Tang Nhu đột nhiên nhớ tới tâm phúc của mình, nàng tại phải làm gì bây giờ? Lúc vu oan cho Sở Ngâm Ngọc, Lâm mẹ lại lời thề son sắt hứa hẹn, mặt khác, nha đầu kia kiêng kị Lâm mẹ lâu, nay có cơ hội để loại bỏ, chắc chắn bỏ qua. Lão phu nhân cũng rồi, nếu bây giờ nàng cả gan làm trái lại, chẳng khác gì chống đối quyền uy của lão phu nhân, ức hiếp đích nữ hay sao? Việc này đối với nàng cực kì bất lợi, vạn nhất Hầu gia trở lại mà biết được chuyện này, vậy chuyện phù nàng lên ngôi chính thất là bao giờ xảy ra nữa. Nhưng Lâm mẹ là người theo hầu nàng từ khi nàng còn , từ sau khi vào Quốc công phủ, Lâm mẹ giúp nàng rất nhiều việc, mọi nhược điểm của nàng đều bị bà ấy nắm như lòng bàn tay, vạn nhất nếu bị cắn ngược lại, chẳng phải là nàng lâm vào vạn kiếp bất phục hay sao?
      honglak, PhongVy, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 47: Hóa ra là huynh!

      Nhìn thấy Phong Tang Nhu khóa chặt mày, An mẹ đương nhiên cũng hiểu được những rối rắm ở trong đó, lập tức đề nghị : “Phu nhân, bằng chúng ta trước trấn an Lâm mẹ, khiến cho nàng tin rằng phu nhân rời bỏ nàng, sau đó chúng ta lại tham dò tiếng gió bên chỗ Đại tiểu thư, xem nàng ta định xử lý chuyện này như thế nào, sau đó lại ra đối sách”.

      “Ân! Vẫn là An mẹ suy nghĩ chu đáo, cứ theo đó mà là !”. Phong Tang Nhu như trút được gánh nặng , những chuyện phát sinh ngày hôm nay khiến nàng trở tay kịp, lại hỏi tiếp: “An mẹ, Lưu bán tiên chưa, chuyện hôm nay có ràng với ?”.

      “Phu nhân yên tâm, tất cả ta an bài thỏa đáng rồi, chắc có sơ hở gì đâu. Nơi ở cũng khó tìm, mà đối với tiêu vương kính trọng, chắc tiết lộ nửa câu”.

      “Vậy tốt, ngươi xuống . Mệt mỏi cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi chút, chờ đợi tin tốt của ngày mai”. Phong Tang Nhu đứng lên, đến trước gương .

      Thanh Ngọc Uyển.

      “Tiểu thư! Chu công tử đến rồi!”. Diên Nhi bước vào, hành lễ .

      “Ân, khiến huynh ấy ngồi chờ ở bên ngoài, ta lập tức ra ngay”. Sở Ngâm Ngọc buông quyển sách tay, chậm rãi đáp.

      Nhìn đến Diên Nhi, mới nhớ đến việc ngày hôm qua, tất cả người hầu trong Thanh Ngọc Uyển đều bị đuổi ra ngoài, chờ đợi chỉ thị của nàng. Xem ra lần này nàng phải tuyển thêm ít người mới để sai khiến. Lại phân phó Diên Nhi:

      “Ngươi với Trần quản gia, phiền lưu tâm chút, tuyển cho Thanh Ngọc Uyển ít nha hoàn, bà tử”.

      “Vâng… Nhưng thưa tiểu thư, Trần quản gia là người của Phong di nương?” Diên Nhi cẩn thận .

      “Ta biết. Ngươi dựa theo tình hình với , những người đó có lưu lại đây hay còn phải xem định đoạt của ta”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên , trong lòng lại nghĩ, Diên Nhi quả nhiên là suy nghĩ sắc sảo, có thể nghĩ được như vậy, uổng phí tin tưởng của nàng phen.

      “Vâng, tiểu thư. Vậy nô tỳ xin được cáo lui”. xong liền nhàng rời khỏi phòng.

      “Hoằng ca ca, để huynh phải đợi lâu rồi!”. Vừa mới bước vào tiền thính, nhìn thấy Chu Trừng Hoằng mặc thân áo dài màu xanh, tóc đen được buộc bởi dải ngọc quan, ngũ quan tuấn dật, người thản nhiên mùi thảo dược lại càng tăng thêm vẻ thu hút lòng người, Sở Ngâm Ngọc ân cần hỏi thăm, hề chú ý ngoài Chu Trừng Hoằng và gã sai vặt còn có người khác nữa.

      “Ngọc muội cần khách khí!”. Chu Trừng Hoằng nho nhã trả lời.

      “Lần trước bắt mạch cho Ngọc muội phát thấy điều dị thường. Ta sau khi trở về liền tra điển tịch, lật xem các sách, nhưng vẫn tra được đáp án. Ta cũng từng nhắc đến có vị sư huyng y thuật hơn người, đúng dịp huynh ấy đến kinh thành, liền mời lại đây bắt mạch cho Ngọc muội”.

      Chu Trừng Hoằng nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc ngồi vào chỗ bản thân, liền từ từ ý đồ đến, trong mắt hề che giấu được vui mừng. Ngọc muội vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng , từ sau lần trước tra ra nghi nan, liền hoảng sợ thôi, thề nhất định phải giúp nàng trị khỏi bệnh này. Vậy nên sư huynh vừa mới gửi thư đến ít ngày nữa đến thăm , liền mỏi mắt ngóng trông ngày sư huynh đến. Sư huynh vừa đặt chân đến phủ Thừa tướng, liền cứng rắn muốn sư huynh đến thăm bệnh cho Ngọc muội muội.

      “Ngọc nhi đa tạ Hoằng ca ca nhớ tới”. Sở Ngâm Ngọc đứng dậy cúi người cảm tạ, lại ngẩng đầu đánh giá nam tử phía trước. Quần áo trắng nhiễm bụi trần, tóc đen phiêu dật, khuôn mặt lạnh lùng có chút tà mị, ngũ quan ràng, khí thế bức người, bộ dạng so với Phan An còn đẹp…

      Nhưng nàng thấy người này có chút quen mắt, tựa như từng gặp ở đâu đó?
      honglak, PhongVy, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48:

      Trì Nguyên Hiên bị ánh mắt đánh giá chăm chú chịu được, bèn nâng mắt lên nhìn. Là nàng?

      Chính là nữ tử ngày ấy gặp ở núi?

      Tùy ý liếc mắt nhìn, chỉ thấy hôm nay nàng mặc chiếc áo hoa văn màu lam, phối với chiếc váy dài màu trắng thuần khiết, đơn giản mộc mạc. Trang sức chỉ có chiếc trâm bạc cùng chiếc dây cột tóc màu lam, nhìn qua thanh lệ thoát tục, tao nhã hết mực. Đôi mắt sâu hàm chứa ý lãnh, nhưng khác với ngày ấy ở trong núi, khiến người khác chỉ liếc mắt cái phải run sợ.

      “Công tử, chính là vị tiểu thư đó”. Ngược lại là A Tuấn đứng ở bên chịu nổi phát ra tiến kinh hô. Nữ tử này đầy người khí lạnh, khiến cho nhớ mãi quên, giống như chủ nhân luôn làm cho người khác cảm thấy xa cách khó gần, hơn nữa nàng cũng là nữ tử đầu tiên có thể thu hút ánh nhìn của chủ tử, tuy trán có vết bớt, nhưng cũng làm giảm khí chất thanh cao của nàng.

      Nghe nam tử đứng bên người Trì Nguyên Hiên nhắc nhở, Xuân Cầm lục lọi trong trí nhớ về hình ảnh hai người này, nhịn được kinh hô lên: “Hóa ra là các huynh!”.

      Vừa vừa quay về phía Sở Ngâm Ngọc: “Tiểu thư, là người ngày ấy cứu chúng ta!”. Ngày ấy cũng may có vị công tử này ra tay tương trợ, nếu hậu quả cũng dám nghĩ tới, Xuân Cầm mỗi khi nhớ lại ngày ấy vẫn thấy khiếp sợ trong lòng, vẻ cảm kích mặt cũng tự nhiên mà có, đối với nhóm người Trì Nguyên Hiên lại là thích có thêm.

      “Ân, là ta sơ sót. Mong rằng công tử chớ có trách phạt, lần trước may có công tử ra tay cứu giúp, nếu chủ tớ nữ tử hai người táng mạng liền…”. Sở Ngâm Ngọc ở lúc Trì Nguyên Hiên bước vào liền nhận ra người này, được Xuân Cầm nhắc nhở vội khách khí đối với cúi mình cảm tạ. phải là nàng vong ân bội nghĩa, mà là kiếp trước nhắc nhở nàng, mọi chuyện thể chỉ nhìn bề ngoài, nàng tin tưởng vào điều đó.

      “Tiểu thư khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi!”. Trì Nguyên Hiên gật đầu , xuyên thấu qua đôi mắt của Sở Ngâm Ngọc , tuy rằng sâu thấy đáy khó đánh giá, nhưng nàng vẫn là nhận ra mình, có điều tại sao lại đối với mình như thế xa lạ?

      “Hóa ra sư huynh và Ngọc muội hai người quen biết từ trước”. Nhìn hai người chào hỏi lẫn nhau, Chu Trừng Hoằng làm bộ bừng tỉnh biểu tình. vẫn lo sư huynh chịu chẩn đoán bệnh cho Ngọc muội, nhìn thấy hai người hàn huyên như vậy, hẳn là sư huynh cũng hề bài xích muội ấy . Vị sư huynh này luôn đối với người lạ xa cách, lạnh lùng, đối với Ngọc muội lại như thế thân quen,
      đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      “Có duyên gặp mặt lần!”

      “Có duyên gặp mặt lần!”

      Hai người cùng mở miệng , nghe được trả lời của đối phương, lại cùng với bản thân ăn khớp, kìm được nhìn người đối diện, khuôn mặt phiến nhu tình cũng chợt lóe rồi biến mất.

      Những người trong phòng chứng kiến hai người ăn ý như vậy cũng khiếp sợ thôi, ăn ý như vậy có lẽ còn hơn cả người thường, chính là bọn họ cũng hiểu được, hai người này tính tình vốn lạnh mạc, rất khó để hai người này mở miệng giải thích.

      Nhớ tới A Tuấn kể, khi cùng chủ tử đường đến Tân Đô từng cứu vị nương ở trong U Lâm sơn, tại ngẫm lại, chắc hẳn là Ngọc muội.

      là khéo, ràng tất cả đều có ông trời an bài”. Cuối cùng vẫn là Chu Trừng Hoằng dẫn đầu phá vỡ bầu khí im lặng, bên hưng phấn giới thiệu cho sư huynh của : “Sư huynh, đây chính là Ngọc muội mà ta thường nhắc đên với huynh”.

      Thu thập tốt tâm tình, Trì Nguyên Hiên bình tĩnh đáp lại : “Chính là nữ tử mà ngươi là có nghi nan tạp chứng?”.
      honglak, PhongVy, thuyt2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Cổ độc Tình Hoa

      “Đúng thế. Đệ tra đọc rất nhiều sách y thuật, hỏi rất nhiều ngự y giỏi trong cung, đều tìm được gì. Nhớ ra sư huynh là người y thuật cao siêu, tin tưởng sư huynh nhất định có thể tra nguyên nhân căn bệnh, chữa khỏi cho Ngọc muội”. Chu Trừng Hoằng vẻ mặt tiếc nuối .

      “Ngọc muội, đây là sư huynh của ta, Trì Nguyên Hiên, y thuật của huynh ấy rất giỏi, chắc chắn huynh ấy tìm ra nguyên nhân, đưa ra được phương pháp trị liệu”.

      Sở Ngâm Ngọc mỉm cười, hướng Trì Nguyên Hiên gật đầu.

      Trong trí nhớ của nàng, chắc là người ngoại tộc, lục lọi trí nhớ, hóa ra thuộc dòng họ nổi danh về cổ thuật, tự hồ rất thần bí, có địa vị cao thượng trong thời đại này, nhưng nối dòng lại rất đơn bạc.

      Trì Nguyên Hiên nghe xong lời của Chu Trừng Hoằng, quay đầu đánh giá Sở Ngâm Ngọc. Khuôn mặt có chút tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, màu sắc cái bớt trán đột nhiên , như là muốn thoát ra khỏi khuôn mặt vậy. Tuy rằng ánh mắt nàng quật cường che giấu tất cả, nhưng chỉ cần người có y thuật cao minh liếc mắt cái liền nhìn ra, người này bệnh quấn thân lâu.

      Dưới con mắt nhìn chăm chú của Trì Nguyên Hiên, trong phòng khí có chút khẩn trương, giống như chờ cuộc thẩm vấn và phán quyết vậy. Những người quan tâm Sở Ngâm Ngọc chờ mong đáp án dự kiến.

      Sau lát, Trì Nguyên Hiên thu hồi ánh mắt, mặt tuy vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng ánh mắt khỏi có chút hoang mang.

      Nhìn ra khó hiểu trong mắt Trì Nguyên Hiên, Chu Trừng Hoằng vội vàng hỏi:
      “Sư huynh, như thế nào vậy, có biết được là bệnh gì ?”.

      “Đại khái có vài phần nắm chắc, nhưng phải thêm chút nữa mới đưa ra được kết luận”. Trì Nguyên Hiên trả lời.

      “Chuẩn đoán như thế nào?” Chu Trừng Hoằng vội vàng hỏi.

      “Ta cần quả trứng vịt luộc chín”. Trì Nguyên Hiên đối với câu hỏi của Chu Trừng Hoằng hề né tránh, thản nhiên đáp lại.

      Xuân Cầm đứng bên cạnh Sở Ngâm Ngọc, mực chăm chú lắng nghe hai người đối thoại, sợ chỉ cần sơ sẩy…, hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt chảy máu lúc nào hay.

      Bệnh của tiểu thư là nỗi lo lắng trong lòng nàng, người khác có thể biết, nhưng nàng rất ràng, mỗi ngày nhìn tiểu thư lúc phát bệnh, toàn thân đau đớn lăn lộn giường, đầu đầy mồ hôi mà vẫn kêu rên tiếng. Nàng tuy đau lòng tiểu thư, nhưng lực bất tòng tâm, nay có tia hi vọng cứu tiểu thư, cho dù nàng phải hi sinh cũng chối từ. Nghe thấy lời Trì Nguyên Hiên, nàng chút cũng suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Nô tỳ lập tức lấy”. Tuy rằng biết để làm gì, nhưng chỉ cần có tia hi vọng, nàng đều làm.
      Sau khi trứng vịt chín được đem đến, mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy Trì Nguyên Hiên cẩn thận bóc vỏ, rồi chọc chiếc ngân châm trong đó, đưa cho Sở Ngâm Ngọc : “Đặt cái này vào trong miệng, cẩn thận chạm phải kim châm, đợi sau nửa canh giờ lấy ra”.

      Tuy hiểu Trì Nguyên Hiên đến tột cùng muốn làm cái gì, Sở Ngâm Ngọc vẫn làm theo lời đặt quả trứng vào trong miệng.

      Nàng vẫn luôn tự nhủ với bản thân, được tin tưởng người khác, nhưng có lẽ do người này tính cách có chút giống với nàng, lạnh lùng, đơn, nên nàng nhịn được tin tưởng lần.

      Bởi vì sợ ảnh hưởng đến Sở Ngâm Ngọc, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ sợ tia thở mạnh làm hỗn loạn toàn bộ quá trình chẩn bệnh, trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua. Chỉ có Sở Ngâm Ngọc cùng Trì Nguyên Hiên vẫn là vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ việc này có liên quan đến hai người vậy.

      Nửa canh giờ rốt cục qua, Trì Nguyên Hiên cầm lấy quả trứng đặt ở chiếc đĩa, cẩn thận rút ra chiếc kim, xuyên thấu qua ánh sáng phản lại, thấy ngân châm có tầng màu nâu ánh sáng.

      “Có độc!”. Vẫn là Xuân Cầm nhịn được hét lên, ngân châm biến sắc tức là có độc, điều này ai cũng đều biết .
      honglak, velvety_crystal_rose, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :