1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỬU NỮ TRÙNG SINH CHI QUÝ NỮ TÀ PHI - Minh Tử (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 29: Gặp lại nam nhân cặn bã (2)

      có ngày xưa mặt cười, cũng có đau khổ cầu xin, chỉ có bộ biểu tình tự nhiên đạm mạc, đây phải Sở Ngâm Ngọc. Tuyệt đối phải, nàng có được khí định thần nhàn như vậy, có được thong dong tao nhã như vậy, đây vốn là thuộc về Sở Tiêu Mộng nàng, là độc quyền của Tân Đô đệ nhất mỹ nhân.

      Đứng ở bên cạnh Sở Tiêu Mộng, Sở Liên Nguyệt cũng choáng váng, vốn là người gió chiều nào nghiêng chiều ấy, thấy được mùi vị khác thường, nàng liền lựa chọn im lặng đứng ở bên.

      Nhìn thấy phẫn uất chợt lóe khuôn mặt Sở Tiêu Mộng, Sở Ngâm Ngọc biết mục đích của mình thực được. Đệ nhất mỹ nhân của Tân Đô, thông minh hơn người, giỏi tính kế, lại chịu được người khác hơn mình, bộ tài cao hơn người chính là nhược điểm của nàng, cũng là Sở Ngâm Ngọc lấy đó để phản kích, là đúng đắn!

      “Đại tỷ đều chuẩn bị những tiết mục gì? Nếu cần giúp đỡ, cứ việc cho muội muội, muội giúp tỷ đưa ra ý kiến”. Sở Tiêu Mộng chậm rãi hỏi, mặt lộ ra vẻ tự đắc, tươi cười cao ngạo.

      Nàng chính là Tân Đô đệ nhất mỹ nhân, từ thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, giỏi, năm tuổi liền có được danh hiệu tài nữ, ở Tân Đô, nàng chính là đối tượng mà hàng nghìn người muốn bắt chước. Ngày xưa, Sở Ngâm Ngọc chính là cả ngày quấn quít lấy nàng muốn nàng dạy cho ít, lần này nhắc đến giúp đỡ, hẳn Sở Ngâm Ngọc vui lắm đây.

      “Cảm ơn muội muội có lòng chỉ bảo, chỉ là lấy thân phận của thứ muội đến quản chuyện của đích tỷ, e là hợp với lẽ thường ”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên trả lời, quy củ này từ kiếp trước có, chẳng qua bây giờ nàng mới áp dụng mà thôi.

      “Ngươi…”. Câu trả lời thẳng thắn khiến của Sở Ngâm Ngọc khiến khuôn mặt Sở Tiêu Mộng đỏ bừng, nàng còn chưa từng bị rơi vào tình cảnh quẫn bách đến như vậy, ấy mà lại do vốn có tính uy hiếp Sở Ngâm Ngọc tạo ra, điều này làm cho nàng như thế nào sống nổi, trong lời lộ ra nàng là thứ muội, biết lượng sức bản thân, nực cười. là tức chết người được!

      “Nếu Tam muội có chuyện gì, ta còn có việc ra ngoài lát! Hai muội cứ tự nhiên ha!”. Hôm nay Sở Ngâm Ngọc còn có việc chính phải làm,
      thời gian ở đây đôi co với các nàng, về sau từ từ bù đắp.

      “Sở đại tiểu thư muốn nơi nào?”

      Nghe được tiếng của nam tử, mọi người nhất thời hoảng sợ. Ở phủ Quốc công rất ít xuất nam tử xa lạ, ở phong tục bảo thủ của Phong Tân quốc, nữ tử nếu xuất môn phải mang khăn che mặt, được lộ diện, nam nữ chỉ có thể ở trong các buổi tụ hội mới được gặp mặt. Lại thấy tới hai vị nam tử.

      ở phía trước vị nam tử, bộ thanh trúc trường sam, đính kèm hà bao dùng kim tuyến thêu tranh thủy mặc, bên ngoài khoác da thú, sợi tóc màu đen dùng ngọc quan bó chặt, diện mạo cực tuấn tú, phong lưu tiêu sái đến.
      Sở Ngâm Ngọc trơ mắt nhìn người trước mặt, chậm rãi, từng bước , thong dong tới, trong khoảng thời gian ngắn, hô hấp như ngừng hoạt động.
      khuôn mặt góc cạnh ràng, ngũ quan kiên định, con ngươi đen có chút trầm ổn cùng nội liễm, ràng là Phong Hạo Lăng - Nhị hoàng tử, Tĩnh Vương.

      Tay Sở Ngâm Ngọc ở trong tay áo, chậm rãi nắm chặt. Trong đầu nàng đột nhiện lên câu của Phong Tang Nhu: “Ngọc Nhi nhu thuận thông minh, khi còn rất nghe lời, mẫu thân tự nhiên vì con tuyển chọn mối hôn tốt. Tĩnh Vương Phong Hạo Lăng thiếu niên oai hùng, trí tuệ bất phàm, cùng con mà , quả thực là đôi trai tài, sắc. Ngọc Nhi, con về sau phải hầu hạ tốt người ta, tương lai con chính là người đứng đầu trong cung”. Sở Tiêu Mộng lúc ấy cũng tươi cười như hoa: “Đúng vậy, tất cả những nữ tử trong kinh đô, người nào lại muốn làm Tĩnh Vương Phi, đại tỷ, tỷ thực là may mắn”. Chính là sau đó, con chim bị bẻ gãy cánh, máu chảy đầm đìa, loại này đau đớn, nàng vĩnh viễn quên.

      Chương 30: Gặp lại nam nhân cặn bã (3)

      Sở Ngâm Ngọc hí mắt, bên môi lơ đãng lộ ra trào phúng nụ cười. sâu hít hơi, mới cảm thấy máu lại tiếp tục chảy.

      Mọi người vội vàng hành lễ, Sở Ngâm Ngọc cũng thuận thế cúi đầu, lại cảm thấy đạo ánh mắt dừng ở người mình.

      kia đầu tóc tựa mây, làn váy màu hồng cánh sen tùy theo gió lay động. Trắng nõn khuôn mặt hơi ửng đỏ, đôi con ngươi sáng ngời, khí chất quanh thân, ngày xưa thể sánh kịp. Phong Hạo Lăng giật mình, này… này tựa hồ phải trước kia đệ nhất xấu nữ, tuy rằng trán vẫn còn vết bớt, chính là lạnh như băng con ngươi cùng nụ cười khinh bỉ, khiến hăn nhận ra nàng. Đây là như thế nào, bọn họ trước kia từng gặp mặt nhau hai lần, lấy che dấu công lực, dựa vào nàng ngốc nghếch chắc hẳn nhìn thấu được.

      “Tĩnh Vương an hảo!” Sở Tiêu Mộng là người đầu tiên lấy lại tinh thần, bỏ qua bộ dạng quẫn bách vừa nãy, lược cúi người vấn an, mặt bày ra nụ cười ngọt ngào mê người, bộ tiểu thư khuê các, dáng người thon thả lộ , càng ra ông trời ban cho nàng vẻ đẹp.

      “Sở Tam tiểu thư cần đa lễ”. Phong Hạo Lăng bị Sở Ngâm Ngọc dị thường khiến cho kinh ngạc, bề ngoài lại vẫn tỏ ra bình tĩnh, nụ cười luôn treo môi, nhìn thấy khuôn mặt thiên hương quốc sắc của Sở Tiêu Mộng, lại càng cảm thấy vui sướng.

      Mấy người bọn họ đứng hàn huyên, Sở Ngâm Ngọc đứng ở bên mắt lạnh nhìn. Phong Hạo Lăng so với kiếp trước chút cũng thay đổi, thần sắc lúc nào cũng có nụ cười , từng khiến nàng cảm thấy là đời này đẹp nhất nam tử, tại nhìn lại, so với con chuột trong cống ngầm càng ghê tởm.

      “Sở Đại tiểu thư bị ngã thương, việc này bổn vương có nghe thấy, chính là trước đó sợ quấy rầy tiểu thư dưỡng thương mà vẫn chưa đến thăm, hôm nay thời tiết đẹp, liến đến thăm bạn cũ”.

      Phong Hạo Lăng mặt mày tươi cười, bình tĩnh , thanh hữu lực khiến cho những nữ nhân trong viện tâm động thôi. Vị Tĩnh Vương này thân phận cao quý, cộng thêm bộ hành nho nhã lễ độ, quả nhiên khác người thường.
      “Tĩnh Vương khách khí, vốn là rất vết thương, Tĩnh vương bận rộn, dám nhọc ngài lo lắng”. Sở Ngâm Ngọc trả lời, chút kiêu ngạo, siểm nịnh, vừa đắc tội vị vương gia này, lại cũng muốn cùng nhiều lời. Thanh lộ giá lạnh, tựa như mùa đông rét buốt.

      Cố nhân? Kĩ năng giả vờ của quả thực rất tuyệt, kiếp trước, cũng là như vậy ân cần đối đãi nàng, khiến nàng nghĩ để ý vẻ bề ngoài của nàng, khiến nàng tâm động, lại thầm thông đồng Sở Tiêu Mộng, lợi dụng thân phận con vợ cả của nàng để mang lại lợi cho họ.

      Sau, nàng quả thực để cho họ thất vọng, từ việc đưa trở thành con thừa tự cho hoàng hậu, tiến tới trở thành đông cung đứng đầu, đợi đến ngày thành hôn lại dâng cho binh phù…

      loại lạnh như băng ánh mắt nhất thời khiến Phong Hạo Lăng biết chống đối như thế nào, tuy rằng thể nàng là bất kính, nhưng vẫn cảm thấy nàng thay đổi. trước kia mỗi lần nhìn thấy đều là khuôn mặt tươi cười, coi mỗi lời như thánh chỉ, mà nay lại…Chương 31: Gặp gỡ ở núi U Lâm (1)

      Lẽ nào nàng ta tức giận?

      Giận vì trong lúc nàng ta bị bệnh đến thăm, muốn đùa giỡn tiểu tính tình để được quan tâm?

      Nếu thực như vậy, tin chắc rằng chỉ cần tốn thêm chút ít tâm tư, nàng ta nhất định cao hứng, tất cả hiểu nhầm đều được loại bỏ. Phong Hạo Lăng cảm thấy trong lòng thoải mái, có đôi khi để đạt được mục đích nào đó cần bỏ ra chút công sức. Quả nhiên là nữ nhân, tóc dài nhưng kiến thức ngắn, cổ nhân có sai!

      Quay lại liền tự đắc cười lớn : “Xem ra Sở đại tiểu thư khôi phục rất tốt rồi, cũng uổng bản vương tự mình đến chuyến, bớt lo lắng hơn. Vậy tiểu thư nếu có việc bận , bản vương nếu rảnh đến xem nàng sau!”. Tìm được lí do, Phong Hạo Lăng tiêu sái quay lưng bước , sức hút của khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người trong viện đêu phải dõi theo, nam tử như vậy là thế gian hiếm thấy, nếu như có thể lọt vào mắt của người đó, quả thực là chuyện may mắn nhất trong thiên hạ.

      Mẫu thân sáng sớm hôm nay với nàng, khiến nàng giờ Tỵ liền đến thăm Sở Ngâm Ngọc, để do thám xem chuyện hư thực ngày ấy ở Di Thọ Viên, thứ hai là có tin bên phủ Tĩnh Vương, hôm nay Tĩnh Vương đến thăm Sở Ngâm Ngọc. Nàng cần phải tạo được quan hệ với Tĩnh Vương, dựa vào nàng là Phong Tân quốc đệ nhất mỹ nhân, nhất định có thể lọt vào mắt của Tĩnh Vương, cộng thêm vẻ ngoài vì đại tỷ dụng tâm lương khổ, hiền lương thục đức nhất định được thanh danh tốt. Nàng phải vì tương lai của mình mà tính toán – Sở Tiêu Mộng nghĩ.

      Nhìn những gương mặt chán ghét lần lượt rời khỏi, ánh mắt Sở Ngâm Ngọc rốt cục thiếu vài phần lạnh lẽo, mang theo Xuân Cầm, Lý Tề hai người xuất môn.
      U Lâm sơn

      U Lâm sơn là rừng cây cách Tân Đô khoảng 50 lý, bởi vì cây cối rậm rạm, núi non trùng điệp, u mà nổi tiếng. Cây cối trong rừng phân bố dựa theo thuật ngũ hành bát quái, bề ngoài trông bình thường, kì thực rất khó phân biệt, chỉ thấy người vào thấy người ra, nếu có võ công, vào đó chính là tìm tử lộ. Trong rừng kì hoa dị thảo, độc trùng mãnh thú chiếm đa số, cũng là những vị thuốc quý trong y dược.

      Sở Ngâm Ngọc mang theo hai người hầu cẩn thận tiến vào trong rừng, chậm rãi tìm kiếm vài loại thảo dược có ghi trong sách. Tuy là sắp đến tháng cuối năm, khắp nơi mảnh băng tuyết, nơi này hoa lại tựa như cẩm, xum xuê, tựa như hai thế giới phân minh. Thuật ngũ hành ở đây kì dị, bề ngoài trời trong nắng ấm, vẻ tường hòa, ấy vậy mà bên trong chướng khí mù mịt, độc trùng nhiều vô kể.

      Sở Ngâm Ngọc thuận tay cầm dây leo khô, trong lòng nghĩ thầm: đây hẳn là trăm năm Lôi Kích Đằng , nhìn nửa ngày, lại từ khô đằng lấy chút bột phấn, đặt ở miệng nếm thử, thuận theo đó nhẩm về công dụng của nó: trăm năm Lôi Kích Đằng, tính dương, có thể làm vị thuốc chính, thuốc phụ, trị độc, bỏng, là loại thuốc hiếm có, mặt khác cũng là loại độc dược vô sắc vô vị.
      U Lâm sơn này quả là danh bất hư truyền, quả nhiên vào hang cọp sao bắt được cọp.

      Xuân Cầm đứng ở bên lẳng lặng nhìn tiểu thư mình bận rộn tới lui, ngắt lấy các loại thảo dược biết tên, thấy được ánh mắt quang vận của tiểu thư, trong lòng tháy ấm dào dạt.

      Vòng vo canh giờ lại phát ba người lại quay lại chỗ ban đầu, Sở Ngâm Ngọc nhìn số trăm năm Lôi Kích Đằng, suy nghĩ chính mình là lạc đường.

      Chương 32:

      Sở Ngâm Ngọc có chút mệt mỏi nhu nhu đầu, cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ bản thân chắc lại bị nhiễm lạnh rồi. Bắt tay sờ mạch, mạch đập phù phiếm, thương thế tuy đáng ngại, nhưng phong hàn có chút nặng. Lại nhìn về đứng ở phía sau Xuân Cầm, sắc mặt có chút tái nhợt, cùng nàng bệnh trạng tương tự. Vừa nãy Lý Tề dò đường, dựa vào võ công cao cường, nội lực vững chắc chắc hẳn có chuyện gì.

      tại chỉ có nàng và Xuân Cầm hai người, ngẫm canh giờ chắc hẳn đến giờ Mùi, thảo dược trong tay cũng càng ngày càng nhiều, độc dược chiếm đa số. Xem ra các nàng là trúng phải khí độc ở trong rừng rồi, nếu nhanh chóng ra ngoài, chỉ sợ tính mạng khó giữ.

      Ánh mắt dần trở nên mơ hồ,bỗng nghe bên tai có tiếng nam tử:
      “Công tử, đợi ta với!”.

      “Di, nơi này tại sao lại có hai vị nương!”. Thanh nam tử có chút kinh ngạc reo lên, đây là U Lâm sơn, gần như là cấm sơn, người bình thường đều đến nơi này.

      người khác mặc thân áo gấm dài màu trắng, lạnh lùng nhìn trước mắt hai vị nữ tử, trong lòng lại thấy là lạ thôi. Bởi ở vị nữ tử trước mắt, cảm thấy được quanh thân khí tràng rất mãnh liệt, tuy rằng nàng sắc mặt có chút tái nhợt, trán lại có vết bớt kéo dài, nhưng cũng có thể nhìn ra thanh tú, đến tột cùng là có bao nhiêu oán hận mới có thể có lạnh lẽo như vậy?

      A Tuấn liếc nhìn ánh mắt chủ tử có chút bị giật mình. Vị chủ tử này của , từ liền theo hầu hạ, chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai mà khiến biết bao thiếu nữa mất ăn mất ngủ, đến đâu cũng là tâm điểm của mọi người. Chính là nghĩ tới, vốn lạnh lùng, lãnh khốc là thế, chủ tử lại nhìn chằm chằm nữ tử khác vượt quá hai giây. Tựa hồ trong trí nhớ của , đây là lần đầu tiên như vậy . Chính là nương trước mắt này, dung mạo làm gì, trán lại có vết bớt to, tuy nhiên khiến người khác chú mục nàng có lẽ là do quanh thân nàng toát ra lạnh lẽo .

      Sở Ngâm Ngọc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của hai người trước mắt, cũng biểu ra bất cứ biểu cảm gì, những việc từng trải qua ở kiếp trước khiến nàng đối với người khác luôn tồn tại cảnh giác.Cứ việc tại toàn thân đau đớn khó chịu, mặt vẫn là biểu thản nhiên.

      Trì Nguyên Hiên nhìn Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt trấn đinh, mày kiếm nhíu lại, ràng sắp chịu nổi nữa rồi, lại còn tỏ ra quật cường, kêu gọi, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác nghĩ rằng nàng trúng độc, nhẫn nại như thế chỉ sợ người khác thể làm được. Nhưng ra thống khổ của tỳ nữ bên cạnh, người khác nhìn liếc qua có thể thấy được.

      “Công tử, xin hãy cứu tiểu thư của ta, nàng bệnh vừa mới khỏi, tại biết trúng phải độc gì”. Xuân Cầm nhìn thấy Trì Nguyên Hiên thân quý khí, liền lập tức cầu xin, người có thể lại thoải mái ở nơi này chắc phải có chút bản .

      Trì Nguyên Hiên nhìn thỉnh cầu của Xuân Cầm, cho tới bây giờ cũng phải người thích làm việc tốt, chính là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Ngâm Ngọc, lòng có chút động rung.

      Thời gian từng chút trôi qua, nữ tử đó hề mở miệng cầu xin.
      honglak, song ngư, PhongVy2 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31: Gặp gỡ ở núi U Lâm (1)

      Lẽ nào nàng ta tức giận?

      Giận vì trong lúc nàng ta bị bệnh đến thăm, muốn đùa giỡn tiểu tính tình để được quan tâm?

      Nếu thực như vậy, tin chắc rằng chỉ cần tốn thêm chút ít tâm tư, nàng ta nhất định cao hứng, tất cả hiểu nhầm đều được loại bỏ. Phong Hạo Lăng cảm thấy trong lòng thoải mái, có đôi khi để đạt được mục đích nào đó cần bỏ ra chút công sức. Quả nhiên là nữ nhân, tóc dài nhưng kiến thức ngắn, cổ nhân có sai!

      Quay lại liền tự đắc cười lớn : “Xem ra Sở đại tiểu thư khôi phục rất tốt rồi, cũng uổng bản vương tự mình đến chuyến, bớt lo lắng hơn. Vậy tiểu thư nếu có việc bận , bản vương nếu rảnh đến xem nàng sau!”. Tìm được lí do, Phong Hạo Lăng tiêu sái quay lưng bước , sức hút của khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người trong viện đêu phải dõi theo, nam tử như vậy là thế gian hiếm thấy, nếu như có thể lọt vào mắt của người đó, quả thực là chuyện may mắn nhất trong thiên hạ.

      Mẫu thân sáng sớm hôm nay với nàng, khiến nàng giờ Tỵ liền đến thăm Sở Ngâm Ngọc, để do thám xem chuyện hư thực ngày ấy ở Di Thọ Viên, thứ hai là có tin bên phủ Tĩnh Vương, hôm nay Tĩnh Vương đến thăm Sở Ngâm Ngọc. Nàng cần phải tạo được quan hệ với Tĩnh Vương, dựa vào nàng là Phong Tân quốc đệ nhất mỹ nhân, nhất định có thể lọt vào mắt của Tĩnh Vương, cộng thêm vẻ ngoài vì đại tỷ dụng tâm lương khổ, hiền lương thục đức nhất định được thanh danh tốt. Nàng phải vì tương lai của mình mà tính toán – Sở Tiêu Mộng nghĩ.

      Nhìn những gương mặt chán ghét lần lượt rời khỏi, ánh mắt Sở Ngâm Ngọc rốt cục thiếu vài phần lạnh lẽo, mang theo Xuân Cầm, Lý Tề hai người xuất môn.
      U Lâm sơn

      U Lâm sơn là rừng cây cách Tân Đô khoảng 50 lý, bởi vì cây cối rậm rạm, núi non trùng điệp, u mà nổi tiếng. Cây cối trong rừng phân bố dựa theo thuật ngũ hành bát quái, bề ngoài trông bình thường, kì thực rất khó phân biệt, chỉ thấy người vào thấy người ra, nếu có võ công, vào đó chính là tìm tử lộ. Trong rừng kì hoa dị thảo, độc trùng mãnh thú chiếm đa số, cũng là những vị thuốc quý trong y dược.

      Sở Ngâm Ngọc mang theo hai người hầu cẩn thận tiến vào trong rừng, chậm rãi tìm kiếm vài loại thảo dược có ghi trong sách. Tuy là sắp đến tháng cuối năm, khắp nơi mảnh băng tuyết, nơi này hoa lại tựa như cẩm, xum xuê, tựa như hai thế giới phân minh. Thuật ngũ hành ở đây kì dị, bề ngoài trời trong nắng ấm, vẻ tường hòa, ấy vậy mà bên trong chướng khí mù mịt, độc trùng nhiều vô kể.

      Sở Ngâm Ngọc thuận tay cầm dây leo khô, trong lòng nghĩ thầm: đây hẳn là trăm năm Lôi Kích Đằng , nhìn nửa ngày, lại từ khô đằng lấy chút bột phấn, đặt ở miệng nếm thử, thuận theo đó nhẩm về công dụng của nó: trăm năm Lôi Kích Đằng, tính dương, có thể làm vị thuốc chính, thuốc phụ, trị độc, bỏng, là loại thuốc hiếm có, mặt khác cũng là loại độc dược vô sắc vô vị.
      U Lâm sơn này quả là danh bất hư truyền, quả nhiên vào hang cọp sao bắt được cọp.

      Xuân Cầm đứng ở bên lẳng lặng nhìn tiểu thư mình bận rộn tới lui, ngắt lấy các loại thảo dược biết tên, thấy được ánh mắt quang vận của tiểu thư, trong lòng tháy ấm dào dạt.

      Vòng vo canh giờ lại phát ba người lại quay lại chỗ ban đầu, Sở Ngâm Ngọc nhìn số trăm năm Lôi Kích Đằng, suy nghĩ chính mình là lạc đường.

      Chương 32:

      Sở Ngâm Ngọc có chút mệt mỏi nhu nhu đầu, cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ bản thân chắc lại bị nhiễm lạnh rồi. Bắt tay sờ mạch, mạch đập phù phiếm, thương thế tuy đáng ngại, nhưng phong hàn có chút nặng. Lại nhìn về đứng ở phía sau Xuân Cầm, sắc mặt có chút tái nhợt, cùng nàng bệnh trạng tương tự. Vừa nãy Lý Tề dò đường, dựa vào võ công cao cường, nội lực vững chắc chắc hẳn có chuyện gì.

      tại chỉ có nàng và Xuân Cầm hai người, ngẫm canh giờ chắc hẳn đến giờ Mùi, thảo dược trong tay cũng càng ngày càng nhiều, độc dược chiếm đa số. Xem ra các nàng là trúng phải khí độc ở trong rừng rồi, nếu nhanh chóng ra ngoài, chỉ sợ tính mạng khó giữ.

      Ánh mắt dần trở nên mơ hồ,bỗng nghe bên tai có tiếng nam tử:
      “Công tử, đợi ta với!”.

      “Di, nơi này tại sao lại có hai vị nương!”. Thanh nam tử có chút kinh ngạc reo lên, đây là U Lâm sơn, gần như là cấm sơn, người bình thường đều đến nơi này.

      người khác mặc thân áo gấm dài màu trắng, lạnh lùng nhìn trước mắt hai vị nữ tử, trong lòng lại thấy là lạ thôi. Bởi ở vị nữ tử trước mắt, cảm thấy được quanh thân khí tràng rất mãnh liệt, tuy rằng nàng sắc mặt có chút tái nhợt, trán lại có vết bớt kéo dài, nhưng cũng có thể nhìn ra thanh tú, đến tột cùng là có bao nhiêu oán hận mới có thể có lạnh lẽo như vậy?

      A Tuấn liếc nhìn ánh mắt chủ tử có chút bị giật mình. Vị chủ tử này của , từ liền theo hầu hạ, chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai mà khiến biết bao thiếu nữa mất ăn mất ngủ, đến đâu cũng là tâm điểm của mọi người. Chính là nghĩ tới, vốn lạnh lùng, lãnh khốc là thế, chủ tử lại nhìn chằm chằm nữ tử khác vượt quá hai giây. Tựa hồ trong trí nhớ của , đây là lần đầu tiên như vậy . Chính là nương trước mắt này, dung mạo làm gì, trán lại có vết bớt to, tuy nhiên khiến người khác chú mục nàng có lẽ là do quanh thân nàng toát ra lạnh lẽo .

      Sở Ngâm Ngọc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của hai người trước mắt, cũng biểu ra bất cứ biểu cảm gì, những việc từng trải qua ở kiếp trước khiến nàng đối với người khác luôn tồn tại cảnh giác.Cứ việc tại toàn thân đau đớn khó chịu, mặt vẫn là biểu thản nhiên.

      Trì Nguyên Hiên nhìn Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt trấn đinh, mày kiếm nhíu lại, ràng sắp chịu nổi nữa rồi, lại còn tỏ ra quật cường, kêu gọi, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác nghĩ rằng nàng trúng độc, nhẫn nại như thế chỉ sợ người khác thể làm được. Nhưng ra thống khổ của tỳ nữ bên cạnh, người khác nhìn liếc qua có thể thấy được.

      “Công tử, xin hãy cứu tiểu thư của ta, nàng bệnh vừa mới khỏi, tại biết trúng phải độc gì”. Xuân Cầm nhìn thấy Trì Nguyên Hiên thân quý khí, liền lập tức cầu xin, người có thể lại thoải mái ở nơi này chắc phải có chút bản .

      Trì Nguyên Hiên nhìn thỉnh cầu của Xuân Cầm, cho tới bây giờ cũng phải người thích làm việc tốt, chính là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Ngâm Ngọc, lòng có chút động rung.

      Thời gian từng chút trôi qua, nữ tử đó hề mở miệng cầu xin.
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33:

      Sở Ngâm Ngọc nhìn nam tử trước mắt quần áo chỉnh tề, tin chắc cũng có thân phận phi phú tức quý, trong mắt lộ vẻ hoài nghi cùng lạnh lùng, phải là nàng nghĩ cầu cứu, mà do nàng còn niềm tin nữa, chỉ có thể thản nhiên, yên lặng chờ đợi: sống hoặc là chết.

      Rốt cục Trì Nguyên Hiên là người đầu hàng trước, từ bên hông xuất ra viên thuốc , đưa cho A Tuấn.

      A Tuấn sững sờ đứng ở bên nhìn chủ tử có những biểu khác thường, chủ tử cho tới bây giờ chưa từng có lòng từ bi, từng có nhiều nữ tử, ở trước mặt giả bộ bệnh nặng nguy kịch, cũng thèm liếc mắt cái. Chủ tử lãnh huyết vô tình thành danh hiệu mà ai cũng biết. cũng dám vi phạm chủ tử mệnh lệnh, cầm viên thuốc đưa cho Sở Ngâm Ngọc và Xuân Cầm, vừa đưa vừa giải thích “chớ có xem thường viên thuốc bé này, nó do mười sáu loại trân quý dược liệu chế thành, ngậm ở trong miệng còn phải e ngại chướng độc ở đây nữa. Các ngươi tại bệnh trạng là do trúng phải chướng độc này tạo thành, tiến vào nơi này nếu có viên thuốc này cũng phải có võ công cực kì cao mới chống đỡ được”.

      Trì Nguyên Hiên nhìn Sở Ngâm Ngọc đưa thuốc ăn, khóe miệng khẽ nhếch, cảm thấy đột nhiên có chút thoải mái, lại tự giễu mình, lắc đầu, hướng về phía rừng sâu đến.

      Khi Lý Tề quay lại, Sở Ngâm Ngọc cùng Xuân Cầm dần khỏe lại, mặt khôi phục vẻ hồng nhuận như trước.

      “Tiểu thư, người sao chứ? Đều do ta, trước tìm hiểu kĩ về U Lâm sơn, mới khiến hai người thâm nhập hiểm cảnh”. Lý Tề nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Sở Ngâm Ngọc, trong lòng muôn phần tự trách.

      quan hệ, là do chúng ta đường đột, có cho ngươi thời gian chuẩn bị. tại cũng còn e ngại nữa, ngươi tìm ra đường về chưa?”. Đối đãi với hai người, Sở Ngâm Ngọc trước nay luôn ôn hòa thân mật, chưa từng có biểu lạnh lùng.

      “Thưa tiểu thư, chúng ta vào mê trận, trước mắt trận này bị người khác động qua tay chân, tuy vậy này đó hoa cỏ là thực , chỉ cần chúng ta men theo Lôi Kích Đằng tin chắc cũng có thể thoát được trận”. Lý Tề cung kính trả lời.

      “Trách được lúc chúng ta mới đến liền gặp loại dây leo này, nguyên lai nó chính là đáp án, ngươi mang theo Xuân Cầm, chúng ta cùng ra ngoài ”. Sở Ngâm Ngọc nhìn Xuân Cầm dáng vẻ mệt mỏi, thầm nghĩ lần sau nhất định phải chuẩn bị kĩ.

      Thải Vi Viên – Quốc công phủ.

      “Mẫu thần, lần này đại tỷ bệnh khỏi xong có chút cổ quái!”. Sở Tiêu Mộng vẻ mặt đăm chiêu với Phong Tang Nhu. Từ sau khi Sở Ngâm Ngọc bị bệnh, ngôn hành cử chỉ khác thường, quả có thể dùng thoát thai hoán cốt để hình dung.

      “Ta cũng cảm thấy thế”. Phong Tang Nhu bên .

      “Có phải mẫu thân đưa cho nàng thuốc bị sai?”. Sở Tiêu Mộng cảnh giác hỏi, nàng biết để khống chế Sở Ngâm Ngọc, mẫu thân vẫn đúng hạn đưa thuốc cho nàng.

      có chuyện đó, ta đúng hạn đưa thuốc cho nàng, có thể là nàng uống mới thế”.

      uống?” Sở Tiêu Mộng giật mình nhìn Phong Tang Nhu, tiếp “Nhưng chỉ là gần nhất uống mà thôi, cũng có thể biến thành hoàn toàn thay đổi như vậy ”.

      Chương 34: Mời thầy trừ tà


      “Hoặc là do quỷ quấn thân?”. Sở Tiêu Mộng đột nhiên , tuy rằng lấy lí do đó đáng tin, nhưng những việc này chỉ có thể lý giải như vậy.

      “Con là có quỷ quấn thân?”. Phong Tang Nhu hỏi lại, Sở Tiêu Mộng là niềm tự hào của nàng, dung mạo khuynh thành, thiên tư thông minh, khiến nàng đem tất cả hi vọng đều kí thác vào con .

      “Đúng vậy mẫu thân, người nghĩ mà xem, đại tỷ ban ngày lạnh lùng ánh mắt cùng những hành động khác thường, phải bị quỷ hồn quấn thân là gì? Chỉ có như vậy mới giải thích được những hành động khác thường của nàng”.

      Từ sau ngày ấy, mẫu thân liên tục dặn dò nàng được gọi “mẫu thân” nữa, sợ nhỡ có người nghe được, lấy đó làm nhược điểm, nhưng chẳng bao lâu nữa nàng danh chính ngôn thuận kêu mẹ đẻ mình là “mẫu thân”.

      “Mộng Nhi đúng, tuy rằng thể tin được có quỷ hồn, nhưng thà rằng tin này đó còn hơn”. Phong Tang Nhu cẩn thận suy nghĩ những lời Sở Tiêu Mộng , có lẽ nên thử lần, chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.

      “Vậy mẫu thân tính toán như thế nào?”. Sở Tiêu Mộng có chút lo lắng hỏi.

      “Chúng ta liền…” Phong Tang Nhu trong mắt tinh quang vừa , khóe miệng đầy ý cười, tới gần Sở Tiêu Mộng, giọng thầm phen, hai người ý cười ngày càng lớn.

      Sở Tiêu Mộng nghe Phong Tang Nhu phân phó, cảm thấy nhất thời vui vẻ, quả nhiên mẫu thân tính kế tốt. Cứ dựa theo kế hoạch, chẳng bao lâu nữa, nàng có thể thoát khỏi thân phận thứ nữ. Từ sau khi rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, bị Sở Ngâm Ngọc chế giễu, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.

      “Chúng ta tốt nhất xử lý xong chuyện trước mồng tám tháng chạp, phụ thân ngươi gửi thư ngày đó trở về, chờ về đến, chúng ta muốn đối phó Sở Ngâm Ngọc cũng còn cơ hội nữa. Hơn nữa xem nàng tại, chỉ sợ nghe lời chúng ta nữa, những việc về sau khó khăn hơn”.

      Phong Tang Nhu nhớ đến bức thư của Sở Hoài Thiên, vẻ mặt ngưng trọng . Nàng cũng muốn Sở Hoài Thiên nhìn thấy bộ dạng tại của Sở Ngâm Ngọc. Dựa vào Sở Hoài Thiên đối Sở Ngâm Ngọc sủng nịch, còn có tình đối với chị cùng cha khác mẹ của nàng, khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi.

      “Vâng, mẫu thân, chúng ta mấy ngày hôm nay chuẩn bị tốt, khiến tỷ tỷ khôi
      phục bộ dáng như trước, sau đó liền định ở trước ngày mồng tám tổ chức thưởng tuyết hội thi”. Sở Tiêu Mộng phối hợp .

      “Có đạo lý, trước là để những công tử quý tộc ấy thấy khác biệt của con với xấu nữ kia, mặt khác là để con thi triển tài năng, vì tương lai phô tốt lộ, là nhất cử lưỡng tiện”.

      “Mẫu thân rất đúng”. Sở Tiêu Mộng sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng . Nàng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ phải gả cho nam tử có thân phận cao quý nhất thế gian, có như vậy mới thỏa mãn được dung mạo và tài năng của nàng.
      honglak, Tôm Thỏ, song ngư2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35:


      Thanh Ngọc Uyển

      “Tiểu thư, ngài chế thuốc gì vậy?”. Xuân Cầm nhìn Sở Ngâm Ngọc mài thuốc, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, từ lúc ở U Lâm sơn trở về, tiểu thư suốt ngày nhốt mình trong phòng, ra ngoài, đem những dược thảo kia giống như bảo bối vậy, làm ra đủ loại bột phấn màu sắc khác nhau khiến nàng rất kinh ngạc. Tiểu thư thực thần kì, trong nháy mắt có thể làm ra nhiều loại thuốc bột như vậy, tuy rằng công dụng của chúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy tại tiểu thư rất giỏi, cái gì cũng thể làm khó đễ được nàng.

      “Ngươi cẩn thận chút, đừng có chạm vào chúng. Này đó đều là độc dược, kịch độc vô cùng”. Sở Ngâm Ngọc bên vội vàng, bên dặn dò Xuân Cầm.

      “Nga!”. Xuân Cầm sợ hãi than, may mắn nàng vừa rồi chạm tay vào, nguy hiểm .

      “Ngươi đợi lát nữa đem số dược thảo còn lại Ức Y Các, trồng tại bên trong vườn hoa lan, đừng để người khác phát ”. Sở Ngâm Ngọc phân phó .

      “Tiểu thư, trong vườn có rất nhiều người là tai mắt của Phong di nương, gần nhất Lâm mẹ cũng còn kiêng kị như trước nữa, luôn đến Thải Vi Viên, như vậy có phải hay đối với tiểu thư bất lợi?”. Xuân Cầm nhớ tới vừa rồi Lâm mẹ lén lút ra khỏi phủ, biết lại làm gì mờ ám.

      “Ân, ta biết, ta chờ các nàng ra chiêu mới, chúng ta mới có thể đánh được. Ngươi để ý chút bọn nô tỳ, nếu có khác thường, lập tức báo lại. Lý Tề đâu?”. Sở Ngâm Ngọc hỏi. Trong lòng lại tính toán, những người trong Thanh Ngọc Uyển đúng cần phải xử lí lại.

      “Thưa tiểu thư, Lý Tề gần đây đều tra xét về chuyện cánh cửa sắt trong hoa viên”. Xuân Cầm đáp.

      “Ân, cũng tốt, vậy khiến làm việc ”. Nhắc tới cánh cửa sắt kia, Sở Ngâm Ngọc luôn cảm thấy trong lòng là lạ, cảm thấy cánh cửa sắt kai quả thực là bí mật khó có thể phân tích được.

      Lấy ra bên hông mấy châm kim được giấu kĩ, lại lấy mấy loại thuốc nàng vừa chế, vẽ loạn hồi, sau đó lại đặt về hai bên hông như trước. Nàng quyết định lấy những chiếc châm này làm ám khí, mặc dù võ công bằng người, nhưng nàng cũng có thể làm chủ được tình hình. Vỗ vỗ tay, vuốt lại làn váy, nàng liền tiêu sái ra khỏi phòng.

      Xuân Cầm đứng ở phía sau, nhìn theo bóng dáng Sở Ngâm Ngọc, trong lòng khỏi tán thưởng , tiểu thư quả nhiên giống người thường!
      Bước ra khỏi phòng, Sở Ngâm Ngọc liền gặp Lâm mẹ vội vã lại phía mình, bỗng cảm thấy thực bực bội, người như vậy giữ lại bên người thực là khó chịu.

      “Tiểu thư, phong di nương cho ngươi chuẩn bị chút, di nương nhờ người bên ngoại tốn chút quan hệ, mời vị đạo sĩ tới để trợ giúp tiểu thư trừ tà. Quá lúc liền hành lễ cúng bái, ảnh hưởng đến giờ nghỉ của tiểu thư. Di nương mong, khi Hầu gia trở lại nhìn thấy tiểu thư khỏe mạnh, trong sáng. Ngày mai giờ Dậu vị đạo sĩ đó liền lại đây”.

      Lâm mẹ có chút run rẩy xong, biết vì sao, nhưng đứng ở trước mặt tiểu
      thư, nàng luôn cảm thấy cả người lạnh như băng, thậm chí còn dám nhìn đôi mắt lạnh như băng của tiểu thư.

      “Ân, ta biết”. Sở Ngâm Ngọc bình thản xong, con ngươi lại tràn đầy sát khí. Mỗi lần đối mặt với Phong Tang Nhu là toàn thân nàng lại sôi sục máu hận, chỉ có tăng chứ có giảm.

      Ông ngoại? Hẳn là ngoại tổ phụ của nàng , người thương nàng hết mực – Tiêu vương gia, muốn dùng ông ngoại đến để lừa nàng, Phong Tang Nhu tính toán kĩ càng.

      Chương 36:

      Kiếp trước khi nàng gả nhập thái tử phủ, ngoại tổ phụ liền đột nhiên buông tay nhân gian. Lúc lâm chung, liền đem lệnh phù đưa cho nàng, nhưng nàng lại phụ phó thác của tổ phụ, làm cho lệnh phù cuối cùng rơi vào tay Phong Hạo Lăng, khiến vận mệnh của Phong Tân quốc thay đổi.

      Trùng sinh lại, nàng nhất định làm lại chuyện ngu xuẩn như này nữa, báo đáp ân nghĩa, trả hết nợ nần.

      Suy nghĩ lúc lâu, ánh mắt chợt sáng, trong lòng có đối sách, nếu các ngươi muốn chui đầu vào lưới, vậy Sở Ngâm Ngọc ta liền giúp các ngươi tay.




      Sau bữa cơm tối, Xuân Cầm vào trong phòng của Sở Ngâm Ngọc, thấy chủ nhân của nàng ngồi ở tháp yên lặng đọc sách, mùi trầm hương lượn lờ, tràn ngập cả gian phòng.

      “Tiểu thư, nô tỳ vừa thấy Hân nhi chạy về, thần sắc có chút dị thường, đặc biết cẩn thận”. Xuân Cầm bẩm báo .

      vậy? Ta biết ngay là có người an phận được”. Sở Ngâm Ngọc buông cuốn sách trong tay, với Xuân Cầm. “Đợi lát nữa ta dạo trong hoa viên, ngươi mượn cơ hội quan sát động tác của nàng, nhớ đừng đả thảo kinh xà”.

      “Vâng, tiểu thư. Nô tỳ nhất định chú ý nàng ta”. Xuân Cầm có chút tức giận , những người này biết an phận, tiểu thư tốt nhất nên đem hết đám người này đuổi hết .

      “Lý Tề đâu? Ngươi gọi , lát nữa theo ta”.

      “Nô tỳ lập tức ngay”. Nghe được phân phó, Xuân Cầm lập tức ra ngoài tìm Lý Tề.



      Sau lát, Sở Ngâm Ngọc mang theo Lý Tề dạo hậu hoa viên, cũng nhân cơ hội đó điều tra thêm về cánh cửa sắt.

      “Tiểu thư, nô tài tra qua, sau cánh cửa sắt này chính là mật đạo, có thước cao, có thể vừa người tiến nhập. Nô tài nhân cơ hội tiến vào, bên trong tối đen, sâu khoảng hơn hai dặm, nhưng đến cuối cũng phát điều gì, tất cả bị ngăn bởi bức tường đá”. Lý Tề giọng bẩm báo, lúc điều tra, cũng rất kinh ngạc vì mật đạo này.

      “Có phát điều gì khác thường ?”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên hỏi, mật đạo này vô luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều hề có chút ấn tượng gì, rốt cục nó là cái gì, nếu là mật đạo tại sao lại có đường ra?

      “Thưa tiểu thư, vấn đề này thuộc hạ từng suy nghĩ qua, nhưng sau khi nhiều lần xem xét, vẫn phát ra điều gì đặc biệt”. Lý Tề đáp.

      “ưm, có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều”. Sở Ngâm Ngọc yên lặng , nhưng trong mắt vẫn nồng đậm nghi hoặc, có lẽ, mật đạo này cùng nàng có quan hệ gì đó.

      “Ngươi lại điều tra thêm chút, đằng sau bức tường kia rốt cục là nơi nào?”.

      “Vâng, tiểu thư. Thuộc hạ nhanh chóng điều tra”.



      Mặt khác, sau khi Sở Ngâm Ngọc rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, Xuân Cầm liền rời khỏi theo, nàng với mấy nha hoàn quét tước rằng, bản thân muốn hậu hoa viên tìm tiểu thư. Sau đó lại trộm tránh ở góc, theo dõi cử động của Hân Nhi. lát sau, quả nhiên thấy Hân Nhi lén lút vào phòng ngủ của tiểu thư, lát sau lại đến giữa vườn. Xuân Cầm đứng nhớ từng vị trí, xem nàng ta rốt cục làm gì.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37:

      Ngày hôm sau, giờ Dậu, Phong Tang Nhu dẫn theo đạo sĩ tóc trắng, vui vẻ đến Thanh Ngọc Uyển, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc liền : “Đây là dựa vào quan hệ của ngoại tổ phụ con, mới tìm được Phong Tân quốc nổi tiếng – Lưu bán tiên, hàng năm sâu trong thâm sơn, hấp thụ linh khí trời đất, người thường chưa chắc tìm được ngài, ít nhiều có ngoại tổ phụ con vất vả mới tìm được”.

      “Đa tạ mẫu thân quan tâm. Nhưng Ngọc Nhi hiểu đây là có chuyện gì?”. Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt vô tội nhìn Phong Tang Nhu, có chút khờ dại, tội nghiệp .

      “Việc này… Hôm qua phải Lâm mẹ giải thích ràng cho con sao? Nhìn thấy con lần này mắc bệnh có chút khác thường, sợ là quỷ thần quấn thân, ta liền thương lượng với ngoại tổ phụ con, tìm vị đạo sĩ trừ tà. Hơn nữa, cha của con cũng sắp trở về, lẽ nào con lại muốn để cha con nhìn thấy bộ dạng như vậy sao?”.
      Phong Tang Nhu sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích, đồ tiện nhân này nay ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa, nhìn đôi con ngươi lạnh lùng của nàng khiến cho người ta rét mà run rồi, tuy rằng cử chỉ có thay đổi, nhưng dù sao khí chất phát ra cũng phải ngày xưa có thể sánh kịp.
      Hoàn hảo, phụ thân vẫn luôn ràng Sở Ngâm Ngọc rất ỷ lại vào nàng, nếu đúng là khó mời được Lưu bán tiên, thuyết phục làm việc cho mình. Nghĩ đến qua đêm nay, Sở Ngâm Ngọc khôi phục lại bộ dáng cũ, Phong Tang Nhu trong lòng có chút vui vẻ.

      “Nga? Mẫu thân cảm thấy bộ dáng giờ của con tốt?”. Sở Ngâm Ngọc hỏi ngược lại.

      phải, chỉ là con vừa mới khỏi bệnh, muốn giúp con trừ tà chút, như thế về sau mới ít gặp tai nạn được. Lát nữa lão phu nhân cũng đến đây, ngài ấy nghe được danh tiếng của Lưu bán tiên lâu, cũng hi vọng con sớm ngày khỏe lại”. Phong Tang Nhu trả lời.

      “Nếu mẫu thân muốn con quay trở lại bộ dạng trước kia như vậy, Ngọc Nhi thể nghe theo, nhất định khiến mọi người thất vọng”. Sở Ngâm Ngọc tươi cười trả lời. Hừ! Nghĩ đến dùng cái này để áp chế ta, cũng quá đơn giản , vậy ta liền cùng các ngươi chơi vậy.

      “Vẫn là Ngọc Nhi nghe lời, vậy bắt đầu thôi”. Phong Tang Nhu nhìn Sở Ngâm Ngọc vẻ mặt đầy ý cười, trong lòng thấy thoải mái, ngược lại lại càng thêm rét lạnh hơn.

      May mắn đêm nay có tuyết rơi, tuy vẫn có chút lạnh, gió thổi vù vù, nhưng sau khi đêm xuống, cả Thanh Ngọc Uyển đèn đuốc sáng ngời, nhộn nhịp người ra vào. Sở lão phu nhân dưới nâng đỡ của bọn nha hoàn cũng đến Thanh Ngọc Uyển. Sở Tiêu Mộng dắt tay Sở Liên Nguyệt cũng đến. Lần này, vốn thích náo nhiệt Sở U Nhược cũng đến góp vui.

      Nhìn đến lâu gặp mặt Sở U Nhược, Sở Ngâm Ngọc ánh mắt có chút dại ra. Ngũ muội vốn thích xuất tại chỗ đông người; vô luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng Sở Ngâm Ngọc đều có chút ấn tượng nào về vị muội muội này. Hình như cái nàng nhớ nhất về Ngũ muội, đó là trước khi nàng ấy xuất giá, do cam lòng Phong di nương bức hôn, ràng liền cắt tóc tu, suốt đời sống nơi cửa phật. nay nhìn lại, Ngũ muội mặc thân màu trắng áo váy, chất liệu tuy bình thường, nhưng cũng thể nào che dấu nổi vẻ đẹp thanh cao, thoát tục, tựa như tiên nữ lầm nhập hồng trần của nàng.

      Sau khi chuẩn bị xong hương án, Lưu bán tiên cầm lấy xấp bùa chú, lần lượt rải ra sợi dây thừng, miệng lầm bầm khấn. Đợi đến niệm đến nửa, ngón tay nhàng bắn ra, đột nhiên trong lúc đó ngọn lửa bùng lên, nháy mắt thiêu hết số bùa.

      Tất cả mọi người đều xem sững sờ, nín thở, sợ nhiễu loạn đến Lưu bán tiên.
      Lưu bán tiên vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, giống như chuyện với ai đó. Khi , mọi người nhìn thấy cây bút đặt bàn bỗng dựng ngược lên, ở sa bàn viết thoăn thoắt. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào cây bút, lộ ra vẻ mặt dám tin.

      Chương 38:

      Ngay sau đó, bàn xuất loạt chữ: “thiện như nước, dĩ tác mưu thủy”. Mọi người sau khi nhìn thấy dòng chữ, càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
      Sở lão phu nhân vội tiến đến hỏi Lưu bán tiên, đây đến tột cùng là ý gì?

      “Quẻ khảm là tượng trưng cho nước, khí dương nhập vào trong , ý là nguy hiểm, nguy hiểm càng tăng thêm, nguy nan trùng trùng, cả trời và đất đều nguy hiểm. Hiểm dương mất đạo, suối sâu lường được, thế nước quanh co, nhân sinh cũng khúc triết gập gềnh, tuyệt đối ngược lại với thông minh, tâm thành làm theo có công”. Lưu bán tiên vuốt ve chòm râu, chậm rãi .

      “Này…”. Lão phu nhân vẫn chưa hiểu hết thâm ý bên trong câu ấy.

      “Bẩm lão phu nhân, đây là quẻ về người có mệnh cách gắn với nước, lúc này đây, người này mệnh suy yếu, hôm nay có bệnh trạng như ma bệnh quấn thân, nếu nặng mất mạng, vẻ mặt quỷ dị, tính tình đột biến. Nếu như nhanh chóng hóa giải, tắc gia tình yên, trôi dạt khắp nơi”.
      Lưu bán tiên nhìn thấy vẻ mặt của Phong Tang Nhu, đúng như theo lúc trước được phân phó.

      Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía Sở Ngâm Ngọc, đây chẳng phải là về Đại tiểu thư hay sao? Nửa tháng trước vẫn bệnh nặng nằm liệt giường, sau khi khỏi, liền giống như thay đổi người khác, hề giống với ngày xưa.

      “A!”. Lão phu nhân kinh hô tiếng, này là… Tuy rằng nàng trước nay vẫn thích xấu nha đầu này, nhưng ngại cho nàng là bảo bối trong lòng Sở Hoài Thiên, lại là cháu ngoại của Tiêu vương phủ, nên luôn phải cố kỵ chút ít. Ngày thường xấu nha này vẫn đối nàng cung kính, lấy lời nàng làm mệnh lệnh, nay nếu tính tình đột biến, uy hiếp đến nàng, giống như ngày ấy ở Di Thọ Viên… Chỉ sợ nàng thể nắm trong lòng bàn tay nữa. Vậy cần nhân cơ hội này, xoay chuyển chút Càn Khôn.

      Sau khi đánh giá lúc lâu, Sở lão phu nhân bày ra bộ quan tâm : “Trong phủ những ngày gần đây chỉ có mình Ngọc Nhi bị bệnh, nếu tính theo mệnh cách của nàng cũng là như vậy. Xin hỏi đại tiên, bây giờ phải làm thế nào mới được ạ?”.

      “Trước đưa cho ta ngày sinh tháng đẻ của nàng, để ta tính tính”. Lưu bán tiên , dù sao trước kia cũng từng học qua chút pháp thuật, ở giang hồ cũng là có chút danh tiếng, cũng phải chỉ là hư danh”.

      Nếu phải nể mặt Tiêu vương gia, nội tình, sao có thể mặc cho Phong Tang Nhu bày bố.

      “Đại tiên, đây là ngày sinh tháng đẻ của Ngọc Nhi”. Phong Tang Nhu vội vàng đưa cho Lưu bán tiên.

      “Ân, đợi ta xem kĩ”. Lưu bán tiên tiếp nhận Phong Tang Nhu đưa cho trang giấy, tinh tế nhìn kĩ, mới đầu sắc mặt thản nhiên, sau lại mày nhíu chặt. Dựa theo bát tự này, người này vốn còn tồn tại nhân gian, hay là pháp thuật của lạc hậu?

      Sở Ngâm Ngọc lẳng lặng nhìn những người này, chính mình đứng bên tự tại nhàn nhã, ngược lại thấy có chút buồn cười. Danh tiếng của Lưu bán tiên, nàng vốn nghe qua. Nhìn thấy sau khi xem bát tự của nàng mà thay đổi sắc mặt, nàng theo ánh mắt của có thể thấy, nghi hoặc tồn tại của nàng.

      “Này… có khả năng!”. Lưu bán tiên thào tự , này mệnh cách ràng như vậy, nhưng nhìn nữ tử trước mắt, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngay cả vết bớt trán cũng tài nào che dấu được khí chất của nàng. Việc lạ! Đây là trăm năm khó gặp việc lạ! Sau khi trở về, nhất định phải tra cho .

      “Đại tiên! Đại tiên!” Nhìn thấy Lưu bán tiên lâm vào trầm tư, Phong Tang Nhu vội vàng kêu hô, thể phá hỏng chuyện tốt của nàng, là thời khắc mấu chốt, cũng thể xảy ra sai lầm.

      Chương 39: Nửa đường có biến

      Lưu bán tiên bừng tỉnh, nhớ đến bản thân còn chịu ủy thác của người khác, liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. “Ân, vốn đây là ý trời, lại có thể sửa lại được, chỉ cần trừ tà, uống xong chỗ nước phù phép này còn đáng ngại nữa”.

      “Như vậy là tốt nhất”. Lão phu nhân nhìn ra Lưu bán tiên dần trở lại trạng thái bình thường, nghe ra được ý trong lời của , liền hy vọng, xấu nha này có thể trở lại bình thường.

      “Vậy xin hỏi đại tiên, Ngọc Nhi tại có thể làm ra những chuyện gì, gầy ảnh hưởng đến trong phủ ?”. Phong Tang Nhu mượn cơ hội hỏi. tình nàng bố trí, thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Nàng phải hủy hoại thanh danh của vị Đại tiểu thư này, có thế, về sau nàng ta mới ngoan ngoãn nghe lời nàng được.

      “Tính tình đột biến, có thể làm ra vài chuyện mà bình thường làm, có thể nguy hiểm đến tính mạng của những người khác, lâu dài tinh thần thất thường, càng là thêm những chuyện khác người”.

      “Đại tiên, người nhìn xem Ngọc Nhi tại có chỗ nào ổn sao?”. Sở lão phu nhân vội vàng truy vấn.

      “Tại nơi này… Lão phu nhân hãy sai người xem xét cẩn thận, biết đâu có thể tìm ra được thứ gì đó ngoài ý muốn”. Lưu bán tiên dựa theo Phong Tang Nhu công đạo, nơi nơi chỉ, chỉ cần tìm ra đồ vật, có thể chứng minh lời của , theo đó hủy hoại thanh danh của Sở Ngâm Ngọc.

      “Các ngươi! Lại đây, tìm theo những nơi đại tiên vừa chỉ”. Sở lão phu nhân vừa nghe xong Lưu bán tiên phân phó, vội vàng sai khiến bọn nha đầu hành động.
      “Vâng! Phu nhân!” Bọn nha đầu nhận được lệnh, lập tức chia nhau làm việc.
      Phong Tang Nhu vẻ mặt đắc ý nhìn bọn nha đầu nơi nơi chạy loạn lục soát, nghĩ đến hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng, lúm đồng tiền tựa như hoa nở rộ.

      lát, mấy nha đầu vội vàng trở về bẩm báo, tìm được thứ gì.

      “Cái gì?” đợi Lão phu nhân trả lời, Phong Tang Nhu liền la toán lên.

      “Các ngươi đều tìm kĩ từng địa phương sao?”.

      “Vâng! Chúng nô tỳ khắp nơi đều tìm qua rồi ạ. Quả thực tìm được thứ gì”. Nha hoàn cầm đầu đáp, tuy rằng nàng đối với hành vi cướp lời của Phong di nương, vi phạm quy củ của phủ có chút sợ hãi, nhưng ngại vì quyền lực của Phong di nương mà vẫn trả lời đầy đủ.

      “Bẩm lão phu nhân, Phong di nương, tất cả Thanh Ngọc Uyển đều bị tra xét qua, chính là ràng vật Lưu bán tiên muốn tìm là thứ gì, để tiện cho bọn nô tỳ chú ý”.

      Nhìn đến ánh mắt Sở Ngâm Ngọc, Xuân Cầm lập tức liền đứng ra cung kính , đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Lão phu nhân”, khiến cho mọi người đều ràng, Phong di nương phạm quy củ, quả thực đem lão phu nhân để vào mắt.

      “Đúng vậy! Tổ mẫu! Ngài cùng ngoại tổ phụ đều quan tâm con như thế, con nhất định mau chóng khỏe lại”. Sở Ngâm Ngọc tiếp lời Xuân Cầm , thừa dịp tại Lão phu nhân đối với Phong Tang Nhu có khoảng cách, trước mắt lợi dụng Lão phu nhân để đối phó Phong Tang Nhu cũng là ý kiến hay.

      Chương 40:

      “Nha đầu này, ngươi biết ta thương ngươi là được rồi!”. Lão phu nhân ánh mắt âu yếm với Sở Ngâm Ngọc, khóe mắt lại liếc về phía Phong Tang Nhu. Ngày thường nàng ta ở trong phủ tác oai cũng liền mặc nàng, nhưng nghĩ nàng ta lại đem nàng để vào mắt, thực cho rằng cả quốc công phủ rộng lớn chỉ có mình nàng hay sao?

      “Lão phu nhân, vừa mới là con nóng vội. Người ta vẫn thường quan tâm quá hay bị loạn mà, con cũng chỉ hy vọng, Ngọc Nhi sớm ngày bình phục, mong rằng Lão phu nhân tha thứ cho tội thất kính này của con”. Phong Tang Nhu nhìn thấy sắc mặt của Lão phu nhân, nhất thời giật mình nhận ra sai lầm, lập tức phản ứng . Nàng hiểu biết tính tình của Lão phu nhân, nếu như vậy, khẳng định Lão phu nhân so đo.

      Phong Tang Nhu trong mắt hận ý mười phần nhìn Xuân Cầm, tất cả là do tiện nhân này, nếu phải tại nàng cố ý nhắc nhở lão phu nhân, ai dám chạm vào tật xấu của nàng, chắc hẳn là do Sở Ngâm Ngọc cố ý sai sử, thể khách khí thêm nữa.

      “Tổ mẫu, Ngọc Nhi tuy ở trong khuê phòng nhưng cũng từng nghe qua danh hào của Lưu bán tiên, nhất định sai, nếu tính ra những vật tầm thường đó, vì bình an của cả nhà, Ngọc Nhi cho rằng chúng ta nên đem phủ quốc điều tra dưới tất cả lần, chờ đến khi phụ thân trở về nhất định cao hứng”.

      Sở Ngâm Ngọc ôn nhu với Sở lão phu nhân, thanh yết ớt càng thêm vẻ hồn nhiên, người khác nghe ra điều gì khác thường, cảm thấy đây mới là phong phạm của đích nữ, khi gặp chuyện bình tĩnh, quyết đoán.

      “Ân. Ngọc Nhi đúng. Hôm nay mất công thỉnh Lưu bán tiên đến đây, vậy nhất định phải tra đến cùng vật gây chướng ngại cho phủ tướng quân”. Nhắc tới Sở Hoài Hiên, lão phu nhân thể nhớ đến giờ còn cần duy trì của , bảo bối nữ nhi của nàng ở trong cung mới có thể đứng vững được.

      “Vâng. Lão phu nhân! Thiếp thân phái người điều tra”. Phong Tang Nhu vội vàng đáp, vừa nãy kế hoạch có đường rẽ, nàng phải mượn cơ hội này để lật ngược lại.

      “Tổ mẫu, để tránh cho người khác nhàn thoại, Phong di nương công chính, Ngọc Nhi cho rằng hẳn là nên để mỗi phòng phái ra nhóm người, lập thành tổ đội, như vậy mới có thể giải quyết việc chung được”. Sở Ngâm Ngọc nắm được cơ hội, lập tức bổ sung .

      “Ân. Vẫn là Ngọc Nhi lo lắng chu đáo. Vậy dựa theo ý con làm . Di Thọ Viên khiến cho Đông Họa thay thế, nàng làm người, ta tin được”. Lão phu nhân đáp.

      “Vâng! Lão phu nhân!”. Phong Tang Nhu đáp lại, lại nhìn về phía Sở Ngâm Ngọc, khóe môi ra nụ cười nhạt, đừng vội cao hứng sớm quá, đợi ta tìm ra, xem ngươi như thế nào cầu xin ta.

      Thời gian nén hương qua , những người được phái kiểm tra đều lần lượt trở về. Đông Họa dẫn đầu, trầm tĩnh mở miệng thưa: “Lão phu nhân, tất cả điểu tra xong”.

      “Có lục soát ra thứ gì ?”. Lão phu nhân vừa lòng hỏi. Đông Họa là tỳ nữ thân cận của nàng, thông minh mà cũng hiểu ý nàng.

      “Bẩm lão phu nhân, quả có lục soát ra ít đồ vật, nhưng…”Đông Họa , dư quang khẽ liếc trộm về phía Phong di nương, rối rắm có nên bẩm báo lại hay .

      , cần phải cố kị ai”. Lão phu nhân nhìn thấy thần sắc của Đông Họa, biết nàng sợ đắc tội người khác, vội trấn an .

      “Đúng vậy! Đông Họa! Ngươi là nhất đẳng nha hoàn, người khác cũng dám tự tiện đối với ngươi như thế nào, có lão phu nhân ở đây, ngươi cứ yên tâm ra”.

      Nhìn đến ánh mắt mơ hồ của Đông Họa, Phong Tang Nhu đoán nàng sợ đắc tội Đại tiểu thư, vì thế cổ vũ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :