1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỬU NỮ TRÙNG SINH CHI QUÝ NỮ TÀ PHI - Minh Tử (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 22: Tề tụ ở Di Thọ Viên


      “Vâng, tổ mẫu, Ngọc Nhi kính cẩn ghi nhớ lòng thương của bác và biểu ca, ngày sau tận lực hồi báo”. Sở Ngâm Ngọc cung kính hữu lý đối với Lão phu nhân , trong lòng lại nghĩ, thực là lão cáo già, đây là nghĩ làm cho nàng bảo phụ thân theo phái Tuệ vương ! Hừ, tính toán giỏi a!

      Trong phòng mọi người nghe được Sở Ngâm Ngọc lời hề kiêu ngạo, xiểm nịnh, năng vững vàng, hào phóng, có điểm phong phạm của con vợ cả, khỏi có chút nghi hoặc, điều này có chút xa lạ đâu, đây phải là ngày thường Tam tiểu thư diễn xuất sao?

      Sở lão phu nhân cũng sửng sốt, nhưng nghe được của nàng trả lời, hiểu được nàng nghe hiểu ý tứ trong lời của nàng, cũng lại nhiều lời.

      Cùng với Sở lão phu nhân xong, Sở Ngâm Ngọc đánh giá ngồi ngay ngắn nam tử, thân nguyệt bạch sắc áo khoác ngoài; dưới chân đôi giày mới tinh; khuôn măt tuấn lãng, đôi mắt đen láy như hắc bảo thạch, sáng ngời; tiêu sái phiêu dật tựa như cây đón gió, khiến người khác vừa thấy liền quên thế tục. Mặt mày gian ràng có lạnh lùng khí phách, hổ là vật trong ao, quả thực có hoàng gia cao quý khí chất. Sở Ngâm Ngọc nhàng cúi người, : “Ngọc Nhi đa tạ biểu ca nhớ đến”.

      “Biểu muội khách khí, nhà mình thân thích cần đa lễ, cần xa lạ mới tốt”. Phong Hạo Vĩ thẳng thắn đáp.

      Từ khi nữ tử này vào cửa, sớm nhìn ra chỗ khác người của nàng, hề là ngày xưa nhu nhược, bất lực. Mặc dù lâu thấy, nhưng chút liếc mắt liền nhìn ra trong đó khác thường, biểu muội này chỉ sợ ngày sau còn yếu đuối. Vị này biểu muội ngoại trừ vết bớt trán, khuôn mặt thanh tú, vẻ trấn định, đôi con ngươi tĩnh lặng gợn sóng, giơ tay nhấc chân để lộ ra cao quý cùng tu dưỡng, ngày xưa thể sánh bằng, cũng có thể là vượt trội hơn hẳn các vị biểu muội ngồi ở đây . Nhất là vị kia Phong Tân đệ nhất mỹ nữ, mặc dù có dung mạo, nhưng khí chất … Phong Hạo Vĩ tự cố thân lắc đầu.

      Sở Ngâm Ngọc từ biến hóa rất trong ánh mắt của Phong Hạo Vĩ, cảm thấy người này nhìn ra của nàng biến hóa, lại vẫn như trước trấn định tự nhiên, bộ vân đạm phong khinh bộ dáng.

      Nghe xong hai người đối thoại, lão phu nhân lại là : “Nhà mình thân thích vốn nên năng lại, trước mắt thân thể Ngọc Nhi còn yếu, đợi tốt rồi, liền tổ chức hội thi thưởng tuyết. Hoa mai ở trong phủ Quốc công ở Tân Đô được coi là độc nhất vô nhị, ở trong tuyết lạnh lại là phen phong cảnh, cũng coi như là cấp Ngọc Nhi xui”.

      “Lão phu nhân, chủ ý này rất tốt, vậy liền từ Mộng Nhi lo liệu việc này , Ngọc Nhi giờ thân thể còn yếu, cũng thể chịu thêm mệt nhọc, khiến cho Mộng Nhi nhiều học tập kinh nghiệm, cấp mình tỷ tỷ giúp đỡ”. Phong Tang Nhu nghe đến việc tốt này, trước mắt sáng ngời, lập tức liền vì Sở Tiêu Mộng tranh thủ. Đến lúc đó có quan to quý nhân, danh môn công tử, thậm chí là hoàng gia người cũng tiến đến, là có thể để Mộng Nhi triển lãm nàng sức quyến rũ, mặt khác cũng tốt vì nàng tính toán hôn .

      “Cứ như vậy quyết định , Vĩ Nhi đến lúc đó cũng đến, lại mời thêm ít Tân Đô quyền quý, mọi người nhiều trao đổi phen”.

      “Vĩ Nhi tuân mệnh tổ mẫu”. Phong Hạo Vĩ cúi đầu, cung kính đáp lại.

      “Tổ mẫu, nếu còn việc gì, Ngọc Nhi xin phép trở về uống dược, nếu thưởng tuyết ngày ấy, Ngọc Nhi tham gia được”. Sở Ngâm Ngọc mang theo làm nũng biểu tình cười . Kỳ trong lòng nàng nghĩ lại tiếp tục đợi ở nơi này, Lão phu nhân là đánh của nàng cờ hiệu vì cháu ruột của nàng mưu tính đâu, thôi, chỉ cần xâm phạm đến nàng, tạm thời nhẫn nhẫn.

      “Ừm, Ngọc Nhi mau trở về thôi. Tất cả cũng đều tan , chuẩn bị tốt, đến lúc đó đừng làm mất mặt phủ Quốc công”.

      “Vâng”.

      “Vâng”.

      ……

      Nhóm người cùng nhau ứng thanh đáp lại, sau liền tản ra.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban co len nha

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 23: Ức Y Các

      Rời khỏi Di Thọ Viên, vừa mới bước chân ra khỏi, chưa được mấy bước, chợt từ chỗ xa truyền đến tiếng cười, tuy rất , nhưng ngược lại ràng. Lý Tề là người đầu tiên phản ứng lại, Sở Ngâm Ngọc mạnh quay đầu, lạnh lùng : “Ai?”.

      Liền thấy Phong Hạo Vĩ chậm rãi từ góc hàng lang tới, mặt như ngọc thạch, liếc mắt cái liền có thể biết đây là cái tuấn mĩ nam tử. Giờ phút này, chính dùng nụ cười thâm thúy, đáy mắt mãn ý cười nhìn nàng. chậm rãi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi mới tựa phi tiếu : “Biểu muội tựa hồ khác so với trước kia”.

      Sở Ngâm Ngọc trả lời, buông đầu xuống thấp, tựa như dáng vẻ tự hỏi nên trả lời như thế nào. Khóe mắt dư quang lại đánh giá người trước mặt. quả thực tuấn mỹ, cười rộ lên thời điểm lại có nhợt nhạt lúm đồng tiền, liền vì thế mà tăng thêm tính trẻ con. đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, chính như Sở Ngâm Ngọc cất giấu quá sâu, ai cũng nhìn thấu. Cho dù như thế, Sở Ngâm Ngọc cũng coi khinh ở trong cung đấu tranh mà vẫn còn có thể sống được thập phần tư mãn Tuệ vương. Ở Phong Tân quốc cung cấm, hoàng tử có thể bình an lớn lên, sau lưng đều có bối cảnh hiển hách, cũng phải chỉ cần ngươi mẫu phi xuất thân giàu có là tiền cảnh, có thể sống được ngăn nắp tự tại, nếu có bổn liền thể.

      Sở Ngâm Ngọc ngẩng đầu mỉm cười: “Biểu ca đùa”. Lời này được ý tứ hàm xúc , lại nhìn Phong Hạo Vĩ, thấy mặt vẫn là vẻ tươi cười.

      Trước mắt nữ tử này mặc dù tuổi , lại thông minh cơ trí, đôi mắt giống u đàm giống nhau, thanh u u, có loại cảm giác thành thục hơn tuổi, đây cũng phải tầm thường nữ tử có. Phong Hạo Vĩ thích này nũng nịu tiểu thư, ở trong mắt , nữ tử này giống như gấm vóc, chịu nổi lạnh, chịu nổi thời gian, chịu nổi xé rách. Nhưng cũng có loại người, chỉ cần ngươi xem được của nàng ánh mắt, thấy được nghị lực trong nội tâm nàng. Liền như trước mắt Sở Ngâm Ngọc thản nhiên cười mỉm, tuyệt đối cũng chán ghét như những người kia.

      “Biểu ca, nếu có chuyện khác, Ngọc Nhi trước cáo lui!”. Lặng im nháy mắt, Sở Ngâm Ngọc nhìn mực lên tiếng Phong Hạo Vĩ, cúi thân mình .

      “Ân, biểu muội trước vội ”. Phong Hạo Vĩ thản nhiên , ngày sau còn dài, nên nóng vội nhất thời.

      Ức Y Các

      Sở Ngâm Ngọc chủ tớ ba người vào Ức Y Các, kiếp trước có trí nhớ về Ức Y Các, nhưng phòng của mẫu thân nàng, tự nhiên cũng tầm thường, nàng hi vọng có thể thu hoạch ít, nếu sống lại, hết thảy đều thay đổi, tự nhiên giống với trí nhớ kiếp trước, nàng cần phải cường đại, nghênh đón mỗi lần chiến đấu.

      Ức Y Các trước mắt tinh mỹ, lịch tao nhã, khắp viện hoa lan nở rộ, trong viện cây cỏ dại. Nhìn vào bên trong, sạch sáng sủa, nhiễm hạt bụi. Chắc hẳn là Lý Tề an bài người hàng ngày quét tước . Phụ thân đối với mẫu thân tình khiến người ta cảm động, như vậy nam tử thế gian hiếm thấy.

      Sở Ngâm Ngọc than tiếng, lời nào, cũng cất bước, chính là đứng ở trong vườn hoa lan. Các giống hoa lan quý, Mặc Lan, Linh Lan, Hàn Lan, hoa lan Phúc Kiến… đẹp chớp măt. Nàng giống như thấy được năm đó mẫu thân, dáng thong dong tao nhã tựa hoa lan, cùng phụ thân hai người đánh đàn, ngâm thơ. thích ý, đúng là bức cảnh đẹp “Chi tiện uyên ương bất tiện tiên”. (chỉ hâm mộ đôi chim uyên ương, hâm mộ cảnh tiên).

      Chương 24:

      Nhấc bước đến nội điện, cả phòng thiết kế đều là cổ kính, vết đồi mồi được khảm bàn trang điểm, mặt đặt chiếc gương đồng hình lăng hoa và hộp trang sức đỏ thẫm khắc hình hoa mai. Bên trong ba gian phòng chỉ có bức bình phong thêu mẫu đơn cao bằng người, dương quang theo song cửa hình thoi chiếu lại, khiến cho án thư bằng gỗ hoa lê dường như rạng rỡ sáng lên, bên cạnh bày các loại danh nhân thư thiếp, cùng hơn mười án bảo khố nghiên mực, các màu ống đựng bút cùng bút lông, bên đặt chiếc cầm cổ, bình sứ thanh hoa cắm bông hoa mẫu đơn làm từ bạch ngọc tinh xảo. Mẫu thân của nàng hẳn là có “ bụng thi thư, là vị tài nữ câu toàn.

      Bên cạnh thiên điện trong cùng của Ức Y Các là tàng thư các, giá sách chỉnh tề bày rất nhiều loại sách, nàng kiếp trước vì làm Thái tử phi của Phong Hạo Lăng, muốn bôi đen mặt , sau khi được tứ hôn, liền ăn ngủ học tập các loại lễ nghi, cầm kì thi họa đến mức người có thể sánh bằng. Vốn nàng muốn cho Phong Hạo Lăng kinh hỉ, nên nàng vẫn chưa cùng kẻ nào , nàng từng tưởng tượng đến Phong Hạo Lăng nhìn đến nàng sau kinh ngạc cùng vui sướng biểu tình “bất phi tắc dĩ, nhất phi trúng thiên” (tưởng biết lại biết, bỗng chốc vút bay lên trời). Nhưng đến tận trước lúc nàng chết, chung quy vẫn có cơ hội mở ra phong thái, cũng thế, này đó đều vô dụng, Sở Ngâm Ngọc đơn cười , cười chính mình kiếp trước chính mình có ý nghĩ này, cười bản thân kiếp này mới lĩnh ngộ ra…

      Tuy rằng nàng đọc lướt qua bộ sách rất nhiều, sách trong thư phòng phụ thân, về cơ bản nàng cũng đều có thể nhắm mắt đọc thuộc, nhưng lúc này các loại sách quý hiếm trong tàng thư các nàng vẫn chưa nhìn qua, xem ra về sau có việc để làm, lại nhiều thêm việc.

      đến trước kệ thuộc về sách y thuật, Sở Ngâm Ngọc tràn đầy hứng thú nhìn sách, mẫu thân nàng đối với phương diện y thuật rất có kiến thức, tùy tay lật xem quyển sách, là bộ trân quý do mẫu thân sao chép, nếu có tâm chắc cũng có thể lĩnh hội được trong đó ý tứ.

      Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở quyển sách có tên gọi “Cổ kinh”, đây vốn là độc môn tuyệt kỹ của bộ tộc viễn cổ thuộc vùng biên cảnh Tuyết Vực quốc, nước láng giềng của Phong Tân quốc. Nghe loại này cổ thuật bí hiếm, dùng các loại độc trùng mãnh thú, hoa độc dị thảo luyện chế thành, thâm chí cũng có người dùng người sống luyện dưỡng cổ trùng. Người bị hạ cổ bị tra tấn sống bằng chết, hơn nữa có cách cứu chữa, trừ bỏ phương pháp giải cổ độc của bổn môn, người có thể giải, quả nhiên là khủng bố cực kì.

      Rất nhiều người dã tâm bừng bừng tìm cách luyện cổ độc, chính là cũng có kết quả, ai có thể tìm được, nhưng vẫn có rất nhiều người tựa như muốn khống chế loại vũ khí khiến con người đau khổ, chỉ cần có loại vũ khí này có thể khống chế được cả thiên hạ, tiến tới thỏa mãn dã tâm của bản thân.

      Sở Ngâm Ngọc vui mừng, đôi mắt lộ ra ý cười, “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”, đạt được hề phí chút công phu nào. Có này môn tuyệt học, kế hoạch báo thù sau này của nàng càng trở nên thoải mái, chính là khiếm khuyết chuyên môn cổ sư người chỉ dạy, vô tự thông cũng cần là trời cho. Tuy nhiên nàng nghĩ độc bá thiên hạ, cũng nghĩ tới làm tai họa nhân gian, nhưng là cũng thể khiến người khác dễ dàng hạ cổ bản thân , chính là kỹ áp thân, trước mắt nghiên cứu ít độc dược để phòng thân, là nhất cử lưỡng tiện!

      Khóe môi có nụ cười yếu ớt, cả người Sở Ngâm Ngọc phát ra ánh sáng mỏng manh. Từ hôm nay trở , nàng liền mỗi ngày đều đến đây đọc sách, xem từng quyển , những thứ có thể dạy nàng bảo hộ chính mình, khiến nàng có được trí tuệ ai sánh bằng…

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 25: Nghi ngờ thuốc dẫn

      Thanh Ngọc Uyển

      “Tiểu thư, đây là chén thuốc của hôm nay, vừa mới sắc tốt lắm, ngài thừa dịp nóng uống ”. Lâm mẹ nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc trở lại viện, liền lập tức bưng thuốc đến ngoại thất, trong mắt tinh quang cùng ý cười thoáng lóe qua, nếu nhìn kĩ khó lòng nhận ra được.

      Sở Ngâm Ngọc tiến vào trong phòng, lò sưởi than bạc khiến cả phòng trở lên cực kỳ ấm áp, hề cảm thấy trời đông giá rét. Xuân Cầm vội vàng giúp đỡ Sở Ngâm Ngọc thoát áo khoác, phủi người những bông tuyết. Nghe được tiếng của Lâm mẹ, Sở Ngâm Ngọc có lập tức nhìn lại, lại ở khóe mắt liếc thấy biểu tình thoáng qua khuôn mặt của Lâm mẹ, gợi lên mạt cười lạnh. Rốt cuộc là giấu được a!

      “Trước phóng lát , ta vừa mới ở chỗ tổ mẫu dùng ít điểm tâm với nước trà, tại bụng có chút trướng”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên .

      “Tiểu thư, phu nhân có căn dặn, thuốc này phải uống khi còn nóng mới có công hiệu”. Thấy Sở Ngâm Ngọc có trực tiếp nhận chén thuốc, Lâm mẹ lập tức có chút khẩn trương . Đại tiểu thư từ sau khi bệnh tỉnh lại có chút kì quái, chuyện gì cũng nghe theo nàng chỉ huy, phu nhân nhiều lần dặn dò, thuốc này muốn bản thân giám sát đại tiểu thư uống, như vậy mới có thể cam đoan nàng trở lại bộ dáng như trước.

      Sở Ngâm Ngọc nghe ra Lâm mẹ nôn nóng, cảm thấy có chút buồn cười, nguyên lai là như vậy tính tình. Nàng muốn tiếp tục nghe các nàng bài bố bản thân nữa, sớm muộn cũng phải đòi lại món nợ, nên cũng cần che lấp, cùng những người này đối phó, thực rất mệt.

      “Lâm mẹ, ta rồi, tại muốn uống”. Sở Ngâm Ngọc thanh lạnh như băng , cỗ khí phách ra, hàn khí khiến cho khắp phòng lặng im, ai dám ra tiếng.

      Lâm mẹ chống lại ánh mắt của Sở Ngâm Ngọc, trong đó con ngươi tựa như hồ sâu u tối, nhìn thấy đáy, lạnh lẽo vô cùng. Thân mình tự chủ được phát run, giống như ngay sau đó bản thân bị lăng trì, dám tiếp tục khuyên nữa, chỉ có thể run run : “Vậy… tiểu thư đợi chút rồi lại uống”.

      Đợi Lâm mẹ run rẩy rời khỏi phòng, Sở Ngâm Ngọc nhất thời cảm thấy trong lòng đột nhiên nhói đau, tựa như có muôn nghìn cái kim đâm vào, quay sang nhìn Lâm mẹ vừa mới đặt bàn chén thuốc, trầm tư lát liền phân phó Xuân Cầm tìm Chu Trừng Hoằng đến, nàng muốn nhìn chút trong hồ lô của Phong Tang Nhu rốt cục có chứa những gì.

      Thải Vi Viên

      “Thế nào, nàng thực uống thuốc đó rồi?”. Phong Tang Nhu nhìn sắc mặt có chút tái nhợt Lâm mẹ, trong lòng bỗng có dự cảm tốt, lại tỏ ra bình tĩnh hỏi.

      “Phu nhân, đại tiểu thư còn là ngày xưa mặc chúng ta bài bố nữa rồi. Từ sau lần ngã bị thương tỉnh dậy, liền tựa như thoát thai hoán cốt, tâm tư trở nên kín đáo, khó dò, kiêu ngạo siểm nịnh, thong dong tự nhiên. Bát thuốc kia, nàng uống”. Lâm mẹ giống như mất hồn , quả vừa lúc nãy nàng tưởng rằng mình vừa dạo vòng quỷ môn quan, chỉ chút vô ý, thành tan xương nát thịt.

      “Vậy ngươi có đem thuốc kia bỏ thêm vào ?” Phong Tang Nhu hỏi ngược lại.

      “Nếu vẫn dựa theo bình thường làm, vậy tại sao lại xuất đường rẽ đâu?”. Lâm mẹ thần trí vẫn chưa trở về, nếu là trước kia, định kỳ hàng tháng cấp Sở Ngâm Ngọc dùng thuốc này, Sở Ngâm Ngọc đều là bộ tranh uống, tựa như đưa cho nàng đường mật vậy, lúc này ngược lại lại trở nên bình tĩnh.

      “Chẳng lẽ đại tiểu thư được Chu công tử chữa khỏi rồi?”. Lâm mẹ đoán hỏi.

      Chương 26: Nghi ngờ thuốc dẫn (2)


      có khả năng, ta cho ngươi biết, bệnh này căn bản người có thể chữa được, chỉ có thể định kỳ uống thuốc để giảm bớt đau đớn, hơn nữa sau mỗi lần dùng thuốc lại càng tăng thêm tính phụ thuộc vào thuốc”. Phong Tang Nhu lập tức , bệnh này chính là năm đó mẫu thân Sở Ngâm Ngọc bị hạ độc, sau đó di truyền đến nàng ta, ở Phong Tân quốc này, e là người có thể giải được.

      “Yên tâm Lâm mẹ, nàng chịu được cơn đau tra tấn, ắt uống thuốc, chừng còn có thể cầu thêm liều, ta mặc kệ nàng ta là thay đổi hay thay đổi, nhưng chung quy lại vẫn là nằm trong khống chế của ta”. Phong Tang Nhu trong mắt lộ ra loại thị huyết sát khí, cứ cho là Sở Ngâm Ngọc thay đổi nữa, cũng chẳng thể tạo thành uy hiếp đối với nàng, để cho nàng ta cao hứng vài ngày .

      “Vâng…” Lâm mẹ lòng tràn đầy nghi ngờ đáp, lời của phu nhân luôn luôn đúng. Lại hỏi tiếp: “Đại tiểu thư gần đây hành động khác thường, nàng chắc tìm đại phu đến xem, đến lúc đó có phải hay …”

      có chuyện đó”. Phong Tang Nhu có chút kiên nhẫn đánh gãy lời của Lâm mẹ, “Thang thuốc kia, sắc, dược vật, đơn giản chỉ là ít mùi máu tươi, lại có thể lên điều gì!”.

      “Dạ… Là nô tỳ lo lắng nhiều”.



      Thanh Ngọc Uyển

      Sở Ngâm Ngọc tự mình vào Noãn Các ngồi xuống, những hoa văn khăn gấm trải bàn, dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng lạnh. Sở Ngâm Ngọc với tay bắt lấy khăn gấm, lưng cảm giác giống như có nhiều mũi nhọn cắm vào, từng chút, từng chút khiến nàng đau đớn.

      “Tiểu thư, Chu công tử đến đây”. Xuân Cầm tiến vào trong phòng, vội vàng thông báo, vừa mới xong sắc mặt tiểu thư tái nhợt, trán cũng vã mồ hôi, chắc hẳn là cực kì thống khổ.

      “Mau… mời vào đây”.

      Sau khi hàn huyên, Chu Trừng Hoằng hỏi từ đầu đến cuối, nhìn ra sắc mặt Sở Ngâm Ngọc thích hợp, liền với tay bắt mạch, lúc lâu lên tiếng, lại tùy thân lấy ra cái châm , với Sở Ngâm Ngọc “Ngọc muội, kiên nhẫn chút nhé”, liền hướng huyệt vị người Sở Ngâm Ngọc đâm xuống.

      Lực đạo tay rất , Sở Ngâm Ngọc chỉ cảm thấy như kiến cắn, cũng đau đớn. Chu Trừng Hoằng bên nhàng động châm, bên giải thích “Huyệt vị này tên là Hợp cốc huyệt, nếu chén thuốc của Ngọc muội bị người khác động tay chân, vậy ngâm châm chắc chắn đổi màu, nếu phải đổi màu”.

      Chỉ lát sau, Chu Trừng Hoằng rút ngân châm ra, đối với ánh nắng ngưng thần lúc, lại : “Kỳ quái, có tăng thêm dược vật, châm cũng biến sắc, hẳn phải là trúng độc”.

      Sở Ngâm Ngọc tiếp nhận Chu Trừng Hoằng đưa cho châm bạc, nhìn kĩ thấy biến sắc, nhưng là chóp mũi lại lên mùi vị thoang thoảng, lúc lúc , có chút đặc biệt.

      Tiếp đó, Chu Trừng Hoằng cũng ngửi thấy được mùi, có chút nghi hoặc, “Muội muội bỏ thêm máu người vào thuốc uống?”.

      “Máu người?” Sở Ngâm Ngọc hơi chút nhíu mi.

      “Trong sách cổ có ghi, tự nhiên thấy nóng lạnh, liền uống máu, lấy máu người làm thuốc, có thể tăng nhanh quá trình chữa bệnh”. Chu Trừng Hoằng giải thích nghi hoặc.

      “Chính là, muội muội trước mắt tình huống, sau khi ngã bị thương lại sốt cao, là bệnh thường gặp, căn bản cần dùng tới thuốc này”.

      “Ta phân phó lấy máu người làm thuốc”. Sở Ngâm Ngọc đáp, ánh mắt hàn khí, chẳng lẽ là Lâm mẹ tự chủ trương? Hoặc là mưu của Phong Tang Nhu?
      honglak, song ngư, PhongVy2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 27: Nghi ngờ thuốc dẫn

      “Hơn nữa, ta vừa kiểm tra bệnh tình của muội muội, phỏng đoán, thuốc này ở trong thuốc của muội muội hẳn là phải hai ngày, chắc là có chút lâu năm”.

      “Lâu năm?”. Sở Ngâm Ngọc nhíu mi, như vậy mà , trước khi ngã bị thương liền dùng, chỉ là cho tới nay liền thấy xuất vấn đề gì, hơn nữa trong trí nhớ của nàng, hình như cũng thường xuyên dùng thuốc này.

      “Đúng vậy, suy đoán là thuốc này ở trong cơ thể muội lâu năm, tích tụ lâu, thuốc lại vô sắc vô vị, muội muội lần này đau đớn, có phải hay là do thuốc này, vấn đề này có chút khó khăn, nhất thời thể khai phương thuốc lung tung, trước mắt cứ dựa theo phương thuốc lúc trước, chớ để dùng thêm loại thuốc này”.

      Chu Trừng Hoằng lòng đầy áy náy , chỉ đổ cho tại mình học nghệ chưa thông, đối với bệnh trạng của Ngọc muội muội chưa , thể đúng bệnh bốc thuốc, thể giúp được nàng, vì thế mà trong lỏng rất hổ thẹn, uổng cho bản thân vẫn là thái y của Phong Tân quốc, đáng hổ thẹn.

      “Vô phương! Hoằng ca ca cần tự trách, thế giới rộng lớn, chuyện lạ có nhiều, Hoằng ca ca ắt phải vui mừng vì gặp được chứng bệnh mà bản thân thể chữa được, như vậy mới ngừng phấn đấu, phá được những chứng bệnh kỳ quái, như vậy chẳng phải là y thuật của ca ca càng tiến thêm bước sao?”.

      Nhìn đến biểu tình tự trách khuôn mặt Chu Trừng Hoằng, Sở Ngâm Ngọc lại cảm thấy vui sướng, tuy rằng biết bản thân trúng độc gì, nhưng nhìn thấy quan tâm của Hoằng ca ca, cũng là đủ rồi. Hoằng ca ca y thuật cao minh, ở Tân Đô mọi người đều kính ngưỡng, còn trẻ liền trở thành ngự y trong cung, này đủ để thuyết minh tài năng của . Huống chi là nếu mưu, chắc hẳn là ngoan tật, dễ ràng giải được, kiếp trước phụ thân cũng từng ít lần vì nàng sinh bệnh vào cung mời ngự y, nàng ngược lại chưa từng nghe thấy có loại bệnh như thế này.

      “Đúng rồi, sắp tới đây, vị sư huynh của ta đến Tân Đô, y thuật của đứng ta, từng trị nhiều loại nghi nan tạp chứng, có lẽ có biện pháp”. Chu Trừng Hoằng ánh mắt sáng ngời, có chút hưng phấn . Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Ngọc muội muội, nhất định buông tha bất kì cơ hội gì, cứ việc vị sư huynh này của rất lạnh lùng, ít , nhưng nhất định thuyết phục sư huynh đến xem bệnh cho muội muội.

      Sở Ngâm Ngọc mỉm cười đáp: “Vậy muội muội liền đợi tin tốt của Hoằng ca ca”. Khuôn mặt thản nhiên lộ ra vẻ tự tin, khiến Chu Trừng Hoằng xem ngây người, muội muội tựa hồ thay đổi, trở nên thanh nhã, khắp người tỏ ra cường đại, khiến người khác sợ hãi.

      Liên tục mấy ngày, chỉ cần vừa thức dậy, Sở Ngâm Ngọc liền đến Ức Y Các, tránh các cơ sở ngâm của Phong Tang Nhu, chuyên tâm học tập những trí tuệ trong cuốn sách, chỉ có ngừng khiến bản thân cường đại, nắm giữ các loại kĩ năng mới có thể làm cho bản thân đứng vững.

      Chính là cách mỗi ngày, ngực lại có chút đau đớn, như hàng vạn con kiến cắn nuốt, khiến nàng trải qua thống khổ, lòng tự nhủ, nhất định phải tìm ra căn nguyên của căn bệnh này, mấy ngày nay nàng lấy lí do dưỡng thương cần an tĩnh để tránh các loại thỉnh an cùng quấy rầy, đây cũng phải kế sách lâu dài. Dựa vào bản lĩnh gặp qua quên được của bản thân nàng, nhìn xem sách thuốc trong Ức Y Các vẫn là có chút khó khăn, nhưng ra lại tìm được ít độc dược phối phương, cũng thế, vậy thuận theo tự nhiên !

      Chương 28: Gặp lại nam nhân cặn bã

      Hôm đó, tuyết rơi nửa tháng rốt cục ngừng, mặt trời lộ , ánh nắng chiếu vào Thanh Ngọc Uyển, mảnh quang minh sạch , những hạt băng cây khúc xạ lại ánh sáng phát ra càng lóa mắt, trong suốt hài hòa đẹp. Đống tuyệt đọng mặt đất được hạ nhân quét dọn sạch , chỉ còn lại những vũng nước , sau khi gặp ánh mặt trời, hơi nước mông lung, cả khu vườn như như .

      Thanh Ngọc Uyển bừng tỉnh dậy sau mùa đông, tựa như cảnh đẹp chốn tiên bàn, Sở Ngâm Ngọc nhịn được tán thưởng nó. Cũng đúng, Thanh Ngọc Uyển về vị trí, lần thiết kế đều là số hai ở Tân Đô, khiến nhiều người mơ tưởng được vào ở nơi đây, Phong Tang Nhu cũng nhiều lần oán hận, đối nơi đây vẫn canh cánh trong lòng, chỉ ngại địa vị của Phong Tang Nhu trong lòng Sở Hoài Thiên có ưu thế, nên đành có tâm vô lực.

      Vừa qua khỏi giờ Tỵ, Sở Ngâm Ngọc chuẩn bị mang theo Xuân Cầm cùng Lý Tề xuất môn, liền nhìn đến Sở Tiêu Mộng bước nhàng tiến đến, thần tình tràn đầy ý cười, trong mắt lại lộ ra vẻ hiểm cùng trào phúng, tiến tới Thanh Ngọc Uyển. Sở Ngâm Ngọc trong lòng cười lạnh, nhịn lâu như vậy, rốt cục là vẫn xuất , nàng biết kể từ khi ở Di Thọ Viên, Sở Tiêu Mộng vẫn là bứt dứt trong lòng, chỉ tội vẫn chưa tìm được cơ hội lại đây, trời vừa hửng nắng, liền vội vã tới.
      Chỉ thấy nàng hôm nay mặc áo khoác màu hồng phấn, phối cùng với lông chồn trắng, eo thắt đai áo, có khảm ngọc tím, màu trắng váy áo, mi mày tựa như núi xa, da trắng tựa tuyết, mặt mày mang ý cười, đôi môi giống như đóa hoa, hổ là Tân Đô đệ nhất mỹ nữ, quả nhiên là phong hoa tuyệt sắc, thiên tiên quốc sắc hơn người.

      Bên cạnh Sở Tiêu Mộng, Tứ muội Sở Liên Nguyệt trang điểm lớp phấn , thân xanh nhạt váy lụa, kiểu dáng và màu sắc phổ thông, có nửa phần đặc sắc. Nhưng là ở ánh sáng tươi đẹp bốn phía, Tứ muội chính là làm nền cho Sở Tiêu Mộng, tự nhiên phụ trở vẻ đẹp quốc sắc khuynh thành của nàng ta. Quả thực Sở Tiêu Mộng dụng tâm kín đáo, suốt ngày dùng cách này để nâng lên giá trị bản thân.

      Chỉ dựa vào cách trang điểm nhìn được ý đồ của hai người, đơn giản là muốn châm chọc Sở Ngâm Ngọc. Kiếp trước Sở Ngâm Ngọc cùng hai người như hình với bóng, đơn giản chỉ vì muốn để dung nhan của Sở Ngâm Ngọc tôn lên vẻ đẹp của hai người, thỏa mãn lòng hư vinh của Sở Tiêu Mộng, cũng củng cố địa vị mỹ nhân của nàng ở Tân Đô.

      “Đại tỷ, đây là muốn đâu vậy? Mẫu thân bảo ta tới xem tỷ tỷ vết thương đỡ chưa, để còn chọn ngày tổ chức hội thi thưởng tuyết”. Sở Tiêu Mộng vẻ mặt đầy ý cười mở miệng, sắc mặt hồng nhuận, nhất thời càng tăng lên vẻ đẹp của nàng ta. Trong mắt lại lộ ra vài phần kinh ngạc, vừa mới tiến Thanh Ngọc Uyển, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc người mặc váy áo màu hồng cánh sen, thanh nhã nhan sắc tựa như ngọc, môi hồng răng trắng, cặp lông mi dài che dấu đôi mắt sâu tựa thủy đàm, ánh ra vẻ lạnh lùng. Nếu phải cái bớt dưới ánh nắng, Sở Tiêu Mộng tin tưởng đây là uy hiếp lớn nhất của nàng, nhưng nhìn lại trán Sở Ngâm Ngọc, Sở Tiêu Mộng thả lỏng cười cười, may mắn trước đó mẫu thân tính tốt lắm mưu.

      “Các ngươi làm chủ chính là”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên lời , mặt biểu tình, khí chất thong dong tao nhã khiến người ta thể khinh thường.
      nghe được đáp án bản thân mong muốn, Sở Tiêu Mộng cảm thấy có chút thất bại, vốn tưởng rằng, được tham gia thưởng tuyết lần này, Sở Ngâm Ngọc vui mừng, ắt ngoan ngoãn phục tùng mình. Ngày đó xuất ở Di Thọ Viên, Sở Ngâm Ngọc giống ngày thường, khắp người tản ra thứ sức quyến rũ khiến mọi người thể xem nàng, vậy nên hôm nay mới đến để tìm hiểu hư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :