1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỬU NỮ TRÙNG SINH CHI QUÝ NỮ TÀ PHI - Minh Tử (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: Chủ tớ đồng tâm



      Sở Ngâm Ngọc nghe được tiếng gọi ầm ĩ, chậm rãi mở mắt, nhìn đến Xuân Cầm thập phần lo lắng, Sở Ngâm Ngọc dần dần thanh tỉnh, nguyên lai là nằm mộng a, nhưng đó cũng phải là mộng, đó là nàng chân kiếp trước. tuy trùng sinh lại, nhưng đó là giáo huấn, khắc sâu trong tâm trí nàng, như con dấu đóng vào của nàng sinh mệnh; tay khỏi nắm chặt lại, những người từng khiến cho nàng sống bằng chết, nàng, nhất định trả lại, , là gấp bội trả lại.

      Cảm nhận được tiểu thư quanh thân u lãnh, Xuân Cầm biết tiểu thư đến cùng là gặp phải chuyện gì khiến nàng ấy như vậy, nhưng lại bị ảnh hưởng lây, chỉ có thể tự nhủ, phải cẩn thận chiếu cố tốt vị chủ tử đáng thương này.
      Sở Ngâm Ngọc nhấc thân mệt mỏi xuống giường, nhìn xem bên ngoài cửa sổ, như trước là mảnh tuyết rơi, là giờ Thìn, tuyết rơi đúng lúc được mùa, quả là dấu hiệu tốt.

      Xuân Cầm vội vàng đến, cẩn thận hầu hạ Sở Ngâm Ngọc thay quần áo.
      “Loảng xoảng” tiếng vang, Sở Ngâm Ngọc cúi đầu xem nơi phát ra tiếng vang, lại thấy chiếc chìa khóa bằng vàng.

      “Tiểu thư… đây là…” Xuân Cầm nhặt lên nhìn kĩ, trong trí nhớ của nàng chưa hề thấy qua chiếc chìa khóa này.

      “Để ta xem” Sở Ngâm Ngọc tiếp nhận cái chìa khóa, cúi đầu vuốt ve, lục tìm trí nhớ về chiếc chìa khóa.

      “Đây là mẫu thân ta - chìa khóa của Ức Y Các”. Sở Ngâm Ngọc ngẩng đầu, môi
      mỏng khẽ mở. Nàng nhớ nàng mười hai tuổi năm đó, bởi vì sợ phụ thân trách cứ, lại nghe Phong di nương thổi phồng, muốn tiến vào Ức Y các tìm ít quý báu trang sức, liền mượn nàng làm lá chắn, khi gặp chuyện may, liền đem chìa khóa lặng lẽ nhét vào bên trong quần áo nàng, giả bộ cùng nàng quan hệ. Đương nàng xem đá Tam Sinh lúc, mới phát chân tướng, tình vốn là sau khi lên lầu, vốn nên theo cầu thang rơi xuống là Sở Tiêu Mộng, ngờ khi nàng ta rơi xuống đột nhiên bắt lấy Sở Ngâm Ngọc, vì làm cho mình đứng vững, liền dùng sức đẩy Sở Ngâm Ngọc. Kết quả nàng bình yên vô , Sở Ngâm Ngọc lại bị ngã trọng thương. Gặp chuyện may sau, gọi người đến giúp đỡ, ngược lại còn ở bên tai nàng cảnh cáo, làm cho nàng đừng đem Sở Tiêu Mộng khai ra, liền vội vàng chạy mất. Nếu phải Xuân Cầm tìm được nàng, đưa nàng về Thanh Ngọc Uyển, chỉ sợ nàng chết oan uổng rồi.

      “Cũng tốt, chúng ta phải nhìn xem ” Sở Ngâm Ngọc lẩm bẩm, dù sao là nơi ở của mẫu thân, kiếp trước có cơ hội tiến đến, tại liền đúng lúc.

      “Nhưng là tiểu thư, Hầu gia phân phó qua, bất luận là ai cũng được phép tiền vào, nếu , lấy Hầu gia tính tình, hậu quả dám nghĩ, cho dù là Phong di nương, nàng cũng dám chạm vào điểm mấu chốt ấy”. Xuân Cầm nhàng khuyên nhủ.

      có việc gì. Phụ thân, người cho phép ta tiến vào, nếu cũng đưa chiếc chìa khóa này cho Lý Tề”. Sở Ngâm Ngọc buồn bã . Nàng lí giải đúng rồi phụ thân suy nghĩ, phụ thân đối với nàng hết thảy đều sủng ái, huống chi đây vốn là của mẹ đẻ nàng.

      “Tiểu thư đúng, là nô tỳ hồ đồ, lấy quan tâm của Hầu gia đối với tiểu thư, nhất định là để ý”. Xuân Cầm cười đáp, tiểu thư tại trí tuệ sâu sắc, nhưng ngược lại nàng càng ngày càng trì độn.

      Hai người vui sướng, Lâm mẹ vào nội thất, quét qua Sở Ngâm Ngọc tươi cười, cười : “Tiểu thư, Đông Họa vừa qua đây truyền lời, lão phu nhân làm cho ngài qua có việc”.
      honglak, song ngư, PhongVy2 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay.lai nhay them 1ho nua cua ban thoi
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19: Tề tập ở Di Thọ Viên



      “Ừm, với nàng, ta đến luôn”. Sở Ngâm Ngọc mặt vô biểu tình đáp, lông mày lại nhíu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

      Lão phu nhân là dưỡng mẫu của phụ thân, chỉ sinh được người con , năm đó người Sở gia của Quốc công phủ nhân đinh đơn bạc, chỉ có nam nữ, người nam ấy chính là phụ thân nàng, Sở Hoài Thiên. Lão phu nhân vì muốn bảo vệ ngôi vị chủ mẫu, bèn thu dưỡng vừa mất mẹ Sở Hoài Thiên. Phụ thân nàng từ liền văn thao võ lược, đánh trăm trận trăm thắng, là Trấn Quốc Hầu của Phong Tân quốc tiếng tăm lừng danh. Lại người con đẻ của nàng, là Sở quý phi của Phong Tân quốc, thâm chịu hoàng đế sủng ái. Sở quý phi sinh được con trai là Phong Hạo Vĩ, cùng tuổi với Sở Ngâm Ngọc, là Tam hoàng tử của Phong Tân quốc. Bởi vì từ hiểu thế , những kiến giải nhạy bén độc đáo, năm tuổi liền được phong làm Tuệ vương, ngụ ý trí tuệ hơn người. Do vậy, địa vị của Lão phu nhân ở Tân đô cũng là nước chảy thuyền trôi.

      Ở phủ Quốc công, Lão phu nhân cùng Phong di nương quan hệ vốn tốt đẹp, ở con mắt người ngoài xem đến họ khác gì hai mẹ con ruột, cũng chính vì thế mà địa vị của Phong di nương ở phủ này cũng cao.

      Kiếp trước Lão phu nhân dựa vào địa vị của mình ở Phong Tân quốc, lại thêm có nàng là cháu , lại xấu xí thậm tệ, đánh giá nàng về sau cũng đem lại lợi ích gì, cho nên trước nay chưa từng đem nàng Quốc công phủ đích nữ để vào mắt. Nhưng, Lão phu nhân cũng giống Phong di nương, bên ngoài phủng nàng trong lòng bàn tay, mà bên trong lại xa lánh, những lúc có phụ thân ở nhà, hoặc ông ngoại đến thăm, liền tỏ ra dáng vẻ thập phần thân thiết, luôn cấp cho nàng sắc mặt, chớp mắt cái liền trầm mặt, đối xử với nàng còn bằng đối với hạ nhân, lời lạnh lùng chế nhạo, ánh mắt như hàn băng, khiến lòng người giá lạnh.

      Dẫu sao , nàng kiếp này cũng phải nhu nhược nữ tử, người người đều có thể chà đạp được nữa, Lão phu nhân này tốt nhất nên chọc tới nàng, nếu cho dù nàng là trưởng bối, nàng cũng đánh trả lại.
      Sở Ngâm Ngọc khôi phục lại dáng vẻ trấn định, nhưng trong con ngươi dáng vẻ tối tăm lại vô pháp tản , giống như đóa bạch ngọc lan mọc trong thâm u lãnh, thanh lệ thoát tục. Khóe mắt lại tảo đến bóng dáng vội vàng biến mất ở ngoai cửa trù phòng trong Thanh Ngọc Uyển, môi khẽ cười lạnh, bèn đem theo Xuân Cầm hướng nơi ở của Lão phu nhân đến.

      Di Thọ Viên nằm ở bên cạnh mai lâm, có nhà chính và ba gian nhà phụ, trước đó là đại hoa viên của Phủ Quốc công, các loài hoa cỏ quý hiểm đều có, hòn non bộ, cây cối tốt tươi, từ xa đến gần đều đẹp, bên cạnh là hồ sen, tại là mùa đông, tuyết phủ kín mặt hồ, càng là cảnh đẹp đặc sắc.

      Sở Ngâm Ngọc chú ý đến có cái cửa sắt ở góc ai đến trong hoa viên, cửa sắt bị băng tuyết che kín, cơ hồ hòa thành là trong màu trắng của tuyết rồi, nếu cẩn thận nhìn kĩ, phát ra điểm khác lạ này.
      Sở Ngâm Ngọc lục tìm trí nhớ, vô luận là trí nhớ của kiếp trước, hay những hình ảnh xem ở đá Tam Sinh đều có chút thông tin nào về cánh cửa sắt này, cũng là, nàng kiếp trước quá mức ngu muội, từng suy nghĩ nhiều, càng đoán được lòng người hiểm ác, chỉ là nàng mực cảm thấy cánh cửa kia ắt có điều gì bí mật.

      Sở Ngâm Ngọc phóng chậm bước chân, khiến cho ở đằng sau Xuân Cầm nhịn được dùng thanh mà chỉ có hai người nghe thấy được : “Tiểu thư, ngài có chỗ nào thoải mái sao? Lão phu nhân cũng là, tiểu thư vừa mới bệnh khỏi, lại cứ bắt ép đến thỉnh an”.

      “Lời này ngươi cũng dám ?” Sở Ngâm Ngọc giọng trách cứ, lại khiến người khác nghe ra trong đó dặn dò “Về sau đừng những lời như thế nữa, cẩn thận người khác nghe thấy được”. Nàng biết Xuân Cầm là vì nàng, chỉ là nàng hi vọng vì thế mà bị bắt lấy nhược điểm, tại nàng thế đơn lực bạc, cũng thể có việc ngoài ý muốn xảy ra…

      Sau đó, nhãn châu vừa chuyển, phân phó rằng: “ với Lý Tề, khiến tra chút, cánh cửa ở góc khuất kia là chuyện gì xảy ra”.

      “Vâng, tiểu thư”. Xuân Cầm hướng về cánh cửa mà tiểu thư , giọng đáp ứng, nhưng mà nàng cũng khong nhìn thấy chỗ đó có cánh cửa a, tiểu thư sao lại hỏi như vậy?

      Chương 20: Di Thọ Viên



      Sở Ngâm Ngọc xuyên qua hoa viên, tiến vào Di Hòa Viên, trong phòng tiếng cười dứt, hẳn là rất vui vẻ. Cũng đúng, chỉ cần là địa phương mà Phong di nương xuất , nàng luôn là mọi việc thuận lợi, khéo đưa đẩy, hòa nhập cười vui vẻ với nhóm người, lại khéo hống Lão phu nhân nghe theo lời của nàng.

      Chính điện bên trong, Sở lão phu nhân ngồi ngay ngắn, tuy rằng tuổi lớn, khuôn mặt vẫn bảo trì được vẻ mượt mà, đôi mắt sáng ngời mà khôn khéo, đầu đầy tóc bạc, tinh thần quắc thước, xem ra tuổi trẻ thời điểm cũng là vị tuyệt sắc mỹ nhân, đương nhiên cũng là có thủ đoạn, bằng cũng thể trong phần lớn các di nương trở thành phủ Quốc công duy nhất nữ chủ tử, chỉ là dung mạo, mà phần nhiều là ở tâm cơ.Mấy năm nay thiếu cơ hội tranh phong, có chăng cũng là người người a dua, kết quả là tâm khoan thể bàng, tâm tư bằng như trước, nhưng cũng phải dễ dàng hồ lộng.

      Sở lão phu nhân vừa nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc vào liền tiếp đón, bộ tổ mẫu tình sâu, tươi cười từ ái phân phó bên người nô tỳ: “Thu Cúc, đem Lũ Kim hương dược, Khương Ti Mai, Hạt Thông Nhương, Phục Linh Cao,… tất cả đều lấy đến”.

      Nhìn Lão phu nhân trong ngoài đồng nhất, Sở Ngâm Ngọc trong lòng nhịn được buồn nôn, nếu phải đối với nàng còn có giá trị lợi dụng, chỉ sợ là mắt lạnh nhìn nàng , tái các nàng những động tác này, nàng – Sở Ngâm Ngọc nhưng là nắm vững như lòng bàn tay.

      Thu Cúc còn chưa kịp động thủ, ăn mặc quý giá đẹp đẽ đứng ở bên Phong di nương muốn chủ động đoan Khương Ti Mai cùng Phục Linh Cao, chuyển đến tay Sở Lão phu nhân. Sở Lão phu nhân bên hô Sở Ngâm Ngọc ngồi vào bên cạnh nàng, bên quan tâm : “ Nghe ngươi ở chỗ lầu cao, nơi ở của mẫu thân ngươi ngã xuống, nay như thế nào? Phải cẩn thận chứ? Ngươi nha, giống như dã hầu tử ấy, bình thường có việc gì liền mang theo ngươi Tam muội nơi nơi chạy loạn”.

      Sở Ngâm Ngọc hừ lạnh, nếu quả thực quan tâm đến nàng như thế, cũng làm cho nàng vừa mới thương khỏi lại đây thỉnh an, quả thực là có rắp tâm. Ở mặt ngoài lại cùng bình thường giống nhau, nhu thuận ngây ngốc cười cười, khóe mắt liếc cái Phong di nương : “Vẫn là tổ mẫu quan tâm Ngọc nhi nhất, thưa tổ mẫu, hôm qua Ngọc nhi cùng Tam muội Ức Y Các, nghĩ bị vấp phải liền ngã, may mắn người bị thương phải là Tam muội, bằng mẫu thân cần phải đau lòng?”.

      Sở Ngâm Ngọc lời giống như vô tâm, lại cũng là ý tại ngôn ngoại. Thứ nhất, là nàng cùng Tam muội Sở Tiêu Mộng Ức Y Các, phụ thân chính là ra lệnh cho bất kì kẻ nào tiến nhập. Ức Y Các là của mẫu thân nàng, cho dù phụ thân biết, cũng trách cứ, nhưng Sở Tiêu Mộng lại đồng nhất, rắp tâm khả nghi. Thứ hai, bị vấp phải đồ vật, nàng ngã trọng thương, nhưng Sở Tiêu Mộng lại vô , chắc chắc có vấn đề. Thứ ba, Phong Tang Nhu đau lòng chính mình con Sở Tiêu Mộng, nhưng rơi xuống tội danh khắt khe đích thứ. Này tiên bắn ba chim lời quả thực có chút ngoan.

      Sở Ngâm Ngọc vừa dứt lời, Phong di nương nhìn thấy vẻ mặt nàng vẫn hồn nhiên, nên chưa nghĩ nhiều, nhưng dù vậy , nếu bị hữu tâm nghe thấy ảnh hưởng đến nàng khoan dung, độ lượng danh tiếng. Huống chi Tuệ vương ở nơi này, thể để lọt tiếng gió được, liền : “Mẫu thân, càng đau lòng ngươi a, nếu cũng vào sáng sớm Tiêu vương phủ, vì ngươi muốn thượng đẳng dược, vừa lúc Lão phu nhân triệu kiến, liền mang đến đây”. Vừa , vừa phân phó bên người Thanh Trúc đưa cho nàng chiếc hộp gấm màu nâu.

      Xuân Cầm chủ động thu lấy, đối với Phong Tang Nhu phúc thân: “Cám ơn phu nhân!”.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21:



      Vốn nhìn đến Xuân Cầm, Phong di nương liền có chút đổ hoảng, nghe được nàng gọi “phu nhân” lại càng cảm thấy quẫn bách, dù sao nàng cũng phải danh chính ngôn thuận phu nhân. Ở trong phủ, hạ nhân xưng nàng “phu nhân”, nang tương đương vui mừng, chính là nay ở Thọ Di Viên, bên cạnh còn có Tuệ vương, khỏi có chút vì việc trước mắt mà đỏ mặt.

      Yên lặng ngồi ở bên Sở Tiêu Mộng kiềm chế được, nghe thấy trong lời của Sở Ngâm Ngọc hàm ý, đáy lòng nhất thời trầm xuống. Sở Ngâm Ngọc, ngươi được lắm, ràng muốn hãm hại ta, là người xấu mà làm việc cũng tác quái. Sở Tiêu Mộng cơ mặt có chút cứng ngắc, trong ánh mắt tức giận, lại vẫn duy trì tiểu thư khuê các nhã nhặn. Nàng chính là Phong Tân đệ nhất mỹ nhân, thể để cho bản thân có chút sơ xuất được. Khóe miệng giơ lên, nhàng cười, khóe mắt mang theo ý cười, giống như Ngọc Nhụy Đàn mai trong mai lâm, mở miệng : “Đại tỷ hôm qua mang muội lầu các, vốn định đánh giá năm đó phu nhân như thế nào tu dưỡng thành thế phong tư tuyệt đại, muội muội cũng tốt học tập theo, lại nghĩ tới xảy ra chuyện, là do muội muội chiếu cố tốt tỷ tỷ, xin tỷ tỷ nên trách tội muội muội”.

      quanh co liền phiết thanh trách nhiệm của nàng, nhưng lại thể ra bộ thương tỷ tỷ, cố ý vô tình để lộ ra đại tỷ là người biết cấp bậc lễ nghĩa. Quả nhiên là con ruột của Phong di nương, có mẫu nào tất có nữ ấy a!
      Nghe được Sở Tiêu Mộng thanh , nguyên vốn bình tĩnh khuôn mặt bỗng vỡ vụn, cả người khống chế được run rẩy, Sở Ngâm Ngọc nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào da thịt cũng để ý, cho đến khi chảy máu, may mắn tay áo dài rộng đủ để che đậy của nàng động tác. Sở Ngâm Ngọc trong mắt như có cỗ lãnh, quanh thân hơi thở càng thêm ngưng kết. Lúc mới bước vào cửa, nàng cũng trông thấy Sở Tiêu Mộng, dùng cường đại địch ý để khống chế bản thân, kiếp trước chuyện tình vẫn còn hiển trước mắt, nhưng nàng bây giờ vẫn thể đả thảo kinh xà, tại các nàng ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, càng dễ đánh các nàng trở tay kịp, cho nên, nàng thể sốt rột.
      Lại nhìn đến Sở Tiêu Mộng ngày thường mày ngài mắt ngọc, tương đẹp quang mang bắn ra bốn phía, ngồi ở chỗ kia tựa như hoa thụ đôi tuyết, quỳnh hải áp đường, xứng thượng đầy đầu trâm ngọc, thân hoa phục, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên hương quốc sắc. Ngay cả bên cạnh Tứ muội Sở Liên Nguyệt, cũng là tú sắc tinh xảo, nhưng đặt cạnh Sở Tiêu Mộng càng có vẻ mờ nhạt, khó trách mọi người bàn luận đến dung mạo, Sở Tiêu Mộng liền đảm nhiệm Phong Tân đệ nhất mỹ nhân. Nhưng cũng bao lâu nữa, nàng xé bỏ Sở Tiêu Mộng này phó tiểu thư sắc mặt, để cho người khác biết của nàng ti tiện. Sở Ngâm Ngọc trong lòng cười lạnh, mặt mày cũng nhanh chóng giãn ra, Sở Tiêu Mộng kiếp trước là như thế là đối với nàng, nàng kiếp này xin hoàn trả lại.

      “Nếu có việc gì, chuyện này cho qua , chìa khóa của Ức Y Các mau chóng trả lại cho Lý Tề, nếu các ngươi phụ thân biết, có các ngươi tốt thấy”. Lão phu nhân nhìn đến thế cục có bất lợi cho Phong Tang Nhu, liền lập tức giảng hòa, bày ra dáng vẻ bộ hiền lành tổ mẫu, khuyên bảo các cháu đừng khắc khẩu. Thần tình lại tươi cười nhìn về bên ngồi ngay ngắn nam tử. Đây mới là chỗ dựa chân chính của nàng đâu, của nàng cháu ruột, Tam hoàng tử của Phong Tân quốc, tuổi liền được phong làm Tuệ vương, tương lai tiền đồ vô lượng a. Lão phu nhân trong mắt tươi cười giống như hoa nở : “ Vĩ Nhi hôm nay cố ý đến xem Ngọc Nhi, con mang đến trong cung quý hiếm dược liệu”. Lại quay đầu với Sở Ngâm Ngọc: “Ở trong cung, bác ngươi là đau lòng ngươi, nghe ngươi xảy ra chuyện, liền bảo Vĩ Nhi đến thăm, ngươi phải nhớ họ đối tốt với ngươi, được làm cái bội tình bạc nghĩa người”.
      honglak, song ngư, PhongVy2 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay co len nha ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :