1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng phi nghiện: Nương tử, bổn vương chín rồi!

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 10: Tuyệt Vị Thiên Hạ

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn


      Người xem bói kia đúng là đáng ghét, theo tiểu thư nửa canh giờ, tiểu thư vẫn còn ỉu xìu, làm sao bây giờ? Thúy Nhi ở trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông người xem bói, người nho nhưng nếu ở trong lòng mắng chửi người cũng có thể trở thành người cực kỳ hung ác, mỗi ngày lại với người ở phòng bếp, cũng bị mưa dầm thấm đất nhặt được chút miệng lưỡi từ Trương mụ mụ.

      khí cuối thu vô cùng sảng khoái, thời tiết hợp lòng người, đúng thời gian tốt để dạo phố, nhưng mà người ỉu xìu buồn bã chính là lãng phí phong cảnh lần này.

      Thúy Nhi chạy vài bước, vượt qua Dạ Tử Huyên: "Tiểu thư, chúng ta ăn !"

      Mặc dù hỏi, nhưng mà, ràng là dùng câu trần thuật. Cũng phải, mỗi lần Dạ Tử Huyên ra ngoài, mặc kệ cao hứng hay là mất hứng, đều tới tửu lâu "Tuyệt Vị Thiên Hạ" ăn thoải mái, ăn thống khoái mới hồi phủ, đương nhiên cũng nhân tiện dưỡng cái miệng kén ăn của tiểu nha đầu.

      "Tuyệt Vị Thiên Hạ" tên như ý nghĩa, mặc kệ đầu bếp hay là món ăn, đều đứng số ở Hán Thành. Hơn nữa, ở tửu lâu Tuyệt Vị Thiên Hạ, cầu về thân phận của khách hàng cũng rất cao, phải người bình thường nào cũng có thể tùy tiện vào ăn ăn uống uống. Bởi vì bất kỳ món ăn vặt nào bên trong đều có cái giá xa xỉ, đủ để mấy người nhà bình thường sống hơn mười ngày. Đối với thực khách có thể vào cửa, chia làm khách quý cấp , khách quý cấp hai và khách quý cấp ba!

      Thẻ của khách quý cấp ba là mảnh đồng mỏng như cánh ve, được chế tác tinh xảo, phía điêu khắc con ngựa với bộ lông bờm nhung dài trông rất sống động, người có thẻ khách quý cấp ba chỉ có thể ở lầu hai uống rượu dùng cơm; Thẻ khách quý cấp hai là tấm bạc, mặt được thợ thủ công chế tạo con cá bơi lội dưới biển, đuôi to, đỉnh đầu có cột nước, khách quý cấp hai có thể lại từ lầu ba trở xuống; Còn thẻ khách quý thượng cấp, tức là khách quý cấp được chế tạo từ bạch kim, mặt con đại bàng bay lượn ở chân trời. Người có tấm thẻ này có thể tự do xuyên qua toàn bộ tửu lâu, còn từ vị trí tầng bốn trở lên rất thần bí, khách quý cấp hai và cấp ba đều hết sức ngóng trông tới lầu bốn. Vương công đại thần trong triều cũng chỉ có thể dừng lại ở lầu ba, biết lầu bốn phải dùng thân phận gì mới có thể lên!

      Cảm giác thần bí đối với tửu lâu Tuyệt Vị Thiên Hạ chính là lão bản phía sau màn, có ai biết lão bản sau màn là ai, càng chưa từng có người gặp qua, còn có nơi chút thua kém tửu lâu Tuyệt Vị thần bí, đó là thanh lâu “Đạp Tuyết Tầm Liễu” lớn nhất Hán triều thậm chí nổi danh nhất vương triều Hoa Hạ. Nơi đây đèn đuốc sáng choang, hàng đêm sênh ca, tiếng ca truyền vào tai suốt đêm dứt. Đầy đủ hạng người, nhân long hỗn tạp, thế nhưng chưa từng xảy ra phiền phức, hoặc là vừa xảy ra chuyện phiền phức được giải quyết nhanh chóng, căn bản để lại dấu vết nào.

      Trở lại chuyện chính, mặc dù trong lòng Dạ Tử Huyên vui, nhưng việc đến nước này, nếu Diêm Vương để cho nàng sống lại, chứng minh mệnh nàng chưa hết, vậy hãy cố gắng hưởng thụ cuộc sống mới và cần lãng phí ý tốt của Diêm Vương lão gia.

      Vì thế, Thúy Nhi vừa đề nghị, Dạ Tử Huyên liền cầm lấy xâu kẹo hồ lô ướp lạnh trong tay Thúy Nhi vừa ăn vừa dạo, bất tri bất giác tới cửa Tuyệt Vị Thiên Hạ. Quả nhiên người đông như dòng chảy, thực khách ra ra vào vào nhiều đếm xuể.

      Tiểu nhị tinh mắt nhìn thấy Thất tiểu thư Dạ gia mấy ngày nay danh tiếng nổi bật "Càng sâu", mặc dù bình thường dưới dâm uy hoành hành ngang ngược của Dạ Tử Huyên, nhưng suy cho cùng vị tiểu thư này chưa bao giờ đến ăn cơm chùa hoặc là làm khó dễ đám tiểu nhị bọn họ, thế là cầm khăn lau cười bảy phần rực rỡ cúi đầu khom lưng tiến lên nghênh đón.

      "Thất tiểu thư, lâu rồi người có tới đây đó? Mau vào trong, xin mời!" Tiểu nhị đứng ở cửa tửu lâu, cúi chào chín mươi độ, tay phải bày ra tư thế mời, Dạ Tử Huyên chỉ nâng mí mắt nhàn nhạt nhìn ta, chậm rãi vào. Còn Thúy Nhi ở phía sau, muốn lấy ra thẻ khách quý, nhưng khổ nỗi trong lòng ôm đống đồ, thể nào lấy được.

      "Thúy Nhi nương mau vào thôi, đừng tìm nữa, ở đây ai quen biết Thất tiểu thư!" biết có phải câu này của tiểu nhị có ý hay , Thúy Nhi lườm ta cái, kéo cơ thể vào.

      Đối với khách mời ba ngày lại tới như Dạ Tử Huyên, nhìn mặt thay thẻ là được rồi, cần nghiệm thẻ!

      Trong phòng khách. Ghế lô lầu ba cạnh cửa sổ, có đôi mắt dịu dàng luôn nhìn chăm chú vào Dạ Tử Huyên, cho đến khi nàng hoàn toàn vào trong tửu lâu.

      "Ngày hôm nay hình như Thất tiểu thư có chút khác biệt!" Nam tử mặc bạch y khí định thần nhàn , liếc nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc mặc huyền y ngồi đối diện, "Nếu ta xem thử?"

      Nam tử mặc huyền y thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nam tử mặc bạch y cười khẽ: "Kỳ Tu!"

      Nam tử mặc huyền y nhàng lay động quạt ngọc lưu ly tay phải, mực biến thành màu đen như thác nước, dưới cặp chân mày khí là đôi mắt đen như mực trong veo dịu dàng, giống như dòng suối yên tĩnh xa xưa, lại giống như hồ sâu thâm thúy trầm tĩnh. có dung mạo tuyệt thế khuynh thành, người lộ ra vẻ đẹp cực hạn, nhưng lại hề diễm (1) - diêm dúa lòe loẹt.

      Nam tử được gọi là Kỳ Tu, mặc người cái áo bào trắng, dáng người yểu điệu, nhiễm hạt bụi, dung mạo thượng thừa, so với nam tử đối diện, lại là vẻ đẹp khác.

      "Hôm nay ta muốn gặp nàng!" xong, đợi nam tử mặc huyền y trả lời, ta đứng dậy, tới cửa. Mười ngón tay thon dài trắng nõn nhàng mở cửa, vừa vặn gặp được tiểu nhị dẫn Dạ Tử Huyên lên lầu ba.

      Đôi chân thon dài của ta bước tới bước, chắn trước mặt Dạ Tử Huyên. Ý tứ xâu xa nhìn mỹ nữ mỉm cười, nhưng đáng tiếc mỹ nhân hiểu ý, bị mỹ nhân liếc mắt xem thường. ta ngượng ngùng sờ mũi, hôm nay bị gì vậy? Quận chúa Lan Hi sao có thể nhìn ta như người xa lạ, xa lạ trong mắt phải giả bộ!

      "Huyên Nhi!" Nếu như mỹ nhân để ý tới mình, ta nên chào hỏi trước, cái này gọi là lễ nghi!

      Kỳ Tu đắc ý vì hành vi của mình, lại phát mỹ nữ vẫn đứng tại chỗ, đáng tiếc, nhìn theo tầm mắt Thất tiểu thư, nam nhân trong phòng yên lặng đối diện cùng vị Thất tiểu thư.

      Hôm nay ta , lúc đoán mạng phải hôm nay ta ra ngoài gặp đào hoa sao? Mặc dù là gặp phải Dạ Tử Huyên, nhưng nàng cũng được xưng là mỹ nhân! Nhưng mà hình như mỹ nhân trước mắt hề đặt chú ý lên người ta, nguy rồi, ta sai ngày sinh tháng đẻ với thầy tướng số, chẳng trách hôm nay có số đào hoa phải ta! ra cửa còn tốt, vừa ra khỏi cửa đoạt mất nổi bật của ta... Chán ghét!

      Lúc Kỳ Tu còn YY, Dạ Tử Huyên thu hồi tầm mắt nhìn người trước mắt, nghĩ tới người trước mắt tự kỷ táo bạo tới mức thần phật đều nổi giận, người trong phòng cầm phần thắng ba phần. Tướng mạo có gì bàn cãi, thắng khí chất vô hình như có như . Ở Tuyệt Vị Thiên Hạ ngoại trừ thức ăn ngon bỏ mỹ thực, chính là mỹ nam!

      Nam tử mặc huyền y trong ghế lô vẫn giữ dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, có vui sướng, cũng có phiền chán, thỉnh thoảng lại lay động quạt ngọc lưu ly.

      "Huyên Nhi!" Kỳ Tu cam lòng bị xem , lại gọi nữ tử tiếng, còn làm bộ vừa thẹn thùng vừa tức giận.

      Mắt Dạ Tử Huyên co rút, người đàn ông này lại biết nàng, hơn nữa còn là đức hạnh này, phải là người thân mật với Dạ Tử Huyên chứ? Ý niệm này mười phần dọa Dạ Tử Huyên nhảy dựng, suy nghĩ chút, xem bộ dạng này cũng giống, trong lòng khỏi thở phào nhõm.

      "Các hạ có việc?" Dạ Tử Huyên tự với mình, đưa tay đánh lên gương mặt người tươi cười, ba phần khách khí hỏi.

      Trời ạ, Huyên Nhi lại biết mình, Kỳ Tu dùng giọng điệu ba phần khóc nức nở, ba phần khổ sở, bốn phần trêu tức : "Huyên Nhi à, sao nàng có thể biết ta?" Chúng ta là oan gia mà, nhưng câu này ta chỉ dám ở trong lòng.

      Dạ Tử Huyên dâng lên suy nghĩ muốn nghiên cứu chút hôm nay ra ngoài là đúng hay sai, nhìn thấy mỹ nam, vận khí vô cùng tốt; đáng tiếc cực phẩm trước mắt, làm cho nàng chịu nổi! muốn bởi vì ta, làm mất khẩu vị hưởng thụ thức ăn ngon của mình.

      " có chuyện gì xin tránh ra, chó — ngoan — — cản — đường!"

      Dạ Tử Huyên chút khách khí gằn từng chữ, sau đó nghiêng người qua, tiểu nhị vừa nãy sợ tới mức chân run cầm cập, mỗi lần hai vị này tình cờ gặp nhau đều có chuyện gì tốt, hơn nữa phải đấu ngươi chết ta sống tuyệt dừng tay.

      Kỳ Tu nghe xong sững sờ tại chỗ, nhường cũng phải, nhường cũng phải, nhìn Dạ Tử Huyên bước vào phòng sát vách, gương mặt tuấn tú nghẹn đỏ, giận đến mức thở hổn hển!

      Thúy Nhi che miệng cười khẽ, xem ra Nhân Vương Thế tử có lần nào có thể chiếm thượng phong của tiểu thư!

      Nam tử mặc huyền y phía sau Kỳ Tu, khóe miệng lại hơi cong lên!

      ------ Ngoài lề------

      Nam chính xuất .
      SiAmTôm Thỏ thích bài này.

    2. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 11: Ra tiền ra mệnh
      Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ

      Bước vào phòng, bên trái gian phòng đặt cái giá bác cổ, ở đặt toàn là đồ sứ cổ trang trí đơn giản, nhưng mà mọi thứ đều đắt tiền dọa người.

      Kỳ lạ nhất chính là, dáng vẻ hoa lan mỗi thứ đồ cổ hoặc đồ sứ đều giống nhau. Dạ Tử Huyên sửng sốt ghé mắt, nghĩ nhiều, đitới trước bàn. Thúy Nhi thay nàng kéo cái ghế cạnh cửa sổ, sau đó rót chonàng chén trà.

      Dạ Tử Huyên cầm lấy chén nước chuẩn bị uống ngụm, nghĩ tới ông chủ củaTuyệt Vị Thiên Hạ lại độc đáo như vậy, thậm chí ngay cả chén và ấm trà đều có hoa lan. Sức sống ương ngạnh của hoa lan xuất ở nơi này, có được tính là ám chỉ ?

      Nàng nhàng uống ngụm trà, ngước mắt quét vòng cănphòng, vách tường có treo mấy phúc đề từ phong lan. Trong đó bức u lan bên suối xa xăm hấp dẫn ánh mắt nàng, cực kỳ giống màn nàng từng gặp qua, thác nước chảy thẳng xuống khe suối, bên cạnh suối nước mọc cây hoa lan, xanh biếc um tùm, làm cho lòng nàng rung động, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sâu sắc vì từng có chuyến rất có giá trị.

      Lúc còn ở đại Dạ Tử Huyên rất thích hoa, mà loại hoa nàng thích nhất chính là phong lan, thậm chí từng tới rừng rậm Quý Châu tìm hoa lan dại. Hoa lan có rất nhiều loại, nhưng trong đó Xuyên lan diễm lệ chói mắt, dung nhan yểu điệu, phong vận taonhã, mùi thơm đậm đà tinh khiết, là loại lan người ta thích trồng nhất.

      Nếu như nàng đoán sai, tầng này hẳn là bố trí theo mai, lan, trúc, cúc ...

      Hôm nay tiểu nhị thấy thái độ Thất tiểu thư đối xử vớiNhân Vương Thế tử rất khác biệt, làm cho takhông dám thở mạnh. Nhưng mà, hôm nay ta bị vận đen, tổ tông Nhân Vương Thế tử lại tới nữa.

      "Huyên Nhi, nàng nhớ ta?"Hiên Viên Kỳ Tu xem lễ nghi nên có, dựasát vào hỏi, gương mặt tuấn phóng đại đến mức hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.

      cam lòng tiếp tụcthua trong tay Dạ Tử Huyên, thấy trong lòng khó chịu. Hơn nữa, Nhân Vương Thế tử thể bị mất mặt —— đặc biệt là ở trước mặt tiểu Hoàng thúc!

      Dạ Tử Huyên nhíu mày, sau đó lại nâng chénlên uống ngụm.

      Nàng cố ý xem gương mặt tuấn gần trong gang tấc của Hiên Viên Kỳ Tu, mí mắt cũng chưa chớp cái nghiêng đầu, chậm rãihỏi:"Thúy Nhi, emnghe được tiếnggì ?"

      Tiểu nhị và Thúy Nhi đều rất muốn cười, nhưng mà tình cảnh trước mắt cho phép bọn họbật cười, được rồi, cứ ép mình bị nội thương !

      Thúy Nhi dùng khóe mắt quét thẳng lên người Hiên Viên Kỳ Tu, đầu tiên là gật đầu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mềm mại của Dạ Tử Huyên trở nên khó gần, lập tức lại lắc đầu.

      Hiên Viên Kỳ Tu bị thương nặng, bình thường quan gia tiểu thư này gặphắn đều là dán lên người , mỗi lần Thất tiểu thư Dạ gia, Quận chúa Lan Hi kiêu ngạo bá đạo nhìn thấy lúc nào mũi cũng vểnh lên trời, động thủ hai năm tám mươi. Hơn nữa, trước đâytốt xấu gì nàng cũng động thủ, sao hôm nay lạibiến thành quân tử? Chẳng lẽ người trước mắt là giả?

      Làm nửa ngày, Nhân Vương Thế tử quả bị ngứa da, thích ăn đòn rồi!

      "Huyên Nhi, đừng như vậy mà!"

      Hiên Viên Kỳ Tu kéo cái ghế, thản nhiên ngồi xuống. Nụ cười mặt rực rỡ đến mức khiến cho chúng sinh mê đảo, nhưng giai nhân trước mắt ngay cả mí mắt cũng thèm nâng lên.

      "Huyên Nhi, hôm nay bản Thế tử mời khách, tùy nàng chọn!"

      Hiên Viên Kỳ Tu lấy ra chồng ngân phiếu, vội vã dán mặt nóng vào mông lạnh của người ta.

      Rốt cục, Dạ Tử Huyên cũng ngẩng đầu nhìn , trong con ngươi màu nâu phản chiếu nụ cười tuấn của nam nhân. thầm trong lòng, dung mạohắn rất khá, nhìn dáng người tuyệt đối cũng là người mẫu, chỉ là, biết tại saotrong mắt nàng lại xem vẻ đẹp của chỉ để ý tới ngân phiếu trong tay ?

      Được rồi, có người mời khách, ăn khách khí!

      "Cúc hoa toàn ngư, đường khô thiện ti, tô tản hồ giải (đại khái là món bánh cua cuộn bơ), trầm hồ minh châu, hoa quế chích cốt, mứt táo thịt dê, vịt bát bảo, bạch vânhoàng hạc, đường thốmạch trác, rượu gạo chưng kê, bánh trôi trân châu, bánh ngọt kinh sa ngư, cá bạc xào sò khô, hỏa bạo lệ chi , nam lỗ túy tôm, hải sâm chua cay, cánh gà quý phi, cuối cùng là nồi canh gà hầmcẩu kỷ."

      Dạ Tử Huyên hơi gọi mười bảy món ăn và món canh, chỉ Hiên Viên Kỳ Tu, Thúy Nhi và tiểu nhị bị động tác của nàng dọa sợ, nam tử mặc huyền y ở phòng sátvách nghe thấy nàng mở miệng bùm bùm tuôn ratên món ăn, khóe miệng nhàng run rẩy, nâng chén trà, nhàng uống ngụm, che khuất khóe miệng run rẩy.

      "Thất tiểu thư." Tiểu nhị còn chưa xong nhậnđược ánh mắt như đao của Dạ Tử Huyên, nhanh chân chạy xuống phòng bếp dưới lầu giao thực đơn.

      "Tiểu thư ——" Thúy Nhi vốn muốn mở miệng , nhưng thấy tiểu thư đáp cũng chẳng để ý tới mình, ngượng ngùng ngậm miệng.

      "Huyên Nhi, nàng xác định nhiều đồ ăn như vậy nàng có thể ăn hết?"

      Hiên Viên Kỳ Tu cảm thấy mìnhkhông có chuyện gì làm nên tìm chuyện, cố gắngmời khách cái gì chứ, bất quá, chỉkhách khí lấyra ngân phiếu, ai biết nãi nãi này chútkhách khí! Thất sách thất sách!

      ra tiền, nàng ra mệnh!

      Kỳ thực bản thân Hiên Viên Kỳ Tu cũng biết, tạisao mỗi lần nhìn thấy Dạ Tử Huyên đều muốnchủ động bới lông tìm vết, sau đó cùng nàng động thủ, rồi ngắm dáng vẻnàng mân mê miệng thở phì phì.

      Nghĩ đến đây, bất giác khóe miệng Hiên Viên Kỳ Tu kéo lên, mặc dù mỗi lần người chịu thiệt luôn là hắnnhưng trong lòng lại rấtngọt ngào.

      "Ăn hết đóng gói!" Dạ Tử Huyên hề che giấu chuyện nàng ăn hết, ăn hết đóng gói đem về phủ buổi tối có thêm đồ ăn!

      Đóng gói? Từ khi nào phủ Tướng quân lại nghèo nàn và tiết kiệm như vậy, Thất tiểu thư ăn hết đóng gói?

      "Lãng phí đáng xấu hổ!" Dạ Tử Huyên thèm nâng mí mắt lên cũng biết tên tiểu tử này nghĩ gì, vì thế nhanh chậm thêm câu.

      Hiên Viên Kỳ Tu nghe đến đó, rung động mãnh liệt, từ khi nào Huyên Nhi biết tỉnh ngộ rồi. Hôm nào đó nhất định phải bẩm báo hoàng thượng, khen ngợi Huyên Nhi.

      Vừa hạ quyết tâm, thìnghe thấy giọng nóikhông nóng lạnh của Dạ Tử Huyên: "Ngươi còn ?"

      Hiên Viên Kỳ Tu thể tin được nhìn nàng, trong mắt vẫn là Dạ Tử Huyên xinh đẹp khả ái, da thịt trơn bóng mịn màng nhưng sao lại có cảm giác biếnthành người khác?

      "Huyên Nhi, đồ ăn còn chưa có bưng lên!" Đây là câu trần thuật khống cáo Dạ Tử Huyên quábá đạo, nhiều đồ ăn như vậy cũng cho nếm thử.

      "Cửa lớn sau lưng ngươi mười bước, tiễn!"

      Dạ Tử Huyên muốn quan tâm tớihắn, hôm nay nàng có tâm tình để ý , nàng muốn hóa bi phẫn thành thèm ăn, ăn như hùm như sói, người ngoàikhông thích hợp ở đây!

      Cho dù da mặt Hiên Viên Kỳ Tu có dày hơn nữa cũng thể nàotiếp tục ngồi chỗ này, năm lần bảy lượt ra lệnh đuổi khách nếu còn hiểu vậy đúng là mất mặt. Thế là, có chút tức giận đứng lên nhìn nàng cái, giận dữ rời . Còntiểu nữ nhân trước mắt, vẫn nhàn nhã thoải máiuống trà.

      "Ngồi !" Câu này là với Thúy Nhi:"Hôm nay có người coi tiền như rác đưa tới cửa."

      Hiên Viên Kỳ Tu vừa mới tới cửa nghe thấy câu đó, người ta nửa đêm tiếng rống, nhưnghắn suýtchút nữa mất bình tĩnh té ngã.

      Nam tử mặc huyền y mở cửa phòng, thấy người nào đó bị nhục lôi kéo áo bào trắng, thay chiêu bài mỉm cười, quay đầu lại chuẩn bị đẩy cửa. nhàng lắc đầu, ôn hòa : " thôi, hồi phủ!"

      xong, đợi Hiên Viên Kỳ Tu trả lời, liền phe phẩy quạt ngọc lưu ly xuống lầu.

      Dạ Tử Huyên đứng trước cửa sổ, nhìn nam tử vénrèm xe ngựa lên, biết vì sao, bóng lưng tiêu sái của lại cất dấu cỗ cảm giác tịch.

    3. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 12: Nàng ở đâu?


      Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ


      Chờ xe ngựa chạy cách tửu lâu khá xa, những người khách trong đại sảnh lầu biết Hiên Viên Kỳ Tu bắt đầu thảo luận, người trẻ tuổi có thể khiến Nhân Vương Thế tử cung kính đối đãi cũng có mấy người —— huống hồ người này bọn họ còn biết.


      "Nam nhân trước Nhân Vương Thế tử là ai vậy? Có thể thấy được nam nhân này còn tuấn tiêu sái hơn Thế tử gia!"


      "Cũng phải sao, ngươi thấy Thế tử gia rất cung kính à?"


      "Đúng vậy, vừa rồi lúc ta thấy xuống lầu còn gọi Thế tử gia là Kỳ Tu mà!"


      "Xem ra là đại nhân vật!"


      "Nhưng mà, chưa từng thấy qua!"


      .....


      đám người, ngươi câu ta câu rất náo nhiệt, nhưng lại hiểu biết cực ít về nam tử mặc huyền y có dung mạo tuyệt thế, căn bản biết là thần thánh phương nào.


      "Ta này huynh đệ, vẫn nên uống rượu của chúng ta , chuyện của quan to quý nhân nên cân nhắc mới tốt!"


      người trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh lam cầm bầu rượu lên với nam tử mặc hắc y đối diện, dùng ánh mắt nhắc nhở ta cần làm bậy, bởi vì duyên cớ xảo hợp gặp qua người kia lần.


      Trong mắt nam tử mặc hắc y lộ ra tia giảo hoạt, bưng chén rượu lên uống ngụm, sau đó đè thấp giọnghỏi: "Huynh đệ có phải từng gặp qua người này, ha ha!"


      mặt nam tử áo lam nhanh chóng lên tia lo lắng, hảo tâm nhắc nhở, lại hiểu được câm miệng, sợ là sau đó chuốc họa vào thân, vẫn nên cách người như thế xa chút mới tốt.


      "Huynh đệ, rượu này về sau lại uống, cáo từ!"


      Nam tử áo lam lấy ra tấm ngân phiếu đặt bàn, hào sảng để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của người đối diện, đứng dậy nhanh chóng rời khỏi Tuyệt Vị tửu lâu.


      "Mẹ nó, ngươi chỉ là con trai của tiểu quan tứ phẩm, rất giỏi sao, dám đối xử với ta như vậy!"


      Nam tử mặc hắc y tức giận ném ly rượu trong tay xuống đất, ly rượu sứ trắng vỡ nát, những thực khách khác trong tửu lâu đều nhao nhao nhìn về phía ta.


      Làn da màu mật ong, ngũ quan coi như đoan chính, chỉ là đôi mắt kia lại làm cho người ta thấy chán ghét. Con mắt dài , tròng mắt chuyển động quay tròn, cực kỳ giống con chuột, kết hợp với gương mặt vốn đoan chính, trở nên vô cùng buồn cười, hơn nữa còn có chút hèn mọn.


      "Lưu đại thiếu, nên tức giận, nên tức giận!"


      Chưởng quầy lập tức để tiểu nhị thay ly mới, vội vàng khách khí lời an ủi khuyên nhủ.


      Lưu Mang là con của phú thương Lưu Kiệt ở thành Tây, Lưu gia ở Hán Thành có chút danh tiếng, có thể gia sản bạc triệu. Nhưng mà, nhà họ Lưu ở triều đình dùng tiền móc nối người, có người nhà, đáng tiếc Lưu Kiệt minh cả đời, nhưng lại dạy dỗ ra đứa con phá của như Lưu Mang, miễn cưỡng phá hoại hết giấc mộng kéo dài đến đời con cháu của Lưu Kiệt.


      Lưu Mang liếc mắt nhìn chưởng quầy, tâm tình cũng bởi vì được khuyên giải an ủi mà thoải mái, chỉ cảm thấy càng thêm tức giận. Phất tay áo rộng thùng thình, quét tất cả bầu rượu và bát đũa bàn xuống đất, vỡ nát, sau đó nghênh ngang rời khỏi tửu lâu.


      Chưởng quầy là người khôn khéo, tinh quang trong mắt chợt lóe, nhìn bóng lưng Lưu Mang, lớn tiếng : "Nhanh chóng thu dọn !"


      Lập tức có tiểu nhị tiến lên nhanh chóng quét dọn, mà khúc nhạc đệm nho này, lại kinh động đến thực khách lầu, bao gồm Dạ Tử Huyên ăn món ngon.


      Dạ Tử Huyên từ cửa sổ nhìn xuống, vừa vặn thấy được người mới gây họa là Lưu Mang, vừa ra cửa đánh tiểu thương bán kẹo hồ lô, tiểu thương oan uổng lắm?


      biết tại sao, lúc Dạ Tử Huyên nhìn thấy Lưu Mang, nàng rất kích động muốn lao tới móc túi, xem ra bệnh nghề nghiệp kiếp trước của nàng lại bắt đầu quấy phá.


      được! Ngàn vạn lần được!


      Dạ Tử Huyên thầm ở trong lòng, tốt xấu gì tại nàng cũng là Thất tiểu thư Dạ gia, Quận chúa Lan Hi do hoàng thượng sắc phong, sao có thể lại đường xưa?


      Vì thế, nàng lắc lắc đầu, nhìn Thúy Nhi ăn còn biết trời đất, cầm lấy đũa bắt đầu tiếp tục thưởng thức thức ăn.


      ¥¥¥¥


      Đây là thư phòng rất cổ kính, giá sách đặt đủ loại sách, giá bác cổ trừ đặt ít đồ sứ quý báu, bên cửa sổ còn treo mấy bồn hoa lan Phúc Kiến. Lá cây hoa lan sinh trưởng tươi tốt, xanh mượt, đóa hoa màu hồng nhạt có hình cầu, năm cái sừng giống như vì sao bao bọc cánh hoa thành cái hình cầu, lá cây màu xanh lục càng tôn thêm vẻ đẹp mỹ lệ của đóa hoa.


      Đứng trong phòng là nam tử, mi thanh mục tú, ánh mắt lành lạnh, khóe miệng hơi kéo lên, ôn nhu gẩy lên đóa hoa, con ngươi đen láy tập trung tinh thần nhìn đóa hoa xinh đẹp nở, tình cảm dịu dàng trong mắt giống như vũng thanh tuyền rót vào chậu hoa lan Kiến Phúc.


      "Tuyệt Nhất, người mà bổn vương muốn ngươi tìm có tin tức chưa?"


      Nam tử chỉ nhìn những đóa hoa, lại như nhìn thứ đồ vật mà thích nhất, hình như lẩm bẩm, nhưng lời vừa ra, đột nhiên trong phòng lại có thêm nam tử mặc áo đen, chính là nam tử ngày đó làm chứng ở phủ nha Kinh Triệu Doãn.


      "Bẩm chủ tử, thuộc hạ vô năng, Vạn Tín lâu tạm thời có tin tức gì truyền đến!"


      Tuyệt Nhất cúi đầu, thanh khàn khàn trầm thấp, mực cung kính trả lời nam tử trước mắt.


      "Mười năm, ròng rã mười năm, tại sao vẫn tìm được nàng!"



      Nam tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời lại bắt đầu mưa, lưu loát. Nam tử tự với mình, Tuyệt Nhất giống như nhìn thấy đứng ở phía sau nhúc nhích.


      "Tuyệt Nhất, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ tìm nàng, bổn vương có bao nhiêu thời gian đến miễn cưỡng."


      Lời trầm trọng, chỉ có Tuyệt Nhất ràng, bởi vì bọn họ cùng nhau trải qua, mười năm, ròng rã mười năm, tiểu nương vừa khóc nức nở vừa an ủi ta, còn xuất nữa.


      "Đại ca ca, huynh cần chết có được ?" Tiểu nha đầu khóc sướt mướt :"Muội giúp huynh vù vù, miệng vết thương của huynh đau, nào uống nước ..."


      "Tránh ra, được thương hại Vương gia, cho ngươi đúc độc thủy cho ngài ấy, tránh ra! Còn ta giết ngươi!" Hai mắt Tuyệt đỏ quạch quát, cả người ta cũng bị thương, từ biên ải chạy gấp trở về gặp mặt hoàng thượng lần cuối lại nghĩ rằng bị lọt vào mai phục.


      "A ——" Tiểu nha đầu bị Tuyệt đẩy ra xa, khẳng định ngã rất đau, nhưng nàng vẫn từng bước bò đến, khóc :"Đại ca ca uống nước, huynh ấy chết!"


      Tuyệt Nhất bị thương rất nặng, hơn nữa lúc đẩy rất dùng sức, trong miệng lại ói ra búng máu, nhưng tiểu nha đầu cũng có mang thù, chịu vất vả chạy đến thủy sái, đứng lên chạy đến bờ sông cách đó xa dùng lá cây đựng nước đến đây.


      Sam váy người nàng rách nát, quần áo vai bị nhánh cây móc rách, mặt mày xám xịt vô cùng chật vật.


      Do nàng ham chơi nên mới lạc mất người nhà, nhưng trong lúc vô tình cứu mệnh và Tuyệt Nhất, nhớ được, vĩnh viễn nhớ được đôi mắt như vì sao sáng lấp lánh của nàng, cùng đóa hoa lan vai phải phía dưới lớp quần áo rách nát.



      Chờ khi tỉnh lại, nằm ở phủ Dật Vương, nhưng mà bên người lại có nàng.


      ngày đêm phái người tìm kiếm, ở trong vương phủ trồng đủ loại hoa lan, mượn bệnh từ chối tất cả công việc triều đình, chỉ vì tìm kiếm nàng, năm đó mười bốn tuổi, mà lần tìm kiếm, chính là ròng rã mười năm.


      ít giao du với bên ngoài, chỉ vì tìm nàng!


      "Chủ tử, người yên tâm, thuộc hạ nhất định tìm được nàng, thuộc hạ —— thuộc hạ còn chưa chính miệng cám ơn nàng!"


      Có thể để Tuyệt Nhất băng sơn mở miệng ra lời này, biết, Tuyệt nhất định tìm được nàng.


      tiếng "Ừ" như có như , tiếp tục cúi đầu đùa nghịch hoa lan: "Lúc cần thiết, để Dạ Ảnh hỗ trợ tìm, bớt cho ta suốt ngày dạo khắp nơi!"


      "Dạ!"


      Tuyệt Nhất lĩnh mệnh, trong nháy mắt biến mất khỏi thư phòng.


      "Nha đầu, nàng ở đâu?"
      SiAm thích bài này.

    4. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 13: Đối chọi gay gắt


      Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ


      Hôm sau, từ sáng tinh mơ Dạ Tử Huyên bị Tướng quân phu nhân thúc giục nhanh chóng chuẩn bị, gương mặt nhắn được bôi chút phấn, búi tóc được cài cây trâm ngọc bích đơn giản, cao quý hào phóng. cái váy dài bằng gấm kết hợp từ hai màu xanh nhạt và hồng phấn, làn váy và cổ tay áo được viền chỉ bạc, cổ tay áo có thêu hoa văn phức tạp màu vàng, áo choàng khoác vai làm từ lụa mỏng màu hồng nhạt, thân váy thêu từng đóa hoa Tử Ương lớn, trông rất đẹp mắt; bên hông buộc chiếc đai lưng màu phấn trắng, dáng vẻ cân xứng, hoa văn kỳ dị phân bố chi chít.


      "Huyên Nhi, lúc tiến cung được xảy ra tranh chấp cùng Cửu Công chúa, con mười sáu tuổi rồi, ở trong lòng nương con là đứa bé hiểu chuyện." Tướng quân phu nhân dịu dàng vuốt ve gò má Dạ Tử Huyên , điềm đạm mỉm cười.


      Cũng phải bà lo lắng Dạ Tử Huyên chịu thiệt tay Cửu Công chúa, nhưng mỗi lần hai người giận dỗi, Hoàng hậu luôn ở trước mặt Hoàng đế trúng gió, làm hại lần nào hoàng thượng cũng ném oán giận lên người Dạ Tu La. Có trách chỉ trách, hai người đều là người con như mạng!


      Dạ Tử Huyên ngồi xe ngựa trong cung phái tới, gật đầu : "Nương, con biết!"


      Hôm nay nàng muốn gặp Cửu Công chúa ngang ngược kia lần, chỉ là, tâm trí nàng thành thục sao có thể chấp nhặt với đứa nhóc con.


      "Tướng quân phu nhân, tiểu nhân xin phép cáo lui!"


      tiểu thái giám thi lễ với bà, sau đó vung tay lên, xe ngựa bắt đầu chậm rì rì chuyển động.


      Sau nửa canh giờ, xe ngựa chạy đến trước cửa hoàng cung ngừng lại.


      Dạ Tử Huyên cho rằng đến, chuẩn bị vén rèm cửa lên, lại nghe thấy tiếng tiểu thái giám hành lễ,"Tiểu nhân tham kiến Dật Vương gia."


      "Ừ, đứng lên !" Giọng ôn hòa giống như thiên , bàn tay vốn hạ xuống của Dạ Tử Huyên lần nữa được nhấc lên vén rèm cửa ra, từ trong rèm cửa sổ xe ngựa nhìn lại.


      Đó là nam tử cưỡi thớt tuấn mã màu đen, ngựa tốt người còn tuấn hơn. Da trắng nõn, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu! Khí chất tỏa ra người là phức tạp, như là các loại khí chất hỗn hợp, nhưng bên trong ôn nhu và đẹp trai, lại đặc biệt có biến hóa khôn lường cùng tuấn tú. Mũi cao thẳng, môi mỏng, vài sợi tóc đen rơi xuống nghiên nghiên bay vào thái dương phớt qua đôi mày kiếm. Gò má tuấn, đường viền gương mặt hoàn mỹ thể soi mói.


      Dật Vương gia Hiên Viên Đình trong truyền thuyết, quả nhiên tiêu sái phóng khoáng.


      Lớn lên đẹp trai làm cho Dạ Tử Huyên nàng thấy tò mò, cái nàng tò mò là, Dật Vương gia lại là nam tử ngày hôm qua nàng nhìn thấy ở Tuyệt Vị Thiên Hạ. Quả nhiên là có duyên phận!



      "Tiểu nhân còn phải phục mệnh, cáo lui trước!" Thái giám thi lễ, phu xe vung roi, đánh xe ngựa vào cửa cung.


      Tiến vào cửa cung, thị giác Dạ Tử Huyên bắt đầu chuyển biến, cung điện nguy nga lông lẫy lộ ra từng đỉnh ngói lưu ly, giống như hòn đảo màu vàng, lầu các hoa lệ được vây trong cái ao, bên ngoài là lục bình, xanh biếc mà trong vắt. Đặc biệt là hai con phi long mái cong, kim lân kim giáp, rất sống động, giống như muốn bay lên. Ở dưới bầu trời xanh thẳm, ngói lưu ly màu vàng trùng màu với đỉnh mái hiên, vô cùng huy hoàng. Quả nhiên là sản phẩm của hoàng cung, hào hùng!


      "Nô tài tham kiến Cửu Công chúa!" Thái giám dẫn đường hành lễ, xe ngựa cũng dừng lại trong chớp mắt. Dạ Tử Huyên muốn gặp mặt Cửu Công chúa, nhưng mà, nghĩ tới lại nhanh như vậy.


      "Trong xe ngựa là ai vậy?"


      giọng giống như chim Hoàng truyền vào tai Dạ Tử Huyên, thanh thúy dễ nghe, nghe tiếng cũng biết là tiểu mỹ nhân.


      "Hồi Cửu Công chúa, là Quận chúa Lan Hi."


      Thái giám dẫn đường cung kính đáp, đối với ân oán lúc trước giữa Cửu Công chúa và Quận chúa Lan Hi, đám nô tài như bọn họ nghe thấy ít, biết hôm nay ra sao?


      "Dạ Tiểu Thất?" Giọng êm tai của Cửu Công chúa biến mất, lập tức đổi thành dáng dấp như thấy kẻ thù: "Dạ Tử Huyên, nhanh cút xuống xe cho bản Công chúa!"


      Hung hăng càn quấy! Bá đạo! Cuồng vọng! coi ai ra gì!


      Nghe đối thủ kêu gào, nếu còn chịu lộ diện phải bị mất hết mặt mũi, Dạ Tử Huyên chậm rãi xốc rèm cửa, trong mắt phản chiếu hình ảnh: nữ tử mặc cung trang màu thủy lam, tuổi tác quá hai tám, chải búi tóc công chúa, đầu cài bộ kim diêu bươm bướm tung bay, dưới ánh mặt trời làn da nữ tử càng thêm trắng nõn. Mái tóc bị thổi nghiên nghiên, lông mày dài như liễu, đôi mắt đen sáng như vì sao, mũi khéo léo, miệng đào nhắn, là mỹ nữ cổ đại điển hình. Lại nhìn sợi roi da trong bàn tay trắng nõn như hành của nàng ta, tay trái chống nạnh, tay phải cầm roi da chỉ vào xe ngựa.


      này hình như nàng gặp qua, nhưng thể nào, đúng rồi, rất giống người, giống ai nhỉ? đáng thương, vậy mà trong lúc nhất thời nàng nhớ được.


      Nhìn bộ dạng Cửu Công chúa thế này, là muốn cùng nàng ở tại hoàng cung nháo hồi à!


      "Dạ Tử Huyên, lần trước ngươi và bản Công chúa còn chưa đánh xong đâu!" Cái miệng nhắn vểnh lên cao, trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích, nếu phải lần trước phụ hoàng đột ngột xuất , khẳng định các nàng phân ra thắng bại.


      Nhìn em lưu manh bĩu môi, trong lòng Dạ Tử Huyên đổ mồ hôi hột. Mặc dù kiếp trước nàng chỉ sống mười chín năm, so sánh với nhau, coi như lúc nàng mười sáu tuổi cũng lưu manh như vậy!


      "Ách —— Cửu Công chúa, tiểu nữ tử thấy hay là thôi , nếu đánh tiếp ảnh hưởng tới thân phận Công chúa của ngươi đó!" Nàng là con ngoan, luôn luôn ghi nhớ lời mẫu thân : được xảy ra tranh chấp cùng Cửu Công chúa, như vậy nàng nhịn!


      " được!" Sắc mặt Cửu Công chúa càng thêm khó coi, :"Hôm nay nhất định phải kết liễu!"


      Ôi mẹ ơi, chuyện lớn gì mà đáng giá phải dùng từ "Kết liễu" này vậy! Rốt cuộc nguyên chủ và Công chúa kết thù gì, Dạ Tử Huyên biết là, thù của các nàng kết xuống từ khi còn .


      "A ——" Dạ Tử Huyên sửng sốt: "Cửu Công chúa, hôm nay thực được, ta phải gặp hoàng thượng gấp, đến giờ rồi!"


      Phim truyền hình cổ đại diễn phải lúc nào cũng có thể rơi đầu sao? Nếu tại nàng còn đánh nhau với tiểu Công chúa làm hại sai giờ, phải Hoàng đế cho đầu nàng rời cổ à? Nàng muốn vừa tới vài ngày bị mất đầu!


      "Vậy cũng được, ngươi muốn gặp phụ hoàng, nhất định phải đánh thắng ta trước!"


      Cửu Công chúa còn chưa xong, roi da dài quật tới người Dạ Tử Huyên. Dạ Tử Huyên nghiêng người tránh thoát, đứa như gấu này, tại sao nàng chuyện tử tế với nàng ta mà nàng ta lại chịu nghe?


      "Cửu Công chúa, Quận chúa Lan Hi đó, giờ Mùi hôm nay hoàng thượng muốn gặp nàng ở ngự hoa viên!"


      Công công ở bên dám đắc tội tiểu tổ tông này, nhưng mà bỏ lỡ canh giờ, phải ta khó xử trước mặt hoàng thượng à. Nô tài chính là số khổ, chuyện của chủ tử đến cuối cùng đều do nô tài bọn họ gặp xui xẻo.


      Hiên Viên Tịnh vừa nghe, hừ lạnh, lại quất thêm roi, Dạ Tử Huyên thoăn thoắt tránh , nơi vừa rồi nàng ngồi để lại đạo vết roi sâu.


      "Cửu Công chúa, canh giờ sắp đến rồi, người để nô tài mang người trước nhé!"


      Thời tiết cuối thu, nhưng mồ hôi trán thái giám dẫn đường lại to như hạt đậu ào ào chảy xuống, ngày này năm sau sợ là ngày giỗ của Tiểu Đức Tử !


      "Cút ngay, nô tài chết bầm nhà ngươi!" Cửu Công chúa càng giận, đánh Tiểu Đức Tử roi, đau đến nỗi khiến ta lăn lộn đất.


      Dạ Tử Huyên thể nhịn được nữa, Công chúa này điêu ngoa bốc đồng, cho nàng ta chút giáo huấn, nàng ta còn biết nhân ngoại hữu nhân. Hai mắt nàng như hai ngọn lửa tập trung thành điểm, như muốn thiêu hủy quả ớt trước mắt, Hiên Viên Tịnh nhìn thấy tự nhiên cảm thấy sợ hãi. Hôm nay tại sao lại có cảm giác Dạ Tiểu Thất giống trước kia?


      Cửu Công chúa quản này nọ, cho rằng cảm giác giống với trước chẳng qua là nửa tháng nay có gặp Dạ Tử Huyên mà thôi, tiếp tục vung ra roi, lại bị lực lượng mạnh mẽ giữ chặt, kéo cũng nhúc nhích.


      "Tiểu Hoàng thúc!" Hiên Viên Tịnh lầu bầu trong miệng, tay phải cầm roi dần dần thả lỏng, hôm nay lại sắp bị xui xẻo.


      "Tịnh Nhi, chớ có càn quấy!"
      SiAmTôm Thỏ thích bài này.

    5. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 14: Tim rồng vô cùng vui vẻ


      Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ


      Tiểu Hoàng thúc? Đây phải Dật Vương gia vừa rồi gặp ở cửa cung sao?


      Thấy Cửu công chúa từ mẫu sư tử rít gào đột ngột biến thành cừu dịu ngoan, điều này làm cho thị giác Dạ Tử Huyên chịu kích thích cực lớn, người hoàng cung quả nhiên giả tạo!


      "Thần nữ gặp qua Dật Vương gia!"


      "Nô tì tham kiến Dật Vương!"


      "Nô tài tham kiến Dật Vương!"


      "Đều miễn lễ!" Dật Vương buông roi của Cửu công chúa ra, tay phải cầm cây quạt ngọc lưu ly, giọng như nước suối thấm vào ruột gan.


      Trong phạm vi lớn, dường như cung nhân xung quanh đều trở thành bài trí, chỉ còn lại ba người đứng, bề ngoài xuất chúng, khí chất đặc biệt, tương dung tương tự.


      "Tiểu Hoàng thúc, người trở về khi nào?" Cửu công chúa Hiên Viên Tịnh cẩn thận thu roi, hai tay kéo cánh tay Hiên Viên Đình, làm nũng :"Người ta lâu rồi có gặp người!"


      Dạ Tử Huyên đứng bên, da gà nổi đầy người, run lên, giọng này, ỏn ẻn, cùng mẫu sư tử vừa rồi quả thực khác nhau trời vực.


      "Vừa trở về thôi!" Khóe miệng Hiên Viên Đình kéo ra nụ cười tươi như hoa, lấy tay vuốt lại mái tóc thay cho Cửu công chúa: "Tịnh Nhi càng ngày càng nghịch ngợm."


      "Người ta nào có!" Hiên Viên Tịnh xong, còn nhếch môi quay về phía Dạ Tử Huyên nở nụ cười to, chỉ là trong mắt toàn là lửa giận tàn sát bừa bãi, ánh mắt đủ để ăn tươi nuốt sống Dạ Tử Huyên.


      Dạ Tử Huyên ngượng ngùng nhìn Dật Vương gia, Dật Vương gia là thân đệ đệ của hoàng thượng, vương gia ôn nhuận như ngọc, chắc là tính tình cũng khác biệt mấy với hoàng thượng? Nhưng với đức hạnh của Cửu công chúa, hoàng thượng phải là bạo quân?


      Dạ Tử Huyên khỏi nảy sinh ý nghĩ này trong lòng, nàng sợ tới mức cả người run rẩy, sống hai đời còn chưa thấy qua chân thân Hoàng đế, huống hồ còn có khả năng là bạo quân trong truyền thuyết, ai nghĩ tới cũng run lên cho mà xem!


      "Vương gia, tiểu nhân muốn dẫn Quận chúa đến ngự hoa viên phục mệnh, xem ra sắp đến giờ, nô tài xin phép được cáo lui trước!"


      Thái giám là người đầu tiên nhược nhược mở miệng , khóe mắt còn lườm Cửu công chúa cái, sợ roi trong tay nãi nãi này lại đánh lên người ta.


      Hiên Viên Đình nhìn Dạ Tử Huyên, : "Đúng lúc, bổn vương cũng phải gặp vua, cùng nhau !"


      nghĩ tới Dật Vương gia cũng muốn gặp hoàng thượng, cũng tốt, có theo, ít nhất Hiên Viên Tịnh động thủ nữa. Dạ Tử Huyên yên tâm hơn, : "Vương gia xin mời!"


      xong, Vương gia nhấc chân tới ngự hoa viên, Quận chúa được đặc phong như nàng cũng chỉ đành xuống ngựa bộ phía sau. Dạ Tử Huyên phía sau hai người, Cửu công chúa đằng trước ngừng líu ríu, giống như chim , kể lại những chuyện xảy ra trong nửa tháng gần đây cho Hiên Viên Đình nghe.


      "Tiểu Hoàng thúc, người khẳng định biết, Kỳ Tu ca ca sắp nạp Thế tử phi!"


      "Tiểu Hoàng thúc, biểu ca Hạ Liễu lại bị Cổ Á Đồng hại chết!"


      "Tiểu Hoàng thúc..."


      Tay trái Hiên Viên Đình đặt ở sau lưng, cười nhạt gật đầu, cảm giác giống như nghe chuyện bát quái, từ chối cho ý kiến.


      Dạ Tử Huyên quay đầu lại nhìn cung nữ và thái giám phía sau, tất cả đều cúi đầu, dáng vẻ muốn bao nhiêu rối rắm có bấy nhiêu rối rắm, hình như chung cùng các nàng là chuyện rất thống khổ vậy đó, bất quá, cũng phải, phỏng chừng ở chung với Hiên Viên Tịnh cũng mấy tốt lành!


      Nhìn cảnh sắc xung quanh ngừng biến hóa, càng ngày càng nhiều hoa cúc ra trước mắt, Dạ Tử Huyên biết, rốt cục cũng tới ngự hoa viên.


      Cửu công chúa chạy đến đình nghỉ mát phía trước, cái bàn tròn, bàn bày mâm hoa quả tươi, có Hắc Thiên Luân, Hỏa Long quả, táo và lê. Bên cạnh mâm trái cây còn có bộ trà cụ tinh xảo, cái bàn điêu khắc và bốn cái ghế, cung nữ thái giám đều tự giác dừng chân, đứng bên ngoài đình.


      Hiên Viên Đình và Dạ Tử Huyên vừa mới đứng lại, liền nghe thấy giọng lanh lảnh của Vạn công công: Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.


      "Tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương!"


      "Hoàng thượng cát tường, hoàng hậu nương nương cát tường!"


      "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu!"


      Mọi người cúi đầu hành lễ, cho đến khi hoàng thượng và hoàng hậu nương nương ngồi xuống, mới nghe hoàng thượng trung khí mười phần mở miệng: Bình thân!


      Đợi cung nữ bưng nước trà lên, hoàng thượng Hiên Viên Tễ giật giật miệng vàng: "A Đình, ngồi !"


      Hoàng thượng vừa mở miệng vàng, Hiên Viên Đình khách khí đáp trở lại: Tạ hoàng thượng! Sau đó tao nhã tiêu sái ngồi xuống.


      "Huyên Nhi, thân thể khỏe hơn chưa?" Hoàng thượng triệu nàng tiến cung, đúng là chưa từng quên ước nguyện ban đầu.


      Dạ Tử Huyên ngẩng đầu, nhìn phong thái hoàng thượng và hoàng hậu nương nương bên cạnh ông ta.


      Hoàng đế này nhìn qua hơn bốn mươi, mày kiếm mắt sáng, mặt hình chữ quốc, sống mũi cao bạc môi, da màu mật ong, đôi mắt sáng ngời hữu thần, long bào vàng sáng, làm nổi bật lên khí bức người của ông ta, khiến người ta dám khinh thường, thực đáng được mỹ danh vua tốt.


      Lại nhìn hoàng hậu nương nương, ba ngàn sợi tóc cao cao vấng ở đầu, đơn giản cài bộ kim diêu Cửu Vĩ Phượng Hoàng, cả người rất có tinh thần. Mặc cung trang màu đỏ, bên hông cột cái mơ đỏ, dáng người mảnh khảnh. Môi đỏ tươi, thực đúng là hoàng hậu xinh đẹp, cao quý.


      Chỉ là, mặt vị hoàng hậu cao quý lại nụ cười lạnh, ánh mắt ác độc làm người ta rét lạnh, điều này khiến toàn thân Dạ Tử Huyên nhịn được run lên.


      "Hồi hoàng thượng, thần nữ khỏi hẳn, tạ hoàng thượng mong nhớ, thần nữ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!"Dạ Tử Huyên mực cung kính trả lời, cứ theo ý của hoàng thượng , vuốt mông ngựa, chắc chắn có chuyện gì. Nhưng mà, có đôi khi trời chiều theo lòng người!


      "Mạng rất lớn!" Ngữ khí châm chọc cay nghiệt của hoàng hậu là nghiến răng nghiến lợi ra, là đáng chết, chất nhi của bà ta chết, nhưng tiểu tiện nhân trước mắt vẫn sống rất tốt!


      Hoàng hậu là đích nữ Hạ gia, em ruột của Hạ Chính Hoa, ruột của Hạ Liễu, nhìn thấy Dạ Tử Huyên, đủ để bà ta phát điên khống chế được, nhưng mà, bà ta có thể nhịn tìm Dạ Tử Huyên gây phiền phức, mấy câu chèn ép châm chọc làm cho người ngồi ở đây ai hiểu.


      "Nhận được hoàng ân mênh mông, quốc thái dân an, hoàng thiên che chở, Huyên Nhi phúc lớn mạng lớn, mới may mắn còn sống!"


      Câu này tức vuốt mông ngựa hoàng thượng, ông ta là minh quân trị quốc, cũng châm chọc Hạ Liễu bạc mệnh ít phúc, nên mới mất mạng.


      Sắc mặt hoàng hậu bỗng nhiên trở nên rất khó coi, lời Dạ Tử Huyên phải bà ta hiểu, nhưng lại có cách nào khác phản bác.


      "Ngươi..."


      "Mẫu hậu!" Cửu công chúa thấy thế, lập tức tới trước mặt hoàng hậu, đưa cho hoàng hậu chén trà, xem ra Cửu công chúa cũng có ngu xuẩn, còn có chút thông minh.


      Hoàng thượng chỉ nhàng chút mày, có mở miệng, mặc dù Huyên Nhi phải hung thủ, nhưng vẫn có chút sai lầm. Hạ gia tổn hại dòng độc đinh, cơn giận này muốn hoàng hậu tiêu xuống khẳng định cần chút thời gian.


      "Hoàng huynh, đây là lúc thần đệ trở về, tiện đường hái, cũng là lễ vật thần đệ muốn đưa cho hoàng huynh."


      Hiên Viên Đình thấy khí đúng, thức thời mở miệng chúc mừng cách trị quốc của hoàng đế, là đời minh quân, xem ra vị vương gia nho nhã này cũng biết cách vuốt mông ngựa đó chứ!


      Hoàng thượng nhận cái hộp Hiên Viên Đình đưa tới, nhàng mở ra, bên trong là bó lúa vàng ươm, mỗi hạt thóc đều to lớn, mập mạp no đủ.


      " quá tốt, năm nay dân chúng có thể có mùa thu hoạch bội thu!" Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, dường như cảm nhận được niềm vui của dân chúng: "Vẫn là thần đệ biết lòng trẫm!"


      Dạ Tử Huyên biết biết miệng, động tác này đúng lúc bị Hiên Viên Đình nhìn ở trong mắt, nhàng cười trong lòng, nha đầu này vẫn đáng giống như ở tửu lâu hôm qua. biết ngày hôm qua nàng có đóng gói thức ăn mang về ? Đột nhiên, Hiên Viên Đình bị chính ý tưởng của mình dọa sợ, sao có thể để ý tới nữ tử khác ngoài nha đầu?


      "Vạn công công truyền Hộ bộ thượng thư, để cho nghĩ ý chỉ, truyền ý chỉ của trẫm, năm nay miễn giảm ba thành sưu cao thuế nặng! Sau đó để Lễ bộ thượng thư chuẩn bị cúng tế, trẫm muốn cảm tạ trời xanh, khấu tạ liệt tổ liệt tông!"


      "Dạ!" Vạn công công lĩnh mệnh, lập tức khom người lui xuống.


      Đối với hoàng thượng mà , con dân của mình có thể ăn no, bị nỗi khổ đói rét, đó là chuyện may mắn nhất thiên hạ rồi!


      "Đúng rồi, Cửu Nhi và Huyên Nhi đều ở đây, trẫm có lễ vật đưa cho các ngươi!" Hôm nay quả tâm tình hoàng thượng cực tốt, mặt mày hớn hở: "Người đâu, mang lễ vật trẫm chuẩn bị tới!"


      ------ Ngoài lề ------


      Các huynh / đệ / tỷ / muội, đoán thử xem lễ vật của hoàng thượng là gì?
      SiAm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :