Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 28:

      ngày trôi qua, lại trôi qua, Hoa Tuyết viện kế bệnh nên thể ra ngoài, buổi tối nàng lại lén lút dạo trong ngư viên, thanh thản, tuy là len lút nhưng cũng thấy được cái vui của nó. Gió xào xạc thổi ngày hôm nay cũng là ngày cuối các huynh nàng ở lại phủ, có thể sau khi học xong các huynh nàng lại phải nhận nhiệm vụ của trường huấn luyện, nàng thể gặp họ nữa. “XOẠT….XOẠT”_tiếng bước chân giẩm lên bãi cỏ tuy nặng nề nhưng lại có chút gì đó gần gũi, mùi hương bay trong gió, mùi của hoa mai cùng nước xanh_ Nguyệt Ngâm ca nàng luôn là ngươi tỉnh lặng như thế, có lẽ đến đây để hỏi gì đó ở nàng

      _Nhị ca, sao đến lại chỉ đứng đó?_nàng quay người hướng về phía đứng, dù sao cũng có gì đó làm nàng tò mò

      _....Hoa Tuyết…_trên môi lại nhếch ra nụ cười yếu ớt, rồi ra chỗ sáng đến gần nàng_xem ra muội biết ta tới, công lực muội ngày cao

      _Nhị ca huynh có chuyện gì?

      _Tuyết…. ta….

      _nhớ tình nhân biết thể thế nào? Tới chỗ muội vạch vài kế sách?_hắn cứ ấp úng như thế rất dễ nếu có người nghe được làm hiểu lầm mất, nàng lại muốn dính vào rắc rối á, đành chuyển sang trêu chọc thôi

      _....

      _muội biết đâu, huynh nhờ tứ tỷ í_xem như nàng đoán trúng , phất phất tay chỉ về phòng Nguyệt Thư Thư

      _không, ta muốn hỏi…

      _muội nghe..

      _muội thay đổi sao?

      _ân

      _nhưng là….muội giống lúc trước..

      _....nhị ca…nếu muội muội Nguyệt Hoa Tuyết của huynh lúc trước chết…. huynh có tin?_hơi rủ mi, nhìn về hướng khác

      _....muội là ai?_Nguyệt Ngâm hít ngụm khí lạnh khó khăn lên tiếng

      _một linh hồn bị…à được muội muội huynh kéo đến cho cuộc sống mới…

      _muội muội huynh ở đâu?

      _nàng sống cuộc sống tự do tự tại, còn bị gò bó nhu nhược nữa..

      _muội ấy ở đâu?...._không được sớm phát hoả mất

      _ta biết, nàng đầu thai nơi khác trở thành vui vẻ hơn…cũng có thể thành linh hồn chỉ mình nàng du ngoại…………

      _..........

      _.............

      Gió lay xào xạc, trăng sáng, mây trôi, bầu trời đêm xa mà cao mãi, sao, vài tiếng côn trùng về đêm kêu khe khẽ trong bụi cây nào đó. Nguyệt Ngâm đứng trước mắt nàng, rằng chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, quá yên lặng, có lẽ nàng nên này, rằng nàng nên ở nơi này nàng chỉ là ảo ảnh của mọi người. Tình người thân huynh muội có thể nàng chỉ ảo tưởng, chỉ ảo tưởng với thế giới nào đó họ đối với Hoa Tuyết chứ phải là Băng Băng, có lẽ là thế. Có lẽ sau này thế giới này nàng tiếp tục sống trong bóng tối, có thể chứ, nàng lại quay về đó thôi. Tuyết ngẩn đầu nhìn Nguyệt Ngâm, có thể tình huynh muội này chỉ mình nàng đa tình, ánh mắt của có đau thương có sắt bén, ánh mắt kia trong suốt in cả hình ảnh của nàng, Tuyết nghĩ gì sao? Nàng chỉ biết cười lạnh rời thôi….Nhưng ngoài dự đoán của nàng, phải nàng mà là , phất tay áo vội vàng rời , rời …………………………………………………………….

      �ợc gói kỉ càng trong lớp giấy chế tạo đặt biệt, nàng có cảm giác như đây là vật của người luyện võ, rất giống như khoa tàng để lại của cao nhân nào đó. Tuyết Tình cười, đem chiếc hộp kia xuống, mày mò mở khoá………


      _Tuyết Tình_bên ngoài lại vọng vào tiếng của Thế Vương(chạng vạng: nè trong lúc hồi hộp đừng phá có được ?/ Thế Vương: xin lỗi lần sau rút kinh nghiệm)

      _gì?_bực giọng, tên này thích phá cảm hứng con người đấy, hoả trong người sắp lên á_không có chuyện gì cấm tìm ta, có chuyên sau khi tối hẳn cho thêm giờ ra ngoài đưa cơm giúp cho ca ca cho ta, rảnh rỗi đọc mấy quyển sách của ngươi .

      _ân, ta chỉ nếu ngươi cần gì bên ngoài tự lấy, ta cùng ca ca ngươi ra ngoài khiên đá chút có thể trưa nay về..

      _ân , nhớ đừng làm vướn chân huynh ta!

      _ân.._nói đoạn rời

      Chờ bước chân, nàng mới cố nén cơn giận xuống, nhanh nhanh tiễn nếu nàng sợ chỉ sợ chắc có thể hay nổi điên, hay gì đó đại loại là tự kỉ mất. Nhìn nhìn chìa khoá, sắp mở ra được rồi, gì trong đó nhỉ, bên trong vàng bạc? châu báu?

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 29:

      Đêm lạnh, Phủ Thừa tướng vắng tanh, lối ngoằn ngoèo như mơ cung, yên lặng, gió thổi làm bay tà áo rộng, nóc nhà của Thất tiểu thư tể tướng_Nguyệt Hoa Tuyết lại có bóng người, dáng người yên tĩnh đó. Trăng đêm nay rất đẹp, tròn xinh mà trắng nõn, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt hài tử kia, ánh mắt trong như hồ nước, xanh mà sâu thẳm, mày liễu, môi đỏ hồng, dáng vẻ kiều, vật cường khí tức cao ngạo. Nhưng ai có nhìn thấy bé lạnh lẽo độc như ánh trăng kia, trôi lững lờ giữa bầu trời đêm. Môi đỏ khẽ nhếch, cái gì mà tình người, cái gì là , nó như thứ quá xa xỉ đối với thế giới của nàng, bóng tối, chỉ toàn là bóng tối, Tuyết có nó, chính nó mà nàng giàu nhất thế giới này_bóng tối. Cúi đầu cười lạnh, nàng quá ảo tưởng, quá ảo tưởng, cười mỉa nàng quá ngu ngốc quá ngu ngốc kiếp trước có đấy nàng có người, nhưng lại để tuột mất khỏi tay, kiếp này sao? Kiếp này nàng có được ? Chính người đó lại cho nàng gia đình, cho nàng tình ngươi, đúng cho nàng tất cả có, nhưng………..ngu dốt đúng ?Gió thổi, mái tóc rối tung, quạt áo dài phất theo gió, vài cánh hoa theo gió rơi lã tả, cánh rơi vai nàng, mi dài như bướm vũ khẽ run, môi hồng khẽ mở, lại vang lên điệu nhạc trong veo:

      “khi các mùa cứ lặp lặp lại

      Hãy giữ chặt những cảm xúc phân tán

      Mạnh mẽ, mạnh mẽ giữ lấy

      Như thế nó biến mất

      Những lời nặng trĩu

      Khiến tôi thể cử động

      Tôi chỉ chìm đắm trong giấc mơ êm đẹp

      Khi tôi tỉnh giấc tôi mất bạn

      Trói chặt nó lại hữu đó

      Rồi nhàng lan toả

      đau đớn nó khắc sâu vào trái tim tôi

      Rung động, rung động, rung động

      Đến bầu trời biển nơi nào đó xa

      Để ít nhất tôi có thể trao phần nào đó cho bạn

      Những sắc màu ta và dệt lên

      Rung động, rung động, rung động

      ngày nào đó những kí ức qua

      lại tái sinh từ khoảng khắc rải rác

      Mặc dù nó mục nát dần…và..

      Run rẩy, run rẩy, run rẩy

      Tôi thể trao trái tim mình lần thứ hai

      Nhưng hãy để tôi trao phần cuối cho bạn

      Như cơn mưa nhàng rơi…và..

      Rung động, rung động, rung động

      (Nhạc “hirari hirari_miku”, mình dichj sang tiếng Việt trình độ khá tệ thông cảm ^_^)

      Góc nhà xa, bóng đen lướt qua, chân dừng mái nhà, ánh mắt lại thần người nhìn nơi phát ra giọng hát, giọng hát trong trẻo, nhưng lại chưa bao nhiêu nổi buồn

      _chủ nhân.._một bóng đen khác quỳ rạp xuống chân người kia

      _...ân thôi…_bóng đen kia giật mình sau đó dứt khoác cùng người kia rời


      hì đọc mấy quyển sách của ngươi .


      _ân, ta chỉ nếu ngươi cần gì bên ngoài tự lấy, ta cùng ca ca ngươi ra ngoài khiên đá chút có thể trưa nay về..

      _ân , nhớ đừng làm vướn chân huynh ta!

      _ân.._nói đoạn rời

      Chờ bước chân, nàng mới cố nén cơn giận xuống, nhanh nhanh tiễn nếu nàng sợ chỉ sợ chắc có thể hay nổi điên, hay gì đó đại loại là tự kỉ mất. Nhìn nhìn chìa khoá, sắp mở ra được rồi, gì trong đó nhỉ, bên trong vàng bạc? châu báu?

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 30:

      Tối đó vì cảm lạnh, Tuyết lại nằm li bì giường, đến khi hết bệnh, nàng lại nhảy ra khỏi phủ dạo chơi, về tới nhà lại bị nước mắt nước mũi của Cửu Nha leo lên giường…ngủ, uống chén thuốc đắng ngắt lè lưỡi. Ngồi giường đun đưa chân, vì bị bệnh nàng cũng ra tạm biệt các huynh nàng, mà ra làm gì á, ra đó họ xách dao giết nàng đấy*.*, thà ở trong phòng ngắm khung cảnh còn hơn, muốn ngủ, nàng lại lục lội trong tủ tìm đồ chơi, lại tình cờ lấy được hộp gấm cũ. Lục lại trí nhớ “Nguyệt Hoa Tuyết” kia chưa từng thấy nó trong phòng, cũng có thể nó bị giấu quá kỉ thấy cũng nên. Tò mò đem hộp ngấm cũ phũ bụi lên giường mày mò mở khoá

      _Tiểu thư, ngươi làm gì đó_Cửu Nha bước vào phòng nhàng tới bên nàng, nhìn nhìn rồi tiếp_tiểu thư căn bản phải mở bằng huyết, nhưng chỉ có người được chọn…

      _Ờ.._chưa để nàng(CN) xong nàng(HT) cắn đầu ngón tay bào ngọc tròn tròn ở mặt

      _tiêu thư_trời ạ nàng chưa xong mà, nếu người được chọn

      Ánh sáng trong hộp bắt đầu loé lên, ánh sáng dần mạnh, độ nóng càng cao, loé lên khiến người theo quán tính phải che tay lại, nhanh như thế căn phòng lại khôi phục lại nguyên trạng chỉ có điều, thiếu mất người. Cửu Nha mở mắ nhìn xung quanh phòng, rồi lại lắc đầu thở dài, đưa tay lên xoa xoa trán, xem nha tiểu thư nàng thích tìm chỗ chết quá……..nhưng mà cũng may…….hazi….sau đó sắp xếp chút thổi tắt đèn ra ngoài.

      Trong hộp ngấm, sau khi ánh sáng bắt đầu tản ra, miễn cưỡng Tuyết mới bò dậy dụi mắt nhìn xung quanh, ban đêm, thơi gian bên ngoai ban đêm nhưng nơi này, mặt trời chói chang, bãi cỏ xanh um, bên kia còn có nhìu cây cổ thụ cao toả bóng cả bóng trời, xa xa lại nghe tiếng chảy róc rách của nước chảy qua khe đá, gió thổi mát rựơi trong lành, kia còn có mấy thú vật lạ lẫm như khối thịt chạy nhảy cỏ, tất cả tất cả như thiên đường. Nhưng…bất quá cái quái gì lại chui đâu ra con rồng xấu xí thế kia……!!!

      _này này, cho ngươi_con rồng kia vướt chiếc nhẫn ngọc bích lên người nàng

      _...._nhìn hành động của nàng thầm chửi thề

      _này này ta nghe đấy, mang nó vào sau đó dùng máu kí khế ước đi_con rồng đầu đầy hắc tuyết nhìn đưa kia, có hay nghĩ nàng là đứa thô tục?

      _ kí khế ức? ta đâu thiếu nợ ai?_nói thế vẫn mang chiếc nhẫn vào cắn tiếp đầu ngón tay, chà xát chiếc nhẫn như thế nàng rất lợi máu, đâu lòng hìn giọt máu nhẫn, máu nàng là máu tốt nha, giải được bách độc á!!!!

      Lại luồn sáng nữa sáng ra từ chiếc nhẫn, cơ thể như bốc lên trung luồn khí lưu chuyển, ánh mắt dần mở ra đối diện nàng là nam tử vô cùng mỹ, bạc kim ánh mắt lẫn màu tóc, soái nha. Nhưng khoan, cái quái gì dậy, nàng có cảm giác cái gì đó khắc tay nàng cánh tay rất nhức, chết tiệc….

      _sớm kết thúc cố gắng_giọng nam tử kia khá dịu lại nhìn nàng cắn nát môi dưới nhưng vẫn ra tiếng nào,lắc đầu cười ngượng, lại nghĩ khác về nàng thêm rồi

      thời gian sau khi, cánh tay nàng giảm xuống tiếp đến đến môi nàng chết tiệc, cái quái gì chứ, nàng cắt môi lại biết chúng rỉ máu khi nào, đến lúc sau ánh sáng giảm xuống nàng mới mở mắt được, nhìn khuôn mặt cười hả hơ của con rồng trước mặt trời ạ nàng muốn hộc máu rồi…

      _ngậm mồn, cười cái quái gì chứ

      _ha ha ha…chủ nhân của ta ha ha ha vâng chủ nhân hha haha

      _..........._thôi bỏ nàng chấp tên khùng, nhưng mà…gì nàng trở thành chủ nhân của rồng nha, rồng là loài cường giả quý hiếm ít người được sở hữu, mà chính nó lại là loài kì quái nhất hung mãnh nhất, nè nàng có may mắn nha

      _e hèm..chủ nhân ta có thể đọc suy nghĩ của người đấy

      _ừm… cho đọc nữa nghe chưa?

      _...vâng..

      _ngươi tên gì?

      _không biết

      _ngươi giống gì?(chạng vạng: ý nàng hỏi giống đực hay cái đấy)

      _không biết

      _...._Tuyết có cảm giác đầu nàng đầy hắc tuyến, vậy ngươi biết gì?

      _ta thuộc tộc Long, ta biết tại sao bị nhốt trong này, chỉ biết ta ở đây chờ người người ta đến gọi chủ nhân giúp ta nhớ lại….ta nhớ ở đây bao năm, khi có nữ tử đến trở thành người bạn của ta, đáng tiếc người bạn kia lại phải là chủ nhân ta, sau đó rất nhiều năm nàng cũng trở lại, sau đó ta lại chìm vào giấc ngủ mờ mịt ngày qua ngày, đến khi ngươi đánh thức ta

      _ân làm ngươi thất vọng rồi ta là oa nhi mới lên 10 đánh thức ngươi đấy_Tuyết lạnh giọng, ngươi tâm nhiêu đó đủ rồi!

      _....nơi này là là Bách , nơi khi, cái hang động kia là bí kiếp tu luyện, ta biết nơi đó chứa gì chỉ mở được tầng, đọc qua lại ta cũng chả hiểu gì, sau đó lại ngủ thể biết, ngươi chủ nhân của ta nên có tất cả nơi này

      _tất cả?

      _ân..tất cả

      _ta đặt tên cho ngươi?

      _...._gật đầu lia lịa, dù có bạn thân nhưng người kia chỉ gọi là rồng thực chất chưa bao giờ có tên

      _ngươi thuộc long tộc, gọi ngươi Trát Cương (chạng vạng: cháu hiểu nghĩ đâu đừng hỏi cháu, tên này do người ta góp ý á, còn để lại câu “tự tìm hiểu”)

      _ân ta tên Trát Cương J

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 31:

      Buổi sang, Cửu Nha im lặng kéo nàng dậy, đưa thức ăn, thay trang phục cho nàng, sau đó lại kéo nàng ra ngoài vườn, đem thuốc đắng cho nàng

      _Cửu Nha ngươi bị làm sao? Gia đình có chuyện? hay ngươi mệt?

      _tiểu thư người sắp rời rồi, người cần mang gì theo?

      _mang theo bây giờ chỉ cần dạo vòng đã_nàng quay lên hành lang rồi quay người lại_hoa nơi này đẹp lắm, hay ngươi hái ít đem theo , chỉ cánh hoa thôi nhé

      _ân tiểu thư_Cửu Nha xoay người

      Tuyết lại im lặng lên hành lan, dạo ngắm cảnh, nhớ lúc trước khi mới vào nơi này nếu nhờ trí nhớ của Hoa Tuyết, có nhẽ nàng lạc nơi mơ cung này, nhưng là nơi phủ thừa tướng này có lẽ nàng sớm thuộc đường , dạo quanh qua nhà bếp, có vài nha hoàn nơi đó nhìn thấy nàng cúi đầu, chính nàng chỉ lắc đầu rời , trở về phòng.Mỗi ngày, lười quá rồi, nàng còn là tiểu thư nữa đúng , sau khi nàng đến trường, khi nàng rời rất nhanh, gì chứ sao nàng cứ luyến tiếc thế này, bây giờ mới nhận ra nàng có thể lười biếng đến thế lười đến nổi luyến tiếc cuộc sống phải thuộc về mình. Con đường nàng qua nó lát gạch, còn có những tia nắng lóm đóm rơi rải rát nền gạch, con đường phía trước của nàng…, yên bình như sắp có chuyện gì đó xảy ra, rất nhanh nó tới….

      …………………………………………………………………………………………phân cách ^.^…………………………………………………..

      Ngoài cổng chính, mùi gỗ mới sơn lên màu đỏ thẳm, thị vệ nô tì tấp nập xếp đồ, người ra kẻ vào, nhìn đám người kia, nhìn chiếc xe được hai loài quái dị kéo theo, lại nhìn đống đồ chiếc xe……..

      _ngưng..các ngươi chồng cái gì lên xe ta thế kia?

      _...._nô tì thị vệ dừng hoàn toàn, nhìn nàng, quản gia vừa lúc nhìn thấy vội lên tiếng_thưa tiểu thư, đây là những thứ mà tể tướng dặt chúng hạ nhân mang lên nhân xâm, dược liệu vũ khí, lương thực, vàng bạc,……….

      _....._hắc tuyết trán chảy dài, nàng nhớ nàng học đánh giặc nha_dừng, lấy nhân xâm ra để lại hai củ, lương thực chỉ lấy nữa, vũ khí đem làm gì, chỉ cần mang theo vài người, vàng bạc chỉ mang theo nữa, dược liệu mang theo 20 lọ trung cấp đủ, còn lại bỏ vào khoa ai dùng kê hết lại cho ta, ăn bớt hoặc thấp thoát chút ta chắc chuyện gì xảy ra….

      _nhưng…

      _mọi chuyện với cha ta gánh, chắc được rồi chứ quản gia?_Đưa ánh mắt giết người cho ông, con người này rất trung thành nhưng cũng rất kiêu ngạo xem xem để nàng chỉnh lại chút thứ bậc sau này sợ có cơ hội nữa

      _vâng thưa tiểu thư, theo lời tiểu thư đi_quản gia phất tay cúi người đem hết giận đổ lên người cấp dưới

      _e hèm, vậy ai theo ta bảo vệ đây?

      _.....lão gia dặn đưa Trung Bảo cận về của tiểu thư theo, còn có người theo nữa là tuy ở

      _ân.._Cửu Nha tới giờ tại sao chưa có mặt, đừng bé bưng hết vườn hoà nha?

      _tiểu thư…..

      _..._nhìn nàng|(CN) vừa chạy vừa cười, rồi nhìn cái túi lưng nàng(CN), nàng(HT) muốn xỉu, nàng(HT) đoán đúng, Cửu Nha đem hết vườn hoa T~T

      Định rời lên xe lại có người muốn gặp, lại xuất :

      _Tuyết nhi chờ ta…

      _nhị mẫu có chuyện sao?_Tuyết chán cảnh “mèo khóc chuột” kiểu này, bà ta giống như con của bà đều là loại rắn rết_ah, phụ thân tới tiễn con buồn.

      _Tuyết nhi, con nhớ bảo trọng chuyện gì cứ tỷ muội giúp để đều là phận nữa nhi của nhau_nói xong đem khăn lên giả lau nước mắt, sau lớp khăn ai biết ánh mắt của bà ta ngắt ngao trừng xéo Tuyết, nàng ta nhìn trời nhìn đất,.. thứ gì cũng nhìn riêng bà như sợ bẩn mắt, bà nhịn, nhịn xuống giữ nguyên hình tượng

      _chỉ sợ….nhưng nhị mẫu yên tâm có chuyện gì bất trắc nhị mẫu là người biết đầu tiên_liếc sang bà ta, sau lại leo lên xe_à nhị mẫu nhớ nhắc cha rằng cẩn thận với vật nuôi bên mình, phải biết khi nào vứt khi nào mang, nhớ đấy nhị mẫu, nếu cha biết biết có chuyện gì đâu, nhị mẫu cũng biết tính cha dù thiếu chữ á…._hất màn xuống ngồi yên vị xe muôn cho bà ta thêm thể diện, nàng cười mỉa mai rời

    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 32:

      _...._Hà Hồng Yên(nhị phu nhân) đứng trần người sau khi nghe Nguyệt Hoa Tuyết tới chuyện gì đó về thú sủng, lẽ con tiểu nha đầu này biết chuyện gì sao? Bình tĩnh, được nếu là lời vô tâm của con oa nhi kia bà tự mình vào hố bao công sức của bà bỏ bao năm qua như nước đổ. Vội lấy khăn lau che mặt giả khóc, ra che thái độ bất thường của bà. Sau khi cố chấn an xong lại nhìn về hướng rơi của xe ngựa, gọi vọng đi_Tuyết Nhi nhớ giữ sức khoẻ….hức hức hức….nhị mẫu nhớ con.

      Ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng khóc vọng lại, Cửu Nha chà xác cánh tay mình lại liếc sang nhìn tiểu thư, vẫn thế bình thản đến thế, nàng cảm phục sức miễn dịch của nàng(Hoa Tuyết). ra bao nhiêu da gà da vịt người nổi lên hết rồi TT~TT, nhưng vì hình tượng nàng cố nhịn,.... nhịn xuống trời cao biển rộng, nhưng sâu trong thâm tâm lại muốn buồn nôn “nhị mẫu nhớ con”??.tốt nhất bà ta nên tự nhớ mình………..(chạng vạng: tỷ còn nhớ tới hình tượng của mình á???!! =.:).

      được hai canh giờ, xe ngựa tuy đầy đủ tiện nghi, nội thất như căn phòng thu , nhưng cứ hết ăn lại nằm, hết nằm lại ngồi thế này cơ thể nàng nhẽ bị nhão ra mất. Ngồi dậy đưa tay vén bức rèm lên, gió mát ùa vào làm phất phơ vài sợi tóc loạn, nắng ấm nhảy nhót khung gỗ, xa xa lại nhìn thấy khói trắng bốc lên từ căn bếp của nhà dân nào đó dưới núi, bên kia nhưng đám mây lững thững trôi phủ cả đồi. Nhìn bầu trời cao vợi, bên đường còn có những cây cổ thụ cao xa kia, Tuyết có thể cảm thấy được khung cảnh yên bình kia bỏ lại phía sau nàng, những ngày tháng ở phủ thừa tướng ấy…Thôi thôi nào, nàng lại nghĩ gì nữa rồi, rảnh rỗi chút lại nghĩ lung tung, nè đưa mắt về phía cao kia xem con chim đuôi sặc sỡ nhảy cùng hót líu lo kia, này trong bụi cỏ, trong bụi cỏ nè nhìn xem những khối thịt mắt lấp lánh ngập nước mở tròn đôi mắt nhìn người đường sau lùm cây, này khung cảnh này đẹp sao, này nếu có Khải…….Khoé miệng bất giác lại thêm nụ cười tự giễu, lại nghĩ nữa rồi, thôi thôi bỏ , chính nàng muốn nghĩ làm cách nào dừng suy nghĩ đây??

      _tiểu thư…_một thanh niên thúc ngựa lại bên xe ngựa, lên tiếng, thấy nàng, tiểu thư kia cứ như thế tâm tình với chính mình, nhìn cảnh vật xung quanh, biết nàng buồn?_tiểu thư, người đến học viện nơi đó có rất nhiều công tử, tiểu thư, người cần lo lắng. Còn có các thiếu gia cùng tứ tiểu thư cùng bát tiểu thư nơi đó người xem như xa nhà !!

      _....ân đúng tiểu thư, gió lạnh nàng nên vào trong…_Cửu Nha tiếp lời, nàng nên đa tạ tiếng người kia, mỗi khi tiểu thư nghĩ ngợi i như có luồn khí lạnh bao trùm người nàng, khiến người khác dám tới gần ngay cả nàng là cái cấp chiến sĩ vậy mà….nàng nên tiểu thư là phế vật hay là nàng (Cửu Nha) tệ hơn cả phế vật đây?

      _ân…nơi này rất đẹp sợ gió lạnh a~_mỉm cười nhìn Cửu Nha rồi lại quay sang nhìn Trung Bảo_cận vệ của nàng_đa tạ

      _...là tiểu thư…._sau lại thả ngựa chạy chậm lại muốn che mất tầm mắt ngắm cảnh của nữ oa này


      đoạn đừng, kiệu hai loài gọi ngựa lại giống quái thai, trong kiệu hai nữ nhi, bên ngoài ba nam tử. Đoạn đường vẹn dẹn chỉ có năm người theo đoàn, người cầm cương Lạc Hưng ngồi phía đầu kiệu tay đung đưa cương ngựa bắt kịp với tốc độ của người trước LẠc Vinh huynh đệ sinh đôi của , cũng quên thả tốc độ muốn bỏ rơi người phía sau Trung Bảo. Ngắm cảnh chút thấy lạnh người, Tuyết mới thả rèm ra nằm lại nghế dài, đọc sách nhờ ánh sáng của hoá thạch quang xe ngựa như khung cảnh bình thường ánh sáng thiếu hơn đèn điện. Nàng có nhìn sao cũng ra tâm trạng của ba người cận vệ ngoài kia, nhưng có điều là , họ ra chiến trường như thoái quen, người họ luôn mang theo cỗ khí lãnh huyết cùng cao ngạo, đây phải là kinh nghiệm của những oa nhi ngây thơ thay vào đó là những đời già trong chinh chiến. Cười khuẩy, xem ra con đường học của nàng đơn giản là nguy hiểm a~ cha nàng cũng qua thương con mình !! Nhắm mắt dưỡng thần, nàng nên xem sức mạnh của mình mà tiếp tục rèn luyện a……

      _tiểu Tuyết, ngươi thế nào rồi_Trát Cương vọng ra từ chiếc nhẫn ngọc(chạng vạng: e hèm…sorry vì quên , sau khi kí khuế ước, người và thú có thể chuyện với nhau và nơi ở của thú là vật kí khuế ước, họ có thể với nhau bằng suy nghĩ. Ở đây vật kí khuế ước là nhẫn ngọc bích nên chuyện họ chuyện hay chui từ đâu ra là đương nhiên, và miễn bàn)

      _tiểu thư a~…_hắn gì a~, với thể lực cơ thể nàng có thể từ từ tập luyện a, dù gì nỡ để bé xinh hơn tiên giáng trần này chịu huyễn lực dày vò á, đáng tiếc. Nhưng lời có trọng lực sao?!!_này này tiểu Tuyết

      _.....

      _tiểu Tuyết_hắn muốn ra ngoài lay nàng dạy a_tiểu Tuyết…

      _ngươi……ồn ào_cau mày, tên này cứ thế làm sao nàng luyện đây?_xong rồi, thần cấp nha~_cười trêu

      _ngươi…?_Trát Cương tin vào tin mình vừa nghe. Cái gì? Đứa bé này đùa sao?

      _thật_Tuyết vào gian ảo, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh rồi liếc mắt sang nhìn con rồng đứng trần người ra kia có cái gì phải “sốc” như thế a~ nàng chỉ mới đột phá thôi mà.

      _thật?..._không phải khi tiến cấp có biểu như dòng năng lượng sáng lên rồi vào cơ thể hay sao? đằng này….tiến tới bước đến gần nàng hơn, cố nhìn thẳng vào con ngư trong suốt kia, tin a~

      _....._cảm nhận được nội tâm bị nghi ngờ, trong lòng bật lên cảm giác khó chịu, khí lạnh bắt đầu tỏ ra_ngươi…ta dối ngươi được lợi lộc gì?_lúc nảy cứ cái đà kia, tốc độ của nàng rất chậm rồi a~ nàng cũng bất ngờ khi tiến cấp cơ thể nàng bắt đầu thu nhận luồn khí lớn vào tâm mạch, lúc nóng lại lạnh, sau lại rất nhanh chuyển đến ôn hoà với dòng khí trong cơ thể nàng, này cái này nàng hiểu sau kiểm tra lại thực lực nàng mới biết nàng đạt kiếm sĩ cao cấp…

      _ân ta tin, ngươi tăng ta cũng tăng theo thôi, dù gì ta cũng đạt được năng lượng kia từ cơ thể ngươi_nói đoạn luồn sáng trắng bao quanh cơ thể rồng, lát sau khi làn khói kia mờ ảo tản ra, xuất trước mặt nàng là nam tử tuấn tú, tóc bạc, con ngư màu bạc, trần truồn như nhộng

      Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, sau chứng kiến cảnh tượng kia Tuyết liền rời khỏi gian, trở về với thế giới thực, nàng nghĩ nên cho soái ca có thời gian thay đồ, được rồi nàng nhận nàng có chút ngại nhưng dù gì cảnh nóng bỏng đó nàng nhìn thấy hoài khi sát thủ mỹ nhân nào đó làm nhiệm vụ còn nàng ngồi cao chỉ việc tiếp ứng, lâu dần trở nên miễn dịch . Nghĩ lại hình dạng kia..(chạng vạng: ra tỷ là sắc nữ sao!!!?)….giống như rất quen, là người nàng kí khuế ước a~, ngờ con rồng trắng kia lại có hình dáng đẹp trai đến mơ người a~ Bỏ , sau này cũng miễn dịch thôi, nhưng bây giờ bất quá máu mũi muốn trào ra ngoài….T~T

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :