Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 23: SAO BIẾT?

      _PHỤT……………_ngụm trà vào khỏi miệng lại bị sặc hết ra đất, ngơ ngác nhìn lên lại ho sặc sụa_ngươi gì?_đùa à, nàng xấu xí đến thế lại muốn cưới với lại còn quá a……..

      _ta ta muốn cưới nàng_Sở Dương Thiếu lại cười, quay sang nhìn Dương Phù_Nguyệt tể tướng, từ khi đêm hội thơ Giác Trưu khi nghe nàng làm thơ nghe nàng hát nghe nàng đánh đàn, ta lời đinh ninh nàng trở thành nương tử ta, xin tể tướng giúp đỡ đồng ý_hắn quỳ xuống đất chắm tay khẩn cầu

      _............._đưa mắt nhìn sang các huynh nàng, họ nhún vai ý bảo lúc đó người nên mới đúng, hình như có cảm giác bị mưu a~ _sao ngươi biết? ngươi là dược sư sao?

      _......._quay đầu nhìn nàng nở nụ cười tươi_ân, khuôn mặt dù có hoá trang rất kỉ nhưng vẫn xoá được mùi hương trời phú người nàng

      _mùi hương sao?_đứa bé này mũi có thính quá hay ?mà nàng có dùng túi hương đâu chứ?

      _ân mùi hương khác biệt nhất ai có thể lẫn lộn, là hoa nhưng phải hoa là hương phải hương, cũng thế là mật nhưng còn ngọt hơn

      _à………..ngươi hiếu kì mùi hương đó sao, cần tổ chức thế này đâu. Này đến lúc rảnh rỗi ta gửi công thức qua cho ngươi, bí mật đấy!_tên nhóc này ra chỉ có thế, mà mùi hương gì nhỉ? Mà thôi lúc đó sử dụng vài công thức chế biến nước hoa thủ công đưa là được

      _Tuyết xin đừng hiểu nhầm ta, ta la lòng_mắt bắt đầu rưng rưng nhìn nàng

      _........_lòng nàng nhảy dựng, này ta sợ nước mắt đừng khóc ở nơi này ta biết dỗ trẻ con_ta….ta…..

      _nàng đồng ý?

      _.............._ngươi khóc ta biết dỗ đâu đừng nhìn ta bằng ánh mắt đấy nha, ta vô tội mà

      _im lặng là đồng ý?

      _ờ…………._nàng cơ bản chẳng nghe gì hết chỉ có tiếng ờ thở ra nhưng mà_hả gì?

      _tể tướng đại nhân ngươi có nên………ta xin mạng phép_chưa hết câu nhảy đến ôm nàng_đa tạ nương tử

      _........._cứng người, gì chứ? Nàng tìm nha? Đẩy đẩy ra, định lại bắt lời_ta……….

      _tể tướng người

      _được rồi, nếu con trẻ có ý ta cũng cam tâm chia rẽ đôi yên ương

      _...................._yên ương cái con khỉ, cả đám hỉ mũi chưa sạch hả_cha đây là…………..

      _được rồi Tuyết nhi con cần ngại ngùng, ta chấp nhận_Dương phù cắt ngang câu

      _tạ ơn tể tướng_tiếp đó lại là cái quỳ đa tạ của tên điên nào kia

      _..........._nàng gì? gì hả? ngươi sướng, kẻ đỡ, gì? trán bắt đầu có từng vạch hắt tuyến lăn dài xuống, ngại? ừm ngại vì muốn giết ai đó đây? Cái tính chết tiệt, thở dài kéo theo ờ làm cái quái gì?

      _tuy nhiên Tuyết nhi cũng chưa đến tuổi cập kê, SỞ công tử cũng nên chờ rồi, trong thời gian này có thể cho các ngươi qua lại với nhau, nhưng cũng được quá phận phải tự suy xét danh dự của cả gia tộc!

      _đa tạ tể tướng

      _............_không im lặng ngồi xuống ghế, hội thơ những gặp bạn hữu còn rướt thêm rắc rối vào nhà, đời ngược ……….._cha con thấy khoẻ còn về phòng trước…………………

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 24: CẦU HÔN?

      Hai ngày trôi qua, Tuyết mệt lã nằm dài ghế đá nhìn những chiếc lá khô bị gió kéo xào xạc, gió táp vào mặt, làm rối cả mái tóc thả loạn dưới mình. Nhìn bầu trời trong xanh, nhìn đám mây trôi lững lờ cứ thế đến ngày nàng phải học viện a~ biết chuyến này nàng có thể sống tiếp cuộc sống của nàng tiểu thư hay ….cũng có thể chuyến này nàng may mắn hơn sao? Có thể gặp được bằng hữu tốt, cũng có thể gặp được………..hazi…….lại nữa, là_tự trách mình quá thất thường biết như thế, biết Khải qua thế giới này lại vẫn hi vọng dù đó là cái gì đó nhoi.

      _nương tử……………………_một giọng non nớt lại kéo dài từ phía xa tiếp theo lại là tiếng bước chân gấp và vội

      _...........

      Ánh mắt vô hồn có nghe hay chẳng ai biết, ánh mắt chỉ nhìn về hướng rất xa xăm, có đau thương, có tiếc nuối, có hối hận. CƠ bản ánh mắt kia có được trong đứa bé 10 tuổi, thấu hiểu cả tình đời nhưng nó là có , ánh mắt kia vô hồn nhưng lại lạnh lùng tù người nàng lại tự toả ra khí tức cao ngạo khó gần

      _nương tử…

      _.....

      _nương tử…._hắn gọi biết bao lần nàng vẫn như thế nằm im, đưa tay hơ trước mặt nàng lại thấy con ngư xanh biếc kia có chứa gì đó giọt nước mắt dần lăn xuống_nương tử_hoảng hốt, nàng là nương tử của nha, nàng có chuyện buồn cứ với cần tự mình khóc như thế

      _..._nàng vẫn trả lời, cứ như thân xác vô hồn nằm ở đó, lạnh lẽo

      _nương tử_Sở Dương Thiếu sợ bây giờ rất sợ nếu như nàng chuyện với nữa, vội ôm chặt nàng vào lòng, muốn nghe nàng hát, nàng đánh đàn, muốn nghe nàng dù gây chuyện với cũng được, sợ im lặng lạnh lẽo kia của nàng. (Chạng Vạng: mới 13 14 tưởi tâm lý ngớm… J)

      _....Thiếu…_giật mình khi có làn hơi ấm bao quanh cơ thể, suy nghĩ bắt đầu hoạt động trở về thực tại, Dương Thiếu ôm chặt nàng trong miệng ngừng gọi nương tử, mọi tiếng lại ôm chặt nàng hơn hình như trong mắt lại đỏ hoe lên nước ngân ngấn như sắp chảy ra nữa_được rồi, bỏ ta ra nếu ta chết vì ngạt!

      _nương tử…nàng sao?_nghe giọng vội buông nàng ra nhưng lại nheo mắt nhìn kỉ nàng như vẫn còn nghi ngờ

      _ân…ta sao.._nhìn khuôn mặt rất dễ thương nha, phong thái đào hoa, hay trêu hoa ghẹo nguyệt đâu rồi bây giờ lại như oa nhi khóc sướt mướt thế kia_tương công của ta lại khóc vì ta sao?

      _Tuyết, nàng sao? Có cần mời đại phu?

      _Ta sao, làm sao lại khóc thế?

      _Tuyết nàng biết sao?... lúc nảy nàng trả lời ta, như cái xác hồn, nàng doạ ta…..

      _...._mìm cười nhìn tiểu tử trước mặt, dù biết sau này nàng có thích hay nhưng bây giờ nàng nhận định trở thành bằng hữu của nàng_Dương Thiếu, đa tạ lo cho ta, ta sao, vì thế nam tử được khóc, phải tập cách mạnh mẽ lên. Hiểu ?_đưa tay gạt nước mắt chực trào ra khoé mắt, cười dịu dàng bẹo má

      _ta biết, lúc trước cha dạy ta, nhưng ta biết tại sao khi thấy nàng như thế ta biết ta muốn khóc_giọng trở lại bình thường hơn, khôi phục phần nào độ ấm, chút gì đó pha nủng nịu_nương tử sau này được doạ tướng công của nàng nữa

      _...ân…xem ngươi kìa khóc như thế….hahaha_trong lòng lại chảy chất lỏng gì đó rất ấm, có lẽ là tình người, nàng trở thành người phải là con quỷ khát máu nữa_ngươi tới có chuyện gì?

      _...ân chút nữa lại quên, nàng ra đại sảnh , họ BẠch mang sính lễ tới…

      _cầu hôn sao?

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 25: GỌI LÀ MAY MẮN HAY XUI XẺO ĐÂY?

      _cầu hôn sao?ai thế?_ngước mặt lên nhìn Thiếu, lại ra chất giọng lạnh tanh

      _ra ngoài rồi biết….._thật Sở Dương Thiếu thấy tiếc nụ cười lúc nảy của nàng….

      _ân_rời khỏi ghế, nàng rất háo hứng như thế lại muốn xem ai lại có thể lấy soái ca sắp tới đây, có lẽ là Nguyệt Thư THư, nàng ta cũng rất đẹp a~

      _Hoa Tuyết.._đứng phía sau nàng, giọng trở nên nghiêm túc

      _...ân…_quay sang, hơi giật mình nhìn vào ánh mắt kia, có ý gì,nó như rất có chuyện tốt xảy ra, nàng chưa bao giờ nhìn thấy khi mới gặp , chuyện gì sao?

      _...ta… tốt sao?

      _...gì?...

      _nếu như khi nàng ghét ta nàng có bỏ ta theo người khác?

      _...hả…theo người khác? Ý ngươi là sao? Tại sao lại bỏ người_Nhìn nhìn bước tới gần hơn, nhìn thẳng vào mắt , ta biết có ngày ta có thể ghét ngươi hay nhưng_ Sở Dương Thiếu ngươi là phu quân của ta cũng như là người của ta, ngươi tốt như thế làm sao ta bỏ ngươi?

      _thật chứ?!!!

      _ân

      _ân vậy nhanh thôi để tể tướng đợi lâu_phút chốc khuôn mặt kia lại tươi cười rồi kéo tay nàng chạy về phía đại sảnh

      _..._tuy hiểu ý của lắm nhưng bây giờ hiếu kì về cuộc cầu hôn kia lại hấp dẫn nàng hơn

      ………………………………………………………………………………………………phân cách……………………………………………………

      * Đại sảnh*

      khí trở nên khẩn trương, ghế gỗ vị trí cao là Nguyệt Dương Phù sắc mặt có chút trầm xuống bất quá khí thế kia lại lấp lo lắng trong lòng, bên trái là ba con trưởng Phong-Ngâm-Tịch nhìn các hòm sính lễ giữa phòng người kia lại là Bạch Thiên Di, họ hiểu bọn chỉ trêu chọc muội muội bây giờ lại có tên họ BẠch này nhảy vào nữa…này có hay tiểu muội của bọn họ còn quan tâm đến họ nữa. Bên phải là nhị phu nhân cùng hai tiểu nữ của bà Thư Thư- Song Song với vẻ mặt chỉ chờ xem kịch hay. Giữ sảnh trải thảm đỏ là những hòm gỗ chất đầy tơ lụa và vàng bạc quý hiếm, cùng cặp lưu ly (loại ly bằng ngọc thạch chạm khắc tinh xảo) (Chạng VẠng: cái này mình quen lắm, có người dịch nó là bình thuỷ tinh có người là bằng ngọc thạch. Nên mình sử dụng ngọc thạch cho sang ^.^)

      *CỘC CỘC*_ tiếng bước chân ngày gần gian yên ắng trở nên có gì đó u ám, Dương Phù ngồi ghế cao chán nản, lúc trước nếu ông cho Nguyệt Hoa Tuyết đến hội thi thơ có chuyện hôm nay. Mới ngày trước nàng rời hội về, sang ngày sau tin đồn bên số nho sĩ có công tử tuổi trẻ tài cao làm thơ, dám thách đấu với Lăng công tử vừa làm nhạc có ý thơ, rồi cuối họ lại hoà nhau. Lúc đầu ông nghĩ là Hoa Tuyết nữ nhi chỉ ở biết đến hoa viên phủ tể tướng, nhưng sau Sở Dương Thiếu đến cầu hốn, sau ông mới dò hỏi lại hội thơ mới biết chính nàng làm. Nhưng mà cái tài đôi với cái tai…..

      _tiểu nữ đến, cha khoẻ

      _tể tướng khoẻ

      Lúc này SỞ Dương Thiếu cùng Nguyệt Hoa Tuyết vào đại sảnh hành lễ, nàng cảm nhận được các loại ánh mắt nhìn mình, chẳng hay chút nào, trong tâm nàng lại dáy lên cảm giác muốn giết người. Dương PHù sau khi họ hành lễ, lại phất tay: “về chỗ ngồi ”. Hai người lần lượt về chỗ ngồi, Dương Thiếu ngồi sau ghế nàng, xem như là yên ổn

      _Bạch công tử, tiểu nữ nhà ta hứa hôn với Sở công tử, ta….

      _tại hạ thất lễ, nhưng khi sính lễ mang đến đây mang về_Bạch Thiên Di cắt ngang lời ông, với giọng nhưng là khẳng định

      _.....

      _....

      gian trong phòng bắt đầu yên tỉnh ngay cả tiếng gió thôi cây khô xào xạc bên ngoài cũng có thể nghe thấy, mọi người có suy nghĩ riêng ánh mắt kia của Tuyết lại lần nữa vô hồn, ánh mắt lạnh lẽo kia lại làm cho người khác rợn gai óc, nàng biết làm gì nếu có thể Sở Dương Thiếu chỉ thấy thích thú với nàng về tài gì đó trong hội thi, đến khi nào đó nàng tìm cơ hội đưa tới thích sau đó giải quyết xong những thế nàng còn có bằng hữu tốt. Nhưng Bạch Thiên Di nàng lại hiểu, kiều gì lại nhảy vào thêm trò a~, có thể vì gia tộc, nhưng nếu gia tộc phải vì cơ bản gia tộc rất vững chắc, công ăn việc làm ngày lên sắp sửa đứng nhất trong ba gia tốc, vậy lý do gì phải tới mang sính lễ. Còn chuyện nữa nếu như cha nàng từ chối có hay họ thù vặt, hoặc cũng cho làm mất danh dự cho Nguyệt tộc xem gia tộc Bạch ra gì. CŨng có thể là nguyên nhân làm cho ba tộc sức mẽ nhưng như thế cũng có lợi gì cho họ Bạch chứ? Nếu ngánh nổi chỉ sợ quyết định này đổ hết lên đầu nàng, sau đó nàng trở thành con cừu thế mạng thôi. Chết tiệt lui được tiến xong tình thế này do cái quái gì tạo ra a~.

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 26:LUI ĐƯỢC, TIẾN XONG……TA LIỀN LIỀU!!!!!

      Trong phòng gỗ gian yên lặng, loại khí có kiên quyết có tránh né có căng thẳng đánh úp lên căn phòng, Nguyệt Dương Phù ngồi ghế chủ tọ đưa mắt nhìn nam tử dưới sảnh lại khó xử liếc sang vị trí của Hoa Tuyết toạ, nhưng hình như làm ông tức hộc máu rồi, nhìn nhìn xem, nha đầu kia thản nhiên uống trà có việc gì liên quan đến nàng a~ Này này, nàng có sợ hay ta đưa hết gánh nặng lên đầu nha đầu nàng, tiểu oa nhi chết bằm biết thương tiếc cho phụ thân ngươi. Nhưng rồi lại liếc sang Bạch Thiên Di lần nữa lúc này lão quá khó sử rồi, thất nha đầu nhà mới lên 10 hoa đào nở rộ biết thế nào khi trưởng thành, có hay phải thay của lớn mõi ngày cái(ý bà mai đông quá, đạp hư cửa y mà ^.^). Trời ạ, lúc đó ngân lương phủ a~(Chạng Vạng: lão gia ơi! Lạc đề +.+///)

      _Ừm…e hèm…_trở về thực tại, Dương Phù liền chỉnh giọng_Bạch công tử hôm nay đến mang sinh lễ vậy có hay Bạch huynh(cha của )cũng nhận định??

      _....._Bạch Thiên Di ngẩn đầu nhìn về phía Dương Phù lão gia, trong đáy mắt lại là mảnh phức tạp

      Lời của Nguyệt Dương Phù tuy rất nhưng có chứa khá nhiều hàm ý. Thứ nhất nếu Bạch lão gia biết chuyện con trưởng nhà mình đem sính lễ đến nhà Nguyệt tể tướng cầu hôn nữ nhi mà lại định hôn với gia tộc Sở. Như thế người trong hay ngoài thành đều biết họ Bạch cố ý gây khó dễ, còn mấu chốt nữa 3 gia tộc hùng mạnh nhất chỉ có chia rẽ, như thế về sau có lợi cho nhà Bạch. Thứ hai nếu Bạch lão gia biết chuyện, Bạch Thiên Di ngang nhiên chạy đến cầu hôn chắc chắng coi gia Bạch tộc quản giáo nghiêm, tiếng xấu cười chê. Bất luận là biết hay biết, họ Bạch đều tốt đẹp gì, phòng lại bắt đầu có những ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khe cửa, Bạch Thiên Di đứng đó vẫn cuối đầu, thể trả lời nhưng cũng thể trả lời câu hỏi này, ánh mắt thuỷ chung rơi người Nguyệt Hoa Tuyết, biết còn hai ánh mắt khác ngân ngấn lệ theo dõi từng nhất cử nhất động của , mà gia nhân tuyệt sắc lại dùng ống tay áo dài phủ hết cánh tay đến bàn tay che dấu lòng da thịt trong tay bị rĩ máu vì ai đó………….

      _..._Tuyết ngồi im thưởng thức trà, vị trà hôm nay rất đắng, nhưng sau khi qua họng lại có mùi hương thoang thoảng ngọt lịm, chính thế nàng thích thú. Biết sao được trong những tình huống căng thẳng nhất nàng vẫn cứ vô âu vô lo như thế riết rồi cũng trở thành thói quen khó mà sửa được, nhưng ánh mắt khi khiến nàng khó chịu…._cha Bạch công tử chỉ là nhất thời nhầm lẫn, có nghĩ là tứ tỷ hay tiểu muội lại chuyển sang thất nên mới ra cớ này??_ánh mắt của , nàng khôn đành lòng, như thế nào chăng nữa vẫn là tiểu hài thông minh, bản tính tốt bụng, chuyện này tuy nàng biết nguyên nhân, nhưng nàng lại muốn đưa làm bằng hữu tốt, với lại cha nàng độc a, khiến con người kia ko đường lui cũng thế chặn luôn đường tiến tới_Bạch công tử này nếu có nhầm lẫn ngươi mau mau chỉnh sửa lại chút nếu lại gây khó sử, với ta ngươi vẫn là bằng hữu tốt

      _ân, Bạch đệ ngươi nên suy nghĩ lại chút, hôn nhân đại phải trò đùa với thế chuyện này cần khoảng thời gian nữa a~_Nguyệt Phong tiếp lời, cha lại nghĩ thế nào lại làm khó , chẳng phải nhà cùng phủ rất thân hay sao

      _ân, BẠch huynh ta nghĩ ngươi nên trở về suy sét lại dù sao Tiểu Tuyết của chúng ta còn tới 6 năm nữa mới trưởng thành từ đó ngươi tới mang sính lễ cũng muộn

    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 27: PHU THỊ- THOÁI QUEN TAI HẠI

      _Ta…_một luồn gió thổi qua sau gáy, Bạch Thiên Di biết đây là bọn giúp nàng, nhưng là nếu bỏ qua cơ hội này chỉ sợ có lần hai. khi nhìn nàng thẩn thờ trong hoa viên phủ thừa tướng, ánh mắt bi thương lại khiến người khác đau lòng, muốn để nàng mình như thế nữa, nhưng là… dự định chờ nàng đến tuổi mang sính lễ sang hỏi nàng, như thế ai nào biết…… cam tâm_Nguyệt lão gia, ta thất lễ nhưng ta muốn cưới thất tiểu thư phủ người_Nguyệt Hoa Tuyết, ta biết nàng có đính ước với Sở công tử nhưng ta vẫn muốn…

      _ngươi chấp nhận làm phu thị của nàng?_Sở Dương Thiếu bây giờ mới đứng lên

      _...

      _....

      gian yên lặng, tình huống gì a~, họ nghe trai tứ thê thất thiếp rồi nhưng hôm nay là nữ tam quân lục phu nha. Bạch Thiên Di kia muốn cưới nàng dù biết nàng có đính ước. Lúc này Tuyết lại đặt chén trà xuống, nheo mắt nhìn tia lửa phát ra trong đôi mắt của hai “phu quân” tương lai của nàng, bây giờ nàng nên làm sao a, trong ngày nàng lại về tay mỹ nam phong hoa, soái ca tuấn kiệt trong tương lai nha~. Bây giờ nên khóc hay cười a, ngờ số của nàng có xui đến tận mạng đến lúc vận may đến lại trở nên dở khóc dở cười như thế này (TT-TT)

      _chỉ cần nàng đồng ý_Thiên Di để ý lời trêu chọc của Dương Thiếu, đưa ánh mắt mong mỏi đến nàng_chỉ cần nàng đồng ý chức vị gì quan trọng

      _..._nhìn lại bắt gặp ánh mắt kia, bên này phía sau Dương Thiếu gắt gao nắm chặt ống tay áo của nàng, bất chấp lại thấy chán nản thở dài, chỉ mới có chừng này tuổi, phu phu thê thê hình như trẻ con thời cổ đại trưởng thành sớm_ờ.._tiếng “ ờ” rất khẽ nhưng vì người ở đây đều là có học võ công lực khá cao nên vẫn nghe ràng, cũng chỉ do thoái quen phúc đức của nàng(Chạng Vạng: tỷ có thoái quen khôn đây, cái thở dài lại đưa được hai mỹ nam về tay, ngưỡng mộ)

      _..._mọi người trợn tròn mắt nhìn nàng, chỉ riêng Bạch Thiên Di lại cười thâm trong lòng, SỞ Dương Thiếu liếc nàng tức giận tay càng nắm chặt ống áo của nàng hơn hình như muốn sé rách nó

      _ý con là….

      _....con chấp nhận…_lỡ rồi phóng lao phải theo lao, dù sao vẫn còn 6 năm tới lúc đó hẳn hay, hết giờ nàng muốn ngủ, mai nha nàng còn phải chuẩn bị đồ học_nũ nhi cảm thấy trong người khoẻ, nữ nhi thất lễ muốn trở về phòng nghĩ ngơi

      _...ân… chuyện này có lẽ ta nên gặp người lớn chuyện, thể qua loa như thế được. Tuyết nhi trở về phòng nghĩ ngơi , nên mời đại phu xem qua chút đi_Dương Phù lắc đầu, xem ra nữ nhi này của ông có hơi liều, dù đây là cớ hoản binh

      _nhi nữ biết ơn lòng quan tâm từ cha nhưng…

      _tể tướng, ta có biết chút y thuật để ta xem qua giúp nàng_Dương Thiếu vội găn lời nàng lên tiếng

      _...ân , Tuyết con nên giữ sức khoẻ cho tốt hai ngay nữa nhập học nên tới đúng lúc

      _ân con biết_nghe tới chuyện này Tuyết cao hứng, hai ngày tới nàng có thể thanh thản nghĩ ngơi a, các huynh cũng tỷ tỷ của nàng trước, tất nhiên vì Bạch Thiên Di với Sở Dương Thiếu học cùng khối với các huynh nàng nên họ . Nha, đường từ phủ đến học viện cũng mất hai ngày với tổng cộng thời gian ăn uống nàng có tổng cộng có tới năm ngày được yên bình, tuy ít nhưng xem như nàng được phép nghĩ “xả hơi” .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :