Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 18:

      Dùng sức xoáy nước đưa hủ rượu lần lượt theo quen bờ, đến khi tiếng đàn chấm dứt hủ rượu trôi tới nơi nào người kia được hủ rượu chỉ tới bắt đầu tuỳ hứng làm bài thơ, nhưng nếu chưa kịp làm có thể uống rượu thay cho thơ, tiếp theo cứ lần lượt đó mà thể lệ cuộc thi. Rồi rồi, đấy là những lời của thư sinh tốt bụng ngồi bên cạnh với Nguyệt Hoa Tuyết, sao sao cái hủ rượu chết bầm kia đừng ham muốn tới chỗ nàng là được. Hội thơ rất tấp nập, lại ít thư sinh cùng các tú tài chuẩn bị thi năm nay cũng đến. Có tính như thế nào cũng tính tới lượt nàng, từ lúc xuyên qua nàng cũng nghe qua vài tiếng tấu của đại lục này, thường lệ cũng tới thời lượng của bản nhạc hoa thời xưa, thời gian kia khi dứt lại tới lượt nàng tới làm thơ.Nhưng đời có như là mơ sao? Ai biết cái miệng quạ của nàng lại mang tới xui xẻo ngay sau đó chứ?..........Tiếng đàn vừa dứt, cái hủ rượu trôi theo vòng nước xoáy lại nhảy tới trước mặt nàng, tay chống cằm, mắt liếc tới hủ rượu, được được rồi nàng công nhận cái số của nàng được xui xẻo cho lắm(mà là quá xui xẻo)

      _vị công tử này, có hay thể làm bài thơ?_một giọng đài vang lên, giọng khá dịu, khá ấm nhưng ai ngờ người đài khi tận mắt thấy chỉ mới là nam tử 13 14 tuổi, với thân màu trắng mái tóc đen xoã tung về phía sau

      _..........._híp mắt nhìn người kia, này này, có hay cái đại lục này thiên thời địa lợi tốt cho nuôi dưỡng “tầm nhìn” của thể hệ nhỉ.

      Mà bây giờ có hay ai giúp nàng, thơ gì chứ? Biết trong lớp thơ văn, nàng nghe câu này ra tai kia, rồi nàng thi đỗ vào trường y học cách cách cư xử, ngay cả tính cách của nàng làm sao đối đầu với thế giới truyền thông ra sao nàng cũng biết nữa khi việc học của nàng như chơi thế kia.(Chạng Vạng: bó tay, hay nếu như biết cách học rồi đỗ tiến sĩ tỷ là người ngoài hành tinh/ Hoa Tuyết: ờ bây giờ có khác gì người ngoài hành tinh đâu……… J/ Chạng Vạng:…………. +’’+). Liếc mắt qua các huynh nàng, hình như Ngâm-Tịch có ý giúp đỡ nha~

      _thật thất lễ, tại hạ nghĩ ra thơ, có hay nhờ người huynh đệ của tại hạ giúp đỡ_nói đoạn lại đưa ánh mắt sáng ngời về phía con người chịu nạn nào đó

      _công tử_một người độ tuổi trung niên đứng bên người đài trang phục trắng

      Đợi có dấu hiệu chấp nhận của (nếu Nguyệt Hoa Tuyết đoán nhầm người thứ ba tổ chức hội thi này là Sở Dương Thiếu của gia tộc Sở gia), người kia đứng lên : đề xuất này được chấp nhận nhưng vị công tử này phải ướng phạt 2 ly rượu, người công tử này?

      _Ân, vậy mong Ngâm huynh có thể giúp người đệ đệ này__nhìn sang Nguyệt Ngâm cười , là người đọc sách nàng chắc các huynh nàng làm được, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía bàn của nhị ca cùng tam ca của nàng, nhận được cái cười đồng ý kia nàng mới thờ phào_vậy nhờ các huynh giúp, còn rượu cứ để ta_nói đoạn đưa tay vào nước lạnh dùng ly lấy ít rượu rồi uống đều đặn hai ly, còn Nguyệt Ngâm bên kia lại dùng bút lông loay hoay nghĩ viết bài văn.

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 19: KẾ HOẠCH SAO?

      Nhìn Nguyệt Hoa Tuyết uống xong hai ly rượu phạt, bên kia bài thơ cũng đưa lên Sở Dương Thiếu cũng ngoài xuống yên ổn cho hội thi tiếp tục. Bên cạnh Nguyệt Phong nhìn tiểu muội nhà mình uống rượu, đây là chuyện gì Sở Dương Thiếu lại muốn nổi hứng trêu chọc, nhất định lại đánh chủ ý lên người Tuyết nhi, nhưng con bé có bao giờ ra khỏi nhà lấy đâu ra chuyện có thù oán, thân phận sao? nam trang dùng dược nhận rất kĩ thể sơ hở vậy vì cái gì Dương Thiếu lại muốn trêu chọc? CÒn tên Lăng công tử kia, con bé có đắt tội với sao lại dùng tiếng đàn cho thuỷ bình?(hủ rượu) kia dừng lại ngay chỗ tiểu muội (Nguyệt Phong)?Bên này BẠch Thiên Di lại đứng ngồi yên, nàng là nữ nhi, là nữ nhi a. Nàng biết uống rượu hay , uống hai ly………..này nhưng tại sao LĂng công tử trước giờ chuyện với ai, lại có chuyện gì với Hoa Tuyết? này này tên đó bữa nay đầu bị vào nước hả sao lại cố ý thế kia?

      ……………………………………………………………………………………………….phân cách đáng ^.^ (tui lấy cắp nữa á)………………….

      Người đài lo âu là thế, lúc này Tuyết cũng uống xong rượu, ngồi về chỗ mình, đùa a~ nàng ăn trưa bây giờ uống rượu, tốt tốt rồi nếu như hai ly nàng chịu nổi biết tiếp theo xui xẻo thế nào đây……..ai…_hít hơi đầy rồi lại thở ra, hình như trong khí có mùi lá bạc hà, rất quen,……..Khải? là người đó sao?Ánh mắt bắt đầu đảo liên tục nhìn khắp nơi, chợt khự người lại, gì chứ? Nàng đúng là ngốc tử, Khải có ở thế giới này hay sao? Mà mùi bạc hà thế nào mà ai có cơ chứ, nghĩ tới lại nực cười, nhưng này có hay bảo đừng tìm nàng, gặp lại nàng bây giờ lại chính nàng chạy tìm ????

      _vị công tử này mời làm thơ_một giọng bên cạnh vang lên

      Tuyết giật mình quay sang, thư sinh nho nhã, chắp tay mời cùng với ly rượu, tiếng đàn dứt và hủ rượu lại chỉ về phía nàng, bây giờ có đứa ngốc cũng biết cái kia là trêu nàng. Mỉm cười tiếp nhận ly rượu tay rồi, đưa tay cúi đầu về phía bàn Ngâm- Tịch các huynh nàng. Hai người bên kia hiểu ý chấm bút lông vào nghiêng mực ghi ra tờ giấy. Còn nàng an an ổn ổn ngồi xuống, trước đó lại liếc nhìn “vị công tử” trang phục xanh nước ngồi tảng đá cạnh bên cây đàn………………………..

      Trời về đêm, trăng lên cao, gió lạnh, khẽ lay, gió mùa thu mang chút gì đó về hanh khô của mùa hè, lại đem chút gì đó từ mùa đông giá rét, trong cái đình kia_vì hội thơ tiếp tục diễn ra, nhưng đảm bảo sức khoẻ cho mọi người địa điểm thi lại đổi vào đình; trong đình thiết kế rất chắt chắng, giống như loại đình nghỉ mát ở mọi nơi thời cổ đại, chỉ khác gian khá rộng cùng với giữa đình được thiết kế cho hố sâu dòng nước xoáy đổ vào. các hướng của đình được người ta treo lên cùng những mảnh lụa trắng, chỉ để tránh chút gió, trong gió lại phất phơ lunh linh dưới ánh trăng rất đẹp,với cảnh vật ban đêm nơi này như tiên cảnh, tiên cảnh hiền dịu. Tuyết ngồi nơi góc khuất, nhưng vẫn thể tránh được chịu phạt những ly rượu, khi tiếng đàn kia dứt nàng lại phải uống rượu, nghĩ cuộc đời nàng “sung sướng” nha, uống rượu hai ly sau đó lại nghe bản nhạc tới uống rượu và ngâm thơ, nè nè có ai “vui vẻ” hơn àng hay ?. Nhưng nhìn bầu trời, trăng lên cao, trời cũng về đêm, “trò chơi” này có nhẽ nên kết thúc sao? Tiếng đàn tiếp tục ngâm, đưa mắt nhìn sang các huynhh nàng, nhị ca dù giữ được dán vẻ lãnh đạm nhưng cũng cùng tam ca trán lấm tấm mồ hôi, Tuyết áy náy trong lòng, họ dù phải huyng đệ ruột thịt của nàng, nhưng nàng cũng ở trong thân xác này, với thân phận mới với gia đình của nàng bao ngày qua có cảm xúc gì với họ là chuyện gạt người, những ân cần của họ giúp nàng cảm thấy được tình của em ruột thịt trong nhà, tuy có những lúc……họ vẫn là ca ca nàng bây giờ nếu chấm dứt chuyện này họ đến lúc họ mất mặt mát, trò đùa này “dai” quá rồi.

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 20: TA LÀM THƠ, NGƯƠI CỐ MÀ SÁNG TÁC NHẠC !!!!!!!

      Gió thổi , nàng biết làm thơ, thơ của nàng là thể loại tự do, theo khuôn khổ, có đọc họ chính kiến cũng hiểu, còn về khuôn khổ nàng lại thấy nhàm chán, với lối thơ theo khuôn khổ những từ ngữ cảm thấy gò bó với từng dòng từng từ, về bộc tả hết ý của bài thơ, nàng tài ba như các vị “tiên bối” ngày xưa, có thể làm bài thơ để lại muôn đời như thế. Gió lay, tiếng đàn chấm dứt, nàng nhận lấy ly rượu trong tay người hầu uống hết, mắt mọi người cũng chuyển hướng về phía nhị ca cùng tam ca nàng, còn hai người kia vẫn giữ nguyên nét mặt từ tốn ghi lên giấy, nhưng tiếng vang lên

      _công tử, người chỉ mới

      Ánh mắt mọi người lại quay sang nhìn tên bộc người hầu, lại hiểu ý theo ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Hoa Tuyết

      _tiểu huynh đệ này có nhẻ còn chịu được nữa rồi, thôi thôi xin mọi người miễn cho_Sở Dương Thiếu chiếc ghế gỗ giữa đình vọng lại

      _Ân thôi bỏ qua thôi_một người khác thêm vào trong giọng có chút gì đó thương tiếc

      _Như thế sao được………_một người khác vào nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của nhiều người bắn lại, còn quá để uống thêm rượu a~ rượu tốt cho sức khoẻ vậy tại sao chừa cho con đường sống?_vậy thôi vậy….

      _đúng thế, nên thất lễ như thế_giọng trong trẻo lanh lảnh như cái chuông gió vang lên, Tuyết bước tới bàn hai huyng nàng, gật đâu trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, rồi quay sang nhìn về hướng mọi người_ta làm thơ, nếu tới đây chỉ để uống rượu rồi nghe đàn phải mất hứng đúng ? Với lại trong hội chỉ có mình ta bị phạt uống rượu rồi các huynh ta phải làm thơ có hay buồn tẻ?

      Đúng vậy lời này tuy nhàng nhưng hàm xúc nhất thiết phải có, trước giờ hội thơ theo trật tự rải đều cho mọi người tự ngâm tự sướng thơ mà mình nghĩ, tự đối đáp, nhưng hôm nay chỉ có người trúng thuỷ bình nhiều nhất, và chỉ có người bị phạt uống rượu, dù kẻ ngốc cũng biết đây là các vị thiếu gia kia đánh chủ ý vào người này, nhưng tại sao lại đánh chủ ý, đây như trò trêu chọc có thể ai biết

      _vậy muốn làm thơ tại sao vị công tử này lại chịu phạt rượu, chính cũng uống đấy thôi_một giọng nữ vang lên.

      ÁNh mắt khó chịu của mọi người liên quay sang nàng, ở nơi này họ ưa nhìn nhất là các nữ tử tới nơi này, họ thấy khó chịu khi có nữ tử lại ở đây xen vào chuyện của họ(CHạng Vạng: các huynh ấy mà biết tỷ tỷ Nguyệt Hoa Tuyết là nữ chắc cái tự trọng cao hơn trời của họ kia chắc chắng đạp nát đến thê lương như thế nào ^.^)

      _......_Tuyết quay sang nhìn cười với vị tiểu thư kia, nàng có thể goi là ưa nhìn, có thể hay chỉ nhắc đến câu lại bị nhiều ánh mắt lẫn phái nam lẫn nữ nhìn như thế? Với lại dù sao người ta cũng tới nới này xem các ngươi thể , biết chừng sau này lại có thể giúp các ngươi “nổi tiếng” có cần như thế ?_vị nương này đúng, nếu tại hạ làm thơ nên uống nhưng uống rượu làm vậy ta uống y rượu này chỉ mong thay thế người kia, Lăng công tử- đoạn lại chỉ tay lên bệ đá, trước giờ con người kia vẫn di chuyển, ngay cả khi mọi người vào trong đình.

      Theo tay nàng chỉ, vị công tử, lạnh nhạt kia ngờ lại là LĂng Lạc Trần nổi tiếng thơ hay cầm giỏi, nhưng chỉ mới là tiểu tử chưa đến tuổi cập kê ta vẫn ôm đàn đó lạnh nhạt ngồi đó tay khẽ xoa phím đàn, nghe lời của nàng lại ngẩn lên nhìn nàng: “cho hỏi tại sao lại uống giúp ta?”

      _........_oa mắt đẹp quá con ngư màu bạc, đẹp quá , nè nè tóc bạc măt hổ phách này tên này…….. soái nha....nhưng có điều sao thấy yếu đuối dữ vậy?_những người đến đây có ai mà thi, tại sao ngươi lại ngồi kia mà chỉ ngồi đàn thôi, hay, này hay là ta làm bài thơ ngươi nhờ đó sáng tác ra thành nhạc? Được ?

      _ồ………_mọi người bất ngờ bất ngờ nha~ tiểu đệ này trước giờ chỉ biết uống rượu chịu phạt lại bây giờ thi với Lăng công tử nổi tiếng tài hoa, này này có lượng sức mình chứ?

      _ngươi muốn thi với ta?

      _không phải thi chỉ là so tài, nghe Lăng công tử có tài cầm ca, ta chỉ muốn xem thôi._cười bước đến bên bậc đá

      _thật có dịp mới thấy Lăng huynh đệ ra tài, vậy hôm nay mới tận mắt thấy_Sở Dương Thiếu đài những ngồi im mà “nhào” vào góp vui

      _đúng thế…đúng thế_mọi người theo đó cũng cao hứng mà gật đầu

      _..............ân……..tuy nhiên khi ta sáng tác xong đổi vị trí, được hay ? Nhưng chỉ lần so tài cao thấp.

      _ân_tốt thôi thơ nàng biết, nhưng điệu nàng biết, đánh cầm rất dễ đánh với lại trong đầu nàng còn có kho chuyện cùng tiểu thuyết cổ trang để dựng lên nhạc với lại cũng chẳng sao lấy đại chút gì đó của mấy tác giả, mặt dày gọi họ là sư phụ chẳng ai ghi ngờ

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 21: HOA RƠI NƯỚC CHẢY

      _được vậy mời công tử ra thơ_Lăng Lạc Trần nhìn cây đàn rồi đến trước mặt àng ngồi xuống

      _.........._nhìn sao con người này có thể ở đâu “tạ”chỗ đó cũng được nhỉ?_ ừm.._nhìn khung cnahr xung quanh lại nhìn từng tấm màng, Tuyết lại nhớ tới bài thơ của Trần Nhân Tông đọc:

      “Nguyệt vô chiếu nhân vô

      Thuỷ hữu thu hàm thiên hữu thu”

      (Dịch: trăng sáng soi người nhàn nhã, nước mùa thu bào hàm cả trời thu)

      _ừm…….ta nhất thời nghĩ ra có được hay thêm vở?_LẶng LẠc Trần nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, bên cạnh đó cũng kém phần hiếu kì, tuy thế nàng thể nhận ra vì chỉ hơi liếc qua nàng ròi cúi mặt nhìn đàn

      Hai câu của Nguyệt Hoa Tuyết cũng làm mọi người ở đấy biết nên im lặng, họ nghĩ tiểu huynh đệ kia lại giấu tài nghệ của mình. Trong khi đó Tuyết chỉ đưa ánh mắt xa xăm trong lòng lại thầm tha: “Xin lỗi, nhưng thơ của ngài quá hay nhìn khung cảnh thoát ra của miệng”_thật bài thơ này nàng dạo mạng rảnh rỗi có gì làm lại xem chút về thơ hay ý đẹp, bài thơ này cũng chỉ lướt qua hiểu có ai từ nào hay thôi. Nhưng mặc kệ, có sai tối về thắm hương vái tạ tội bây giờ giải vây trước , nghĩ lát lại nhìn về bức màn: “Trần Nhân Tông tiên sinh xin tạ tội.”

      “Dạ khí phân lưu nhập hoạ bình,

      Tiêu tiêu đình thụ báo thu thanh.

      Trúc đình vong thích hương sơ tận,

      Nhất nhất tùng chi võng nguyệt minh”

      (Dịch: Khi đêm chia hơi mát vào bức rèm vẽ - Cây trước sân xào xạc báo tiếng thu – Dưới mái tranh quên bẳng hương vừa tắt – Mấy khóm cây cánh giăng lưới vầng trăng sáng.)

      _........_không gian yên lặng như tờ, ánh mắt đỏ rực dồn về phía người kia, tiểu huynh đệ y phục lam hợp khi bên cùng Lăng công tử nhưng mà tài giỏi này hình như là…….ai.. sao đây tên này vừa nghiệt lại vừa có tài hình như mỹ nam của bọn họ lại xuống rồi, gì chứ tại sao phải nữ nhi?

      “mây lạc về đâu, trăng nối dòng. Mưa phùng giăng lối miệng sao khuya. Gió kẽ lay mình ta lơ bước, chỉ chút đời nhàn nhã chi………)_trong lúc mọi người thưởng thúc hai bài thơ của Hoa Tuyết mới nêu lên, Lăng Lạc Trần chịu thua rơi tay đàn tìm ra thêm bài tốt để đối lại.

      Gì nhỉ, nàng hiểu cho lắm ý tứ trong bài nhạc kia, nhưng hình như có chút bi thương, có chút hối hận cũng như chút gì đó về lòng nhớ quê nhà……..Nàng biết với tiểu tử mới lên 10 giống nàng làm sao lại có cái loại tình cảm như vị hoàng tử nước mất nhà tan kia?(Chạng VẠng: ừm giỏi, thế là bảo hiểu lời hát *<*). Tiếng đàn chấm dứt, Tuyết cũng theo đó hoàn hồn, nè quá hay mới chỉ với mới mấy câu do nàng đọc lên

      _tới lượt ta_LĂng Lạc Trần đặt đàn xuống rồi đứng dậy_cho hỏi tiểu huynh đệ này dùng nhạc gì?

      Tuy bằng tuổi nàng nhưng gì chứ cao hơn nàng cả cái đầu……..ức chế_không cần ta chỉ giống ngươi

      _ân……người đâu_Sở Dương Thiếu tới bên nàng khi nào, lại hô to

      _không cần_Lạc Trần ngắt lời hắn_ngươi có thể dùng đàn của ta

      _....._mọi người hít ngụm khí lạnh này họ nghe nhầm đúng , Lăng công tử chỉ nổi tiếng tài ba mà còn nổi tiếng cầm như mạng, cây đàn của có hay cho người khác mượn ngay cả bằng hữu nhiều năm như ba công tử của đại gia tộc Bạch_Nguyệt_Sở cũng được cham vào bây giờ lại là tiểu tử, khiến người ta nghen đỏ mắt. Nhưng cũng lại ưu ái này cũng đặt nhầm chỗ a~

      _ân, đa tạ_Tuyết cơ bản biết gì về lời hay tính cách kia ngồi vào vị trí của “xăm soi” cây đàn_rồi ta sẵn sàng

      _......_Dương Thiếu cười nhìn hành động của nàng, liếc sang nhìn Lạc Trần, bên kia con người lại phen sửng sốt, Sở Dương Thiếu có tính điêu ngoa, hoa đào nở rộ nhưng chắc chắng bao giờ cười ôn nhu đến bất cứ người nào bây giờ………….ai hôm nay họ gặp ma

      _ừm…._Lạc Trần lại cúi đầu nghĩ nghĩ gì đó lại ngước mắt lên_

      “Rượu nồng chẳng dám say, hoa đâm chẳng dám sầu”

      (dịch: rượu mạnh dám uống, người đẹp dám mơ ước trèo cao)

      _........._con người này…….thay đổi nhanh , mới vừa rồi mang chút ưu phiên về thời thế bây giờ đôi lại “chơi” nàng thế này, “rượu say, người đẹp dám ”, nhớ nhớ gì đó….

      _được hay ta ra vớ tiếp?_LẠc Trần lại ân cần hỏi han, qua khó quá chăng, nàng( Chạng Vạng: hửm, gì sao nhận ra hay dọ?) chỉ là tiểu oa nhi

      _ừm……ta làm được chỉ đợi lát thôi_đưa mắt nhìn về phía cửa, rồi nhòn về cây đàn, ngón tay yển chuyển nhấn lên từng phím đàn thanh du dương vang lên, dạo nhạc sau đó bằng chất giọng lanh lảnh hát khẽ_

      “Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất

      Nhưng khi hoa rơi chỉ sợ héo tàn

      Hết độ rồi hoa mong đợi ai?Hoa trách ai?

      ra hoa chỉ cần người kề bên an ủi

      đời người phải khóc bao nhiêu lần?

      nước mắt mói thôi ngừng rơi?

      đời người phải rơi bao nhiêu lệ

      trái tim mới thôi tan vỡ?

      Khoé mắt em xanh xao tiều tuỵ

      Nhưng ai hiểu thấu

      Lời hẹn ước năm xưa hoàn mỹ

      Giờ như hoa rơi khắp cả trời

      Gió Bắc thổi qua màng sương lạnh giá

      Nhưng ai kề bên an ủi

      Lời hẹn ước năm xưa hoàn mỹ

      Nhưng rồi bao nỗi tương tư lại hoá bụi trần

      đời người phải say bao nhiêu chén

      mới hết biết say?

      đời người phải say bao nhiêu lần

      mới hết sợ bóng đêm?

      …………………….”

      (Hoa rơi_nhạc hoa)




    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 22: NHỚ…………….

      Đêm ngoài trời gió rất lạnh, Nguyệt Hoa Tuyết lại khoác thêm tấm áo lông ngồi bậc thềm. Trăng sáng, mờ mịch, những tầng mây đen trôi lửng lờ, gió khẽ rít qua từng kẻ lá, kéo những thanh của hoa cỏ ban đêm phát ra thanh nghe rợn người, bãi cỏ màu xanh khi sáng toàn màu đen. Đưa mắt nhìn hướng vô định, gian tối xẫm trước mắt, nàng trở về sau hội thi thơ Giác Trưu, trời cũng về nữa đêm, đối với thân phận tiểu thư bây giờ của nàng là điều thích hợp, vì thế về đến nhà lại bị Nguyệt Dương Phù phàn nàng, liếc sang đại sảnh bên trái lại thấy ý cười thầm của Nguyệt Song Song, hình như nàng muốn nổi điên. Khi “bài giảng” muôn thuở kia kết thút nàng lại muốn về phòng mà vào hoa viên phủ, đặt mông ngồi thềm gần đó, người tựa vào thân cột, hít thở khí lạnh lẽo ban đêm cũng có thể mơ màng nhớ tới điều gì đó. điều gì đó trong dĩ vãng mà thể trở lại……………Nhắm mắt, nghe thanh như u như uất, như gần như xa ở ngày đêm ở đại lục này, bao lâu rồi nàng sông với cuộc sống tiểu thư quên mình chính là sát thủ, bao lâu rồi nàng vẫn thể quên cái vị tanh tưới nhưng……….rất ngọt của máu người?...............Cái lạnh ban đêm lạnh, lạnh như cái lạnh ngày hôm đó khi gặp Khải, khi tuyết rơi đầy đất, tạo thành cái mảng lớp đường dày đặt, cái lạnh đó rất lạnh, lạnh như con dao nàng cầm tay lúc đó thấm đẫm máu, lếch thân từ cái hố nghĩa địa trở về đường lớn………………Lúc đó nàng biết có bóng người sau thân cây nhìn thấy mọi hành động của nàng, ta chỉ im lặng theo sau nàng……………. tuần sau, trong hội lại vang lên thông tin có thành viên mới tham gia còn nghe đâu rất được cha nàng_người đứng đầu thế giới ngầm tin tưởng. Chính nàng biết được tin tưởng của cha nàng rất khó, nhưng nếu là nàng thấy hiếu kì, rồi cuộc chiến lại diễn ra ở khu nghĩa địa nào đó nơi đó nàng , đánh nàng chỉ né, sau đó lại kè kè theo nàng gọi nàng là lão đại……………………._nghĩ đến đó cho nàng cảm giác ấm áp ở đâu đó trong ngóc ngách nào đó tại nơi lồng ngực, đó là lần đầu tiên nàng gặp được Gia Khải, cũng chính vì đó mà mọi chuyện bắt đầu……………………

      Xào xạc xào xạc, lá khô bị gió kéo lay chà lên mặt đất gây tiếng động làm nàng giật mình “tỉnh mộng”_ “hazi………xem kìa lại nghĩ nữa rồi……. nực cười……..”_lắc đầu rồi quay lưng đứng dậy hướng về phía phòng mà rời , nàng nên tắm rữa sau đó nghỉ sớm thôi, ngày mai biết có cái gì lại đến với nàng.

      Sáng buổi sáng tinh mơ, nắng lên rất ấm, chỉ mới đầu đông mặt trời cũng lặn mất dạng, Tuyết nằm giường cuộn tròn chăn, ôm giấc mộng ngàn vàng của mình mà khoé miệng nước bọt rơi ra cũng chẳn thèm quan tâm( Chạng Vạng: hazi……….mất hết hình tượng muội xây dựng cho tỷ bấy lâu TT~TT). Thường ngày nàng bị CỬu Nha kéo chăn hất tung nàng dậy, vang xin khóc lóc làm cho nước mắt nước mũi trào hết lên mặt nàng đến khi nàng chịu dậy mới thôi, hôm nay Tuyết muốn ngủ tới trưa, muốn bất kì ai làm phiền, nên cố gắng riết chặt mềm ấm, cuốn nó thành con sâu to tướng nằm giường(Chạng Vạng: trời ơi là trời! Còn ra thứ gì nữa!!! TT~TT stop stop tỷ mà làm nữa muội cho nam chính chết luôn……….nhớ bút mực vô tình………./ NHT: được được, cấm dùng……./ Chạng Vạng: ^.^ vậy mới ngon ^.^)

      --------------------Đại sảnh---------------

      _cha gọi con_Nguyệt Hoa Tuyết đứng giữa sảnh cúi người hành lễ, lão già rảnh rỗi nhanh ta còn việc phải làm muốn ở đây nghe ông giảng đạo

      _Tuyết nhi ngồi !_Dương Phù nhìn con lại có cảm giác xa cách, thử hỏi người vợ quá cố của ông có hay buồn?

      NGẩn đầu nhìn cha nàng, rồi quay về vị trí ngồi xuống, nhìn trong đại sảnh có ai cũng có, thiếu người, chính giữa lại là mấy cái hòm to to kết vải đỏ, nè cầu hôn ai nhỉ? chẳng quan tâm, tốt nhất nên có bất cứ chuyện gì khó dễ cho nàng, sau lại ngồi thản nhiên uống trà. NHìn hành động lạnh nhạt của thất muội Nguyệt Phong lại cười khẽ, còn Nguyệt Tịch- Ngâm lại che miệng bàn tán gì đó. Bên đối diện lại là những bộ mặt chờ mong xem kịch vui sắp tới, nhưng gì chứ, cái gì mà nhìn nàng hoài vậy? Ngay sau đó nàng biết …………….

      _mọi người có mặt đủ mời Sở công tử_một nô tài đứng sau bức màn khẽ đưa tay mời về phía đại sảnh

      SỞ Dương Thiếu từ bức màng bước ra vẫn tóc đen vẫn trang phục màu trắng nhưng tóc được búi gọn, từng bước từ của vào đại sảnh ra tay cúi người khuôn phép chào: “Sở Dương Thiếu gặp qua phủ thừa tướng, mọi người khoẻ”

      _SỞ công tử cần khách sáo mời ngồi_Dương Phù nhìn qua nàng rồi sai gia nhân đem ghế cho hắn_hôm nay biết Sở công tử đem sính lễ đến nhà ta làm gì a?_nhìn các rương gỗ to giữa sảnh, lão bảo đem tới nhà nha~

      _thừa tướng, sính lễ đến tất nhiên là hỏi cưới_Dương Thiếu đứng dậy cúi người với vẻ thản nhiên cười

      Ngồi nhìn nhâm nhi tách trà, lắt lắt mặt nước sóng sánh bên trong, ra chuyện này, đám trẻ ở đại lục này cũng lớn nhanh a~ mới 13 14 tuổi đòi cưới con nhà người, hazi………cưới xong các ngươi cạp đất ăn a…….nếu như nhà ngươi giàu xem như ngươi có chơi bời như thế ? Hazi……….mà liên quan, mau kết thúc ta tìm đường trốn chơi nữa……..

      _à………….vậy biết Sở công tử thích nữ nhi nào nhà ta, bọn chúng đều đến tuổi cập kê……..ta…….._Duong Phù tỏ giọng áy náy, nhìn ba nghịch tử của ông xem bày ra trò gì, hình như có cảm giác tốt, Nguyêt Phong cùng Ngâm-Tịch bọn chơi trò gì a, lão già rồi quản nổi đâu

      _tuổi cập kê tại hạ có thể chờ, Tiểu thư tại hạ ái mộ từ lâu là Nguyệt Hoa Tuyết tiểu thư………….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :