Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 13: HỘI GIÁC TRƯU

      Đoán nhận ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Thiên Di, nàng khó chịu thức ăn mới bỏ vào chén lại muốn dùng đũa sôi ra, những chuyện khác nàng có thể nhịn được làm ơn chuyện nhìn người ăn ngon lắm sao?

      _công tử có chuyện gì sao?

      _à… …_vì nhất thời muốn nhìn nàng, có cảm giác nàng rất quen a, bất giác lại đưa ánh nhìn thất lễ như thế_chỉ là nàng giống với người ta từng gặp nơi nào đó

      _........_miếng cơm với vào cổ lại bị chặn lại cố gắng hết sức mới nuốt được cho trơn tru, mà vẫn giữ nét điệu bình thường nhất có thể, nhìn cười cười_trên thế gian việc người giống người là chuyện bình thường có nhẽ công tử lại nhìn nhầm ta với ai đó rồi_làm ơn cho ta ăn bữa ngon lành có được hay ?

      _à, có lẽ là thế thất lễ_Thiên Di nhìn nàng lát rồi lại tìm chủ đề khác với Nguyệt Phong

      _Tuyết nhi, muội thấy Thiên Di ca thế nào?_Nguyệt Tịch cười cười ngắm miếng thịt bỏ vào chén nàng vì ngồi bên cạnh nàng nên nhìn nét mặt ngợn nước khuôn mặt nàng, mỗi ngày cảm thấy nàng càng khác

      _thế nào?_nghiên người nhìn ông thích trêu người của nàng_nói được a~

      _thì có thể xứng đáng trở thành phu quân tốt?


      _Nguyệt Tịch_Nguyệt Phong sau nghe xong lại nhăn mặt nhìn , đệ đệ của càng ngày càng nham hiểm

      _à chuyện đó hả?_ra bộ như vở lẽ, nhàn nhạt ngắm ít đồ xào bỏ vào chén Nguyệt Tịch, rồi quay sang Bạch Thiên Di vờ như ngắm nghía_ừm tốt honaf hảo trở thành phu quân tốt nha, những thế còn thành người cha tốt nữa_nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Bạch Thiên Di, nàng nên đùa nữa rồi dù sao cũng là nam nhân_nhưng huynh định chọn cho ai? Nha tỷ tỷ hình như cũng đến tuổi cập kê a còn bát muội còn đợi sáu năm nữa………

      _Tuyết nhi nháo nữa_Nguyệt Phong lên tiếng, nếu cha tức giận chỉ sợ đỡ nổi giúp nàng mất, liếc sang cha nhưng mặt ông vẫn ăn ngon yên giác và còn có chút tức giận khoé môi còn kéo lên nữa kìa, mới thở hắc ra

      _haiz….ngược lại muội lo cho các huynh nha~ nếu nhị huynh cùng tam huynh chỉ năm nữa vậy đủ tuổi trưởng thành huynh đấy đại ca_ngắm miếng thịt bỏ vào chén Nguyệt Phong_các huynh định chừng nào đưa tẩu tẩu về cho muội đây?

      _hahahaha….thôi các con định trêu muội đến khi nào? Ăn khôn khéo làm chính mình xấu mặt_Nguyệt Dương Phù đợi đến những người còn lại nữa ông mới bắt đầu góp vui_nếu lát nữa khéo lại luyên luỵ về lỗi gì của ta mất, ngay cả Nguyệt Ngâm vô tội.

      _cha con có, tam ca muội trêu huynh_vẻ mặt phụng phịu níu áo Ngâm ca làm nũng, trong các ca ca nàng lại thích người ca ca này nhất

      _Tuyết muội ta biết muội làm thế_Nguyêt Ngâm cười xoa đầu nàng, thích đứa bé này nha, ngay cả Thư Thư cùng Song Song lại thấy cảm giác gì

      _nè nè_hai huynh muội thôi từ đâu sinh ra chuyện ta trêu thất muội chứ, còn nữa Tuyết nhi muội bất công_Nguyệt Phong lại chán nản nhìn muội muội của mình bị tên tiểu tử kia cướp mất

      _thôi thôi có khách ở đây các con như đứa trẻ mất mặt

      _không ngôi nhà tuyệt ấm áp_Bạch Thiên Di cười tư nhìn Tuyết_thất tiểu thư rất thích đùa nghịch, cũng rất trong sáng, khung cảnh này làm ta cảm thấy như trong người nhà

      _hahahaha…….Bạch công tử quá khen rồi, hôm nay cao hứng mời công tử ở lại dùng bữa_Dương Phù lòng thầm vui, con bé càng lớn lại càng giống tính tình của mẹ nó, lại thấy gia đình được hạnh phúc như thế này xem như ông mãng nguyện

      _À đúng rồi mời huynh ở lại dùng bữa đến chiều lại cùng huynh đệ ta đến hội_Nguyệt Ngâm chuyển mắt sang cười với Thiên Di

      _Hội?_Nguyệt Hoa Tuyết nhìn đại ca nàng, hội gì, nàng có thể ?

      _muội có điều biết đó là hội Giác Trưu do đại ca cùng Thiên Di và Sở công tử tổ chức_Nguyệt Ngâm ôn tồn giảng giải_cách ba năm lại tổ chức lần…ừm…hình như năm nay có Lãnh Lăng Vân

      _ừm…nghe ta đàn rất giỏi, hôm nay huynh muốn biết tài nghệ của ._Bạch Thiên Di tiếp lời

      _oa…cho muội theo với_nói đoạn lại liếc mắt nhin cha nàng, thấy ông ý kiến nàng tự tìm đường theo

      _không được hội chỉ cho nam nhân đến nữ nhân hay chăng muội đến xem

      _Hội chỉ có nam tử đến dự, nữ nhi lại ít khi tới, đa phần là….._Thiên Di đoạn bỏ lỡ, “tới đó nữ nhân chỉ biết liếc mắt đưa tình phiền toái” dám ra a~

      _......_ánh mắt có chút trùm xuống nghĩ ngợi, đây ;à cơ hội tốt để nàng tìm bằng hữu a, vừa rồi còn nhức đầu bây giờ có “của chùa” có đứa điên nhận, với lại tháng đúng hơn tháng mười ngày qua lại trong phủ cũng có ra ngoài, nhân tiện cũng ra ngoài chút chắc tốt hơn cái việc phải nhìn “mặt người” mà tránh né, rồi lại nhớ đến chuyện đó. Lát sau lại ngước lên nhìn về phía Phong ca_nếu các huynh cho muội cùng tất muội có cách làm phiền đến các huynh, cùng lắm chỉ nhờ nhị ca cùng tam ca chiếu cố chút a

      _nhưng chuyện này….

      _thôi thôi, nếu thất muội các con muốn hãy cùng , lâu nó chỉ biết quanh quẩn trong phủ khéo lại trở thành kẻ khờ mất thôi_nói đoạn Dương Phù lại quay sang với Thiên Di_giờ cũng trưa nếu Bạch công tử khách sáo xin mời ở lại đàm luận với các đồ nhi, còn ta nên mau mau vào triều chỉ sợ hoàng đế tuổi kia vỡ trách

      Ông cười đùa rồi đứng dậy khẽ cúi người, ngược lại Thiên di cũng đúng lên hành lễ cúi chào ông, sau đó ông xoay ngót trở về phòng chuẩn bị cho buổi triều hôm nay.

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 14: Bạch_Nguyệt_Sở

      Sau bữa sáng, nàng vội quay gót rời , có các huynh cũng chẳng cản được nàng, để mặt họ chuyện nàng nhanh trở lại phòng thay bộ trang phục cùng trang sức đầu, sau đó lại gọi Cửu Nha đem nước ấm tắm. Trang phục cổ trang qua rườm rà ngay cả buổi sngas đẹp trời của nàng cũng phải toát mồ hôi khi “vát” cả tấng vải cùng vàng bạc lên người mình, cái này chỉ sợ nàng chết vì hại mà chết vì vàng bạc (bị đè chết í mà ^.^)

      _tiểu thư, em nghe các nô tì trong phủ nàng muốn tham gia hội Giác Trưu?_Cửu Nha vừa mặt trang phục cho nàng vừa tò mò hỏi , kì quái tiểu thư nhà nàng có biết văn thơ đâu lại đòi , với lại nàng là nữ nhi mà, chẳng nhẽ tiểu thư lại động xuân rồi( Chạng Vạng:làm ơn tỷ ấy chỉ mới 10 tuổi lấy đâu ra xuân tâm)

      _nha…em nhắc ta mới nhớ, ừm mau chuẩn bị trang phục nam nhi cho ta còn nữa á, phải là trang phục thư sinh nha (Chạng Vạng: ủa nam tử ở đó mới 10 tuổi cũng có trang phục thư sinh sao?/ NHT: biết đâu cứ sai, có lấy thôi thuận miệng ấy mà, còn này nha ta vô can*phủ phủ tay*)

      _tiểu thư yên lành sao phải lấy nam trang?

      _người nhiều chuyện mau !!!_phất phất tay nàng lười giải thích


      Trong khi chờ nàng (Cửu Nha) chuẩn bị nam trang, nàng (Nguyệt Hoa Tuyết) rời phòng tự nhiên nàng muốn tới ngắm những giọt sương sớm cánh hoa ở khu vườn kia trong sân viên phủ, sao nhỉ? Những giọt sương sớm đọng lá cùng cánh hoa là những bức ảnh đẹp nhất khiến nàng có thể nhớ về thế giới trước kia chút, cũng có chút gì đó nhớ đến hắn_tên đần nào đó. Tự nhiên nàng chính nàng lại cảm thấy nực cười, từ miệng gọi được gặp lại nhưng cuối cùng sao? Lại là chính nàng nhớ tới . Đứng trong bãi cỏ xanh mát buổi sớm ban mai, hai bên bờ tương là những dãy tuyết dày cộm được nô ta trong phủ quét qua tấp lên đó, gió mùa thu khẽ lay, phút chốc lại rùng mình, mùa chuyển, cái nắng cuối cùng khi nàng qua tới thế giới này là ánh nắng bỏng rát cả da thịt, nhưng bây giờ lại cảm giác ánh nắng chỉ còn hương vị ấm áp như dư vị mùa hạ còn đọng lại ở nơi nào đó, phía xa xa những chiếc lá vàng theo mùa lại rụng xuống nền đất đó lại có vài ngọn cây hoa màu tím xanh rợm dùng dây leo bám víu lấy thân cây to chắc, tạo thành lớp áo màu lục cho thân cây, lại bên kia là những đoá hoa màu nàng yếu ớt nở muộn, như sống mãnh liệt nào đó để lại. Đúng thời gian cảu vũ trụ và con người hoàn toàn khác nhau, có hay chăng là cái vô hạn và cái hữu hạn nào đó nó lại bao bọc vào nhau tạo thành sống, như hai cái mặt trời kia thay phiên nhau lần lượt chiếu rọi cho đại lục này, như cái mùa xuân bé của nàng tồn tại góc , tồn tại tâm hồn của nàng gửi ngắm vào nó, nàng chắc cái kia có trong sáng hay nhưng nó lại là vùng trong khu vườn nơi phủ này. Từ khi xuyên qua nơi này nàng có ý định tự lập nghiệp cho chính mình, chỉ là cuộc sống tiểu thư an nhàn cùng ngắm hoa và trăng lo ăn mặc, nhưng sao với suy nghĩ tìm bằng hữu nàng liền có cảm giác dự định ban đầu ngày xa, nàng nên làm gì đây?

      _thì ra nàng lại thích hoa sao?

      Tuyết giật mình quay sang giọng , chủ nhân giọng khi nào đến gần nàng như vậy còn cả chỉ cách tới hai bước chân, nàng quá bất cẩn rồi chỉ mãi suy nghĩ quên có mặt của hắn_Bạch Thiên Di

      _Bạch công tử đây chỉ là thú vui

      _thì ra nàng là thất tiểu thư của tể tướng Nguyệt Hoa Tuyết

      _ ý của công tử là………_nàng cảm thấy mờ mịch về câu kia

      _thật có duyên, như nàng “có duyên gặp”_ Bạch Thiên Di tiến đến bên cạnh nàng, dù nàng vẫn là oa nhi lên mười nhưng trong lòng quyết định từ khi hôm đó….( Chạng Vạng: cái này có nên gọi tiếng sét ái tình ta?????? ^.^)_không ngờ nàng lại gần đến như thế?

      _ngươi biết?_theo lời vẫn nhận ra nàn dù nàng có cải trang đến xấu xí hơn nữa_ngươi cần gì sao?

      _ta hiểu tại sao từ đầu nàng nên

      _tại sao ta phải cho ngươi biết?

      _........._đúng có quyền bắt nàng cũng như nàng có nghĩ vụ đáp ứng thành trả lời hắn_nàng muốn tìm hiểu gì về ba dòng họ sao?

      _Ân_nếu đề cập nàng cũng nên im lặng, nàng cũng muốn hỏi khi lần gặp mặt, dù sao đó cũng chính cơ hội nàng tìm hiểu thêm về ba gia tộc Bạch_Nguyệt_Sở này, chừng lại nắm chắt mấu chốt_người muốn báo đáp ta là ân nhân người

      _ân_dù ngờ vực nhưng vẫn gật đầu, muốn biết con nguwofi trước mặt kia có suy nghĩ gì_nàng muốn ta làm gì sao?

      _nói cho ta biết quan hệ của ba gia tộc

      _nàng nghi ngờ gì về mối quan hệ đó?

      _ta nghi ngờ chỉ muốn biết thôi..

      _ừm ba gia tộc Bạch (ta)_ Nguyệt (nàng) cùng Sở liên kết với nhau từ thời rất xưa, đến nỗi chỉ có sách vở chứng minh được, với lại dùng tính vật để trao đổi. Ba gia tộc từ xưa qua lại với nhau về quyền kinh tế lẫn mối thân giao, tổ tiên cùng con cháu kế thừa dòng họ luôn luôn giữ mối giao hoà lẫn nhau, cùng chung tay xây dựng lực lượng ngày hùng mãnh, với thế lực đó ngay cả đức vua cũng nở 9 phần…

      _vậy vua sợ lung lay chức vị mà giết người sao?

      _đúng như thế ai cũng sợ chức vị của mình bị lung lay bị làm phản bay bao nhiêu mưu bao nhiêu kế dừng lại, tuy nhiên đối với ba giòng họ mạnh nhất đại lục này khác, cả ba tuy rất thân thiết với nhau nhưng về phương diện và chí hướng lại khác nhau nên ít ai cảm thấy có điều gì an toàn với ngôi vị của mình

      _giống như ngươi vậy ba dòng họ lớn rất có thể bị tan rã sao, chí hướng khác nhau, chuyên tay khác nhau vậy làm cái gì giữ được mối quan hệ tới bây giờ?

      _ừm tuy chí hướng khác nhau, cùng cách suy nghĩ nhưng chẳng gia tộc nào ngu ngốc đến nỗi muốn tách riêng lẽ đẻ tự đối đầu với binh địch cả, với lại ai mà ngốc khi muốn rời khỏi vị thứ cao nhất trong đại lục này chứ.

      _......._ba gia tộc, ba chí hướng khác nhau, ba cách nghĩ khác nhau, nhưng lại thể chia rẽ cũng chẳng có dòng tộc nào muốn giành ngai vàng, với thống trị của chính mình bị vàng bạc làm loá mắt là chuyện đương nhiên nhưng họ thế, ngoài ra còn rất thân thiết với nhau a, chút hiềm khít nào sao? Có đáng ngờ quá đây? Nhưng chuyện như đùa, chỉ thông qua lời Thiên Di nàng tin, vì tháng qua nàng cũng ngồi dưới gốc cây nghe lén cha nàng cùng các huynh nghị luận, với tiếp thu “điệp viên” của Cửu Nha nàng tin rằng cả ba gia tộc này cũng có chút rạn nứt

      _Hoa Tuyết nàng nghĩ gì? Hoa Tuyết.._chạm vai nàng cứ nhìn bộ dạng trầm ngâm chuyện của nàng khiến cảm thấy yên lòng hơn ít nhất nàng nháo khắp cả kinh thành làm trò chơi, nhưng khi nàng nghĩ lại sợ cảm giác đơn nào đó bao bọc xung quanh nàng. Quý như lúc nãy, nàng trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó ngay cả đến gần dù tạo ra tiếng động mạnh cũng biết

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 15: GIẢ TRAI CHƠI HỘI

      _Hoa Tuyết nàng nghĩ gì? Hoa Tuyết.._chạm vai nàng cứ nhìn bộ dạng trầm ngâm chuyện của nàng khiến cảm thấy yên lòng hơn ít nhất nàng nháo khắp cả kinh thành làm trò chơi, nhưng khi nàng nghĩ lại sợ cảm giác đơn nào đó bao bọc xung quanh nàng. Quý như lúc nãy, nàng trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó ngay cả đến gần dù tạo ra tiếng động mạnh cũng biết, nếu ngày nào đó người tới phải mà là người có ý xấu vậy làm sao?

      _à….hả?....à…ta sao. Ta hiểu rồi_nàng lại suy nghĩ qua nhiều rồi như người thất thần thế này biết chừng nàng chết sớm mất, ngước mắt nhìn hắn_Bạch Thiên Di người có nhã hứng cùng ta dạo vòng trong hoa viên phủ?

      _Ân, ta có hứng a_nở nụ cười tươi như hoa xoay người nhìn về phía xa xa_vậy nàng dẫn đường

      _ừm…

      Nàng bước tới gần , dẫn đường nhưng vẫn sóng vai nàng, nhìn ngắm khắp nơi trong khu vườn, sau đó lại ngâm vài bài thơ tả loài hoa. Nàng phải công nhận thực tài, tất cả các loại hoa trong vườn dường như đều biết tuy chỉ có mấy loại thảo dược quý lại cách nào đọc tên được. Thơ của có chút hiên ngang của người hùng, có chút phóng khoáng cũng có chút hừng hực như lửa, có thể sau này còn đúng là vị tướng tài ba a, ngoài ra còn văn võ song toàn. những thế sau này lớn lên còn là soái ca nha, nhìn xem nhìn xem mới 14 tuổi lại có vẻ ngoài chết người kia; làn da hơi ngâm đen, mày kiếm, mắt đen sáng như sa, mũi cao thẳng, màu tóc đỏ….; xem xem vẻ đẹp này có chút chết người , vị tướng oai hùng với cái vẻ cao ngạo kia nhìn xem có hay nữ nhân “chết” như sao?

      _Hoa Tuyết mặt ta dính gì sao?_cảm nhận được ánh mắt của nàng nhìn , lúc ngắm nghía chậu hoạ đặt xuống vô ý sờ tay lên mặt mình_tại sao nàng lại nhìn ta như thế?

      _ừm có, bây giờ có rồi_Tuyết cười lắc đầu cũng tại nàng hại , có biết tay dính đầy bùng đất như thế_tay ngươi dính đầy đất lại sờ lên mặt chỉ sợ thành mặt mèo rồi..hihihi

      _....._hắn cứ đứng đó ngơ ngác nhìn nàng cười còn để cả khuôn mặt lau

      _đùa thôi, đừng đứng thần người ra đó, dùng khăn tay lau đi_nàng đưa khăn tay cho rồi quay sang nhìn chậu hoa, nó có màu trắng rất đẹp_

      “Trinh trinh bạch bạch-Bách nguyệt toả hương

      Cửu thập như vũ-Nhất thập như say”

      (chạng vạng:muội hiểu đâu, đừng bảo muội dịch ý tứ trong đó. Mà đúng có ý gì nhỉ?)

      _ta ngờ nàng biết làm thơ

      _ân chỉ là tuỳ tiện thôi, dù sao ta cũng thích màu tím hay đen hơn nhưng loài hoa này có hương khác lạ nên có chút hứng thú.

      _ân, dù gì đó cũng là bài thơ hay, loại hoa này có lá mỏng manh nhưng lại xếp chồng nhiều tầng đúng là như vũ, mùi hương đúng là như say

      _ngươi phải cùng chuyện các ca ca ta sao? Sao lại xuất ở đây, à với lại còn nguyện ý dạo cùng ta?

      _lúc nảy vì các huynh muội phải giải thích với lục tiểu thư cùng bát tiểu thư nên ta nhàm chán dạo quanh nơi này tìm thú vui ngờ gặp nàng

      _giải thích?

      _Ân, ta nghe loán thoáng hình hai tiểu thư cũng muốn theo

      _...._thì ra lại thấy người trước người kia theo sau (ngữ điệu như lời châm chọc “bắt chước”)

      _lúc này nàng nàng có biện pháp tham gia hội có hay cho ta biết ít?

      _cải trang nam tử cùng tham gia hội thơ

      _nàng sao? Như thế sợ tốt

      _có gì tốt, cho ta biết mỗi năm quy định của hội thơ như thế nào thôi, đó cũng chính ta hướng ngươi đa tạ

      _Ân cần, thể lệ tham gia rất đơn giản, chỉ cần thả chiếc bình sứ theo dòng nước xoáy khi bình sứ dừng nơi nào nơi đó để cho người tham gia viết bài tuỳ theo cảm hứng, tuy nhiên nếu trong vòng thời gian nhất định thể lam bào thơ bị phạt kín rượu

      _Ân vậy chắc chiếc bình chỉ dừng lại chỗ ta, nếu tính theo hì chiếc bình đó nhiều nhất chỉ làn dừng nới ta tại(ngồi), vì vậy cần khuyên ta nha. Ngươi cũng nên quay về ta còn số chuyện phải làm ta trước a

      _Ân gặp lại….

      chưa hết nàng khuất bóng, bất giác nhận ra chiếc khăn của nàng lúc nảy chưa trả lại, khi nhận ra mới biết khăn mỏng bị làm bẩn đến thê thảm được thôi để đến khi về giặt sạch rồi lại trả nàng……(Chạng Vạng: phải chứ, đây hình như là hành động của người con tại sao mỹ nam này lại nhận - -///)

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 16:

      Trưa mặt trời rơi đỉnh đầu, nàng muốn ra khỏi phòng, trong phòng lại tránh được ánh nắng, ngay cả cơm nàng cũng chẳng buồn ăn. Ngồi giường nhìn bộ trang phục mà Cửu Nha đem tới nó khá rộng buột nàng phải thay đổi, thế là may may giá giá, ngồi cả canh giờ cuối cùng mới hoàn thành, vệt mồ hôi trán thở dài. Cửu Nha đâu mất rồi lại vứt nàng ở đây, với cái bộ trang phục cổ trang này, haiz nếu thế giới tại có hay nàng trở thành cosplay……

      _daaaaaaaaa…..chán lắm_vươn vai vứt bộ trang phục kia ra bên, nằm sấp giường như con mèo lười, nhanh chóng rồi chìm vào giấc ngủ

      …………………………………………………………………………………………………………phân cách………………………..

      _tiểu thư…tiểu thư… đại thiếu gia cùng tam thiếu gia đến….tiểu thư…tiểu thư_giọng Cửu Nha rất ni non, trời ạ cả ngày trời tiểu thư khi nào cái tính xấu ngủ nướng

      _................

      _tiểu thư người mau dậy nô tì và ạ, tiểu……

      _được rồi đề ta_Nguyệt Phong đưa tay cản lại gọi ngày trời muốn gọi đến khi nào

      Tay vừa định mở cửa, cánh cửa bật ra, mỹ nam tóc hồng búi ngọn, áo trắng da trắng mịn bước ra

      _ngươi……………….T….Tuyết nhi?_hắn giật mình sao lại trong phòng tiểu muội lại có nam tử nhưng nhìn kĩ rất giống thất muội đến chín phần nhưng Tuyết có cái bớp bên trái khuôn mặt…..

      _.........._Cửu Nha đứng bên than thầm, tiểu thư nàng muốn là làm suy nghĩ gì hết xem xem, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia thế nào

      Trước mặt nàng là hai nam tử điển trai đứng như trời trồng nhìn nàng mồm có thể mở lớn chút, nè nếu hình tượng này bị các nữ tử khác nhìn thấy có hay ngất .

      _đại ca, tam ca cso cần phản ứng thái quá như thế ? Nhìn xem mất hết hình tượng.

      _à…..ừm……..muội nha lúc nào lại thay đổi, thay đổi quá nhanh đi_Nguyệt Phong ổn định lại tinh thần lựa đề tài

      _Tuyết nhi cái bớp….._Nguyệt Ngâm tới nâng mặt nàng ngắm nghía, phải sao tại sao lại…. còn dấu vết

      _ừm………để sau vừa vừa cả buổi trời ắc các huynh chờ lâu thôi, lại muộn giờ của huynh, chẳng phải hôm nay huynh là người tới sao?_lắc đầu tới kéo tay Phong ca , ngoãn đầu nhìn Cưu Nha có í cảm ơn, nhờ nàng mà kéo được ít thời gian để nàng(Hoa Tuyết) chuẩn bị.

      ……………………………………………………………………………………………………..phân cách…………………………..

      _nha thứ kia là gì?_hứng thú nhìn trái được bày sạp gỗ, đường phố náo nhiệt nha, nhưng thứ lạ mắt lại làm nàng thích hơn

      _Này, này Tuyết nhi muội dừng lại đại ca của muội chóng mặt chết rồi_Phong vừa kéo tay áo nàng, mong nàng dừng ngay loại hưởng thụ kia lại, cả con phố từ nảy đến giờ như bị nàng nháo tung lên rồi.

      đường lát gạch, lần đầu tiên nàng nhin thấy phong cảnh của phố xá trang, còn đẹp hơn cả truyền hình, ấn tượng đầu là sầm uất; kẻ mua người bán sầm uất; thứ hai lại kì quái; con người ở đây sử dùng loài thú kì quái để duy chuyển, các loại thịt trông rất lạ mắt, loại trang sức ngay cả loài thú cưng như thịt mỡ cũng được bán ở đây; cuối cùng lại là kì thú; mội món ăn trái cây, ngay cả món chế biến trùng chút nào trong phủ cũng như tiền kiếp nàng biết, từ đó nàng rút ra được kiến thức cùng loại thẩm mỹ ở đây hoàn toàn giống chút nào với trái đất.

      _ca cái kia là gì?_kéo kéo tay áo Ngâm ca chỉ vào nó, lúc nảy là nàng đùa nghịch nhưng bây giờ là nàng có thể ăn nó sao?

      _Ân…_nhìn đưa muội muội Tịch lại thở dài, dù quấy, dù nháo, dù cường đại như thế nào muội vẫn là oa nhi chưa hiểu chuyện đời_nào huynh giúp muội?

      _cái kia_nàng chỉ tay về phía sạp chứa đầy trái kia

      _cái này là tứ tiêu, khi ra có màu vàng, khi chín lại màu lục, bên trong lại có tứ sắc hạt, khi bỏ vào miệng lại giòn tan, loại quả khá như hạt tiêu

      _Tuyết nhi muốn sao?_Phong nữa quan tâm đến thú vui của muội muội

      _ca mua cho muội_Ngâm cười lại xoa đầu nàng, tiểu muội của thay đổi đúng thay đổi rất nhanh, trong lòng cảm thấy loa lắng, nhưng khi nàng cười chuyện vui vẻ như thế………từ ngày đó đại ca cũng cười nhiêu hơn ngay cả nhị ca ít của cũng vui vẻ lại có khi còn như biết mệt,………thấy vui

      _Ân ca ca…………….

      Sau khi được “quà” Tuyết chịu yên ổn theo chân các huynh nàng tới lễ hội, nàng hay biết từ khi ra khỏi phủ tới giờ ánh mắt luôn chăm chú nhìn nàng, có ngạc nhiên, có kinh hỉ…..Lễ hội được tổ chức ngọn đồi sau thành, đường lại được lát đá lớn, bước lên từng bậc than cấp, nơi nghĩ chỉ có yên ắng lại náo nhiệt đến như vậy đa phần là các thư sinh tụm năm tụm ba chuyện, người biết đàn lại chơi đàn người hay vẽ lại tìm phong cảnh nào đó non sông hữu tình cùng thi, nơi này lại có đá có thác có hoa có cỏ, mọi thứ như bước tranh phong cảnh vẽ tỉ mỉ. Đẹp đến thể hình dung, gió hiêu hiêu thổi lướt qua tóc, giật mình nàng như có cảm giác ai đó nhìn nàng.

    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 17:

      Đưa mắt khắp nơi, bắt gặp Bạch Thiên Di ánh mắt đó sao? Ánh mắt của nàng chạm vào , có hơi cục mi rồi quay sang nơi khác, mặt lại thấy tầng mây đỏ rất nhạt gò má . Nhìn bộ dạng như nàng dâu bị tướng công bỏ rơi, nàng thề nàng chưa làm hay gì khiến có điệu bộ đó nha, nhưng có điều nàng lại thấy giống, cái nhìn của Thiên Di đúng lắm…….

      _Tuyết nhi, cùng Ngâm, Tịch tiếp đi_Nguyệt Phong chạm vào vai nàng_có việc cứ hỏi bọn . Ta cùng Bạch công tử có chuyện trước

      _Ân ca, yên tâm ta náo?

      Nguyệt Phong xoa đầu nàng rồi sùng Thiên Di rời . Nguyệt Tịch cùng Nguyệt Ngâm đưa nàng tới chào hỏi các bằng hữu của họ, và giới thiệu nàng là tiểu đệ mới kết thân. Nàng cũng chẳng có ý kiến, tại nàng muốn rước phiền phức vào mình. Nàng để các huynh chuyện, mình lại quanh vòng, ở đây cũng có các nương đều đến tuổi cập kê, chỉ đến để “đưa tình”_dù sao nơi hội thơ này cũng là ong bướm đưa duyên. Thác nước chảy trắng xoá bọt, bên cạnh là những chiếc bàn gõ còn thơm phút đặt gần đó, bàn lại là giấy trắng, cọ, cùng nghiên mực, thỏi mực đen bóng còn phản ra mùi hương rất thơm(loại mực tốt). Hội thi này tâm trung rất nhiều thiên tài trong đất nước, bên kia nàng lại nghe loáng thoáng có người chuyện:

      _thật hôm nay lại là vị công tử nào được nhất thi(thơ) đây?_nam tử ăn mặt thư sinh trang phục lục lại mở miệng


      _ta thiết nghĩ là Sở công tử, mùa trước chẳng phải lại đứng đầu bảng sao, ngươi xem đại lục này có ai tài hơn hắn_nam tủ khác đứng bên cạnh chen vào_hôm nay dường như có Lãng Lăng Vân tham gia.

      _ngươi đúng, Lãng công tủ cũng chính là người tài xem người đó giành giải?_nam tử thứ ba chen vào(Chạng Vạng: trời ơi, mấy ông này là tám chợ được nhỉ? - -///)

      _Ừm Lãnh Vân tuy tài có tài nhưng tính tình lại ít , còn cả dời luôn ôm cây đàn bên cạnh công danh cũng có, với lại họ cũng là bạn thân việc tranh giành giải thưởng khả năng xảy ra nha~

      _Ân…….xem ra hôm nay có chuyện phải xem, ta tham gia chỉ góp chút tài…………….

      là, nàng muốn nghe trộm nha, tại bản tính sát thủ biết khi nào lại tu luyện luôn cả các giác quan của mình, cũng đúng như thế nàng mới biết phản bội của Yến Tử(muốn biết xem chương 1). Nghe qua lời nàng thấy hứng thú với con người gọi là Lãnh Lăng Vân kia, là người như thế nàng muốn kết giao thâm tinh a, biết chừng sau nay lại giúp nàng yên ổn làm tiểu thư nha, với lại tên họ Sở kia sao nàng cứ liên tưởng loại nhân vật Sở Khanh trong “Kim Vân Kiều truyện” nhỉ, muốn biết bộ dạng ra sao nha. Tìm góc khuất an an tỉnh tỉnh nghe chuyện đời, nhìn khắp nơi nhưng hình như các huynh nàng là người nổi tiếng nha~, xem xem các nương lại gặp bóng dáng nhị ca cùng tam ca lại quấn lấy họ buôn, nang muốn nghe loại xu nịnh kia nên đành cố bịch chặc tai mình đưa mắt nhìn về hướng khác, loại ánh mắt kia dường như dảm mà càn tăng lên……..

      _tiểu đệ đệ, đệ sao lại ngồi mình

      _tỷ là?_nhìn nương trước mặt hình có cái gì đó kì kì

      _đệ có muốn ăn chút bánh?_cô nương kia đưa giỏ bánh lại Tuyết

      _tỷ cần ngại_nàng đẩy giỏ bánh ra lắc đầu, kiểu này là muốn nàng bắt cầu cho nàng ta đây

      _ừm…..ta… sự_cô nương kia có chút đỏ mặt_ta muốn hỏi đệ có mối quan hệ với Nguyệt Ngâm ca

      _.............._đưa mắt nhìn nương trước mặt chừng 17 tuổi, nhan sắc ngũ quan rất đẹp rất ôn hoà nhưng xâu trong đáy mắt nàng cảm thấy có loại gì đó rất độc, nàng đón trúng, chỉ bởi nàng cùng với các huynh ấy_muốn đưa bánh cho huynh ấy sao? Được thôi, cứ cho ký hiệu gửi đến ai ta đưa tận tay

      _thật…..đa tạ_nàng dám thêm có thể tiểu đệ này là mỹ nam dường chỉ 9 10 tuổi nhưng lại rất đường nét như thế biết lớn lên ra sao, nhưng nàng lại sợ ánh mắt lạnh hơn băng của đệ đệ này hơn, lấy dũng cảm lắm nàng mới dám lại gần nhờ giúp đỡ

      _còn chuyên gì sao?_Tuyết nheo mắt nhìn nương trước mặt, còn tránh chỗ cho nàng ngủ nha

      _ à ….đa tạ_nhanh đặt giỏ bánh xuống và rời , nàng dám nấng nà hồi nữa nàng……… hiểu có cảm giác như đông cứng

      nương kia rồi, nhìn lướt qua giỏ bánh thở dài, con thời cổ đại mệt, sau đó lại nhắm tịch mắt…….ngủ. Đến lễ hội bắt đầu thế nào nàng cũng biết đại loại nàng lại nghe được thanh người mở đầu mới dụi mắt nheo nheo lười nhìn xung quanh, mặt trời đỏ rực lặn dần xuống núi, nhìn xung quanh người yên vị bàn riêng của mình, các huynh nàng lại giơ tay ra hiệu nơi họ ngồi, giọng của người cao kia tiếp tục vọng:

      _nhân hôm nay sinh khí, địa lợi ôn hoà, trời đất ủng hộ(chạng vạng: sao giống tiệc cưới vậy? *-*), hiếu tò mò hội thi………….bla bla…….

      _............_chán nản, tay chống cằm tay che miệng ngáp dài có đùa hay nhanh lên chứ?..............ngủ

      Gần nửa canh giờ, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu hội mới cất lên, tiếng đàn du dương trầm ngâm vang lên che lấp bầu kí căn thẳng, hủ rượn theo dòng chảy của nước bắt đầu bồng bềnh trôi….Khoan chuyện gì đây? phải là tục lệ thông thường như Bạch Thiên Di sao? Bây giờ lại đổi thể lệ mới a? (nàng có lòng dạ theo dõi cái tục lệ này óc, giật mình nàng như có cảm giác ai đó nhìn nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :