Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG IX: Thay đổi

      giờ người nàng, y phục rách nát, vết thương cùng máu loang lỗ khắp nơi, bộ dáng chật vật tả siết gắng sứ tránh đòn roi vàng, nàng như muốn khóc gọi to xin tha thứ nhưng hình như con người kia lại cố ý nghe thấy, con ngư người đối diện chuyển sang màu đỏ bộ dánh lảnh huyết chưa bao giờ thấy ở thất muội nhu nhược mặt xác để nàng đánh đập khinh bỉ từ trước đến giờ, còn người này như tu la địa ngục đến báo ngày tận thế cho nàng.

      _Dừng……_một giọng vừa vỡ giọng vang lên, nhưng cũng chút mang vị ấm của người lo lắng_Tuyết nhi ngừng_người kia vừa chạy lại ôm chặt nàng

      _....._roi thu về , lười biếng liếc người kia, bỏ mặt Nguyệt Thư Thư chật vật nằm thở ra hơi dưới đất_ sao vậy?

      _không có gì, là tỷ muội nên…_cái câu mất còn kia tiện ra, cha ở đây.

      _Oa….đại huynh đứng về phía tỷ tỷ_ nàng quay mặt nhìn Nguyệt Phong_xem ra đại huynh lại sủng lục tỷ tỷ hơn?

      _không, vào phòng ta bôi thuốc cho, bị thương chỗ nào ?_Nguyệt Phong màng đến lời trêu chọc kia kéo nàng vào phòng, lúc nảy Cửu Nha chạy vào Thư Thư thách đấu với thất muội lo nàng bị thương nhưng ngờ người ngược lại là Thư Thư mà còn bị thảm thương hơn những gì suy nghĩ, biết Tuyết nhi mà thương rất nhanh thành cường giả, cùng , nghĩ đến đó thấy cao hưng nha~

      _ca, huynh muội đâu lại cho đệ theo cùng?_Nguyệt Ngâm cười với theo, cùng lúc Nguyệt Tịch cùng song song họ_không nên chiếm hữu muội muội làm của riêng a~_hắn mỉm cười rồi quay sang nhìn Tuyết_có bị thương nơi nào?

      _Ân, muội sao_nàng chỉ cười, các huynh nàng chỉ có , mà trong lúc đấu, hình như trí nhớ của thân thể này hoàn toàn dung nạp nàng..

      _Ồn chết người rồi, các ngươi phiền_Nguyệt Phong nhăn nhó, khiến khuôn mặt điểm trai của có chút vặn vẹo đến buồn cười, nhưng đại ý chung chỉ là đồng ý

      * * * *

      Nhìn bốn người con vừa khuất sau bóng, khoé mắt Nguyệt Dương Phù ý kéo dài khó ai nhận ra. Sau rồi biến mất nhìn về phía Nguyệt Thư Thư được bọn nha hoàn cùng nhị phu nhân dìu dậy bố dáng còn sức sống cứ đứng dậy là ngã uỵ xuống đất như bị dính keo kia muốn cười mà lại dám cười khiến cho bọn nha hoàn khổ hết sức, lát sau ông lại nghiêm mặt nhìn nàng:

      _Nguyệt Thư Thư con sao chứ có cần gọi thái y?

      _....._nàng ta nghe thấy cứ ngồi ịch xuống đất ánh mắt đờ đẩn nhìn về phía trước như có quái vật, phút chốc lại run cầm cập

      _........._Dương Phù lắc đầu con bé Tuyết nhi này lúc nhu nhược đến chịu nổi lúc như diêm vương đòi mạng người xem nó làm cho tỷ tỷ nhà nó bị sao rồi, nhưng nếu lại ông cảm thấy vui hơn là buồn người cha như ông chăm sóc con bé bao nhiêu năm rồi giờ nó cường hản như vậy từ lúc nào ông cũng biết, trong mắt con bé còn có người cha này ? Nhưng dù sao từ nay nó cũng còn sợ phải bị tủi nhục rồi, ông nghĩ nó phát triển hơn khi ra ngoài nhưng giờ nhìn xem, nó từ lúc nào lại……_ai………….Thư nhi con sao chứ?_lại gần đẩy người

      _A………dạ cha_giờ mới hoàn hồn dứng dậy phủi bụi đất cúi người nhìn ông

      _Tốt vậy con tiếp tục chẻ cúi đến ngày đến học viện cho ta.

      _Lão gia ông xem…._nhị phu nhân chen vào nhưng bị Thư Thư ngắt lời

      _Vâng..cha con , con ngay_nói đoạn nàng rời đến phòng củi

      Dương Phù cũng hết chuyện rời về thư phong ông còn cả đống giấy tờ triều cần mang lên cho hoàng thượng. Để lại nhị phu nhân đứng đó ngơ ngác hết nhìn hướng của phu quân mình rồi nhìn hướng của đứa con mình..(Chạng Vạng: chào, mình quên giới thiệu nhị phu nhân chúng ta tên Hà Hồng Yên_tuy cùng họ với mẹ của chị Tuyết nhưng họ có bất kì mối quan hệ nào hết nha. Cảm ơn theo dõi ^.^)

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG X: NẰM MỘNG GẶP MA

      Trong bóng tối, lạnh lẽo, đích đến, hoa cỏ dưới chân chỉ có cảm giác chứ thấy hình, con người lần mò theo bóng tối, tay vươn lên trung vô định, chới với, từng cơn gió lạnh tê tái chạy dọc theo sống lưng, từng đợt từng đợt , nhưng cũng chính vì thế nàng_Băng Băng lại cảm giác khó chịu, cái cảm giác mọi việc nằm trong lòng bàn tay chỉ biết như con rối bị ai đó điều khiển là khó chịu nhất ở con người, và cũng chính vì thế nàng lại ở trong tình thế đó. Mồ hôi thấm ướt đẫm áo, cứ lần mò trong bóng tối thế này vẫn phải cách,nhưng tay vươn lên trung lại hạ xuống trong khí, thể chạm vào bất kể vật thể nào dù chỉ là cái lướt qua, nàng còn cách nào khác, có ai chỉ nàng lối thoát hay chứ?

      _tỷ tỷ, tỷ tỷ

      Giọng này, có chút gì đó trong lành nhưng cũng pha chút khàn khàn của tiếng nấc ghẹn ở cổ: “là ai?”_bốn phía đều là màu đen cơ bản là thấy mặt người nhưng Băng Băng vẫn đưa mắt khắp xung quanh chỉ mong ìm được chủ nhân giọng , chẳng phải nếu có người cũng ở đây, cơ hội thoát ra tăng lên tia hy vọng sao?_ “là ai ?”

      _tỷ tỷ, tỷ tỷ

      Lát sau giọng tiếp tục vang lên, nhưng ngày , đến khi làn khói trăng xuất trước mắt nàng, làn khói tiếp tục kéo dài đến khi xuất hình ảnh trong suốt…..Khoan…cái này…hình như là….à Nguyệt Hoa Tuyết….sao nào tới đòi thân thể? Nghĩ tới đây Băng bất giác bật cười: “ ra muốn đòi tới thân thể sao? Để tiếp tục bị hành hạ? hay trả thù?”_nhìn con ma này sao tự nhiên nàng cảm thấy nực cười cho số kiếp của nó

      _tỷ tỷ, muội lấy lại thân thể của mình_cô bé trước mặt lại bình thản lên tiếng, nàng để ý tới lời trêu chọc của Băng Băng

      _à… ra muốn mượn tay ta trả thủ giúp hay giúp tiếp tục sống cuộc đời bị hành hạ?_liếc mắt nhìn ta, con người này lại muốn mượn tay giết người sao? Đúng là khi con chó dù nhu nhược đến cỡ nào khi dồn tới chân tường cũng quay đầu cắn lại, trước mặt này liệu có giữ nguyên cái ý nghĩ trong trắng ngây thơ nữa hay đây? Nực cười…

      _ừm….lúc đầu muội có ý định như thế…_cô bé hơi cụt mi nhìn xuống mũi chân mình


      _bây giờ…_Băng bỏ giở câu cười mỉm nhìn hành động của

      _muội trở về đó…._nói đoạn bé lại nhìn nàng bằng cặp mắt sáng vắt_muội trở về đó…

      _ừm…. tiếp đi_nàng ngán ngẩm khi phải đôi co với đứa bé này, giờ nàng hiểu cái khung cảnh quỷ quái này là do con bé trước mặt làm cách gì đó tạo thành

      _thật ra tỷ được chuyển qua nơi này nhờ người…huynh ấy đẩy linh hồn của tỷ qua đây…

      _......._ người…người đó_Gia Khải sao?_giọng có chút run lên nhưng vẫn cố đè nén nó lại

      _muội nhớ tên người đó, cũng chắc có tên Khải.

      _đùa sao… đẩy tôi qua còn đâu?

      _huynh ấy ở lại nơi đó…huynh ấy để cho tỷ sống cuộc sống của chính mình…huynh ấy là người tốt chính nhờ huynh ấy giúp muội giải được thù hận sau khi chết_Nguyệt Hoa Tuyết lại dừng chút sau đó lại nói_thật ra trước đó, muội chỉ muốn tỷ tới để trả thù giúp…., mượn tay tỷ để giết người, nhưng giờ khác rồi, chết là cách tốt nhất để giải thoát cho muội, bây giờ tỷ xem muội được tự do muốn đâu muốn tới đâu tới…

      _vậy còn tôi? được tự do còn tôi phải gồng mình chịu lấy số phận của sao…_Gia Khải ngu ngốc kéo mình vào thế giới này, vào cái thân thể này còn sao? Cảm giác có cái gì đó ở khoé mắt chực tràn ra, theo quán tính đưa tay ngăn nó lại,bình tỉnh chút…

      _không tỷ cần phải như thế…cuộc sống của muội chấm dứt, cuộc sống của tỷ còn chưa đến hồi kết, tỷ cần sống giúp muội, tỷ hay sống cho chính bản thân mình, cuộc sống của tỷ còn rất nhiều điều mới lạ, nếu xuyên qua thôi hãy sống cho chính mình, bắt đầu cuộc sống từ đầu, muội còn thù hận, bây giờ muội là muội, tỷ là tỷ, cuộc sống của muội còn bất cứ bận bịu nào nữa a~. Tỷ tỷ, tỷ là người tốt, cần giết người nữa đâu, hay học cách sống tập cười, tập thương đến con người….muội trông mong tỷ hoàn hảo chỉ muốn tỷ còn khuất mắt về muội, còn cần trả thù nữa rồi…_cơ thể ngày trong suốt, ánh mắt cũng bắt đầu hốt hoảng_tỷ tỷ, muội cũng đến lúc phải rồi chỉ mong tỷ sử dụng thiên phú của muội, xem như nó là món quà muội tặng tỷ thay lời xin lỗi, và muội chỉ mong tỷ sống tốt thôi, xin đừng bận tâm đến muội, từ nay cuộc đời của tỷ mới bắt đầu, hạnh phúc của tỷ……..

      Bóng tối dần nhoà , Nguyệt Hoa Tuyết biến mất, câu cuối cùng nàng chỉ nghe được: “sống cuộc đời mới hảo!!”

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 11:THAY HỒN THAY XÁC THAY CUỘC ĐỜI

      _Cuộc sống mới….cuộc sống mới…._nàng lặp lặp lại câu Nguyệt Hoa Tuyết sau khi tỉnh giấc, nàng có cuộc đời mới, đúng thế cuộc đời mới, lời , cuộc đời mới của nàng bây giờ là mượn xác hoàn hồn, chủ nhân của thân thể này cho cả cơ thể “tặng” cả cơ thể cho nàng, đem cả thiên phú làm “quà”, cuộc đời mới Băng Băng à bây giờ nên gọi là Nguyệt Hoa Tuyết mới đúng chứ nhỉ? Nếu nàg xuyên nên bắt đầu lại chứ nhỉ, ít nhất là phụ lòng “tên ngốc” nào đó cố tình đẩy nàng qua đây. À mà sống cuộc sống mới nàng nên làm gì nhỉ? Cuộc sống mới có cần phải rời bỏ dòng họ mà phiêu bạc gian hồ nhỉ cũng giống các “đại tỷ tỷ” trước nàng thôi. Hay có cần tìm mỹ nam nhỉ? Tìm tấm phu quân cho yên thân? Nực cười, rất tiếc rằng tính tình của nàng may được tốt lắm, cuộc sống an nhàn như tiểu thư mắc cái ì mà muốn lại muốn phiêu bạc gian hồ nằm đất ngủ sương nha~ mỹ nam? Thôi thôi, cho nàng xin , nàng chị sợ gặp cái tên giống tên Gia Khải ngốc khi chỉ có mức khổ…(Chạng Vạng: người ta muốn phu quân chiều vợ còn tỷ lại trái người như thế sao? Sao tự nhiên thấy nhân vật chính hơi hơi biến thái nhỉ? *-*)_vậy bây giờ cuộc sống mới bằng cách nào đây? ừm………hưởng thụ….được nha…..cuộc sông tiểu thư là cái cách tốt nhất để hưởng thụ….còn đám tỷ muội kia xử lý ra sao đây?......haiz..bỏ binh tới tướng chặn…..cuộc sống tiểu thư như nàng có mấy ai sống tốt cơ chứ…xem như nàng cũng được cái gọi là may mắn …cái chính bây giờ là khẳng định thực lực của mình đại lục này, có thế mới dám chạm tới ngày sống bình yên…….

      Đúng thế, đại lục này từ đầu có quy tắc cổ quái dùng nắm đấm để dung nạp, nếu nàng chỉ là phế vật như thế chừng ngay cả cuộc sống của con nô tì trong phủ còn có chứ đừng là thất tiểu thư của tể tướng do vợ cả sinh ra. Nhưng đại lục này, nếu chỉ có nắm đấm của người được, nhất định phải có bằng hữu, nhưng nếu cuộc sống khốn khổ của nàng lại có bằng hữu chừng có ngày bị người ta trả thù cũng có đất dung thân, lộ nhan sắc? Dùng mỹ nhân kế? Mời dùm, nhan sắc chỉ là vật chất qua thời gian con người cũng nhạt dần, nếu tình bạn nàng xin kiếu, nàng chỉ cần con người lòng, con người ở kiếp trước làm nàng sợ lắm rồi….Vấn đề được giải quyết chút về việc nàng học viện, nhưng trong phạm vi học viện quá hẹp, đa phần là con cháu quan to chức lớn số tiền vào học viên là rất lớn còn kể tới chi tiêu ăn uống sinh hoạt trong thời gian học càng cao, nếu có con nhà nghèo chỉ sợ là chỉ có thiên tài mới được ưu tiên học phí, nhưng e rằng con người luôn có tính tự cao khi có đối thủ, còn nếu học viên bằng tuổi lại có kinh nghiệm trong đấu chiến, với lại đều là vàng ngọc, được bưng bơ hơn trứng, nâng hơn hoa, lấy đâu ra kinh nghiệm ngoài “chiến trường”…….haiz…………có phải hay mệt óc

      _tiểu thư, từ ngoài nghe tiếng thở dài, có chuyện phiền lòng sao?_cửa gỗ mở bung, nha đầu Cửu Nha bước vào tay bưng theo chậu nước bằng đồng, nàng lần lượt tới giúp Tuyết rửa mặt, xúc miệng

      _được rồi, được rồi_hầu hạ chu đáo, nhưng cuộc sống của nàng ….bất qua nàng ít có thể tiếp thu được, xem như bỏ qua công đoạn này đi_Cửu Nha em để ta tự làm

      _Ân…mà tiểu thư người cần trang điểm ?_nàng cảm nhận được tiểu thư của mình thay đổi ít nhất là tại thời điểm Lục tiểu thư bị chủ nhân nàng đánh tơi tả, lúc trước vì tiểu thư nàng nhu nhược mềm mỏng, còn có tật cứng đầu khiên thế nào vẫn chịu tháo cái bớt mặt xuống, như thế ngân lượng phải ngày ngày tiêu hao vào thuốc dịch dung, trước giờ chi phí cạn kiện lúc trước lại cạn kiện kiệt hơn, lúc trước vì sợ tiểu thư buồn nên im lặng để bọn nha hoàn trong phủ chê bai, nhưng bây giờ nàng tuỳ hứng, bây giờ tiểu thư nàng học đâu ra cách chế dược vậy khoảng lớn tiền lại có thể thu nhặt tiếc kiệm ít, vì số tiền bán dược biết chừng có thể tiêu sai hơn cả người trong phủ này. Nàng nhận tiểu thư của nàng là người khác, nhưng bất kể thế nào nàng cũng chỉ muốn theo bên người nàng hầu hạ

      _sáng sớm ngươi tới chỉ để ngắm ta thôi chứ?_theo thường lệ bây giờ nàng còn ngủ nướng nha, hình như cuộc sống tiểu thư biến nàng trở thành heo khi nào chỉ sợ đến lúc đó nàng cũng nhận ra mất thôi

      _Ân. Người em quên mất lão gia gọi em đưa nàng tới ăn sáng, hình như có khách phải

      _khách? Trước giờ lão già đó có quan tâm tới ta sao?

      _tiểu thư, người đừng nên lão gia như vậy, lão gia là người luôn quý con mình

      _hừ…_yêu quý đến nỗi Nguyệt Hoa Tuyết bị thân tàn ma dại cũng hề biết_bỏ thôi..

      _tiểu thư còn trang điểm?

      _ta phải diễn viên hát tuồng, cần vẻ mặt ăn cơm_phất tay ra ngoài, ở nơi này thiếu nước, ba ngày tắm lần, ngay cả nước lọc cũng khiến nàng phải uống nước trà suôn, nghĩ các tiểu thư kia chịu đựng được, còn nàng , khi tới nàng lệnh cho Cửu Nha ngày tắm ít nhất lần, vả lại uống nước phải là nước đung sôi để nguội, ngay cả nấu ăn cũng thế. Bây giờ gọi nàng trang điểm, nàng có biết trong hỗn hợp phấn kia là cái quỷ gì chứ, có hay chăng là chì như ngày xưa trong lịch sử Trái Đất, dù gì gì, đến khi nàng chế tạo ra loại phấn chi riêng nàng lúc đó hở hả làm đẹp..với lại nàng đóng vai xấu nữ đệ nhất làm đẹp làm cái gì?

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG IX:

      giờ người nàng, y phục rách nát, vết thương cùng máu loang lỗ khắp nơi, bộ dáng chật vật tả siết gắng sứ tránh đòn roi vàng, nàng như muốn khóc gọi to xin tha thứ nhưng hình như con người kia lại cố ý nghe thấy, con ngư người đối diện chuyển sang màu đỏ bộ dánh lảnh huyết chưa bao giờ thấy ở thất muội nhu nhược mặt xác để nàng đánh đập khinh bỉ từ trước đến giờ, còn người này như tu la địa ngục đến báo ngày tận thế cho nàng.

      _Dừng……_một giọng vừa vỡ giọng vang lên, nhưng cũng chút mang vị ấm của người lo lắng_Tuyết nhi ngừng_người kia vừa chạy lại ôm chặt nàng

      _....._roi thu về , lười biếng liếc người kia, bỏ mặt Nguyệt Thư Thư chật vật nằm thở ra hơi dưới đất_ sao vậy?

      _không có gì, là tỷ muội nên…_cái câu mất còn kia tiện ra, cha ở đây.

      _Oa….đại huynh đứng về phía tỷ tỷ_ nàng quay mặt nhìn Nguyệt Phong_xem ra đại huynh lại sủng lục tỷ tỷ hơn?

      _không, vào phòng ta bôi thuốc cho, bị thương chỗ nào ?_Nguyệt Phong màng đến lời trêu chọc kia kéo nàng vào phòng, lúc nảy Cửu Nha chạy vào Thư Thư thách đấu với thất muội lo nàng bị thương nhưng ngờ người ngược lại là Thư Thư mà còn bị thảm thương hơn những gì suy nghĩ, biết Tuyết nhi mà thương rất nhanh thành cường giả, cùng , nghĩ đến đó thấy cao hưng nha~

      _ca, huynh muội đâu lại cho đệ theo cùng?_Nguyệt Ngâm cười với theo, cùng lúc Nguyệt Tịch cùng song song họ_không nên chiếm hữu muội muội làm của riêng a~_hắn mỉm cười rồi quay sang nhìn Tuyết_có bị thương nơi nào?


      _Ân, muội sao_nàng chỉ cười, các huynh nàng chỉ có , mà trong lúc đấu, hình như trí nhớ của thân thể này hoàn toàn dung nạp nàng..

      _Ồn chết người rồi, các ngươi phiền_Nguyệt Phong nhăn nhó, khiến khuôn mặt điểm trai của có chút vặn vẹo đến buồn cười, nhưng đại ý chung chỉ là đồng ý

      * * * *

      Nhìn bốn người con vừa khuất sau bóng, khoé mắt Nguyệt Dương Phù ý kéo dài khó ai nhận ra. Sau rồi biến mất nhìn về phía Nguyệt Thư Thư được bọn nha hoàn cùng nhị phu nhân dìu dậy bố dáng còn sức sống cứ đứng dậy là ngã uỵ xuống đất như bị dính keo kia muốn cười mà lại dám cười khiến cho bọn nha hoàn khổ hết sức, lát sau ông lại nghiêm mặt nhìn nàng:

      _Nguyệt Thư Thư con sao chứ có cần gọi thái y?

      _....._nàng ta nghe thấy cứ ngồi ịch xuống đất ánh mắt đờ đẩn nhìn về phía trước như có quái vật, phút chốc lại run cầm cập

      _........._Dương Phù lắc đầu con bé Tuyết nhi này lúc nhu nhược đến chịu nổi lúc như diêm vương đòi mạng người xem nó làm cho tỷ tỷ nhà nó bị sao rồi, nhưng nếu lại ông cảm thấy vui hơn là buồn người cha như ông chăm sóc con bé bao nhiêu năm rồi giờ nó cường hản như vậy từ lúc nào ông cũng biết, trong mắt con bé còn có người cha này ? Nhưng dù sao từ nay nó cũng còn sợ phải bị tủi nhục rồi, ông nghĩ nó phát triển hơn khi ra ngoài nhưng giờ nhìn xem, nó từ lúc nào lại……_ai………….Thư nhi con sao chứ?_lại gần đẩy người

      _A………dạ cha_giờ mới hoàn hồn dứng dậy phủi bụi đất cúi người nhìn ông

      _Tốt vậy con tiếp tục chẻ cúi đến ngày đến học viện cho ta.

      _Lão gia ông xem…._nhị phu nhân chen vào nhưng bị Thư Thư ngắt lời


      _Vâng..cha con , con ngay_nói đoạn nàng rời đến phòng củi

      Dương Phù cũng hết chuyện rời về thư phong ông còn cả đống giấy tờ triều cần mang lên cho hoàng thượng. Để lại nhị phu nhân đứng đó ngơ ngác hết nhìn hướng của phu quân mình rồi nhìn hướng của đứa con mình..(Chạng Vạng: chào, mình quên giới thiệu nhị phu nhân chúng ta tên Hà Hồng Yên_tuy cùng họ với mẹ của chị Tuyết nhưng họ có bất kì mối quan hệ nào hết nha. Cảm ơn theo dõi ^.^)

    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 12: GẶP LẠI….NHƯNG TA QUEN NGƯỜI À?

      theo hành lang lát đá, bên đường là những cây cột được trát sơn đỏ thơm mới, ngoài xa xa kia là vài loài cây xanh to lớn toả bóng nắng ngợm góc sân, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, nhìn khung cảnh này thích hợp để chiêm ngưỡng và…….ngủ, có phải hay giấc mộng rất đẹp. Rẽ trái, sang phải vòng qua hoa viên, rẽ trái, rồi rẽ phải, đến rẽ trái…….. “ phải chứ mê cung sao? T~T” nếu nhờ trí nhớ phi thường của cái thân xác này nàng nghĩ bị người ta bố trận giăng bẫy a. Còn người theo sau nàng kia (Cửu Nha) chỉ sợ nàng cho là kẻ phản bội mưu gì đó với nàng mất thôi (Chạng Vạng: có cần tưởng tượng đến vậy ??)_Tuyết than thầm nêu nhờ kí ức của thân thể này cộng với bộ nhớ tiền kiếp chỉ sợ bây giờ nàng nằm chỗ nào đó ngất rồi…haiz….bỏ bỏ , muốn trở thành tiểu thư chỉ hi sinh ít chắc sao đâu nhỉ?..................

      Lát sau, bên tai lại phát ra thanh tiếng cười vui vẻ, đoạn vài bước, cái đình đặt giữa ao sen trắng, nguy nga tráng lệ, sừng sững giữa hồ, xung quanh lại có nhiều hơn hai thị vệ, nô tì ra vào bưng đồ ăn dọn lên bàn………món ăn nhà giàu có khác…..đến nơi rồi haiz cho ta xin lỗi chân ta (Chạng Vạng: muội vô can trong chuyện này +-+). Cố gắng lếch thây, thế nhưng vẫn giữ thái độ đoan trang của tiểu thư “con nhà nòi” qua còn đường ngắn ngoằn ngoèo đến đình, nhấc chân lên từng bậc than đá mát lạnh tự nhiên cảm thấy lòng thanh thản hơn rất nhiều, với mùi hoa sen độ nở rộ, nàng nên tán dương cho kiến trúc sư tạo ra công trình này a., trước mặt nàng là chiếc bàn tròn làn bằng đá chân đế được chạm khắc tinh xảo những loại hình hoa văn sen súng bắt mắt, bàn lại bày đủ tất cả món ăn sơn hào hải vị nàng có thể chưa được ăn qua, lòng lại thầm bĩu môi bữa ăn ở tướng phủ có thể bằng cả tháng người nghèo người ăn đấy, có sao có cần xa hoa đến thế chứ? Bên bàn ai cần tới cũng tới ngay cả người khách “quý” của cha nàng cũng ngồi ghế trò chuyện cùng cha và các huynh nàng, hình như “hợp gu” lắm í trông rất rơm rả thế kia mà. Còn các tỷ của nàng a~ hình như đứng bên cạnh tay bưng bình rượu tỏ vẻ e thẹn với vị khách trong nhà nha, hình như má còn ửng lên nữa kia. Chết mất nàng có thể nhịn cười hay đây, Nguyệt Thư Thư ngày thường đanh đá như thế bây giờ lại bày ra bộ mặt kia, còn Nguyệt Song Song_ tiểu muội của nàng ngày thường thích ức hiếp người thế nào nào lại nhìn mỹ nam với ánh mắt thèm thuồn……..cố nén cố nén……. khéo nàng vỡ bụng mất.

      _Tuyết nhi muội đến rồi, mau tới hành lễ với Thiên Di ca cùng cha đi_Nguyệt Ngâm là người đâu tiên nhìn thấy nàng đứng đó vội lên tiếng nhắc nhỡ chỉ sợ nàng gặp người lạ lại trở nên si ngốc, vội đứng dậy kéo tay nàng_sao lại đứng đó thế kia.

      _Tiểu Tuyết con tới rồi sao lên tiếng mau lại đây , thất lễ quá_Nguyệt Dương Phù nhìn theo hành động của tam nhi ông, ông giậc mình từ khi nào nữ nhi nhà mình đến lại biết, rồi lại quay sang cười với Bạch Thiên Di cười trừ tỏ vẻ ái ngại_nữ nhi còn trẻ tuổi biết lễ nghi xin Bạch công tử bỏ qua

      _tể tướng dám_Thiên Di lại đỡ tay ông cười cười_thất tiểu thư nếu tới mau cùng ngồi xuống ăn cần đa lễ.

      _tiểu nữ Nguyệt Hoa Tuyết gặp qua Bạch công tử, công tử khoẻ_nàng chưa lên tiếng các người xướng tuỳ đất đâu cho nàng , hay còn đổ cho nàng cái danh thất lễ_thật phải, lúc nảy vì thấy mọi người chuyện cao hứng tiểu nữ dám xen ngang chỉ sợ làm mất cuộc vui, nên tiểu nữ chỉ đành đứng chờ đến kết thúc cuộc chuyện trò, nếu thất lễ xin Bạch công tủ, cha cùng các huynh bỏ qua_lựa giọng nỉ non nhất, vô tội nhất, trong sáng nhất, từ đó “em” đóng vai thiên thần

      _kìa Nguyệt tiểu thư quá khách khí rồi_Bạch Thiên Di cười cười đứng dậy khua khua tay, rồi cúi người trước Dương Phù_xin tể tướng tha lỗi chuyện nhặc này vì tiểu thư sợ làm mất hứng người trò chuyện nên là tại hạ phải, chi bằng hãy tha lỗi cho thất tiểu thư đây_hắn hiểu nghe giọng rất quen làm nhớ tới vị tiểu oa kia, nhưng hình như giọng này lại có tính trong suốt hơn, làm bất ngờ hơn nữ nhân đệ nhất xấu nữ lại phải si ngốc mà lại rất thông minh a, xem ra lời đồn là đúng rồi. Nhìn xem nàng ta biết lễ nghi lại tìm đúng lý do hợp tình hợp lý để biện bạch cho mình cho hỏi nếu nàng là ngốc tử vậy người đại lục này là gì?

      _được rồi, nếu Bạch công tử vậy_Dương Phù lại cười cười rồi quay sang Hoa Tuyết_hôm nay xem như con cố ý ta bỏ qua nhớ nên tái phạm nữa.

      _Ân, nữ nhi hối lỗi_*** nghĩ sao nàng hối lỗi tại các người thấy nàng trước chứ, nàng từ nảy đứng vức xác trước mặt các người ai các người nhìn ngó xung quanh cẩn thận có ngày có kẻ ám xác lại giữ được mạng của các người, chỉ là nghĩ ánh mắt bắt đầu xẹt qua tia khinh thường sau đó nhanh vụi tắt, rồi lại ngồi vào bàn (như chương trước vì được đặt ân, nàng có thể xem như ngang hàng với các huynh nàng, như ngồi bên các huynh nàng ghế dãy trái trong phòng thảo luận còn nhiều đặt ân khác.. nhưng biết tại sao đặt ân kia lại áp dụng khi nàng bị các tỷ muội hành hạ)

      Khi Tuyết ngồi lên bàn bây giờ Bạch Thiên Di mới nhìn mặt nàng, ngũ quan sắc sảo, nét đẹp ít có nữ oa 10 tuổi có ở nàng nhưng chỉ với cái bớt xấu xí bên mặt bên trái dù khuôn mặt có nghiệt đến mức nào vẫn là khuôn mặt của quỷ, nhưng có điều ánh mắt kia gặp ở đâu rồi, nhớ nhưng biết gặp

      _công tử ta quen người sao?_nhìn thẳng vào mắt , ăn bị người nhìn bị nghẹn chết đây, người có biết rất thất lễ ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :