1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng Phi Khó Dưỡng - Kiều Gia Mộc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 17: Tiến cung diện thánh (2)

      Đặt trước mắt nhiều đồ ăn ngon như vậy, cuối cùng cũng có thể được ăn, người mê ăn như có thể chịu lâu như vậy, đúng là cực hạn.

      ngờ cổ đại lại có nhiều đồ ăn ngon như vậy, Diệp Tương Tư khách sao chút nào cầm lấy cái đùi gà to, trực tiếp cắn cái, bẹp bẹp ăn liên tục.

      Hành động này khiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều sửng sốt.

      "Trời sinh ái phi thích mỹ thực, kính xin phụ hoàng và mẫu hậu thứ lỗi." Nam Sở Thần sờ sờ đầu Diệp Tương Tư, tướng ăn này, chút cũng giống Vương Phi.

      "Thôi thôi, từ Tương Tư chịu khổ rất nhiều, Trẫm truy cứu." Ở trước mặt Hoàng Thượng, lễ nghi rất là quan trọng, thế nhưng Diệp Tương Tư lại ngoại lệ.

      đến mẫu thân Diệp Tương Tư, chết sớm, xuất thân vũ cơ, nhưng lại là muội muội ruột của Hoàng Hậu.

      Sở dĩ Hoàng Thượng để cho Diệp Tương Tư gả cho Nam Sở Thần là vì đây là nguyện vọng khi còn sống của mẹ Tương Tư.

      Nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu vẫn ra bí mật này, cũng cho Tương Tư biết mẹ là muội muội ruột của Hoàng Hậu, khi còn vì chiến tranh, bị địch quốc bắt , chờ đến lúc trốn về phát nhà cửa bị bán, biết phải làm sao, mẹ của Tương Tư đành vào thanh lâu, bán nghệ bán thân, gặp được Diệp Cảnh Minh, mẹ Tương Tư vừa gặp Diệp Cảnh Minh, bởi vì mới mẻ nên Diệp Cảnh Minh chuộc thân cho mẹ Tương Tư, thế nhưng vì xuất thân lầu xanh thấp hèn nên được bước vào phổ tộc Diệp gia, có chính danh, sau đó lâm bệnh mà chết.

      Trước khi mẹ Tương Tư chết, Công Tôn Hoàng Hậu tìm được bà, cũng đồng ý chăm sóc tốt cho Diệp Tương Tư, nhưng vì Tương Tư bị mang về Diệp gia và cũng phải Hoàng Hậu sinh nên có cách nào nạp thành Công Chúa, thể làm gì khác hơn là lấy danh nghĩa Vương Phi, để Diệp Tương Tư quay về làm hoàng tộc Nam thị, đồng thời cắt đứt mọi quan hệ với Diệp gia.

      Công Tôn Hoàng Hậu hoàn thành tâm nguyện của mẹ Tương Tư nên cũng cảm thấy yên tâm.

      Công Tôn gia cũng từng là đại thế gia ở Kinh Thành, tổ tiên Công Tôn vẫn luôn phụng mệnh làm việc cho Triều Đình, từ tiền triều Tiên Quốc đến nước Đại Lương bây giờ, đời đời Công Tôn gia cũng là đại hùng, mệnh quan triều đình, thế nhưng sau đó vì chiến loạn, số phận của người nhà Công Tôn đều thảm hại, chỉ còn lại mỗi Công Tôn Hoàng Hậu.

      Nhiều năm như vậy, Công Tôn Hoàng Hậu vẫn luôn tìm muội muội bị thất lạc nhiều năm của mình, nhưng khi tìm thấy phát muội muội của mình sắp chết.

      Nếu như để Diệp Tương Tư làm Vương Phi cũng phong làm quận chúa, thế nhưng nếu làm Vương Phi được Nam Sở Thần che chở, như vậy tốt hơn.

      " phải ta cố ý làm ngài mất mặt đâu." Diệp Tương Tư giọng .

      " xem?"

      " xấu hổ, ta gặp phải món ăn ngon, chút cưỡng lại cũng có." Miệng Diệp Tương Tư đầy thức ăn, má phình lên, đối với , có gì quan trọng bằng ăn uống.

      Nam Sở Thần xấu hổ, đây là Diệp tiểu thư mà phụ hoàng dịu dàng cảm động lòng người, hiền lương thục đức, ôn nhu hiền lành sao?

      Có thể ăn dũng mãnh như vậy, này có lẽ là Diệp tiểu thư giả đoan trang!

      Lúc còn ở Diệp phủ, Diệp Tương Tư chỉ có thể ăn cháo trắng, màn thầu, dưa muối, cải xanh hay gì đó, xưa nay chưa từng nhìn thấy thịt, bây giờ thoát khỏi Diệp phủ, cuối cùng cũng có thể ăn uống thoải mái, Hoàng Cung này Thiên Đường.

      "Nếu Tương Tư thích ăn hãy ăn nhiều chút, cứ coi Hoàng Cung này là nhà của mình." Hoàng Hậu nương nương nhìn Diệp Tương Tư cách hiền lành, chỉ cần đứa này có thể vui vẻ hạnh phúc sung sướng, nhìn kỹ chút, nàng cũng khá giống với mẹ của mình.

      "Cảm tạ Hoàng Thượng, cảm tạ Hoàng Hậu nương nương." Diệp Tương Tư luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lại đối xử tốt với như vậy, dựa theo kinh nghiệm cung đấu, phải Hoàng Hậu ghét mình sao? Sau đó làm khó dễ mình?

      Dựa theo kinh nghiệm về kịch hệ thống xuyên , phải sau khi tới nơi này gặp đủ loại thảm hại sao? Bây giờ tình hình lại tốt như vậy, cảm thấy có chút thích ứng được.

      " như vậy, Tương Tư muội muội chắc chắn là người thích ăn vặt, nếu Tương Tư muội muội thích ăn như thế, hay là đến Đông Cung của ta , Bổn Cung đề cử cho muội mấy người đầu bếp nấu ăn ngon đệ nhất Kinh Thành, được ?"

      "Được, cảm tạ Thái Tử Phi nương nương!" Chỉ cần có liên quan đến ăn uống bao giờ từ chối.

      "Tương Tư muội muội cần khách sáo như vậy, gọi tỷ tỷ là được rồi, hai người chúng ta là trục lý (*), dĩ nhiên là người nhà, cần gì phải khách sao như vậy!" Lâm Khuynh Loan mỉm cười .

      (*) Trục lý: chị em dâu.

      "Cũng tốt, rảnh rỗi Đông Cung tìm hoàng tẩu chuyện phiếm, đỡ phải ở nhà mình buồn chán." Nam Sở Thần ôm eo Diệp Tương Tư, bày ra bộ dáng rất ân ái.

      Chẳng qua là làm dáng thôi.

      Diệp Tương Tư sững sờ, lúng túng cười : "Được."

      "Xem ra Loan nhi rất thích Tương Tư!" Nam Vô Dạ .

      "Điện hạ, Tương Tư muội muội rất được lòng thiếp, cùng thiếp rất hợp." Lâm Khuynh Loan .

      "Nhìn thấy các con hòa thuận như vậy, Trẫm cũng yên lòng." Tiên Đế từng , đến thế hệ của Nam Sở Thần, có khả năng là Hoàng Đế cuối cùng của nước Đại Lương, Hoàng Thượng biết ý nghĩa xâu xa này, cứ luôn sợ xảy ra chuyện gì đó, nhưng bây giờ nhìn bọn nó hòa thuận như vậy cũng yên lòng.

      Hoàng Thượng chỉ có hai đứa con trai, mặc dù Nam Vô Dạ là Thái Tử, thế nhưng tương lai Đế vị rơi vào tay ai chưa biết được, Tiên Đế luôn có linh cảm tốt, Hoàng Thượng mang cái tiên đoán này để ở trong lòng hơn mười năm, bây giờ hai Hoàng Tử đều thành thân, hi vọng hai đứa con này có thể thay đổi vận mệnh hoàng gia.

      Hoàng Thượng biết Lâm Khuynh Loan đơn giản, rất giống với tầm thường, lúc đầu cứ cho rằng Diệp Tương Tư là tầm thường, nhưng bây giờ xem ra, Diệp Tương Tư và Lâm Khuynh Loan đều có vài phần giống nhau.

      Tiên Đế từng linh cảm, người con thay đổi vận mệnh hoàng gia, thế nhưng là phúc hay họa cũng ai biết, Tiên Đế cũng tên nữ tử đó, tất cả phải xem vào vận mệnh của Nam Vô Dạ và Nam Sở Thần rồi, nhưng bây giờ điều khiến yên lòng nhất đó chính là Nam Nguyệt Ương, nữ nhi duy nhất của .

      Ương nhi cũng còn nữa, nên xuất giá rồi, xem ra nên cho con mà mình thương nhất phu quân tốt.

      "Thần nhi, Tương Tư, hương khói hoàng gia cần kéo dài, các con nên sớm sinh con, mau chóng cho bổn cung ôm tiểu hoàng tôn." Câu này của Hoàng Hậu làm Diệp Tương Tư bị nghẹn trong lúc bận bịu ăn.

      "Hoàng....."

      "Mẫu hậu cứ yên tâm, con và Tương Tư cố gắng." Nam Sở Thần kéo tay Diệp Tương Tư, liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Tương Tư.

      Nỗ lực cái đầu ngươi đó, hiệp ước cũng cùng ngài sinh con, cho dù có sinh cũng cùng người cổ đại sinh đâu.

      "Có phải Tương Tư?" Nam Sở Thần dùng sức nắm chặt tay Diệp Tương Tư, ra hiệu cho .

      "A? A...Phải... Phải..." Mặt Diệp Tương Tư lờ mờ bức bách nhìn Nam Sở Thần .

      "Khuynh Loan con cũng phải sớm sinh con, bổn cung rất muốn ôm nhiều tiểu hoàng tôn."

      "Loan nhi cố gắng." Lâm Khuynh Loan khẽ mỉm cười, gò má ửng hồng, thể , Lâm Khuynh Loan lớn lên rất ưa nhìn.

      Tối hôm qua Hoàng Hậu nương nương an bài tai mắt ở Bắc Thần Vương phủ, người giám sát tối hôm qua Vương Gia bước vào tân phòng rồi ra, chỉ là đứa Thần nhi này rất cẩn thận, biết là tối hôm qua bọn nó có động phòng hay .

      "Thần nhi, nghe chỗ con có rất nhiều tiểu thiếp, nha hoàn cùng phòng, nếu cưới Tương Tư rồi hãy đuổi những tiểu thiếp kia !" Hoàng Hậu nương nương .

      "Mẫu hậu, chuyện này, Thần nhi tự biết xử lí, nhưng mà Thần nhi cảm thấy Tương Tư chắc là để ý đâu!" Nam Sở Thần nhìn Diệp Tương Tư, đợi câu trả lời của .

      "A, sao sao, để ý, thiếp rất hiền hòa!" Diệp Tương Tư vẫn còn ăn, thức ăn ngon như vậy, thể buông tha, chắc chắn phải ăn thỏa thuê, chừng ngày mai được ăn nữa!

      "Mẫu hậu, người xem, Tương Tư cũng để ý, cần gì phải đuổi các nàng ấy ?" Nam Sở Thần cố ý.

      "Nhưng mà..."

      "Hoàng Hậu nương nương, từ xưa đến nay làm gì có người nam nhân nào mà tam thê tứ thiếp, phủ Vương Gia có mấy người thị thiếp là chuyện rất bình thường, huống chi các ấy đều là người đáng thương, Vương Gia cũng là vì thấy các ấy đáng thương nên mới mua về, nếu như đuổi các ấy các ấy sống ở chỗ nào đây, thực ra các ấy cũng giống con, đều là cha mẹ thương, tỷ muội , nếu con có thể ở lại vương phủ sao các ấy thể? Vương phủ vốn rất lớn, có thêm mấy người cũng cảm thấy vui hơn." Diệp Tương Tư làm bộ dáng vẻ hiền thê lương mẫu, đây phải là câu trả lời mà Nam Sở Thần muốn sao, làm hài lòng.

      "Tương Tư, con đúng là đứa trẻ tốt, có thể lấy được con là phúc phận của Thần nhi." Đối với lời này của Diệp Tương Tư, Hoàng Hậu khen dứt, đây chính là dáng vẻ Vương Phi, đúng là Lâm Khuynh Loan thứ hai.

      Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn Nam Sở Thần, nếu muốn làm bộ dáng vẻ hiền thê lương mẫu.

      Nam Sở Thần sững sờ cả người, khóe miệng nở nụ cười, cho rằng Diệp Tương Tư gì, làm ra dáng vẻ sao, nghĩ tới nàng lại như vậy.

      Tửu lượng Diệp Tương Tư tốt, thế nhưng hôm nay ăn rất vui vẻ, nên uống ly rượu , ngờ nồng độ cồn của rượu cổ đại này quá cao, uống ly , say mất rồi.
      yuki0129Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 18: Hồi phủ

      Tửu lượng của Diệp Tương Tư tốt, nhưng thường ngày uống bia, cocktail cũng say lắm, hôm nay chỉ uống hớp rượu trong ly mà bất tỉnh nhân .

      Nam Sở Thần thấy Diệp Tương Tư uống say, đưa trở về phủ, sau khi xuống xe ngựa, Nam Sở Thần đưa Diệp Tương Tư về phòng.

      Khuôn mặt của Diệp Tương Tư đỏ bừng, trán có vài giọt mồ hôi hột, bởi vì giữa hè, khí trời rất nóng, cộng thêm Diệp Tương Tư uống nhiều rượu nên ra rất nhiều mồ hôi.

      "Ăn, ăn, ăn...."

      Nam Sở Thần hình như nghe thấy Diệp Tương Tư cái gì đó, chắc là mơ nhưng nghe .

      "Đùi gà lớn, đừng ~" Diệp Tương Tư giọng .

      Nam Sở Thần kề lỗ tai gần Diệp Tương Tư, muốn nghe cái gì, nhưng lại bị Diệp Tương Tư ôm lấy cánh tay.

      "Thịt kho tàu...."

      Diệp Tương Tư chăm chú ôm cánh tay Nam Sở Thần, trong lòng chỉ lo "Thức ăn ngon" chạy mất.

      Cái người này, sao mà khi ngủ vẫn còn muốn ăn. Nam Sở Thần xấu hổ, cận thận từng li từng tí rút tay về, nhưng lại chú ý bị Diệp Tương Tư ôm cái cổ, cánh môi mềm mại mang theo hương thơm liếm môi Nam Sở Thần, Nam Sở Thần sững sờ, ngây ngẩn cả người vài giây, nhưng phản kháng, trái lại còn rất hưởng thụ, nhận được khiêu khích của Diệp Tương Tư, nồng nhiệt đáp lại.

      Nhưng cuối cùng vẫn đẩy ra, đứng dậy rời .

      làm gì vậy? Hôn nhân của hai người là giả, bất đắc dĩ mới phải giao dịch.

      Nhưng lúc nãy phán kháng.

      ..............

      Tỉnh lại lần nữa, ở Bắc Thần Vương phủ.

      " nương, người tỉnh." Thu Trúc luôn ở bên cạnh hầu hạ.

      "Hôm qua ta uống ly say mất rồi, rượu này đúng là mạnh!" Diệp Tương Tư xoa xoa huyệt thái dương, lúc trước uống nhiều chút cũng bị say quá như thế.

      " nương muốn ăn chút gì , để Thu Trúc dặn dò nhà bếp chuẩn bị."

      "Ta muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, bánh bao thịt!" Bây giờ chỉ muốn ăn chút đồ thanh đạm, đột nhiên nhớ cháo thịt nạt trứng muối với hương thơm của bánh báo nhân thịt heo ở khu dưới lầu.

      Nhà dì này là cửa hàng bán đồ ăn sáng, mỗi ngày đều giao cho chút cháo, bởi vì là khách quen nên lâu lâu tặng trứng luộc trong trà với dưa muối.

      "Vậy Thu Trúc chuẩn bị đây."

      Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, Diệp Tương Tư hoàn toàn nhớ .

      Khi Diệp Tương Tư tỉnh lại sắp giữa trưa, trong sân hạ nhân đều bận rộn, chống éo ưỡn người, bước vào trong sân hít thở chút khí trong lành, khí ở cổ đại đúng là rất tốt, mặc dù có hơi nóng, thế nhưng khô hanh, ánh mặt trời vừa đủ, nếu như vào lúc này có thể nằm ở giường kiểu vương giả đúng là hạnh phúc.

      Xuyên đến cổ đại cũng hơn tháng rồi, Diệp Tương Tư rất nhớ điện thoại!

      Cũng biết lâu như vậy mà cập nhật, những tiểu thiên sứ của biết thế nào rồi.

      viết tiểu thuyết nhiều như vậy, nhưng xưa nay mình chưa từng làm vai chính, lần này coi như là đến cổ đại du lịch , đợi sau khi trở về, chắc chắn mang những chuyện ở đây viết thành cuốn tiểu thuyết.

      "Vương Phi, giờ giữa trưa, người ngủ ngon ?" Sáng nay ăn cơm nhìn thấy Vương Phi, chắc hẳn là ngủ nướng, lần này Thượng Quan Ngọc Nhi đứng trước mặt là cười nhạo Diệp Tương Tư.

      "Hì hì, cũng ngon, đa tạ quan tâm." Diệp Tương Tư cười hì hì, lâu ngủ ngon như vậy rồi, từ khi xuyên tới nay, mỗi ngày đều thức dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, giờ có thể ngủ đến khi nào dậy cũng được rồi.

      "Xì xì, Vương Phi, người là nữ chủ nhân của Vương phủ, ngủ thẳng đến trưa mới dậy, người cảm thấy đúng sao?" Thượng Quan Ngọc Nhi vừa cười Diệp Tương Tư ngu xuẩn, vừa châm biếm , ngờ Diệp Tương Tư lại tưởng đây là lời khen hay.

      " ta là nữ chủ nhân của Vương phủ, ta có quyền ngủ đến khi nào mà chẳng được, ở hậu viện của Vương phủ này, ta lớn nhất, vì thế mọi việc phải nghe ta." Diệp Tương Tư vỗ vỗ đầu, tỉnh ngủ rồi sao vẫn còn cảm giác choáng váng, quên mất ở nơi này khắp nơi đều là tính kế.

      "Hẳn là nữ nhân được sủng ái!" Thượng Quan Ngọc Nhi hơi nhếch miệng, đắc ý nhìn Diệp Tương Tư, dù là Vương Phi, nữ chủ nhân thế nào, được Vương Gia sủng ái cũng chẳng là cái gì.

      "Chẳng lẽ được sủng ái sao?" Diệp Tương Tư hỏi ngược lại.

      Thượng Quan Ngọc Nhi dừng chút, gì, chẳng qua là cảm thấy buồn cười, toàn bộ dưới quý phủ đều biết, Nam Sở Thần và Liễu Tô Ngưng là thanh mai trúc mã, Vương Gia cưới Liễu Tô Ngưng làm Trắc Phi, đến lúc đó Liễu Tô Ngưng mới là nữ chủ nhân của Vương phủ này.

      "Vương Phi hãy nghỉ ngơi tốt, thiếp thân xin cáo lui trước." Thượng Quan Ngọc Nhi luôn nở nụ cười, xoay người rời .

      Diệp Tương Tư đắc ý nhìn bóng lưng rời của Thượng Quan Ngọc Nhi, tuy thông minh lắm nhưng cũng phải là hạn người dễ bị ức hiếp.

      phải là trạch đấu sao, chuẩn bị sẵn sàng rồi, xem phim cổ trang ít, viết tiểu thuyết cũng ít, ai mới là chân huyên, bây giờ còn chưa thể được.

      " nương, có phải Thượng Quan Ngọc Nhi lại tìm đến người để gây phiền phức đúng ?" Thu Trúc bưng cháo thịt nạc trứng muối và bánh bao nhân thịt chuẩn bị xong đến chỗ Diệp Tương Tư, đúng lúc nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi rời .

      " có gì, chỉ là tiểu thiếp mà thôi, làm được gì ta đâu."

      "Thượng Quan Ngọc Nhi này chỉ là tiểu thiếp mà thôi, đuổi ta ra ngoài là nương nhân từ rồi, bây giờ còn hống hách, nương, Thu Trúc cảm thấy người nên với Vương Gia đuổi các ta ." Thu Trúc cảm thấy ba người thị thiếp kia cũng dễ đối phó.

      " thể , bây giờ thế lực của chúng ta vẫn yếu, huống chi ta và Nam Sở Thần chỉ là giao ước diễn kịch mà thôi, dựa vào cái gì mà giúp chúng ta, ba người thị thiếp mà thôi, ta là người đại, so về tiết mục trạch đấu ta còn hơn bọn họ, Thu Trúc yên tâm !" Diệp Tương Tư biết Thu Trúc lo lắng cho , thế nhưng bây giờ có bất kỳ quyền hành gì, theo cách đại, chỉ là ở tạm Vương phủ.

      " nương đúng lắm, Thu Trúc chỉ hi vọng nương có cuộc sống tốt, muốn người suốt ngày sống trong cảnh đấu đá."

      "Được rồi Thu Trúc, ta biết ngươi chỉ muốn tốt cho ta." Diệp Tương Tư nắm tay Thu Trúc, ở cổ đại, có Thu Trúc luôn nghĩ mọi việc cho , thất rất vui mừng, ít ra cảm thấy đơn.

      "Đúng rồi nương, tối hôm qua là Vương Gia ôm nương về phòng, có điều, lát sau, Vương Gia lại nổi đùng đùng ra." Tối hôm qua Thu Trúc luôn luôn giữ cửa.

      "Giận đùng đùng? Tại sao?"

      "Cái này phải hỏi nương rồi." Thu Trúc cảm thấy rất kỳ lạ.

      "Sao mà ta biết được, tối hôm qua ta say rượu mà." Diệp Tương Tư nhớ ra được tối hôm qua làm chuyện gì đắc tội với Nam Sở Thần.

      " nương, thứ cho Thu Trúc lắm miệng, Thu Trúc vẫn cảm thấy nương nên sống hòa hợp với Vương Gia, như vậy tháng ngày sau này của nương ở Vương phủ tốt hơn." Thu Trúc cũng hoàn toàn là suy nghĩ cho Diệp Tương Tư.

      "Tên Vương Gia xấu xa kia, ai có thể sống hòa hợp cùng với chứ, cả ngày chỉ có cái mặt lạnh nhạt, biết còn tưởng bị mặt đơ đấy, coi chính mình là tổng đài bá đạo sao, theo ta thấy là Vương Gia khốn nạn đúng hơn."

      " nương." Thu Trúc nháy mắt nhìn Diệp Tương Tư, ra hiệu Vương Gia ở phía sau.

      "Thu Trúc, mắt ngươi bị sao vậy? Co giật?" Diệp Tương Tư hiểu, tiếp tục .

      Thu Trúc ho khan cái " nương."

      " ấy bị co giật." Nam Sở Thần đứng sau Diệp Tương Tư lâu.

      "Ngài.... Ngài tới từ lúc nào." Diệp Tương Tư giật mình, vội vàng quay đầu.

      "Lúc xấu bản vương." Mặt Nam Sở Thần lạnh lùng, sai, nghe thấy hết.

      Diệp Tương Tư lúng túng cười cười, .

      "Thu Trúc, ngươi ra ngoài ." Nam Sở Thần đứng khoanh tay, đứng trước mặt Diệp Tương Tư .

      "Vâng."

      Sau khi cửa phòng đóng lại, Nam Sở Thần ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhìn Diệp Tương Tư "Tối hôm qua ngủ có ngon ?"

      "Tối hôm qua uống hơi say, cái gì cũng nhớ, Thu Trúc ngài tức giận, là ta làm chuyện gì nên làm hay là những chuyện nên sao?" Diệp Tương Tư cận thận từng li từng tí hỏi, biết trong phủ to lớn này, chuyện làm việc đều phải cận thận từng li từng tí , huống chi tại chỉ là Vương Phi danh nghĩa mà thôi.

      "Xem ra nhớ ."

      "Cái gì?"

      " có chuyện gì, nhớ cũng tốt, ngày mai là ngày về nhà mẹ đẻ, bây giờ đoạn tuyệt quan hệ với Diệp phủ rồi, cái này khỏi về ." ngờ cái gì nàng cũng nhớ, chuyện nàng hôn , có phải cũng tính?

      "Nha, ngài là Vương Gia, ngài quyết định là được rồi." Dù sao cũng muốn về Diệp phủ gì đó, trở về đó lại phải nhìn sắc mặt của những người kia.

      "Vậy cứ như vậy ." xong, Nam Sở Thần đứng dậy rời .

      Diệp Tương Tư vẫn rất tò mò, tối hôm qua rốt cuộc làm chuyện gì khiến Nam Sở Thần tức giận.

      Những người trong vương phủ này rất kỳ quái, vẫn là đại tốt nhất.
      Betty, Mengotinh_Ranluoiyuki0129 thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 19: Mưu sát

      "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

      "Thưa Vương Gia, là Vương Phi ở nhà bếp nấu ăn!"

      "Nấu ăn?"

      "Vương Phi đồ ăn của Vương phủ quá nhạt nhẽo, người muốn ăn thịt xiên nướng!" Trời gần tối, trước cửa nhà bếp có đống người vây lại xem Vương Phi nấu ăn.

      "Thịt xiên nướng?" Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua nên hứng thú xem chút.

      ..........

      " nương, thịt cắt xong rồi, còn gì dặn dò ?" Thu Trúc để thịt cắt xong vào trong tô, nương mang những miếng thịt này cắt ra.

      "Ngươi mang những cây que tăm này xiên qua thịt và rau sau đó bỏ vào trong mâm." Diệp Tương Tư làm hương liệu để nướng, gia vị ở Vương phủ rất đầy đủ, tuy rằng làm nhiều đồ ăn ngon, thế nhưng thịt xiên nướng này là món mà thích ăn nhất, điều chế tương cũng khó lắm.

      "Vâng."

      Bếp lò chuẩn bị, chờ dùng than nhóm lửa là xong. Bên này Thu Trúc nhanh chóng xiên thịt và rau, điều chế tương cũng gần đủ rồi, Diệp Tương Tư thổi cháy cây đuốc, mang cái bếp lò đến cửa nhà bếp, thế này tiệc nướng hoàn hôn diễn ra rất tốt.

      "Thơm quá !"

      "Đây là món gì, sao mà thơm vậy!"

      Những nô tài ngửi thấy mùi thơm đều nỡ rời .

      "Mọi người đừng gấp gáp, chút nữa mọi người đều có phần!" Bao gồm cả ba thị thiếp kia nữa, nhưng cũng chuẩn bị rất nhiều.

      "Cảm tạ Vương Phi!"

      "Cảm tạ Vương Phi!!"

      Bọn hạ nhân nghe Vương Phi tất cả đều có phần, mặt mọi người đều hồi hợp.

      Đầu tiên, Diệp Tương Tư nướng xâu thịt, thịt heo, thịt dê, thịt bò, thịt gà rất nhiều rồi phân chia cho bọn hạ nhân.

      "Thu Trúc, ngươi tới giúp ta nướng !" Diệp Tương Tư sớm nhìn thấy Nam Sở Thần đến nên cầm xâu thịt dê đưa cho Nam Sở Thần "Cho nè, nếm thử ."

      " có hứng thú." Nam Sở Thần nhìn xâu thịt dê tay Diệp Tương Tư, nàng là đại tiểu thư, sao có khả năng làm những thứ đồ này, mà cho dù có làm được, chắc chắn cũng rất khó ăn!

      "Vương Phi, nô tài giúp Thu Trúc." Bách Lý biết mình ở đây làm cản trở nên chủ động giúp Thu Trúc.

      "Ngài nếm thử , ăn rất ngon, đảm bảo ngài ăn xong xiên này còn muốn ăn thêm xiên nữa." Diệp Tương Tư mang xâu thịt đến gần miệng Nam Sở Thần, thịt nướng ngon như vậy, sao lại muốn ăn, người cổ đại đúng là biết hàng.

      "Mang ." Nam Sở Thần nghiêng đầu qua chỗ khác .

      Diệp Tương Tư thẹn thùng, lúc nào cũng là bản gương mặt này? dùng đũa kẹp miếng thịt trong xâu rồi đưa vào miệng Nam Sở Thần, nếu như phải ăn rất ngon cũng mang đến cho Nam Sở Thần ăn.

      Bị mạnh mẽ nhét miếng thịt vào trong miệng, Nam Sở Thần cũng phản kháng, ngược lại còn cảm thấy ăn rất ngon, đây rốt cuộc là mỹ vị nhân gian nào, sao lại ăn ngon như vậy!

      "Thế nào? Ta tệ lắm có phải !" Diệp Tương Tư dương dương tự đắc , ở thời đại này thịt xiên nướng phải là thứ tầm thường, nếu như lúc này có bia tốt biết mấy.

      "Đồ ăn ngon như vậy, sao lại có rượu nhỉ?" xong, Bách Lý chạy lấy bình rượu lâu năm rót ra ly cho Nam Sở Thần và Diệp Tương Tư.

      "Đồ nướng sánh đôi cùng rượu, đây đúng là chính phẩm mà!" Diệp Tương Tư vừa cầm ly rượu lên lại bị Nam Sở Thần ngăn cản.

      " ly say, đừng có uống." Nghĩ đến lần trước Diệp Tương Tư uống say, còn thân mật với ....

      "Tại sao, tuy rằng rượu cổ đại các người có nồng độ rất cao, thế nhưng ăn đồ nướng sao lại có rượu được!" Diệp Tương Tư vẫn muốn uống, tuy rằng nghiện rượu, thế nhưng biết tại sao ngày hôm nay lại muốn uống như vậy.

      "Bản vương cho." Mắt Nam Sở Thần lạnh lùng nhìn Diệp Tương Tư, bản vương thể uống là thể uống, cho ánh mắt để tự mình hiểu ra.

      "Vậy cũng được." Diệp Tương Tư chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

      " nương, những cái này đều nướng kỳ rồi." Có Bách Lý giúp đỡ, động tác của Thu Trúc cũng nhanh hơn, bao lâu sau nướng xong những xâu thịt mà Diệp Tương Tư chuẩn bị.

      "Thu Trúc, ngươi mang ít cho bọn Ly nương ." Có đồ ăn ngon chia sẻ, Diệp Tương Tư có thù dài, tuy rằng biết bọn Ly nương nhìn thuận mắt, thế nhưng tiểu thù hận này sớm muộn gì cũng hóa giải.

      "Vâng, nương." Thu Trúc bưng đĩa thịt xiên nướng, cầm lấy bình rượu ngon mang đến biệt viện.

      "Vương Gia, mặt ngài bị làm sao vậy?" Bách Lý phát mặt Nam Sở Thần khác thường nên hỏi.

      Nam Sở Thần sờ sờ mặt, cảm giác rất ngứa, nên gãi nhàng, nguyên bộ mặt trắng nõn trong phút chốc đỏ lên, như bị nổi sảy.

      "Vương Gia, ngài bị dị ứng, Vương Phi, vừa nãy cho Vương Gia ăn cái gì?" Từ Bách Lý theo Nam Sở Thần, dĩ nhiên tất cả mọi việc về đều biết hết.

      "Xâu thịt dê!"

      "Bên trong xâu thịt dê này có đậu phụng ?"

      "Có tương đậu phụng.... lẽ ngài bị dị ứng với đậu phụng!" Xem tình hình bây giờ, chắc chắn là Nam Sở Thần bị dị ứng với đậu phụng.

      "Từ Vương Gia bị dị ứng với đậu phụng, thể đụng vào đậu phụng." Vì thế từ trước đến nay trong vương phủ có xuất đậu phụng, vậy bơ đậu phụng này chắc là Vương Phi tự mình mua rồi.

      "Ta biết ngài bị dị ứng với đậu phụng, xin lỗi nha!" Diệp Tương Tư nhìn thấy mặt Nam Sở Thần nổi lên rất nhiều những chấm đỏ giống bệnh sởi, biết Nam Sở Thần bị dị ứng với đậu phụng.

      "Vương Gia, ta lấy thuốc cho ngài." Chính là để ngừa việc may như vậy xảy ra, trong phủ lúc nào cũng chuẩn bị thuốc chữa dị ứng.

      " có biết hay , đây coi như là mưu sát phu quân, bản vương hoàn toàn có thể trị tội chết." Nam Sở Thần gãi mặt, này chính là ngứa đến chịu được, từ trong bụng mẹ bị dị ứng với đậu phụng, lúc còn biết chuyện, ăn đậu phụng, súyt chút nữa là chết, từ lần đó, Nam Sở Thần thấy đậu phụng cũng bao giờ chạm vào.

      Phu quân......

      "Còn muốn chu di cửu tộc sao? Vương Gia người cũng đừng quên, bây giờ thần thiếp là người của gia tộc, đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia, nếu như Vương Gia muốn chu di cửu tộc, như vậy liên lụy toàn bộ hoàng tộc." Đầu óc của Diệp Tương Tư vẫn tính là thông minh, bởi vì rất sợ chết.

      vất vả xuyên lần, cũng thể để mất mạng tại cổ đại được!

      "Câm miệng!" Nam Sở Thần chỉ chú ý gãi mặt, hoàn toàn có tâm tư để ý Diệp Tương Tư, mới có thể để cho nàng thực được.

      "Được được được, ta câm miệng, Vương Gia ngài đừng gãi nữa, vốn là rất đẹp, bây giờ lại bị ngài gãi thành đầu heo rồi." Diệp Tương Tư nhịn cười được, dáng vẻ tại của Nam Sở Thần rất buồn cười.

      " mắng bản vương là đầu heo sao?" là đầu heo vậy nàng là cái gì? Heo cái?

      "Vương Gia ngài nghe lầm rồi, thần thiếp cho dù thế nào Vương Gia cũng rất là tuấn tú!" Diệp Tương Tư nhếch miệng nở nụ cười, đúng là ở cổ đại ai cũng thể đắc tội, nếu chỉ trong chốc lát là bị giết diệt khẩu hoặc là chu di cửu tộc.

      "Vương Gia, thuốc đến rồi!" Bách Lý đưa thuốc cho Nam Sở Thần.

      "Vương Gia, để thần thiếp giúp ngài bôi!" Diệp Tương Tư biết lúc nãy mình phạm lỗi nên bây giờ muốn bù đắp chút.

      Diệp Tương Tư nhận lấy bình thuốc, đây là thuốc dị ứng bình thường mà, ở đại chính là bì viêm bình, còn tưởng là thần dược gì lợi hại lắm, ra vị Vương Gia cao quý này, mặt bị dị ứng cũng phải dùng bì viêm bình bình thường nhất!

      "A, có thể nhàng chút được ." nương gia đình bình thường mà sao lực tay lại mạnh như vậy.

      "Xin lỗi Vương Gia." Diệp Tương Tư nhàng bôi thuốc lên mặt Nam Sở Thần, đậy nắp bình thuốc, nhìn kỹ mặt Nam Sở Thần chút, những chấm đỏ giống bị sởi này cũng ảnh hưởng đến thẩm mỹ đấy.

      "Vương Gia, bôi xong rồi."

      Bởi vì bị dị ứng, tâm tình vốn tốt của Nam Sở Thần trong nháy mắt trở nên rất tồi tệ, sau khi thoa thuốc xong, Nam Sở Thần trở về thư phòng.

      " nương, thịt nướng mang qua rồi."

      "Cực khổ cho ngươi, Thu Trúc."

      " nương, Thu Trúc vừa nhận được bồ câu đưa thư, ngày mai tứ tiểu thư đến thăm nương, còn bảo nương phải chuẩn bị tốt." Nhìn chữ viết giấy, chắc là Diệp Uyển Nguyệt tự viết, Diệp Tương Tư đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia, có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, cũng chỉ có Diệp Uyển Nguyệt mà thôi.

      " ta tới làm gì?" Diệp Tương Tư .

      " nương, sợ rằng tứ tiểu thư đến gây phiền phức." Thu Trúc .

      "Ta rời khỏi Diệp gia, ta còn muốn như thế nào nữa?" Diệp Tương Tư hiểu, lúc trước còn ở Diệp gia, người nhà họ Diệp luôn bắt nạt vì hy vọng nhanh chóng rời , bây giờ rời khỏi Diệp gia rồi, lẽ người nhà họ Diệp muốn đến xem cuộc sống tại của có hạnh phúc hay sao? Hay là lần này Diệp Uyển Nguyệt đến là có mục đích khác?

      " nương, ngày mai chúng ta phải chuẩn bị sao?"

      "Cái gì cũng chuẩn bị, ngược lại ta muốn xem xem rốt cuộc Diệp Uyển Nguyệt muốn làm gì." Nếu như Diệp Tương Tư đoán sai, có lẽ Diệp Uyển Nguyệt đến là vì Nam Sở Thần, ta Nam Sở Thần phải ngày hai ngày, bây giờ nhìn nữ nhân mà mình ghét nhất gả cho Nam Sở Thần, chắc là ta rất tức giận.

      Xem ra ngày mai lại náo nhiệt đây, Vương phủ phải nơi mà ta muốn vào là vào được.

      Lần này Diệp Tương Tư tuyệt đối để cho Diệp Uyển Nguyệt đạt được ý nguyện.

      Truyện được cập nhật sớm nhất tại dembuon.vn
      Last edited: 7/8/19
      Betty, yuki0129Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tội nghiệp Nam Sở Thần quá mà

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 20: Cười nhạo

      Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tương Tư bị đánh thức, vốn mơ đẹp, đột nhiên bị cắt đứt, thức dậy.

      Cảm giác bị đánh thức rất khó chịu, Diệp Tương Tư cảm giác uể oải, sau khi bị đánh thức rất khó ngủ.

      Diệp Tương Tư nắm chặt nắm đấm, trong lòng câu MMP, sáng sớm mà ai bị động khinh vậy, làm phiền lão nương ngủ.

      “Thu Trúc, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Trong giọng của Diệp Tương Tư ràng thiếu kiên nhẫn, nhớ tới trước đây, gõ chữ đến hơn nửa đêm, trời gần sáng mới ngủ, kết quả chưa ngủ được mấy tiếng bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng lầu, bị đánh thức tính tình của Diệp Tương Tư rất cọc cằn, trực tiếp cầm dao thái rau gõ cửa.

      nương, là Ngọc Nhi và Uyển nương cải nhau.”

      phiền phức!” Diệp Tương Tư vốn định vùi đầu ngủ tiếp, nhưng bây giờ còn buồn ngủ nữa, thể làm gì khác hơn là thở phì phò trang điểm thay y phục.

      Bên trong vườn Vương phủ, Uyển nương và Thượng Quan Ngọc Nhi cãi nhau ngừng, còn Ly nương đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, xem rất náo nhiệt.

      “Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa.”

      “Vương Phi.”

      “Sáng sớm phát cáu lớn như vậy, cận thận nổ gan!” Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn ba người phụ nữ này, ngáp cái, ngồi xuống ghế đá.

      “Vương Phi, người phải làm chủ cho Uyển nương!” Vào lúc này ai có thể giành được tín nhiệm của chủ tử, người đó có thể thắng.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn Uyển nương, đây phải là Uyển nương xem thường khi mới đến Vương phủ sao? Bây giờ lại muốn thay ta làm chủ? Quả lòng dạ nữ nhân trong phủ này thâm sâu.

      “Vương Phi, là như vậy, sáng sớm hôm nay, Uyển nương mang canh xương sườn tự làm cho Vương Gia uống, còn chưa đến phòng của Vương Gia, gặp Thượng Quan Ngọc Nhi, ta muốn thần thiếp được sủng ái, nên cố ý làm đỗ canh xương sườn của Vương Gia, đây chính là canh mà thần thiếp thức dậy từ sớm làm cho Vương Gia.” Uyển nương oan ức tường thuật lại toàn bộ đầu đuôi việc.

      phải như vậy, ràng là ta đường nhìn đường nên đụng phải ta, còn đổ canh vào người ta, cho rằng Vương Gia uống canh này của sao? Vương Gia ngay cả nhìn chút cũng thèm, cho dù quyến rũ như thế nào nữa cũng là vô dụng.” Thượng Quan Ngọc Nhi trừng Uyển nương chút, nữ nhân đáng ghét, muốn tìm mình kiếm chuyện đây mà.

      “Thưa Vương Phi, Ly nương cũng vừa mới đến nhìn thấy hai người họ ở đây cãi nhau.” Ly nương lớn tuổi hơn Uyển nương và Thượng Quan Ngọc Nhi, tuy rằng hay thêm dầu vào lửa, nhưng ta có cái đầu óc khá thông minh.

      “Chỉ vì chuyện này mà làm rùm beng lên? Như vậy phải rảnh rỗi việc gì làm sao?” Diệp Tương Tư giở giọng liếc mắt, cũng vì chuyện này mà đánh thức ?

      “Vương Phi, người đừng tin độc phụ Thượng Quan Ngọc Nhi kia bậy, lời thần thiếp .” Uyển nương tội nghiệp nhìn Vương Phi .

      “Được rồi được rồi, chuyện lớn hóa , phải chỉ là chén canh thôi sao? phải chỉ là bộ đồ thôi sao? Có cần như vậy hay ? Canh đỗ lấy bát khác, quần áo bẩn đem giặt là được rồi, cho dù canh của ngon, chưa chắc Vương Gia nhìn cái, còn cho dù mặc quần áo đẹp, chưa chắc Vương Gia sủng hạnh , sáng sớm cải nhau ầm ĩ, có chuyện gì làm có phải , vậy trở về làm nô tỳ , cho các khỏi rảnh rỗi.” Diệp Tương Tư gả tới Vương phủ lâu như vậy, lần đầu có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.

      Thu Trúc ở bên cạnh vỗ tay, đây mới là Bắc Thần Vương Phi!

      “Ôi, quả nhiên cuộc sống của tam tỷ ở Vương phủ tồi mà!” Diệp Tương Tư vỗ tay cái, từ phía sau tới.

      “Làm ta giật mình, đến bao lâu rồi?” Nghe thấy giọng của Diệp Uyển Nguyệt, vừa mới lúc nãy còn cảm thấy buồn ngủ, bây giờ tỉnh táo rồi.

      “Đến lúc tam tỷ thể uy phong.”

      tới có chuyện gì sao?” Diệp Tương Tư nhàn nhạt .

      có chuyện gì thể đến xem tam tỷ chút sao? Làm Vương Phi đúng là khác hẳn, ngay cả ngày về nhà mẹ cũng về, vị trí Bắc Thần Vương Phi này tam tỷ ngồi có tốt ?” Diệp Uyển Nguyệt mở miệng cười cợt, xem thường, sớm muộn gì vị trí Bắc Thần Vương Phi cũng thuộc về nàng.

      “Bổn cung rất tốt, cần quan tâm, nếu như còn chuyện gì thong thả, tiễn.” Diệp Tương Tư lườm Diệp Uyển Nguyệt cái, nữ nhân này thể kiếm chuyện, sống hòa hợp được sao? Phụ nữ tội gì phải làm khó dễ phụ nữ.

      “Vương Phi kiêu ngạo nha, ta rất sợ, ngươi đừng quên, trong người ngươi vẫn còn chảy dòng máu của Diệp gia.” Diệp Tương Tư trừng to mắt lên, Diệp Tương Tư này được làm Vương Phi, tính khí cũng dữ dằn hơn.

      “Vậy các ngươi từng coi ta là người của Diệp gia qua sao?” Diệp Tương Tư hỏi ngược lại, bây giờ là Vương Phi lại là người của Diệp gia, trước đây chẳng là cái thá gì, còn phải là con của Diệp gia.

      “A, ta đoán ngươi gả tới Vương phủ cũng hạnh phúc, nghe Vương Gia hề sủng ái Vương Phi của mình, ngươi thành thân lâu như vậy, cái bụng sao mà chút tin tức cũng có? Là Vương Gia vốn chưa từng lâm hạnh ngươi, hay là cái bụng của ngươi thể dùng được, ha ha ha ha ha ha.” Diệp Uyển Nguyệt cười nhạo Diệp Tương Tư phen, tâm tình trong nháy mắt tốt hẳn lên.

      “Ngươi!”

      “Bản vương sủng ái Vương Phi hay sủng ái Vương Phi có liên quan gì đến những người ngoài như ngươi?” Từ xa Nam Sở Thần nghe thấy tiếng cười của Diệp Uyển Nguyệt, biết ngay cái nữ nhân ngốc nghếch kia bị xem thường.

      “Vương Gia.” Thu Trúc thấy Vương Gia đến rất vui mừng, cuối cùng nương nhà nàng cũng có chỗ dựa.

      “Vương… Thiếp bái kiến Vương Gia.” Nghe thấy giọng của Nam Sở Thần, Diệp Tương Tư sợ đến sững sờ.

      “Ái phi, tối hôm qua ngủ có ngon ?” Nam Sở Thần bước đến bên cạnh Diệp Tương Tư, tay ôm lấy eo , nhìn với vẻ cưng chiều.

      “A?” Diệp Tương Tư bị hỏi ngây người.

      “Bản vương kêu nhà bếp nấu nhân sâm cho nàng rồi, bồi bổ tốt, buổi tối chúng ta tiếp tục.” Mặt Nam Sở Thần từ từ nhích lại gần mặt Diệp Tương Tư, hai người cách nhau rất gần nhưng rất lớn.

      “Ngài…” Diệp Tương Tư bị đến khuôn mặt đỏ chót, cái mặt gỗ này cái gì vậy.

      “Vương…. Vương Gia…”

      “Vừa nãy là ngươi bản vương chưa từng lâm hạnh Vương Phi, ngươi cũng hiểu chuyện the phòng của bản vương và vương phi quá nhỉ, lẽ nào ngươi cũng muốn được bản vương lâm hạnh? Có điều, phải hạng phụ nữ nào bản vương cũng lâm hạnh.” Vừa vừa nhìn Diệp Tương Tư cười đầy sủng nịch, sau đó nhìn Diệp Uyển Nguyệt với khuôn mặt vừa chế giễu vừa lạnh lùng.

      Diệp Tương Tư sửng sốt, trở mặt nhanh !

      “Vương Gia… Ngài hiểu lầm rồi, Nguyệt nhi chỉ là muốn quan tâm tam tỷ chút.” Diệp Uyển Nguyệt bị , mặt đỏ chót, may mà da mặt nàng dày, nếu là tìm cái lỗ chui xuống rồi.

      Bách Lý và Thu Trúc ở bên cạnh cũng cười lên.

      “Ái phi, tối nay bản vương thay đổi tư thế được ?” Nam Sở Thần nhìn Diệp Tương Tư .

      Diệp Tương Tư tê dại đứng bất động tại chỗ, nghĩ tới Vương Gia lạnh băng này lại dơ như vậy, dám đứng ở trước mặt nhiều người những câu này, cho dù chỉ là giả bộ nhưng cũng gượng gạo.

      “Vương Gia…. Ngài….” Diệp Uyển Nguyệt nghe Nam Sở Thần những câu này, nàng khóc….

      Diệp Uyển Nguyệt là phụ nữ trong xã hội phong kiến, hơn nữa nàng vẫn chưa lấy chồng, nghe được những câu này.

      “Sao ngươi còn đứng ở chỗ này? Làm bản vương dơ mắt, còn mau cút .” Nam Sở Thần .

      “Ô ô ô ô.” Diệp Uyển Nguyệt khóc sướt mướt chạy.

      “Vương Gia, ngài đúng là quá tàn nhẫn rồi.” Bách Lý rất hiểu Vương Gia, biết Vương Gia độc miệng, nhưng chỉ đối với nam tử, còn nữ tử đây là lần đầu tiên thấy.

      “Hạng người này nên lấy phương thức này xử lí, sau này người như vậy đừng tùy tiện cho vào vương phủ, ô nhiễm khí.” Nam Sở Thần cầm tay đứng tại chỗ.

      “Cảm ơn ngài giúp ta.” Giờ Diệp Tương Tư mới phản ứng được, , vừa nãy mới bị Nam Sở Thần trêu chọc.

      “Đừng hiểu lầm, ta phải giúp , ta chỉ ghét hạng phụ nữ kia mà thôi.” Dứt lời, Nam Sở Thần xoay người rời .

      “……” Vẫn chỉ làm soái ca có ba giây, lúc nãy Diệp Tương Tư vừa bị Nam Sở Thần bá đạo trêu chọc, bây giờ…. Mặt đen lại.

      nương, vừa nãy Vương Gia giúp người đấy!” Thu Trúc rất vui vẻ khi nhìn thấy Vương Gia bảo vệ Vương Phi.

      “Ngươi nghe những lời vừa sao? phải giúp ta mà là ghét hạnh người như Diệp Uyển Nguyệt mà thôi!” biết tại sao, Diệp Tương Tư nghe những lời đó của Nam Sở Thần, trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nhưng chỉ trong nháy mắt.

      “Có điều phải lại, Diệp Uyển Nguyệt đến Vương phủ là vì cười nhạo nương, cần thiết.” Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chủ ý này là Đông Cúc bày ra, Thu Trúc vào Diệp phủ sớm hơn Đông Cúc năm, dĩ nhiên là biết Đông Cúc là dạng người gì, nha đầu đó có ý đồ rất xấu, lòng dạ thâm sâu, vì chỗ tốt và được chủ tử tín nhiệm, ta có thể tiếc bất cứ thứ gì.

      “Kệ , trộm gà được còn mất nắm gạo, ta vui là được rồi.” biết tại sao, có lẽ là bị đánh thức hoặc là bị Diệp Uyển Nguyệt nháo mà tâm tình tại của rất tệ.

      “Đây chắc chắc là ý xấu của Đông Cúc, nha đầu này nên dạy dỗ lại tốt.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :