1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng Phi Khó Dưỡng - Kiều Gia Mộc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 13: Của hồi môn (2)

      Diệp Tương Tư nghe xong rất ngạc nhiên, xem ra những người cổ đại này phải ai cũng đều rất ngu ngốc.

      "Ta ở Diệp gia nhiều năm, những chuyện lớn ở Diệp gia dĩ nhiên ta đều biết ràng hết, ta tin tam tiểu thư phải loại người thích bắt nạt người khác." Minh Cấp là con trai nuôi của Diệp Cảnh Minh, vì từ học võ nên được Hoàng Thượng đề bạt lên chức Đô Úy, phụ tá tướng quân.

      "Sao ngươi khẳng định phải là ta động thủ trước? Mọi người thay đổi." Diệp Tương Tư vẫn có chút vui mừng, dù sao cũng có người đồng ý tin tưởng .

      "Bản tính tam tiểu thư lương thiện, dĩ nhiên phải là người như vậy." Lúc Minh Cấp được nhận nuôi 10 tuổi, khi đó Diệp Tương Tư mới 7 tuổi, lúc ai muốn chơi cùng Diệp Tương Tư, ai cũng chán ghét nàng, chỉ có Minh Cấp là chê bai Diệp Tương Tư.

      "Coi như ngươi tinh mắt." Diệp Tương Tư ngồi ở đống cỏ, ôm đầu gối, khóe miệng nhếch lên chút: "Ngươi ngươi là con trai nuôi của Diệp gia, như vậy cũng được coi là ca ca của ta rồi?"

      "Đúng vậy." Minh Cấp là lớn nhất, Diệp Uyển Từ còn tuổi hơn , năm nay Minh Cấp 20 tuổi, Diệp Uyển Từ 19 tuổi, Diệp Sênh Ca 19 tuổi nhưng hơn Diệp Uyển Từ vài tháng, Diệp Tương Tư 18 tuổi còn Diệp Uyển Nguyệt mới 16 tuổi.

      "Vậy sao huynh chưa thành thân?" Ở cổ đại, cỡ tuổi sớm lấy vợ hết rồi, phải bình thường nam tử cổ đại 16, 17 tuổi là được lấy vợ sinh con sao.

      "Minh Cấp công hiến cho triều đình, chưa từng nghĩ đến việc thành thân."

      "Nhưng ngày mai ta phải thành thân rồi." chắc là người thành thân đầu tiên ở Diệp phủ!

      "Chúc mừng tam tiểu thư." Minh Cấp .

      "Cảm ơn, tuy rằng ta nhớ trước đây từng xảy ra chuyện gì, nhưng từ bây giờ trở , huynh chính là người bạn mà ta kết giao, cảm ơn tin tưởng của huynh!" Diệp Tương Tư cười cười, ở cổ đại mà vẫn có thể kết giao bạn bè, vốn định về sớm chút, nhưng bây giờ xem ra, thể trở về được.

      Khi còn , Minh Cấp và Diệp Tương Tư luôn chơi đùa cùng nhau, nhưng bốn năm trước, Minh Cấp bị điều đến triều đình, bắt đầu nhậm chức, năm trước mới trở về, nhưng khoảng thời gian chia xa này, quan hệ của và Diệp Tương Tư cũng bị thay đổi rồi.

      Trước đây, Diệp Tương Tư nhìn Minh Cấp rất là thân thiết, nhưng bây giờ lại nhìn Minh Cấp tràn đầy xa lạ.

      Hay là thời gian làm tình cảm giữa bọn họ biến mất .

      "Ta thả muội ra!" Minh Cấp cầm chìa khóa mở cửa phòng củi ra thả Diệp Tương Tư.

      "Huynh cứ thả ta như vậy, sợ lão gia tức giận gây phiền phức cho huynh sao?" Diệp Tương Tư .

      "Bây giờ ta là Đô Úy của triều đình, chỉ đứng sau tướng quân, ông ấy dám làm gì ta đâu, nếu phải lúc trước ta có công hộ giá, được lên làm Đô Úy và Diệp gia cũng được tiến cống vải vóc cho triều đình." Minh Cấp là đứa trẻ mồ côi lang thang, lúc cứu Hoàng Thượng lần rồi được Hoàng Thượng khen ngợi, đưa vào cung đề bạt chức Đô Úy, sau đó thấy Diệp Cảnh Minh có con trai nên cho Minh Cấp nhận Diệp Cảnh Minh là nghĩa phụ.

      đến, Diệp gia có thể trở thành đệ nhất hào phú Kinh Thành, cũng là may mắn nhờ có Minh Cấp.

      " ngờ huynh lại có bản lĩnh như vậy, nhưng mà thường nội dung vở kịch đều như vậy!" Diệp Tương Tư vốn tưởng rằng Minh Cấp nương nhờ Diệp Cảnh Minh, sau đó được Diệp Cảnh Minh thu nhận làm con trai nuôi, phải nội dung vở kịch tiểu thuyết đều như vậy sao.

      "Muội cái gì?"

      " có gì, quan trọng, ra Diệp gia có ngày hôm nay, thể đến công lao của huynh." Diệp Tương Tư hoàn toàn biết trước đây xảy ra chuyện gì, toàn bộ ký ức nơi này của chỉ có từ lúc xuyên tới đây.

      "Nhưng nghĩa phụ đối với ta cũng xem như là tốt." Làm người thể quên cội nguồi, Diệp Cảnh Minh có con trai, lúc nào cũng mong có đứa con trai, nhưng có mệnh sinh, vì thế tình cảm của vs Minh Cấp cũng tệ lắm.

      Nhưng đối với nữ nhi của mình lại....

      " ra có lúc ta cũng hi vọng mình là nhi." cùng đứa nhi khác ở chỗ nào đó, ở đại cha mẹ mất sớm, cổ đại mẫu thân có, phụ thân .

      "Tương Tư..." Minh Cấp gọi Diệp Tương Tư lại, nhưng lại nuốt lời vào trong lòng.

      "Sao vậy?"

      " có gì." ra muốn , nàng phải là nhi, cũng phải ai thương, nàng còn có .

      "Đa tạ đại ca cứu giúp, tiểu muội phải trước đây!"

      Diệp Tương Tư chắp tay cảm tạ rồi sau đó vui vẻ rời .

      biết lúc nào, mới nhớ trán của mình vẫn còn sưng đỏ.

      " nương, trán của người bị làm sao vậy?" Thu Trúc luôn ở biệt viện bởi vì nương cho mình theo.

      " có gì, chỉ là bị chó cắn thôi." Diệp Tương Tư sờ sờ chán, mới cảm thấy đau.

      "Đây là chó ở đâu, sao có thể cắn trán của nương, nương nằm mặt đất sao?" Thu Trúc vội vàng lấy Kim Sang Dược ra , phía sau lưng còn chưa khỏi hẳn, cái trán lại bị thương, nương nhà nàng đúng là làm cho người khác lo lắng mà.

      ".... có chuyện gì, chỉ là con chó điên mà thôi, cần lo lắng." Diệp Tương Tư cười cười, chỉ là vết thương mà thôi, chẳng bao lâu khép lại.

      "Cái gì là chuyện , nương, ngày mai chính là ngày đại hỉ của người, cái trán bị chày như vậy, Vương Gia thích phải làm sao bây giờ." Thu Trúc xức thuốc cho Diệp Tương Tư, xem ra sau này nàng phải làm nha hoàn thân cận của Diệp Tương Tư tiếp.

      "Đúng rồi, nghe sính lễ rất nhiều, toàn bộ đều cho ta sao?" Còn có gì mà quan trọng hơn tiền nữa, những đồ vật cổ đại, nếu như ở đại, đều có thể mua mấy cái biệt thự du thuyền đấy.

      " nương, sính lễ rất nhiều, nhưng của hồi môn của chúng ta..." Thu Trúc sớm nghĩ tới việc này, sính lễ rất là phong phú nhưng của hồi môn lại mộc mạc muốn chết.

      "Của hồi môn làm sao?" Tuyệt đối đừng với có của hồi môn nha, như vậy rất mất mặt.

      " nương, hồi môn của chúng ta chỉ có mấy đồ bố thí mà thôi, cùng với sính lễ của Vương Gia tương xứng." Đừng là với Vương Gia, ngay cả đối với Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ cũng xứng.

      "........."

      " nương, nếu bị người ngoài biết rất mất mặt." Mẫu thân của Diệp Tương Tư có gì để lại cho nàng, ngay cả mấy đồ bố đều là đồ mà Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ cần, hiển nhiên Vương Phủ cũng thiếu những thứ này.

      "Vậy sao? Hay là chúng ta lấy ít vàng trong đồ sính lễ chuyển qua của hồi môn?"

      " được, kim ngân châu báu của hoàng tộc đều có dấu ấn, Vương Gia nhìn ra được." Của hồi môn của Diệp Tương Tư cũng là cái rương vải vóc như vậy, vốn lấy ra được.

      "Cái này cũng được, cái kia cũng được, chúng ta thể cái gì cũng có!" Diệp Tương Tư thở dài hơi, người ta xuyên qua làm cái gì hoàng hậu, công chúa, quận chúa, còn sao lại xuyên qua con thứ địa vị.

      " nương, e rằng bây giờ chúng ta chỉ còn cách là cái gì cũng có mà gả . Nếu như chúng ta có của hồi môn gả , chỉ có Diệp gia là bị người đời cười nhạo mà thôi vì Diệp gia chuẩn bị của hồi môn cho con , phải Hoàng Thượng từng , chờ nương và Vương Gia thành thân xong đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia sao? Như vậy cho dù thế nào, nương cũng bị người ta dị nghị." Bây giờ cũng chỉ có như vậy.

      "Vậy cũng chỉ có thể như vậy, dù sao sau này cũng có ngày ta rời , mất mặt cũng tới lượt ta." Có lúc da mặt Diệp Tương Tư rất là dày, cùng lắm là chết, có gì phải sợ.

      Đời sau vẫn là hảo hán.

      " đến mẫu thân nương mất sớm, nương ra đời lâu rời , dù chút địa vị cũng có, cũng để lại cho nương thứ gì, cho dù là thứ để nhớ nhung." Thu Trúc cảm thấy rất kỳ lạ, mẫu thân nàng cũng sớm, thế nhưng vẫn để lại cây trâm để nàng nhớ nhung.

      "Nhưng ta cái gì cũng nhớ cả." Chuyện lúc trước sao biết được.

      "Của hồi môn của đại tiểu thư và tứ tiểu thư đều là do đại phu nhân để lại cho họ, còn có phần của lão gia, là phong phú mà." Thu Trúc .

      "Sao chưa từng nghe qua ngươi nhắc đến nhị tiểu thư?" Diệp Tương Tư nghe Thu Trúc về đại tiểu thư và tứ tiểu thư nhưng chưa bao giờ nghe nàng về nhị tiểu thư.

      "Nhị tiểu thư này là nhị phu nhân sinh, từ nhị phu nhân mang nhị tiểu thư cùng đến sống ở nhà mẹ đẻ, nhị phu nhân thích tranh đấu, chán ghét cảnh lục đục, năm nhị tiểu thư 15 tuổi mới trở về Diệp phủ, nhưng vào lúc đó, nhị phu nhân bệnh nặng, thể trở về Diệp phủ, vì thế khoảng thời gian này nhị tiểu thư vẫn luôn ở bện cạnh chăm sóc nhị phu nhân." Lúc còn rất Thu Trúc đến Diệp phủ, nên cũng biết số chuyện ở Diệp phủ.

      Diệp Cảnh Minh này có phải có số khắc thê , đại phu nhân cũng bị khắc chết, người tình cũng bị khắc chết, giờ đến nhị phu nhân cũng sắp bị khắc chết, những khắc thê mà còn con trai nhiều con , xem ra trong số mệnh của Diệp Cảnh Minh là hồng nhan nhiều bạc mệnh, số mệnh phạm nữ cướp, chỉ sợ sớm muộn gì cũng chết trong tay con mình.

      Diệp Tương Tư rất thích tarot (*) đoán mệnh và chòm sao, trải qua mấy ngày nay với tiểu thư Diệp phủ, cũng suy đoán ra vận mệnh của Diệp Cảnh Minh, xem ra kiếp trước gần nữ sắc, ham muốn quá độ nên kiếp này phạm nữ cướp.

      (*) Tarot (phát tiếng Pháp: [ta.ʁo] đầu tiên được gọi là trionfi, sau đó là tarocchi, tarock và v.v...) là bộ bài (thường có 78 lá) được sử dụng từ thế kỷ 15 tại nhiều nơi ở châu Âu để chơi những trò chơi như tarocchini của Ý hay xem tarot kiểu Pháp. Từ cuối thế kỷ 18 đến nay, tarot cũng được sử dụng trong huyền học và bói toán nhằm đoán trước tương lai hoặc tìm hiểu tinh thần và linh hồn.

      " ra là như vậy." Chỉ là biết nhị tiểu thư này có giống như Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ .

      " nương, người nên nghỉ sớm chút , ngày mai chính là ngày đại hỉ của nương rồi." Thu Trúc vẫn rất là vui vẻ thay Diệp Tương Tư, như vậy có thể thoát khỏi mọi đau khổ mà Diệp gia gây ra rồi.
      yuki0129, BettyMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 14: Hôn lễ (1)

      Sáng ngày hôm sau, Diệp Tương Tư thức dậy sớm để trang điểm, xem ra cuộc hôn nhân này chẳng có gì tốt đẹp mà còn phải dậy sớm nữa.

      Qua bữa sáng nghe tiếng chiêng trống, đây là Hoàng tộc đón dâu dĩ nhiên phải long trọng, sáng sớm trước cửa Diệp phủ có rất nhiều người xem đứng náo nhiệt.

      Bởi vì gả Diệp Tương Tư nên đồ đạc bên trong Diệp phủ đặt mua đồ quá tốt, tất cả đều đơn giản hóa.

      " nương, người là đẹp." Thu Trúc trang điểm và thay y phục cho Diệp Tương Tư, đời người con chỉ có duy nhất lần như vậy.

      Diệp Tương Tư nhìn mình trong gương đồng, mơ hồ có thể thấy gương mặt trắng nõn.

      Tuy áo cưới rất đẹp, nhưng lại gả cho người mà mình , vẫn là người cổ đại, cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là có ngụ ý gì?

      là người đại, dĩ nhiên có lĩnh chứng nên tính là kết hôn, cùng lắm coi như lần này là diễn kịch.

      Dù sao trở về đại vẫn được coi là độc thân.

      " nương, hôm nay là ngày đại hỉ, người nên vui vẻ mới phải." Thu Trúc thấy Diệp Tương Tư im lặng, có chút vui vẻ nào " nương, Vương Gia đối tốt với người, huống chi còn có Hoàng Thượng chống lưng, theo nô tỳ thấy, cuộc hôn nhân này chắc chắn hạnh phúc."

      Chỉ cần là nương nhà nàng rời khỏi Diệp phủ này, những ngày tháng sau này tốt đẹp, cần lo tiếp tục bị nhà họ Diệp bắt nạt.

      "Chỉ mong là vậy!" Diệp Tương Tư thở dài hơi, cuộc sống sau này khó đây.

      "Diệp Tương Tư, chúc mừng nha!" Diệp Uyển Nguyệt đá văng cửa phòng Diệp Tương Tư, người khách mời mà đến, hung hăng nhìn Diệp Tương Tư.

      Hôm nay Diệp Tương Tư cũng rất là đẹp.

      Diệp Tương Tư đứng dậy nhìn Diệp Uyển Nguyệt : "Ngươi lại muốn làm cái gì?" Tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày đại hỉ, chắc Diệp Uyển Nguyệt dám tới đây gây đâu!

      " phải là ta muốn làm gì, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy. Ngươi đoạt thứ vốn thuộc về ta!" Diệp Uyển Nguyệt bước đến chỗ Diệp Tương Tư, trừng mắt lên .

      "Đồ của ngươi? Ngươi Bắc Thần Vương sao?" Diệp Tương Tư sớm nhìn ra Diệp Uyển Nguyệt thích Bắc Thần Vương, người mù đều có thể nhìn thấy, huống chi nhìn những hành động của Diệp Uyển Nguyệt, Diệp Tương Tư càng thêm chắc chắc, Diệp Uyển Nguyệt Bắc Thần Vương.

      "Ngươi vẫn có thể là tự mình biết mình, vốn dĩ cha muốn gả ta cho Bắc Thần Vương, nhưng nửa đường lại xuất ngươi, là ngươi cướp Vương Gia vốn thuộc về ta, ta mới là Bắc Thần Vương Phi." Lúc đầu Diệp Cảnh Minh thực muốn gả Diệp Uyển Nguyệt cho Nam Sở Thần, thế nhưng ai biết được Hoàng Thượng lại nhìn trúng Diệp Tương Tư, Diệp Cảnh Minh dám chống lại hoàng mệnh, thể làm gì khác hơn là tuân mệnh.

      "Nếu như người thích ta nhường cho ngươi là được rồi, dù sao ta cũng muốn làm cái gì Bắc Thần Vương Phi." Gả cho nam nhân quen biết, Diệp Tương Tư thích.

      "Nhường? A, bản tiểu thư cần ngươi nhường, ngày nào đó, bản tiểu thư quan minh chính đại đoạt lại." Diệp Uyển Nguyệt nắm chặt nắm đấm, đại tỷ , chúng ta là tiểu thư nhà giàu, muốn có được thứ gì phải quan minh chính đại đoạt lấy.

      xong, Diệp Uyển Nguyệt xoay người rời .

      Diệp Tương Tư gì, cướp cướp , dù sao sớm muộn gì cũng rời khỏi nơi này.

      Lúc Diệp Uyển Nguyệt rời , Minh Cấp đến.

      "Tương Tư." Minh Cấp mặc chiến bào, lần này cố ý xin Hoàng Thượng để mình đưa Diệp Tương Tư đến Vương phủ.

      "Minh Cấp đại ca?"

      "Tương Tư, chúc mừng muội! Xem ra sau này ta gặp lại muội phải gọi tiếng vương phi điện hạ rồi." Minh Cấp giỡn.

      "Huynh là đại ca của muội, cũng là bằng hữu của muội, gọi muội bằng tên là được rồi, huống chi muội cũng muốn làm vương phi gì đó đâu." Diệp Tương Tư cười cười, ở Diệp gia, Minh Cấp là người duy nhất cho cảm giác ấm áp của người thân.

      "Hôn nhân này là hoàng mệnh, thể chống lại, càng được muốn làm vương phi."

      "Muội biết rồi." Diệp Tương Tư coi Minh Cấp là đại ca.

      "Tương Tư, cái này cho muội!" Minh Cấp lấy cây trâm ở bên hông ra đưa cho Diệp Tương Tư.

      "Cây trâm này là đẹp!" Diệp Tương Tư nhận lấy cây trâm, quan sát chút, phát cây trâm này làm bằng vàng.

      "Ngày hôm qua trong lúc tuần, ta thấy cây trâm vàng này ở cửa tiệm kia rất đẹp nên mua về để tặng muội." Cây trâm này bằng lương tháng của Minh Cấp.

      "Cảm ơn đại ca, có điều cây trâm này muội thể nhận." Ở cổ đại, Diệp Tương Tư biết tặng trâm vàng để đính ước, tặng ngọc để tỏ tình, lần này Minh Cấp đưa cây trâm vàng, Diệp Tương Tư cũng đoán được chút, cũng biết có phải nghĩ nhiều quá rồi .

      "Vì sao thể nhận?" Minh Cấp hỏi.

      "Cây trâm này quá quý giá, muội thể nhận, đại ca hãy để lại tặng cho tân nương của mình ! Đại tẩu tương lai chắc chắn rất thích." Diệp Tương Tư mang cây trâm trả lại cho Minh Cấp, cây trâm này dám nhận, cũng thể nhận, vốn thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng rời , nên thể có tình cảm với bất kì người nào ở cổ đại này được.

      "Tương Tư, cây trâm này ta tặng cho muội làm lễ thành thân, muội nhất định phải nhận, nếu đại ca rất đau lòng. Làm ca ca đưa muội chút lễ vật cũng có gì là quá chứ?" Minh Cấp biết trong lòng Diệp Tương Tư nghĩ cái gì nên tìm cái cớ để Diệp Tương Tư nhận.

      Minh Cấp rất thích Diệp Tương Tư, từ thích, lúc trước định sau khi tòng quân xong ra tâm ý của mình cho Diệp Tương Tư biết, nhưng lúc trở về biết được Diệp Tương Tư sắp gả cho Bắc Thần Vương.

      Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ có thể lưu lại phần tình cảm này, ra, cũng để cho Diệp Tương Tư phải buồn.

      "Chuyện này..." Diệp Tương Tư đắn đo, biết có nên nhận hay .

      "Nhận lấy , coi như đây là chút tâm ý của ca ca."

      "Vậy cũng tốt, cảm ơn đại ca." Minh Cấp như vậy rồi, Diệp Tương Tư cũng thể từ chối nên đành phải nhận.

      "Ta nhận lệnh của Hoàng Thượng, hộ tống muội an toàn về Vương phủ." Dọc theo con đường này, Minh Cấp bảo vệ an toàn của Diệp Tương Tư, tuyệt đối thể để hôn lễ này xảy ra bất cứ chuyện gì.

      "Vậy ca ca vất vả rồi."

      "Vậy ta ra ngoài trước, kiệu hoa của Vương Gia đến trước cửa rồi." Minh Cấp rời khỏi phòng Diệp Tương Tư, chỉ cần Diệp Tương Tư hạnh phúc hài lòng rồi.

      Sau đó, Diệp Tương Tư đội khăn che đầu của tân nương lên rồi được Thu Trúc đỡ ra Diệp phủ, hôm nay là ngày đại hỉ của , nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà biết tại sao, luôn muốn khóc, có thể là do nghi thức thành thân quá long trọng, khiến cho cảm giác mình thực thành thân!

      Quả nhiên, lễ thành thân của hoàng tộc lớn hơn rất nhiều so với quý tộc bình thường.

      Diệp Tương Tư lên kiệu hoa, sắp cùng Bắc Thần Vương bái đường thành thân rồi.

      Minh Cấp cưỡi ngựa bên cạnh kiệu hoa của Diệp Tương Tư, thời khắc bảo vệ nữ tử mà mình thích lấy chồng, Minh Cấp rất đau lòng, nhưng cũng thành tâm chúc phúc, cầu phúc cho Diệp Tương Tư.

      Y phục Nghê Thường đỏ thẫm, khăn voan thêu Chu Tước bằng chỉ vàng, Diệp Tương Tư ngồi bên trong kiệu hoa, nghe tiếng chiêng trống bên ngoài, viết tiểu thuyết cổ đại nhiều như vậy, viết hôn lễ nhiều như vậy, nhưng đây vẫn là lần đâu tiên trải nghiệm lễ cưới cổ đại.

      Bắc Thần Vương phủ sớm bố trí xong, chỉ chờ Bắc Thần Vương đưa tân nương về thành thân.

      Vương phủ lớn hơn gấp đôi so với Diệp phủ, để trang trí những thứ này bỏ ra ba ngày ròng rã làm.

      ...........

      Đón xong tân nương tử cũng xế chiều, tiệc cưới trong Vương phủ dọn xong, Diệp Tương Tư ở trong tân phòng ròng rã buổi, cái bụng sớm đói meo kêu rột rột, tại sao thành thân xong vẫn có cơm ăn.

      "Chúc mừng Thần nhi cưới được vương phi." Nam Vô Dạ nâng chén rượu chúc mừng hoàng đệ của mình.

      "Chúc mừng Vương Gia ôm mỹ nhân về, sớm nghe vương phi là mỹ nhân!" Thái Tử Phi Lâm Khuynh Loan cười , bản thân nàng vốn là mỹ nhân, ở trong hoàng cung này phi tử cung nữ nào sánh bằng nàng.

      "Nhị ca, chúc mừng chúc mừng, mấy ngày nữa phải mang nhị tẩu đến hoàng cung để chúng ta nhìn đấy." Nam Nguyệt Ương cười hì hì , nàng rất là tò mò.

      "Đó là dĩ nhiên." Nam Sở Thần uống chén rượu, bây giờ còn sớm nữa nhưng chưa muốn về tân phòng.

      "Trăng đêm nay rất tròn, lại là ngày lành tháng tốt, nhị đệ mau về với tân nương tử !" Lâm Khuynh Loan cười , nếu bỏ lỡ ngày lành tháng tốt hay lắm.

      "Đại tẩu đùa, sắc trời còn sớm, bản vương còn muốn bồi mọi người thêm chút nữa." Rất ràng, Nam Sở Thần muốn trở về vì căn bản người vương phi này.

      Hôm nay là ngày đại hỉ của Nam Sở Thần, Liễu Tô Ngưng tham gia, chỉ trốn lẳng lặng trong phòng cách đó xa nhìn Nam Sở Thần.

      Liễu Tô Ngưng là con cao quý của thừa tướng, bây giờ chỉ có thể đứng trong góc nhìn Vương Gia mà mình thích cùng nhau lớn lên cưới nữ tử khác.

      Nam Sở Thần chú ý đến góc Liễu Tô Ngưng, vốn định bước đến lại bị Lâm Khuynh Loan ngăn cản.

      Lâm Khuynh Loan biết Nam Sở Thần và Liễu Tô Ngưng là thanh mai trúc mã, cũng biết Liễu Tô Ngưng thích Nam Sở Thần, thế nhưng bây giờ Nam Sở Thần thành thân, trong lòng được có thêm nữ nhân nào khác, và Liễu Tô Ngưng nhất định phải cắt đứt.

      Nam Sở Thần biết ý tứ của Lâm Khuynh Loan, nhìn về góc kia, thấy Liễu Tô Ngưng rời rồi.
      yuki0129 thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 15: Hôn lễ (2)

      Dần dần, đêm cũng khuya hơn, tất cả khách mời cũng đều rời , hôm nay là ngày đại hỉ của , Nam Sở Thần đứng trước cửa, do dự có nên vào hay .

      biết hôm nay ở Vương phủ mẫu hậu ngầm an bài, nếu như bước vào, ngày mai mẫu hậu chắc chắn triệu vào cung, nhưng nếu như bước vào, gặp nữ tử xa lạ kia nên làm thế nào đây?

      lúc Nam Sở Thần định đẩy cửa vào cửa tân phong mở ra.

      "Vương Gia, đêm khuya, ngài hãy vào phòng nghỉ ngơi !" Diệp Tương Tư biết Nam Sở Thần chần chờ bước là là bởi vì sao, nếu như đổi lại là , cũng bước vào sớm như vậy.

      " đâu vậy?"

      "Ta đói bụng rồi, ra ngoài tìm chút đồ ăn, Vương Gia nên nghỉ ngơi trước !" Da mặt Diệp Tương Tư rất mỏng, nếu như ra ngoài quay trở về.

      "Hay là cùng nhau nghỉ ngơi !" Nam Sở Thần kéo cánh tay Diệp Tương Tư, đóng cửa lại, Diệp Tương Tư thể ra ngoài, ngoài cửa có người của Hoàng Hậu, vì thế đêm nay cho dù thế nào cũng ai được ra ngoài.

      "Ngài làm gì vậy?" Diệp Tương Tư tránh thoát khỏi tay Nam Sở Thần, cận thận nhìn nam tử áo đỏ trước mắt, phải muốn làm xằng bậy chứ, tuyệt đối thể.

      "Tất cả mọi người nghỉ ngơi rồi, ai chuẩn bị cho ăn đâu, còn vài canh giờ nữa là sáng rồi, nghỉ ngơi sớm chút !" Nam Sở Thần cởi áo khoác, ngồi lên giường.

      "Ngài định làm gì, được làm xằng bậy, nếu ta cho mọi người biết ngài bắt nạt thiếu nữ nhà lành!" Diệp Tương Tư dùng hai tay che trước ngực .

      "Bắt nạt thiếu nữ nhà lành? Hai chúng ta thành thân, là phu thê, định đâu tố cáo ta? Quan phủ sao?" Nam Sở Thần nhếch miệng, quan phủ làm gì dám quản chuyện của .

      "Vậy ngài ra ngoài !" Diệp Tương Tư chỉ chỉ cửa .

      "Sao phải ra ngoài, đây là phòng của bản vương!" Đây đúng là phòng , nếu phải ra ngoài cũng tới lượt .

      "Vậy ta ra ngoài." Diệp Tương Tư xoay người định ra ngoài tìm chỗ khác ngủ.

      "Đứng lại, đêm nay dám ra ngoài ta giết ." Nếu là diễn trò cũng phải làm giống chút.

      "Ngài....." Diệp Tương Tư cũng muốn mất mạng, dĩ nhiên dám ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế " ra ngoài cũng được, nhưng ta muốn cùng ngài giao ước ba điều."

      " có tư cách ra điều kiện với bản vương." Nam Sở Thần dựa vào giường, nhìn Diệp Tương Tư ngồi ghế .

      "Ta...." Diệp Tương Tư nhất thời bị Nam Sở Thần bá đạo làm cho á khẩu được.

      "Ta mặc kệ, chung là ta muốn cùng ngài giao ước ba điều, thứ nhất, hôn nhân của chúng ta vốn là chuyện mà cả hai đều muốn, hai năm sau chúng ta tìm cớ hòa ly. Thứ hai, trong hai năm đó được đụng vào ta. Thứ ba, hôn nhân của chúng ta là giả, vì thế trong vòng hai năm chúng ta được can thiệp vào chuyện của đối phương, ngươi có thể lấy thiếp, ta cũng có thể trêu chọc tiểu ca ca." Trong vòng hai năm, chắc chắn tìm được cách trở về, chỉ cần sống qua thời gian này, có thể về nhà.

      "Được. và bản vương giao ước ba điều đó, nhưng bản vương cũng có cầu, ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hai chúng ta phải thể rất là ân ái, nếu là diễn kịch phiền Diệp tiểu thư diễn cho giống chút." Nam Sở Thần cười cười, điều này cũng muốn , ngờ tới Diệp tam tiểu thư này cũng tự mình biết mình đấy chứ.

      "Được, ta đồng ý, nhưng xin ngài hãy tuân thủ ước định." phải chỉ là diễn kịch thôi sao, đối với chuyện này như con thỏ.

      "Yên tâm, bản vương có hứng thú với ngươi đâu."

      Nghe Nam Sở Thần xong, Diệp Tương Tư mới thở phào nhỏm, nguy hiểm , may mà Bắc Thần Vương có hứng thú với .

      "Nếu phải mệnh lệnh của Hoàng Thượng ta cũng đồng ý gả cho ngài đâu." Diệp Tương Tư cho Nam Sở Thần biết, ở đại người theo đuổi nhiều đến mức xếp đầy Water Cube luôn đấy!

      "Nếu phải mệnh lệnh của Hoàng Thượng, bản vương cũng đồng ý cưới , ai cũng Diệp tiểu thư dịu dàng hào phóng, theo bản vương thấy cùng lắm chỉ có như vậy." Nam Sở Thần nằm sấp ở giường, liếc mắt nhìn Diệp Tương Tư ngủ thiếp bàn, nàng cũng mệt mỏi ngày rồi.

      Nam Sở Thần ôm Diệp Tương Tư lên giường, cầm lấy cái chăn mỏng đắp lên cho Diệp Tương Tư, nhìn dáng vẻ nàng ngủ say an tĩnh hơn rất nhiều.

      Trời sáng nhanh, kiên trì thêm lúc nữa là có thể ra ngoài rồi.

      Đêm nay, chẳng có chuyện gì phát sinh cả, Diệp Tương Tư ngủ yên tĩnh, còn Nam Sở Thần ngồi ghế đợi trời sáng.

      ............

      Sáng sớm hôm sau, Diệp Tương Tư thức dậy từ trong mộng, lại mơ giấc mơ kia, giấc mơ rất chân , vẫn là nam tử áo trắng và nữ tử áo đỏ kia, thấy hình dáng của họ nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được bi thương trong đó.

      " nương, người tỉnh." Thu Trúc thấy tỉnh rồi đẩy cửa vào, sáng sớm hôm nay Vương Gia rời Thu Trúc cũng thấy.

      "Thu Trúc, bây giờ là giờ gì?" Toàn thân Diệp Tương Tư lười nhát, đêm qua ngủ cũng tính là thoải mái.

      " qua thời gian dùng bữa, nương muốn ăn cái gì, để Thu Trúc chuẩn bị!"

      " ăn, thấy ngon miệng, từ đến lớn, ta quen ăn điểm tâm." Diệp Tương Tư "Thu Trúc, giúp ta trang điểm, ta muốn ra ngoài hóng mát."

      "Vâng, nương." Thu Trúc chỉ đơn giản giúp Diệp Tương Tư rửa mặt, thay y phục tân nương thành y phục hằng ngày rồi trang điểm, ngày đầu tiên đến vương phủ, biết vì sao, Thu Trúc khỏi vui vẻ, có thể là do nương nhà nàng cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đau khổ Diệp gia kia.

      "Thu Trúc, lát chúng ta ra ngoài chơi !" Bản tính của Diệp Tương Tư rất ham chơi, khoảng thời gian ở Diệp gia, vẫn luôn bị giam ở biệt viện, hoàn toàn thể ra ngoài giải sầu được.

      " nương, xíu nữa có nha hoàn thông phòng của vương phủ đến kính trà nương." Thu Trúc .

      "Há, lúc nào họ đến?" Diệp Tương Tư hỏi.

      " nương có thể hoa viên chờ, chắc hẳn họ tới nhanh thôi."

      "Được." Ngẫm lại cũng có chút kích thích, lần đầu tiên được kích trà, chắc rất vui đây!

      Hoa viên của Vương phủ rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với Diệp phủ, toàn bộ vẻ đẹp của Bắc Thần Vương phủ này có thể ngang bằng hoàng cung, Diệp Tương Tư ngồi ở trong đình quan sát, có nhà cao tầng, có ô tô thời đại là tốt, khí rất là trong lành.

      "Uyển nương Vân thị thỉnh an Vương Phi."

      "Ly nương Bùi thị thỉnh an Vương Phi."

      "Ngọc Nhi Thượng Quan thị thỉnh an Vương Phi."

      "Miễn lễ miễn lễ." Diệp Tương Tư cười hì hì , cái cảm giác này, hoàn cảnh này, chỉ thấy qua truyền hình, nghĩ tới trong cuộc đời mình lại có thể trải qua lần như vậy.

      "Uyển nương nghe hạ nhân , sáng nay Vương Gia rời tân phòng rất sớm, còn tối hôm qua lại vào phòng rất muộn." Vân Uyển cúi đầu .

      "Vương Gia thích mùi của hoa đinh hương, người vương phi toàn là mùi hoa đinh hương." Thượng Quan Ngọc Nhi .

      "Vương Gia có bệnh thích sạch , chắc là muốn ở tân phòng đợi quá lâu." Bùi Ly Thương cười .

      ".........."

      "Nếu như ba người các ngươi tới kiếm chuyện bây giờ có thể rồi!" Cái này rốt cuộc là cái gì đây, đám tiểu thiếp nha hoàn thông phòng mà lại dám chuyện với Vương Phi như vậy, Thu Trúc thở hổn hển .

      "Vương Phi muốn nghe chúng ta ? Nhưng mà những điều Ngọc Nhi vừa đều là ." Thượng Quan Ngọc Nhi với Vân Uyển, Bùi Ly Thương giống nhau, Thượng Quan Ngọc Nhi là tiểu thiếp, còn Uyển nương và Ly nương là nha hoàn thông phòng.

      "Láo xược." Thu Trúc .

      "Ngọc Nhi tỷ tỷ, mặt tỷ có rất nhiều nếp nhăn, còn Uyển nương tỷ tỷ nếp nhăn của tỷ đều ra hết rồi kìa, còn Ly nương tỷ tỷ nữa, tàn nhang của tỷ cũng đầy mặt rồi kìa!" Diệp Tương Tư hướng về ba nàng chớp chớp to mắt, cận thận ra .

      "A a a a, ngươi cái gì? Mặt của ta!"

      "Ta có nếp nhăn rồi sao!!!"

      "Mặt của ta, mặt của ta!"

      Sau khi nghe Diệp Tương Tư , ba người nổi trận lôi đình, vội vàng trở về bảo dưỡng làn da của mình.

      " nương, người rất lợi hại, câu đơn giản đuổi được ba nàng ta về!" Thu Trúc là khâm phục, Vương Phi đúng là Vương Phi.

      "Ta chỉ là cận thận ra lời trong lòng mà thôi." Diệp Tương Tư uống hớp trà, thèm chấp nhặt mấy bọn lầu xanh này.

      " nương, Thượng Quan Ngọc Nhi với Uyển nương, Ly nương giống nhau, Thượng Quan Ngọc Nhi là tiểu thiếp, nửa năm trước, Vương Gia thấy nàng ta đáng thương, mới mang nàng ta về Vương phủ làm tiểu thiếp, thế nhưng Thu Trúc nghe hạ nhân của Vương phủ , xưa nay Vương Gia chưa từng gọi bọn họ thị tẩm qua." Tối hôm qua Thu Trúc tìm hiểu tất cả mọi chuyện trong Vương phủ, cũng mua chuộc được số nha hoàn.

      "Ồ."

      "Ồ? nương cảm thấy hứng thú sao?" Mặt Thu Trúc nghiêm nghị hỏi.

      "Đó là chuyện của , liên quan gì đến ta, tối hôm qua chúng ta quy ước ba điều, hai năm sau tìm cách hòa ly, hai năm đó được chạm vào ta, cũng được can thiệp vào cuộc sống của nhau." Diệp Tương Tư cắn đầu hạt dưa, chỉ cần sống qua hai năm này là tốt rồi.

      " nương.... Nhưng mà người và Vương Gia là phu thê."

      "Thu Trúc, hai người nhau mà cứ sống với nhau rất mệt." Diệp Tương Tư và Nam Sở Thần hoàn toàn nhau.
      yuki0129Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 16: Tiến cung diện thánh (1)

      "Bản vương chuẩn bị xong xe ngựa, chuẩn bị chút , chúng ta lập tức xuất phát." Sáng sớm Nam Sở Thần nhận được ý chỉ của Hoàng Hậu, truyền Bắc Thần Vương và Bắc Thần Vương Phi tiến cung diện thánh.

      "Chúng ta đâu?" Diệp Tương Tư hỏi.

      "Hoàng cung."

      Hoàng cung chắc chắn rất đẹp, Diệp Tương Tư thể chờ thêm nữa, hoàng cung chơi thôi "Ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đường !"

      Nam Sở Thần và Diệp Tương Tư ngồi vào trong xe ngựa, Thu Trúc ngồi trước xe ngựa chạy dặn dò đủ điều, ra Vương phủ cách hoàng cung cũng xa lắm, trong thời gian nén hương đến.

      " lát tiến cung, đừng quên ước định của chúng ta, ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phải diễn tốt vai Vương Phi, làm chuyện nên làm, chuyện nên ." Mặt Nam Sở Thần lạnh lùng trước mặt .

      "Ừ...." Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn Nam Sở Thần, dáng vẻ lạnh lùng này của là đáng sợ....

      ...........

      Hoàng cung nước Đại Lương, là đẹp quá, đẹp hơn cố cung nữa, Diệp Tương Tư sững sờ trước cảnh vật trước mắt và khí thế hùng vĩ, trang nghiêm nhưng cũng mất phần tình cảm.

      "Vương Gia, Vương Phi, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ở đại điện chờ lâu." Tiểu Lý công công bước lên tiếp đón .

      "Oa, đây là đẹp, chỉ tiếc là có điện thoại, nếu ta quay trực tiếp." Diệp Tương Tư quan sát cảnh tượng xung quanh, vui mừng đến muốn thoát khỏi lốp thỏ.

      " nương, quả nhiên khí thế Hoàng Cung này phi phàm!" Thu Trúc .

      Tiểu Lý công công : "Vương Gia, Vương Phi, xin mời vào."

      "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu." Nam Sở Thần chắp tay cúi mình hành lễ với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

      "Thỉnh an Hoàng Thượng và Hoàng Hậu." Diệp Tương Tư học theo dáng vẻ của Nam Sở Thần, lần đầu gặp Vua vẫn có chút căng thẳng, sinh ra ở đại, mọi người đều bình đẳng, giờ xuyên đến cổ đại, thấy người địa vị cao phải hành lễ, có chút quen.

      "Ha ha, được, miễn lễ." Hoàng Thượng thấy con dâu rất vui vẻ.

      "Thần nhi, còn mau dẫn Vương Phi về chỗ." Hoàng Hậu cười hiền từ.

      "Tương Tư, khoảng thời gian này khổ cho con, có điều bây giờ con có thể yên tâm, gả đến vương phủ, tuyệt đối cho con cuộc sống tốt đẹp." Hoàng Thượng .

      "Cảm tạ Hoàng Thượng." Nghe Hoàng Thượng những lời này, chẳng lẽ Hoàng Thượng biết cuộc sống của ở Diệp gia tốt sao?

      "Thần nhi, con phải đối xử tốt với Tương Tư, Tương Tư là đứa bé ngoan, giống mẹ của nó vậy, lương thiện, hiểu chuyện." Hoàng Hậu hùa theo .

      "Phụ hoàng và mẫu hậu yên tâm, Thần nhi chắc chắn đối xử tốt với Vương Phi." Nam Sở Thần là Hoàng Tử rất hiếu thuận, ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, chưa bao giờ biểu thái độ tốt nào.

      "Hoàng Hậu nương nương, người biết mẹ con?" Diệp Tương Tư luôn cảm thấy lời có thâm ý, cũng rất thẳng tính, bởi vì tò mò nên hỏi ngay.

      "Mẹ con, bà ấy..." Hoàng Hậu định cái gì đó bị Hoàng Thượng cắt ngang.

      "Mẹ con và Hoàng Hậu từng có duyên gặp mặt lần." Ngày đại hỉ như vậy nên chuyện thương tâm, Hoàng Thượng nhìn Hoàng Hậu chút, ra hiệu cho nàng cần cho Diệp Tương Tư biết ngay.

      "Nhị tẩu, tẩu là đẹp!" Nam Nguyệt Ương nhìn chằm chằm Diệp Tương Tư lúc lâu, hóa ra nhị ca lượm được tiện nghi, cưới được Vương Phi tốt như vậy.

      "Ương nhi, muội đại tẩu đẹp sao?" Lâm Khuynh Loan giỡn.

      "Đại tẩu là loại khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp quyến rũ động lòng người, còn nhị tẩu là loại người ta thấy , loại hoa sen mới nở rất đẹp." Nam Nguyệt Ương cũng biết hình dung hai vị tẩu tẩu như thế nào nữa, chung là mỗi người vẻ, thế nhưng nàng cứ cảm thấy hai người họ có chỗ nào đó rất giống nhau.

      "Ha ha, Ương nhi, bây giờ con có thêm nhị tẩu chơi với con rồi." Hoàng Thượng đùa, làm khí trở nên hài hòa hơn, rất vui mừng.

      "Cảm tạ Công Chúa khen ngợi." Tuy rằng Diệp Tương Tư quen biết Nam Nguyệt Ương, nhưng nhìn cách ăn mặc của nàng chắc chắn là Công Chúa rồi.

      "Tương Tư muội muội, bổn cung có thể xưng hô như vậy với muội được ?" Lâm Khuynh Loan nhìn về phía Diệp Tương Tư, nàng là người thẳng thắng, dù đây là lần đầu tiên gặp Diệp Tương Tư nhưng nàng cảm thấy rất có thiện cảm với ấy.

      "Dĩ nhiên là được, Thái Tử Phi nương nương muốn gọi muội sao cũng được."

      "Lần đầu tiên bổn cung nhìn thấy muội muội, cảm thấy rất thích, mong sau này muội muội hãy thường đến Đông Cung chuyện phiếm với bổn cung." Lâm Khuynh Loan thăm dò Diệp Tương Tư, Bắc Thần Vương Phi này cho nàng cảm giác rất lạ.

      "Dĩ nhiên là được, nhưng mà muội rất đường si, Hoàng Cung lớn quá!" Ngay cả bản đồ trăm năm Diệp Tương Tư cũng xem hiểu, chứ đừng chi là Hoàng Cung to lớn này.

      Đường si? Lâm Khuynh Loan khẽ mỉm cười, cầm lấy ly rượu bàn uống, sau khi uống xong, dịu dàng : " nhiều lần lạc đường nữa."

      "Loan nhi, đường si này ý là gì?" Thái Tử Nam Vô Dạ hỏi.

      "Chính là ý lạc đường." Lâm Khuynh Loan cười cười, nếu suy đoán của nàng là chính xác vậy còn nghi ngờ gì nữa.

      "Xem ra đại tẩu và Tương Tư là người cùng đạo rồi." Nam Sở Thần ôm vai Diệp Tương Tư, hơi nhếch miệng, ngờ Diệp Tương Tư này lại có thể chuyện cùng Thái Tử Phi.

      Thái Tử Phi đến Hoàng Cung hai năm, nửa năm trước Thái Tử Phi được xưng là học bác uyên thâm nhất Hoàng Cung.

      "Đâu chỉ là người cùng đạo, ra là hiểu lòng nhau, đúng Tương Tư." Lần đầu tiên Lâm Khuynh Loan nhìn thấy Diệp Tương Tư rất thích , Lâm Khuynh Loan là đại gia khuê tú, phụ thân lại là hùng Chiến Quốc, hai người ca ca cũng là tướng quân Triều Đình, từ nàng lớn lên ở thế gia, dĩ nhiên tính cách rất phóng khoáng.

      "Ngày thường ái phi luôn nhàm chán, bây giờ Thần nhi cưới Vương Phi, cuối cùng nàng cũng tìm được người chuyện rồi." Thái Tử Nam Vô Dạ .

      "Đúng vậy, Bắc Thần Vương rất có phúc!" Lâm Khuynh Loan nhìn giống như biết cái gì đó nhưng lại ra.

      "Có thể nhìn thấy phu thê các con hòa thuận, ân ái như lúc ban đầu, Trẫm cũng yên tâm." Hoàng Thượng .

      "Hoàng Thượng, thiếp nghe Bắc Thần Vương Phi tinh thông cầm kỳ thi họa, hay là hôm nay để Tương Tư và Khuynh Loan tỷ thí chút , được ?" Hoàng Hậu rất thích ca múa, lúc trước Lâm Khuynh Loan cũng dùng ca múa mà giành được thích của Hoàng Hậu.

      "Khuynh Loan đa tài đa nghệ, Tương Tư tinh thông cầm kỳ thi họa, theo Trẫm thấy, hai con đều phân cao thấp, nếu tất cả mọi người muốn xem, Khuynh Loan, Tương Tư, hai con có tài gì cứ thể ra hết , thắng Trẫm ban thưởng!" Hôm nay rất vui vẻ, hai vị Hoàng Tử đều cưới được vợ hiền, cho dù là thắng hay thua đều được ban thưởng.

      "Hoàng Thượng.... Con...." Lúc nào mà tinh thông cầm kỳ thi họa?

      "Hay là để Tương Tư thể trước !" Nam Sở Thần cắt ngang Diệp Tương Tư, cũng muốn xem rốt cuộc nữ nhân này lợi hại bao nhiêu.

      "Ta....." Diệp Tương Tư nhìn Nam Sở Thần với ánh mắt cầu cứu, nhưng mà Nam Sở Thần chỉ cười cười lời nào.

      "Vậy con hát bài!" Diệp Tương Tư lúng túng mở miệng, ra giọng hát của cũng được tính là êm tai, thế nhưng với tình hình bây giờ, nếu từ chối Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chắc chắn tức giận.

      Diệp Tương Tư hắng giọng cái, giọng của cũng thích hợp với ca hát: "Theo khói hòa cùng cát nơi biên ải, kính xin tướng quân uống chút rượu, đường phía trước dễ , ta ở nhà chờ đợi, nhưng nguyện ước dưới bóng liễu, để dương hoa nhuộm trắng tóc bên nhau đến bạc đầu, mười lạng tương tư, hai lạng rượu, ta mới có thể ra được lời ~" (*)

      (*) Lời bài hát: Tướng Quân Của Ta Ơi - Bán Dương

      "Đây là ca khúc gì, sao lại nghe hay như vậy!" Hoàng Hậu rất thích, vỗ tay khen ngợi.

      "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, đây là ca khúc Tương Tư học được ở bên ngoài."

      "Đúng là ca khúc hay, chỉ là biết Vương Phi học được ca khúc này từ ai." Lâm Khuynh Loan nhìn Diệp Tương Tư .

      "Là học từ người sáng tác ca khúc này, Tương Tư bất tài, học được tinh túy trong ca khúc, khiến mọi người chê cười rồi." Diệp Tương Tư khẽ mỉm cười, lui lại chỗ ngồi.

      "Nếu Hoàng Hậu nương nương thích ca khúc này, thần thiếp cũng dâng lên khúc." Lâm Khuynh Loan đứng dậy, nếu như nàng hát bài này, chắc hẳn Tương Tư cũng hiểu .

      " đời chỉ có thể chân lần, chỉ bằng cái nhìn biết ta gặp đúng người, ta vung kiếm quay người mà máu đỏ như màu đôi môi, nhớ lại kỷ niệm chốn hồng trần kiếp trước, thứ làm tổn thương ta phải là lưỡi đao." (*)

      (*) Lời bài hát: Túy Xích Bích - Lâm Tuấn Kiệt

      Diệp Tương Tư sững sờ, sao Thái Tử Phi lại biết bài này, Diệp Tương Tư trừng to mắt nhìn Lâm Khuynh Loan, lẽ Lâm Khuynh Loan cũng giống như ?

      "Tốt, Khuynh Loan và Tương Tư hổ là con dâu hoàng thất, đa tài đa nghệ, bổn cung rất thích." Hôm nay Hoàng Hậu rất hài lòng.

      "Hoàng Hậu nương nương, ca khúc này cũng là con học được ở bên ngoài, cùng nơi học của Vương Phi." Lâm Khuynh Loan liếc mắt nhìn Diệp Tương Tư, ám chỉ ràng như vậy, chắc chắn nàng nhận ra.

      "Được, cùng thưởng, Khuynh Loan và Tương Tư hát rất hay." Hoàng Thượng .

      "Tương Tư muội muội, ca khúc vừa nãy muội hát rất êm tai, đáng tiếc bổn cung học được, biết muội muội có thời gian dạy bổn cung hay ." ngờ thế giới này lại có người giống như nàng vậy.

      "Được."

      "Hôm nay Trẫm đãi yến tiệc, còn mau ăn ." Ca khúc cũng nghe xong rồi, giờ nên ăn thôi.

      Truyện được cập nhật sớm nhất tại dembuon.vn
      yuki0129, BettyMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hai nàng Vương Phi đều cùng lò mà ra đấy mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :