1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng Phi Khó Dưỡng - Kiều Gia Mộc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là lòng dạ quân vương, sâu đáy

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 10: Gặp mặt

      "Sở Thần ca ca, huynh muốn thành thân với nữ tử quen biết kia sao?" Liễu Tô Ngưng dựa vào cái xích đu.

      Nam Sở Thần chậm rãi đến bên cái xích đu mà nàng chơi từ .

      "Đây là mệnh lệnh của phụ hoàng, thể cải được." Nam Sở Thần đứng bên cạnh, thân bạch y, dáng người thẳng tắp, tay trái nhàng đẩy đẩy cái xích đu.

      "Nhưng mà, Sở Thần ca ca huynh ràng thích kia." Liễu Tô Ngưng là thiên kim của Liễu Thừa Tướng, lớn lên cùng Nam Sở Thần, vừa là thanh mai trúc mã, cũng vừa là hai đứa vô tư.

      "Chúng ta chỉ có tờ giấy hôn ước, coi như là thành thân, ấy cũng chỉ là Vương Phi danh nghĩa mà thôi." Nam Sở Thần .

      "Có thể huynh phải sống tình cảm với vị Vương Phi danh nghĩa này cả đời." Liễu Tô Ngưng thở dài, nàng cảm thấy tiếc nuối cho Nam Sở Thần.

      "Chờ thời cơ thích hợp, ta có người mình thích hòa ly, như vậy cũng tổn hại thanh danh của ấy, cả hai đều có thể giải thoát." Tuy Nam Sở Thần rất muốn thành thân, thế nhưng mệnh lệnh của phụ hoàng thể cải, cũng chỉ có thể làm theo.

      "Trong vòng ba năm, huynh tìm cơ hội hòa ly có được ." Liễu Tô Ngưng là tiểu thư khuê các nên rất hiểu chuyện, khi nàng biết Sở Thần ca ca của mình phải thành thân với khác, thời khắc đó nàng sụp đỗ.

      "Được, thời hạn ba năm, chắc chắn ta và ấy hòa ly." Nam Sở Thần nhìn Liễu Tô Ngưng sủng nịch cười cười.

      thích nử tử, đến cầu, chỉ có Liễu Tô Ngưng là ngoại lệ.

      ............

      Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Sở Thần phụng lệnh Hoàng Thượng đến Diệp phủ.

      Lần này chỉ xuất , mang sính lễ.

      "Thần cung nghênh Bắc Thần Vương." Diệp Cảnh Minh thấy Nam Sở Thần đến, vội vàng kêu dưới Diệp phủ ra nghênh đón.

      "Nhạc phụ cần đa lễ." Nam Sở Thần đứng chắp tay, trong mắt ra hàn ý.

      vốn muốn đến.

      "Bắc Thần Vương, muội là Diệp Uyển Nguyệt." Diệp Uyển Nguyệt vẫn luôn thích Bắc Thần Vương, lần này có thể thấy Bắc Thần Vương, nàng xúc động đến tay chảy đầy mồ hôi.

      "Vương Gia tuấn tú!"

      "Đúng vậy! Rất là tuấn tú!"

      Chỉ nghe bọn nha hoàn bên trong Diệp phủ giọng bình luận.

      Nam Sở Thần thèm để ý đến Diệp Uyển Nguyệt, bước thẳng đến đại sảnh Diệp gia.

      "Vương Gia mời vào." Diệp Cảnh Minh bước đến .

      "Hôm nay bản vương đến là muốn nhìn mặt Vương Phi tương lai." nghe rất nhiều lời đồn tam tiểu thư Diệp gia là đại mỹ nhân, cũng có lời đồn là rất xấu xí, tính tình còn gắt gỏng, muốn xem xem bên trong truyền thuyết này tam tiểu thư Diệp gia có dung mạo ra sao mà có thể làm cho phụ hoàng vừa ý.

      "Xuân Mai, nhanh mời tam tiểu thư ra đây." Diệp Uyển Từ sai nha hoàn của mình biệt viện gọi Diệp Tương Tư ra đây.

      Diệp Tương Tư này cũng là tốt số, có thể gả cho Bắc Thần Vương tuấn như vậy.

      "Vâng." Xuân Mai .

      "Vương gia đến nên sớm phái người báo trước tiếng để lão thân chuẩn bị." Đột nhiên Nam Sở Thần đến, Diệp Cảnh Minh chưa có bất kỳ chuẩn bị nào.

      "Thế nào? Bản vương đâu cũng phái báo cho ngươi biết." Nam Sở Thần .

      ", , lão thân có ý này, biết Vương Gia đại giá quang lâm, lão thân chưa kịp chuẩn bị ít bánh ngọt mà Vương Gia thích." Diệp Cảnh Minh sợ đến ứa ra mồ hôi lạnh, danh tiếng của Nam Sở Thần biết, tuy là lớn lên rất tuấn tú nhưng tính khí lại tốt như vậy, rất đề phòng đối với người khác.

      "Ý của cha là Vương Gia thích ăn món gì, bằng buổi trưa ở lại để hạ nhân làm mấy món ăn mà Vương Gia thích." Diệp Uyển Từ vội vàng cho phù hợp.

      " cần, bản vương chỉ muốn đến xem vương phi tương lai chút." quen cùng người ngoài ăn cùng.

      "Lão gia, tam tiểu thư đến rồi." Xuân Mai dẫn Diệp Tương Tư đến đại sảnh.

      Diệp Tương Tư hơi khẽ cau mày, rất tình nguyện bước vào, ngồi vào phía đối diện Vương Gia.

      "Tương Tư, thấy Vương Gia tại sao hành lễ?" Hành động của Diệp Tương Tư làm cho Diệp Cảnh Minh kinh ngạc, lúc nào nha đầu này cũng như thế, đúng là có phép tắc.

      "Tương Tư trí nhớ kém, nhận ra Vương Gia." Cổ Diệp Tương Tư rất đau.

      "Ôi, tam tỷ, cổ tỷ bị gì thế?" Diệp Uyển Nguyệt làm bộ biết gì hỏi trước mặt mọi người.

      "Nguyệt nhi, muội còn nên tùy tiện xen vào, chắc hẳn tối hôm qua tam muội lại gặp Chu công tử, chỉ là lần này có hơi quá đấy!" Diệp Uyển Từ lấy tay che miệng lại nở nụ cười.

      Ta nhổ vào, hai người này làm biên kịch rất đáng tiếc, dấu đỏ cổ ràng là Xuân Mai mới nhéo thành.

      "Ngươi..." Diệp Cảnh Minh tức giận, mặt đỏ chót.

      Diệp Tương Tư che cái cổ : " vậy, đại tỷ và tứ muội hiểu lầm rồi, tiểu muội sinh là con thứ nên từ bị bắt nạt, dấu cổ này là hạ nhân hiệu chuyện nào đó nhéo thôi."

      "Muội muội là Xuân Mai nhéo sao?" Diệp Uyển Từ nhếch miệng, khẽ mỉm cười .

      "Ta cũng chưa gì, chính là ngươi tự thừa nhận." Diệp Tương Tư cười cười, độ thông minh của người cổ đại còn kém vài ngàn năm đấy, muốn hãm hại , có cửa đâu.

      "Ngươi..."

      "Được rồi." Diệp Cảnh Minh tức đến xém chút ngất , là làm trò cười trước mặt Vương Gia, cái đồ nghịch nữ này, xem giáo huấn nó ra sao.

      " ngờ tình cảm tỷ muội Diệp gia lại tốt như vậy." Nam Sở Thần ngờ đến, hôm nay lại được nhìn thấy trò hay như vậy.

      "Để Vương Gia chê cười rồi." Diệp Cảnh Minh lúng túng cười cười.

      "Vương Gia, tam tỷ lén làm chuyện có lỗi sau lưng người." Đột nhiên Diệp Uyển Nguyệt câu.

      Rồi bị Diệp Uyển Từ trừng mắt chút, tuy rằng ý của Diệp Uyển Từ cũng như vậy nhưng nàng làm Vương Gia mất mặt.

      "Cổ của tam tiểu thư chắc đau lắm, cũng biết cái nha hoàn biết lễ nghi kia dùng bao nhiêu sức." Nam Sở Thần cười cười, liếc nhìn những dấu đỏ cổ Diệp Tương Tư, vết hôn với vết nhéo màu sắc khác nhau.

      Bị nhéo đến bầm tím thành màu đen, còn bị hôn màu sắc nhạt hơn nhiều.

      "Vương Gia tin tưởng tiểu nữ vẫn còn thuần khiết là tốt rồi, Nguyệt nhi còn hiểu chuyện, kính xin Vương Gia thứ tội." Diệp Cảnh Minh sợ đến đầu đầy mồ hôi, chỉ sợ Vương Gia từ hôn, mấy tên nha đầu là hồ đồ, bình thường làm gì cũng nhắm mắt mở mắt, hôm nay Vương Gia ở đây, làm này lúng túng.

      "Có thể là tiểu nữ hiểu lầm tam muội, xin tam muội đừng trách đại tỷ, tỷ cũng chỉ là muốn tốt cho muội." Diệp Uyển Từ dịu dàng cười .

      Diệp Tương Tư nhìn Diệp Uyển Từ bĩu môi, rồi nhìn sang Nam Sở Thần.

      giây.

      Hai giây.

      Ba giây.

      Nàng lại ngây người cả ba giây, may mà nàng phản ứng nhanh, tiếp tục nhìn nữa, nếu bị chê cười.

      Hèn gì người ta thường Bắc Thần Vương Nam Sở Thần là người đẹp trai nhất Kinh Thành, khoác lác, vị ca ca cổ đại này quá đẹp trai rồi!

      Diệp Tương Tư bình tĩnh lại, thể mê trai, mỹ nam như thế nào mà chưa từng thấy, làm gì chỉ có mình Nam Sở Thần đẹp trai!

      "Nghe Diệp tiểu thư hiểu biết sâu rộng, biết bản vương có thể thỉnh giáo chuyện được ." Nam Sở Thần mở miệng .

      "Chuyện gì." chưa được tính là hiểu biết sâu rộng, nhưng khuynh quốc khuynh thành lại có nha, hơn nữa dung mạo của ở cổ đại cũng được coi là nữ thần đấy!

      "Xin hỏi Diệp tiểu thư, hanny nghĩa là gì?"

      Hanny? Cái gì hanny? "Chắc ý ngươi là honney! Đây là thương, có nghĩa là cách xưng hô thân mật của hai người thương nhau." Kỳ lạ, là người cổ đại, sao lại biết tiếng ?

      " ra là có thâm ý khác."

      "Ngươi hỏi cái này làm gì? Ở đâu mà ngươi nghe được?" Diệp Tương Tư nghĩ thế nào cũng cảm thấy lạ, người cổ đại lại từng nghe tiếng .

      "Chỉ là nghe người ta qua thôi." ra hoàng huynh và hoàng tẩu nhau như thế, cái từ hanny này là Nam Sở Thần nghe Lâm Khuynh Loan , Nam Sở Thần văn võ xong toàn, nhưng lại biết cái từ "Hanny" này ý là gì, đọc rất nhiều sách nhưng tra ra được từ này.

      " ra là ý này, Uyển Từ cũng coi như mở mang tầm hiểu biết, tam muội đúng là hiểu biết sâu rộng." Diệp Uyển Từ cười cười hùa theo , nàng chưa từng nghe qua câu này, chỉ là muốn thể biết nhiều chút thôi.

      Nam Sở Thần , Diệp Tương Tư cũng hỏi nữa, nhưng vẫn rất tò mò.

      Cái thời đại tưởng này, chắc là du học chuyện đâu!

      Nam Sở Thần nhìn Diệp Tương Tư chút, biết tại sao lại cười.

      "Vương Gia, giờ cũng sắp trưa rồi, người ở lại dùng cơm...."

      " cần." Diệp Cảnh Minh vẫn chưa xong bị Nam Sở Thần cắt ngang "Ngày thành thân sắp đến, ngày mai bản vương đến cầu hôn."

      xong, Nam Sở Thần rời .

      Có thể rất thỏa mãn, lúc rời , Nam Sở Thần nở nụ cười.
      yuki0129, BettyMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 11: Sính lễ

      Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Sở Thần mang sính lễ đến cửa xin hỏi cưới.

      Dựa theo quy cũ của hoàng tộc, từ trước tới nay chưa từng có Vương Gia nào làm như vậy, nhưng Hoàng Thượng , tất cả còn dựa vào quy củ của Diệp gia, dù sao đây cũng là lần đầu Diệp gia gả con .

      "Đông Cúc, là Vương Gia tới sao?" Diệp Uyển Nguyệt nghe thấy tiếng động kích động hỏi.

      "Vâng, tiểu thư."

      "Tốt quá rồi, mau xem chút." Diệp Uyển Nguyệt soi gương, trang điểm tạm ổn, rồi hưng phấn chạy đến đại sảnh.

      Tuy rằng Diệp Uyển Nguyệt biết Nam Sở Thần đến là để đưa sính lễ cầu hôn Diệp Tương Tư, nhưng dù là vậy, nàng vẫn nhịn được vui vẻ mà chạy gặp Vương Gia.

      "Bắc Thần Vương dâng lên sính lễ, năm triệu lượng vàng, mười triệu lượng bạc, 300 mẫu ruộng đất, 200 cuộn vải, dây chuyền trân châu Tây Vực, châu báu hoàng gia Ngọc Như Ý, bình sứ Thanh Hoa triều đình, bức bình phong Phỉ Thúy Phượng Hoàng, cặp vòng Long Phụng Trình Tường Kim,..." Nam Sở Thần bên cạnh nhạt phụ đem 29 rương sính lễ lần lượt đọc ra hết, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người chút, ai nấy đều trừng to mắt, há to miệng sợ đến ngây người.

      "Đây là quá nhiều rồi! Cho dù là phú hào nào đó ở Kinh Thành, cũng có thể cưới bốn, năm người nương tử, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư lại tốt số như vậy." Diệp Uyển Nguyệt thầm , nàng chính là phục, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư có thể gả cho Vương Gia, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư nhận được nhiều sính lễ như vậy.

      "Tiểu thư yên tâm, chờ đến khi tiểu thư lấy chồng, chắc chắn sính lễ nhiều hơn tam tiểu thư." Đông Cúc .

      "Diệp Tương Tư dựa vào cái gì, ta căn bản xứng." Diệp Uyển Nguyệt bĩu môi, hận thể xé xác Diệp Tương Tư ra ngay lập tức, rồi đoạt lại Vương Gia.

      ................

      "Diệp lão gia, đây là sính lễ của Bắc Thần Vương, người có hài lòng ?" Lý công công mang danh sách sính lễ đưa cho Diệp Cảnh Minh, để Diệp Cảnh Minh tự mình kiểm tra.

      "Hài lòng, hài lòng, Vương Gia rất hào phóng, xem ra sau này tiểu nữ được hưởng phúc." Diệp Cảnh Minh nhìn kim ngân châu báu dưới đất rất vui mừng.

      Diệp Cảnh Minh ham tài.

      "Diệp lão gia, Hoàng Thượng có , tất cả những sính lễ này đều cho Bắc Thần Vương Phi, tất cả đều thể thiếu." Lý công công là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, dĩ nhiên tất cả những thứ này đều là do Hoàng Thượng dặn dò, toàn bộ những sính lễ cũng là do Hoàng Thượng dặn dò chuẩn bị.

      "A?" Diệp Cảnh Minh sững sờ, tưởng là những vàng bạc châu báu này đến tay , nhưng ngờ còn câu như vậy "Vâng, vâng, vâng, tất cả đều là của tiểu nữ."

      Diệp Cảnh Minh chỉ có thể thu lại tay của mình dơ ra, nuốt nước miếng cái.

      ............

      "Đại tỷ, tỷ xem, Diệp Tương Tư là tốt số, có được nhiều sính lễ như vậy." Diệp Uyển Nguyệt bĩu môi, kéo góc tay áo Diệp Uyển Từ, phục .

      "Tuy sính lễ tốt, nhưng của hồi môn lại tốt như vậy, hồi môn của Diệp Tương Tư chỉ là mấy tấm vải rách, nương ta thấp hèn có gì cho ta cả, muội cảm thấy vương phủ thiếu mấy tấm vải rách này sao? ta chắc chỉ có chút sính lễ, chẳng lẽ chúng ta có." Diệp Uyển Từ đứng sau tấm bình phong, nhìn toàn bộ tấm bình phong phía trước, khóe miệng hơi giương lên .

      " đúng lắm, Diệp Tương Tư chẳng có thứ gì, chờ đến ngày ta kết hôn chính là ngày mất mặt của ta." Nghe Diệp Uyển Từ xong, cuối cùng Diệp Uyển Nguyệt cũng hiểu ra, nàng và Diệp Uyển Từ đều là con của đại phu nhân, từ lúc còn rất , lão gia và phu nhân chuẩn bị rất nhiều sính lễ phong phú, dù bằng nửa của Vương Gia, nhưng vẫn có thể nở mày nở mặt mà xuất giá, giống Diệp Tương Tư, sính lễ mộc mạc như ăn mày.

      "Muội nghĩ Vương Gia biết sao? Địa vị của Diệp Tương Tư ở Diệp gia như thế nào, ta nghĩ trong lòng Hoàng Thượng với Vương Gia biết , cưới tiểu thư con thứ làm Vương Phi, đơn giản là con rối, người thê tử hữu danh vô thực, dù có gả cho Bắc Thần Vương cũng được sủng ái hay là sau khi thành thân, Vương Gia có thể lại lấy trắc phi." Diệp Uyển Từ rất thông minh, thế nhưng thông minh của nàng lại vô dụng với nơi đó.

      " cách khác, Vương Gia cố ý đưa nhiều sính lễ như vậy, chỉ là muốn xem Diệp Tương Tư bị mất mặt." Diệp Uyển Nguyệt .

      "Nguyệt nhi, muội vẫn còn có cơ hội, chỉ là Diệp Tương Tư mà thôi, làm được gì muội đâu." Trong lòng Diệp Uyển Từ sớm có tính toán, chỉ là đợi thời cơ.

      "Đại tỷ, tỷ giúp muội ." Diệp Uyển Nguyệt muốn làm trắc phi, chỉ cần có thể gả cho Vương Gia, được Vương Gia sủng ái, dù là trắc phi nàng cũng nhịn.

      "Dĩ nhiên, muội là muội muội ruột của ta mà." Diệp Uyển Từ cười cười "Có điều phải đợi đại tỷ gả cho Thái Tử , tương lai Thái Tử chắc chắn là Tân Đế, nếu như tỷ chiếm được sủng ái của Thái Tử chắc chắc là Hoàng Quý Phi hoặc là Quý Phi, lúc đó, muội muốn cái gì, đại tỷ đều cho."

      "Quá tốt rồi đại tỷ."

      .............

      Diệp lão gia, Hoàng Thượng rồi, đợi sau khi tam tiểu thư và Vương Gia thành thân, tất cả mọi thứ của tam tiểu thư đều phải chuyển tới Bắc Thần Vương phủ, bao gồm cả những sính lễ này. Còn có, Hoàng Thượng muốn tam tiểu thư và Diệp gia sau này tiếp tục qua lại nữa." Lý công công .

      "Vâng, vâng, đến lúc đó thần phái người đem tất cả những thứ này đến vương phủ." Xem ra Hoàng Thượng là muốn sau này Diệp Tương Tư và Diệp gia đoạt tuyệt quan hệ. Diệp Cảnh Minh suy nghĩ chút, như vậy chưa chắc coi là tốt, cũng có mất mát.

      Phải là Diệp gia thoát khỏi Diệp Tương Tư phiền phức này. Mất mát là sau khi Diệp Tương Tư thành thân trở thành Vương Phi, Diệp gia mất chỗ dựa này.

      "Lý công công, như vậy hay cho lắm, dù sao Tương Tư cũng là con Diệp gia, nếu như đoạn tuyệt quan hệ , chỉ có cha nhớ con mà ta cũng nhớ người muội muội này." Diệp Uyển Từ cười cười, dĩ nhiên nàng biết ý tứ của Hoàng Thượng, thế nhưng nếu tuân chỉ, nàng mất bước nhảy trong tính toán.

      Lúc đầu nàng muốn lợi dụng thân phận Bắc Thần Vương Phi của Diệp Tương Tư để giúp nàng tiếp cận Thái Tử.

      "Đây chính là ý chỉ của Hoàng Thượng, lẽ nào Diệp lão gia muốn kháng chỉ bất tuân sao?" Lý công công .

      "Đương nhiên dám, chỉ là biết dụng ý của Hoàng Thượng vì sao lại đem Tương Tư và Diệp gia đoạn tuyệt quan hệ, được qua lại." Diệp Uyển Từ tiếp tục hỏi.

      "Thánh ý khó do, lão nô cũng chỉ là phụng chỉ làm việc."

      "Vâng, lão thần tuân chỉ." Diệp Cảnh Minh biết thánh ý thể cải, chỉ có thể tuân mệnh.

      "Sính lễ đưa tới, lão nô nên rồi." xong, Lý công công liếc mắt nhìn Nam Sở Thần nãy giờ vẫn gì.

      Nam Sở Thần chỉ trỏ rồi dự định cùng Lý công công rời .

      Diệp phủ rất lớn nhưng lại lớn bằng Bắc Thần Vương phủ, hoa viên Diệp phủ rất đẹp, có mặc y phục màu vàng nhạt ngồi ghế đá phơi nắng.

      Nam Sở Thần như quên nơi này, ra hiệu cho Lý công công rời trước.

      "Rất nhớ , rất nhớ , nhớ dã man, nhớ khủng khiếp, em nhớ mà, em chẳng cần phải dối đâu~" (*)

      (*) Lời bài hát "Rất Nhớ "

      " ra hôm đó Diệp tứ tiểu thư ." Nam Sở Thần nghe xong nửa ngày, cũng biết Diệp Tương Tư hát cái gì, chỉ biết là rất nhớ ....

      Chẳng lẽ là nhớ nhung?

      "Ngươi làm ta hết hồn, bước cũng có tiếng động." Diệp Tương Tư nghe thấy tiếng , quay đầu nhìn lại, vỗ vỗ ngực .

      "Tam tiểu thư là hăng hái, dùng lời ca để bày tỏ nhớ nhung đối với người ." Nam Sở Thần khoanh tay, đứng phía sau Diệp Tương Tư .

      "Ngươi cái gì vậy?" Diệp Tương Tư hoàn toàn hiểu Nam Sở Thần cái gì.

      "Ngươi vừa hát lúc nãy, khó mà tin được ngươi phải là nhớ nhung người ."

      "Cái gì mà trong lòng nhớ nhung người... Đó chỉ là ca khúc mà thôi, rồi ngươi cũng hiểu." Ở cổ đại rất nhàm chán, có điện thoại, có wifi, có bạn bè ôm, có hào quang vương giả, cũng có phim truyền hình để xem, Diệp Tương Tư chỉ có thể ngồi trong vườn hoa phơi nắng ca hát giết thời gian.

      "Tam tiểu thư là học rộng hiểu cao." Loại nhạc này, trước giờ Nam Sở Thần chưa từng nghe qua, nhưng biết vì sao lại cảm thấy rất êm tai.

      "Chia tay nên giữ lại thể diện, đừng ai ra câu xin lỗi~" (*)

      (*) Lời bài hát "Thể Diện"

      "Đây cũng là cái gì?" Nam Sở Thần hỏi.

      "Đây là bài hát chia tay." Lúc đó bài này rất hot, mỗi lần Diệp Tương Tư đánh răng đều nghe bài này, nhưng chỉ thuộc đúng câu này.

      "Chia tay là ý gì?"

      "Chia tay chính là người này người kia nhưng ngươi kia lại người này, nên chia tay, bài hát này chính là tâm của Tiền Nhậm Tam, rất thịnh hành." Diệp Tương Tư còn nhớ lúc xem Tiền Nhậm Tam gào khóc.

      "Tam cái gì?" Nam Sở Thần hỏi.

      "Tiền Nhậm Tam, ngươi chưa xem qua Tiềm Nhận Tam? Low B..." Chữ B Diệp Tương Tư vẫn chưa ra, mới nghĩ đến, vốn chưa từng xem "Thử nghĩ chút, dù sao cũng là nghe xong ca khúc cảm thấy rất bi thương."

      Ánh mặt trời chiếu lên mặt của Diệp Tương Tư, da của giống như da trẻ con vậy, dưới ánh mặt trời ra rất đẹp.

      Nam Sở Thần nhìn cảnh này, tại sao này lại số chuyện nghe hiểu, giống với Thái Tử Phi Lâm Khuynh Loan, đều là thích số câu kỳ quái.

      Nam Sở Thần cười cười rồi rời .
      yuki0129, BettyMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 12: Của hồi môn (1)

      Diệp Tương Tư chết là tốt nhất.

      Sau khi sính lễ kết thúc, trong lòng Diệp Uyển Nguyệt phục lắm, thở phì phò vừa vừa mắng, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư nhận được nhiều sính lễ như vậy? Dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư có thể gả cho Vương Gia?

      "Tiểu thư, người đừng nóng giận." Đông Cúc an ủi.

      "Làm sao mà ta tức giận cho được, ta chính là chịu nổi Diệp Tương Tư này nữa, ta có thứ gì đó ta đừng mong có được!" Diệp Uyển Nguyệt bĩu môi, cầm cục đá đất lên, nàng rất tức giận, rất muốn trả thù.

      "Tiểu thư, trước tiên người đừng kích động nữa, Đông Cúc có kế này." Con ngươi Đông Cúc đảo vòng, rồi cho Diệp Uyển Nguyệt nghe mình có kế.

      "Kế gì?"

      "Chờ ngày tam tiểu thư xuất giá, chúng ta trói tam tiểu thư lại rồi đem đến nơi ai tìm thấy, sau đó tiểu thư thay tam tiểu thư gả , chờ qua đêm động phòng hoa trúc, tiểu thư chính là Bắc Thần Vương Phi danh chính ngôn thuận, lúc đó gạo nấu thành cơm, Hoàng Thượng cũng thể làm gì được." Nha đầu Đông Cúc này là Diệp Uyển Nguyệt lựa chọn trong lúc tuyển chọn nha hoàn, có người ta từng làm nha hoàn ở Ngụy phủ mấy năm rồi bị bán sang Diệp phủ, theo Diệp Uyển Nguyệt.

      "Được lắm, treo đầu dê bán thịt chó (*), kế này là do ngươi nghĩ ra, nếu có sai sót gì bản tiểu thư tuyệt đối tha cho ngươi." Diệp Uyển Nguyệt cũng nắm chắc nhưng nghe Đông Cúc rất hoàn hảo, nên nghĩ đến lỗ hỏng ở trong đó.

      (*) Treo đầu dê bán thịt chó: Ví hành động bịp bợm, dùng nhãn hiệu đẹp đẽ để đánh lừa.

      "Tiểu thư yên tâm, cứ giao mọi việc cho Đông Cúc." Đông Cúc cười cười .

      "Nếu như ta làm Bắc Thần Vương Phi tuyệt đối thiếu phần tốt của ngươi." Diệp Uyển Nguyệt đắc ý .

      "Tạ tiểu thư."

      " được, Nguyệt nhi, đừng có hồ đồ." Diệp Uyển Từ nghe giọng Đông Cúc nên đến, nha đầu này đúng là lâu được dạy dỗ tốt, lại dám ra chủ ý này cho Nguyệt nhi.

      "Đại tỷ."

      "Đại tiểu thư."

      "Được lắm, kế ly miêu hoán Thái Tử, tỷ khuyên muội nên nhanh chóng bỏ ý định này , Hoàng Thượng nhận định rằng Diệp Tương Tư chính là Vương Phi, hôm nay Lý công công muội nghe hiểu sao? Hoàng Thượng hạ chỉ, sau khi Diệp Tương Tư thành thân đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia, ý của Hoàng Thượng rất ràng là muốn Diệp Tương Tư là con dâu của ngài, nếu như lúc này muội treo đầu dê bán thịt chó, dù gạo nấu thành cơm thế nào? Hoàng Thượng chắc chắn trách tội xuống, lúc đó dưới Diệp phủ đều chạy thoát. Dĩ nhiên Hoàng Thượng che chở cho Diệp Tương Tư, Diệp Tương Tư có chỗ dựa này, chúng ta hoàn toàn làm được gì ta." Diệp Uyển Từ rất thông minh, tất cả mọi chuyện nàng đều suy nghĩ rất cận thận.

      "Nhưng mà đại tỷ..."

      " có nhưng nhị gì cả, Đông Cúc, ngươi phụ trách chăm sóc tứ tiểu thư chứ phải để ngươi hại muội ấy." Diệp Uyển Từ nhíu mày, quở trách Đông Cúc.

      "Đại tiểu thư, là do nô tỳ nghĩ chu đáo, kính xin đại tiểu thư trách phạt." Đông Cúc vội vàng nhận sai, trong cái nhà này, đại tiểu thư là người rất có địa vị, đại phu nhân mất, giờ toàn bộ Diệp gia đều là Diệp Uyển Từ quản lí.

      "Đại tỷ, Nguyệt nhi cảm thấy kế của Đông Cúc rất tốt, đến lúc muội thành công động phòng cùng Vương Gia, mang thai con của người Hoàng Thượng phạt muội nữa." Diệp Uyển Nguyệt .

      "Nguyệt nhi, đại tỷ biết muội rất thích Vương Gia, nhưng dù thế nào, chúng ta cũng phải thắng quang minh chính đại, chuyện treo đầu dê bán thịt chó như vậy, tuyệt đối đừng làm." Nếu như nhốt Diệp Tương Tư lại, để Diệp Uyển Nguyệt gả thay, Hoàng Thượng chắc chắn giáng tội xuống, lúc đó chuyện rất phiền phức.

      Tuy rằng Diệp Uyển Từ thông minh, thế nhưng vẫn đủ, Diệp phu nhân mất sớm, Diệp Uyển Từ là đại tỷ nên phải chăm lo việc nhà.

      "Biết rồi." Diệp Uyển Nguyệt chu mỏ , rất cam lòng .

      "Nguyệt nhi, muội yên tâm, đại tỷ giúp muội, chắc chắn đưa muội lên làm Vương Phi." Diệp Uyển Từ vỗ vỗ vai Diệp Uyển Nguyệt .

      "Biết rồi đại tỷ."

      xong, Diệp Uyển Từ rời làm những việc khác.

      "Tiểu thư, chúng ta..." Đông Cúc chuẩn bị cái gì đó bị Diệp Uyển Nguyệt cắt ngang.

      "Nghe theo đại tỷ ." Diệp Uyển Nguyệt vẫn có chút cam lòng, nhưng nàng dám làm trái Diệp Uyển Từ, trong lòng vẫn còn bức bối, nên nhặt cục đá dưới đất rồi ném ra xa.

      Thế nhưng nàng lại ngờ tới, cục đá đó vừa vặn đập trúng trán của Diệp Tương Tư.

      "A!" Diệp Tương Tư sờ sờ trán, phát trán bị chảy máu, biết ai lại thất đức như vậy, tự nhiên ném đá vào người khác.

      "Ôi, ta còn tưởng ai, ra là tam tỷ! A! Trán của tỷ bị gì thế?" Diệp Uyển Nguyệt vốn tức giận, thế nhưng nàng lại ngờ đến là ném trúng đầu Diệp Tương Tư.

      "Ngươi đừng qua đây, ràng ngươi giả bộ, cục đá này có phải ngươi ném ?" Diệp Tương Tư nắm chặt cục đá, đầu đau đến nghiến răng.

      Từ đến lớn, Diệp Tương Tư sợ nhất là bị đau.

      "Tam tỷ, tỷ đừng có vu khống muội nha, chừng là tỷ tự lấy cục đá đập lên đầu." Diệp Uyển Nguyệt vênh vang đắc ý , nàng thích dùng lỗ mũi nhìn người, từ đến lớn đều được cưng chiều quen rồi.

      "Cái gì? Ta có bệnh sao? Tự lấy cục đá đập mình... Thôi bỏ , dù sao ngươi cũng thừa nhận." May là chỉ bị đập chảy máu, bị ngất , nhưng cũng có khả năng bị đập đến tổn thương não.

      "Qua bên kia xem."

      "Ai da! Tam tỷ, tỷ làm gì vậy?" Diệp Uyển Nguyệt vẫn hơi chột dạ, nghe thấy có tiếng người qua đây nhanh chóng cầm lấy tay cầm cục đá của Diệp Tương Tư đập đầu mình cái, đầu nàng cũng bị chảy máu.

      "......." Diệp Tương Tư còn chưa phản ứng gì, Diệp Uyển Nguyệt ngồi xuống mặt đất khóc lên.

      "Tứ tiểu thư, người sao chứ!" Minh Cấp nhìn thấy Diệp Uyển Nguyệt ngồi khóc dưới đất nhanh chóng đỡ nàng dậy.

      "Minh Cấp ca ca, muội sao." Diệp Uyển Nguyệt khóc như mưa, điềm đạm đáng .

      "Tứ tiểu thư, đầu của người...." Minh Cấp chú ý đầu của Diệp Uyển Nguyệt bị chảy máu.

      " có chuyện gì, thể trách tam tỷ, Nguyệt nhi biết tam tỷ vẫn luôn ghét Nguyệt nhi, lẽ trong lúc lơ đảng nào đó Nguyệt nhi làm tam tỷ ghét, nhưng mà tam tỷ, tỷ cũng thể ỷ vào mình là Vương Phi mà bắt nạt muội muội ruột của mình được!" Diệp Uyển Nguyệt điềm đạm đáng khóc.

      "What??? Ta..." Diệp Tương Tư như bị sét đánh ngang giữa trời, đây là diễn vở kịch mới ra nào vậy?

      "Tam tỷ, Nguyệt nhi xin lỗi tỷ, mong sau này tam tỷ đừng hại Nguyệt nhi có được , tuy rằng tỷ cầm đá đập Nguyệt nhi nhưng tỷ cũng bị thương rồi!" Vở kịch mà Diệp Uyển Nguyệt sắp xếp rất cao minh, tự biến mình trở nên đáng thương, còn Diệp Tương Tư thành kẻ xấu.

      "Ngươi cái gì vậy? Ta có..." Diệp Tương Tư biết nên giải thích như thế nào, chung là có làm là có làm.

      "Minh Cấp ca ca, huynh đừng trách tam tỷ có được hay , chuyện ngày hôm nay đừng với ai, tam tỷ chỉ là bị kích động lúc mà thôi." Diệp Uyển Nguyệt chớp chớp mắt to khóc đến đỏ bừng nhìn Minh Cấp .

      "Được." Minh Cấp liếc nhìn Diệp Tương Tư .

      nhìn thấy trán nàng cũng bị thương, hơn nữa có vẻ như sắp đọng lại, còn máu trán Diệp Uyển Nguyệt vẫn chảy.

      "Diệp Uyển Nguyệt, ngươi đừng ngậm máu phun người, lúc nào mà ta làm những chuyện ngươi ?" Diệp Tương Tư rất tức giận.

      "Ầm ĩ cái gì thế?" Diệp Cảnh Minh nghe thấy tiếng người nên tới.

      "Cha, người tuyệt đối đừng trách phạt tam tỷ, tam tỷ phải cố ý đâu." Diệp Uyển Nguyệt thấy Diệp Cảnh Minh tới nhanh chóng giúp Diệp Tương Tư cầu xin.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vết thương người con là sao?" Diệp Cảnh Minh hỏi.

      "Lão gia, vết thương đầu tiểu thư là do tam tiểu thư cầm đá đập vào, tam tiểu thư đập tiểu thư xong tự đập mình, còn bỏ qua cho tiểu thư..." Đông Cúc ở bên hùa theo .

      "Diệp Tương Tư!" Diệp Cảnh Minh trừng mắt nhìn Diệp Tương Tư.

      "Con có..."

      "Tam tỷ, Nguyệt nhi biết tam tỷ sắp gả cho Vương Gia, Nguyệt nhi có thỉnh cầu gì cả, chỉ mong sau này tam tỷ đừng trả thù Nguyệt nhi có được hay ?" Diệp Uyển Nguyệt chảy nước mắt, bây giờ Diệp Cảnh Minh cũng tới, nàng khóc càng to hơn.

      "Diệp Tương Tư, cái đồ nghịch nữ này! Người đâu, đem tam tiểu thư nhốt vào phòng củi, trước khi thành thân được thả ra ngoài."

      "Tùy các ngươi, ta làm chính là làm, ta cũng còn gì để ." Diệp Tương Tư bị gia đinh đưa đến phòng củi rồi đóng lại.

      biết tại sao Diệp Tương Tư lại đột nhiên chảy nước mắt, cảm thấy mình oan ức, sao đời lại có người như vậy, ràng là người bị hại mà.

      "Ta biết người làm." Minh Cấp đứng ở ngoài phòng củi .

      "Nam nhân các ngươi phải là thích bạch liên hoa kỹ nữ sao? Ta cần ngươi tin ta." Nam nhân đều giống nhau, nhìn thấy nữ tử yếu ớt sinh lòng muốn bảo vệ, phân trắng đen.

      "Máu trán người bị đọng lại, dĩ nhiên là người bị thương trước, còn máu trán tứ tiểu thư vẫn chảy, điều này cho thấy là ấy làm người bị thương." Minh Cấp cười cười .
      yuki0129, BettyMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Minh Cấp là ai ta?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :