1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng Phi Khó Dưỡng - Kiều Gia Mộc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Hì hì, Ti Huyền phải là N9 đâu, N9 Nam Sở Thần chương 9 mới xuất .

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 5: Cá cược

      dự định về Diệp phủ nữa, mà người giờ lại có đồng nào, thể làm gì khác hơn là tìm công việc để có tiền lấp đầy cái bụng, nhưng ngoài viết tiểu thuyết ra biết làm gì cả.

      Diệp Tương Tư nhìn xung quanh đường phố lúc, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở tấm bảng có ghi hai chữ "Sòng bạc", bình thường đều chơi mạt chược, cờ tỷ phú ở điện thoại, lắc xúc xắc có lẽ khó, Diệp Tương Tư cũng muốn vào thử vận may.

      Bên trong sòng bạc cũng giống như tivi mà Diệp Tương Tư thường xem, người ta tấp nập, bẩn thỉu xấu xa, tuy rằng thích những nơi này nhưng phải thắng.

      "Đại đại đại."

      "Tiểu tiểu tiểu."

      "Đại."

      Tuy rằng chưa từng chơi nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi! Lâm vào hoàn cảnh này rồi, chắc chắn phải thử.

      Bên trong sòng bạc nam giới chiếm số đông, phần lớn cũng là du côn lưu manh đầu đường xó chợ, kẻ giàu có quyền thế và những công tử ăn chơi trác tán, phụ nữ cũng có nhưng rất ít, có thể đếm được đầu ngón tay.

      "Chao ôi, hôm nay vận khí của Ngụy gia tốt nha, thắng liên tiếp 12 ván." Chỉ thấy nương quyến rũ đứng bên cạnh kẻ thắng , trong lời ý nhưng cũng ràng.

      "Ta còn nhớ trước đây, Ngụy gia toàn là thua, đem vợ ra bán luôn!" Ở bên kia, người bất nam bất nữ , trong giọng có mang theo phần cười nhạo mỉa mai.

      "A, cái sao chổi kia, ả mang tới cho lão tử toàn là xúi quẩy, bây giờ lão tử đem ả bán vào kỹ viện, vận xui của lão tử rồi, tiền cũng tự nhiên tới." Người được gọi là Ngụy gia này là ông chủ buôn bán thủy sản, sau đó vì ham mê cờ bạc nên bỏ việc làm ăn. Mỗi ngày đều ở trong sòng bạc, bởi vì cứ thua tiền nên đem vợ bán với giá rẻ cho kỹ viện.

      "Quả hôm nay vận may của Ngụy gia tệ, nghe gần đây Ngụy gia mới có được cái chung đựng rất đẹp, biết có thể để cho mọi người xem chút được ?" Đột nhiên Chu Vô Dạng mở miệng , người này chính là người thua 12 ván liên tiếp.

      "Chuyện này.... Chỉ là cái chung đựng thôi, có gì đâu mà xem." Ngụy gia căng thẳng cười .

      "Ơ, Ngụy gia, đây phải là cái chung đựng bình thường đâu, đây chính là pháp bảo đó!" Người bên cạnh hùa theo .

      "Đúng vậy đó Ngụy gia, cho chúng ta xem chút !" Nữ nhân đứng bên cạnh Ngụy gia cầm lấy cái chung đựng rồi ném cho Chu Vô Dạng.

      Chu Vô Dạng chụp lấy cái chung đựng, cận thận nhìn tới nhìn lui, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười gian ác khiến người ta sợ hãi.

      "Thảo nào Ngụy gia có thể thắng ta 12 ván liên tiếp, hóa ra Ngụy gia sớm chuyện bị rồi!" xong, Chu Vô Dạng tung chưởng làm chung đựng tan nát, bên trong chung đựng có 6 cái xúc xắc 6 mặt, mỗi lần Ngụy gia lắc xúc xắc đem xúc xắc đổi lại.

      Cứ như thế thắng Chu Vô Dạng 12 ván liên tiếp.

      "Ngươi...Ngươi vu khống ta..."

      "Ta vu ngươi? Dám ở trước mắt Chu Vô Dạng ta chơi trò gian lận, ngươi đúng là chán sống rồi." Chu Vô Dạng gấp lại chiếc quạt trong tay, đập lên bàn, lạnh gióng quát lớn: "Người đâu, đem cái tên gian lận này ra đánh chết cho ta."

      Chu Vô Dạng là thần bạc, sòng bạc này chính là mở, những người đánh bạc đều biết rất lợi hại.

      Ngụy gia sợ đến nỗi cả mặt trắng bệch, liên tục xin tha: "Chu công tử, ta biết sai rồi, tha cho ta , Chu công tử..."

      Ngụy gia bị bắt ra ngoài đánh cho trận no đòn, Chu Vô Dạng làm như nghe thấy Ngụy gia cầu xin, dám lừa gạt , chỉ có nước là chết.

      "Chu công tử, tên chó này nên xử lý như thế nào?" Người phụ nữ hỏi.

      "Đưa đến đảo hoang làm khổ sai." Mặt Chu Vô Dạng cảm xúc, đời này hận nhất là bị lừa gạt, lần này giết Ngụy gia vì dù sao cũng thua rất nhiều tiền ở sòng bạc nên mới đưa đến đảo hoang làm khổ sai.

      Đảo hoang là nơi giam dữ phạm nhân, trong ngục giam có những người như bị ép buộc, bị bắt nạt, lang thang và phạm tội lớn, chọc trúng những người nên chọc ở địa phương.

      Bị đưa đến đảo hoang cả đời ra được.

      Chết cũng phải chết ở nơi đó.

      "Tại sao hôm nay Chu công tử lại mềm lòng như vậy?" Nữ nhân xinh đẹp ngồi vào bên cạnh Chu Vô Dạng nịnh bợ .

      "Chỉ là muốn tiếp tục sát sinh thôi." Dựa vào tính khí trước đây của Chu Vô Dạng, những người dở trò dưới mắt đều chỉ có con đường chết.

      Tình cảnh quá bạo lực máu me, Diệp Tương Tư sợ đến nỗi che miệng lại.

      Vào giờ phút này rất muốn rời khỏi nơi đây, nhưng còn muốn kiếm tiền, nếu như thua, có tiền trả, còn có khả năng mất cái mạng nữa.

      "Ôi, vị công tử này, có muốn chơi ván hay !" Nữ nhân kia nhìn thấy Diệp Tương Tư sắp nhanh chóng kéo lại rồi vuốt ve khuôn mặt của Diệp Tương Tư.

      " biết vị công tử này xưng hô thế nào?" Chu Vô Dạng mở miệng hỏi.

      "Ta...Ta họ Diệp..." Diệp Tương Tư cố ý đè nén giọng, giả bộ ra dáng nam nhân .

      "Diệp công tử, đến sòng bạc của ta rồi, hay là chơi thử hai ván xem sao?" Chu Vô Dạng thấy Diệp Tương Tư mặc đồ tệ, chắc là con nhà giàu.

      " được...."

      "Công tử, chơi ván thôi mà!" Nữ nhân nũng nịu .

      Giọng kia làm Diệp Tương Tư nổi hết cả da gà.

      "Diệp công tử như thế là nể nang mặt mũi của ta?" Chu Vô Dạng ngoài cười nhưng trong cười .

      "Ta.... Ta mang tiền..."

      "Ta thấy Diệp công tử cũng phải là dạng người giữ lời hứa, hay là ta cho Diệp công tử mượn 10 lượng bạc, cái đó có 5 ván, chỉ cần Diệp công tử thắng 3 ván coi như 10 lạng bạc đó là của huynh luôn, còn nếu như thua Diệp công tử phải trả gấp đôi, thấy sao?" Chu Vô Dạng bỏ qua người đánh bạc nào.

      "Được, bán bán." Diệp Tương Tư suy nghĩ chút, nếu như thắng, coi như cũng chịu thiệt, còn nếu như thua, quá lắm chạy trốn, là tạm thời phải về lấy bạc trả , chờ quay về đại xong đố ai tìm được , như thế cũng chịu thiệt.

      xong, Chu công tử cầm lấy chung đựng lắc xúc xắc, tất cả mọi người đều nghiên về phía Chu công tử thắng, số ít nghiêng Diệp công tử thắng.

      Chu Vô Dạng mở chung đựng ra trước, bên trong xúc xắc sáu, năm, bốn.

      Tiếp theo, Diệp Tương Tư cũng mở chung đựng ra, bên trong là năm, sáu, sáu, ván này Diệp Tương Tư thắng.

      ngờ lại là mèo mù vớ cá rán, trước đây chơi cờ lắc xúc xắc, vận khí của rất tốt, ngờ ván đầu tiên lại thắng.

      "Oa ha ha ha ha, ta thắng, ta thắng." Diệp Tương Tư vui mừng tới nỗi nhảy lên.

      "Vận khí của Diệp công tử tốt ." Chu Vô dạng cười, tiếp theo hạ thủ lưu tình.

      Ván thứ hai bắt đầu, lần này là Diệp Tương Tư súc trước, lắc được con số năm, bốn, năm còn Chu Vô Dạng súc được con số sáu, sáu, sáu.

      Mấy ván sau đều là Chu Vô Dạng thắng, vì thế Diệp Tương Tư phải trả gấp đôi, 20 lượng bạc.

      "Diệp công tử dự định bao giờ trả lại tiền?" Chu Vô Dạng .

      "Ta...Ngày mai trả." Diệp Tương Tư chỉ cầu xin ngày hôm nay có thể thuận lợi rời khỏi, đột nhiên nghĩ tới Ngụy gia kia vừa mới bị đánh, chỉ mong mình rơi vào kết cục đó.

      "Ngày mai? Sòng bạc chúng ta quen ký sổ." Người phụ nữ .

      "......" Những người này vừa nãy còn cầu xin chơi, bây giờ lại cho ký sổ, ràng lúc nãy có tiền.

      Tại sao những người này lại ngang ngược như vậy.

      " có tiền...Là các ngươi dụ ta chơi, cái đó... Ngày mai có tiền, ta di trước đây, mẹ của ta vẫn còn ở nhà đợi ta về ăn cơm." Diệp Tương Tư cười lúng túng, chỉ muốn nhân cơ hội này chạy .

      "Đứng lại." Chu Vô Dạng thấy Diệp Tương Tư muốn chạy nhanh tay nắm lấy tóc của , thấy thân thể gầy nên dám dùng quá sức.

      Vốn dĩ là giả , bây giờ lại bị Chu Vô Dạng nắm tóc, tóc bị xã xuống, bây giờ tất cả mọi người đều biết giả trang.

      "Ta , đại ca, ta cũng phải có chồng, nhổ tóc làm gì." Diệp Tương Tư đông bắc, vốn dĩ định chơi, là bọn họ dụ chơi, bây giờ lại nhổ tóc .

      "Ngươi là nữ nhân?" Chu Vô Dạng nhìn Diệp Tương Tư, mặt khó mà tin nổi nàng lại là nữ nhân!!

      "Dĩ nhiên là nữ nhân!"

      "Ôi, còn là nương!"

      Diệp Tương Tư đứng im tại chỗ, cùng lắm mắng, hai quấy, ba chạy trốn, dù sao cũng có tiền.

      Trách được.

      "Hóa ra là nữ nhân, thảo nào da dẻ lại đẹp như vậy." Người phụ nữ .

    3. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 6: Bị bán vào Túy Xuân lâu (1)

      "Hóa ra là nữ nhân, thảo nào da dẻ lại đẹp như vậy." Lúc nãy nàng sờ khuôn mặt của Diệp Tương Tư cảm thấy rất kỳ lạ, ra là nữ nhân, hèn gì da lại đẹp như vậy.

      "Nữ nhân làm sao, nữ nhân được đến dòng bạc ư?" Diệp Tương Tư .

      Nữ làm gì? ta xem thường là nữ sao? Ở đại nam nữ bình đẳng, ở thời đại của có rất nhiều nữ thần, nữ vương, nữ thủ tướng, nữ tổng thống, nữ tổng giám đốc...

      "Dĩ nhiên có thể, chỉ là Diệp nương nợ 20 lượng bạc khi nào trả?" Chu Vô Dạng nhìn đầu tóc rối tung của Diệp Tương Tư, ra nàng là nữ, hèn gì ngay từ đầu cảm thấy sao vị công tử này lớn như vậy nhưng dáng người lại rất mảnh khảnh.

      Diệp Tương Tư đứng nghiêng người, có chút dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Vô Dạng, vì vừa nãy mới bị giật mình.

      Diệp Tương Tư nghiêng người, dù là mặc đồ nam, nhưng vẫn có thể nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng.

      "Ta rồi, bây giờ ta có tiền, để ngày mai , ngày mai ta chắc chắn trả lại tiền, cái đó... Nếu có chuyện gì ta trước đây, quấy rầy nhã hứng của mọi người nữa." xong, Diệp Tương Tư nhanh chân bỏ chạy nhưng lại bị Chu Vô Dạng bắt được.

      "Muốn chạy? Yểu nương, đem nàng bán vào kỷ viện, cần bán quá cao, chỉ cần 20 lượng bạc là được rồi." Chu Vô Dạng nắm lấy cổ áo của Diệp Tương Tư, làm cho Diệp Tương Tư thể động đậy được.

      "Vâng, Chu công tử." Nữ nhân gọi là Yểu nương này là ca cơ của sòng bạc.

      "Các ngươi dựa vào đâu mà đem bán ta vào kỹ viện, ta trả tiền mà." Diệp Tương Tư giẫy giụa, thân thể gầy ốm chống lại Chu Vô Dạng được.

      "Ngươi có thể hỏi thăm người ở đường, sòng bạc của chúng ta bao giờ ký sổ." Yểu nương ra hiệu cho hai người cường tráng trói Diệp Tương Tư lại rồi đem đến Túy Xuân lâu cách đó xa.

      Dựa vào**

      Còn chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này?

      Lại bị bán vào kỹ viện.

      Cứ như vậy, Diệp Tương Tư có sức chống trả mà bị đưa đến Túy Xuân lâu.

      "Thu nương, nương này đáng giá 20 lượng bạc ?" Túy Xuân lâu thực là kỹ viện đệ nhất Kinh Thành, mấy kỹ viên kia làm sao so được.

      "Chao ôi, Yểu nương, khách quý nha, để ta xem chút nương đó như thế nào!" Thu nương biết danh tiếng của Yểu nương, Thu nương cũng từng nhiều lần mời Yểu nương đến Túy Xuân lâu, như vậy việc làm ăn của Túy Xuân lâu chắc chắn thịnh vượng, nhưng mời sao Yểu nương cũng chịu rời khỏi sòng bạc Trường Thắng.

      "Thế nào? Có được ?" Yểu nương cười .

      "Có thể, dĩ nhiên là có thể, nương này lớn lên thực rất xinh đẹp, với lại còn rất trẻ, a ha ha ha ha." Thu nương rất hài lòng đưa cho Yểu nương 20 lượng bạc, hiếm khi có nương xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên Thu nương rất vui vẻ.

      "Thu nương thích là tốt rồi, ta về trước đây." Yểu nương nhận bạc xong quay về sòng bạc Trường Thắng.

      Lúc này tâm tình của Diệp Tương Tư chỉ có thể dùng câu MMP để miêu tả.

      " nương, xưng hô thế nào đây?" Thu nương rất thỏa mãn vì chỉ dùng có 20 lượng mua được gà con.

      "Ta tên là Diệp Tương Tư." Diệp Tương Tư .

      "Ui da, nhìn da non vèo vèo vèo." Thu nương nhìn đến thèm muốn, lần này Túy Xuân lâu của bà kiếm được ít tiền rồi.

      20 lượng bạc mua gà con, rất đáng giá!

      "Khoan, da của lão nương, những người cổ đại làm sao có thể so sánh được." Diệp Tương Tư mới 21 tuổi, qua 10 năm nữa, vẫn xinh đẹp như hoa thôi, còn những người cổ đại này nếu qua 10 năm sớm hoa tàn ít bướm rồi.

      "Ngươi cái gì?" Thu nương hoàn toàn hiểu Diệp Tương Tư cái gì.

      " có gì."

      "Ngươi bị bán vào Túy Xuân lâu, sau này mọi việc phải nghe theo sắp xếp của ta, ngươi phải biết, nương bị bán vào Túy Xuân lâu, trừ khi có người chuộc thân cho ngươi mới có thể rời khỏi, cả đời của ngươi chỉ có thể chết ở chỗ này." nương ở kỹ viện, chết cũng là ma của kỹ viện.

      Diệp Tương Tư gì, sớm muộn cũng rời khỏi đây.

      " nương của Túy Xuân lâu phải học ba chiêu: xoay mông, hai chủ động quyến rũ, ba gợi cảm, ta dạy ngươi ba chiêu này là ngươi có thể bắt đầu tiếp khách rồi." Thu nương cũng được coi là lão luyện, lúc còn trẻ bà cũng đứng đầu bảng, chỉ là bây giờ bà già rồi, làm được nữa, mới làm tú bà, quản lí dạy dỗ các nương.

      xong, Thu nương bắt đầu hướng dẫn "Làm theo ta, xoay trái, xoay phải, xoay trái phải."

      Có thể Diệp Tương Tư như học vẹt, nhưng lại làm như khúc gỗ, rất khó coi.

      "Dừng, sao ngươi giống như khúc gỗ thế này!" Thu nương nhìn được nữa rồi.

      "Ta biết...Xoay...." Phong cách gợi cảm hoàn toàn thích hợp với Diệp Tương Tư, phải xoay mông bước giống với những người kia, làm được.

      "Được rồi được rồi, cái kế tiếp đó chính là nịnh bợ, ngươi phải nhớ kỹ, lúc tiếp đãi khách bắt buộc phải làm nũng, nịnh bợ, nhu mì như vậy khách mới mềm lòng với ngươi, cơ hội được chuộc thân của ngươi cũng lớn." xong, Thu nương bảo Diệp Tương Tư học theo dáng vẻ của bà.

      "Ơ kìa, Lưu công tử, để thiếp cùng người uống chén rượu nhé~" Giọng của Thu nương nhu nhược mềm mại, bưng chén rượu, cong cái mông, cố ý đem bộ ngực lộ ra cho khách xem.

      " muốn..."

      "Ngươi cái gì?"

      "... có gì..." Diệp Tương Tư vô ý đem suy nghĩ trong lòng ra, sau đó lúng túng Thu nương nghe lầm.

      "Ngươi làm lại lần." Thu nương ngồi lên cái ghế phía , xem Diệp Tương Tư có làm được hay .

      "Ái chà, đại huynh đệ, đến rồi, uống chén rượu , say về." Diệp Tương Tư chịu được những thứ mà Thu nương vừa mới dạy, cũng học được.

      "Dừng lại, đây là cái gì." Thu nương đỡ trán, đây là lần đầu tiên bà gặp nương khó dạy như vậy.

      "Ta... Học được..." Diệp Tương Tư nhìn Thu nương với ánh mắt đáng thương, hi vọng Thu nương tha cho , đừng bắt học những thứ này.

      "Chiêu thứ ba, gợi cảm." Thu nương đánh giá Diệp Tương Tư hồi "Ngươi mặc cái đồ gì thế này, nam ra nam nữ ra nữ." Vừa xong, Thu nương đưa Diệp Tương Tư chọn bộ đồ khác.

      Quần áo bên trong Túy Xuân lâu đều rất hở hang, Diệp Tương Tư thay xong quần áo, Thu nương đánh giá Diệp Tương Tư từ đầu đến chân "Chà chà, chỉ cần đường cong này, nịnh nọt cũng sao, ngươi vẫn có thể đứng đầu bảng."

      Thu nương vỗ tay bảo hay, từ dáng người đến khuôn mặt của Diệp Tương Tư, Thu nương rất hài lòng.

      "Theo ta ra ngoài xem những nương chiêu đãi khách như thế nào." Thu nương kéo Diệp Tương Tư đến đại sảnh, ngày hôm nay rất đông, như thế cũng tốt, có thể để Diệp Tương Tư luyện tay nghề chút.

      "Người đó là Thi Thi, người kia là Lan Nhi, còn người kia nữa là hoa khôi của Túy Xuân lâu Hạnh Nhi."

      Thu nương chỉ những nương tốt nhất trong mấy ngày gần đây cho Diệp Tương Tư xem.

      "Đại nương, mỗi ngày khách đến đây đều nhiều như vậy sao?" Diệp Tương Tư nhìn thấy mấy người ẻo lả thấy buồn bực, sao mà nam nhân cổ đại lại thích tới kỹ viện như vậy.

      "Đó là dĩ nhiên, Túy Xuân lâu chúng ta chính là thiên đường trần gian, bồng lai tiên cảnh, là nam nhân đều đến Túy Xuân lâu lần, gạt ngươi, cuộc sống ở Túy Xuân lâu chúng ta rất tốt.

      "Có nhìn thấy người kia , đến đây liên tục tuần rồi." Thu nương chỉ vào vị công tử kia .

      .

      tuần....

      Đúng là thân thể tốt nha!

      "Đại nương, người kia là ai, tại sao tất cả mọi người đều đón ?" biết lúc từ khi nào ngoài cửa xuất người, các nương đều chạy đến trước mặt nịnh bợ.

      "Người đó sao, đó là Chu công tử, chỉ tuấn tú mà lại còn giàu có, các nương đều mong muốn được chuộc thân cho!" Thu nương nhìn Diệp Tương Tư chút, nếu công tử đệ nhất Kinh Thành đến rồi cũng nên lãng phí Diệp Tương Tư với kiểu ăn mặc này, xong, Thu nương đẩy Diệp Tương Tư đến trước mặt Chu công tử đứng ở cửa.

      Diệp Tương Tư hoàn toàn có phòng bị, lảo đảo cái, rơi vào lòng của Chu công tử.

      Mong ước của các nương biếng mất.

      Diệp Tương Tư từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

      "Là ngươi!!" Người này biết, chính là người trưa hôm nay đem bán đến Túy Xuân Lâu, là ông chủ của sòng bạc Trường Thắng Chu Vô Dạng.

      "Ai da, ngờ ngươi mặc nữ trang vẫn rất đẹp." Hồi sáng Diệp Tương Tư cải nam trang đến sòng bạc cá cược, thân hình của nàng bị che hết, bây giờ thay đổi nữ trang đúng là khiến cho Chu Vô Dạng sáng mắt.

      "Cái gì mà vẫn rất đẹp, lão nương mặc nữ trang vốn là rất đẹp." Diệp Tương Tư cả đời quên người này, nếu như phải Chu công tử này dụ đánh bạc cũng bị bán vào kỹ viện.

      "Tương Tư, sao lại chuyện với Chu công tử như thế!" Thu nương trừng Tương Tư chút, rồi chuyển sang khuôn mặt tươi cười chuyện với Chu Vô Dạng "Chu công tử, người này hồi trưa mới tới nên chưa hiểu chuyện."

      "Ta biết, đêm nay ta muốn nàng." Chu Vô Dạng liếc nhìn Diệp Tương Tư, ngờ tính khí của nương này cũng khá nóng nảy.

      "Được rồi, đảm bảo Chu công tử hài lòng."

      WHAT??

      mở chuyện cười Quốc Tế sao?
      Mengotinh_Ranluoihoaibt thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn Diệp này mới thoát ra khỏi nhà rối ren là gặp đống rắc rối rồi, kaka, vui quá xa hén

    5. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 7: Bị bán vào Túy Xuân lâu (2)

      "Đại nương, ta nghe lầm chứ, ngươi để ta..." Hai chữ hầu hạ phía sau Diệp Tương Tư ra được, trừng to hai mắt, thể tin vào những gì mình vừa mới nghe được.

      "Ngươi nghe lầm, ta để ngươi hầu hạ Chu công tử, đó là vinh hạnh của ngươi." Thu nương dĩ nhiên là biết Diệp Tương Tư có đồng ý hay , bà chỉ biết là Chu công tử này nổi tiếng là thần bạc, các nương đều thích.

      Nhưng cũng phải nương nào cũng thế.

      "Đùa sao? Ngươi để ta hầu hạ ? Các ngươi biết ta là ai ? Ta ra có thể hù chết các ngươi đấy." Diệp Tương Tư còn tưởng rằng mấy ngày nay chỉ học những thứ mà Thu nương dạy, đợi có cơ hội chạy trốn, ngờ rằng vừa mới bị bán đến đây phải bắt đầu công việc...

      "Ngươi là ai? phải là tiểu nha đầu bị bán đến Túy Xuân lâu ta sao? Chẳng lẽ ngươi là tiểu thư quan lại, nhà giàu hay là Công Chúa, Quý Nhân?" Thu nương nhịn được nở nụ cười.

      "Ta phải là tiểu thư quan lại nhà giàu gì, cũng phải là công chúa quý nhân..."

      "Được rồi, chẳng lẽ ngươi sợ bản công tử nên muốn hầu hạ bản công tử sao?" Diệp Tương Tư còn chưa hết bị Chu Vô Dạng cắt ngang, chỉ biết đây là tiểu nha đầu mà bán vào thôi.

      "Diệp Tương Tư, nghe thấy , ngươi làm Chu công tử sốt ruột chờ rồi, còn mau hầu hạ Chu công tử ." Thu nương trừng Diệp Tương Tư chút, những nương bị bán vào Túy Xuân lâu này đều rất hiểu chuyện, còn Diệp Tương Tư này sao mà bướm bỉnh đến như thế.

      "Lão nương hầu hạ, thả ta , lão nương phải về nhà." Diệp Tương Tư chạy về hướng cửa lại bị mấy nam nhân cường tráng chặn lại.

      "Hừ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ cần là nương bị bán vào Túy Xuân lâu ta, sống là người của Túy Xuân lâu, chết cũng là ma của Túy Xuân lâu." Thu nương để Diệp Tương Tư , nương bị bán vào Túy Xuân lâu làm gì có xuất thân tốt.

      Chu Vô Dạng , vốn chỉ là đến xem nha đầu này thế nào rồi, ngờ lại thấy màn kịch như vậy, xem ra lần này đến uổng công.

      "Nếu như ngươi thả ta ngươi phạm phải tội chết." phải chỉ là 20 lượng bạc thôi sao, có cần thiết , tại sao người cổ đại lại keo kiệt như thế.

      "Ôi, tội chết? Ngươi trị ta tội chết hay tội chết, ha ha ha." Thu nương bị chọc phát cười, lần đầu tiên bà thấy có nương thú vị đến thế.

      "Trị ngươi tội chết chính là Hoàng Thượng, ta là Bắc Thần Vương Phi mà Hoàng Thượng khâm ban." Muốn thuận lợi rời khỏi đây chỉ có biện pháp này, nhưng mà Thu nương này tin sao.

      "Bắc...Bắc Thần...Vương Phi...Ha ha ha ha, nếu như ngươi là Bắc Thần Vương Phi mà Hoàng Thượng khâm ban ta đây là Hoàng Hậu." Thu nương cười đến đau bụng.

      "Ta là Bắc Thần Vương Phi tương lai, tin hay tùy các ngươi." Diệp Tương Tư có chút nào giống như đùa, nhưng Thu nương vẫn tin.

      "Trong kinh thành này, nương muốn làm Bắc Thần Vương Phi có rất nhiều rất nhiều." Ai mà biết Bắc Thần Vương là ai, người chính là nam thần trong hàng vạn mắt các nương.

      Thu nương tin, còn Chu Vô Dạng bán tính bán nghi, nhìn dáng vẻ của Diệp Tương Tư giống như dối, với lại sớm nghe Hoàng Thượng chọn người con dâu cho Bắc Thần Vương, hình như là tiểu thư con nhà giàu, chẳng lẽ lại là Diệp Tương Tư?

      "Được rồi, nếu Diệp tiểu thư là bị sòng bạc Trường Thắng của ta bán vào đây, vậy giờ ta dùng 40 lượng bạc để chuộc thân cho nàng." Chu Vô Dạng móc 40 lượng bạc từ túi tiền bên hông đưa cho Thu nương, nương này, mua.

      " có người chuộc thân cho ngươi, ngươi có thể rời khỏi Túy Xuân lâu rồi." Thu nương cầm bạc, vui cười hớn hở .

      "Cho? Các ngươi coi ta là cái gì? Đồ vật sao? bán bán, mua mua? Ta nữa!" Đây chính là cổ đại, nếu như ở đại, có thể kiện bọn họ buôn bán trẻ em...Thiếu nữ!!

      "Được rồi, bớt nhảm, theo ta nhanh lên." Chu Vô Dạng là người thông minh, nếu như Diệp Tương Tư này là Bắc Thần Vương Pi mà Hoàng Thượng khâm ban vậy phiền phức lớn rồi, chỉ là toàn bộ Túy Xuân lâu mà ngay cả sòng bạc của cũng đều phạm tội chết.

      Buôn bán Vương Phi, tội này rất lớn.

      "Ngươi mau buông tay, thả ta ra." Diệp Tương Tư bị Chu Vô Dạng kéo cánh tay rất đau.

      " , rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Chu Vô Dạng buông cánh tay của Diệp Tương Tư ra, nhìn dáng dấp xinh xắn của Diệp Tương Tư, càng ngày càng hiếu kỳ với này rồi.

      "Ngươi cái gì? Ta nghe hiểu." Diệp Tương Tư xoa xoa cánh tay bị kéo đến đỏ, mặt thiếu kiên nhẫn nhìn Chu Vô Dạng.

      " mình thiên kim tiểu thư người tại sao lại nữ giả nam trang tới sòng bạc của ta, còn mình có tiền, rồi bị bán tới Túy Xuân lâu, giờ lại mình là Bắc Thần Vương Phi?" Chu Vô Dạng cảm thấy tất cả những việc này rất kỳ lạ, chẳng lẽ Diệp Tương Tư này có bí mật gì đó thể cho ai biết?

      " phải ngươi dụ ta đánh bạc sao, lại còn bán ta vào Túy Xuân lâu? Câu này đáng lý ra là ta hỏi ngươi mới đúng!" Người cổ đại hoặc là ngu ngốc hoặc là thông minh hơn người, là vì bảo vệ bản thân nên mới mình là Bắc Thân Vương Phi.

      " như vậy, ngươi là thiên kim của Diệp Cảnh Minh?" cũng biết chút về Diệp Cảnh Minh, Diệp gia là phú hộ Kinh Thành, chuyên buôn bán vải vóc, vải vóc trong hoàng cung đều là của Diệp gia tiến cống.

      " tính là thiên kim." thể tính là thiên kim, vì dù sao trong mắt nhà họ Diệp chỉ là đứa con hoang dư thừa.

      "A, ta thấy thiên kim nhà giàu đều có học lễ nghĩa, dịu dàng nhân ái, nhưng còn ngươi ...." Chu Vô Dạng đánh giá Diệp Tương Tư chút, đem câu tiếp theo nuốt trở về.

      "Ta làm sao?" Diệp Tương Tư nhìn Chu Vô Dạng, chẳng lẽ mình thục nữ? Ở thời đại của , còn được mấy người thục nữ.

      " có chuyện gì, Diệp tiểu thư rất tốt, có điều chuyện bị bán vào Túy Xuân lâu, Bắc Thần Vương tức giận sao?" Chu Vô Dạng cười .

      "Có...Đương nhiên có, nếu như biết các ngươi khi dễ ta như vậy, chắc chắn giết hết tất cả các ngươi!" Diệp Tương Tư cáo mượn oai hùm, biết Bắc Thần Vương gì cả, càng chưa được nhìn thấy.

      "Sớm nghe Bắc Thần Vương đối xử rất tàn nhẫn đối với người khác, ngờ lại đối xử tốt với thê tử tương lai của mình như thế." Chu Vô Dạng .

      Danh tiếng của Bắc Thần Vương khắp Kinh Thành này ai mà biết.

      "Đó là đương nhiên rồi." Tàn nhẫn? nghe lầm chứ, trong chốc lát Diệp Tương Tư nổi hết cả da gà, chẳng lẽ Bắc Thần Vương này là đại ma đầu giết người chớp mắt?

      "Diệp tiểu thư, hay là để tại hạ đưa người về Diệp phủ!"

      "Ta muốn quay về." Diệp Tương Tư tạm thời còn chưa muốn quay về, khó khăn lắm mới trốn ra được, làm sao có thể quay lại? Nhưng lang thang ở bên ngoài cũng rất là khổ cực, nếu như về Diệp phủ, ít nhất còn được ăn cơm!

      "Bỏ , trở về thôi!" Cuối cùng Diệp Tương Tư cũng thay đổi chủ ý, cho dù ở Diệp phủ tốt nhưng vẫn có thể lấp đầy cái bụng.

      xong, Chu Vô Dạng nhanh chóng đưa Diệp Tương Tư về Diệp phủ, Diệp gia đúng là phú hộ kinh thành, ngay cả phủ đệ cũng lớn hơn phủ của những phú hộ khác.

      Diệp Tương Tư mới lưu lạc ở bên ngoài có ba ngày, ba ngày nay ngay cả bữa cơm no cũng có, đột nhiên nhớ đến món ma lạt thang (*), gà rán, tôm cay tê tê, hương vị cay cay của món thịt nướng vỉa hè.

      (*) Ma lạt thang: là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là cải tiến ưu điểm hấp thu từ ma lạt thang mà đến. Ma lạt thang là loại ẩm thực có nét đặc sắc nhất cũng là mùi vị Tứ Xuyên lấy làm đại biểu nhất của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh.

      [​IMG]

      "Tam tiểu thư?" Quản gia nghe thấy có người gõ cửa nhanh chóng ra mở cửa, ngờ lại là tam tiểu thư và thần bạc Chu Vô Dạng.

      "Tam tiểu thư trở về rồi!" Gia đinh hô lớn.

      "La lối cái gì đó?" Gia đinh hô lớn vọng tới chỗ Diệp Cảnh Minh, Diệp Uyển Từ và Diệp Uyển Nguyệt.

      "Lão gia, tiểu thư trở về." Quản gia .

      "Hừ, cái đồ nghịch nữ này còn biết trở về sao!" Diệp Cảnh Minh dùng gậy gõ lên mặt đất, mấy ngay nay rồi, cuối cùng cũng tìm được.

      " luôn , còn quay về làm gì." Diệp Uyển Nguyệt ở bên cạnh thầm .

      Chu Vô Dạng vô tình nghe được.

      "Tam muội quay về? Mấy ngày nay muội đâu thế?" Diệp Uyển Từ .

      "Hừ, đại tỷ, tỷ thấy sao? Tam tỷ chắc là ra ngoài tìm nam nhân!" Diệp Uyển Nguyệt chê cười . Nàng ước gì Diệp Tương Tư vĩnh viễn quay trở về.

      "Uyển Nguyệt, được lung tung, lẽ tam muội và vị công tử này sớm cùng nhau ước hẹn rồi." Diệp Uyển Từ ở ngoài mặt là đỡ cho Diệp Tương Tư nhưng ra là cười nhạo.

      "Tam tỷ, tỷ hẹn ước cùng người khác, nếu như bị truyền đến tai Hoàng Thượng, phải là tội chết ư!" Diệp Uyển Nguyệt nở nụ cười, nàng ước gì bị Hoàng Thượng biết được.

      "Diệp lão gia, mấy ngày trước thiên kim quý phủ dạo phố gặp phải cướp nên kinh sợ, tại hạ thấy ấy đáng thương nên giúp đỡ, hôm nay tại hạ đưa thiên kim quý phủ bình an quay về." Chu Vô Dạng hiểu ý tứ bên trong lời của Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ nên ra hoàn cảnh mấy ngày nay của .

      ngờ cùng là tỷ muội mà lại lời sắt bén, biết tại sao Chu Vô Dạng lại cảm thấy đau lòng cho Diệp Tương Tư.

      "Vậy cảm ơn Chu công tử." Diệp Cảnh Minh .

      " có việc gì, cần cảm ơn đâu."
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :