1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng Phi Khó Dưỡng - Kiều Gia Mộc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      đấu đá hay, hi vọng n9 sớm lộ diện
      Minh_Nguyệt thích bài này.

    2. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 3: xuyên qua rồi? (3)

      "Tiểu thư, người tốt." Thu Trúc chu miệng , tiểu thư đối với nàng rất tốt, những gì Diệp Tương Tư ngày hôm nay nàng vĩnh viễn bao giờ quên.

      'Có ta ở đây, xem ai còn dám bắt nạt ngươi.'

      "Ngươi ta là chủ tử của ngươi, ngươi là nha hoàn thân cận của ta, chủ tử dĩ nhiên là che chở cho nha hoàn của mình rồi." Diệp Tương Tư rất có nghĩa khí, với chủ tớ gì cả, nếu như Thu Trúc đối xử tốt với hiển nhiên cũng đối xử tốt với Thu Trúc.

      "Đúng rồi Thu Trúc, tam tiểu như nhà các ngươi...Chính là ta, địa vị lúc trước của ta ở Diệp phủ như thế nào hoặc có thể lúc trước ta ra sao?"

      "?" Thu Trúc bị hỏi như vậy đầu óc nhất thời mơ hồ.

      "Ta vì bị té đập đầu nên có số chuyện nhớ." Diệp Tương Tư , muốn sống được ở nơi toàn là tranh đấu nhất định phải hiểu tình hình nơi đây.

      "Trước kia tiểu thư cửa lớn ra cổng trong bước, ở bên trong Diệp phủ, tiểu thư là...lời có trọng lượng nào cả, đại tiểu thư và tứ tiểu thư khắp nơi đây khó dễ cho tiểu thư, còn nhị tiểu thư cũng là con thứ nên luôn tránh thị phi khắp nơi, thế nhưng so với đại tiểu thư và tứ tiểu thư nhị tiểu thư cũng xem như là đối xử rất tốt với tiểu thư."

      "Tiểu thư người vẫn luôn ở biệt viện, thỉnh thoảng cũng bị lão gia phạt ở phòng củi, nhưng tính tình của tiểu thư thùy mị nết na, còn bây giờ rất khác so với lúc trước." Thu Trúc đem những thứ mình biết ra tất cả, nàng cũng rất là tò mò, vì sao sau khi tỉnh dậy tam tiểu thư như biến thành người khác, khác xa so với trước đây, còn lúc chuyện số câu nàng nghe hiểu gì cả.

      "Thảm như vậy ư!" Diệp Tương Tư vuốt cằm, ngờ tam tiểu thư Diệp gia này thảm, ràng nhà giàu sung túc nhưng lại có cuộc sống giống như người hầu vậy.

      "Tiểu thư, người là lạ!" Thu Trúc nhìn Diệp Tương Tư, chẳng lẽ tiểu thư của nàng bị trúng tà sao? Sao lại trở nên kì lạ như vậy?

      "Thu Trúc, có phải ta gì ngươi cũng nghe đúng ?" Diệp Tương Tư muốn làm việc lớn nhưng phải có người giúp đỡ mới được.

      "Đương nhiên, chuyện của tiểu thư chính là chuyện của Thu Trúc." Thu Trúc thành .

      "Được, vậy bây giờ ngươi giúp ta tập trung tất cả chú ý dưới của Diệp phủ để ta có thể trốn thoát, ta có ra ngoài được hay , tất cả là nhờ vào ngươi!" Diệp Tương Tư vỗ vỗ vai của Thu Trúc, tin tưởng nàng nhất định làm được.

      "Cái gì? Tiểu thư tuyệt đối thể, nếu người rời khỏi Diệp phủ lão gia chắc chắn giáng tội xuống, nửa tháng sau chính là ngày đại hôn của tiểu thư và Bắc Thần Vương, nếu như tiểu thư mất tích chọc giận Hoàng Thượng." Thu Trúc nghe Diệp Tương Tư muốn rời nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tiểu thư đừng làm ra việc kháng chỉ.

      Lúc tứ hôn Hoàng Thượng , trước lúc thành thân mong Diệp phủ chăm sóc tốt cho Vương Phi tương lai.

      "Trời ơi, ngươi giọng chút, cuối cùng ngươi cũng phải là người của ta."

      "Thu Trúc dĩ nhiên là người của tiểu thư rồi, chỉ là tiểu thư, chúng ta thực thể làm như vậy..."

      Thu Trúc còn chưa hết bị Diệp Tương Tư chặn lại.

      "Ngươi có giúp ta , nếu giúp ta tự mình rời ."

      "Được rồi, giúp." Thu Trúc là nha hoàn, có cách nào chống lại lệnh của chủ nhân mình, huống chi Diệp Tương Tư cũng đối xử tốt với Thu Trúc.

      "Ban đêm là thời điểm yên tĩnh, ta rời ."

      "Vâng, tiểu thư." Thu Trúc .

      "Còn nữa, sau này đừng gọi tiểu thư tiểu thư, ở thế giới của ta gọi tiểu thư là ý chửi xéo nên ngươi hãy gọi ta là nương !" Cứ kêu tiểu thư tiểu thư, Diệp Tương Tư nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ.

      "Vâng, tiểu thư... nương...Tam nương...Được ?" Thu Trúc .

      "Được, cứ gọi là tam nương ."

      Nếu nơi mà Diệp Tương Tư xuyên qua bản đồ, nước này cũng tồn tại trong lịch sử, vậy chỉ có thể nghĩ cách trở về, hơn nữa cũng muốn bị giam ở Diệp phủ, tối này trốn vừa ngắm cảnh thời cổ đại vừa sẵn tiện tìm cách xuyên trở về luôn.

      Thu Trúc hỏi: "Người rồi còn trở về ?"

      " biết...Có lẽ trở về..." Hoặc là bao giờ trở về...

      " nương... Thu Trúc cùng người." Lúc trước nàng bán thân tam nương mua nàng về, nàng hầu hạ tam nương nhiều năm như vậy, dù tam nương đâu nàng cũng theo.

      "Thu Trúc, ngươi thể cùng ta được." Diệp Tương Tư cũng biết giải thích với Thu Trúc như thế nào, căn bản phải là người của thế giới này.

      " nương ghét bỏ Thu Trúc sao?"

      " cái gì đó, ta đương nhiên là ghét bỏ ngươi nhưng ta phải trở về thế giới của mình, vì thế ngươi thể theo, nếu như ta rồi, ngươi muốn ở lại Diệp Phủ vậy ta tìm cho ngươi tướng công tốt rồi gả ngươi, như vậy ta cũng yên tâm." Lần này trốn , kết quả ra sao, có thể tìm được cách quay trở về hay Diệp Tương Tư cũng biết.

      " nương, Thu Trúc thể gả..." Nàng là nô lệ, chủ nhân chưa lấy chồng làm sao nàng có thể lấy chồng, với lại nàng vẫn còn muốn theo Diệp Tương Tư!

      " nương...Người cứ phải trở về thế giới của mình, đây là có ý gì vậy..."

      Thu Trúc hiểu, tại sao sau khi tam nương tỉnh lại trở nên rất kỳ lạ.

      "Ta cũng biết giải thích sao với ngươi." Diệp Tương Tư cũng biết với Thu Trúc như thế nào về việc xuyên tới đây hoặc là xong Thu Trúc cũng hiểu.

      "Thu Trúc mặc kệ, nương đâu Thu Trúc đó." Thu Trúc bĩu môi, nàng nhất định theo tam nương.

      "Được rồi được rồi, tùy ngươi vậy!" Diệp Tương Tư vỗ trán, biết đêm nay trốn có tìm được cách quay trở về hay nữa.

      " nương, muội biết biệt viện này rất gần núi, chỉ cần leo tường qua là được rồi." Bình thường biệt viện có người đến, từ khi Diệp Tương Tư đến Diệp phủ vẫn luôn ở biệt viện này.

      "Chờ đến khi trời tối, chúng ta rời ."

      "Được."

      Tuy là rời nhưng Diệp Tương Tư cũng biết là đâu.

      ................

      Chập tối, sau khi tất cả mọi người ngủ, Diệp Tương Tư cùng Thu Trúc chuẩn bị leo tường rời khỏi.

      " nương, chính là chỗ này." Thu Trúc đứng bên cạnh bức tường, chỉ cần trèo qua tường là có thể đến sau núi, từ núi đến kinh thành chỉ tốn nén nhang.

      "Tường này... rất cao..." Diệp Tương tư đổ mồ hôi, tường này cao như thế làm sao trèo qua được.

      " nương, muội chuẩn bị cái thang." Ở góc biệt viện có rất nhiều đồ vật bỏ , trong đó có cái thang cũ.

      "Quá tốt rồi, biết ta sắp nên chuẩn bị thang, Thu Trúc, làm rất tốt!" Diệp Tương Tư khen Thu Trúc.

      Thu Trúc đỡ lấy cái thang, Diệp Tương Tư cận thận từng li từng tí bước lên, bởi vì cái thang nhiều năm rồi, có chút cũ nát vì thế nó được vững chắc cho lắm.

      " nương, cận thận chút." Thu Trúc dùng sức đỡ cái thang, chỉ sợ cái thang bị vấn đề gì đó, tam nương bị té.

      "Thu Trúc, ngươi cũng lên đây !" Diệp Tương Tư cầm cái đầu thang phía , thấy Thu Trúc leo đến, dơ tay ra nắm lấy tay Thu Trúc, cả hai người đều ở đầu tường.

      Diệp Tương Tư chuẩn bị nhảy xuống, dù sao cũng té chết, có thể trốn là được rồi "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nhảy xuống đó."

      "Hai người các ngươi muốn đâu?"

      Diệp Tương Tư nghe thấy tiếng , cả người cứng đơ, phải biệt viện có người tới sao? Sao mà bị phát nhanh như vậy.

      "Lão...Lão gia...." Thu Trúc quay đầu lại, lúng túng câu lão gia.

      "Các người muốn đâu? Còn mau xuống đây, nửa đêm leo tường còn ra thể thống gì." Mặt Diệp lão gia nghiêm túc, trong giọng còn mang theo vào phần ghét bỏ.

      "Bọn con ngắm trăng, người xem, đêm nay trăng tròn." Diệp Tương Tư lúng túng chỉ chỉ lên bầu trời, lại lúng túng liếc nhìn Diệp lão gia.

      Diệp lão gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chút, bịa đặt, làm gì có cái mặt trăng nào, hôm nay trời u!

      Diệp Cảnh Minh (Diệp lão gia) nhìn Diệp Tương Tư với vẻ mặt nghiêm túc, ra nha đầu này muốn chạy trốn.

      "Thu Trúc, còn mau đỡ tiểu thư xuống." Diệp Cảnh minh .

      "Vâng, nương, chúng ta xuống ." Thu Trúc bên tai Diệp Tương Tư.

      Diệp Tương Tư thở dài, nhân lúc Thu Trúc chú ý đẩy Thu Trúc xuống sân, còn nhảy ra ngoài chạy.

      "Diệp Tương Tư, cái đồ nghịch nữ này!" Diệp Cảnh Minh thấy Diệp Tương Tư chạy hét lên.

      Muốn nhốt Diệp Tương Tư ? Những người cổ đại này còn non lắm, chỉ cần muốn chạy có cách.

      "Lão gia, tiểu thư chạy..." Thu Trúc bò dậy từ dưới đất, phủi phủi vết bẩn quần áo, nàng bị té rất đau.

      "Ta biết, ta bị mù, còn nhanh chóng phái người tìm!" Diệp Cảnh Minh năm nay hơn 50 tuổi, thân thể dĩ nhiên được tốt như trước đây.

      "Lão gia, trời tối rồi, hay là ngày mai mới tìm , tiểu thư chạy được bao xa đâu." Rất ràng, Thu Trúc giúp Diệp Tương Tư kéo dài thời gian, nàng có thể thấy được tiểu thư là muốn rời .

      .....................
      SiAm, thuyt, M è o Q u ê n T h ở2 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, bạn này manh động quá
      Minh_Nguyệt thích bài này.

    4. Minh_Nguyệt

      Minh_Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      389
      Chương 4: xuyên qua rồi? (4)

      "Ta thấy hai người các ngươi chính là phe, nếu như tìm thấy tiểu thư ngươi lo mà chịu tội ." Tuy rằng ngày thường để Diệp Tương Tư vào mắt nhưng bây giờ Diệp Tương Tư được Hoàng Thượng tứ hôn, dĩ nhiên là phải coi trọng nàng, nếu như có chuyện gì xảy ra, dưới Diệp phủ phải gánh tội.

      Để Bắc Thần Vương Phi mất tích, đó là tội lớn.

      "Lão gia........Nô tỳ........"

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi người tìm !" Diệp Cảnh Minh hét lớn, nếu như là trước đây, Diệp Tương Tư trốn cứ việc trốn, nhưng bây giờ được.

      Diệp Cảnh Minh rất ham sống.

      Phải là Diệp gia từ xuống dưới, Diệp lão gia, Diệp Uyển Nguyệt, Diệp Uyển Từ đều rất ham sống.

      "Vâng."

      .........

      Diệp Tương Tư chạy mạch đến khi trời sáng, đến được kinh thành phồn hoa nhất.

      Chạy cả đêm, chắc là bị đuổi kịp đâu, Diệp Tương Tư lau chán đầy mồ hôi, xem thời gian bây giờ chắc là tám giờ hơn rồi.

      chạy lâu như vậy, tiêu hao rất nhiều sức lực, cũng đói bụng nữa, thấy đường bán bánh bao nóng hổi, Diệp Tương Tư nuốt ngụm nước bọt, đến bên cạnh chỗ bán đồ ăn, bình thường dạo phố nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, Diệp Tương Tư sờ sờ túi mới phát người đồng nào.

      Nhưng giờ rất đói bụng, phải làm sao đây!

      Hay là mặt dày !

      "Ông chủ." Diệp Tương Tư cười hì hì bước đến sạp bán bánh bao.

      " nương, mua bánh bao , bánh bao mới ra lò rất nóng hổi đây." Ông chủ mở lồng hấp ra, lồng hấp bốc lên hơi nóng và mùi thơm của bánh bao.

      Hương vị này làm Diệp Tương Tư cưỡng lại được, nuốt ngụm nước bọt, nếu có thể, muốn cướp hai cái rồi bỏ chạy.

      "Cái này......Ông chủ......Ta có tiền, rửa bát được ?" Diệp Tương Tư mở to mắt nhìn những cái bánh bao trắng trắng mềm mềm này, nước miếng đều chảy ra.

      " ra là tên ăn mày, có tiền mà đòi ăn bánh bao, chỗ khác , đừng cản trở việc làm ăn của ta." Nghe Diệp Tương Tư có tiền, ông chủ liền nhíu mày, đuổi Diệp Tương Tư .

      "Ông chủ, ta phải là tên ăn mày, do lúc ta trốn nhà , quên mang theo tiền, ông chủ ngươi thấy ta đáng như thế, có thể tặng ta hai cái bánh bao được , chờ ta về nhà rồi, đem tiền đến trả cho ngươi!" Nếu như mặt dày dùng được chỉ đành làm nũng cầu xin, nhìn món ngon trước mặt, Diệp Tương Tư có cách nào từ chối được.

      "Cút cút cút, đừng làm cản trở việc làm ăn của ta."

      Ở thời đại này mặt dày dùng được, chỉ có biết tiền.

      "Ông chủ, hai cái bánh bao."

      Diệp Tương Tư theo tiếng quay đầu nhìn lại, thấy nam nhân mặc đồ màu trắng đưa ông chủ 2 đồng, nhân tiện, ông chủ đưa cho hai cái bánh bao.

      " nương, đói bụng đúng , cho nè." Nam tử đưa cho Diệp Tương Tư hai cái bánh bao mới mua, cười .

      "Cảm ơn." Diệp Tương Tư suy nghĩ gì hết liền nhận hai cái bánh bao rồi ăn.

      "Vị công tử này, huynh thực người tốt." Diệp Tương Tư thỏa mãn ăn hai cái bánh bao, mặt tràn đầy hạnh phúc.

      " nương, tại sao biết ta là người tốt." Nam tử cười .

      "Huynh cho ta bánh bao huynh là người tốt. Huynh cho ta ăn tâm địa của huynh chắc chắn rất hiền lành. Đúng rồi, huynh tên gì, đợi sau này ta có tiền trả lại tiền bánh bao cho huynh." Nhận được ơn của người ta phải trả lại cho người ta.

      "Ta tên Ti Huyền, hôm nay ta mời bánh bao, cần trả lại tiền." Ti Huyền cười , nương này cũng là thú vị, nhìn cách ăn mặc của nàng cũng tồi, chắc là tiểu thư nhà ai đây.

      "Có nghĩa khí, người bằng hữu này Diệp Tương Tư ta nhận, nếu sau này huynh có cần giúp gì cứ với ta tiếng!" Diệp Tương Tư vỗ vỗ vai Ti Huyền, ngờ ở cổ đại cũng có bạn bè.

      "Diệp Tương Tư, tên rất hay."

      "Tiểu thư ở đó, mau đuổi theo!"

      Diệp Tương Tư vừa mới ăn bánh bao xong nghe có tiếng người gọi, quay đầu lại, thấy người của Diệp gia rồi nhanh chóng bỏ chạy.

      "Huynh đệ, đằng sau có người đuổi giết ta, ta trước đây, cảm ơn bánh bao!" Diệp Tương Tư nhanh chóng bỏ chạy, sợ người của Diệp gia đuổi theo.

      "Này, theo ta!" Ti Huyền kéo Diệp Tương Tư chạy vào con đường , con đường này rất quen thuộc.

      " chọc trúng người nào vậy, tại sao bọn họ lại truy sát ?"

      "Ta với huynh, bọn họ là mafia chuyên bắt những nương xinh đẹp, sau khi bị bắt bị chà đạp, làm nhục rồi giết, bọn họ đuổi theo ta mấy ngày nay, may mà ta chạy nhanh mới sống được tới bây giờ." Công nhận Diệp Tương Tư bịa ra câu chuyện hay .

      "Mafia? Là cái gì?" Sau khi nghe, đầu óc Ti Huyền mơ hồ.

      "Mafia chính là tổ chức tà ác, bọn họ giống như giặc cướp. Ta cho huynh biết, bọn họ là băng phái rất đáng sợ, rất lợi hại, đặc biệt là hai vị nữ ban chủ so với tỷ tỷ của bé lọ lem còn đáng sợ hơn." Diệp Tương Tư tiếp tục .

      " bé lọ lem là ai?"

      " bé lọ lem...Chính là nương tội nghiệp." Diệp Tương Tư cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

      " trốn ở chỗ này rất an toàn, đường này chỉ có ta biết, ta nghĩ bọn họ tìm được nơi này đâu, nhưng có điều... Ta thấy bọn họ ăn mặc giống với người xấu." Ti Huyền đánh giá những người được gọi là "Mafia" đường lúc nãy.

      " thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng mà vẫn cảm ơn huynh cứu ta, nếu như có huynh, ta chắc bị bọn họ bắt được." Giờ Ti Huyền lại giúp thêm lần, xem ra mang ơn Ti Huyền hai lần rồi.

      " đúng là người tinh quái, ngờ nữ tử như lại hiểu biết nhiều như vậy." Ti Huyền nhìn Diệp Tương Tư với ánh mắt tán thưởng.

      "Đó là đương nhiên, người cổ đại các huynh làm sao so với người đại bọn ta, bọn ta thông minh hơn các ngươi rất nhiều." Khi có người khen ngợi Diệp Tương Tư có chút đắc ý vênh váo.

      "Cái gì mà người đại? Cổ đại?" Có số chuyện nương này nghe hiểu gì hết, Ti Huyền càng lúc càng cảm thấy hiếu kì với nương này.

      "A... rồi huynh cũng hiểu, đây là ngôn ngữ ở bên kia của bọn ta, ở bên kia bọn ta có rất nhiều thứ mà các huynh chưa bao giờ được thấy."

      Ti Huyền : "Cho nên, Diệp tiểu thư phải là người Kinh Thành?"

      "Đương nhiên phải, ra nhà của ta ở rất xa, quê hương của ta bị người xấu chiếm đoạt, đem mọi người giết hết còn ta trốn được, mới có cơ hội sống sót, nhưng cũng xui xẻo, vừa tới Kinh Thành bị người ta truy sát." Diệp Tương Tư .

      " như vậy, Diệp tiểu thư xem như là người may mắn rồi." Ti Huyền chưa hoàn toàn tin tưởng lời của Diệp Tương Tư, chỉ là bán tính bán nghi mà thôi.

      "Cũng có thể như vậy." đến, có chút may mắn nào, xui xẻo đến mức toàn bộ chuyên cần đều có, bị sao băng đụng, bị người ta truy đuổi.

      Cũng biết bây giờ ở bên kia thế nào rồi.

      Ti Huyền đánh giá Diệp Tương Tư, nhìn nàng ăn mặc, chắc chắn là tiểu thư nhà giàu, có chút nào giống với chạy nạn mà đến.

      "Đúng rồi, ta với huynh nhiều như vậy, huynh còn chưa với ta, huynh làm nghề gì vậy?" Đột nhiên Diệp Tương Tư cảm thấy tò mò đối với Ti Huyền.

      "Ta? Ta chỉ là người tập võ bình thường mà thôi." Ti Huyền nhếch miệng cười, nếu Diệp Tương Tư cũng trêu Diệp Tương Tư chút.

      "Oa, lợi hại như vậy, ngờ ta xuyên tới đây cũng có thể gặp người tập võ." Diệp Tương Tư thầm .

      "Người cái gì?" Ti Huyền nghe Diệp Tương Tư cái gì nên hỏi lại.

      " có gì, có lẽ bọn họ rồi!"

      "Bọn họ xa rồi, bây giờ định như thế nào?" Tu Huyền hỏi.

      "Huynh có thể cho ta mượn bộ đồ nam được ? Ta định giả nam để bọn họ khó phát ra ta." Diệp Tương Tư rất thông minh, giả trai, chắc chắc có thể trốn thoát.

      "Được, vậy sau này hãy cận thận hơn, ta còn có việc, ta trước đây." Ti Huyền đưa cho Diệp Tương Tư bộ quần áo rồi từ biệt.

      "Được." Diệp Tương Tư thay đồ nam, thân thể gầy ốm nên mặc vừa bộ đồ này, tuy rằng Diệp Tương Tư thích ăn nhưng là dạng người ăn hoài mập, đáng hận hơn là còn bị giảm cân, thực tế nặng có 90 cân (*), chiều cao cũng tính là thấp, cũng tính là cao, chiều cao bình thường của các chắc là 1m65.

      (*) 90 cân: 1 cân của Trung Quốc = 596.8g của Việt Nam.

      Diệp Tương Tư sờ sờ bộ đồ mà Ti Huyền cho mượn, bộ đồ này cũng tệ lắm, tuy rằng hiểu về vải vóc thế nhưng dựa vào cảm giác sờ chắc chắn là người có tiền mới có bộ quần áo như vậy, như thế , nhà Ti Huyền rất giàu!

      Xem ra cổ đại ngày xưa cũng có cuộc sống sung túc, ngờ trước đây Trung Quốc dù là thời đại vô danh cũng phát triển tốt như vậy!

      Sau khi thay xong quần áo, đem quần áo nữ của mình ném xuống, nghênh ngang bước đường phố, bây giờ xem ai có thể nhận ra .

      ..........
      Mengotinh_RanluoiHale205 thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      N9 đó phải ko ta?
      Minh_Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :