1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54.

      "Đáng chết, bất động khiến nó tiếp tục cắn sao! Đồ khốn kiếp!" Tô Mạc Thiên cắn răng nghiến lợi.

      Lại móng vuốt cùng răng của con mèo này cũng sắc bén hung ác, nếu như cứ cường ngạnh vặn bung ra, rất có thể đem thịt người của cũng cứng rắn cho kéo xuống.

      "Đáng ghét, còn mau tới đây giúp tay!" Tô Mạc Thiên hướng thị vệ chung quanh vương phủ rống lên tiếng.

      Trong đại sảnh, nhìn thấy Quân Lam Tuyết cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Lăng Trạch khỏi nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới cũng lại xuất tại nơi này .

      Nàng phải tại hậu viện, trong phòng củi sao?

      Làm sao lại xuất tại nơi này?

      Tô Lăng trạch như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn con mèo điên khùng, nàng ta lại còn xuất cùng Tiểu Miêu?

      Hiểu biết ràng cá tình sủng vật của mình thư thế nào, Tô Lăng Trạch rất là kinh ngạc.

      Để cho kỳ quái là, Tiểu Miêu lại còn nghe lời của nàng ta..., cắn Tô Mạc Thiên?

      Con mắt sâu như đáy đầm nước khẽ lóe lên cái, nhìn tư thế tiểu nô tài này, tựa hồ. . . . . . Còn là cố ý muốn chỉnh Tô Mạc Thiên?

      Đây là. . . . . . Vì giúp hả giận này sao?

      Đột nhiên, Tô Lăng trạch cũng biết như thế nào, dừng lại chân, lẳng lặng nhìn bên ngoài đại sảnh, Quân Lam Tuyết bộ có chút lay động.

      "Đừng! Tất cả mọi người đừng nhúc nhích! Con mèo này có bệnh đấy!" Quân Lam Tuyết ngăn lại hành động của bọn họ, mặt hốt hoảng chỉ vào con mèo điên khùng bả vai Tô Mạc Thiên, run rẩy : "Chẳng lẽ ai phát ánh mắt nó là màu đỏ sao? Mèo này điên rồi, có bệnh chó điên . . . . . ."

      đến đây, dừng chút: "A, bệnh chó điên các người biết , chính là sau khi bị cắn, biến thành giống như súc vật, thằn lằn, gặp người liền tấn công, gặp người liền cắn."

      Nghe vậy, Tô Mạc Thiên sắc mặt cứng đờ.

      Thằn lằn . . . . . . ?

      Gặp người liền tấn công. . . . . . ?

      Gặp người liền cắn. . . . . . ?

      Lại cúi đầu, hướng con mèo điên khùng bả vai cắn mình thả, cái liền đối mặt con mèo điên khùng này khác thường dị, con ngươi màu đỏ như máu, khỏi rét run trong bụng.

      là Huyết Đồng!

      Tô Mạc Thiên bước chân lảo đảo chút, vội vàng đỡ cây cột bên cửa lớn, liên tục ra lời cũng có chút run rẩy.

      "Nên, đáng chết, mau, vậy rốt cuộc phải làm sao?"

      Để cho , đường đường tĩnh uyên vương triều thái tử điện hạ biến thành như vậy người giống người, súc vật giống súc vật, , . . . . . .

      Hét lên!

      còn bằng tìm chết thôi!

      Quân Lam Tuyết chợt lắc đầu, vô tội trừng mắt nhìn: "Cái này... Ta cũng biết làm thế nào, nếu vị công tử này, thử cùng con mèo điên khùng này khai thông chút? Nghe động vật cũng có linh tính, cùng nó dễ chuyện, chuẩn nó lập tức cắn người, cũng thể khiến các đại ca thị vệ cứu , sau đó toàn bộ, toàn bộ bị cắn chứ? Hại nhiều người như vậy à?"

      Quân Lam Tuyết vừa , vừa len lén hướng con mèo điên khùng giơ ngón tay cái lên.

      Còn tốt chứ tiểu tử, phối hợp như vậy, quay đầu lại mời ngươi ăn ngon.

      Con mèo điên khùng tựa như xem hiểu ý tứ của , ô ô tiếng đánh xuống cái đuôi, vừa vội nhanh chóng hướng chủ tử nhà mình nhìn, cầu xin khích lệ.

      Tô Lăng Trạch nhìn ở giữa bọn họ có mờ ám, mày kiếm hơi hơi nhíu lại, hai người này.

      Mà những bọn thị vệ vây xem nghe vậy, nhất thời đối với Quân Lam Tuyết ném ánh mắt, nghĩ tới Lam Tử lại vì bọn họ suy nghĩ như vậy, thua thiệt bọn họ trước kia còn thường khi dễ , xấu hổ. . . . . .

      "Ngươi đều nó điên rồi muốn thế nào khai thông!" Tô Mạc Thiên thể nhịn được nữa rít gào tiếng, chân chính nổi giận, mắt lạnh nhìn những thị vệ kia cái: "Có thể vì bản thái tử hy sinh là phúc khí của các ngươi, còn mau cho bản thái tử đem này con mèo điên khùng này kéo xuống!"
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55.

      Nghe vậy, những thị vệ vương phủ kia sắc mặt càng thay đổi, lúc này mới tới.

      Tô Lăng Trạch thần sắc vừa động, chuẩn bị gọi con mèo điên khùng chạy , lại thấy Quân Lam Tuyết trước bước hướng con mèo điên khùng liếc cái ánh mắt.

      Con mèo điên khùng lập tức buông lỏng hàm răng sắc bén ra, nhanh chạy lên đỉnh đầu Tô Mạc Thiên, hung hăng quăng cái đuôi chút, giống như dùng để bày tỏ mình đối với khinh bỉ, sau đó tại thời điểm thị vệ vây đến đây, tung người nhảy cái, nhanh nhanh chóng nha.

      Khá lắm, đúng là ngoan.

      Tô Lăng Trạch mi phong giãn ra, hiểu sao, khỏi cảm giác tâm tình đột nhiên nhàng .

      Nhìn tiểu tử nô tài này cùng con mèo điên khùng với nhau, trong lòng mới vừa có chút lo lắng, nhất thời biến mất còn thấy tăm hơi.

      "Ai nha! Nó chạy!" Nhìn con mèo điên khùng chạy nhanh, Quân Lam Tuyết kêu lên tiếng, ngay sau đó vỗ vỗ ngực: “Chạy tồi." Quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Mạc Thiên, cố làm vẻ kinh ngạc : "Ngài là thái tử? Đương triều thái tử điện hạ? Nô tài đáng chết, có mắt như mù, tham kiến thái tử điện hạ."

      Tô Mạc Thiên tay che bả vai, sắc mặt trầm đáng sợ, trầm nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết: "Con mèo mới vừa rồi kia là của ngươi?"

      "Làm sao có thể!" Quân Lam Tuyết vội vàng : "Thái tử điện hạ, nô tài chỉ là nô tài tam đẳng nho trong Lăng vương phủ, có thể giải quyết ấm no là vấn đề Lăng Vương điện hạ cho thiên đại phúc ân, sao còn có thể có việc gì nuôi con mèo điên khùng chỉ thấy người liền cắn được?"

      Đây là lời , muốn nuôi con sủng vật, là. . . . . . Lười.

      "Vậy làm sao ngươi biết phải ràng như thế!" Tô Mạc Thiên sáng quắc ép hỏi, lửa giận trong lòng tìm được nơi phát khác, mà trước mắt Quân Lam Tuyết lại vừa đúng cho nơi để phát tiết, ánh mắt kia hận được đem lấy ăn sống nuốt tươi.

      "Đó là bởi vì. . . . . ." Quân Lam Tuyết muốn giải thích, Tô Lăng Trạch chợt mở miệng.

      "Khụ, thái tử điện hạ, chuyện này Thần Đệ cũng ràng hai, trước đây lâu này con mèo điên khùng này thường ở phụ cận , cắn bị thương ít người trong Lăng vương phủ của Thần đệ, thái tử điện hạ để xuống, Thần Đệ nhất định này đem con mèo điên khùng này bắt trở lại, để cho ngài tự mình xử lý."

      "Huống chi, tại việc cấp bách, là nhanh gọi thái y tới, xem chút thương thế như thế nào, nếu quả như có cái gì kia. . . . . . Bệnh chó điên như lời . . . . . ." Tô Lăng Trạch ý có chỗ ngừng, lời tận này, cần , tin tưởng Tô Mạc Thiên có thể hiểu.

      Tô Mạc Thiên trong lòng vẫn hề cam nguyện, vậy mà vừa nghĩ tới Quân Lam Tuyết miêu tả triệu chứng bệnh chó điên, sắc mặt khỏi cứng đờ, vội vàng : "Hồi cung!"

      Quân Lam Tuyết nhìn Tô Mạc Thiên che vết thương, chạy giống như tiêu sái vút qua, trong lòng rất là sung sướng, bình sinh nhất đời, người ỷ thế hiếp người, chỉnh ác Tô Mạc Thiên phen như vậy, khiến mấy ngày liên tiếp bị buồn bực cùng uất ức, lấy được thăng bằng chút.

      "Lá gan ngươi cũng ." Nhìn thấy bộ dạng Quân Lam Tuyết mặt hả hê đắc ý, Tô Lăng Trạch hừ lạnh tiếng: "Ngươi có biết người ta là thân phận gì, ngươi có mấy đầu đủ chém hay sao?"

      Quân Lam Tuyết cao hứng, bất thình lình bị câu này của Tô Lăng Trạch như tưới đầu nước lạnh.

      "Này, cái người này thế nào lại có cái bộ dáng này a, tôi đây tốt bụng giúp ngài! Chẳng lẽ ngài xem ra được tên kia cậy vào chính mình là thái tử liền vụng trộm thâm độc với ngài sao? Đây coi là cái ca ca gì a, có hình dạng này đối với đệ đệ mình sao? Ngài lại làm gì sai, ngài là vô tội, tại sao đối với ngài như vậy à?"

      Chương 56.

      Nghe vậy, Tô Lăng Trạch môi mỏng bĩu cái, ngực giống như là bị thứ gì nghẹn lại, khẽ nặng nề.

      Lần đầu tiên, có người , có làm gì có lỗi.

      Lần đầu tiên, có người , là vô tội, đây tất cả, đều phải là nên thừa nhận.

      phải thái tử, càng có hứng thú muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cho tới bây giờ cũng có hứng thú như vậy.

      Vậy mà, cũng bởi vì phụ hoàng thương , cũng bởi vì hoàng tổ mẫu thương , cho nên, thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

      Mặc dù có hứng thú ngôi vị hoàng đế, nhưng có lúc càng tò mò hỏi ngược lại mình, nếu phụ hoàng thương như vậy, tại sao đem ngôi vị thái tử truyền cho ? như vậy, mà có thể thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận sủng ái của bọn họ.

      cần phải giống như tại, bên quý trọng tình của bọn đối với mình, vừa lại muốn đề phòng thái tử cùng những huynh đệ khác đối với mình như hổ rình mồi.

      Để cho thể lấy hai thân phận trong cuộc sống.

      Trong mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ, phải làm cái Vương Gia nhàn tản, thể có bất kỳ quyền lợi gì.

      Sau đó, vì bảo vệ tánh mạng, lại thể đổi thành cái thân phận khác, nỗ lực ở trong tầng tầng lớp lớp ám sát đó, dù sáng hay tồi trong cuộc sống đầy rẫy những mưu.

      Đây chính là Tô Lăng Trạch khi còn sống.

      Nhưng hôm nay.

      Lại có người cho biết, là vô tội.

      Tất cả đó, cũng phải là lại thừa nhận.

      Tô Lăng Trạch khẽ híp mắt, khẽ nhếch cằm nhìn phía chân trời xa xôi, rốt cuộc có người, có thể hiểu sao. . . . . .

      cúi đầu, nhìn trước mắt qua đôi mắt trong suốt kiên định, mang theo ngạo khí chịu thua, tâm, đột nhiên giật giật, lại tự chủ vươn tay ra, từ từ hướng cặp mắt trong suốt sáng ngời kia dò xét qua.

      "Này, ngài làm sao vậy?"

      Nhìn Tô Lăng Trạch chợt trầm mặc, Quân Lam Tuyết thận trọng hỏi câu, mới vừa rồi cũng cái gì quá đáng, hay kích thích chứ?

      đều là lời a!

      Tô Lăng Trạch đây là cái vẻ mặt gì, giống như toàn thế giới cũng từ bỏ vậy, để cho thấy phải. . . . . . đặc biệt cảm thấy thương cảm.

      Có lẽ, đây chính là bi ai của người trong hoàng gia .

      Nàng nghĩ như vậy, có đôi khi quyền cao chức trọng cũng phải chuyện gì tốt, bọn họ giống nhau, vĩnh viễn cũng thể nghiệm được vui vẻ bình thường.

      Quân Lam Tuyết mơ hồ thở dài, giật giật môi, muốn an ủi Tô Lăng Trạch, đột nhiên sắc mặt biến đổi, gắt gao ôm lấy ngực.

      Đáng chết, độc lại phát tác!

      Tay Tô Lăng Trạch còn chưa đụng vào Quân Lam Tuyết, lại thấy đột nhiên sắc mặt đại biến, ôm lấy ngực, thân thể tiếp theo kịch liệt lay động chút.

      Thần sắc vừa động, Tô Lăng Trạch kịp thời bắt được cánh tay của hướng trước người lôi kéo, giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" Trong thanh , mang theo vội vàng ngay cả cũng chưa từng nhận thấy được.

      Quân Lam Tuyết thân hình yên, đột nhiên rơi vào trong ngực ta, đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng sức đẩy ta ra: "Này, ——"

      Nhưng nghĩ Tô Lăng Trạch dựa vào quá gần, mà lại ở trong ngực Tô Lăng Trạch, vừa ngẩng đầu, hai môi kề nhau, tiếp theo ra cái hôn .

      Thời gian dừng hình ảnh.

      Gió mát tung bay, khí ràng, bọn thị vệ vương phủ chạy tới nghĩ tra xét thương thế Quân Lam Tuyết, vừa thấy màn này, nhất thời cứng lại.

      Lăng Vương điện hạ cùng Lam Tử, ở đây. . . . . . Hôn?

      Vương Gia cùng nô tài?

      .

      Quan trọng nhất là, đàn ông cùng với đàn ông?

      nụ hôn đầu tiên nha....nhưng mà trong hoàn cảnh này đúng là dở khóc dở cười nha http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin5.gif ...ko biết vương gia nhà ta nghĩ thế nào nhỉ... http://***************.com/images/smilies/icon_think.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_think.gif
      THANKS http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57.

      Thị vệ của Lăng vương phủ vào cửa giờ khắc này, cùng nhau ngổn ngang ở trong gió rồi.

      Lăng Vương điện hạ của bọn họ gần nữ sắc hơn nhiều năm. . . . . . A, cũng đúng, phải , nhiều năm như vậy, còn thấy Điện hạ đối với nào động lòng qua.

      Điện hạ là người đàn ông vừa độ tuổi, nếu như cùng xảy ra điểm mập mờ gì.

      Bọn họ cũng sao cả, cảm thấy điều này rất bình thường, dù sao, Điện hạ quyền cao chức trọng, nào thừa dịp lo nghĩ, có loại chuyện như vậy cũng cảm thấy kỳ quái đấy.

      Nhưng. . . . . . Lam tử chỉ có chỉ là nô tài tam đẳng nấu nước.

      Còn là người đàn ông a!

      Quân Lam Tuyết giờ phút này cũng có chút xốc xếch, dù thế nào cũng nghĩ ra tại người chính mình xảy ra tình cảnh cẩu huyết đến thế, làm người ta hộc máu.

      Ni Mã!

      Nếu như là đàn ông cũng may, liền trực tiếp khi bị người đàn ông khác gặm cái.

      Nhưng là phụ nữ a!

      Trong sạch của a!

      Sau khí cứng ngắc trong cái nháy mắt, Tô Lăng Trạch dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, ánh mắt khẽ lãnh, trực tiếp đem Quân Lam Tuyết trong ngực đẩy ra.

      "Càn rỡ!" quát khẽ thân, gương mặt tuấn tú thoáng cảm xúc đa dạng hơn, ra là tức giận, hay là tức giận.

      Bị đẩy như vậy, vốn mất trọng tâm, đầu Quân Lam Tuyết đập vào đất, đau đớn kịch liệt cũng khắc chế nổi nữa, cứng rắn khạc ra búng máu.

      Em ngươi!

      Đừng tưởng rằng rất muốn hôn!

      Nếu phải là lát kéo lát đẩy, xảy ra chuyện dạng này sao! Tô Lăng Trạch là cái trứng thối a!

      Quân Lam Tuyết tức giận công tâm, trạng thái độc phát xuống, bị tức hôn mê bất tỉnh.

      "Khụ. . . . . . Điện hạ, Lam Tử ngất rồi." Mạc Bạch có chút gian nan tìm trở về thanh của mình, thử nhắc nhở chủ tử nhà mình.

      Tô Lăng Trạch thần sắc vừa động, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Quân Lam Tuyết cái.

      Môi mỏng nhếch lên, như có như xúc cảm dao động còn dừng lại ở phía , chậm rãi đưa tay phủ hướng cánh môi mình, trong mắt thâm ý càng thêm đen tối .

      " xem chút chuyện gì xảy ra." Hồi lâu, Tô Lăng Trạch mới thở ra thanh ôn hòa như vậy, cũng vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích.

      "Vâng" Mạc Bạch có chút kinh ngạc, phản ứng của Điện hạ hẳn là như vậy, nhưng vẫn là dám hỏi nhiều, liền vội vàng tiến lên tra xét tình trạng Quân Lam Tuyết.

      "Dạ. . . . . . Điện hạ, Lam Tử giống như trúng độc." Sau khi dò xét xong tình trạng của Quân Lam Tuyết, Mạc Bạch kinh ngạc .

      "Trúng độc?" Tô Lăng Trạch mắt chợt lạnh lẽo, sát ý quanh thân bỗng nhiên tăng mạnh, kéo tay Quân Lam Tuyết tra xét mạch tượng của .

      Mạch tượng suy yếu, nội tức hỗn loạn, thân thể này lại rối tinh rồi mù xong rồi.

      Tô Lăng Trạch nổi giận: " Bổn vương chỉ là mệnh ngươi đem nàng nhốt ở phòng chứa củi, như thế nào lại trúng độc?"

      Kết quả như thế, cũng chỉ có hai, là kẻ hạ độc chính là người trong Lăng vương phủ.

      Khác...

      Chính là, có người im hơi lặng tiếng lẻn vào Lăng vương phủ đối với Quân Lam Tuyết hạ độc, nhưng người của Lăng vương phủ cư nhiên người phát . . . . . .

      Nhưng, mặc kệ là kết quả kia, cũng chắc chắn dính dấp ra thịnh nộ của Tô Lăng Trạch!

      Đáy lòng Mạc Bạch run lên, vội vàng quỳ xuống: "Là thuộc hạ thất trách, xin Điện hạ thứ tội!"

      "Bổn vương muốn nghe những thứ này, Bổn vương phải biết kết quả." Tô Lăng Trạch lạnh lùng .

      "Dạ! Thuộc hạ lập tức tra!"

      Nhìn Quân Lam Tuyết nằm mặt đất, thoi thóp hơi giống như yếu đuối, cảm thấy được chút nhân khí, ngực Tô Lăng Trạch bỗng nhiên lên từng trận nóng nảy.

      Đáng chết tiểu nô mới.

      Bổn vương qua, có Bổn vương cho phép, thế nào cái người này sao lại chết dễ dàng như vậy được?

      Tô Lăng Trạch mặt lạnh, phen ôm lấy Quân Lam Tuyết, trực tiếp hướng hậu viện tới.

      kì này chắc phát thân phận nữ nhi của chị quá.... http://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif
      THANKS http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif

      Ôm vào phòng => cởi áo bức độc => tèn ten chăng?

      Coi bộ cũng sắp tới cao trào, hi vọng Tuyết tỉ tránh được kiếp qua tội "sàm sỡ" Vương gia http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      Ừm ừm, ta đoán là Trạch ca Thanh tẩy sạch kẻ địch của Tuyết tỉ trong Vương phủ tinh thần thà giết nhầm còn hơn bỏ sót a

      P/S: cầu phúc cho Thái tử, dù sao cũng là mĩ nam
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58.

      Ánh trăng trầm, mây đen cuồn cuộn, tựa như mưa gió sắp tới.

      Lăng vương phủ, trong Quỳnh Lâu viện, dùng thời gian nửa ngày còn lại tra xong án, cho đến sáng sớm mới chấm dứt hết, Tô Lăng Trạch, thân lành lạnh đẩy ra cánh cửa, vào.

      "Như thế nào rồi hả?" hỏi.

      Bên trong phòng, lão nhân tóc trắng xoá cùng Mạc Bạch vừa thấy trở lại, liền vội vàng hành lễ: "Gặp qua Lăng Vương điện hạ."

      Tô Lăng Trạch khoát tay, thản nhiên : " cần đa lễ, tiểu tử nô tài này như thế nào?"

      Hình như nghĩ tới Tô Lăng Trạch vừa tra xong xuôi án đến xem Quân Lam Tuyết, đáy lòng Mạc Bạch khẽ nhúc nhích, Điện hạ đối với cái tiểu nô tài này rất quan tâm. . . . . . Tựa hồ vượt quá xa nhận thức của .

      Ban ngày hôn nhau cái ái muội, tự nhiên nhìn ra được đây là ngoài ý muốn, mặc dù trong lòng rất khiếp sợ, nhưng nghĩ lại, Lam Tử mặc dù là nô tài, nhưng dù sao cũng là nam nhân. . . . . .

      Đây có bao nhiêu quan hệ chứ?

      Mà bây giờ hành động của Điện hạ, lại mơ hồ vượt qua nhận thức của .

      Chẳng lẽ , giữa Điện hạ và Lam Tử, có cái gì... tình cảm mập mờ gì hay sao?

      "Hồi điện hạ, theo lão phu quan sát, độc người người này, là loại độc mãm tính cực kỳ bá đạo, sợ rằng thời kỳ trúng độc, sớm có chút thời gian, độc thấm vào đến gân mạch toàn thân, làm lão phu cảm thấy quái dị . . . . ." Mạc lão khẽ dừng lại chút, vừa liếc nhìn thần sắc Quân Lam Tuyết.

      "Tiếp tục ." Mặt Tô Lăng Trạch chút thay đổi, chỉ là nghe Mạc lão chắp hai tay ra sau lưng, khẽ nắm chặt.

      Mạc lão sờ sờ râu hoa râm, trầm ngâm : "Làm lão phu cảm thấy quái dị là, người tựa hồ vẫn còn dùng dược vật lâu dài nào đó, tựa hồ là dùng để khắc chế độc tố trong cơ thể, chỉ là thuốc có ba phân độc, huống chi phục dụng cũng phải thuốc giải chân chính, vì vậy độc này liền từ từ thấm vào kinh mạch, muốn giải độc, nếu như có thuốc giải, sợ rằng có chút khó rồi."

      "Nghiêm trọng như thế?" Mạc Bạch nghĩ tới bình thường nhìn Lam Tử cùng chủ tử biết lớn , dáng vẻ cả người tinh thần phấn chấn bồng bột kiên định ngạo khí, nghĩ tới người còn trúng độc lợi hại như vậy.

      " sai." Mạc lão gật đầu, chợt lại nghĩ tới cái gì, : "Độc này lão phu ngược lại nhìn rất là quen mắt, là lần trước Điện hạ ngài mang về cái thích khách kia, độc người giống nhau như đúc."

      Nghe vậy, Tô Lăng Trạch lông mày ngọn núi vừa động, cúi đầu nhìn về phía Quân Lam Tuyết: "Thích khách? Là khi nào?"

      "Chính là thời điểm hoàng gia ở trong rừng săn thú, Điện hạ có còn nhớ ?"

      "Cái lần ám sát khi Hoàng gia săn thú trong rừng?" Mạc Bạch ngạc nhiên, vội : "Đây chính là sát thủ Ám lâu, vậy Lam Tử chẳng lẽ là người của Ám lâu?"

      " sai, chính là đó, nghe sát thủ Ám lâu vì phòng ngừa phản bội đều lấy độc khống chế người, người này cùng người của lần trước mà tình huống là giống nhau như đúc, nên sai được."

      Đôi tay Tô Lăng Trạch bỗng nhiên nắm chặt.

      Sát thủ Ám lâu. . . . . .

      nhìn Quân Lam Tuyết ở giường hôn mê bất tỉnh, trong lòng như phóng túng sôi trào.

      Cái tiểu nô tài đáng chết này. . . . . . Lại là sát thủ của Ám lâu sao?

      Khó trách lại có bản lĩnh quỷ dị như thế.

      Khó trách Thần Toán Thuật lại lợi hại như thế, nghe sát thủ Ám lâu, người nào là hạng người tầm thường, đều có thể thành thạo nghề.

      Như vậy.

      lẫn vào Lăng vương phủ, che giấu thân phận nghỉ ngơi dưỡng sức muốn giết người của. . . . . .Mắt Tô Lăng Trạch, từ từ trầm xuống, thâm thúy đen tối tựa như rơi vào địa ngục vô biên, như hắc động loại hút cắn.

      Là Tô Lăng Trạch sao.

      Chương 59.

      Trong lúc nhất thời, tâm tư Tô Lăng Trạch như đại dương nổi sóng.

      Trong đầu vẫn nhớ ban ngày, bởi vì ưa thái tử sau lưng ngấm ngầm hại , kéo thân thể mệt là, cảnh tượng giúp ác chỉnh Tô Mạc Thiên.

      Nếu như, ta là muốn tới giết người của mình. . . . . .

      Tô Lăng Trạch tâm tình trong lòng dần dần phức tạp.

      "Điện hạ! Lam Tử là sát thủ Ám lâu, giữ lại được!" Mạc Bạch quỳ chân đất, trầm trầm xin chỉ thị.

      Điện hạ trước để cho điều tra thân thế Lam Tử, vậy mà, cái gì cũng tra được.

      Lam Tử hình như là xuất giống như có tư liệu gì, thân thế theo lời trước khi vào phủ, đều là giả.

      Khi đó vẫn , tại sao thân thế tam đẳng nô tài thần bí như vậy.

      tại, tất cả đều có giải thích.

      Chỉ có tổ chức Ám Lâu thần bí kia mới có thể trước mặt bọn hoàn toàn giấu giếm thân phận của Lam Tử, để cho bọn họ tra được cái gì cả!

      Sau khi thái tử cũng cố thế lực, liền thường có người của Ám lâu nếu muốn giết Điện hạ, phía trước phía sau biết xảy ra bao nhiêu vụ ám sát.

      Mỗi lần, chỉ cần người của Ám lâu vừa ra tay, nhất định là tầng tầng lớp lớp sát chiêu lợi hại.

      Mà bọn họ tuyệt đối thể cho Điện hạ có bất kỳ sơ xuất nào!

      Tô Lăng Trạch chậm rãi buông tay ra, nhàn nhạt nhìn Mạc Bạch cái: "Trước giữ lại."

      "Điện hạ!" Mạc Bạch cả kinh thất sắc, vội vàng : "Nhưng Lam Tử phải . . . . ."

      Tô Lăng Trạch vung tay lên, sắc mặt trầm trầm cắt đứt lời của , lạnh lùng lại lập lại lần: "Trước giữ lại, Bổn vương muốn đích thân tra hỏi!"

      Mạc lão gật đầu cái: " như vậy, lão phu trước tiên có thể tạm thời áp chế chút độc trong người , chỉ là nếu muốn chân chính giải độc, vẫn còn cần thuốc giải, thuốc giải này rốt cuộc là có gì thành phần, lão phu còn phải lại trở về nghiên cứu chút, tốt nhất là có thể phải dùng lâu dài loại thuốc khắc chế kia, có lẽ có thể mau hơn phối trí ra thuốc giải."

      Tô Lăng Trạch hờ hững" ừ" tiếng, nhìn Quân Lam Tuyết nằm ở giường cái, ngay sau đó phất tay áo rời : "Làm phiền Mạc lão."

      "Cung tiễn Điện hạ."

      Tô Lăng Trạch vừa , Mạc Bạch Mộc từ mặt đất đứng lên, nhịn được tức giận vỗ bàn cái: "Mạc lão tiền bối, ông Điện hạ đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đổi lại là trước kia, đâu còn chứa được nô tài kia sống trộm, này giữ lại chính là gieo họa đúng?"

      Mạc lão vuốt râu nở nụ cười: "Tiểu Bạch a, tâm tư của Điện hạ, chẳng lẽ ngươi còn nhìn ra?"

      " nên gọi ta Tiểu Bạch!" Mạc Bạch đỏ mặt nghiêm mặt gầm tiếng, ghét nhất chính là người khác gọi Tiểu Bạch! Nhưng đường đường là thống lĩnh thị vệ của vương phủ!

      Rống xong rồi, liếc mắt nhìn hai mắt mỉm cười của Mạc lão, lại nhịn được đưa tới, hỏi: "Điện hạ rốt cuộc là có ý định gì? Mạc lão, ông là nhìn Điện hạ lớn lên, Điện hạ đối với ông càng thêm kính như trưởng bối, ông có biết Điện hạ nghĩ gì ?"

      "Tất nhiên." Mạc lão cười gật đầu: "Lão phu sống sáu mươi bảy mươi năm, há lại tâm của những người trẻ tuổi các ngươi, ta đoán chừng a, Điện hạ chỉ sợ là coi trọng này rồi, Điện hạ từ trước đến giờ thanh tâm quả dục, khó được gặp được để cho động lòng, cho nên liền do dự."

      Nghe vậy, Mạc Bạch giống như là cảm thấy vừa đến Kinh Lôi ở trong đầu của nổ tung giống như nhau, đánh cho mắt nổ đom đóm, hoàn toàn tin.

      "Mạc, Mạc lão, ông . . . . . . . . . . . . Lam Tử đúng, đúng nữ. . . . . . ? . . . . . . , nàng là nữ?”

      Lam Tử lại là nữ nhân, này, điều này sao có thể! Mạc Bạch hoàn toàn thể tiếp nhận thực dạng này.

      "Hả?" Mạc lão nghi ngờ quay đầu lại nhìn bộ dạng hoảng sợ của , kinh ngạc hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ các ngươi còn biết?"

      ,,,mình cũng tò mò http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif ko biết khi TTV biết thân phận nữ nhi của nàng như thế nào đây ta http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif ....khi nhìn dung mạo sao nữa ..... mong chờ nha.... http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif
      ấy cũng hơi động tâm rồi còn gì dù chưa biết nàng là nữ...hihi http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin5.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin5.gif
      THANKS http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60.

      Ông nhớ có lần vương phủ cũng phái người tới, muốn gọi ông tra xét thương thế nô tài, nghe đó là nô tài đụng phải Điện hạ, thiếu chút nữa còn mạng trong tay Điện hạ, cũng biết vì sao, vào lúc cuối cùng, Điện hạ lại thả tiểu nô mới đó, còn sai người truyền lời tới, để cho tự mình qua điều tra thương thế.

      Chỉ là lần trước, ông có chuyện quan trọng trong người được, liền có gặp được nô tài kia rốt cuộc là người nào, còn lần này trước khi tới, nghe lần trước và bây giờ là cùng nô tài, Mạc lão lúc này mới tâm thần khẽ nhúc nhích, cảm thấy Điện hạ thế nào đối với tiểu nô mới lại để ý như vậy, nhiều lần cũng tự mình qua, vì vậy, ông lúc này mới xuất tại nơi này, muốn nhìn chút tiểu nô mới đến tột cùng là cao nhân phương nào, lại khiến Điện hạ xem trọng như vậy.

      Ở trước mặt thầy thuốc, đối phương là nam hay nữ vừa nhìn liền biết, cho dù ta ngụy trang, nhưng làm thần y, ta lại há có thể giấu giếm được?

      Vì vậy, thời điểm tra dò thương thế, cùng độc trong người , ông cũng phát , đối phương là , lúc này mới khẽ hiểu, Điện hạ làm sao đối với tên nô tài này dối đãi khác như vậy.

      Cho dù biết có thể là sát thủ Ám lâu phái tới, cũng do dự khổ sở, giết hay là giết.

      vẫn cho là Điện hạ cùng Mạc Bạch biết rất ràng thân phận của nô tài kia mới phải, nhưng mới vừa vừa thấy bộ dạng Mạc Bạch kinh ngạc như vậy, Mạc lão nhất thời liền nổi lên nghi ngờ rồi.

      "Nàng làm ngụy trang rất tỉ mỉ chu đáo, nhưng nội tức cùng mạch tượng là lừa được lão phu, khác, ngươi và Điện hạ, cũng biết?"

      Đầu Mạc Bạch nổ tung, nhất thời ở trong gió nhốn nháo.

      Lam tử. . . . . . Lại là nữ nhân!

      khỏi nhớ tới ban ngày Điện hạ cùng nàng ở giữa mập mờ ngờ, trong nháy mắt cảm thấy trời đất mù mịt.

      hồi lâu, mới yếu ớt tìm về thanh của mình, buồn bực : "Ta nghĩ, nếu như Điện hạ biết. . . . . . Nhất định càng thêm do dự."

      Mạc Bạch nhìn Quân Lam Tuyết giường, nhìn , nhìn dưới, nhìn trái, nhìn phải, nhìn ra nàng rốt cuộc nơi nào giống như nữ nhân, khỏi gầm tiếng: "Nàng là nữ nhân sao? Mặc dù nàng là, tại đây tướng mạo đúng, cũng xấu chút, Điện hạ nên coi trọng nàng a. . . . . ."

      Rốt cuộc coi trọng Lam Tử điểm nào rồi hả ?

      "Tiểu Bạch, cái đứa này!" Mạc lão tùy tiện liếc cái: "Trông mặt mà bắt hình dong, đây là nông cạn cớ nào, Điện hạ chúng ta há có thể giống như cái loại người nông cạn này? Hơn nữa, nếu như nàng là sát thủ Ám lâu, thời điểm lẻn vào Lăng vương phủ, tất nhiên làm sửa tạo lại, dịch dung đổi mặt, ngươi bây giờ thấy cũng chỉ là khuôn mặt giả của nàng mà thôi."

      ". . . . . ." Mạc Bạch tiếng động xê dịch môi, cảm thấy Mạc lão xong cũng có đạo lý, nhưng mà nghĩ, làm sát thủ, khẳng định hình dáng ra gì cả ? Còn có thể so bộ dáng bây giờ xấu xí hơn! Mới có thể hận đời vào con đường làm sát thủ này!

      oán hận nghĩ tới, vừa hỏi: "Mạc lão, vậy ông , chúng ta có nên hay cho Điện hạ, Lam Tử là nữ?"

      "Điều này tự nhiên phải , lấy tính tình Điện hạ, nếu chúng ta giấu báo, lỗi lớn, chuyện này chính ngươi làm , lão phu trước giúp đỡ này áp chế độc trong người, ngươi ra ngoài tránh chút."

      Mạc Bạch bất đắc dĩ than thở: "Vậy cũng tốt, khổ cực Mạc lão rồi."

      xong, xoay người rời , mang lòng tràn đầy kinh ngạc cùng dao động chừng.

      ôi dừng ngay khúc hay à http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif .... muốn nhìn thái độ của vương gia khi biết nàng là nữ nha http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif .....chắc co đủ loại biểu cảm đây http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif ...hihi http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif ...mong chờ quá http://***************.com/images/smilies/icon_idea.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_idea.gif ...tiếp tiếp editor...vỗ tay ủng hộ nha http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      THANKS http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif

      Chương 61.

      Vầng trăng khuyết, màn trời xanh đen, đêm qua canh ba.

      Khi Quân Lam Tuyết tỉnh lại, là ban đêm ngày thứ hai.

      Mắt mở ra, bốn phía là mảnh đen tối, theo bản năng sờ sờ lồng ngực của mình.

      Đau đớn vẫn còn ở đó, chỉ là nghiêm trọng như vậy nữa, gắng gượng qua ?

      Chỉ là, nghĩ đến sau này vẫn còn tình trạng đau gián đoạn này, Quân Lam Tuyết chính là hồi ảo não, đáng chết, cái Ám lâu gì kia, Ni Mã, rốt cuộc có muốn hay để nàng thi hành nhiệm vụ, lại còn đưa thuốc giải !

      Giường rất ấm áp, Quân Lam Tuyết chậm rãi ngồi dậy, bốn phương mảnh đen tối, nhưng vẫn có thể cảm thấy, đây phải là chỗ ở của mình.

      "Ngươi tỉnh."

      trong lúc còn nghi hoặc, bên tai truyền tới đạo thanh lành lạnh.

      Quân Lam Tuyết sửng sốt, là Tô Lăng Trạch.

      Ngay sau đó, gian phòng lóe lên ánh sáng, đạo ánh sáng hơi yếu sáng lên, Tô Lăng Trạch cầm nến, từ từ tới bên giường.

      Vừa thấy được gương mặt nghiêm nghị của Tô Lăng Trạch, Quân Lam Tuyết bỗng nhiên nhớ tới lúc chú ý vừa hôn, nhất thời mặt nóng lên, nếu phải mang theo mặt nạ, sắc trời lại tối như vậy, nhất định có thể đủ phát đột nhiên mặt đỏ lên.

      "Ách, khụ khụ, tỉnh, tỉnh. . . . . ." cười mỉa trả lời, nhưng trong lòng buồn bực, Tô Lăng Trạch tại sao lại ở chỗ này à?

      Liếc nhìn sắc trời, Ni Mã, bây giờ cũng quá nửa đêm, ta ở trong phòng của mình làm gì à?

      đúng, đây giống như phải gian phòng của !

      Chợt tỉnh ngộ lại, Quân Lam Tuyết lúc này mới phát ra gian phòng kia thiết kế đơn giản khiêm tốn, lại lịch tao nhã khác thường, . . . . . . Cũng xa lạ.

      Bởi vì nơi này là. . . . phòng của Tô Lăng Trạch!

      Tóc gáy dựng lên! Quân Lam Tuyết thiếu chút nữa có kinh hô lên, ngượng ngùng nhìn chằm chằm Tô Lăng Trạch: "Tôi, tôi tại sao lại ở chỗ này?"

      Tô Lăng Trạch đem nến đặt ở bàn bên giường, hờ hững nhìn cái, thản nhiên : "Quá xa."

      Cái gì? !

      ra ghét bỏ chỗ ở của mình quá xa? Vậy cũng cần mang mình tới tới nơi đây !

      Quân Lam tuyết 囧 lúc lâu, chợt nghĩ đến cái gì, phen từ giường nhảy lên, nhìn chằm chằm Tô Lăng Trạch hỏi: "Bây giờ là nửa đêm? Tôi hôn mê đến thời gian rất lâu?"

      Tô Lăng Trạch hờ hững gật đầu cái, ra chính là, hôn mê ngày đêm, nếu phải Mạc lão cho biết, tối nay hồi tỉnh, cũng ở chỗ này chờ rồi.

      nghĩ biết, tiểu nô tài này, có phải vậy hay là sát thủ Ám lâu, sở dĩ núp tại Lăng vương phủ, vì chính là giết .

      Nếu đúng là vậy. . . . . .

      Ngực nắm chặt, trong mắt hơi hơi trầm trầm, đem bất kỳ nguy hiểm nào, đặt ở bên người.

      Nghe vậy, trong nháy mắt Quân Lam Tuyết liền nóng nảy, phát bắt được cánh tay Tô Lăng Trạch liền quát: "Vậy sao ngài vẫn còn ở nơi này?"

      Tô Lăng Trạch hếch mày đẹp: " Bổn vương tại sao thể ở chỗ này?"

      Quân Lam tuyết tức giận, mắt đẹp giận trừng: "Ngài ngu ngốc a! Ngài quên ban ngày cái thái tử gì kia, để cho ngài trong vòng ngày tra ra chuyện nuốt riêng quân lương rồi hả ? ngày! Lúc ta lời này, mụ nội nó, qua nửa ngày, ngài bây giờ thời gian cấp bách còn mau chút thăm dò? Vẫn còn ở nơi này ngây ngô! Chẳng lẽ ngài cũng biết, ta lo có lấy cớ chỉnh ngài suy sụp, nếu là ngày mai ngài còn có tra ra kết quả, ta có thể danh chánh ngôn thuận chơi ngài có biết hay !"

      Thua thiệt ta còn là cái Vương gia!

      Thế nào đến điểm này cũng nghĩ đến!

      Nghe Quân Lam Tuyết , con ngươi màu thâm đen của Tô Lăng Trạch khẽ dao động dắt chút, ánh nến hơi yếu trong tròng mắt của , hề chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết.

      "Ngươi, đây là lo lắng Bổn vương sao?"

      đầu nghĩ " đem bất kỳ nguy hiểm nào, đặt ở bên người" ...nhưng vẫn quan tâm nàng ấy nhỉ....hihi http://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif
      THANKS http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :