1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31.

      "?" Thị vệ nghiêng đầu vừa nhìn, nhìn thấy Quân Lam tuyết còn mặc y phục của hạ nhân tam đẳng, liền khách khí: "Quả là to gan, dám ở Lăng vương phủ giương oai! Nên cho ngươi điểm nhan sắc nhìn chút!"

      Trường thương trong tay lòng, thẳng tắp hướng Quân Lam Tuyết quét tới.

      Ánh mắt Quân Lam Tuyết lạnh lẽo, trong lòng tức giận mọc lan tràn, những người này ngậm máu phun người cũng thôi , lại còn muốn đánh nàng?

      Chính là chiêu như vậy, nàng là rất dễ dàng là có thể tránh thoát , nhưng là, nếu như cứ như vậy né, liền bại lộ nàng thực biết võ công, đến lúc đó chừng Tô Lăng Trạch càng thêm hoài nghi nàng.

      Nghĩ tới đây, nàng định hai đâm lao phải theo lao, thời điểm trường thương của thị vệ vung tới đây, nhìn như lơ đãng tránh, chân gót ngọc hung hăng đạp cái Hàn phu nhân cái.

      Nàng đạp phải , hơn nữa luyện qua mấy năm các loại thuật cận chiến, Hàn phu nhân này yếu đuối sao lại có thể trải qua cước của đây?

      Hàn phu nhân kêu đau tiếng, phát ra tiếng thét chói tai, vừa định nổi giận, Quân Lam Tuyết so với nàng nhanh hơn bước, cả người hướng trường thương trong tay thị vệ nhào tới.

      "A ——"Quân Lam Tuyết kêu thảm thiết, sổ sách trong tay đột nhiên bay ngang ra ngoài, thẳng tắp rơi bên cạnh trong hồ.

      "Aaaa... đau chết ta!" Quân Lam Tuyết che chân nhe răng trợn mắt kêu đau, trong lòng lại mảnh lạnh lùng, muốn trừng trị nàng? có cửa đâu!

      Tỷ liền cùng các ngươi ngầm đấy!

      "Ngươi, ngươi, cái cẩu nô tài này! Bộ dạng mắt chó như thế! Ai chân của ta, chân của ta. . . . . ." Hàn phu nhân ngã ngồi ở bên, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tức giận khiến gương mặt xinh đẹp thành vặn vẹo!

      "A! Sổ sách!" Quân Lam Tuyết kêu so với nàng ta càng lớn tiếng hơn, giống như gặp cái chuyện gì kinh khủng lắm: "Sổ sách! Điện hạ muốn đích thân thẩm tra sổ sách đâu đâu rồi!"

      "Cái gì sổ sách?" Vừa định nhân cơ hội bắt được Quân Lam Tuyết, thị vệ nghe được chủ tử nhà mình tự mình muốn thẩm hạch gì đó, vội vàng ngừng lại hỏi.

      Quân Lam Tuyết cuống quít: "Chính là mấy quyển sổ mới vừa rồi ta cầm trong tay! Đó là sổ sách rất quan trọng, Điện hạ chờ ta đưa qua! Các ngươi muốn đánh ta, muốn mắng ta cũng quan hệ, có thể hay trước tiên đem sổ sách trả lại cho ta, ta phải lập tức đưa cho Điện hạ!"

      Nàng vừa kinh hoảng diễn trò, vừa ở trong lòng vụng trộm mà mừng, Ni Mã, kỹ thuật diễn của nãi nãi đúng là rất hay, xem đám bọn bị dọa. . . . . .

      "Sổ sách. . . . . . Giống như. . . . . . Giống như rơi trong hồ nước . . . . . ." Tiểu nha hoàn ở bên đỡ Hàn phu nhân yếu ớt chỉ cái bên cạnh hồ nước, sợ rụt cổ cái.

      Lăng Vương điện hạ muốn đích thân kiểm tra sổ sách, đó nhất định là vô cùng quan trọng. . . . . .

      "Cái gì! Rơi xuống nước!" Quân Lam Tuyết quát to tiếng, vội vàng vọt tới, nhìn thấy mấy quyển sách trôi lơ lửng ở mặt nước, tức giận trừng hướng Hàn phu nhân.

      "Hàn phu nhân! Nô tài biết được mới vừa rồi đối với ngài vô lễ là nô tài lỗi! Nhưng ta phạm lỗi tự ta gánh chịu, ngài chính là lại tức giận, cũng thể tùy tiện đem vật trọng yếu như vậy ném vào trong nước!"

      Quân Lam Tuyết đầy lòng căm phẫn, giống như là Hàn phu nhân vứt xuống nước vậy, xong Hàn phu nhân ngẩn ra ngẩn ra: "Ta, phải, ta. . . . . . Ta cũng vậy . . . . . ."

      "Chuyện gì xảy ra!" lúc ấy , đột nhiên có giọng như ma rét lạnh giống như truyền tới từ địa ngục.

      Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Lăng Trạch thân áo đen tuấn lạnh biết từ lúc nào cũng qua.

      Chương 32.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Tô Lăng Trạch chắp tay sau lưng đạp lá cây mà đến, áo gấm màu xanh nhạt, hoa văn màu trắng hồng xen lẫn ràng đẹp đẽ, dưới ánh mặt trời, mũ ngọc xanh nạm vàng đỉnh đầu óng ánh rực rỡ cao quý khác thường.

      "Tham kiến Điện hạ!"

      Đám người thị vệ cùng nha hoàn vội vàng quỳ xuống, Quân Lam Tuyết cũng chỉ là tượng trưng, cong cong chắp tay cúi xuống.

      Tô Lăng Trạch sớm quen thói vô lễ của , hơn nữa bản thân mình đối với thân phận Quân Lam Tuyết thử dò xét, vì vậy cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở làm có nhìn thấy.

      Nhìn thấy thái độ của Tô Lăng Trạch đối với Quân Lam Tuyết như vậy, Hàn phu nhân kinh ngạc lúc lâu, cẩu nô tài kia rốt cuộc là cái người gì, tại sao Vương Gia đối với khác như vậy?

      Nàng đến Lăng vương phủ cũng có gần năm này rồi, mặc dù Tô Lăng Trạch chưa cưng chiều qua nàng, nhưng là nàng cũng biết Tô Lăng trạch là thiên chi kiêu tử, lãnh khốc vô tình, chính xác là chưa bao giờ có bất kỳ người nào vâng lời , nếu là có người kích động lửa giận của , hậu quả kia cũng cần suy nghĩ, mà nàng cũng chưa từng nghe qua có người dám đối với bất kính, Hàn phu nhân khỏi muốn hoài nghi, chẳng lẽ cái nô tài gọi là Lam tử này còn có lai lịch gì hay sao?

      Nếu là như vậy, nàng thấy mình mới vừa đối với như vậy. . . . . .

      chờ bọn họ chuyện, Quân Lam Tuyết liền vô tội nhìn Tô Lăng Trạch : "Điện hạ, lão ngài phân phó nô tài kiểm tra, nô tài làm xong rồi, muốn trả sổ sách đưa lại cho ngài, nhưng. . . . . ."

      Nàng có điều ngụ ý hơi nghiêng người nhìn Hàn phu nhân cái, giọng : "Sổ sách cẩn thận rơi vào trong hồ rồi."

      "Rơi vào trong hồ?" Tròng mắt Tô Lăng Trạch nhíu lại, ngón tay thon dài khẽ nâng làm ra ra dấu tay, lạnh lùng : "Vớt."

      Có lẽ là giọng điệu của quá lạnh, khí thế quá mức cường thế, hai người thị vệ sợ rụt cổ cái, lập tức dập đầu : "Vâng, vâng, Điện hạ chờ, thuộc hạ lập tức !"

      Tiếng vừa dứt, bóng dáng của bọn họ xuất ở bờ hồ "ào ào——" hai tiếng song song nhảy xuống nước vớt sổ sách.

      nghĩ tới nô tài kia , đây lag sổ sách rất qua trọng đối với điện hạ, nếu quả có cái gì sơ xuất, bọn họ nhất định xong đời!

      Sổ sách rất nhanh được vớt lên, cung kính mà thận trọng được đặt ở tay Tô Lăng Trạch.

      Tô Lăng Trạch nhận lấy, mở ra. Vốn là từng tờ , đoan chánh chỉnh tề trương mục biến thành từng khối từng khối vết mực, những thứ ghi chép kia mỗi bút chữ chi cùng thu vào, cũng bị nước hồ ngâm cho đều xem ràng lắm đó là chữ gì.

      đành lòng nhìn thấy sổ sách thảm như vậy, đám người thị vệ vội vàng quỳ xuống, sợ hãi cầu xin tha thứ: "Điện hạ tha mạng, thuộc hạ biết những thứ này là sổ sách, những thứ này. . . . . ."

      Lời bọn họ còn chưa hết, Tô Lăng Trạch đột nhiên giơ tay lên cắt đứt, thản nhiên : " hỏi các ngươi."

      Đám người thị vệ lập tức cắn chặt miệng, lại dám thêm lời.

      Tô Lăng Trạch cầm sổ sách chậm rãi tới trước mặt của Hàn phu nhân, dừng lại, đứng lại, con ngươi màu tâm đen hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn phu nhân, sau đó, khẽ giơ lên sổ sách: "Những thứ này, ngươi làm?"

      ", phải, Điện hạ, nô tì ta, ta. . . . . ." Có lẽ là ánh mắt của quá mức lạnh lẽo, khiến đáy lòng của Hàn phu nhân sinh ra lạnh lẽo nhè .

      " như vậy. . . . . ." Tay Tô Lăng Trạch đột nhiên buông lỏng, bỗng nhiên đưa tay, bỏ vào gáy Hàn phu nhân, thanh tựa như từ Cửu U địa ngục truyền đến loại lạnh lẽo hắc ám: "Ngươi, cũng xuống ."

      Tiếng vừa ngừng, thân thể Hàn phu nhân đột nhiên giống như diều đứt dây, bay ra ngoài, thẳng tắp rơi vào trong hồ.

      Trạch ca quá lãnh khốc ko nhỉ ko bít thương hoa tiếc ngọc j hết.... lần này Hàn phu nhân vs các phu nhân khác chắc ko dám tìm Tuyết tỷ gây khó dễ nữa rùi....
      Thanks nàng nhìu!!!!!!!!!! http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif
      hangcaoPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33.

      Giết người là chuyện rất khó sao?

      , rất đơn giản.

      xong câu, tay nâng, kình phong như gió xuân tan hết Bách Hoa, chỉ cái chớp mắt, thân thể Hàn phu nhân té bay ra ngoài, rơi vào trong hồ nước, mặt bởi vì nháy mắt sợ hãi mà vặn vẹo, nhìn ra dáng dấp duyên dáng sang trọng trước kia.

      Muốn giết người, đúng là việc thể đơn giản hơn.

      Xem ra trong thân thể hơi có vẻ gầy gò cao lớn này, ngưng tụ ít sức mạnh ngăn trở, công phu trong tay giống như đôi mắt , sâu lường được.

      Nhưng đây tất cả, đối với Quân Lam Tuyết lớn lên ở thế kỷ 21, nơi xa hội pháp chế mà , Hàn phu nhân mặc dù có lỗi trước, nhưng là tội đáng chết, Quân Lam Tuyết thừa nhận mình phải là người tốt lành gì, nhưng cũng phải là như thế giết người bừa bãi, thấy thân thể Hàn phu nhân bay ra ngoài kia trong nháy mắt, nàng cũng vội vàng chạy tới bờ hồ muốn cứu Hàn phu nhân.

      "Ngươi dám xuống thử chút?" Còn đợi nàng nhảy xuống hồ nước, giọng lạnh lùng của Tô Lăng Trạch đột nhiên truyền tới, thẳng tắp rơi vào trong tai nàng.

      Tân thể Quân Lam Tuyết dừng lại, dừng ở bên bờ hồ nước.

      "Cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . ." Hàn phu nhân ở trong nước liều mạng giãy giụa, vật trang sức tản mát ra trôi lơ lửng ở mặt nước, trang dung còn nhìn ra dung mạo, nhưng trong cặp mắt kia là sợ hãi cùng sợ lại sâu giọi vào trong lòng của người ta.

      Mấy tên nha hoàn cùng thị vệ bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nằm rạp mặt đất, sợ hãi cầu xin tha thứ, " Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!"

      Tô Lăng Trạch để ý đến bọn họ cầu xin tha thứ, lông mày khẽ giương lên hướng phía trước đầu nhìn lại, rơi vào người của Quân Lam Tuyết, lời lạnh lẽo lại lập lại lần: "Ngươi dám xuống cứu nàng ta thử chút."

      tuân thủ bổn phận.

      Tranh giành đấu lợi.

      Tô Lăng Trạch cần nữ nhân như vậy.

      Mà Hàn phu nhân, cũng xứng làm nữ nhân của , giữ lại, có ích lợi gì?

      Huống chi, nụ nữ phụ vương ban cho nhiều, hôm nay có thể thiếu người, bên tai có lẽ còn có thể thanh tỉnh chút.

      ", , ưmh... Cứu ta... Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi..." Hàn phu nhân ở trong nước cố gắng giãy giụa, thấy Quân Lam Tuyết ở bên bờ, giống như gặp cứu tinh, nhìn nàng van xin.

      Nàng là người kinh thành, từ lại nuôi ở trong khuê phòng, căn bản cũng biết bơi, hơn nữa trước ít lần kinh sợ, vốn là bị sợ có hơi sức, từ chối đoạn thời gian như vậy, thanh cùng giãy giụa cũng dần dần , giống như tùy thời cũng có thể chìm xuống .

      Mấy người thị vệ cúi đầu, dám nhìn, cũng dám ra tiếng, bọn họ cũng đều biết Điện hạ ghét nhất nữ nhân lục đục đấu đá nhau, bình thường cũng thôi , Điện hạ đều là mắt nhắm mắt mở, để cho bọn họ tranh thủ tình cảm, Điện hạ đều là đối xử như nhau, hoàn toàn để ý tới bọn họ.

      Nhưng là hôm nay Hàn phu nhân là vận khí tốt, tại trước mặt điện hạ cũng như vậy, mới có thể rơi vào kết quả như vậy.

      Bọn nha hoàn càng thêm bị sợ đến ôm ở đoàn, sợ đến phát run, dám kêu tiếng.

      Trong khí tràn ngập cỗ ý lạnh hít thở thông, coi thường Hàn phu nhân càng ngày càng kêu cứu trong vô lực, cả hậu viên đè nén khác thường.

      Hồi lâu, mọi người cho là Quân Lam Tuyết chạy trở đến bên cạnh Tô Lăng Trạch xin tội, Hàn phu nhân đột nhiên mất tất cả lực giãy giụa, từ từ chìm xuống.

      Lúc này, nàng động.

      Quân Lam Tuyết xoay người, đôi con ngươi đen nhánh giễu cợt mà trào phúng chống lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Lăng Trạch, mở miệng: "Ngươi biết phải ? Ở quê hương của chúng ta đàn ông mà đánh nhau với phụ nữ, đều là —— thứ hèn nhát."

      Dứt lời, nàng tung người nhảy cái, nhảy vào trong hồ.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34.

      Hàn phu nhân hôn mê , Quân Lam Tuyết kéo tay áo dài của nàng ta lại, lôi kéo nàng ta bên bờ.

      Quân Lam Tuyết nhìn chút y phục ướt đẫm dán chặt ở người, thầm thở hơi, may là mình mặc nhiều y phục, lại làm ngụy trang, nên bọn họ nhìn ra thân hình mình là nữ.

      "Đó là xã hội ngang hàng, phụ nữ, cũng có tự chủ, quyền lợi tự mình cố gắng, ngươi muốn giết người, tùy ngươi, nhưng khi dễ phụ nữ tay trói gà chặt, gọi là hảo hán cái gì?"

      Nghe vậy, thị vệ cùng bọn nha hoàn tất cả đều cũng hít hơi.

      . . . . . . . . . . . . Người nô tài này gọi Lam Tử, lại dám Điện hạ phải . . . . . Thứ hèn nhát?

      Mồ hôi lạnh từ trán bọn họ chảy xuống, bọn họ biết là nên Lam Tử là người tài cao gan lớn, liền đường đường Tĩnh Uyên vương triều thụ sủng nhất Lăng Vương điện hạ cũng dám mắng, hay là nên là người tài cao gan lớn, nghé con sợ cọp, là sợ cường quyền?

      Nhưng, mặc kệ là như thế nào, bọn họ đều có thể đoán được kết cục cuối cùng của Lam Tử —— nhất định xong đời rồi.

      Gần như lời Quân Lam Tuyết vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt mặt Tô Lăng Trạch liền trầm xuống, con mắt tâm chỗ sâu tụ tập được màu đen bão táp, khát máu mà rét lạnh.

      "Ngươi, lại dám Bổn vương hèn nhát?" gọt lạnh môi Phong vi câu, sau khắc bóng dáng tại nguyên chỗ biến mất, lúc tái xuất ở bên người Quân Lam Tuyết: "Ngươi biết, như vậy phải trả giá ra sao ?"

      xuất quá đột ngột, Quân Lam Tuyết nhảy cái rồi dừng lại, chưa bao giờ để bất luận kẻ nào nhích lại gần mình nửa bước, chỉ cần vừa có người vượt qua khoảng cách kia, thân thể của theo bản năng làm ra động tác phòng bị có tính phản xạ.

      Gần như là chút nghĩ ngợi, Quân Lam Tuyết xoay người lại cái, quả đấm liền hướng giữa cánh mũi Tô Lăng Trạch đánh tới.

      từng nghe huấn luyện viên qua, giữa lỗ mũi người là nơi xương mềm nhất, chỉ cần đánh trúng cái chỗ này, vô luận đối phương bản lĩnh khá hơn nữa, cũng ngất xỉu chốc lát, cho nên đem chiêu này luyện được cực kỳ xuất thần nhập hóa.

      Tô Lăng Trạch tựa như nghĩ tới Quân Lam Tuyết lại đột nhiên tập kích như vậy, nhất thời bắt bẻ, vừa vặn bị đánh trúng, lỗ mũi đau nhói, như có cái chất lỏng gì nóng hôi hổi chảy xuống. . . . . .

      giọt.

      Hai giọt.

      Ba giọt. . . . . .

      Máu mũi đỏ tươi, lẳng lặng, lại diêm dúa lẳng lơ, cười nhạo cùng châm chọc cái gì.

      Tô Lăng Trạch nhúc nhích, cặp tròng mắt thăm thẳm kia cũng là dần dần híp lại, để lộ ra dấu hiệu nguy hiểm.

      Quân Lam Tuyết cũng choáng váng.

      thực tế, căn bản là có nghĩ tới, ở nơi này ban ngày ban mặt đánh Tô Lăng Trạch, mặc dù người đàn ông này mực ngừng thử dò xét mình, là khiến người có chút đáng ghét, nhưng nghĩ tới đêm kia ở mật thất, lại cảm thấy cũng phải là có chỗ nên, nhịn chút vẫn có thể qua.

      Chỉ là. . . . . . Ai bảo lại đột nhiên nhích lại gần mình!

      Đây là động tác phòng bị có tính phản xạ! là theo bản năng!

      Quân Lam Tuyết có chút giương mắt mà nhìn lom lom tay mình, làm thế nào, mặc dù là động tác phòng bị theo bản năng, nhưng còn là đánh người rồi, đánh thôi, đánh cho còn là đường đường Tĩnh Uyên vương triều cự nóng nhất Lăng Vương Gia. . . . . .

      Quan trọng nhất là, nhiều người nhìn trừng trừng lại đánh thôi. Đừng Quân Lam Tuyết, giờ phút này những thị vệ kia cùng nha hoàn đều là trợn to.

      Mắt, cằm sắp rơi mặt đất, hoàn toàn cũng tin chuyện mắt mình nhìn thấy.

      giọt mồ hôi lạnh từ ót rơi xuống, Quân Lam Tuyết thầm ở trong lòng gọi tốt, mẹ nó, nơi này phải đại rồi, mà là xã hội phong kiến! Nhìn đều làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi! Thế nhưng đánh Vương Gia! muốn mạng này vậy sao?

      "Rất tốt."

      Trong khí đắm chìm, lúc sau, Tô Lăng Trạch rốt cuộc mặt vẻ gì lau máu dưới mũi, từ từ vén lên môi mỏng, chợt thanh lạnh lẽo thấu xương, lãnh trung mang , vô cùng ngàn vạn nhu ở thân, tà ngạo nghiêm nghị.

      Chương 35.

      Quân Lam tuyết rối rắm, đôi tay chặt nắm tại nơi, ngừng ở trong lòng kêu rên, lần này xong đời, mạng xong đời!

      cần Tô Lăng Trạch dò xét mình, liền trước xong đời rồi!

      Làm sao bây giờ?

      Cầu cạnh?

      Còn là cùng xin lỗi?

      , giỡn, mình lại sai cái gì, lại làm gì sai, chẳng qua là cẩn thận đánh mình quyền mà thôi, hề lỗi gì.

      Tuyệt đối cúi đầu trước thế lực ác!

      lúc trong lòng còn rối rắm, bỗng nhiên, đôi tay thon dài mà tinh khiết lại đem Hàn phu nhân chút lưu tình vứt bỏ, bàn tay to đặt ở cổ của , Quân Lam Tuyết nhất thời tin, cả người cũng bị bàn tay tử vong kia nhấc lên, cỗ cảm giác hít thở thông mãnh liệt truyền đến.

      "Khụ khụ. . . . . . Để, buông tay. . . . . ." Mẹ nó, Tô Lăng Trạch này ra tay thực mau, cư nhiên cũng chào hỏi liền động thủ, muốn giết sao?

      Tô Lăng Trạch chậm rãi cúi đầu, nhìn thân hình ở dưới tay mình, từng điểm từng điểm mất hô hấp, bên môi nở rộ nụ cười giống như địa ngục khắc nghiệt, tà mị đáng sợ.

      "Tiểu nô tài."

      "Đừng tưởng rằng Bổn vương đối với ngươi khoan dung chút, Bổn vương liền giết ngươi."

      "Còn dám làm càn như vậy, ngươi biết cái gì gọi là sống bằng chết."

      Lời của , cực kỳ cao ngạo cùng cuồng vọng, khiến Quân Lam Tuyết cho dù biết khó giữ được cái mạng này, cũng nhịn để cho trong lòng hừng hực thiêu đốt chút nào, tức giận hô: "Tự đại. . . . . . Ngươi, buông tay! Ngươi có bản lãnh. . . . . . Khụ khụ, liền giết ta. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ta liền đánh ngươi nữa, ta đánh ngươi, ta sảng khoái!"

      Vứt bỏ cái thân phận Vương Gia này, cho là, còn có thể cấp cho quyền lợi tùy tiện giết người cùng đống tài phú này sao! Quân Lam Tuyết khinh thường.

      "Ngươi!" Tô Lăng Trạch giận dữ, nô tài đáng chết này, cho là ta dám giết sao? !

      bỗng nhiên tăng thêm sức lực trong tay, hô hấp của Quân Lam Tuyết càng ngày càng yếu, được, muốn chết. . . . . .

      quả nhiên còn phải là đối thủ của người đàn ông này, chỉ là tin tưởng, chỉ cần cho thời gian, nhất định có thể đủ vượt qua !

      Trong mơ mơ màng màng, thân thể Quân Lam Tuyết bất lực xụi lơ, mặc bóp, chết chết , chuẩn chị còn có thể mặc trở về đại đấy.

      Thôi , chết có cái gì đáng sợ.

      Chết, chết, có thói quen chết rồi.

      Tô Lăng Trạch nhìn tánh mạng của ta từng điểm từng điểm trôi qua, mới vừa này ánh mắt sáng quắc rực rỡ bức người, giờ phút này giống như đồ sứ bể tan tành, từng chút mất .

      biết sao, trong tim của đột nhiên hồi phiền não.

      Tựa hồ có cái gì đè ở ngực, nặng nề, đè nén.

      bỗng nhiên buông Quân Lam Tuyết ra, tiếp nhận thân thể nhắn yếu đuối của phải rơi xuống đất, lúc này mới phát ra, nô tài kia lại gầy đáng chết!

      Mà Quân Lam Tuyết bởi vì hít thở thông mà ngất , giờ phút này hề phòng bị nằm ở trong ngực của .

      Tô Lăng Trạch nhìn bộ dạng còn sức sống của , trong lòng phiền não càng ngày càng nặng, khỏi khẽ nguyền rủa tiếng: "Đáng chết."

      "Ảnh."

      "Có thuộc hạ." bóng đen lần nữa đột nhiên xuất , tiến lên bước, cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng trong lòng thầm chắc lưỡi, Vương Gia hôm nay phản ứng kỳ quái a, nếu là đổi lại thời điểm khác,người mạo phạm Vương Gia như vậy, này kết quả ngay cả nhớ tới cũng run sợ.

      Vậy mà hôm nay, Vương Gia cứ như vậy bỏ qua cho nô tài kia rồi hả ?

      " gọi lão Mạc, xem chút nô tài đáng chết có sao !"

      Người áo đen hơi sững sờ, Mạc lão, thần y Tĩnh Uyên vương triều vô cùng cực phú nổi danh, nhưng lại người nào biết, Mạc lão luôn là người của Vương Gia, cũng vì vậy, ở phải thời điểm đặc biệt, Vương Gia chắc là vận dụng đến Mạc lão .

      Thấy vậy cái nô tài này là người có lai lịch lớn?

      Nghĩ tới khả năng này, người áo đen chần chờ nữa, thân hình lóe lên, lặng lẽ rời viện, như lúc tới giống như nhau, tiếng động biến mất.

      Tô Lăng Trạch nhìn Quân Lam Tuyết trong ngực mình, mi tâm nhăn lại, lạnh nhạt đạm bạc mà :

      " vất vả mới gặp món đồ chơi thú vị như vậy. . . . . ."

      "Cứ như vậy liền chết. . . . . . Rất đáng tiếc đúng ?"

      Cho nên tiểu nô tài, được Bổn vương cho phép, ngươi đừng nghĩ cứ như vậy chết rồi.

      Chương 36.

      Khi mà Quân Lam Tuyết tỉnh lại lần nữa, sắc trời đại tối.

      Mắt chớp cái mở, trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại, nàng lại lần nữa theo tính phản xạ bản năng đánh quyền tới.

      Chỉ là tại thời điểm Vũ Thú Kình thấy mở mắt liền sớm có chuẩn bị, lúc Quân Lam Tuyết huơ ra quả đấm trong nháy mắt kia, liền né tránh, trầm giọng : "Là ta, Vũ Thú Kình."

      Quân Lam Tuyết ngượng ngùng thu hồi quả đấm: "Con mẹ ở cạnh giường ta làm gì, muốn trộm nhìn ta ngủ sờ ngực ta à?"

      Khóe miệng Vũ Thú Kình khẽ rút ra, dưới nhìn cái, mặt vẻ gì : "Ta đối với có hứng thú."

      Còn nhiều nữ nhân muốn lấy được ưu ái của , những người đó vẻ thùy mị chút so nàng kém, có chút thậm chí còn là mỹ nữ khó gặp, tội gì tìm keo kiệt lại quái dị như vậy chịu tội.

      "Tốt nhất là như vậy!" Người nào biết đàn ông các ngươi đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới đây. Câu sau là giấu ở trong lòng.

      " sao lại thế này?" Vũ Thú Kình rót cho mình ly trà, yên lặng xui khiến cái, tiếp: " là bị người mang tới."

      Hại thiếu chút nữa cho là bị phát , may là người nọ chỉ là đặt giường liền xoay người rời .

      Mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, biến sắc đưa tay phủ hướng cổ của mình, nơi đó, giống như còn có thể cảm thấy cỗ áp lực trí mạng chặt ghìm chặt cổ của .

      cho là, hôm nay như muốn đem mạng viết di chúc ở đây rồi.

      Chỉ là nghĩ tới đến cuối cùng, Tô Lăng Trạch lại bỏ qua cho mình, trong lòng người đàn ông kia nghĩ sao? Vốn định giữ lại tiếp tục trò chơi chơi mèo vờn chuột, còn là cái gì đây?

      "Tô Lăng Trạch phát rồi hả?" Thấy có trả lời, Vũ Thú Kình đặt ly trà xuống, gương mặt tuấn tú lên ý lãnh khốc.

      " phải." Quân Lam Tuyết lắc đầu, lạnh lùng : "Cái tên tự đại, cũng chỉ là phát tác tinh thần chủ nghĩa Đại Nam Tử thôi, nếu hôm nay giết ta, như vậy, sau này mới có cơ hội như vậy."

      " rất lợi hại?" có cơ hội như vậy, là coi thường Tô Lăng Trạch, khó trách hôm nay lại bị thương, nhất định là bởi vì nguyên nhân Tô Lăng Trạch thôi.

      Nghe vậy, cằm Quân Lam Tuyết nổi lên lanh lảnh: "Ta lợi hại." Dừng chút, nhìn Vũ Thú Kình rảnh rang lại tăng thêm câu "Chỉ so với mạnh chút như vậy mà thôi."

      ". . . . . ." Vũ Thú Kình.

      "Vũ Thú mỹ nhân, thương thế của khá hơn chút ?" Quân Lam Tuyết đột nhiên hỏi.

      Khóe miệng Vũ Thú Kình rụt rụt, sắc mặt giận đến xanh mét: " nên gọi ta Vũ Thú mỹ nhân!"

      "Được, kêu là cái gì? Vũ mỹ nhân? Thú mỹ nhân? Xinh đẹp mỹ nhân? ra ta cảm thấy được gọi như vậy rất tốt a, mặc kệ thế nào kêu đều là mỹ nhân, còn lanh lảnh dễ đọc."

      ". . . . . ." vô lực phản bác. Định thẳng: "Ngoại thương có vấn đề gì rồi." Lắng nghe, mơ hồ có thể nghe ra trong giọng của có mấy phần bất đắc dĩ.

      "Vậy tốt! Chúng ta !" Quân Lam Tuyết hài lòng vỗ tay cái, đứng lên, mắt sáng tràn đầy vẻ hưng phấn.

      "?" Vũ Thú Kình sửng sốt: " đâu?"

      Quân Lam Tuyết khẽ bĩu môi, trầm nhếch môi cười: "Cái đó, Trương Hổ cùng Lưu quản này, cả ngày lẫn đêm khắp nơi bôi đen danh tiếng ta, phá hư danh dự của ta, lão tử căm ghét sao được?"

      "Cho nên. . . . . . ?" tính toán làm sao báo cừu? Vũ Thú Kình hiểu.

      “Đoạt hết bạc của bọn , lấy hết y phục của bọn họ, đánh ngất thân thể của bọn , nữa kéo dài tới trong sân, cho hoa cúc của bọn hấp thụ ánh sáng!"

      Mỗi câu , Vũ Thú Kình liền rút khóe miệng, nghĩ ra được nghĩ ra được biện pháp này, nhưng nghe đến cuối cùng, rốt cục cảm thấy thích hợp, tỷ như. . . . . .

      ". . . . . . Cúc Hoa. . . . . . ?" Đây là cái gì?

      (còi: có ai biết ‘hoa cúc’ là cái gì ? ha ha ha ...)
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37.

      "Hoa cúc?" Miệng Quân Lam Tuyết hở ra, lộ ra hàng hàm răng trắng noãn, lành lạnh cười: "Đồ tốt a."

      Đồ tốt?

      Chẳng lẽ đúng, hậu hao viên nhà loại gọi là Hoa cúc? Nghe thái y là Hoa cúc là có thể làm thành dược liệu, nhưng tuy rằng là như thế nhưng cũng có trân quý thế kia chứ? Coi là tốt đồ này.

      Mặt Vũ Thú Kình hiểu.

      Quân Lam tuyết è hèm tiếng, đưa tay vỗ lên bả vai nặng nề của hai cái, tình ý sâu xa : "Vũ Thú mỹ nhân, chúng ta quen biết hồi, cũng coi là bằng hữu rồi, ta liền như vậy với ngươi, đối với các ngươi mà , huynh đệ tốt nhất, là ở lúc ngươi cần, có thể nguyện ý làm nữ nhân của ngươi. Hiểu ý này ?"

      . . . . . . Gì?

      Huynh đệ tốt nhất, là ở lúc ngươi cần, có thể nguyện ý làm nữ nhân của ngươi?

      Có gì cần? Nam nhân tại sao lại biến thành nữ nhân?

      Vũ Thú Kình càng thêm mờ mịt.

      Quân Lam Tuyết nặng nề thở dài: "Ai, ngươi về sau ."

      xong, để ý tới Vũ Thú Kình ở bên nữa, trực tiếp hướng ra ngoài.

      Kim câu tế tháng, Hạ Phong mát mẻ.

      Đây là đêm gió lớn . . . . . . đêm sát nhân.

      A, giết người, trộm người.

      Trương Hổ cùng Lưu quản luôn ở Lăng vương phủ, trước mặt mọi người bôi đen thanh danh của , hôm nay có Hàn phu nhân tìm phiền toái, quyết định ngày mai ngày mốt còn có càng nhiều người tìm phiền toái, giọng điệu này, vô luận như thế nào cũng nuối trôi.

      Chỉ là, thể trắng trợn tìm bọn họ tính sổ, nhưng là, làm ngầm? Bọn họ còn non lắm!

      Cho nên thông đồng với Vũ Thú Kình cùng chính mình đồng thời ra tay.

      Mặc dù biết Vũ Thú Kình rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng, thân khinh công lại đủ để có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, để cho vừa sợ lại ao ước, định tiếng bò lên lưng Vũ Thú Kình, cọ cái đầu : "Kế tiếp nhờ vào ngươi!" khinh công mạnh mẽ như vậy, vừa lúc thích hợp làm ăn trộm phải hay ?

      Thân thể Vũ Thú Kình khẽ cương, tại cùng người như vậy thân cận qua, còn lại là nữ nhân, mấy ngày nay cùng nữ nhân này liên tiếp xuất cử động như vậy, để cho tránh cũng được, tránh cũng được.

      ". . . . . . Xuống." buồn buồn mình, khuôn mặt được tự nhiên cùng được tự nhiên.

      "Ngươi xấu hổ cái gì sức lực, chúng ta đều là nữ." Quân Lam Tuyết mặt biểu tình ‘ngươi phải muốn khoa trương như vậy, cần xấu hổ như vậy’, rất là im lặng.

      ". . . . . ." Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Vũ Thú Kình tối Đại Quyển, tay lấy nữ nhân lưng mình kéo xuống, cắn răng nghiến lợi : "Thấy ràng, ta là nam! Nam!"

      Rống xong, Vũ Thú Kình đột nhiên lại hối hận, trời ạ, nếu để cho thuộc hạ của mình nhìn đến bản thân có cái bộ dáng này, cằm còn rơi xuống đầy đất.

      "Dạ dạ dạ, ngươi là nam, cả nhà các ngươi đều là nam! Được chưa?" Mắt Quân Lam Tuyết trợn trắng.

      ". . . . . ." Tại sao cảm thấy, ràng lời này là chính xác, làm thế nào nghe, cảm giác quái dị thế nào đấy?

      Vì Vũ Thú Kình giỏi khinh công, hai người lặng lẽ rời phòng, nhàng rơi nóc nhà Lăng vương phủ, Quân Lam Tuyết vừa đứng ổn, liền nhịn được len lén hỏi Vũ Thú Kình: "Huynh đệ, ngươi trước kia làm gì hay sao?"

      Võ công tốt như vậy, khinh công lợi hại như vậy, thân phận nhất định thấp chứ?

      Hôm nay ta lần đầu tiên chính thức đào hố nhà mỹ nhân còi http://***************.com/images/smilies/icon_food.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_food.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_food.gif
      hi vọng nàng còi nhanh lấp đầy hố này
      sanone2112Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38.

      Ánh trăng rủ xuống, quang ảnh lạnh lẽo vặn vẹo mặt của Vũ Thú Kình thay đổi, khôi phục vẻ lạnh nhạt hình thành thay đổi: "Giết người.

      "Cắt."

      Quân Lam Tuyết ràng mắc mưu, ra sức vỗ vỗ bờ vai của : "Làm bằng hữu, Vũ Thú mỹ nhân, ta đề nghị đổi nghề, phải đánh nhau chuyến này, đảm bảo cả đời lo ăn mặc, trở thành người thứ nhất trong thiên hạ có nhiều tiền nhất."

      Vũ Thú Kình đưa mắt nhìn sang : "Thế nào được?"

      "Thần trộm." Khinh công lợi hại như vậy, làm thần trộm là đáng tiếc phải hay !

      ". . . . . ." Thần. . . . . . Trộm.

      được lợi hại như vậy, còn phải là trộm như vậy? Vũ Thú Kình khẽ giựt giựt khóe miệng dưới.

      "Làm rất tốt, chị coi trọng chú, đệ nhất thiên hạ trộm chú còn ai." Quân Lam Tuyết cười híp mắt làm tổng kết, sờ lăn lẫn bò giẫm ở nóc nhà, cẩn thận hướng cả Lăng vương phủ, chỗ ở của người làm chỗ khác bò .

      chỗ ở phía trước có ngọn đèn dầu sáng nhất, phải là chỗ của Lưu quản cùng nhóm nô tài tương đối cao cấp ở, chủ tử còn chưa ngủ, những hạ nhân kia cũng còn dám ngủ, chỉ có chờ chủ tử buồn ngủ, bọn họ mới dám ngủ, vì vậy ngọn đèn dầu cũng còn sáng.

      vừa mới leo ra, Vũ Thú Kình liền ở sau cổ , rút ra khóe miệng, cằm hướng phương hướng khác xê dịch: "Bên này."

      "Ah, có ở đây này? Đèn này cũng còn sáng."

      ". . . . . . Đó là nhà tắm của người làm." Bọn hạ nhân đều ở đây tắm rửa, dĩ nhiên sáng rồi.

      "Khụ khụ. . . . . . Này , tôi giỡn với đấy đấy." Quân Lam Tuyết lúng túng sờ mũi cái, hoàn hảo a, nhìn lén người tắm là hành động bị trời phạt.

      "Chỉ là, giống như đối với nơi này rất quen, chẳng lẽ nửa đêm thường tới thăm nơi này ? Ngay cả cửa ở nơi đó cũng biết."

      Ánh mắt Vũ Thú Kình lóe lên cái, nghĩ tới điều gì, cũng có trả lời.

      Bóng dáng của hai người ở trong bóng tối cấp tốc xuyên qua, hồi lâu ở tại chỗ dưới mái hiên ngừng lại: "Đến."

      Quân Lam Tuyết nháy mắt mấy cái: "Ở chỗ này? xác định?"

      Vũ Thú Kình mặt vẻ gì nhìn chung quanh vòng, mặt vẻ gì : "Nếu như mà ta nhớ lầm, phải là ở chỗ này."

      "Tốt tốt, đa tạ Vũ Thú mỹ nhân!" Quân Lam Tuyết cười hắc hắc, mặt tràn đầy tính toán.

      Lại mỹ nhân. . . . . . Huyệt thái dương của Vũ thú Kình mơ hồ nhảy lên, đây là sỉ nhục cả đời của ta, nếu như thời gian có thể quay lại, ta tình nguyện bị Tô Lăng Trạch phát cũng cần mặc nữ trang! Trước ngực còn mang theo hai quả quýt!

      Quân Lam Tuyết vỗ ngực, hay là trước tìm Trương Hổ cùng Lưu quản tương đối quan trọng, bỗng nhiên xoay người ——

      "Đợi nào...!" Vũ Thú Kình phát ra tiếng, bởi vì ta đột nhiên phát mình đối với Lăng vương phủ, trí nhớ là chuyện của nhiều năm trước rồi, qua nhiều năm như vậy, Lăng vương phủ rất nhiều bố cục cùng địa phương cũng đổi vị trí.

      Mà dưới chân bọn họ đứng, vị trí này nhất định chính là chỗ ở của Lưu quản năm đó.

      Nhưng, bởi vì ta kêu quá đột ngột, khiến Quân Lam Tuyết cho là bọn họ bị phát rồi, khỏi vội vàng co chân về, như vậy quay người lại, chân trượt, Quân Lam Tuyết chỉ kịp kêu lên tiếng, cái mông hung hăng ngồi ở mảnh ngói: ‘Grắc... ’ nhất thanh thúy hưởng, mảnh ngói vỡ vụn.

      Quân Lam Tuyết hét lên tiếng, liền biến mất ở nóc nhà.

      nóc nhà, Vũ Thú Kình há miệng, tựa hồ muốn cái gì, cuối cùng im lặng nhìn trời.

      Cái này. . . . . . Nữ nhân đáng chết!

      (p/s: về phần xưng hô nghe có vẻ lộn xộn, nhưng ta vẫn để như vậy vì người xưng hô ở đại còn người ở cổ đại, nghe thế có vẻ hay hơn... ^.^...) http://***************.com/images/smilies/icon_guitar2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_guitar2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_guitar2.gif

      Chương 39.

      Cuộc sống ra là có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

      Nhất là những chuyện, bạn ràng muốn xảy ra, hoặc là tránh khỏi chuyện xảy ra, nhưng kì lạ chính là thích ra ngay trước mắt, làm cho người ta đột nhiên thể làm gì, hoàn toàn sững sờ thẫn thờ, muốn quất phong rồi lại thể nào kéo lại chuyện xảy ra.

      Giống như tại. . . . . .

      Sương mù chậm rãi bốc hơi nhàng tựa như khói, ràng hương hoa Ngọc Lan mơ hồ phiêu đãng trung, như có như nhàn nhạt lan tràn ở nơi này, loại phòng tắm giống như Tiên cảnh thu hẹp . . . . .

      sai! Phòng tắm!

      đúng, loại triều đại này thể là phòng tắm , nên là cái gì? Nhà tắm?

      Mặc kệ tên gì, Quân Lam Tuyết đều có loại rất bi thống, kích động muốn tứ xỉu.

      Dưới nóc nhà này, lại là suối nước nóng!

      Suối nước nóng!!

      Ngày đó giết Vũ Thú Kình, tại sao cho biết, phía dưới này lại là suối nước nóng!

      Là suối nước nóng cũng thôi .

      Để cho muốn đập đầu vào tường chính là, Tô Lăng Trạch. . . . . . Cư nhiên tắm?

      Mẹ nó, em ông trời ơi, chỉnh người cũng mang như vậy a!

      Quân Lam Tuyết đáng thương cùng người khác mắt lớn trừng mắt , ước chừng trợn mắt nhìn có tốt lát.

      Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, Quân Lam Tuyết có chút đuối lý, nhóc đáng thương co rụt cổ lại, ngượng ngùng cười:

      "Ách, hi! Lăng Vương điện hạ. . . . . . Ôi, là trùng hợp rồi, ngài ở đây tắm nha. . . . . . Ôi, vóc người này tệ. . . . . . Lăng Vương điện hạ quả nhiên tuấn dật phi phàm, tuấn mỹ thiên nhân. . . . . ."

      Chỉ là đáng tiếc, mông ngựa cũng có chụp thành công, Tô Lăng Trạch gắt gao nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, đôi mắt tối đen như mực từ từ biến hóa, dần dần ngưng tụ thành hồ sâu, bão táp ra!

      "Tiểu nô tài!!" Tô Lăng Trạch cắn răng vừa mở miệng, áp suất thấp chỉ số nhanh chóng xuống dưới 0, lạnh đến Quân Lam Tuyết rùng mình cái.

      "Có!" vô tội trừng mắt nhìn, ngắm dưới ngắm chính là dám nhìn ánh mắt của ta.

      Ò ó o. . . . . . Giết , nhìn lén người tắm có thể đau mắt hột, nhất là vóc người Tô Lăng Trạch tốt như vậy, nhìn thấy là miệng lưỡi khô ráo. . . . . .

      "Ngươi đến cùng là làm cái quỷ gì!" Tô Lăng Trạch nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, tư thế hai tay hai chân cũng quấn ở người mình khóe miệng vừa vừa kéo.

      "Cái này cái này. . . . . . Tôi sợ quần áo bị ướt. . . . . ." Buổi tối mặc quần áo rất ít, nếu là rơi vào trong nước, làm ướt quần áo, ra thân hình làm thế nào?

      Cũng may phản ứng ưu việt, kỹ thuật hạng nhất, lúc rơi nóc nhà xuống, phát phía dưới có người, hai lời liền ôm chặt người phía dưới, để ngừa mình rớt tại trong suối nước nóng , uống nước người khác tắm.

      Chỉ là. . . . . .

      Tại sao người phía dưới này lại là Tô Lăng Trạch a a!

      Tại sao a a! !

      Tô Lăng Trạch hít hơi sâu, lại chậm rãi thở ra, huyệt thái dương gân xanh nhảy lên: " phải hỏi cái này. . . . . ."

      "À?" phải hỏi cái này à? Quân Lam Tuyết suy nghĩ chút, lập tức lại : "Ách, tôi có nhìn lén ngài tắm, tôi có nhìn lén ngài tắm, ngang qua, chỉ là ngang qua!"

      ". . . . . ." Gân xanh cấp tốc nhảy lên, hai tay Tô Lăng Trạch nắm chặt, rất có muốn đem Quân Lam Tuyết người ném ra ngoài.

      Còn phải là? Quân Lam Tuyết điều chỉnh sắc mặt, vội vàng sửa lời : "Là nóc nhà của ngài quá yếu rồi, cái mông ngồi xuống của tôi muốn hỏng rồi, ai cho ngài có tiền như vậy, lắp đặt thiết bị phải xinh đẹp chút, điều này có thể trách tôi sao? Căn bản thể trách tôi nha!"

      Tô Lăng Trạch thể nhịn được nữa, rốt cuộc tay lấy Quân Lam Tuyết từ người mình kéo xuống, để ở bờ suối nước nóng, cắn răng gầm thét:

      "Bổn vương là hỏi ngươi tại sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nơi này! !"

      Trạch ca tức điên lên với Tuyết tỷ rùi.... ....... hại người ko ngờ bị trời hại lại.... http://***************.com/images/smilies/icon_cry.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif
      Thanks nàng cuckicoi nhìu!!!!!!!!!!! http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif

      Chương 40.

      Rơi xuống đất trước, Quân Lam Tuyết trung lưu loát lật người cái, tứ từ bình ổn rơi vào bên bờ Ôn Tuyền, mẹ nó, Tô Lăng Trạch ném đến cũng là hăng hái, hoàn hảo có té chó ăn cứt.

      Gương mặt tuấn tú củaTô Lăng Trạch đen lại, cho dù thời điểm ai ở đây tắm tốt, đột nhiên nóc nhà vỡ tan, người từ phía rớt xuống, nện ở người mình, tâm tình cũng tốt thôi.

      Nhưng thấy phản xạ của Quân Lam Tuyết, động tác chậm lại tròng mắt khẽ híp cái, lộ ra nhất mạt ý vị sâu xa lành lạnh: "Rốt cuộc bại lộ bí mật rồi hả ? nô tài tam đẳng, người mang kỳ công, còn đêm hôm khuya khoắc xông vào tẩm cung của Bổn vương, ngươi rốt cuộc là ai?"

      ". . . . . ." Nghe vậy, Quân Lam Tuyết thầm kêu tiếng hỏng bét, mới vừa rồi chỉ quên muốn rơi xuống quá khó coi, trong lúc nhất thời cũng che giấu tốt rồi.

      lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng thét kinh hãi.

      "Có thích khách – mau bảo vệ Điện hạ –!"

      "Điện hạ! Điện hạ!"

      thanh càng ngày càng gần, giống như là hướng tới nơi đây, có thể chưa tới, nhưng lâu phải xông tới rồi, cũng khó trách, mới vừa rồi nơi này động tĩnh lớn như vậy, bị phát mới kỳ quái.

      Như là bị phát rồi, Quân Lam Tuyết định cũng giấu dốt, chuẩn bị nhảy qua cửa sổ rời , Tô Lăng Trạch lại đột nhiên :

      "Thích khách chạy trốn hướng đông nam, các ngươi lập tức đuổi theo."

      Ngoài cửa, bọn thị vệ nghe Tô Lăng Trạch , liền lập tức lĩnh mệnh hướng phía đông nam đuổi theo.

      Tiếng bước chân dần dần xa, Quân Lam Tuyết xoay người lại, kinh nghi bất định nhìn : "Ngài, đây là ý gì?"

      Tô Lăng Trạch mơ hồ giựt giựt khóe miệng, cũng lại.

      Tiểu nô tài đáng chết này. . . . . .

      Hít hơi sâu, luôn khả năng , muốn làm cho chính mình, bị đám thuộc hạ trắng trợn nhìn thấy mình khỏa thân chứ?

      Vì vậy khi những kia thị vệ phải phá cửa mà vào, liền có lòng muốn điều động bọn họ.

      Trong khí, im lặng nửa ngày, sau hồi lâu, mới chậm rãi xoay người.

      "Nhắm mắt lại." Tô Lăng Trạch lạnh lùng .

      "Ách. . . . . ." Quân Lam Tuyết bĩu môi, bộ dạng này có cái gì mà xem, giọng mà : "Thôi , cũng phải là chưa có xem qua, mới vừa rồi còn sờ soạng ấy. . . . . ."

      Chỉ là Tô Lăng Trạch đến cùng là có chuyện gì xảy ra, phát mình biết võ công, chẳng lẽ còn nghĩ mình tự mình thẩm vấn cùng kiểm tra sao?

      Lời còn chưa hết, sát khí từ người đối diện chỉ số bão táp đến đỉnh cấp, Quân Lam Tuyết thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện hai tay của bưng bít mắt: "Nhắm rồi, người nào thích xem ngươi a."

      Chỉ là, vóc người Tô Lăng Trạch. . . . . . lòng tốt, Quân Lam Tuyết tự nhiên y y ở bên trong, sớm biết mới vừa rồi nên nhiều sờ vài cái.

      Qua lúc lâu, bên cạnh có tiếng động, Quân Lam Tuyết có chút kiên nhẫn, hỏi: "Này, ngài rốt cuộc mặc xong chưa."

      "Tốt lắm." Giọng nhàn nhạt của Tô Lăng Trạch truyền đến, nghe hỏa khí bình phục ít, ngược lại nhiều phân lười biếng chút để ý.

      Nghe vậy, Quân Lam Tuyết lập tức liền mở mắt, chỉ thấy Tô Lăng Trạch bộ trường sam trắng như tuyết, thứt lưng lỏng lẻo giắt người, dáng vẻ ưu nhã ngồi ở ghế dài, màu áo trắng tôn lên giữa mái tóc dài đen như mực, dù là thấy nhiều mỹ nam nhưng Quân Lam Tuyết, cũng nhịn được hơi kinh ngạc.

      là —— tại sao lại có người đàn ông đẹp như vậy chứ.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :