1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57:

      Quân Lam Tuyết có mục đích tiêu sái đường, đêm khuya, nhưng ngay cả chút buồn ngủ nàng cũng có.

      Vân Ly xuất khiến nàng quá kinh ngạc cùng rung động, khiến tâm của nàng loạn lên.

      Nếu là trước kia nàng biết được việc làm của Tô Lăng Trạch, nhất định cảm động mà càng thêm .

      Nhưng bây giờ thứ chen giữa bọn họ lại là gia cừu quốc hận.

      Chẳng qua là, sau khi nghe được chuyện đó, vẫn làm rối loạn kế hoạch của nàng như cũ.

      Rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ.

      " mau mau! Nghe Lăng Vương Phủ bị cháy rồi! Chúng ta phải nhanh cứu hỏa!"

      "Cháy? Chuyện gì xảy ra? Có phải là có người cố ý hãm hại hay a?"

      "Đúng a, Lăng Vương điện hạ mang binh đánh giặc dễ dàng gì, kẻ kia đúng là xấu xa, nếu để cho lão thái bà ta đây biết được, xem ta cho dù phải liều cái mạng già này cũng cho sống tốt!"

      "Ai, đừng nữa, chúng ta nhanh dập lửa !"

      "Đúng đúng! Chạy nhanh lên chút!"

      Tiếng nghị luận của dân chúng , vừa vừa chạy, trong phút chốc liền truyền khắp đường phố, tất cả mọi người đều khỏi kinh ngạc, cũng quên vội vàng chạy tới Lăng Vương Phủ, muốn giúp tay.

      Quân Lam Tuyết sửng sốt chốc lát, bọn họ gì? Lăng Vương Phủ bị cháy? Điều này sao có thể?

      Nàng nhìn về hướng Lăng Vương Phủ, có lẽ là vì hôm nay trời tối, lớp khói đen dày đặc kia cũng giống như đám mây đen hắc ám.

      Mi tâm Quân Lam Tuyết vừa động, chẳng lẽ Lăng Vương phủ xảy ra chuyện? Nghĩ tới đây, nàng do dự lát, rồi vội vàng chạy về hướng Lăng Vương Phủ----

      Lăng Vương Phủ.

      Cả Vương Phủ trở nên hỗn loạn, máu bị lửa thiêu đốt tạo thành khói đen dày đặc, bốn phía đều là tiếng ồn hỗn loạn, tuy nhiên tất cả hỗn loạn này, đều ảnh hưởng đến người.

      Tô Lăng Trạch.

      Thời gian phảng phất như còn bất kì sắc thái nào trong mắt , trong mắt chỉ có thân thể gầy yếu của Vân Ly nằm cách xa mấy bước.

      Tô Lăng Trạch ngơ ngác nhìn Vân Ly giữa đại môn, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa hồ muốn cố gắng nắm chặt nắm đấm lại, muốn chống đỡ thân thể, nhưng sức lực của cơ thể lại giống như bị khắc kia hoàn toàn hút sạch, tựa như con rối.

      Cách xa mấy bước, cũng là hai thế giới cách xa nhau.

      Ba tiếng kia giống như vẫn còn vang vọng bên tai, ban đầu là gấp gáp, sau đó là hốt hoảng, cuối cùng là bất lực, cũng là lời cuối cùng của nàng ở thế giới này.

      thậm chí ngay cả... Ngay cả lời cuối cùng cũng chưa kịp với Ly nhi.

      Tô Lăng Trạch nhớ, Ly nhi là hài tử tốt vô cùng hiếu động, mấy năm lên núi trấn áp kia, nàng thích theo cha nàng, cũng thích ở cùng mẹ nàng, mà lại thích đuổi theo sau lưng , làm nũng đổ thừa cho mang nàng chơi.

      Mỗi thời điểm ở chung với nàng, luôn luôn là chuyện hết, nàng muốn chuyện, rất thích chuyện, luôn làm ra vẻ bà cụ non những chuyện trời dưới đất tám chuyện đến tam lục bà, chỉ cần có thể chú ý nghe, nàng luôn luôn có thể tiếp.

      Vậy mà hôm nay...

      "Ly nhi." lẩm bẩm lên tiếng, thanh nghẹn ngào khàn khàn.

      Tại sao hôm nay ngươi lại tới đây, tại sao lại phải tới? Tại sao nhất định phải nhớ ngày hôm nay?

      rũ mắt xuống, cặp mắt đỏ bừng tràn đầy tia máu, là sơ sót của , bảo vệ tốt Ly nhi, là sơ sót, nên sớm phái người thông báo cho nàng. Năm nay thể cùng nàng thắp hương.

      "Ly nhi..." Hai tay mơ hồ run rẩy, thanh khàn khàn tràn ngập bi thương nồng nặc cùng ngỡ ngàng.

      Làm sao có thể chứ, làm sao Ly nhi có thể bỏ mình mà sớm như vậy chứ? còn chưa được nhìn thấy nàng trưởng thành, còn chưa thấy nàng lập gia đình, làm sao có thể rời sớm như vậy chứ?


      A Cửu viết:
      Chương 57:

      Quân Lam Tuyết có mục đích tiêu sái đường, đêm khuya, nhưng ngay cả chút buồn ngủ nàng cũng có.

      Vân Ly xuất khiến nàng quá kinh ngạc cùng rung động, khi



      Đau lòng quá hu hu :-(((
      Đúng, , Ly nhi như thế... Tô Lăng Trạch vùng vẫy đứng lên, có chịu đựng thân thể kiệt sức, từng bước từng bước về hướng đại môn Vương phủ.

      "Đường chủ! Cấm vệ quân cùng mọi người trong ám vệ hướng về nơi này!" gã sát thủ vội vàng với hắc y nhân.

      Hắc y nhân liếc mắt nhìn ngọn lửa ngày lớn dần, trong mắt xẹt qua tia buồn bực, tối nay bại lộ quá ràng, nếu cấm vệ quân cùng ám vệ phát bọn họ, sợ rằng hậu quả còn phiền toái hơn, nghĩ đến Tô Lăng Trạch tạm thời có cách nào rời khỏi nơi này, nếu mục đích đạt được, phải quyết định nhanh, trầm giọng ra lệnh: "Rút lui!"

      Ra lệnh tiếng, mấy trăm người đồng loạt rút lui, hắc y nhân chỉ huy bọn họ, nhanh chóng rời .

      Quân Lam Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất của nàng chạy đến, vất vả mới chạy đến Vương phủ, lại phát những lão bách tính chạy tới Vương phủ giúp cứu hỏa tay lại vây trước đại môn Lăng Vương Phủ, chỉ trỏ gì ở đó, ai tiến lên đẩy đại môn đóng kín kia.

      Quân Lam Tuyết nhíu mày, bọn họ còn đứng ở chỗ này làm gì? phải là đến cứu hỏa sao? Tại sao lại đứng ở đây, ai thấy thế lửa càng lúc càng lớn sao?

      "Tránh ra!" Nàng có chút nổi giận đẩy quần chúng vây xem ra, trong lòng chẳng biết tại sao lại mơ hồ bất an.

      Đẩy đám người ra, Quân Lam Tuyết vội vàng chạy về phía cửa, đưa tay ra định đẩy đại môn, thân thể lại đột nhiên chấn động mạnh cái, cúi đầu cứng ngắc người bị đại môn chèn mặt đất.

      Hẳn là... Vân Ly!

      Quân Lam Tuyết sững sờ tại chỗ, tay giơ lên dừng lại ở trung, rốt cuộc nàng hiểu, vì sao bọn họ lại đứng ở ngoài cửa, dám tiến thêm bước,

      ra là, là bởi vì nơi này có người.

      Tại sao có thể như vậy?

      Mấy canh giờ trước, nàng còn nghe Vân Ly càu nhàu về chủ tử của mình, còn thấy nàng cùng Vô Nham ngồi chung chỗ uống trà chuyện phiếm, vì sao lần nữa gặp nhau, nàng... nhưng lại là tình trạng này?

      Quân Lam Tuyết chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu ngón tay cứng ngắc từ từ đến gần thân thể còn cử động kia, từ sâu trong lòng, tựa hồ vẫn như mong đợi cái gì. Từ trong hư vô.

      Hẳn... là vẫn còn thở chứ.

      Nàng câu nguyện trong lòng, Vân Ly còn trẻ như vậy, làm sao có thể rời chốn phồn hoa này như vậy?

      Từng chút từng chút đến gần, đầu ngón tay hơi lạnh, lạnh lẽo dần lan truyền từ đáy lòng, truyền khắp tứ chi xương cốt.

      có hô hấp.

      Quân Lam Tuyết hít hơi sâu, đột nhiên đưa tay trực tiếp đặt xuống phía dưới chóp mũi, vội vàng xác minh nàng phải là có hô hấp, mà chỉ là hơi yếu ớt chút.

      Vậy mà, có, chút cũng có.

      Thân thể Quân Lam Tuyết cứng đờ.

      Người chung quanh cũng bắt đầu nghị luận, thanh thấp bắt đầu vang lên.

      "Cái này... Ta nhìn người này, tại sao lại quen mắt như vậy a?"

      "Xuỵt... giọng chút, có thể nhìn quen mắt sao? Đó là vị tiểu thư thường xuyên ở chung chỗ với Lăng Vương điện hạ, hình như gọi là Vân gì đấy..."

      "Gì---- là nàng? Nàng tại, tại..."

      "Ai, chết thảm, sợ rằng cổ cũng bị kẹp ..."

      "Trời ạ, đây rốt cuộc là ai làm, chẳng lẽ sợ bị liên luỵ cửu tộc sao?"

      "Xuỵt! giọng chút, chừng hung thủ vẫn còn ở nơi này đấy!"

      Mọi người thấp giọng nghị luận, thanh tuy , mỗi người câu tuy lộn xộn, nhưng Quân Lam Tuyết câu cũng nghe được.

      Từ sau khi trở về từ Lăng Vương phủ nàng liền nhờ Vũ Thú Kình sai người đưa đến thông tin về Vân Ly, tại nàng rất ràng tầm quan trọng của Vân Ly đối với Tô Lăng Trạch.

      Nữ ngoại tôn duy nhất của lão thái thái.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nếu nàng chết rồi, đối với Tô Lăng Trạch mà , đả kích này lớn đến thế nào?

      Quân Lam Tuyết mím môi, vừa định đỡ Vân Ly dậy, cừa kia lại chậm rãi mở ra, phía sau cửa, tuấn nhan dần lộ ra.

      có ngũ quan cực kỳ xuất sắc, mi khẽ nhếch mang theo mấy phần lãnh ý đặc biệt, khiến cho người ta chỉ nhìn cái, liền cảm thấy lạnh nhạt, cặp mắt kia ngày thường đều trông như gió lạnh, lúc nào tản ra ý lạnh, giờ đây lại như mảnh tro tàn chút dao động mờ mịt.

      "Tô Lăng Trạch..." Nàng theo bản năng gọi câu, Tô Lăng Trạch lại phảng phất như nghe được, chậm rãi ngồi xuống, nhàng khép lại cặp mắt Vân Ly lưu lại lần cuối thế gian.

      trầm mặc cầm cánh tay Vân Ly, vùng vẫy mấy lượt, cơ hồ là dùng hết tất cả sức lực người, lảo đảo đứng lên.

      "..." Quân Lam Tuyết vội vàng đỡ , vừa chạm tay vào lại là mảnh lạnh như băng, lúc này nàng mới nhìn thấy, người Tô Lăng Trạch dính đầy máu.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?

      Vân Ly chết, Tô Lăng Trạch bị thương, cả Vương Phủ biến thành biển lửa, những thứ này, rốt cuộc là ai làm?

      Nhìn bộ dáng này của Tô Lăng Trạch, tâm Quân Lam Tuyết bị bóp chặt, có phải, thời điểm năm ấy lão thái hậu chết, cũng là như vậy, sầu muộn lên tiếng mà đem tất cả bi thương chôn vòa đáy lòng?

      ai xử lý những thi thể kia, tất cả mọi người đều chỉ tới lui vội vàng cứu hỏa, dân chúng vây xem ở bên ngoài vừa thấy đại môn mở ra, lập tức vọt vào.

      "Mau! Mọi người mau giúp cứu hỏa tay!"

      Bên này lộn xộn, ở bên kia, Tô Lăng Trạch ôm thi thể Vân Ly, chậm rãi rời .

      Quân Lam Tuyết lo lắng, ngay lập tức vội vàng đuổi theo, cũng hỏi thêm gì, chỉ chậm rãi theo bên cạnh , trong lòng vẫn tự hỏi tối nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Dọc theo đường , Tô Lăng Trạch vẫn gì, ôm Vân Ly, trong sơn đạo đen nhánh, vòng qua khu rừng dành riêng cho săn bắn của hoàng thất, trực tiếp ra khỏi thành.

      Đêm tối hơn, môi Tô Lăng Trạch trắng bệch, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới khiến cho bước chân khẽ run, lại như cũ chưa từng dừng bước.

      Lòng bàn tay Quân Lam Tuyết càng nắm chặt, nàng mím môi, khắc chế mong muốn muốn gọi dừng lại, chậm rãi theo trong sơn đạo hoang vu.

      Rốt cuộc muốn đâu? Muốn đưa thi thể Vân Ly đâu?

      Nàng muốn ngăn Tô Lăng Trạch lại mà với , trước hết phải xử lý vết thương người tốt, cứ như vậy mà , vết thương nặng cũng vì mất máu quá nhiều mà chết, huống chi thân thể bây giờ có rất nhiều di chứng, vậy mà mỗi khi nhìn thấy cặp mắt mờ mịt kia, nàng lại mềm lòng.

      Nàng có tình cảm khắc sâu như , đối với cái chết của Vân Ly, mặc dù nàng có tiếc hận, mặc dù có thương cảm, có buồn bã, nhưng lại đau khổ.

      Nhưng khác, nhìn Vân Ly trưởng thành, từ được thương, nếu như hôm nay người chết là hoàng tử, Tô Lăng Trạch còn thống khổ như vậy, nhưng người chết lại là Vân Ly mà quý trọng nhất.

      Vì vậy, nàng chỉ có thể nhịn, tiếp tục nhịn.

      Đường núi còn gập ghềnh, con đường dưới chân trở nên rộng hơn quân, Quân Lam Tuyết cũng bước theo bên người , trước mắt chợt được khai sáng.

      Nơi này là ngôi chùa rộng lớn, đại môn to lớn là dòng chữ to lớn mà tang thương---- Khai Nguyên tự.

      Ước chừng canh giờ đường, lúc đến Khai Nguyên tự là giờ Tý, máu tươi đường, Tô Lăng Trạch rốt cuộc cũng chịu được, ôm thân thể của Vân Ly ngồi xổm Phật thiền trước mặt Phật tổ, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

      Giờ phút này, lại chậm rãi cười .

      "Ly nhi." cúi đầu, mỉm cười nhìn Vân Ly.

      "Đầu hương năm nay, lại là chúng ta cướp được đầu tiên."

      Chóp mũi Quân Lam Tuyết đau xót, suýt nữa rơi lệ.


      A Cửu viết:
      Nếu nàng chết rồi, đối với Tô Lăng Trạch mà , đả kích này lớn đến thế nào?

      Quân Lam Tuyết mím môi, vừa định đỡ Vân Ly dậy, cừa kia lại chậm rãi mở ra, phía sau cửa, tuấn nhan dần lộ ra.



      Lặng ...
      Khuyến cáo, chương này... chuẩn bị có thịt nhá ^^

      Chương 58: Hoan ái

      Ánh mặt trời rạng đông dần xuyên thấu tầng mây.

      Tô Lăng Trạch từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra.

      Nơi này là căn nhà gỗ , quay đầu, thấy Quân Lam Tuyết ngồi ở mép giường.

      "Tỉnh?" Quân Lam Tuyết để ngân châm trong tay xuống, chậm rãi : "Ngươi bất tỉnh đêm, Vân Ly để cho Mạc Ninh mang về, giờ ngươi cảm thấy thế nào."

      ra Tô Lăng Trạng bị thương cũng nặng, chẳng qua là dưới đả kích to lớn có chút kiệt sức, ngủ mê man đêm, ràng khôi phục tình trạng.

      Mắt Tô Lăng Trạch u ám, nhàn nhạt 'ừ' tiếng, sau đó nhắm mắt lại, chuyện, biết nghĩ gì.

      Quân Lam Tuyết thấy như vậy, cũng quây nhiễu, chẳng qua là đứng dậy, đến phòng bếp.

      Căn nhà này là ngôi nhà gỗ bên ngoài Khai Nguyên tự, nghe trước kia là do vị đại sư tu thành đại quả cư ngụ, bên trong đầy đủ mọi vật.

      Thuốc trong phòng bếp nấu xong, nàng cẩn thận đổ ra chén, bưng đến trước giường, liếc mắt nhìn Tô Lăng Trạch nhắm mắt dưỡng thần: "Mặc dù ta biết thương thế của ngươi nặng, nhưng thuốc vẫn phải uống."

      Tô Lăng Trạch khẽ mở mắt ra, lẳng lặng nhìn nàng lát.

      Quân Lam Tuyết bất động, cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn , trong mắt tràn đầy kiên quyết.

      hồi lâu sau, Tô Lăng Trạch mới từ từ ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc kia, uống từng ngụm.

      khắc kia, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Quân Lam Tuyết, giọng khàn khàn: "Ngươi biết, vì sao Ly nhi lại muốn đến Khai Nguyên tự ?"

      Quân Lam Tuyết sửng sốt, tự chủ được lại cảm thấy lạnh lẽo từ trong tim: "... biết."

      Tô Lăng Tạch hờ hững gật đầu cái, gì nữa, lần nữa cúi đầu, uống nốt chỗ nước thuốc còn lại trong chén.

      như vậy, làm cho Quân Lam Tuyết cảm thấy xa lạ, rồi lại kiềm chế được trái tim co rút đau đớn.

      Uống thuốc xong, đưa chén đến chỗ nàng, lúc này, Quân Lam Tuyết mới phát , tay trái của , quả thiếu mất ngón tay.

      Nàng kinh ngạc nhìn nơi ngón tay bị cắt đứt, nhận lại chén, mắt khẽ run.

      Tô Lăng Trạch nhìn theo tầm mắt của nàng rơi vòa tay của mình, ánh mắt nhàn nhạt, mặt có biểu tình.

      "Tô Lăng Trạch."

      Hồi lâu, nàng phun ra hơi, tựa như loại quyết định, : "Bốn năm trước, lúc ta còn là nô tài tam đẳng ở Lăng Vương phủ, lúc gặp người đeo mặt nạ đó ở thiện phòng chính là ngươi."

      "Phải."

      Nghe vậy, mặt Quân Lam Tuyết, đột nhiên mất hết tất cả thần sắc, nhất thời trở nên trầm mặt, nàng từ từ, nắm chặt hai tay thành quyền.

      Trầm mặc.

      bàn tay nhàng đưa tới, lỏng bàn tay nắm chặt thành quyền của nàng, Tô Lăng Trạch nhàng thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực.

      "Tiểu nô tài... ta rồi, ngươi là của ta."

      Như vậy, cưng chiều nàng, trợ giúp nàng, cũng là chuyện đương nhiên.

      Nếu như phải phụ hoàng danh nghĩa của ra tay đến như vậy, giữa và nàng, có nhiều chuyện phát sinh như vậy.

      Quân Lam Tuyết cắn chặt môi, lên tiếng.

      Tô Lăng Trạch nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, do dự lát, nhàng buông nàng ra.

      "Ta muốn trở về lăng Vương Phủ chuyến."

      Đích thân đốt lửa Lăng Vương phủ, giờ phút này, biết nơi đó biến thành dạng gì.

      hề nhắc đến Vân Ly nữa.

      Phảng phất như chôn sâu việc này, lại phảng phất như trốn tránh.

      Quân Lam Tuyết vẫn trầm mặc, lúc cũng sắp sửa xoay người, đột nhiên đưa tay kéo lại.

      Trong nhà gỗ có mùi mốc meo nhàn nhạt, trong lòng Tô Lăng Trạch chấn động, vừa nghiêng người, liền bị nàng kéo xuống, nửa quỳ ở mép giường, cúi đầu nhìn nàng: "Tiểu... Quân nhi, thế nào?"

      Lần đầu tiên nghe kêu tên của mình.

      Quân Lam Tuyết trả lời, lại đem môi của nàng áp lên, rơi vào môi của , lần đầu tiên chủ động hôn , động tác có chút vụng về, lại mang theo hương vị mềm ngọt, mị hoặc dụ người đến từ trong thân thể.

      Tô Lăng Trạch bất động trong chốc lát, đại não trống trong nháy mắt, nhưng chỉ là chốc lát liền phục hồi tinh thần, cúi người ôm nàng, thấp giọng hỏi: "Tiểu nô tài?"

      "... Ừ." Quân Lam Tuyết mơ hồ đáp tiếng, hai tay vẫn buông ra như cũ, cả người như con mèo rúc trong người của .

      Hai người mặc dù có mấy lần ôm hôn nhau, nhưng tư thế triền miên như thế vẫn là lần đầu tiên, Tô Lăng Trạch vừa vừa độ tuổi nam tử hán, trong ngực lại là người thương , vẫn có khát vọng, lâu sau hô hấp liền có chút ổn, dần thở gấp.

      Quân Lam Tuyết đột nhiên lấy mặt nạ mặt xuống, lộ ra diện mạo vốn có.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Để đảm bảo miếng thịt của mọi người được nguyên vẹn, mình cố ý ngắt rất nghệ thuật đấy, khuyến mãi chương dài thêm luôn. Cố gắng thưởng thức trước khi nó ngược lại nhá ^^. Mà công nhận tâm hồn trong sáng của mình bị đầu độc khi edit chương này @@!!!


      Nhìn dung nhan phảng phất rất lâu chưa gặp kia, tâm Tô Lăng Trạch, khẽ nhộn nhạo.

      Quân Lam Tuyết ghé môi sát lại, lần này, Tô Lăng Trạch hề chần chừ chuyển bị động thành chủ động, liếm mút đôi môi của nàng, nàng phản kháng, mà càng trở nên mềm mại trong ngực của , nhuyễn hương mỏng manh như đồ chơi gốm sứ của trẻ con.

      Tô Lăng Trạch chẳng biết lúc nào đè ở người nàng, vững vàng quấn lấy nàng, tinh tế hôn, từng chút thưởng thức tinh tế của nàng.

      Nàng run rẩy, có chút hoảng sợ, sau khi quay mặt né tránh, nụ hôn của liền rơi vào vành tai của nàng, thân thể khỏi trở nên cứng ngắc mấy phần.

      Nàng thử dùng sức đẩy sức nặng người, chẳng qua thân thể vừa động, lập tức than tiếng, thở gấp đem mặt chôn vào hõm cổ của nàng, cảm giác được thân thể có biến hóa, Quân Lam Tuyết nhất thời có chút luống cuống, mơ hồ mang theo vài phần hốt hoảng.

      "Quân nhi..." Tô Lăng Trạch khẽ gọi thấp: "Ngươi cố ý?"

      Quân Lam Tuyết vừa nhàn nhạt 'Ừ' tiếng, nhưng cũng xác nhận suy đoán trong lòng , nàng xác thực là chủ động muốn thân cận với .

      Mắt của , sáng hơn mấy phần, trong tâm trước là kinh sợ sau lại là mừng rỡ, bỗng chốc mềm mại.

      Đầu ngón tay di chuyển đến thắt lưng bên sườn của nàng, trường bào vô thanh vô tức rơi xuống, nàng mặc chiếc trường bào rộng lớn, cởi ra rất dễ dàng.

      Toàn thân Quân Lam Tuyết cứng ngắc, muốn ngăn cản, áo quần đơn bạc đến đáng thương, ràng còn chưa cảm thấy gì, nhàng rơi xuống đất.

      cúi xuống hôn lên mặt nàng, đổi lại nàng vẫn còn khẽ run rẩy, còn chưa hồi thần, trước mắt trở nên tối sầm thân thể nặng nề, dịu dàng đè lên.

      Nhìn thấy xiêm y của vẫn gọn gàng chỉnh tề, Quân Lam Tuyết khẽ chau mày, cam lòng yếu thế liền cởi y phục của , Tô Lăng Trạch hừ tiếng, trong con ngươi lóe lên tia sáng nóng bỏng khác thường: "Tiểu nô tài, đây là ngươi châm ngòi, vô luận như thế nào, ta cũng cho phép ngươi trốn tránh."

      đợi quá lâu, hơn cả ngàn lần cả ngày lẫn đêm, quá lâu.

      Quân Lam Tuyết vòng tay qua cổ của , đem mặt vùi vào trong thân thể của , mang theo hô hấp thơm ngát nhàn nhạt say lòng người, thanh mê người: " xin lỗi..."

      xin lỗi.

      cách nào để cho người lời cam kết.

      Hơn nữa... Cũng có cách nào ở gần ngươi.

      Như vậy, cứ như vậy .

      Tô Lăng Trạch trút xiêm áo, ở dưới chân chất thành đống mềm mại, thân thể lộ ra che đậy, Quân Lam Tuyết hí nửa mắt nhìn , gương mặt đẹp sớm ửng đỏ, nam nhân này sao đến cả vóc người cũng tốt như vậy? sợ trời đố kị sao?

      Dĩ nhiên, nếu như bỏ những vết thương chướng mắt kia qua bên, vậy càng tốt hơn.

      Ý niệm của nàng còn chưa chuyển, Tô Lăng Trạch dán lên, nụ hôn của còn kèm theo chút gặm nhấm, từng chút rơi vào người nàng, thân thể của nàng khé run, ý thức hỗn loạn, nàng theo bản năng đẩy thân thể về sát , bị khích lệ, thân thể cũng khẽ run, dục vọng mãnh liệt như đại dương muốn thoát ra, vậy mà vẫn luôn dịu dàng từ đầu đến cuối, cho dù ý nghĩ có bị thiêu đốt trong biển lửa, vẫn muốn kinh động đến ái tình mà vất vả mới có được.

      Quân Lam Tuyết khẽ thấp giọng rên rỉ, dưới nụ hôn dịu dàng vô hạn của , hành phúc thể nào cảm thụ bằng lời, ngón tay bấm sâu vào da thịt của , khát vọng của nóng bỏng như nham thạch vô cùng chân .

      Tô Lăng Trạch khẽ ho tiếng, vững vàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của nàng, kéo nàng đến gần mình, cố định lại, thừa nhận thân mật của hai người, để cho thân thể kết hợp gần nhau hơn, da thịt ma sát cùng nhau làm dấy lên ngọn lửa mới, ôm chặt lấy nàng, khẽ thở dốc bên tai nàng: "Tiểu nô tài, ta ngươi."

      Quân Lam Tuyết ngẩn ra.

      Chữ ấy, vẫn là ra trước.

      Nàng mơ màng mở mắt, tựa hồ muốn cái gì, sau khắc thân thể cứng đờ, phía dưới hạ thân truyền đến trận đau đớn nóng bỏng, máu xử nữ đỏ tươi từ bên dưới, giống như lạc hồng bị nhuộm đỏ bừng, càm giác đau đớn ấy tựa hồ với nàng điều gì, nước mắt lập tức rơi xuống.

      Bắt đầu từ bây giờ, nàng đem mình giao cho .

      Tô Lăng Trạch, đây là ta thiếu ngươi, đây cũng là, ta ngươi.

      cuộc hoan ái phần chân tình, là thứ lớn nhất mà nàng có thể hồi báo, trừ điều đó ra, nàng có cách nào cho thêm bất cứ hy vọng cùng mong đợi gì.

      Như vậy, chỉ có thể để cho hai người mãi mãi hợp nhất, tựa như thương hải lang sơn, vĩnh viễn bất diệt.

      Thiên địa vi bàn, vạn dân vi kỳ, sau ngày hôm nay, nàng vẫn là Quân Lam Tuyết, vẫn là Tô Lăng Trạch, giữa bọn họ vĩnh viễn luôn mang theo trở ngại sâu, thù nước hận nhà, ngăn cách như sơn thủy.

      Từ lúc ban đầu ngượng ngùng đến cuối cùng phóng túng, nàng ném hết thảy để kết hợp cùng , bao nhiêu, mặc sức phóng khoáng bấy nhiêu.


      "Tiểu nô tài... Quân nhi..."

      Trong mơ màng khé gọi tên của nàng, liều lĩnh hoan ái, cuối cùng kết thúc dưới cây ngân châm nho của nàng.

      Quân Lam Tuyết nhìn Tô Lăng Trạch thân mật ôm lấy mình, khé thở dài, chậm rãi thu lại ngân châm ót .

      Khó trách người khác , tình nhân tựa như độc dược.

      kẻ khôn khéo như , vẫn có chút phòng bị nào sao.

      Quân Lam Tuyết yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn thiếp , cho đến hồi lâu sau, mới nhàng đứng dậy mặc quần áo.

      Vừa bước chân xuống đất, dưới chân bủn rủn khiến cho nàng đỏ mặt, kết quả của túng dục, chân còn sức...

      Ăn no mặc ấm sinh dâm dục, ban ngày phóng túng quả nhiên là chuyện thể làm!

      Mặc xong y phục, hai tay khẽ hợp lại trong tay áo, đôi môi đỏ thắm lại lên nụ cười khổ, Tô Lăng Trạch, hẹn... gặp lại.

      Sau khi cười khổ, Quân Lam Tuyết lưu luyến nhìn cái, thở dài hơi, sau đó, trực tiếp rời .


      Nhưng nàng hề biết, sau khi nàng rời , bóng dáng cao lớn đứng cạnh cửa sổ, cẩm bào nhuốm máu màu xanh nhạt, trắng hồng xen lẫn tạo thành bức tranh phong cảnh núi rừng, mắt nhìn về phương xa, cứ nhìn lâu, từ khi trời còn đầy nắng đến khi trời chiều nhuộm hồng, thân thể của cũng chưa từng động đậy.

      Sơn hà xa tịch, lấm tấm hồng trần.

      Dường như hòa thành thể với vạn vật, giống như tượng đá vĩnh hằng, bao giờ sụp đổ.

      Mặt trời lặn phía tây, ánh nắng chiều trải rộng cả ngọn núi, cao xa mà tươi đẹp. thấy được sắc màu đẹp đẽ nhất trong thiên hạ, thấy được núi sông tráng lệ trong thiên địa, lại duy chỉ thấy được tấm lòng kiên cường cố thủ của giai nhân.

      "Tiểu nô tài..."

      Tựa hồ như vạn năm trôi qua, lời ra rồi lại biến mất, thân thể tựa như tượng đá của cuối cùng cũng chuyển động, từ từ buông hạ mí mắt: "Nếu đây là thứ ngươi muốn, vậy liền như ngươi mong muốn ."

      Đình đài lâu các.

      Trong lê viên, Vệ Tác vùi đầu vào đống tin tình báo chất đầy, vừa ngẩng đầu nhìn Quân Lam Tuyết ngồi ở đối diện thưởng thức trà: "Tiểu Ly tử, ngươi còn có thể như vậy sao? Ta ở chỗ này mệt mỏi chết được, ngươi lại nhàn rỗi đây đó!"

      Sớm biết ở lại phải làm chuyện khổ sai như vậy, nên cùng Kim Nhất Tử và Long Trạch hiên, thất sách, thất sách a.

      Quân Lam Tuyết nhàn nhạt vỗ cái: "Đây là cơ hội để ngươi rèn luyện cách chuyện, lắp, phải đổi."

      Vệ Tác né mình cực kì khinh bỉ, thở dài, tính toán chút, nên cãi vã với nữ nhân này, người thua nhất định là mình, tâm hồn bị tổn thương sâu sắc, muốn lại tự tay gây thêm vết sẹo nữa, thể làm gì khác hơn là về chính : "Ta xem hồi lâu, lại vẫn hiểu, dù ở đây viết huyền thiết ám vệ là do hoàng đế tiền triều thành lập, nhưng, tại ám vệ lại thuộc về Tĩnh Uyên đế, chúng ta lấy được những tin tình báo này có lợi gì?"

      Quân Lam Tuyết từ từ để ly rượu trong tay xuống, giương mắt nhìn , ánh mắt trong suốt như nước hồ nhộn nhạo: "Ta hỏi ngươi, những tin tình báo này cùng có điểm giống nhau, là cái gì?"

      "Điểm giống nhau?" Vệ Tác lật lại những tài liệu tình báo vừa mới xem qua, ánh mắt chợt lóe, mang theo nhiều nghi ngờ: "Điểm giống nhau duy nhất ở đây, chính là ám bộ do hoàng đế tiền triều thành lập, bên trong có tứ ty ngũ bộ sáu mươi hai lệnh, tổng cộng có hơn ba ngàn người, nhưng, cái này đối với những người có chút hiểu biết với nội tình ám bộ đều biết a."

      "Như vậy ta hỏi ngươi lần nữa, ám bộ có cái gì đặc biệt?" Quân Lam Tuyết tiếp tục hỏi.

      "Huyền thiết ám bộ trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, lúc cần thiết, trừ lệnh hoàng đế ra, có thể nghe theo bất kì thành viên nào của hoàng thất."

      "Đúng, chính là điểm này." Quân Lam Tuyết giải thích: "Năm đó hoàng đế tiền triều lúc tại vị có đưa ra mệnh lệnh như vậy, huyền thiết ám vệ nhận lệnh nhận người, bọn họ chỉ nhận thức kim bài lệnh, sau khi tiên hoàng chết, kim bài lệnh này tự nhiên rơi vào trong tay lão thái hậu, mà Tĩnh Uyên đế chẳng qua chỉ là người có chút huyết thống hoàng thất nào mà lão thái hậu mang về từ nhân gian, ngươi cảm thấy lão thái hậu đem giao kim bài lệnh cho Tĩnh Uyên đế sao?"

      Mắt Vệ Tác sáng lên: "Cho nên ý của ngươi là, kim bài lệnh kia ở tay Tô Lăng Trạch?"

      " sai. Tô Lăng Trạch là ngoại tôn của lão thái hậu, những hoàng tử khác cùng lão thái hậu đều có quan hệ máu mủ, cho nên lệnh bài khẳng định là ở trong tay Tô Lăng Trạch, bất quá chỉ là Tĩnh Uyên đế cho rằng vẫn nắm huyền thiết ám bộ trong tay, ngay cả Thất hoàng tử kia cũng ngây ngốc cho là nắm được huyền thiết ám bộ từ trong tay Tĩnh Uyên đế, nhưng ra bọn đều bị Tô Lăng trạch đùa bỡn."

      "Vậy... Ngươi muốn làm thế nào?"

      Quân Lam Tuyết uống cạn ly trà trong tay, giọng có chút điềm nhiên: "Đêm qua Thất hoàng tử đem toàn bộ hộ vệ Hoàng Thành thay thế thành huyền thiết ám vệ, đoán chừng tối nay động thủ, phải là muốn ép bức sao? Đến lúc đó Hách Liên Diệc nhất định cũng có mặt."

      Hách Liên Diệc.

      Năm đó ở trong lao, cha cũng cho nàng biết mẹ chết thế nào.

      Nàng tốn ít thời gian, mới ép hỏi ra chân chính từ trong miệng Tô Mạc Thiên.

      Sau khi biết được Tô Lăng Trạch chính là người đó Thiên Sơn, nàng liền loại bỏ khả năng là do Tô Lăng Trạch làm, bởi vì lúc ấy Thiên Sơn, thể nào xuất ở nơi đó.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Như vậy chắc chắn là có người giả trang .

      Mà Hách Liên Diệc cũng là người hay cải trang thành Tô Lăng Trạch, cũng chính là , chính tay mở cơ quan, khiến mẹ nàng chết oan uổng!

      Bất quá Tô Lăng Trạch đem Hách Liên Diệc giấu quá sâu, nếu phải từ trong miệng Tô Mạc Thiên biết được thân phận của Hách Liên Diệc, nàng sợ rằng còn phải mất chút công phu thời gian.

      Tô Lăng Trạch tựa hồ rất coi trọng Hách Liên Diệc, gần hai năm, càng thêm thầm nâng đỡ Hách Liên Diệc trở thành thống lĩnh huyền thiết ám vệ, lần này Thất hoàng tử bức vua thoái vị, theo lý thuyết Hách Liên Diệc cũng thể có mặt.

      "Ngươi muốn vào cung?" Nghe lời của Quân Lam Tuyết, Vệ Tác hơi giật mình, vội vàng : "Ta với ngươi, nơi đó quá nguy hiểm."

      Kim Nhất Tử cùng Long Trạch Hiên vừa trở về nghe thấy lời của Vệ Tác, cũng vội vàng bày tỏ ý muốn cùng: "Các ngươi yên tâm, ta có việc gì, đây đối với chúng ta mà cơ hội lớn, ta luôn mưu tính để tìm được cơ hội này, ngờ Tô Chỉ Trần lại tạo ra giúp ta."

      " được, ta nhất định phải cùng với ngươi, ta am hiểu ngụy trang." Vệ Tác thành .

      "Còn ta nữa, trong ba người võ công của ta là cao nhất, ta bảo vệ Tiểu Ly." Long Trạch Hiên chịu thua kém, vội vàng .

      "Võ công của ngươi lợi hại, nhưng đến thuật thân, các ngươi ái sánh bằng ta, phải là ta cùng Tiểu Ly!" Kim Nhất Tử vội vàng cất nén vàng cầm trong tay, tiến tới .

      "." Quân Lam Tuyết lắc đầu: "Các ngươi cần phải , ta người là đủ rồi."

      Dừng chút, nàng lại thêm câu: "Đây là lệnh."

      Trong lòng ba người Vệ Tác nhất thời chất chứa vô vạn oán niệm, thầm nổi giận với Vũ Thú Kình, thái tử điện hạ rốt cuộc ủy thác bọn họ cho chủ nhân như thế nào a!

      Chỉ tiếc, Quân Lam Tuyết chút để ý đến oán niệm của bọn họ, sau nửa canh giời, nàng dịch dung xong, bộ phục sức của cung nữ, lặng lẽ vào cung.

      Dựa theo tất cả các con đường lớn nàng ghi nhớ, lấy chính điện làm trung tâm, thẳng về phía bên phải dọc theo Khánh Vân điện, trực tiếp hướng về phía nội cung, chợt, mùi hương nồng nặc truyền vào mũi, Quân Lam Tuyết khẽ hạ mi, biết có người đến từ hành lang, vội vàng nắm tay lại trước người, cúi đầu.

      "Tĩnh An công chúa ngài chậm chút, sắc trời ngày hôm nay rất xấu, ngài cẩn thận kẻo ngã, có cần nô tỳ đỡ người ?"

      Tiếng ngọc bội vang lên sau lưng, người áo đỏ ra từ khúc quanh, người nọ vừa vừa : " cần, bổn công chúa có thể nhìn được."

      Lúc này, chỉ cách mười bước chân, Quân Lam Tuyết cung kính cúi người: "Tham kiến Tĩnh An công chúa."

      Vị hôn thê của Tô Lăng Trạch này đối với nàng vẫn luôn là sấm bên tai, chỉ bất quá là muội hữu tình, lang vô ý...

      Hơn nữa Tô Lăng Trạch tỏ ý dứt khoát lấy nàng, nàng lại muốn xuất giá, là... quái thai.

      "Ừ." Tĩnh An công chúa chỉ nhàn nhạt liếc nàng cái, liền ngẩng cao đầu qua bên cạnh nàng.

      Quân Lam Tuyết vẫn nhúc nhích, trong đôi mắt rũ xuống có mấy phần lãnh ý.

      Tĩnh An công chúa ngang qua mấy bước, chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng: "Ngươi vào cung làm cung nữ lúc nào? Tại sao bổn công chúa lại thấy ngươi lại mắt như vậy/"

      Tĩnh An công chúa cúi người, tựa hồ là công chúa chuyện với nàng, là chuyện đáng kinh ngạc đến thế nào, vội vàng thụ sủng nhược kinh : "Bẩm công chúa, vào cung được hai tháng ạ."

      "À, ta nhớ rồi, hai tháng trước quả nhóm cung nữ tiến cung." Tĩnh An công chúa phất tay: "Ngươi làm việc ." Rồi thu tay về trước ngực.

      "Vâng, tạ công chúa." Quân Lam Tuyết thấp giọng lên tiếng, bình tĩnh rời .

      Sau lưng, Tĩnh An công chúa chậm rãi nhìn Quân Lam Tuyết rời , đột nhiên cười cái, mắt đẹp lạnh lẽo, khẽ bên tai tên thái giám: "Các ngươi trước , Bổn công chúa lát trở lại."

      Ánh mắt thái giám chợt lóe, gật đầu: "Nô tài ở phía trước chờ công chúa, công chúa cẩn thận."

      Tĩnh An công chúa gật đầu, khóe miệng cười lạnh, hoàn toàn giống với bộ dáng dịu dàng động lòng người trước mặt Tĩnh Uyên đế.

      Nhóm cung nữ tiến cung hai tháng trước? Vậy tất cả đều là nội ứng mà nàng tự mình chọn lựa, nàng cũng nhớ đến có người như vậy.
      Quân Lam Tuyết vừa rời khỏi hành lang, liền phát giác mình bị theo dõi, hơn nữa người theo dõi nàng võ công rất cao, nàng quay lưng định cố gắng người vào trong bụi rậm hoa cỏ, mượn núi giả cùng bụi rậm che giấu thân hình của mình, mới vừa cử động thân thể, người nọ sau lưng đột nhiên tăng tốc độ, thẳng hướng nàng mà đến.

      Ánh mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, xem ra là nàng vẫn còn xem thường người trong đế vương, nàng mơ hồ hiểu được vì sao Tô Lăng Trạch từng nhẫn như vậy, chỉ sợ là cũng phải đề phòng những thế lực nguồn gốc này .

      Chốc lát sau, đáy lòng Quân Lam Tuyết xoay chuyển hàng vạn ý nghĩ, trốn hay trốn? Nếu trốn sợ rằng ngay lập tức king động đến mai phục xung quanh, trốn, lẽ lại trơ mắt nhìn đối phương công kích mình.

      Nàng mơ hồ nhướng mày, khẽ suy tư, khóe mắt liếc về đầm nước ở bên cạnh, xem ra chỉ có thể nhờ vào cái đầm nước này.

      Đột nhiên nàng dừng buóc, Quân Lam Tuyết phía trước đột nhiên la lớn, dưới chân xiêu vẹo, 'ai nha' tiếng, rơi thẳng vào hồ nước lạnh như băng.

      "Á, cứu mạng a---- mau cứu ta---- cứu mạng!" Nàng hốt hoảng cầu cứu trong nước, nghe có vẻ cực kỳ yếu ớt.

      Tĩnh An công chúa vẫn nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, bất kể nàng là hay giả, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu để cho nàng nghi ngờ, như vậy nàng ta cũng cần sống nữa.

      Quân Lam Tuyết ở dưới nước càng đuối sức, cũng vừa vặn nhìn thấy Tĩnh An công chúa.

      Đáy lòng khẽ trầm xuống, lại là Tĩnh An công chúa.

      Quân Lam Tuyết chợt nhớ lại, năm đó bị công chúa mua hung thủ bắt cóc nàng, chẳng lẽ, chính là Tĩnh An công chúa này.

      tia ý lạnh xẹt qua trong mắt, xem ra suy đoán của nàng sai.

      Có oán báo oán, trong lòng Quân Lam Tuyết quyết định, sau đó để mặc thân thể từ từ chìm xuống đáy hồ, tiếng kêu cứu dần biến mất.

      Tĩnh An công chúa nhìn thấy người nọ từ từ chìm xuống đáy hồ, nàng đu tới bên hồ, cẩn thận quan sát chút, nữ nhân kia vẫn hề nổi lên, lúc này mới hài lòng hừ tiếng, xoay người, chuẩn bị rời .

      "Ào----"

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nước, Tĩnh An công chúa trong bụng cả kinh, dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó bắt được, đột nhiên kéo nàng xuống nước hồ lạnh như băng.

      Quân Lam Tuyết sau khắc kéo nàng xuống, lập tức khống chế hai tay của nàng ta, đem nàng ta đặt bên bờ, lạnh lùng hỏi: "Công Chúa điện hạ thân mến, ngươi vẫn còn nhớ tiểu nô tài cải nam trang ở Lăng Vương phủ năm đó, Quân Lam Tuyết chứ?"

      Tĩnh An công chúa bị sặc nước hồ đột nhiên run lên, nhìn Quân Lam Tuyết tựa như gặp phải quỷ: "Ngươi, ngươi, tại sao lại là ngươi! Quân gia các người phải chết hết rồi sao? Bệ hạ ràng..."

      Còn chưa xong, nàng vội vàng ngậm miệng lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết.

      Nghe vậy, tia sát ý lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Quân Lam Tuyết: " ra là, trong chuyện của Quân gia, còn có phần của ngươi."

      Chương 59:

      Trong mắt Tĩnh An công chúa có phần hốt hoảng: "Ngươi nhăng cuội gì đó, ta biết gì cả!"

      " biết!" Quân Lam Tuyết cười lạnh: "Vậy tại sao ngươi lại biết người Quân gia của ta đều chết sạch?"

      " Bổn công chúa có..." Tĩnh An công chúa cố gắng muốn thoát khỏi hiềm nghi, muốn giải thích, cách đó xa chợt truyền đến tiếng gọi.

      "Công Chúa Điện Hạ?"

      Là tiếng của thái giám theo bên người nàng.

      Mắt Tĩnh An công chúa sáng lên, muốn lớn tiếng gọi.

      Mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, lập tức che miệng của nàng, kéo nàng chìm xuống hồ.

      "Ưm!" Tĩnh An công chúa giãy giụa kịch liệt.

      Thoạt nhìn nàng nhu nhược, nhưng lại vô cũng hung hãn, thấy Quân Lam Tuyết kéo nàng từ từ chìm xuống hồ, nàng ta giãy dụa nữa, trực tiếp tháo trâm cài đầu xuống, hung hăng đâm về hướng Quân Lam Tuyết! Khí lực hơn người.


      A Cửu viết:
      Quân Lam Tuyết vừa rời khỏi hành lang, liền phát giác mình bị theo dõi, hơn nữa người theo dõi nàng võ công rất cao, nàng quay lưng định cố gắng người vào trong bụi rậm hoa cỏ, mượn núi giả cùn



      Thanks nàng
      Dưới hồ nước, nước bị khuấy động, tạo thành vòng sóng gợn mặt nước, sóng nước tạo thành từng vòng, đẹp sao tả xiết.

      Nhưng ai biết bên dưới làn sóng biếc ấy chứa biết bao sát cơ của mỹ nhân.

      Cảm giác hít thở thông dần dâng lên, nàng có cách nào bế khí quá lâu, Tĩnh An công chúa cũng như thế, giờ phút này vẫn chưa từ bỏ ý định ngoi lên mặt nước, chẳng qua là sức lực so với trước kia, yếu hơn ít.

      Quân Lam Tuyết để cho nàng ta được như ý, kéo lấy váy của nàng, dùng sức kéo xuống đáy hồ, Tĩnh An công chúa luống cuống chân tay muốn đẩy Quân Lam Tuyết ra, nhưng đều vô dụng vì lực đạo quá lớn, mà nàng ta từ nãy đến giờ vẫn có cách nào thở được khí lực càng lúc càng yếu .

      Hai chân tựa hồ bị thứ gì đó ở đáy hồ cuốn lấy, Tĩnh An công chúa giãy dụa dần trở nên yếu ớt.

      Quân Lam Tuyết thoáng thở phào nhõm, nén được cảm giác lo lắng, mắt thấy Tĩnh An công chúa còn sức lực giãy dụa, nàng liền xoay người, bơi lên bờ.

      Cũng vào lúc này.

      Dường như cảm thấy ngày hôm nay tựa hồ khó thoát khỏi cái chết, Tĩnh An công chúa đột nhiên nảy sinh ý nghĩ phản kháng ác độc, hung hăng nắm lấy tóc Quân Lam Tuyết, chút buông tay, muốn cùng nàng chìm xuống đáy hồ này, đồng vu quy tận.

      người khi còn để ý đến sống chết, lực đạo phản kháng trước khi chết lại vô cùng lớn.

      Quân Lam Tuyết cả kinh trong lòng, lúc này ngay cả nàng dù có thể đình khí cũng chịu nổi, nếu như Tĩnh An buông tay, hôm nay các nàng cùng chết ở chỗ này.

      Nghĩ tới đây, Quân Lam Tuyết đột nhiên rút thủy chủ ở bên hông ra, hai lời, dùng sức vung về phía tóc của mình.

      Tóc đen dài bị cắt đứt, Quân Lam Tuyết cảm thấy thân thể được buông lỏng, nhanh chóng bơi về phía bờ.

      Mà lúc này, Tĩnh An công chúa mất toàn bộ sức lực, mắt trở nên dữ tơn, cam lòng nhìn bóng người càng ngày càng xa dần, sắc mặt hung ác, chết nhắm mắt.

      Vừa ngước đầu ra khỏi mặt hồ, chỉ kịp thở hơi, Quân Lam Tuyết lại vội vàng lặn xuống hồ nước.

      "Công chúa đâu? Có tìm thấy công chúa ?"

      Bên cạnh núi giả, mấy tên thái giám cùng cung nữ cuống quít tìm người.

      "Chia ra mà tìm, các ngươi hướng bên này, những người còn lại theo ta về hướng bên này, mau!"

      Tiếng bước chân càng ngày càng xa, cho đến khi xác định xung quanh có người nào khác, Quân Lam Tuyết mới chui ra khỏi mặt nước, thở hổn hển từng ngụm.

      Trâm cài đâm vào bắp đùi, cắm vào sâu bên trong, lại ngâm ở trong nước hồ lạnh như băng, đau đớn dữ dội.

      Trong lòng thầm tức giận, nàng đối với Tĩnh An, còn quá sơ suất.

      Xoay người lại liếc mắt nhìn về phía hồ nước lạnh như băng, chút nào đồng tình, chút nào hối hận.

      Tĩnh An công chúa từng muốn bắt cóc nàng, tại lại muốn giết nàng, hôm nay chết, nàng cảm thấy vô cùng nhõm.

      Ít nhất sau này, ít kẻ muốn lấy mạng của mình.

      Ngay vào lúc này, dưới đáy hồ tựa như có thứ gì vòng qua hông của nàng, vật kia nặng nề mà lạnh như băng, Quân Lam Tuyết ngẩn ra, vội vàng xoay người lại nhìn, hòn núi giả trong hồ nước có quấn sợi xích sắt, quân chặt đá, đầu kia còn dẫn đâu đó.

      Hồ này làm sao lại có xích sắt?

      Khó trách Tĩnh An công chúa lại đột nhiên bị thứ gì đó chế trụ, ra chính là do sợi xích này, đáy lòng Quân Lam Tuyết chợt lạnh lẽo, nhìn về hướng xích sắt này dẫn đến, chẳng lẽ... nơi này có mật thất?

      Nghĩ đến khả năng này, Quân Lam Tuyết khẽ do dự, quyết định xuống đáy hồ xem xét, đầu kia của xích sắt này rốt cuộc dẫn đến đâu. Nàng thúc giục nội lực để xua cái lạnh lẽo của hồ nước, bơi về hướng ngược lại, rốt cuộc khi đến cửa động đen sâu, ngừng lại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nàng chẳng qua chỉ ngừng chút, sau đó chút do dự bơi đến hắc động kia.

      cánh cửa bằng đá cổ xưa chắn trước mặt nàng, cửa đá phủ đầy rêu xanh, tựa hồ dùng để ngăn trở nước hồ, nàng tìm trong chốc lát, lục lọi tìm được thứ tương tự như cơ quan.

      Cửa mở ra, chợt kiếm quan từ trong hắc động lên, còn có cả trường thương thẳng tắp vọt vào từ phía sau cửa, đánh thẳng vào mặt nàng!

      Quân Lam Tuyết sớm có chuẩn bị, theo trực giác lui về phía sau, lăn mình vào trong khe cửa vừa mới mở ra, nước hồ lạnh như băng, đâm vào hốc mắt khiến nàng đau buốt, cũng may qua được cửa này, bên trong có nước hồ lạnh như băng, mà là ám đạo sâu.

      Quân Lam Tuyết dùng nội lực hong khô y phục, đem mái tóc xõa tán loạn cột vào phía sau ót, nàng sờ tóc mình, còn dài như trước kia.

      Bất quá...

      Tóc dài đổi mạng, đáng giá.

      Nàng chuẩn bị nắm lấy thời gian mà điều tra xem trong này rốt cuộc là có bí mật gì, vừa cất bước, trong nháy mắt gian vốn đen tối u ám chợt sáng hẳn lên.

      Trong nháy mắt ánh sáng khiến nàng chói mắt, Quân Lam Tuyết ngay lập tức tránh người sang bên, chăm chú nhìn về nơi phát ra ánh sáng.

      Nơi này có người!

      Nàng lập tức cảnh giác toàn thân, chẳng lẽ bị phát rồi.

      Từ phía có ánh sáng, loạt tiếng bước chân chậm rãi vang lên, trầm ổn, có lực, nặng nề vang lên trong lòng của Quân Lam Tuyết, tiếng bước chân càng gần thêm bước, lòng của nàng càng thắt chặt hơn, vào thời điểm này, địch trong tối ta ngoài sáng, là thời khắc nguy hiểm nhất, nàng dám có chút khinh thường.

      lúc cảnh giác, bóng người từ từ ra ngay trước mắt, gương mặt tuấn lãng trác tuyệt ra, ánh mắt tựa như hồ nước cổ xưa sâu thẳm mà trong suốt, bên mép là nụ cười trong trẻo nhưng thiếu phần lạnh lẽo, khiến người ta liên tưởng đến vùng sông núi tuyết đọng quanh năm ở nơi cùng cực, ánh mắt đen trầm sâu thẳm, trong trẻo nhưng lạnh lùng thấu đáo, ở nơi giao hòa trong trẻo cùng u, lại lóe lên những tia lửa sáng bừng.

      Quân Lam Tuyết thoáng chốc ngây dại.

      "Vô Nham?" Cơ hồ là theo bản năng, nàng gọi tên của người kia.

      Phía trước, Khúc Vô Nham đem ánh nến cầm trong tay dừng lại trước mặt, trong mắt ánh lên tia mừng rỡ.

      "Tuyết Nhi..."

      Giọng này, quên, là giọng của Tuyết Nhi!

      sải bước tiến tới trước mặt người thoạt nhìn vô cùng xa lạ, vậy mà ánh mắt lại vô cùng tinh tường: "Tuyết Nhi, ngươi là Tuyết Nhi?"

      Quân Lam Tuyết sau khi kêu tiếng liền hối hận, đáng ra nàng nên kêu tên .

      nghĩ tới việc gặp ở đây, khiến nàng quá mức kinh ngạc, quên mất ý định ban đầu, thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ : "...Là ta, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Khúc Vô Nham trả lời, mà lại thổi tắt nến ở trong tay.

      "Tại sao..." Trong lúc nhất thời, cả mật đạo trở nên vô cùng tối, Quân Lam Tuyết cảm thấy kỳ quái muốn hỏi tại sao, trước mặt nàng càng tối hơn mấy phần vì bóng đen nhích lại gần.

      Sau khắc, cả người nàng rơi vào lòng ngực ấm áp.

      "Tuyết Nhi, những năm này... Những năm này ngươi đâu?"

      Tại sao có thể nhẫn tâm chút tin tức gì cho , để cho lang thang khắp chân trời góc biển tìm nàng chứ?

      Nghe được những lời này của Khúc Vô Nham, tâm Quân Lam Tuyết nhất thời dao động, bất đắc dĩ : "Ta luôn ở tại kinh thành, Qúy Ly chính là ta, ta chính là Qúy Ly."

      "Qúy Ly?" Khúc Vô Nham tự lẩm bẩm.

      Qúy Ly... ra là như vậy, khó trách như thế.

      Nàng đại nạn chết, tất cả mọi người đều cho rằng nàng chạy càng xa càng tốt, tìm địa phương ai biết đến mà sinh con dưỡng cái.
      Nhưng nghĩ đến nàng nơi nào cũng , vẫn sống ở kinh đô như cũ, nàng chẳng những thèm để ý đến hành vi, ngược lại còn mở tửu lâu trong kinh đô để sinh sống.

      Khách điếm, tửu lâu, địa phương long xà hỗn hợp bậc này, cũng là nơi dễ dàng có được tin tức tình báo nhất.

      Vì vậy mỗi khi hoài nghi thân phận Qúy Ly này, nàng luôn có thể nhanh hơn bước che giấu.

      ra là nàng...

      Khúc Vô Nham vừa giận vừa biết làm thế nào: "Tại sao, gặp ta?"

      Hai người ràng đều ở kinh đô, nàng lại nhẫn tâm gặp , biết khắp nơi tìm nàng, nàng lại nhẫn tâm làm như biết.

      Nghe vậy, Quân Lam Tuyết tự biết mình đuối lý, chỉ có thể lặng lẽ tiếng: " xin lỗi..."

      "Ta muốn nghe xin lỗi cái gì cả." Khúc Vô Nham ôm nàng càng chặt hơn, trong bóng tối, mắt phượng lóe ra vài phần vội vàng: "Đáp ứng ta, sau này đừng rời nữa, tuyệt đối đừng rời khỏi ta."

      "..." Quân Lam Tuyết cắn môi, nàng nên với cái gì bây giờ?

      Lại nên cự tuyệt thâm tình của như thế nào? Bởi, người chỉ có lòng, lòng của nàng tràn đầy bóng dáng của người khác, cho dù thể ở bên nhau, thể có nhau, nàng vẫn có cách nào lại đem tâm tư kia đặt tay người khác.

      "Vô Nham..." Quân Lam Tuyết do dự lát, chỉ có thể dừng đề tài này, quyết định sau này cho biết: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

      có được đáp án mình mong muốn, trong bóng tối, mắt Khúc Vô Nham dần trở nên u tối, giọng lạnh thêm vài phần, nhưng vẫn giải thích đơn giản: "Ta lo huyền thiết ám bộ có biến, nên tới đây xem chút."

      "Huyền thiết ám bộ?" Quân Lam Tuyết ngẩng đầu lên: "Ngươi biết kế hoạch của Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần?"

      "Ta biết." Khúc Vô Nham mỉa mai : "Bất quá tên kia chỉ là kẻ ngu xuẩn, chưa đủ để gây bất cứ ức hiếp gì, nếu muốn bức vua thoái vị, ta liền giúp giữ chân Tô Lăng Trạch, hơn nữa còn thuận tay đảo lộn hoàng cung này, ta muốn xem phụ tử bọn phản bội lẫn nhau, huynh đệ gây thù, chém giết lẫn nhau, Tuyết Nhi."

      cúi đầu, giọng chợt trở nên dịu dàng: "Tuyết Nhi, ta rồi, ta báo thù cho ngươi, bây giờ, đại thù của chúng ta sắp báo được, ngươi vui vẻ ?"

      Thân thể Quân Lam Tuyết có phần cứng nhắc, giọng thể ức chế run rẩy: "Cho nên... Vân Ly, là ngươi giết?"

      ra, người giết Vân Ly, là .

      Chương 60: Đại kết cục

      Vân Ly?

      Đột nhiên nghe cái tên này, Khúc Vô Nham khẽ cau mày, chẳng lẽ, Tuyết Nhi biết Vân Ly là ai, biết người đeo mặt nạ đen kia là ai?

      Khúc Vô Nham mím môi, cho tới bây giờ đều phải người thiện lương.

      cả đời này, chỉ muốn đối tốt với người, cũng chỉ tốt với người, ở trong mắt của , Vân Ly trước sau gì cũng chỉ là tiểu hài tử, cho dù là bốn năm sau, cũng bất quá chỉ là bằng hữu của địch nhân.

      Bằng hữu của địch nhân, đều là địch nhân của mình.

      Mà đối với địch nhân, nghĩ rằng mình nên nương tay... Huống chi... Đêm hôm đó, cũng ở đấy, cho dù sau đó biết được tin tức nàng chết, có lẽ cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy hối hận.

      Muốn trách chỉ có thể trách khi đó nàng lại xuất vào lúc mấu chốt.

      "Nàng là vô tội." Quân Lam Tuyết cắn môi, lẳng lặng : "Làm sao ngươi có thể xuống tay giết chết nàng."

      Trong đầu, loáng thoáng đều là bóng dáng thiên chân khả ái kia, tiểu thư đồng luôn muốn giới thiệu nam nhân cho mình, cứ như vậy, biến mất.

      "Vô tội?" Nghe lời của Quân Lam Tuyết, tuấn mi của Khúc Vô Nham nhướng lên, tựa hồ có chút dám tin tưởng lời của nàng.

      cúi đầu nhìn, trong bóng tối, mâu quang lóe sáng dị thường.

      " Ngươi cảm thấy nàng vô tội? Vậy cha mẹ ngươi sao? Bọn họ vô tội sao? Nhị trưởng lão Tứ trưởng lão bọn họ, cũng vô tội sao? Quân gia từ xuống dưới trăm hạ nhân mang Quân tự chết thảm, bọn họ vô tội sao? Thời điểm bọn họ chết, người trong hoàng thất có quan tâm đến chuyện bọn họ vô tội hay ?"

      Nghe vậy, Quân Lam Tuyết lui về sau từng bước, dựa lưng vào tường lạnh như băng, tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :