1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 36.1: Tiêu chuẩn gả chồng mới nhất.

      Giọng trong trẻo có phần ngây thơ.

      Quân Lam Tuyết cảm giác được lo lắng và vội vàng của Khúc Vô Nham, đôi tay run run giống như biểu nội tâm kinh sợ của , vội vàng : "Vô Nham, ta sao."

      Quả thực có việc gì, tuy rằng thiếu chút nữa đánh mất cái mạng .

      Nhưng nghe thấy thư đồng kia thời điểm đó Khúc Vô Nham cũng muốn nhảy xuống theo, vẫn bị rung động chút.

      Cũng may là có nhảy, nếu vực này sâu vạn trượng, phải lần nào cũng có cái Mê Vụ sâm lâm để cho bọn họ sống.

      Khúc Vô Nham ôm Quân Lam Tuyết chặt, lúc nhìn thấy Thiên Nhận ti kéo lên chỉ có người Thủy Nhược, cả người đều ngây dại.

      Qua nhiều năm lần đầu tiên tim lại đập đầy sợ hãi như vậy.

      Nơi này là Tuyết Sơn, phải là rừng rậm tầm thường.

      khi bị kẹt ở đây, vừa gặp phải tình trạng có thức ăn nếu phải bị đói chết chính là bị đông chết.

      Cho nên sững người trong nháy mắt.

      Trong nháy mắt sững người ấy, lại có người nhanh chóng cướp Thiên Nhận ti của nhảy xuống cứu người.

      Phục hồi lại tinh thần vốn định muốn theo, Thủy Nhược cùng tên thư đồng lại ngăn cản .

      Tên thư đồng kia dùng tính mạng đảm bảo , chủ tử của người rất lợi hại, nhất định có việc gì.

      May mắn.......

      May mắn nàng có việc gì.

      "Thực xin lỗi...... Đều là ta tốt." Thủy Nhược tới, hốc mắt ửng đỏ, trường kiếm cắm xuống mặt tuyết, : "Tiểu nãi nãi, ngươi đâm ta kiếm ! Ta đáng ghét cư nhiên thiếu chút nữa hại ngươi rớt xuống vực sâu vạn trượng! Lão nương vô dụng! Ngươi mau đâm ta kiếm! Để cho lòng lão nương được an ủi chút!"

      Quân Lam Tuyết nhàng đẩy Khúc Vô Nham ra, nhìn thoáng qua Thủy Nhược, có chút bất đắc dĩ : "Ngươi làm cái gì vậy, ta đây còn tốt đứng ở đây, chẳng lẽ các người đều muốn ta gặp chuyện may? đám người tự trách thành dạng này."

      "Đương nhiên phải!" Thủy Nhược vội vàng : "Nếu ngươi xảy ra chuyện về sau ta Quân gia tìm ai ức hiếp đây!"

      "....." Chà, ra là muốn tới ức hiếp nàng?

      "Chính là như vậy, tại ta lại có việc gì, hai người các người cần lo lắng."

      Khúc Vô Nham hơi ngẩng đầu, tựa hồ như mới phục hồi lại từ kinh sợ vừa rồi, nhìn thoáng qua người chân đứng ngay trước mắt, lòng rốt cuộc buông lỏng xuống.

      " có việc gì là tốt rồi."

      Đúng vậy, có việc gì là tốt rồi.

      Mà sai lầm này, tuyệt đối cho phép chính mình lại sai lần thứ hai, tuyệt đối .

      Lúc này Quân Lam Tuyết mới cười cười, nhìn tuyết lở trôi qua đỉnh núi cao, mắt hơi nheo lại, lời người mặt nạ đen lúc ở vách núi lại bay vào tai, Thủy Nhược đạp nàng cước, dẫm lưng của nàng nhảy lên đỉnh khe sâu.

      Nàng lại cho là như vậy.

      Lúc tuyết tràn xuống ấy, hai người bọn họ cũng kịp chú ý cái khác, theo bản năng tìm kiếm sống dưới tình thế cấp bách, hành động của Thủy Nhược bất quá chính là ngoài ý muốn, có lẽ ngay cả chính nàng cũng biết lúc ấy mình dẫm cái gì .

      Quân Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn nam tử mặt nạ, thân mặc áo choàng rộng thùng thình, mặt lại mang theo cái mặt nạ, nhìn ra dáng người, nhưng chiều cao cùng giọng này hẳn phải là nam nhân.

      Nàng cảm kích : "Vừa rồi đa tạ cứu giúp!"

      Nam tử mặt nạ thản nhiên liếc nhìn nàng cái, giọng khàn khàn : " cần, chỉ là ngang qua."

      "Ta xem chút ta xem chút!" Tiểu thư đồng kia đột nhiên hào hứng xông lên, miệng than thở : "Chủ tử ngươi vừa rồi hùng cứu mỹ nhân, ta muốn xem thử nàng có đẹp hay , nếu như đẹp, chủ tử ngươi liền uổng phí khí lực cứu."

      xong tiến đến bên người Quân Lam Tuyết, quay xung quanh nàng vòng, đánh giá từ xuống dưới.

      Tiểu thư đồng kia thoạt nhìn giống như mười hai mười ba tuổi, bộ dạng cực kỳ tuấn tú, còn chưa hết tính trẻ con nên mặt có chút ngây thơ.

      đánh giá toàn thân Quân Lam Tuyết, thất vọng mở miệng: "Như thế nào như vậy a? Ngực đầy đặn, mông vểnh, người có mấy lượng thịt, chút cũng đẹp, chủ tử ngươi ràng khoe khoang." Còn tưởng rằng lần này chủ tử hùng cứu mỹ nhân, có thể cứu về người điềm đạm đáng chứ.

      Hi vọng tràn đầy. Kết quả, bộ dạng quá kém.

      Nghe vậy, khuôn mặt Quân Lam Tuyết nháy mắt liền đen.

      Mẹ nó.

      Còn suy nghĩ bộ dạng thư đồng này sao lại thiên chân khả ái như thế, kết quả vừa mở miệng lại khinh thường táo bạo như vậy.

      Ngực đầy đặn cái gì!

      Mông vểnh cái gì!

      Tuy rằng tỷ hơi gầy chút, nhưng chỗ cần lồi tuyệt đối lồi, nơi cần lõm tuyệt đối là đường cong lộ liễu!

      Nam tử mặt nạ nghe vậy, khóe môi lạnh lẽo hơi cong, vỗ chưởng vào đầu thư đồng, nhìn như trách phạt, lực đạo lại rất .

      "Lắm miệng."

      Tiểu thư đồng xoa đầu, cặp mắt xinh đẹp híp lại thành đường, hì hì hai tiếng: "Người ta cũng là suy nghĩ vì chủ tử, nếu tìm được chủ mẫu, chủ tử người lại già rồi, nữ nhân đều ghét bỏ ngươi, đương nhiên, nếu chủ tử ngươi muốn chờ ta lớn lên cũng phải thể, đến lúc đó ta nhất định ghét bỏ ngươi."

      Nghe thấy thư đồng như vậy, Quân Lam Tuyết khẽ liếc mắt, ra tiểu thư đồng kia là nữ nhi?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      36.2

      Lại liếc mắt nhìn kĩ chút, phát bộ dạng thư đồng này quả mi thanh mục tú, chẳng qua tuổi còn quá , Thiên Sơn lại lạnh như thế, có võ công, toàn thân đều bọc trong áo bông dày, cho nên nhìn ra giới tính.

      Con ngươi hắc diện nhân lạnh lẽo sâu thẳm vô ngần, trong mùa đông tuyết lạnh lẽo toát ra vài phần ấm áp, thản nhiên : "Ta có sở thích luyến đồng."

      "....." Tiểu thư đồng lập tức nhíu mày, đôi môi mềm mại trề xuống: "Chủ tử, đây là lần thứ hai mươi ba ta cầu hôn với ngươi! Ngươi lại cự tuyệt! Ngươi đừng chuyện với ta, hôm nay ta để ý tới ngươi!"

      "....." Hắc diện nhân.

      Quân Lam Tuyết nhịn cười ho hai tiếng, được a, tiểu nương này lợi hại a, tuổi còn lại có bản lĩnh như vậy, nàng phải học tập theo nàng chút.

      Bất quá hình thức ở chung của đôi chủ tớ này cũng giống bình thường cũng làm cho người ta cảm thấy rất ngạc nhiên.

      Lấy cái này mà tiểu nương này là hạ nhân của hắc diện nhân, còn bằng hắc diện nhân này khắp nơi đều sủng ái tiểu nương.

      "Xin hỏi hai vị sao lại đến nơi này?" Bên môi Khúc Vô Nham kéo ra chút độ cong, mỉm cười hỏi, nhìn như ôn hòa hữu lễ, ý cười cũng chạm đến đáy mắt.

      Thiên Sơn có người ở, chủ tớ hai người xuất ở chỗ này cũng là quái dị.

      Khúc Vô Nham giữ lại hoài nghi trong lòng, mặt cũng lộ vẻ khác thường.

      Nhất thời tiểu thư đồng mới vừa để ý đến hắc diện nhân lại : "Các ngươi tới nơi này làm cái gì? Tan cùng chủ tử tới Thiên Sơn tìm tuyết thiềm (thiềm= cóc)."

      Thiên Sơn tuyết thiềm?

      Đám người Quân Lam Tuyết hơi sửng sốt, mục đích của bọn họ giống nhau.

      " dám giấu diếm, chúng ta cũng là đến tìm tuyết thiềm." Quân Lam Tuyết vội vàng .

      "?" Mắt tiểu thư đồng sáng ngời, vui vẻ chạy tới: "Vậy tốt quá, bằng chúng ta liền cùng nhau tìm , cha ta sinh bệnh nặng, đại phu cần máu của Thiên Sơn tuyết thiềm mới có thể cứu cha, cho nên chủ tử liền dẫn ta tới tìm."

      ngờ cảnh ngộ của tiểu nương này cũng khác nàng lắm, hảo cảm đối với nàng lập tức nhiều hơn ít, Quân Lam Tuyết : "Ta cũng muốn lấy máu người Thiên Sơn tuyết thiềm làm thuốc dẫn, khi như vậy, Vô Nham?"

      Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Khúc Vô Nham cái, dùng ánh mắt hỏi ý tứ của .

      Khúc Vô Nham mỉm cười, : "Có thể cùng nhau tất nhiên là tốt, có nhiều hơn người trợ giúp chừng có thể tìm nhanh hơn, chỉ là biết vị công tử kia quyết định như thế nào."

      có chút hứng thú liếc mắt nhìn hắc diện nhân cái, giọng điệu có phần mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

      Hắc diện nhân kia trầm mặc lúc, giống như muốn cự tuyệt, tiểu thư đồng lại túm lấy áo choàng của phen, uy hiếp : "Chủ tử, ngươi đáp ứng lời cầu hôn của ta, cũng thể ngăn cản ta theo đuổi hạnh phúc tương lai, ta với chủ tử người, ta xem trọng người kia, bộ dạng so với ngươi xinh đẹp hơn, ta muốn theo đuổi !"

      Giọng trong trẻo hỗn loạn tỏng gió tuyết, ngón tay ngọc của tiểu thư đồng chỉ thẳng về hướng Khúc Vô Nham.

      Thoáng chốc.

      Quân Lam Tuyết đột nhiên cảm thấy gió Thiên sơn, trở nên lạnh hơn.

      Nàng..... Rối như tơ vò rồi.

      Nụ cười của Khúc Vô Nham cứng lại ở mặt, nụ cười trước nay tập mãi thành thói quen lần đầu tiên xuất vết nứt.

      ..... Lại có thể bị tiểu nương non nớt đem ra đùa giỡn.

      Thủy Nhược trực tiếp phun hơi ra ngoài: "Tiểu nãi nãi, tiểu nãi nãi, ta nghe lầm chứ, bé non nớt coi trọng Vô Nham đại ca....."

      Nghe thấy lời của Thuỷ Nhược, tiểu thư đồng nhất thời đứng thẳng trừng mắt: "Người nào kia, xin ngươi nên nghi ngờ tuổi của ta, ta tại mười hai tuổi, qua bốn năm nữa là có thể thành thân." xong, nàng chuyển sang hướng Khúc Vô Nham, đối mắt xinh đẹp nhất thời híp lại khe : "Bộ dạng ngươi so với chủ tử còn xinh đẹp hơn, ta chê ngươi già, bốn năm sau ngươi liền lấy ta ."

      "....." Khúc Vô Nham.

      "....." Quân Lam Tuyết.

      "....." Thủy Nhược.

      Mà hắc diện nhân giống như sớm quen với cách chuyện bình thường của nàng, bàn tay to vỗ ót nàng cái, thảnh nhiên ném ra hai chữ: "Mất mặt."
      Chương 36.3:

      Giọng của rất khàn, bởi vậy cùng chuyện nhiều, lời ra cũng rất đơn giản.

      Khúc Vô Nham đẩy lông mi trán, giọng thở dài. Ngươi chê ta già, ta còn ghét bỏ ngươi .

      Vì thế, theo lời của tiểu thư đồng ra vẻ ông cụ non, mấy người quyết định cùng nhau lên núi.

      Vẫn là đến đỉnh núi, chẳng qua trải qua lần tuyết lở, tuyết đọng Tuyết Sơn trở nên thưa thớt, lần giẫm xuống là dấu chân sâu tuyết, thần kinh đề phòng cảnh giác của mọi người cũng nâng lên cao nhất.

      Từng bước chân cực kì chậm chạp.

      Sắc trời dần dần tối sầm xuống, mà lúc này bọn họ sắp tới đỉnh núi, thể bỏ ý niệm xuống núi ban đầu, nếu đêm nay xuống núi, ngày mai trở lên cũng dễ dàng như vậy, vì thế, chỉ có thể ở lại qua đêm Tuyết Sơn.

      Trong suốt quá trình tìm kiếm buồn tẻ vô vị, có thêm hai người, nhất là tiều thư đồng nhìn như ngây thơ hồn nhiên, mở miệng chuyện lại vô cùng sắc bén, hành trình cũng trở nên thú vị hơn.

      Tuyết Sơn cực kì lạnh lẽo, nhất là qua đêm, từng trận khí lạnh gấp mấy lần ban ngày, mấy người tìm khối nham thạch lớn làm chỗ ngồi chắn gió, tìm khắp xung quanh tuyết, mới kiếm được vài nhánh cây khô.

      Đốt lửa, mọi người dựa lưng vào nham thạch, ngồi xuống vây quanh đống lửa, đem đống lửa vây vào giữa.

      Tiểu thư đồng giống như muốn xác minh lời nàng xem trọng Khúc Vô Nham, từ bỏ chủ tử hắc diện nhân của nàng, quả muốn ngồi bên cạnh Khúc Vô Nham, có võ công nàng mặc áo bông dày, vẫn cảm thấy lạnh như cũ, cả người run cầm cập nhờ vào người Khúc Vô Nham sưởi ấm.

      Sắc mặt Khúc Vô Nham khẽ trầm xuống, thích người khác tới gần, nhất là người xa lạ, mấy lần suýt chút nữa nhịn được muốn bóp gãy cổ tiểu quỷ này.

      Nhưng lại thấy Quân Lam Tuyết dường như rất thích tiểu quỷ này, đành phải nhịn xuống, phá lệ để cho người lạ dựa vào người .

      Thủy Nhược bĩu môi, kì quái : "Ta tiểu nương, Vô Nham đại ca thế nhưng lại có vị hôn thê, tuy rằng tuổi ngươi còn , nhưng cũng thể chút kiêng kị nào ở trước mặt vị hôn thê của người ta, công khai ôm ấp như thế."

      Nghe vậy, hắc diện nhân nhìn sang hướng Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết, đôi mắt trong gió rét khác thường lạng như băng.

      Tiểu thư đồng nhô đầu ra từ trong lòng Khúc Vô Nham, quan sát Thủy Nhược: "Vị hôn thê của Vô Nham ca ca là ngươi?"

      Sắc mặt Thủy Nhược cứng đờ, khinh miệt xì tiếng: " hươu vượn, vị hôn thê của Vô Nham đại ca là nàng." tay nàng chỉ về hướng Quân Lam Tuyết, tức giận trừng mắt đẹp.

      "Ồ." Tiểu thư đồng gật đầu làm như : " cũng đúng, ngươi thô lỗ như vậy, Vô Nham ca ca làm sao có thể lấy ngươi làm nương tử."

      "....." Thủy Nhược bị sặc ngụm nước bọt, ôm ngực ho mãnh liệt, lại còn nàng thô lỗ.

      Tiểu thư đồng đem ánh mắt chuyển về hướng Quân Lam Tuyết, nghiêm trang : "Này, Tuyết Nhi tỷ, ngươi đem Vô Nham ca ca tặng cho ta , ta giúp ngươi tìm nam nhân, thế nào?"

      Quân Lam Tuyết mỉm cười, nhìn bộ dạng đại tiểu quỷ của nàng kia, trong lòng khỏi nổi lên tâm trạng trêu tức, trêu chọc nàng: "Ngươi muốn giúp ta tìm tên nam nhân? Được a, vậy ngươi , ngươi phải giúp ta tìm thế nào?"

      Tiểu thư đồng lắc đầu: " phải ta muốn giúp ngươi tìm thế nào, là ngươi ngươi muốn nam nhân của ngươi phải như thế nào, nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, a, có người giống chủ tử của ta như vậy, cũng có kẻ giống Vô Nham ca ca như vậy, ngươi muốn loại nào? Ngươi cứ việc , chỉ cần được, chủ tử nhất định giúp ngươi tìm được."

      Nàng đối với chủ tử làm được của mình rất có lòng tin.

      Hắc diện nhân khẽ cong miệng, bắt đầu có chút hối hận khi mang tiểu tử kia lên núi.

      "Ngươi cầu à." Quân Lam Tuyết mỉm cười.

      "Đúng a, có cầu gì ngươi cứ việc !" Tiểu thư đồng khí phách hiên ngang, vỗ ngực: "Ngươi đem kiểu nam nhân muốn gả cho ra, ta mới có thể kêu chủ tử xem xét giúp ngươi."

      Nghe vậy, Khúc Vô Nham hơi kinh ngạc chút, vấn đề này hỏi rất hay, Tuyết Nhi muốn gả cho kiểu nam nhân như thế nào?

      Ừ, ..... Cũng rất muốn biết.

      Hắc diện nhân nhíu mày,thân thể cũng nghiêng sang, dựa tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi nhìn như có hứng thú, lỗ tai lại giật giật đến thể nghe thấy.

      Quân Lam Tuyết làm như vuốt cái cằm có râu tự hỏi trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng : "Ừ, người ta muốn gả kia, chiều cao thể đủ."

      Chiều cao? Khúc Vô Nham so chiều cao chính mình, này, tuyệt đối có vấn đề.

      Hắc diện nhân hơi trở thân mình, tiếp tục ngủ.

      "Còn gì nữa , còn có cầu gì?" Tiểu thư đồng lập tức hỏi, vấn đề chiều cao này rất dễ xử lí.

      "Còn có....." Bên môi Quân Lam Tuyết có tia cười xấu xa, : "Dáng người thể quá gầy."

      Dáng người? Khúc Vô Nham nhìn dáng người chính mình, nhàng thở ra, cũng tuyệt đối có vấn đề.

      Hắc diện nhân tiếp tục trở mình, lại tiếp tục ngủ.

      "Cái này có thể, thực đơn giản, cái khác đâu, còn có cầu gì?" Tiểu thư đồng ngừng cố gắng, vì có được Vô Nham ca ca, nàng phải cố gắng phen!

      "Tóc thể quá rối." Quân Lam Tuyết .

      Tóc? Khúc Vô Nham sờ sờ đầu của mình, sắc mặt cứng đờ, ổn, cả ngày hôm nay đều bôn ba ở ngoài, lọn tóc sau đầu có chút rối loạn!

      Hắc diện nhân lay động đến thể nghe thấy, lại trở mình, tiếp tục ngủ.



      Chương 36.4:

      "..... Còn nữa ?" Đột nhiên tiểu thư đồng cảm thấy đúng lắm, tại sao cầu nàng , đều quái dị..... Như vậy?

      "Còn có..... đôi mắt thể như hạt đậu."

      Đôi mắt.....Khúc Vô Nham sờ sờ hai mắt của mình, sờ soạng chút, lại sờ chút nữa, mắt của ..... chứ?

      Hắc diện nhân trở mình, mà là mặt chút thay đổi ngồi ngay ngắn lại, đột nhiên mở mắt.

      "....." Tiểu thư đồng chu hai cánh môi phấn nộn, bỗng nhiên biết tại sao, liền hết chỗ rồi.

      " thể thiếu mũi." Quân Lam Tuyết vẫn chưa xong.

      "....."

      "Môi thể quá dày."

      "....."

      "Cổ thể quá dài."

      "....."

      "Ngực thể thiếu thịt."

      "....."

      "Dáng dấp thể quá xuất sắc."

      "....."

      "Khuôn mặt miễn cưỡng có thể nhìn được."

      "....."

      "Được rồi, xong rồi, chỉ những cầu này." Quân Lam Tuyết tổng kết, cằm khẽ nhếch, đường cong bốn mươi độ hoàn mỹ, nhìn tiểu thư đồng, mỉm cười: "Tình , ngươi nhớ được sao?"

      "....."

      Khúc Vô Nham yên lặng làm cái tổng kết ở trong lòng.

      Được rồi nam nhân tiểu Tuyết Nhi phải gả là, chiều cao thể thiếu, dáng người thể quá gầy, tóc thể rối, hai mắt thể như hạt đậu, mũi thể thiếu, môi thể quá dày, cổ thể quá dài, ngực thể thiếu thịt, dáng dấp thể quá xuất sắc, khuôn mặt miễn cưỡng..... Có thể nhìn được?

      Ách, này, có thể nhìn được là có ý gì? Khuôn mặt nên quá ưa nhìn sao? Đây là biểu thị..... ý tứ chấp nhận được?

      lại yên lặng đếm, chính mình phù hợp với mấy cái đây......

      Càng đếm về sau thân thể càng cứng lại.

      Này, đầu của hình như hơi rối chút......

      Cổ dường như hơi dài chút......

      Dáng dấp hình như...... Cũng hơi xuất sắc chút......

      Thân thể Khúc Vô Nham cứng ngắc, hỏng bét, thoáng cái nằm trong ba điều.

      Mà hắc diện nhân thoáng chốc nhắm nghiền hai mắt, thân thể nguyên bản thẳng tắp chậm rãi dựa về lại tảng đá lớn, đuôi lông mày dấu bên dưới mặt nạ màu đen nhăn nhíu lại, dứt khoát trở mình cái, tiếp tục ngủ.

      Tiểu thư đồng chép miệng, mắt mở to nhìn Quân Lam Tuyết, điềm đạm đáng : "Có thể nhớ kỹ, nhưng mà....."

      "Hả? Nhưng mà cái gì?" Tâm tình Quân Lam Tuyết rất tốt, lên tiếng, sâu trong đôi mắt tất cả đều là ý cười chậm rãi, trêu tiểu tử kia quả nhiên rất vui.

      "Chỉ là đột nhiên ta cảm thấy chủ tử nhà ta đáng thương." Tiểu thư đồng chớp chớp mắt, yên lặng liếc mắt nhìn người mặt sắt dưỡng thần.

      "?" Quân Lam Tuyết nhìn về hướng nam tử mặt sắt, thấy dựa vào đá nghỉ ngơi, giống như chú ý tới việc bọn họ chuyện, thấp giọng hỏi: "Chủ tử nhà ngươi sao lại đáng thương?"

      Tiểu thư đồng hít hà mũi, buồn bực : "Ta vốn muốn đem chủ tử nhà ta tặng cho ngươi, nhưng mà, vừa nghe ngươi vậy, đột nhiên ta phát , chủ tử nhà ta, dáng ngươi hơi gầy, cổ cũng hơi dài, ngực cũng giống như thiếu thịt, dáng dấp cũng hơi xuất sắc, Tuyết Nhi tỷ, nếu , cứ xem trọng thành ý lòng của ta, ngươi liền miễn cưỡng thu nhận chủ tử ta , ta giúp ngươi đối tốt với Vô Nham ca ca."

      "....." Vì thế Quân Lam Tuyết yên lặng liếc mắt nhìn hắc diện nhân tựa hồ vẫn bình tĩnh ngủ, trong mắt tràn ngập đồng tình.

      Có thư đồng bán chủ cầu vinh như vậy.....

      rất đáng thương.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37.1: Tự mình hại mình

      Từng trận gió lạnh, băng truyết đầy trời.

      Nhóm người Quân Lam Tuyết rốt cuộc cũng tới đỉnh Thiên Sơn.

      Quân Lam Tuyết từng qua, nếu dựa tính toán của thế kỉ 21, độ cao của nơi này so với mực nước biển cũng cao lắm, nhưng bởi nguyên nhân địa thế tuyết rơi hàng năm, năm bốn mùa đều là tuyết.

      Đỉnh Thiên Sơn, cả thế giới băng tuyết đỉnh núi, tựa như gắn liền với bầu trời, ở trong thế giới tuyết trắng đầy trời, trước mắt bỗng nhiên được mở rộng.

      Chỉ thấy dưới chân núi mảng xanh biếc trập trùng, hồ nước xanh thăm thẳm dưới ánh sáng mặt trời tươi đẹp, tản ra ánh sáng rực rỡ, băng tuyết gắn liền với hồ nước, xinh đẹp vạn phần.

      Sóng gợn lăn tăn, lộng lẫy.

      Mà ở giữa hồ nước kia, thân hình màu trắng uốn lượn ở trong đó, tung hoành ngang dọc, để mặc những gợn sóng nhấp nhô.

      Thiên địa vạn vật, duy ngã độc tôn.

      "Tuyết Thiềm!" Thủy Nhược thét tiếng kinh hãi, bị tình cảnh trước mắt làm chấn động đến há to miệng.

      Quân Lam Tuyết cũng có chút kinh ngạc chu môi: " con....." Cóc lớn.

      Chẳng qua con cóc cả người trắng như ngọc, thân thể vô cùng lớn, này..... Chính là Thiên Sơn Tuyết thiềm? Được mệnh danh là thiên hạ Độc Vương Tuyết thiềm?

      Toàn bộ đại lục có bao nhiêu tòa Tuyết Sơn, Khúc Vô Nham bôn ba gần năm mới biết được Tuyết thiềm ở phía đông Thiên Sơn, thể ngờ vận khí của bọn họ lại tốt như vậy, vừa lên đến đỉnh núi liền thấy.

      "Ai , Tuyết thiềm khó tìm! Chúng ta vừa lên núi phát , vận khí của những người kia cũng quá kém ?" Thủy Nhược ra sức bĩu môi, nhịn được thán phục .

      Khúc Vô Nham nhìn hồ nước xanh sâu thăm thẳm dưới đỉnh Thiên Sơn sừng sững, nhìn Tuyết thiềm to lớn kia, khỏi nhíu mày: "Đều phải là do vận khí những người đó tốt, mà là những người tìm được Tuyết thiềm đều chết hết, cho nên thiên hạ ai biết rốt cuộc nó ở chỗ nào."

      Tìm được nó đều chết hết?

      Vừa nghe Khúc Vô Nham như vậy, Quân Lam Tuyết cùng Thủy Nhược rùng mình cái theo bản năng.

      Điều này chứng tỏ cái gì, chứng minh rằng Tuyết thiềm này..... Khó đối phó.

      Cho nên quả phải là khó tìm, mà là từng người tìm được nó, đều có cơ hội đem tin tức truyền .

      "Cẩn thận." Hắc diện nhân chậm rãi lên tiếng, khẽ nắm chặt tay tiểu thư đồng, lại hối hận lần nữa, nên mang nàng theo người lên núi.

      Tiểu thư đồng cũng bị Tuyết thiềm làm cho kinh ngạc, vội vàng : "Chủ tử, ngươi phải cẩn thận chút, Vô Nham ca ca các ngươi đều phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần cần chết, nếu các ngươi chết, ta nhặt xác cho các ngươi, ta trực tiếp chạy trốn."

      "Miệng quạ đen!" Thủy Nhược trừng mắt liếc nàng cái, mắt đẹp như hung thần ác sát.

      Tiểu thư đồng để ý tới nàng, mà chính là được làm được, trực tiếp bỏ tay hắc diện nhân ra, tự mình chạy trốn ra xa quan sát cuộc chiến.

      Hắc diện nhân thấy nàng xa, ngược lại càng thêm yên tâm.

      Tựa hồ cảm nhận được động tĩnh bên này, thân thể khổng lồ trong hồ của Tuyết thiềm, đôi mắt xanh biếc thâm trầm nhìn về hướng bọn họ.

      Vua của Tuyết Sơn, bá chủ phương.

      Ở trong này, nó chính là lão đại, nó chính là bá chủ, cho phép bất cứ ai xâm phạm vào bên trong lãnh địa của nó, kẻ xâm nhập, chết.

      "Nó cảm nhận được chúng ta, cẩn thận." Sắc mặt Khúc Vô Nham hơi trầm xuống, đúng là từ khi Quân Lam Tuyết quen biết tới nay, lần đầu tiên nghiêm trọng như vậy.

      "Đúng rồi." Thủy Nhược bỗng nhiên : "Hôm nay ngày mấy?"

      Hắc diện nhân liếc nhìn Quân Lam Tuyết cái, trả lời.

      Khúc Vô Nham : "Uyên sử năm 48 ngày hai mươi mốt tháng bảy." quay đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Sinh nhật Tuyết Nhi sắp đến rồi."

      "Sinh nhật?" Quân Lam Tuyết nhớ đến lúc trước khi chưa rời khỏi Quân gia, Quân Mạc Thiên cũng từng với nàng như vậy, nàng cũng biết sinh nhật mình là khi nào.

      "Đúng vậy a, ngày mười bảy tháng tám, đó là sinh nhật ngươi." Đến lúc đó tặng nàng lễ vật tốt nhất đời này.

      Chương 37.2:

      "Ngày hai mươi mốt tháng bảy à....." Thủy Nhược thào câu, quay ra nhìn phương hướng Tuyết Sơn phía xa xa.

      "Thủy Nhược, ngươi làm sao vậy?" Quân Lam Tuyết thấy vẻ mặt nàng có chút đúng, lo lắng hỏi.

      Thủy Nhược quay đầu, mở miệng, lớn tiếng cười : " có việc gì, tiểu nãi nãi, ta nghĩ nếu bị Tuyết thiềm này độc chết, phỏng chừng liền....."
      Quân Lam Tuyết nhíu mày, cho rằng Thủy Nhược sợ khi nhìn thấy Tuyết thiềm to lớn làm cho người ta cảm thấy vô cùng hung mãnh, thấp giọng an ủi: "Chúng ta có việc gì."

      Đây phải là nghi vấn, mà là khẳng định.

      Bọn có việc gì, nhất định .

      "Chuẩn bị sẵn sàng, cần liều mạng, chỉ cần có máu trong tay liền rút lui!" Lông mày Khúc Vô Nham ngưng trọng, gió thổi qua lọn tóc, đột nhiên sinh ra vài phần hơi thở hắc ám.

      Trường kiếm trong tay, chậm rãi tới gần, hàng bốn người đều thu hồi tâm tư khinh thị, tinh thần đều đề phòng, với điều này mà đợi nó công kích trước, bằng bên ta hạ thủ vi cường.

      Tuyết thiềm đột nhiên nhảy lên trong lòng sóng, bọt nước văng khắp nơi, trắng xóa khắp nơi.

      Kiếm sắc hướng lên , mọi người sát khí bay lên.

      Chỉ thấy hắc diện nhân dẫn đầu ra tay, đối diện với khoảng dồn sức tấn công vào phần gáy của Tuyết thiềm.

      Cùng lúc đó, Khúc Vô Nham cùng mọi người ở phần đuôi của Tuyết thiềm, lợi kiếm trong tay ngã về sau, kiếm nhanh như chớp đâm từ phía sau tới.

      Phối hợp cùng lúc, mãnh liệt vô song.

      Chỉ nghe lúc đánh lên gáy của Tuyết thiềm, tiếng kim loại va chạm leng keng nhất thời vang lên, lớp da ngoài kia thế nhưng lại cứng như huyền thiết.

      Bất quá, điều này cũng khó trách, có thể làm bá chủ ở bên trong Tuyết Sơn, nếu da dày, làm sao có thể ngăn cản được gió lạnh của đất trời.

      Hai kiếm giao nhau, hướng mà tới.

      Khúc Vô Nham cùng hắc diện nhân mọi người đều thuộc loại cao thủ trong cao thủ, lần liên thủ này, cho dù xương là sắt thép cũng phải bị chém đứt.

      Nhưng mà chống lại Tuyết thiềm này, lại hề có tác dụng!

      Tuyết thiềm kia bị công kích thoáng chốc nổi giận, tròng mắt lục sắc dị nhìn chằm chằm bọn họ, tung cả thân thể nhảy cái, liền đánh về hướng bọn họ! Đầu kia đụng tới, lực đạt ngàn cân.

      đầu hung hãn đánh về phía hắc diện nhân giữa trung.

      "Phốc." ngụm máu tươi phun ra, xẹt qua đạo huyết kiếm trung, nở rộ xuống, ầm tiếng hắc diện nhân bị văng ra xa, máu tươi bên khóe miệng ngừng trào lên.

      Chỉ cái đầu, lực đạo như vậy.

      Xa xa, nhìn thấy hắc diện nhân bị thương, trong lòng tiểu thư đồng căng thẳng, liền há mồm hô to: "Chủ tử người cần chịu thua kém như vậy a! Cư nhiên liền bị thương như vậy, được, ta cảm thấy ngươi quả thực phải diễn trò, ta muốn xuống núi, ta cũng muốn chết cùng ngươi, ngươi mau lại đây đem ta xuống núi, rồi trở lại đánh với nó!"

      Hắc diện nhân rảnh để ý.

      Quân Lam Tuyết lại nghe ra lo lắng trong lòng tiểu thư đồng.

      là sợ bọn họ làm phiền nàng, kỳ bất quá là muốn nhân cơ hội để cho hắc diện nhân cùng nàng rời cùng nhau, rời khỏi nguy hiểm mà thôi.

      Mà ngay thời điểm lúc Tuyết thiềm tung đầu về hướng hắc diện nhân, Quân Lam Tuyết cùng Thủy Nhược bên cạnh nắm chắc cơ hội, dao kiếm, ra sức đâm vào thân thịt béo của Thiên Sơn Tuyết thiềm.

      Thiên Sơn Tuyết thiềm nổi giận.

      Lưỡi dài phóng lên cao, mồm lớn như chậu máu vô cũng dữ tợn, phun ngụm nọc độc tới.

      "Mau lui lại!" Khúc Vô Nham quát tiếng chói tai, giúp đỡ mọi người nhanh chóng lui lại.

      Thiên Sơn Tuyết thiềm, độc vương thiên hạ, bị dính vào chút, bọn họ đều chết có chỗ chôn!

      Bọn họ lui, tuyết thiềm lại vọt lên.

      Da Tuyết thiềm dày mà thô, da lông người đủ để ngăn cản gió lạnh của trời đất, công kích bình thường đều thể tạo thành thương tổn gì cho nó, mười kiếm hết chín kiếm đều chỉ có thể để lại dấu ấn màu trắng người nó, hoàn toàn thể tạo thành thương tổn bên trong.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37.3:
      Tuyết thiềm bị chọc giận phóng tới vọt lui tứ tung, công kích vật lý cường đại, cơ hồ ai dám đỡ mũi nhọn này.

      "Ngươi đứng xa chút." kiếm tung lên , đột nhiên hắc diện nhân quay đầu lại mà thấp giọng với Quân Lam Tuyết, rút kiếm liền vọt về phía Tuyết thiềm.

      Nghe được lời của hắc diện nhân trong tai, hai tròng mắt Quân Lam Tuyết chớp chớp, đột nhiên cảm thấy hắc diện nhân trước mắt mơ hồ có chút quen thuộc.

      Mà bây giờ cũng phải lúc suy tư.

      "Ầm." Khúc Vô Nham cùng Tuyết thiềm lướt qua nhau, thân thể bay lên, khóe miệng nhưng lại cũng lên tơ máu, tất nhiên cũng giống hắc diện nhân, vừa đối mặt liền bị thương.

      Đao quang kiếm ảnh, huyết sắc tung tóe
      Liên tiếp đả thương hai người mạnh nhất trong bốn người, Thiên Sơn Tuyết thiềm hô hấp thô đục điên cuồng, cuối cùng chuyển đầu quay lại, xông về hướng Quân Lam Tuyết.

      Ánh mắt Quân Lam Tuyết ngưng trọng, da người Tuyết thiềm quá dầy, binh khí của bọn họ căn bản thể phá tan phòng ngự của nó.

      Nàng liếc mắt chống lại ánh mắt của Tuyết thiềm, trong lòng khẽ động, nàng tin ngay cả mắt cũng đâm thủng!

      Ý tưởng vừa có, liền nhào về phía Tuyết thiềm, Quân Lam Tuyết trực tiếp tung mình nhảy lên, nghiêng về bên phải, thân thể nằm ngang đem đoản kiếm sắc bén đâm vào trong mắt của nó.

      Trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi!

      Thủy Nhược cả kinh thất sắc: " nãi nãi mau tránh ra!"

      Kịch độc thiên hạ, bất kể là máu hay nước bọt của nó, đều là vật kịch độc, dính vào ắt chết!

      Nhưng, Quân Lam Tuyết đâm nó bị thương, cách Tuyết thiềm quá gần, muốn né tránh căn bản là kịp.

      Trong nháy mắt này, Thủy Nhược đột nhiên kéo trường tirn, vòng quanh Quân Lam Tuyết dùng sức đem nàng quăng về phía xa, mà máu của Tuyết thiềm bắn tung tóe lên cánh tay Thủy Nhược.

      "Thủy Nhược!" Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết hô to tiếng, ánh mắt dữ tợn.

      Thủy Nhược hai lời nhặt thanh kiếm hắc diện nhân vứt mặt đất lên, mặt đổi sắc chém thẳng xuống cánh tay của mình.

      "Xuy----" Máu tươi văng khắp nơi, cánh tay mang theo máu bay ra ngoài, rời mặt đất, giây tiếp theo, cánh tay kia nhanh chóng bị ăn mòn, thối rữa!

      Thủy Nhược......

      Đầu óc Quân Lam Tuyết đột nhiên nổ tung, tay nàng.....

      "Mau lấy máu!" Khúc Vô Nham đột nhiên quát lớn tiếng, cùng hắc diện nhân lấy ra cái bình ngọc đen từ trong ngực, nhanh chóng tới gần Tuyết thiềm.

      Đoản kiếm của Quân Lam Tuyết còn lưu lại trong mắt của nó, cắm vào sâu, máu tươi vẩy ra.

      Thân thủ Khúc Vô Nham cùng hắc diện nhân là bậc nào, máu huyết bắn ra tung tóe kia, vô cùng chính xác rót vào trong bình ngọc đen.

      "Được rồi, mau, nó nổi giận hơn rồi!"

      Đem cái chai cất kĩ nhanh, Khúc Vô Nham chút nghĩ ngợi ôm Quân Lam Tuyết, xông về hướng chân núi.

      "Mau! Mang Thủy Nhược trước !" Quân Lam Tuyết giãy thoát khỏi phen, đáy lòng càng thêm lo lắng cho thương thế của Thủy Nhược.

      Khúc Vô Nham trả lời, trực tiếp ôm Thủy Nhược, phi thân lướt qua.

      Tuyết thiềm nổi giận rồi, phát động công kích vật lí hung bạo làm chấn động bề mặt của Tuyết Sơn, như vậy rất dễ dẫn tới đợt tuyết lở mới!

      "Nắm chặt!" Hắc diện nhân gặp Khúc Vô Nham mang theo Thủy Nhược rời , liền tranh thủ kéo Quân Lam Tuyết vào trong ngực, nhanh chóng hướng về phía tiểu thư đồng phía xa chạy như bay mà .

      " lên, nắm chắc!" Đem tiểu thư đồng ném lên lưng, ba người chạy xuống núi, kịp nhìn đường nữa, trực tiếp xông về hướng chân núi.

      Phía sau, tiếng Tuyết thiềm gầm gừ phẫn nộ truyền đến từng trận, toàn bộ Tuyết Sơn chấn động, đợt tuyết lở nữa lại bùng lên.



      Chương 37.4:

      Hắc diện nhân cùng Khúc Vô Nham chạy thục mạng về phía chân núi, dưới sức ép của cái chết, tốc độ bình sinh nhưng lại tăng lên gấp hai lần!

      Trong chớp mắt, lại nhớ đến khe sâu kia.

      Mắt mọi người sáng ngời, nếu lúc trước khe sâu này là nơi bọn họ bỏ mạng, tại khe sâu này lại là nơi bọn họ chạy trốn.

      Thả người cái bay về hướng đối diện, sóng tuyết cực lớn bởi vì khe sâu ngăn cản, cuồn cuộn rơi xuống dưới vực, vực này sâu lường được, cho dù tuyết đọng rơi xuống nhiều hơn nữa, cũng vĩnh viên thể lấp đầy nó.

      Bọn họ có khinh công.

      Nhưng Tuyết thiềm có.

      Tuyết thiềm nổi giận đuổi theo đường xuống dưới, lại chỉ có thể đứng ở khe sâu đối diện, phẫn nộ rít gào về phía bọn họ.

      Mọi người rốt cuộc cũng yên tâm, giống như mệt lả ngã mặt đất.

      "Thủy Nhược, Thủy Nhược ngươi sao chứ?" Quân Lam Tuyết dìu Thủy Nhược từ mặt đất đứng lên, máu tươi từ miệng vết thương cụt tay tuôn ra, đem tuyết nhuộm thành mảng đỏ.

      Thủy Nhược ngất .

      Trong lòng giống như bị cắt góc, góc này về sau vĩnh viễn thể nào bù lại.

      Thủy Nhược là vì cứu nàng.

      Là vì cứu nàng! Mà mất cánh tay!

      Khúc Vô Nham thuận tay điểm vài huyệt đạo toàn thân Thủy Nhược, máu tươi ngừng phun mạnh kia ngừng lại, trong mắt có chút vui mừng: "May mắn Thủy Nhược chặt bỏ cánh tay kịp thời, nếu ...."

      khi độc tính lan ra, tính mạng khó mà giữ được, mà hôm nay bỏ , chẳng qua là cánh tay.

      Tiểu thư đồng cùng hắc diện nhân yên lặng liếc mắt nhìn Thủy Nhược hôn mê.

      màn ký ức kia vẫn còn mới mẻ như vậy.

      kiếm như vậy, sắc mặt thay đổi, bọn họ bội phục vì dũng khí bình tĩnh như vậy.

      Chưa từng nghĩ tới, nữ tử tùy tiện như vậy, lại có thể giữ bình tĩnh như thế.

      Nhìn thấy bộ dáng tự trách của Quân Lam Tuyết, tâm Khúc Vô Nham đau nhói, vội : "Tuyết Nhi, đừng buồn, Thủy Nhược có việc gì, chỉ cần có thể còn sống, so với cái gì cũng tốt hơn, ở dưới tình huống như thế, đừng là Thủy Nhược, cho dù là ta, ta cùng làm như vậy."

      Quân Lam Tuyết rũ mắt xuống, cắn chặt môi, nhưng cánh tay cụt máu chảy đầm đìa kia vẫn ở trong đầu nàng xua được.

      Thấy Quân Lam Tuyết trầm mặc, sâu trong con ngươi của hắc diện nhân thâm trầm, bỗng nhiên : "Nơi này quá lạnh, đối với thương thế của nàng có lợi, cần nhanh chóng xuống núi."

      Nghe vậy, nháy mắt Quân Lam Tuyết liền ngẩng đầu lên: "Đúng, nhanh xuống núi, tìm đại phu trước, nếu miệng vết thương chuyển biến xấu thid làm sao bây giờ!"

      xong, vội vàng giúp đỡ Thủy Nhược về hướng chân núi.

      Khúc Vô Nham thấy nàng như vậy, tiếng động thở dài, thể ngăn cản nàng, chỉ có thể ở lại bên người, hỗ trợ giúp đỡ Thủy Nhược, vì nàng giảm bớt chút sức lực.

      Nhìn hai bóng dáng nhanh phía trước, hắc diện nhân cùng tiểu thư đồng lại ở phía sau cùng.

      "Chủ tử, ngươi mất nhiều máu." Tiểu thư đồng đột nhiên đem đầu vùi vào lồng ngực hắc diện nhân, vui .

      Hắc diện nhân ngấm ngầm chịu đau, chậm rãi vỗ đầu nàng chút, giống như an ủi: " ngại."

      "Chủ tử, vừa rồi ta thấy được." Tiểu thư đồng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nam nhân đeo mặt nạ đen. Lúc mọi người đều đặt chú ý lên nữ nhân tự chặt cánh tay chỉ có ánh mắt của nàng đặt người .

      Toàn thân hắc diện nhân hơi cứng đờ.

      Tiểu thư đồng tiếp tục : "Thời điểm ngươi đón lấy máu, bởi vì trọng thương, thân thể nghiêng chút, ngón tay út dính máu của quái vật kia."

      ".... Ly nhi." Hắc diện nhân cúi đầu nhìn nàng, khẽ ra cái tên.

      Tiểu thư đồng trực tiếp cầm tay , mở bàn tay máu đầm đài của ra, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út.

      Lại độc nhất thiếu cái ngón út kia, máu kịch độc, thể dính vào, nên do dự cắt bỏ.

      Tay đứt đau đớn xót ruột, sắc mặt lại như cũ thay đổi.

      Mắt tiểu thư đồng liền đỏ, nước mắt rơi như mưa: "Chủ tử, làm sao bây giờ, giờ ta muốn ghét bỏ ngươi."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38.1: Gậy ông đập lưng ông

      Uyên sử tháng bảy năm thứ bốn mươi tám.

      đạo mật hàm từ kinh thành thành công đưa đến Hào Châu xa vạn dặm.

      Ban đêm.

      lão nhân sáu mươi tuổi cầm mật thư kia, mũi nhọn trong mắt chợt lóe, thở phào nhõm dài.

      "Ngày hai mươi mốt tháng bảy phải ....." ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng chói nhất phía chân trời kia, mắt hơi nhắm nghiền: "Cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng cũng có thể.... trở về."

      Hào Châu, tộc Quân gia.

      hạ nhân chữ Quân vội vàng tiến vào phòng của Quân Mạc Thiên.

      "Gia chủ! Gia chủ đại nhân xong, tình trạng của phu nhân hình như có chút khác thường, giống như bệnh tình biến đổi....."

      Của lớn thư phòng Quân gia bỗng nhiên bị đánh mở, tròng mắt Quân Mạc Thiên đỏ bừng xuất trong đêm đen, cực kì dọa người: "Mau truyền tam trưởng lão!"

      Người mấy năm nay vẫn im lặng trầm tĩnh, làm sao có thể có tình trạng khác thường?

      Quân Mạc Thiên bất chấp mọi thứ nhanh chóng thẳng về chỗ sân của Đường Mai Thanh.

      Trăng sáng đổ bóng, đêm khuya luân chuyển.

      Lúc này Quân gia lại sáng như ban ngày, lòng người hoảng sợ.

      Chỗ sâu nhất trong sân Quân gia, Quân Mạc Thiên nương theo cạnh cửa, mắt chuyển nhìn vào trong phòng Đường Mai Thanh.

      Lúc này tam trưởng lão sắc mặt trầm trọng kiểm tra cụ thể tình huống của Đường Mai Thanh.

      Đêm khuya giờ tý, hạ nhân chữ Quân đột nhiên bị đánh thức, lúc thấy nàng chuyển động, nghĩ rằng nàng muốn tỉnh lại, nhất thời vui mừng trời cao bạc đãi người tốt, rốt cuộc cũng khiến cho phu nhân tỉnh lại.

      Tuy nhiên ngay sau đó lại thấy Đường Mai Thanh toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép liền sợ hãi.

      Đợi tam trưởng lão chạy tới châm kim cứu tế, mới làm dịu triệu chứng đáng sợ này xuống.

      "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Quân Mạc Thiên hỏi, giọng khàn khàn mơ hồ cố nén cảm xúc.

      Sắc mặt tam trưởng lão ngưng trọng đứng dậy, vẻ mặt nặng nề: "Gia chủ. phu nhân sợ là.... được."

      "Cái gì được!" Vừa dứt lời, cửa chính Quân Mạc Thiên dựa vào bỗng nhiên nát bấy, gắt gao nhìn thẳng tam trưởng lão, lớn tiếng chất vấn: " phải còn có thể cố gắng thêm năm sao? Tuyết Nhi cùng Vô Nham tìm Thiên Sơn Tuyết thiềm, khi bọn họ lấy được máu, chỉ còn lại có Thất Diệp Liên hoa, rất nhanh..... Rất nhanh là có thể cứu tỉnh nàng."

      Tam trưởng lão khẽ cuối thấp đầu xuống, đôi mắt già nua mang theo vài tia bi thương: "Vốn là độc trong cơ thể phu nhân bị ngăn chặn, nhưng biết vì sao lại càng trở nên thể khống chế , tại .... Xông vào tâm mạch."

      "Ta mặc kệ như thế nào!" Con ngươi của Quân Mạc Thiên chuyển sang màu đỏ: "Ngươi cho ta biết cần biện pháp gì, nhất định phải kéo dài đến lúc tìm được Tuyết Thiền cùng Thất Diệp Liên hoa mới thôi."

      Tam trưởng lão cúi người xuống, trầm giọng : "Nếu là như vậy, trước chỉ có thể đém phu nhân an trí trong động băng, hàn khí có thể ngăn cản chất độc lưu chuyển chậm chạp, có thể kéo dài thời gian, nhưng Hào Châu ta ở phía Nam, bốn mùa đều như mùa xuân, cách nào xây dựng hầm băng như vậy....."

      Quân Mạc Thiên bỗng nhiên xoay người: "Nơi nào trong thiên hạ có hầm băng?"

      Tam trưởng lão trầm ngâm lát, : "Theo lão phu biết, tháng trước hoàng thất Tĩnh Uyên xây dựng hầm băng làm lăng cho lão thái hậu Vương Vi, chỉ là gia chủ, kia dù sao cũng là hoàng thất....."

      Quân Mạc Thiên khoát tay trực tiếp cắt ngang lời của : "Hoàng thất sao, lập tức chuẩn bị trước kinh đô, thể để cho phu nhân có gì sơ xuất!"

      Hoàng thất sao, bọn họ là gia tộc có truyền thừa ngàn năm, lại e ngại cái hoàng thất trăm năm?

      Nhưng lại biết, việc Tô Lăng Trạch xây dựng hầm băng là bí mật, người ngoài căn bản thể biết chuyện này, mà tam trưởng lão lại biết.

      Tam trưởng lão trầm giọng: "Vâng, lão phu lập tức ngay."

      Đêm tựa hồ càng sâu.

      Quân Tiểu Ngôn ngủ mơ mơ màng màng, trong thoáng chốc có cảm giác người mình bị bế lên, thần kinh tiểu tử kia nhạy bén lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt lại phát trước mắt còn là Quân gia mà là chỗ trong khu rừng rậm rạp.

      "Đây là đâu? Đại trưởng lão gia gia? Sao ngươi lại mang người ta đến nơi này." Trong nháy mắt Quân Tiểu Ngôn giật mình tỉnh lại.

      Đại trưởng lão luôn thích cùng tỷ tỷ, tại phải là..... Muốn giết diệt khẩu chứ!

      Đại trưởng lão thèm liếc mắt nhìn Quân Tiểu Ngôn tay, trầm giọng : "Bệnh tình phu nhân chuyển biến, suốt đêm phải đưa đến kinh đô, tại chúng ta cũng chạy đến."

      Tròng mắt Quân Tiểu Ngôn vừa chuyển: "Vậy cha đâu? Ta muốn cùng cha ta."

      "Gia chủ trông chừng phu nhân, lệnh cho lão phu hộ tống ngươi, Tiểu Ngôn, tình trọng đại, chớ nghịch ngợm." Đại trưởng lão trầm giọng .

      Chương 38.2
      "Ồ....." Quân Tiểu Ngôn lúc này mới bẹp miệng, có biện pháp, mạng nằm trong tay người khác, dám nghe theo.

      Chỉ là bệnh của nương làm sao vậy?

      Còn phải đưa đến kinh đô?

      A a, kinh đô, địa bàn của Vương gia đại thúc, chớ sợ chớ sợ, còn có Vương gia đại thúc bảo vệ .

      Nghĩ đến như vậy, Quân Tiểu Ngôn nhất thời an tâm ít, yên tĩnh lạnh lẽo như vậy, Quân Tiểu Ngôn bỗng nhiên cảm giác có gì đó đúng.

      Phụ thân nhiều lần thận trọng cảnh báo .

      Để cho mình cùng đại trưởng lão tuyệt đối được ở chung chỗ, hoặc là cùng Quân Nhất Châu ở cùng chỗ.

      tại làm sao có thể bảo đại trưởng lão mang chính mình kinh đô?

      Người tiểu quỷ Quân Tiểu Ngôn lập tức cảm thấy đáy lòng lạnh lạnh, giống như cơn gió lạnh thổi thẳng vào lòng .

      Kỳ lạ, nhất định có gì đó cổ quái!

      nhất định là muốn giết mình diệt khẩu!

      Quân Tiểu Ngôn rất sợ chết, vừa nghĩ như vậy, cả người đều rùng mình cái, tròng mắt vừa chuyển, yếu ớt hướng về phía đại trưởng lão mở miệng: "Đại trưởng lão gia gia. Tiểu Ngôn, bụng Tiểu Ngôn đột nhiên đau quá, buổi tối ăn quá nhiều mỡ gà nướng rồi, muốn nhà xí....."

      Ánh mắt đại trưởng lão u rốt cuộc chuyển về hướng Quân Tiểu Ngôn, cả người Quân Tiểu Ngôn run lên, ủy khuất mím môi: "Trưởng lão gia gia, thực xin lỗi, nhất định người ta rất nhanh, bằng , bằng , bằng ta nhịn được....."

      Vừa dứt lời, giống như muốn chứng thực lời của , cái rắm siêu cấp vang lên trong bóng đêm.

      Quân Tiểu Ngôn vội vàng che mũi, đáng thương nhìn đại trưởng lão, nếu thả? Nếu thả? Ta xông chết ngươi!

      Cũng may trước khi ngủ ăn nhiều tỏi, cố nặn cũng có thể thải ra vài cái.

      Thấy Quân Tiểu Ngôn giống như nhịn được, đại trưởng lão ghét bỏ đem ném lên mặt đất, lạnh lùng : "Nhanh chút."

      " đại trưởng lão gia gia đợi chút nha." Quân Tiểu Ngôn vừa rơi xuống đất, lập tức kéo quần ngồi xuống đất.

      Đại trưởng lão vừa thấy động tác của , nhất thời đen mặt, tức giận : "Xa chút !"

      Quân Tiểu Ngôn mắt to sắng ngời, ai nha đây chính là ngài bảo ta ra xa chút, ta đây cũng chỉ ra xa chút, vừa vừa hướng về phía xa chạy tới, sau đó hỏi: "Trưởng lão gia gia, ta ở trong này được ?"

      xong, vừa dứt lời, tiếng phụt vang lại truyền đến từ phía Quân Tiểu Ngôn đằng kia.

      Phảng phất truyền đến mùi quái dị làm cho đại trưởng lão nhíu mày chặt, vì muốn ngửi thấy mùi thối khó ngửi kia, lạnh lùng : "Lại xa chút."

      "Vâng vâng vâng, người ta xa thêm chút." Quân Tiểu Ngôn lại lóe lên, bóng dáng nhắn rơi vào trong rừng, biến mất thấy.

      Ban đêm giữa núi rừng nặng mùi ẩm ướt, lúc cây khô dần át mùi khó ngửi này, sắc mặt đại trưởng lão mới hơi tốt hơn chút, lạnh lùng hô: "Xong chưa, nên lãng phí thời gian đường."

      Giọng lẳng lặng quanh quẩn trong rừng, nửa ngày lại người đáp lời.

      Đại trưởng lão biến sắc, thả người tìm về phía Quân Tiểu Ngôn rời , lại còn bóng dáng Quân Tiểu Ngôn.

      Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi.

      Được, tiểu quỷ ngươi được lắm, lão phu xem thường ngươi! cũng tin, tìm thấy xú tiểu tử giảo hoạt này!
      Nhưng, thời gian tìm canh giờ đều đem toàn bộ rừng cây lật tìm toàn bộ lần, lại vẫn nhìn thấy Quân Tiểu Ngôn, tiểu quỷ võ công còn chưa thành thục, có thể chạy chỗ nào?

      lại vẫn tìm được, Quân Tiểu Ngôn tung tích --

      Uyên sử ngày hai mươi mốt tháng bảy năm thứ bốn mươi tám.

      Ngày Thất hoàng tử Vương triều Tĩnh Uyên Tô Chỉ Trần được phong Vương.

      Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần, do hoàng hậu sinh ra, trời sinh tính tình thẹn thùng, rất có phong độ của người có tri thức, là tài tử nổi danh.

      Chương 38.3

      Từ sau khi lão thái hậu qua đời, sau khi Lăng Vương Tô Lăng Trạch phạm lỗi lớn, Tĩnh Uyên đế tựa hồ đối với Lăng Vương cực kì thất vọng, chỉ phái quỳ lăng, còn chút thương xót thu hồi toàn bộ quyền lợi trong tay Lăng Vương, giao cho thái tử, điều này làm cho thái tử tìm được cơ hôi, lợi dụng lần này hung hăng chèn ép Lăng Vương phen.

      Người Lăng Vương phủ giận mà dám , chỉ có thể nhịn xuống.

      Mà thái tử nháy mắt trở thành tâm phúc trước mắt Tĩnh Uyên đế, chỉ đem toàn bộ sủng ái lúc trước đặt lên người thái tử Tô Màn Thiên, còn biểu ra khen ngợi lớn, đem hết thảy chính vụ trong cung cho thái tử xử lý.

      Thái tử thấy thế liền vui vẻ, rốt cuộc cũng đến lúc phát huy.

      Mà ngày nay, ngày Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần trưởng thành được phong vương, đều do tay xử lý.

      Vì có thể chế nhạo Tô Lăng Trần phen, còn làm chủ thỉnh Tô Lăng Trạch quỳ ở hoàng lăng kia trở về, danh nghĩa ăn mừng vì đệ đệ, kì thực là châm chọc khiêu khích Tô Lăng Trạch nay sa sút.

      Đại yến quần thần, Tô Lăng Trạch ngồi ở vị trí trong góc khuất, buồn bực tiếng động uống rượu.

      Mọi người chỉ xem như vị hoàng tử sa sút này mượn rượu tiêu sầu, cũng có nhiều ý kiến.

      Ở bên cạnh, Dương Thành thấp giọng : "Đừng uống nhiều như vậy, uống nhiều quá dễ lộ ra dấu vết."

      'Tô Lăng Trạch' khẽ ngẩng đầu lên, khóe miệng cũng vừa kéo, rầu rĩ : "Nếu chủ tử trở về, ta nhịn được."

      vốn là thế thân của Tô Lăng Trạch, sớm thay thế cho Tô Lăng Trạch nhiều lần, đối với hình thức của hoàng gia cũng sớm khéo ứng phó, lại đemm nhất cử nhất động của Tô Lăng Trạch diễn lại giống nhau như đúc.

      Đối với thịnh yến như vậy, hoàn toàn có vấn đề.

      Nhưng mà hôm nay cùng lại giống lúc trước, khi xưa chủ tử còn được sủng ái, cho dù có quyền lợi gì, cũng có hoàng thượng cùng thái hậu chống lưng, cần xem sắc mặt ai.

      Đáng tiếc tại, chúng hoàng tử trào phúng chế nhạo, quần thần dân chúng đồng tình thương hại, đều khiến cho thể nhìn được.

      Vừa nghĩ đến ánh mắt chủ tử phải thừa nhận như vậy, liền giận, giận dữ, cũng sắp diễn nổi nữa.

      "Nhịn được cũng phải nhịn, Hách Liên Diệc, nếu xảy ra sai xót, chúng ta chết sao, nhưng nếu liên lụy chủ tử, tự ngươi lo liệu." Dương Thành lạnh lùng .

      Hách Liên Diệc vẫn nghiêm nghị, có chút cười khổ như cũ: "Ngươi yên tâm, ta hiểu được cái nào nặng cái nào , chỉ là lo lắng cho chủ tử."

      "Chủ tử có việc gì, nguyên quán của cố hoàng hậu là ở phía đông Thiên Sơn, lúc còn chủ tử cùng lão thái hậu nhận lệnh, đến Thiên Sơn trấn ở vài năm, đối với nơi đó hết thảy đều quen thuộc, chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ chủ tử an bài là được, hiểu chưa?"

      Cố hoàng hậu, cũng là mẫu thân Tô Lăng Trạch, là người phía đông, lúc tuyển tú vào cung, được lão thái hậu thích, vừa mới trở thành hoàng hậu, cũng nghĩ đến khó sinh mà chết.

      Lúc Tô Lăng Trạch chưa trưởng thành từng trở lại Thiên Sơn ở qua thời gian, sau trở về thụ phong thành Vương, vẫn như cũ hàng năm bỏ ra ít thời gian trở về vấn an nơi ở của cố hoàng hậu.

      "Tô Mạc Thiên tới, cẩn thận chút, đừng để lộ ra dấu vết."

      lúc này, Dương Thành giọng nhắc nhở tiếng, Hách Liên Diệc ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Mạc Thiên cầm theo bình rượu bằng bạch ngọc, khóe miệng mang theo vài phần tươi cười ý, về hướng bọn họ.

      "A, tam đệ, sao lại ở chỗ này mượn rượu giải sầu? Thường ngày thấy ngươi cùng rất nhiều đại thần tán gẫu vui vẻ, tại sao tại chỉ có mình." Tô Mạc Thiên cười , nhìn như quan tâm, trong lúc cười lại cất giấu con dao găm bén nhọn.

      Hách Liên Diệc cũng đứng dậy, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng có loại thờ ơ chỉ thuộc về Tô Lăng Trạch: "Nhận được quan tâm của thái tử điện hạ, thần đệ gần đây thích yên tĩnh, thích lui tới cùng mọi người."

      Hách Liên Diệc cũng thản nhiên , trong lòng lại chửi ầm lên.

      biết xấu hổ, biết tại chủ tử sa sút, biết bọn vương công đại thần bọn họ đều là người ham ích lợi, giờ còn tới chỗ này bỏ đá xuống giếng.

      đáng giận đến cực điểm.

      May mắn tại là chứ phải chủ tử, nếu như chủ tử ở trong này, trong lòng sợ là dễ chịu lắm .

      Hách Liên Diệc đột nhiên lại cảm thấy may mắn, những sắc mặt bỏ đá xuống giếng này hãy cứ để cho thấy thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :