1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Nàng là phế vật.

      Nắng gắt như lửa, mặt trời chói chang.

      Hai tỷ đệ Quân Lam Tuyết dưới hướng dẫn của người trung niên áo xám về hướng Đông.

      Xuyên qua những rừng cây rậm rạp, xuyên qua con đường giống như mê cung, cảnh vật ra trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng Quân Lam Tuyết mơ hồ sinh ra mấy phần bi thương.

      Đây hoàn toàn là loại bi thương mà nàng hiểu nổi.

      Về nhà, phải là nên vui vẻ sao.

      Tại sao lại cảm thấy bi thương chứ ?

      Quân Lam Tuyết hiểu tình huống tại như thế nào, vì để làm cho mọi người nhận ra mình biết đường, dọc theo đường vẫn cố buông lỏng, vừa vừa cười, tán gẫu cùng Quân Tiểu Ngôn, vừa cố ghi nhớ đường .

      Trước mắt bỗng nhiên sảng sủa, xuyên qua khe núi như mê cung này ra tòa sơn trang to lớn, đứng vững vàng ở lưng chừng núi, uy vũ và hùng vĩ !

      Từ xa nhìn lại, sơn trang này vô cùng to lớn, chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, khỏi làm cho nàng nhớ đến hoàng cung, , nơi này thậm chí so với hoàng cung còn lớn hơn! Quỳnh lâu ngọc ngói, mỗi mảnh ngói lại có thể được làm từ bạch ngọc trân quý nhất, nhìn từ xa, càng giống như tòa cung điện bằng bạch ngọc.

      Quân Lam Tuyết nhịn được kinh ngạc, thầm than tiếng, nơi này, chính là Quân gia sao ?

      Nơi này, chính là nhà nàng sao ?

      Làm sao có thể lớn như vậy……

      Ở bên ngoài Quân gia, còn có rất nhiều thủ vệ đứng gác ở cửa, mỗi người bọn họ làm tốt cương vị của mình với vẻ mặt nghiêm túc, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, nếu như biết nơi này là Quân gia, nếu như vô tình lạc đến nơi này, nhất định mọi người cho rằng nơi đây chính là thiên đường, mà phải chỉ là gia tộc đơn giản như vậy.

      Dĩ nhiên, Quân Lam Tuyết biết, Quân gia truyền thừa hơn ngàn năm nay, vì vậy tài lực và thực lực tuyệt đối phải người bình thường có thể so sánh được…..

      Xa xa, có ba đạo nhân ảnh hướng tới nơi này với tốc độ cực nhanh, rất nhanh đến dưới đại môn hùng vĩ đầy hào khí của Quân gia, tiến lên chào đón, ‘‘Ra mắt tiểu thiếu gia, hoan nghênh tiểu thiếu gia trở lại.’’

      Đoạn đường này, tức giận trong lòng Quân Tiểu Ngôn cũng giảm ít, lúc này sắc mặt cũng dần tốt hơn, khuôn mặt nhắn xinh đẹp gật đầu cái, chỉ chỉ Quân Lam Tuyết đứng bên cạnh : ‘‘Tỷ tỷ cũng trở về rồi.’’

      Ba người kia lúc này mới nhìn Quân Lam Tuyết, trong mắt mơ hồ có tia khinh thường chợt lóe qua, giống như rất tình nguyện chuyện cùng nàng, như cuối cùng vẫn thản nhiên : ‘‘Ra mắt tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư trở lại.’’

      Trái với thái độ cung kính đối với Quân Tiểu Ngôn, lần này bọn họ đối với Quân Lam Tuyết, có thể dùng từ lạnh nhạt để hình dung.

      Quân Lam Tuyết làm sao có thể nhận ra thái độ của bọn họ khác nhau trời vưc đây ?

      Nàng hiểu quan hệ của mọi người trong Quân gia, theo lý thuyết nàng là thiên kim tiểu thư của Quân gia, bọn họ thoạt nhìn giống như là hạ nhân, sao lại lại dám tỏ thái độ như vậy ?

      Trong lòng mang theo nghi ngờ, Quân Lam Tuyết cũng biểu ra, chỉ nhàn nhạt gật đầu cái.

      Nếu bọn họ kinh thường nàng, nàng cũng cho bọn họ nhìn sắc mặt tốt.

      Quân Tiêu Ngôn nóng lòng muốn nhìn thấy phụ thân, nên chú ý đến tâm tư của mọi người, vội vàng : ‘‘Phụ thân đâu rồi, mau dẫn ta đến gặp phụ thân !’’

      ‘‘Vâng, tiểu thiếu gia mời theo ta.’’

      Cùng Quân Tiểu Ngôn phía sau bọn họ, Quân Lam Tuyết hỏi Quân Tiêu Ngôn, ‘‘Tiểu Ngôn, bọn họ là ai?’’

      Quân Tiêu Ngôn lúc này mới nhớ ra tỷ tỷ mât trí nhớ, cũng giọng trả lời: ‘‘Tỷ tỷ, bọn họ đều là hạ nhân trong gia tộc, người đầu tiên gọi là Phương Thành, ở giữa gọi là Phương Hòa, còn lại gọi là Phương Hoành.’’

      ‘‘Cùng họ Phương?’’ Quân Lam Tuyết thấy có chút kỳ quái, chẵng lẽ bọn họ đều là huynh đệ?

      ‘‘Đúng vậy, tỷ tỷ sao ngay cả việc này tỷ cũng quên…, trong nhà chúng ta có rất nhiều hạ nhân, hạ nhân Phương Viên mang họ Phương, hạ nhân Hàn viên mang họ Hàn, đây cũng là cách phân biệt hạ nhân giữa các viên, hạ nhân họ Quân là cao cấp nhất, có thể tùy ý vào chủ trạch.’’

      Nghe vậy, Quân Lam Tuyết trừng lớn mắt, ra hạ nhân nơi này cũng phân cấp bậc?

      Nhưng mỗi viên họ…….. có phải khoa trương qua hay ?

      con đường bằng hắc ngọc lóe sáng, Quân Lam Tuyết nhân cơ hội quan sát nơi gọi là tổng bộ của Quân gia, nhưng vẫn khỏi cảm thán, đây rất cuộc là gia tộc như thế nào, là siêu cấp hào môn gia thế cũng vẫn chưa đủ, làm cho nàng có loại cảm giác, chủ nhân của nơi này, tương đương với Hoàng Đế, có của cải phong phú, mà với dạng tài phú này, chắc chắn thua kém gì quốc gia.

      qua hành lang dài, đến tòa thành to lớn, cao ngất, nơi này là chủ thành Quân gia?

      Còn chưa bước vào cửa, đạo thanh châm chọc vang lên.

      ‘’A, tiểu thiếu gia trở về rồi? Người bên cạnh tiểu thiếu gia,vị này là……Ơ, ta còn tưởng là ai chứ, đây phải tiểu thư của chúng ta sao, lần này hơn nữa năm, rốt cuộc cũng chịu trở lại rồi?’’

      bóng người từ đại môn ra.

      nữ nhân, chừng hai mươi tuổi, khắp người mang theo loại khí tức diêm dúa lòe loẹt, bôi trét son phấn dầy, vẻ mặt đầy châm chọc.

      Vừa thấy nàng, Quân Tiểu Ngôn nhịn được khẽ cau đôi mày kiếm, : ‘‘Quân Tử Y, ngươi tới nơi này làm gì?’’

      gọi là Quân Tử Y che miệng cười khanh khách, tiếng cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ, ‘‘Đương nhiên là đón tiếp tiểu thiếu gia trở về á….., tiểu thiếu gia, lần này người hơn nữa năm, cũng mang theo hộ vệ nào, có biết gia chủ và các trưởng lão rất lo lắng cho người hay .’’

      đến đây, nàng tạm ngừng chút, nóng lạnh liếc xéo Quân Lam Tuyết cái, ‘‘Cũng tại lớn dạy tốt, để cho người làm tấm gương xấu, tiểu thiếu gia người cũng thiệt là, cái tốt học, lại học nàng trốn nhà , nếu xảy ra chuyện gì biết làm thế nào đây? Người là gia chủ tương lai của gia tộc, thân phận tôn quý, cũng phải “người nào” có thể so sánh được.”

      Nàng nhấn mạnh hai chữ “người nào” này, đặc biệt hung hăn trợn mắt nhìn Quân Lam Tuyết cái.

      Quân Lam Tuyết khỏi nhíu mày, ở trong lòng bất mãn hồi, trời ạ, cười giống như vậy, quả so với nữ nhân trong kỹ viện còn muốn hơn, chỉ là, nữ nhân này là ai?

      Thấy nàng minh triều ám phúng (Ám chỉ ngoài sáng, trào phúng trong tối) vòng vèo mình làm tấm gương xấu cho Quân Tiểu Ngôn, khiến Quân Tiểu Ngôn rời khỏi gia tộc như nàng, trong lòng Quân Lam Tuyết liền khó chịu hồi.

      Theo lời của Khúc Vô Nham, cha nàng chỉ có nàng và Tiểu Ngôn là hai người thừa kế của Quân gia, cái nữ nhân này rốt cuộc là ai? Thoạt nhìn thân phận dường như thấp, nếu cũng dám với nàng như vậy.

      “Việc này liên quan đến tỷ tỷ.” Quân Tiểu Ngôn nắm chặt quả đấm rồi rống lên, ‘‘Tỷ tỷ rời nhà trốn hay là do các ngươi ép, ngươi tránh ra cho ta, bản thiếu gia muốn gặp ngươi, tỷ tỷ cũng muốn nhìn thấy ngươi!”

      xong, đẩy Quân Tử Y ra, lôi kéo Quân Lam Tuyết vào trong nhà.

      Rời nhà trốn ?

      Bị các ngươi ép ?

      Quân Lam Tuyết nghe được câu này, khỏi nhíu mày, cách khác nàng nữa năm trước là bị những người này ép mà rời nhà ?
      Như vậy, tại sao nàng lại làm sát thủ của Ám Lâu?

      Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?

      “A, tiểu thiếu gia, người….” Quân Tử Y thấy Tiểu Ngôn khách khí với nàng như vậy, tức giận dậm chân, hung hăn trợn mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời .

      Đáng ghét.

      “Tỷ tỷ, tỷ cần phải để ý đến lời Quân Tử Y .” Quân Tiểu Ngôn lo lắng tỷ tỷ lại giống như nữa năm trước bị dồn ép mà rời nhà , vội vàng an ủi nàng.

      Quân Lam Tuyết nghi ngờ, giọng hỏi: “Đệ là, lúc trước ta bị nàng……… Và số người nữa ép rời nhà ? Tại sao?”

      Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt xinh đẹp nhắn của Quân Tiểu Ngôn đầy lửa giận, “Còn phải những tên khốn kiếp kia dùng lời tổn thương tỷ sao, tỷ tỷ, tỷ yên tâm , lần này bọn họ còn dám làm như thế, đệ nhất định bỏ qua cho bọn họ!”

      Tâm tình muốn bảo vệ tỷ tỷ của Quân Tiểu Ngôn thiêu đốt hừng hực, ngay cả tỷ tỷ của mà cũng dám khi dễ, nhất định phải để những tên khốn kiếp kia trả giá lớn!

      Mi tâm Quân Lam Tuyết nhíu chặt hơn chút, xem ra cái Quân gia này, so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.

      “Hừ.”

      Vừa dứt lời, nội điện truyền đến tiếng hừ lạnh rất uy nghiêm, vừa nghe được thanh này, khuôn mặt nhắn của Quân Tiểu Ngôn nhất thời cứng đờ, cả người đứng nguyên tại chỗ, tiến thêm bước nào.

      “Con vừa cái gì? bỏ qua cho ai?” vị lão nhân dưới sáu mươi tuổi từ trong điện ra, tóc có chút hoa râm, đôi mắt sắc bén khác thường, nhìn cái, khỏi làm cho mọi người run sợ.

      “Xin chào Nhị Trưởng Lão gia gia, Tiểu Ngôn mới vừa buổi tối muốn ăn toàn bộ gà nướng, bỏ qua bất kỳ con nào!” Khuôn mặt nhắn của Quân Tiểu Ngôn đầy căng thẳng, lập tức đem lời vừa rồi trắng đen hoàn toàn điên đảo, dường như rất sợ Nhị Trưởng Lão này.

      Nhị Trưởng Lão?

      Khó trách Tiểu Ngôn đối với tôn kính với như vậy, nhất là bộ dạng uy nghiêm của .

      Quân Lam Tuyết cũng cúi đầu, học theo Quân Tiểu Ngôn gọi câu, “Nhị Trưỡng Lão.”

      Ánh mắt lợi hại của Nhị Trưởng Lão rơi người Quân Lam Tuyết, chăm chú nhìn thoáng qua rồi dời , hờ hững ‘ừ’ tiếng, : “ trở lại.”

      Quân Lam Tuyết gật đầu cái.

      Quân Tiểu Ngôn vội vàng chen vào câu, “Nhị Trưởng Lão gia gia, tỷ tỷ là ta tìm được! Là ta đem tỷ tỷ tìm trở về đấy!” Công lao của lớn nhất, vậy…….. Vậy có phải hay ….. Có thể luyện công ít lại ?

      thích luyện công….. Gương mặt Quân Tiểu Ngôn đầy đau khổ, vừa nhìn thấy Nhị Trưởng Lão gia gia, là biết, ngày phải luyện công trở lại rồi.

      “Nghiêm túc chút.” Nhị Trưởng Lão lạnh lung trợn mắt nhìn Quân Tiểu Ngôn cái, “Đây là bộ dạng gì! Gia chủ Quân gia tương lai sao có thể cợt nhã như vậy.”

      Quân Tiểu Ngôn uất ức chu môi “Con rất nghiêm túc, chỉ là dáng vẻ con lớn lên tương đối tươi vui mà thôi.”

      rất nghiêm túc, chỉ tại khuôn mặt lớn lên tương đối tươi vui chút, thoạt nhìn có chút hớn hở, làm sao có thể nghiêm túc đây!

      “……..” Nghe vậy, Nhị Trưởng Lão uy nghiêm cũng bị chọc tức cho nội thương, tên tiểu tử hỗn đản này…..

      gặp gia chủ rồi lập tức đến nơi này, có nghe !” Nhị Trưởng Lão lạnh lùng .

      “…… Dạ.” Xong đời rồi, nửa năm luyên công, nhiệm vụ nhất định tăng lên!

      xong, Nhị Trưởng Lão phất tay áo rời .

      Nhị Trưởng Lão vừa rời , trong nội điện lại xuất thêm hai người trẻ tuổi, nam nữ, tuổi đều xem ra dưới hai mươi, vừa nhìn thấy bọn họ, biểu hơi sững sờ, sau đó lại giống như Quân Tử Y châm chọc : “Tiểu tiếu gia, người rốt cuộc trở lại, ah, đây là ai? phải là phế vật kia , chậc chậc, phải thề son sắc bước vào Quân gia bước sao? Thế nào, rời khỏi gia tộc liền sống nổi nữa chứ gì? Phế vật chính là phế vật.”
      Hết chương 27

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Giáo huấn!

      Editor: - Tử Tinh -

      Quân Lam Tuyết vẫn cho rằng, nàng mất tích nửa năm mới trở về gia tộc, thể theo việc Khúc Vô Nham và Quân Tiểu Ngôn cố chấp tìm nàng lâu như vậy địa vị trong Quân gia của nàng đến nỗi thấp chứ.

      Lần này nàng có thể trở về, mặc dù nhất thiết là toàn thể dưới gia tộc đều vui mừng, cũng nên nhiệt liệt hoan nghênh nàng, hỏi han ân cần xem nàng ở bên ngoài có phải chịu khổ gì hay .

      Hoặc ít ra, chắc chắn cũng phải có hai người, quan tâm hỏi câu, nửa năm qua, nàng rốt cuộc nơi nào?

      Nhưng mà, nàng về đây.

      Từ lúc vừa mới bước vào thành Hào Châu, cùng trở về Quân gia, lại có người nào cho nàng sắc mặt hòa nhã.

      phải là vẻ mặt chê cười.

      chính là trái câu phế vật, phải câu phế vật mà gọi nàng.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì?

      Nàng……. Có là đại tiểu thư chân chính như người ta đồn đại ?

      Nhìn nam nữ mới bước ra, trong nháy mắt Quân Tiểu Ngôn nhảy dựng lên giống như đạp phải mìn, “Quân Nhất, Quân Tương Đình, hai người các ngươi mồm miệng sạch cho bản thiếu gia! Lần trước các ngươi ép tỷ tỷ ta phải bỏ , ta còn chưa tính sổ với các ngươi, các ngươi còn dám xuất trước mặt ta!”

      Quân Nhất nhíu mày, môi lên nhất mạt cười lạnh: “Tiểu thiếu gia, đại tiểu thư tự mình bỏ , cũng chính nàng , nếu thể trở thành nổi bật cũng chẳng tiến vào Quân gia nửa bước, chúng ta đâu có ép nàng.”

      “Đúng rồi tiểu thiếu gia, tỷ tỷ ngài vốn là phế vật, trong tất cả hàng ngũ trẻ tuổi nàng ta là kém cỏi nhất, chính nàng chịu nổi đả kích như thế nên mới bỏ , ngài thể trách bọn ta!” Quân Tương Đình cũng vội vàng thêm vào.

      cái đầu ngươi. “Các ngươi!” Quân Tiểu Ngôn bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, giống như tiểu lân sư phát giận, chuẩn bị hung ác nhằm vào chỗ xung yếu của bọn họ mà cắn miếng, Quân Lam Tuyết lại đột nhiên ngăn cản cậu.

      “Tiểu Ngôn.” Quân Lam Tuyết kéo Quân Tiểu Ngôn lại, thản nhiên : “Thôi, cần phải so đo với bọn họ, chúng ta mau gặp phụ thân thôi.”

      “Nhưng tỷ tỷ, bọn họ là quá đáng!” Quân Tiểu Ngôn tức giận đến nỗi khuôn mặt nhắn đỏ bừng, dù vậy, khuôn mặt nhắn xinh đẹp đó ngược lại càng khiến cho người ta thương , khó trách Nhị Trưởng Lão luôn nhắc nhở cậu phải nghiêm túc chút.

      Quân Lam Tuyết ôn hòa nhìn cậu, lành lạnh : “Tiểu Ngôn, tỷ tỷ hỏi đệ, đề bị chó cắn cái, chẳng lẽ đệ cũng cắn lại nó cái sao?”

      Nghe vậy, hai mắt Quân Tiểu Ngôn sáng lên, “Tỷ tỷ, tỷ đúng, đám chó điên cắn người mà thôi, chúng ta ! Mới cần để ý tới bọn !”

      Quân Nhất cùng Quâng Tương Đình nhất thời giận dữ, “Quân Lam Tuyết! Ngươi vừa chúng ta là gì!”

      Phế vật đáng chết này, lại dám mắng bọn họ là chó!

      Đây là do trước kia bị bọn họ khi dễ mà dám phản bác, chỉ đành phải tự mình chứng minh cho bọn họ xem nàng phải là phế vật Quân Lam Tuyết sao?

      Lúc nào lá gan lớn như vậy rồi, cư nhiên dám mắng bọn họ là chó?

      Quân Lam Tuyết trừng mắt nhìn, cười lạnh hỏi ngược lại , “Ta các ngươi cái gì? Ta có cái gì ? Ta chỉ hỏi Tiểu Ngôn bị chó cắn có muốn cắn lại hay mà thôi? Các ngươi nghe thấy ta gọi tên các ngươi à?”

      “Đúng rồi nha.” Quân Tiểu Ngôn phụ họa, “Các ngươi kích động như thế làm gì? Hả? Chẳng lẽ các ngươi lại tự cho mình là chó điên? Trời ạ, tỷ tỷ, hai người bọn họ có phải là bị bệnh rồi ? Tự nhiên lại xem mình là chó điên, làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta nên nhanh cho các Trưởng lão biết, nếu để chậm chút biết có còn cứu được hay nữa.”
      xong, Quân Tiểu Ngôn còn cực kỳ khoa trương vỗ vỗ ngực cái.

      Bộ dạng chính là ôi ta sợ hãi, ta vô cùng sợ các ngươi tới cắn ta.

      Quân Nhất cùng Quân Tương Đình cứng đơ, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

      “Ngươi, đồ phế vật này! Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi trận mới được!” Quân Tương Đình tính khí nóng nảy, dậm chân cái, tay đặt lên eo, cây trường tiên màu đỏ lửa nằm trong lòng bàn tay, tiện tay quất về hướng Quân Lam Tuyết.

      “Tỷ tỷ cẩn thận!” Quân Tiểu Ngôn vội vàng hô to tiếng, ngờ tới Quân Tương Đình đột ngột ra tay.

      Mấy người Quân Nhất và Quân Tương Đình, đều là con cháu của các Trưởng lẽo, Trưởng lão đều là Nguyên lão trong Quân Gia, địa vị rất cao, cho dù có là phụ thân của cậu, Gia chủ Quân gia khi nhìn thấy các vị Trưởng lão cũng phải lễ kính ba phần.

      Hơn nữa Quân Tiểu Ngôn cũng biết, tỷ tỷ phải là lần đầu tiên bị bọn họ lén lút bắt nạt, càng phải là lần đầu tiên bị đánh, rất nhiều lần đều là như vậy.

      Mỗi lần chỉ cần cậu phát ra, cậu cũng với phụ thân, nhưng lúc phụ thân tức giận tra hỏi tỷ tỷ xem rốt cuộc có chuyện này hay , tỷ tỷ vẫn luôn lắc đầu , dám cho phụ thân.

      Cậu thể để tỷ tỷ lại tiếp tục bị bọn họ khi dễ.

      Nhưng mà, Quân Tiểu Ngôn cũng biết.

      Quân Lam Tuyết trước mặt cậu, còn là Quân Lam Tuyết trước kia, nàng bây giờ có thù tất báo.

      Người đối tốt với nàng, nàng cảm tạ trong lòng, nhưng kẻ đối xấu với nàng, đừng nghĩ nàng cho bọn họ được yên ổn.

      đúng là ân trả gấp trăm lần, thù báo gấp nghìn lần.

      Nếu như ông trời để nàng trọng sinh vào thân thể này, nàng tuyệt đối để cho người khác khi dễ ‘nàng’ nửa phân.

      Nhìn trường tiên lửa đỏ sắp vung tới, Quân Lam Tuyết hừ lạnh tiếng, bản lĩnh của nàng vốn cũng yếu, hơn nữa ở Mê Vụ Sâm Lâm, mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng nhất cử nhất động ở xung quanh, nếu nguy hiểm đến tính mạng, giác các quan của nàng sớm trở nên vô cùng nhạy cảm.

      Vào thời điểm Quân Tương Đình vừa ra tay, nàng phát ra, vậy mà, nàng vẫn nhúc nhích.

      Mà chỉ dùng tốc độ nhanh nhất để tính toán ra chiều dài của trường tiên cùng với cự ly mình đứng.

      Trong thời điểm trường tiên sắp đánh tới người nàng, Quân Lam Tuyết đột nhiên nghiêng người, lui về phía sau bước, trường tiên đỏ rực xé gió mà đến đánh lên cánh tay nàng, nhất thời, cánh tay bị xé toạc lên vệt máu, huyết nhục mơ hồ.

      “Tỷ tỷ!” Quân Tiểu Ngôn kinh hãi, tâm hoảng ý loạn chạy tới, “tỷ tỷ, sao chứ tỷ tỷ?”

      Quân Lam Tuyết lắc đầu, môi đỏ mọng vi câu, lắc đầu, khẽ với cậu: “ có việc gì.” là nàng có việc gì, như vậy, đoạn cuối trường tiên, chính là lực mạnh nhất, nếu đánh xuống thân thể, hoàn toàn có bản lãnh khiến cho người ta huyết nhục nở hoa, chỉ là, nàng có đủ năng lực để né tránh.

      Nhưng mà, tại sao nàng phải tránh?

      có vết thương ràng lưu lại người mình, nàng lấy cớ gì để giáo huấn bọn họ? Cho nên mới cố ý để cho Quân Tương Đình đánh lên cánh tay mình, nơi này cũng phải chỗ yếu hại, nàng thèm để ý chút nào.

      Hơi ngẩng đầu, ánh mắt nàng rét lạnh, hàn băng lãnh lẽo phóng về phía Quân Tương Đình, “Ngươi tên là Quân Tương Đình đúng .” Nàng nghe được lúc nãy Tiểu Ngôn có gọi như vậy.

      Quân Tương Đình đột nhiên bị đôi mắt ngoan lệ của nàng nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời run rẩy, mơ hồ cảm thấy có gì đó đúng, kẻ phế vật kia sao có thể có được ánh mắt sắc bén tới như vậy.

      Chợt nghĩ lại, trước kia bọn họ vẫn luôn khi dễ như vậy, kẻ phế vật kia còn có thể làm gì bọn họ?

      Ngay sau đó Quân Tương Đình cười lạnh: “Quân Lam Tuyết, ngươi cần phải ở chỗ này giả ngu, thân là đại tiểu thư, cũng là kẻ kém cỏi nhất trong lớp trẻ, ra ta cũng thấy mất thể diện cho ngươi, ngươi vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại trong gia tộc, đúng là đáng !”
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28.1 Giáo huấn!

      Bộ dạng chính là ôi ta sợ hãi, ta vô cùng sợ các ngươi tới cắn ta.

      Quân Nhất cùng Quân Tương Đình cứng đơ, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

      “Ngươi, đồ phế vật này! Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi trận mới được!” Quân Tương Đình tính khí nóng nảy, dậm chân cái, tay đặt lên eo, cây trường tiên màu đỏ lửa nằm trong lòng bàn tay, tiện tay quất về hướng Quân Lam Tuyết.

      “Tỷ tỷ cẩn thận!” Quân Tiểu Ngôn vội vàng hô to tiếng, ngờ tới Quân Tương Đình đột ngột ra tay.

      Mấy người Quân Nhất và Quân Tương Đình, đều là con cháu của các Trưởng lẽo, Trưởng lão đều là Nguyên lão trong Quân Gia, địa vị rất cao, cho dù có là phụ thân của cậu, Gia chủ Quân gia khi nhìn thấy các vị Trưởng lão cũng phải lễ kính ba phần.

      Hơn nữa Quân Tiểu Ngôn cũng biết, tỷ tỷ phải là lần đầu tiên bị bọn họ lén lút bắt nạt, càng phải là lần đầu tiên bị đánh, rất nhiều lần đều là như vậy.

      Mỗi lần chỉ cần cậu phát ra, cậu cũng với phụ thân, nhưng lúc phụ thân tức giận tra hỏi tỷ tỷ xem rốt cuộc có chuyện này hay , tỷ tỷ vẫn luôn lắc đầu , dám cho phụ thân.

      Cậu thể để tỷ tỷ lại tiếp tục bị bọn họ khi dễ.

      Nhưng mà, Quân Tiểu Ngôn cũng biết.

      Quân Lam Tuyết trước mặt cậu, còn là Quân Lam Tuyết trước kia, nàng bây giờ có thù tất báo.

      Người đối tốt với nàng, nàng cảm tạ trong lòng, nhưng kẻ đối xấu với nàng, đừng nghĩ nàng cho bọn họ được yên ổn.

      đúng là ân trả gấp trăm lần, thù báo gấp nghìn lần.

      Nếu như ông trời để nàng trọng sinh vào thân thể này, nàng tuyệt đối để cho người khác khi dễ ‘nàng’ nửa phân.

      Nhìn trường tiên lửa đỏ sắp vung tới, Quân Lam Tuyết hừ lạnh tiếng, bản lĩnh của nàng vốn cũng yếu, hơn nữa ở Mê Vụ Sâm Lâm, mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng nhất cử nhất động ở xung quanh, nếu nguy hiểm đến tính mạng, giác các quan của nàng sớm trở nên vô cùng nhạy cảm.

      Vào thời điểm Quân Tương Đình vừa ra tay, nàng phát ra, vậy mà, nàng vẫn nhúc nhích.

      Mà chỉ dùng tốc độ nhanh nhất để tính toán ra chiều dài của trường tiên cùng với cự ly mình đứng.

      Trong thời điểm trường tiên sắp đánh tới người nàng, Quân Lam Tuyết đột nhiên nghiêng người, lui về phía sau bước, trường tiên đỏ rực xé gió mà đến đánh lên cánh tay nàng, nhất thời, cánh tay bị xé toạc lên vệt máu, huyết nhục mơ hồ.

      “Tỷ tỷ!” Quân Tiểu Ngôn kinh hãi, tâm hoảng ý loạn chạy tới, “tỷ tỷ, sao chứ tỷ tỷ?”

      Quân Lam Tuyết lắc đầu, môi đỏ mọng vi câu, lắc đầu, khẽ với cậu: “ có việc gì.” là nàng có việc gì, như vậy, đoạn cuối trường tiên, chính là lực mạnh nhất, nếu đánh xuống thân thể, hoàn toàn có bản lãnh khiến cho người ta huyết nhục nở hoa, chỉ là, nàng có đủ năng lực để né tránh.

      Nhưng mà, tại sao nàng phải tránh?

      có vết thương ràng lưu lại người mình, nàng lấy cớ gì để giáo huấn bọn họ? Cho nên mới cố ý để cho Quân Tương Đình đánh lên cánh tay mình, nơi này cũng phải chỗ yếu hại, nàng thèm để ý chút nào.

      Hơi ngẩng đầu, ánh mắt nàng rét lạnh, hàn băng lãnh lẽo phóng về phía Quân Tương Đình, “Ngươi tên là Quân Tương Đình đúng .” Nàng nghe được lúc nãy Tiểu Ngôn có gọi như vậy.

      Quân Tương Đình đột nhiên bị đôi mắt ngoan lệ của nàng nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời run rẩy, mơ hồ cảm thấy có gì đó đúng, kẻ phế vật kia sao có thể có được ánh mắt sắc bén tới như vậy.

      Chợt nghĩ lại, trước kia bọn họ vẫn luôn khi dễ như vậy, kẻ phế vật kia còn có thể làm gì bọn họ?

      Ngay sau đó Quân Tương Đình cười lạnh: “Quân Lam Tuyết, ngươi cần phải ở chỗ này giả ngu, thân là đại tiểu thư, cũng là kẻ kém cỏi nhất trong lớp trẻ, ra ta cũng thấy mất thể diện cho ngươi, ngươi vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại trong gia tộc, đúng là đáng !”
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28.2

      "Đúng, ta thân là đại tiểu thư." Quân Lam Tuyết liếc mắt nhìn cánh tay bị thương, chậm rãi cười, nụ cười xen lẫn lạnh lẽo, "Như vậy, ta vốn dĩ là đại tiểu thư của Quân gia, ngươi dám vi phạm quy củ của gia tộc, công khai đánh vị đại tiểu thư là ta đây, vậy ngươi nên bị trừng phạt như thế nào?"

      Nghe vậy, Quân Tương Đình sửng sốt, ngay sau đó ha ha cười lớn, "Nhìn chút, ta nghe lời gì đây, phế vật này muốn trừng phạt ta, nàng ta lại dám có lá gan trừng phạt ta, là mượn gan trời mà. . . . . . A!"

      Quân Tương Đình còn chưa có xong, đột nhiên bóng dáng của Quân Lam Tuyết biến mất ngay trước mắt Quân Tương Đình, đợi đến thời điểm nàng ta tỉnh hồn lại, Quân Lam Tuyết đột nhiên xuất ở trước mặt nàng, bạt tai mạnh mẽ giáng xuống.

      " tôn trọng đại tiểu thư, đây là tội thứ nhất!" bạt tai giáng xuống, Quân Tương Đình vốn hề phòng bị, thân thể nàng ta liền té bay ra ngoài, rơi vào sàn nhà.

      "Nhục mạ đại tiểu thư, đây là tội thứ hai!" Quân Lam Tuyết hừ lạnh, nhảy lên, ở thời điểm Quân Tương Đình chuẩn bị đứng dậy, lại lần nữa tung ra cchưởng, rơi vào bên má còn lại của nàng ta .

      Hai bên má nóng hừng hực, hai cái bạt tai giáng xuống mặt Quân Tương Đình khắc sâu dấu năm ngón tay, đỏ bừng, ứ đọng máu, cả khuôn mặt cũng sưng lên.

      "Công khai đánh đại tiểu thư, đây là tội thứ ba!" Quân Lam Tuyết nhấc chân đá cái, trực tiếp đá vào chân phải của Quân Tương Đình, sau đó chậm rãi trở về đứng bên cạnh Quân Tiểu Ngôn, lạnh lùng : "Ta lấy danh nghĩa đại tiểu thư giáo huấn ngươi, ngươi có phục hay ?"

      Tiếng vừa ngừng, đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

      Quân Tiểu Ngôn nhìn tỷ tỷ của mình cách thể tin được.

      Này. . . . . . Đây là tỷ tỷ của sao?

      Thời điểm ở kinh thành, mặc dù và tỷ tỷ gặp nhau, cũng biết tỷ tỷ ngã bệnh mất trí nhớ.

      Nhưng biết từ khi nào tỷ tỷ của mình lại trở nên lợi hại như vậy!

      Nên biết rằng, Quân Tương Đình tuy là hậu bối của Quân gia nhưng bản lĩnh của nàng ta cũng thuộc hàng số số hai! Làm sao tỷ tỷ có thể đánh thắng được nàng?

      Quan trọng nhất là, cho tới nay người bị khi dễ luôn là tỷ tỷ, nàng giận mà dám gì, làm cho luôn cảm thấy đau lòng, tại tại sao tỷ tỷ lại trở nên mạnh mẽ như vậy. . . . . .

      Quân Tiểu Ngôn sờ sờ ngực, . . . . . . phải là nằm mơ?

      Quân Nhất Châu càng thêm kinh ngạc đến nỗi thốt nên lời, biết Quân Lam Tuyết là hạng người gì, bọn họ tuổi cũng cách xa nhau lắm, Thất Trưởng Lão là sư phụ của bọn họ.

      Vậy mà mỗi năm tỷ thí, Quân Lam Tuyết đều bị loại, bản lĩnh cực kỳ kém, có chút thiên phú nào.

      Nhất là năm ngoái, mọi người đều là đột nhiên tăng mạnh, chỉ có Quân Lam Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, trong cơn nóng giận, Thất Trửởng Lão lỡ lời ra câu phế vật, từ đó nàng liền mang cái tên này, bị rất nhiều người Quân gia nhạo báng.

      Vậy mà, mỗi lần Quân Lam Tuyết bị khi dễ, nàng luôn im lặng, tuyệt đối cho bất cứ người nào, cho nên bọn họ càng thêm chút e sợ.

      Nhưng trước mắt, tình trạng tại khiến cho thất kinh, biến mất nửa năm Quân Lam Tuyết, làm sao lại trở nên lạnh lùng và lợi hại đến như vậy?

      "Khụ khụ, ngươi, ngươi. . . . . ."Cả cái mặt xinh đẹp của Quân Tương Đình sưng lên, vừa định mở miệng nhưng lại phát nên lời, chỉ có cặp mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Quân Lam Tuyết, hận thể đem nàng xé rách.

      "Đây là chuyện gì xảy ra!"

      lúc ấy sau lưng, thanh uy nghiêm truyền đến.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28.3:
      Nơi hành lang gấp khúc, gia chủ của Quân gia, Quân gia đại trưởng lão vàQuân gia ngũ trưởng lão đến nơi này với vẻ mặt vô cùng giận dữ.

      Vừa thấy Quân Tương Đình nằm mặt đất, Quân gia ngũ trưởng lão nhất thời lạnh lùng, nhanh tới, " Đình Nhi! Đình Nhi! Là ai? Ai đánh ngươi thành như vậy !"

      "Cha!" Quân Tiểu Ngôn vừa thấy được người tới, nhất thời vui vẻ, kích động hướng gia chủ Quân gia chạy tới, "Phụ thân! Tiểu Ngôn trở lại, Tiểu Ngôn còn đưa tỷ tỷ về đây!"

      Gia chủ Quân gia, Quân Mạc Thiên, xem ra là người trung niên rất trầm ổn, vầng trán mơ hồ phát ra loại khí thế bức người, khó nhìn ra thời tuổi trẻ cũng là nhân vật phong vân.

      "Tên tiểu tử khốn khiếp này, rốt cục con trở về!" Quân Mạc Thiên ôm lấy con trai bảo bối cười, "Tỷ tỷ con đâu ?"

      "Đằng kia!" Quân Tiểu Ngôn vội vàng chỉ vào hướng phía trong điện, nơi Quân Lam Tuyết đứng thẳng tắp.

      Nhìn thấy Quân Mạc Thiên nhìn về phía mình, thân thể Quân Lam Tuyết khẽ run lên, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc liền dâng lên trong lòng.

      Huyết mạch tương liên, trí nhớ của thân thể này cách nào xóa sạch, giờ phút này, ở trong đầu nàng ra từng chút từng chút .

      Quân Lam Tuyết hơi ngẩn người, nhìn nam nhân trung niên quen thuộc trước mắt . . . . . . Đây chính là cha của nàng sao ?.

      Từng đợt từng đợt như sóng triều bỗng dâng lên trong trái tim, đây là cha của nàng.

      Cảm giác của thân thể lừa gạt nàng.

      Nghĩ đến đây, Quân Lam Tuyết khẽ tươi cười, nụ cười như gió xuân chậm rãi xẹt qua bên môi, cúi đầu phát ra tiếng mềm ấm áp, "Cha."

      "Tuyết Nhi. . . . . ." Quân Mạc Thiên nhìn nữ nhi làm mình lo lắng suốt nửa năm trời, trong lúc nhất thời cũng khống chế được vui mừng nổi vầng trán, vội vàng nhanh tới, giữ chặt hai vai Quân Lam Tuyết , kiểm tra từ xuống dưới phen, "Để cho cha nhìn xem, đứa này. . . . . . Nửa năm qua con đâu? Có chịu khổ ở bên ngoài hay ?"

      Chóp mũi Quân Lam Tuyết bỗng cảm thấy đau xót.

      Có lẽ, đây chính máu mủ tình thân.

      Từ khi nàng xuyên qua đến nay.

      có ai hỏi qua nàng cảm thấy như thế nào, nơi nào? Có chịu khổ hay ?

      Trừ châm chọc cùng khiêu khích, vẫn là châm chọc khiêu khích, chỉ có trước mắt người đàn ông này.

      Lần đầu tiên nàng gặp, lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, trái tim Quân Lam Tuyết cảm thấy ấm áp, lắc đầu mạnh, " có, chỉ là nhớ nhà."

      Đúng vậy.

      Nàng nhớ nhà.

      Nhớ về thế kỷ hai mươi mốt.

      Nhớ tất cả mọi thứ ở nơi đó.

      Cảm giác nhớ nhung quê hương giống như nước lũ tràn về, thể vãn hồi.

      Bởi vì, có ai biết, gia đình chân chính của nàng, nàng. . . . . . Rốt cuộc trở về được.

      Hốc mắt hơi hơi đỏ hồng, từ khi xuyên qua thế giới này, đây là lần đầu tiên Quân Lam Tuyết muốn khóc.

      Có lẽ, bởi vì những lời đơn giản của người đàn ông trước mắt này làm cảm động đến nàng.

      Nghe thấy Quân Lam Tuyết như vậy, Quân Mạc Thiên hơi có chút đau lòng, nhiều hơn nữa là cảm giác có lỗi đối với nữ nhi, vuốt tóc Quân Lam Tuyết, mỉm cười : "Hài tử ngốc, tính tình ngươi bướng bỉnh, có chuyện gì cũng chịu ra."

      Quân Lam Tuyết lắc đầu, trong lòng nhịn được nổi lên vui mừng, ra có người nhà. . . . . . tệ.

      "Trước tiên chút về việc này, tại sao Tương Đình lại bị đánh thành như vậy? Ai làm?" Lúc này, Quân gia đại trưởng lão đột nhiên lên tiếng .

      Quân Tương Đình là nữ nhi của Quân gia ngũ trưởng lão, cũng là nữ nhi duy nhất, bình thường được Quân gia ngũ trưởng xem như lão bảo bối mà nâng trong lòng bàn tay, trừng phạt được mà mắng cũng xong, tin được tại lại bị người ta đánh thành như vậy.

      "Phụ thân." Quân Nhất Châu tiến lên từng bước, lạnh lùng chỉ về hướng Quân Lam Tuyết "Là do đại tiểu thư đánh."

      . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :