1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      24.7

      Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, thể lực khôi phục nên bọn họ cần dừng lại nữa, trực tiếp về hướng lối ra.

      Trí nhớ Quân Lam Tuyết rất tốt, trong rừng rậm xuất hình ảnh mơ hồ, lúc sương mù còn chưa hoàn toàn bao phủ, bằng trí nhớ siêu cường của nàng, cuối cùng cũngtìm được đường ra trong rừng rậm phức tạp này.

      Khi lại lần nữa ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, Quân Lam Tuyết cho là thấy mọi người, nhưng nghĩ đến chỉ có Dương thành, Quân Tiểu Ngôn và lão nhân mặc áo choàng.

      Lão nhân mặc áo choàng này chính là Độc Lão, cái ngày bầy sói công kích, và Tô Lăng Trạch lạc mất nhau, lại ngờ đụng phải Dương Thành, biết được Quân Lam Tuyết cùng Điện Hạ gặp nhau, liến theo Dương Thành ra.

      Nhìn thấy Tô Lăng Trạch bình an vô , lão nhân mặc áo choàng lại lặng lẽ biến mất tiếng động, người của Ảnh Lâu, vĩnh viễn chỉ biết trong chỗ tối bảo vệ chủ nhân.

      "Điện Hạ, Lam Tử?"

      "Tỷ tỷ, Vương Gia đại thúc?"

      Dương Thành và Quân Tiểu Ngôn hưng phấn nhào tới bọ họ.


      "Các ngươi cuối cùng cũng ra rồi, Điện hạ, ngài có việc gì chứ ?" Dương Thành quan sát dưới Tô Lăng Trạch, thấy người mặc dù có vết máu nhưng có vết thương nào nỗi bật lập tức thở phào nhõm.

      " sao." Tô Lăng Trạch thản nhiên , giọng vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra lúc trước.

      "Sao chỉ có các ngươi?"Quân Lam Tuyết nhíu nhíu mày, "Tiểu Ngôn, bọn người Nham thúc thúc đâu rồi?”

      Quân Tiểu Ngôn : " Nham thúc thúc sớm ra, nhưng mà Cát thúc thúc và Cát Long thúc thúc bị trọng thương, Nham thúc thúc muốn dẫn bọn trở về trước để chữa thương, ở Hào Châu chờ chúng ta."

      "Bị thương? Chuyện gì xảy ra?" Quân Lam Tuyết vội : "Có nặng lắm ?"

      "Ai nha tỷ tỷ ngươi yên tâm , có Nham thúc thúc ở đó có chuyện gì đâu..., chờ chúng ta về đến nhà là có thể xem bọn rồi đó?" vẻ mặt Quân Tiểu Ngôn biểu có chuyện gì, gia tộc có rất nhiều người cả ngày chẳng có việc gì để làm, bọn họ đem hai Cát thúc thúc đều chữa trị tốt.

      "Còn có Mỹ Nhân thúc thúc, Mỹ Nhân thúc thúc cũng quay trở lại, nhưng mà tỷ tỷ vẫn còn ở trong rừng rậm, Mỹ Nhân thúc thúc có chuyện muốn trở về Minh Sùng quốc, nên thể tiếp tục cùng chúng ta, chỉ để cho ta nhắn lại với tỷ tỷ, phải cẩn thận người bên cạnh trong gia tộc. " ra việc này căn bản cần Mỹ Nhân thúc thúc nhắc nhở, Quân Tiểu Ngôn cũng biết, Đại Trưởng Lão gia gia vẫn thích và tỷ tỷ, sớm biết, hừ, thích thích, và tỷ tỷ còn nhiều người thích mà, chỉ là người trong nhiều trưởng lão mà thôi, thiếu người cũng giống như thiếu.

      "Vũ Thú mỹ nhân rồi sao." Trong lòng Quân Lam Tuyết có chút cảm khái, còn chưa ở trước mặt , cám ơn trong đoạn đường này bảo bảo vệ và làm bạn bên cạnh nàng.


      biết lần này Minh Sùng quốc. . . . . . Có thể lên đường bình an hay .

      "Hào Châu, Quân gia?" mi tâm Tô Lăng Trạch nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm tiếng, trong trí nhớ của , Tàng Thư Các của Hoàng Thất trong quyển điển cố bí mất, hình như từng đề cập tới gia tộc như vậy. . . . . .

      Hào Châu. . . . . . Quân gia. . . . . .

      phải là. . . . . .

      Tròng mắt Tô Lăng Trạch khẽ nheo lại, trong lòng khống chế được kinh ngạc và giật mình, nghiêng đầu,nhìn Quân Lam Tuyết, chẳng lẽ tiểu nô tài, chính là người của Quân gia kia?

      "Ngươi biết đó là nơi như thế nào?"Quân Lam Tuyết có chút mong đợi nhìn , đối với gia tộc này của mình, hiểu biết của nàng hoàn gần như bằng .

      Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn nàng cái, nhìn vào ánh mắt có chút mờ mịt của nàng, lắc đầu, " biết."

      Nhưng mà nghĩ, rất nhanh bọn họ biết đó là nơi như thế nào.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      24.8


      Hào Châu.

      Vương triều Tĩnh Uyên ngoại trừ Kinh Thành ra, đây là tòa thành phồn hoa bậc nhất

      Nơi này là vùng sát biên giới của vương triều, và lân cận Minh Sùng quốc, nên được coi như là cứ điêm rất qua trọng.

      Nghe Hào Châu là tòa cứ điểm công phá được.

      Mấy chục năm trước, khi vương triều Tĩnh Uyên còn chưa trở thành cường quốc đại lục, ít quốc gia cũng muốn xâm chiếm vương triềuTĩnh Uyên, lúc binh lực của Tĩnh Uyên yếu kém, liên tiếp bị đánh bại, thủ được biên cảnh, ngừng bị địch quốc đánh trực tiếp tới thành Hào Châu.

      Hào Châu phồn hoa, là tòa thành lớn giàu có, địch quốc tất nhiên nhìn chằm chằm vào nó, muốn lần hành động mạnh mẽ đoạt lấy Hào Châu.

      Thế mà, chuyện quái dị cứ xảy ra như vậy.

      Khi 30 vạn quân binh vây đánh , binh lính thủ thành sớm bị dọa sợ đến đầu hàng, đầu hàng đầu hàng, chạy mất chạy mất, chỉ để lại dân chúng trong thành Hào Châu tuyệt vọng.

      lúc dân chúng Hào Châu tuyệt vọng cho là, trở thành tù nhân của địch quốc, đột nhiên trong đêm, 30 vạn đại quân này thế nhưng bị tiêu diệt hoàn toàn, tiếng động.

      có ai biết là cái gì tiêu diệt bọn họ, chỉ biết lúc bọn họ đến vô cùng hung hãn.

      lúc , lại yên lặng cách khác thường.

      Từ đó về sau, quốc gia kia cũng dám khởi xướng tiến công Hào Châu nữa.

      Vì vậy khi chuyện kỳ là đó truyền ra, lúc đầu còn có số quốc gia tin, cảm thấy quốc gia của mình cường đaị và giàu có, mạnh mẽ thâu tóm vương triều Tĩnh Uyên là chuyện đơn giản, nên tiến công lại bắt đầu.

      Nhưng, đều ngoại lệ nào xảy ra, cuối cùng cũng chẳng có ai thành công đánh hạ thành Hào Châu, thành Hào Châu của vương triều Tĩnh Uyên trở tành cứ điểm mạnh nhất.

      Cũng bởi vì có tòa thành Hào Châu là cứ điểm vô cùng cường đại này,lúc này vương triềuTĩnh Uyên mới nhờ đó mà phát triển nhanh chóng, cùng với Minh Sùng quốc được liệt vào đế quốc hùng mạnh bậc nhất.

      Bước vào cửa thành Hào Châu, đập vào tầm mắt đầu tiên, hấp dẫn mọi người, phải phô sá phồn hoa náo nhiệt dứt này, mà là hai bên đường phố là những kiến trúc hùng vĩ và uy nghiêm, từng loạt từng loạt phố sát đứng san sát nhau, nhìn như nối liền, rồi lại như độc lập nhau, giống như đứng vững vàng trong sương gió mấy trăm năm nay,vẫn chắc chắn hùng vĩ như xưa.

      Đồng tử Quân Lam Tuyết ngừng xoay chuyển nhìn cảnh vật xung quanh, trong đầu mơ hồ thoáng qua vài hình ảnh, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.

      Có lẽ đây là nơi thân thể này lớn lên, đối với nơi này khắc sâu, vì vậy còn lưu lại trong trí nhớ những hình ảnh quen thuộc từng tiếp xúc qua, lần nữa mãnh liệt ra.

      "Đây chính là Hào Châu sao? So với Kinh Đô, còn hơn." Dương Thành có chút cảm khái, vẫn sống bên cạnh Tô Lăng Trạch, mà Tô Lăng Trạch thân là Trữ Vương của hoàng thất từ trước đến giờ cũng chỉ sống ở Kinh Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ đến nới này, bị cảnh trí nơi này hấp dẫn.

      Tô Lăng Trạch cũng khỏi gật đầu cái, ở sâu trong đôi mắt tĩnh mịch, thầm ngưng tụ ánh sáng nhạt.

      Quân Tiểu Ngôn rất là hài lòng, "Kinh Thành coi là cái gì, Hào Châu của bọn ta mới chân chính là đệ nhất đại thành, đúng tỷ tỷ."

      Quân Lam Tuyết cười cười, chuẩn bị trả lời, đột nhiên thấy nhóm hơn mười người tới, thân áo xám sạch , cùng nhau đến trước mặt bọn họ, khom người cung kính.

      "Cung nghênh tiểu thiếu gia, tiểu thư trở về gia tộc."

      _ Hết chương 24_

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 025.1

      Nhưng mà, gia tộc lớn như thế, nàng thân là thiên kim trưởng nữ, để cho hạ nhân chèn ép mới phải chứ?

      “Bỏ .” Đúng thời điểm này, Tô Lăng Trạch hờ hững mở miệng.

      “Tô ……” Quân Lam Tuyết nhìn , trong lòng có phần áy náy, giống như định điều gì.

      Tô Lăng Trạch thản nhiên lắc đầu: “Ta vào là được.”

      Quân Lam Tuyết nghĩ tới, quyết định nhượng bộ, áy náy trong lòng càng thêm sâu.

      Tô Lăng Trạch vì nàng mà bỏ qua thất đầu của Lão thái hậu để chạy tới Mê Vụ sâm lâm tìm kiếm, tại, lại đưa nàng tới Hào Châu an toàn, nàng vốn định cùng vào với để tìm hiểu xem rốt cuộc Quân gia là như thế nào.

      Ở cái thế giới này, người nàng quen biết lâu nhất chính là , có cùng mình trở về gia tộc, như vậy, cũng xem như nàng phải chỉ có thân mình.

      Mặc dù còn chưa trở về Quân gia, nhưng từ trong miệng của Quân Tiểu Ngôn và Khúc Vô Nham nàng có thể mơ hồ cảm nhận được đây hẳn là siêu cấp Hào môn (nhà giàu), mà ân oán Hào Môn thường thường khiến cho người khác đau đầu, theo nhận định của nàng, có vẻ trong Quân gia cũng có ít ân oán Hào môn.

      Mà nàng, chiếm cứ tấm thân thể này vốn có trí nhớ, trừ Quân Tiểu Ngôn ra, hề có bất kỳ ấn tượng nào đối với người trong gia tộc.

      Ở trong loại gia tộc như thế, nàng nên tin tưởng ai, nên đề phòng ai, nên tin tưởng ai, nàng hề biết ……

      Vốn nghĩ tới có Tô Lăng Trạch ở đây, ít nhất cũng cần mình lẻ loi chiến đấu, ngờ rằng tới được đây rồi, lại bị chặn ở ngay trước cửa nhà nàng.

      Tô Lăng Trạch giống như có thể đọc được tư tưởng của nàng, bàn tay xương xương khẽ nâng lên, đặt lên vai của nàng, giọng : “Mọi đều phải cẩn thận, cho phép cậy mạnh.”

      Trong lòng Quân Lam Tuyết vô cùng ấm áp, gật đầu cái, “Ta biết.”

      Suy nghĩ chút mới mở miệng, “Vậy các huynh định đâu? Nếu , các huynh trở về hoàng cung trước , đến lúc đó muội tới tìm huynh, chuyện của Lão thái hậu …… Muội đều biết, huynh lại chạy loạn tới đây, Hoàng thượng nhất định rất giận dữ, biết lúc huynh trở về, Hoàng thượng có thể hay ……”

      Tô Lăng Trạch lắc đầu, giống như muốn cho nàng biết, cũng giống như với chính mình, giọng điệu thản nhiên: “Nhiều lắm là ngoài miệng mắng ta hai câu, cần lo lắng.”

      Dương Thành đứng bên cạnh nghe được câu này, muốn ném cho Tô Lăng Trạch đổi trắng thay đen kia cái nhìn xem thường.

      lo lắng.

      tạo ra cái rắc rối lớn như thế rồi còn lo lắng.

      Chờ lúc bọn họ trở lại kinh đô, Vương gia hiểu được là rốt cuộc có nên lo lắng hay .

      Hoàng thượng từ trước tới giờ còn chưa có tức giận tới mức này, thậm chí phái Ngự Lâm quân, lùng bắt Vương gia khắp kinh thành.

      Hơn nữa văn võ bá quan trong triều đều nơi nơi rêu reo ngươi câu ta lời Vương gia bất hiếu, cho dù trong lòng Hoàng thượng muốn để lại cho Vương gia con đường sống cũng chỉ sợ dễ dàng.

      cần phải lo lắng sao.

      Quân Lam Tuyết biết phải làm sao, đương nhiên nàng hiểu, sợ rằng mọi chuyện dễ dàng cho qua như vậy, nhưng mà trong lòng nàng lại sáng tỏ điều rằng Tô Lăng Trạch thực muốn để nàng lo lắng, muốn khiến nàng đau lòng, cho nên mới cố ý như vậy, vì vậy nàng cũng muốn vạch trần, mà chỉ : “Vậy huynh trở về cũng phải cẩn thận.”

      như thế, nhưng lòng nàng định, khi thấy được phụ mẫu kiếp này, rồi tìm được Tam Trưởng Lão Dược Vương để nghĩ cách giải độc người, sau đó, nàng rời khỏi chỗ này.

      “Ừ.” Tô Lăng Trạch nhàn nhạt ừ tiếng, xoay người lại liếc cái Dương Thành bên cạnh vẫn còn trợn trắng mắt, : “ thôi, hồi kinh.”

      ~~~~~~~~~~~~~~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 025.2:

      “Trở về, hồi kinh.”

      Dứt lời trực tiếp xoay người rời khỏi, động tác tiêu sái mà gọn gàng.

      Lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Tô Lăng Trạch, dáng vẻ kiên nghị lại khiến cho người ta có cảm giác tiêu điều, Quân Lam Tuyết yên lặng nhìn bọn họ khỏi, cho tới khi bóng lưng của hai người kia biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới từ từ thu hồi ánh nhìn, lạnh lùng liếc qua gã trung niên mặc áo xám, “.”

      “Hừ, lần này ngươi hài lòng rồi chứ? Đại thúc mất rồi?” Quân Tiểu Ngôn thở phì phò trợn mắt với , bày tỏ bất mãn trong lòng.

      Vương gia đại thúc đáng thương, vượt ngàn dặm xa xôi tới nơi này, ngụm nước còn chưa được uống, phải rồi.

      Quân Tiểu Ngôn trong lòng cảm thấy hơi chút áy náy.

      Dĩ nhiên, điều cậu muốn nhất ra là để là cho Vương gia đại thúc nhìn thấy gia tộc của mình lần, phải biết rằng gia tộc của cậu cũng hề thua kém gì hoàng cung nhà bọn họ?

      Đúng là gia tộc bọn họ rất có tiền mà? Đâu cần tới hoàng cung nghèo nàn của Vương gia đại thúc chứ?

      Chỉ đáng tiếc là, có cơ hội này rồi, càng nghĩ Quân Tiểu Ngôn càng buồn bực, cảm giác hưng phấn được về nhà bây giờ cũng trở nên phai nhạt, ngược lại còn có chút mất hứng.

      “Thiếu gia, tiểu thư, mời.” Gã trung niên áo xám vẫn là mặt đổi sắc, bình bình đạm đạm (như bình thường) cung kính cúi người, tạo thành tư thế xin mời.

      Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ, thể làm gì khác ngoài việc lôi kéo Tiểu Ngôn tới, theo sau lưng đám người kia, từng bước từng bước về phía gia tộc kỳ bí.

      Chờ đợi nàng, chính là thế giới hoàn toàn mới.


      Trời chiều ngả về tây, những rặng mây đỏ giăng đầy trời.

      Cổ đạo biên quan, hai cái bóng cao lớn trải dài trong ánh tà dương, từng bước từng bước, chậm chạp mà chắc chắn nện mặt đất.

      “Vương gia.”

      Dương Thành nhìn cái bóng bị kéo dài đất, đột nhiên mở miệng.

      .” Tô Lăng Trạch cũng ngẩng đầu lên, bước chân vẫn ngừng tiến về phía trước, mày kiếm nhíu sâu, đồng tử lưu chuyển, cách nào nhìn ra được tâm tình thực của lúc này.

      “Chúng ta …… cứ như vậy mà hồi kinh sao?” Dương Thành lên tiếng có chút do dự.

      Tới cuối cùng. Kỳ thực, ta cũng rất lo lắng.

      giờ chính là lúc hoàng thượng nổi nóng, nếu như lúc này cứ về, Vương gia nhất định phải chịu hình phạt nặng hơn.

      Nhưng mà bây giờ còn chưa định về …… Các quan trong triều còn có Vũ thái tử ở đằng sau, càng thêm mắm dặm muối, bắt được đằng chuôi của Vương gia mà hành hạ.

      Nghe vậy, Tô Lăng Trạch chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn ta, “Ngươi định trở về?”

      Dương Thành vội vàng lắc đầu, “ có, Vương gia đâu, thuộc hạ dĩ nhiên theo người, chỉ là lúc nãy phải Vương gia với Lam Tử trở về kinh thành sao? Chẳng lẽ người tới cuối cùng ……. định trở về?”

      Tô Lăng Trạch khẽ híp mắt, “Bây giờ mà về, phụ hoàng còn dễ chuyện, Tô Mạc Thiên dễ đối phó như vậy.”

      Huống chi.

      Nếu cứ như vậy mà về, tiểu nô tài làm thế nào?

      Trong lòng mơ hồ cảm thấy, Quân gia trong truyền thuyết kia, sợ rằng thể an toàn, yên ổn như trong hoàng cung được.

      Thậm chí trong lòng mơ hồ còn có chút lo lắng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25.3:

      Trực giác cảm thấy rằng việc tiểu nô tài trở về, có lẽ phải chuyện tốt.

      Tiểu nô tài chính là người của , dưới tình huống chưa xác định được an nguy của nàng, sao có thể yên tâm trở về?

      muốn, lần nữa lại nhận được tin tức sống chết của nàng, trong lòng hoảng loạn như thế, lần là đủ rồi, lần đầu tiên, là đủ rồi.

      Tô Lăng Trạch chậm rãi đưa tay che ngực, giống như ở nơi đó in lại bóng dáng người, ném xóa mất.

      hiểu vì sao lại thế, chỉ biết, nghĩ gì, làm như thế, ai có thể ngăn cản.

      Dương Thành thở dài, “Lúc đầu Điện hạ nên quá kích động, hay là bây giờ chúng ta quay lại lén theo sau bọn họ, có lẽ kịp, nhìn trước xem bọn họ dừng chân nơi nào?”

      “Được.” Tô Lăng Trạch gật đầu, đây chính là tính toán ban đầu của , rời , chỉ mà để đánh lạc hướng mà thôi.

      Hai người lập tức xoay người chuẩn bị quay về thành Hào Châu, nhưng lần này ngờ tới, cách phía sau xa, lại nhìn thấy người ngoài ý muốn.

      thân bạch y lướt, Khúc Vô Nham nở nụ cười hứng thú đứng lẳng lặng đằng xa, mỉm cười nhìn bọn họ.

      “Tô Lăng Trach, lâu gặp.”
      ------
      Hết chương 25

      Chương 26: Giao dịch

      Bên trong quán rượu thành Hào Châu.

      Tô Lăng Trạch dẫn đầu bước vào phòng, thân áo bào màu đen, chững trạc, nội liễm.

      Khúc Vô Nham theo sau, thân trắng thuần thanh nhã, mang theo hơi thở trầm tĩnh, chậm rãi ngồi xuống.

      "Ngươi định bàn chuyện gì với ta?" Thấy ngồi xuống, Tô Lăng Trạch cũng muốn nhảm, trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      Khúc Vô Nham mặt đổi sắc, đáy mắt lộ ra ý tứ cười nhạt mà quan sát Tô Lăng Trạch, khí tức thượng thừa mơ hồ tản mát quanh thân, chút nào thua kém Tô Lăng Trạch.

      Bạc môi nhếch lên, mắt phượng giương , Khúc Vô Nham bình thản ung dung quan sát , mở miệng, giọng điệu mặn nhạt: "Hoàng thất Tĩnh Uyên tổng cộng có mười bảy vị hoàng tử, bốn vị công chúa, đúng ?"

      ta trả lời mà lại đặt câu hỏi.

      Tô Lăng Trạch khẽ nheo mắt, lên tiếng.

      Khúc Vô Nham tiếp tục : "Trong đó có ba vị hoàng tử vừa ra đời yểu mệnh, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử bỏ mạng sa trường, Lục hoàng tử cùng Cửu hoàng tử khi còn trượt chân ngã xuống hồ mất sớm, Nhất hoàng tử trời sinh bị khiếm thính, Thập Ngũ hoàng tử bạo bệnh qua đời... còn Thập Thất hoàng tử tuổi nhất vừa vặn mới ra đời, bây giờ cả Hoàng thất chỉ còn lại chín vị hoàng tử, nhưng trong chín người, Hoàng đế Tĩnh Uyên chỉ thích mình ngươi, chính là người có hy vọng lấy được hoàng vị, ta , sai chứ?"

      Mi tâm Tô Lăng Trạch khẽ động, hờ hững liếc ta cái, trầm giọng : "Vậy sao?"

      Ngôi vị hoàng đế, có tốt như vậy ?

      Ai cũng như vậy.

      Ai ai cũng bảo được phụ hoàng sủng ái, tương lai cai quản vạn dặm giang sơn, tương lai của vương triều Tĩnh Uyên chính là Tô Lăng Trạch .

      Cho nên ngay cả là những người được coi như máu mủ tình thâm đối với , cũng đều chằm chằm quan sát.

      Tam hoàng tử vừa sinh ra chết yểu, là bất đắc dĩ sao, vừa mới sinh ra chưa kịp nhìn thấy thế giới này chết ?

      Nguyên nhân chết yểu của đệ ấy, trong lòng tất cả bọn họ đều .

      Nhị ca dũng mãnh thiện chiến như thế sao có thể chết trận nơi sa trường? Nếu phải Tứ đệ định chiếm đoạt công lao của Nhị ca, đến lúc cuối cùng, lại bị Nhị ca phản ngược đòn, kết quả chính là cả hai đều đồng quy vu tận.

      Còn Lục đệ cùng Thất đệ, hoàng tử nào bên cạnh cũng có vô số thị nữ, thị vệ, thái giáo, trông chừng, vì sao đến thời điểm hai đệ ấy trượt chân xuống nước đều có ai phát ? Cho tới khi các đệ ấy đều chết đuối mới vớt được thi thể.

      Còn có Nhất đệ.... Thập Ngũ đệ....

      Họ đều là huynh đệ ruột thịt của , nhưng có ai là chân chính mất ngoài ý muốn đâu?

      Trong lòng Tô Lăng Trạch cười lạnh, vì lợi ích, vì quyền lực, mà tranh đấu tới vỡ đầu chảy máu, như vậy còn có ý nghĩa gì?

      "Chẳng sao cả." Khúc Vô Nham cười khẽ, "Ta tin tưởng, ngươi nhất định biết huynh đệ của mình chết như thế nào, cho dù là chết do thiên tai, hay là chết do địch họa, ta chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, hiểu Lăng vương gia - Tam hoàng tử của Tĩnh Uyên vương triều như ngươi lớn lên như thế nào trong cái hoàng cung đó?"

      Nghe vậy, Tô Lăng Trạch nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo: "Khúc Vô Nham, cái gì nên , cái gì nên , tốt nhất là ngươi nên để ý chút."

      "Sao?" Khúc Vô Nham nhếch môi cười cợt, "Ta đúng sao?" Vẻ mặt tươi cười của ta, mang theo vài phần giễu cợt.

      Tô Lăng Trạch đem biểu châm chọc của thu vào trong mắt, lạnh lùng : "Đúng hay cũng liên quan tới ngươi."

      "Đúng là liên quan tới ta, ta cũng rồi, ta chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, chẳng lẽ, ngươi hiếu kỳ sao? có mẫu thân của ngươi làm chỗ dựa, ngươi sao có thể yên ổn đến ngày hôm nay?"

      Trong lòng Tô Lăng Trạch bỗng cảm thấy căng thẳng, ngồi im lặng .

      "Như thế nào? Ngươi thể tin hay là muốn tin?" Khúc Vô Nham chút nào để ý ánh mắt tức giận của , thản nhiên : " Tô Lăng Trạch, ta biết ngươi là người thông minh, có số việc ngươi phải biết, chỉ là ngươi muốn tin tưởng mà thôi."

      Tô Lăng Trạch nắm chặt ly rượu bạch ngọc trước mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khúc Vô Nham.

      "Từ mẫu phi của ngươi chết vì khó sinh, việc tranh đấu trong hậu cung, ngươi hiểu rất , ngươi làm sao sống được đến bây giờ, có được vị trí như ngày hôm nay, nếu phải có lão thái hậu thầm thao túng kết cục của ngươi cũng khác gì những hoàng tử khác đâu, cho tới nay, chẳng qua là ngươi tự lừa mình dối người mà thôi." Khúc Vô Nham thản nhiên , trong mắt lên nét trào phúng, " Ngươi chắc chắn biết rất , Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử, đều là do tay lão thái hậu giết. . . . . .".

      "Đủ rồi." Lời còn chưa chấm dứt, nghe thấy tiếng ‘ phanh ’, ly rượu bạch ngọc vỡ vụn thành nhiều mảnh , mảnh sứ vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay Tô Lăng Trạch. Tô Lăng Trạch gầm tiếng, đột nhiên ánh mắt quét về phía Khúc Vô Nham, "Ngươi câm miệng cho ta!"

      Khúc vô nham mỉm cười, khẽ nhấp chút trà: "Ta tiếp, dù sao việc này, trong lòng ta và ngươi đều biết rất ."

      Đây phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.

      biết , với thông minh của Tô Lăng Trạch, làm sao có thể biết lão thái hậu là người như thế nào?

      Có thể lên làm hoàng hậu, lại có thể phò trợ Hoàng đế lên đế vị, cuối cùng trở thành Thái Hậu, nữ nhân như vậy làm sao có thể là nữ tử thiện lương?

      Lão thái hậu so với trong tưởng tượng của bọn còn hung ác hơn rất nhiều.

      Trong hậu cung vốn là tàn khốc, giấu vài con bài làm sao có thể thành đại ?

      Theo hiểu biết của về những bí mật hoàng gia phần đông trong số những hoàng tử mất, có bốn vị hoàng tử là chết do mưu kế của lão thái hậu.

      Về phần lão thái hậu vì sao muốn giết những hoàng tử này, cũng hiểu .

      Mặc dù những hoàng tử này có được thương của nàng nhưng dù sao cũng là huynh đệ của Tô Lăng, đều là huyết mạch hoàng thất, làm sao có thể ra tay nặng như vậy.

      Sau này, lão thái hậu ngày càng già , thể lực cùng trí nhớ cũng từ từ giảm sút, trong mắt của nàng dần dần cũng còn tính kế, mà nàng cũng thỏa mãn .

      Bởi vì Tô Lăng Trạch trưởng thành.

      Cho dù bảo vệ của mẫu phi dưới bảo hộ của nàng, Tô Lăng Trạch vẫn bình yên lớn lên.

      tại Tô Lăng Trạch có đủ năng lực ngăn cản tất cả mưa gió, cần đến che chở của nàng .

      Cho nên, lão thái hậu cảm thấy yên tâm.

      Nhưng dù như vậy, vẫn có thể nhìn ra, lão thái hậu đối với Tô Lăng Trạch vẫn có số bí mật muốn người khác biết.

      Mà những bí mật được che giấu ấy, có lẽ chính là lí do vì sao lão thái hậu chỉ cưng chìu mình Tô Lăng Trạch mà nhẫn tâm hạ độc thủ những hoàng tôn khác.

      Mặt trời chiều bị bóng dáng thon dài của chặn hơn phân nửa ánh sáng, Tô Lăng
      Trạch đứng ngược sáng, Khúc Vô Nham chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của giữa ánh mặt trời .

      "Tô Lăng Trạch, ngươi là người thông minh, ta hôm nay tìm ngươi, đó là muốn cùng ngươi giao dịch." Khúc Vô Nham đủ rồi, lúc này mới đem mục đích thực của mình ra.

      Tô Lăng Trạch hơi nhếch môi, kỳ , những điều Khúc Vô Nham cũng biết.

      Toàn bộ chuyện tình, vào lúc trưởng thành, biết.

      Tuy rằng biết vì sao hoàng tổ mẫu làm như vậy.

      Nhưng vậy sao?

      Chỉ cần hoàng tổ mẫu tốt với .

      Nàng đem toàn bộ tình thương cho . Vì vậy, cho dù nàng giết bất luận kẻ nào trong thiên hạ, nàng vẫn là hoàng tổ mẫu của , vẫn là người tôn trọng nhất, này ai cũng thể thay đổi được !

      Hờ hững nhìn mảnh vụn bị cắt vỡ nằm trong lòng bàn tay, Tô Lăng Trạch cố kiềm nén kích động muốn đánh quyền về phía Khúc Vô Nham, lạnh lùng nhếch lên môi mỏng, phun ra chữ, "."

      hổ danh là người giỏi nhẫn, như vậy cũng còn có thể nhịn được, trong lòng Khúc Vô Nham khỏi tán thưởng Tô Lăng Trạch.

      nhìn chằm chằm Tô Lăng trạch, nhìn thẳng vào tròng mắt đen sâu trong mắt : " Ta có thể giúp ngươi dẹp bỏ mọi trở ngại, trợ giúp ngươi thành công lên ngôi vị hoàng đế."

      "Sau đó?" Giúp lên ngôi vị hoàng đế? Tô Lăng Trạch khỏi khịt mũi tiếng, nếu như gia tộc của tiểu nô tài là Quân gia trong truyền thuyết, như vậy Khúc Vô Nham cũng chút nào ngoại lệ, đây là suy nghĩ của hay của người khác.

      Trái tim bỗng chùng xuống. tin tưởng, dựa vào thực lực của Khúc Vô Nham, chắc chắn có thể giúp cho bất kì vị hoàng tử nào đăng cao đế vị, có được giang sơn, nhưng như vậy sao?

      Thứ nhất, đối với vị trí kia có bao nhiêu hứng thú.

      Thứ hai, tin tưởng Khúc Vô Nham có lòng tốt giúp như vậy.

      Quả nhiên, ngay sau đó, Khúc Vô Nham mỉm cười, ý cười cũng đạt đáy mắt, : "Ta chỉ có cầu", chăm chú nhìn Tô Lăng trạch, " Ngươi hãy rời xa Tuyết Nhi, được xuất trước mặt nàng."

      Cùng tiểu nô tài đoạn tuyệt tất cả quan hệ, từ nay về sau được gặp mặt?

      Tô Lăng Trạch lạnh lùng nở nụ cười.

      "Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta được làm được, tuyệt đối có bất cứ người nào có thể uy hiếp đế vị của ngươi, như thế nào?"

      Tô Lăng Trạch hơi nhếch môi, chậm rãi đứng dậy: "Bổn vương cảm thấy giao dịch này có gì hay để ." Muốn lấy tiểu nô tài làm giao dịch, tuyệt đối đồng ý.

      Nghe vậy, Khúc Vô Nham hơi trầm mặt, "Ngươi đồng ý, hay là làm được?"

      Tô Lăng Trạch khoanh tay, từ cao nhìn xuống cùng Khúc Vô Nham đối diện, hờ hững : " phải đáp ứng, càng phải làm được, mà là, bổn vương khinh thường làm như vậy."

      Mắt Khúc Vô Nham giống như mắt hồ ly, nhanh chóng xẹt qua đạo sát ý, ánh mắt rốt cục chìm xuống, câu môi cười lạnh như cũ, " Tô Lăng Trạch, ngươi cũng đừng có hối hận, ngươi buông tha cho Tĩnh Uyên vương triều, vạn dặm giang sơn chỉ vì người sớm cùng ta có hôn ước, đáng giá sao?"

      "Có hôn ước sao." Tô Lăng Trạch chấp tay phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh như băng, " Thứ Bổn vương muốn là lòng của nàng."

      Lòng của nàng cam tâm tình nguyện.

      "Tô Lăng Trạch, đây là ngươi được tấc lại muốn tiến thước." Cuối cùng, Khúc Vô Nham cũng lộ ra tức giận, đôi phượng mâu hàm sát ý mãnh liệt.

      "Đúng vậy." Tô Lăng Trạch trả lời lại cách mỉa mai, cũng khá hơn chút nào.

      " khi như vậy." Khúc Vô Nham đứng dậy, chợt mỉm cười, nụ cười phong tư trác tuyệt xâm thấu lòng người, lạnh đến cực điểm, " Đúng vậy, giữa chúng ta có gì hay để , Hào Châu chúng ta quá hoan nghênh Lăng Vương điện hạ, xin hãy quay về ."

      Nghe thấy như vậy, Tô Lăng Trạch thủy chung bảo trì trầm mặc, Dương Thành rốt cục nghe vô, lạnh lùng : " Hào Châu cũng phải của mình ngươi, chúng ta muốn , muốn ở ở."

      " ?" Khúc Vô Nham nhếch môi cười khẽ, chậm rãi tránh sang bên, để cho bọn họ có thể hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      " E rằng, đây cũng phải là do các ngươi quyết định." .

      Vừa dứt lời hạ, đường phố bên ngoài nhanh chóng xuất đám người mặc Thiết giáp Ngự Lâm quân, thẳng tắp xông tới,

      "Hoàng thượng hạ chỉ, nhanh chóng áp giải Lăng Vương về kinh."

      Dương Thành vô cùng giận dữ, "Khúc Vô Nham, ngươi cư nhiên tiết lộ hành tung của chúng ta cho Ngự Lâm quân, ngươi đê tiện!"

      Khúc vô nham xoay người, bên môi nở cười độc ác như hoa túc: "Đúng như vậy sao?”
      Hết chương 26
      Last edited by a moderator: 1/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :