1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      23.2


      Nàng vẫn còn đây…..


      nắm quá dùng sức, khiến cho Quân Lam gần như thở nổi, muốn giãy giụa, lại cảm nhận được Tô Lăng Trạch luôn lạnh lùng này khó khăn lắm mới có thể thấy quan tâm nên nàng từ từ an tĩnh lại.


      Quên , nhìn lo lắng cho nàng nhiều như vậy, cho dù ăn ít đậu hủ cũng được…


      "Ngươi còn. . . . . ." Quân lam Tuyết mặc ôm, vùi đầu vào ngực , nhàng hỏi.


      Lời còn chưa hết, Tô Lăng Trạch lắc đầu, ngón trỏ đặt ở môi đỏ mọng của nàng, ý bảo nàng cần gì, mà ánh mắt lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa động tĩnh mịch này.


      Quân Lam Tuyết chân tướng nhìn sắc mặt nặng nề của , theo tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy ở cửa động, thế nhưng từ từ xuất quái vật khổng lồ ở phía đó, toàn thân con quái vật đó bao bọc bởi lớp vảy giống như loài rắn, bén nhọn, nanh dài lộ ra bên ngoài miệng, nhìn cái cũng biết là quái thú hung mãnh.


      Quân Lam Tuyết trong lòng khỏi hung hăng hít hơi, mới vừa rồi tránh né bầy sói lúc, nàng vốn là muốn trốn ở trong cái hang kia, nếu như phải là Tô Lăng Trạch đột nhiên xuất ở nơi này, lôi kéo nàng chuyện..., nàng tại có lẽ vào cái hang kia rồi, kết quả. . . . . . Có thể nghĩ so với bị bầy sói bao vây còn kinh khủng hơn.


      "Rống ——?" Hai con quái vật đến phía tảng đá lớn, hướng về bầy sói ngừng gầm thét phía dưới sơn động rống lên tiếng, tiếng rống thấp mà trầm muộn nhưng mà phát huy tác dụng cực lớn, bầy sói ngừng gầm thét kia ngờ lại lập tức ngưng mọi thanh, an tĩnh nhìn này hai con quái vật cái, rồi sau đó cam nguyện quay đầu rời .


      Quân Lam Tuyết trừng mắt nhìn, khiếp sợ trong lòng trào đến cổ họng, hai con này cuối cùng là loại quái vật gì, thế nhưng vài trăm con sói này đều sợ chúng? Lòng bàn tay khẽ thấm mồ hôi lạnh, đến bây giờ, nàng rốt cuộc hoàn toàn hiểu, tại sao Mê Vụ Sâm Lâm này lại bị người xưng là chỗ nguy hiểm nhất, chỉ tới chỗ này vài ngày, cái mạng của bọn họ cũng dạo điện Diêm Vương mấy vòng rồi.


      Này hai con quái vật này sau khi thấy bầy sói , lại từ từ trườn vào trong hang động, xung quanh khôi phục hoàn toàn yên tĩnh, dường như vừa rồi cũng có chuyện gì xảy ra, an tĩnh đến đáng sợ.


      lúc lâu sau, đến khi Tô Lăng Trạch xác định hai con quái vật trong sơn động kia trở ra nữa, mới khẽ thở phào nhõm, ôm lấy eo Quân Lam Tuyết, tung người nhảy lên, từ sơn động nhàng trở về mặt đất.


      "Tiểu nô tài, ngươi có việc gì chứ." trầm giọng hỏi, mấy ngày liên tiếp nhớ thương, cách nào ra khỏi miệng thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành câu đơn giản nhất này, ngươi có việc gì chứ.


      " có việc gì." Quân Lam Tuyết lắc đầu, rồi phát nắm lấy tay áo của , "Tô Lăng Trạch, ai cho ngươi tới nơi này hả? Nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, cũng phải là địa phương có thể đùa giỡn, nơi này rất nguy hiểm ngươi có biết hay ?"


      Tô Lăng Trạch nhìn nàng, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt sáng trong của nàng, giống như có thể cảm thụ lo lắng của nàng, đồng tử màu đen chợt sáng lên như Mặc Ngọc, rồi thản nhiên : "Bổn Vương nhàm chán, đến đây luyện chút bản lĩnh."


      Chỉ là, mấy ngày gặp, tiểu nô tài lại càng can đảm hơn chút, chỉ như thế, ngay cả thân thủ cũng càng vững chắc hơn, mới vừa dò xét mạch đập của nàng, thế nhưng chút nội lực mơ hồ cũng khó để dò ra, biết là ai dạy nàng.


      Dĩ nhiên, Mê Vụ Sâm Lâm này mặc dù hung hiểm, nhưng mà ở bên bờ tử vong, đối với tính cảnh giác cùng sức quan sát của mỗi người cũng được đề cao hơn, bởi vì phải ứng phó với hung hiểm đột nhiên xuất , mấy ngày trôi qua, nhanh nhẹn lực cùng với thực lực tiến bộ cũng khó.


      ". . . . . ." Nhàm chán, luyện chút bản lĩnh?


      Khóe miệng Quân Lam Tuyết co giật, ngươi giả vờ giả vờ , ngươi chết trong giả vờ.

      Người này khó chịu

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Trở về gia tộc ( )


      "Uy. . . . . .” Tô Lăng Trạch tới, sau lưng chợt truyền đến tiếng la rất của Quân Lam Tuyết.

      Hừ.

      Tô Lăng Trạch quay đầu lại, gọi tên , coi như nghe thấy, xem tiểu nô tài làm thế nào.

      "Tô Lăng Trạch?" Thấy có để ý, Quân Lam Tuyết lại kêu tiếng, trong giọng mơ hồ mang theo vài phần nóng nảy và hốt hoảng.

      Hốt hoảng?

      Tô Lăng Trạch lập quay đầu lại "Thế nào?"

      Vừa quay đầu lại, lúc này mới phát ra biết từ lúc nào, hai con quái vật siêu cấp kinh khủng ở trong hang động kia đứng ở phía sau bọn họ xa, mở đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm hai người bọn họ,phát ra hàn quang lập lòe.

      "Đáng chết, còn lo lắng cái gì, chạy?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa tiếng, ôm lấy Quân Lam Tuyết, nhanh chân mà bỏ chạy.

      Quân Lam Tuyết , buông lỏng thân thể của mình, cùng chạy theo , bên trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, hé ra ý cười dễ phát giác.

      Mê Vụ Sâm Lâm, đúng là nơi để rèn luyện con người.

      Hai con quái vật thấy con mồi chạy trốn, nổi giận gầm lên tiếng rồi đuổi theo.

      Vì vậy, trò chơi chạy trối chết lần nữa bắt đầu. . . . . .

      Dã thú ở phía sau vẫn đuổi theo buông, hai con quái vật hổ này cũng khiến bầy sói sợ mà chạy, chỉ có tốc độ rất nhanh, chiều cao cũng khiến cho người ta khỏi đổ mồ hôi lạnh.

      Thử nghĩ, trong sơn động cao ba trượng lại là sào huyệt của chúng, mức độ to lớn của hai con quái vật này còn phải sao.

      Vì vậy, mặc kệ Tô Lăng Trạch cùng Quân Lam Tuyết có chạy thế nào, hai con quái vật này vẫn theo sát sau lưng.

      Cũng may, trời cao ban cho hai con quái vật này khả năng vô cùng cường đại, cũng công bằng ban cho nó thiếu sót.

      Ví dụ như —— sợ nước.

      Đó là cái hồ hẹp dài mà to lớn, hai bên bờ là mảnh rừng rậm rạp nối tiếp nhau, Tô Lăng Trạch đánh cuộc, đánh cuộc động tác hai con quái vật này ở dưới nước nhanh nhẹn bằng đất, cho nên lôi kéo Quân Lam Tuyết nhảy nhanh vào trong hồ.

      Ở Mê Vụ Sâm Lâm, chính là mọi lúc mọi nơi đều có thể đem mạng ra đánh cuộc.

      Cũng may là thành công, hai con quái vật này căn bản dám xuống nước, mà lại đứng ở bên bờ cam lòng rống giận, nước chính là thiên địch của bọn chúng, chúng hoàn toàn dám tiến gần hồ nước, chỉ có thể đứng ở nơi cách hồ nước khá xa, hướng về phía bọn họ gầm thét.

      Thấy bọn chúng dám xuống nước, Quân Lam Tuyết nặng nề thở phào nhõm, bị đuổi theo trong thời gian dài, bọn họ cũng có chút chịu nổi rồi, thời điểm chạy đường, còn phải quan sát phía trước xem có xuất dã thú hung mãnh nào nữa , tránh cho xuất tình huống trước có cường địch sau có truy binh.

      "Rống rống ——" Tiếng kêu tức giận lại lần nữa hướng về phía hai người bọn họ gầm thét.

      Tô Lăng Trạch thấy bọn chúng dám xuống, lúc này mới yên lòng lại, kiểm tra thân thể Quân Lam Tuyết từ xuống dưới, có bị thương, lúc này mới hài lòng nhìn bờ.

      Mà hai con quái vật này vẫn tiếp tục gầm thét kinh thiên động địa, giống như hận thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.

      Quân Lam Tuyết lau lau tầng mồ hôi rịn ra trán, rốt cuộc có thể bỏ rơi hai con quái vật này, nàng cũng thở phào nhõm, có ai thích trải qua việc liên tục chạy trối chết, mặc dù nàng đối với bản lĩnh của mình rất có lòng tin, nhưng là. . . . . . Nàng cũng nhận ra nàng có thể mạnh mẽ như vậy, có thể cùng hai con quái vật cương đại như thế này đọ sức.

      Suốt cả đoạn đường này là chạy trối chết, còn bằng là Tô Lăng Trạch.

      24.2

      Lúc mang theo nàng chạy trối chết, rất sợ lại lạc nhau lần nữa, ngay cả tại an toàn, tay vẫn đặt ở eo nàng, còn chịu lấy ra, điều này làm cho Quân Lam Tuyết khỏi tức giận. " chạy nữa, ngươi còn mau buông ra?"

      Người này, rốt cuộc có biết nam nữ thụ thụ bất thân là thế nào ?

      Nàng nghiêm mặt , giọng tốt lắm, có chút tức giận thở gấp.

      Tô Lăng Trạch giơ tay lên, thản nhiên : "Bổn Vương có chạm vào ngươi." Chưa hết, giống như còn sợ nàng tin, giơ hai tay của mình lên cao, ở trước mắt nàng quơ quơ.

      Lập tức trong lòng có chút vui, tiểu nô tài lại có thể thích cùng thân cận?

      Cái thói quen này tốt? Phải thay đổi.

      Sau khi trở về vương phủ, nhất định phải làm cho thói quen của nàng tốt hơn?

      Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm hai tay , đúng là để , như vậy. . . . . .

      Vậy là tay ai ôm ngang hông mình?

      Cảm nhận được sức lực ngang hông càng ngày càng chặc hơn, sắc mặt Quân Lam Tuyết cũng từng chút từng chút trầm xuống.

      Tô Lăng Trạch lập tức phát Quân Lam Tuyết thích hợp, muốn sau đó, đột nhiên cảm thấy ngang hông mình chợt căng thẳng, giống như có thứ gì quấn lên hông của mình.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được chút khiếp sợ và bất đắc dĩ.

      "Cái gì vậy." Sắc mặt Quân Lam Tuyết thối lại, nghiêm mặt hỏi, cảm giác có gì đó quấn ở ngang hông mình càng lúc lại càng chặt, càng lúc lại càng chặt, chặt đến nỗi nàng thể hít thở, khuôn mặt nhắn tinh xảo từ từ trắng bệch.

      Ánh mắt Tô Lăng Trạch nhanh chóng liếc xuống phía dưới, cử động cũng dám làm, rất sợ kinh động con vật kia, làm nó tức giận tấn công bọn họ.
      Chỉ thấy được con vật gì đó vừa giống rắn lại vừa giống lắm, thân thể trơn trượt như con cá chạch khổng lồ, bền ngoài được bao phủ bởi lớp vảy, thoạt nhìn rất là dọa người.

      Tô Lăng Trạch mấp máy môi, do dự lát, cúi người : "Tiểu nô tài, ngươi đừng nhúc nhích, nín thở."

      Quân Lam Tuyết theo lời dừng hô hấp, khí nhược du ti (hơi thở mong manh), hô hấp rất giống như cảm nhận được.

      Tô Lăng Trạch cũng cất dấu hơi thở, con vật gì quấn quanh hai người bọn họ có thân thể rất dài, ước chừng phải dài hơn trượng, thân thể dài ngừng đem hông hai người bọn họ sít chặt lại.

      Sắc mặt Tô Lăng Trạch bắt đầu tái nhợt, lúc trước chỉ lo lắng muốn bỏ mặc hai con quái vật kia, lại quên mất ở trong nước có lẽ còn có quái vật càng hung mãnh hơn.

      "Ngươi có vũ khí ." hỏi khẽ, thanh thấp trầm vừa đủ để thể nghe thấy.

      " lưng. . . . . ." Bị quái vật kia quấn, nếu nàng sớm rút chủy thủ ra rồi.

      "Đáng chết?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa tiếng, từ trước đến giờ thích đeo binh khí, xem ra hôm nay tiện thoát thân.

      Nụ cười Quân Lam Tuyết càng thêm tái nhợt, nàng cảm thấy hông của mình sắp bị bóp vỡ rồi, nhưng con vật kia vẫn còn ở co rúc lại, huyết sắc mặt từng chút từng chút mất , giống như máu toàn thân cũng bị co lại, làm cho nàng vì hít thở thông mà chết.

      Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Quân Lam Tuyết, Tô Lăng Trạch cắn răng cái, cũng để ý bế khí núp nữa, khẽ quát tiếng, đột nhiên đưa tay bấm vào bộ phận ở dưới đầu ba tất của quái vật kia, "Đâm nó?"

      Đâu quái vật bị chế trụ, trong nháy mắt thân thể trở nên cứng ngắc, Quân Lam Tuyết thừa dịp nó cứng ngắc, vội vàng rút chủy thủ ở bên hông ra, chủy thủ chém sắt như chém bùn chút do dự đâm xuống, lại phát ra thanh kim loại va chạm chói tai.

      Nàng gần như dùng tới tám tầng sức lực, nhưng chỉ là đâm vào chút da lông của con quái vật này, vậy mà cử động này cũng là hoàn toàn kích thích nó, thân thể to lớn dùng sức chặn lại, hung hăng đem Quân Lam Tuyết.

      24.3

      Ném qua bên, rơi tảng đá lớn, rồi sau đó miệng rộng mở ra, hướng về hai tay của Tô Lăng Trạch mà cắn ——

      Phát ý đồ của nó, Tô Lăng Trạch vội vàng muốn rút tay về bóp cổ của nó, nhưng động tác của nó lại nhanh hơn, lúc tay chưa kịp thu hồi, cắn xuống cái.

      Hàm răng bén nhọn đâm vào, trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ mặt hồ, tựa như đóa hoa nở rộ, Quân Lam Tuyết trầm xuống, nắm chặt chủy thủ lên lần nữa, vậy mà nó thế nhưng há to cái miệng rộng, trực tiếp đem cây chủy thủ cực kỳ cứng rắn mà cắn gãy, mà cái đuôi của nó giống như có gai, quét qua bả vai Quân Lam Tuyết, lập tức tạo ra bốn năm vết thương.

      " mau?" Tô Lăng Trạch thấy nàng bị thương, thấp giọng rống to.

      Quân Lam Tuyết , nàng vứt bỏ đồng bạn mình chạy trước, huống chi, là Tô Lăng Trạch. Nàng cầm lấy chủy thủ, tỉnh táo mà cố chấp đâm tới quái vật.

      Sắc mặt Tô Lăng Trạch hoàn toàn có thể dùng từ mặt than để hình dung, hiểu được cách làm của Quân Lam Tuyết, cũng biết quyết định của nàng ai có thể thay đổi, vì vậy chỉ có thể tức giận mắng tiếng ở trong lòng, sau đó dùng tay bắt lấy đoạn chủy thủ bị gãy rơi dưới đất lên, hung hăng đâm lên cổ nó.

      "Ổ ——"Quái vật bị đau gầm rú ra tiếng, cái đuôi dài trực tiếp đem vật khiến nó khổ sở như vậy ném văng ra ngoài, mắt Tô Lăng Trạch sáng lên, thừa dịp lúc nó vừa thả mình ra, phát bắt được Quân Lam Tuyết, mượn sức lực cường đại nó bay ra xa, cuối cùng bị vứt lên bờ, mặc dù bất hạnh đụng vào thân cây.

      Lên bờ đối với bọn họ mà thể nghi ngờ là cứu mạng bọn họ, con quái vật kia vẫn còn ở trong nước vùng vẫy đuôi ngừng, cũng lên bờ được.

      Tô Lăng Trạch cảnh giác nhìn chung quanh cái, lần đầu nếm qua thiệt thòi, tại vô cùng đề phòng, cho đến lúc xác định chung quanh còn có dã thú hay quái vật nào xuất , mới kéo Quân Lam Tuyết, " mau? Tìm chỗ núp ?"

      Nơi này quá nguy hiểm, đặc biệt là người bọn họ đều bị thương, mùi máu tươi rất nặng, mà những dã thú kia đối với mùi vị của máu tươi…..rất nhạy cảm.

      Quẹo trái rồi lại quẹo, ước chừng được nửa nén nhan, rốt cuộc tìm được nơi có thể tạm thời núp an toàn, Quân Lam Tuyết lại đột nhiên cảm thấy có cái gì đúng.

      Vết thương ở vai. . . . . . mơ hồ nóng lên, hơn nữa lại còn càng ngày càng nóng thêm, cảm giác tê dại và yếu đuối dần dần từ bờ vai truyền xuống, lan tràn tới toàn thân, đầu óc mông luân có chút hoảng hốt.

      thanh của Tô Lăng Trạch mơ hồ từ bên cạnh truyền đến, mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi: "Tiểu nô tài. . . . . . Chúng ta giống như. . . . . . Trúng độc. . . . . ."

      Khóe miệng Quân Lam Tuyết giật giật, rất muốn đáp lại câu, “ phải giống như, mà khẳng định là trúng độc.”

      Nhưng toàn thân nàng suy yếu, còn nổi chút hơi sức để , đầu hỗn loạn , Quân Lam Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng trời đất quay cuồng cái rồi ngất .

      Tỉnh lại lần nữa, Quân Lam Tuyết cảm thấy thân thể mình như hòa vào trong khí nóng như lửa, giống như có cái gì vừa mềm mại lại ẩm ướt rơi vào trán, mặt, môi của nàng.

      Nàng giật giật, thử đẩy vật nặng đè ở người ra, mờ mịch lặng lẽ mở mắt, phát Tô Lăng Trạch dịu dàng lại cấp thiết hôn mình.

      "Ách. . . . . . Ngươi. . . . . ." làm gì? Nàng muốn chuyện, lời vừa ra khỏi miệng, phát thanh của mình trở nên khàn khàn.

      Nhận thấy được Quân Lam Tuyết tỉnh lại, Tô Lăng Trạch vùi cả đầu vào cổ của nàng, nặng nề hít thở, lại lập lại lần nữa, "Tiểu nô tài. . . . . .Chúng ta trúng độc rồi. . . . . ." Thanh trầm thấp giọng, giống như cố gắng nhẫn cái gì .

      "Ưmh." Thân thể truyền đến từng đợt nóng ran, Quân Lam Tuyết khó khăn suy nghĩ, "Ta biết trúng độc. . . . . ." Nhưng bây giờ ở làm cái gì?

      Tô Lăng Trạch ẩm ướt và nóng bỏng hôn cổ của nàng, làm khô nóng khó chịu trong thân thể đổi thành chút mát mẻ, làm cho nàng khỏi thoải mái.
      Last edited: 26/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      24.4

      Hừ tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giống như muốn tìm kiếm càng nhiều mát mẻ hơn để áp chế luồng nhiệt làm nàng bất an này.
      Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao trúng độc lại biến thành cái bộ dáng này?

      Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, nhưng trong lòng đột nhiên nảy lên chút lo lắng, độc trong bọn họ phải là. . . . . .

      Quả nhiên, sau khắc, thanh khàn khàn Tô Lăng Trạch lần nữa truyền đến. "Độc kia, ách, có tác dụng. . . thúc tình. . . . ."

      Quả như thế?

      mặt Quân Lam Tuyết lộ ra vài phần sáng tỏ, khó trách bọn họ biến thành như vậy.

      Chỉ là. . . . . . có biện pháp khác để giải độc sao? Hai người bọn họ cần phải xxoo mới có thể giải độc?

      Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau phía sau núi Lăng vương phủ cả đêm, lúc đó cũng bị người bỏ thuốc, cũng là nàng “ cái nhấc tay.” mới giúp giải độc, biết tại. . . . . . Có phải hay có thể?

      A, .

      có thể, nhưng nàng sao đây?

      Cũng thể dùng tay đối với nàng. . . . . . Còn bằng giết nàng .

      "Tô Lăng Trạch. . . . . ." Quân Lam Tuyết cố gắng kiềm chế chạm vào , chạm vào nơi làm cho thân thể nàng run rẩy, nỗ lực duy trì chút thanh tỉnh, " thể, như vậy. . . . . ."

      "Khụ. . . . . ." Tô Lăng Trạch rên lên tiếng, mơ hồ có chút bất đắc dĩ, làm sao muốn như vậy, nhưng mà căn bản thể khống chế được thân thể của mình, chỉ muốn bất chấp tất cả muốn nàng.


      Những nụ hôn vụn vặt chậm rãi hạ xuống, nụ hôn của Tô Lăng Trạch làm hai mắt nàng khẽ run, giống như che chở bảo vật vô cùng trân quý, cẩn thận. ai biết tại nhẫn thế nào để áp chế dục vọng, nhưng vẫn muốn dọa tiểu nô tài trong ngực sợ, chỉ có thể lần lại lần dùng loại nhu tình che chở, nhàng thương nàng.

      "Ưmh. . . . . . dừng, dừng tay. . . . . ." Quân Lam Tuyết vô lực đẩy , chạm phải phần nóng ran kia càng làm nàng khó nhịn uốn éo người.

      Chất độc kia người quá mãnh liệt rồi, lý trí cho nàng biết, thể tiếp tục nữa, tuyệt đối thể tiếp tục nữa, nhưng cảm giác lại làm cho nàng nhịn được muốn càng nhiều, nhiều hơn, thế nên miệng nàng muốn, thân thể lại càng thêm khó chịu .

      "Tiểu nô tài. . . . . . Tiểu nô tài. . . . . ." Tô Lăng Trạch lẩm bẩm kêu gọi, đột nhiên cúi đầu, còn nhẫn được nữa hướng đôi môi đỏ mọng mê người của nàng hôn xuống, trằn trọc.

      Nụ hôn của rất , rất nhu hòa, giống với dáng vẻ bá đạo trước kia ngược lại có vẻ dịu dàng khác thường.

      Mà lúc trước Tô Lăng Trạch hôn nàng, nàng cực kỳ thanh tĩnh, mực muốn giãy giụa và đẩy ra, cũng có sâu sắc cảm nhận được cảm giác răng môi hòa tan giữa hai người, còn lần này, có lẽ là do tác dụng của độc thúc tình, Quân Lam Tuyết cảm giác cả người mơ mơ màng màng, những nơi bị hôn qua, giống như thoát khỏi ma lực, làm cho nàng than ra tiếng, cảm giác tê dại.

      "Ừ. . . . . ." Tiếng thở khàn khàn trầm muộn, càng tăng thêm vài phần mê người và gợi cảm, giống như là loại khích lệ, khích lệ tiếp tục thăm dò, tiếp tục xâm nhập.

      Tô Lăng Trạch gầm tiếng, đầu óc trống rỗng, cuối cùng dứt khoát để mặc cho tâm tình của mình, để mặc cho lý trí của mình, thuận theo cảm giác của thân thể nặng nề đè ép lên. . . . . .

      Thân thể Quân Lam Tuyết nhịn được khẽ run, sống hai đời, lần đầu tiên gặp phải loại cảm giác này, làm cho nàng vừa xa lạ, lại có chút phứt tạp nên lời, nàng nghĩ đẩy người phía thân thể mình ra, đôi tay bé mới vừa chạm vào thân thể của , lại vội vàng rụt trở về.

      . . . . . . người của thế nhưng còn nóng hơn so nàng, Quân Lam Tuyết đột nhiên phát , con quái vật kia là cắn thẳng vào tay của , nên độc trong người sâu hơn.
      24.4

      Hừ tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giống như muốn tìm kiếm càng nhiều mát mẻ hơn để áp chế luồng nhiệt làm nàng bất an này.
      Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao trúng độc lại biến thành cái bộ dáng này?

      Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, nhưng trong lòng đột nhiên nảy lên chút lo lắng, độc trong bọn họ phải là. . . . . .

      Quả nhiên, sau khắc, thanh khàn khàn Tô Lăng Trạch lần nữa truyền đến. "Độc kia, ách, có tác dụng. . . thúc tình. . . . ."

      Quả như thế?

      mặt Quân Lam Tuyết lộ ra vài phần sáng tỏ, khó trách bọn họ biến thành như vậy.

      Chỉ là. . . . . . có biện pháp khác để giải độc sao? Hai người bọn họ cần phải xxoo mới có thể giải độc?

      Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau phía sau núi Lăng vương phủ cả đêm, lúc đó cũng bị người bỏ thuốc, cũng là nàng “ cái nhấc tay.” mới giúp giải độc, biết tại. . . . . . Có phải hay có thể?

      A, .

      có thể, nhưng nàng sao đây?

      Cũng thể dùng tay đối với nàng. . . . . . Còn bằng giết nàng .

      "Tô Lăng Trạch. . . . . ." Quân Lam Tuyết cố gắng kiềm chế chạm vào , chạm vào nơi làm cho thân thể nàng run rẩy, nỗ lực duy trì chút thanh tỉnh, " thể, như vậy. . . . . ."

      "Khụ. . . . . ." Tô Lăng Trạch rên lên tiếng, mơ hồ có chút bất đắc dĩ, làm sao muốn như vậy, nhưng mà căn bản thể khống chế được thân thể của mình, chỉ muốn bất chấp tất cả muốn nàng.


      Những nụ hôn vụn vặt chậm rãi hạ xuống, nụ hôn của Tô Lăng Trạch làm hai mắt nàng khẽ run, giống như che chở bảo vật vô cùng trân quý, cẩn thận. ai biết tại nhẫn thế nào để áp chế dục vọng, nhưng vẫn muốn dọa tiểu nô tài trong ngực sợ, chỉ có thể lần lại lần dùng loại nhu tình che chở, nhàng thương nàng.

      "Ưmh. . . . . . dừng, dừng tay. . . . . ." Quân Lam Tuyết vô lực đẩy , chạm phải phần nóng ran kia càng làm nàng khó nhịn uốn éo người.

      Chất độc kia người quá mãnh liệt rồi, lý trí cho nàng biết, thể tiếp tục nữa, tuyệt đối thể tiếp tục nữa, nhưng cảm giác lại làm cho nàng nhịn được muốn càng nhiều, nhiều hơn, thế nên miệng nàng muốn, thân thể lại càng thêm khó chịu .

      "Tiểu nô tài. . . . . . Tiểu nô tài. . . . . ." Tô Lăng Trạch lẩm bẩm kêu gọi, đột nhiên cúi đầu, còn nhẫn được nữa hướng đôi môi đỏ mọng mê người của nàng hôn xuống, trằn trọc.

      Nụ hôn của rất , rất nhu hòa, giống với dáng vẻ bá đạo trước kia ngược lại có vẻ dịu dàng khác thường.

      Mà lúc trước Tô Lăng Trạch hôn nàng, nàng cực kỳ thanh tĩnh, mực muốn giãy giụa và đẩy ra, cũng có sâu sắc cảm nhận được cảm giác răng môi hòa tan giữa hai người, còn lần này, có lẽ là do tác dụng của độc thúc tình, Quân Lam Tuyết cảm giác cả người mơ mơ màng màng, những nơi bị hôn qua, giống như thoát khỏi ma lực, làm cho nàng than ra tiếng, cảm giác tê dại.

      "Ừ. . . . . ." Tiếng thở khàn khàn trầm muộn, càng tăng thêm vài phần mê người và gợi cảm, giống như là loại khích lệ, khích lệ tiếp tục thăm dò, tiếp tục xâm nhập.

      Tô Lăng Trạch gầm tiếng, đầu óc trống rỗng, cuối cùng dứt khoát để mặc cho tâm tình của mình, để mặc cho lý trí của mình, thuận theo cảm giác của thân thể nặng nề đè ép lên. . . . . .

      Thân thể Quân Lam Tuyết nhịn được khẽ run, sống hai đời, lần đầu tiên gặp phải loại cảm giác này, làm cho nàng vừa xa lạ, lại có chút phứt tạp nên lời, nàng nghĩ đẩy người phía thân thể mình ra, đôi tay bé mới vừa chạm vào thân thể của , lại vội vàng rụt trở về.

      . . . . . . người của thế nhưng còn nóng hơn so nàng, Quân Lam Tuyết đột nhiên phát , con quái vật kia là cắn thẳng vào tay của , nên độc trong người sâu hơn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      24.5

      Cứ như vậy, Tô Lăng Trạch gấp rút cởi ra xiêm y của nàng, lộ ra cơ thể dịu dàng kiều.

      "Tiểu nô tài. . . . . ." Nhìn thân thể hoàn mỹ bên dưới, trong nháy mắt đồng tử Tô Lăng Trach bùng lên hai ngọn lửa, cuộn trào mãnh liệt, giống như phun ra bất cứ lúc nào?

      Quân Lam Tuyết dường như cũng hiểu, có lẽ hôm nay bọn họ đến bước kia, biết vì sao, đột nhiên trong lòng có chút chua xót.

      Đây là cảm giác và tâm tình nàng chưa bao giờ có, tất cả dường như nên, rồi lại cứ như vậy thuận theo tự nhiên.

      Nàng thừa nhận đối với Tô Lăng Trạch quả có động lòng, nhưng toàn bộ còn chưa đạt tới , dĩ nhiên, ở đại bao nhiêu nam nam nữ nữ vì theo đuổi khoái cảm thân thể, có tình cảm cũng là có thể kết hợp, chỉ là, đó cũng phải ý muốn của nàng.

      Nàng biết trong lòng Tô Lăng Trạch có nàng, nhưng biết là chuyện, nàng vẫn muốn nghe chính miệng ra.

      "Ừ. . . . . . Ta. . . . . ." Quân Lam Tuyết thoải mái chuyển động thân thể, thân thể kiều vừa như khát vọng vừa như sợ điều gì đó, làm cho nàng hơi bất an chuyển động.

      "Ách." Tô Lăng Trạch rên lên tiếng, bị độc thúc tình kích thích, giống như sắp cầm lòng được nữa rồi, chỉ có trời mới biết nhịn khổ cực bao nhiêu, vậy mà tiểu nô tài lại biết an phận.

      Giương mắt, đột nhiên nhìn Quân Lam Tuyết, chợt thấy trong mắt nàng có mờ mịt và cam chịu, nhất thời , động tác đột nhiên dừng lại, chỗ nào đó trong lòng bị kéo xuống.

      , muốn tiểu nô tài cam tâm tình nguyện giao mình cho , như vậy, bây giờ làm cái gì?

      Nghĩ đến đây, Tô Lăng Trạch đột nhiên đứng dậy.

      ra , cách giải độc thúc tình tốt nhất, chỉ cần hai người viên phòng, có vợ chồng chi thực, độc được giải hết.

      Vậy mà Tô Lăng Trạch lại khống chế được tâm tư làm cho nàng khổ sở, càng muốn lợi dụng dưới loại tình huống bất đắc dĩ này có được nàng, cái muốn phải là . . . . . nàng cam tâm tình nguyện.

      Vì vậy, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

      đè ép thân thể chợt rời , Quân Lam Tuyết hiểu giương mắt lên nhìn , chỉ thấy đầu Tô Lăng Trạch rịn đầy mồ hôi, như cắn răng nhẫn cái gì đó.

      Quân Lam Tuyết nhếch môi dưới, vừa muốn gì đó, Tô Lăng Trạch đột nhiên đưa tay, điểm vào huyệt đạo của nàng, trong nháy mắt thể động đậy.

      muốn làm cái gì? Chăm chú nhìn Tô Lăng Trạch, Quân Lam Tuyết hiểu nhìn .

      "Đừng sợ, Bổn vương làm ngươi bị thương . . . . . ." Tô Lăng Trạch giọng an ủi nàng, động tác tay lại ngừng bước, hai ba cái hạ xuống cởi xong áo ngoài của nàng, cái yếm khéo léo lộ ra trong khí.



      Tô Lăng Trạch căn bản dám nhìn những nơi khác, ánh mắt chuyên chú đặt ở vết thương vai trái của nàng, nếu , sợ mình giống như dã thú mà nhào tới.

      Do dự lát, Tô Lăng Trạch hít sâu hơi, miệng hạ xuống vết thương của nàng mút vào, Quân Lam Tuyết chỉ cảm thấy vết thương đau rát, rồi sau đó, Tô Lăng Trạch ngẩng đầu, phun ra ngụm máu đen bên cạnh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục mút vào, cứ lặp lại như thế ba bốn lần, lúc này mới hơi khàn khàn mà hỏi: "Tiểu nô tài, khá hơn chút nào chưa?"

      Quân Lam Tuyết nghiêm túc cảm thụ, thân thể dường như còn khó chịu như trước nữa, vì vậy nhàng gật đầu cái.

      Đồng tử màu mực của Tô Lăng Trạch sáng lên chút, tiếp tục lời vô nghĩa, trực tiếp cúi đầu, tiếp tục mút vào vết thương của nàng, đem máu độc từng chút từng chút hút ra, cho đến khi hút khô mới thôi.

      Toàn thân Quân Lam Tuyết thể động đậy, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cử động của , thế nhưng. . . . . . có muốn nàng. . . . . .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      24.6

      Mặc dù nàng chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng ở thế kỷ 21 cởi mở, giáo dục hun đúc qua , nàng tự nhiên nghe qua hoặc gặp qua ít chuyện, phải , nam nhân ở thời điểm này, hoàn toàn dừng lại được sao, làm sao lại. . . . . .

      Huống chi, người bọn họ đều trúng độc thúc tình, nó giống như loại xuân dược, càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, nhưng chẳng những có thể nhịn xuống được, còn tỉ mỉ hút độc vì nàng. . . . . .

      Nghĩ tới đây, cảm giác biết tên trong lòng nàng chậm rãi tụ lại, Tô Lăng Trạch cái nam nhân rối loạn này, còn có thể rối loạn hơn chút nữa , còn có thể. . . . . . dịu dàng chút .

      lúc sau, đến khi máu hút ra là màu đỏ, Tô Lăng Trạch mới đứng dậy, thuận tay khai giải huyệt đạo cho nàng, trầm giọng : "Dồn khí đan điền, quán thông nhâm mạch."

      Quân Lam Tuyết sửng sốt, liền lập tức làm theo, đây là phương thức điều khí đơn giản nhất, lúc trước ở Mê Vụ Sâm Lâm Khúc Vô Nham dạy nàng chút, nàng có thể ngưng tụ ra chút nội lực.

      Quả nhiên, trong chốc lát, nàng lập tức cảm thấy cả người nhàng khoan khoái ít.

      Quân Lam Tuyết cẩn thận mặc quần áo tử tế, mắt Tô Lăng Trạch lúc này vẫn nhắm lại trầm mặc , nhưng trán mồ hôi rịn ra càng lúc càng nhiều cho thấy sắp vì kiềm nén liên tục mà bạo phát.

      Nàng do dự lát, vội vàng đỡ dậy nửa ngồi, dùng phương pháp vừa làm, hướng về vết thương của hút độc.

      Làm như vậy mặc dù có thể dễ dàng bị nhiễm độc lần nữa, nhưng là đối với độc này mà , đây chỉ là chút , tương đối dễ dàng vận công bức ra, mà bây giờ, bọn họ cũng hoàn toàn cón biện pháp nào.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần dần tối, sắc mặt xanh xám của Tô Lăng Trạch cũng dịu xuống, còn giống như vừa rồi nữa.

      lúc lâu sau, Quân Lam Tuyết có vẻ hơi mỏi mệt ngồi ở bên, ngay trước mặt bọn họ, là vũng máu màu đen rất kinh khủng.

      Cảm thấy nội lực từng chút từng chút trở lại, Tô Lăng Trạch thở phào nhõm, cuối cùng cũng khôi phục, quay đầu lại nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Quân Lam Tuyết,đồng tử đen chìm xuống trái tim nặng nề: "Tiểu nô tài?"

      "Ừ." Nhàn nhạt gật đầu cái, giọng lên tiếng, Quân Lam Tuyết ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cười với , "Ta còn tốt."

      Tô Lăng Trạch lúc này mới yên lòng lại, an tâm ngồi xuống điều dưỡng hơi thở.

      Mê Vụ Sâm Lâm cây cối tươi tốt, cho dù là ban ngày thoạt nhìn cũng là mờ mờ trầm, màn đêm vừa buông xuống lại càng thêm trầm hơn, ở cửa ải sống chết quanh quẩn nhiều vòng lúc này bọn họ vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn là quên để lại phần tâm thần mà cảnh giác động tĩnh xung quanh.

      muốn thu hút dã thú đến, bọn họ cũng có đốt lửa, nhưng bóng tối đối với người tập võ mà , cũng có tác dùng gì, vì vậy bọn họ vẫn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở ( ràng rành mạch).

      Tô Lăng Trạch thu hồi nội lực, nhìn Quân Lam Tuyết bên cạnh cái, đột nhiên đưa tay lên, đem nàng kéo vào trong vòng tay của mình, trầm giọng : "Ngủ."

      Nghỉ ngơi dưỡng sức để rời , đây mới là kế sách tốt nhất đối với bọn họ.

      "Ừ." Quân Lam Tuyết có giãy giụa, đầu dán ngực của , nghe tiếng tim của đập trầm ổn mà có lực khẽ, trong đầu lại khỏi nghĩ đến những chuyện xảy ra cùng Tô Lăng Trạch vào ban ngày, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là hi vọng nàng cam tâm tình nguyện câu kia, ngừng quanh quẩn ở trong đầu, xua được.

      Trong bóng tối, có ai lên tiếng chuyện nữa, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong lúc mơ hồ, tia ấm áp lặng lẽ tràn ngập.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :