1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21.6
      Điện hạ khó chịu. . . . . .Khó chịu. . . . . .

      "Khó chịu là có ý gì?" Chẳng lẽ. . . . .

      Quân Lam Tuyết thản nhiên liếc cái, khó chịu cũng hiểu, muốn với tiếng, ngươi hãy hỏi Baidu ( trang web giống Google ca ca) .

      ——— —————— —————— —————— ————-

      Sương mù mông lung, ánh sáng mờ ảo, bị bóng cây loang lổ chiết xạ thành nhiều điểm sáng.

      Lúc này, vách đá cao, hai co người như hai con kiến lớn, ở giữa trung di chuyển về phía trước.

      Phía trước là vách đá như bị đao gọt.

      Phía sau, là vực sâu vạn trượng.

      Mặt trời chiều chậm rãi hạ xuống, sắc trời dần dần ảm đạm, vách đá càng trở nên sâu và đen hơn.

      "Chủ tử, Đại Hoàng Phong lại đuổi tới." ông lão mặc áo choàng màu đen, thân thể gầy gò, thân nhếch, khó khăn chạy theo người phía trước

      là nguyên lão của Ảnh lâu, dưới người vạn người, chỉ cần nghe lệnh mình chủ tử.

      Bóng dáng phía trước khẽ ngừng chút, trong đôi mắt Tô Lăng Trạch mơ hồ xẹt qua ánh mắt sắc bén, gió đêm lướt qua, mang theo khí lạnh đặc trưng của núi rừng.

      "Nhảy xuống ." chỉ vào vách núi giống như đao gọt phía trước, thản nhiên .

      Thân thể ông lão rung rung chút, nhíu chặt chân mày : "Chủ nhân, vách núi đen này sâu lường được, Quân nương . . . . . ."

      Ánh mắt Tô Lăng Trạch tối đen quét về phía , ánh sáng trong mắt hề che dấu sát khí.

      Thân thể ông lão càng run hơn, dám nhiều lời nữa, lão thái hậu vừa mới mất, tại cảm xúc của chủ tử muốn bạo phát, có thể chết tử tế hay ? Bởi vậy chỉ có thể trách mình xui xẻo.

      Tô Lăng Trạch nhìn Đại Hoàng Phong bay tới ở phía sau, mặt trước sau như bình tĩnh cùng đạm mạc.

      "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." thản nhiên .

      Cách đó xa, sương mù dần dần tụ lại, đến lúc đó nếu muốn tìm người, càng thêm khó khăn, khi tiến vào Mê Vụ sâm lâm bốn phía đều là mảnh tươi sáng, nhưng liên tục vài ngày, có phát dấu vết có người qua.

      Tiểu nô tài của , rốt cuộc có bị làm sao ?

      Nơi này vô cùng nguy hiểm, dã thú cùng độc vật nhiều kể xiết, nàng có tốt ? Có ứng phó được hay ?

      Rạng sáng, vô ý kinh động chỗ ở của Đại Hoàng Phong, nghĩ tới Đại Hoàng Phong này đuổi theo bọn họ ngày buông tha, làm cho hoài nghi đây là đám ăn thịt người.

      Mà trong Mê Vụ sâm lâm, nơi nơi là cạm bẫy, nơi nơi là vách núi, khắp nơi là sườn treo vách đứng, chỉ cần cẩn thận chút, tan xương nát thịt.

      Trong mắt Tô Lăng Trạch thoáng chút sầu lo, tiểu nô tài, ngươi nhất định được có việc gì, nhất định . . . . . .

      "Tới?" Nhìn Đại Hoàng Phong lập tức bay đến trước mặt, ông lão vội vàng nhắc nhở Tô Lăng Trạch trầm tư.

      "Nhảy." Con ngươi đen hơi ngưng trọng, khóe môi Tô Lăng Trạch thản nhiên nhếch lên, vách núi vạn trượng sao, chỉ cần nàng ở dưới, liền nhảy.

      Tiểu nô tài, ngươi mơ tưởng thoát khỏi bổn vương

      Gió núi thổi qua làm tung bay vạt áo đen, thần sách Tô Lăng Trạch bình tĩnh, ở thời điểm Đại Hoàng Phong đuổi đến thả người nhảy xuống, biến mất ở vách núi đen vạn trượng.

      Ông lão cắn răng cái, sứ mạng của là bảo vệ chủ tử, mặc kệ đâu, đều phải bảo vệ.

      Nghĩ đến đây, nhướng mày, cũng thả người nhảy xuống vách núi đen vạn trượng.
      Hết chương 21

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22.1: Gặp nhau ()

      Nhìn xuống nơi vách núi sâu thẳm, cảnh vật hư ảo, thấy đáy, chẳng khác nào vực sâu vạn trượng.

      Kỳ thực sau lưng chính là sương mù dày đặc, cùng cổ thụ cao ngút trời xanh, rậm rạp tươi tốt bên trong Mê Vụ sâm lâm, bởi vì nhân loại thường bước tới chốn này, nên thực vật ở đây cũng cao lớn, tươi xanh khác thường.

      Lão nhân mặc áo choàng nhìn Tô Lăng Trạch người luôn tản mát ra hơi thở uy hiếp đằng trước, trong lòng dâng lên nỗi bất đắc dĩ cùng khổ tâm. :

      Điện hạ năm nay cũng chỉ mới hai mươi bốn, nhưng lại thân võ nghệ bất phàm, sợ rằng cả trong Ảnh Lâu, cũng có kẻ nào là đối thủ của người.

      Thiên phú như vậy cũng theo kịp, chừng chưa đến lúc, Điện hạ cũng cần tới mình bảo vệ.

      Trong mắt người ngoài, Vương Gia chẳng qua chỉ là kẻ nhàn hạ vô , nhưng bọn họ biết rằng, có rất nhiều chuyện đều là do Điện hạ yên lặng thao túng ở đằng sau, người trầm tĩnh cùng khôn ngoan như vậy khiến kinh hãi, cũng rất khâm phục.

      Nhưng mà, cho dù có thực mạnh mẽ, cũng thể cứ như vậy cậy mạnh mà xông loạn chứ, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

      Ở Mê Vụ sâm lâm mấy ngày nay, Điện hạ vì tìm nữ nhân kia mà chỗ nào cũng dám xông, nhiều lần xông vào địa bàn của dã thú, thiếu chút nữa là bị dã thú quần công (tấn công tập thể).

      Dưới tình huống như vậy, cho dù có là cao thủ võ công, cũng thể chịu nổi ……

      thực hiểu, nữ nhân kia có gì tốt? Khiến Điện hạ sủng ái như vậy?

      “Sắp tới rồi.” Bên tai đột nhiên truyền tới thanh lành lạnh, lão nhân áo choàng vội vàng tập trung cao độ, lúc này mới phát ra ngọn cây cổ thụ chuẩn bị đổ xuống, lập tức khống chế sức lực quanh thân, thả chậm tốc độ.

      Cự ly quá cao, chỉ cần người có khinh công thượng thừa là có thể dễ dàng xuống, nhưng mà bên dưới luôn là mảnh Tùng Lâm rậm rạp, thấy được bóng người? (Hóa ra trước h bác này với Trạch ca luôn cây -__-“)

      Sương mù ngày càng dày đặc, hai người tìm kiếm khắp mọi nơi, từng bước cẩn thận mà kiên định.

      “Điện hạ, nơi này có hai cái xác Giao Long.” Lão nhân áo choàng chợt cao giọng .

      Nghe vậy, Tô Lăng Trạch khẽ nhíu mày, tới chỗ của lão nhân áo choàng, đúng là hai cái xác Giao Long, thân thể hai màu trắng đen sớm cứng ngắc, mật Giao Long giống như bị kẻ khác lấy , chỉ còn lại cái xác, trừ lớp da dày ở ngoài, đều còn lợi ích gì.

      Tô Lăng Trạch nhíu mày, trả lời, trong lòng biết Giao Long là loài hung bạo, vô cùng mạnh mẽ, cả đời luôn là bá chủ rừng rậm, sao có thể chết ở chỗ này?


      “Có dấu chân người.” bỗng nhiên thấy vết chân đầy máu in ràng mặt đất, dấu vết lộn xộn, giống như phải chỉ có người, có vẻ như cùng Giao Long đọ sức.

      Lão nhân áo choàng kinh ngạc : “Điện hạ, hai con Giao Long này hẳn là bị người giết chết, còn có thể giết cả Giao Long, bản lĩnh của người này quả thực đáng sợ.”

      Tô Lăng Trạch gật đầu, hẳn nhiên cũng đồng ý với suy nghĩ của lão.

      , bước chân Tô Lăng Trạch đột nhiên khựng lại.

      Siết chặt nắm đấm. “Điện hạ?” lão nhân áo choàng quay đầu lại, chỉ thấy Tô Lăng Trạch chằm chằm nhìn xuống mặt đất, đồng tử màu đen dần trầm xuống, nổi cơn cuồng phong.

      Tô Lăng Trạch nhìn chằm chằm thanh chủy thủ nằm đất.

      Đây chính là vật tùy thân của nàng.

      Hôm đó ở Lăng vương phủ, tiểu nô muốn có vật phòng thân, đưa cho nàng.

      Như vậy, thanh chủy thủ này, tại sao lại nằm đây?

      Chương 22.2: Gặp nhau ()

      chậm rãi ngồm xổm xuống, nhặt lên thanh chủy thủ dính đầy máu tươi.

      Chủy thủ ở đây, xác Giao Long cũng ở đây.

      lẽ ……

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, lẽ, nàng thực đụng phải Giao Long? ::Tử Tinh DDLQD::

      Tầm mắt ngưng trọng, Tô Lăng Trạch lập tức ngẩng đầu lên tìm kiếm khắp nơi cạnh thi thể Giao Long.

      có?

      có thi thể, càng có vật nào khác, có bất kỳ gì cả?

      Tô Lăng Trạch thở phào nhõm …… Bất kể là Giao Long vì sao mà chết, nhưng ràng là nàng còn sống, tiểu nô nhất định còn sống.

      “Tìm kiếm xung quanh nơi này.” Tô Lăng Trạch lạnh lùng , nàng nhất định ở quanh đây?

      “Điện hạ.” lão nhân áo choàng do dự : “Chúng ta tìm khắp nơi mấy ngày nay rồi, Quân nương mình ở chỗ này, lại gặp phải Giao Long, chừng đầu nơi thân nẻo, Điện hạ, người là thân thể nghìn vàng, cần gì phải ……”

      Lời còn chưa dứt, trong lòng Tô Lăng Trạch chợt căng thẳng, vung tay qua, lão nhân áo choàng vội lùi về sau, bước chân mang theo hàn khí, lạnh lùng nhìn : “Kể từ bây giờ, đừng để cho ta nghe thấy bất luận điều may nào về nàng, bằng , ngươi cút.”

      Lão nhân áo choàng run rẩy cúi đầu, “…… Điện hạ nguôi giận.”

      “Hừ.” Bóng dáng Tô Lăng Trạch hóa thành đạo ánh sáng bay vụt ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp.

      Tiểu nô tài, nàng có việc gì chứ, đúng ……

      Nàng nhất định được xảy ra chuyện gì, nếu …… Dù xuống địa ngục, ta cũng nhất định lôi được hồn phách của nàng về.

      Cho nên, nàng tốt nhất là có chuyện gì. ::Tử Tinh DDLQD::

      Tốt nhất là .

      “Xuy ……”

      mải suy nghĩ, từ xa đạo ánh sáng đột nhiên lao tới.

      Phi tiêu tinh xảo, mình trong những điểm sáng loang lổ cây, lấp lánh hàn quang, hướng thẳng tới chỗ Tô Lăng Trạch.

      “Điện hạ cẩn thận?” Lão nhân áo choàng cả kinh, vừa thấy phi tiêu màu vàng, liền hiểu được, nơi này có người? Hơn nữa còn chuẩn bị ám sát bọn họ?

      Tô Lăng Trạch hừ lạnh tiếng, mũi chân điểm , cả người lui nhanh về, phi tiêu màu vàng thoáng xẹt qua bên tai , thẳng tắp cắm vào cây cổ thụ sau lưng, vô cùng sắc bén.

      “Dám mai phục nơi này đánh lén Bổn vương?” Tô Lăng Trạch cười lạnh tiếng, “Sát thủ Ám Lâu cũng có cam đảm này, là kẻ nào, nếu đến đây, còn cần gì phải trốn tránh, mau ra đây.”

      Tiếng vừa ngừng, bóng cây đung đưa, hai nam tử đội mũ kín nhàng nhảy xuống, vừa chạm đất, liền bật mạnh lên, trong nháy mắt lao về phía Tô Lăng Trạch, “Lăng vương điện hạ quả nhiên tài cao gan lớn, che giấu sâu, như vậy, cũng đừng trách hai huynh đệ ta khách khí?”

      đầu đều mang mũ, rủ xuống miếng vải đen, đem cả thân hình che phủ bởi áo choàng, Tô Lăng Trạch thấy được hình dạng của bọn chúng, nhưng mà giọng này, phải là người trong kinh thành.

      “Các ngươi biết được Bổn vương đến Mê Vụ sâm lâm, còn dám mai phục hành thích ở chỗ này, can đảm đủ khiến người khác kinh ngạc.” Tô Lăng Trạch nhàn nhạt, thần sắc hờ hững, thờ ơ, chỉ như thế mà định lấy mạng , suy nghĩ của bọn họ, quả thực quá ngây thơ rồi.

      Nhìn hai kẻ đội nón lao tới, Tô Lăng Trạch lạnh lùng nhướn môi, ngón tay thon dài đảo tới, hung hăng bắt lấy cánh tay kẻ kia, tốc độ kinh người. ::Tử Tinh DDLQD::
      Last edited: 13/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22.3: Gặp nhau ()

      Khiến cho đối phương khỏi sửng sốt, ngờ rằng, trong Tĩnh Uyên vương triều lại có kẻ thực lực tệ, lập tức gạt bỏ tất cả khinh thường, thân hình chợt lui vài bước.

      Nhưng mà quá muộn, năm ngón tay cứng rắn như thiết câu (móc sắt), rốt cuộc tháo luôn xương vai của xuống.

      Kẻ còn lại thấy thế, vội vàng kéo bên tay kia của lập tức tìm đường rút.

      Nhìn ra điểm này, lão nhân áo choàng hừ lạnh tiếng: "Định chạy? Cũng nên hỏi trước tiếng xem Độc Lão ta có đồng ý hay chứ?"

      Lão ở Ảnh lâu dưới người vạn người, chỉ trực tiếp phụng mệnh Tô Lăng Trạch, phải chỉ nhờ thân võ nghệ, mà phần lớn là do độc thuật của lão.

      Dưới trướng Tô Lăng Trạch có hai trợ thủ đắc lực nhất, vị là Màn lão, nổi danh thần y, vị còn lại chinh là lão nhân áo choàng này, người người giang hồ đều kiêng kỵ cái tên Độc Lão.

      Vung tay lên, trong nháy mắt từ áo choàng màu đen tung ra ngoài đám bột phấn tản mát theo gió.

      Hai gã che mặt liền biến sắc, bọn họ đối với độc hề am hiểu, nghĩ đến bên cạnh Tô Lăng Trạch lại có nhân vật lợi hại như vậy, lập tức ra quyết định: "Rút lui trước?"

      Hai người nhanh chóng bỏ chạy xa.

      Độc lão khép lại áo choàng đen, lập tức định đuổi theo, Tô Lăng Trạch lại : "Bỏ , cần đuổi theo, cứ để bọn chúng chạy."

      "Vương gia?"

      "Mục đích của bọn chúng là hành thích chúng ta, tất nhiên sau này trở lại, cần gì phải phí công đuổi theo bọn chúng." Tô Lăng Trạch thản nhiên .

      Độc lão lập tức hiểu được vấn đề, trong lòng Vương gia, thủy chung đều coi việc tìm kiếm Quân nương quan trọng hơn, làm gì còn thời gian đuổi theo bọn chúng, còn bằng tiết kiệm chút thời gian nhanh chóng tìm được Quân nương.

      "Vương gia người cảm thấy bọn chúng là do ai phái tới hành thích?" Lại có thể đuổi giết tới tận Mê Vụ sâm lâm, trong lòng Độc lão thực lo lắng.

      " biết." Tô Lăng Trạch hoàn toàn có hứng thú với vấn đề này, kẻ muốn mạng của nhiều, cần gì phải lãng phí thời gian điều tra xem đấy là ai chứ? nhặt chủy thủ lên, nhàng đem thanh chủy thủ nhuốm đầy máu bỏ vào trong ngực, mùi máu tươi phảng phất nơi chóp mũi, rất gay mũi, từng giây từng phút nhắc nhở , tiểu nô nhất định ở quanh đây, "Chúng ta tiếp tục tìm kiếm xung quanh nơi này."

      "Vâng. Vương gia."

      Hai người tiếp tục tìm kiếm sâu hơn trong Mê Vụ sâm lâm.

      Ánh tà dương chiếu xuống tạo ra vô vàn bóng cây loang lổ mặt đất, lúc lúc , bầu trời những tán cổ thụ cũng ngừng chấn động, cây cối đung đưa, giống như toàn bộ mảnh đất này đều rung động.

      Tô Lăng Trạch dừng bước, cẩn thận lắng nghe.

      Tùng Lâm an tĩnh, xa xa, mơ hồ nghe thấy những tiếng dã thú gầm gừ, xen lẫn là rất nhiều tiếng NGAO..OOO biết từ đâu, như gần như xa.

      "Vương gia, hình như có cái gì đó khác thường." Độc lão giống như có chút dự cảm chẳng lành, thần sắc vương chút sầu lo.

      Sắc mặt Tô Lăng Trạch đột nhiên biến đổi, trầm giọng : "Bầy thú tới, là bầy sói, mau tìm nơi nào nấp."

      ***

      Đồng thời, ở nơi nào đó trong Mê Vụ sâm lâm, đám người Quân Lam Tuyết lúc này cũng nghe được tiếng hú của bầy sói, cả đoàn lập tức biến sắc.

      "Là bầy sói." Sắc mặt Khúc Vô Nham khẽ biến đổi, giống như trả lời nàng, cách đó xa lại vang vọng tiếng bầy sói hú.

      "NGAO..OOO---"

      Tiếng sói rống lần lượt truyền tới, dần dần, càng ngày tiếng động càng lớn, lúc đầu chỉ có vài tiếng, đến cuối cùng lại thành vài chục con ác lang cùng nhau gào thét?
      Last edited by a moderator: 20/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22.4
      “Mau trèo lên cây?” Quân Lam Tuyết vội vàng , cổ thụ nơi này đều rất to lớn, dễ dàng bị gãy đổ, huống hồ những cây này còn cao vút tầng mây, bây giờ chạy trốn cũng kịp, chỉ có thể trốn tạm cây.

      Nghe thấy thế, mọi người cũng hai lời, nhanh chóng leo lên ngọn cây.

      Bầy sói ngày càng tới gần, xa xa, cát bụi cuồn cuộn, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.

      Cả dải đất trở nên chấn động, núp ngọn cây, lo lắng trong lòng mọi người càng lúc càng lớn.

      Bọn họ đứng ở ngọn cây, có thể thấy ràng mấy trăm con ác lang điên cuồng lao tới, mặt cả bọn đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

      Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống như vậy, hùng vĩ, kích thích, rồi lại cực kỳ hùng vĩ.

      Bầy sói đông đúc, ít cũng phải trăm con, những con mắt màu xanh lá dày đặc, phát ra ánh nhìn lãnh.

      “Mau che giấu khí tức?” (Hơi thở, mùi người) Hiển nhiên, cả đám người này còn chấn động bởi bầy sói hung hãn, đông nghìn nghịt kia, Dương Thành vội quát khẽ lên nhắc nhở, cả bọn lập tức nín thở, nhìn bầy sói tiến tới càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi tới được tàng cây nơi bọn họ núp.

      Đột nhiên, Quân Lam Tuyết khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm vào vây Kim cung (cung vàng) nằm trong bầy sói, đúng là nó ……

      Vũ khí của Cát , Kim cung???

      Lúc này bị bầy sói đội lên đầu, bởi vì tốc độ quá nhanh nên vẫn còn bị mắc lại lớp lớp những con sói hoang hung hãn chạy về phía trước.

      Khúc Vô Nham cũng nhận ra chiếc áo choàng đó, khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Cát ……

      “Là đại cung của Cát thúc thúc?” Quân Tiêu Ngôn kinh hãi hét lên, hô lớn như vậy, lập tức kinh động tới bầy sói nhạy bén, hơn chục con sói hoang dừng lại, đứng ngay dưới tàng cây bọn họ nấp.

      Vừa thấy mình kinh động tới bầy sói, Quân Tiểu Ngôn sợ hết hồn, trượt chân cái liền ngã nhào xuống phía dưới.

      Trong tình thế cấp bách, bé tóm được nhánh dây leo quấn quanh đại thụ, cả người treo lơ lửng thân cây mới bị rơi xuống chỗ bầy sói bên dưới.

      Tiểu Ngôn?

      Trong lòng mọi người cả kinh, những con sói khác thấy đồng bọn dừng lại, ít con cũng ngừng chạy để xem xét.

      Sói là động vật sống bầy đàn, chỉ có nhạy bén trời sinh, mà bản tính càng thêm hung ác, tàn độc, bọn chúng đối với bất kỳ sống nào cũng đều có khả năng phát rất nhanh nhạy, mà Quân Tiểu Ngôn lúc rơi xuống, lại treo cành cây khô, cách mặt đất quá bốn năm mét, lúc này chỉ có thân hình bé bị bại lộ, còn nhiều thêm mấy phần nguy hiểm.

      Mắt thấy mười mấy con sói chầm chậm tiến gần tới chỗ mình, Quân Tiểu Ngôn đổ mồ hôi dầm dề, tận lực khống chế hơi thở, hạn chế hô hấp toàn thân tới mức thấp nhất, treo nhánh cây hề nhúc nhích, giống như vật gì đó, có sinh mạng, có máu thịt.

      Nhưng mà bọn sói cũng dễ bị lừa như thế, bọn chúng chỉ có khứu giác nhạy cảm, còn rất thông minh, hoàn toàn bị Quân Tiểu Ngôn lừa gạt, ngược lại càng gia tăng tốc độ, áp sát từng chút .

      Đúng lúc bọn chúng sắp tới chỗ Quân Tiểu Ngôn, cách đó xa, cây chợt lóe lên bóng dáng nhắn, chớp nhoáng, thanh chủy thủ xé gió bay đến, cắt đứt cổ họng con sói, máu tươi bắn ra tung tóe.

      biến đổi này liền khiến mọi người giật nảy mình, chỉ kịp thấy Quân Lam Tuyết tay túm lấy nhánh dây leo, cả người đu ở phía bầy sói, dùng bản thân làm mồi nhử, dẫn dụ chú ý của bọn chúng, sau đó bay về phía đằng xa.

      “Ngao --- ---- ô --- -----” Mùi máu tanh càng kích thích bầy sói hung tàn, lập tức bỏ qua Quân Tiểu Ngôn mà nhanh chóng đuổi theo Quân Lam Tuyết.

      Quân Tiểu Ngôn thở phào nhõm, bé cũng để ý tới Quân Lam Tuyết dẫn dụ bầy sói, vội vàng trèo lại cây.

      Động tác của Quân Lam Tuyết rất nhanh, mượn dây leo bay thẳng tới gốc cây khác, mà hành động của bầy sói cũng nhanh thể đỡ, những người ở đây còn chưa kịp hoàn hồn, dần biến mất hẳn khỏi tầm mắt của bọn họ.

      “Mau đuổi theo.” Thân hình khẽ động, Khúc Vô Nham, đám người Dương Thành, kịp nghĩ ngợi liền vội vàng hướng về phía Quân Lam Tuyết biến mất mà lao đến, chẳng màng tới việc lũ sói có phát ra bọn họ hay , chỉ sợ muộn bước có chuyện hay với Quân Lam Tuyết.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Gặp nhau (hai)
      “Mau đuổi theo.”
      Bóng dáng vừa động, Khúc Vô Nham, đám người
      Dương Thành, chút nghĩ ngợi vội vàng lao
      tới hướng Quân Lam Tuyết biến mất, quan
      tâm bầy sói có phát họ hay , rất sợ nếu
      chậm bước Quân Lam Tuyết xảy ra chuyện.
      Tốc độ bầy sói rất nhanh, chạy được lúc,
      trán Quân Lam Tuyết rịn mồ hôi, quay đầu lại
      nhìn, bầy sói vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau,
      lông mày nàng nhíu chặt hơn, xem ra phải tìm
      chỗ để trốn, nếu đợi đến lúc thể lực
      hao hết, chỉ có thể chờ chết thôi.
      Nghĩ vậy, nàng đột nhiên thả chậm bước chân,
      ánh mắt rơi vào sơn động xa, cái sơn
      động này cao khoảng ba trượng, chính giữa đặt
      tảng đá lớn, tảng đá còn có
      hang , xem ra chỉ có thể đến nơi đó tránh
      trước lúc thôi.
      Ý định bách chuyển thiên hồi (trăm lần nghĩ
      ngợi), Quân Lam Tuyết nghĩ ngợi nữa, đột
      nhiên tốc độ tăng nhanh hơn, chạy về hướng sơn
      động.
      Sơn động cao ba trượng, từ xa nhìn chẳng cao
      lắm, nhưng đến gần mới phát muốn lên
      cũng phải dễ dàng như vậy, nhưng mà
      Quân Lam Tuyết thể lãng phí thời gian để
      trèo lên, vội vàng do dự chút, nàng đột nhiên
      lấy ra thanh chủy thủ,
      chủy thủ này là Khúc Vô Nham khi thấy chủy thủ
      mà nàng mang theo bên mình đánh mất, lại
      lần nữa cho nàng thanh để phòng thân, đem
      chủy thủ cố định vững vàng vách đá của sơn
      động, sau đó mượn lực mà nhảy lên, thành công
      lên khối đá khổng lồ kia.
      Bầy sói bên dưới sơn động thấy Quân Lam Tuyết ở
      đó, cam lòng rống giận, phát ra từng
      đợt thanh kinh khủng lại chói tai, Quân Lam
      Tuyết khẽ thở phào nhõm, ánh mắt nhìn
      xuống mấy trăm con sói hung ác dưới kia, da đầu
      khỏi phát run, nhiều sói như vậy, nếu mà
      bị bao vây, nhất định bị ăn đến nỗi
      xương cốt cũng còn.
      Lúc nàng thở phào nhõm, đột nhiên
      cảm thấy bên hông căng thẳng, lực lớn đem
      nàng kéo về hướng biết địa phương
      nào.
      "Người nào. . . . . . Ưmh. . . . . ."
      Miệng bị che, thanh quen thuộc từ phía
      sau truyền đến, "Xuỵt, đừng lên tiếng?"
      Quân Lam tuyết hơi sững sờ, thanh
      này. . . . . . Tô Lăng Trạch? tại sao lại ở chỗ
      này?
      để nàng suy nghĩ nhiều, Tô Lăng Trạch
      nắm chặc thân thể của nàng, rẽ vào Ám
      Huyệt hẹp ở bên trong, này Ám Huyết cách
      này sơn động tới trượng, Ám Huyết
      lớn, hẹp chỉ có thể dung nạp
      người, vì vậy hai người núp ở nơi đó, có vẻ quá
      chật chội, thân thể của hai người cơ hồ là dính
      vào thành khối .
      “Tô Lăng Trạch, là ngươi?”
      Nhìn thấy Tô Lăng Trạch luôn cao quý hờ hửng,
      giờ pút này lại chật vật dị thường, trong lòng
      Quân Lam Tuyết liền giật mình, cảm xúc
      biết tên từ sâu trong đáy lòng dâng lên, có
      cao hứng, có kích động, càng nhiều hơn là thở
      phào nhõm, thoạt nhìn tuy rằng chật vật
      chút, nhưng có chuyện gì.
      "Tiểu nô tài. . . . . ."
      Giọng Quân Lam Tuyết vừa dứt, bên môi
      tràn ra đạo thanh thầm mơ hồ
      , giống như muốn xác định nàng chân tồn
      tại, đôi tay Tô Lăng Trạch buộc chặt, ôm lấy Quân
      Lam Tuyết vào trong ngực, chặt, như muốn
      đem nàng dung nhập vào thân thể mình.
      Liên tục mấy ngày đêm.
      ép mình thừa nhận, tiểu nô tài nhất định
      có chuyện gì, giống hoàng tổ mẫu
      cứ như vậy mà rời khỏi.
      Nhưng mà lại vẫn luôn tìm được nàng.
      hốt hoảng, từ trước tới nay chưa bao
      giờ hốt hoảng như vậy, vẫn cho là mình nắm
      tiểu nô tài trong lòng bàn tay, bất chợt bay ra
      khỏi bàn tay của , để tham dự
      được vào sống chết của nàng, tình trạng như vậy
      làm cho chưa bao giờ có hốt hoảng, lại rất sợ
      tiểu nô tài cứ rời như vậy, bao giờ
      xuất tại bên cạnh nữa.
      tình nguyện nàng phách lối chút, tình
      nguyện nàng biết dưới, cho dù đem
      Lăng vương phủ làm cho náo loạn cũng tốt, chỉ
      cần nàng ở đây, đều có thể tiếp nhận.
      Cũng may, nàng xuất .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :