1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18.1: cần cự tuyệt ta
      "Tỉnh...tỉnh..."

      "Tuyết Nhi, Tiểu Tuyết Nhi tỉnh tỉnh. . . . . ."

      Là ai kêu nàng?Đầu óc Quân Lam Tuyết hôn mê hồi, hai mắt mù mịt mở ra, đập vào mắt nàng là mảng mờ mịt.

      Bốn phía cực kỳ ẩm ướt và im ắng, cây cối rậm rạp giống như có ma quỷ, nhìn được ràng. Ở trước mắt nàng, tất cả đều cực kỳ mơ hồ.

      "Tuyết Nhi, ngươi tỉnh?" Bên tai truyền đến thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lập tức, Quân Lam Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Vô Nham ngồi ở bên cạnh mình, nhìn thấy nàng tỉnh lại, lộ ra vẻ tươi cười mặt.

      "Tiểu Tuyết Nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh."

      "Tại sao ngươi lại ở đây?" Vừa nhìn thấy , lập tức Quân Lam Tuyết bò dậy, cảm thấy khó tin.

      Vừa nhích , phát dưới toàn thân đều đau nhức dứt, nàng… thể ngờ rằng mình có chết.

      Nhưng, điều này hình như đúng, phải nàng rơi xuống vách núi sao, vì sao Khúc Vô Nham lại ở đây?

      Dường như muốn trả lời cho những nghi hoặc trong lòng nàng, Khúc Vô Nham nhàng kéo nàng vào trong lòng, " may, ngươi có việc gì, Tiểu Tuyết Nhi, sau này đừng làm ta sợ như vậy, ngươi có việc gì, tốt, tốt. . . . . ."

      Nghe vậy, trái tim Quân Lam Tuyết khẽ động, vốn định giãy dụa nhưng mà cánh tay Khúc Vô Nham tưởng chừng như mềm yếu lại ôm nàng vô cùng chặt, buông tay giống như sợ nàng biến mất.

      Bởi vì toàn thân đau nhức nên nàng cũng từ chối, tựa vào trong ngực của . Dựa theo thanh mơ hồ có chút khàn khàn của , nàng vô cùng kinh ngạc, thể tưởng tượng nổi, : " Ngươi. . . . . . Ngươi nhảy xuống theo ta ?"

      Khúc Vô Nham trả lời, chỉ là thào , dường như với nàng nhưng cũng là với chính mình: "Chỉ cần ngươi có việc gì, chuyện gì cũng quan trọng, chuyện gì cũng quan trọng,…." ,

      ". . . . . ." Trong lòng Quân Lam Tuyết khẽ xao động, nơi nào đó trong lồng ngực nhàng rung động.

      Rốt cuộc đây là loại tình cảm gì mà có thể khiến cho quan tâm đến bản thân như vậy, vì nàng mà nhảy xuống vách núi ?

      Quân Lam Tuyết hiểu, Khúc Vô Nham làm như vậy, ngốc?

      Mà nàng, phải là vị hôn thê của , linh hồn, lại đem tình thương ấy đặt vào người nàng, nếu. . . . . .

      ngày, phát , người con mình , sớm chết , mà cái linh hồn thay thế lại chiếm phần cảm tình này, . . . . . . thất vọng đến cỡ nào?

      Nàng phải Quân Lam Tuyết, lại càng là người thương, có tàiđức gì mà lại có thể nhận phần tình cảm tựa như núi cao biển rộng?

      Quân Lam Tuyết cảm thấy, nếu đem chuyện này ràng, nàng phụ tấm lòng toàn tâm toàn ý đối với vị hôn thê của Khúc Vô Nham?

      "Khúc Vô Nham, ra ta. . . . . ."

      Nhưng mà, nàng vừa mới mở miệng, Khúc Vô Nham lại nhàng bịt kín môi của nàng, giọng : " Tuyết Nhi, cái gì ngươi cũng cần , ta biết ngươi quên ngươi ta, quên toàn bộ mọi việc trước kia, nhưng sao, hãy cho ta cơ hội để cho ta từ từ giúp ngươi tìm trở về được ? cần cự tuyệt ta, có thể chứ?"

      Nhìn ánh mắt đầy chờ mong lại có chút mất mát của nam nhân tuấn mĩ ở trước mắt nàng.

      Bỗng nhiên Quân Lam Tuyết nghĩ tới việc vì mình mà nhảy xuống vách núi. Lời muốn ra, bỗng bị nghẹn ở cổ họng, câu cũng ra được.

      Nàng thể. . . . . .
      Chương 18.2

      thể phá hủy hi vọng cuối cùng trong lòng .

      Như vậy rất tàn nhẫn, nàng làm được.

      Nhìn thấy Quân Lam Tuyết thêm gì nữa, Khúc Vô Nham nghĩ nàng đồng ý, khẽ giơ giơ môi lên, trong nháy mắt tâm tình bỗng trở nên bay bổng, vội vàng ngăn đề tài, : " Tuyết Nhi, người của ngươi có cảm giác thoải mái ở chỗ nào hay ?"

      Quân Lam Tuyết nhàng lắc đầu, " có việc gì, hơi có chút đau, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"

      Khúc Vô Nham giải thích: "May mắn dưới vực sâu dưới có hồ nước sâu thẳm, chúng ta đều rơi vào trong hồ, nên mới bảo vệ được mạng mình."

      ra là như vật.

      Xem ra, nàng chưa bước vào đường cùng.

      Nhất thời, tâm tình Quân Lam Tuyết cũng thoải mái ít, giọng : "Nơi này là chỗ nào, sương mù là dày."

      Đề cập đến vấn đề này, vẻ mặt Khúc Vô Nham lại hơi hơi chìm chìm, : "Nơi này là Mê Vụ sâm lâm, ngờ rằng rơi xuống vực sâu, lại có thể nhìn thấy Mê Vụ sâm lâm trong truyền thuyết."

      "Mê Vụ sâm lâm?" Quân Lam Tuyết nghi hoặc, đây là địa phương nào?

      Khúc Vô Nham hơi nghi ngờ: "Ngươi biết Mê Vụ sâm lâm là địa phương nào?"

      Quân Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn , lắc đầu, " Chỗ nào? Nơi này hình như có chút kì lạ."

      Chung quanh khí rất là mỏng manh, giống như tất cả đều là sương mù mà loại sương mù này giống với sương mù lúc sáng sớm. Nơi này, sương mù hơi hơi có màu đen, giống như là loại khí độc.

      Nhưng ở đây lâu như vậy lại có trúng độc, cho nên loại bỏ khả năng nó là khí độc.

      Bất đắc dĩ, Khúc Vô Nham giải thích: " Mê Vụ sâm lâm, nghe hàng năm bao phủ sương mùi, đại lục được cho là Mê Huyễn Sâm Lâm lớn nhất, tiến vào chưa chắc ra. Hơn nữa, trước mắt có rất ít người phát ra Mê Vụ sâm lâm ở địa phương nào, nhưng có thể thoát khỏi sương mù mà còn sống, tuyệt đối vượt quá năm người."

      Nghe vậy, Quân Lam Tuyết nhướng mày, "Nguy hiểm như vậy?" Có thể vào mà thể ra , tồn tại giống như cái mê cung, tất nhiên là nguy hiểm trùng trùng.

      nghĩ tới bọn họ vừa thoát khỏi hiểm cảnh, cũng biết rằng lại rơi vào cái nguy hiểm lớn hơn.

      " có việc gì, có ta ở đây." Khúc Vô Nham , "Chúng ta có việc gì ."

      , cũng để cho nàng có bất cứ chuyện gì.

      ——— —————— —————— ——————–

      Mê Vụ sâm lâm hổ là mê cung lớn nhất đại lục lớn nhất, hàng năm bao phủ ở sương mù, bốn phía truyền đến tiếng dã thú gầm gừ cách mơ hồ, sương mù dày đặc chỉ có thể bước tính bước.

      Mà Quân Lam Tuyết mới chỉ rời Khúc Vô Nham vài bước, lập tức thấy bóng dáng của , hai người khỏi kinh hãi, vất vả mới gặp lại nhau, Khúc Vô Nham gì liền nắm chặt tay Quân Lam Tuyết, trầm giọng : " cho phép buông ra!"

      Quân Lam Tuyết gật gật đầu, nghĩ đến mới vừa rồi cùng bị dọa sợ, Mê Vụ sâm lâm này khắp nơi đều nguy hiểm, nàng thể cam đoan nếu như mình, có thể an toàn ra ngoài hay .

      Thêm người ở bênh cạnh, có thêm phần an toàn.

      Mà ban đầu tất cả mọi việc, vốn phải là do Khúc Vô Nham, đều là bởi vì nàng.

      Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút áy náy, nhìn nhìn Khúc Vô Nham, giọng : " xin lỗi, ta làm liên lụy đến ngươi."


    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18.3

      Khúc Vô Nham bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp đẽ chứa tình cảm dịu dàng: " cần phải xin lỗi, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta."

      Lòng bàn tay Quân Lam Tuyết bỗng trở nên căng thẳng, trong lòng khẽ lay động, hình như từ rất lâu rồi, có ai với nàng như vậy.

      Từ sau khi vào thế giới này, gặp phải việc gì cũng chỉ có mình nàng đối mặt, tính cách Tô Lăng Trạch vốn bá đạo, có thói quen nắm trong tay mọi chuyện, còn Khúc Vô Nham lại đem đến cho nàng cảm giác hoàn toàn khác.

      Tất cả quan tâm cùng dịu dàng của , toàn bộ đều dành cho nàng. . . . . .

      Trong lòng nàng có chút rung động, hơn nữa cũng bất đắc dĩ, làm sao nàng có thể đáp trả cảm tình của ?.

      Sắc trời dần dần càng tối xuống, lúc này bọn họ suốt ngày ở Mê Vụ sâm lâm.

      Mê Vụ sâm lâm có sương mù dày đặc, dường như chỉ cần cách xa nhau khoảng cách vài ba bước hoàn toàn nhìn thấy đối phương, điều này cũng là trở ngại lớn của bọn họ đường .

      ai có thể biết, sau khoảng cách vài ba bước trong sương mù dày đặc này, là mãnh thú hung ác hay là động vật kịch độc?

      Bởi vậy bọn họ từng bước là cẩn thận.

      Cũng may càng đến tối, sương mù từ từ tan , chung quanh dần dần có thể thấy được ràng, nhưng vẫn còn cảm giác mơ hồ.

      "Xem ra đêm nay chúng ta phải ở trong này." Quân Lam Tuyết nhìn bốn phía ánh sáng mờ tối, trầm giọng .

      Khúc Vô Nham có trả lời ngay lập tức, ánh mắt nhìn chằm chằm bốn phía đầy cảnh giác, từ từ kéo chặt tay Quân Lam Tuyết, lúc này mới giọng : "Cẩn thận, dường như chúng ta xông vào địa bàn của dã thú."

      Nghe vậy, Quân Lam Tuyết nhướng mày, định chuyện, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng hình như có tiếng hô hấp nhưng tần suất hô hấp lại quá lớn, giống hô hấp của người.

      Mặt Quân Lam Tuyết trầm xuống, lập tức dao găm trong tay đâm vào hướng phía sau. Quả nhiên đâm trúng vật thể cứng rắn. Ngay lập tức, tiếng gầm gừ truyền đến, đó là tiếng dã thú tru lên?

      "Cẩn thận!"

      "Để cho ta." Bàn tay Khúc Vô Nham giơ lên, trận ánh sáng màu tím xẹt qua, dựa vào nội lực bắn nhanh ra, thân thể của dã thú ầm ầm ngã xuống đất.

      Nhân cơ hội này, Quân Lam Tuyết vội vàng dùng dao găm trong tay, hung hăng đâm vào con mắt của dã thú, phát liền trúng, dã thú gầm thét, thanh cực lớn, tựa như mặt đất rung động.

      Ánh mắt Khúc Vô Nham trầm xuống, sau khi nó ngã xuống đất vung chưởng, hung hăng đánh lên đầu của dã thú.

      Rốt cục, dã thú ngưng giãy dụa, nhúc nhích.

      Quân Lam Tuyết nhìn thi thể đầy máu của dã thú, nhìn thất ở phía sau có hang động, liếc mắt cái, : "Đêm nay, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, vừa vặn dùng thi thể của dã thú này để che chở."

      "Ừ." Khúc Vô Nham gật đầu, đây cũng là quyết định của .

      Hai người nhanh chóng đem thi thể dã thú nâng đến chỗ cửa hang, vừa vặn che ngụ vị trí cửa hang, lúc này bọn họ mới an lòng tiến vào bên trong hang.

      "Nơi này hình như rất rộng lớn ."

      Tùy ý đánh giá vài lần, xác định có nguy hiểm, Quân Lam Tuyết liền ngồi xuống, nhàng thở dài.

      Khúc Vô Nham cởi áo khoác rộng thùng thình người trải lên mặt đất, để Quân Lam Tuyết nằm lên quần áo, dịu dàng : " Tuyết Nhi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

      Sau đó, lại đến bên nhóm lửa. Ngay lập tức, toàn bộ hang động sáng ngời.

      Quân Lam Tuyết nhìn Khúc Vô Nham, vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, tại người nàng có thương tích, nếu gặp nguy hiểm, có thể liên lụy đến .

      Bởi vậy, nàng nghe lời nằm xuống, tại cần phải làm bộ làm tịch, phải mau chóng khôi phục thể lực mới là là quan trọng nhất, bởi vậy nàng cũng gì, im lặng nhắm mắt.

      Thấy nàng an tâm nằm xuống, khóe môi Khúc Vô Nham hơi nhếch lên thành đường cong, lại thêm chút củi, đến ngồi xuống bên cạnh Quân Lam Tuyết, đem thân thể gầy yếu ôm vào trong lòng, làm cho nàng gối lên đùi của mình.

      "Như vậy thoải mái hơn." vì động tác của mình mà giải thích.

      "Ừ." Quân Lam Tuyết hơi hơi có chút kháng cự, nhưng mà là quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền buồn ngủ, đành phải mơ hồ ừ tiếng, hướng người Khúc Vô Nham nhích lại gần, tìm vị trí thoải mái an tâm nghỉ ngơi.

      Hết chuơng 18
      Chúc cả nhà mùa giáng sinh an lành và hạnh phúc. Merry Christmas :bighug: :bighug: :bighug: :bighug: Tiếp tục ủng hộ bọn mình nha :iou: :iou:
      Xin chào các nàng, ta là nhixu cộng tác cùng nàng Tử Linh và nàng misusu làm bộ này. Mong mọi người ủng hộ.

      Chương 19.1:

      Quân Lam Tuyết biết, nàng hoàn toàn tin tưởng mọi hành động của như vậy, làm cho trong lòng Khúc Vô Nham tràn trề vui sướng, trong phút chốc,đôi mắt trở nên cực kỳ diệu dàng.

      Nhìn chăm chú vào dung nhan thanh lệ nằm trong ngực, trong lòng Khúc Vô Nham nổi lên từng cơn rung động, Tuyết Nhi của , từng chút từng chút, từ từ trở lại bên người .

      Như vậy là tốt rồi.

      Có lẽ cái ngày nàng thực trở về bên , cần rất nhiều rất nhiều thời gian, nhưng vậy sao, chỉ cần nàng có thể trở lại, đó chính là thỏa mãn lớn nhất của .

      Đối với Mê Vụ Sâm Lâm bí này, chỉ cần có nàng ở đây, còn có phải sợ gì nữa?

      Khẽ cười tiếng, nhàng ôm chặt thân thể gầy yếu của nàng thêm mấy phần, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho nàng.

      Ừ, là gầy. . . . . .

      Chờ sau khi ra ngoài, nhất định phải giám sát ba bữa cơm mỗi ngày của nàng, gầy như vậy, làm sao có thể?

      Lúc này ở kinh đô.

      Ánh sao tỏa sáng khắp bầu trơi, Tô Lăng Trạch yên lặng ngồi trong lương đình, ánh sao chiếu xuống tạo thành những chấm , ánh trăng sáng ngời như lẻ loi mình.

      Hầm băng được xây dựng xong, Tô Lăng Trạch ôm Hoàng tổ mẫu vào đó, ngăn cách tất cả ồn ào bên ngoài, cho nàng an tĩnh ở nơi này, Hoàng tổ mẫu nhất định thích.

      Tô Lăng Trạch cúi đâu, ngắm nghía quả huyền thiết châu ở trong tay, nhìn như quả hyền thiết châu bình thường, nhưng đây lại là vũ khí giết người chí mạng.

      Khóe miệng từ từ lên tia lãnh khốc, bất luận là người nào, nhất định cũng bắt được .

      "Điện hạ."

      Xa xa, giọng của Dương Thành vội vàng truyền đến, người chưa đến nhưng thanh đến trước, xem ra rất là vội vàng.

      ‘‘Nối.’’ Từ sau khi Thái Hậu chết , Tô Lăng Trạch chợt thay đổi, trở nên ít hơn, Dương Thành theo Tô Lăng Trạch nhiều năm, dĩ nhiên là biết tính khí của Điện Hạ, vì vậy cũng nhảm, trực tiếp đem vật cầm trong giao cho Tô Lăng Trạch.

      Đây là tin tức từ Ảnh Lâu do Ảnh Vệ truyền về.

      Hôm đó sau khi rời khỏi thôn Lạc Nhật, Điện hạ bị triệu hồi khẩn cấp về hoàng cung, nhưng Điện hạ còn là để lại hai Ảnh Vệ luôn thầm theo bảo vệ đám người Lam Tử nương lên đường.

      Vừa khéo là trước đó vài ngày, hai Ảnh Vệ được lưu lại thấy nhóm khác lai lịch cũng theo dõi, sau nhiều lần truy xét, mới biết được là người của Khúc Vô Nham, Dương Thành đối với Khúc Vô Nham vẫn luôn kiêng kỵ, vốn định đem việc này cho Điện hạ, nhưng trong mà thời gian đó Điện hạ đau lòng vì chuyện Lão Thái Hậu qua đời, nên Dương thành chưa , vì để tránh đánh thảo kinh xà, nên tự chủ trương, cho hai Ảnh Vệ lùi ra khoảng cách theo dõi, chỉ cần từ xa theo dõi là đủ.

      Cũng bởi vì việc lùi lại này, lúc đám người Lam Tử bị ám sát, kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn của bọn họ rơi xuống vách núi.

      Sau khi Dương Thành biết được tin này rất kinh sợ, vội phái ít người xuống vách núi tìm kiếm Tử Lam xem sống chết, để ý đến hậu quả bị Điên Hạ trừng phạt, vội vàng đem việc này báo lên.

      Quả nhiên, sau khi Tô Lăng Trạch nghe được tin tức này đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đen thầm trầm chợt giận dữ. "Rơi xuống vách núi? Đây là xảy ra chuyện gì?"

      chỉ mới rời vài ngày thôi vậy mà tiểu nô tài của lại có thể rơi xuống vách núi, sống chết?

      "Điện hạ đừng vội, thuộc hạ phái người xuống dưới đáy vực tìm, tin rằng tới đáy vực rất nhanh, tới lúc đó là có thể biết được tình hình Lam Tử…’’


      Biết nơi nàng rơi xuống.

      " Chuẩn bị ngựa." Lời của Dương Thành còn chưa hết Tô Lăng Trạch phất tay áo, nhanh ra khỏi Lăng vương phủ.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Xin chào các nàng, ta là nhixu cộng tác cùng nàng Tử Linh và nàng misusu làm bộ này. Mong mọi người ủng hộ.

      Chương 19.1:

      Quân Lam Tuyết biết, nàng hoàn toàn tin tưởng mọi hành động của như vậy, làm cho trong lòng Khúc Vô Nham tràn trề vui sướng, trong phút chốc,đôi mắt trở nên cực kỳ diệu dàng.

      Nhìn chăm chú vào dung nhan thanh lệ nằm trong ngực, trong lòng Khúc Vô Nham nổi lên từng cơn rung động, Tuyết Nhi của , từng chút từng chút, từ từ trở lại bên người .

      Như vậy là tốt rồi.

      Có lẽ cái ngày nàng thực trở về bên , cần rất nhiều rất nhiều thời gian, nhưng vậy sao, chỉ cần nàng có thể trở lại, đó chính là thỏa mãn lớn nhất của .

      Đối với Mê Vụ Sâm Lâm bí này, chỉ cần có nàng ở đây, còn có phải sợ gì nữa?

      Khẽ cười tiếng, nhàng ôm chặt thân thể gầy yếu của nàng thêm mấy phần, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho nàng.

      Ừ, là gầy. . . . . .

      Chờ sau khi ra ngoài, nhất định phải giám sát ba bữa cơm mỗi ngày của nàng, gầy như vậy, làm sao có thể?

      Lúc này ở kinh đô.

      Ánh sao tỏa sáng khắp bầu trơi, Tô Lăng Trạch yên lặng ngồi trong lương đình, ánh sao chiếu xuống tạo thành những chấm , ánh trăng sáng ngời như lẻ loi mình.

      Hầm băng được xây dựng xong, Tô Lăng Trạch ôm Hoàng tổ mẫu vào đó, ngăn cách tất cả ồn ào bên ngoài, cho nàng an tĩnh ở nơi này, Hoàng tổ mẫu nhất định thích.

      Tô Lăng Trạch cúi đâu, ngắm nghía quả huyền thiết châu ở trong tay, nhìn như quả hyền thiết châu bình thường, nhưng đây lại là vũ khí giết người chí mạng.

      Khóe miệng từ từ lên tia lãnh khốc, bất luận là người nào, nhất định cũng bắt được .

      "Điện hạ."

      Xa xa, giọng của Dương Thành vội vàng truyền đến, người chưa đến nhưng thanh đến trước, xem ra rất là vội vàng.

      ‘‘Nối.’’ Từ sau khi Thái Hậu chết , Tô Lăng Trạch chợt thay đổi, trở nên ít hơn, Dương Thành theo Tô Lăng Trạch nhiều năm, dĩ nhiên là biết tính khí của Điện Hạ, vì vậy cũng nhảm, trực tiếp đem vật cầm trong giao cho Tô Lăng Trạch.

      Đây là tin tức từ Ảnh Lâu do Ảnh Vệ truyền về.

      Hôm đó sau khi rời khỏi thôn Lạc Nhật, Điện hạ bị triệu hồi khẩn cấp về hoàng cung, nhưng Điện hạ còn là để lại hai Ảnh Vệ luôn thầm theo bảo vệ đám người Lam Tử nương lên đường.

      Vừa khéo là trước đó vài ngày, hai Ảnh Vệ được lưu lại thấy nhóm khác lai lịch cũng theo dõi, sau nhiều lần truy xét, mới biết được là người của Khúc Vô Nham, Dương Thành đối với Khúc Vô Nham vẫn luôn kiêng kỵ, vốn định đem việc này cho Điện hạ, nhưng trong mà thời gian đó Điện hạ đau lòng vì chuyện Lão Thái Hậu qua đời, nên Dương thành chưa , vì để tránh đánh thảo kinh xà, nên tự chủ trương, cho hai Ảnh Vệ lùi ra khoảng cách theo dõi, chỉ cần từ xa theo dõi là đủ.

      Cũng bởi vì việc lùi lại này, lúc đám người Lam Tử bị ám sát, kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn của bọn họ rơi xuống vách núi.

      Sau khi Dương Thành biết được tin này rất kinh sợ, vội phái ít người xuống vách núi tìm kiếm Tử Lam xem sống chết, để ý đến hậu quả bị Điên Hạ trừng phạt, vội vàng đem việc này báo lên.

      Quả nhiên, sau khi Tô Lăng Trạch nghe được tin tức này đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đen thầm trầm chợt giận dữ. "Rơi xuống vách núi? Đây là xảy ra chuyện gì?"

      chỉ mới rời vài ngày thôi vậy mà tiểu nô tài của lại có thể rơi xuống vách núi, sống chết?

      "Điện hạ đừng vội, thuộc hạ phái người xuống dưới đáy vực tìm, tin rằng tới đáy vực rất nhanh, tới lúc đó là có thể biết được tình hình Lam Tử…’’


      Biết nơi nàng rơi xuống.

      " Chuẩn bị ngựa." Lời của Dương Thành còn chưa hết Tô Lăng Trạch phất tay áo, nhanh ra khỏi Lăng vương phủ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      19.2

      Dương thành sửng sốt, lo lắng : " Điện hạ ngài muốn ? Như vậy thể được, sáng mai là ngày thất đầu của lão Thái hậu, Hoàng thượng có thánh dụ toàn bộ kinh thành cùng chia buồn, mọi người trong hoàng thất đều phải có mặt, ngài chuyến này sáng mai làm sao có thể về kịp. . . . . . Điện hạ, Điện hạ? ?"


      Thất đầu được cử hành vào ngày thứ bảy sau khi qua đời, nghe hồn người chết trở về ở nơi này ngày, là ngày vô cùng quan trọng.

      Dương Thành ở phía sau vừa kêu vừa gọi, vậy mà bóng dáng Tô Lăng Trạch sớm biến mất khỏi tầm mắt của .

      Võ công Tô Lăng Trạch cao hơn rất nhiều, nếu ngài ấy muốn chạy ba cộng lại cũng đuổi kịp, Dương Thành thể làm gì khác hơn là buông tha, đứng nguyên tại chỗ lo lắng suông. "Lần này xong rồi."


      Sắc mặt Dương Thành càng ngày càng khó coi, bởi vì có thể đoán trước được Hoàng thượng rất tức giận, mà những người chờ Điện hạ bị thất sủng biết hả hê cỡ nào.

      Sớm biết thế này, muộn hơn chút, ít nhất cũng phải chờ sau khi ngày thất đầu lão Thái hậu kết thúc mới chứ.


      Nhưng, Dương Thành biết, Tô Lăng Trạch làm sao có thể biết ngày mai là ngày quan trọng?

      thậm chí còn xem trọng ngày ấy hơn bất cứ ai, nhưng sau khi biết tiểu nô tài của sống chết thế nào, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác hốt hoảng và sợ hãi.

      Giống như có loại tình cảm nào đó từ lồng ngực phun ra, từ trước đến nay vốn dĩ hiểu, hiểu đó là thứ cảm xúc gì, rồi bỗng nhiên hiểu được…


      vẫn bá đạo cho là, tiểu nô tài phải là của mình , cũng hiểu tại sao mình lại có loại ý nghĩ này.

      Cho tới bây giờ, mới biết, ra là, biết bắt đầu từ lúc nào, nàng ở trong lòng mình ngày càng quan trọng, rất quan trọng như vậy rồi.

      Hoàng tổ mẫu. . . . . .

      mất người thân quan trọng, chẳng lẽ, còn để cho trong thời gian ngắn ngủn này, lần nữa mất người sao?

      Cho nên biết, hoàng tổ mẫu nhất định thông cảm cho .

      Nhất định . . . . . .

      Tiểu nô tài, ngươi tốt nhất là nên có chuyện gì.





      19.3


      được Bổn vương cho phép, ngươi tuyệt đối được có chuyện, nếu dù lên trời hay xuống đất, Bổn vương cũng muốn dạy dỗ ngươi tốt phen.

      Biết chưa.

      Rạng sáng, Quân Lam Tuyết tỉnh lại rất sớm, lại ngờ ban ngày ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm sương mù dày đằc lại ít hơn.

      Sáng sớm thức dậy ra khỏi động, phóng mắt nhìn là núi cao chập chùng nối liền nhau cùng những cây đại thụ và những bụi cây thấp bé xanh tươi, càng tiến vào sâu trong rừng, cảnh vật lúc ban đầu tiến vào còn thấy nữa, thay vào đó là những thân cây to lớn cao chọt trời đầy hùng vĩ, nhìn thấy đỉnh.


      ‘‘ còn sương mù nữa sao ?’’ Quân Lam Tuyết có chút kinh ngạc hỏi, phải mọi người đều hàng năm bên trong Mê Vụ Sâm Lâm đều dày đặc sương mù, nhưng sao mới sáng sớm ở đây còn sương mù nữa rồi ?



      Khúc Vô Nham cũng thấy có chút kỳ lạ, trầm tư trong chốc lát rồi : "Xem ra các Trưởng lão sai, Mê Vụ Sâm Lâm thường cách đoạn có thời kỳ suy yếu , nhưng mà mấy thập niên qua cũng rất ít gặp tình huống này.


      ‘‘Vận khí của chúng ta quả tệ, gặp đúng lúc.’’

      "Các Trưởng lão?" Quân Lam Tuyết quay đầu lại nhìn , "Ngươi ai?"

      Khúc Vô Nham mỉm cười giải thích: "Chính là trưởng lão trong tộc, nàng cũng biết, nhưng có lẽ nàng quên."

      Quân Lam Tuyết có chút xấu hổ gật đầu cái, nàng cũng phải là quên, bởi vì nàng căn bản phải là ‘‘nàng’’ trước kia, nhưng những lời này cũng thể ra.

      Đồng tử trong đáy chợt lóe sáng, khóe môi Quân Lam Tuyết thoáng nụ cười, ngăn đề tài câu chuyên đúng lúc : "Xem ra trời cao cũng quan tâm chúng ta, hôm nay là ngày sương mù tan, đúng lúc thích hợp cho chúng ta tìm kiếm đường ra."

      ‘‘Đúng vậy, thương thế người ngươi tốt lên chút nào chưa ?’’ Khúc Vô Nham gật đầu cái, nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng cũng nổi lên từng trận rung động, đây chính là vận may của bọn .

      "Tốt hơn nhiều, có gì đáng ngại, việc này nên chậm trễ, chúng ta thôi." Quân Lam Tuyết vội vàng .

      Hai người rời khỏi động, được vài bước, Khúc Vô Nham chợt ngừng lại, như có điều gì suy nghĩ nhìn mấy con dã thú bị giết chết đêm qua.

      "Sao vậy?" Thấy dừng lại, Quân Lam Tuyết nghi ngờ hỏi.

      Lúc này Khúc Vô Nham còn suy nghĩ đột nhiên nắm tay Quân Lam Tuyết chặt.

      Phát có gì đó thích hợp, Quân Lam Tuyết theo ánh mắt của nhìn thi thể bầy dã thú, chợt cũng nghĩ đến cái gì đó.

      Thời điểm dã thú chết, máu người chúng cũng chảy khô nhanh như vậy, mà thường thường mùi máu tanh có thể hấp dẫn rất nhiều dã thú khác đến ăn thịt, nơi này so với rừng rậm ở đại còn rừng rậm hơn, có nhiều dã thú hơn, tính nguy hiểm cao hơn?

      Vậy mà tối hôm qua bọn họ lại khinh thường quên mất điểm này.

      Bây giờ nghĩ lại, Quân Lam Tuyết rùng cả mình, trong nháy mắt tất cả cảnh giác đạt đến cực hạn, đề phòng nhìn từng cọng cây ngọn cỏ trước mắt.

      Vậy mà xung quanh nơi này lại là mảnh yên tĩnh, con dã thú nào bị hấp dẫn.
      Quân Lam Tuyết hít hơi sâu, trong khí, mùi máu tươi vẫn còn nồng đậm như vậy, khứu giác của động vật hoang dã vượt qua loài người, làm sao lại con thú nào bị máu hấp dẫn tới đây?

      Quân Lam Tuyết nhướng mày, con ngươi nhanh chóng chuyển động.

      Dưới tình huống như thế, kết quả chỉ có , chung quanh đây có sinh vật cường đại hơn kinh khủng hơn tồn tại? Vì kiêng kỵ cường đại của nó, nên những dã thú khác dám xuất tại nơi này?

      Giống như con hổ là vua núi, ở địa bàn có hổ, cái khác động vật hoàn toàn dám đến gần.

      Nghĩ tới đây, Quân Lam Tuyết bắt lấy tay Khúc Vô Nham, vội vàng : " mau?"

      Vừa dứt lời, đợi bọn họ kịp rời , bên tai truyên đến thanh ‘‘Xuy xuy.’’

      Khúc Vô Nham lập tức nhận ra, quay đầu lại cái, sắc mặt đại biến. "Là Giao Long?"

      Chỉ thấy trong rừng cây cao vút, vật thể khổng lồ màu đen nhanh chóng hướng về phía bọn họ vọt tới, gấn như che mất phía chân trời, thân hình khổng lồ, cái đuôi lớn dài quét qua chỗ nào cây cối chỗ đó nhanh chóng khô héo?

      Giao Long? Đây là vật gì?

      Quân Lam Tuyết hiểu, dư quang khóe mắt phát vật thể sau lưng nó, lập tức hiểu được.
      Ẹc, còn tưởng rằng giống rồng nào đó, nhưng cũng chỉ là con mãng xà khổng lồ có tính ăn thịt, so với mấy con mãng xà nàng thấy qua ở đại còn lớn hơn gấp mấy lần, mãng xà dài đến vài mét, chừng nàng người như vậy thô.


      Quân Lam Tuyết nhịn được tiếng ‘‘Chết tiệt.’’

      Nàng nên cái gì đây? Nên động vật thiên nhiên tinh khiết này quả quá đặc biệt khoa trương, làm sao có thể có con mãng xà lớn như vậy được, chẳng lẽ nguyên nhân là do ở cổ đại bị ô nhiễm sao? Tốc độ di chuyển của nó thế mà lại nhanh hơn con người chạy bộ rất nhiều lần ?

      kịp suy nghĩ nhiều, Khúc Vô Nham dứt khoát " mau?"

      "Bên này." sắc mặt Quân Lam Tuyết trầm xuống, bắt lấy cánh tay Khúc Vô Nham rồi tung người quay đầu chạy về hướng khác.

      Nơi này nhiều cây cối, mãng xà lại to lớn dễ dàng bị va chạm, tốc độ bị ảnh hưởng đến, thuận lợi cho bọn họ chạy trốn hơn.

      Vừa lao tới trước bước, thắt lưng chợt căng thẳng, ngay sau đó cả người Quân Lam Tuyết bỗng rơi vào lồng ngực rộng rãi, thân hình bay vút về phía trước.

      "Ta tới." Giọng ôn hòa của Khúc Vô Nham từ đỉnh đầu truyền xuống.

      hết chương 19

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Để ta." Thanh ôn nhã của Khúc Nham từ đỉnh đầu truyền tới.

      Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, Quân Lam Tuyết có thể cảm nhận được ràng tốc độ của Khúc Nham, khỏi thầm sợ hãi, quả nhiên tốc độ chạy bộ thể so sánh với khinh công, nàng đột nhiên cũng rất muốn học khinh công.

      Song lúc nàng quay đầu nhìn lại, phát ra con mãng xà sau lưng thế nhưng vẫn có thể theo kịp tốc độ của bọn họ, tuyệt tụt lại đằng sau.

      Mẹ nó, đúng là nghịch thiên mà?

      "Tốc độ nhanh nhất rồi hả? Thoát nổi." Quân Lam Tuyết có chút nóng nảy , sau lưng là mãng xà nhanh chóng hướng bọn họ đuổi giết, những chỗ nó qua ngọn cỏ cũng sống nổi, nọc độc người nó quá kinh khủng.

      Lại còn thêm cả độc nữa?

      "Đừng sợ, có ta ở đây." Bên tai truyền tới thanh của Khúc Nham, ngay sau đó sức lực ôm hông nàng càng thêm chặt, khẽ vận toàn bộ công lực nhằm bảo vệ người trong ngực.

      Vẫn là thanh êm ái trầm ổn như vậy, giống như bên cạnh họ hoàn toàn có bất kỳ nguy hiểm nào, nếu như phải là thân thể tại cũng căng thẳng, Quân Lam Tuyết có ảo giác như thế.

      Nhất thời, lòng nàng khẽ động, trong lúc tâm tình nàng quanh quẩn mơ hồ phức tạp, Khúc Nham càng như vậy, càng khiến cho nàng cảm thấy áy náy, áy náy với , mà cũng áy náy với thân thể này kiếp trước.

      Đột nhiên, Khúc Nham dừng bước, vốn là gương mặt tuấn dật dịu dàng rốt cuộc vào giờ khắc này lại trầm xuống, sắc mặt trầm nhìn chằm chằm phía trước.

      Chỉ thấy phía trước là con Cự Mãng màu trắng, chiều cao mấy thước, phun cái lưỡi hồng hồng nhìn chằm chằm bọn họ, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, đúng là trêu người mà.

      "Lại thêm con mãng xà."Giờ phút này Quân Lam Tuyết cũng xụ mặt xuống.

      Đúng là lòng vàng lại bị làm đen (ý là người tốt lại gặp chuyện xui xẻo). con bọn họ còn chưa có nắm chắc phần thắng, còn bị khổ ép đủ đường, giờ lại thêm con nữa, bọn họ cũng chỉ còn nước chờ chét thôi.

      Khúc Nham chậm rãi buông Quân Lam Tuyết ra, lúc này con Giao Long khổng lồ màu đen cũng đuổi tới sau lưng, thần sắc của hai người càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hêt.

      "Ta ở lại cầm chân bọn chúng, nàng mau chạy trốn theo hướng Tây Nam." Khúc Nham trầm giọng giao phó.

      Quân Lam Tuyết cầm chủy thủ trong tay, nắm lại chặt, chậm rãi sát lại gần, để lại bóng dáng kiên định, " được, hoặc là cùng nhau liều mạng, hoặc là cùng chết."

      Dùng bằng hữu để đổi lấy tính mạng, nàng cần.

      Huống chi từ đầu tới giờ, chính là nàng liên lụy Khúc Nham, nếu như phải vì cứu nàng, sao có thể rơi vào Mê Vụ Sâm Lâm này?

      ngay từ đầu cũng , có thể thoát khỏi Mê Vụ Sâm Lâm này, từ trước tới giờ vượt quá năm người, ở trong nơi này ngắn ngủi ngày đêm, bọn họ mấy lần cận kề cái chết, mà nàng vốn am hiểu địa hình nơi này, nếu như có Khúc Nham dẫn đường, chỉ sợ sớm vùi thân tại đây.

      tại, trong thời khắc như thế, nàng sao có thể bỏ mình?

      Nghe vậy, thân thể Khúc Nham khẽ động, đôi mắt đen thâm thúy như có ánh sáng chiếu rọi, Tiểu Tuyết Nhi của ...

      thay đổi.

      Tiểu Tuyết Nhi của lúc trước mặc dù mạnh hơn, nhưng khi tới thời khắc mấu chốt, nhất định nghe lời .

      Nhất là ở trong loại thời điểm nguy hiểm như thế này, nàng vẫn có thể đối mặt cách bình tĩnh, vững vàng như cũ, Tiểu Tuyết Nhi khiến kinh ngạc, cũng làm cho nghi ngờ.

      người.... Mất trí nhớ, ngay cả tính cách cũng thay đổi sao?

      "Tới? Cẩn thận?" lúc suy tư, Quân Lam Tuyết khẽ quát tiếng, vội vàng : " Nham, xà đánh bảy tấc, đó là nhược điểm trí mạng của bọn chúng."

      Xà?
      Last edited: 3/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20.2: Cửu tử nhất sinh.

      Xà?

      Khúc Vô Nham vốn định , đây gọi là Giao Long, phải xà, làm gì có con rắn nào vừa to vừa lớn như vậy chứ?

      Nhưng mà, lời của Quân Lam Tuyết lại khiến cho trở nên bị thuyết phục mà cần lý do, để cho chút do dự mà chuẩn bị tấn công theo phương pháp của nàng.

      Hai con hắc bạch mãng xà khổng lồ nhanh chóng phát động công kích hướng tới bọn họ, Quân Lam Tuyết tung người phát nhảy lên con hắc mãng xà, Khúc Nham cũng suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì lúc này con bạch Giao Long tiến tới ngay gần .

      Cầm kiếm phi lên, xoẹt, Quân Lam Tuyết ở trung mạnh mẽ chém vào cổ của con hắc mãng xà.

      “Rắc rắc ——” thanh chói tai, Quâm Lam Tuyết có cảm giác trủy thủ của mình chém lại lớp da dày bên , mẹ nó, con rắn này rốt cuộc sống được bao lâu rồi, lớn khủng bố như này còn chưa tính, cư nhiên da còn phải dày như vậy?

      kích thành, đuôi của con hắc mãng xà khổng lồ hung hăng quét về phía nàng, Quân Lam Tuyết tung người cái nhanh chóng lui về phía sau, lại có nửa cái đuôi quét tới.

      Máu tươi, lập tức từ trung rơi xuống.

      Cùng lúc này, hơi thở người Khúc Nham tăng mạnh, nghiễm nhiên hóa thân thành ác ma đòi mạng, thoắt cái vọt đến đuôi của con bạch mãng xà, vung lợi kiếm trong tay, kiếm nhanh như chớp đâm về phía cổ của con bạch mãng xà.

      “Tuyết Nhi?” tiếng xé gió, rất mạnh, Khúc Nham thấy tình thế ổn, phát Quân Lam Tuyết bị thương, thu lại lợi kiếm trong tay, nhanh chóng phi thân lui về sau, vội vàng hướng Quân Lam Tuyết mà tới.

      mau, thân thể con bạch mãng xà khổng lồ cũng tuyệt chậm hơn , cái đuôi vĩ đại động mạnh cái liền quét thẳng tới vai của Khúc Nham.

      Khúc Nham lâm vào thế bất lợi, lộn liên tiếp hai lần giữa trung, vất vả mới tới gần được Quân Lam Tuyết, lảo đảo tiếp đất, dòng máu tươi nơi khóe miệng chậm rãi chảy xuống, hiển nhiên cũng bị thương.

      “Khụ.” Thân thể Quân Lam Tuyết vốn tương đối yếu, lúc này có cảm giác lục phủ ngũ tạng như sôi trào, thân thể vừa động phun ra búng máu.

      Con hắc mãng xà giương đầu lên, cái miệng to như chậu máu mở to, hướng Quân Lam Tuyết táp tới, thân thể gầy yếu như nàng, đoán chừng cho nó nhét kẽ răng cũng chẳng đủ.

      “Đáng chết.” Nhìn thấy Quân Lam Tuyết bị thương, đồng tử Khúc Nham tàn khốc, mắt huyết hồng, nhưng lúc định động, con bạch Giao Long lại lần nữa nhích tới gần .

      Song xà xuất động, tóc Khúc Nham tung bay, hơi thở người phát ra giống như Tu La địa ngục, dám đả thương Tuyết Nhi của , đúng là chán sống.

      “Hai con súc sinh?” Quát khẽ tiếng, Khúc Nham đột nhiên đeo vào cái bao tay kỳ dị màu bạc, bao tay thoạt nhìn giống như mặt ngoài trơn nhẵn, nhưng nếu nhìn kỹ thấy phần mặt ngoài có vẻ trơn nhẵn, có cái đinh sắc bén.

      Cây đinh cứng rắn gì sánh bằng, mà cái bao tay có vẻ bình thường kia hình như được chế tạo bằng vàng ròng, sát khí sắc bén tới dọa người.

      Đeo bao tay lên, Khúc Nham chút nghĩ ngợi đánh ra quyền hướng phần dưới đầu bảy tấc của con hắc mãng xà.

      Quyền tới, máu tươi bắn ra, lúc trước Quân Lam Tuyết dốc hết toàn lực cũng chỉ khiến nó trầy xước chút ít da lông, cư nhiên bây giờ lại bị Khúc Nham đấm thủng.

      Quân Lam Tuyết kinh ngạc, găng tay kia đến tột cùng là làm bằng chất liệu gì, sao có thể sắc bén như vậy.

      Con hắc mãng xã dính đòn nghiêm trọng đột nhiên ngã xuống đất, ngã xuống bên người Quân Lam Tuyết, thấy vậy, Quân Lam Tuyết

      nhằm ngay vết thương người nó, hung hăng bổ thêm đao nữa.

      Chương 20.3: Cửu tử nhất sinh.

      Lúc trước da nó cứng như da lân đâm được, bây giờ còn nhân cơ hội thọt thêm mấy phát đúng là phụ lòng mình mà.

      Mà lúc này con Bạch Cự Mãng Xà cũng mở cái miệng to như chậu máu ra, bay thẳng tới đỉnh đầu Khúc Nham định cắn.

      Lúc này tình thế như chỉ mành treo chuông, ở nơi xa, đột nhiên mũi tên xuyên bắn tới.

      Tiếng tên xé gió phá mà đến, thẳng tắp cắm vào con mắt của Bạch Cự Mãng Xà, Bạch Cự Mãng Xà bắt đầu lăn lộn kịch liệt.

      “Chủ nhân?”

      Cách đó xa, ba hắc y nhân nhanh chóng phi thân tới, ra là thủ hạ của Khúc Nham.

      “Chủ nhân, ngài việc gì chứ?” hắc y nhân người đeo đại cung vội vàng hỏi, mũi tên vừa mới rồi cũng chính là bắn.

      Ba người nhanh chóng tới, sau đó hai người kia lập tức chia ra hành động, thu thập con mãng xà bị thương.

      “Cát ?” Khúc Nham vừa thấy bọn họ, thần sắc nghiêm nghị, “Các người vì sao lại tới?”

      hỏi, thanh trầm thấp, nhưng vẫn mơ hồ nghe được ra trong đó có vài phần vui, “Các ngươi có biết đây là địa phương nào ?”

      Các , Cát Long, Cát Bằng là ba thân tín quan trọng nhất của , từng , mạng của bọn họ là của , nếu cho phép, thể tự quyết định dấn thân vào chốn nguy hiểm, là người của , có quyền bảo vệ bọn họ an toàn.

      Vậy mà hôm nay bọn họ biết nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, lại còn, mặc dù biết đây là bảo vệ , nhưng mà Khúc Nham vẫn cảm thấy vui.

      Cát đeo đại cung lưng, lui về phía sau, quỳ xuống : “Chủ nhân tha tội, lần sau dám phá lệ nữa.”

      Khúc Nham lúc này mới hài lòng hừ tiếng, cùng lúc, hai người kia cũng nhanh chóng giải quyết xong con mãng xà bị Khúc Nham làm trọng thương từ trước, chạy tới, “Thuộc hạ ra mắt chủ nhân, Tuyết Nhi nương.”

      Quân Lam Tuyết sửng sốt, bọn họ biết nàng? Chợt suy nghĩ chút, bọn họ hình như chính là thủ hạ của Khúc Nham, Khúc Nham lại đối với bọn họ cực kỳ quan tâm, rất giống với quan hệ bằng hữu, nhận biết mình quả có gì kỳ quái, bèn hướng bọn họ gật đầu cái.

      “Ngươi bị thương.” Quân Lam Tuyết nhìn sau lưng Khúc Nham có vết máu dữ tợn, khỏi nhíu nhíu mày.

      Khúc Nham lắc đầu, mang theo thần sắc nhu hòa mà : “Ta sao, nàng thế nào rồi?”

      “Ta cũng có việc gì, nơi này quá nhiều vết máu rồi, hay là nhân lúc này rời thôi, tránh cho cả nơi này đầy vết máu hấp dẫn nhiều dã thú hơn.” Quân Lam Tuyết .

      Khúc Nham gật đầu, đêm qua là khinh thường, cư nhiên khiến cho Tuyết Nhi gặp phải nguy hiểm như vậy, sai lầm như thế, tuyệt đối thể tái phạm lần thứ hai.

      “Chủ nhân, bọn thuộc hạ từ dưới vách núi tới, đường có để lại dấu hiệu, chỉ cần trở về đường cũ, nếu có thể lúc này nên rời thôi.” Cát .

      Đối với khả năng của ba bọn họ, Khúc Nham từ trước đến giờ rất yên tâm, hài lòng gật đầu cái “Dẫn đường .”

      “Vâng.” Cát ứng tiếng.

      Ba huynh đệ Cát gia lập tức bố trí đường ra, người ở trước mặt dẫn đường, hai người khác ở tuốt phía sau, cảnh giác tới nhất cử nhất động chung quanh.

      Gió mát thoảng qua, mùi máu mặt đất dần dần phai mờ.

      Trong núi biết đêm ngày, chỉ chớp mắt qua năm sáu ngày.

      Bởi vì Quân Lam Tuyết cùng Khúc Nham đều bị thương, bọn họ tương đối chậm chút, may là ba huynh đệ Cát gia sớm chuẩn bị chu toàn, đến ngày thứ sáu, bọn họ rốt cuộc cũng thoát ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm.

      “Thoát rồi!”Quân Lam Tuyết trong lòng có chút cảm khái, trải qua cửu tử nhất sinh, vẫn còn có thể sống sót, nàng quả nhiên là mệnh Tiểu Cường (con gián) mà.
      Last edited: 5/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :