Chương 16.3
"Đều đứng lên, cần đa lễ." Tĩnh An công chúa dịu dàng : " Lăng ca ca đâu?"
"Điện hạ ở thư phòng, ba ngày chưa bước ra ." Dương Thành chi tiết.
Tĩnh An công chúa nhíu lông mày: "Vậy cũng ba ngày chưa ăn cơm ?"
Hai người gật đầu cách khó khăn, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lão thái hậu qua đời đối với điện hạ là đả kích quá lớn.
"Nhanh chuẩn bị ít cháo đến đây, ta vào xem chàng" Tĩnh An công chúa phân phó.
"Công Chúa Điện Hạ, nhưng là điện hạ qua… dù là ai cũng thể vào quấy rầy. Mạc Bạch dường như muốn ngăn Tĩnh An công chúa lại, Dương Thành liền vội vàng kéo Mạc Bạch, hướng Tĩnh An công chúa hành lễ. giỡn, người ta là chủ tử, cũng là vị hôn thê của điện hạ, phải người bình thường.
Dường như Mạc Bạch lúc này mới nhớ tới việc này, lập tức dám lên tiếng.
Tĩnh An công chúa cũng còn gõ cửa, trực tiếp mở cửa thư phòng vào.
Thư phòng trận u ám, nàng vào liền thấy Tô Lăng Trạch ngồi ở bên cửa sổ nhúc nhích.
"Lăng ca ca." Tuân lệnh Tô Chấn Thiên tới Lăng Vương Phủ chăm sóc Tô Lăng Trạch, chưa đến hai ngày mà mặt Tô Lăng Trạch đầy râu, Tĩnh An công chúa đau lòng hồi, " Lăng ca ca, chàng cần khổ sở , bà nội nếu nhìn thấy chàng như vậy, làm sao có thể yên tâm."
" ra ngoài." Tô Lăng Trạch cũng quay đầu lại, câu đầy lạnh lùng.
Đôi mắt Tĩnh An công chúa ngân ngấn nước: "Lăng ca ca, chàng chẳng lẽ muốn nhìn thấy ta à?."
" Ai Bổn vương cũng muốn gặp."
"Nhưng Tĩnh An là vị hôn thê của chàng mà." Tĩnh An công chúa nhàng lau nước mắt mặt, "Đích thân bà nội định hôn cho chúng ta, chẳng lẽ chàng quên sao?"
Hai chữ“bà nội” giống như búa sắt đánh vào trong lòng Tô Lăng Trạch, khẽ động, quay đầu lại nhìn nàng.
người con im lặng dịu dàng cũng giống như tên của nàng là dịu dàng hiền thục: “Tĩnh An”
Đích thân Hoàng tổ mẫu chọn thê tử cho , Lăng Vương Phi tương lai.
"Lăng ca ca." Tĩnh An đến bên cạnh , dè dặt kéo tay , nhàng tựa đầu lên bờ vai của , cách dịu dàng "Để Tĩnh An giúp đỡ Lăng ca ca được ?"
Mi tâm Tô Lăng trạch vừa động, nâng tay dường như muốn đẩy nàng ra, nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống.
Đây là tâm nguyện của Hoàng tổ mẫu, thể cự tuyệt.
Bên ngoài, Mạc Bạch lo lắng nhìn hướng thư phòng, bên kéo kéo Dương Thành, lo lắng : " Làm thế nào bây giờ?"
"Cái gì mà làm thế nào bây giờ?"
"Điện hạ cùng Lam Tử nương… tại ta mới nhớ tới, Điện hạ cùng Tĩnh An công chúa sớm có hôn ước, nhưng hình như Điện hạ và Lam Tử nương ? Tuy rằng điện hạ chưa qua, nhưng đây cũng mười phần là chuyện tình.”
"Cái này có gì khó ?" Dương Thành cách thản nhiên : "Tĩnh An công chúa chắc chắn là Lăng Vương Phi, mà với Lam Tử chỉ cần điện hạ đồng ý có thể cưới vào Vương Phủ làm trắc phi. Theo ta thấy, từ thái độ của điện hạ đối với Lam Tử, nàng có khả năng làm trắc phi."
Điều này đối với bất kì nào mà đều là chuyện muốn mà thể được. Giống như tại ở hậu viện này, Điện hạ chưa từng nhìn qua các phi tử, Lam Tử nương xem như may mắn nhất .
Mạc Bạch lắc đầu, cảm thấy, việc này e rằng dễ dàng như vậy. Lam Tử nương kia lòng dạ ngay thẳng, ai có thể khẳng định có hậu quả gì.
----------------------------
Ám lâu.
“Cái gì>:
Khúc Vô Nham nghe thủ hạ báo cáo tin tức, lần đầu tiên thể duy trì nụ cười mặt, đứng dậy có chút khiếp sợ.
“Ngươi Tiểu Tuyết Nhi muốn trở lại Hào Châu?” Khúc Vô Nham nhìn thẳng vào người áo đen, hỏi gấp gáp.
Người áo đen gật đầu, “Nếu có việc gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau có thể đến Quân gia.”
“Chết tiệt?” Nghe vậy, Khúc Vô Nham mắng tiếng, hoàn toàn có như ngày thường, tao nhã cùng dịu dàng: “Quân Tiểu Ngôn là tên Tiểu hỗn đản, có biết hay mình làm chuyện ngu ngốc?”
Lại dám quang minh chính đại đưa Tiểu Tuyết Nhi quay về Quân gia.
Chẳng lẽ quên Đại trưởng lão Quân gia vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí tột trưởng của Quân gia, khao khát giết chết hai chị em, đến lúc đó cần quan tâm tình huống huyết mạch trực hệ, Đại trưởng lão là có thể đường hoàng kế nhiệm vị trí tột trưởng Quân gia.
là tên Tiểu hỗn đản, nghĩ nửa năm qua mình lợi hại nên mới bình an vô , ung dung tự tại?
Nếu phải vẫn thầm bảo hộ tiểu tử kia, chỉ sợ bị Đại trưởng lão phái người đến giết từ lâu rồi.
“Chủ nhân, tại chúng ta làm thế nào?” Người áo đen giọng chờ lệnh.
Khúc Vô Nham xoay người, thanh u ám từ môi mỏng phun ra, “ tại, bổn tọa lập tức quay trở về, nơi này giao cho ngươi xử lý, thể có bất cứ sai lầm nào.”
“Vâng.”
Bỏ lại lời , Khúc Vô Nham giống như vì sao băng, thân Nhược Quang mũi nhọn, chợt lóe lên rồi biến mất.
****
Đối với mọi tình phát sinh ở kinh đô, Quân Lam Tuyết hoàn toàn biết. Giờ phút này nàng ở cách kinh đô cả ngàn dặm.
Khi tin tức Thái hậu băng hà truyền đến, là chuyện của hơn mười ngày sau. Đúng lúc này, đám người của Quân Lam Tuyết vì gấp gáp nên vào con đường tương đối hẻo lánh.
“ qua ngọn núi này, phía trước chính là Hào Châu.” Vũ Thú Kình chỉ vào ngọn núi lớn ở xa xa.
“Cuối cùng cũng về nhà, tỷ tỷ, ta nhớ phụ thân quá.” Quân Tiểu Ngôn đầy hưng phấn.
“Nhà? Các ngươi là người Hào Châu?” Vũ Thú Kình hơi có chút kinh ngạc.
“ sai.” Quân Lam Tuyết gật đầu.
Hào Châu? Quân gia?
Dường như trong đầu Vũ Thú Kình có cái gì chợt lóe lên, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mơ hồ có khả năng này, gia tộc kia chỉ xuất trong truyền thuyết…
Hẳn là trùng hợp như vậy.
Bóng đêm u, sau cơn mưa khí núi rừng thực ràng, còn có chút lạnh ẩm ướt.
Ở nhờ đêm trong tiểu sơn thôn, nghĩ đến ngày mai sắp về đến gia tộc, Quân Tiểu Ngôn hưng phấn lăn qua lộn lại ngủ được.
… muốn ăn chay lâu.
nhiều nhiều ngày có ăn gà nướng?
Last edited by a moderator: 10/12/14