1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi của vương gia:Ái phi thiếu quản giáo - Mặc Hướng Khinh Trần(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 154
      "Thú vị , vì sao chỉ có hai họ này?"

      "Ai, Quân nương có điều biết thôn này của chúng ta vài chục năm nay có rất ít người ngoài qua lại, người ở trong thôn cũng rất ít khi ra ngoài, dĩ nhiên là có người khác họ rồi."

      "Các vị vài chục năm nay đều ra khỏi thôn,?" Lông mày lá liễu của Quân Lam Tuyết nhíu lại, có vẻ như nghĩ tới điều gì đó, lại mơ hồ bắt được đầu mối.

      "Đúng vậy." Lục Bình bất đắc dĩ :"Nơi này bốn phía đều là núi lớn, thường xuyên có dã thú xuất , trai tráng trong thôn có thẻ săn tạm được vài con , nhưng có tuyệt thế võ công như Vũ Thú Kình thiếu gia, đành phải thấy dã thú là bỏ chạy, thường xuyên xảy ra án mạng, dần dần cũng có người dám ra ngoài nữa."

      " ra là như vậy." Quân Lam Tuyết gật đầu hiểu, bọn họ là do trốn tránh nên mới ở cái nơi hẻo lánh như thế này, mà dọc đường , nàng và Quân Tiểu Ngôn còn có Vũ Thú mỹ nhân đều có khả năng tự vệ, những dã thú kia tính là gì, tự nhiên tạo ra uy hiếp lớn đối với họ, còn người trong thôn lại ai có võ công, chỉ sơ nhìn thấy dã thú phải liều mình đánh cược cả mạng sống.

      Đúng lúc này, trước nhà có nữ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, tay cầm dù tay khác cẩn thận ôm đứa trẻ, vội vàng qua.

      Nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi kia, Lục Bình la lớn:"Liên Hoa muội? Ở đây lấy trứng gà của Trương đại thẩm cho đứa bé ăn, nghe chưa?"

      Nữ nhân trẻ tuổi vội vàng kia quay đầu lại cười tiếng, liền nhanh chóng gật đầu:"Cám ơn Bình thẩm."

      Ánh mắt của Lục Bình cao hứng nhìn theo dáng nàng rời , gương mặt hâm mộ.

      Quân Lam Tuyết có chút ngạc nhiên, "Nàng là....?" Nếu vừa rồi nhìn người, tay người kia hình như ôm đứa bé, phải định mang chôn chứ? Thời tiết như vậy.....

      Lục Bình trầm lặng :"Muội hỏi Liên Hoa, ai, nàng là người đáng thương, người trong thôn ai cũng biết, Liên Hoa muội năm trước ở ngoài đầu thôn hái thuốc cứu được nam nhân, nam nhân đó đúng là kẻ bạc tình, Liên Hoa muội cứu , cảm ơn, cũng sao, sau khi chiếm tiện nghi của Liên Hoa muội liền bỏ trở lại, người trong thôn thấy Liên Hoa muội rất đáng thương , luôn chăm sóc cho hai mẹ con nàng."

      "Chiếm tiện nghi? Quân Lam Tuyết cách cân nhắc, thử dò xét, hỏi:"Tỷ là, nàng cứu nam nhân, bị nam nhân kia xâm phạm thân thể? Ách, phải, hẳn là tư định cả đời, kết quả là nam nhân bỏ , để lại mình nàng, sau đó sinh ra bé trai?"

      "Đúng vậy." đến chuyện này, Lục Bình có chút hâm mộ, "Chắc là trời cao thương xót Liên hoa muội, đứa trẻ nàng ấy sinh ra trắng trẻo mập mạp rất có phúc khí, hơn nữa còn hoàn toàn khỏe mạnh, là đứa trẻ duy nhất trong mấy năm nay ra đời bị dị tật đó?"

      Nghe vậy, Quân Lam Tuyết ngẩn ra, "Tỷ là, con trai của nàng bình thường đúng ?"

      Nhưng mà, đúng, tại sao uống nước giống nhau, hoàn cảnh giống nhau, cùng sống mảnh đất này, những đứa trẻ khác ra đời lại sinh dị tật, còn con trai nàng lại chút vấn đề?

      Trong đầu có ánh sáng thoáng qua, chút liền nhanh chóng ràng, tại giống như dần dần sáng tỏ mọi việc, nữ nhân Liên Hoa kia đến tột cùng có điểm đặc biệt gì?

      "Ta hiểu ra rồi..??" Quân Lam Tuyết chợt kích động nhảy lên, Vũ Thú Kình vừa từ trong nhà ra thấy hành động này của nàng, khỏi nhíu mày, "Làm sao?"

      Quân Lam Tuyết kích động tóm chặt Vũ Thú Kình hưng phấn tới nỗi lời cũng mạch lạc, "mau mau mau? Chúng ta tùm Tô Lăng Trạch và Màn lão? Ta biết vì sao những đứa trẻ kia bị dị tật? Ta biết vì sao bọn chúng sinh ra lại biến thành như vậy rồi. Ta có biện pháp?"

      Nghe vậy, Vũ Thú Kình lấy làm kinh ngạc, "Nàng biết chuyện gì xảy ra sao?"

      Còn có biện pháp?

      Màn lão vốn là thần ý cũng còn.....
      Last edited by a moderator: 2/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15.4: Nghĩ tới ta.

      Chuyện đau đầu như thế, Quân Lam Tuyết sao có thể biết được? lẽ nàng lại biết y thuật?

      Thấy Vũ Thú Kình có vẻ nghi ngờ, Quân Lam Tuyết cũng kịp giải thích, vội vàng : “ tìm bọn họ trước , lát nữa tỉ mỉ với các ngươi sau?”

      Lúc này Màn lão cùng Tô Lăng Trạch ở trong nhà của đứa trẻ được cứu hôm trước.

      Mấy ngày hôm nay đều mực quan sát đứa bé, Tô Lăng Trạch giống như rất coi trọng chuyện này, làm gì cùng Màn lão tới thăm bệnh nhân, chỉ tiếc là những ngày này vẫn chưa thu hoạch được gì.

      “Màn lão tiền bối.” Vũ Thú Kình biết bọn họ ở chỗ này, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, cấp tốc chạy tới nơi này trong nháy mắt.

      “Hả? Vũ Thú công tử?” Màn lão thần sắc nghiêm trang, chậm rãi đứng dậy “Có chuyện gì sao?”

      Vũ Thú Kình khẽ vuốt trán, lau tầng mồ hôi mỏng, ổn định chút tâm tình kích động, giọng : “Lam Tuyết tìm ra được nguyên nhân rồi.”

      “Nguyên nhân gì?” Màn lão nhất thời chú ý tới những gì vừa .

      Ngay cả Tô Lăng Trạch cũng có chút nghi ngờ.

      Vũ Thú Kình chỉ vào đứa trẻ nằm cách đó xa, thanh trầm xuống mấy phần, “vấn đề của đứa trẻ đó.”

      Màn lão nhíu mi, hơi có chút nghi ngờ, ông quan sát nhiều ngày như vậy, cũng chưa phát ra những đứa trẻ này rốt cuộc có vấn đề gì, Lam Tử biết y thuật, sao có thể phát được?

      Ngay sau đó lại có chút vui mừng : “Công tử chứ?”

      “Ừ.” Vũ Thú Kình gật đầu.

      Màn lão lập tức bỏ dở công việc trong tay, nhanh chóng : “, mau dẫn lão hủ gặp Lam Tử.”

      Lúc này, Quân Lam Tuyết ở nhà của trưởng thôn, trong nhà tụ tập ít người.

      Chỉ lát sau, đám người Màn lão cùng Tô Lăng Trạch cũng vội vã chạy tới.

      Vừa thấy Quân Lam Tuyết, Màn lão vội vàng tới, trực tiếp hỏi thẳng: “Lam Tử, nương tìm ra nguyên nhân rồi hả?”

      Ở trong lòng Màn lão, Lam Tử chẳng qua chỉ là nương khiến cho Vương gia nảy sinh hứng thú mà thôi, còn đối với bản lãnh của nàng, đúng là hề ràng.

      Quân Lam Tuyết gật đầu cái, vẻ mặt còn kích động và hưng phấn lúc đầu, ngược lại lộ ra chút bi ai: “Đúng vậy, ta nghĩ, ta có thể khẳng định được, tại sao những đứa bé trong thôn sinh ra đều có hình dạng kia, những cái này phải bệnh, càng có khả năng lây bệnh.”

      “Nếu lời nương , những đứa trẻ kia giải thích như thế nào?” kinh ngạc về lời của Quân Lam Tuyết, những thứ này chẳng lẽ phải là bệnh?

      Nếu phải bệnh, tại sao lại thành bộ dạng như thế này?

      Quân Lam Tuyết nhàng lắc đầu, thở dài tiếng, “là vấn đề về di truyền.”

      “Di truyền?” Tô Lăng Trạch nhíu mày, “giải thích như thế nào?”

      Màn lão cũng hiểu ý của Quân Lam Tuyết, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

      Quân Lam Tuyết yếu ớt thở dài, “nguyên nhân rất đơn giản, họ hàng gần thể kết hôn.”

      Chờ chút, nàng hình như nghĩ tới điều gì đó, lại từ từ : “Người có quan hệ huyết thống nếu như kết hôn với nhau, đứa trẻ sinh ra có vấn đề, thôn Lạc Nhật nhiều thế hệ đều ở đây, có rời khỏi ngọn núi lớn này, người ngoài cũng ít khi vào, cho tới bây giờ người dân trong thôn đều là tự lực cánh sinh, mà tới đời sau cũng thế, đều là người trong nhà lại cùng kết hôn.”

      Quân Lam Tuyết đứng dậy, tiếp: “Các vị phát chưa? Trong thôn nhiều người như vậy, lại chủ yếu là họ Trương và họ Lục, ta hỏi Bình tỷ, nghe trăm năm trước tổ tiên nơi đây đều là vì chạy trốn chiến loạn tiền triều, khiến cho hai thôn đều chạy tới nơi này để lánh đời, dần dần, người trong hai thôn lấy nhau, liền hợp thành thôn, cả đời sau cũng rời khỏi thôn, vì vậy lại tiếp tục kết hôn với nhau, càng lúc càng lâu, những người này có quan hệ máu mủ ngày càng gần, các vị có thể thấy Lục đại ca cùng Bình tỷ, nghe Bình tỷ nàng với Lục đại ca là họ hàng gần, từ cùng nhau lớn lên là thanh mai trúc mã, thân càng thêm thân, huyết thống của họ bởi vì quá gần cho nên đứa trẻ sinh ra mới có dị tật.”

      Họ hàng gần thể kết hôn, đây là kiến thức phổ biến của thời đại, nghĩ tới ở nơi đây lại có thể tạo ra thảm kịch như vậy.

      Người dân trong thôn sợ dã thú trong rừng nên dám rời , bọn họ nếu muốn cưới, cũng chỉ có thể cưới người cùng thôn, cứ như vậy đời này qua đời khác, huyết thống ngày càng gần, xảy ra chuyện mới là lạ.

      Lúc mới đầu nàng cũng nghĩ tới nguyên nhân này, cho tới khi Bình tỷ nhắc nhở nàng, hài tử của Liên Hoa muội sinh ra rất khỏe mạnh, nàng với người trong thôn đều như nhau, tại sao nàng sinh hài tử lại có vấn đề gì?

      Bởi vì phụ thân của đứa trẻ này, là người bên ngoài thôn, là được Liên Hoa cứu về, cùng người trong thôn có quan hệ, chứ đừng tới huyết thống gì đó, vì vậy, hài tử mà bọn họ sinh ra mới có thể bình thường, bị dị dạng, càng bị thiểu năng trí tuệ cùng dị tật bẩm sinh.

      “Ý của nương là, thể để cho người có quan hệ huyết thống kết hôn?” Mãn lão hiểu được trọng điểm, nhưng vẫn chưa cặn kẽ.

      Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ thở dài, hỏi ngược lại, “Màn lão, người nghĩ, huynh muội có thể thành thân sao? Cha con có thể thể thành thân sao? Tỷ đệ có thể thành thân sao?”

      “Đương nhiên thể, đó là loạn luân?” Màn lão nghĩ cũng cần nghĩ trực tiếp phản bác.

      “Đúng thế, gọi là loạn luân, bởi vì bọn họ đều có huyết thống giống nhau, tuyệt đối thể kết hôn với nhau, mà những người ở đây cũng giống vậy, nếu như tiếp tục phát triển thêm nữa, quan hệ huyết thống của bọn họ ngày càng dần, đạt tới tám mươi phần trăm độ tương tự.”

      Tô Lăng Trạch chậm rãi nheo lại mắt phượng hẹp dài, trong đầu cũng dần dần hiểu nguyên nhân mấu chốt, chỉ là trong lòng vẫn có chút kinh ngạc, nghĩ tới kết quả thực là như vậy, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      Chỉ là …… “Trăm cái gì?” Màn lão lại hỏi.

      Phần trăm …… cái gì tám mươi?

      “Ách ……” Nhất thời lỡ miệng dùng từ đại khiến Quân Lam Tuyết há hốc miệng, lộ ra vẻ xấu hổ, biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành đơn giản: “Chính là nó rất tương tự.”

      ra là vậy.” Giọng của Màn lão trầm trầm, “ nghĩ ra chuyện tình tưởng như bình thường có gì lại lại thành ra kinh khủng như vậy, chỉ là mấy chuyện này, Lam Tử vừa biết được từ đâu hay sao?” tò mò hỏi, Lam Tử chẳng qua chỉ là nô tài trong Lăng vương phủ, sao có thể hiểu được những thứ này?

      Sợ rằng tin, Quân Lam Tuyết vội vàng : “Là do ta từng qua nơi, ở nơi đó, mấy chuyện này rất thông thường, ai ai cũngbiết, nếu như các ngươi tin, có thể thử xem sao, ít nhất trong tình trạng trước mắt, đây chính là biện pháp tốt nhất rồi.”

      Tô Lăng Trạch đứng dậy, thản nhiên : “Bổn vương tin, tiểu nô, ngươi đem những lời lại truyền đạt lại cho trưởng thôn, để trưởng thôn với tất cả mọi người trong thôn.”

      Đáy lòng Quân Lam Tuyết xao động, hơi yên lòng, nặng nề hướng gật đầu, “ừ.”

      Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có người tin tưởng, là đủ rồi.

      Lúc Quân Lam Tuyết lại việc này cho trưởng thôn, nghe xong liền bị phen khiếp sợ thể tưởng tượng nổi, nhưng mà bây giờ cho dù tin hay tin, đây chính là phương pháp giải quyết duy nhất sau rất nhiều năm, cũng chỉ có thể chọn đem ngựa chết biến thành ngựa sống thôi. (ý là dù rất khó khăn nhưng vẫn phải làm)

      Huống chi còn có Liên Hoa muội chính là cái ví dụ sống trước mắt bọn họ, khiến cho mong đợi trong lòng họ lại tăng thêm mấy phần, có hài tử khỏe mạnh đối với bọn họ mà , là biết bao hy vọng, bây giờ dù chỉ có chút hy vọng, bọn họ cũng quyết buông tha, nhất định phải liều phen mới cam lòng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15.5: Nghĩ tới ta.

      Hứng khởi qua . Chính là lúc đề cập tới việc phải rời khỏi thôn, trưởng thôn lại cảm thấy đau đầu, trong thôn rất nhiều nam tử tụ tập thành đoàn muốn li khai, nếu như bị lạc khỏi đội hình, khẳng định lúc gặp phải dã thú tránh khỏi thương vong. Nhưng mà bây giờ trai tráng đều rời hết, vậy già trẻ, con nít trong nhà phải làm thế nào? Còn có những nương chưa xuất giá kia, thể gả cho người trong thôn, nhưng mà cũng chẳng thể ra ngoài?

      Phải biết rằng, nhóm đầu tiên rời , phải gánh chịu thương vong lớn nhất, thôn này của họ, nhân khẩu ít ỏi, cứ tiếp tục như vậy, còn chưa kịp rời tuyệt hậu rồi.

      Vào thời điểm này Tô Lăng Trạch lại đứng dậy, sai người tới chỗ này để làm đường, dã thú chỉ thích sống trong rừng núi rậm rạp. Sau này trong thôn nhân khẩu bị giảm bớt, còn có thể sai quân tướng gần đây tới săn giết dã thú, về sau tới đây cũng có thể dùng xe ngựa thay cho bộ, như thế tốc độ tương đối nhanh, dã thú cũng thể gây ra uy hiếp quá lớn.

      Nghe được lời của Tô Lăng Trạch, người dân trong thôn càng thêm cảm tạ thiên ân, chuyện cách nào rời khỏi thôn chính là vấn đề phiền nhiễu nhất trong lòng bọn họ, hôm nay chỉ có thể giải quyết được biện pháp về bọn trẻ, còn có thể giúp cho bọn họ được tự do, kích động cùng cảm kích trong lòng họ càng thêm cách nào diễn đạt.

      Giải quyết xong vấn đề trời cũng chạng vạng, bọn người Quân Lam Tuyết mới thấy yên lòng.

      Trời vẫn mưa liên miên, bầu trời ảm đạm mịt mờ, bao phủ khắp nơi, may là bây giờ chỉ còn mưa phùn lất phất, cũng có ảnh hưởng lớn, Quân Lam Tuyết thu thập xong đồ đạc, cùng người trong thôn lời từ biệt, chuẩn bị rời .

      Trưởng thôn cùng mọi người đều đứng trước cửa thôn chờ họ, “Quân nương, Vũ Thú thiếu gia, Tô thiếu gia, còn có Màn thần y, các vị thể ở đây thêm mấy ngày nữa sao? Trong thôn mặc dù cái gì cũng có, nhưng mà ……” Vành mắt Bình tỷ đỏ cả lên, lôi kéo bọn họ lưu luyến rời, muốn họ rời .

      Dĩ nhiên, những người này cũng biết thân phận của Tô Lăng Trạch và Vũ Thú Kình, nếu biết, chắc chắn rất kinh sợ.

      Bởi vì bất luận thế nào, cũng đều là những nhân vật hô phong hoán vũ, đứng đầu thiên hạ.

      Quân Lam Tuyết : “Bình tỷ, bọn muội còn có chuyện phải làm, trì hoãn ở chỗ này nhiều ngày rồi, tại mọi việc trong thôn tạm ổn, tự nhiên phải rời , chờ bọn muội làm xong việc, nhất định lại trở về thăm mọi người, muội cũng muốn rời mà.”

      “Nếu nỡ , vậy, vậy cần nữa?” Trương Kim thở hổn hển chạy tới, “Quân nương, nàng, nàng xem ta như thế nào? Nếu như ngại, nếu , nếu ta đây rất muốn cưới nàng làm nương tử?”

      Trưởng thôn đại nhân cùng mọi người đều rồi, rằng muốn ra bên ngoài tìm nương tử, như vậy mới sinh ra tiểu oa nhi phải là quái vật, Quân nương là người bên ngoài? Bộ dáng lớn lên lại vô cùng xinh đẹp, , cũng chưa có thành thân ……

      Lời vừa ra, mọi người trong phút chốc đều ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, có mấy người rất nể tình oang oang cười lớn.

      “Ơ, ta này Trương Kim, ra là ngươi rất coi trọng Quân nương nha?”

      “Ngu ngốc, ngươi cũng nhìn lại mình chút, cóc lại đòi ăn thịt thiên nga sao? Quân nương là tiên trời, ngươi làm sao xứng với nàng đây?”

      Trương Kim bị tiếng cười nhạo xung quanh làm cho xấu hổ, nháy mắt mặt đỏ ửng như trứng tôm, lại vẫn chịu từ bỏ, tức giận mắng lại, “Cười cái gì mà cười, ta đây thực rất coi trọng Quân nương? phải đều muốn ra khỏi thôn tìm lão bà sao? Quân nương vừa đúng là người ngoài thôn, nếu như chúng ta thành thân, tiểu hài tử của bọn ta chẳng phải khỏe mạnh nhất hay sao?”

      xong, mang theo ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về Quân Lam Tuyết, dùng sức xoa xoa đôi bàn tay, khẩn trương , “Quân nương, ách, nàng ……”

      Quân Lam Tuyết dở khóc dở cười nhìn Trương Kim, đây chẳng qua chỉ là biểu đạt thích của mình cách thuần phác, mà thôi, nàng ngược lại cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

      Hic phải ta tự cắt mà tác giả chia chương ngắn như vậy đó. Tôi về lại bù thêm cho các nàng chương nữa nha *^.,.^*


      Chương 15.6: Nghĩ tới ta.

      Còn chưa được câu nào, bỗng nhiên xuất bóng dáng to lớn chắn trước người nàng, cả người tản ra cỗ khí thế thể xâm phạm.

      Tô Lăng Trạch chiếm ưu thế về chiều cao, từ cao nhìn xuống Trương Kim, khuôn mặt lộ ra khí chất băng sơn ngàn năm, nhất là đôi mắt kia, giống như băng tuyết, khiến người khác cảm thấy lạnh cả ba thước, ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn nhìn Trương Kim khiến cảm nhận được vô vàn hàn khí xung quanh, có chút run rẩy mà lui về sau mấy bước, tay chân như nhũn ra.

      Muốn thành thân với tiểu nô?

      Còn chưa có hỏi có đồng ý hay ?

      “Ách, cái này, Tô, Tô, Tô thiếu gia ……” Có sát khí? Trương Kim đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sợ hãi tới mức nhũn hết cả hai chân, tim đập mạnh ngừng, vội vã lui về phía sau, vừa lui về chút, phía sau thấy Vũ Thú Kình lạnh lùng nhìn , ánh mắt là kinh khủng.

      Cùng lúc bị cả hai ánh mắt lãnh khốc mang đầy sát ý dính lên người, Trương Kim cả người run rẩy, cha mẹ ơi, thế nào lại quên mất bên cạnh Quân nương còn có hai đại nhân vật này đây, xem bộ dáng của bọn họ, ràng coi Quân nương chính là người của bọn họ?

      lại cứ vô tư tự nhiên ở trước mặt bọn họ cầu hôn Quân nương?

      “Ngươi muốn thành thân với nàng?” Tô Lăng Trạch lạnh lùng hỏi.

      Quả nhiên, thanh giống như Tu La từ địa ngục vang lên khiến đáy lòng Trương Kim hoảng loạn, trái tim thiếu chút nữa cũng ngừng đập.

      Trương Kim nhát gan vô cùng sợ hãi, run rẩy vội vàng giải thích, “, , , Tô, Tô thiếu gia, ta đây là, ta đây chỉ đùa thôi, đùa thôi, là, là, đùa giỡn thôi……”

      Sau lưng đột nhiên phát ra hồi thanh có chút hả hê, các thôn dân hứng trí bừng bừng nhìn bộ dạng Trương Kim chịu tội, tất cả cười ầm.

      Quân Lam Tuyết càng thêm dở khóc dở cười, nhân lúc Tô Lăng Trạch muốn nổi đóa, liền vội vàng kéo lại, “ta này Tô đại thiếu gia, đừng hù dọa người nữa có được hay , Trương đại ca chỉ là giỡn thôi mà.”

      “Hừ.” Tô Lăng Trạch hừ mũi cái, bày tỏ bất mãn của mình.

      “Ngài phải chỉ như thế tức giận chứ?” Quân Lam Tuyết im lặng, Lăng vương điện hạ, có cần phải hẹp hòi như thế ?

      “Cái gì mà giận, ràng là nổi máu ghen mà.” Quân Tiểu Ngôn nhịn được thầm.

      Quân Lam Tuyết liền gõ cái lên đầu nó, “con nít con nôi, ít chen miệng ?”

      Tô Lăng Trạch đúng là rất tức giận, nhưng, phải chỉ tức giận mỗi chuyện này, mà tức giận vì Quân Lam Tuyết chịu cùng trở về, còn lại bị phụ hoàng triệu hồi cung gấp.

      Từ biệt thôn dân, ánh mắt Tô Lăng Trạch gắt gao nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, lôi ra dáng vẻ Vương gia, lạnh lùng : “Bổn vương lệnh cho ngươi, tại, lập tức trở về vương phủ.”

      “Này?” Lông mày Quân Lam Tuyết nhíu lại, “ta Lăng vương điện hạ, làm người nên quá độc tài, ta vốn có quyền tự do, với lại, ta có chuyện cần làm.”

      “Quyền tự do?” Chân mày Tô Lăng Trạch nhíu chặt hơn, chẳng lẽ ở bên cạnh nàng tự do? “Nàng thích Bổn vương.”

      ra .

      Nếu thích , vậy nên cùng ở chung chỗ chứ?

      Nghe vậy, Vũ Thú Kình ở bên cạnh, ánh mắt chợt lóe lên, Lam Tuyết thích …… Tô Lăng Trạch sao?

      Đối với chuyện này, Quân Lam Tuyết thực lười giải thích, dưới tình huống bình thường, loại chuyện như vậy càng giải thích càng vô dụng, trong lòng dâng lên chút ý cười bất đắc dĩ, Quân Lam Tuyết lắc đầu, trốn tránh ánh mắt Tô Lăng Trạch, mà nhìn thẳng vào mắt , đột nhiên hỏi: “Vậy còn chàng, chàng có thích ta hay ?”

      Lời vừa ra, đám người Dương Thành cùng Màn lão lập tức trợn tròn mắt, nghĩ thầm Lam Tử này cũng lớn mật, sao có thể hỏi trực tiếp như vậy.

      Ngay cả Vũ Thú Kình cũng nhịn được nhướn lông mày, kinh ngạc mà nhìn Quân Lam Tuyết.

      Chỉ có mình Quân Tiểu Ngôn trợn trắng mắt, xong rồi, quá mất mặt, đúng là đánh mất hết mặt mũi Quân gia? Tỷ tỷ quả nhiên hư hỏng?

      Tô Lăng Trạch để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của những người xung quanh, khẽ nhíu mày, nhìn nàng, trầm giọng : “Ta rồi, ta cho phép nàng thích.”

      Mặc dù là rất nhiều lần rồi, nhưng nếu như nàng muốn nghe, cũng ngại lặp lại lần nữa.

      Mặc dù là nàng thích ta, chứ phải ta thích nàng, nhưng nếu ta cho phép nàng thích ta, vậy đương nhiên ta cũng chán ghét nàng.

      Quân Lam Tuyết nhìn trời nhìn mây trong lòng toan tính, lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm chỉnh : “Như vậy, khi ta xảy ra chuyện, hoặc là lúc ta gặp nguy hiểm, chàng có cứu ta hay ?”

      Ánh mắt Tô Lăng Trạch đổi, chậm rãi lên tiếng: “Ở bên cạnh ta, ai tổn thương được nàng.”

      Đây phải là cam kết, mà là tuyên cáo.

      Chỉ cần có ở đây, để cho tiểu nô gặp phải bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

      Nếu như nàng lo lắng chính là việc này, hoàn toàn có thể làm được.

      Quân Lam Tuyết thản nhiên : “Vâng, chàng là Lăng vương điện hạ, hô phong hoán vũ, muốn gì được nấy, ta cũng nghi ngờ điểm này, nhưng mà ta sau này lúc ở bên ngoài thân mình, phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.”

      Cặp mắt Tô Lăng Trạch nhíu lại: “Nàng sợ ta bảo vệ được nàng?”

      Quân Lam Tuyết lắc đầu, “, mà là, thân phận của chàng bây giờ cao cao tại thượng, quá mạnh mẽ, còn ta lại quá yếu, ta ngay cả bản thân là ai còn biết, ở bên cạnh chàng có năng lực tự vệ, chỉ gây ra cản trở, ta muốn trở thành điểm yếu của chàng, biết ? với chàng, ta đối với tất cả mọi chuyện qua, đều biết, cho đến khi người của Ám Lâu xuất , ta nghĩ, ta rất có thể là sát thủ được bọn họ bồi dưỡng, có người thân, cha mẹ, thế nhưng sau này Tiểu Ngôn lại xuất .”

      Nàng nhìn khuôn mặt nhắn dễ thương của Quân Tiểu Ngôn chút rồi lại tiếp tục: “Ta đây mới biết là, ta còn có người thân, trong nhà còn có cha mẹ, chẳng lẽ chàng cảm thấy, ta nên trở về thăm nhà chút sao?”

      Nàng trả lời rất trực tiếp, cũng rất thành .

      Mặc kệ về sau nàng cùng Tô Lăng Trạch có thể ở chung chỗ hay , ít nhất tại mà , nàng thể phủ nhận việc mình động lòng với .

      Nhưng là Vương gia, là hoàng tử được sủng ái nhất của Tĩnh Uyên vương triều, Thái tử đối với còn phải kiêng kỵ, những hoàng tử khác cũng lom lom nhìn , hận thể bắt được điểm yếu để đá xuống đài.

      Tô Lăng Trạch đối với nàng rất tốt, ai có thể khẳng định bọn họ nhân cơ hội này, lấy nàng tạo thành lợi thế để uy hiếp Tô Lăng Trạch?

      Huống chi, thân nàng bây giờ đúng là còn cả đống phiền toái cần giải quyết, sống bên cạnh Tô Lăng Trạch, chỉ khiến nhiều kẻ địch hơn.

      Cho nên, nàng thể để cho chuyện như thế xảy ra.

      lời rơi xuống, trong khí chỉ còn tiếng gió nhàng thổi qua ngọn cây, có ai gì.

      Ở nơi này trong yên tĩnh, Quân Lam Tuyết chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Lăng Trạch, trong đôi mắt chứa vẻ kiêu ngạo, “ Ta nếu tâm chỉ thích người, nghĩ để bước lên cao hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó cùng đứng chung chỗ, vì tương lai mà cố gắng, chứ phải trở thành điểm yếu của , đây mới chính là thứ ta muốn.”

      Nàng có kiêu ngạo.

      Nàng nên trở thành gánh nặng, liên lụy người khác, đây là lòng tự trọng của nàng, hơn nữa nàng cũng có tự tin, nàng có thể làm được.

      Bởi vì nàng là Quân Lam Tuyết, là thủ lĩnh thiên tài phân tích số liệu của thế kỷ 21.

      Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn Quân Lam Tuyết, lâu lên tiếng, Quân Lam Tuyết cũng là nhìn thẳng , bước cũng nhường.

      lâu sau, trong mắt Tô Lăng Trạch bỗng nhiên lóe lên ánh cười: “Rất tốt, tiểu nô, nhớ lấy lời hôm nay nàng với bản vương.”

      Quân Lam Tuyết cũng cười, “Dĩ nhiên, nhất ngôn ký xuất, Thiên Vương lão tử cũng đuổi kịp.”

      Tô Lăng Trạch hài lòng gật đầu, giọng chợt biến đổi, lại : “Bổn vương có thể ở Lăng vương phủ chờ nàng, chỉ là.”

      “Chỉ là cái gì?” Quân Lam Tuyết nghĩ đồng ý, nhất thời tâm tình bay bổng, cực kỳ sảng khoái : “Có cầu gì cứ việc .”

      Tô Lăng Trạch thấy bộ dáng hả hê của nàng khỏi hừ lạnh tiếng, đột nhiên có chút hối hận, sao lại nhất thời mềm lòng đồng ý với tiểu nô?

      Nhưng mà, lời ra, lại dưới chứng kiến của mọi người, cũng thể thu lại, chỉ có thể : “Nàng nhất định phải ăn cơm ngon.”

      Vốn là muốn đợi sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc, mang tiểu nô về Vương phủ hảo hảo bồi bổ phen, xem ra tại có cơ hội rồi, nhưng mà nhất định phải bắt nàng chú ý tới bản thân.

      Tô Lăng Trạch khó có thể quên được suy nghĩ muốn đem nàng nuôi cho béo.

      “Hả? Gì?” Còn tưởng rằng giao phó chuyện gì đó lớn lao, Quân Lam Tuyết nghe thấy cũng khỏi sửng sốt, “ cầu của chàng chính là cái này?”

      Tô Lăng Trạch này…… có cần phải đáng như thế chứ??

      làm được?” Lông mày Tô Lăng Trạch nhướng lên, bộ dáng giống như muốn uy hiếp nàng, bộ dáng giống như ‘nếu làm được vậy mau ngoan ngoãn quay về vương phủ’.

      “Được? Được? Tuyệt đối được?” Quân Lam Tuyết vội vàng gật đầu, nàng ăn cơm ngon, nàng là bé ngoan, là học sinh tốt, là công dân gương mẫu thế kỷ 21……

      “Phải ngủ đủ.” Tô Lăng Trạch tiếp tục dặn dò.

      “…… Được.” Quân Lam Tuyết càng nghe càng thấy đúng lắm, mẹ nó, sao làm như nàng là đứa trẻ ba tuổi bằng. Bởi vì nàng phát ra Quân Tiểu Ngôn đứng bên cười trộm.

      “Ít gây phiền toái.” Tô Lăng Trạch còn chưa dặn dò xong……

      “……” Lăng vương điện hạ, ngài đúng là có chút dài dòng.

      nên cùng nam nhân khác quá gần.” Tiếp tục dặn dò.

      “……” Người nào đó được gì.

      “Cũng được cùng nữ nhân khác quá gần.”

      “……”

      “Cùng với Vũ Thú Kình cũng được quá gần.” Con mắt xẹt qua Vũ Thú Kình ở bên cạnh, cũng quên ở bên cạnh tiểu nô còn có nhân vậy như thế.

      “……”

      “Còn có Khúc Nham gì đó.”

      “……”

      Quân Lam Tuyết có chút xấu hổ nhìn Tô Lăng Trạch, “Lăng vương điện hạ, chàng là mẹ ta sao?”

      “……” Lần này đổi thành Tô Lăng Trạch hết ý kiến, tiểu nô nhăng cuội gì đó, sao có thể là mẹ nàng?

      Quân Lam Tuyết day day huyệt thái dương, “hay là, chàng là cha ta?”

      “……” Càng càng ngoại hạng, thế nào lại là cha của tiểu nô?

      “Đều phải đúng ?” Quân Lam Tuyết im lặng nhìn , “Vương gia ngài bộ dáng hệt như Lão Mụ Tử, rốt cuộc là học được ở đâu vậy?”

      “……” Nàng được lắm tiểu nô mới, dám ghét bỏ Bổn vương dài dòng.

      Nhìn thấy bộ dáng tức giận có báo trước của Tô Lăng Trạch, Quân Lam Tuyết vội vàng “Được rồi, được rồi, chàng ta đều nhớ kỹ.” Dừng chút, nàng rất lễ phép dò hỏi , “hẳn là còn cầu gì khác?”

      Vậy mà, Tô Lăng Trạch lại lập tức gật đầu, “có.”

      “……” phải chứ Lăng vương điện hạ, nàng cũng chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi, ngài có sao? “Khụ, chàng , chàng .” Rốt cuộc là có còn hay đây.

      Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau mới mím môi, phun ra bốn chữ, “nhớ, nghĩ tới ta.”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16.1: Sống chết trong chớp mắt
      " rồi”.
      Vũ Thú Kình đứng bên cạnh Quân Lam Tuyết nhắc nhở.
      Quân Lam Tuyết quay đầu lại, gật đầu cái " chúng ta cũng ."
      Nhớ nghĩ tới ta.
      Bốn chữ này nhàng nhưng nặng nề ép vào trái tim của nàng. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Tô Lăng Trạch lời buồn nôn như vậy. khiến nàng rung động lớn .
      Đáy lòng nàng vẫn có chút hoảng hốt, có phải là mình nghe lầm ?. Nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vũ Thú mỹ nhân, nàng khẳng định lại phải mình nghe lầm mà là .
      Tô Lăng Trạch người này. . . . . . Nhưng cũng có lúc đáng như vậy.
      Tâm tình Quân Lam Tuyết rất tốt.
      Vũ Thú Kình nhìn thần thái nàng phấn khởi, môi mỏng giật giật, dường như có lời muốn nhưng vẫn ra.
      chẳng qua cũng chỉ là người có nhà mà thể về. Ngay cả bản thân mình còn dám đảm bảo, có tư cách gì mà bảo vệ người khác.
      hâm mộ Tô Lăng Trạch có cả cha và bà nội thương .
      Chút ít thân tình này ở hoàng thất tuy đáng kể nhưng có thể gặp gỡ được là đáng quý biết bao.
      Dĩ nhiên, nếu Tô Lăng Trạch biết những điều này, có lẽ Tô Lăng Trạch hâm mộ ngược lại . có tình thân trói buộc, có lẽ càng được sống tự do tự tại. Giống như tại Tô Lăng Trạch ra roi thúc ngựa, gấp rút chạy về hoàng cung.
      Phụ hoàng đích thân truyền khẩu dụ, lệnh cho trong vòng ngày khẩn cấp hồi cung. Tô Lăng Trạch chưa từng thấy qua bộ dáng phụ hoàng mình gấp gáp như vậy. Vì vậy dám nán lại, ngừng nghỉ chạy về hoàng cung.
      Sau hành trình kéo dài vài ngày, rốt cục về gần đến hoàng cung, ngày đêm ngựa dừng vó chạy trở về.

      Đêm qua canh ba, vốn dĩ hoàng cung phải yên tĩnh nhưng tại lại người đến người , hơn mười vị đại thần triều đình lo lắng tới lui, đứng hầu ở ngoài đại điện, vẻ mặt khác nhau.
      “Chuyện gì xảy ra?" Tô Lăng Trạch liền hỏi ngay tức khắc.
      Vương Công đại thần vừa nhìn thấy liền vội vàng : " Lăng Vương điện hạ, ngài trở lại, lão Thái Hậu vẫn muốn gặp ngài, ngài nhanh ."
      "Hoàng tổ mẫu?" Tô Lăng Trạch thoáng nhìn qua vẻ mặt người nọ, trong lòng chợt xuất vài phần dự cảm xấu, phát bắt được tay của người nọ, lạnh lùng ép hỏi, "Thái Hậu xảy ra chuyện gì rồi hả "
      Người nọ gật đầu cách nặng nề, vẻ mặt thống khổ, " lão thái hậu. . . . . . Bệnh tình nguy kịch, Thái y , chỉ sợ, chỉ sợ… qua được đêm nay ."
      Nghe vậy, toàn thânTô Lăng Trạch cứng đờ, bỗng hướng tẩm cung của Thái Hậu mà chạy .
      Bệnh tình Hoàng tổ mẫu nguy kịch?
      Điều này sao có thể?
      Thân thể Hoàng tổ mẫu luôn luôn khỏe mạnh, làm sao có thể bất thình lình bệnh tình nguy kịch? Tô Lăng Trạch tin, tuy nhiên, hai tay lại ngừng run run, đẩy cửa tẩm cung.
      Nhiều người ngồi vay quanh bên giường Lão thái hậu, trong đó có người mặc long bào màu vàng, đầu đội tử kim ngọc quan, nam tử trung niên trầm giọng vô cùng uy nghiêm: "Lăng nhi, mau tới đây."
      Tô Lăng Trạch bước từng bước đến giường Phượng. giường, bà lão tao nhã nằm tựa như cây đèn cầy sắp tắt. Mấy ngày gặp, dường như bà càng thêm già nua.

      Chương 16.2
      "Hoàng tổ mẫu. . . . . ." Tô Lăng Trạch cúi đầu gọi tiếng, con ngươi run rẩy.

      Dường như Lão thái hậu cảm giác được, run rẩy giơ tay lên bắt được , hai mắt nhắm chặt ngừng run rẩy, câu cũng được.
      Tĩnh An công chúa lặng lẽ chảy nước mắt, nhàng kéo tay Tô Lăng Trạch, đầy nghẹn ngào: "Bà nội , điều tiếc nuối nhất của bà là thể nhìn thấy chúng ta thành thân, thể ôm cháu ."
      Tô Lăng Trạch vẫn nhúc nhích, mặc cho nàng nắm, cặp mắt nhìn chằm rời bà lão nằm giường, con ngươi rủ thấp xuống, ai có thể qua lông mi dài ấy mà thấy ràng ở sâu trong nội tâm của dâng lên từng trận cảm xúc.
      Mà lão thái hậu tựa như ngủ thiếp , ngủ say cách bình thản, chỉ có tay kia vẫn nắm chặt tay Tô Lăng Trạch, rất sợ bỏ .
      "Lăng nhi." Hoàng đế Tô Chấn Thiên dường như vỗ vỗ sau lưng Tô Lăng Trạch để an ủi, trầm giọng : " Bà nội vẫn chờ con trở về, muốn gặp con lần cuối cùng, hôm nay con trở về, bà cũng yên tâm , ai, mẫu hậu tuổi cao, ngày này sớm hay muộn gì cũng đến, chỉ là ngờ rằng lại đến nhanh như vậy."
      Tô Lăng Trạch vẫn trầm mặc , cứ như vậy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bà lão giường. vẫn nhúc nhích, giống như nghe thấy lời của ai’
      Thấy như vậy, Tô Chấn Thiên nhàng thở dài, trong lòng thầm hối hận, nhìn thoáng qua Tĩnh An công chúa quỳ gối bên cạnh Tô Lăng Trạch, đáy lòng lại than tiếng, nếu biết mẫu hậu sớm như vậy lo liệu thỏa đáng việc hôn nhân của Tĩnh An và Lăng nhi.
      Mẫu hậu thương nhất là hai người cháu này, mong mỏi hai người có thể thành thân sớm chút để có thể ôm cháu. Vốn dĩ muốn đợi mùa thu qua, việc quân được giải quyết tổ chức đám cưới, ngờ rằng mẫu hậu lại thể chờ thêm mấy tháng.
      Tẩm cung Thái Hậu tràn ngập bầu khí ưu thương. Tô Chấn Thiên lên tiếng, ai dám lên tiếng quấy rầy, giống như chỉ cần phát ra chút thanh hù dọa lão Thái hậu
      Nhưng mà, rốt cuộc lão thái hậu cũng có tỉnh lại.

      Sáng sớm hôm sau, việc lão thái hậu băng hà nháy mắt truyền khắp toàn bộ kinh đô.
      Trong đó có lẽ người khó vượt qua nhất chính là Tô Lăng Trạch.
      Mẹ Tô Lăng Trạch mất sớm, hoàng hậu lại thích , có thể là do tay lão thái hậu nuôi lớn. Tình cảm thâm hậu, hôm nay lão thá hậu băng hà, chắc chắn đối với đây là đả kích cực kỳ trầm trọng.
      Sau khi chôn cất lão Thái hậu ở hoàng lăng, Tô Lăng Trạch liền sống ở thư phòng, muốn gặp ai.
      Khiến cho Dương Thành cùng Mạc Bạch cũng trở nên lo lắng.
      "Làm sao bây giờ, hôm nay là ngày thứ ba , điện hạ còn ra, như vậy thân thể điện hạ làm sao chịu được ?" Mạc Bạch đầy lo lắng, vết thương người tốt lên ít, nhưng mà cảm thấy, nếu điện hạ còn tiếp tục như vậy, tình nguyện quay về tiếp tục nằm giường hôn mê bất tỉnh, cũng muốn chờ đợi lo lắng ở trong này.
      “Nếu Lam Tử ở đây tốt rồi." Dương Thành bỗng đầy xúc động.
      Điện hạ phân phó cho phép bất cứ người nào quấy rầy ngài, bọn họ dám cải lệnh. Hơn nữa trong giờ phút quan trọng này, Lam Tử giống bọn họ, điện hạ luôn luôn cưng chiều Lam Tử, chừng có thể khuyên được điện hạ. Đáng tiếc nàng có ở đây.
      "Tĩnh An công chúa giá lâm ——"
      Thời điểm thanh truyền đến, Dương Thành cùng Mạc Bạch hơi kinh hãi, Tĩnh An công chúa sao lại đến đây?
      Hai người vội vàng xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tĩnh An công chúa đến hướng này.
      "Ty chức tham kiến Công Chúa Điện Hạ." Dương Thành cùng Mạc Bạch vội vàng hành lễ.



      Chương 16.2
      "Hoàng tổ mẫu. . . . . ." Tô Lăng Trạch cúi đầu gọi tiếng, con ngươi run rẩy.

      Dường như Lão thái hậu cảm giác được, run rẩy giơ tay lên bắt được , hai mắt nhắm chặt ngừng run rẩy, câu cũng được.
      Tĩnh An công chúa lặng lẽ chảy nước mắt, nhàng kéo tay Tô Lăng Trạch, đầy nghẹn ngào: "Bà nội , điều tiếc nuối nhất của bà là thể nhìn thấy chúng ta thành thân, thể ôm cháu ."
      Tô Lăng Trạch vẫn nhúc nhích, mặc cho nàng nắm, cặp mắt nhìn chằm rời bà lão nằm giường, con ngươi rủ thấp xuống, ai có thể qua lông mi dài ấy mà thấy ràng ở sâu trong nội tâm của dâng lên từng trận cảm xúc.
      Mà lão thái hậu tựa như ngủ thiếp , ngủ say cách bình thản, chỉ có tay kia vẫn nắm chặt tay Tô Lăng Trạch, rất sợ bỏ .
      "Lăng nhi." Hoàng đế Tô Chấn Thiên dường như vỗ vỗ sau lưng Tô Lăng Trạch để an ủi, trầm giọng : " Bà nội vẫn chờ con trở về, muốn gặp con lần cuối cùng, hôm nay con trở về, bà cũng yên tâm , ai, mẫu hậu tuổi cao, ngày này sớm hay muộn gì cũng đến, chỉ là ngờ rằng lại đến nhanh như vậy."
      Tô Lăng Trạch vẫn trầm mặc , cứ như vậy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bà lão giường. vẫn nhúc nhích, giống như nghe thấy lời của ai’
      Thấy như vậy, Tô Chấn Thiên nhàng thở dài, trong lòng thầm hối hận, nhìn thoáng qua Tĩnh An công chúa quỳ gối bên cạnh Tô Lăng Trạch, đáy lòng lại than tiếng, nếu biết mẫu hậu sớm như vậy lo liệu thỏa đáng việc hôn nhân của Tĩnh An và Lăng nhi.
      Mẫu hậu thương nhất là hai người cháu này, mong mỏi hai người có thể thành thân sớm chút để có thể ôm cháu. Vốn dĩ muốn đợi mùa thu qua, việc quân được giải quyết tổ chức đám cưới, ngờ rằng mẫu hậu lại thể chờ thêm mấy tháng.
      Tẩm cung Thái Hậu tràn ngập bầu khí ưu thương. Tô Chấn Thiên lên tiếng, ai dám lên tiếng quấy rầy, giống như chỉ cần phát ra chút thanh hù dọa lão Thái hậu
      Nhưng mà, rốt cuộc lão thái hậu cũng có tỉnh lại.

      Sáng sớm hôm sau, việc lão thái hậu băng hà nháy mắt truyền khắp toàn bộ kinh đô.
      Trong đó có lẽ người khó vượt qua nhất chính là Tô Lăng Trạch.
      Mẹ Tô Lăng Trạch mất sớm, hoàng hậu lại thích , có thể là do tay lão thái hậu nuôi lớn. Tình cảm thâm hậu, hôm nay lão thá hậu băng hà, chắc chắn đối với đây là đả kích cực kỳ trầm trọng.
      Sau khi chôn cất lão Thái hậu ở hoàng lăng, Tô Lăng Trạch liền sống ở thư phòng, muốn gặp ai.
      Khiến cho Dương Thành cùng Mạc Bạch cũng trở nên lo lắng.
      "Làm sao bây giờ, hôm nay là ngày thứ ba , điện hạ còn ra, như vậy thân thể điện hạ làm sao chịu được ?" Mạc Bạch đầy lo lắng, vết thương người tốt lên ít, nhưng mà cảm thấy, nếu điện hạ còn tiếp tục như vậy, tình nguyện quay về tiếp tục nằm giường hôn mê bất tỉnh, cũng muốn chờ đợi lo lắng ở trong này.
      “Nếu Lam Tử ở đây tốt rồi." Dương Thành bỗng đầy xúc động.
      Điện hạ phân phó cho phép bất cứ người nào quấy rầy ngài, bọn họ dám cải lệnh. Hơn nữa trong giờ phút quan trọng này, Lam Tử giống bọn họ, điện hạ luôn luôn cưng chiều Lam Tử, chừng có thể khuyên được điện hạ. Đáng tiếc nàng có ở đây.
      "Tĩnh An công chúa giá lâm ——"
      Thời điểm thanh truyền đến, Dương Thành cùng Mạc Bạch hơi kinh hãi, Tĩnh An công chúa sao lại đến đây?
      Hai người vội vàng xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tĩnh An công chúa đến hướng này.
      "Ty chức tham kiến Công Chúa Điện Hạ." Dương Thành cùng Mạc Bạch vội vàng hành lễ.
      Last edited: 8/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16.3
      "Đều đứng lên, cần đa lễ." Tĩnh An công chúa dịu dàng : " Lăng ca ca đâu?"

      "Điện hạ ở thư phòng, ba ngày chưa bước ra ." Dương Thành chi tiết.
      Tĩnh An công chúa nhíu lông mày: "Vậy cũng ba ngày chưa ăn cơm ?"
      Hai người gật đầu cách khó khăn, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lão thái hậu qua đời đối với điện hạ là đả kích quá lớn.
      "Nhanh chuẩn bị ít cháo đến đây, ta vào xem chàng" Tĩnh An công chúa phân phó.
      "Công Chúa Điện Hạ, nhưng là điện hạ qua… dù là ai cũng thể vào quấy rầy. Mạc Bạch dường như muốn ngăn Tĩnh An công chúa lại, Dương Thành liền vội vàng kéo Mạc Bạch, hướng Tĩnh An công chúa hành lễ. giỡn, người ta là chủ tử, cũng là vị hôn thê của điện hạ, phải người bình thường.
      Dường như Mạc Bạch lúc này mới nhớ tới việc này, lập tức dám lên tiếng.
      Tĩnh An công chúa cũng còn gõ cửa, trực tiếp mở cửa thư phòng vào.

      Thư phòng trận u ám, nàng vào liền thấy Tô Lăng Trạch ngồi ở bên cửa sổ nhúc nhích.

      "Lăng ca ca." Tuân lệnh Tô Chấn Thiên tới Lăng Vương Phủ chăm sóc Tô Lăng Trạch, chưa đến hai ngày mà mặt Tô Lăng Trạch đầy râu, Tĩnh An công chúa đau lòng hồi, " Lăng ca ca, chàng cần khổ sở , bà nội nếu nhìn thấy chàng như vậy, làm sao có thể yên tâm."

      " ra ngoài." Tô Lăng Trạch cũng quay đầu lại, câu đầy lạnh lùng.

      Đôi mắt Tĩnh An công chúa ngân ngấn nước: "Lăng ca ca, chàng chẳng lẽ muốn nhìn thấy ta à?."

      " Ai Bổn vương cũng muốn gặp."

      "Nhưng Tĩnh An là vị hôn thê của chàng mà." Tĩnh An công chúa nhàng lau nước mắt mặt, "Đích thân bà nội định hôn cho chúng ta, chẳng lẽ chàng quên sao?"

      Hai chữ“bà nội” giống như búa sắt đánh vào trong lòng Tô Lăng Trạch, khẽ động, quay đầu lại nhìn nàng.

      người con im lặng dịu dàng cũng giống như tên của nàng là dịu dàng hiền thục: “Tĩnh An”

      Đích thân Hoàng tổ mẫu chọn thê tử cho , Lăng Vương Phi tương lai.

      "Lăng ca ca." Tĩnh An đến bên cạnh , dè dặt kéo tay , nhàng tựa đầu lên bờ vai của , cách dịu dàng "Để Tĩnh An giúp đỡ Lăng ca ca được ?"

      Mi tâm Tô Lăng trạch vừa động, nâng tay dường như muốn đẩy nàng ra, nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống.

      Đây là tâm nguyện của Hoàng tổ mẫu, thể cự tuyệt.

      Bên ngoài, Mạc Bạch lo lắng nhìn hướng thư phòng, bên kéo kéo Dương Thành, lo lắng : " Làm thế nào bây giờ?"

      "Cái gì mà làm thế nào bây giờ?"

      "Điện hạ cùng Lam Tử nương… tại ta mới nhớ tới, Điện hạ cùng Tĩnh An công chúa sớm có hôn ước, nhưng hình như Điện hạ và Lam Tử nương ? Tuy rằng điện hạ chưa qua, nhưng đây cũng mười phần là chuyện tình.”

      "Cái này có gì khó ?" Dương Thành cách thản nhiên : "Tĩnh An công chúa chắc chắn là Lăng Vương Phi, mà với Lam Tử chỉ cần điện hạ đồng ý có thể cưới vào Vương Phủ làm trắc phi. Theo ta thấy, từ thái độ của điện hạ đối với Lam Tử, nàng có khả năng làm trắc phi."

      Điều này đối với bất kì nào mà đều là chuyện muốn mà thể được. Giống như tại ở hậu viện này, Điện hạ chưa từng nhìn qua các phi tử, Lam Tử nương xem như may mắn nhất .


      Mạc Bạch lắc đầu, cảm thấy, việc này e rằng dễ dàng như vậy. Lam Tử nương kia lòng dạ ngay thẳng, ai có thể khẳng định có hậu quả gì.

      ----------------------------

      Ám lâu.

      “Cái gì>:

      Khúc Vô Nham nghe thủ hạ báo cáo tin tức, lần đầu tiên thể duy trì nụ cười mặt, đứng dậy có chút khiếp sợ.

      “Ngươi Tiểu Tuyết Nhi muốn trở lại Hào Châu?” Khúc Vô Nham nhìn thẳng vào người áo đen, hỏi gấp gáp.

      Người áo đen gật đầu, “Nếu có việc gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau có thể đến Quân gia.”

      “Chết tiệt?” Nghe vậy, Khúc Vô Nham mắng tiếng, hoàn toàn có như ngày thường, tao nhã cùng dịu dàng: “Quân Tiểu Ngôn tên Tiểu hỗn đản, có biết hay mình làm chuyện ngu ngốc?”

      Lại dám quang minh chính đại đưa Tiểu Tuyết Nhi quay về Quân gia.

      Chẳng lẽ quên Đại trưởng lão Quân gia vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí tột trưởng của Quân gia, khao khát giết chết hai chị em, đến lúc đó cần quan tâm tình huống huyết mạch trực hệ, Đại trưởng lão là có thể đường hoàng kế nhiệm vị trí tột trưởng Quân gia.

      tên Tiểu hỗn đản, nghĩ nửa năm qua mình lợi hại nên mới bình an vô , ung dung tự tại?

      Nếu phải vẫn thầm bảo hộ tiểu tử kia, chỉ sợ bị Đại trưởng lão phái người đến giết từ lâu rồi.

      “Chủ nhân, tại chúng ta làm thế nào?” Người áo đen giọng chờ lệnh.

      Khúc Vô Nham xoay người, thanh u ám từ môi mỏng phun ra, “ tại, bổn tọa lập tức quay trở về, nơi này giao cho ngươi xử lý, thể có bất cứ sai lầm nào.”

      “Vâng.”

      Bỏ lại lời , Khúc Vô Nham giống như vì sao băng, thân Nhược Quang mũi nhọn, chợt lóe lên rồi biến mất.

      ****

      Đối với mọi tình phát sinh ở kinh đô, Quân Lam Tuyết hoàn toàn biết. Giờ phút này nàng ở cách kinh đô cả ngàn dặm.

      Khi tin tức Thái hậu băng hà truyền đến, là chuyện của hơn mười ngày sau. Đúng lúc này, đám người của Quân Lam Tuyết vì gấp gáp nên vào con đường tương đối hẻo lánh.

      qua ngọn núi này, phía trước chính là Hào Châu.” Vũ Thú Kình chỉ vào ngọn núi lớn ở xa xa.

      “Cuối cùng cũng về nhà, tỷ tỷ, ta nhớ phụ thân quá.” Quân Tiểu Ngôn đầy hưng phấn.

      “Nhà? Các ngươi là người Hào Châu?” Vũ Thú Kình hơi có chút kinh ngạc.

      sai.” Quân Lam Tuyết gật đầu.

      Hào Châu? Quân gia?

      Dường như trong đầu Vũ Thú Kình có cái gì chợt lóe lên, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mơ hồ có khả năng này, gia tộc kia chỉ xuất trong truyền thuyết…

      Hẳn là trùng hợp như vậy.

      Bóng đêm u, sau cơn mưa khí núi rừng thực ràng, còn có chút lạnh ẩm ướt.

      Ở nhờ đêm trong tiểu sơn thôn, nghĩ đến ngày mai sắp về đến gia tộc, Quân Tiểu Ngôn hưng phấn lăn qua lộn lại ngủ được.

      muốn ăn chay lâu.

      nhiều nhiều ngày có ăn gà nướng?
      Last edited by a moderator: 10/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :