Chương 14.3
Thần sắc Quân Lam Tuyết, toàn bộ rơi vào trong mắt Dương Thành, kinh ngạc hay khiếp sợ, thực tế khi lần đầu tiên biết chuyện này, cũng giật mình .
Nhưng mà chỉ là hộ vệ nho mà thôi, kinh ngạc qua chỉ là mỉa mai khinh thường, gia đình đế vương, vốn cũng có cái gì được gọi là tình cảm chân .
Vì vậy, chỉ là nhàn nhạt phá vỡ khiếp sợ của Quân Lam Tuyết, hờ hững : " cần kinh ngạc như vậy, từ xưa, hoàng gia vốn vô tình, Vũ Thú thái tử. . . . . . Cũng chỉ là trong đông đảo vật hy sinh vì ngôi vị hoàng đế thôi."
Dĩ nhiên, Quân Lam Tuyết biết,
Nhân khẩu Minh Sùng quốc ít ỏi, chẳng biết tại sao, hoàng tử sau khi sanh, phải chết ngoài ý muốn, chính là chết từ trong trứng nước, cả minh Sùng quốc, chỉ có người Vũ Thú Kình, vì vậy được làm thái tử.
Trước đây lâu sau khi truyền ra tin tức thái tử Minh Sùng chết ở giường trong kỹ viện, tới tháng, Hoàng đế Minh Sùng quốc chẳng biết tại sao, lại nhanh chóng lập Thân Vương Thế tử làm thái tử, mà Thân Vương này, chính là hoàng thúc của Vũ Thú Kình, bởi vì trừ người đó ra, còn bất kỳ huyết mạch nào tương đối gần Hoàng thất.
cỗ cảm giác hoang đường từ trong đáy lòng lan tràn ra, Quân Lam Tuyết mặc dù quá ràng chuyện cụ thể là như thế nào, nhưng bây giờ cũng dần dần có thể hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi.
Vũ Thú mỹ nhân bị mẹ ruột đường đuổi giết chạy trốn tới Tĩnh Uyên vương triều, võ công kém, để cho thành công tránh được ít kiếp nạn, mẹ của , đương triều hoàng hậu Minh Sùng quốc, thấy nhất thời giết được Hàn mỹ nhân, vì vậy liền chế tạo thế thân, bày lời đồn Vũ Thú mỹ nhân chết, lúc này mới đổi lập thái tử.
nụ cười giễu cợt nở lên bên môi, Quân Lam Tuyết cảm thấy châm chọc, lòng châm chọc, mẹ ruột lại có thể giúp con trai của mình cũng cố giang sơn, ngược lại giúp đỡ người con trai khác của Thân Vương tranh đấu giành thiên hạ, này. . . . . . Còn chưa đủ châm chọc?
Nàng nghĩ tới thân thế của Vũ Thú mỹ nhân lại là như vậy, nhất thời lúc trong lòng ngũ vị tạp trần, người đó mặc dù biết lâu, nhưng bề ngoài lãnh khốc, nội tâm tinh tế dịu dàng, giỏi chuyện, còn bảo vệ qua nam nhân của nàng.
Thời điểm khi mới gặp mặt người đó, nàng hơi đến gần chút đỏ mặt, Vũ Thú mỹ nhân, khi bề ngoài lạnh lung hà khắc, đến tột cùng quấn bao nhiêu đau đớn muốn người biết?
Quân Lam Tuyết hít sâu hơi, trong lòng có chút áy náy, nàng nên đối với Hàn mỹ nhân khá hơn chút . . . . . .
——— —————— —————— —————— ————-
Đêm khuya.
Nàng trở lại Lạc Nhật thôn, trở lại sống nhờ Lục gia, phòng ốc nơi này xem ra hẹp cũ rách, nhưng phòng cũng sạch sẻ.
Lường trước đám người Quân Lam Tuyết lai lịch đơn giản, Lục gia toàn bộ cũng , đem nhà mình làm đơn giản tặng cho bọn ở.
Trầm mặc trở lại gian phòng của mình, Quân Lam Tuyết chợt nhớ tới hai đứa trẻ con được cứu tới, do dự lát, vẫn là tới hướng phòng của Vũ Thú Kình.
Cho là ngủ, vì vậy nàng cũng có gõ cửa, mà là nhàng đẩy cửa phòng ra, thận trọng vào.
Kinh ngạc là Vũ Thú Kình cũng có ngủ,
Mà là ngồi ở bên giường, đôi tròng mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm, mắt chớp nhìn chằm chằm hai đứa trẻ giường, lông mày nheo lại, biết nghĩ cái gì.
Nghe được thanh, cảnh giác nhanh chóng đứng dậy, sau khi nhìn thấy là Quân Lam Tuyết mới thả tùng cảnh giác, còn thở phào nhõm.
"Vũ Thú mỹ nhân làm sao ngươi còn chưa ngủ?" Quân Lam Tuyết có chút kinh ngạc hỏi, đêm khuya thế này rồi, nàng còn tưởng rằng ngủ.
Nghe vậy, Vũ Thú Kình theo thói quen lại giơ cao đôi mày kiếm lạnh lùng, chỉ chỉ hai đứa trẻ con ở giường, nhạt nhẽo : "Bọn họ ngủ."
Quân Lam Tuyết nghi ngờ nhìn hai đứa trẻ con giường ngủ say cái: "Bọn họ ngủ ngươi cũng ngủ?" Đây là cái Logic gì?
Vũ Thú Kình giơ cao lông mày chặt lại chút, giọng tốt lắm, mang theo mấy phần phiền muộn: "Bọn họ, khóc suốt."
"Cho nên. . . . . . Ngươi ở đây dỗ dành bọn họ ngủ?" Quân Lam Tuyết kinh ngạc, Vũ Thú mỹ nhân còn có thể dỗ đứa bé ngủ?
Trong đầu thoáng qua nam nhân lãnh khốc, có bộ dáng tay ôm đứa bé, hát bài hát ru con. . . . . .
Cả người giật mình cái, Quân Lam Tuyết rùng mình, tình hình như vậy, nàng nghĩ như thế nào cũng có cảm giác quỷ dị, dám nghĩ a.
Vậy mà nhìn lại tại, bọn ngủ rất ngon rồi, chẳng lẽ bị Vũ Thú mỹ nhân dỗ dành xuống?
Vậy mà, Vũ Thú mỹ nhân lại có bộ mặt phớt tỉnh lắc đầu: " có dỗ dành.”
"Vậy bọn họ. . . . . . ?" Thế nào ngủ quen như vậy, phải khóc suốt chịu ngủ.
Vũ Thú Kình chỉ xuống cổ, : "Ta điểm huyệt ngủ của bọn họ."
". . . . . ." Quân Lam Tuyết há hốc mồm, cái này, điểm huyệt ngủ đối với hai đứa trẻ vừa sinh ra chưa tới tháng . . . . . có vấn đề lớn lao gì 吧?
Quân Lam Tuyết dở khóc dở cười, bỗng nhiên lại nghĩ tới lời Dương Thành mới vừa rồi, nàng lập tức thay bộ dáng nghiêm túc, thành thành khẩn khẩn nhìn chăm chú vào Vũ Thú Kình: " Vũ Thú mỹ nhân."
"Hả?" Vũ Thú Kình hiểu nàng thế nào đột nhiên nghiêm túc như vậy .
Quân Lam Tuyết lấy tay vỗ vỗ bờ vai của , tình ý sâu xa: "Cái thế giới này, ra tối tăm như vậy."
". . . . . . ?" Có ý tứ gì?
"Trừ những thứ xấu xa, vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu của người ở ngoài kia, ra vẫn là rất tốt đẹp ." Quân Lam Tuyết tiếp tục .
". . . . . . Cái gì?" Tại sao câu nghe cũng hiểu? Vũ Thú Kình có chút buồn bực.
Quân Lam Tuyết nặng nề bắt được tay Vũ Thú Kình, mặt thành khẩn: "Ngươi yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, ta nhất định chăm sóc ngươi tốt."
". . . . . ." Tốt 吧, những lời này rốt cuộc nghe hiểu, nhưng là. . . . . .
Nàng đột nhiên cái này làm gì?
Hơn nữa, nàng là nữ nhân, rốt cuộc, là ai chăm sóc ai?
Chỉ là.
Mặc kệ là ai chăm sóc ai, cái vấn đề này đến cuối cùng cũng có ai cẩn thận truy cứu, chỉ cần biết rằng trong long hai bên đều có phần tâm ý này, vậy là đủ rồi.
Hôm sau, Vũ Thú Kình tiếp tục giằng co cùng hai đứa trẻ vừa nhận về, Quân Lam Tuyết thấy Vũ Thú Kình tựa hồ lòng mang đứa bé, thời điểm chuẩn bị đón lấy giúp tay, cha mẹ đứa bé lại tìm tới rồi.
Máu mủ tình thâm, ai cũng muốn con của mình sinh ra liền bị chôn sống, trước cũng là bất đắc dĩ, hôm nay biết con mình có chết, còn có thần y tới cứu trị, đôi vợ chồng này cao hứng khác thường, đối với bọn họ là thiên ân vạn tạ.
Quân Lam Tuyết liếc nhìn bong dáng cha mẹ ôm đứa bé càng ngày càng xa, đẩy Vũ Thú Kình bên cạnh cái, long mày cau lại: "Ngươi thấy thế nào? Những hài nhi này vô duyên vô cớ vừa sanh ra liền dị dạng, nhất định là có nguyên nhân gì?"
Vũ Thú Kình trầm mặc hồi, bỗng nhiên : "Ta cảm thấy được, đây phải là trúng độc?"
"Trúng độc?"
" tệ."
Quân Lam Tuyết trầm ngâm chốc lát, lắc đầu : ", nếu như là trúng độc, tại sao người lớn lai biết chuyện, cố tình đều là đứa bé gặp chuyện may?"
Vũ Thú Kình suy nghĩ chút nàng cũng phải, vì vậy thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm mặc, phải đại phu, tự nhiên cũng hiểu những thứ này rốt cuộc là tại sao.
Mà việc bây giờ bọn họ phải làm, chính là chờ đợi cái vị thần y kia của lăng vương phủ.
Quân Lam Tuyết rất có long tin đối với y thuật của Mạc lão, Mạc lão được gọi là thần y, nếu như ngay cả ông ta cũng có cách nào, sợ rằng chuyện này vô cùng khó làm.
Vậy mà chút này, lại đợi chừng hai ngày.
Cho đến buổi tối ngày thứ ba, Mạc lão cùng Tô Lăng Trạch mới xuất ở thôn Lạc Nhật.
Có lẽ là biết trong lòng mọi người nóng nảy chờ đợi, màn lão vừa đến thôn Lạc Nhật, liền lập tức xem đứa bé.
Nhìn đám người Tô Lăng Trạch phong trần mệt mỏi, Quân Lam Tuyết nhớ tới Dương Thành tự nhủ, lại đối mặt Tô Lăng Trạch, tâm tình nhất thời phức tạp, nhiều hơn, cũng là ấm áp.
Phát ánh mắt của Quân Lam Tuyết, Tô Lăng Trạch môi mỏng nhấp , chợt giải thích: "Mạc lão già, đường suốt đêm chịu nổi, cho nên mới đến muộn."
nghĩ tới giải thích những thứ này với mình, Quân Lam Tuyết hơi giật mình, ngay sau đó mỉm cười lắc đầu: ", muộn, Tô Lăng Trạch, cám ơn ngươi."
Tô Lăng Trạch bất mãn cau mày: "Đừng cảm ơn ta." đối với chữ “cảm ơn” này đặc biệt khó chịu.
"Còn nữa, tên, đổi lại, cho phép cả tên cả họ."
". . . . . ." Nam nhân này bá đạo, Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào, có lẽ, bá đạo này của chính là trong ôn nhu dịu dàng, mới để cho nàng cảm thấy cảm động.
Khi kiểm tra tình huống tất cả những đứa trẻ, Mạc lão chợt ngẩng đầu lên : "Ta muốn gặp thôn trưởng thôn này chút, cụ thể hiểu ít tình huống chuyện này."
" thành vấn đề, ta vì các vị đại nhân dẫn đường?" Trương Kim vội vàng .
Chuyện liên quan đến tính mệnh tất cả bọn trẻ, mọi người cũng nghĩ còn là buổi tối, đoàn người chạy thẳng tới nhà thôn trưởng thôn Nhật Lạc.
Bởi vì trước đó Trương Kim đối với thôn trưởng đại khái tình, vì vậy đối với đám người Quân Lam Tuyết đêm khuya đến bái phỏng, thôn trưởng cũng có cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại châm thêm mấy cây cây nến ở trong phòng mờ tối, làm cho cả phòng xem ra càng thêm sáng ngời chút.
Phòng thôn trưởng cũng rộng bao nhiêu, chỉ là so với phòng bình thường rộng hơn chút, nhưng xem ra cũng cực kỳ đơn sơ, trừ cái bàn vài cái ghế dựa cùng chút gia dụng đơn giản bên ngoài, cái khác cũng có gì cả.
Lập tức tới nhiều người như vậy, liền ghế cũng đủ, còn cần từ mấy nhà bên cạnh mang mấy cái ghế tới đây.
"Chắc hẳn thôn trưởng biết mục đích chúng ta tới?" Mạc lão trực tiếp hỏi thẳng.
Ánh mắt thôn trưởng rơi vào hai đôi vợ chồng ôm trẻ nít cũng theo bọn họ cùng đến, đôi mắt vẩn đục của lão hồi hoảng hốt, sau đó yên lặng gật đầu cái, thanh tang thương mờ mịt sâu kín vang lên: "Mấy vị hiệp khách mời ngồi, trong nhà lão hủ đơn sơ, sợ là chiêu đãi chu đáo. . . . . ."
Lão ta còn .
Chưa xong, Quân Lam Tuyết liền cắt đứt lời của lão ta, nhàn nhạt hỏi: "Thôn trưởng đại nhân cần khách sáo với chúng ta, chúng ta chỉ muốn hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Thôn trưởng là cụ già giống như ngọn đèn sắp tắt, tay chống gậy ngừng lay động: "Hiệp khách sẵn có hứng thú biết được chuyện xấu của thôn Nhật Lạc ta, lão hủ cũng tiện giấu giếm, ngại ngồi xuống lắng nghe."
Bọn họ theo lời ngồi xuống, Lão thôn trưởng liền từ từ đến cả tiền nhân hậu quả việc, những chuyện này cùng Trương Kim khác nhau mấy, Quân Lam Tuyết cùng Vũ Thú Kình sớm nghe qua lần, vì thế mà nhận định rất nhiều.
Mà sau khi Mạc lão nghe xong, cũng nhịn được nhíu chặt lông mày, nhìn lão thôn trưởng trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi cũng
Chưa có thử đem mấy đứa bé nuôi dưỡng lớn lên?
May là Mạc lã gia gặp qua ít cái chết của bệnh khó chữa, nghe chuyện chôn sống trẻ con cũng khỏi cứng lại, chính ông làm thầy thuốc, từ trước đến giờ lấy cứu sống người làm nhiệm vụ của mình, ông thực lòng tiếp thụ nổi chuyện trẻ con vừa sinh ra sống lại bị chôn sống.
Cách làm như thế cực kì bi thảm, quá mức tàn khốc rồi.
Lão trưởng thôn gian nan gật đầu, giọng khẽ thê lương “Những thứ này, người trong thôn làm sao chưa từng trải qua, có vài người len lén đem sinh hạ quái vật giấu , len lén nuôi dưỡng, vậy mà đứa bé kia sau khi lớn lên lại...”
Trong lòng Mạc lão căng thẳng, rốt cuộc vội vàng lên tiếng “Sau khi lớn lên thế nào?”
đợi thôn trưởng trả lời, giọng trầm mang theo ngây thơ vang lên , ngay sau đó đạo bóng người nhanh hướng thôn trưởng đánh tới “Gia gia, người thế nào vẫn còn ở nơi này? Gia gia kể chuyện xưa cho Diệu Nhi nghe, Diệu Nhi chờ lâu cũng trông thấy gia gia, gia gia gạt người?”
Đó là nam tử xem ra dưới 20 tuổi, dáng dấp mặt mày thanh tú, nam tử rất là tuấn tú, thế nhưng lúc này là mặc áo đơn, chân , dựa vào trong ngực thôn trưởng làm nũng dùng sức cọ.
khuôn mặt già nua của thôn trưởng lộ ra nụ cười, thương khẽ vuốt đầu cháu trai bảo bối, hiền lành “Diệu Nhi ngoan, tự mình ngủ trước, ngươi xem, trong nhà phải là còn có nhiều khách nhân đến như vậy, chờ gia gia chiêu đãi hết khách, lại cùng Diệu Nhi kể chuyện xưa có được ?”
“Phải kể chuyện xưa Bạch Hổ tướng quân cùng tiên nữ tỷ tỷ?”
“Tốt, tốt, gia gia kể cho Diệu Nhi”
“Hì hì, gia gia tốt” Diệu Nhi lạch cạch cái hôn ở mặt lão thôn trưởng, tỏ vẻ hưng phấn của mình, sau đó lại vội vã chạy về trong phòng, quên mang theo câu “Gia gia phải nhanh chút nha”
Đám người Quân Lam Tuyết đều sửng sốt lát, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cách nào mà tưởng tượng, thanh niên xem ra hơn 20 tuổi, lại làm chuyện giống đứa trẻ 3 tuổi.
.....là chậm phát triển trí tuệ?
Nhìn thấy ánh mắt của bọn , lão thôn trưởng cũng tức giận, mà là cười khổ thở dài “Trí tuệ của Diệu Nhi chỉ là đứa trẻ 4 tuổi”.
Quả thế.
Ánh mắt mọi người khẽ rũ xuống, nhìn người nam nhân tuấn tú trí thức như vậy, tâm tí cũng chỉ có 4 tuổi, trời cao đối với người, vì sao công bằng như thế?
Lão thôn trưởng ho hai tiếng, từ từ tiếp tục đề tài mới vừa rồi, “Mấy năm trước, vợ nhà Vương Nhị Hồi sinh cho em bé mập mạp, đáng tiếc vừa sinh hạ lại giống như đứa bé tay Hoàng tẩu tử, hai tay bé đều có ba ngón tay, vốn là nên đem đứa bé chôn kĩ đưa đầu thai, Vương Nhị Hồ lại lừa gạt đứa bé chôn, mình cũng là len lén giấu ở trong núi nuôi nhiều năm, đứa bé kia bây giờ 5 tuổi rồi, cả ngày chỉ có thể nằm ở giường, thề động, tay này, chân nha, xác định chỉ có thể nằm ở giường, Vương Nhị Hồ vừa bắt đầu cho là đứa bé chỉ là trí tuệ chậm chạp, nỗ lực dậy đứa bé bộ, vậy mà nhiều năm như vậy, đứa bé kia vẫn như người vô dụng, thể , thể chạy, còn sống như vậy, chính là bị tội a”.
Cổ họng Quân Lam Tuyết khô khốc, tựa hồ cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, Ngài là, có ít gia đình muốn đem đứa bé chôn sống, len lén gạt người trong thôn nuôi dưỡng, nhưng đứa bé sau khi lớn lên cũng thể , thể động, toàn thân tê liệt, như người sống đời sống thực vật?”
Thôn trưởng trả lời, cái gì gọi là người sống đời sống thực vật nghe hiểu, nhưng là tê liệt lão còn có thể hiểu được, chỉ đành phải từ từ gật đầu.
tình thể tưởng tượng như vậy, ngay cả Mạc lão cũng khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ thôn trưởng này bọ nguyền rủa độc ác gì, là muốn phá hủy đời sau của tất cả bọn họ? Để cho bọn họ cách nào sinh sôi nảy nở sinh sống nữa sao?
tới chuyện người trong thôn, lão thôn trưởng khỏi đau buồn, nhất thời lúc già cả, thân thể đơn bạc trong đem đen càng lộ vẻ gầy yếu.
Thấy lão như vậy, mọi người cũng nhẫn tâm tiếp tục hỏi tiếp, thể làm gì khác hơn là đứng dậy bái biệt.
Bái biệt thôn trưởng, đường trở về, tất cả mọi người ngờ lặng yên trầm mặc, đường, cho đến sắp vào nhà, Tô Lăng Trạch mới chợt hỏi “Mạc lão, ngài biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra sao?”
Mạc lão vuốt râu hoa râm, dài thở dài tiếng “Lăng vương điện hạ, lão hủ tạm thời lúc này cũng thể hiểu”.
Vì vậy, mọi người lại lần nữa trầm mặc.
Chẳng lẽ thôn này, giống như là bị nguyền rủa, mới có thể xảy ra chuyện như vậy sao?
Last edited by a moderator: 15/11/14
Phan Hong Hanh thích bài này.