1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi bướng bỉnh của Vương gia - Mễ Lộ Lộ (10c, H+ eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:





      Quán trà Long Phượng như thường ngày mở cửa làm ăn.

      Chỉ là, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, tỷ như thời gian trước mới vừa diễnxong tiết mục lãnh khốc phu quân, cho đến bây giờ vẫn còn là chủ đề để người ta bàn tán say sưa.

      Buổi sáng, Lãnh Thanh Phách và Hùng Bảo Bảo tựa như bằng hữu bìnhthường, có ai hoài nghi bọn họ có quan hệmập mờ nào.

      Nhưng Hoa Đề Lộ phải ngu ngốc, nàng sớmnhìn ra quan hệ trong hai năm nay của bọn họ, chưanói ra bởi vì đó là chuyện tốt đối với nàng.

      Hai năm trước sau khi nàngra mặt cứu Hùng gia trêntrăm người, Hùng lão gia vì báo ân, cố ý đóng cửa Hùng Phách tiêu cục, cònđem Hùng Phách và Hùng Bảo Bảo vào quán trà của nàng làm việc.

      Hùng Phách và Hùng BảoBảo làm bồi bàn, hai huynh muội ở trong quán trà làm việc lặt vặt, mà vợ chồngHùng gia ngại già cả giúp nàng trong coi quán trà.

      Nàng coi như là mũitên trúng hai con chim,chẳng những nhận đượcLãnh Thanh Phách, cũngđược Hùng gia giúp mộttay.

      Nhưng là có ai biếtnội tình của chuyện này, dù sao Lãnh Thanh Phách thể nào ra bí mật —— dấu diếm HùngBảo Bảo hai năm, nếu như lúc này ra chẳngphải hư bột hư đường hết sao?

      Huống chi, thiếu chútnữa hại cả nhà nàng bị tịchthu tài sản, còn Đại Đương Gia của Lãnh Dạ Bảo! Cho nên gì cũng tiết lộ cái này bímật.

      Hoa Đề Lộ hiểu rất cá tính Lãnh Thanh Phách, trừphi mọi chuyện lộ tẩy, nếu thể nàochủ động cho HùngBảo Bảo biết chân tướng.

      Cũng chính là bởi vì điềunày, nàng mới có thể lợi dụng Lãnh Thanh Phách gần hai năm.

      Đoạn thời gian này, nàngmuốn nắm nửa quyền lực ở Lãnh Dạ Bảo, cho; bảo bán mình làm nô, bán; muốn ở trong quán trà làm trâu làm ngựa, làm.

      Cho nên, Lãnh Thanh Phách cảm thấy đủ rồi!

      Đợi thêm bảy ngày, khi khế ước với Hoa Đề Lộ chấmdứt, đến lúc đó là có thể mang theo Hùng Bảo Bảo rời khỏi chỗ thị phi này —— chỉ cần nơi khôngcó Hoa Đề Lộ, đều là chỗ vui chơi.
      Vì chuyện này, đặcbiệt hẹn Hoa Đề Lộ đến đàm phán.

      "Ta muốn cưới Bảo Bảolàm vợ." Lãnh ThanhPhách kiên định .

      Hoa Đề Lộ ngồi ở ghếquý phi, thong thả ung dung sau khi nhấp hớptrà, miễn cưỡng đem ánh mắt liếc về phía .

      "Sau đó sao?"

      Nàng là phản đốiLãnh Thanh Phách cướiHùng Bảo Bảo á..., bởi vì Hùng Bảo Bảo còn mang mình khế ước bán thân cả đời, vòng tới vòng lui, Lãnh Thanh Phách vẫn phải tiếp tục ở quán trà làm việc.

      Mặc dù là Vương Gia,nhưng thực tế, đãsớm quan tâm đếnviệc triều chính, ngược lại thầm ở dân gian phát triển thế lực, đây cũng là nguyên nhân nàng kiềm hãm thế lực ở Lãnh Dạ Bảo —— người đàn ôngnày đối với triều đình có uy hiếp quá lớn!

      "Ta dẫn Bảo Bảo ."Đây là tâm nguyện trong thời gian qua của , hắnchờ đợi ngày này đến đãlâu.

      "Nghĩ khá lắm." Hoa Đề Lộnhàn nhạt liếc nhìn cái."Bảo Bảo là ngườicủa ta, ngươi dẫn nàng được sao?"

      "Nàng ấy là vợ của ta."Lãnh Thanh Phách rất cố chấp, cũng có ý địnhnhượng bộ. Đối mặt Hoa Đề Lộ này, chỉ cần lui mộtbước, cũng bị nàng xử lý sạch .

      "Chuyện cười." Nàng cườilạnh tiếng."Các ngươi tại vô danh vô phận,ngươi lại biết nàng ta gảcho ngươi sao?"

      "Ta chính thức tới nhà của nàng ấy cầu hôn."Lãnh Thanh Phách nắmquyền , giọng hết sức kiên quyết.

      Hoa Đề Lộ tựa hồ ngạc nhiên vì phản ứng của , nghĩ tới lập trườngcủa lại kiên định nhưthế.

      Sau đó, nàng để ly xuống,cười ngọt ngào."Ngươi cho rằng tới cửa cầu hôn, là có thể khiến Bảo Bảo khôngphát lời dối củangươi sao?"

      Lãnh Thanh Phách nhìn lạinàng, đôi mắt toá lửa giận.

      "Ngươi cũng biết cá tính Bảo Bảo cương liệt nhưlửa." Hoa Đề Lộ đặt tay lên gối, xinh đẹp nhìn ."Nhưng ngươi lại lừa gạt nàng, ngươi là tình nhân của nàng, còn giấuthân phận của ngươi. Ngươi căn bản phảilà thương nhân an phận thủ thường gì mà là thủ lĩnhcủa sơn tặc, hơn nữa còn là biểu thúc của Hoàng Thượng."

      "Ta. . . . . ." Lãnh ThanhPhách hít sâu hơi."Tasẽ tìm thời gian ràng với nàng ấy."

      "Sách sách sách." Hoa Đề Lộ lắc đầu tiếp, "Ta còn hiểu ngươi sao?Nếu ngươi muốn thẳngthắng với Bảo Bảo trì hoãn hai năm, kínmiệng như vỏ trai, chútđều tiết lộ cho Bảo Bảo."

      Lãnh Thanh Phách phản bác được.

      Bởi vì quả muốngiấu giếm Hùng Bảo Bảo, muốn lừa gạt tổnthương nàng, chỉ muốn dùng thời gian về sau yêuthương nàng, cưng chiềunàng, đền bù lỗi lầm của mình.

      "Ngươi nha!" Hoa Đề Lộcười khẽ."Cần gì cố ýmang Bảo Bảo đây?Ngươi cùng với nàng cũng ở lại quán trà ta phảitốt hơn sao?"

      Lãnh Thanh Phách ngước mắt, nghĩ ngợi ý tứ trongcâu của nàng."Ngươimuốn ta phải tiếp tục làm việc dưới trướng ngươi?"

      Hoa Đề Lộ nhún nhúnvai."Quyền quyết định là ở ngươi." Nàng miễn cưỡng bất luận kẻnào.
      "Khế ước vừa hết, ta rời ." quẳng xuống câunói, chủ ý quyết.

      "Vậy chúc ngươi lênđường xuôi gió ....!" Thiếu người mà thôi, nàngkhông sao cả.

      "Ta cũng mang Bảo Bảo ." lần nữa lớn tiếng .

      Hoa Đề Lộ nhịnđược vỗ bàn đứnglên."Ngươi tại sao muốnmang người của ta ?!"

      "Bởi vì ta là trượng phucủa nàng!" Lãnh ThanhPhách sợ hãi chútnào nhìn thẳng nàng.
      "Đồ của ta ngươi cũng muốn cướp hả?" Hoa Đề Lộ nheo con mắt, tức giậntừ từ tăng lên. Đời này, nàng ghét nhất người kháclấy đồ của nàng!

      "Bảo Bảo phải củangươi!" Lãnh Thanh Phách sửa lại lời nàng."Nàng ấy là thê tử của ta."

      Hoa Đề Lộ cười lạnh, trong mắt đẹp lóe ra ánh sánglạnh lùng."Thê tử? Cácngươi tại
      chẳng qua là vụng trộm yêuđương, có danh chánh ngôn thuận, cần gì phải ra vẻ như thế!"

      Nữ nhân này. . . . . . chuyện chút cũng dễ nghe!

      "Ta cưới nàng ." thề.

      "Nếu như ngươi cố ý mangnàng , ta tiết lộ tất cả mọi chuyện!" Hoa Đề Lộnhíu mày, thách thức .

      "Vậy chúng ta liền thử xem chút!" Lãnh ThanhPhách cảm thấy đàm phán lần này cũng vô dụng, phẩy tay áo bỏ .

      Hoa đề lộ nhìn bóng lưng Lãnh Thanh Phách rời khỏi, thở phì phò ngồi trở lại ghế quý phi.
      Nghĩ ngợi hồi lâu, tronglòng nàng có chủ ý.

      Dù sao Lãnh Thanh Phách cũng quyết định trở mặt,như vậy, lần này nàng liềnchơi lớn chút.
      Xem chút xem ngườinào thắng!

      Dọn dẹp xong, Hùng BảoBảo trở lại quán trà.

      Nàng nhìn thấy Lãnh Thanh Phách ở hậu viện,phát giác vẻ mặt lạnhgiống như tòa băng sơn.
      Nàng nháy mắt mấy cái,nhìn quanh bốn phía, xác định có những ngườikhác, mới tới trước mặthắn, giơ giơ tay trước mặt .

      "Phách ca ca." Nàng nở nụ cười ngọt ngào, quan tâm gọi .

      "Nàng trở lại?" Lãnh Thanh Phách vừa thấy được nàng,vẻ mặt vốn lạnh băng đột nhiên biến mất,thay vào đó là dịu dàng nở nụ cười.

      "Nhìn chàng sao lại mấthứng thế?" Nàng đưa tay khẽ vuốt mi tâm của .

      Lãnh Thanh Phách duỗi tayôm nàng vào trong ngực, hai cánh tay vòng chắc eo của nàng, Hùng BảoBảo cảm thấy khẽ run,nhịp tim cũng rối loạn dứt.

      "Phách ca ca. . . . . ." Nàng nháy mắt, mặc dù có hiểu xảy ra chuyện gì,lại có thể cảm nhận được phẫn nộ của ."Ngườinào chọc chàng tức giận?"

      Trong hai năm qua, nàng cơ hồ chưa có thấy qua bộ dáng tức giận của , coi như thỉnh thoảng tức giận, thái độ vẫn như gió bay, giống bộdạng tại này.
      "Bảo Bảo, đừng rời khỏita." thế nhưng sợ BảoBảo rời khỏi !

      Cho tới bây giờ, mới hiểu mình nàng sâunhư vậy. Vốn là còn tưởng rằng, mình là vì đáptạ ơn cứu mệnh của nàng, đền bù tổn thất cho nàng, nghĩ tới quan hệ hai năm qua , lại làm cho hắnngã vào thế giới của nàng.

      Mười năm nay, nàng vẫnnhư trước, tựa như lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt vậy, trong mắt của nàngluôn là mang theo hồn nhiên, cá tính vẫn ngây thơ hoạt bát, thỉnh thoảng nghịch ngợm gây nũngnịu chút, thời gian cũng có xoa tự nhiên chất phác ngườinàng.

      nàng, sứcsống của nàng, thành của nàng, trong vắt của nàng.

      "Phách ca ca, chàng đừng lo lắng, ta phải trở về rồi sao?" Hùng Bảo Bảo cho là Lãnh Thanh Pháchlo lắng nàng bên ngoài an toàn, trong lòngngọt ngào ấm áp. Chẳng qua là ra ngoài có chút việc thôi cũng có thể để cho hắnlo lắng thành ra như vậy. . . . . .
      Lãnh Thanh Phách nâng cằm nàng lên, nóihai lời liền hôn môi nàng.

      Đôi môi quen thuộc củahắn dán sát vào đôi môimềm mại của nàng, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng nàng, lấy tất cả ngọt ngào trong miệng.

      "Ưmh. . . . . ." Hùng BảoBảo chống đỡ được đột nhiên hôn, chỉ có thể mặc cho trong miệng của mình làm càn.

      Đầu lưỡi của quấn lưỡi của nàng, ngừng dâydưa, lượn quanh, muốn lấy được nhiều hơn, nhiều hơn.. . . . .

      Hùng Bảo Bảo bị hôn đến có biện pháp hô hấp, mới cố gắng tránhthoát môi của , từng ngụm từng ngụm hít thở.

      "Phách ca ca, chàng rốt cuộc sao thế?" Nàng chu cái miệng nhắn khẽsưng lên hỏi. hôm nay là lạ!

      "Bảo Bảo, gả cho ta." Lãnh Thanh Phách thiết tha nhìn nàng.

      Nàng trừng mắt nhìn, tráitim lỡ nhịp.

      Loại chuyện quan trọng cảđời này đột nhiên xuất , bảo nàng phải làm sao đây?
      Mặc dù nàng thích , , nhưng trong lòngngay cả có chỗ nỡ, chỉ là nàng chưa có nóiqua chuyện này với .

      cho nàng, từ đâu tới? Trong nhàcòn có người nào? Nhữngđiều liên quan tới nàngtựa hồ hiểu .

      Nàng biết được điềuduy nhất, hai năm trướchắn đột nhiên xuất , tựxưng là tình lang của nàng, còn bọn họ ở cựckỳ nhau. . . . . .

      Về phần những thứ khác,nàng chút cũng biết. Cho nên đối mặt vớivấn đề này, nàng khỏi do dự.

      "Phách ca ca, tại sao chànglại đột nhiên tới chuyệnnày?" Nàng nháy mắt, trênmặt có nghi ngờ.

      "Nếu như mà ta muốn dẫnnàng , nàng cùng ta đichứ?" Lãnh thanh phách cau chặt chân mày, đôi tay nắm bả vai của nàng.

      Bộ dáng mất khốngchế làm Hùng Bảo Bảo cảm thấy lo lắng."Phách ca ca, chàng gì thế? Cha mẹ cùng đại ca đều ởPhượng Thiên Thành, ta. . . . . ."

      Mặc dù nàng từng muốnlàm hiệp nữ buồn lo, du sơn ngoạn thủy khắp nơi , nhưng làtuổi càng lúc càng lớn, cộng thêm hai năm trước thiếu chút nữa mất ngườinhà, sớm để cho nàng bỏ ý niệm này .

      Khát vọng tự do tự tại, sớm bị ước muốn sum họp gia đình đánh bại. Nàng muốn ra ngoài, coi như trong lòng có muốnmột chút, nhưng nàng lại sợmất người nhà hơn. . . . . .

      "Ta ở cùng nàng vĩnhviễn." Lãnh Thanh Phách cầm chặt tay của nàng."Đitheo ta!"
      Hùng Bảo Bảo tránh thoáthắn, trong mắt có chútkhông hiểu."Phách ca ca, chàng rốt cuộc thế nào?"

      Nhìn thấy nàng hơi có vẻsợ hãi, Lãnh Thanh Phách vội vàng thở thả mềmthanh dụ dỗ : "BảoBảo, phách ca ca là sợ mất nàng."

      Thấy khôi phục dịudàng, nàng mới hơi than thở."Phách ca ca, chàngthực muốn quá nhiều, takhông thể nào rời khỏi chàng nha!"

      "Cho dù ta có bí mật gạtnàng?" muốn gạt nàng, nhưng lại muốngiấu giếm mọi chuyện qua.

      "Chàng có chuyện gì gạt ta?" Hùng Bảo Bảo cau mày, thích ."Nóiđến giấu giếm, chàng cho tới bây giờ đều nóinhà chàng ở nơi nào, cũng chưa từng nhắc qua cha mẹchàng . . . . ."

      Nghe vấn đề như vậy, Lãnh Thanh Phách phản bác được. Nếu thành trả lời, tất cả cũng giấu được rồi.

      "Ta. . . . . . Là nhi." Hắntạm thời chỉ có thể cho nàng biết như thế.

      Nếu như , nàng có tức giận hay , có rời bỏ ? rất sợ, sợ mình mất người mình nhất.

      Hùng Bảo Bảo nghe vậysững sờ: đau lòng tiến lênôm lấy .

      "Xin lỗi, ta cố ý muốn nhắc tới chuyện thương tâm của chàng. . . . . ." Nàng cắn môi, tự trách.

      Nàng thiện lương càng làmcho cảm giác tội lỗi của Lãnh Thanh Phách càng nhiều thêm. ôm nàngvào lòng, hy vọngnàng rời . Ban đầu, cảm giác mình cái gì cũngkhông có, cũng thiếu chút nữa mất năng lực yêuthương người khác, nhưngkhi nàng bước vào thế giới , mới phát tất cả tiêu cực như thế.

      Hùng Bảo Bảo vỗ vỗ lưnghắn."Phách ca ca, vàophòng ta uống ly trà !"Nàng thích ngắm khi , để cho nắm lấy bàn tay của nàng.

      Bị Hoa Đề Lộ chọc giận,Lãnh Thanh Phách tự với mình thể gấp,coi như mọi chuyện đều bị phơi bày, vẫn khôngbuông tha Bảo Bảo.

      Đời này, nhất địnhmuốn nàng!

      liên quan báo ân, liên quan áy náy, chỉ liên quan đến yêunàng.

      Tình , vĩ đại.

      Hoa Đề Lộ thể phủ nhận, nếu có người dám can đảm động đến đầunàng, nàng nguyện ý gậy đánh gãy uyên ươngcủa người ta!

      Có lẽ làm như vậy có báo ứng, nhưng là nàng thèm để ý, bởi vì nàng chuyên quyền độcđoán từ trước đến giờ.

      Sáng sớm, Hoa Đề Lộ cố ý để Lãnh Thanh Phách xa quán trà, sau đó liền sai người chuẩn bị ngựa xe.

      Nàng vài ba lời mang HùngBảo Bảo vào trong xe ngựa, giao phó phu xe đường chạy thẳng tới hoàng cung.

      Hùng Bảo Bảo nhìn cảnhsắc cực nhanh ngoài xe ngựa, mi tâm nhíu lại.

      "Hoa nương, chúng ta điđâu vậy?" là lạ, bìnhthường Hoa nương ít tìm nàng du sơn ngoạnthủy, thế sao hôm nay lại đột nhiên gọi nàng ngoạithành dạo chơi đây?

      Hoa Đề Lộ tươi cười nhàng nhìn nàng. "Bảo bảo, ta biết ngươi từ trướcđến giờ rất muốn vào hoàng cung, hôm nay khó được có cơ hội, ta đặc biệtdẫn ngươi đến hoàng cung chuyến."

      Hùng Bảo Bảo vừa nghe, mặt khỏi kinh ngạc.

      "Hoàng, hoàng cung? !" Nàng cảm thấy thể tưởng tượng nổi." Nơi đó phải bình dân báchtính có thể vào. . . . . ."

      "Ta muốn nơi nào, ai có thể ngăn cản ta." Hoa Đề Lộ khẽ cườimột tiếng."Cho nên, ta quyết định dẫn ngươi đếnhoàng cung ở vài ngày."

      Hùng Bảo Bảo nghingờ gì, mặt mày tươi cườilên."Oa, ta lớn như vậy cònchưa từng vào cung. . . . . .Vậy chúng ta có thể nhìn thấy Hoàng Thượngkhông?"

      Hoa Đề Lộ nghiêng đầusuy nghĩ chút." gặp."

      Mỗi lần nàng hồi cung,Hoàng Thượng đều bỏ hết mọi chuyện, tự đến trướcmặt nàng.
      Hùng Bảo Bảo nghe vậy,vẻ mặt càng thêm hưng phấn, nhưng là nàng chỉcao hứng chút, liền nhíu mày.

      "Nhưng là. . . . . . Phách ca ca biết chúng ta muốn vào cung sao?"

      Hoa Đề Lộ vừa nghe đến tên Lãnh Thanh Phách, nhịn được hếch màylên."Tại sao phải xin phép ? Chẳng lẽ ngươi lạicùng Lãnh Thanh Phách. . . . . ."

      Hùng Bảo Bảo đỏ mặt, liền vội vàng lắc đầu. Khi còn chưa đến cửa cầu hôn, tuyệt đối thể thừanhận quan hệ của bọn họ,bởi vì nếu đại ca biết, phách ca ca nhất định bị băm thành thịt vụn đấy!

      " có, có!"Nàng lên tiếng phủnhận."Chỉ là sợ phách ca ca có thấy chúng ta lo lắng."

      Hoa Đề Lộ khẽ cười tiếng, cũng khôngmuốn chọc phá tâm tư nàng chút nào.

      Chủ ý của nàng chính làmuốn Lãnh Thanh Phách lo lắng. Nếu cũng muốn cùng nàng giành Hùng Bảo Bảo rồi, nànglàm sao có thể ngồi yên nhìn, mặc cho Lãnh Thanh Phách mang người của nàng ?!

      Vì vậy, nàng quyết địnhđưa Hùng Bảo Bảo vào cung, buộc ký thêm Khế Ước Bán Thân cả đời!

      "Bảo Bảo ngoan, mấy ngàynay ngươi chơi cho , tạm thời quên Phách ca ca của ngươi!" Hoa Đề Lộmỉm cười , trong mắt lạicó tâm cơ thâm trầm. Dám đối đầu với nàng, tìm chết!

      Hùng Bảo Bảo lòng dạkhông sâu, nghe nàng như vậy, cũng nghĩ là lần này ra ngoài dạo chơi thôi.Dù sao Hoa nương cũng là ân nhân của cứu mạng,chắc chắn hại nàng.

      Kết quả là, nàng cứ như vậy bị Hoa Đề Lộ mang vào trong cung, hồn nhiênkhông biết sắp có trận bão lớn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:





      Hùng Bảo Bảo lần đầu vào cung, thấy bất luận cái gì cũng mới mẻ thú vị.

      nghĩ tới hoàng cungnghiễm nhiên là chốn đào nguyên như thế, trừNgự Hoa Viên Vạn TửThiên Hồng, quang cảnhsông đẹp thanh tịnh, còn có lầu các xanh vàng rực rỡ.

      Vừa vào đến trong cung,Hoa nương liền an bàinàng vào ở phòng ngủ tránglệ, ngay cả tiểu cung nữ hầu hạ cũng ăn mặc như tiên nữ, diện mạo càngthêm xinh đẹp tuyệt trần.

      Hai ngày nay, nàng tựa như vị khách quý, ăn ngon,ở tốt, Hoa nương đưa cho nàng khối Kim Bài Miễn Tử, để cho nàng cóthể khắp nơi trong cung.

      Mặc dù bên trong hoàng cung tất cả đủ để cho nàng mở rộng tầm mắt, cũngnhìn thấy trong trăm cung trong truyền thuyết, chiêm ngưỡng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của phi tần mỹ nữ, nhưng mà lòng của nàng tựa hồ lạc mất rồi.

      Hai ngày nay, nàng đơnnghĩ tới Lãnh ThanhPhách. . . . . .

      Hùng Bảo Bảo chu cái miệng nhắn. Tại sao nàng nhớ tới Phách ca canhiều như vậy đây?

      Lúc này, nàng ngồi ở trong phòng, nhìn bên ngoài bầutrời trong xanh.

      ra , hoàng cung cũng có gì chuyện gì vui, mới lạ cũng nhiều lắm, đều là những trò chơi , chỉ có chúttrân châu, kỳ bảo quý giá.

      Nhìn xong tất cả nàng cũng hứng thú hơn, bất tri bất giác lại muốn trở lạibên cạnh Lãnh ThanhPhách.

      Ai nha, mới rời hai ngày mà thôi, làm sao lại như thếa? Hùng Bảo Bảo chốngkhuôn mặt nhắn khổ não nghĩ, ngay cả bữa ăn trưa mà tiểu cung nữ bưngtới cũng thấy ngon miệng.

      Mặc dù thức ăn trong cung đều là sơn hào hải vị,nhưng nàng vẫn nuốt trôi, ngược lại hoài niệmthức ăn tầm thường của đạica, càng muốn nghe giọngnói dịu dàng của Lãnh Thanh Phách. . . . . .

      Làm thế nào đây? Nàngchợt bắt đầu nhớ nhà!

      " nương, thức ăn trưacũng sắp nguội, người sao nhanh dùng ?"Tiểu cung nữ thấy nàng hớp cũng ăn, hiểu hỏi.

      "Ta ăn vô." Hùng Bảo Bảo chu cái miệng nhỏnhắn.

      "Sao có thể như thế?" Tiểu cung nữ kinh hoảng."Cóphải Ngự Thiện Phòngchuẩn bị thức ăn hợp khẩu vị của nươnghay ? Nếu là nhưvậy, xin nương cho nô tỳ, nô tỳ lập tức . . . . . ."

      " cần phiền toái nhưthế." Hùng Bảo Bảo vộivàng lắc đầu khoát tay."Làta muốn ăn, khôngphải lỗi tại các ngươi."

      Tiểu cung nữ lo lắng hỏitới: " nương nếu thân thể khó chịu, ngàn vạn phải cho nô tỳ biết nha. . . . . ." Nàng khẩn trương, dùsao nương này là tiểuthư mang về, nếu khôngmay xảy ra chuyện gì, sợ rằng đầu của nàng cũng rơi theo xuống đất.

      "Ta sao." Hùng BảoBảo khẽ thở dài cái.

      Hoàng cung chính là hoàngcung, vừa có gió thổi cỏ lay, mọi người liền ngạc nhiên.

      Ai, chút cũng tự do. Nàng cảm thấy hoàng cung còn thú vị nữaá..., nàng muốn về nhà!

      Có lẽ nàng nên tìm Hoa nương hỏi chút, xemkhi nào nàng có thể trở về quán trà. . . . . .

      Lúc Hùng Bảo Bảo khổnão trầm tư, người mặcquan phục vào gianphòng, ý bảo tiểu cung nữ lui ra, còn thuận tay đóngcửa lại.

      Hùng Bảo Bảo ngẩng đầulên, muốn nhìn xem là ai to gan như vậy, tuy nhiêntrong nháy mắt đột nhiên sửng sốt, lúc lâu mớibật lên ghế.

      "Phách ca ca!" Nàng vừamừng vừa sợ, vội vàng chạy đến trước mặt ,đầu chui vào ngựchắn."Chàng sao lại xuấthiện ở đây?"

      Lãnh Thanh Phách nhìn sắc mặt tốt củanàng, xem kỹ nàng từ trênxuống dưới, xác định nàng bình yên vô sau, hắnmới thở phào nhõm.

      "Tiểu ngu ngốc này, sao lạiở trong cung?" siếtchặt chóp mũi của nàng, cưng chiều hỏi.

      "Hoa nương muốndẫn ta vào cung nhìn chút nha!" Hùng Bảo Bảo lôi kéo đến trước bàn ngồi xuống."Chàng dùng cơm rồi sao?"

      "Ta dùng rồi, nàng sao? Nhất định còn chưa ăn đúng ?" Thấy trênbàn bát đũa cũng khôngđộng, chủ động vì nàng thu xếp.

      "Ta ăn quen chứsao." Nàng chu cái miệng nhắn."Mới ở trongcung hai ngày, ta rất nhớ thức ăn đại ca nấu."

      "Ăn trước chút ." đem thức ăn bát đũađặt ở trước mặt nàng.

      Nàng chu cái miệng nhắn, từ từ ăn."Chàng còn cho ta biết,sao chàng lại xuất ởđây?"

      "Ừ. . . . . ." nhất thời cứng họng, biết trảlời thế nào.

      lại xuất ở nơi này,là bởi vì nhận được tintức, Hoa Đề Lộ dẫn nàngtiến cung, bắt buộc thể vào cung tới xem tình hình nàng mộtchút.

      Lãnh Thanh Phách nhìn khuôn mặt nhắn nghingờ của nàng, lúng túng nởnụ cười.

      "Ta nghe thấy Hoa Đề Lộdẫn nàng vào trong cung, ta gấp gáp." Đúng vậy, gấp gáp, cảm thấynhân kia khẳng định lại có mưu gì.

      Cho nên vội vã vàocung mang nàng , chỉ là ở đường gặp Hoa Đề Lộ, cho phép mang Bảo Bảo , bởi vì Bảo Bảo chuẩn bị được mang hiếntặng cho Hoàng Thượng.

      vừa nghe, thiếu chútnữa thất thủ đánh chết HoaĐề Lộ.
      Miễn cưỡng khắc chế lửagiận, chạy thẳng tới chỗ ở trong cung của Bảo Bảo, chỉ sợ nàng ở trongcung chút cũng an toàn, tại nhìn thấynàng bình an vô , tâm tình của mới thả lỏng xuống.

      "Nhưng là. . . . . ." Nàng nhíu mày, có chút cảm thấynghi ngờ."Làm sao chàngcó thể xuất tại trong cung đây?" Lại xem toànthân , phát y phục mặc khác vớingày thường.

      Nơi này là hoàng cung, hắnlà đứa nhi xuất thân thương nhân, tại sao có thểtùy tiện ở trong cung lại?

      "Ta có người quen biếttrong cung." Lãnh ThanhPhách tránh nặng tìm trấn an nàng.

      "Nhưng là, sao chàng tìm được ta a?" Nàng chớpchớp con mắt, chu cái miệng nhắn hỏi. Thậtkỳ quái, tại sao trong lòng của nàng có loại cảm giáclà lạ?

      Lãnh Thanh Phách phát giác mình cách nàogiải thích với nàng tất cả,chỉ có thể dùng sức ôm nàng vào trong ngực.

      "Bảo Bảo, tin tưởng ta." bên tai của nàng thầm."Ta hại nàng, ta làm tất cả đều là bởi vì nàng."

      Giọng điệu của làmHùng Bảo Bảo hiểu, cảm giác tựa hồ rất sợ.. . . . . Nhưng, tại sao vậy chứ?

      Nàng muốn mở miệng hỏithăm, lại bị vượt lên trước bước cắt đứt lời .

      "Ngoan ngoãn, trước tiên ăn cơm ." Lãnh ThanhPhách ngăn cản nàng đặt câu hỏi, dịu dàng .

      Hùng Bảo Bảo mặc dù cảmthấy buồn bực, nhưng là vừa nghĩ tới ở bênmình, trong lòng tạm gác lại mọi nghi vấn.

      Dù thế nào nữa bọn cònở chung dài dài, nàng phải luôn có cơ hộicó thể hỏi ràng sao?

      Trong ngự hoa viên, trăm hoa đua nở.

      Nam tử mặc long bảo, ở bên trong Bát Giác Đình vừa ngắm hoa, vừa uốngtrà Thiết Quan thượngđẳng, cho đến khi gã vóc người to lớn cao ngạoxông vào.

      Bọn thị vệ lập tức tiến lênngăn trở Lãnh ThanhPhách, cách ra xaHoàng Thượng.

      Hoàng đế tuấn mỹ cườikhẽ, giơ tay ý bảo bọnthị vệ lui ra, khiến Lãnh Thanh Phách có thể thuậnlợi đến gần .

      "Hoàng thúc, ta ngờ có thể nhìnthấy ngươi." Hoàng PhủPhong Vân nhìn LãnhThanh Phách, nhàn nhạtnói.

      Bọn họ bằng tuổi nhau,nhưng là thân phận lại kémmột đoạn.

      "Ít nhảm." Lãnh ThanhPhách nhìn chằm chằmHoàng Phủ Phong Vân."Tacó lời muốn với ngươi."

      "Vậy chúng ta vào trong vườn hoa thôi." Hoàng PhủPhong Vân như cũ nở nụ cười, đứng dậy cùng LãnhThanh Phách rời khỏi Bát Giác Đình.

      Hai người cùng nhau ở trong ngự hoa viên, Hoàng Phủ Phong Vân mặc dù thân là nhất quốc chi quân, mặc dù có nghiêmtúc như trong triều nhưngkhông thể xâm phạm.

      "Đem nữ nhân của ta trả lại cho ta." Lãnh Thanh Phách vừa vào .

      Hoàng Phủ Phong Vân nhún nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi biết, ta từ trước đến giờ cócách nắm giữ Đề Lộ."

      "Ngươi law nhất quốc chiquân, mệnh lệnh như vậy cũng hạ được?"Lãnh Thanh Phách nhíumày, giận dữ ngút trời hỏi.

      "Ta vô ý cùng Hoàng thúcgiành nữ nhân." Hoàng PhủPhong Vân lại thở dài. Thiên hạ nữ nhân nhiều như vậy, nhưng lạichú ý duy nhất có mộtngười."Nữ nhân của Hoang thúc tiến cung, tất cả đều làbởi vì Hoàng thúc chọc giận Đề Lộ."

      Lãnh Thanh Phách nắm quyền, cắn răng : "Tachọc giận nàng? Ta bán mình uất ức ở quán trà hai năm, thời gian vừa đến, ta muốn mang theo nữ nhâncủa ta rời cũng thể sao?"
      "Vô danh có phận, ai có thể chứng minh Bảo Bảo là nữ nhân của ngươi?"Khi Đề Lộ mang Bảo Bảoxuất trong cung, biết Lãnh Thanh Phách nhất định đến đòi người.

      Lãnh Thanh Phách quay đầu lại, lạnh lùng : "Ta dẫn nàng ."

      "Ngươi cho rằng ngươi ngăn cản được đại quântrong cung sao?" Nàng cườilạnh.

      "Ngươi rốt cuộc muốn nhưthế nào?" Nữ nhân này. . . .. . là muốn bópchết nàng!

      Hoa Đề Lộ chu cái miệngnhỏ nhắn, sóng mắt lưu chuyển, "Chúng ta tới nóiđiều kiện."

      "Đừng mơ tưởng!" Lãnh Thanh Phách quả quyết cựtuyệt.

      " muốn cũng sao." Hoa Đề Lộ hừ lạnhmột tiếng. Dám can đảm cự tuyệt nàng, kết quả luônluôn rất thảm. "Dù sao ngươi lừa bảo bảo hai năm,giấu giếm thân phận của mình, giấu giếm mình thiếuchút nữa hại nàng mất người nhà, giấu giếm giữacác ngươi căn bản có tình cảm, còn lừa gạt nàng các ngươi trước rất nhau. . . . . ."

      Nàng nhất nhất ra tộitrạng của , cũng bức ra trong lòng cảm giác tội lỗi, áy náy với Hùng BảoBảo.

      "Đề Lộ. . . . . ." Hoàng PhủPhong Vân bất đắc dĩ nhìn nàng, muốn ngăn cản nàngnói tiếp, rồi lại bị nànggiành.

      " người nào nữ nhân thích bị lừa gạt!"Hoa Đề Lộ để ý tới Hoàng Phủ Phong Vân."Màngươi, chẳng những lừa gạt Bảo Bảo, còn muốn cướpngười của ta ."

      "Nàng phải của ngươi." Lãnh Thanh Phách lại lần nữa thanh minh.

      "Ngươi tại vẫn có lợi thế điều kiện với ta." Hoa Đề Lộ kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhắn lên." là ngươi ngoan ngoãn trở lại làm VươngGia, hai là hoàn toàn buông tha Lãnh Dạ Bảo, để ta làm chủ!"

      "Ngươi nằm mộng." Lãnh Thanh Phách hừ lạnh mộttiếng, nữ nhân này quả thậtăn tươi nuốt sống.

      "Vậy ngươi cứ chờ nhìnBảo Bảo vẫn ở lại trong cung !" Hoa Đề Lộ cũng hừ hai tiếng.
      Hoàng Phủ Phong Vân thởdài cái, nàychính là bướng bỉnh. Thấy hai người giằng co như thế, ra mặt hoà giải, "Biểuthúc, triều đình cần ngươi. Nếu ngươi trở lại triềuđình, liền có thể nhõm mang Hùng nương , cần cùng Đề Lộngươi chết ta sống. . . . . ."Hơn nữa, cũng tranh hơn nàng nha!

      Quả , nay LãnhThanh Phách cócách nào cùng Hoa Đề Lộ tranh cá thắng thua, bởi vì tình thế nghiêng về bên.

      oán thán ông trờikhông có mắt, có ai trị được nữ nhân cậy mạnh này, ngay cả thân là nhấtquốc chi quân Hoàng Phủ Phong Vân thế nhưng cũngtheo nàng!

      "Như thế nào? suy xétkỹ chưa?" Hoa Đề Lộphách lối che miệng cười .

      Lãnh Thanh Phách trả lời, tự mình phất tay áo rời , bởi vì sợ đợi tiếpnữa, mình nhịn được đánh nàng.

      Chỉ là vừa xoay người, hắnliền gặp Hùng Bảo Bảo, nàng mở đôi mắt to mờ mịt mất hồn, tựa hồ nghe được d0oạn đối thoại củabọn họ.

      "Bảo Bảo. . . . . ." Tim Lãnh Thanh Phách chấnđộng, xông lên dự cảm xấu.

      "Chàng. . . . . ." Nàng cắnmôi, đối với chuyện vừa nghe được cảm thấy nhưlạc vào mê cung mà biết theo ai.

      qua nhi , thế nào nay lại thànhbiểu thúc của HoàngThượng, thậm chí còn thiếuchút nữa trở thành người hại chết cả nhà nàng.

      Đây là chuyện gì?

      "Ngươi vẫn luôn gạtta. . . . . ." Nàng cau mày, trong mắt tràn đầy thươngtâm cùng thất vọng."Chúngta căn bản cũng nhau qua. . . . . ."

      "Bảo Bảo, nàng hãy nghe ta . . . . . ." Lãnh ThanhPhách tiến lên muốn cùng nàng giải thích, nhưng nàngtức giận xoay người rời , muốn nghe .

      Lãnh Thanh Phách dĩ nhiênđuổi theo, muốnnàng cứ như vậy rời , về phần người gây ra họa HoaĐề Lộ, lại ở bên lơ đễnh nhún nhún vai.

      "Đề nhi. . . . . ." Hoàng PhủPhong Vân lắc đầu thở dài."Nàng làm như vậy,biểu thúc tức giận ."

      Nàng chu cái miệng nhắn, nâng lên khuôn mặtnhỏ nhắn nhìn ."Thếnào, chàng cũng muốnchán ghét ta?"

      Hoàng Phủ Phong Vân để ý bên cạnh còncó người khác, ôm nàng vào trong ngực."Nàng biết, đời này lòng của ta là của nàng rồi."

      Hoa Đề Lộ nở nụ cười, ôm lại .

      Về phần Lãnh Thanh Phách với Hùng Bảo Bảo. . . . . . Đợi nàng tâm tình tốt, giải quyết vấn đề của bọn họ!

      Hùng Bảo Bảo thểtin những gì mới vừa rồi mình nghe được.

      Lãnh Thanh Phách căn bảnkhông phải nhi, mà là biểu thúc của Hoàng Thượng , là hoàng thân quốc thích!

      cũng phải làtình lang của nàng, mà là thiếu chút nữa hại chết cả nhà của nàng!

      Nàng đường chạy nhưđiên trở về chỗ mình ở trong cung, nhốt mình ở trong phòng, chui vào cái mền giường.

      tại sao có thể lừa gạt nàng? Tại sao có thể lừa gạt tình cảm của nàng?

      Biết rất nàng mất trínhớ, chỉ nhớ người thân của mình, tại sao cóthể lợi dụng nàng ngu ngốcmà dối?

      phải là bởi vì áy náy, mới cố ý đến gần nàng, cố ý nàngchứ?

      Thua thiệt nhất là nàng tinlời của , thậm chí còn . . . . . .

      Tại sao muốn lừa gạt nàng? Tại sao thích nànglại lại muốn lừa gạt nàngnói bọn họ từng rất yêunhau?

      Hùng Bảo Bảo cắn môi,cảm thấy đau bụng, nước mắt cũng lặng lẽ chảyxuống gương mặt.

      "Bảo Bảo, mở cửa!" Lãnh Thanh Phách vội vàng chạytới, biết nàng nhốt mình ở bên trong, dùng sức gõ cửa."Chuyện phảinhư nàng nghĩ!"

      "Ngươi lại muốn láo vớita?" Nàng từ trong chăn thòđầu ra, bộ mặt đầy nướcmắt."Chẳng lẽ Hoa cônương ngươi dám phủ nhận?"

      Lãnh Thanh Phách á khẩukhông trả lời được, dù sao những thứ kia đều là , nhưng là nàng cũng phải là lời nóidối, cũng là loại thậta!

      "Ta nàng tuyệt đốikhông phải là lời dối." ăn khép nép ở ngoài cửa, chỉ muốn chonàng hiểu.

      "Nhưng là ngươi gạt ta chính là đúng!"Hùng Bảo Bảo gầm trởvề."Hơn nữa ngươi là bởi vì áy náy mới đến gần ta, ngươi đối với ta. . . . . . Căn bản phải !"

      Nghe nàng chối bỏ tìnhcảm của , Lãnh Thanh Phách cau mày lại, giọng tràn đầy thất vọng,"Nàng cho là nhưthế?"

      "Ô ô. . . . . . Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi!"Hùng Bảo Bảo giống đứa bé cáu kỉnh, cầm lên gối thêu hoa ném lên cửa."Ngươi tránh ra, ta muốn người miệng toàn là những lời nóidối!"

      Lãnh Thanh Phách bất đắcdĩ nhìn cửa, thế nào cũng .

      Hùng Bảo Bảo tức giận, đông đông đông chạyxuống giường, cách cửa gỗ rống to: "Ngươi tránh ra á!Ta muốn gặp lại tên lường gạt! Tránh ra,tránh ra ——"

      "Nàng muốn gặp lại được ta sao?" thả mềm thanh , ngheđược nàng khóc thút thít.

      Trong hai năm qua, tạichưa thấy nàng khóc bao giờ. . . . . .

      "Đừng khóc, Bảo Bảo."Cho dù thấy đượcnước mắt của nàng, nghe thấy thanh liền đủ làmhắn đau lòng.

      "Ta chán ghét ngươi!"Hùng Bảo Bảo hô to."Ngươi tránh ra, ta tại muốn nhìn thấyngươi!"

      Ô ô, nàng lại bị lừa, căn bản nàng, chỉ là bởi vì áy náymới đến gần nàng. . . . . .

      "Nếu như mà ta rời sẽlàm tâm tình nàng khá hơn chút, vậy ta ." Lãnh Thanh Phách thở dài mộttiếng, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu rời .

      Nàng nức nở, cách hồi lâu, phát giác ngoài cửa khôngcó tiếng động nào hai chân vô lực ngồi chồm hỗmtrên mặt đất.

      Ô ô. . . . . . Nàng đángthương a, quên chuyện lúc trước coi như xong, còn may nghe được bí mật của , để cho mình bây giờ khổ sở.

      "Ghét, ghét, ghét ——"

      Nàng ghét Lãnh Thanh Phách á!

      Chỉ là nàng cũng quyếtđịnh ghét nhưng tại sao lại biết bởi vì là từ áy náy mới đến gần nàng mà lệ rơi ngừng đây?

      , dây dưa a. . . . . .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:





      Nhận được nhiều sủngái của người

      Mà lòng ta bị người nắm giữ

      thương kia đối vớingười cách nào thay đổi.........

      Hùng Bảo Bảo la hét muốnxuất cung về nhà.

      Nàng khóc, nháo, bỏ ăn đãba ngày rồi.

      Vừa mới bắt đầu, Hoa Đề Lộ còn có thể lo lắng,nhưng bây giờ nàng bắt đầu giả câm vờ điếc.

      "Ô ô. . . . . . Hoa nương. . . . . . Ta muốn về nhà. . . .. ." Hùng Bảo Bảo đếncung điện của Hoa Đề Lộ, bộ mặt đầy nước mắt yêucầu.

      Hoa Đề Lộ nằm nghiêng ở ghế quý phi, lười biếng vừa xem sách, vừa ăn hộtdưa.

      "Hoa nương. . . . . ."Hùng Bảo Bảo như con nít, khóc mệt liền ngồi ở bên người nàng."Dẫn ta trở vềquán trà, ta muốn thấy cha mẹ với đại ca. . . . . ."

      "Thấy cái quỷ!" Hoa Đề Lộtức giận toát ra câunày."Chuyện còn chưa giải quyết trước, ngươi và ta rời khỏi hoàng cungmột bước."

      "Tại sao?" Nàng mímmiệng , khổ sở hỏi.

      " phải tại người nàođó có việc gì nghe lén chúng ta chuyện sao?" Chuyện bây giờ tấtcả lộ ra, Lãnh Thanh Phách kia đặc biệt thích ghi hận, đem món nợ này đặttrên đầu nàng rồi.

      Nàng vốn cho là, Hùng BảoBảo chỉ cần cáu gắt, sau đó ngoan ngoãn trở lại bêncạnh Lãnh Thanh Phách, nghĩ tới nàng lại quậtcường như thế, cho dù ai lôi kéo, giải thích thế nào đều vô dụng.

      "Ai bảo các ngươi cũnggiấu giếm ta? !" Hùng BảoBảo nâng mày lên."Ngươicũng là đồng lõa. . . . . ."

      "Đồng lõa?" Hoa Đề Lộnhíu mày, trừng Hùng Bảo Bảo."Đừng quên, ta là ân nhân cứu mạng của Hùngphủ."

      "Nếu phải là Lãnh Dạ bảo có việc gì tới cướp tiêu, chúng ta cũng sẽkhông rơi vào thảm cảnh như vậy." Hùng Bảo Bảo mất hứng phản bác.

      "Ít nhất khi làm nô, cũng gặp phải báo ứngnha!" Hoa Đề Lộ lành lạnhnói."Bảo chủ, Vương gia chức tốt như vậy hắnkhông chịu làm, lại như tiểunô ở bên cạnh ta hai năm, cái này còn là chưa đủ?"

      Hùng Bảo Bảo phồng má."Nhưng gạt ta. . . . .."

      "Lừa ngươi cái gì?" Hoa Đề Lộ nhíu mày."Trừ lừa gạt tiếp cận ngươi, còn có cái gì?"

      Teddiursa vừa nghe, mặt đỏnhư quả táo."Hoa nương. . . . . ."

      "Còn xấu hổ?" Hoa Đề Lộhừ tiếng."Ngươi cho là ta là người mù sao? Khôngbiết các ngươi lén lút làm những thứ gì hả?"

      " lừa gạt tình cảm của ta!" Hùng Bảo Bảo thở phì phò ." căn bảnkhông ta, chỉ là bởi vì chuyện ngoài ý muốn hai năm trước, cộng thêm hại ta bị thương, mất trí nhớ,mới muốn đến gần ta, đềnbù ta."

      Hoa Đề Lộ nhịnđược bỏ lại quyển sách trêntay, nheo con mắt nhìnHùng Bảo Bảo.

      Quả nhiên cùng muội muộicủa Hùng Phách! Cố chấp cứng đầu cái gì cũng khôngthông suốt.

      "Ngươi biết quá khứ củahắn sao?" Hoa Đề Lộ đột nhiên đưa ra vấn đề.

      Hùng Bảo Bảo lắc đầu." nhi.. . . . ."

      "Vào mười năm trước, bởivì đảng phái trong triều đình tranh giành, cùngvới người nhà trở thành vậthy sinh, vương phủ bịngười ta huyết tẩy, vất vả mới thoát ra được." Hoa Đề Lộ ra thân thế của Lãnh ThanhPhách.

      Hùng Bảo Bảo thở hốc vì kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ tới quá khứ của lạibi thảm như thế.

      " đêm đó mất cha mẹ, mất tất cả ngườithân, thân mình còn sống" Hoa Đề Lộ giống như tự thuật lạichuyện xưa." mìnhchịu đựng qua bao bi thống, cuối cùng mình sánglập Lãnh Dạ Bảo, bắt đầutrả thù cho cha mẹ."

      "Nhưng là biểu thúc của Hoàng Thượng. . . . . ."Hùng Bảo Bảo giọng .

      " căn bản quantâm." Hoa Đề Lộ nheo con mắt." hận mình là hoàng thân quốc thích, bởivì nhiều quyền lực hơn nữacũng cứu đượcngười thân của ."

      Hùng Bảo Bảo mím môi,tim thế nhưng bởi vì nàymấy câu mà co rút đau đớn. Nàng hiểu cái loại đau đớn mất người thân đó,dù sao nàng cũng thiếuchút nữa cũng như vậy. . . . . .

      "Vì vậy, coi triều đình là địch, còn lấy thân phận sơn tặc cướp bóc quan ngân." Hoa Đề Lộ trong lòng tính toán, quan ngânthật đúng là bị cướp ít.

      "Ngươi tại sao muốn với ta những chuyện này?"Hùng Bảo Bảo ngước mắt, hiểu hỏi.

      Chẳng lẽ. . . . . . Là muốnnói giúp ?

      Làm sao có thể! Từ trướcđến giờ Hoa nươngkhông đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt , làm sao đột nhiên vòng tốt như thế?

      "Ngươi cho rằng, ta là đanggiúp chuyện?" Hoa Đề Lộ cười khẽ, cười đếnrất ngọt, rất ngọt, giống nhưmật đường.

      "Nếu tại sao lại nóicho ta biết những thứ này?"Hùng Bảo Bảo chớp chớp long đôi mắt to long lanhhỏi.

      "Ta chính là muốn cho ngươi biết , may là ngươi cũng trở mặt vớihắn." Hoa Đề Lộ ha ha cười." chỉ vì ngươi,quyết định muốn phụcchức, buông tha Lãnh DạBảo."

      "Vì, vì ta?" Hùng Bảo Bảo nhíu mày hỏi." phải muốn làm quan sao?"

      "Chính vì ngươi!" Hoa Đề Lộ cười khẽ tiếng."Vốn là Khế Ước Bán Thân đến kỳ, rời khỏi quán trà, chỉ là hắnthế nhưng vọng tưởngmang theo ngươi , trở lại Lãnh Dạ Bảo tiêu dao qua ngày. . . . . ."

      Hùng Bảo Bảo quên nháo,quên khóc, lẳng lặng nghe Hoa Đề Lộ .

      "Ngươi nên biết, dân khôngthể đối địch vời quan nhưng cố tình thù địch với triều đình lâu như thế,có bao nhiêu gian nan khổcực. tại, bởi vì ngươi, quyết định trở lại làmquan, ít nhất đối đầu với triều đình, cũng coi như chuyện tốt." Hoa Đề Lộ lộ ra nụ cười thỏamãn."Về phần Lãnh Dạ Bảo, dĩ nhiên là để ta làm tiếp thu, mà ngươi. . . . . . cũng còn biện pháp mang !"

      Kế hoạch hoàn mỹ a, nghĩ tới cuối cùngthu lợi nhiều như thế ....!

      "Hoa nương, ngươi, ngươi là xấu. . . . . ."Hùng Bảo Bảo phồng khuôn mặt nhỏnhắn, thở phì phò ."Ngươi biết thích làm quan, cònép buộc vào khuôn khổ. . . . . . Chẳng phải là muốn để cho hồi tưởng chuyện cũ?"

      Hoa Đề Lộ nhún nhún vai, lạnh lùng cười : "Chuyện liên quan gì tới ta? Ta lại hời hợt. Ngươikhông phải cũng là quyếtđịnh để ý tới sao? Còn lo lắng làm cái gì?"

      "Ta. . . . . ." Hùng Bảo Bảo á khẩu trả lời được,tâm tình vô cùng phức tạp.

      "Ngươi ngoan ngoãn chờ thêm mấy ngày, ta dẫnngươi trở về." Hoa Đề Lộlần nữa cắn hạt dưa, cònnói cung nữ rót ly trà cho nàng.

      "Nhưng ngươi đối với Phách ca ca như vậy, hắnrất đáng thương. . . . . ."Hùng Bảo Bảo khẽ cắn môidưới, oán khí tựa hồ tiêumất nửa, trong lòng lạikhông nỡ bỏ .

      "Đáng thương?" Hoa Đề Lộ nhàn nhã uống trà."Tạisao lại đáng thương?"

      "Bởi vì. . . . . ." Nàng cắnmôi." thích làm quan. . . . . ."

      "Đó cũng là ngươi hại hắnlại như thế, phải sao?" Hoa Đề Lộ để ly xuống, sóng mắt chuyển tớitrên người nàng."Huốngchi, ta để cho dẫn ngươi ."

      muốn rời liền rời ,nhưng là muốn mang người của nàng , tìm chết!

      Hùng Bảo Bảo biếtmình nên tiếp tục tức giận,hay là quay đầu lại tha thứ cho Lãnh Thanh Phách.

      Nàng chính là thíchbị lừa gạt! Hơn nữa tronglòng nàng vẫn còn nghĩ, là bởi vì áy náy mớiyêu nàng. . . . . .

      Nhưng nếu có áy náy, có phải là cũng nàng?

      Cái loại lo lắng mãnh liệtcứ như vậy đánh tới, làm nàng cảm thấy vôdụng.

      , rốt cuộc có nàngkhông đây?

      Lãnh Thanh Phách rốt cuộc có nàng hay ?

      Bất kể vấn đề này có đáp án hay , Hùng BảoBảo vẫn phải tiếp tục hờndỗi.

      Bởi vì từ khi nàng cáukỉnh, Lãnh Thanh Pháchcũng còn tới hoàng cung tìm nàng.

      chẳng lẽ như nàng suy nghĩ, bởi vì áy náy?Cho nên lần này nàng phát giận, vừa đúng để cho lấy cớ có thể rời khỏi nàng?

      Hùng Bảo Bảo mím môi, mình ở trong phòng suy nghĩ lung tung.

      Lúc này nàng, cũng khôngbiết có nên tìm Lãnh Thanh Phách hỏi ràng hay .

      Dù sao, nàng cũng là mộtcô nương. . . . . .

      Cắn cắn môi, dậm chân tại chỗ, những thứ này đềukhông đủ để tiêu trừ lo lắngtrong lòng nàng.

      Đối với , nàng rốt cuộc là bởi vì đau lòng, hay là bởi vì đây?

      Nàng biết nha!

      Hùng Bảo Bảo phiền não qua lại, biết nênlàm như thế nào.
      Đúng lúc này, Hoa Đề Lộ phái tiểu cung nữ tới gặp nàng.

      "Hùng nương, tiểu thưmời người đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa, uống trà."Tiểu cung nữ thủ thỉ thùthì, cung tất kính mà .

      "Ta muốn . . . . . ."Hùng Bảo Bảo cắn môi làm, lúc này căn bản khôngcó tâm tình uống trà chuyện phiếm, chớ chi là ngắm hoa.

      "Tiểu thư có giao phó, Hùng nương nếu khôngđi, sợ rằng bỏ qua kịchhay." Tiểu cung nữ chậmrãi ra lời Hoa Đề Lộ nhắc nhở.

      Kịch hay? Hùng Bảo Bảocau mày, rốt cuộc là có cái gì?

      "Tiểu thư còn , Lãnh vương gia cũng xuất ở trong Ngự Hoa Viên." Tiểu cung nữ máy móc, đem tất cả lời Hoa Đề Lộ căn dặn chuyển hết cho Hùng Bảo Bảo.

      Lãnh vương? ! Vừa ngheđến ba chữ này, cặp mắtHùng Bảo Bảo cũng sáng lên.

      "Ta ." Nàng lập tức kéolàn váy, theo tiểu cung nữ ra cửa.

      Vòng qua hành lang dài tới Ngự Hoa Viên,lúc này trong vườn dọn xong tiệc trà, thân là nhấtquốc chi quân Hoàng Phủ Phong Vân ngồi ở vị trí chủ tử, bên cạnh là Hoa Đề Lộ ăn mặc chỉnh chu, xinh đẹp.

      xinh đẹp, mặcmàu y phục màu hồng, búi tóc kiểu Mẫu Đơn, điểm vài bông hoa đầu,bộ dáng đẫy đà, kiều,mà Lãnh Thanh Phách an vị ở bên người nàng, mặtkhông có vẻ gì.

      Trong mắt Hùng Bảo Bảolọt vào bóng dáng lãnhđạm, nghĩ tới chỉ là nghiêng mắt nhìn cáimà lòng nàng rung độngkhông dứt.

      Lãnh Thanh Phách vừa thấy được nàng, thân thểkhẽ chấn động, vẻ mặt lạnhlùng bởi vì nàng xuất mà dịu xuốn.

      Mới vài ngày nhìn,gương mặt của nàng cũng gầy , nàng rốt cuộc có ăn cơm đầy đủ ? Lònghắn đau nhìn nàng, ánh mắtcũng dời khỏi.

      Hùng Bảo Bảo xị mặtkhông mở miệng trước, chỉ có thể nhắm mắt ngồi xuống, cái miệng nhắnkhẽ đưa lên.

      Hoàng Phủ Phong Vân nâng chén cười : "Ngàyhôm nay khí trời tốt, trẫm mời tới biểu thúc và Ngưng Tuyết Quận Chúa đến đây nhàn hạ thoảimái thưởng hoa, tâm ."

      Nàng mới có nhàn hạ thoải mái ! Hùng BảoBảo trong lòng thầm , cái miệng nhắn đô cao hơn. Hơn nữa. . . . . . Ngưng Tuyết Quận Chúa ngồi bên cạnh Lãnh ThanhPhách tại sao lại dựa sát như vậy?

      Nàng tự chủ khẽ cắn môi làm, nén giận nhìnchằm chằm .

      Dựa vào gần như vậy làm cái gì? Nàng rất muốn tiếnlên tách bọn họ ra! Ngồi ở người bên cạnh , khôngphải là nàng sao?

      Ghen tuôn trong đáy lòngHùng Bảo Bảo khỏi dâng lên, nàng thíchthấy hình ảnh Lãnh Thanh Phách ở cùng nữ nhânkhác. Ghen tuông tựa như xuyên thấu lục phũ ngũ tạng nàng, làm nàng đứngngồi yên.

      "Dĩ nhiên." Hoa Đề Lộ nở nụ cười, mắt to xinh đẹp nhìn Ngưng Tuyết."Khó có khi Quận chúa vừa nghe đến Vương Gia hồi cung,liền vội vàng vào cung cầukiến, phải là vì phong hoa tuyết nguyệtsao?"

      Ngưng Tuyết vừa nghe, gương mặt ửng đỏ, biếtHoa Đè Lộ châm chọc, rồi lại tốt trở mặt.

      Cái gì? ! Hùng Bảo Bảovừa nghe, sắc mặt càng trầm hơn.

      "Ngưng Tuyết chỉ là rất lâukhông có nhìn thấy Lãnh vương gia, " Ngưng Tuyếtngập ngừng , "Cho nên. . . . . ."

      "Khụ, khụ!" Hoàng PhủPhong Vân lên tiếng đổi đềtài, để tránh nữ nhân củamình khi dễ Ngưng Tuyếtnhu nhược, "Khí trời tốtnhư vậy, chúng ta nênngắm hoa thôi. . . . . ."

      "Ngắm hoa?" Hoa Đề Lộcười lạnh tiếng."Là vì nam sắc !" Nàng khôngchút khách khí trắng ra lòng Ngưng Tuyết.

      phải nàng có thànhkiến với Ngưng TuyếtQuận Chúa , càng khôngphải là vì giúp Lãnh Thanh Phách, mà là nàng chịu nổi Ngưng Tuyết QuậnChúa chẳng những thíchLãnh Thanh Phách, còn ái mộ Hoàng Phủ Phong Vân của nàng, Lãnh Thanh Phách , liền muốn nhúngchàm Hoàng Phủ PhongVân.

      Chỉ là mọi người đều biếtquan hệ giữa Hoàng PhủPhong Vân với nàng,Ngưng Tuyết tự biết đánh lại nàng, mới chủđộng buông tha Hoàng Phủ Phong Vân.

      Những chuyện này, mọi người đều biết, chỉ là khôngai toạc ra mà thôi.

      Hừ! Nàng ghét nhất chínhlà loại người như vậy!

      Nếu muốn cùngnàng tranh nam nhân thìliền tranh nha, mà khôngphải thấy Lãnh ThanhPhách vừa xuất , liền đổi chủ ý, chú ý đến .

      Khư, chút cốt khí cũng có!

      Hùng Bảo Bảo từ đầu tới đuôi buồn bực lêntiếng, khiến bữa tiệc càng thêm trầm muộn. Cho đếnkhi nàng thấy Ngưng Tuyếtchủ động vì Lãnh ThanhPhách châm trà, còn cầm khối bánh ngọt muốncho ăn. . . . . .

      Tức chết nàng!

      "Xin lỗi, thân thể ta khôngthoải mái, ta nên về nghỉngơi."

      xong, để ý cóHoàng Đế, để ý hoa đề lộ giữ lại, để ý mọi người nhìn vẻ mặtmình, Hùng Bảo Bảo đứng dậy rời , quyết định nhắm mắt làm ngơ!

      Lãnh Thanh Phách nhìn thấy nàng bỏ , đứng ngồi yên lòng, nhìn theobóng dáng của nàng xa.

      Nàng còn tức giậnsao? cau mày, cũngmuốn theo Hùng Bảo Bảo rời khỏi.

      Mặc dù nàng chịu tha thứ cho , nhưng hắncòn quyến luyến bỏ được nàng, về phần phảnứng của người khác, căn bản phải trọng điểm.

      Bởi vì lòng bị nàng chiếm lấy, cũng còncó thể để ý đến nữ nhânkhác nữ.

      Tức chết nàng!

      Mời nàng đến Ngự Hoa Viên, chỉ là muốn nàng xem Lãnh Thanh Pháchkhanh khanh ta ta với nữ nhân khác, hơn nữa còn là nương xinh đẹp, thân phận tôn quý, so với nàngưu tú hơn nha!

      Hùng Bảo Bảo thở phì phò trở về phòng, mìnhngồi ở ghế hờn dỗi.

      Phách ca ca căn bản khôngyêu nàng sao! Vài ngàykhông thấy, nhìn hắnngược lại ăn ngon, ngủ ngon hơn trước, chútcũng để ý đến nàng. . . . . .

      Vừa nghĩ tới này, dạ dày nàng khỏi cảm giácđau đớn mờ mờ ảo ảo, lạicảm thấy hết sức tức giận,cả người phiền não đến độmuốn phun lửa.

      Bàn về gia thế, nàng nhấtđịnh xứng với phách ca ca, dù sao nàng chỉ là bình dân bách tính, thếnhưng lại là hoàng thân quốc thích, mà Ngưng Tuyết thân là Quận chúa, mới có thể xứng đôi vớihắn.

      Nàng như thế nào, cũngkhông quan trọng. . . . . .

      Hùng Bảo Bảo cắn môidưới, cảm giác thoải mái vô cùng.

      buồn bực, buồnbực! là phiền, quá phiền! Nàng rất muốn cắnngười cho hả giận. . . . . .Nàng mím miệng môi, hốc mắt bất tri bất giác đỏ lên.

      kỳ quái, kể từ gặpPhách ca ca, nàng liềnthích khóc rồi. . . . . . Lúctrước nàng phỉa là nữ nhân thích khóc nha!
      Hùng Bảo Bảo buồn bực,nước mắt giống như chuỗi trân châu từng viên mộttrượt xuống khuôn mặt,vừa giống như dòng nước nóng rơi vào mu bàn tay.

      Nóng bỏng đó phảilà bàn tay nàng, mà là lòng nàng. . . . . .

      Giữa nàng và , cứnhư vậy kết thúc sao?

      Húng Bảo Bảo đáng thương trốn ở trong phòngtrộm khóc, cho tới giờ khắc này mới hiểu được, ra lànàng rất để ý đến Lãnh Thanh Phách, vừa rờikhỏi nàng, nàng đều nghĩ tới .

      Dù sao hai năm qua, LãnhThanh Phách sủng ái nàng, dịu dàng với nàng, đều là thể thay đổi.

      Nàng thể phủ nhận,mình rất nhớ , càngkhông thể phủ nhận, mình của , đây cũng là điều thể thay đổi.

      "Khóc cái gì?" Giọng nóidịu dàng quen thuộc vang lên sau lưng nàng.

      Tựa như ông trời đáp lạitâm ý của nàng, làm nam nhân nàng nhớ mong đột nhiên xuất , Hùng BảoBảo vừa quay đầu lại, liềnnhìn thấy vẻ mặt lo lắng của với ánh mắt đầy quan tâm.

      Nàng. . . . . . Có thể nghĩhắn cũng thích nàng, nàng sao?

      Nàng muốn gây nữa, nàng muốn ở cùnghắn, coi như nam nhân này nàng vì áy náy, nàng cũng so đo, chỉ cầnhắn như cũ đặt nàng tronglòng. . . . . .

      "Oa ô ô ——" Nước mắtnhư dòng lũ cuốn vào, hoàntoàn làm vỡ đê.

      Sau khắc, nàng đãchạy như bay vào ngựcLãnh Thanh Phách.

      Nhớ nhung, làm trái tim nàng thêm đơn, rất đơn . . . . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:





      Lãnh Thanh Phách cho là Hùng Bảo Bảo tức giận, nghĩ tới nàng chủ động chạy vào ngực

      Sau khi nàng vào cung, hai người cũng từng cóqua quan hệ thân mật, đừng là ôm ngay cả chuyện cũng khó khăn rồi/

      nay, nàng thế nhưngôm ấp thương, để cho có thể lần nữa ôm lấynàng, chân như thế, ấmáp như thế, chỉ là. . . . . .sao nàng lại khóc sướt mướt như thế?

      "Đừng khóc." Lãnh ThanhPhách lấy bàn tay lau nước mắt mặt nàng."Ai khi dễ nàng?"

      "Ô ô ô. . . . . ." Hùng Bảo Bảo khóc thút thít nức nở,dường như muốn giải toả hết bất mãn của mấy ngày nay."Chỉ có ngươi mới có thể khi dễ ta!"

      "Ta?" Lãnh Thanh Phách bật cười, đôi tay ôm chặt thân thể của nàng. Nếu nhưcó thể, vĩnh viễn khôngmuốn buông nàng ra."Takhi nào chọc nàng mấthứng?"

      "Ngươi đứng núi này trôngnúi nọ, nhìn thấy nươngxinh đẹp, liền quên ta." Nàng nghẹn ngào lên án, giống như là người vô tình vô nghĩa

      "Ta có quên nàng." dịu dàng vì nàng lau nước mắt."Trong lòng củata vẫn luôn là nàng, có ai có thể lấy thay nàng."

      "Còn lâu mới như vậy!"Khuôn mặt nàng đẫm lệ ngước lên nhìn ."Ngươivừa rồi ràng ngồi rất gầnvới Ngưng Tuyết QuậnChúa hơn nữa nàng ta cũng có ý với ngươi!"

      Nàng lên án, giống như hắnvà Ngưng Tuyết Quận chúa có quan hệ thân mậtnhưng thực tế cũng có!

      Tâm tư của vẫn quanhquẩn ở người nàng, căn bản có nhữngngười khác , nàng chính là người đời này thíchnhất , cũng là người khiến biết .

      "Ta cũng tự nguyệnngồi cùng Ngưng Tuyết."Lãnh Thanh Phách rất có kiên nhẫn giải thích."Tangồi gần nàng ấy cónghĩa lòng ta cũng như thế. . . . . ."

      "Nhưng là, Hoa nương Ngưng Tuyết Quận chúa là vì ngươi mới vàocung ." Hùng Bảo Bảo thởphì phò , căn bản là ăn dấm, chỉ có trong lòng chua chát mà câu chữtrong miệng ra cũngchua lòm.

      "Ta căn bản biếtnàng vào cung." bấtđắc dĩ thở dài.

      "Vậy ngươi vào cung ngắmhoa làm gì?" Nàng chu cáimiệng nhắn, có chút cao hứng hỏi.

      "Ta là vì nàng mới vàocung ." Lãnh Thanh Phách vuốt gương mặt nàng."Hoàng Thượng , ở Ngự Hoa Viên bàytiệc, mà nàng cũng xuấthiện, cho nên ta mới mặt dày tới gặp nàng."

      Hùng Bảo Bảo mím môi, lo lắng trong lòng cũng tiêu tán bởi câu của .

      ra là, cũng muốngặp nàng. . . . . .

      dịu dàng tựa như cơn, từ từ vây quanh ở nàng, để cho nàng hiểu thời thời khắc khắc đều ở đây bên cạnh nàng.

      Nàng thích , cũng rấtthương . . . . . .

      "Chàng là bởi vì áy náy mới ta sao?" Nàng nâng khuôn mặt nhắnlên, giọng hỏi.

      " phải." Lãnh ThanhPhách kiên định trả lời.

      vẫn choBảo Bảo biết, ngay từ lúc mười năm trước, nàng ở trong lòng .

      Có lẽ vừa bắt đầu là bởi vìân tình nhớ mãi quên, nhưng là trải quanhững năm này, nàng quanh quẩn trong lòng củahắn, trở thành phần thể tách rời ——

      nàng.

      "Vậy. . . . . ." Nàng chu cáimiệng nhắn, hỏi."Chàng tại sao ta?"

      Lãnh Thanh Phách vẫn muốn giải thích với nàngchuyện mười năm trướcđây. Có lẽ ngay lúc ấy, hắnliền bị nàng ngọt ngào,giảo hoạt của nàng hấp dẫnmất rồi.

      Chỉ là hôm nay, lạicảm thấy nhiều hơn nữa cũng giải thíchhết.

      nàng, cần bấtkỳ lý do gì.

      " nàng, ta chưa có từngnghĩ tới bất kỳ lý do gì."Ngàn vạn ngôn ngữ, ra vẫn hơn ôm. Bọn bây giờ cần nhất, chính là hai trái tim kề sátbên nhau.

      Lãnh Thanh Phách dùng sức toàn ôm lấy Hùng BảoBảo. Rất nhiều ngày thấy nàng, sờ đượcnàng, đối với làmột loại cực hình thống khổ.

      Hùng Bảo Bảo khẽ cắnmôi, câu trả lời của hắnđơn giản như vậy, lại làmnàng vô cùng thỏa mãn.

      , cần bất kỳ lý do gì, chính là , tựa như nàng như thế —— nàng thương , chỉ là rung động thuần tuý.

      Nàng lấy ánh mắt thiết tah nhìn Lãnh Thanh Phách,đôi tay bấu víu cổ của , đưa môi mình in lên môihắn.

      Nàng nhớ mùi vị của , nhớ nhiệt độ của , nhớ hết tất cả . . . . . .

      Cảm giác chính xác khiếncon người ta tự chủ trầm luân vào biển tình.

      Hùng Bảo Bảo chủ độngtìm kiếm môi , tìm kiếmmùi vị của , tìm kiếm tình của đối với nàng.

      Thấy nàng chủ động nhưthế, Lãnh Thanh Pháchcũng nhịn được nữa, thiết tha đáp lại nụ hôn của nàng, đầu lưỡi ở trong miệng nàng hoạt động, haingười hôn đến khó chia lìa.

      Thân thể của nàng thànhthực đáp lại, tự động kếthợp với thân của , bọnhọ ôm chặt đến cơ hồ khe hở, giốngnhư muốn dung nhập đối phương, muốn tách rời. . . . . .

      Hai cỗ thân thể ôm nhau,cảm thụ nhiệt độ đối phương, vào giờ phút này, hóa thành lửa mạnh, cơ hồ muốn đem bọn họ đốt thành tro tàn.

      Lãnh Thanh Phách đặt nàng nhè ở trêngiường, thâm tình ngắm nhìn khuôn mặt của nàng,tựa hồ muốn nàng vĩnh viễn, mặc cho thời gian trôiqua cũng phaimờ.

      nghĩ nàng. . . . . . làm rất điên cuồng

      "Bảo Bảo, ta rất nàng,rất nhớ nàng." lẩmbẩm , thanh mặc dù lớn, lại làm trái tim nàng rung động.

      Cảm động tự nhiên sinh ra, nàng cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, dùng sức ôm lấy , đáp lại nụ hôn nóng bỏng của.

      Nụ hôn của đườngđi tới cổ nàng, ngửi đượchương vị ngọt ngào người nàng.

      Hơi thở này. . . . . . Luôn là quanh quẩn trong lòng ,từ đầu đến cuối chưa từngbiến mất.

      hưởng thụ da thịt mềmmại của nàng, nàng hưởng thụ dịu dàng mút hôn, cảm thấy tay của chậm rãi di động, tới nàng bộngực mềm mại, cách lớp quần áo vỗ về chơi đùa.

      "Ưmh. . . . . ." Nàng khôngnhịn được khẽ rên tiếng.

      "Bảo Bảo, ta muốn nàng."Lãnh Thanh Phách thìthầm, bàn tay ở ngực của nàng nhàng vuốtve.

      Hùng Bảo Bảo hít sâu mộthơi, ngăn cản động tác củahắn, thẹn thùng : "Hômnay. . . . . . Để ta làm hầuhạ chàng, có được hay ?" Mặt của nàng hồng hồng, giống như đóahoa xấu hổ.

      Lãnh Thanh Phách nghe vừa mừng vừa sợ, nhưngcòn chưa phản ứng, nàng khe khẽ đẩy , tựmình ngồi dậy, bắt đầu cởiáo nới dây lưng.

      Đôi tay mảnh khảnh rút áo khoác, lộ ra vai trắng khêu gợi, cái yếm màuhồng bao lấy bộ ngực mềmmại làm mắt thểchuyển động

      ra là, bất kể trải qua bao lâu, khát vọng của hắnđối với nàng vẫn mãnh liệtnhư, như lửa nóng ngừng cháy.

      "Phách ca ca." Nàng khẽmở miệng, kiều gọi , cả người khẽ run.

      Ở trước mặt , nàng cảm thấy xấu hổ, hơn nữa bị tròng mắt đen nhìn chằm chằm như vậy, càng làm cả người nàng nóng lên, hô hấp cũng gấp rút .
      "Bảo Bảo, nàng làm sao phục vụ ta đây?" Lãnh Thanh Phách khẽ vuốt gòmá ngượng ngùng củanàng.

      Hùng Bảo Bảo hôn môihắn, tay bé chuyển quatrước ngực , bắt đầu lộtbỏ quần áo.

      Nét mặt của nàng mặc dù có chút e lệ, nhưng là độngtác lại hết sức thuần thục,sau khi thuận lợi cởi áo xong, tay tớiquần , chần chờ chút, mới lại tiếp tục.

      Cởi quần, ngay cả quầntrong cũng cởi xuống, ánh mắt của nàng dừng lại người .

      Lúc này nàng mới pháthiện vật giữa đùi sớmngang nhiên nhếch lên, có thể là Nhất Trụ KìnhThiên rồi. Nàng đỏ mặt, nhưng vẫn vượt qua e lệ,lấy tay bé sờ .

      Mới nhè đụng như vậy khiến Lãnh Thanh Phách tự chủ thởhốc vì kinh ngạc.

      Khi nàng dịu dàng vuốt ve, bình tĩnh thường ngày của đều vất ra sau ót, hô hấp trở nên vẩn đục nặngnề, vẻ mặt dường như nhẫn thống khổ.

      Hùng Bảo Bảo chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của , bản chất nghịchngợm liền lộ ra, ngón tay mảnh khảnh cố ý vỗ vềchơi đùa nhàng, chút cũng dùng sức,nhưng mà đối với , cũng là thống khổ.

      "Bảo Bảo, đừng như vậyđối với ta. . . . . ." Thanhâm của trầm thấp, cũngnhanh kiềm chếđược.

      Nàng mím môi cười trộm, cuối cùng lại cúi đầu, lấy cánh môi trực tiếp đụngvào.

      còn kịp phảnứng, nàng triển khai cái miệng nhắn, dùng khoang miệng ấm áp, mềmmại vây lấy .

      "Ưmh. . . . . ." Lãnh ThanhPhách rên lên tiếng, nghĩ tới cảm giác bị nàng ngậm lại thoải máinhư vậy.

      Kế tiếp, đầu lưỡi ta của nàng ở phái nam của hắnnhẹ nhàng trêu chọc lấy, thỉnh thoảng vòng quanh, thỉnh thoảng dưới hoạtđộng, tay bé còn lại là cầm hai viên cầu, lấyđộng tác kiều mỵ quyến rũhắn.

      Nàng có thể cảm thấy cônthịt trướng đại, nàng ngậm mút sâu đến cổ họng, mặc dù loại cảm giác này có chút khó chịu, nhưng nàngvẫn tận tâm phục vụ .

      Nàng nghiêm túc mút ,phát ra tiếng mập mờ, nhìn thấy vẻ mặt kiều mỵ hấp dẫn của nàng, bụng dướicủa càng xôn xao, dụcvọng phái nam khôngngừng trướng đại.

      Cho đến khi dục vọng cơ hồ phá cái miệng nhắn của nàng, nàng mớinhả ra, phía còn có tơ bạc quấn quanh. . . . . .

      Lãnh Thanh Phách rốt cuộc nhịn được đẩynàng lên giường.

      "Bảo Bảo, ta nghĩ muốn nàng. . . . . ."

      Hai người dây dưa, chuẩnbị bắt đầu.

      Lãnh Thanh Phách cúi người, bàn tay đưa tới nơigiữa hai đùi của nàng.

      Nàng phản xạ kẹp chặt bắp đùi, muốn cự tuyệt ,nhưng vẫn cách nào ngăn trở.

      Lãnh Thanh Phách biết bắtđầu từ bây giờ nàng hoàntoàn thuộc về , còn có bất luận kẻ nào cóthể ngăn cản bọn họ nhau.

      Cho nên cầnphải gấp gáp, muốn từtừ hưởng thụ.

      Tay của chuyển quatrên đùi nàng, chậm nữa chậm vén quần lên.

      Nàng lo lắng giãy dụa thânthể, bàn tay liền dò vào trong quần.

      Tay của sờ dọc theo bắp đùi, cảm giác tê liệtđồng thời cũng xông vào đầu nàng.

      " nhớ cái nơi mềmmại, ấm áp này ....!" xong, ngón tay khôngngừng ma sát ở giữa hai chân nàng.

      Nàng hơi giãy giụa, nhưngkhông có đánh lui dục vọngcủa , ngược lại làm cho càng thêm chútkiêng kỵ lục lọi thân thểmềm mại của nàng.

      "Phách ca ca. . . . . ." Nàng kiều kêu tiếng, ánh mắt mê ly.

      Oh, ra là nàng cũng khát vọng vuốt ve. . . . . .

      Lãnh Thanh Phách lần nữadọc theo bắp đùi của nàngmò xuống dưới, thân thể của nàng bởi vì nhột mà phát run, bắt được mắtcá chân của nàng, vừa quay đầu liền hôn lên chân của nàng.

      Môi với khí nóngxuyên thấu qua vớ lướitruyền đến, cỗ cảm giác cách nào rõbò lên lưng của nàng, kế tiếp, rút vớ lưới, đôi chân xinh đẹp ra trướcmắt .

      cực kỳ dịu dàng nâng mủi chân lên, chậm rãi liếm theo dọc theo chân nàng.

      Động tác của cực kỳ chậm chạp mà đầy trêuđùa, khi linh hoạt đầulưới liếm đến đầu gối thìgiống như có dòng điện vọt qua thân thể của nàng, làmnàng nhàng run rẩy.

      Phát phản ứng củanàng, bắt đầu ở đầu gối liếm láp, thấp nhiệt đầulưỡi ngừng trêu đùa nàng.

      Phương thức trêu đùa củahắn làm lòng nàng khỏi rung động.

      Kích thích như thế lỗ chân lông cũng thư giãn ra, tất cả giác quan cũng nhạy cảmhơn.

      Khi môi lại bắt đầu diđộng, càng làm cơ thể nàng xôn xao, khó chịu.

      lát sau, rốt cuộccũng ngước đầu lên, rút cái yếm của nàng.

      dùng lực xé, cái yếmngay sau đó đứt rơi, lộ ra đôi đẫy đà mê người.

      "Da của nàng trơn, mềm. . . . . ." mê luyến , bàn tay tớitrước ngực nàng, thu hai luồng mềm mại vào tronglòng bàn tay của .

      nhàng linh hoạtvuốt ve, đồng thời quên bóp lấy hai đóa hoaphấn hồng.

      "Ưmh. . . . . ." Nàng cảmthấy mình có dư thừa hơi sức để suy tư, chỉcó thể mặc cho bừa bãi làm càn.

      Lúc này, vùi đầuxuống, đầu lưỡi từ bụng của nàng bắt đầu trượtxuống dưới, bàn tay táchmật huyệt ra, đôi môi lập tức hôn lên cánh hoa ướt.

      "A, a. . . . . ." Nàng che giấu chút nào hô lên.

      Đầu lưỡi của rất nhanh đẩy ra cánh hoa, cẩn thậnliếm hôn .

      Cặp kia tiếp tục di chuyểntrên người nàng, khiêu kích lên mọi khoái cảm.

      "A. . . . . ." Kỹ xảo của hắnthật đáng sợ, nàng nhịn được ưỡn ẹo thân thể, muốn thoát công kíchcủa .

      Nhưng là đôi môi của hắntựa như chịu buông lỏng , chặt hấp thụ.

      cũng trực tiếpcông kích tiểu hạch nhạy cảm của nàng, mà là dọctheo cánh hoa liếm láp.

      Cứ như vậy, tràn đầy kiên nhẫn trêu đùa, ở đầu lưỡi thỉnh thoảng quét qua tiểu hạch là có thể nghe được nàng phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vời.

      "Có cảm giác rồi sao?" Rốt cuộc, ngước đầu lênhỏi.

      Khi kéo dài khôngngừng công kích, hoa hạch của nàng trương khai, mật dịch cũng xông ra, khuôn mặt nhắn lúcnày cũng hồng hồng.

      "Đáng ghét. . . . . ." Nàng cảm thấy xấu hổ, vì vậynhắm mắt, lắc đầu .

      "Đây là hương vị của nàng. . . . . ." dùng ngón tay dính chút hoa dịch, tiến tớitrong mũi nàng, muốn nàng ngửi ngửi hương thơm mê người này.

      "Ưmh. . . . . ." Hùng Bảo Bảo quay mặt, cự tuyệt trêu chọc, xấu hổ giốngnhư thiếu nữ chưa biết mùiđời.

      "Xấu hổ? sao, hiệntại vừa mới bắt đầu màthôi." khẽ cười, dời ngón tay, quyết định tiếptục chọn lựa thế công, đểcho nàng phục vụ mình.

      Bởi vì, quá khát vọng nàng. . . . . .

      Khát vọng tất cả đều thuộc về .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:





      Lãnh Thanh Phách lần nữatriển khai thế công, chân phải cố định ở giữa hai chân nàng, ngón trỏ cùngngón giữa trượt vào trong khe thịt của nàng, động tác nhanh đến mức làm nàngcăn bản có biện pháp phòng thủ.

      Tiếp theo, ngón tay cái khẽcong lên, đè lại hoa hạch,cũng trong lúc đó, tay trái cầm vú phải của nàng, mà vú trái của nàng còn lại là bị miệng công chiếm.

      Lần này nàng toàn thânđồng thời bị công kích, hắnmột tay ra sức luật động, tay dùng sức xoa vú của nàng, miệng lại cắn lại liếm, làm cho nàng cơ hồ sắp hỏng mất.

      Hùng Bảo Bảo hô hấp ngừng, thân thể điêncuồng uốn éo, bắp đùi thondài đá ngừng, muốntránh thoát .

      Nhưng là, lúc này Lãnh Thanh Phách tựa như mộtcon chim tìm mồi, cuốn lấy thân thể của nàng khôngchịu buông lỏng.

      Nhiệt độ cấp tốc lên cao, thân thể mềm mại giốngnhư lửa nóng.

      Nghe nàng hừ mềm mại bất lực ưm, đặt môi lên môi nàng, nghĩ tới nàng thế nhưng như đóichết, đem môi lưỡi làm thành thức ăn, mộtngậm chịu rời .

      Hôn lúc lâu, nàng rời môi của , thân thểkhông ngừng giãy dụa.

      "A. . . . . . Phách ca ca, ta, ta được. . . . . ."Nàng kiều mỵ rên rỉ, thânthể khẩn cầu tiếp xúc thânmật.

      Lãnh Thanh Phách ngừng ở trong cơ thể nàngmóc lấy, ngón tay cái cũng kéo tiểu hạch nhạy cảm,mật huyệt của nàng sớmướt nhẹp, theo ngón tay , đầy hoa dịch cuồncuộn tiết ra.

      Nàng thở hổn hển, khuônmặt nhắn phiếm đỏ, ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt đẹp lúc này lộvẻ kiều mỵ mê người.

      "Phách ca ca. . . . . .".

      "Ta như vậy, nàng thoảimái hay ?" cũngkhông ngừng nghỉ hỏi.

      "A, a. . . . . ." Hùng Bảo Bảo cơ hồ mau hỏng mất.

      Ngón tay của mỗi lầnra vào đều mạnh mẽ,dường như muốn lấy hết cảngười nàng mới hài lòng, bây giờ còn hỏi ra vấn đề mắc cỡ như vậy. . . . . .

      . . . . . . tại sao có thể đùa bỡn nàng như vậy?

      là xấu! Xấu lắm!

      "Nàng phải , vậyta liền ngừng tay,cho đến khi nàng cầu xin tha thứ mới thôi." Lãnh Thanh Phách vẻ mặtcủa nàng lúc này, cái loạimuốn còn thẹn thùng, làm nhịn đượcliền muốn khi dễ nàng chút.

      "Phách ca ca. . . . . . Chàngđáng ghét nhất rồi. . . . . ."Nàng giãy dụa thân thể, đôitay vịn cổ .

      "Sao lại ghét?" khẽcười tiếng, nghĩ tới nhiều ngày ôntồn, thân thể của nàng phảnứng thành thực như thế, hề giấu giếm đemnhiệt tình ra trước mắt .

      "Ưmh, ưmh. . . . . ." Bên tai của nàng truyền đến âmthanh đầy xấu hổ

      A. . . . . .

      Hùng Bảo Bảo nhịnđược ưỡn người, muốn trốn tránh , ngờ nhưng bởi vì động tác như thế, để cho càng thêm xâm nhập.

      " cần, cần chứsao. . . . . ." Trong cơ thểnàng dấy lên ngọn lửa nóngbỏng, đốt cháy lý trí nàng thành đóng tro bụi.

      " cần?" rútngón tay ra."Nhìn nàng, cũng ướt thành ra như vậyrồi, còn muốn cậy mạnh?"

      xong, cố ý dùngđầu ngón tay nhàngvuốt ve đầu vú, làm nàng lộ ra vẻ mặt mê người

      Trong cơ thể ít ngón tay dài kéo ra đưa vào, làmHùng Bảo Bảo cảm thấy trống khó nhịn, haitròng mắt của nàng chủ động tìm , gương mặthồng hồng, vẻ mặt có chút oán hận.

      "Phách ca ca. . . . . ." là xấu, lại nửa đườngliền vứt bỏ nàng đểý! Nàng nhịn được quyết nâng cái miệng nhỏnhắn, nũng nịu.

      "Hả?" Lãnh Thanh Phách cố ý đem nửa người dướigần sát nàng hoa huyệt ẩm ướt.

      "Ưmh. . . . . ." Trong cơ thểcảm giác khó có thể hình dung, nàng khẩn cấp muốnhắn vào."Đừng đùa trêunữa, người ta, người ta. . . . . ."

      "Muốn như thế nào?" Hai tay của ôm chắc eo của nàng, nheo con mắt hỏi.

      "Muốn phách ca ca vào.. . . . ." Rốt cuộc, nàng đỏmặt .

      " vào nơi đó?" tiếptục trêu chọc nàng.

      " vào trong thân thể ta . . . . . ." Hùng Bảo Bảo mắccỡ vùi đầu vào cổ củahắn."Đừng đùa ta, phách ca ca xấu nhất rồi. . . . . ."

      nhịn được bậtcười."Ngoan ngoãn, pháchca ca thành toàn cho nàng."

      xong dương vật to lớnđồng thởi ở hoa huyệt ma sát mấy cái, đưa eo ếchmột cái, để cho mình tiến vào trong thân thể của nàng.

      Khi tiến vào trongnháy mắt kia, dũng đạo bịcăng lớn cảm giác làmnàng nhịn được cắn môi dưới, chịu đựng lựclượng của .

      "Ưmh. . . . . ."

      Trận này tình hưởngyến vừa mới bắt đầu, kịchhay muốn ra sân. . . . . .

      Hùng Bảo Bảo nhắm chặthai mắt, xoay đầu , khôngmuốn đối mặt .

      Nàng muốn làm cho nhìn thấy bộ mặt đỏ bừng của mình, cảm giáctựa như đứa trẻ, vẫnkhông thể đàng hoàng thừa nhận.
      "Nàng chặt. . . . . ."Vừa chìm vào trong cơ thểnàng, nhịn được thở ra hơi.

      "Phách ca ca đáng ghét. . . . . ." Nam căn trángkiện chất đầy hoa huyệt, cơhồ sắp xanh phá dũng đạo chặt khít.

      Nhưng là. . . . . . Mỗi khi hạ xuống, liền làm cho nàng cực vui vẻ, loại phảnứng sinh lý tự nhiên này, rất nhanh liền dấy lên ngọn lửa trong cơ thể nàng.

      " chán ghét ta?" Nhìnnàng lâng lâng, cảm giác tiểu tử nữ nhân này đáng , đáng yêuphải khiến muốn hớp nuốt vào.

      "Ưmh, ưmh. . . . . ." Nàng xấu hổ được dámnhìn thẳng .

      " thích ta như vậy đối với nàng?" nhẹnhàng bắt được cằm của nàng, tiếp tục truy vấn.

      "Chàng khi dễ ta. . . . . ."Nàng chu cái miệng nhỏnhắn, thẹn thùng sẳnggiọng.

      " phải nàng muốn đểcho ta khi dễ sao?" cốý thẳng lưng, lại đem nam căn nóng bỏng vào tronghoa huyệt của nàng.

      Nàng nhịn được phátra tiếng, lần thứ hai so lầnthứ nhất càng lớn hơn.

      "Chàng là hư. . . . . ."Nàng nặng nề thở, lửa nóngkia ngừng trong hoa huyệt ra vào, làm nàng sắpđầu hàng.

      "Ưmh. . . . . . A, a. . . . . ." nam căn khổng lồ khôngngừng đâm vào trong thân thể của nàng, làm nàngkhông cách nào khốngchế phát ra tiếng.

      Huống chi, nam căn ấy ngang nhiên khổng lồ, mỗi lần tiến vào trong cơ thể nàng, cũng làm nàng chỉ có thể há to miệng, kịch liệt thở, rên rỉ.

      Lãnh Thanh Phách nâng đùi phải của nàng, nam căn lần nữa chậm rãi sâutrong hoa tâm, hoa huyệt ấm áp ươn ướt khi khitiến vào, lập tức mút dươngvật của .

      "Nàng làm ta mất hồn nhưthế. . . . . ." Cơ hồ làm hòa tan ở trong cơ thể nàngrồi.

      Hùng Bảo Bảo ngừng rên rỉ, ngực hoàntoàn phập phồng, nam căn của ngừng sâu vào cơ thể nàng.

      Nàng dám tin tưởng,cũng cơ hồ chịu nổi, hành động của mangđến cho nàng kích thích, khoái cảm vô tận.

      Mặc dù có chút sợ hãi,nàng lại có cách nàohô ngừng, chỉ có thể phối hợp với , khiến haingười tiếp tục hưởng khoái cảm tột cùng.

      "Phách ca ca. . . . . ." Nàng nắm chặt lưng của , trong miệng ngâm ra mấy người mất hồn thanh ."Chàng, chàng đừngnhanh như vậy. . . . . ."

      "Đụng vào đáy hoa huyệtrồi sao?" nhíu mày hỏi, giọng vô cùng tànịnh, trêu đùa nàng.

      Lúc này, Hùng Bảo Bảo dĩ nhiên phát nam căn ngày càng dùng sức đâmvào hoa tâm nàng.

      "Phách ca ca. . . . . ." Trong thân thể của nàng vọt qua từng trận khoái cảm khôngcách nào .

      Hoa tâm ngừng bịdương vật to lớn đưa đẩy, tựa hồ phải xuyên thấuthân thể, từ hoa huyệt bức ra cỗ khoái cảm vô cùng mãnh liệt.

      "Hả?" kéo dài tới,phát nàng co rútnhanh gay gắt.

      "Đừng, đừng như vậy, ta sẽkhông được. . . . . ." Nàng thở gấp, hoa huyệt trongtruyền tới kích thích cùng cảm giác tê dại, chuẩnbị đẩy nàng đến vui sướngnhất chân trời.

      "Mới như vậy khôngđược sao?" Lãnh ThanhPhách cúi đầu nhìn nàng, giọng ra: "Ta còn chưa chân chính bắt đầu !"

      Vào lúc này, cuối cùng khiến côn thịt đâm sâu vào trong thân thể của nàng lần nữa, hài lòng thưởng thứckhoái cảm cùng nàng.

      "A. . . . . ." Nàng sợ hãi kêu , cảm giác côn thịt cơ hồ muốn phá hoa huyệt của nàng."Phách ca ca, đừng,đừng như vậy. . . . . ."

      Khoái cảm mãnh liệt đãcuốn lấy toàn thân, sắp sửabao phủ lý trí của nàng.

      Lãnh Thanh Phách biết nàng cũng nhanh đạt tớicao triều, vì vậy đột nhiên gia tăng tốc độ, làm khoái cảm ở trong cơ thể nàngquanh quẩn .

      "A a. . . . . . Như vậy. . . . . ." Nàng thầm , khi lại thâm sâu vừa nhanh kéo ra đưa vào ở bên trong, thần trí bắt đầucó chút ràng.

      "Rất thoải mái có đúng hay ?" đem côn thịtrút ra đến chỉ còn dư lối vào ở trong hoa huyệt, sau đó lần thứ nhất dùng sức đụng vào —— quyếtđịnh muốn ở sau khắc để cho nàng đạt tới đỉnhđiểm!

      "A a a. . . . . ." Nàng khôngngừng giãy dụa đỉnh đầu, có loại dục tiên dục tử khoái cảm.

      "Thoải mái sao?" ra sức tiếp tục ra vào.

      Phản ứng của nàng vượtquá dự đoán của , mới kéo ra đưa vào baolâu, dũng đạo liền kịch liệtco rúc lại, hoa dịch cũng phun ra.

      " thoải mái, thoảimái. . . . . ." Nàng điêncuồng ưỡn ẹo thân thể, caotriều giống như giống như mưa to gió lớn đánh tới,làm nàng chống đỡ nổi.

      "Nhanh như vậy đếnsao? Nàng rất nhu nhược a. . . . . ." thở hổn hển , biết trêu đùa vừa rồi phát huy tác dụng.

      Nàng nhạy cảm như thế rất nhanh liền đạt tới đỉnh.

      Hùng Bảo Bảo gần như mệt lả nằm trong ngực LãnhThanh Phách, cho là trậnkịch liệt này chấm dứt.

      Thế nhưng nàng đâu biếtrằng đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu cho trận cuồngphong tiếp theo - mộtcuồng phong biết hồi chấm dứt.....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :