1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ngọt ngào quá a~~~ nhưng mà cũng ko nên tự ý quyết định thế kia, như vậy chị Tam Tư đau lòng đó, ko xảy ra biến cố gì chứ nhỉ???
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 114

      Sau khi hai bên Ninh vương và Lương vương lập mưu tạo phản, cả kinh thành rơi vào cảnh tiêu điều, nhưng phủ thái tử vẫn giống như trước, hai con sư tử đá vẫn uy nghiêm như vậy, khiến người ta rét mà run, lại hết sức tò mò biết cuộc sống bên trong phủ như thế nào.

      Lúc này, trong Thanh Lan Uyển phía tây phủ thái tử, Lâm Tam Tư say sưa ngủ, Phục Linh và Bách Hợp mang Hi Nhi ra bên ngoài chơi, khung cảnh vô cùng ấm áp.

      Mà bên trong tiền sảnh, sau khi Bàng Vi Nhân đọc xong tấu chương lập tức xụi lơ ghế, đây là bản tấu chương của hình bộ, kết tội Bàng công tử giết người, cưỡng bức dân nữ, tham ô… Bất luận tội danh nào cũng có thể phạm vào tội chết, đáng sợ hơn chính là, tất cả các tội danh ghi trong tấu chương đều là , tất cả nhân chứng vật chứng đều được tạm giữ ở đại lao hình bộ, lúc nào cũng có thể thẩm vấn.

      “Bàng tướng quân, lúc hình bộ trình tấu chương lên, tội danh quá ràng, phụ hoàng còn định viết thánh chỉ ban chết, nhưng ta cố ý ngăn lại, ý tứ cần chắc ngươi cũng hiểu chứ?”

      Lúc này Bàng Vi Nhân mới bừng tỉnh đại ngộ, Hoắc Dực sớm có chuẩn bị, chuyện muốn làm dù ông có đồng ý hay kết quả vẫn giống nhau mà thôi. “Thái tử điện hạ, lão thần cả gan hỏi câu, thái tử định xử lý như thế nào?”

      Hoắc Dực vung tay áo cười lạnh, Bàng Vi Nhân từ thủ đoạn để giúp Lương vương đoạt được ngôi vị hoàng đế, nhưng tại ông ta chỉ có duy nhất nhi tử, đây chính là điểm yếu của ông ta, chỉ cần bắt được điểm này cũng tương đương với việc nắm giữ được tính mạng của ông ta, lo gì mà trị được!

      “Đúng lúc ta cần người giúp đỡ, mà nhi tử của ngươi lại rất có ích, Bàng tướng quân còn gì mà yên lòng?”

      Bàng Vi Nhân gượng cười: “Điện hạ quá lời rồi, lão thần chỉ lo là nhi tử làm việc hay kích động, biết nặng mà làm hỏng việc của thái tử!”

      Hoắc Dực cười : “Nếu vậy , trước khi nhậm chức, phiền Bàng tướng quân hãy chỉ dạy cho tốt giùm ta, nếu Bàng tướng quân cũng biết tính của ta rồi đấy, đối với ta chuyện ngộ thương cũng phải là tổn thất gì lớn.”

      Bàng Vi Nhân sợ hãi cực độ, các đốt ngón tay kêu răng rắc như muốn gãy ra, cảm giác lạnh thấu xương khiến ông thể ngồi yên, ánh mắt vốn kiêu ngạo giờ chuyển thành khẩn cầu khi nhìn Hoắc Dực.Tình cảnh đến nước này, ông còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải trơ mắt giao người đến phủ thái tử mới có thể tạm thời miễn cho nhi tử tội chết, còn tương lai thế nào ông cũng có năng lực mà điều khiển nữa rồi.

      xong, Hoắc Dực nhiều lời nữa, phất tay : “Bàng tướng quân nếu còn việc gì có thể lui rồi.”

      Hoắc Dực hạ lệnh đuổi khách, Bàng Vi Nhân cũng nán lại làm gì nữa, : “Lão thần tuân chỉ.”

      Lúc Bàng Vi Nhân rời đúng lúc gặp hai người Hà Tống từ ngoài cửa vào, theo như lẽ thường hai người họ phải hành lễ với Bàng Vi Nhân, nhưng lúc này Bàng Vi Nhân chẳng khác nào người mất hồn, dường như nhìn thấy hai người họ, lúc còn bị vấp ngã, đầu đập vào thềm đá.

      Nếu có Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh lườm, Tống Cảnh Ngưỡng suýt nữa bật cười ra tiếng rồi.

      “Điện hạ, người dùng cách gì mà lại khiến cho Bàng tướng quân sợ hãi đến vậy?” Tống Cảnh Ngưỡng vừa nghĩ tới Bàng Vi Nhân thường ngày kiêu ngạo lại đột nhiên mất hẳn khí thế rất buồn cười: “Người thấy bộ dạng của ông ta vừa rồi đâu, như người mất hồn vậy, bọn thuộc hạ chuyện với ông ta mà ông ta còn chẳng nghe thấy, đúng là sảng khoái muốn chết!”

      Trong thời gian Hoắc Dực bị giam ở phủ, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng khi làm việc ít lần bị Bàng Vi Nhân chèn ép khinh bỉ.

      tại vận mệnh của nhi tử ông ta nằm trong tay của điện hạ rồi, ông ta mất hồn sao được?!” Hà Tất Kỳ khó có dịp cách hả hê như vậy, ngay cả Tống Cảnh Ngưỡng cũng phải kinh ngạc.

      “Khi nào Bàng Vi Nhân đưa người đến đây, ngươi hãy dẫn tới hộ bộ (1), ở đó điều tra vụ án tham ô, ta muốn để tự điều tra ra cha mình.”

      (1)Hộ bộ: Tương đương với bộ tài chính nay.

      Hà Tất Kỳ hai mắt sáng rực nhìn Hoắc Dực, ánh mắt tràn đầy kính nể: “Nếu dám bao che bị tội chết, nếu bao che cha bị xử tử, bất luận thế nào trong hai cũng khó tránh khỏi tử tội.”

      Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác đứng bên, nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng mới : “Điện hạ, người và Hà huynh gì vậy? Thuộc hạ chẳng hiểu gì cả.”

      Hà Tất Kỳ liếc , : “ ngươi đần mà còn chịu nhận, điện hạ phái Bàng công tử tới hộ bộ để điều tra về vụ án tham ô của Bàng tướng quân, bất luận kết quả thế nào cũng khiến cho Bàng tướng quân đau đến muốn sống nữa, ân hận vì những gì mình làm, ngươi cách này có hay ?”

      Tống Cảnh Ngưỡng gật đầu: “Biện pháp này quả là quá hay, nhưng Bàng tướng quân chắc chắn đồng ý đâu!”

      Hà Tất Kỳ : “Ông ta đồng ý sao, chuyện này phải do ông ta làm chủ, với lại điện hạ cũng thẳng ra là đưa Bàng công tử tới làm việc ở hộ bộ…”

      Ánh mắt của Tống Cảnh Ngưỡng dần trở nên sáng rực, hưng phấn : “Đúng vậy, Bàng công tử khác nào mạng sống của Bàng tướng quân! Điện hạ nghĩ ra cách này quá hay! Người biết hai năm qua thuộc hạ và Hà huynh phải chịu ấm ức như thế nào với người nhà họ Bàng đó đâu!”

      Hoắc Dực liếc Tống Cảnh Ngưỡng, thản nhiên : “Đừng tự mình đa tình!”

      “Sao cơ ạ?”

      Hà Tất Kỳ nín cười, : “Ý của điện hạ là ngươi đừng có ảo tưởng, phải điện hạ làm vậy là vì ngươi đâu.”

      phải sao?” Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác hỏi: “Vậy vì ai?”

      Hà Tất Kỳ lạnh lùng : “Tự nghĩ .” Sau đó thèm để ý đến nữa.

      *

      Lâm Tam Tư bị cơn buồn nôn đánh thức, Lý tẩu bưng chậu nước nóng vào nhà, thấy Lâm Tam Tư cúi người nôn khan, sắc mặt đỏ bừng, Bách Hợp và Phục Linh vỗ lưng cho nàng, chỉ có thể ở bên lo lắng cho chủ tử, hận thể nôn thay cho chủ tử.

      Đợi khi Lâm Tam Tư ổn định trở lại, Phục Linh liền đỡ nàng nằm xuống, hai mắt đỏ hoe : “Tiểu thư gần đây làm sao vậy? Tụi nô tỳ muốn gọi đại phu đến người lại chịu, nếu thân thể có vấn đề biết làm thế nào?”

      “Vừa rồi tự nhiên buồn nôn quá, bây giờ còn cảm giác gì nữa rồi.” Lâm Tam Tư thấy hai mắt Bách Hợp và Phục Linh đều đỏ hoe vội vàng : “Các em đừng lo, chắc là bị cảm lạnh mà thôi, với lại hôm trước thái y cũng tới bắt mạch rồi, làm gì có vấn đề gì.”

      Lý tẩu vẫn đứng bên cạnh Bách Hợp từ nãy, bây giờ mới tiến lên hỏi: “Lâm lương đễ, người bị buồn nôn như vậy mấy hôm rồi?”

      Lâm Tam Tư suy nghĩ chút rồi đáp: “Khoảng ba bốn hôm nay rồi.”

      Lý tẩu lại hỏi: “Mỗi ngày đều buồn nôn vào đúng canh giờ cố định sao?”

      “Trừ mỗi lần tỉnh giấc nôn lần ra còn lại đều cố định.”

      Hai mắt Lý tẩu lóe sáng, trầm giọng hỏi: “Lâm lương đễ, tháng này nguyệt của người tới chưa?”

      chậm nửa tháng rồi.” xong, Lâm Tam Tư cũng hiểu ý của Lý tẩu, liếc nhìn Phục Linh cái rồi : “Lý tẩu, ý của người là…”

      Lý tẩu tuy mím môi, nhưng ánh mắt vui đến mức thể cưỡng lại: “Lâm lương đễ, nguyệt của người chậm lâu ngày, giờ lại hay buồn nôn, thích ngủ, nô tỳ đoán tám phần là người có tin vui rồi!”

      Lý tẩu xong, Lâm Tam Tư còn chưa kịp phản ứng lại Bách Hợp luống cuống tay chân, nín khóc rồi cười : “Trời ạ, sao nô tỳ lại nhớ ra chuyện này chứ, cứ cho là thân thể tiểu thư thoải mái thôi.Lý tẩu rất đúng, nhất định là tiểu thư có tin vui rồi, lúc mang thai tiểu công tử tiểu thư cũng có phản ứng như vậy!”

      Lý tẩu cười híp mắt : “Lâm lương đễ trước cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nô tỳ báo cho điện hạ, điện hạ chắc mừng lắm.”

      “Lý tẩu.” Lâm Tam Tư cũng rất vui sướng, mặc dù nàng thấy Lý tẩu rất có lý, nhưng cũng chưa thể xác định là đúng trăm phần trăm được. “Người đừng với điện hạ vội, điện hạ gần đây bề bộn nhiều việc, nên làm chàng phân tâm, với lại nhỡ phải sao, khiến cho điện hạ mừng hụt.Phủ của chúng ta phải có đại phu sao? Người mời đại phu đến đây , nếu đúng như vậy cho điện hạ cũng chưa muộn.”

      Lý tẩu : “Vẫn là Lâm lương đễ suy nghĩ chu đáo, nô tỳ mời đại phu ngay.”

      Đại phu trong phủ tới rất nhanh, Phục Linh và Bách Hợp sớm kéo rèm che xuống, đại phu quỳ chân xuống đứng bên ngoài rèm bắt mạch cho Lâm Tam Tư. lúc lâu sau, đại phu nhìn những ánh mắt tha thiết của mấy người trong phòng, : “Lâm lương đễ mang thai, theo mạch đập hẳn là song thai, được hơn tháng rồi.”

      “Song thai?” Lý tẩu mở to hai mắt, vui mừng : “Ý của đại phu là, Lâm lương đễ mang thai hai hài tử sao?”

      “Đúng vậy.”

      Lý tẩu, Phục Linh và Bách Hợp đều vô cùng vui vẻ mà chú ý tới nét mặt căng thẳng của đại phu, biết rằng việc mang song thai có thể đem đến nguy hiểm, : “Tiểu thư người có nghe thấy ? Người là giỏi, trong bụng người có tận hai tiểu công tử cơ đấy!”

      Lâm Tam Tư cũng rất hạnh phúc, ngờ là nàng lại sinh đôi, đó chính là mong muốn của nàng bấy lâu nay.

      Ánh mắt của đại phu có phần ảm đạm, : “Nhưng mà…”

      Vừa nghe đại phu hai từ kia, trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại: “Đại phu, sao vậy? Nhưng mà cái gì?”

      “Chuyện này…” Đại phu thở dài cái, : “Lâm lương đễ mang song thai, nếu sinh ra cơ thể người mẹ gặp nguy hiểm rất lớn.”
      Last edited: 12/8/17

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 115

      Lúc này trong Thanh Lan Uyển hoàn toàn yên tĩnh, lư hương tỏa ra mùi thơm dịu , Hi Nhi say ngủ trong nôi, Lâm Tam Tư nằm dựa giường, mắt nhắm lại nghỉ ngơi, mấy nha hoàn cũng lui xuống hết, trong phòng tiếng động, vừa hay tạo cho nàng gian để suy nghĩ.

      Lý tẩu đề nghị nàng hãy mau chuyện này cho điện hạ, Phục Linh và Bách Hợp rất lo lắng, đứng bên cạnh nàng muốn lại thôi, cặp lông mày nhíu lại.Lâm Tam Tư biết, Phục Linh và Bách Hợp cũng đồng ý với ý kiến của Lý tẩu, hy vọng nàng sớm đưa ra quyết định.

      “Sinh đôi khiến cho cơ thể người mẹ gặp tổn thương rất lớn, cũng rất nguy hiểm, thai càng lớn càng an toàn…”

      Đối với Lâm Tam Tư sinh đôi là việc rất đáng mừng, nhưng nàng cũng biết ở thời này y thuật vẫn còn khá non kém, lời đại phu .Sau quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, nàng lại cảm thấy sợ, lúc này nàng mong có chỗ dựa, mong Hoắc Dực có thể ở bên cạnh nàng lúc này, cùng nàng đối mặt với mọi chuyện.

      Tuy nhiên khi nàng quyết định cho Hoắc Dực biết chuyện này, đột nhiên nàng nhớ tới những chuyện xảy ra mấy ngày trước, nhớ lại cuộc chuyện giữa nàng và Hoắc Dực đêm đó.

      Mặc dù các thái y trong phủ đều phải dạng tầm thường, nhưng Lâm Tam Tư tin chắc là y thuật của những thái y trong cung thể nào kém hơn so với thái y trong phủ thái tử được, nếu thái y trong phủ bắt được hỉ mạch, vậy có lý gì mà thái y trong cung lại phát được.Với lại hôm đó đột nhiên Hoắc Dực lại bàn luận với nàng về vấn đề con cái…

      Liên hệ hai chuyện lại với nhau, Lâm Tam Tư có phần hoài nghi, chuyện nàng mang thai Hoắc Dực hẳn biết trước rồi, mà từ lời chàng có thể đoán được, rằng chàng sẵn sàng bỏ hai sinh mệnh để bảo vệ tính mạng của nàng.

      Lâm Tam Tư càng nghĩ càng thấy sợ, theo bản năng đặt tay lên bụng, ánh mắt trở nên kiên định, bất luận thế nào nàng cũng phải khuyên điện hạ tin tưởng nàng, nhất định nàng bình an vô sinh hạ hai đứa trẻ.

      Sau khi xử lý xong vụ, Hoắc Dực trở lại Thanh Lan Uyển, Lâm Tam Tư từ trong nhà ra đón.

      “Điện hạ, chàng xong việc rồi à?” Lâm Tam Tư mỉm cười, dịu dàng .

      Hoắc Dực cũng cười với nàng, giơ tay ôm nàng vào lòng, ngắm nhìn nụ cười mềm mại yếu ớt của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp.

      “Ừ.” Hoắc Dực gật đầu đáp, đưa tay véo má nàng, : “Ta cố gắng xong việc sớm rồi về với nàng, cứ nghĩ nàng còn ngủ, ngờ lại ra đây đón ta.”

      Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, nụ cười rực rỡ chiếm trọn tầm mắt của Hoắc Dực, cố ý chu môi : “Điện hạ như thể ta chỉ suốt ngày ngủ với ngủ thôi vậy.”

      Hoắc Dực nhếch môi cười, : “Chẳng lẽ phải sao?”

      Lâm Tam Tư cười đáp: “Điện hạ cảm thấy còn thiếu thứ gì đó à?”

      Hoắc Dực hùa theo tính tình trẻ con của nàng, vuốt chóp mũi nàng cái, : “Ta nghĩ ra.”

      “Phải là ăn với ngủ mới đúng, điện hạ chả là ta ăn rất khỏe còn gì!”

      Hoắc Dực bật cười, : “Vậy sao? Cho ta bế cái xem nào!”

      “Để làm gì?”

      “Ta nghe những người chỉ ăn với ngủ rất dễ béo.” Hoắc Dực nhìn nàng, dáng vẻ nghiêm túc : “Ta muốn bế nàng xem nàng có nặng hơn chút nào .”

      Lâm Tam Tư vui vẻ cười to khi nghe Hoắc Dực trêu chọc, giang tay cho Hoắc Dực bế, Hoắc Dực lập tức bế nàng lên cách dễ dàng, trực tiếp vào trong phòng.

      Bữa tối được dọn lên, Hoắc Dực đặt Lâm Tam Tư ngồi xuống ghế, sau đó ngồi vào chỗ của mình.Lâm Tam Tư bảo các nha hoàn lui xuống hết, tự mình xới cơm gắp thức ăn cho Hoắc Dực.

      Hoắc Dực mỉm cười nhìn Lâm Tam Tư, giúp nàng cầm lấy tay áo, tránh cho áo nàng bị dính dầu mỡ.Lúc Lâm Tam Tư ngồi lại xuống ghế, mới : “Có lời gì muốn với ta đúng ?”

      Lâm Tam Tư: “Ơ…Sao điện hạ biết?”

      Hoắc Dực thở dài, gắp miếng thịt kho đút cho Lâm Tam Tư, : “Tự nhiên lại ân cần như vậy, khiến cho ta vừa mừng vừa sợ.”

      “Nào có đâu!” Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, tay vô thức cầm đũa đảo đảo bát cơm, lúc sau mới đặt bát xuống, ánh mắt trong veo nhìn Hoắc Dực, : “Chỉ là ta có đáp án chính xác rồi, muốn cho điện hạ biết.”

      Hoắc Dực nhướn mày, : “Chuyện gì cơ?”

      “Điện hạ còn nhớ mấy ngày trước chúng ta thảo luận về vấn đề con cái ?”

      Hoắc Dực gật đầu: “Có.”

      “Ta muốn với điện hạ, rằng hài tử chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho chúng ta.” Lâm Tam Tư nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dực, ánh mắt trong suốt có ý muốn tránh né, “Cho nên, chúng ta thể vì tiên đoán chắc chắn mà ngăn cho chúng được ra đời.”

      Người thông minh như Hoắc Dực, chỉ cần nghe Lâm Tam Tư đến đó là hiểu ngay.

      “Nàng biết rồi.”

      Lâm Tam Tư gật đầu : “Vâng, ta cũng biết là điện hạ lo lắng điều gì.”

      Hoắc Dực nhàng ôm Lâm Tam Tư vào lòng, nắm cánh tay mềm yếu xương của nàng, : “Tam Tư, ta hi vọng nàng hiểu điều, rằng đối với ta, dù có nhiều hài tử đến đâu nữa, nàng vẫn là người quan trọng nhất.”

      Lâm Tam Tư từ trong ngực Hoắc Dực ngẩng đầu lên, : “Điện hạ, chàng biết ? Khi biết trong bụng ta có hai hài tử, ta vui lắm! Đây là chuyện mà ta vẫn luôn mơ ước, bây giờ các con tới rồi, sao ta có thể nhẫn tâm bỏ các con đây?”

      “Tam Tư, tương lai chúng ta vẫn còn có thể sinh được rất nhiều rất nhiều hài tử.” Hoắc Dực cúi xuống hôn lên môi nàng, “Nhưng bây giờ nếu sinh con ra ảnh hưởng đến tính mạng của nàng, ta thể đồng ý.”

      Lâm Tam Tư dự liệu trước là Hoắc Dực trả lời như vậy, nổi giận mà chỉ cười : “Điện hạ, chàng phải tin ta, hồi ở Ninh vương phủ phải sống khổ sở ta còn chịu được mà, lần này có vấn đề gì đâu, chàng cũng phải tin các con chứ.” Lâm Tam Tư cầm tay Hoắc Dực đưa lên bụng mình, dịu dàng : “Ta và các con xin hứa, nhất định chúng ta khỏe mạnh bình an, sao cả.”

      Như thể nghe hiểu được lời của Lâm Tam Tư, Hi Nhi ngủ say bỗng nhiên cũng mở miệng kêu ư ư, thanh cực kỳ ràng.

      Lâm Tam Tư cười: “Điện hạ chàng xem, Hi Nhi cũng ủng hộ chúng ta đấy.”

      Nhìn nụ cười thuần khiết của nàng, Hoắc Dực đành lòng cự tuyệt, càng thêm hi vọng rằng nàng gặp phải nguy hiểm. “Ta có thể đồng ý với nàng mọi cầu, duy chỉ có chuyện này là thể, dù tỉ lệ nguy hiểm có thế nào ta cũng cho phép nàng mạo hiểm.”

      Lâm Tam Tư hết cách, đành phải làm theo cách mà nàng suy nghĩ từ trước, lui về sau bước : “Điện hạ, ra những người sinh đôi phải hiếm, chỉ là thân thể của ta hơi yếu, cộng thêm việc lúc trước sinh Hi Nhi bị tổn thương nguyên khí rồi, cho nên đại phu mới khuyến khích ta sinh hạ hai đứa bé.Nhưng thân thể của ta thế nào ta hiểu nhất, ta tin rằng mình có thể làm được, bằng chúng ta lập ước định có được ? Trong ba tháng, nếu như ta có thể giữ được sức khỏe tốt, hoàn toàn có khả năng sinh con ra, chàng đồng ý nhé, được ?”

      Lâm Tam Tư dựa sát vào người Hoắc Dực, tay cầm lấy vạt áo trước ngực , ánh mắt tràn ngập kiên định và mong đợi: “Cầu xin chàng đấy, điện hạ, chàng đừng đồng ý nữa mà.”

      Hoắc Dực nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, mềm lòng đến mức thể mềm lòng hơn được nữa, nhưng nét mặt vẫn đạm mạc như cũ. nhướn mày, giơ ngón trỏ ra, kiên quyết : “ tháng.” Thái y rồi, tháng là thời hạn dài nhất, chỉ cần vượt quá thời gian này Tam Tư được an toàn.

      Lâm Tam Tư có phần bất đắc dĩ, nhưng thấy Hoắc Dực có ý muốn thương lượng thêm, nàng cũng biết là lo lắng cho nàng, đành phải thỏa hiệp: “Được, tháng tháng, nhưng điện hạ có thể đáp ứng cầu nữa của ta được ?”

      “Nàng .”

      “Nếu điện hạ cho ta tháng, vậy tháng này do ta tự mình thu xếp, có được ?”

      Hoắc Dực nhíu mày : “Cũng có thể, vậy nàng muốn làm cái gì?”

      Lâm Tam Tư cười : “Cứ ngày ngày chỉ ăn ngủ trong phủ có lợi cho sức khỏe, ta muốn ra ngoài giải sầu, du sơn ngoạn thủy, như thế mới tốt cho cơ thể.”

      Hoắc Dực : “Ra khỏi phủ tháng?”

      “Điện hạ đồng ý cho ta tháng rồi mà.”

      Hoắc Dực nhàn nhạt : “Quá lâu, an toàn.”

      “Điện hạ, ta nghĩ ra rất nhiều nơi để , từ kinh thành dọc theo hướng nam đến Cửu Vân Đài, đó là nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, ở đó vài ngày nhất định có thể được nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ đó.Sau đó Hoàng Hải Sơn ngắm Vân Hải, Mai Trại ăn măng non, hải sản, cuối cùng tới vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh nơi đó cực kỳ đẹp, khí hậu cũng dễ chịu, nhất định phải ở đó lâu chút…Nếu tính như vậy tháng còn chưa đủ, nếu điện hạ lo lắng an toàn có thể bảo Tống thị vệ cùng ta mà, như vậy chàng phải lo lắng nữa.”

      Hoắc Dực nghe vậy sắc mặt càng thêm kỳ quái hơn, vốn lo lắng, giờ lại để Tống Cảnh Ngưỡng theo còn thấy lo hơn ấy! Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng, vẫn đành lòng từ chối, suy nghĩ chút rồi : “Nếu nàng muốn hãy bảo hạ nhân thu thập ít quần áo và vật dụng tùy thân, chờ mấy ngày nữa ta hết bận, cùng nàng chơi.”

      Lâm Tam Tư cho là mình nghe lầm: “Ý của điện hạ là, chàng cũng cùng ta sao?”

      Hoắc Dực nhíu mày : “Nàng hoan nghênh ta?”

      “Tất nhiên phải rồi!” Lâm Tam Tư nếu mang thai chắc vui sướng nhảy cẫng lên mất, vốn nghĩ rằng điện hạ có thể sai Tống thị vệ cùng là tốt lắm rồi, ngờ chính điện hạ cũng cùng nàng, đúng là nàng được lợi lớn rồi! “Nếu chàng có thể cùng ta, còn gì tuyệt hơn nữa.”

      “Vui đến vậy sao?” Hoắc Dực thương hôn lên trán nàng, ôm nàng ngồi lại xuống ghế, giúp nàng xúc thìa cơm, : “Mau ăn .”

      “Vâng.” Giải quyết xong vấn đề lớn, Lâm Tam Tư bỗng thấy cực kỳ thèm ăn, thoải mái để cho Hoắc Dực đút cơm cho mình.

      *

      Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư Cửu Vân Đài ngắm mặt trời mọc, Hoàng Hải Sơn ngắm Vân Hải, Mai Trại ăn hải sản, còn đến vùng Giang Nam tràn ngập chim ca hoa nở, đường trở về còn dạo quanh hồ lần, đến khi về đến kinh thành là hai tháng sau.

      Trong thời gian hai tháng du sơn ngoạn thủy, bụng Lâm Tam Tư to lên, nhưng thể lực càng ngày càng tốt, chỉ có phản ứng khi mang thai, mà ăn uống còn rất ngon miệng, ăn nhiều mà tiêu hóa cũng nhanh, người cũng đẫy đà lên trông thấy.Hoắc Dực có đưa thái y theo, sau mỗi lần bắt mạch cho Lâm Tam Tư, thái y đều vô cùng kinh ngạc, chưa từng có người nào khỏe mạnh lên cách nhanh chóng như vậy, còn thay đổi rất lớn qua từng ngày, nếu cứ tiếp tục thế này việc sinh hạ song thai có vấn đề gì nữa.

      Hoắc Dực cũng dần yên lòng, lúc trở lại kinh thành nhận được tin tức tốt, Bùi thừa tướng muối mặt chủ động xin từ hôn, nguyên nhân là vì Bùi Ngọc Lan mang bầu hài tử của Đoàn vương, nhà họ Bùi cũng vì vậy mà còn mặt mũi, mất tín nhiệm của hoàng đế.

      Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng báo tin, Hoắc Dực chỉ nhàn nhạt cười chứ cảm thấy bất ngờ, dịu dàng đỡ Lâm Tam Tư mang bầu bốn tháng về Thanh Lan Uyển.

      giúp nàng vén sợi tóc trán, dịu dàng : “Lát nữa ta phải vào cung chuyến, nàng nghỉ sớm , cần chờ ta.”

      Lâm Tam Tư : “Điện hạ vào cung thỉnh an sao? Hay ta cũng với chàng được ? Dù gì cũng hai tháng ở kinh thành rồi.”

      Hoắc Dực đỡ nàng ngồi xuống ghế: “Nàng ngồi xe lâu nên cũng mệt rồi, ngoan ngoãn ở phủ nghỉ ngơi .”

      “Vậy cũng được.” Lâm Tam Tư đưa tay đỡ lưng, “Đúng là ta thấy mệt quá!”

      Phục Linh ôm Hi Nhi vào phòng, Hi Nhi bây giờ biết bò, Lâm Tam Tư liền bảo Bách Hợp trải cái thảm dày ra đất cho Hi Nhi chơi.Hi Nhi vừa trông thấy cái thảm liền giãy khỏi cái ôm của Phục Linh, bò qua bò lại thảm, miệng lẩm bẩm : “Nương…Hôn…”

      Hoắc Dực tới cúi người xuống trước mặt Hi Nhi, tay bế con lên, trêu chọc : “Hi Nhi, kêu tiếng cha cho ta nghe nào.”

      Hi Nhi mở to đôi mắt trong veo nhìn cha, chu cái miệng đỏ bừng lên : “Nương ~~~ Hôn ~~~”

      Lâm Tam Tư nhịn được mà cười ra tiếng, Phục Linh và Bách Hợp thấy vậy cũng che miệng cười trộm.
      Last edited: 12/8/17

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 116

      Sau hai tháng, kinh thành cũng có biến hóa gì lớn, vẫn phồn hoa như cũ, ở phía Bắc của kinh thành, hoàng cung Nam Dạ vẫn nguy nga tráng lệ, thị vệ đứng thành hàng, nhìn thấy xe ngựa của thái tử điện hạ lập tức cúi đầu, nghiêm nghị xếp thành hàng để nghênh đón.

      Lâm Tam Tư biết rằng, mười ngày trước Hoắc Dực có nhận được tin báo nhắc mau chóng trở về kinh, nhưng vì Lâm Tam Tư mang thai, thể để xe ngựa quá xóc nảy, khi cũng phải chọn con đường đẹp nhất.Hoắc Dực yên lòng bỏ nàng lại mà về kinh trước, cho nên mới chậm trễ mấy ngày.Sau khi trở về, liền lo cho Lâm Tam Tư xong rồi vào cung ngay, lúc này mới biết trong cung quả xảy chuyện lớn.

      Bệnh tình của hoàng đế rất nguy kịch, cần sắc phong người mới.

      Tin tức này ngoài thái hậu và những người tuyệt đối được tín nhiệm ra có ai biết cả, ngay cả Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tốn nhiều công sức cũng điều tra ra được.

      Bên trong tẩm cung Triều Dương điện, yên lặng đến mức nghe thấy bất cứ tạp nào, mùi hương trầm quanh quẩn, phía sau tấm rèm, vị hoàng đế uy phong thời của Nam Dạ lúc này vô cùng suy yếu.

      Hoắc Dực đứng trước long sàng, ánh mắt phức tạp nhìn phụ hoàng yếu ớt nằm giường vì bệnh tật, vẫn cho rằng mình rất hận phụ hoàng, hận đến tận xương tủy, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy nét mặt già nua kia, lại cảm thấy có chút gì đó nên lời, chỉ gọi tiếng: “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng.”

      “Dực Nhi.” Thái hậu ngồi ngay ngắn bên cạnh long sàng, run rẩy vẫy tay với Hoắc Dực, dịu dàng : “Cha con có lời muốn với con.”

      Hoàng thượng giống như ngủ giấc dài, nghe thấy tiếng chậm rãi mở mắt, : “Về rồi à?” Giọng trầm thấp xen lẫn trách móc.

      Hoắc Dực cảm thấy bàn tay thái hậu nắm lấy tay mình khẽ siết chặt, đưa mắt nhìn lên, thấy hoàng tổ mẫu muốn che giấu cảm xúc của mình trong ánh mắt, trong lòng chợt rung động, ánh mắt này từng nhìn thấy ở Lâm Tam Tư, bất luận có ở đâu nàng cũng cố dành ra chút thời gian để chuyện với hài tử trong bụng, ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình thương của người mẹ, tựa như hoàng tổ mẫu nhìn phụ hoàng lúc này.

      Hoắc Dực đáp: “Hồi phụ hoàng, nhi thần mới trở về, đường có chút chậm trễ, mong phụ hoàng lượng thứ.”

      Hoàng thượng dường như có phần kinh ngạc, bởi vì ông chưa từng được nghe Hoắc Dực với ông như vậy, ngữ điệu bớt lạnh lùng, cường thế và phản nghịch, thay vào đó là dịu dàng.

      Hoàng thượng tiếng động thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, ánh mắt lờ mờ bỗng sáng rực, : “Dực Nhi, trẫm sắp gặp mẹ con rồi, con nghĩ xem lúc trẫm gặp nàng nên gì đây, nàng…liệu có trách trẫm ?”

      Hoắc Dực và thái hậu liếc nhìn nhau, cuối cùng thái hậu vỗ vào tay hoàng đế, : “Nàng hiểu thôi.”

      Hoàng thượng giơ tay với Hoắc Dực: “Dực Nhi, đỡ ta.”

      Hoắc Dực cẩn thận đỡ hoàng thượng dậy, để ông ngồi dựa vào giường, phía sau lưng có kê đệm mềm.Sau lúc ngắn ngủi, hoàng thượng bỗng lộ vẻ lực bất tòng tâm, bắt đầu thở dồn dập.

      Hoàng thượng nằm nghỉ lát để ổn định lại rồi mới : “Dực Nhi, đời này trẫm làm rất nhiều chuyện, bất luận có mục đích gì cũng hại biết bao nhiêu người, nhưng trẫm chưa từng hối hận, duy chỉ đối với mẫu phi con, sau này khi trẫm biết hối hận cũng muộn rồi…Mẫu phi con cũng chưa từng cho trẫm cơ hội để hối cải…” Hoàng thượng có chút xúc động, hai mắt ướt nhòe, “Suy cho cùng, là trẫm có lỗi với nàng, trẫm phụ nàng, khi nàng mất trẫm cũng đến nhìn nàng lần cuối! Trẫm rất ân hận…”

      Vì kích động quá nên hoàng thượng suýt nữa thở được, cũng may thái y luôn túc trực bên ngoài kịp thời vào chữa trị, cuối cùng có vấn đề gì.Thái hậu lớn tuổi, chịu nổi khi bị kinh động, liền trở về Phúc Thọ cung, Hoắc Dực bị hoàng thượng giữ lại.Trước khi thái hậu khuyên hoàng thượng nên nghỉ ngơi nhiều chút, nhưng ông chịu, độc cả đời rồi, ông có rất nhiều chuyện phải , sợ chậm trễ còn cơ hội nữa.

      Hoàng thượng nhìn Hoắc Dực, đứa con trai này là người mà ông thương nhất, nhưng cũng là đứa con có quan hệ lạnh nhạt nhất với ông.Sinh ra ở hoàng thất, tình cảm luôn gần gũi, nhưng vẫn khiến ông cảm thấy tiếc nuối. “Dực Nhi, con có trách phụ hoàng ?”

      Nghe phụ hoàng từng câu từng chữ hoài niệm về mẫu phi , tâm trạng của Hoắc Dực có bình tĩnh đến đâu cũng kìm được mà dậy sóng, ánh mắt dần lạnh , giọng cũng vô cùng xa cách: “Phụ hoàng đến chuyện gì?”

      Hoàng thượng khẽ thở dài, xua tay : “Trẫm hiểu…Con và mẫu phi con bao giờ tha thứ cho trẫm…”

      Hoắc Dực nữa, đến lúc này rồi, cho dù có thù hận, có sớm coi đối phương là cha, cũng muốn trong quãng thời gian cuối đời của phụ hoàng chỉ còn lại những bất đồng cãi vã.

      Hoàng thượng nhắm mắt lại lúc rồi mở mắt ra, : “Chuyện thừa tướng xin từ hôn, con chắc biết rồi?”

      Hoắc Dực lạnh nhạt đáp: “Nhi thần biết.”

      Hoàng thượng đưa mắt nhìn , ông luôn thể hiểu thấu được người con trai này: “Con, tính toán thế nào?”

      Hoắc Dực đáp: “Hết thảy đều nghe theo an bài của phụ hoàng.”

      Hoàng thượng có phần mệt mỏi nở nụ cười, ông quả thể nhìn thấu được , tựa như lúc này, biết ràng vì để bảo toàn đại cục, giáng tội cho Bùi thị, nhưng tuyệt đối để Bùi thị lấy danh nghĩa chính thất gả cho Đoàn vương.Mà bất luận thế nào nữa mục đích của cũng đạt được, Bùi thị có cơ hội bước chân vào phủ thái tử nữa.Thế nhưng lúc này vẫn cung kính hết thảy đều nghe theo an bài của ông?

      Hoàng thượng tức giận : “Con gạt mọi người gặp Đoàn vương thúc, lâu sau Bùi thị liền mang thai hài tử của Đoàn vương, thừa tướng lập tức xin thánh chỉ từ hôn.Dực Nhi, tuy phụ hoàng già rồi nhưng vẫn chưa hồ đồ đâu, những chuyện con làm, đừng tưởng là trẫm biết.”

      Hoắc Dực hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc, phụ hoàng cai quản Nam Dạ quốc suốt mấy thập niên, tai mắt nào có ít? Chuyện lén thương lượng với Đoàn vương, phụ hoàng biết là bình thường, mà cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện muốn giấu diếm phụ hoàng.Huống hồ, vì để cho chuyện này thuận lợi truyền đến tai hoàng thượng, còn cố ý để lộ ra cho những tai mắt của hoàng thượng biết. “Phụ hoàng nếu biết còn hỏi nhi thần làm gì?”

      “Trẫm biết là con muốn cưới Bùi thị, trẫm cũng đáp ứng cầu của con, để nàng xuống làm trắc phi, ngay cả thừa tướng cũng nén giận đồng ý rồi, nhưng tại sao con phải dồn mọi chuyện đến đường cùng như vậy? Mất trợ giúp của thừa tướng, con gặp rất nhiều bất lợi.Trong triều đình này có rất nhiều người muốn tạo quan hệ với thừa tướng, chẳng lẽ con còn biết?”

      Hoắc Dực lẳng lặng nhìn hoàng thượng, ánh mắt gợn sóng chút sợ hãi mà chỉ phảng phất tức giận: “Phụ hoàng muốn biết sao?”

      Hoàng thượng nhàng phất tay: “Con .”

      Hoắc Dực thản nhiên : “Phụ hoàng có còn nhớ vào sinh nhật ba tuổi của nhi thần, ngài từng thề với mẫu phi điều gì ?”

      Hoàng thượng đột nhiên vô cùng căng thẳng, trong lòng lên những suy nghĩ, lát sau liền nhíu chặt mày, xác định : “Đời này kiếp này chỉ người?”

      Hoắc Dực gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Con…” Hoàng thượng bất ngờ ngồi thẳng dậy, trợn tròn hai mắt, sau đó lại mất sức mà ngã xuống. “Con là thái tử, là người thừa kế của Hoắc gia, là hoàng đế tiếp theo của Nam Dạ, sao có thể vì nữ tử mà ra lời thề như vậy? quá mức hoang đường!”

      Hoắc Dực lạnh lùng nhếch môi cười: “Thế xem ra, lời mà phụ hoàng với mẫu phi cũng phải lời lòng.”

      Hoàng thượng có phần bi thương, : “Đúng là ta như vậy, hứa hẹn như vậy, nhưng mẫu phi con cũng phải hiểu điều, rằng bậc đế vương có rất nhiều chuyện thể làm theo ý mình được, sao mẫu phi con có thể tin lời đó là cơ chứ?!”
      Last edited: 12/8/17

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 116 (tiếp)

      Hoắc Dực hề nhượng bộ, : “Có lẽ phụ hoàng chỉ cảm thấy đó là câu đùa, nhưng đối với mẫu phi đó là lời hứa hẹn lòng, cho nên sau này mẫu phi mới thất vọng đến vậy, vĩnh viễn ra trong đau buồn.”

      “Tâm ý của trẫm với mẫu phi con bao giờ thay đổi, trong hậu cung muôn vàn nữ nhân, nàng vĩnh viễn là người đặc biệt nhất trong lòng ta.Chỉ là sau khi trẫm lên ngôi, công việc bề bộn, mà thân làm đế vương thể chỉ thương mình nàng được, phía sau mỗi ái phi đều dính dáng đến cả gia tộc, trẫm tuyệt đối phải đối xử công bằng, như vậy mới có thể bảo vệ được hòa thuận yên bình chốn hậu cung.Cho đến khi nàng rời xa, trẫm mới biết được là mình lạnh nhạt nàng, phụ lòng nàng, mà nàng, lại chọn phương thức tàn nhẫn nhất để khiến trẫm hoàn toàn mất nàng.”

      Hoàng thượng hít sâu hơi rồi chậm rãi thở ra, tiếp: “ lâu sau trẫm mới hiểu được, rằng phận đế vương từ phải chịu độc, độc cho đến suốt đời, trẫm vậy, mà con cũng giống như thế…”

      Hoắc Dực cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa, bình thản : “Phụ hoàng lầm rồi, nhi thần giống với phụ hoàng.”

      Hoàng thượng dịu giọng : “Cho nên con mới để cho Đoàn vương cưới Bùi thị? Nhưng con đừng quên, còn có Vương thị, Lý thị, Tôn thị…Quý tộc ở Nam Dạ quốc có vô số, con định dùng những thủ đoạn gì để đuổi hết bọn họ ? Cho dù bây giờ đuổi được, vậy mấy năm tiếp theo sao? Con có dám tin tưởng vẫn làm được ? Cả đời này có dám thề chỉ có nữ nhân ?”

      Hoắc Dực bình tĩnh đáp: “Nếu nhi thần quyết tâm, nhất định làm được.”

      “Con làm như vậy là muốn mọi người trong thiên hạ cười nhạo sao?!” Hoàng thượng tức giận : “Từ cổ chí kim, chưa bao giờ có tiền lệ này.”

      Hoắc Dực : “Trước kia có, sau này có.”

      “Đừng mơ tưởng!” Hoàng thượng lần nữa nổi giận, hô hấp dồn dập, mặt đỏ gay : “Trẫm bao giờ đồng ý!”

      Hoắc Dực chút cảm xúc khi thấy hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, vẫn giữ thái độ bình tĩnh : “Nếu nhi thần muốn, phụ hoàng có thể làm được gì?”

      Hoàng thượng giận tím mặt: “Trẫm biết, con là lựa chọn thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế, trẫm nhất định truyền ngôi cho con, nhưng trẫm tuyệt đối cho nàng ta trở thành hoàng hậu, nữ nhân như vậy xứng đáng để làm hoàng hậu, thánh chỉ trẫm ban, ai dám tuân theo!!”

      Bầu khí lập tức trở nên lạnh như băng, lúc Hoắc Dực định bên ngoài bỗng có tiếng cười ngây thơ của hài tử truyền đến.

      Sau khi thái hậu trở về Phúc Thọ cung, bà luôn cảm thấy yên lòng, lo xảy ra chuyện lớn, liền tới phủ thái tử muốn mang Hi Nhi đến đây. ngờ Lâm Tam Tư cũng suy nghĩ giống bà, nghĩ thái hậu hai tháng gặp Hi Nhi, chắc chắn là rất nhớ, liền mặc quần áo đẹp cho Hi Nhi rồi chuẩn bị mang Hi Nhi vào cung, sau đó gặp thái hậu đến phủ thái tử, nên để thái hậu đón Hi Nhi tới Triều Dương điện luôn.

      Các thái y quỳ bên ngoài cách tẩm cung quá xa, chỉ nghe thấy bên trong ồn ào chứ nghe là hai người gì, trong lòng ai nấy đều vô cùng run sợ, giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống, chỉ hi vọng thái tử điện hạ mau ra ngoài, nên để hoàng thượng tức giận thêm nữa.

      Cho đến khi thái hậu nương nương bế Hoắc Thần Hi tới, chúng thái y mới mừng rỡ thôi, đáy lòng thầm bội phục thái hậu nương nương, quả nhiên là cao thủ của cao thủ.

      Lúc hoàng thượng nhìn thấy hoàng trưởng tôn Hoắc Thần Hi hồn nhiên ngây thơ lửa giận quả nhiên biến mất dần, nhìn Hi Nhi nằm chơi long sàng mà hề thấy giận, mặc dù bệnh nặng, thể bế Hi Nhi, nhưng chỉ cần nằm dựa vào giường nhìn Hi Nhi chơi đùa là ông cảm thấy vui rồi, lập tức nở nụ cười, dáng vẻ hiền lành như những người ông nội bình thường đối với cháu mình.

      “Hi Nhi, hoàng tôn ngoan của trẫm.” Lúc Hi Nhi bò đến bên cạnh ông, ông liền cúi xuống hôn lên mặt Hi Nhi cái, cười : “Lâm thị giỏi lắm, sinh ra hoàng tôn cho trẫm…”

      Lúc Hoắc Dực bế Hi Nhi về phủ trời tối, Lâm Tam Tư từ giường ngồi dậy, nàng biết trong cung xảy ra chuyện gì, chỉ quen với việc có Hi Nhi và Hoắc Dực bên cạnh, tại bọn họ đều ở đây, làm cho nàng ngủ được.

      Lâm Tam Tư ngồi trong sân chờ, bầu trời xuất những ngôi sao, gió mát thổi , lắng nghe Phục Linh và Bách Hợp kể lại những câu chuyện thường ngày, ngẩng đầu ngắm trăng tròn, cảm giác giống như hồi còn ở Lâm phủ.

      Nhờ an bài của Hoắc Dực, bản án của nhà họ Lâm được xét xử lại, rửa sạch oan khuất, cha mẹ nàng cũng được về Lâm phủ, ca ca lập được chiến công khi chiến đấu với quân địch, được đề xuất lên làm phó tướng.Bỗng dưng nhớ lại mấy năm trước, khi đó nàng vẫn chưa thành thân, chưa có hài tử, mà hôm nay nàng trở thành người vợ, người mẹ rồi.

      Lâm Tam Tư tháo giầy, chân ngồi lên xích đu, xích đu đung đưa theo động tác của nàng, bộ váy màu xanh tung bay theo gió, nụ cười dịu dàng thuần khiết nhìn vô cùng mỹ lệ động lòng người.

      Bách Hợp liếc mắt thấy thái tử đứng ở cửa, muốn gọi Lâm Tam Tư lại bị Hoắc Dực ngăn lại, giao Hi Nhi cho Bách Hợp rồi lặng lẽ ra phía sau Lâm Tam Tư, giúp nàng đẩy xích đu.

      Ai ngờ còn chưa kịp đẩy Lâm Tam Tư : “Điện hạ muốn làm gì vậy? Đẩy xích đu cho ta sao?”

      “Hửm?” Hoắc Dực vòng ra trước mặt nàng, dịu dàng : “Sao nàng biết ta về?”

      Lâm Tam Tư chớp mắt, cười xinh : “ sống cùng điện hạ lâu như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng cảm giác được phải rất đáng trách hay sao?”

      “Ừm, nghe cũng có lý.”

      “Ta từng câu nào có lý chưa?”

      Hoắc Dực bật cười: “Nàng đoán thử xem bây giờ ta muốn làm gì?”

      “Cái này hơi khó, ta phải suy nghĩ chút .”

      Lâm Tam Tư đung đưa nữa, nghiêng đầu ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên dùng tốc độ nhanh nhất nhảy từ xích đu xuống, hai tay ôm cổ Hoắc Dực, đôi môi đỏ mọng thơm mềm tiến lại hôn lên môi Hoắc Dực.Hoắc Dực tay ôm nàng vào lòng, vừa hôn vừa cầm chân nàng, : “Sau này đừng chân trần nữa, áp chân vào bụng ta , đừng để bị cảm lạnh.”

      *

      tháng sau, hoàng đế Nam Dạ quốc băng hà, cả nước tiếc thương vô hạn.

      Ngày hoàng đế băng hà, Hoắc Dực càng thêm lạnh lùng ít , trừ Lâm Tam Tư ra gặp bất cứ ai khác.

      Lâm Tam Tư đứng phía sau Hoắc Dực, nhìn bóng lưng to lớn thoáng lên nỗi đơn của , khỏi cảm thấy rất đau lòng, : “Điện hạ, trời lạnh lắm.” Sau đó cầm y phục trong tay giúp mặc vào.

      Hoắc Dực cầm tay nàng, chỉ khi đối mặt với nàng mới được là chính mình. “ hiểu sao trong lòng ta thấy khó chịu quá.”

      “Điện hạ, con người ai cũng phải chết.” Lâm Tam Tư quen an ủi người khác, chỉ nghĩ chút rồi : “Điện hạ, quan trọng nhất là khi tiên đế còn sống, hai người tha thứ cho đối phương, người ra cũng còn phải tiếc nuối, ta nghĩ lúc tiên đế ra , trong lòng người hề đau buồn, ngược lại còn rất yên lòng.”

      Hoắc Dực gì mà chỉ đưa tay ôm nàng, nên cảm ơn nàng, vì chính nàng và Hi Nhi hóa giải được mâu thuẫn giữa và phụ hoàng. “Tam Tư, cảm ơn nàng vì ở bên cạnh ta.”

      Sau khi hoàng đế băng hà, thái tử Hoắc Dực tuân theo di chỉ lên ngôi hoàng đế.Khi còn là thái tử, Hoắc Dực nạp chính phi, chỉ có vị Lâm lương đễ sinh hạ được hoàng trưởng tôn.Cho nên khi tân đế lên ngôi, tuân theo ý chỉ sắc phong Lâm Tam Tư lên làm hoàng quý phi, nhưng nghi thức sắc phong được làm trang trọng như sắc phong hoàng hậu, Hoắc Thần Hi trở thành thái tử, toàn bộ quá trình khiến cho Lâm Tam Tư căng thẳng muốn chết, chỉ có Hi Nhi là vẫn giữ được bình tĩnh giống như phụ thân, mặt chút cảm xúc, đưa mắt nhìn xuống thiên hạ.

      Sau khi nghi thức sắc phong kết thúc, Hoắc Dực loại bỏ toàn bộ các biển hiệu các cung điện trong hậu cung, chỉ để lại cung điện mà Lâm Tam Tư thích nhất, đặt tên là Tư Thanh điện, giao con dấu hậu cung cho Lâm Tam Tư quản lý.

      Xử lý xong mọi chuyện, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư cùng nhau tới nơi cao nhất của hoàng cung, gió thổi qua mặt, ôm lấy vai nàng, : “Nàng có cảm thấy ủy khuất khi được trở thành hoàng hậu ?”

      Lâm Tam Tư lắc đầu, cười : “Chỉ cần điện hạ đối với ta lòng ta thấy ủy khuất.”

      Hoắc Dực dịu dàng nâng mặt nàng lên, cẩn thận che chở như trân bảo vô giá, : “Tam Tư, ta hứa với nàng là đời này chỉ người, lời thề này vĩnh viễn bao giờ thay đổi.”

      Lâm Tam Tư nhìn ánh mắt chân thành của Hoắc Dực, nàng kiễng chân lên hôn lên môi , : “Ta tin chàng, vĩnh viễn tin chàng.”

      Hoàn.

      ---
      Ngân Nhi: Tiếc nuối duy nhất là lão hoàng đế hạ thánh chỉ cho chị làm hoàng hậu, nên chị chỉ được làm hoàng quý phi...Nhưng nghĩ lại , quan trọng là dẹp bỏ hậu cung, lòng thương chị, thế là đủ ^^ Danh hiệu cũng chẳng còn đáng để để tâm đến nữa :yoyo57:

      Cảm ơn tất cả các bạn đồng hành cùng mình, cùng trải qua câu chuyện ấm áp ơi là ấm áp này nhé :yoyo12: Hi vọng những câu truyện tiếp theo vẫn được các bạn ủng hộ nhaaa :017: Đừng ngại mà hãy chia sẻ cho mình biết cảm nghĩ của các bạn về truyện nhé ^^ Mình rất muốn biết đó ^^
      Cảm ơn và hẹn gặp lại! :030::030::030: Happy Valentine!!! :034:
      Last edited: 12/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :