1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hoắc Dực: "Nàng ko mặc ta còn thích hơn."
      Tam Tư:...
      Mshalloween90, AikoNguyen, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 106

      ngày trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời ngả về hướng tây Lâm Tam Tư hái được giỏ sơn tra .

      Chẳng biết từ lúc nào mà Hoắc Dực tới gốc cây, ngẩng mặt lên, giang rộng hai tay với Lâm Tam Tư: “Xuống đây, ta đỡ nàng.”

      Lâm Tam Tư đứng cây nhìn xuống, cây cao, có nhảy xuống cũng bị thương, huống hồ Hoắc Dực còn đứng ở dưới, nàng cười : “Được, vậy điện hạ phải đỡ chuẩn vào nha.”

      Dứt lời liền tung người nhảy xuống, vững vàng rơi vào vòng tay của Hoắc Dực.

      Ôm thân thể mềm mại ngát hương vào lòng, Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư cười tươi rói, : “Cả cái Nam Dạ quốc này, chỉ có nàng là dám làm càn như thế trước mặt ta.”

      Lâm Tam Tư chớp mắt : “Ý chàng là chuyện ta leo trèo sao?”

      Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư ra cửa rừng sơn tra, nàng nặng nên ôm rất dễ dàng, : “Nàng thử xem?”

      Lâm Tam Tư nắm lấy vạt áo trước của Hoắc Dực, cố ý quay đầu , : “Tâm tư của điện hạ khó đoán, ta đoán nữa.”

      Hoắc Dực nhếch môi cười, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt , : “ lẽ là ta bị trúng tà rồi, nàng như vậy mà ta vẫn thấy thích.”

      Lâm Tam Tư nhíu mày ra vẻ trầm tư: “Ừm, khẩu vị của điện hạ đúng là khác biệt đấy.”

      Hai người nàng câu ta câu, bao lâu tới cửa Nam Cống Sơn Trang, thấy cả đám hạ nhân đứng chờ sẵn ở đó từ bao giờ.

      Lâm Tam Tư thấy Bách Hợp đứng bên cạnh xe ngựa, nhưng thấy Phục Linh và Hi Nhi đâu, liền hỏi: “Bách Hợp, Phục Linh và Hi Nhi đâu?”

      Bách Hợp cầm chậu nước ấm và khăn mặt, vừa hầu hạ Hoắc Dực và Lâm Tam Tư rửa tay vừa : “Tiểu công tử vừa ngủ, sợ trong núi có muỗi nên Phục Linh tỷ ôm tiểu công tử vào xe ngựa rồi ạ.”

      Lâm Tam Tư rửa sạch tay, : “Điện hạ, bây giờ chúng ta về luôn sao? Chàng có cần với…”

      Lâm Tam Tư mới nửa câu là Hoắc Dực hiểu ý ngay, lắc đầu : “ cần.” Chuyện gì cần hết rồi, kế tiếp chỉ cần xem xem Đoàn vương xử lý ra sao thôi.

      *

      Lúc trở lại kinh thành trời tối đen, quản gia đứng ở cổng vừa thấy xe ngựa của thái tử là chạy đến ngay, vội vàng bước xuống bậc thang rồi đứng chỗ chờ, cho đến khi xe ngựa dừng hẳn ông mới khom lưng tới.

      “Điện hạ, người trở lại, Lý công công trong cung có tới truyền chỉ, ở trong phủ chờ người ba canh giờ rồi.”

      Thái giám trong cung mà tới truyền thánh chỉ chứng tỏ đó là chuyện rất khẩn cấp, Lưu quản gia sớm phái người tới Nam Cống Sơn đưa tin, vốn tưởng rằng điện hạ về sớm, nhưng ngờ lại trễ như vậy.Tuy nhiên ông theo Hoắc Dực Nhiều năm, cho dù là chuyện hết sức khẩn cấp ông vẫn giữ được bình tĩnh thong thả khi báo cáo với điện hạ, chút kích động.

      Hoắc Dực nhận được tin báo trong khi nhìn Lâm Tam Tư hái sơn tra, thứ nhất là muốn làm nàng mất vui, thứ hai là chuyện trong triều nắm trong lòng bàn tay, phụ hoàng truyền chỉ phải chuyện gì quan trọng, cần phải vội vã hồi phủ làm gì.

      Hoắc Dực xuống xe ngựa, quay người ôm eo Lâm Tam Tư, bế cả nàng và Hi Nhi trong lòng nàng xuống, đợi nàng đứng vững rồi mới : “Người đâu?”

      Lưu quản gia đáp: “Hồi điện hạ, Lý công công ở trong phòng khách.”

      “Ừ.” Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư có vẻ hơi mệt, liền : “Lương đễ hôm nay mệt mỏi, bảo người đưa đồ ăn tới Thanh Lan Uyển .”

      “Vâng, nô tài biết.”

      Hoắc Dực với Lâm Tam Tư: “Ta xử lý chút việc, nàng ăn xong nghỉ ngơi , cần chờ ta.”

      Lâm Tam Tư vừa rồi cũng nghe Lưu quản gia là trong cung truyền chỉ tới, cũng biết là Hoắc Dực có chuyện quan trọng phải xử lý, liền đáp: “Vâng, điện hạ có bận cũng phải nhớ dùng cơm đó, đừng để bụng đói làm hại thân thể.”

      Hoắc Dực mỉm cười, kéo nàng lại hôn cái rồi : “Nàng yên tâm.”

      *

      Hoắc Dực đoán quả sai, phụ hoàng truyền chỉ chẳng qua là bảo vào cung bàn bạc với Bùi thị chuyện vào phủ.Bùi thừa tướng lay chuyển được Bùi Ngọc Lan, còn cách nào khác là nén giận đồng ý, nhưng dù sao ông cũng là thừa tướng, cho dù nữ nhi vào phủ với thân phận thái tử tần, đạt tới kì vọng của ông, ông cũng hi vọng hôn này bị xem , cho nên vào cung xin được tổ chức nghi lễ long trọng.

      Hoàng thượng thường xuyên phải nhờ cậy đến Bùi thừa tướng, nên đương nhiên cảm thấy cầu này của ông là rất hợp lý, chỉ lo là Hoắc Dực đồng ý, cho nên mới bảo vào cung chuyến.Nhưng ngờ là ông và Bùi thừa tướng ngồi chờ từ giờ ngọ cho đến khuya mà vẫn thấy mặt Hoắc Dực.Bùi thừa tướng tức giận đến mức mặt biến sắc, hoàng thượng đành phải mấy câu trấn an rồi sai người tiễn ông ra khỏi cung.

      Hoắc Dực lần thứ hai lấy lý do “Bị cảm lạnh, cần tĩnh dưỡng” để từ chối vào cung, nhưng vẫn bảo công công lại với hoàng thượng là chuyện nạp Bùi thị làm thiếp đều nghe theo hoàng thượng, là hoàng tử, tất nhiên làm trái lời của hoàng thượng.

      Hoàng thượng vốn tức giận chuyện Hoắc Dực vào cung, nhưng nghe Hoắc Dực thế lập tức hết giận, cảm thấy Hoắc Dực rất hiểu đạo lý, trong lòng vô cùng vui mừng.

      Chuyện Hoắc Dực bị cảm lạnh xin nghỉ rất nhanh được lan rộng trong kinh thành, thế cục giờ, ngôi vị thái tử của được nắm chắc, đại đa số các đại thần trong triều cũng đứng về phía , cho nên trước cửa phủ thái tử ngớt người đến thăm hỏi, tất cả đều bị Lưu quản gia mời về.Cuối cùng thấy người tới ngày đông, Lưu quản gia sau khi xin chỉ thị của Hoắc Dực, liền quyết định đóng chặt cửa, giữ lại thanh tịnh của phủ thái tử.

      Tuy xin phép nghỉ, nhưng mọi chuyện trong triều Hoắc Dực vẫn phải nắm , các tấu chương trước khi trình lên đều phải qua xét duyệt của mới được đưa đến hoàng thượng, cho nên sau khi Lâm Tam Tư ngủ trưa tỉnh lại, liền để nàng ở trong thư phòng cùng phê duyệt tấu chương với .

      ngồi đọc từng cuốn từng cuốn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng lại hạ bút viết phúc đáp lên tấu chương.Lâm Tam Tư đôi lúc thấy lông mày nhíu lại, đôi lúc lại nhếch môi cười lạnh, nghĩ tới việc phải ngồi đọc tấu chương từ sáng sớm, chắc hẳn rất vất vả, nên sau khi mài mực xong, nàng liền ra đằng sau đấm bóp vai cho .

      “Điện hạ, trước kia ta cảm thấy được làm hoàng thượng tốt, muốn cái gì có cái đấy, bây giờ nghĩ lại thấy cũng hoàn toàn là như vậy, vất vả khó khăn trong đó phải ai cũng biết.”

      Hoắc Dực đặt bút xuống, khép lại tấu chương, xoay người cầm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống đùi : “Sao tự nhiên nàng lại vậy?”

      Lâm Tam Tư tựa vào ngực Hoắc Dực, : “Điện hạ hôm nào cũng phải dậy từ sáng sớm để đọc tấu chương, hôm nào cũng có người liên tục dâng tấu chương tới, thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ có mình điện hạ phải gánh vác, phải rất vất vả hay sao?”

      Hoắc Dực nhàng cười đáp: “Như thế là vất vả sao? giờ ta chỉ phụ giúp cho phụ hoàng thôi, có số việc vẫn chưa đến tay ta, nếu tương lai làm hoàng đế, việc phải làm còn nhiều hơn gấp mấy lần bây giờ.”

      Lâm Tam Tư cực kỳ đau lòng, đưa tay vuốt ve cặp lông mày của Hoắc Dực, : “ tại chàng chẳng ngủ được mấy canh giờ, tương lai lại còn khổ cực hơn, điện hạ có thấy mệt ?”

      Hoắc Dực nắm tay nàng, nụ cười ấm áp như gió xuân, : “Chỉ cần có nàng ở bên ta thấy mệt nữa.”

      Lâm Tam Tư nở nụ cười ngọt ngào, định tiếp bỗng nhiên lại cảm thấy dạ dày nôn nao, liền vội vàng ôm ngực, nhảy xuống khỏi đùi Hoắc Dực rồi lao nhanh đến chỗ ống nhổ.
      Last edited: 12/8/17

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ko lẻ có tiểu bánh bao nữa..thanks Nhi
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 107

      Hoắc Dực vốn ngồi ghế ôm Lâm Tam Tư, đột nhiên lại thấy nàng bất ngờ đứng lên, bước nhanh về phía ống nhổ rồi nôn khan.

      Hoắc Dực nhíu chặt mày đến phía sau nàng, để nàng dựa vào lòng mình, vỗ lưng nàng : “Đỡ hơn chút nào chưa?”

      Lâm Tam Tự tựa vào lòng Hoắc Dực, : “Vừa rồi tự nhiên lại muốn ói, nhưng lại ói được gì, bây giờ đỡ hơn rồi, còn khó chịu nữa.”

      từng có kinh nghiệm sau khi nàng sinh Hi Nhi, cộng thêm phản ứng của nàng lúc này khiến cho Hoắc Dực có phần hưng phấn, gương mặt vốn sợ hãi trở nên vui vẻ hơn, : “Ta đỡ nàng trở về phòng nằm nghỉ, lát nữa mời thái y trong cung đến khám cho nàng.”

      Lâm Tam Tư lắc đầu: “ cần đâu điện hạ, giờ ta đỡ hơn rồi, nghỉ ngơi chút là được, sao mà phải gọi thái y đến chứ.”

      Hoắc Dực thương : “Nàng đó, biết lo cho bản thân gì cả.”

      “Ta chỉ cảm thấy có vấn đề gì, mời thái y tới lại mang tiếng ra.”

      “Ta còn sợ mang tiếng hay sao? Nàng chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều.”

      Lâm Tam Tư gật đầu đáp: “Vâng.”

      Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư về Thanh Lan Uyển, đợi nàng ngủ say rồi mới rời , Tôn thái y trong cung sớm tới, đứng bên ngoài chờ, thấy Hoắc Dực ra liền bước tới hành lễ.

      “Thái tử điện hạ.”

      Hoắc Dực nhìn lão thái y làm việc trong cung nhiều năm, gật đầu : “Lương đễ vừa mới ngủ, làm phiền Tôn thái y cùng ta ra phòng khách chờ lát.”

      có gì, cựu thần cũng vội.” Tôn thái y là lão nhân trong thái y viện, biết Hoắc Dực từ khi còn , cũng biết tính tình của như thế nào, liền cẩn thận liếc cái, : “Thái tử điện hạ, đường tới đây cựu thần nghe hạ nhân qua chút, cựu thần muốn hỏi câu, Lâm lương đễ trừ nôn khan ra còn có biểu gì khác ?”

      Hoắc Dực nghĩ chút rồi : “ có.”

      Tôn thái y run rẩy ồ cái, cố gắng giữ bình tĩnh tiếp: “Nếu vậy điện hạ cần quá lo lắng, hẳn là có gì đáng ngại.”

      Hoắc Dực híp mắt nhìn Tôn thái y, lạnh nhạt : “Tôn thái y hổ là lão nhân của thái y viện, chỉ hỏi thế mà đoán được bệnh trạng rồi sao?”

      Tôn thái y lắc đầu : “Cựu thần ở trong cung mấy thập niên, gặp rất nhiều chứng bệnh, vừa rồi cũng chỉ là chẩn đoán mà thôi, đợi Lâm lương đễ tỉnh lại, cựu thần khám kĩ hơn.”

      “Ừ.” Hoắc Dực gật đầu, tiếp tục về phía trước, Tôn thái y khom người, đợi Hoắc Dực cách mình hai thước mới chậm rãi bước tiếp.

      Đến tối Lâm Tam Tư mới tỉnh lại, lúc Bách Hợp tới báo Tôn thái y cũng đợi cả buổi chiều rồi.

      Hoắc Dực phân phó: “Ngủ cả buổi chiều chắc cũng đói bụng rồi, bảo Lý tẩu chưng bát súp rồi đưa cho lương đễ dùng, khi nào nàng dùng xong mời Tôn thái y tới khám.” xong, liếc nhìn Tôn thái y, : “Tôn thái y thấy có được ?”

      Tôn thái y cúi thấp đầu, đằng nào cũng chờ cả buổi chiều rồi, lúc này còn vội gì nữa, huống hồ kia lại còn là lương đễ mà thái tử điện hạ vô cùng sủng ái nữa.

      “Điện hạ rất đúng, sức khỏe của lương đễ là quan trọng nhất.”

      Bách Hợp nghe vậy liền tuân mệnh rồi lui ra ngoài.

      Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, Hoắc Dực thấy Tôn thái y mỏi mệt, tâm trạng vốn căng thẳng bây giờ cũng buông lỏng được chút.

      Híp mắt lại, tùy ý mở cuốn sách ra, bỗng nhiên : “Hai năm ta bị giam cầm ở đây, hậu cung xảy ra rất nhiều chuyện mà ta biết .Tôn thái y ở trong cung nhiều năm, mỗi ngày đều ra vào hậu cung chẩn bệnh cho các nương nương, chắc chuyện ở hậu cung Tôn thái y nắm rất .”

      Tôn thái y hiểu ý Hoắc Dực, thấy đối phương thần thái vẫn lạnh nhạt, như thể chỉ chuyện phiếm bình thường, trong lòng càng thêm nghi ngờ: “ biết thái tử điện hạ muốn đến chuyện gì?”

      Hoắc Dực ngước mắt nhìn thẳng, lạnh lùng : “Chuyện Lâm quý phi bị hạ độc.”

      Tôn thái y vừa nghe đến ba chữ Lâm quý phi người mềm nhũn ra, dùng hết tâm lực mới khống chế được tâm trạng, nhưng trán chảy đầy mồ hôi.

      Mặc dù tuổi già, nhưng thân thể Tôn thái y vẫn rất khỏe mạnh, nhưng lúc này hai tay hai chân lại tự chủ mà run bắn lên, hoàn toàn giống với dáng vẻ của lão thái y trong thái y viện. “Chuyện thái tử điện hạ là chuyện tối kị trong cung, hoàng thượng cũng nghiêm cấm được đàm luận, cho phép cựu thần…”

      Hoắc Dực đợi Tôn thái y xong cắt ngang lời ông, lạnh lùng : “Nơi này là phủ thái tử, phải hoàng cung, Tôn thái y có gì mà phải lo lắng? Trông bộ dạng cứ như sợ bị ta tố cáo vậy?”

      Tôn thái y sợ hãi : “Cựu thần biết…”

      biết?” Hoắc Dực dùng ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng Tôn thái y: “Nếu biết Tôn thái y còn sợ cái gì?”

      “Cựu thần…Cựu thần…Năm đó mặc dù ở thái y viện, nhưng lúc chuyện xảy ra cựu thần lại ở trong cung, nên cụ thể thế nào cựu thần lắm…”

      “Vậy sao?” Hoắc Dực đứng dậy khỏi ghế, toàn thân tỏa ra khí lạnh, “Chuyện quý phi bị hạ độc, nếu muốn kết án, ngoài người của hình bộ điều tra lấy chứng cứ ra thái y viện cũng phải phái hai vị thái y có uy tín để phối hợp điều tra.Theo ta biết Tôn thái y là lão nhân của thái y viện, chuyện này nếu cử ngươi còn biết cử ai đây?”

      đến đây, mặt Hoắc Dực còn ý cười, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu được người khác, khiến cho Tôn thái y luống cuống như đứng đống lửa.

      Tôn thái y cảm giác như bị rơi vào bẫy vậy, hôm nay có là mời ông đến đây để chẩn bệnh cho Lâm lương đễ vậy? Thái tử điện hạ ràng có mục đích khác, nhưng chuyện của Lâm quý phi ông thể được, nếu ra e là giữ nổi cái đầu mất.
      Last edited: 12/8/17

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      tem ah:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :