1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 103

      Nam Cống Sơn khí rất trong lành, khắp nơi tràn ngập trong hương hoa và tiếng chim hót.Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư ngồi trong đình lát rồi cùng nhau vào trong núi.Nơi ở của Đoàn vương tọa lạc ngay giữa sườn núi, cách đình xa lắm, hai người vừa vừa chuyện, bị ảnh hưởng bởi thời gian, vô cùng nhàn nhã và vui vẻ.

      Đoàn vương trời sinh tính tình phong lưu, cuộc sống xa hoa lãng phí, nhưng phủ đệ ở Nam Cống Sơn Trang lại hết sức giản dị và nhã nhặn, người hầu cũng nhiều, khiêm tốn thế này rất khó để nhìn thấy ở các phủ đệ của vương gia, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi thanh lệ u tĩnh của Nam Cống Sơn.

      Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư tới trước cửa Nam Cống Sơn Trang, thấy có người đứng đợi sẵn ở đó, cung kính lên đón. “Nô tài tham kiến thái tử điện hạ và Lâm lương đễ.”

      Hoắc Dực gật đầu, người kia liền hạ giọng, dùng lượng chỉ có bọn họ mới nghe được: “Nô tài là Tôn Bình, quản gia trong phủ.Vương gia lo lắng hôm nay ra mặt bị dòm ngó, nên dám xuất phủ nghênh đón thái tử điện hạ, mong thái tử điện hạ lượng thứ.”

      Hoắc Dực sắc mặt thay đổi, trầm giọng : “ sao, thôi.”

      “Mời thái tử điện hạ và Lâm lương đễ theo nô tài vào phủ.” Dứt lời, liền khom lưng trước dẫn đường.

      Mới vừa vào cửa chính, liền nghe thấy có tiếng hài tử cười trong viện, Lâm Tam Tư chăm chú nhìn lại thấy có bé khoảng sáu bảy tuổi ở trong sân bắt bươm bướm, gương mặt sáng lạn tươi cười.Nàng khẽ mỉm cười, gương mặt nhờ vậy mà càng trở nên dịu dàng động lòng người, đôi mắt trong veo tinh khiết làm cho người ta nhìn vào cũng trở nên mềm lòng.

      Lông mày cau lại của Hoắc Dực nhờ nụ cười của Lâm Tam Tư mà hơi giãn ra, ngữ điệu lạnh lẽo cũng ấm lên chút, lên tiếng hỏi: “Vương thúc có con cái, vậy đứa bé này là người ở đâu đến?”

      Nhắc tới tiểu nương này, Tôn Bình chỉ biết cười khổ, kể từ khi vương gia đưa tiểu nữ oa này về sơn trang, cuộc sống làm quản gia của hề có ngày được yên bình.Đứa này cực kỳ nghịch ngợm, có cái gì mới lạ đều muốn làm thử, vương gia cưng chiều nên chuyện gì cũng cho phép bé làm, cho nên bé lại càng sợ trời sợ đất.Hôm qua vương gia lo lắng đụng mặt thái tử điện hạ nên ra lệnh “Chỉ cho chơi ở trong phòng, cho phép ra ngoài”, nhưng bé này chỉ ra khỏi phòng mà còn chạy khắp sân nữa, thái tử điện hạ vừa vào phủ nhìn thấy rồi.

      Tôn Bình cúi đầu khom lưng : “Hồi thái tử điện hạ, vị này là Trường Bình tiểu thư, là dưỡng nữ (con nuôi) của vương gia.”

      Hoắc Dực híp mắt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Trường Bình chút, hờ hững : “Ta chưa từng nghe phụ hoàng và vương thúc nhắc đến chuyện này.”

      Nếu chuyện Đoàn vương có dưỡng nữ mà người ngoài ai biết, cũng chưa từng dâng tấu xin hoàng thượng ban tên, được hoàng thượng đồng ý, dù Đoàn vương có nhận nuôi bé này nữa, bé cũng được mang họ Hoắc.

      Tôn Bình nghe vậy, suy nghĩ chút liền hiểu ý của Hoắc Dực, cười : “Có thể vương gia có suy nghĩ riêng của mình.”

      Trường Bình bắt bướm bỗng thấy bên ngoài xuất nhiều người, liền chạy bắt bướm nữa mà phi thẳng ra cửa, thân thể nhắn chạy rất nhanh, chiếc quần đỏ chót bay theo gió trông rất chói mắt.

      Trường Bình đứng trước mặt Hoắc Dực và Lâm Tam Tư, quan sát bọn họ từ xuống dưới, ánh mắt tràn ngập tò mò, nhưng hề sợ hãi chút nào, quả đúng như lời Tôn Bình , đứa bé này đúng là sợ trời sợ đất.

      Tôn Bình thấy thế liền ho cái, vội vàng nhắc nhở: “Tiểu thư, hai vị này là thái tử điện hạ và Lâm lương đễ.”

      Trường Bình mở to mắt, nghe xong liền hành lễ: “Bình nhi xin ra mắt thái tử điện hạ và Lâm lương đễ.”

      Lâm Tam Tư vì có con nên rất thích trẻ , mà bé này lại rất đáng , nhàng : “Em tên là Trường Bình?”

      “Đúng rồi ạ!” Trường Bình hai mắt sáng lên, tựa như sợ người ta hiểu nên lại giải thích thêm: “Cha em tên của em có nghĩa là trường lạc bình an.”

      Lâm Tam Tư thấy bé rất biết ăn , liền cúi xuống cầm lấy bàn tay bé của Trường Bình: “Đúng là cái tên rất dễ nghe.”

      Trường Bình nghe vậy liền mỉm cười, từ nụ cười này có thể nhìn ra được là bé sống rất tốt, tốt hơn cả những hài tử con nhà hoàng thất khác, ngày ngày phải đọc sách tụng kinh, học bao nhiêu các kỹ năng, lại còn bị rót vào đầu những tư tưởng tranh đấu hoàng quyền, có rất ít những hài tử được sống vui vẻ thoải mái như Trường Bình.

      Trường Bình mỗi ngày đều sống trong Nam Cống Sơn Trang, có cơ hội gặp gỡ người ngoài, mà Lâm Tam Tư chỉ có dung mạo xinh đẹp mà tính tình còn dịu dàng nữa, trong lòng khỏi vui mừng, cách xưng hô cũng thay đổi, : “Lương đễ tỷ tỷ là đẹp, đẹp hơn cả những tỷ tỷ khác mà Bình nhi từng gặp.”

      Ai cũng thích được khen, nhất là lời khen lại xuất phát từ tiểu hài tử hồn nhiên ngây thơ nữa lại càng thấy vui hơn.Lâm Tam Tư đưa tay véo vào má Trường Bình, cười : “Tỷ tỷ lại cảm thấy Bình nhi xinh đẹp nhất.”

      ạ?” Trường Bình vui vẻ vỗ tay : “Bùi tỷ tỷ cũng như vậy!”

      “Bùi tỷ tỷ chính là vị tỷ tỷ khác mà em vừa mới sao?”

      “Đúng vậy ạ!” Trường Bình gật đầu, bỗng lại nghĩ tới chuyện, liền quay sang nhìn Hoắc Dực, mặc dù sợ trời sợ đất, ngay cả mọi người trong phủ đều sợ cha bé cũng sợ, nhưng khi đứng trước vị thái tử điện hạ này bé lại cảm thấy hơi sợ. chỉ yên lặng đứng ở đó, hề phát ra là nhìn .

      Trường Bình thu hồi ánh mắt, nghĩ lát rồi bạo dạn hỏi: “Người chính là vị thái tử điện hạ sống trong phủ ở Đông Nhai sao?”

      Nghe Trường Bình hỏi, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư đều bất giác mỉm cười.

      Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ừ.”

      Tôn Bình vội vàng lên tiếng: “Tiểu thư, thái tử điện hạ chỉ có , cho nên vị này tất nhiên là thái tử điện hạ ở Đông phủ rồi.”

      “Vậy…” Trường Bình lại lần nữa nhìn Hoắc Dực, tựa như xác nhận được thân phận của , nghiêm túc : “Bùi tỷ tỷ là tỷ ấy gả cho thái tử điện hạ, sau này thể thường xuyên đến chơi với Bình nhi nữa, thái tử điện hạ mà Bùi tỷ tỷ , chính là người sao?”

      Nụ cười của Hoắc Dực trong nháy mắt tắt ngấm, tay nắm bên hông Lâm Tam Tư khỏi siết chặt hơn, bầu khí lập tức trở nên rét lạnh.

      Hoắc Dực và Lâm Tam Tư hề nghĩ rằng Bùi tỷ tỷ mà Trường Bình lại chính là thiên kim tiểu thư Bùi Ngọc Lan, Tôn Bình muốn ngăn lại muộn rồi.

      Trường Bình còn nên hiểu suy nghĩ của người lớn, vẫn như cũ ngẩng khuôn mặt nhắn lên hỏi: “Thái tử điện hạ, Bình nhi chơi mình chán lắm, sau này người có thể để Bùi tỷ tỷ thường xuyên đến thăm Bình nhi được ? Cả lương đễ tỷ tỷ nữa, Bình nhi rất thích hai người.”

      Tôn Bình sắc mặt trắng bệch, tay áo thấm mồ hôi, lén nhìn Hoắc Dực cái, thấy sắc mặt thái tử vô cùng khó coi ngực giống như bị tảng đá đè nặng, cảm giác như sắp thở được nữa.

      “Thế là sao? Vương thúc và Bùi thừa tướng vẫn có qua lại với nhau sao?” Hoắc Dực lạnh nhạt .

      Tôn Bình cúi đầu, sợ hãi dám ngẩng mặt lên, trán chảy đầy mồ hôi, trong lòng căng thẳng muốn chết.Tuy thái tử điện hạ và Bùi tiểu thư có hôn ước, nhưng ai mà biết người thái tử điện hạ sủng ái nhất chính là Lâm lương đễ cơ chứ, tự nhiên lại nhắc đến Bùi tiểu thư trước mặt thái tử điện hạ và Lâm lương đễ, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

      giờ Tôn Bình như lâm vào trận địch, từng chữ ra như thể quyết định đến tính mạng của , suy nghĩ lại, cuối cùng cẩn thận : “Hồi thái tử điện hạ, hai tháng trước thừa tướng đại nhân cùng nữ nhi của mình đến Nam Cống Sơn Trang, vừa là du xuân nhưng cũng tiện thể vào đây làm khách luôn.Vương gia lúc đó rất niềm nở tiếp đón, Trường Bình tiểu thư cũng quen biết Bùi tiểu thư từ lúc ấy, hai vị tiểu thư rất có duyên với nhau, từ đó về sau Bùi tiểu thư lại tới đây thăm Trường Bình tiểu thư lần nữa.”

      Lúc xong, cả y phục của Tôn Bình ướt đẫm, đầu tóc như vừa mưa về, mà lại dám đưa tay lên lau, chỉ cố gắng đứng vững ở chỗ.

      Hoắc Dực mím chặt môi, gương mặt tỏa ra cao ngạo, ánh mắt đạm mạc liếc Tôn Bình cái, : “Ngươi với Đoàn vương là lát nữa ta vào gặp.”

      Tôn Bình nghe vậy hồi lâu sau mới phản ứng lại được, đáp: “Nô tài , nô tài lại với vương gia.” Dứt lời liền xoay người nhanh vào phòng khách, chỉ chốc lát bóng dáng biến mất ở đằng sau núi giả.

      Lúc Tôn Bình rời , Hoắc Dực dắt Lâm Tam Tư đến phía trước, vườn hoa ở chỗ núi giả thoang thoảng hương thơm, tiếng nước róc rách chảy hòa cùng hương hoa làm say lòng người.Nhưng cảm xúc của hai người hề bị ảnh hưởng bởi khung cảnh êm đềm này, bởi vì tự nhiên lại nhắc đến Bùi tiểu thư, bọn họ lại muốn đến chuyện này, nên bây giờ cả hai đều im lặng .

      Hoắc Dực dừng bước, tay vẫn nắm lên vai Lâm Tam Tư, nàng cũng dừng lại theo , nhưng ánh mắt lại nhìn Hoắc Dực mà quay nhìn nơi khác.

      Hoắc Dực nắm hai bên vai mềm yếu của nàng, bắt nàng phải đứng đối mặt với , từ từ khom lưng xuống để ánh mắt hai người nhìn nhau, với nàng bằng ngữ điệu dịu dàng thương chưa từng có: “Giận ta sao?”

      Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, mím môi : “ có.”

      Hoắc Dực trong lòng nhói đau, nhàng ôm thân thể thơm mềm của nàng, cằm khẽ cọ lên tóc nàng, cưng chiều : “Còn tự dối lòng nữa.”

      Nghe giọng trầm thấp kia, lòng Lâm Tam Tư cũng trở nên hỗn độn, suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn, nàng vốn quen với cảnh tam thê tứ thiếp của thời đại này, huống hồ Hoắc Dực còn là thái tử, cho dù chàng muốn bên cạnh chàng cũng thể chỉ có nữ nhân được, có Bùi tiểu thư cũng có những tiểu thư khác.Đạo lý này ràng nàng hiểu rồi, cũng chuẩn bị tư tưởng từ trước, nhưng khi chuyện đến trước mắt lại nguyện ý tiếp nhận, bảo nàng vô tư rộng lượng nhìn Hoắc Dực ở bên nữ nhân khác, nàng làm được.

      Lâm Tam Tư thở dài, cắn môi khẽ : “Điện hạ biết suy nghĩ trong lòng ta rồi, còn hỏi ta làm gì nữa?”

      Hoắc Dực cảm nhận được tâm trạng thay đổi của nàng, nhàng nâng gương mặt hồng hào của nàng lên, nhìn đôi mắt trong veo của nàng, sâu trong đáy lòng bỗng vang lên tiếng thở dài sâu kín.Hoắc Dực nhắm hai mắt lại, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ tươi ướt át của nàng, dù thế nào cũng muốn buông ra.
      Last edited: 12/8/17

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mình thích nam 9 như vậy. Ko làm đk ko nên hứa hẹn hay ns nhiều làm j. Mà khi nhất định làm. Mình nghĩ a thái tử biết hoàn cảnh và tương lai a có thể bị nạp thêm thiếp nên a cũng ko giải thích j mà quan trọng là hành động của a sau này thôi
      AikoNguyen, phatht, cobevotam2 others thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 104

      Tia sáng xuyên qua kẽ lá, chiếu vào gương mặt hai người hôn nhau say đắm.

      Hoắc Dực lưu luyến hôn cái nữa lên môi nàng, sau đó mới chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm đỏ mọng khiến người ta si mê, kề vào trán nàng dịu dàng : “Ta hiểu suy nghĩ của nàng, nàng hãy tin ta, cả cuộc đời này ta phụ nàng.”

      Lâm Tam Tư tựa vào ngực Hoắc Dực, hai tay ôm lấy vòng hông rắn chắc của , gật đầu : “Điện hạ, ta tin chàng.” Trong giọng vẫn còn đọng lại hơi thở ngọt ngào sau khi được hôn.

      Hoắc Dực vén tóc cho nàng, lại véo má nàng, hỏi: “Ta phải gặp Vương thúc bây giờ, nếu nàng mệt cùng ta được ?”

      Lâm Tam Tư lắc đầu : “Điện hạ, chàng và Đoàn vương bàn chuyện đại , ta ở bên cạnh tiện lắm, với lại có nghe cũng hiểu, cũng giúp được gì, bằng để ta chơi cùng với Hi Nhi thôi, chờ chàng trở lại chúng ta hái sơn trà, có được ?”

      Hoắc Dực nghĩ cũng thấy đúng, vốn chỉ muốn có Tam Tư ở bên cạnh, bất luận ở đâu, chỉ cần có nàng ở bên là cảm thấy rất yên lòng, nhưng lại nghĩ đến cảm thụ của nàng, mấy chuyện triều chính Tam Tư có nghe cũng thấy nhàm chán vô vị. “Vậy cũng được, để ta sai người dẫn nàng đến tây sảnh, Hi Nhi ở đó đấy.”

      “Vâng.” Lâm Tam Tư mỉm cười, kiễng chân hôn lên mặt Hoắc Dực cái, : “Chàng cứ từ từ hàn huyên với Đoàn vương, ta và Hi Nhi đợi chàng.”

      Đôi môi mềm thơm hương của Lâm Tam Tư nhàng chạm lên mặt Hoắc Dực, khiến cho muốn tách khỏi nàng, cánh tay đặt bên hông nàng khẽ kéo lại, để cơ thể nàng dính sát vào , “Làm sao bây giờ? Ta chẳng muốn gặp Đoàn vương chút nào.”

      Lâm Tam Tư chớp mắt: “Tại sao vậy điện hạ?”

      Hoắc Dực cười đáp: “Bây giờ ta chỉ muốn được ở cùng nàng thôi.”

      Lâm Tam Tư bất đắc dĩ lắc đầu, tim gan mềm nhũn cả ra, “Điện hạ lại giỡn rồi, chuyện quốc gia đại quan trọng hơn chuyện nhi nữ tình trường (1).”

      (1)Nhi nữ tình trường: Chuyện đương nam nữ.

      sao?” Hoắc Dực híp mắt, trầm giọng : “Sao ta lại cảm thấy là trong lòng nàng nghĩ ngược lại vậy.”

      “…Nào có…!” Còn chưa xong lại bị Hoắc Dực hôn tiếp.

      *

      Đoàn vương chờ lát trong sảnh đường Hoắc Dực đến, toàn thân mặc bạch y, khí phách cao quý của bậc vương giả lộ ra cách rất tự nhiên.

      Lần cuối mà Đoàn vương gặp Hoắc Dực cũng phải hơn ba năm trước rồi, sau ba năm ngủ đông, chỉ sa sút, ngược lại phong độ còn tăng lên rất nhiều.

      Sau khi hàn huyên vài ba câu đơn giản, hai người vào trong nội thất, để lại mấy người tâm phúc ở bên ngoài canh gác.

      Bên trong nội thất có người thứ ba, Đoàn vương tự mình rót trà cho Hoắc Dực, : “Điện hạ có biết hướng gần đây của Ngô vương ?”

      Hoắc Dực nghe vậy, gương mặt biểu lộ cảm xúc gì, Ngô vương là vị hoàng tử thứ năm, hai mẫu tử đều được phụ hoàng thương .Sau khi Ngô vương phong vương, xin chỉ đưa mẫu thân đến vùng Ninh Hải, tính ra cũng ở đó được bảy tám năm.Ngô vương làm việc rất cẩn trọng, mực an phận thủ thường ở vùng đất của mình, chưa bao giờ làm những chuyện khác người.

      Chẳng qua gần đây nghe rất hay qua lại Bắc Đại, mấy ngày trước còn dâng tấu xin chỉ được thành thân với công chúa Bắc Đại.Phụ hoàng rất vui mừng, lập tức phê chuẩn luôn.Như vậy xem ra, trong chuyện này nhất định có gì đó ổn, nghĩ đến việc mới phát sinh gần đây giữa Nam Dạ và Bắc Đại, Hoắc Dực đại khái hiểu ra.

      Hoắc Dực nhấp ngụm trà, lông mày khẽ cau lại, cười như cười nhìn Đoàn vương, : “Vương thúc biết những gì rồi?”

      Đoàn vương cũng tự rót cho mình chén trà, : “Bắc Đại cách Nam Dạ chúng ta bờ biển, nhiều năm qua cạnh tranh buôn bán với vùng Giang Hải.Xưa kia tổ tiên ta vì muốn ngăn để xảy ra chiến tranh, nên nhiều lần thương nghị với Bắc Đại, cuối cùng lui về sau bước, phân chia ranh giới vùng biển, đạt được hiệp nghị hòa bình với Bắc Đại, cho nên sau này mới bình an vô lâu dài như vậy.”

      Đoàn vương vung tay áo, trong mắt lộ ra căm hận: “Mặc dù Bắc Đại vẫn luôn duy trì hiệp nghị hòa bình với chúng ta, nước sông phạm nước giếng, nhưng trong xương tủy bọn chúng vẫn luôn thèm muốn giàu có của Nam Dạ chúng ta.Nhất là mấy năm gần đây, bọn họ tuy ngoài mặt vẫn khách khí, nhưng thực chất nhiều lần xảy ra tranh đấu ngầm.Huyện Ninh Hải thường xuyên xảy ra trộm cắp, thể có liên quan đến Bắc Đại, mà Ngô vương lại đúng lúc này muốn thành thân với công chúa Bắc Đại, là vì muốn giữ gìn hòa bình của hai nước, hay là có mục đích gì khác?”

      Hoắc Dực gật đầu, mặc dù thời gian cai quản đất nước lâu, nhưng cũng phát được vấn đề này, chẳng qua gần đây có quá nhiều chuyện nên chưa kịp xử lý, ngờ Đoàn vương cũng có quan tâm đến. “Vậy Vương thúc nghĩ sao?”

      “Bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó, nếu làm vậy là vì hòa thuận của hai nước, vậy ta thấy nó quá gượng ép.” Đoàn vương chỉ vào vị trí của Bắc Đại được vẽ bức tranh để bàn, : “Ở số quốc gia, chuyện thành thân cũng rất phổ biến nếu muốn giữ hòa bình, nhưng Bắc Đại lại như vậy, nếu chuyện thành thân có thể giải quyết được vấn đề giữa ta và Bắc Đại, tổ tiên ta năm đó cũng phải đau đớn chịu cắt phần biển để đổi lấy hòa bình.Bắc Đại tuy được lợi nhưng vẫn thầm quấy rầy chúng ta, đủ thấy được bọn họ tham lam vô độ cỡ nào, nếu để đạt được lợi ích khác bọn họ sao có thể dễ dàng tạo quan hệ với Ngô vương? E rằng đây chỉ là cái cớ để ngụy trang mà thôi.”

      Lời của Đoàn vương cũng chính là lo lắng của Hoắc Dực, chẳng qua nghe xong lời Đoàn vương , sắc mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, hề thấy chút cảm xúc nào. “Vương thúc quy núi rừng, nhưng ta lại thấy Vương thúc hiểu chuyện chính còn hơn rất nhiều người khác đấy.”

      Lúc , hai mắt khẽ nheo lại, ánh mắt thâm trầm nhìn thấu, ra tâm trạng của mình, cũng bình luận lời của Đoàn vương, chỉ hời hợt câu, tùy ý để Đoàn vương tiếp.

      Đoàn vương nghe vậy chán nản cười tiếng, người ta hổ phụ vô khuyển tử (2), nhưng ràng Hoắc Dực còn hơn cả đương kim hoàng thượng, từ đầu đến cuối chỉ ngồi ngay ngắn ghế, tư thái lạnh nhạt mà kiên định, giống như chỉ cần ngồi chỗ là có thể nắm chắc được hết thảy mọi chuyện, rất có khí phách của tổ tiên thời xưa.

      (2)Hổ phụ vô khuyển tử: Cha hổ sinh con chó, cha tài giỏi mà con chẳng ra gì.

      “Chuyện quy núi rừng chỉ là bất đắc dĩ thôi, điện hạ sao mà biết điều này chứ?”

      Hoắc Dực bình tĩnh nhìn Đoàn vương, nhếch môi : “Tất nhiên ta hiểu, Vương thúc cũng chỉ xem xét thời thế mà thôi.”

      Đoàn vương trong lòng cả kinh, mở to mắt nhìn Hoắc Dực, chỉ thấy đối phương vẫn bình thản uống trà, thần thái lạnh nhạt, trong nháy mắt Đoàn vương suýt nữa cho rằng câu vừa rồi chỉ là chẳng may đúng mà thôi.

      Nhưng nghĩ kĩ lại càng thấy kinh hãi hơn, người như Hoắc Dực sao có thể ăn may mà đúng được?

      Trầm tư chút, dường như hạ quyết tâm, Đoàn vương chậm rãi : “Điện hạ yên tâm, ta quả biết xem xét thời thế, nhưng cũng mượn gió bẻ măng.”

      Hoắc Dực cười, dung nhan tuấn lãng lạnh lùng khiến người ta sợ hãi: “Thời thế tạo hùng, Vương thúc có gì để cho ta tín nhiệm đây?”

      Đoàn vương nhìn Hoắc Dực, : “ thử lần điện hạ làm sao biết ta đáng tin?”

      Hoắc Dực ngước mắt hỏi: “Nếu vậy chắc Vương thúc biết ta muốn làm gì?”

      Đoàn vương cười đáp: “Người khác biết, nhưng ta thể biết, chuyện điện hạ tính toán cũng giống như chuyện mà ta cùng hoàng thượng tính toán từ nhiều năm trước thôi.”

      Nghe Đoàn vương thẳng ra như vậy, Hoắc Dực chút kinh ngạc cũng có, cười : “Nếu vậy ta tin tưởng Vương thúc lần, chẳng qua Vương thúc nên suy nghĩ kỹ càng, ngài nên biết ta thống hận nhất là điều gì, nếu ngày đó xảy ra, cho dù phải đối mặt với Vương thúc, ta cũng nương tay.” ràng thảo luận về vấn đề sinh tử, nhưng thái độ của Hoắc Dực lại bình tĩnh đến mức khiến người ta đoán ra điều gì.

      “Ta nhìn ngươi lớn lên, nên tất nhiên cũng hiểu tính tình của ngươi.” Đoàn vương xuất thân từ hoàng thất, nên khí thế thua kém Hoắc Dực Nhiều, chỉ là mỗi ngày ông đều sống mơ mơ màng màng nên thần thái có phần mệt mỏi, thiếu chút khí phách của bậc vương giả.Lúc này đôi mắt của Đoàn vương sáng như đuốc, trầm giọng : “Ngươi yên tâm, trước khi quyết định làm việc này, ta suy nghĩ kĩ rồi.”

      Hoắc Dực mím môi, bên trong phòng rất yên tĩnh trống trải, khiến cho giọng của càng thêm phần lạnh lẽo hơn: “Bước bước này, dù có phải gặp vách đá cao muôn trượng cũng còn đường lui.”

      Đoàn vương đưa tay chà xát chén trà, : “Sống uổng phí nhiều năm rồi, cũng đến lúc phải làm chuyện gì đó có ý nghĩa thôi.”

      “Chuyện có ý nghĩa?” Gương mặt tuấn bức người của Hoắc Dực khiến người ta thể nắm bắt, nhìn Đoàn vương, : “Vương thúc, nghe đệ đệ của Đoàn vương phi muốn thành thân rồi?”

      “Đúng vậy!” Đoàn vương chẳng hiểu gì cả, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đệ đệ của thê tử muốn thành thân chứ?

      Hoắc Dực hạ giọng : “Vương thúc, ta có chuyện này rất có ý nghĩa, ngài có muốn làm ?”
      Last edited: 12/8/17

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Tks p nhiều nha! Dnay có ngày nào cũng có truyện đọc. Hạnh phúc quá <3
      Bickbick06Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 105

      Lâm Tam Tư ở phòng nghỉ phía tây chơi với Hi Nhi nghe thấy người hầu vào báo là thái tử điện hạ tới sảnh.

      Lâm Tam Tư quay đầu nhìn lại thấy Hoắc Dực và Đoàn vương cùng nhau tới.Hoắc Dực vóc dáng cao lớn, khí chất mạnh mẽ, mà thúc của là Đoàn vương tất nhiên cũng kế thừa tướng mạo tuấn lãng của bậc hoàng thất, hai người song song, che hơn nửa ánh sáng bên ngoài cửa, nhưng khí phách uy nghiêm kia vẫn khiến cho người ta tự chủ được mà muốn thần phục dưới chân bọn họ.

      Lâm Tam Tư gặp Đoàn vương lần từ rất lâu rồi, nhưng cũng chỉ được nhìn từ xa thôi chứ có ấn tượng gì đặc biệt, bây giờ nhìn kĩ thấy ngoài việc ông ấy phong lưu ra có vẻ cũng là nhân vật khá xuất chúng.

      Lâm Tam Tư khom lưng hành lễ, còn chưa kịp mở miệng Đoàn vương cười vang, nhìn lướt qua nàng và Hoắc Dực rồi : “Bên ngoài đồn đại rằng thái tử điện hạ vô cùng sủng ái Lâm lương đễ, bổn vương vốn tin lắm, nhưng hôm nay gặp thấy Lâm lương đễ quả nhiên giống như người thường, dung mạo và khí chất này cũng đủ khiến cho công chúa Bích Liên được xưng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ phải tự ti, khó trách thái tử điện hạ lại sủng ái Lâm lương đễ vô hạn như vậy.”

      Đoàn vương là người háo sắc phong lưu, nhìn thấy nữ nhân là thể kìm được mà ca ngợi, lâu dần thành thói quen, cho nên lúc nhìn thấy Lâm Tam Tư lập tức mở miệng khen ngay, cũng may thái độ của ông với Lâm Tam Tư vẫn rất cung kính, lời cũng có chút gì khiếm nhã, khiến cho người ta thấy phản cảm.

      Chẳng qua sau khi xong Đoàn vương mới giật mình vì nhận ra mình lỡ lời, hận thể cắt đứt lưỡi mà chết, sao lại nhắc đến công chúa Bích Liên vào lúc này cơ chứ?!

      Lâm Tam Tư nghe Đoàn vương nhất thời cảm thấy hơi quẫn bách, ngờ ông chuyện lại kiêng kị chút nào, khiến nàng biết phải đáp lại sao nữa.Ai mà biết công chúa Bích Liên mà Đoàn vương là người phương nào chứ? Nàng đường đường là công chúa Bắc Tần, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như bông hoa mẫu đơn, ai có thể sánh bằng.

      Ba năm trước vua Bắc Tần muốn kết thông gia với Nam Dạ, mà khi đó danh tiếng của Hoắc Dực được lan truyền rất rộng rãi, chỉ là thái tử của Nam Dạ, mà còn có phong độ phi phàm của đại tướng quân, dẫn dắt các tướng sĩ đánh bại liên tiếp quân địch các nước, khiến cho vua Bắc Tần sợ hãi và lo lắng, đồng thời cũng nhìn với cặp mắt khác xưa, cuối cùng có ý muốn gả công chúa Bích Liên cho Hoắc Dực để đổi lấy hòa bình vĩnh cửu cho hai nước.Sau khi được hoàng đế Nam Dạ quốc đồng ý, ông sai người đưa công chúa Bích Liên lúc đó ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến gặp mặt Hoắc Dực.

      Ai ngờ Hoắc Dực đến nhìn công chúa cái cũng lười, trực tiếp phân phó hạ nhân đưa công chúa về Bắc Tần, hoàn toàn để cho người ta chút mặt mũi nào.Bắc Tần ghi hận trong lòng từ lần đó, có ý muốn kết thông gia với Nam Dạ nữa mà chuyển sang kết thông gia với Bắc Đại, hai nước kết hợp lại thành thế lực lớn để tùy thời có thể liên thủ đối phó với Nam Dạ.Bởi vì chuyện này mà hoàng đế Nam Dạ rất bất mãn với Hoắc Dực, trong lòng ông có cảm giác Hoắc Dực là mầm mống của tai họa, phục tùng mệnh lệnh của ông chính là vì có mục đích nào đó. năm sau Hoắc Dực bị ông hạ lệnh giam bế trong phủ, ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này.

      Đường đường là hoàng đế mà lại bị chính con của mình làm mất mặt, chuyện này quả là nỗi nhục thể cho người khác biết.Cho nên Lâm Tam Tư chỉ biết là công chúa Bích Liên của Bắc Tần xinh đẹp như hoa, chứ hề biết về câu chuyện kia.

      Lâm Tam Tư hai má ửng hồng, Hoắc Dực đứng cạnh thấy vậy liền ôm nàng vào lòng, cười với Đoàn vương: “Vương thúc vậy là đúng rồi, lương đễ của ta sao có thể so sánh với nữ nhân Bắc Tần được? Chẳng lẽ Vương thúc sống ở Nam Cống Sơn Trang lâu quá nên hồ đồ rồi sao.”

      Hoắc Dực tuy thoải mái như chuyện trong nhà, nhưng Đoàn vương lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, mới mấy năm gặp mà khả năng uy hiếp lòng người của Hoắc Dực ngờ đạt đến trình độ cao như vậy rồi.

      Đoàn vương lúng túng cười, ôm quyền tạ lỗi : “Bổn vương hơi đường đột, đúng là nên so sánh người của Bắc Tần với Lâm lương đễ được, mong điện hạ và Lâm lương đễ lượng thứ cho.”

      Lâm Tam Tư biết có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn thuần cho là Hoắc Dực có lòng tự tôn dân tộc nên muốn Đoàn vương đem người của Nam Dạ ra để so sánh với người của Bắc Tần.Nhưng là Hoắc Dực thương nàng nên muốn nàng buồn khi bị lấy ra để so sánh với công chúa Bích Liên.Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, giọng nhắc nhở: “Đoàn vương phải cố ý đâu.”

      Hoắc Dực nhìn người trong lòng, nhếch môi cười, lúc liếc lên nhìn Đoàn vương, ánh mắt chợt lóe lên, nhanh đến mức ngay cả Đoàn vương đứng trước mặt cũng kịp nhìn thấy, sau đó ôm Lâm Tam Tư xoay người về hướng cái nôi.

      “Ta hứa với nàng là lúc về cùng nàng và Hi Nhi hái sơn tra, bây giờ chúng ta thôi.”

      *

      Từ hái sơn tra mà Hoắc Dực thực ra là nhìn người ta hái sơn tra, dưới đình che nắng, cùng Tam Tư và Hi Nhi ngồi bên cạnh bàn đá, thảnh thơi uống trà nhìn nhóm người leo cây hái sơn tra.

      Lâm Tam Tư hết nổi với suy nghĩ của Hoắc Dực, “Điện hạ, chúng ta ngồi ở đây có ý nghĩa gì đâu? Phải tự mình hái xuống mới có cảm giác thành tựu chứ!”

      “Điện hạ, chàng cho ta hái chút thôi được ?”

      “Chỉ lát thôi, mà điện hạ! Ta bảo đảm té ngã, với lại bên dưới còn có nhiều người như vậy, gặp nguy hiểm đâu!”

      “Điện hạ, cầu xin chàng đấy!”



      Cuối cùng Hoắc Dực thể lay chuyển được Lâm Tam Tư, còn cách nào khác là để nàng hái lúc.Lâm Tam Tư nhận được cho phép của Hoắc Dực, vui vẻ đến mức bật dậy khỏi ghế.

      Hoắc Dực lắc đầu chịu thua, vuốt chóp mũi nàng, dịu dàng dặn dò: “Chỉ cho phép chơi lát thôi, được ham chơi!”

      Lâm Tam Tư đáp lời rồi vào phòng thay quần áo, mặc quần ống rộng chỉ tiện mà còn rất chướng mắt, cho nên lúc ra cửa nàng bảo Phục Linh mang theo bộ y phục cưỡi ngựa cho nàng, Phục Linh và Bách Hợp cũng mang theo bộ của riêng mình luôn.

      Hoắc Dực chỉ thường thấy Lâm Tam Tư mặc đồ thướt tha nữ tính, lúc này lại thấy nàng mặc y phục cưỡi ngựa màu hồng và trắng ra, tóc buộc cao, nụ cười rạng rỡ…Hoắc Dực nhất thời nhìn đến ngây người, vẻ đẹp của Tam Tư vốn nổi bật hơn bất kì nữ nhân nào khác, nhưng chẳng bao giờ nghĩ rằng nàng lại có vẻ đẹp hiên ngang mạnh mẽ như thế, khiến cho lòng ngoài vui mừng ra còn có chút đắc ý.

      Tam Tư của , luôn khiến người ta phải bất ngờ.

      Hoắc Dực chứa nụ cười ấm áp trong ánh mắt, vẫy tay gọi Lâm Tam Tư: “Tam Tư, lại đây với ta.”

      Lâm Tam Tư vốn định hái sơn tra luôn, nhưng Hoắc Dực lại gọi nàng, nên nàng bảo Phục Linh và Bách Hợp đứng yên ở đó, còn mình chạy đến chỗ Hoắc Dực.

      Sau khi thay y phục cưỡi ngựa nhàng thoải mái, Lâm Tam Tư cũng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều, lúc mặc váy nàng lúc nào cũng phải tự nhắc mình phải duy trì dáng vẻ thục nữ, lúc bước , ăn cơm, chuyện đều phải có tư thái của thiên kim tiểu thư, ngay cả lúc cười cũng phải dùng tay áo che nửa khuôn mặt, chưa đến lúc chạy.Cho nên trước kia khi còn ở Lâm phủ, nàng thường xuyên lợi dụng lúc cha mẹ để ý, cùng Phục Linh và Bách Hợp lén lút thay y phục cưỡi ngựa rồi ra ngoài chơi, lúc đó cảm thấy vừa vui vừa kích thích.Đến khi Lâm phủ xảy ra chuyện, nàng bị bắt vào Ninh vương phủ, từ đó chưa từng có cơ hội tự do trốn chơi như thế nữa.

      Lâm Tam Tư chạy đến trước mặt Hoắc Dực, cười tươi : “Sao vậy điện hạ?”

      Hoắc Dực nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập nhu tình: “Trước đây nàng thường xuyên mặc thế này sao?”

      Lâm Tam Tư cúi đầu nhìn mình, ngượng ngùng : “Trước kia lúc ở nhà, khi nhàm chán ta thường lén ra ngoài chơi, vì để cho ai phát ra nên ta đành mặc như vậy.”

      Hoắc Dực cúi xuống hôn lên trán nàng, “Ta chưa từng nghĩ rằng, đời này lại có nữ nhân mặc đồ cưỡi ngựa mà cũng đẹp như vậy.”

      “Điện hạ ta sao?” Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực, : “Điện hạ thấy ta mặc thế này rất đẹp à?” Người cổ đại phải chỉ thích những nữ nhân dịu dàng như nước thôi sao?

      Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ừ.”

      Lâm Tam Tư híp mắt cười: “Vậy ta có thể mặc thế này khi ở trong phủ ?”

      “Có gì mà thể?”

      Lâm Tam Tư tựa vào ngực Hoắc Dực, cố ý làm nũng : “Đến lúc đấy điện hạ đừng nghĩ ta kỳ quái nha.”

      Hoắc Dực nhếch môi cười : “Sao ta có thể nghĩ vậy được, bất kể nàng mặc cái gì ta đều thích hết.”
      Last edited: 12/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :