1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Nàng làm ng ta nóng lòng chờ chương sau quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Hai thị vệ của Thái tử đáng quá :v
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 12
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc cửa bị người mở ra, Lâm Tam Tư cũng mới tỉnh giấc, toàn thân toát lớp mồ hôi mỏng, nàng dùng ống tay áo lau trán, rời giường ra nhìn thấy người tới là Hoắc Dực.Lúc này mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, mặc dù đẹp bằng màu trắng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất mới mẻ.

      “Điện hạ.” Lâm Tam Tư khom người, quay đầu nhìn giường mình, may là nàng mới chỉ nằm nghỉ chút nên chăn đệm bị loạn, lại bị coi là thất lễ với thái tử.

      Hoắc Dực nhìn vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ của Lâm Tam Tư, tầm mắt dừng lại chỗ cổ áo có nếp nhăn do lúc nàng ngủ tạo thành, sau đó gọn gàng dứt khoát hỏi: “Sao chưa ăn cơm?”

      Lâm Tam Tư cứ cho là Hoắc Dực vẫn còn giận nàng chuyện hồi chiều nên mới dám tìm Hoắc Dực, vốn định ngủ ngon giấc để lấy lại tinh thần xin lỗi , ai ngờ là lại tới đây trước.

      “Vừa rồi nô tỳ hơi mệt, thấy đói nên chưa ăn.” Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, thấy mặt có vẻ tức giận nên lại cúi đầu tiếp: “Nô tỳ chuẩn bị ngay.”

      Hoắc Dực bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt thoáng lên chút cảm xúc, hồi lâu sau mới : “ , xong xuôi đến phòng ta.”

      Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, : “Vâng thưa điện hạ.”

      Hoắc Dực muốn tới thư phòng, mà phòng ăn lại cùng đường luôn nên Lâm Tam Tư cùng Hoắc Dực đoạn.Nàng cố ý cách Hoắc Dực bước, hai người trước sau, chẳng ai chuyện với ai câu nào.

      Lâm Tam Tư mượn ánh sáng của ráng chiều để cúi xuống vỗ vỗ lên phần ống tay áo bị nhăn, cẩn thận lại đụng phải tay Hoắc Dực, chẳng biết từ lúc nào mà Hoắc Dực dừng bước, nghiêng người nhìn về phía nàng.

      Lâm Tam Tư thoáng ngạc nhiên, theo bản năng lùi về sau bước, : “Điện hạ, sao bỗng dưng người lại dừng lại vậy?”

      Màu đỏ rực nơi chân trời làm nổi bật làn da căng mịn trắng nõn như ngọc của Lâm Tam Tư, giống như đóa hoa nở rộ, đẹp đến rung động lòng người.Hoắc Dực khỏi híp mắt lại, đưa tay đỡ vai nàng: “Còn lùi nữa ngã đấy.” Giọng điệu có phần bất đắc dĩ, nhưng lại nghe ra chút ý tứ trách móc nào.

      Lâm Tam Tư quay đầu nhìn lại, quả nhiên nơi nàng đứng là mép hành lang, bên cạnh có gì chống đỡ, nếu còn lui thêm bước nhất định ngã xuống, tuy cao lắm, té ngã có khi cũng chẳng bị thương, nhưng tư thế chắc chắn cực kỳ khó coi.

      Lâm Tam Tư cảm kích cười : “Nô tỳ thế mà lại lưu ý, tạ ơn điện hạ.”

      Hoắc Dực như thể nghe thấy lời cảm tạ của nàng, ánh mắt chỉ đảo qua nhìn nàng lượt rồi thản nhiên : “Lý tẩu hầu hạ nhiều năm ở đây, làm việc rất ổn thỏa, ngày mai bảo nàng ta dẫn ngươi ra ngoài may bộ xiêm y .”

      Lâm Tam Tư đương nhiên hiểu được ý của Hoắc Dực, y phục người nàng mặc là đồ của hạ nhân bên Ninh Vương phủ.Lúc nàng vừa mới vào đó có người mang y phục ra cho nàng, tùy ý lựa chọn bộ trong cả đống y phục để trong giỏ, là chọn nhưng ra cần chọn, vì bộ nào cũng đều là y phục bẩn cũ cả, biết trước đây có ai từng mặc rồi.Tào ma ma rất thương nàng nên cố ý giữ lại vài bộ sạch nhất cho nàng và Tô Ngân Tú, nhưng hàng ngày ở Ninh Vương phủ nàng đều phải làm mấy việc nặng nên dù có mặc y phục đẹp nữa dần dần cũng chẳng nhìn ra hình dáng ban đầu!

      Lâm Tam Tư vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ nếu như vậy nàng được xuất phủ, có thể tận dụng cơ hội để thăm Tuyên nhi, lập tức : “Điện hạ cho phép nô tỳ xuất phủ sao?”

      “Có gì mà thể?” Hoắc Dực nhướn mày , vốn có khuôn mặt rất tuấn lãng mê người, hơi nhếch lông mày lại càng tăng thêm mị hoặc, khiến cho lòng nàng rung động. “Người bị cấm túc là ta.”

      Lâm Tam Tư hơi có phần do dự, : “ vậy, chỉ sợ bên ngoài lại năng lung tung gây bất lợi cho điện hạ.”

      Thái tử bị cấm túc trong phủ, hạ nhân mới vào lại xuất phủ may quần áo, chuyện này mà truyền ra ngoài hay chút nào!

      Hoắc Dực nghe vậy khỏi thấy buồn cười, vẻ ngạo nghễ khí thế bị áp chế trong thời gian dài bỗng quay trở về, “Ta sợ ngươi sợ cái gì?”

      phải nô tỳ sợ, nô tỳ chỉ…” Lời còn chưa dứt suy nghĩ bỗng ra trong đầu, nếu nàng xuất phủ có thể qua thăm Tuyên nhi mà, Tuyên nhi ra khỏi đại lao được mấy ngày rồi, biết có khỏe ? Nghĩ vậy, lời vừa ra liền nuốt trở vào, : “Đa tạ điện hạ! Có điện hạ ở đây, nô tỳ tất nhiên còn sợ hãi nữa.”

      Hoắc Dực nhìn nàng, môi mỏng hơi thoáng nét cười, ngắn gọn : “ thôi.”

      Lý tẩu tử sớm ngồi đợi trong phòng, thấy Lâm Tam Tư vào liền xới thêm chén cơm, : “Có đói bụng ? Mau ăn chút cơm , ta hâm nóng cho ngươi rồi!”

      Lâm Tam Tư vội ngăn Lý tẩu tử lại, : “Lý tẩu tử cũng bận rộn cả ngày rồi, mau nghỉ chút , mấy việc này tự ta làm được rồi.”

      Lý tẩu tử nghe vậy chỉ thoải mái cười, “Có mỗi việc xới cơm mà lại làm ta mệt được à! Ta ấy à, trời sinh thích hầu hạ người ta ăn cơm!”

      Lâm Tam Tư nghe vậy đành phải thôi, tùy ý để Lý tẩu tử bận rộn, ngủ được giấc nên nàng cũng rất đói bụng, tay nghề nấu ăn của Lý tẩu tử lại rất giỏi, cho nên nàng liền ăn lúc hai chén cơm.

      Sau khi ăn xong rồi rửa chén đũa, Lý tẩu tử dù thế nào cũng để cho nàng giúp, nên nàng chỉ có thể tới lui trong bếp để tiêu cơm.

      Lý tẩu tử thấy thế liền cười : “Ăn xong trăm bước là sống được đến chín mươi chín tuổi!”

      “Có sống được đến chín mươi chín hay chưa , trước mắt ta chỉ cần bị mập là được!” Lâm Tam Tư đưa tay véo lên eo, thái tử mặc dù tính tình cứng nhắc, nhưng chưa từng quá hà khắc với nàng, vào phủ được mấy ngày, nàng ràng cảm thấy mình béo lên rồi, ngay cả vòng bụng vốn mảnh mai cũng tăng thêm chút thịt.

      “Hồi ta còn trẻ cũng giống như ngươi vậy, suốt ngày lo lắng bị mập, ra thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất!” đến đây, Lý tẩu tử đột nhiên nhớ hồi chiều có vị thái y từ trong phủ ra, liền : “Tam Tư nương, ngươi ở trong phủ vài ngày rồi, có biết thân thể điện hạ gần đây thế nào ? Bệnh tình có nặng thêm ?”

      .” Lâm Tam Tư nghi ngờ lắc đầu, tuy mỗi ngày điện hạ đều uống thuốc, nhưng nàng cũng phát ra thân thể của người có gì khó chịu, nhưng Hoắc Dực cũng với nàng là Lý tẩu tử làm việc rất ổn thỏa, nàng tự nhiên vô duyên vô cớ đặt câu hỏi như vậy, liền : “Lý tẩu tử sao lại hỏi vậy?”

      Lý tẩu tử rửa sạch bát đĩa, dùng vải xô lau tay, : “Lúc ta từ thư phòng ra thấy Tống thị vệ dẫn người vào thư phòng của điện hạ, mỗi lần điện hạ đánh giặc trở về hoàng thượng phái thái y đến phủ thái tử trị liệu lần, cho nên ta chỉ nhìn qua nhận ra rồi, người mà Tống thị vệ đưa tới chính là vị thái y lúc trước đến phủ thái tử! Nhưng lúc ấy ta cũng hỏi trực tiếp mà trở về đây luôn, nhưng lại thấy mãi mà ngươi tới phòng ăn nên lại quay lại tìm, qua thư phòng đúng lúc vị thái y kia ra, vừa vừa : ‘Điện hạ đừng lo lắng, bệnh thương hàn tích trong người quá lâu, lại ở nơi u như thế này, khó tránh khỏi làm cho bệnh tình nặng thêm, thần kê đơn thuốc rồi, đến khi khỏi bệnh người chỉ cần nghỉ ngơi thời gian là khỏe lại.’ Lúc thái y , điện hạ thấy ta đứng ở hành lang, hỏi ta có chuyện gì, ta liền rằng ngươi vẫn chưa ăn cơm, thế là điện hạ lập tức tới phòng ngươi, ta cũng chưa kịp hỏi xem sức khỏe của điện hạ thế nào…”

      “Vậy sao…” Lâm Tam Tư nhíu mày, trong lòng có chút sinh nghi, : “Lý tẩu tử có biết điện hạ sinh bệnh gì ?”

      “Ta cũng biết.” Lý tẩu tử lắc đầu, “Trước khi xuất phủ điện hạ vẫn rất tốt, lại nghĩ nếu ngày nào cũng bị chôn chân ở đây ai cũng phát bệnh thôi.Điện hạ còn bị oan, người như điện hạ sao có thể làm ra chuyện tạo phản chứ…” Lý tẩu tử khỏi thổn thức , thanh mặc dù trầm thấp nhưng lại nghe ra được phẫn nộ trong đó.

      Lâm Tam Tư an ủi: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Dung bà bà trước khi dạy ta sắc thuốc rồi, điện hạ ngày nào cũng uống, mấy ngày nay khí sắc của người tốt lên rất nhiều, lượng cơm ăn cũng tăng thêm…”

      “Vậy sao…” Lý tẩu tử nghi ngờ nhìn bàn cơm trống , tựa như nhớ lại cảnh tượng lúc điện hạ dùng cơm tối, : “Sao ta lại thấy là điện hạ ăn càng ngày càng ít nhỉ…”

      Lâm Tam Tư thấy nét mặt của Lý tẩu có chút buồn liền : “Vừa rồi ta uống canh thấy rất ngon, để ta bưng bát qua cho điện hạ, coi như là bữa ăn đêm.”

      “Ý này rất hay!” Lý tẩu tử trong lòng rất vui mừng, : “Nếu điện hạ ta thể tùy tiện làm, điện hạ rất thích người khác tự tiện làm chủ mọi chuyện.”

      “Để ta mang canh qua cho.” Thấy Lý tẩu tử nhìn mình, Lâm Tam Tư đỏ mặt, mắt cụp xuống : “Điện hạ bảo khi nào ta ăn xong qua chỗ người…”

      Lý tẩu tử dù sao cũng là người từng trải, lập tức ngầm hiểu ra, cười : “ ra là vậy! Vậy phiền Tam Tư nương rồi.”

      Lâm Tam Tư có chút mất tự nhiên, liền lên tiếng giải thích: “Có gì mà phiền chứ, việc của chúng ta là chăm sóc cho điện hạ mà.”

      giải thích thôi, giải thích xong Lý tẩu tử còn cười tươi hơn, : “Tam Tư nương mau , e là điện hạ chờ đến sốt ruột rồi.”

      Lâm Tam Tư: “…”

      Phủ thái tử rộng lớn trong buổi tối mùa hè nhìn có chút vắng lạnh, thỉnh thoảng lại có tiếng ve kêu từ bên ngoài truyền tới.Từ bức tường cao bên trong phủ nhìn ra ngoài còn có thể thấy những ngôi nhà cao, mái còn được treo đèn rực rỡ, ngồi mái nhà nhìn xuống cảnh sắc kinh thành quả là tuyệt vời.

      Nghe đương kim hoàng thượng hồi còn trẻ rất lãng mạn, chỉ vì muốn được nhìn thấy nụ cười của Tĩnh phi mẫu thân Hoắc Dực, biết nàng thích nhất là ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài thành, liền sai người xây riêng tòa nhà để tụ họp, sau đó vào ngày Hoắc Dực tròn trăm ngày tuổi đem tặng nàng, từ đó câu chuyện này được lưu truyền thành giai thoại thiên cổ! Thời gian thấm thoắt trôi qua, ngờ hai mẫu tử vốn được muôn vàn ân sủng, nay Tĩnh phi biến mất nguyên nhân, còn Hoắc Dực bị giam cầm ở phủ thái tử, khiến cho người ta thương tiếc, chỉ có cảnh đêm bên ngoài là hề thay đổi.

      Chỉ là hôm nay ở tòa thành này có chút náo nhiệt hơn hẳn vì diễn ra hôn giữa hai nhà Mạnh phủ và Trường Tôn phủ, thiên kim của Mạnh đại nhân là Mạnh Thành Quân khuynh quốc khuynh thành, ái tử của Trường Tôn đại nhân văn võ song toàn, có thể là xứng đôi vừa lứa.Bởi vì hai vị đại nhân đều là các đại thần được hoàng thượng coi trọng nên mới được người cho tổ chức hôn ở tòa thành này, cho nên khí mới phi thường náo nhiệt.

      qua tòa thành náo nhiệt đến phủ thái tử chút tiếng động, Lâm Tam Tư trong lòng khỏi khổ sở, bèn rảo bước nhanh.

      Hoắc Dực quả nhiên đợi bên trong phòng, nhưng đọc sách cũng chẳng viết chữ, chỉ chắp tay đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân nàng lặng lẽ xoay đầu lại, thần sắc phức tạp trong ánh mắt vẫn chưa tan biến, khiến cho người ta nhìn mà giật mình kinh sợ.

      Lâm Tam Tư đón nhận ánh mắt của Hoắc Dực, trong lòng có chút bối rối, bèn lên tiếng giải thích: “Nô tỳ thấy cửa đóng nên liền vào.”

      Hoắc Dực gật đầu, trong đêm tối tĩnh lặng, trong phòng được chiếu sáng nhờ ánh nến hòa lẫn với ánh trăng.Mắt hơi híp lại, thần thái buông lõng lộ ra mệt mỏi, tuy quen nhìn gương mặt , nhưng hình ảnh lúc này vẫn khiến Lâm Tam Tư cảm thấy tuấn đến khó tin.

      “Lý tẩu tử thấy buổi chiều điện hạ ăn ít, lo người đói nên bảo nô tỳ mang canh tới đây.” Lâm Tam Tư tới trước bàn lấy bát canh từ trong hộp ra, cầm thìa bạc bỏ vào trong bát rồi bưng đến trước mặt Hoắc Dực: “Điện hạ nếm thử .”

      Hoắc Dực nhìn nàng chậm rãi tới, vốn định nhận lấy bát canh nhưng lại thôi, ánh mắt dần trở nên u tối, làm bộ lạnh lùng : “Đưa cho ta ăn mà ngươi nếm thử sao?”

      Lâm Tam Tư khẽ sửng sốt chút rồi phản ứng lại ngay, cười : “Nô tỳ nhất thời quên mất.” Nàng nhìn xung quanh lượt rồi cau mày : “Trong phòng có cái thìa nào khác, mong điện hạ bỏ qua cho.”

      Vừa dứt lời, nàng liền ghé miệng vào bát uống ngụm, còn chưa nuốt xuống chợt thấy thân ảnh lóe lên trước mắt, hơi thở thơm ngát tràn đầy khí phách của phái nam phả lên mặt nàng, chỉ khắc sau đôi môi bị chiếm đóng.

      Bát canh trong tay Lâm Tam Tư chẳng biết từ khi nào bị Hoắc Dực cướp , tay chạy dọc sau lưng nàng, đến nơi nào là nơi đó run rẩy vì hơi nóng từ lòng bàn tay kia, khí phách mạnh bạo hơn bất kì lúc nào, để cho nàng có cơ hội suy nghĩ lung tung.Mãi đến khi áp nàng dựa vào vách tường, hôn tới mức khiến nàng thở nổi, Hoắc Dực mới chậm rãi rời khỏi đôi môi của Lâm Tam Tư.
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc94 others thích bài này.

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Có chương mới, tks nàng nha!! Ngày nào mình cũng vào hóng chương mới mấy lần liền. Cố lên nàng, truyện hay lắm <3 A Thái tử ms biết nên kute quá! Để ý ng ta từng chút mà cứ tỏ vẻ lạnh lùng :yoyo19:
      bickNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 13.Ghen
      Edit: Ngân Nhi

      Lâm Tam Tư liên tục thở gấp, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen gần trong gang tấc, nàng hiểu sao bỗng dưng Hoắc Dực lại hôn nàng như vậy, nhưng cặp mắt kia lại quá thâm sâu khiến cho nàng nghĩ ra được điều gì.

      Hoắc Dực khom lưng tựa đầu lên trán Lâm Tam Tư, bất chợt nở nụ cười, phút mất khống chế làm cho giọng trở nên trầm khàn, nhưng hấp dẫn gì sánh nổi. đưa tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, nhàng : “Ta cứ cho rằng mình tiếp tục khổ sở, nhưng tại nhõm hơn rồi.”

      “Dạ?” Lâm Tam Tư ngẩng khuôn mặt nhắn ửng đỏ lên, ánh mắt mông lung nhìn Hoắc Dực.

      Hoắc Dực lời nào trực tiếp bế Lâm Tam Tư lên rồi vào phía trong, Lâm Tam Tư sợ hết hồn phải ôm chặt cổ Hoắc Dực.Nhìn người trong lòng mơ hồ như sương mù, Hoắc Dực khẽ nở nụ cười, đem nàng ôm chặt hơn chút!

      nhàng đặt Lâm Tam Tư lên giường, sắc mặt Lâm Tam Tư càng thêm đỏ, mặc dù hai người sớm làm chuyện vợ chồng, nhưng đây là lần đầu tiên mà điện hạ bế nàng vào phòng như vậy.

      “Điện hạ…”

      Tiếng gọi nho làm cho Hoắc Dực tà mị cười, khoảng cách gần sát khiến cho Lâm Tam Tư thể trốn tránh ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm kia, quên mất cả lời định ra.

      Hoắc Dực hôn lên đôi môi làm lưu luyến, trong lúc môi lưỡi trằn trọc, lời của truyền vào tai nàng: “Buổi tối nàng ăn nhiều rồi, để ta giúp nàng tiêu thực…”

      Lâm Tam Tư: …

      *

      Sáng hôm sau, lúc Hoắc Dực tỉnh lại, Lâm Tam Tư liền muốn xuống giường hầu hạ thay quần áo.Hoắc Dực quay người lại, ánh mắt dịu dàng, đặt tay lên vai nàng : “Để ta tự làm.”

      Lâm Tam Tư trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nhoẻn miệng cười : “Lúc này cũng nên tỉnh dậy rồi, nô tỳ phải ra sau viện hỗ trợ, sáng nay có người mang nguyên liệu nấu ăn tới, chỉ có mình Lý tẩu tử làm mệt lắm!” Nàng xong, hai mắt liền khẽ chớp, theo bản năng dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dực, sợ cẩn thận tiết lộ chuyện bí mật ra ngoài.

      Chuyện thăm Tuyên Nhi nàng tạm thời chưa muốn cho Hoắc Dực, bởi vì nàng cũng chưa chắc là có đồng ý hay .

      “Được.” Hoắc Dực biết nàng rảnh rỗi có việc làm nên rất nhàm chán, liền : “Ăn điểm tâm với ta xong rồi hẵng .”

      “Ai ~~~~”

      Vừa nghĩ tới hôm nay có thể được gặp Tuyên Nhi, tâm trạng của Lâm Tam Tư liền trở nên vô cùng hoan khoái, nàng xuống giường, cầm lấy cái áo được vắt bình phong rồi mặc cho Hoắc Dực.

      Hoắc Dực đứng trong phòng, ánh mắt chỉ chăm chú ngắm người ở trước mặt, ánh nắng ban mai chiếu lên người Lâm Tam Tư.Nàng mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt thêu hoa sen, lớp vải mỏng dán lên thân thể mềm mại của nàng, mùi hương thơm mát của thiếu nữ tràn ngập bay xung quanh .

      “Được rồi!” Cài xong nút áo cuối cùng, Lâm Tam Tư mỉm cười nhìn Hoắc Dực, thấy cũng dùng ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm bèn cúi đầu xuống. “Điện hạ, nô tỳ lấy nước.”

      Người còn chưa kịp quay bị Hoắc Dực vươn tay ôm vào lòng, mạnh mẽ áp chặt vào lồng ngực , khiến nàng thể cử động được.

      Hoắc Dực ôm chặt nàng, bắt nàng phải ngẩng lên nhìn , hơi thở của trở nên dồn dập, trực tiếp cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.Triền miên lâu sau, Hoắc Dực mới buông lỏng nàng ra, tà mị cười : “Tối nay nhớ trở về phủ sớm, ta có vị khách quan trọng.”

      Lâm Tam Tư bị hôn đến choáng váng, nhưng vẫn có thể cảm giác được điều gì đó khác thường, chẳng lẽ nhận ra điều gì nên mới bảo nàng về sớm? Song đối mặt với ánh mắt thản nhiên của , nàng liền gật đầu đáp: “Vâng, nô tỳ biết.”

      Hoắc Dực rất thích nhìn dáng vẻ mơ màng này của nàng, tay liền đưa ra gẩy mũi nàng, giọng tràn ngập thương: “Ta ra phòng trước rửa mặt, nàng mặc quần áo tử tế rồi hẵng ra.”

      “Vâng.”

      Lâm Tam Tư bị hành động thân mật của Hoắc Dực làm cho mặt đỏ bừng lúc lâu, nàng ngốc đến mức biết rằng Hoắc Dực đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng biết liệu có đối với các nha hoàn thiếp thân khác giống như vậy hay , cho nên nàng dám si tâm vọng tưởng, chỉ mong thời gian có thể trôi chậm lại thêm chút nữa.

      Tuy là giữa hè, nhưng phủ thái tử vẫn mát mẻ vì có hai cái cây khổng lồ lâu đời, cành lá rậm rạp ở hai bên hậu viện, thỉnh thoảng có chút lá cây theo gió bay xuống tạo thành bức tranh phong cảnh vô cùng đẹp.

      chiếc xe ngựa chở đầy nguyên liệu nấu ăn dừng ở dưới hai bóng cây đại thụ, hai người đưa hàng bắt đầu bê hàng từ xe xuống.Lý tẩu tử bê hòm thực phẩm từ xe ngựa xuống để lên xe kéo, quay đầu nhìn thấy tiểu tử trẻ tuổi cũng cái hòm khác xuống, động tác cực kỳ chật vật, hiển nhiên phải là người quen làm việc chân tay, liền : “Ai ôi…Tiểu tử ngươi chậm chút chậm chút… nhàng thôi… thôi…Đừng để rơi đấy…”

      Tiểu tử trẻ tuổi có dáng vẻ khá thanh tú, lúc này đầu đầy mồ hôi, nghe Lý tẩu tử vậy liền muốn cãi lại, bỗng nhiên lại liếc nhìn thấy bóng dáng màu xanh lục nhạt xuất , sau khi nhìn ràng mặt lập tức ửng đỏ, tay chân bắt đầu luống cuống.

      “Lý tẩu, ta tới giúp ngươi.” Lâm Tam Tư xong liền muốn đưa tay đón lấy đồ, song lại bị Lý tẩu tử ngăn lại.

      cần đâu, cũng sắp xong rồi.” Lý tẩu tử nhìn Lâm Tam Tư cười, chỉ vào cuốn sổ ở bên cạnh rồi : “Tam Tư nương giúp ta kiểm tra lại số lượng ! Ta biết chữ, biết trong đó viết gì.” Lý tẩu tử rất thoải mái, hề tỏ ra ngượng ngùng chút nào.

      Lâm Tam Tư nhìn đông nhìn tây thấy quả cũng xong hết rồi, với lại ngoài Lý tẩu tử ra còn có hai nam tử khác làm giúp, nàng cần giúp gì cả, liền cầm lấy giấy bút, bắt đầu kiểm kê từng hòm nguyên liệu nấu ăn.

      “…Tam Tư nương…”

      Lâm Tam Tư đứng trước cái rương để kiểm kê các loại hoa quả đột nhiên nghe thấy giọng nam từ đằng sau, ngữ điệu còn có phần hơi rụt rè xấu hổ.

      Lâm Tam Tư quay đầu nhìn lại thấy Lý tẩu tử bị Vương lão bản kéo đến bên chuyện, tiểu tử trẻ tuổi kia chẳng biết từ lúc nào đứng phía sau nàng, đỏ mặt đan tay vào nhau như có lời muốn .Ngày hôm sau khi nàng mới vào phủ, hai người này cũng từng đến phủ đưa nguyên liệu nấu ăn lần nên nàng vẫn còn nhớ họ.

      Quách Phẩm Nhân cũng hiểu tại sao mà ngay từ lần đầu nhìn thấy Lâm Tam Tư như bị mất hồn vậy, trong suy nghĩ đều lên hình ảnh của Lâm Tam Tư, có lúc chỉ cần nhớ lại những cái nhăn mày hay những nụ cười của nàng thôi là cũng có thể ngồi ngây dại cả ngày rồi.Lúc này thanh dễ nghe vang lên ngay bên tai , dáng vẻ yếu ớt kia đứng trước mặt , khiến lại càng kích động biết phải làm sao, lời chuẩn bị sẵn nhưng lại thể thốt ra khỏi miệng.

      Lâm Tam Tư nghe thấy Lý tẩu tử và Vương lão bản gì, chỉ thấy Lý tẩu tử cứ chốc chốc lại quay ra nhìn mình, ánh mắt có phần kỳ lạ, liền : “Quách công tử, cậu của ngươi tìm Lý tẩu tử có chuyện gì vậy?”

      Lâm Tam Tư hỏi vậy khiến cho mặt của Quách Phẩm Nhân càng thêm đỏ, hai tay chỉ hận thể bẻ gãy gân. “… có gì…”

      có gì sao?” Lâm Tam Tư nhíu đôi lông mày thanh tú, thấy dáng vẻ của Quách công tử nàng cũng hiểu là thể hỏi ra chuyện gì rồi, bèn đem nghi vấn đặt sang bên, : “Quách công tử vừa rồi gọi ta có chuyện gì ?”

      Nữ hài tử trẻ tuổi giống như có loại ma lực vậy, có thể trong nháy mắt khiến cho người ta chú ý đến mình, huống hồ Lâm Tam Tư lại xinh đẹp thùy mị, ở trong phủ thái tử cũng thoải mái dễ chịu nên nhất cử nhất động đều có cảm giác kiều mỵ khác người, đôi mắt trong veo hòa cùng màu xanh của bầu trời trông càng thêm thuần khiết, Quách Phẩm Nhân nhìn mà ngây cả người, cứ đứng yên chẳng được gì.

      “Quách công tử?” Lâm Tam Tư quơ quơ tay trước mặt Quách Phẩm Nhân, khỏi cười : “Ngươi làm sao vậy? Sao phát ngốc thế!”

      Quách Phẩm Nhân càng thêm ngượng ngùng, khom lưng hành lễ với Lâm Tam Tư cái rồi nhăn nhó : “Ta đường đột thất lễ, mong Tam Tư nương…Thứ lỗi!”

      Lâm Tam Tư lại quay ra nhìn Vương lão bản và Lý tẩu tử cái, thấy sắc mặt của Lý tẩu tử hình như tốt lắm trong lòng càng thêm sinh nghi, : “Ngươi có việc gì nhưng ta có đấy, làm xong ta và Lý tẩu tử còn phải xuất phủ chuyến nữa!”

      “…Có có có!” Quách Phẩm Nhân đâu chịu để mất cơ hội quý giá như vậy, bây giờ biết phải đợi đến khi nào, nghẹn đỏ mặt, ấp úng : “Phố Đông mới mở quán ăn, ta rồi, đồ ăn ở đó ngon lắm, biết nương…Hôm nay có thời gian ăn với ta chứ?”

      Tâm tư của Lâm Tam Tư vẫn đặt hết người Vương lão bản và Lý tẩu tử nên chú ý tới Quách Phẩm Nhân, lúc này nghe vậy nàng mới hiểu ra ý tứ của , trong lòng có chút giật mình, ra là Quách công tử để ý nàng! Nàng khó hiểu, Quách công tử nhìn qua nhiều nhất chỉ mười sáu mười bảy tuổi, tuy ở cổ đại tuổi này là lấy vợ được rồi, nhưng việc thích nàng vẫn khiến cho nàng thể tưởng tượng nổi.Nàng cười lắc đầu: “Quách công tử, gần đây ta rất bận rộn, với lại ngươi thấy đấy, ta chỉ là hạ nhân, sao có thể đến mấy chỗ như thế được, lãng phí tâm ý của Quách công tử rồi, hay là ngươi tìm người đẹp nào đó !”

      Dứt lời, nàng định mở cái rương khác để kiểm hàng lại bị Quách Phẩm Nhân chặn đường.

      “Như vậy sao được!” Quách Phẩm Nhân đỏ mặt , dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta buồn cười. “Ta nếu có nương cùng, nếu nương có thời gian, vậy để lần sau được ?” Câu cuối cùng như thể muốn cầu xin.

      Lâm Tam Tư nhìn ánh mắt vô cùng mong đợi kia, trong đầu suy nghĩ biết phải cự tuyệt thế nào, lại thấy sắc mặt của Quách Phẩm Nhân đột nhiên thay đổi, tiến lên bước chỉ vào cổ nàng, đau lòng : “Sao nàng lại bị thương vậy, có người ngược đãi nàng sao?”

      phải.” Lâm Tam Tư cười lắc đầu, “Quách công tử nhìn lầm rồi.”

      Quách công tử chịu buông tha, trực tiếp nhân lúc Lâm Tam Tư để ý liền đưa tay xoa cổ nàng, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến lòng rung động, trong lòng dù rất xót cho nàng nhưng vẫn giữ được ôn nhã và chút ngại ngùng, rất có khí chất nam nhi, : “Vậy nàng cho ta biết, vết cổ nàng là từ đâu mà có?” Trong lúc , hai mắt hồng rực lên, sắc mặt vì kích động mà đỏ bừng, còn dáng vẻ nhu nhược bẽn lẽn như vừa nãy nữa.

      “Quách công tử!” Lâm Tam Tư có hơi tức giận, vội vàng lùi ra sau bước, giữ khoảng cách với Quách công tử, nhưng trực giác cho nàng biết Quách Phẩm Nhân mặc dù có hơi lỗ mãng nhưng hề sai, chính nàng cũng biết là cổ có vết thương, bèn lấy cái gương trong túi áo ra soi, lúc thấy vết đỏ cổ liền đỏ mặt, nhưng cũng trễ rồi, Lý tẩu tử và Vương lão bản vội vã chạy tới chỗ nàng.

      Lý tẩu tử trong lúc chạy tới liếc thấy vết đỏ cổ Lâm Tam Tư, muốn đến nhìn cho kỹ Lâm Tam Tư lấy tay che lại, thể làm gì khác là hỏi xem có chuyện gì xảy ra vậy.

      Chỉ có Vương lão bản là nhìn Lâm Tam Tư chăm chú, như thể suy đoán ra được điều gì.

      Lâm Tam Tư vừa gấp lại vừa thẹn, nhất thời biết gì, ngược lại Quách công tử vẫn rất hùng hồn, muốn lại bị Lâm Tam Tư trừng mắt, thế là bèn ngoan ngoãn im miệng.

      có gì đâu.” Lâm Tam Tư vẫn che dấu đỏ cổ, bình tĩnh lại rồi : “Mùa hè nên bị côn trùng đốt thôi, để ta trở về bôi thuốc.” Lúc xong nàng còn nhìn Quách Phẩm Nhân rồi nhàng lắc đầu, ý bảo đừng gì thêm nữa.

      Quách Phẩm Nhân mặc dù hiểu rốt cục tại sao nàng lại bị thương, nhưng cũng biết rằng lý do bị côn trùng đốt là dối, trong lòng vẫn rất lo lắng, nhưng thấy Lâm Tam Tư nhìn mình khẩn cầu cũng dám cự tuyệt nàng.

      Lâm Tam Tư xoay người qua hành lang để về phòng, trong lúc lại bất chợt đụng phải bóng dáng màu trắng lạnh, sau vài giây sợ hãi trấn tĩnh lại thấy Hoắc Dực thân màu trắng đứng ở cầu thang chỗ hành lang gấp khúc, dáng vẻ thong thả, khí chất phi phàm, nhưng ánh mắt lại tựa như sông băng ngàn năm, nhìn ra chút cảm xúc nào.
      minhminhanhngoc, Miley, amandatruc96 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :