1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 96

      Tống Cảnh Ngưỡng quả cảm thấy Lâu Như Nguyệt xinh đẹp như hoa, nên lúc nhìn nàng khỏi run lên, nhưng bỗng nhiên Hà Tất Kỳ lại ho lên cái, phá hỏng tâm trạng thưởng thức sắc đẹp của , liền lúng ta lúng túng thu hồi tầm mắt, tới trước mặt Hà Tất Kỳ : “Đừng có suốt ngày làm ra vẻ gần nữ sắc như vậy, chẳng thú vị gì hết!”

      Hà Tất Kỳ để ý tới , hai tay khoanh lại rồi lui xuống bước, ngữ điệu hiểm truyền tới: “ gần nữ sắc còn hơn là thay đổi thất thường.”

      Tống Cảnh Ngường xùy cái, mặc kệ Hà Tất Kỳ, trực tiếp tới chuyện với Lâu Như Nguyệt: “Lâu tiểu thư cũng thích câu cá sao?”

      Lâu Như Nguyệt xinh đẹp động lòng người, nàng hành lễ với Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng, điềm đạm : “Ta chỉ cùng Giản nhi tới đây thôi, chứ cũng biết câu cá.”

      Tống Cảnh Ngưỡng định tiếp lại bị người ta ngăn lại, sau đó nghe thấy Hà Tất Kỳ cao giọng : “Lâu tiểu thư hẳn là thích đọc sách hơn, biết Lâu tiểu thư thích đọc loại sách gì?”

      Nam Dạ quốc coi trọng những nữ tử tài đức, phàm là con dân, bất luận nam nữ già trẻ đều nên có chút học thức.Lâu Ân Bình làm hình bộ thượng thư, cho nên nữ nhi của ông chắc chắn phải thích học hành hơn, đáng tiếc Tống Cảnh Ngưỡng lại suy ra được điều này.

      Lâu Như Nguyệt nghe Hà Tất Kỳ nhàng nở nụ cười, dung nhan vốn mỹ lệ giờ lại thêm cả nụ cười này, nhất thời khiến cho cả hậu viện trở nên sáng bừng rạng rỡ.Nàng khiêm tốn đáp: “Phụ thân thường nhắc nhở chúng ta phải học nhiều, ta cũng biết sách nào tốt hay tốt, chỉ thấy người ta hay đọc cái gì cũng đọc theo thôi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng ràng là đứng gần hơn Lâu Như Nguyệt, vậy mà nàng lại để mắt đến , như thể coi khí vậy, trong đôi mắt to tròn ngập nước chỉ có mỗi Hà Tất Kỳ.Tống Cảnh Ngưỡng chỉ hận thể làm cho Hà Tất Kỳ biến mất thấy bóng dáng, nhưng mỹ nhân ở đây, thể quá kích động, chỉ còn biết liếc Hà Tất Kỳ, hi vọng biết điều mà rời .

      “Tống thị vệ, lão phu chuẩn bị xong cần câu rồi, mau tới đây.”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghĩ xem làm cách nào để Hà Tất Kỳ rời , để và Lâu Như Nguyệt ở mình với nhau, thình lình lại nghe Lâu đại nhân vậy, nhất thời đầu muốn nổ tung ra luôn! Lâu đại nhân à, sao ông gọi Hà Tất Kỳ ? Người ta trêu chọc nữ nhi của ông đó!

      Bất luận trong lòng Tống Cảnh Ngưỡng có ấm ức thế nào vẫn phải luyến tiếc từng bước tới chỗ Lâu Ân Bình, thế mà tên Hà Tất Kỳ kia lại như có mắt tròng, vẫn cùng Lâu Như Nguyệt chuyện vui.Lâu Như Nguyệt đứng trước mặt Hà Tất Kỳ, nhìn xinh đẹp giống như nụ hoa chớm nở, khiến cho người ta thể dời mắt.

      Tống Cảnh Ngưỡng suýt nữa cảm giác là mình bị hoa mắt, Hà Tất Kỳ dường như thay đổi thành người khác vậy, vốn còn lạnh lùng như pho tượng đá, thế mà bây giờ chuyện với người ta nhiệt tình như vậy, đúng là kinh khủng!

      Hà Tất Kỳ thấy Tống Cảnh Ngưỡng rời , liền lập tức im lặng, tiếp tục quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng của mình, bắt đầu cảm thấy tập trung với mấy câu hỏi của Lâu Như Nguyệt.

      Cũng may đố kị của Tống Cảnh Ngưỡng kéo dài bao lâu, vì Lâu Giản bỗng nhiên tới nắm tay Lâu Như Nguyệt, : “Tỷ tỷ, lão sư bảo đệ hôm nay phải trở về trường, còn sớm nữa, bao giờ đệ mới được đây?”

      Lão sư mà Lâu Giản chính là Đổng lão tiên sinh, ông cực kỳ có danh tiếng, chỉ có học thức uyên bác, mà còn có những tài liệu học tập ôn thi rất hiệu quả, cho nên ngay cả những đại thần cũng chịu buông tha cho ông, ngại gian khổ đưa hài tử nhà mình tới trường của ông để học tập, Lâu Giản và Lâm Tuyên là trong số đó.

      Đổng lão tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc, cho nên nghe Lâu Giản vậy, Lâu Ân Bình cũng trở nên sốt ruột theo, phân phó : “Giản nhi, đại ca của con trở về chưa? Bảo đại ca con đưa con tới trường luôn .”

      Lâu Như Nguyệt : “Buổi sáng đại ca ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa trở về.”

      “Cả ngày ở nhà, con sai người tìm nó về đây cho ta.” Lâu Ân Bình lắc đầu : “Vậy bây giờ phải làm sao đây.”

      Tống Cảnh Ngưỡng thu lại cần câu, vốn tới đây là để được gặp Lâu tiểu thư, bây giờ người cũng được nhìn rồi, đáng tiếc người ta lại lòng dạ để tâm đến Hà Tất Kỳ, chẳng hề liếc mắt nhìn cái, ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, liền : “Lâu đại nhân đừng nóng vội, chúng ta đúng lúc cũng có việc phải về, nhân tiện đưa công tử đến trường luôn.”

      Hà Tất Kỳ nghe vậy cũng gật đầu.

      Lâu Ân Bình cảm thấy có chút băn khoăn, làm vậy giống như là ông đuổi khách vậy.Lâu Như Nguyệt suy nghĩ chút rồi : “Cha, người ở đây tiếp Hà đại nhân và Tống thị vệ , để con đưa Giản nhi , con cũng mấy ngày xuất phủ rồi.”

      Lâu Ân Bình thấy ý này rất được, dù sao cũng là xe ngựa, mất nhiều thời gian lắm, liền : “Được, vậy con đưa Giản nhi , Giản nhi ham chơi, đường con phải để ý nó nhé.” Bỗng nhiên ông lại nhớ ra chuyện, lại dặn dò: “Còn nữa, cha nhớ hôm nay con mời Bùi tiểu thư tới quý phủ, nhớ về sớm đấy, Bùi tiểu thư lại phải đợi.”

      “Nữ nhi biết rồi, cha yên tâm.”

      Lâu Như Nguyệt dắt Lâu Giản ra ngoài, Tống Cảnh Ngưỡng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng thanh lệ của nàng, bị Hà Tất Kỳ đập cho cái, liền tức giận : “Huynh làm gì vậy?!”

      Hà Tất Kỳ nhướn mày, thản nhiên : “Cá của ngươi cắn câu rồi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng quay đầu nhìn, đúng là cá cắn câu, là người khá vô tư, cảm xúc vui lúc trước lập tức bị chuyện này làm cho quên sạch, cười : “Tối nay có cá ăn rồi.”

      Hà Tất Kỳ đứng phía sau Tống Cảnh Ngưỡng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt trầm ổn nhìn hồ nước trong xanh, thỉnh thoảng lại cầm ít mồi ra đưa cho Tống Cảnh Ngưỡng theo cầu của , phần lớn thời gian đều duy trì vẻ mặt người lạ chớ đến gần.

      *

      Bởi vì có chuẩn bị từ trước, nên Lâm Tuyên có phần vội vàng lúc rời khỏi phủ thái tử, lúc tới đây Lâm Tuyên chỉ người , nhưng lúc rời , Lâm Tam Tư chỉ hận thể đem tất cả những thứ tốt nhất cho Lâm Tuyên mang theo.

      Lâm Tuyên thấy tỷ tỷ ngừng đưa đồ cho cậu mang , liền khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, cần đâu, những đồ này ở trường có hết, với lại Đổng lão tiên sinh cũng cho bọn đệ mang theo nhiều đồ như vậy đâu.”

      sao?” Lâm Tam Tư nhìn Lâm Tuyên, sau đó lại đưa mắt nhìn Hoắc Dực.

      Hoắc Dực nhàn nhã ngồi ghế nhìn nàng bận rộn, nghe thế liền nghiêm túc gật đầu.

      Thấy Hoắc Dực gật đầu, nàng cũng biết là Lâm Tuyên gạt nàng, lúc này mới chịu thu tay về, : “Vậy đệ mang theo mấy bộ y phục mà tỷ chuẩn bị thôi cũng được, mấy ngày nay trời ấm lên rồi, đệ phải thay y phục khác, Đổng lão tiên sinh chắc cũng cho phép thôi.”

      Lâm Tuyên gật đầu : “Vâng, vậy đệ cầm theo mấy bộ y phục này.”

      Lâm Tam Tư nhìn cả đống đồ mà nàng chuẩn bị, nhưng cuối cùng lại mang được, khỏi cảm thấy mất mát, hai mắt đỏ hồng.Hoắc Dực thấy vậy liền cầm tay nàng, nhàng khuyên nhủ: “Ta được giải lệnh cấm, nên nàng muốn thăm Lâm Tuyên lúc nào cũng được, dù sao cũng đều ở kinh thành mà.Nhìn nàng kìa, sao lại làm như thể chia ly bao giờ gặp lại vậy.”

      Lâm Tam Tư nghe Hoắc Dực nín khóc, mỉm cười : “Sao ta lại nhớ ra chuyện đó nhỉ?! Ta có thể tự mình thăm Tuyên Nhi mà!” xong liền hưng phấn cầm tay Lâm Tuyên, : “Tuyên Nhi, mấy ngày nữa tỷ tỷ cùng Hi Nhi tới trường thăm đệ được ?”

      Lâm Tuyên vốn cũng buồn vì sắp phải xa tỷ tỷ, nghe thấy lời này cũng vui theo: “Vâng ạ! Tỷ tỷ nhất định phải tới đấy.” xong liền nhìn Hoắc Dực, giọng : “Tỷ phu cũng đến thăm Tuyên Nhi nha.”

      Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư, : “Ta cùng tỷ tỷ của đệ đến thăm đệ.”

      Việc đưa Lâm Tuyên trở về trường vốn là nhiệm vụ của Hà Tất Kỳ hoặc Tống Cảnh Ngưỡng, nhưng giờ hai người này đều ở trong phủ, Hoắc Dực lại vừa bị hoàng thượng gọi vào cung.Lâm Tam Tư lo lắng người bên cạnh chu đáo, nên liền tự mình đưa Lâm Tuyên về trường luôn.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Tam Tư được xuất phủ thoải mái như thế này kể từ sau khi Lâm gia gặp biến cố, bây giờ cha mẹ sắp được thả ra rồi, đệ đệ được học hành từ lão sư tốt nhất nước, cuối cùng nàng cũng phải buồn phiền nữa, lúc ra ngoài còn có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc trong kinh thành.

      Kinh thành thay đổi nhiều, vẫn là cảnh tượng trong trí nhớ của nàng, ngay cả quán mì hoành thánh mà nàng vẫn còn nhớ hương vị lúc này vẫn còn ở đó, chỉ khác là lúc nàng ăn ở đây bụng bà chủ vẫn còn lớn, còn bây giờ hài tử của bà tập tễnh học rồi.

      Lâm Tam Tư mỉm cười, ánh nắng ấm áp chiếu lên nụ cười ấm áp như gió xuân của nàng, khiến người ta nhìn mà rung động.

      “Tiểu thư, công tử, đến nơi rồi.” Phục Linh xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Lâm Tam Tư và Lâm Tuyên xuống xe.

      Lâm Tam Tư ngẩng đầu nhìn, trường học này rất khang trang, hổ là trường học do thái phó xây dựng, còn chưa bước chân vào ngửi thấy mùi thơm của sách vở rồi.

      Lâm Tam Tư với Lâm Tuyên: “Tuyên Nhi, dẫn tỷ gặp Đổng lão tiên sinh , ông dạy dỗ đệ tốt, tỷ muốn cảm ơn ông.”

      Lâm Tuyên gật đầu, muốn bước chợt nghe thấy tiếng xe ngựa đằng sau, khỏi quay đầu lại nhìn, đợi chiếc xe ngựa dừng hẳn, lập tức có tiểu nam hài xuống, nhìn có vẻ hơn Lâm Tuyên hai tuổi.

      “Lâm Tuyên ca ca.” Lâu Giản vừa trông thấy Lâm Tuyên đứng ở trước cửa liền hô to chạy tới.

      “Lâu Giản!”

      “Lâm Tuyên ca ca, cuối cùng ca cũng trở lại rồi.”

      Lâm Tuyên đón lấy Lâu Giản chạy như bay tới, với Lâm Tam Tư: “Tỷ tỷ, đây là Lâu Giản, đệ ấy cũng học ở đây giống đệ.”

      Lâm Tam Tư dịu dàng nhìn Lâu Giản, đứa này nhìn rất bụ bẫm khỏe mạnh, khiến cho người ta gặp là thích ngay. “Em tên Lâu Giản sao? Tên rất hay.”

      Lâu Giản rất ngoan ngoãn hô lên: “Chào tỷ tỷ.” Lại quay đầu : “Lâm Tuyên ca ca, tỷ tỷ của đệ cũng tới đó.”

      Nữ tử bước xuống xe ngựa rồi chậm rãi tới, dáng vẻ có phần ưu sầu, cực kỳ giống với Lâm Đại Ngọc trong sách.Lâm Tam Tư xuyên tới đây nhiều năm rồi mà chưa từng nhìn thấy nữ tử đoan trang như nàng ấy.

      Lâm Tam Tư nghe tiểu tử đó là tỷ tỷ của mình, liền lên tiếng: “Xin chào Lâu tiểu thư.”

      Lâu Như Nguyệt nhiều năm trước từng gặp Lâm Tam Tư, nhưng vì hai người chuyện nhiều nên Lâm Tam Tư nhận ra nàng.

      Lâu Như Nguyệt cũng đáp lại: “Xin chào Lâm tiểu thư.” Lâu Như Nguyệt tuy biết Lâm Tam Tư là lương đễ của thái tử, nhưng nàng vẫn thích gọi là Lâm tiểu thư, bởi vì trong suy nghĩ của nàng, chỉ có chính thất mới cần gọi cả chức danh, còn thân phận của Lâm Tam Tư chỉ là thiếp.Nhưng đối diện với Lâm Tam Tư, nàng muốn gọi nàng ấy là thiếp, nên đành như cũ gọi là Lâm tiểu thư.

      “Lâu tiểu thư biết ta sao?” Lâm Tam Tư kinh ngạc hỏi.

      Lâu Như Nguyệt chậm rãi đáp: “Nhiều năm về trước, ở đại thọ sáu mươi của tổ mẫu Lâm tiểu thư, ta từng đến Lâm phủ rồi.”

      “Vậy sao, lúc đó nhiều người đến quá, ta cũng bận rộn đến váng đầu, nên thể nhớ kĩ từng người, cũng vì việc này mà còn bị cha trách phạt, nếu có nãi nãi ra mặt khuyên can, chắc ta còn bị bắt phải úp mặt vào tường đấy.”

      Hai nữ tử xấp xỉ tuổi nhau trò chuyện rất hợp ý vui vẻ, đều có cảm giác là biết nhau quá muộn.Sau khi dẫn Lâm Tuyên và Lâu Giản vào lớp, lại chuyện với Đổng lão tiên sinh xong, hai người liền rủ nhau tới quán trà ngồi, tiếp tục trò chuyện lúc nữa.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, noair, huyetdu38 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 97

      Lúc Lâm Tam Tư trở lại phủ thái tử trăng lên đến ngọn cây, trong phủ rất yên ắng, duy chỉ có đèn cầy trong thư phòng là sáng bừng, cho nàng biết là Hoắc Dực vẫn chưa ngủ.

      Sau khi đưa Lâm Tuyên đến trường, Lâm Tam Tư lại cùng Lâu tiểu thư ngồi uống trà chuyện, hai người có suy nghĩ tương đồng nên ngồi với nhau khá lâu.Lúc gã nô tài được Hoắc Dực sai tìm nàng, biết được nàng ngồi trò chuyện rất vui với Lâu tiểu thư nên cũng can thiệp, mình ở trong phủ chờ nàng về, chỉ là có nàng ở bên cạnh, ngay cả bữa tối cũng cảm thấy vô vị.

      Lâm Tam Tư bất giác mỉm cười, ôm hộp đựng thức ăn vào thư phòng, trong hộp là chén mì hoành thánh mua ở cửa tiệm mà nàng rất thích kia, chủ quán vẫn còn nhớ nàng, cứ xúc động thôi, nuối tiếc rằng bây giờ Lâm phủ còn như xưa, sau đó lại an ủi Lâm Tam Tư vì dù sao bây giờ nàng cũng cuộc sống yên ổn rồi.

      Phục Linh thấy Lâm Tam Tư vững lắm, vốn muốn tới đỡ, lại thấy tiểu thư phất tay ý bảo nàng có thể lui xuống, liền lui về sau bước.Nàng muốn quấy rầy thời gian ở bên nhau của thái tử và tiểu thư, nhưng lại yên lòng nên vẫn đứng bên trông chừng, cho đến khi Lâm Tam Tư tới hành lang trước cửa thư phòng, nàng mới xoay người rời .

      Lâm Tam Tư gõ cửa, còn chưa lên tiếng Hoắc Dực : “Vào .”

      Lâm Tam Tư đẩy cửa ra, dưới ánh nến sáng ngời, bóng của Hoắc Dực bị kéo dài ra, cao ngất như núi, dáng vẻ có phần tập trung lắm.

      Lâm Tam Tư chậm rãi tới đứng bên cạnh Hoắc Dực, dịu dàng : “Điện hạ, ta đem bữa khuya tới cho chàng.”

      Hoắc Dực ngước lên nhìn nàng cái rồi nhếch môi cười, biết mình về trễ nên chủ động tới nịnh nọt đây mà! Hoắc Dực dĩ nhiên làm nàng mất hứng, hỏi: “Món gì vậy?”

      Lâm Tam Tư cố ý che hộp, cho Hoắc Dực mở ra, nháy mắt : “Điện hạ đoán thử xem.”

      Hoắc Dực nghe vậy liền đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn hộp thức ăn rồi : “Mì hoành thánh.”

      Lâm Tam Tư thể tin được, nàng đứng thẳng dậy, vỗ tay : “ lợi hại! Điện hạ, chàng rất lợi hại đó!”

      “Lợi hại?” Hoắc Dực hậm hừ hỏi, ngữ điệu cưng chiều : “Có người ngay cả khi ngủ cũng nhắc tới mì hoành thánh, thể nào mua món khác về đây được.”

      Lâm Tam Tư nghiêng người, le lưỡi : “Điện hạ hiểu ta!”

      Nàng chỉ vô ý thôi, nhưng đối với Hoắc Dực đó là những hành động cực kỳ quyến rũ.

      “Tim của ta cũng giao cho nàng rồi, hiểu nàng hiểu ai đây?” Hoắc Dực , đưa tay ra ôm chầm lấy Lâm Tam Tư, kéo nàng ngồi lên đùi mình, mũi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, khỏi cau mày : “Nàng uống rượu đấy à?”

      Mặt Lâm Tam Tư vốn trắng hồng, tuy chỉ uống chút thôi mà mặt cũng đỏ bừng cả lên, trước đó nàng chưa từng uống rượu, lần này coi như là lần đầu.

      “Vâng ạ.” Lâm Tam Tư cắn môi gật đầu, toàn thân nóng rực mềm nhũn, le lưỡi cái, dựa vào vai Hoắc Dực, tiếp: “Rượu kia cay lắm!”

      phải chỉ uống trà thôi sao?” Hoắc Dực cau mày, ánh mắt khóa chặt người trong lòng, môi mỏng lướt qua đôi môi vừa nóng vừa mềm của nàng.Mùi rượu hòa cùng với mùi hương cơ thể nàng, khiến cho tâm trạng của vốn bình tĩnh bây giờ lại kích động, suy nghĩ có phần khống chế được.

      “Tại sao lại uống rượu?”

      Lâm Tam Tư mơ màng đáp: “Thích uống uống thôi.”

      Hoắc Dực cười ra tiếng, đưa tay nhàng vuốt mũi nàng, : “Ta càng ngày càng hết cách với nàng rồi.”

      Lâm Tam Tư ngọ nguậy trong ngực Hoắc Dực, hai tay ôm lấy vòng eo to rộng của , như thể đó là nơi vững chãi và ấm áp nhất cõi đời này, “ muốn ngủ cả đời ở đây luôn…”

      Lâm Tam Tư cứ ngồi dứt, nhưng chẳng câu nào liên quan đến câu nào, lúc sau, nàng bỗng nhớ ra chuyện, liền ngẩng đầu lên : “Điện hạ, nếu ăn nguội mất đấy.”

      Hoắc Dực cười : “Nàng ôm ta chặt thế này làm sao ta cử động được hả?”

      Lâm Tam Tư ngượng ngùng buông cái tay ôm siết lấy Hoắc Dực của mình ra, nhìn cái hộp bàn, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, : “Điện hạ đừng cử động, để ta đút cho chàng ăn.”

      Mặc dù biết Lâm Tam Tư là vì uống rượu nên mới hành động khác thường như vậy, nhưng Hoắc Dực vẫn cực kỳ hưởng thụ nghe nàng , cảm nhận phụ thuộc của nàng vào , tùy ý để cho nàng làm nũng, thậm chí nguyện ý để nàng “điều khiển” mình.Hoắc Dực nhìn gương mặt trơn mềm của nàng, kìm nén xúc động muốn vuốt ve nó, : “Được rồi, ta cử động.”

      Lâm Tam Tư cứ thế ngồi đùi Hoắc Dực, lấy cái bát trong hộp ra, múc thìa hoành thánh rồi nhàng thổi, nếm thử thấy nóng mới đưa đến miệng Hoắc Dực, thào : “Ăn vừa miệng lắm, nóng cũng lạnh, nhưng mà nếu nóng hơn chút ăn ngon hơn, ta thích nhất là ăn ngay lúc vớt từ nồi ra, hương vị cực kỳ tươi mới…”

      Lúc nàng đưa thìa tới miệng , mở miệng ra, ánh mắt giảo hoạt : “Nào có chuyện đút như vậy?”

      Lâm Tam Tư phản ứng chậm, mờ mịt hỏi: “Vậy đút thế nào?”

      “Trí nhớ của nàng tốt chút nào, chuyện mới đây thôi mà nàng quên mất rồi sao?” Hoắc Dực vuốt ve đôi môi nàng, hồi lâu mới tiếp: “Đương nhiên phải dùng nó để đút ta ăn rồi.”

      Lâm Tam Tư đỏ mặt cười : “À…Điện hạ, làm vậy hay lắm đâu.”

      Hoắc Dực cau mày, dáng vẻ nghiêm túc như lão sư dạy trong trường, nhưng lại có thêm vẻ cao quý và khí phách mà lão sư có: “Có gì mà hay?”

      Lâm Tam Tư nghiêm túc giải thích: “Ta uống rượu nên miệng có mùi rượu.”

      Hoắc Dực nhếch môi cười, thong thả ung dung : “ sao, vừa hay ta cũng muốn nếm thử rượu.” Dứt lời liền ôm eo Lâm Tam Tư, vững vàng kéo nàng lại gần mình, giọng trầm ấm mê hoặc lòng người, bàn tay vuốt ve mặt nàng chậm rãi lướt xuống xương quai xanh, khiến cho Lâm Tam Tư tê dại chịu nổi.Hoắc Dực cắn vành tai nàng, nhàng : “Nhất là rượu mà nàng uống, ta tò mò biết mùi vị của nó như thế nào.”

      Lâm Tam Tư có máu buồn nên chịu được tay Hoắc Dực cứ sờ mò, vừa trốn vừa cười : “Điện hạ, hôm nay ta học được thành ngữ mới, chàng có muốn nghe ?”

      Hoắc Dực vẫn dừng động tác, : “Là câu gì?”

      Lâm Tam Tư cắn đôi môi đỏ mọng, gằn từng chữ : “Y, quan, cầm, thú.”

      “Hả?” Hoắc Dực xem thường, híp mắt lại, tay nắm bên hông nàng hơi siết chặt, để nàng dán sát vào người thể nhúc nhích, ngửi mùi hương cơ thể nàng hòa với mùi rượu, : “Chỉ biết thế thôi có ích gì, phải tự mình trải nghiệm mới hiểu được ý nghĩa trọn vẹn của nó.”

      Lâm Tam Tư chớp chớp mắt, khó khăn giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực , nhưng giãy lúc lâu mới nhận ra là mình chỉ tốn công vô ích, đành phải ngoan ngoãn ngồi im, : “Điện hạ, chàng cứ coi như vừa rồi ta chưa gì có được ?”

      Hoắc Dực xấu xa cười đáp: “ được, sao ta có thể chỉ nghe mà làm chứ?”

      Lâm Tam Tư khuyên nhủ: “Kích động là nên.”

      Hoắc Dực nhàng cười, thái độ vương giả như nắm được mọi thứ trong lòng bàn tay, : “Hành động mới là chân lý.”

      Lâm Tam Tư: Được rồi, nàng lại thua lần nữa.

      *

      Tối hôm đó, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư ngủ luôn ở thư phòng, hai người biết giằng co bao lâu mới ngủ.Sáng hôm sau, Hoắc Dực vẫn dậy sớm như thường lệ rồi vào cung theo ý chỉ, Lâm Tam Tư ngủ quên trời quên đất, vì Hoắc Dực phân phó là cứ để nàng ngủ đến lúc tự tỉnh, nên ai dám vào đánh thức nàng.

      Sau biết là nàng tỉnh dậy vì cái gì, chỉ biết là bụng rất đói, đầu lại choáng váng, còn mơ hồ nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài.

      “Phục Linh.” Lâm Tam Tư xuống giường, thấy xung quanh có ai nên mới hướng ra bên ngoài gọi.

      “Tiểu thư.” Người lên tiếng là Bách Hợp, nàng vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, mắt cũng dám nhìn thẳng Lâm Tam Tư, dường như trốn tránh điều gì đó. “Tiểu thư tỉnh rồi ạ? Có đói bụng ? Nô tỳ lập tức chuẩn bị đồ ăn cho người.”

      May là Lâm Tam Tư mới tỉnh ngủ nên nhận ra được khác lạ của Bách Hợp, thấy vậy Bách Hợp mới thở phào, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

      Lâm Tam Tư cho là Phục Linh bận rộn nên : “Có cháo loãng ? Ta thấy nhạt miệng quá, dạ dày cũng thoải mái, muốn ăn chút.”

      “Có có có.” Bách Hợp bưng nước nóng tới, vắt khô khăn rồi đưa cho Lâm Tam Tư lau mặt, : “Thái tử điện hạ sớm đoán được nên dặn Lý tẩu nấu cháo cho người rồi, là ăn cho ấm bụng.”

      Lâm Tam Tư định bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát tháo làm cho nàng giật mình, cả người thoáng chốc tỉnh táo hẳn.

      Nghi ngờ nhìn ra phía cửa, nàng hỏi: “ xảy ra chuyện gì sao?”

      có… có ạ.” Bách Hợp dối quá kém, nên Lâm Tam Tư thấy vậy càng nghi ngờ hơn.

      Nàng cau mày : “ ràng ta vừa nghe thấy có người gọi mà.”

      “Dạ…Phải ạ? Tiểu thư liệu có nghe nhầm ? Sao nô tỳ chẳng nghe thấy gì nhỉ!” Bách Hợp xong lại cố gắng dời chú ý của nàng: “Tiểu thư, tiểu công tử cũng vừa tỉnh, cả đêm qua được bú sữa rồi.”

      Lâm Tam Tư quả cũng bị Bách Hợp phân tán chút, còn hoài nghi rằng có phải mình chưa tỉnh ngủ nên nghe lầm , lại nghĩ tới Hi Nhi đêm bú sữa mẹ, trong lòng khỏi ảo não và tự trách, liền đem hết mọi hoài nghi vứt ra sau gáy, : “Bây giờ ta thể cho bú, vì hôm qua ta uống rượu nên sữa tốt, ngày mai mới cho bú được, em lấy chỗ sữa để ở phòng băng mà hôm qua ta bóp ra rồi mang cho Hi Nhi uống .”

      “Vâng ạ.”

      Vốn tưởng rằng chuyện qua, nên Lâm Tam Tư liền ngồi xuống bàn ăn sáng, nhưng lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới, lần này nàng trăm phần trăm xác định là mình nghe lầm.

      “Bách Hợp, rốt cục xảy ra chuyện gì? Sao người ta lại làm ầm ĩ bên ngoài vậy? Phục Linh đâu?”

      Lâm Tam Tư hỏi liên tục khiến cho Bách Hợp chống đỡ nổi, biết thể giấu diếm được nữa, Bách Hợp liền cuống đến sắp khóc, đành : “Ngày hôm qua tiểu thư đưa Tuyên thiếu gia tới trường, trùng hợp quen biết với vị tiểu thư, sau đó còn ngồi uống rượu chuyện phiếm với nàng ấy đúng ?”

      Bách Hợp càng Lâm Tam Tư càng hiểu ra sao, chuyện người ta làm ầm ĩ bên ngoài có liên quan gì đến Lâu tiểu thư chứ? “Đúng vậy, hôm qua trời rất tối ta mới trở về.”

      Bách Hợp cắn môi dậm chân hết ra mọi chuyện: “Cũng biết tại sao mà Lâu tiểu thư đột nhiên qua đời, người của nha môn là do trúng độc, còn là chuyện này có liên quan tới tiểu thư, cho nên đám lính coi ngục kia mới tìm đến tận cửa.Có mỗi bọn họ thôi sao, chỉ cần chúng nô tỳ cho phép bọn họ cũng dám cưỡng ép, vì dù gì họ cũng e dè thái tử điện hạ.Nhưng cái chính là Lâu đại nhân cũng tới, còn muốn bắt tiểu thư , Phục Linh tỷ ông ấy là hình bộ thượng thư gì đó, có kim bài mà hoàng thượng ban cho, nếu mang được người bỏ qua! giờ người trong phủ, cả Phục Linh và Lý tẩu nữa đều ngăn họ ở bên ngoài, bảo nô tỳ vào khuyên người là dù có bất kể chuyện gì cũng được ra ngoài.Kể cả có là người của thái tử điện hạ nữa, khi ra khỏi cửa phủ thái tử cũng ai dám đảm bảo được an toàn! Quản gia sai người báo cho điện hạ rồi, điện hạ lập tức trở lại, nếu điện hạ trở lại sao đâu…”

      Lâm Tam Tư vừa nghe Bách Hợp là Lâu tiểu thư qua đời, đầu óc liền trở nên trống rỗng, những câu tiếp theo nàng thể nghe thấy chữ nào nữa, chỉ cảm thấy thể tin được! Lâu tiểu thư… mất rồi sao?
      Last edited: 12/8/17

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      giật tem đầu năm, tks @Ngân Nhi, ko bít ai gây chuyện đây
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 98

      Bên ngoài phủ thái tử có hai nhóm người ngựa làm loạn, dân chúng đến vây xem cũng ngày càng nhiều, trong đó có cả những thuộc hạ của Hoắc Dực được giao nhiệm vụ bảo vệ Lâm Tam Tư, chỉ cần Hoắc Dực ra lệnh hoặc khi Lâm Tam Tư có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn là bọn họ lập tức quên mình xông lên.Nhưng tại bọn họ chỉ có thể án binh bất động, đóng giả thành dân chúng bình thường, còn thầm chuyện với mọi người, trước mắt tình thế vẫn chưa nguy cấp, nên bọn họ thể bại lộ thân phận.

      “Tiểu thư! Tiểu thư!” Bách Hợp như kiến bò chảo nóng, loanh quanh trong phòng, thấy Lâm Tam Tư vẫn ngẩn ngơ, liền hỏi: “Người làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ sợ mà!”

      Lâm Tam Tư ngồi ghế, tay cầm bát nhúc nhích, giống như tượng gỗ vậy, lâu sau mới chậm rãi chớp mắt, nhìn Bách Hợp hỏi: “Có ?”

      Bách Hợp nghe Lâm Tam Tư lên tiếng mới yên lòng, gật đầu : “Lâu đại nhân cũng đích thân tới đây rồi, thể là giả được.”

      Lâm Tam Tư nhớ có lần nàng ngồi chuyện phiếm với cha, có từng nghe ông là ông rất bội phục Lâu Ân Bình, bởi vì ông ấy là quan thanh liêm, chỉ tiếc hai người có quen biết nhau. trong sạch của Lâu Ân Bình chỉ qua lời đồn, mà còn có thể tận mắt nhìn thấy được, cũng bởi vì điểm này mà đương kim hoàng thượng hết sức tín nhiệm ông ấy, thời điểm cần đưa ra quyết định quan trọng đều cho mời ông ấy vào cung để thương nghị.

      Lâm Tam Tư hề biết Lâu Ân Bình cũng là người của Hoắc Dực, nên suy nghĩ nhiều mà : “Mau dẫn ta gặp Lâu đại nhân.”

      xong liền đứng dậy muốn ra khỏi phòng, Bách Hợp vội vàng đứng chắn trước mặt nàng: “Tiểu thư, giờ người thể ra đó được, bọn họ tìm tiểu thư, nếu tiểu thư mà ra nhất định bị bọn họ bắt , lúc đó có trăm cái miệng cũng được đâu.”

      Bách Hợp đứng chắn ở cửa, bất luận Lâm Tam Tư có nàng cũng cho.

      “Bách Hợp, dù thế nào cũng phải ràng, ta làm chuyện gì sai nên tất nhiên hổ thẹn với lương tâm, với lại Phục Linh vẫn luôn ở cùng ta, có Phục Linh làm chứng, bọn họ thể vu oan cho ta được.” Lâm Tam Tư suy nghĩ chút rồi tiếp: “Mặc dù ta và Lâu tiểu thư quen biết lâu, nhưng chuyện rất hợp ý, ta cũng rất quý mến nàng ấy.Bây giờ nàng ấy đột nhiên như vậy, ta thể ra mặt được!”

      “Trời ơi tiểu thư, đừng là người tính tới Lâu phủ chuyến đó!” Bách Hợp kinh ngạc há to miệng, dậm chân : “Bọn họ đứng bên ngoài để chờ bắt người, người mà ra đó có khác nào tự dâng mình lên cho bọn họ?! Với lại chuyện có Phục Linh làm chứng cũng có tác dụng, bọn họ Phục Linh tỷ là người của tiểu thư, nên đương nhiên bán đứng tiểu thư rồi, mà bọn họ cũng là bọn họ có nhân chứng và chứng cứ để buộc tội tiểu thư đấy!”

      Lâm Tam Tư vừa tức giận vừa buồn cười : “ ràng đó là chuyện thể, ở đâu ra người làm chứng và chứng cứ nữa chứ?!”

      “Nô tỳ biết, dù sao nô tỳ cũng để cho người ra ngoài đâu.” Bách Hợp vẫn đứng chắn ở cửa, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt nàng, Lâm Tam Tư đứng nhìn, cảm thấy tiểu nha đầu này trưởng thành rồi, vóc dáng cũng sắp cao hơn cả nàng.

      Hai người cứ qua lại mãi, Lâm Tam Tư vẫn còn chút lí trí nên cũng cảm thấy lời của Bách Hợp phải là có lý, nếu bị bọn họ tống vào đại lao rồi sử dụng cực hình để ép cung, lúc đó nàng khó tránh khỏi việc bị vu oan giá họa, e là đến cả Hoắc Dực cũng có cách để cứu nàng ra được! Vẫn nên nhịn chút hơn, chờ điều tra ràng , lúc đó nàng đến dâng hương cho Lâu tiểu thư cũng muộn.

      Lâm Tam Tư ngồi xuống ghế, nhưng ăn nổi cơm nữa, suy nghĩ chút rồi : “Là ai muốn làm chứng để buộc tội ta vậy?”

      “Là nha hoàn của Lâu tiểu thư, hôm qua nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh Lâu tiểu thư.”

      Lâm Tam Tư cũng có chút ấn tượng với nha hoàn của Lâu tiểu thư, nàng nghe Lâu tiểu thư gọi nàng ta là Bạch Liên, lúc ấy nàng song song với Lâu tiểu thư, Phục Linh và Bạch Liên đằng sau, Bạch Liên hiểu sao lại đột nhiên té ngã, bị rách chút da ở đùi, Lâm Tam Tư còn dùng khăn tay của mình để lau vết thương cho nàng ta.

      “Nhưng nếu vậy tại sao bọn họ lại chỉ tin lời của Bạch Liên mà chịu nghe Phục Linh? Nàng ta cái gì chính là cái đó sao? Ta còn cho rằng chính Bạch Liên mới là người hạ độc đấy!”

      Bách Hợp cũng hưởng ứng: “Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là do nàng ta giở trò quỷ rồi lại cố ý vu oan hãm hại tiểu thư!”

      Bách Hợp rót chén trà xanh rồi đưa tới trước mặt Lâm Tam Tư: “Tiểu thư, người uống chút trà , suy nghĩ lại xem có điểm gì kì lạ , lát nữa đợi thái tử về người có thể cho thái tử nghe, thái tử nhất định điều tra ràng mọi chuyện.”

      “Ừ, đúng là nên suy nghĩ lại cho kĩ xem sao.” Lâm Tam Tư nghĩ, nếu phải nàng hạ độc nhất định là người khác hạ độc, mà người có khả năng gây ra chuyện này nhất chính là người đứng ra làm nhân chứng kia, bởi vì nàng ta ràng láo để vu oan nàng, mà người láo cũng có nghĩa là người biết .Khả năng thứ hai là người hạ độc phải nàng ta, nhưng nàng ta có quen biết với người hạ độc, trước khi mọi người chưa phát chân tướng liền đổi trắng thay đen, cốt yếu nhằm kéo dài thời gian để người kia chạy trốn.

      Nếu là Bạch Liên, tại sao nàng ta lại dám làm ra chuyện như vậy?
      Last edited: 12/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :