1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 93

      Lâm Tam Tư vẫn biết là Tôn Trọng Vi vẫn chưa , cho nên lúc nàng vào cửa, thấy Tôn Trọng Vi lúng túng đứng trong phòng khỏi ngây cả người.

      “Tôn tiểu thư?” Lâm Tam Tư gọi, khỏi đưa mắt nhìn Hoắc Dực, Hoắc Dực chỉ bình thản đưa tay ra ôm hông nàng rồi tới chỗ ngồi.

      Tôn Trọng Vi ngờ là tình hình lại như thế, nàng vốn cho rằng bằng dung mạo của mình có thể thuận lợi rơi vào vòng ôm của Hoắc Dực, lại ngờ Hoắc Dực còn thèm chạm vào nàng lấy cái, bây giờ cũng được mà ở lại cũng xong, còn phải nghĩ ra lý do để giải thích với Lâm Tam Tư nữa.

      Tôn Trọng Vi làm như quan tâm đến nghi vấn của Lâm Tam Tư, đổi chủ đề : “Lâm lương đễ tới rồi, thái tử điện hạ chờ người lâu rồi đó.”

      Lâm Tam Tư dĩ nhiên biết là Hoắc Dực đợi nàng, nàng chỉ hiểu tại sao Tôn Trọng Vi lại xuất ở đây, còn mấy lời này nữa? Liếc nhìn sắc mặt chút thay đổi của Hoắc Dực, trong ánh mắt lộ ra kiên nhẫn, khiến nàng có thể đoán ra được phần nào đó rồi.Sau khi Tôn Trọng Vi rời khỏi Thanh Lan Uyển, nàng ta biết là nhận được giúp đỡ từ nàng, cho nên Tôn Trọng Vi liền trực tiếp tìm Hoắc Dực, muốn dùng mỹ nhân kế để đổi lấy vinh hoa phú quý, tuy nhiên nhìn cục diện này chắc hẳn Tôn Trọng Vi bị Hoắc Dực cự tuyệt thẳng thừng rồi.

      Hoắc Dực ôm eo Lâm Tam Tư, hờ hững lướt qua Tôn Trọng Vi, ánh mắt lạnh băng như nhận thấy tồn tại của nàng ta.Tôn Trọng Vi vốn định tìm cơ hội để lấy cớ rời , nhưng nhìn bộ dạng của Hoắc Dực, nàng ta lại dám can đảm láo nữa, thể làm gì khác là biết điều tới trắc phòng.

      Lâm Tam Tư thấy Tôn Trọng Vi tới trắc phòng, giữ mà cũng muốn giữ nàng ta ở lại ăn cơm cùng nhau, dù sao những gì nên nàng rồi, nếu Tôn Trọng Vi vẫn chịu nghe mà cứ cố chấp như vậy, nàng cũng hết cách.

      Hoắc Dực kéo ghế ra cho Lâm Tam Tư, đỡ nàng ngồi xuống, khó hiểu hỏi: “Ta suy nghĩ điều, rằng nàng làm thế nào mà bình an lớn lên được vậy?”

      Lâm Tam Tư hiểu ý , liền đưa mắt nhìn , hỏi: “Ta sao?”

      Hoắc Dực nhìn đôi mắt to tròn của nàng, bất đắc dĩ véo lên má nàng cái, xúc cảm trơn mềm khiến cho rất thoải mái, dịu dàng : “Sau này nếu nàng muốn kết giao thêm bạn phải báo với ta trước, người như ả ta, tuyệt đối được có quan hệ.” Lúc chuyện, giọng của Hoắc Dực rất nhàng, nghe ra chút cảm xúc khác thường nào, như thể vừa nãy hề xảy ra chuyện gì, mà là chỉ thuận miệng hàn huyên chút việc trong nhà mà thôi.

      Lâm Tam Tư hiểu ý của Hoắc Dực, nhưng cũng chỉ cười thầm trong lòng.Mưu đồ của Tôn Trọng Vi nàng biết, nhưng Hoắc Dực nghĩ là nàng để cho Tôn Trọng Vi đến đây tìm chàng đấy chứ? Nàng đâu có ngốc như vậy! Đưa mắt nhìn trắc phòng chút, phòng chính và trắc phòng cách nhau xa, ở giữa chỉ được ngăn bằng tấm rèm che, Hoắc Dực thẳng như vậy, biết Tôn Trọng Vi nghe xong có cảm nghĩ như thế nào.

      Tôn Trọng Vi như đứng đống lửa như ngồi đống than ở trong trắc phòng, mặc dù phải chủ nhân, nhưng hạ nhân trong phủ cũng dám làm cho có lệ, dù sao nàng ta cũng là khách của Lâm lương đễ, cho nên bàn của phòng chính có món gì bàn ở trắc phòng cũng giống như vậy.Chẳng qua ngồi trước bàn đồ ăn ngon mà Tôn Trọng Vi chẳng cảm thấy thèm ăn chút nào, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, vất vả đợi Hoắc Dực và Lâm Tam Tư cơm nước xong, nàng ta mới chật vật trốn được ra khỏi phủ thái tử, chạy đến nửa con phố rồi mà lòng nàng ta vẫn chưa hết kinh sợ.

      Hoắc Dực và Lâm Tam Tư cơm nước xong, theo thường lệ nắm tay Lâm Tam Tư dạo cho tiêu thực, trời dần trở nên ấm áp, cảnh sắc bên trong phủ cũng đẹp hơn nhiều.Lâm Tam Tư mặc ít áo , nàng ngồi xuống bên cạnh ao ngọc, dùng muỗng múc thức ăn rồi đổ xuống ao, cánh tay trắng nõn cũng lộ ra bên ngoài theo hành động của nàng.

      Hoắc Dực híp mắt lại, cầm lấy tay nàng ấp vào lòng mình, : “Là ai với ta là trời vẫn còn lạnh hả? Sao mới sáng ra nàng mặc ít áo thế này?”

      Lâm Tam Tư mỉm cười rút tay ra, lui về sau mấy bước rồi quay tròn vòng, tà váy khẽ tung bay khiến cho nàng trông càng thêm xinh đẹp, giống như mỹ nhân trong tranh vậy.

      “Chàng thấy có đẹp ?”

      Hoắc Dực tựa vào chòi nghỉ mát bên cạnh ao, ánh mắt ấm áp nhìn nàng, dịu dàng : “Đẹp lắm.”

      Lâm Tam Tư nhấc váy tới, dựa vào lòng Hoắc Dực, : “Điện hạ đặt may cho ta nhiều y phục như vậy, bây giờ mặc để đến lúc nào mới được mặc đây?”

      Hoắc Dực cởi áo ngoài của mình ra choàng lên người Lâm Tam Tư, : “Gió thổi mạnh, trở về phòng thôi, rồi nàng thay từng bộ ra cho ta ngắm cũng được.”

      Trở lại Thanh Lan Uyển, biết Bách Hợp trêu đùa với Hi Nhi thế nào mà đứa nằm trong nôi khua tay khua chân cười rất vui vẻ.Lâm Tam Tư tới : “Hi Nhi, có nhớ mẫu thân ?”

      Hi Nhi hình như quen với giọng của Lâm Tam Tư, nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn mẫu thân, cười còn lớn tiếng hơn nữa, cái miệng xíu còn chưa có răng nhìn rất đáng .Bách Hợp nhận lấy cái áo choàng Lâm Tam Tư cởi ra, tới phòng ngoài treo lên rồi lặng lẽ lui xuống.

      Hoắc Dực đứng phía sau hai mẫu tử, tay ôm hai người vào ngực, tay còn lại đỡ mông của Hi Nhi, cằm chống lên vai Lâm Tam Tư, lẳng lặng nhìn ngắm hai mẫu tử, lúc sau mới đột nhiên nhíu mày : “Tam Tư, tay ta ướt.”

      “Ướt sao?” Lâm Tam Tư nghi ngờ quay lại nhìn tay Hoắc Dực, lúc này mới phát ra là tã của Hi Nhi bị ướt, khỏi cười : “Điện hạ, Hi Nhi tè rồi.”

      Khuôn mặt của Hoắc Dực lập tức cứng đờ lại, chậm rãi nhìn Hi Nhi nằm trong ngực Lâm Tam Tư, : “Hi Nhi, ta phải phạt con.”

      Lâm Tam Tư vội vàng ôm Hi Nhi trốn , vừa chạy vừa ranh mãnh : “Điện hạ, bằng chàng tới đây giúp Hi Nhi thay tã được ?”

      Đường đường là thái tử của Nam Dạ quốc, vậy mà bây giờ lại thay tã cho tiểu hài tử, việc này mà truyền ra ngoài mặt mũi biết để đâu đây! Hoắc Dực cau mày, nhưng cuối cùng lại mỉm cười nhìn Lâm Tam Tư, : “Được.”

      *

      Buổi tối, Lâm Tam Tư ở trong phòng chơi với Hi Nhi, Hoắc Dực ở thư phòng nghe Tống Cảnh Ngưỡng báo cáo.

      Tống Cảnh Ngưỡng dáng vẻ phong lưu tuấn, hăng hái : “Tôn đại nhân vì có liên quan đến chuyện của Ninh vương nên bị giáng chức về huyện Tần Lan, nhưng thuộc hạ thấy chuyện này khiến ông ta suy sụp, chức quan của ông ta vốn là dựa vào Ninh vương mới có được, bây giờ Ninh vương thất thế, ông ta cũng khó trốn.Gần đây ông ta cứ lại khắp nơi, thầm hối lộ người ta, chính là để được ở lại kinh thành.”

      Hoắc Dực rũ mắt xuống, trong ánh mắt lộ ra nguy hiểm: “Ngươi hãy tìm chứng cứ chứng minh ông ta thầm hối lộ các đại thần rồi trình lên cho hoàng thượng.Ông ta muốn làm huyện lệnh Tần Lan, ta thỏa mãn tâm nguyện cho ông ta, chức huyện lệnh này hà cớ gì lại để cho ông ta làm.”

      Tống Cảnh Ngưỡng lúc xế chiều nhận được lệnh của Hoắc Dực, bảo điều tra Tôn đại nhân, mặc dù vẫn tuân lệnh làm theo, nhưng trong lòng hiểu tại sao thái tử yên lành lại gây với đại thần làm gì, hai người có liên quan gì đến nhau đâu!

      Nghĩ vậy, Tống Cảnh Ngưỡng cười lấy lòng, dè dặt hỏi: “Điện hạ, Tôn đại nhân đắc tội với người sao?”

      Hoắc Dực lạnh lùng cười, : “Đắc tội ta phải chịu tội chết, nhưng dám đắc tội với nữ nhân của ta, ta khiến cho ông ta…phải sống bằng chết.”
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, huyetdu, Chris44 others thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 94

      Sau thời gian sống sung sướng vui vẻ ở phủ thái tử, Lâm Tuyên phải về trường học tiếp, ngày trước hôm chia tay, Lâm Tam Tư cố ý dành thời gian để ở bên Lâm Tuyên, Lâm Tuyên cũng lưu luyến rời tỷ tỷ, nhõng nhẽo đòi Lâm Tam Tư ngủ cùng cậu bé đêm, Lâm Tam Tư lay chuyển được cậu, liền gật đầu đồng ý.

      Giao Hi Nhi lại cho Phục Linh, Lâm Tam Tư vốn định chờ Hoắc Dực trở về rồi với là buổi tối nàng muốn trò chuyện với Lâm Tuyên, nhưng đợi mãi mà Hoắc Dực về, nàng đành phải nhờ Phục Linh lại với , sau đó cùng Lâm Tuyên trở về phòng của cậu bé.

      Lâm Tam Tư cùng Lâm Tuyên nằm bò ra giường, giống như hồi trước ở trong phủ, Lâm Tuyên rúc vào lòng Lâm Tam Tư, nghe nàng kể chuyện, lâu hai tỷ đệ được thân thiết như vậy.Lâm Tuyên rất nhanh ngủ thiếp mất, khóe miệng còn nhếch lên cười.

      Lâm Tam Tư giúp Lâm Tuyên đắp lại chăn, chuẩn bị thổi nến ngủ lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ thầm chắc Phục Linh hoặc Bách Hợp có việc tìm nàng, nhưng mở cửa ra lại thấy bóng dáng cao gầy tuấn lãng của Hoắc Dực.

      “Điện hạ?” Lâm Tam Tư ngạc nhiên , chẳng lẽ Phục Linh cho điện hạ biết là tối nay nàng về Thanh Lan Uyển sao?

      “Sao chàng lại đến đây vậy? Lúc chàng chưa trở về, ta dặn Phục Linh với chàng là tối nay ta về ngủ mà?” Lâm Tam Tư vừa vừa nghiêng người để Hoắc Dực vào phòng.

      Hoắc Dực chỉ đứng ở cửa mà có ý định bước vào, cũng để tâm đến lời nàng , liếc nàng cái, rồi lại liếc Lâm Tuyên ngủ say giường, : “Tuyên Nhi ngủ rồi?”

      Lâm Tam Tư khẽ gật đầu đáp: “Vâng, vừa mới ngủ thôi.”

      Hoắc Dực bỗng trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao nàng còn chưa trở về?”

      Lâm Tam Tư cũng biết là Hoắc Dực vô duyên vô cớ tới đây chỉ để hỏi xem Lâm Tuyên ngủ hay chưa, liền cười giải thích: “Ngày mai Tuyên Nhi phải trở về trường học rồi, chắc rất lâu mới được gặp lại, cho nên đêm nay ta muốn ở cùng đệ đệ.”

      Hoắc Dực híp mắt lại, vẻ lạnh lùng tuấn mỹ khiến người ta hít thở thông, nghiêm túc : “Nàng làm thế là hại nó đấy.”

      Lâm Tam Tư giật mình hỏi: “Tại sao?”

      Hoắc Dực chắp tay sau lưng, : “Nam tử phải tự lập từ , nàng mà cưng chiều nó như vậy, tốt cho nó về sau đâu.”

      Lâm Tam Tư nghe xong liền im lặng cúi đầu xuống, lông mi dài khẽ run, lời Hoắc Dực sai, nhưng đó là đệ đệ mà nàng thương từ , ngày mai phải ly biệt rồi, chỉ ở bên cạnh đêm thôi mà cũng gọi là cưng chiều sao?

      “Ta cũng biết làm vậy là tốt, nhưng mà…”

      Hoắc Dực cắt lời Lâm Tam Tư: “Biết mà nàng vẫn tiếp tục làm?”

      Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng như sao nhìn : “Nhưng ta đáp ứng với Tuyên Nhi là tối nay cùng ngủ…”

      Hoắc Dực thản nhiên : “Nó ngủ rồi.”

      Lâm Tam Tư do dự: “Nhưng sáng mai…”

      Hoắc Dực nhếch môi, tà mị cười: “Ta giải thích với nó.”

      Lâm Tam Tư cúi đầu : “Ừm…được rồi.”

      Lâm Tam Tư tới bên cạnh giường, thấy Lâm Tuyên ngủ say, liền thổi tắt nến rồi ra, Hoắc Dực đứng chờ ở cửa, vươn tay ra ôm nàng vào lòng, : “Cùng ta ngủ nào.”

      Lâm Tam Tư dựa vào cánh tay vững chãi của , ngẩng lên nhìn gương mặt kiên nghị và góc cạnh, khỏi cười : “Điện hạ, vừa rồi ai mới là nam hài phải tự lập hả?”

      Hoắc Dực nhìn nàng, cúi xuống hôn lên trán nàng cái, véo cái má bầu bĩnh, : “Ta phải nam hài, ta là nam nhân của nàng.”

      Lâm Tam Tư bật cười: “Điện hạ, Phục Linh sớm lại với chàng lời của ta rồi, vậy mà chàng vẫn còn tới đây, có phải là muốn đưa ta trở về đúng ?”

      Hoắc Dực nhướn mày, sủng nịch : “Vẫn chưa ngốc đến mức bất trị.”

      Lâm Tam Tư nhíu đôi lông mày thanh tú, bĩu môi : “Ta nào có ngu ngốc.”

      “Vậy sao?” Hoắc Dực đưa ngón tay vuốt chóp mũi nàng, xem thường : “Đấy là trước khi nàng gặp ta thôi.”

      Lâm Tam Tư cũng mím môi cười, kiễng chân lên hôn nhanh lên mặt Hoắc Dực, : “Điện hạ, chàng đoán xem ta vừa làm gì đó?”

      Hoắc Dực dừng bước, ánh mắt khóa chặt nữ nhân yếu ớt duyên dáng trong ngực mình, đáp: “Hôn ta?”

      phải, ta biểu đạt tình cảm của mình đó!” Lâm Tam Tư lắc đầu, ra vẻ thất vọng : “ ra phải cái gì điện hạ cũng biết nhỉ!”

      Hoắc Dực híp mắt chặt hơn, ánh mắt hứng thú nhìn nàng: “Hửm?”

      chữ này nghe vào trong tai khiến cho nàng bị kích thích, còn chưa kịp phản ứng Hoắc Dực giữ chặt gáy nàng, cúi xuống hôn mút đôi môi thơm mềm, cho nàng cự tuyệt.

      Ban đêm gió thổi mạnh, Lâm Tam Tư mặc nhiều áo, nhưng được Hoắc Dực ôm chặt, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ ấm áp.

      *

      Bên trong phòng ngập tràn cảnh xuân, khí còn lưu lại hương vị của dục vọng, Lâm Tam Tư mặc áo lụa mỏng rúc vào lòng Hoắc Dực, nàng mệt muốn chết rồi, nằm trong lòng muốn động đậy nữa, hai mắt mờ sương dần dần khép lại.Hoắc Dực cũng rất thỏa mãn, tinh thần sảng khoái, ánh mắt sáng rực.

      Hoắc Dực cầm tay nàng rồi đưa lên môi hôn, thấy nàng tâm tư dao động, liền chậm rãi : “Phụ hoàng mệnh cho ta bắt tay điều tra vụ án của phụ thân nàng rồi.”

      Lâm Tam Tư chuẩn bị vào mộng đẹp, nghe thấy lời này đột nhiên bừng tỉnh, khẽ chống tay nhổm dậy, : “Vậy có phải là phụ thân nhanh chóng được thả ra ?”

      Lâm Tam Tư biết rằng, lúc nàng nâng người lên, lớp áo mỏng tan liền trượt xuống bả vai, lộ ra bờ vai trắng nõn căng mịn của nàng, đường cong mỹ lệ cũng thoắt thoắt .Hoắc Dực liếc nhìn thấy, khỏi nhíu mày, đưa tay kéo lại áo cho nàng, che kín cảnh xuân lộ ra ngoài, giọng vừa trầm thấp vừa thương: “Bộ y phục này…” Mắt Hoắc Dực khẽ run lên, dừng chút, giọng điệu lại chuyển thành bá đạo và cho người ta có cơ hội thương lượng: “Và cả những bộ tương tự như vậy, chỉ lúc nào ở bên cạnh ta nàng mới được mặc thôi, nhớ chưa?”

      Lâm Tam Tư còn tâm trí đâu mà suy nghĩ sâu xa, nghe Hoắc Dực vậy gật đầu ngay, lại hỏi tiếp: “Điện hạ, chàng mau , chuyện của cha mẹ ta thế nào rồi?”

      Hoắc Dực vòng tay ôm chặt nàng vào lòng mình, : “Ta bước đầu điều tra , cha nàng tuy có liên lụy, nhưng hề biết gì về mọi chuyện.Sau khi lấy khẩu cung của kẻ chủ mưu phải chờ Hình bộ đối chiếu chính xác, có kết luận cuối cùng mới báo cáo lên phụ hoàng, chẳng bao lâu được thả ra ngoài thôi.”

      Lâm Tam Tư hai mắt sáng rực, hưng phấn : “ vậy sao? Thế tốt quá!”

      Hoắc Dực nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừ!”

      Tảng đá đè nặng trong lòng Lâm Tam Tư cuối cùng cũng được gỡ xuống, cảm xúc bị kìm nén trong lòng lâu phút chốc được giải tỏa, trong lúc nhất thời nàng cũng biết bây giờ tâm trạng của mình như thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu, đột nhiên vùi mặt vào tay Hoắc Dực, lúc lâu vẫn lên tiếng.Cho đến khi Hoắc Dực cảm thấy cánh tay mình hơi ướt, lúc đó mới nhàng nâng mặt nàng lên, liền nhìn thấy nàng nước mắt giàn giụa, đôi mắt to tròn chất chứa đầy uất ức tủi hờn.

      Hoắc Dực tiếng động thở dài, nhàng tiến lại gần, dịu dàng, cẩn trọng, chậm rãi hôn lên những giọt nước mắt của nàng, hôn lên đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, cái mũi, gò má, cuối cùng xuống đôi môi mềm mại. dùng hết kiên nhẫn và dịu dàng chưa từng có của mình để hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, sủng ái giống như thiên hạ này chỉ có mình nàng, che chở an ủi của , cộng thêm hơi thở phái nam kiên định và mạnh mẽ bao trùm nàng, khiến cho nàng còn đau buồn nữa.

      Hoắc Dực thấy nàng ngừng khóc, cảm xúc kích động bị kìm nén từ từ được phóng thích ra bên ngoài, ngữ điệu vì bị tâm trạng áp chế nên rất trầm, “Tam Tư, ta hứa với nàng, từ hôm nay trở ta tuyệt đối để cho nàng phải thương tâm nữa.”

      Lâm Tam Tư chủ động ôm lấy cổ Hoắc Dực, hai mắt cảm động xen lẫn sùng bái nhìn , nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, kìm lòng được mà : “A Dực, cảm ơn chàng.”

      Hai tay ôm eo Lâm Tam Tư chợt cứng lại, giọng : “Nàng gọi ta là gì?”

      Lâm Tam Tư gọi xong cũng thấy hơi hối hận, mặc dù Hoắc Dực đối với nàng rất tốt, nhưng nàng cũng biết là có thích nàng gọi như vậy hay nữa, chẳng qua vì xúc động quá nên nàng mới bật ra hai từ đó thôi, bây giờ nhớ lại, chính nàng còn cảm thấy giật mình.

      “A Dực, ta gọi chàng như vậy có được ?”

      Hoắc Dực bỗng nhiên nở nụ cười, dung nhan tuấn lãng cùng nụ cười thần bí khó lường ra trước mắt nàng, còn chưa kịp phản ứng lại với nụ cười của xoay người áp nàng xuống dưới thân, lúc nàng chịu được mà khẽ đẩy ra, lại bá đạo đè nàng lại, đưa tay dịu dàng vén tóc cho nàng, nhìn ngắm dung nhan khuynh thành khắc sâu trong đầu , môi nhếch lên độ cong quyến rũ, chậm rãi : “Ta chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi.”

      Hơi thở thơm mát phả lên mặt nàng, khiến cho gương mặt nàng khẽ ửng hồng, cho dù như vậy nàng vẫn đánh bạo cởi bỏ hình tượng nữ nhân ngượng ngùng của mình, tay chậm rãi cởi cúc áo Hoắc Dực ra, tuy làm quen rồi, nhưng trong thời khắc này, tay nàng hiểu sao lại hơi luống cuống, lúc sau vẫn chưa cởi được ra.

      Hoắc Dực tà mị cười, nắm chặt lấy tay Lâm Tam Tư, : “Để ta tự làm.”

      Hoắc Dực nhanh chóng cởi y phục, động tác trước sau như rất dễ nhìn, ở đằng sau, Lâm Tam Tư lấy tay chống đầu, nằm nghiêng người nhìn ngắm thân hình to lớn của , khỏi đỏ mặt tim đập.

      “Điện hạ, tắt nến .”

      Hoắc Dực thổi tắt nến, trong bóng tối, Lâm Tam Tư mơ hồ trông thấy bóng dáng cao lớn của về phía nàng, trong đầu tự chủ được mà nhớ đến đêm đầu tiên của hai người, lúc ấy câu “tắt nến” của Hoắc Dực khiến nàng vững tâm hơn, tại đổi thành nàng câu đó, đúng với câu “phong thủy luân chuyển”.Nghĩ tới đây, Lâm Tam Tư liền chậm rãi nở nụ cười.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, huyetdu, lêthanh900941 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nhi thả bom ngày tết. Thanks nhiều
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Ngày Tết nên a Thái tử đk chính thức bỏ lệnh cấm, từ nay tha hồ ăn mặn :)))
      mollydiep56, ChrisNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 95

      Tống Cảnh Ngưỡng mặc dù ham chơi thành tính, nhưng lúc làm việc cho Hoắc Dực cực kỳ năng suất và hiệu quả, Hoắc Dực mới giao nhiệm vụ buổi tối hôm trước thôi mà tối hôm sau làm ổn thỏa hết rồi, lòng vui rạo rực chạy đến phủ thái tử tranh công, đúng lúc Hà Tất Kỳ cũng ở đó.

      Tống Cảnh Ngưỡng mặt mày hớn hở, nhìn dáng vẻ trầm ổn của Hà Tất Kỳ, sau đó chậm rãi báo cáo với Hoắc Dực: “Điện hạ, thuộc hạ tìm chứng cứ xác minh Tôn đại nhân hối lộ các đại thần, nhưng người này vô cùng xảo quyệt, dường như ông ta biết được là điện hạ muốn điều tra ông ta, nên hề để lại chút dấu vết nào.Thuộc hạ theo dõi ông ta cả ngày mà thu hoạch được gì, nghĩ thể cứ ôm cây đợi thỏ mãi như vậy được, cho nên nghĩ ra kế, điện hạ, người thể đoán được là ông ta đâu đâu…”

      Hoắc Dực xem tấu chương, cảm thấy cực phiền khi nghe thao thao bất tuyệt như vậy, liền lạnh lùng cắt ngang: “ thẳng vào ý chính.”

      Lời vừa ra, Hà Tất Kỳ phải sử dụng nội công mới có thể kìm nén được tiếng cười suýt nữa bật ra.

      Tống Cảnh Ngưỡng vô cùng buồn bực, tiếng động thở dài, nghĩ thầm điện hạ đúng là thiên vị mà, mỗi lần Lâm lương đễ nhiều điện hạ vẫn kiên nhẫn lắng nghe, vậy mà đến lượt điện hạ lại cho ! Đành phải cúi đầu ngắn gọn: “Nhân chứng vật chứng đều có rồi.”

      “Ừ.” Hoắc Dực tiếp tục phân phó: “Ngày mai Hình bộ bắt đầu thẩm tra xử lý vụ án của Ninh vương, nếu ông ta là người của Ninh vương, vậy ngươi hãy giao luôn cho Lâu Ân Bình của hình bộ thượng thư xử lý thể luôn .”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy, trong lòng lập tức nở hoa, ai mà biết là Lâu đại nhân của Hình bộ có nữ nhi xinh đẹp tuyệt trần chứ, ai là biết về nhan sắc của Lâu tiểu thư, chừng lần này đến Lâu phủ gặp được Lâu tiểu thư, sau đó tiến tới đoạn nhân duyên tốt đẹp cũng nên! Tống Cảnh Ngưỡng vội vàng : “Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức ngay.”

      Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Điện hạ, Cảnh Ngưỡng làm việc hấp tấp, thuộc hạ xin phép cùng luôn.”

      Hoắc Dực lúc này mới liếc mắt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, lạnh lùng bỏ qua khẩn cầu trong mắt đối phương, gật đầu : “Được.”

      Tống Cảnh Ngưỡng trong lòng muốn thế chút nào, nhưng điện hạ đồng ý rồi nên thể tuân theo, đành phải nín nhịn lửa giận, buồn bực lên tiếng ra phủ thái tử, sau đó trợn mắt với Hà Tất Kỳ: “Ta Hà Tất Kỳ ơi là Hà Tất Kỳ, thử hỏi xem có ai như huynh ? Ta làm việc hấp tấp hồi nào hả? Ta cần huynh theo, huynh làm việc của mình .”

      Hà Tất Kỳ chút tức giận với phản ứng của Tống Cảnh Ngưỡng, hai tay ôm trước ngực, nheo mắt : “Ngươi có dám thề là mục đích chính của ngươi khi đến Lâu phủ là vì việc của điện hạ ?”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghe thế hơi chột dạ, sắc mặt được tự nhiên : “Điện hạ bảo ta giao chứng cứ cho Lâu đại nhân, ta đương nhiên là vì việc của điện hạ nên mới đến đó rồi.”

      Hà Tất Kỳ dường như nhìn thấu được nội tâm của Tống Cảnh Ngưỡng, : “Trong lòng chút xíu ý nghĩ nào khác sao?”

      Tống Cảnh Ngưỡng tức đến xù lông, chẳng lẽ Hà Tất Kỳ biết được là nghĩ gì? Ra vẻ hồ đồ : “Ý nghĩ khác gì cơ?”

      Hà Tất Kỳ ranh mãnh cười: “Ngươi thử xem?”

      Tống Cảnh Ngưỡng bị nụ cười trầm quỷ quyệt của Hà Tất Kỳ làm cho phát điên, quay người : “Đừng linh tinh nữa, ta hề có bất kì tâm tư nào khác.”

      Hà Tất Kỳ cau mày : “Ta biết đêm qua ở Minh Phương lâu xảy ra chuyện gì rồi đấy.”

      Tống Cảnh Ngưỡng vừa nghe thấy Minh Phương lâu, liền nghĩ đến mấy nữ nhân có thân hình như rắn nước, lập tức run cả người, nghi ngờ nhìn Hà Tất Kỳ, thấy đối phương ra vẻ như cái gì cũng biết , liền : “Biết làm sao hả? Nếu ta náo chút suýt nữa bị tên họ Tôn kia phát ra rồi.”

      Nhớ tới chuyện đêm qua, Tống Cảnh Ngưỡng liền có phần ảo não: “Ông ta ngày nào cũng tới Minh Phương lâu, sợ bị bất lực luôn sao.”

      Hà Tất Kỳ hờ hững liếc cái, : “Nếu ngươi làm xong việc rồi luôn, đứng nhìn lén sao suýt nữa ông ta lại phát ra được?”

      Tống Cảnh Ngưỡng hơi bối rối : “Nam nhân mà, đâu thể trách ta được, với lại phải ta biến nguy thành an rồi đó sao.” Tống Cảnh Ngưỡng xong, lại hoài nghi nhìn Hà Tất Kỳ, : “Chuyện này với chuyện ngày hôm qua giống nhau, huynh đừng có loạn tưởng, hôm nay ta làm việc nghiêm túc.”

      Hà Tất Kỳ phiền giận: “ như vậy sao ngươi còn sợ muốn ta cùng ngươi?”

      Tống Cảnh Ngưỡng bị Hà Tất Kỳ hỏi nhiều, liền kích động nhảy dựng lên quát: “Ai thèm sợ! cùng cùng! Hôm nay mà huynh đến Lâu phủ cùng ta huynh là đồ hèn!”

      Hà Tất Kỳ mỉm cười tới trước mặt Tống Cảnh Ngưỡng, vỗ vai , nhàng : “ thôi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng cảm thấy như vừa bị người ta giội chậu nước lạnh, nhưng hối tiếc cũng còn kịp nữa, xong, bị mắc mưu của Hà Tất Kỳ rồi.

      qua khu phố náo nhiệt sầm uất, chen vào dòng người đông nghịt ở đường Vạn An, hết con ngõ sâu là đến phủ của Lâu Ân Bình.Chỗ ở của Lâu Ân Bình so với các quan khác trong kinh thành tương đối , nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, hoa chim, hồ nước cái gì cũng có, còn cả rừng trúc mà đến tể tướng nhìn thấy cũng phải hâm mộ.

      Quản gia vừa nghe thấy người đến là hai thị vệ tiếng tăm lừng lẫy Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ, liền cung kính mời vào, sau đó gọi nô tài truyền lời cho Lâu đại nhân.

      Ngày mai là ngày thẩm tra xử lý chuyện tạo phản của Ninh vương và Lương vương, hôm nay khó có dịp được thư giãn nghỉ ngơi, Lâu Ân Bình liền dẫn con trai tên Lâu Giản ra hậu viện câu cá, hưởng thụ thời gian hiếm có của phụ tử, lại nghe nô tài báo có khách đến, nên ông lại giao con trai cho Lâu phu nhân, còn mình ra nghênh đón.

      “Lâu đại nhân.”

      Tống Cảnh Ngưỡng thấy Lâu Ân Bình từ ngoài cửa vào, liền đứng dậy chào hỏi, Hà Tất Kỳ vẫn lạnh lùng như băng, chỉ đơn giản chắp tay với ông ta là xong.Lâu Ân Bình có quen biết với Hoắc Dực, nên cũng quen với hai tâm phúc bên cạnh Hoắc Dực, cũng bận tâm lắm.

      “Hà đại nhân, Tống thị vệ, hai vị hôm nay đến đây mà lão phu lại tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.” Là người trong quan trường, nên ông ăn rất khách khí.

      Tống Cảnh Ngưỡng thấy Hà Tất Kỳ có ý định lên tiếng, trong lòng cực kỳ khó hiểu, muốn đòi đến đây cùng làm quái gì vậy?!

      Tống Cảnh Ngưỡng khinh thường liếc Hà Tất Kỳ cái, quay đầu với Lâu Ân Bình: “Lâu đại nhân bận rộn nhiều việc, chúng ta quấy rầy ông rồi.”

      Lâu Ân Bình cho hạ nhân lui xuống, nghiêm túc hỏi: “ biết thái tử điện hạ có chuyện gì muốn phân phó?”

      Lâu Ân Bình là người của Hoắc Dực, kể từ sau khi Hoắc Dực bị cấm túc, vì để tránh cho thế lực của ông ở trong triều bị suy yếu, nên thái tử cố ý liên hệ với Lâu Ân Bình nữa, để người ngoài biết là hai người có quen biết, nhưng Lâu Ân Bình vẫn tận tâm trung thành với Hoắc Dực, chưa bao giờ thay đổi. giờ thái tử được bỏ lệnh cấm, Lương vương và Ninh vương bị tống vào ngục, thái tử điện hạ lại sai người chủ động đến tìm ông, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.

      Tống Cảnh Ngưỡng : “ dối gạt Lâu đại nhân, điện hạ điều tra ra chuyện phe cánh của Ninh vương là Tôn đại nhân hối lộ đại thần, mục đích là để được ở lại kinh thành, giải cứu cho Ninh vương.” tới đây, Tống Cảnh Ngưỡng cố ý dừng lại chút, thấy sắc mặt Lâu Ân Bình tái xanh, lại tiếp: “Sau khi biết được chuyện này, điện hạ liền bảo thuộc hạ giao lại chứng cứ Tôn đại nhân hối lộ cho Lâu đại nhân xử lý.”

      Là trung thần của thái tử điện hạ, nên khi biết được chuyện này, Lâu Ân Bình chỉ muốn lập tức được chui đầu xuống hố mà trốn, chuyện này quả sỉ nhục đến ông, ông là người của thái tử, mà người phạm tội chính là Ninh vương, đối phương dám công khai hối lộ ngay trước mắt ông mà ông lại biết, làm tổn hại thế lực của thái tử điện hạ.Nếu thái tử điện hạ tin tưởng Lâu Ân Bình ông ăn hối lộ, ông cũng cảm thấy hổ thẹn với tín nhiệm mà điện hạ giành cho mình.Nếu ông đích thân giải quyết chuyện này, ông cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp thái tử điện hạ nữa.

      Tống Cảnh Ngưỡng nhìn thấy được tức giận của Lâu Ân Bình, liền : “Việc còn lại hết thảy xin giao cho Lâu đại nhân xử lý.”

      Lâu Ân Bình lần này mà đưa đối phương vào chỗ chết tuyệt đối bỏ qua, : “Tống thị vệ yên tâm, cũng nhân đây xin nhờ Tống thị vệ chuyển lời đến điện hạ, rằng thần nhất định xử lý cách công minh, nhất định nhân nhượng.”

      Tống Cảnh Ngưỡng : “Vậy tốt.” Đột nhiên lại thay đổi chủ đề, tiếp: “Hôm nay thời tiết đẹp, Lâu đại nhân vừa mới làm gì vậy?”

      Lâu Ân Bình dù gì cũng là hình bộ thượng thư, nên rất nhanh khống chế được cảm xúc, : “Ngày mai là xét xử rồi, xem chừng phải bận rộn thời gian dài, nên hôm nay ta cùng với nhi tử ra hậu viện câu cá.”

      “Câu cá?” Tống Cảnh Ngưỡng hăng hái : “Ta thích nhất là câu cá, biết liệu ta có thể câu lát với Lâu đại nhân được ?”

      Hà Tất Kỳ nãy giờ lên tiếng, suýt nữa bị người ta quên lãng, lúc này bỗng ho cái, : “Điện hạ vẫn còn chờ đấy.”

      Tống Cảnh Ngưỡng xem thường : “Ta hiếm hoi lắm mới gặp được người cùng ý thích, huynh mình về phủ bẩm báo với điện hạ , ta qua muộn chút, điện hạ biết tính của ta rồi, trách tội đâu.”

      Hà Tất Kỳ híp chặt mắt, lúc Tống Cảnh Ngưỡng cho là lại muốn dùng chiêu, chỉ cười nhạt, : “Ngươi rất đúng, điện hạ trách tội, vậy ta cũng câu với ngươi luôn vậy.”

      Lâu Ân Bình tất nhiên thể cự tuyệt, liền đứng dậy đưa tay về phía cửa, : “Mời hai vị.”

      *

      Lâu Như Nguyệt mặc y phục màu vàng nhạt, cùng nha hoàn ở trong vườn ngắm hoa, nghe trong phủ có khách tới, cha có thời gian chơi với Lâu Giản, nên nàng liền ra chuẩn bị dẫn Lâu Giản đến vườn hoa chơi, lại ngờ đệ đệ lại chỉ muốn cùng cha câu cá, nên nàng còn cách nào khác là cùng Lâu Giản tới hậu viện.

      Hai người ở hậu viện chưa được bao lâu Lâu Ân Bình dẫn Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tới, phận nữ nhi thể tùy tiện ra ngoài gặp khách, nhưng bây giờ muốn trốn cũng kịp rồi, Lâu Như Nguyệt đành phải dẫn theo Lâu Giản tới chào hỏi.

      “Cha.”

      Lâu Ân Bình có tư tưởng rất tiến bộ, cảm thấy có vấn đề gì khi nữ nhi của mình gặp Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng, lập tức giới thiệu: “Đây là tiểu nữ của ta tên Như Nguyệt, còn đây là tiểu nhi tử Lâu Giản.”

      Lâu Như Nguyệt có dung mạo đẹp như hoa, đôi lông mày cong cong, đôi mắt biết cười, đôi môi đỏ thắm động lòng người, như mỹ nhân trong tranh khiến người ta thể dời mắt.

      Tống Cảnh Ngưỡng lập tức ngây ngẩn cả người.

      Hà Tất Kỳ thấy vậy, khỏi ho lên tiếng.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, lêthanh9009, Hàm Ngư35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :