1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 83

      Cuối cùng đầu bếp của Ngự Hương Lâu bị Hoắc Dực mời ra ngoài cách rất khách khí, Lâm Tam Tư cũng lên tiếng khuyên bảo, vì dù sao ở thời đại này việc tùy tiện mời nữ nhân ra cửa là hành động bất lễ.

      Lúc trở lại Thanh Lan Uyển cũng còn sớm nữa, thái hậu nương nương cũng chuẩn bị hồi cung, thấy Lâm Tam Tư vào phòng, bà liền cầm tay nàng : “Tam Tư à, mấy ngày nữa là hết thời gian ở cữ rồi, con nhớ đưa Hi Nhi đến thăm ai gia nhiều vào nhé.Trước đây lúc còn có hoàng hậu và Hiền quý phi, ai gia chỉ cảm thấy các nàng ấy rất phiền, ngày nào cũng đấu đá nhau để tranh giành tình cảm.”

      Lâm Tam Tư nhìn ánh mắt trông mong của thái hậu, mặc dù tuổi già, nhưng ánh mắt của bà vẫn rất sáng, chỉ có mái đầu bạc trắng và nếp nhăn nơi khóe mắt chứng minh cho quãng thời gian mà bà trải qua.Hôm nay tuy mang thân phận thái hậu cao quý, nhưng ngay cả tôn tử và chắt trai mình thương nhất cũng thể luôn ở bên cạnh, đây chính là nỗi buồn của hoàng thất.”

      Lâm Tam Tư có phần chua xót, lập tức vội vàng gật đầu đáp: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, Tam Tư nhớ rồi.”

      Sau khi tiễn thái hậu nương nương, Lâm Tam Tư liền để Bách Hợp đưa Lâm Tuyên vào phòng khách nghỉ ngơi, còn mình gọi Phục Linh đến, nhìn xung quanh có ai, nàng giọng : “Phục Linh, ta có chuyện cần em làm giúp.”

      Phục Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tam Tư, bản thân cũng trở nên căng thẳng theo, : “Tiểu thư, người cứ .”

      Lâm Tam Tư : “Vừa rồi ta có gặp đầu bếp của Ngự Hương Lâu, cảm thấy lời của có hơi kỳ lạ, ta mời đến làm bánh cho ngày đầy tháng Hi Nhi, tuy đáp ứng nhưng lại là lão bản của Ngự Hương Lâu muốn mời ta đến Ngự Hương Lâu chuyến.Lúc ấy điện hạ cũng ở đó, nghe xong rất tức giận, làm ta cũng kịp hỏi kĩ.Mấy ngày nữa em dành thời gian đến Ngự Hương Lâu, giúp ta tìm hiểu chút xem rốt cuộc lão bản của Ngự Hương Lâu là ai.”

      Phục Linh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tiểu thư hoài nghi đó là người quen cũ ở trong phủ sao?”

      Lâm Tam Tư gật đầu, vẻ mặt thoáng lên nỗi đơn: “Ta cũng chỉ hoài nghi chứ dám khẳng định, trước kia khi còn ở Lâm phủ, trừ mấy vị tiểu thư có mối quan hệ tốt ra ta chẳng thân thiết với ai cả, chứ đừng đến lão bản tửu lâu, nhưng lại mở miệng muốn mời ta đến đó, khiến ta thể nghĩ ra còn có thể là ai khác.”

      “Tiểu thư có lý.” Phục Linh cau mày, “Cũng may là mấy ngày nay nô tỳ có việc phải ra khỏi phủ, nô tỳ đến Ngự Hương Lâu hỏi xem sao.”

      Lâm Tam Tư dặn dò: “Em nhất định phải cẩn thận, chỉ xem chút là được, nếu gặp thôi, cần phải hỏi người ta làm gì, nếu là người quen cũ đương nhiên cũng nhận ra em, để em phải mất công tới đó chuyến.”

      “Nô tỳ biết rồi, tiểu thư yên tâm.”

      Hai người lại ở trong phòng mấy chuyện thú vị xảy ra trong phủ hôm nay, sau đó Phục Linh lại ra ngoài làm việc, Lâm Tam Tư ở trong phòng chơi đùa với Hi Nhi.

      Hoắc Dực trở lại rồi vào trắc phòng đọc tấu chương, mặc dù luôn tỏ ra hờ hững bận tâm đến chuyện gì, nhưng những chuyện quan trọng vẫn nắm rất .Trắc phòng và phòng chính chỉ ngăn cách bởi lớp rèm che, phía sau rèm truyền đến giọng dịu dàng của Tam Tư và tiếng cười ngây thơ của Hi Nhi, khiến Hoắc Dực tự chủ được mà nhếch môi cười.

      Hoắc Dực vén rèm ra, thay bộ y phục khác, màu xanh càng làm nổi bật lên ngũ quan của , lộ ra vẻ nghiêm nghị khác thường.

      Hoắc Dực tới phía sau Lâm Tam Tư, ánh mắt ấm áp nhìn hai mẹ con, kìm được mà giang tay ôm hai người vào lòng.Lâm Tam Tư từ trong ngực quay đầu lại, cười : “Chàng xem xong tấu chương rồi sao?”

      Hoắc Dực vùi đầu vào cổ nàng, đáp: “Ừ.”

      Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực cọ mà nhột, khỏi co rụt cổ lại, rồi lại bị Hoắc Dực ôm chặt đến thể cựa quậy, khiến nàng biết nên khóc hay nên cười: “Điện hạ, ta nhột chết mất.”

      “Hả?” Hoắc Dực gật đầu, kề sát vào tai nàng : “Nhột sao?”

      Lâm Tam Tư bật cười, : “Ta cũng thử làm như vậy với điện hạ nhé?”

      Hoắc Dực nhướn mày, đáp: “Được thôi.”

      Lâm Tam Tư cẩn thận đưa Hi Nhi cho Hoắc Dực bế, sau đó để Hoắc Dực ngồi lên ghế, còn mình ra đằng sau ôm lấy cổ Hoắc Dực, đầu tựa vào cổ .

      Hoắc Dực chưa từng với Lâm Tam Tư, là trời sinh sợ nhột.

      Cho nên lúc Lâm Tam Tư ôm , chỉ thấy mùi hương của nàng thoang thoảng truyền đến, mái tóc dài đen nhánh xòa xuống cổ , bất kể nàng có ngọ nguậy thế nào cũng chỉ xuất phản ứng sinh lý chứ hề thấy nhột.

      Lâm Tam Tư nhìn phản ứng lạnh nhạt của Hoắc Dực, kỳ quái hỏi: “Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ phương pháp của ta có hiệu quả?”

      Hoắc Dực đưa tay ra sau ôm lấy nàng, nhàng : “Chính xác mà phương pháp của nàng rất hữu hiệu đối với ta, nhưng phải là ở phương diện này.”

      Lâm Tam Tư chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Vậy là phương diện nào?”

      Hoắc Dực đưa tay kéo mặt nàng lại gần, đợi nàng kịp phản ứng mà trực tiếp hôn nàng.

      Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực bịt miệng nhưng vẫn quên là Hi Nhi vẫn ở bên cạnh, liền : “Điện hạ…Hi Nhi…Hi Nhi nhìn…Ta…” Lời còn chưa dứt cảm thấy tấn công dữ dội hơn của Hoắc Dực, chẳng thèm quan tâm, chỉ thản nhiên giơ tay che lại tầm mắt của Hi Nhi.

      Chờ Hoắc Dực thưởng thức đủ đôi môi thơm của nàng, mới hài lòng buông ra, : “Chính là phương diện này.” Dừng chút lại : “Còn chuyện ta quên cho nàng biết, đó là ta sợ nhột.”

      Lâm Tam Tư cố tình làm ra vẻ vô tội xen lẫn trêu chọc, : “Vậy điện hạ cũng sợ thê tử sao?”

      “Gì cơ?”

      Lâm Tam Tư nghiêm túc đáp: “Người ta những người mà sợ nhột cũng sợ thê tử.”

      “Vậy sao?” Hoắc Dực véo gò má mềm mại của nàng, ngón tay vuốt ve từ gương mặt xuống đôi môi, đầu ngón tay miết cánh môi mềm, thanh quyến rũ mê người truyền đến: “Nàng hi vọng ta sợ nàng hay là sợ?”

      Lâm Tam Tư nghe hỏi vậy liền ngây ngẩn cả người, ừm, cái vấn đề này dễ trả lời đâu nha, đáp đúng bị điện hạ ghét bỏ mất! Đành phải lựa cách trả lời khác vậy: “Vẫn nên để ta sợ điện hạ , như thế hợp lý hơn.”

      Hoắc Dực dường như rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Tam Tư, tựa đầu vào cái trán căng bóng của nàng, khóa chặt tầm mắt nàng, : “Ta cam đoan với nàng, rằng cả đời này ta chỉ sợ mình nàng.”

      Lâm Tam Tư cười, chỉ vào Hi Nhi : “Vậy còn Hi Nhi?”

      Hoắc Dực khí phách đáp: “Con phải nghe theo chúng ta.”

      *

      Thoáng cái đến ngày đầy tháng Hoắc Thần Hi, ngày này đối với hoàng trưởng tôn của Nam Dạ quốc là ngày vô cùng trọng đại, nhưng trong mắt Hoắc Dực ngày này cũng chỉ quan trọng ngang bằng với ngày sắc phong cho Lâm Tam Tư thôi, cho nên việc tổ chức cũng hơn kém là bao so với ngày sắc phong lương đễ.

      Lâm Tam Tư tuy hết tháng ở cữ, nhưng Hoắc Dực vẫn sợ nàng mệt nên giao lại việc bế Hi Nhi chào hỏi khách khứa cho người khác làm, nàng chỉ cần ngồi trong phòng tiếp nhận lễ mừng là được rồi, bên cạnh còn có Bách Hợp và Phục Linh dốc lòng hầu hạ.

      Tình thế trước mắt của Nam Dạ, ai thông minh đều nhìn ra ngay.Lương vương và Ninh vương thất thế rồi, thái tử điện hạ ngóc đầu trở lại, mạnh như vũ bão, còn có hoàng tôn duy nhất của Nam Dạ quốc Hoắc Thần Hi làm lợi thế, cho nên những vị quan lại quyền quý liền xếp hàng nối đuôi nhau đến chúc mừng, hối hả náo nhiệt hơn hôm sắc phong lương đễ rất nhiều, khác biệt chính là hôm nay những người đến chúc mừng bị chặn lại bên ngoài nữa.

      Những nam tử ở phòng trước chào hỏi chuyện với Hoắc Dực, còn các nữ quyến được các nha hoàn dẫn ra sau vườn.Các nữ quyến có thể bước vào phủ thái tử tất nhiên đều có thân phận , những loại như thị thiếp hay thứ nữ căn bản có cơ hội chạm vào đại môn của phủ thái tử, còn các phu nhân tiểu thư từ trước đến giờ quen thói ngang ngược càn rỡ, vốn sinh lòng thành kiến với vị lương đễ Lâm Tam Tư này.Chẳng qua trước mắt vị lương đễ này chính là nữ nhân duy nhất của thái tử, được thái tử sủng ái vô cùng, lại mới sinh hạ hoàng trưởng tôn, cho nên các nàng có vừa mắt Lâm Tam Tư chăng nữa cũng dám đắc tội nàng.

      Lâm Tam Tư mới cho người tiễn Tề vương phi và Lý phu nhân của phủ thượng thư, cảm giác mặt cũng cứng ngắc lại rồi, nhớ đến lúc ở Lâm phủ trước kia, khi nào trong nhà có chuyện vui người đứng ra làm chủ đều là mẫu thân nàng, còn những nữ nhi chưa chồng đương nhiên thể ra gặp khách được, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi chỗ tâm với các tiểu thư thôi.Khi đó cuộc sống trôi qua rất thoải mái vui vẻ, tại tự mình trải qua, mới thấy là chẳng dễ dàng gì.

      nữ nhân trung niên được nha hoàn dắt đến, nàng ta nở nụ cười tươi, còn chưa nhìn diện mạo nghe thấy tiếng: “Lâm lương đễ, chúc mừng chúc mừng! Khí sắc của Lâm lương đễ tốt, làn da mềm mịn như có thể bấm ra nước vậy, đâu có giống với người mới sinh hài tử đâu! Nô tỳ rất ngưỡng mộ!”

      Lâm Tam Tư nhìn trước thẻ tên nên biết được nữ nhân trung niên xinh đẹp này chính là Tô Kiến Thu phu nhân của lại bộ thị lang, bên nhà mẹ đẻ là phủ tướng quân, mà tổ tiên của nhà nàng ta là làm ăn buôn bán, nên có vô số của cải, tặng lễ cũng rất hào phóng, đồ mang tới đều vô cùng cao quý và hiếm thấy.

      Phục Linh thấy Lâm Tam Tư dễ dàng mà khẽ nhíu mày, theo tiểu thư từ nên nàng biết tiểu thư thích hay thích cái gì, cho nên hôm nay điện hạ mới cố ý để nàng ở bên cạnh tiểu thư, đứng ra giải nguy cho tiểu thư khi cần.

      Tô phu nhân vừa bước vào cửa, Phục Linh lặng lẽ vào tai Lâm Tam Tư: “Điện hạ hôm nay là ngày vui của người và Hi Nhi, vui vẻ là quan trọng nhất, người cần để ý đến những món đồ người ta tặng, nếu thích cứ mặc kệ nó.” Dừng chút lại tiếp: “Nếu người thấy khó chịu cứ tùy tiện vài câu cho có lệ cũng được.”

      Lâm Tam Tư quả thấy thích Tô phu nhân, nhưng nàng và Tô phu nhân cũng có qua lại gì, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ mới gặp lần đầu là nàng thấy thích rồi, có những người mới nhìn thấy duyên, nhưng Tô phu nhân như vậy, mặc dù nàng ta có diện mạo khá đẹp.

      Lâm Tam Tư hơi trầm tư chút, người hầu của Tô phu nhân tới trước mặt, chân mày nàng khẽ giãn ra, nếu quyết định trở thành nữ nhân của thái tử, vậy nàng thể hành động cư xử theo tâm trạng tùy hứng của bản thân được, như vậy khiến điện hạ và Hi Nhi bị mất thể diện.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, Linh miwi, Tĩnh Nhu42 others thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 84

      vất vả lắm mới tiễn được hết các tân khách, trời cũng tối, Lâm Tam Tư chẳng thèm để ý hình tượng nữa, trực tiếp nằm ngửa ra giường: “Trời ạ, cứng đơ cả ngày, mệt chết mất!”

      Bách Hợp bưng nước nóng, vắt khăn cho Lâm Tam Tư lau mặt, : “Tiểu thư, nô tỳ thấy người cứ nên nghe theo lời của điện hạ ấy, bất kể là thích hay thích cũng đối đãi giống nhau hết, như thế người bớt mệt hơn!”

      Lâm Tam Tư cầm khăn nóng lau mặt, giọng lộ ra mỏi mệt: “Ta cũng đâu muốn thế, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta lấy thân phận nữ nhân của thái tử để xuất trước mặt mọi người, thể khiến cho điện hạ và Hi Nhi mất thể diện được!”

      Lâm Tam Tư vừa xong, đột nhiên nhớ ra lúc lâu nhìn thấy Hi Nhi, liền hỏi: “Bách Hợp, Hi Nhi đâu?”

      “Điện hạ người quá mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi cho khỏe, sợ tiểu công tử ở trong phòng ầm ĩ làm phiền đến người, nên bảo Phục Linh bế tiểu công tử vào trắc phòng rồi.”

      Lâm Tam Tư vươn vai cho đỡ mỏi, từ ngày có Hi Nhi, chưa lần nào mà nàng xa Hi Nhi lâu như vậy, cho dù có là ban đêm nàng cũng thường xuyên đứng dậy nhìn xem Hi Nhi ngủ có yên giấc hay , có đói bụng .Bây giờ tốt rồi, điện hạ bảo Phục Linh bế Hi Nhi, vậy nàng cũng có thể thoải mái ngủ giấc rồi.

      Lâm Tam Tư nằm giường lúc lâu mà vẫn ngủ được, cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, có Hi Nhi bên cạnh, nàng lại ngủ nổi.Nghe thấy tiếng mở cửa, cho là Phục Linh bế Hi Nhi trở lại, nàng liền chống người dậy : “Phục Linh à?”

      Bóng dáng cao ngất của Hoắc Dực xuất từ bình phong rồi tới gần, môi nở nụ cười dịu dàng, hỏi: “Sao nàng vẫn chưa ngủ?”

      Lâm Tam Tư khoác áo choàng vào rồi ngồi dậy, cười đáp: “Lạ đấy, lúc này ta lại thấy mệt chút nào nữa rồi.”

      Hoắc Dực ngồi xuống giường, giúp nàng khép chặt áo choàng, vén lại tóc cho nàng, : “Ta bảo người bế Hi Nhi để nàng ngủ cho ngon, vậy mà nàng lại ngủ được.”

      Lâm Tam Tư thuận thế nghiêng người dựa vào lòng Hoắc Dực, ôm lấy thắt lưng rộng lớn của , : “Đột nhiên có Hi Nhi bên cạnh, ta lại thấy quen.”

      Vì động tác nghiêng người của nàng nên chăn đắp người bị tuột xuống, áo choàng cũng rớt xuống theo, Hoắc Dực hết cách với nàng, lại lần nữa ôm nàng chặt trong chăn, đảm bảo giữ ấm cho nàng, : “Nàng đừng động nữa, cẩn thận cảm lạnh.”

      “Hay là ta ra ngoài dạo chút vậy.”

      Hoắc Dực nhếch môi cười, : “Vẫn nên để ta ngủ cùng nàng hơn.”

      Lâm Tam Tư biết bình thường vào buổi tối tấu chương trong cung được đưa vào phủ rất nhiều, vốn tưởng rằng Hoắc Dực phải đến nửa đêm mới trở về phòng, ngờ còn cùng nàng ngủ. “Điện hạ làm xong việc chưa?”

      Hoắc Dực hờ hững lắc đầu, ngón tay thon dài cởi cúc áo của mình ra, cười : “Vẫn chưa.”

      “Vậy điện hạ cần ở đây với ta đâu, mau thôi, chẳng may có chuyện quan trọng cần phải giải quyết gấp sao, đừng vì ta mà làm chậm trễ.” Lâm Tam Tư nghiêm chỉnh nằm trong chăn, ngáp cái rồi tiếp: “Ừm, ta lại thấy hơi mệt rồi, điện hạ mau .”

      Hoắc Dực cởi áo ngoài ra, động tác nhanh gọn nhưng mất ưu nhã, lời nào, nhàng nhấc Lâm Tam Tư vào bên trong giường, còn mình nằm bên ngoài. “Chuyện có quan trọng đến mấy cũng bằng ở cùng nàng.”

      Lâm Tam Tư mím môi cười, gương mặt đỏ bừng trông càng thêm mỹ lệ dưới ánh nến, thấy Hoắc Dực vươn tay, nàng liền dịch tới gối lên tay , mặt dán vào ngực , nhàng : “Điện hạ mà bỏ bê chuyện triều chính, cẩn thận bọn họ lại ta là hồng nhan họa thủy đó.”

      Hoắc Dực vuốt ve bả vai trơn mềm của nàng, nghiêng đầu hôn lên trán nàng, : “Vì nàng, ta nguyện bỏ qua tất cả.”

      Lâm Tam Tư giật mình, cảm thấy trong ngữ điệu của Hoắc Dực mang theo chút ý tứ mà nàng chưa hiểu, ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, chỉ thấy đôi mắt đen thâm trầm thấy đáy, nhìn ra cảm xúc lúc này của chàng là gì.

      Lâm Tam Tư đoán ra tâm tư của Hoắc Dực, mà nàng cũng muốn hỏi, nếu Hoắc Dực muốn cho nàng biết chàng giấu diếm, còn nếu chàng muốn nàng giả bộ như hiểu gì vậy.

      “Điện hạ, ta qua tháng ở cữ rồi, hay là ngày mai đưa Hi Nhi tiến cung thăm thái hậu nương nương .”

      Hoắc Dực quyết đoán lắc đầu: “Mấy ngày tới được.”

      “Tại sao vậy?”

      Hoắc Dực mím môi tạo thành đường cong hoàn mỹ, nhàng : “Mấy ngày tới bên ngoài có hơi loạn, an toàn, nàng với Hi Nhi và Tuyên Nhi đừng ra ngoài phủ, mấy ngày nữa an ổn rồi hẵng .”

      Mặc dù Hoắc Dực cách rất vắn tắt và hời hợt, nhưng vẫn gợi lên trí tò mò của Lâm Tam Tư, khiến nàng khỏi nhíu cặp lông mày thanh tú, giọng hỏi: “Điện hạ, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Hoắc Dực bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay khẽ quệt vào chóp mũi nàng, muốn dối nàng, nhưng cũng muốn để nàng phải lo lắng, chỉ : “Ta biết là giấu được nàng mà.” Lại thương hôn lên môi nàng cái rồi tiếp: “Lương vương và Ninh vương mất kiên nhẫn, hai ngày tới động thủ, ta an bài người bảo vệ xung quanh phủ thái tử, làm tốt công tác mai phục, cho nên bên trong phủ rất an toàn, nàng hãy nhớ cho kĩ là mấy ngày tới tạm thời nên ra khỏi cửa.”

      Lâm Tam Tư cau mày suy nghĩ chút, trong lòng có phần kinh sợ, đúng là trận đấu kinh thiên động địa kia xảy ra trong mấy ngày nữa, chẳng qua trong khoảng thời gian này ở phủ thái tử rất yên bình và vui vẻ nên nàng quên mất chuyện đó, thậm chí còn tự với bản thân là cuộc sống bình an như vậy tiếp tục kéo dài.

      Lâm Tam Tư do dự chút, vẫn nên ra nỗi lo của mình với Hoắc Dực hơn: “Vậy…Điện hạ có tham gia ?”

      Hoắc Dực có vẻ như rất vui, nghe xong liền nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt khóa chặt nàng: “Sinh ra làm bậc đế vương, những chuyện như vậy tất nhiên thể tránh được.”

      Lâm Tam Tư cúi đầu : “Vậy gặp nguy hiểm sao?”

      Hoắc Dực nhìn nét mặt lo lắng của Lâm Tam Tư, trái tim khỏi cảm thấy ấm áp, nhếch môi cười : “Ta cũng tham gia, nhưng gặp nguy hiểm, nàng đừng lo.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy có phần nhõm hơn, phản ứng rất kín đáo dễ dàng phát của nàng lại tránh khỏi ánh mắt của Hoắc Dực, lật người đè nàng xuống dưới thân mình, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

      Lâm Tam Tư được Hoắc Dực ôm chặt, ngửi hơi thở thơm mát của , trong lòng cảm thấy rất yên bình, chỉ chốc lát ngủ thiếp .Hoắc Dực vẫn yên lặng ôm nàng, ngắm gương mặt bầu bĩnh say giấc, dường như có nhìn bao nhiêu cũng thấy đủ, cho đến khi Lâm Tam Tư trở mình nghiêng người quay lưng về phía , mới nhoài người tới hôn lên bờ vai thơm của nàng, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, đồng thời cũng cảm thấy bên cánh tay tê rần.

      *

      Đêm khuya, ở cổng sau của Lương vương phủ, bất chợt có những thân ảnh màu đen nhảy ra, chia ra làm hai hàng trong tình cảnh tối tăm giơ tay thấy năm ngón, nhóm hướng đông, nhóm còn lại hướng bắc, hành động cách im lặng và nhanh chóng, dường như hòa lại làm với đêm tối, chớp mắt thấy bóng dáng đâu cả.

      Phủ thái tử ở đông nhai vẫn bình yên vô như ngày thường, hai bức tượng sư tử đứng bất động dưới màn đêm trông cực kỳ đáng sợ.Trong mật thất, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng truyền tin tới: Người của Lương vương phủ bắt đầu hành động.

      Hoắc Dực nghe xong mặt đổi sắc, bóng dáng lạnh lùng nghiêm nghị đứng trong mật thất nhìn như vị thần.

      “Giống như điện hạ suy đoán, lần này Lương vương điều động trăm tử sĩ, có năm mươi người về hướng điện hạ, nửa còn lại tấn công vào Ninh vương phủ, những tử sĩ này được Lương vương bắt đầu bí mật huấn luyện vào mười hai năm trước, thủ đoạn cực kỳ thâm độc, tuyệt đối chỉ nghe lệnh của Lương vương.Lần này ta cho tất cả bọn họ hành động, xem ra đánh cược với cái chết rồi.”

      Hà Tất Kỳ chậm rãi , gương mặt tuấn có chút gì là lo sợ, ngược lại còn hết sức bình tĩnh: “Tính toán thời gian năm mươi người kia có thể đến cổng vào đông nhai, tiến vào vùng đất chết rồi.”

      “Vùng đất chết” là tên gọi do Tống Cảnh Ngưỡng đặt, chỗ đó vốn là được Hà Tất Kỳ chịu trách nhiệm quản lý.Từ sau khi Hoắc Dực bị giam bế, Hà Tất Kỳ vẫn thầm ở chỗ đó huấn luyện tử sĩ, mục đích là để phòng ngừa những rắc rối có thể phát sinh.

      Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ đều là những thuộc hạ trung thành của Hoắc Dực, nhưng khu vực làm việc lại khác nhau. chủ yếu quản lý những việc bên ngoài ánh sáng, còn Hà Tất Kỳ đều làm việc ở những nơi bí mật và mờ ám.

      Vùng đất chết – Tống Cảnh Ngưỡng mới chỉ đến đó đúng lần, nơi đó cực kỳ u lạnh lẽo, khắc nghiệt đến mức khiến dựng tóc gáy, vì vậy mới gọi nó là vùng đất chết.Cho dù lúc này Hà Tất Kỳ chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng cũng khiến cho Tống Cảnh Ngưỡng đứng bên cạnh run bắn cả người.

      Hoắc Dực đưa lưng về phía bọn họ, ánh mắt nhìn vào vách tường màu trắng xám, cái nhìn mang theo vẻ tàn nhẫn, con ngươi đen sâu thẳm lạnh lẽo đến cực điểm, môi nhếch lên nở nụ cười, gằn từng chữ , : “Giết, , tha!”

      Hà Tất Kỳ nghiêm mặt, sát khí trong nháy mắt tỏa ra: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

      Thấy Hà Tất Kỳ đáp lại rồi xoay người , Tống Cảnh Ngưỡng vô cùng luống cuống, điện hạ còn chưa giao nhiệm vụ cho mà!

      “Điện hạ, vậy thuộc hạ xin phép cùng Hà Tất Kỳ huynh.”

      Hoắc Dực phất tay với Hà Tất Kỳ, ý bảo trước, sau đó với Tống Cảnh Ngưỡng: “Cảnh Ngưỡng, ta muốn ngươi làm chuyện khác.”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy rất hứng thú, khuôn mặt trở nên sáng bừng, : “Xin điện hạ phân phó.”

      Hoắc Dực cũng vội phân phó mà hỏi lại: “Về lời đề nghị của Hậu tướng quân hôm nay, ngươi nghĩ thế nào?”

      Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác, thấy nét mặt chút biểu cảm của Hoắc Dực, liền lắp bắp : “…Hậu tướng quân…Là người có thanh danh, cho nên Hậu đại tiểu thư nhất định…cũng…rất khác biệt so với những người bình thường, trong bốn mỹ nữ của kinh thành…đứng thứ…thứ ba, thuộc hạ nghĩ…điện hạ…có thể…suy nghĩ.”

      tới đây, Tống Cảnh Ngưỡng lại thấy sắc mặt của Hoắc Dực càng thêm trầm, còn cách nào khác là : “ ra cần suy nghĩ cũng được, vì dù có là dạng gì cũng thể sánh với Lâm lương đễ được.”

      Hoắc Dực liếc mắt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, : “Ta nhớ ở vụ án của Lâm đại nhân, quan chủ thẩm chính là Lâu đại nhân và Hậu tướng quân đúng ?”

      Tống Cảnh Ngưỡng mờ mịt hiểu ý, chỉ đáp: “Đúng vậy ạ!”

      “Việc đưa Tam Tư vào Ninh vương phủ, cũng là do Hậu tướng quân nghĩ ra?” Giọng của Hoắc Dực lúc này lạnh như băng.

      Tống Cảnh Ngưỡng dường như nhìn thấu chút tâm tư của Hoắc Dực, đáp: “Vâng.”

      “Quan hệ giữa Bùi thừa tướng và Hậu tướng quân có dấu hiệu hòa hoãn ?”

      Tống Cảnh Ngưỡng lắc đầu: “ có.”

      Hoắc Dực khẽ nhếch môi, : “ như vậy, Hậu tướng quân có ý, ta nào có thể phụ ý tốt của được.”

      Tống Cảnh Ngưỡng lúc này hoàn toàn tỉnh ngộ: “Ý của điện hạ là…”

      Hoắc Dực nhíu mày, : “Ta làm theo kỳ vọng của Hậu tướng quân, đưa nữ nhi của vào phủ, nhưng ta có ba nữ nhi, người nào có thể bước chân vào phủ của ta, phải do ta quyết định.”

      Hoắc Dực xoay người tiếp: “Ngươi điều tra xem trong ba nữ nhi của Hậu tướng quân, ai là người có tính tình ngang ngược hống hách, hung hăng kiêu ngạo nhất chọn người đó, thêm nữa, phải sắp xếp đưa nàng ta và Bùi thị vào phủ trong cùng ngày.”

      Tống Cảnh Ngưỡng vừa mới hiểu ra vấn đề bây giờ lại hồ đồ, cảm thấy mình cực kỳ kém cỏi, hỏi: “Ơ? Tại sao vậy ạ?” phải bảo chọn lấy nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp và tốt bụng nhất để đưa vào phủ sao?”

      Hoắc Dực yên lặng đáp, xòe lòng bàn tay ra, thứ nắm chính là cái hà bao nho mà Tam Tư mới thêu cho , nhìn cái hà bao, khóe môi bất giác nở nụ cười.

      Tam Tư, ta an bài ổn thỏa mọi thứ vì nàng, nàng chỉ cần luôn luôn vui vẻ đời ở bên cạnh ta là được rồi.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, noair, huyetdu46 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      a tính cho 2 ng kia vô phủ tự đấu đá nhau sao????
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Sau tgian cai truyện vì bận thi bà làm đống bài tiêu luận mình quay lại tiếp tục ủng hộ p đây :yoyo14: ko biết p có nhớ mình ko??? Hehe, lâu ko vào đk đọc 1 lèo sướng quá!
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Trà Xanh Nhớ chớ :v Hóa ra nàng bận ôn thi :v Thảo nào lâu ko thấy vào đọc chiện
      linhdiep17Trà Xanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :