1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 75

      Hoắc Dực biết từ lúc nào đứng bên trong nhà, ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt khiến dung mạo tuấn của trở nên nhu hòa hơn, cái cằm cao ngạo khẽ nâng lên, ánh mắt lộ ra khí phách ai sánh nổi.

      Lâm Tam Tư lại bị phản ứng chậm, cũng biết lời mình vừa bị Hoắc Dực nghe hết, cho nên ánh mắt của mới trầm xuống như vậy, nghĩ hay là vòng sang chuyện khác xem sao, coi như là nàng quên hết là mình vừa cái gì rồi.

      Lâm Tam Tư đặt bút lông xuống, đứng lên giả bộ nhìn xung quanh Hoắc Dực: “Điện hạ, chàng về rồi à, Hi Nhi đâu? Sao thấy Hi Nhi?”

      Hoắc Dực làm như thèm để ý, phối hợp cởi áo choàng ra, lộ ra trường sam và áo lót lông màu lam bên trong, ngang hông có đeo ngọc bội.

      Lâm Tam Tư biết mình sai rồi, thấy thế liền vội vàng nhận lấy áo choàng, giúp treo lên, vừa quay người lại nghe thấy : “Con ngủ rồi.”

      Lâm Tam Tư thuận theo : “Bây giờ mới buổi trưa mà, sao hôm nay Hi Nhi lại ngủ sớm vậy nhỉ!”

      Hoắc Dực dùng ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Tam Tư, hờ hững : “Ta kể chuyện xưa, Hi Nhi nghe rồi ngủ thiếp .”

      Lâm Tam Tư treo áo, nghe vậy lập tức cứng đờ cả người.

      “…”

      Điện hạ cứ đưa Hi Nhi chơi thôi được sao! Còn kể chuyện ma cho con nghe làm gì chứ?

      Hoắc Dực xong liền ngồi xuống ghế, tâm trạng vui vẻ nhìn Lâm Tam Tư, quan sát phản ứng của nàng, quên câu: “Hi Nhi hình như rất thích nghe chuyện của ta, tối nay ta tiếp tục kể, nàng nghỉ sớm .”

      Lâm Tam Tư chậm chạp treo áo, sau đó cúi đầu bước từng bước đến trước mặt Hoắc Dực, nàng cũng biết là mình trêu chọc đến Hoắc Dực rồi, tuyệt đối để cho nàng có cơ hội đổi chủ đề đâu, bất kể có thế nào cũng thoát được bẫy của .

      Thôi, vẫn nên đầu hàng hơn.

      “Điện hạ, vừa rồi ta cố ý vậy đâu, cũng có ý chối bỏ ý tốt của chàng, chuyện chàng kể rất hay, nhưng mà…” Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực, nàng gạt , nàng rất nhát gan, sợ nhất là nghe người ta kể chuyện ma này nọ. “Hi Nhi còn quá , thích hợp để nghe chuyện này, với cả…” Lâm Tam Tư càng càng , đến mức tựa như chỉ có mình nàng nghe thấy. “Ta sợ.”

      Hoắc Dực vốn chỉ muốn trêu chọc nàng thôi, chứ nàng cũng trách nàng, nhưng nghe nàng mấy câu, lại chỉ để tâm đến hai chữ cuối cùng: Ta sợ.

      Hoắc Dực nhìn nàng giống như giả bộ, biết nàng sợ, trong lòng liền mềm lại, kéo nàng ôm vào trong ngực : “Nàng sợ sao cho ta biết?”

      “Ta sợ điện hạ cười ta.” Lâm Tam Tư nhớ lại hồi học, trong lớp chỉ cần có người bật phim kinh dị là nàng là người đầu tiên tránh xem, có lần trốn được, liền cùng cả lớp xem hết bộ phim ma, dọa nàng mấy đêm ngủ ngon giấc, sau chuyện đó cả lớp ai cũng biết là nàng rất nhát gan.

      Hoắc Dực nâng mặt nàng lên, ánh mắt tràn ngập dịu dàng và đau lòng: “Ta cười nàng.”

      Thanh nhàng truyền vào tai, êm dịu giống như tiếng đàn ghi ta vậy.

      Lâm Tam Tư chúi đầu vào cổ Hoắc Dực, chậm rãi nhắm mắt lại, mỗi ngày thời gian yên bình nhất chính là khi ở cùng Hoắc Dực.Sau khi xuyên rồi trải qua hai lần sống cuộc sống ở đây, nàng chỉ luôn mong gặp được đức lang quân cả đời chỉ mình nàng là đủ, ngờ lại hẳn vị thái tử đương triều này, biết tương lai thế nào, chỉ biết là bây giờ nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Hoắc Dực tiện tay cầm lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ rất đẹp đó, hỏi: “Nàng viết gì vậy?”

      Lâm Tam Tư rất tự tin với ý tưởng này của mình, nàng hoàn toàn lo là Hoắc Dực lên tiếng phê bình, vì mấy truyện này nàng đều đọc trong sách ra chứ phải tự mình thêu dệt. “Ta viết truyện để kể cho Hi Nhi nghe.”

      “Vậy sao? Để ta đọc thử xem.”

      Lâm Tam Tư quan sát vẻ mặt của Hoắc Dực, thử dò xét : “Điện hạ, người thông minh uyên bác như vậy, chỉ cần đọc qua là nhớ ngay, sau này chàng kể mấy chuyện thế này cho Hi Nhi nghe có được ?”

      Hoắc Dực nghe vậy chỉ cười đáp, dường như cảm thấy rất hứng thú với mấy chữ viết trong giấy, tay ôm Lâm Tam Tư, tay lật giở mấy trang giấy.Xem xong, khỏi nhìn nàng : “Cái đầu của nàng toàn nghĩ cái gì vậy hả? Mấy truyện nàng viết ta chưa từng đọc qua, nên ta hiểu .” Ngữ điệu tuy ngờ vực nhưng lại tràn đầy cưng chiều.

      Lâm Tam Tư nhìn , cười : “ phải có câu là, đừng suy đoán tâm tư nữ nhân, đoán tới đoán lui cũng ra đâu.Thế nên điện hạ hiểu cũng là bình thường thôi, nếu cái gì mà chàng cũng biết còn gì là thú vị nữa.”

      “Được, nghe theo nàng, ta đoán nữa.” Hoắc Dực để giấy xuống, véo chóp mũi nàng: “Ta có chuyện muốn với nàng.”

      Lâm Tam Tư nhìn lên hỏi: “Chuyện gì?”

      Hoắc Dực từ trong tay áo lấy kim thiếp ra đưa cho Lâm Tam Tư: “Nàng mở ra xem .”

      Lâm Tam Tư nhìn tấm thiệp vàng được làm rất tinh xảo, phía có khắc hình phượng hoàng và cây mẫu đơn rất sống động, những đồ vật được khắc hình phượng hoàng rất ít, nên vừa nhìn biết là thứ này phải đồ bình thường rồi. “Cái gì mà thần bí vậy?”

      Hoắc Dực đáp, chỉ chăm chú nhìn Lâm Tam Tư.

      Lâm Tam Tư mở ra, lúc nhìn thấy tên của nàng cùng hai chữ lương đễ, trong lòng biết vì sao lại thấy hơi buồn.Nàng có gia thế tốt, nên cũng chưa bao giờ dám mơ đến ngôi vị thái tử phi, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn luôn cho rằng chỉ có thái tử và thái tử phi mới là phu thê, còn những quan hệ khác đều thuộc ngoài phạm vi phu thê, trắc phi cũng vậy, mà lương đễ lại càng .

      Nhưng chút tủi thân đó cũng chỉ thoáng qua rất nhanh, Lâm Tam Tư tự biết thân biết phận, có thể được phong làm lương đễ là quá vui rồi, huống hồ trong phủ cũng chỉ có nàng và điện hạ thôi, cần gì phải để ý những chuyện khác chứ!

      Lâm Tam Tư mỉm cười : “Điện hạ, vậy là từ nay về sau, ta chính là Lâm lương đễ sao?”

      Phản ứng của Lâm Tam Tư qua được mắt Hoắc Dực, cũng từng tưởng tượng ra nét mặt buồn bã của nàng khi nàng nhìn thấy chữ viết trong tấm thiệp, nhưng lúc này khi nhìn thấy đôi mi thanh tú của nàng khẽ chau lại, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đau lòng đến mức thể thở được.

      Tuy vậy Hoắc Dực vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, khi chưa nắm giữ được đại cục tuyệt đối đẩy nàng ra nơi đầu sóng ngọn gió, dù rất đau lòng, nhưng vẫn muốn bảo vệ nàng chu toàn.

      Hoắc Dực biết Tử Nghi năm xưa qua đời là do ngôi vị hoàng hậu, mà giờ nguyên nhân khiến hoàng hậu mất mạng cũng giống như vậy.Ngôi vị hoàng hậu và thái tử phi tuy rất vinh quang, nhưng chắc là vị trí an toàn nhất. tại thể kiểm soát được mọi tình huống an toàn, nên nhất định đẩy Lâm Tam Tư vào nơi nguy hiểm.

      Bởi vì, nỡ.

      Vị trí đó, ngoài ánh hào quang ra toàn là đau khổ mệt mỏi, ngày ngày phải đối phó với mọi mưu lừa gạt, tranh đấu nội bộ, mấy chuyện này Tam Tư chịu nổi, chỉ muốn Tam Tư của luôn được sống trong vui vẻ và hạnh phúc đến suốt đời này.

      Hoắc Dực cầm tay nàng, đan chặt hai tay vào nhau, thâm tình : “Nàng là lương đễ duy nhất của ta, người bên gối ta cũng vĩnh viễn chỉ có mình nàng.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy, liền vòng tay ôm cổ Hoắc Dực, đón nhận ánh mắt , cười : “Lời của chàng cũng chính là lời của ta, cuộc đời này ta may mắn khi gặp được chàng.”

      Hoắc Dực mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi nàng.

      *

      biết người nào để lọt tin tức, ra chuyện Hoắc Dực cử hành nghi thức sắc phong cho Lâm lương đễ, những người muốn nịnh bợ Hoắc Dực cả trong và ngoài kinh thành nghe được tin liền bắt đầu hành động, tranh nhau tới đưa lễ chúc mừng, từ sáng sớm xếp hàng ở phủ thái tử, bỗng dưng phủ thái tử đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.

      Hoắc Dực cũng muốn lảng tránh, tuy là lương đễ, nhưng trong tim lại chính là thê tử, nên nhất định phải cử hành nghi thức, đối với mấy chuyện kia cũng chẳng thèm để tâm.

      Đến ngày sắc phong, thái hậu nương nương cũng từ trong cung đến dự, dựa theo lệ cũ chỉ có nghi thức phong phi thái hậu mới có mặt, nếu chỉ là trắc phi hoặc lương đễ thái hậu chỉ cần ban thánh chỉ tới là được, nhưng ngờ lần này thái hậu lại đích thân tới phủ thái tử.

      Kiệu của thái hậu vừa dừng ở đại môn phủ thái tử cánh cửa lập tức đóng rầm lại, để lại đám người chầu chực bên ngoài buồn bực thôi, lễ vật sớm đưa vào phủ thái tử rồi, cũng thấy thái tử cự tuyệt, thế mà bây giờ lại thế này là sao?

      Ngăn cách bởi cánh cổng lớn là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, người bên ngoài thấp thỏm, người bên trong lại vui vẻ hòa thuận.

      Lâm Tam Tư chỉ mấy ngày nữa là hết tháng ở cữ, theo ý của nàng cần phải cử hành nghi lễ gì cả, nếu muốn tổ chức cứ tổ chức cùng ngày với ngày đầy tháng Hi Nhi là được, cần phải tốn công làm thành hai lần!

      Nhưng cuối cùng vẫn thể thuyết phục được Hoắc Dực, còn cách nào khác là ăn mặc trang điểm lộng lẫy để tham dự nghi lễ.

      Phục Linh và Bách Hợp hầu hạ Lâm Tam Tư trang điểm thay y phục trong phòng, vừa sửa soạn xong Hoắc Dực vào, có thể nghe thấy cả tiếng nhạc náo nhiệt bên ngoài qua khe cửa.

      Lâm Tam Tư theo bản năng nhìn Hi Nhi ngủ trong nôi, nhóc con này ngủ tốt , bên ngoài ầm ĩ thế mà Hi Nhi vẫn bị quấy nhiễu chút nào.

      Thấy Hoắc Dực vào, Phục Linh và Bách Hợp liền liếc mắt nhìn nhau rồi lui ra.

      “Nàng thấy thế nào?” Hoắc Dực hôm nay ăn mặc rất nho nhã, y phục của và Lâm Tam Tư đều do Cung sư phụ may từ tháng trước, đường may và hoa văn đều là bậc nhất, mặc vào nhìn rất có phong thái.Hoắc Dực khẽ cúi xuống, nhìn Lâm Tam Tư trong gương, : “Theo như cầu của nàng, ta chặn bọn họ bên ngoài cổng rồi.”

      Lâm Tam Tư mở to hai mắt : “ sao? Điện hạ vẫn nên giải thích với bọn họ chút chứ, là vì người trong phủ đủ nhiều rồi, thái hậu nương nương cũng tới, nếu bọn họ vào nữa đừng đến Mai Uyển, mà ngay cả phủ thái tử cũng còn chỗ đứng mất.”

      cần.” Hoắc Dực lắc đầu, ánh mắt tràn đầy khinh thường. “Ta vẫn luôn như thế, nếu giải thích lại khiến cho người ta sinh nghi.”

      Lâm Tam Tư nghĩ cũng phải, Hoắc Dực từ trước đến nay luôn lãnh khốc bá đạo, thèm gì mà đóng luôn cổng lại, chặn mấy người kia ở bên ngoài, thế mới phù hợp với phong cách của .

      “Chuyện này cũng nên trách ta.” Lâm Tam Tư có phần tự trách, gần đây Hoắc Dực thường giao chuyện trong phủ cho nàng xử lý, vì chưa hết tháng ở cữ, thể ra ngoài, nên hầu như chuyện trong phủ đều được báo cáo ở Thanh Lan Uyển, có Lý tẩu và Phục Linh giúp đỡ, nên Lâm Tam Tư giải quyết mọi chuyện cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ duy nhất có chuyện này là nàng suy nghĩ chu toàn.

      điện hạ tự mình mở tiệc chiêu đãi bọn họ , thể để bọn họ mất hứng được, chúng ta làm vậy có phần được thấu tình đạt lý cho lắm.”

      Hoắc Dực đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của Lâm Tam Tư, xúc cảm láng mịn khiến khẽ run lên, cúi người ngửi hương thơm cơ thể nàng, : “Ta thu xếp xong rồi, lúc nữa ta ra ngoài với bọn họ.”

      Lâm Tam Tư cố ý vặn vẹo tránh né Hoắc Dực, : “Điện hạ an bài ổn thỏa rồi mà với ta tiếng, hại ta phải lo lắng suy nghĩ.”

      Hoắc Dực vươn tay kéo Lâm Tam Tư vào lòng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, khiến nàng thể thoát khỏi , chiều : “Như vậy nàng mới nhớ lâu, lần sau quên nữa.”

      “Được rồi, dù thế nào lời của điện hạ cũng luôn đúng nhất.” Lâm Tam Tư bỗng nghĩ tới chuyện, liền : “Điện hạ, Hà đại nhân đón Tuyên Nhi chưa? Khi nào họ về?”

      Hoắc Dực đáp: “Chắc sắp về rồi.”

      từ cổng sau vào sao?”

      Hoắc Dực nhướn mày: “Tiểu cữu tử (em vợ) của ta sao lại phải cổng sau hả?”

      Lâm Tam Tư thấy chuyện đó cũng bình thường, cổng nào mà chả là cổng, vấn đề là cổng trước còn có nhiều người đứng bên ngoài lắm!

      “Nhưng cổng trước người ta đứng đầy ngoài đó mà!”

      Hoắc Dực thản nhiên : “Ta bảo bọn họ rời .” Dứt lời liền buông Lâm Tam Tư ra, tới trước cửa dừng lại : “Chờ ta trở lại rồi cùng tới Mai Uyển.”

      Lâm Tam Tư ngọt ngào cười đáp: “Được, ta biết rồi.”
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, huyetdu, Tĩnh Nhu51 others thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Í! Lộn qua cá trích rồi ơi

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Trâu Thôi chết nhầm rồiiii

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 76

      Hôm nay Đông Nhai cực kỳ lạnh, cũng may là vẫn có nắng, bên ngoài các quan viên mặc áo dày đứng đợi ở cửa phủ thái tử, thỉnh thoảng lại thấy có người giậm chân xuống đất, chà xát hai tay cho ấm nóng.

      Đối với chuyện thái tử điện hạ tổ chức nghi thức nạp thiếp, mọi người ban đầu chỉ cho là điện hạ muốn lôi kéo các đại thần, bởi dù sao thị thiếp được phong làm lương đễ đáng phải cử hành nghi thức sắc phong, chỉ cần tuyên chỉ là được rồi.

      Bây giờ thái tử làm vậy, nhất định là muốn mượn cơ hội để thương thảo với các đại thần, mượn hơi bọn họ, thế nhưng thời gian cứ chầm chậm trôi mà mãi thấy thái tử ra tiếp đón bọn họ, như thể mấy vị đại thần này chẳng hề quan trọng gì đối với , mà cũng bao giờ có ý muốn giao hảo với bọn họ.

      ngạo mạn lạnh lùng như vậy khiến cho người ta hiểu lắm, nhưng cho dù có bị lạnh nhạt họ vẫn có ý muốn rời khỏi, vì đây là cơ hội rất hiếm có để lấy lòng thái tử gia.

      Hoắc Dực vừa bước ra Thanh Lan Uyển thấy Tống Cảnh Ngưỡng nhanh về phía mình, trong nháy mắt đến bên cạnh Hoắc Dực. vừa mới chạy từ Mai Uyển đến đây, mấy hôm nay luôn phải bận rộn ở Mai Uyển, nên lúc này người vẫn còn lưu lại mùi hương thơm của hoa mai.Tống Cảnh Ngưỡng có vẻ rất để ý đến điều này, cứ giơ tay lên ngửi ngửi, lông mày khẽ nhíu lại, ghét nhất cái mùi thơm kiểu này.

      Hoắc Dực hờ hững liếc nhìn , ánh mắt bình tĩnh chút gợn sóng, : “Xong cả chưa?”

      Tống Cảnh Ngưỡng lau mồ hôi, : “Hồi điện hạ, ổn cả rồi.” Dừng chút lại oán trách : “Nếu Hà Tất Kỳ huynh mà để cho thuộc hạ cùng huynh ấy đến gặp Đổng lão tiên sinh chuyện kéo dài lâu như vậy.”

      Hoắc Dực nhàng : “Đó là vì thích trêu ghẹo ngươi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng há to mồm, ánh mắt thê lương nhìn Hoắc Dực, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ trong mắt điện hạ ngốc như vậy sao, lại có thể để cho Hà Tất Kỳ trêu chọc?

      “Điện hạ, là do Hà Tất Kỳ huynh sợ Đổng lão tiên sinh…”

      Hoắc Dực nhẽ nhếch môi, : “Ngươi sợ sao?”

      “Thuộc hạ ư?” Tống Cảnh Ngưỡng chỉ vào mình, cũng sợ, nhưng hẳn là vẫn còn hơn Hà Tất Kỳ. “Thuộc hạ ít ra còn đỡ hơn huynh ấy, điện hạ đừng thấy huynh ấy thường ngày luôn mang dáng vẻ lạnh lùng như thể người lạ chớ đến gần mà nhầm, ra huynh ấy cũng rất e dè Đổng lão tiên sinh.”

      Hoắc Dực nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, : “Lời này mà ngươi cũng tin sao?”

      Tống Cảnh Ngưỡng mờ mịt gật đầu: “ phải sao điện hạ?”

      lừa được ngươi rồi.” Hoắc Dực xong liền ra cửa, hai đứa trẻ giữ cửa lập tức làm theo chỉ thị của , lần nữa mở đại môn ra.

      Tiếng cửa được kéo ra, đám người đứng bên ngoài lập tức túm tụm lại, có người còn kiễng chân nhìn vào bên trong.

      “Thái tử điện hạ ra rồi.”

      Hoắc Dực mặc trường sam màu trắng, bên ngoài là áo khoác lông chồn, dáng vẻ vừa tuấn lại vừa có khí phách, mái tóc đen buộc cao đỉnh đầu, hai tay chắp sau lưng bước về phía trước, đứng lại ở chỗ bậc thang, ánh mắt thâm trầm đảo qua lượt, trong nháy mắt cả phủ thái tử bị bao trùm bởi hơi thở của , nhất thời trở nên yên tĩnh lạ thường.

      Hoắc Dực khẽ cau mày, Tống Cảnh Ngưỡng liền ngầm hiểu ra, vốn đứng đằng sau Hoắc Dực, lúc này liền bước lên bước , để vai và vai Hoắc Dực cách nhau chỉ khoảng nửa phân, : “Các vị đại thần quản ngại giành thời gian quý báu của mình để đến chúc mừng cho điện hạ, còn phải vất vả đợi bên ngoài khá lâu rồi, mong các vị lượng thứ.”

      “Tống thị vệ quá lời rồi.” Người lên tiếng chắp tay hành lễ với Hoắc Dực, cười : “Chúng thần trước là đến để chúc mừng điện hạ sinh được tiểu công tử, tiếp theo là chúc mừng cho Lâm tiểu thư được phong làm lương đễ, đây đúng là song hỉ lâm môn, chúng thần tới đây vốn là làm phiền đến điện hạ, sao có thể oán trách gì chứ?”

      Người chính là Khâu đại nhân của Thượng Thư Các, trong cả đám chức vị của tuy phải cao nhất, nhưng lại là người lớn tuổi nhất, với lại còn rất biết ăn , cho nên rất được tín nhiệm.

      Hoắc Dực tính tình lạnh lùng, thay vì sắc mặt chút thay đổi, còn bằng thẳng luôn là cảm thấy chán ghét, nghe Khâu đại nhân xong, đến mắt cũng chẳng buồn liếc cái, chứ chưa đến chuyện tán dương lại Khâu đại nhân.

      Tống Cảnh Ngưỡng ra hiệu cho bọn nha hoàn đứng đợi sẵn ở cửa, : “Để biểu đạt lòng biết ơn với các vị đại nhân, điện hạ cố ý chuẩn bị rượu để uống cùng với các vị.”

      Tống Cảnh Ngưỡng xong, ngay cả chính cũng cảm thấy thể tin được, ràng bên trong hoa thơm chim hót, nhưng thái tử điện hạ lại muốn uống rượu ngay tại đại môn với những đại thần tới để nịnh bợ này, như thế là sao?

      Thái tử cầm lấy ly bạc trong khay mà nha hoàn cầm, nâng ly lên ra hiệu, sau đó mắt cũng chớp mà đưa lên miệng uống cạn.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, huyetdu, Tĩnh Nhu44 others thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 77

      “Tâm ý của các ngươi ta xin nhận, chuyện hôm nay ta chưa từng nghĩ là các vị đến chung vui, hề có chuẩn bị, cho nên xin mời các vị về cho.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng, bóng dáng cao ngạo đứng bên cạnh hai con sư tử đá, ngữ điệu cho phép cự tuyệt khiến cả đám sửng sốt, cảm giác như mình bị đùa cợt, nhưng dù giận đến mấy cũng dám .

      Đối với chuyện này, tuy mọi người hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng thấy phù hợp với phong cách hành của Hoắc Dực, lúc mọi người phán đoán nguyên do làm vậy Hoắc Dực lại lên tiếng.

      “Các lễ vật các vị mang vào phủ lúc trước ta cho người kiểm kê kỹ rồi.” Hoắc Dực lúc chuyện hơi nhếch môi cười nhạt, khiến cho người ta cảm thấy trong lúc lơ đãng có thể dồn người ta vào chỗ chết vậy, vô cùng đáng sợ. “Ta vốn là muốn trả lại cho các vị, nhưng phía bắc năm nay gặp thiên tai nghiêm trọng, ta biết các vị cũng thương cho dân chúng bị nạn giống như ta, nhưng ngặt nỗi là thể trực tiếp đến giúp được.May sao ta vừa mới nghe tin phụ hoàng phái Lưu Tư Lưu đại nhân lên phía bắc cứu trợ, ít ngày nữa lên đường, vậy riêng ta chi mười vạn lượng bạc trắng giao cho Lưu đại nhân mang đến giúp ta, đồng thời cũng lần đứng ra làm chủ thay các vị, đem tâm ý của các vị chuyển đến Lưu đại nhân để cứu trợ người dân bị nạn.” Hoắc Dực dừng chút, tầm mắt khẽ liếc qua đám người: “Các vị có ý kiến gì ?”

      Mới nghe Hoắc Dực nửa, mọi người đứng đó đều bắt đầu có suy nghĩ riêng trong đầu, người nào tặng nhiều lễ rất vui mừng, thái tử điện hạ cho người kiểm kê, vậy nhất định biết là ai tặng nhiều, còn những người ít lễ buồn bã thôi, hối hận vì mình mang đến ít quá.Thế nhưng nghe Hoắc Dực hết câu toàn bộ lại sững sờ ngơ ngác, thái tử điện hạ lấy lễ vật của bọn họ mang cứu trợ dân bị nạn sao!

      Cách làm của Hoắc Dực hiển nhiên vượt quá dự liệu của mọi người, nhưng bọn nào dám lên tiếng phản đối, vị này chính là thái tử gia có ưu thế nhất, rất có thể là hoàng đế trong tương lai, tại nếu đắc tội tương lai bọn họ ra sao đây? Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người liền dồn ánh mắt vào người Khâu đại nhân.

      Khâu đại nhân quả cũng bị làm cho giật mình, nhưng ở chốn quan trường nhiều năm, đương nhiên vô cùng lão luyện, trong nháy mắt liền khôi phục lại thái độ bình thường.Lưu Tư là tâm phúc của thái tử điện hạ, vốn chỉ là huyện lệnh nho , bây giờ lại đột nhiên thăng chức làm tuần phủ sáu tỉnh, từ chuyện này có thể thấy là hoàng thượng rất tín nhiệm thái tử điện hạ.

      Sau khi suy nghĩ, Khâu đại nhân liền chậm rãi lên tiếng: “Thái tử điện hạ luôn lo nghĩ cho dân chúng, điều này khiến cho vi thần lấy làm hổ thẹn, nếu điện hạ vậy thần cũng giấu điện hạ, trong phủ vi thần còn đúng vạn lượng bạc trắng, xin nhờ thái tử điện hạ giúp vi thần chuyển cho Lưu đại nhân, coi như để biểu đạt cho tấm lòng của vi thần đối với tình cảnh khó khăn của người dân miền Bắc lúc này.”

      Khâu đại nhân tuy chỉ là thượng thư, nhưng gia sản rất phong phú, vạn lượng bạc tuy ít, nhưng đối với cũng chẳng đáng là gì, nếu muốn gây ấn tượng để Hoắc Dực nhớ đến , có phải cHi Nhiều hơn nữa cũng chi.

      Những quan viên khác ai có thể vung tiền hào phóng được như , có mấy quan viên còn lấy hết vốn liếng để mua lễ vật đưa cho Hoắc Dực rồi, nhưng đến nước này thể quay đầu lại được nữa, nếu dừng bước chẳng khác nào công dã tràng, đành phải cùng nhau rối rít mình cũng muốn được ủng hộ cho dân chúng gặp thiên tai, thậm chí vì muốn gây ấn tượng với Hoắc Dực nên người sau còn đưa giá cao hơn người trước, cuối cùng thậm chí còn có người chịu chi ra ba vạn lượng bạc trắng.

      Khâu đại nhân mặt biến sắc, sớm biết vậy đứng ra lên tiếng trước, bây giờ biến thành vị trí dưới, khiến cực kỳ xấu hổ.

      Hoắc Dực nghe mọi người báo ngân lượng xong, ánh mắt cảm xúc thoáng ra ý cười: “ hào phóng của các vị chính là may mắn của những người dân phía bắc, vào buổi sáng Lưu đại nhân phái người tới các phủ để lấy ngân lượng, mong các vị chuẩn bị sớm chút.” Hoắc Dực xong liền phân phó Tống Cảnh Ngưỡng sai người ghi lại số ngân lượng mà mọi người báo, sau đó lạnh nhạt xoay người vào phủ, hoàn toàn thèm để tâm đến cảm thụ của những vị đại thần kia.

      Tống Cảnh Ngưỡng khỏi buồn cười khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của đám người kia, vất vả mới kìm lại được, cũng quay người theo Hoắc Dực.

      “Điện hạ, chiêu này của người quá hay.” Tống Cảnh Ngưỡng bội phục từ tận đáy lòng.

      Hoắc Dực tới Thanh Lan Uyển, tâm trạng có vẻ rất tốt, : “Hay thế nào?”

      “Lấy chi của dân để đưa lại cho dân, bạc của những kẻ đó phải đều cướp đoạt của dân mà có sao, bình thường bảo bọn họ lấy được ra ít bạc còn khó hơn lên trời, ai cũng giả bộ than khóc kêu nghèo khổ. giờ vui rồi, mới đó khiến bọn họ phải móc ra mấy vạn, lúc ra mắt còn thèm chớp, như thể số bạc đó phải là của nhà bọn họ vậy!”

      Tống Cảnh Ngưỡng vô cùng hưng phấn, điện hạ ngoài mặt tham dự chuyện triều chánh, nhưng vẫn rất để tâm đến chuyện phía bắc gặp thiên tai, cũng rất bất mãn với chuyện hoàng thượng chỉ chi ra vẻn vẹn có ba vạn lượng bạc để cứu trợ. tại ổn rồi, thoáng cái giải quyết được vấn đề khó khăn , điện hạ còn phải phiền muộn nữa.

      “Điện hạ, thuộc hạ thấy người chỉ cần ra ngoài với thời gian chưa đầy nén hương để mấy câu, thế mà thu được ba mươi lăm vạn lượng bạc để cứu trợ dân gặp nạn, thể tin được.”

      Hoắc Dực nhếch môi cười, “Ngươi lầm rồi, ta còn uống chén rượu nữa.”

      “Thuộc hạ nếu có thể thu được ba mươi vạn có phải uống ba trăm chén thuộc hạ cũng nguyện ý!” Tống Cảnh Ngưỡng gãi đầu, cười : “Điện hạ, người xem thuộc hạ khi nào mới có thể giống như người, chỉ cần mấy câu là thu về cả đống bạc?”

      Hoắc Dực cười : “Chờ khi nào cha ngươi làm hoàng đế, sau đó khiến cho mọi người cảm thấy là đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho ngươi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng khổ sở : “Xem ra cả đời này thuộc hạ có cơ hội đó rồi, đành hi vọng vào kiếp sau vậy.”

      Hoắc Dực nghe vậy chỉ cười nhạt mà , để mặc cho Tống Cảnh Ngưỡng tự mơ tưởng.

      Sau khi qua hồ, rẽ vào hành lang, Hoắc Dực : “ tính xong lễ chưa?”

      “Hồi điện hạ, tính xong, có mười vạn lượng, cộng thêm ba mươi lăm vạn vừa rồi nữa, tổng cộng là bốn mươi lăm vạn lượng.”

      Hoắc Dực khẽ ừ rồi tiếp: “Chi thêm từ ngân sách của phủ mười lăm vạn nữa cho tròn sáu mươi vạn lượng rồi giao cho Lưu Tư.”

      Tống Cảnh Ngưỡng hơi do dự chút, vốn cho rằng điện hạ mười vạn chẳng qua là để dọa những người đó thôi, cốt là để bọn họ phải chịu bỏ bạc ra, ngờ là điện hạ lại làm .Mặc dù là thái tử, nhưng mỗi tháng số bạc được đưa đến phủ cũng nhiều hơn các vương gia khác là bao, huống hồ điện hạ còn bị giam bế hai năm, số tiền có được cũng chỉ là do hoàng thượng ban cho lúc người xuất chinh mấy năm trước, bây giờ lấy ra hết sau này phải làm sao?

      “Điện hạ, ngân sách của quý phủ cũng chỉ có hơn mười lăm vạn chút thôi, nếu đem cứu trợ hết người biết xoay sở thế nào?”

      Hoắc Dực nghe xong liền khinh thường : “Ngươi lo ta có bạc sao?”

      Tống Cảnh Ngưỡng lắc đầu, nghiêm túc : “ phải thuộc hạ lo lắng, mà tại là thời điểm điện hạ cần dùng đến bạc, nếu trong người có bạc rất phiền toái.”

      cần lo lắng, ta tự có cách.” Hoắc Dực hai mắt phát sáng, trong u lãnh tỏa ra chút ấm áp. “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sáu mươi vạn lượng giúp đỡ dân chúng này, nhất định phải ghi tên của Tam Tư.”

      Tống Cảnh Ngưỡng hoang mang : “Lâm tiểu thư…À Lâm lương đễ, ý người là lấy danh nghĩa của người và Lâm lương đễ sao?”

      “Lấy danh nghĩa của Tam Tư và những đại thần kia thôi, ta cần.” Hoắc Dực cười , ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn, “Tên của Tam Tư ghi ở vị trí đầu tiên, phía bắc nhân khẩu đông đảo, lần thiên tai này có rất nhiều người bị ảnh hưởng, ta muốn bọn họ phải ghi nhớ cho kĩ cái tên Lâm Tam Tư.”

      Tống Cảnh Ngưỡng nghe Hoắc Dực càng hồ đồ hơn: “Điện hạ, thuộc hạ vẫn hiểu, chuyện này rất quan trọng với Lâm lương đễ sao?”

      Hoắc Dực có phần kiên nhẫn nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, nếu tại người đứng cạnh là Hà Tất Kỳ tên đó nhất định nghĩ ngợi gì mà thi hành luôn, đáng tiếc lại là Tống Cảnh Ngưỡng, người hoàn toàn trái ngược Hà Tất Kỳ, có suy nghĩ rất đơn giản và lòng hiếu kỳ nặng!

      Tuy vậy Hoắc Dực vẫn nhịn được, vì đây là chuyện có liên quan đến Lâm Tam Tư, liền nhàng : “Trước mắt quan trọng, nhưng tương lai nếu muốn để nàng thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng hậu, những người đó trở thành những người rất quan trọng.”

      Tống Cảnh Ngưỡng há to mồm, hồi lâu sau mới phản ứng lại được: “Điện hạ, người vì Lâm lương đễ mà lấy lòng dân chúng sao?”

      Hoắc Dực liếc nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, miễn cưỡng : “Cuối cùng cũng thông minh ra chút.”

      Tống Cảnh Ngưỡng giải thích: “ phải thuộc hạ thông minh, mà thuộc hạ nghĩ đến mức này!”

      Hoắc Dực muốn chuyện với nữa, mới vậy mà làm chậm trễ bao nhiêu thời gian, “Chờ Hà Tất Kỳ trở lại, ngươi cùng tìm Lưu Tư để thương nghị chuyện này .”

      Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.

      Hoắc Dực vừa mới nhắc đến Hà Tất Kỳ liền trông thấy dẫn theo đứa bé về phía này.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, lêthanh9009, Tĩnh Nhu44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :