1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 74

      Hoắc Dực mở ra xem, quả nhiên thấy trong đó ghi hai chữ Lương Đễ, đôi môi mỏng khỏi mím lại, vẻ mặt lạnh nhạt, đúng là chỉ có hoàng tổ mẫu là người hiểu nhất.

      Lương đễ là cấp bậc đứng thứ ba, Hoắc Dực tuy muốn Lâm Tam Tư làm thái tử phi, nhưng với tình hình lúc này vẫn chưa thể phong nàng làm thái tử phi được, vì nếu làm lớn quá gây ra nhiều phiền toái đáng có.Vì muốn bảo vệ nàng chu toàn, nên đành phải lựa chọn chức phong lương đễ, tuy nhiên chuyện này cũng ảnh hưởng gì cả, dù sao trong lòng người có thể trở thành thái tử phi chỉ có duy nhất Lâm Tam Tư mà thôi.

      Hoắc Dực chậm rãi gập kim thiếp vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn thấu, nhưng sâu trong đôi mắt lại lóe lên tia sáng kinh người.Hà Tất Kỳ nghiêm trang đứng bên, Tống Cảnh Ngưỡng tuy tò mò nhưng cũng chỉ liếc qua chứ dám trắng trợn nhìn.Nhưng vị trí đứng hơi lệch nên chỉ liếc được góc giấy, nhìn ra nội dung ghi bên trong là gì.

      Cho dù là vậy Hoắc Dực vẫn phát ra, khẽ ngước mắt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, bắt gặp ánh mắt né tránh của , Hoắc Dực liền nhàn nhạt : “Tính tình hay tò mò của ngươi phải nên sửa lại .”

      Hà Tất Kỳ nghe thế liền đưa mắt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, chỉ cười mà .

      Tống Cảnh Ngưỡng thấy Hà Tất Kỳ những đỡ cho mà lại còn hả hê cười cợt, liền oán giận trừng mắt nhìn , sau đó lại dám làm quá trước Hoắc Dực uy nghiêm, gãi gãi tóc : “Điện hạ, nhìn biểu của người xem ra là chuyện vui rồi, điện hạ cho thuộc hạ nghe , thái hậu nương nương viết gì trong đó vậy?”

      Hoắc Dực liếc nhìn, dịu dàng nơi khóe mắt dễ dàng gì mà lộ ra ngoài, chỉ có giọng là vẫn lạnh lùng như trước: “Nhiều chuyện.”

      Tống Cảnh Ngưỡng chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Mới thế mà nhiều ư?

      Hoắc Dực đột nhiên xoay người, đưa mắt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, : “Hoa mai trong Mai Uyển sắp nở rồi phải ?”

      Tống Cảnh Ngưỡng mặc dù rất thích hoa cỏ, nhưng nghe Hoắc Dực hỏi bất chợt cũng hơi giật mình, lát sau mới đáp: “Hồi điện hạ, thời tiết khá ổn định, xem ra chỉ mấy ngày nữa là hoa nở rồi.”

      “Được, ngươi ở lại qua Mai Uyển xem chút rồi tính toán thời gian chuẩn cho ta.” Mật thất tuy lớn, nhưng bởi vì ít đồ đạc nên có phần trống trải, “Tam Tư thích hoa mai, nghi lễ được tổ chức ở Mai Uyển.”

      Tống Cảnh Ngưỡng cùng Hà Tất Kỳ đưa mắt nhìn nhau, nét mặt đều vô cùng kinh ngạc, dạo này làm gì có chuyện gì quan trọng mà phải tổ chức nghi lễ? Nhìn biểu của điện hạ phải là thương tiếc, hẳn là có liên quan đến hoàng hậu, vậy rốt cục là muốn làm gì đây? “Điện hạ, nghi lễ gì vậy?”

      Hoắc Dực cũng giấu diếm gì hai người luôn theo từ này, : “Hoàng tổ mẫu mới ban cho Tam Tư danh phận.”

      Lời của Hoắc Dực ràng, nên làm hai người còn lại bên trong phòng hiểu lầm ý .

      Hà Tất Kỳ nghe vậy cũng mừng, dù sao điện hạ cũng thương Lâm tiểu thư như vậy, trong phủ lại có phi tần nào khác, huống hồ Lâm tiểu thư còn mới sinh hạ tiểu công tử, phong phi cũng là chuyện sớm muộn, có gì phải kinh ngạc. khom lưng chắp tay hướng Hoắc Dực : “Chúc mừng điện hạ.”

      Còn Tống Cảnh Ngưỡng tính tình vốn hoạt bát, nghe Hoắc Dực xong liền bắt đầu suy nghĩ, Mai Uyển quá , mà chuyện phong phi lại quan trọng, sao có thể chỉ tổ chức ở Mai Uyển được! Đáng lẽ phải bao cả phố Trường An, cho toàn bộ dân chúng đều được ăn mừng mới phải! “Điện hạ, Mai Uyển có hơi quá ?”

      Hoắc Dực lườm Tống Cảnh Ngưỡng, lên tiếng, ý tứ rất ràng, đó là làm sao, Mai Uyển của ta quá à? Vậy ngươi định làm lớn bao nhiêu?

      Tống Cảnh Ngưỡng cười khà khà : “Điện hạ, Lâm tiểu thư đối xử với bọn thuộc hạ tồi, thuộc hạ nguyện ý giúp điện hạ an bài nghi lễ phong phi…”

      Còn chưa xong bị ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo của Hoắc Dực chặn lại.

      Tống Cảnh Ngưỡng nuốt nước miếng, lau mồ hôi lạnh trán, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn hơi lắp bắp: “…Điện hạ, ừm, thuộc hạ có phải sai rồi ?”

      Hoắc Dực lạnh lùng liếc nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, : “Ai với ngươi là nghi lễ phong phi?”

      Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác, sau lưng mơ hồ cảm thấy ớn lạnh, vừa cười vừa lúng túng : “Vừa rồi điện hạ phải mới là thái hậu nương nương ban cho Lâm tiểu thư danh phận sao?”

      Vừa mới dứt lời đến chính cũng còn dám tin: “Lâm tiểu thư… phải là thái tử phi ư?” Giọng đến mức cũng sắp nghe thấy.

      Gương mặt vốn lạnh như băng của Hoắc Dực lúc này càng thêm thâm trầm đáng sợ hơn, trách mắng: “Tống thị vệ, nếu ta nghe lầm… ý của ngươi là, nếu Nam Dạ quốc mà sắc phong thái tử phi nghi thức làm ở phủ thái tử sao?”

      Tống Cảnh Ngưỡng lúc này mới bình tĩnh suy nghĩ lại chút, chuyện phong phi là đại , đương nhiên phải được tổ chức ở Triêu Dương điện chứ phải ở phủ thái tử.

      Tống Cảnh Ngưỡng ngẩng đầu lên, tạo góc bốn lăm độ nhìn về Hoắc Dực, dáng vẻ ảo não này khiến cho người ta nhìn vào mà tức giận. “Thuộc hạ xin lỗi, điện hạ, vừa rồi thuộc hạ hưng phấn quá nên suy nghĩ kĩ.”

      Hoắc Dực lại : “Ngươi hưng phấn cái gì?”

      Tống Cảnh Ngưỡng cúi đầu, dùng ngón tay hung hăng bấm lên đùi mình, may là đầu óc linh hoạt nên cứu được mình trong lúc mấu chốt: “Thuộc hạ mừng cho điện hạ.”

      Hoắc Dực lúc này mới hài lòng gật đầu: “Bằng chứng Lâm đại nhân phạm tội chất cao như núi, trước mắt ta thể rửa tội cho ông ấy, cho nên cũng thể đưa Tam Tư ra phía đầu sóng ngọn gió được, đứng càng cao ngã càng đau, nàng chịu đựng nổi.Ý của hoàng tổ mẫu cũng chính là ý của ta, chức danh lương đễ, tuy cấp bậc cao, nhưng có thể tạm thời bảo vệ cho nàng.Tất nhiên ta luôn cảm thấy hổ thẹn với nàng về chuyện này, ta bù đắp cho nàng xứng đáng.Rồi ngày, ta nắm tay nàng, cùng nhau nhìn ngắm giang sơn.”

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tuy theo Hoắc Dực từ , nhưng chưa bao giờ Hoắc Dực bộc lộ tâm tình cho bọn họ nghe.Tống Cảnh Ngưỡng nghe mà xúc động muốn khóc, quay sang thấy gương mặt cứng nhắc của Hà Tất Kỳ cũng buông lỏng, trong lòng khỏi cảm thán phen.

      Hoắc Dực dừng chút rồi lại : “Người theo dõi hai phủ Lương Ninh an bài ổn thỏa rồi, ngày mai ngươi thay ta giải quyết tốt chuyện này luôn .”

      Tống Cảnh Ngưỡng tất nhiên cự tuyệt, lập tức nắm tay thành quyền, : “Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định để cho điện hạ và Lâm tiểu thư…à, Lâm lương đễ thất vọng.”

      Hoắc Dực gật đầu, lại với Hà Tất Kỳ: “Ngươi tới trường Đổng thị đón Lâm Tuyên vào phủ .”

      “Điện hạ, đó là trường của phó thái tử đó.”

      Hà Tất Kỳ trong lòng kinh ngạc, sợ hãi mới là lạ.Tống Cảnh Ngưỡng thấy tướng mạo của Hà Tất Kỳ rất giống điện hạ, nhất cử nhất động hay ánh mắt cũng cực kỳ giống, càng thêm hâm mộ và ghen tức hơn, hâm mộ vì Hà Tất Kỳ có thể học được tính cách của điện hạ, ghen tức vì chỉ học mình mà dạy học với.

      Hoắc Dực sao mà biết đó là ngôi trường của lão sư từng dạy tên Đổng Bác chứ, từ khi còn , phó thái tử đều đặn ngày ba bữa đến dặn dò và giám sát học hành, cũng may là năng lực tự giác của mạnh.Người ta hay đồn đại là phó thái tử Đổng Bác là lão sư nghiêm khắc, nhưng chẳng qua chỉ là linh tinh thôi, mấy phương thức trừng phạt khác người của chẳng bao giờ được phát huy với Hoắc Dực, vì thế mà Đổng Bác vẫn luôn yên tâm về .

      Hai người nghiêm nghị lạnh lùng như băng, quan hệ cũng khá tốt, về sau Đổng Bác tuyên bố thoái vị, tự mình mở lớp học, chiêu mộ các học trò, hàm vị phó thái tử cũng phải hư danh, Đổng Bác mới mở lớp năm mà danh tiếng được lan truyền rộng rãi, cộng thêm việc từng là phó thái tử nên những học trò đến ghi danh xếp hàng dài có điểm dừng.Nếu có Hoắc Dực tự mình mở miệng đề nghị có lẽ nhận Lâm Tuyên, cũng may là Lâm Tuyên rất có khiếu học tập, càng lúc càng trở nên xuất chúng hơn so với đám bạn.

      Chỉ có điều là tính tình của Đổng Bác rất ngang ngược, thích học trò xin nghỉ học, nếu giờ mà đón Lâm Tuyên e là khiến vị phó thái tử này tức giận, huống hồ Đổng lão sư còn rất mến Lâm Tuyên, sao có thể cứ muốn đưa là đưa ngay được.

      Hoắc Dực tuy sợ người này, nhưng cũng muốn tức giận, dù sao Đổng Bác cũng có mối quan hệ khá tốt với thái thượng hoàng qua đời, cho nên Hoắc Dực rất tôn kính .: “Lâm Tuyên là cậu của Hi Nhi, ngày Hi Nhi đầy tháng Lâm Tuyên phải có mặt, cứ lấy lý do này .”

      Tống Cảnh Ngưỡng cười trộm, lý do này cũng quá gượng ép rồi, cả hai đều là hài tử, nào có quy định gì là phải có mặt hay , còn bằng thẳng là bởi vì mẫu thân của tiểu công tử rất nhớ và muốn gặp đệ đệ cho rồi! Ai mà biết là thái tử điện hạ sủng ái thê tử của mình đến mức nào cơ chứ!

      Hà Tất Kỳ sắc mặt càng trầm hơn, còn chừng mười ngày nữa mới đến ngày tiểu công tử đầy tháng, nếu như thế với phó thái tử chắc là lão tiên sinh kia dựng râu trợn mắt với mất! bèn lên tiếng thương lượng: “…Điện hạ, phải vẫn còn lâu mới đến ngày đầy tháng của tiểu công tử sao?”

      Hoắc Dực cũng cảm thấy lâu, nhưng nghĩ đến ánh mắt chờ mong của nàng khi rúc vào trong ngực , lại có cách nào cự tuyệt.

      Hoắc Dực chắp tay sau lưng, hỏi ngược lại: “Lâu sao?” Ngữ điệu trầm lắng như sắp mất kiên nhẫn.

      Hà Tất Kỳ nghe ra được nôn nóng trong giọng của Hoắc Dực, liền đáp: “Sáng sớm ngày mai, đợi trường mở cửa, thuộc hạ đến đón Lâm Tuyên.”

      Hoắc Dực xử lý ổn thỏa xong mấy chuyện, liền thong thả đến phía trước, : “Đêm khuya rồi, các ngươi trở về .”

      Hà Tất Kỳ lách người lên, đưa tay ấn cái lên vách tường, cửa mật thất chậm rãi mở ra, sau đó lại lui về đứng cùng Tống Cảnh Ngưỡng, khom lưng mời Hoắc Dực trước.

      *
      Last edited: 12/8/17

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 74 (tiếp)

      Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Tam Tư tỉnh lại phát bên cạnh có ai, đưa tay sờ vào, giường vẫn còn ấm, xem ra Hoắc Dực chỉ vừa mới rời giường.

      Lý tẩu đúng lúc bưng nước ấm vào thấy Lâm Tam Tư tỉnh, liền : “Hôm nay thời tiết rất đẹp, điện hạ bế tiểu công tử ra ngoài phơi nắng rồi, Phục Linh cũng theo hầu hạ, nô tỳ ước chừng thời gian, đoán người tỉnh rồi nên liền vào đây.”

      Lâm Tam Tư vừa nghe thấy Hoắc Dực bế Hi Nhi ra ngoài còn có chút yên tâm, lại nghe Phục Linh cũng theo mới lo lắng nữa, Phục Linh làm việc luôn cẩn thận, để xảy ra chuyện gì.

      Lâm Tam Tư cười : “Làm phiền Lý tẩu rồi.”

      Lý tẩu vắt khăn đưa tới, cười : “Người còn khách khí với nô tỳ làm gì, nô tỳ có thể ở đây hầu hạ là phúc khí tu luyện mấy đời của nô tỳ rồi!”

      Lâm Tam Tư nhận lấy khăn nóng, lúc quay đầu liền thấy chỗ tóc mai của Lý tẩu có mấy sợi bạc, trong lòng có hơi trùng xuống, yên lặng ngồi lau mặt.

      “Lý tẩu, người theo ta.” Lâm Tam Tư lau sạch mặt rồi tới bàn trang điểm, đưa tay lấy từ trong hộc tủ ra cái hộp gấm, bên trong là đủ các loại trang sức trân quý, đều là Hoắc Dực tặng cho nàng.Từ khi mới đến đây, nàng chẳng có đồng nào cả, ngay cả mấy bộ y phục tử tế cũng , lại ngờ bây giờ lại có nhiều món đồ quý như vậy, nhét đầy cả hộp gấm. ra nàng có hứng thú mấy với đồ trang sức, Hoắc Dực cho nàng cứ tiện tay để vào hộp luôn. tại thứ đồ mà nàng hay dùng chỉ có chiếc vòng ngọc là thứ mà Hoắc Dực lần đầu tiên tặng cho nàng, bởi vì nàng biết chiếc vòng ngọc này là thứ rất có ý nghĩa với Hoắc Dực.

      “Lý tẩu, những món trang sức này ta dùng đến, để ở đây cũng lãng phí, người cầm lấy ít , đem bán lấy chút tiền tiêu cũng được.”

      Lý tẩu còn hiểu tại sao Lâm nương lại đưa nàng xem trang sức, bây giờ lại nghe Lâm nương vậy khỏi vô cùng kinh ngạc, vội vàng lắc đầu xua tay: “Lâm nương, những thứ này nô tỳ thể nhận, đều là điện hạ ban thưởng cho người, nô tỳ lấy đâu, với lại ở trong phủ nô tỳ được ăn ngon mặc đẹp là tốt lắm rồi, nhận những thứ này làm gì chứ?”

      Lâm Tam Tư nghe vậy cũng cố khuyên nữa, chỉ nhàng cười cái rồi đặt hộp gấm xuống bàn, nhìn bàn thấy mấy món ăn sáng, nàng hỏi: “Lý tẩu, sao sáng nay lại làm nhiều món ngon vậy!”

      Lý tẩu còn lo là mình quá thẳng thắn làm Lâm nương vui, nghĩ xem phải giải thích thế nào bỗng nghe thấy nàng hỏi, trong lòng biết là nàng tức giận, liền cười đáp: “Nô tỳ cũng chỉ nấu mấy món mà nô tỳ quen thuộc nhất thôi.”

      Lâm Tam Tư ngồi xuống ăn vài miếng sủi cảo chiên, lại hờ hững hỏi: “Cái người hôm nọ vào phủ tìm Lý tẩu đó, là người thân của Lý tẩu sao?”

      Lý tẩu nghe vậy liền hơi đỏ mặt, khỏi cúi đầu : “ lừa gạt Lâm nương, ở quê nô tỳ hầu như còn người thân nào cả, vị kia là người cùng thôn với nô tỳ, cũng coi như có thân quen. hiểu làm sao mà hỏi thăm ra được là nô tỳ làm người hầu ở phủ thái tử, liền muốn tới nhờ vả nô tỳ.”

      Lâm Tam Tư tiếp tục vừa ăn vừa hỏi: “Là tới nhờ vả Lý tẩu hay là tới tìm Lý tẩu để xin bạc?”

      Lý tẩu nghe Lâm Tam Tư hỏi vậy cũng nhận ra là nàng biết được đại khái rồi, nên cũng dấu giếm nữa mà ra hết. “ ra chỉ sợ Lâm nương chê cười, nô tỳ từ có cha mẹ ruột mà được người khác nhận nuôi, dưỡng phụ dưỡng mẫu và nữ nhi của bọn họ là Ny nhi đối xử với nô tỳ rất tốt, ngay cả khi nghèo khổ nhất, đến gạo cũng có mà ăn, bọn họ cũng tình nguyện bán Đại Ny để đổi lấy chút bạc chứ bán nô tỳ.Đại Ny bị bán cho Vương Đồng cùng thôn làm vợ, cuộc sống thoải mái gì.Vương Đồng ham mê cờ bạc rượu chè, thường xuyên đánh bạc, về nhà say rượu đánh đập Đại Ny, Đại Ny có tướng vượng phu.”

      Lý tẩu tới đây, liền lặng lẽ quay lau nước mắt, : “Lúc dưỡng phụ dưỡng mẫu lâm chung, người mà họ nhớ thương nhất chính là Đại Ny, dặn dò nô tỳ giúp đỡ quan tâm đến nàng.”

      Lâm Tam Tư ăn thêm vài miếng rồi đặt đũa xuống, khẽ nhíu mày : “Cho nên, người tới tìm Lý tẩu chính là tên Vương Đồng kia sao?”

      Lý tẩu gật đầu, thở dài : “Mấy năm nay tất cả số bạc nô tỳ có đều đưa cho , hi vọng có thể đối xử với Đại Ny tốt hơn chút, dù sao cũng là nô tỳ thiếu nợ Đại Ny, nếu có thêm nô tỳ dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng đến mức bị đói khổ, Đại Ny cũng bị bán làm vợ cho người ta, bị rơi vào tình trạng khốn khó như bây giờ.”

      “Chuyện này cũng thể trách Lý tẩu được.” Lâm Tam Tư nhàng lắc đầu, nữ nhi cổ đại địa vị thấp, Đại Ny bị chồng đối xử tệ bạc cũng chỉ biết nén giận. “Nhưng ham mê bài bạc như vậy, khác nào động đáy, Lý tẩu có thể nuôi cả đời ?”

      Lý tẩu cười khổ : “ làm thế biết thế nào, nhìn hành hạ Đại Ny, còn cả đứa con nữa, nô tỳ thể mặc kệ được, cố gắng giúp hai mẹ con Đại Ny cả đời.”

      “Lý tẩu, nếu người muốn cứu Đại Ny và cứu chính bản thân mình, phải nghe theo ta.”

      Lý tẩu ngờ vực lắng nghe.

      người tham lam thành tính như vậy, Lý tẩu chỉ cần cho thứ cần cái gì cũng đáp ứng.” Lâm Tam Tư cười , đứng lên tới trước bàn trang điểm cầm hộp gấm kia lên. “Lý tẩu hãy cầm chút đồ trang sức này bán lấy tiền, sau đó chuộc Đại Ny từ chỗ Vương Đồng ra, tìm cho Đại Ny chỗ ở tốt, để Đại Ny và con trai nàng sống yên ổn, từ đó Lý tẩu cũng bị Vương Đồng quấy rầy nữa.”

      Lý tẩu giống như bắt được cây cứu sinh, lòng tràn đầy hi vọng, nhưng cũng có chút do dự, : “Liệu làm thế có ổn ?”

      Lâm Tam Tư hất cằm lên, đường nét duyên dáng và làn da căng bóng trông tươi trẻ rạng rỡ động lòng người. “Sao lại ổn? Lý tẩu cũng từng chạy trốn khỏi trượng phu, Đại Ny cũng có thể thoát ra khỏi nơi của tên Vương Đồng kia, chỉ cần chúng ta nguyện ý giúp đỡ nàng.”

      “Vương Đồng lòng dạ hẹp hòi, nô tỳ thấy dễ bị gạt đâu.”

      “Chúng ta đâu có lừa , nếu đồng ý chúng ta lại tiếp tục tăng tiền chuộc, chỉ cần thêm bạc là cự tuyệt, với cả nếu ta cứ cố chấp có thể để Tống thị vệ dọa nạt chút, còn sợ đáp ứng sao.”

      Lý tẩu gật đầu: “Được, nhưng nô tỳ vẫn thể đem bán đồ trang sức của người được, trong người nô tỳ vẫn còn chút bạc.”

      “Nếu Vương Đồng biết Lý tẩu làm việc trong phủ thái tử còn dám tới đây tìm nữa, chỉ chút ít bạc thể đuổi được đâu, mấy thứ trang sức này nếu để trong hộp mãi cũng chẳng có tác dụng gì, lấy nó để giúp đỡ Ny nhi nó mới có ích lợi, cứ coi như là làm công đức.”

      Lâm Tam Tư càng càng hưng phấn, giống như khi còn ở Lâm phủ, nàng thường xuyên cùng Bách Hợp và Phục Linh làm mấy chuyện nghịch ngợm để bị cha mẹ mắng, có đôi khi có thể giúp đỡ người khác, có lúc lại chữa tốt thành xấu hại đến người ta, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mọi thứ trôi qua lâu quá rồi. “Lý tẩu thấy có đúng ?”

      “Chuyện này…”

      “Lý tẩu, người đừng do dự nữa.”

      Lý tẩu cũng chịu nổi dây dưa của Vương Đồng nữa rồi, liền cắn răng dậm chân : “Được, nô tỳ nghe theo Lâm nương.”

      “Trước tiên người hãy tìm Vương Đồng chuyện với , hỏi xem cần bao nhiêu tiền mới chịu đáp ứng chuyện này, như vậy chúng ta mới chuẩn bị tốt được.Lúc trở lại người phải nhờ thầy đồ viết cho mấy chữ, giấy trắng mực đen ràng, cho dù tương lai Vương Đồng có hối hận còn có cái để báo cho nha môn, việc gì phải sợ .”

      Lý tẩu cực kỳ vui mừng, nghe Lâm nương đến nha môn mà chẳng thấy sợ hãi gì, thái tử điện hạ phải còn to hơn cả nha môn đó sao! “Lâm nương suy nghĩ thấu đáo, nô tỳ gặp Vương Đồng ngay.”

      Lâm Tam Tư do dự chút rồi mới : “Chuyện của Phục Linh lần trước cũng có phần giống với Đại Ny, nếu nhờ điện hạ giúp đến mức phải làm nhiều bước như vậy, nhưng mà ta muốn làm phiền điện hạ thêm nữa, chuyện chúng ta có thể tự làm chúng ta làm, ta muốn điện hạ phải tham gia vào mấy chuyện này.Lý tẩu, người có trách ta ?”

      Lý tẩu lắc đầu, nghiêm túc : “Lâm nương, sao nô tỳ có thể trách người được? Nếu có người nghĩ cách giúp nô tỳ cả đời này vẫn bị Vương Đồng quấn lấy, nô tỳ hầu hạ thái tử nhiều năm, cũng biết điện hạ là người làm đại , nô tỳ cũng giống người, hi vọng điện hạ có thể tập trung đạt được nghiệp lớn.”

      Lâm Tam Tư dịu dàng cười : “Được, vậy Lý tẩu .”

      *

      Sau khi Lý tẩu rời , Lâm Tam Tư ngồi trong phòng chờ lúc, nhưng mãi thấy Hoắc Dực và Hi Nhi trở lại, liền bắt đầu luôn kế hoạch mà đêm qua mới nghĩ ra.Nàng bảo Bách Hợp lấy giấy và bút mực đến, hai người cắt giấy thành hai phần lớn , đánh số lên mỗi tờ, sau đó dần dần xếp lại thành cuốn dày, cuối cùng di chuyển cái bàn đến nơi khuất gió, Lâm Tam Tư bắt đầu ngồi vào bàn viết lách.

      Bách Hợp biết chữ, chỉ đứng bên cạnh hầu hạ Lâm Tam Tư mài mực, thỉnh thoảng lại giúp nàng vuốt lại nếp nhăn giấy.Cứ thế, buổi trưa yên tĩnh đẹp trời trôi qua rất nhanh, chỉ chốc lát Lâm Tam Tư viết được vài trang giấy rồi.

      Lâm Tam Tư cúi đầu viết được lát rồi lại dừng lại suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu : “Bách Hợp, em còn nhớ là mấy hôm trước ta kể chuyện gì cho Hi Nhi nghe ? Sao tự dưng ta lại nhớ ra nhỉ?”

      “Nô tỳ biết tiểu thư kể chuyện gì, chỉ nhớ là tiểu thư có nhắc đến hoàng tử công chúa, mấy người lùn, à còn có con ếch với hoàng tử gì đó nữa.”

      Lâm Tam Tư hai mắt sáng lên: “Đúng rồi đúng rồi, công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn, với chuyện hoàng tử ếch nữa, sao ta lại quên mất chứ! Còn gì nữa ?”

      nhớ nữa.” Bách Hợp thà lắc đầu, nàng nhớ được nhiều như vậy là giỏi lắm rồi, nàng làm sao mà biết là con ếch với hoàng tử lại có thể trở thành truyện cổ tích chứ! Bách Hợp nghiêng đầu nhìn vào giấy, tuy hiểu nhưng cũng cảm thấy mấy chữ kia nhìn rất đẹp, khỏi lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, người viết gì thế?”

      Lâm Tam Tư ngẩng đầu lên, chỉ khẽ mỉm cười, nghĩ lại mấy câu mở đầu Hoắc Dực kể đêm qua, nàng biết nên khóc hay nên cười, vốn muốn để chàng đọc truyện cổ tích cho Hi Nhi ngủ, thế mà chàng lại kể chuyện ma. “Ta muốn viết ra mấy truyện mà ta biết, sau đó đưa cho điện hạ để chàng kể cho Hi Nhi nghe.”

      Bách Hợp chu miệng, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ điện hạ biết chuyện nào để kể sao ạ?”

      Lâm Tam Tư lắc đầu : “Biết mà như là biết, ta thấy nếu còn cho điện hạ kể mấy chuyện đó, Hi Nhi mà điên chính ta phát điên lên mất. Chuyện của điện hạ quá quá quá mức đặc sắc rồi, giờ nghĩ lại mà ta vẫn còn dựng tóc gáy lên đây này!”

      Lâm Tam Tư chỉ chăm chú cắm đầu viết lách, hề chú ý tới là trong phòng có thêm người, cũng để ý đến cái nháy mắt của Bách Hợp, đến khi mãi lâu sau nghe thấy tiếng đáp lại, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy Bách Hợp mất từ lúc nào.

      Chỉ có Hoắc Dực là nhìn nàng hờ hững cười, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt có phần lúng túng của nàng lúc này.
      Last edited: 12/8/17
      amandatruc, noair, huyetdu51 others thích bài này.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mình ko nhận đk thông báo nên ko biết có chương mới. Bỏ lỡ 2 chương hôm nọ với hôm nay :'( những ngày tháng bình yên sắp ko còn rồi vì chắc triều đình sắp có sóng gió. Ko biết cuộc sống của hai chị có biến đổi j lớn ko??
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Trà Xanh Sóng gió là chuyện của triều đình nàng ạ :v Còn phủ thái tử chỉ có bình yên thôi TvT Có tí biến là bị dập tắt luôn với tốc độ ánh sáng rồi :v
      Mshalloween90, stella2412, linhdiep173 others thích bài này.

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mẹ con c đk a bảo vệ kĩ quá <3
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :