1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mừng p trở lại (y)(y)(y) Truyện ngọt quá! Lam Tư hạnh phúc quá , đk a Thái bảo vệ chu toàn
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc giáng sinh vui vẻ Ngân Nhi:yoyo55::yoyo55:
      Thảo17Ngân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 71

      Hoắc Dực ngồi vào ghế bên cạnh Lâm Tam Tư, vươn người đắp lại chăn lông cho nàng, gương mặt trắng nõn bầu bĩnh gần trong gang tấc khiến khi đến gần muốn rời , nhưng lại sợ đánh thức nàng, còn cách nào khác là in lên trán nàng nụ hôn, sau đó thỏa mãn dựa lại vào ghế của mình, tay chẳng biết từ khi nào cầm quyển sách.

      Lâm Tam Tư có thói quen đọc sách, lúc rảnh rỗi nàng đều cầm sách đọc, Hoắc Dực tiện tay mở ra, thấy đây là quyển “nữ tử ngôn hành” (lời và hành động của nữ nhân), khỏi nhếch môi cười, ánh mắt cưng chiều nhìn Lâm Tam Tư say ngủ, nha đầu này, từ lúc nào lại đọc mấy cuốn này rồi hả?

      Hoắc Dực để sách lại lên bàn, lấy ra quyển khác, ánh mắt thoáng nhìn vào trang bìa, cũng có chút giật mình, đây là cuốn sách mà viết trong thời gian bị u cấm, nội dung là tâm trạng và suy nghĩ của lúc bấy giờ.

      Hoắc Dực lại đặt sách xuống, đưa mắt nhìn Lâm Tam Tư, ánh mắt lạnh như băng dần biến thành dịu dàng, giống như cơn gió xuân thổi qua mặt Lâm Tam Tư.Hai năm, dài dài ngắn ngắn, lúc đó, thầm thề lấy lại hết tất cả những thứ mà bọn họ nợ , nhưng lại ngờ, những thứ mà muốn cướp về kia, so với tại đều chẳng bằng được nữ tử ngủ say trước mắt này.

      Lâm Tam Tư tỉnh lại, còn chưa mở mắt lên tiếng: “Bách Hợp, ta ngủ bao lâu rồi? Điện hạ về chưa?”

      Hoắc Dực nhìn nàng : “Ta biến thành Bách Hợp từ khi nào vậy hả?”

      Lâm Tam Tư giật mình mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn của Hoắc Dực ngay trước mắt, khỏi cười : “Điện hạ về lâu chưa? Sao đánh thức ta mà lại còn ngồi đó trêu chọc ta nữa.”

      Hoắc Dực vươn tay ra với nàng, Lâm Tam Tư liền đứng lên tới trước mặt Hoắc Dực, cánh tay dài của kéo cái, Lâm Tam Tư lập tức vững vàng nằm trong lòng Hoắc Dực, ngồi đùi . “Hiếm khi thấy nàng ngủ trưa ngon giấc như vậy, nên ta muốn nàng ngủ nhiều chút.”

      Lâm Tam Tư dựa vào vai Hoắc Dực, nghe thấy giọng dịu dàng của , liền biết chuyện trong cung xử lý xong rồi.

      “Điện hạ, chuyện giải quyết ổn thỏa rồi phải ?”

      Hoắc Dực ngửi mùi hương thơm người nàng, ngay cả chính có thể cũng phát ra, cơ thể nàng có mùi thơm quá nồng, nhưng lại khiến cho rất thoải mái và hưởng thụ.Nhắm mắt nhàng đáp: “Ừ.”

      “Điện hạ.” Lâm Tam Tư ngẩng đầu lên, từ góc độ của nàng nhìn lại, đường nét góc cạnh dưới cằm có thể nhìn thấy rất ràng, đôi môi mỏng vô cùng quyến rũ, khiến cho nàng kìm được mà nghĩ đến lúc được ôm hôn, thân thể cũng vì thế mà run lên. “Vậy tối nay chàng có vào cung nữa ?”

      Hoắc Dực lắc đầu đáp: “ vào nữa.”

      Lâm Tam Tư cười: “Khó có lúc rảnh rỗi, để ta xuống bếp làm mấy món điện hạ thích ăn, điện hạ ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm , mấy ngày nay chàng chẳng được ngủ ngon giấc rồi.”

      Hoắc Dực vốn nhắm hai mắt, nghe thấy lời của Lâm Tam Tư liền mở mắt ra, ánh mắt trở nên thâm trầm, như tấm gương chiếu trước mặt Lâm Tam Tư. “ mình ta ngủ?” Hoắc Dực nâng cằm nàng lên, cố ý trêu ghẹo : “Hay là nàng cùng ta ngủ?”

      Lâm Tam Tư đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né ánh mắt sáng rực của Hoắc Dực: “Điện hạ, Hi Nhi trưa nay ngủ nhiều, tối nay chắc lại ngủ muộn, ta phải ở với con chút.”

      Hoắc Dực cất giấu ý cười trong ánh mắt, trầm giọng : “Còn ta sao?”

      Lâm Tam Tư đương nhiên biết là Hoắc Dực có ý gì, liền : “Tất nhiên là điện hạ phải nghỉ sớm rồi.”

      Hoắc Dực cầm tay Lâm Tam Tư, véo vào lưng nàng cái: “ có nàng sao ta ngủ được?”

      Lâm Tam Tư cười hỏi ngược lại: “Vậy trước đây khi ta chưa vào phủ, phải điện hạ vẫn ngủ mình đó sao?”

      Hoắc Dực nhướn mày : “Sao nàng biết là ta ngủ mình?”

      Lâm Tam Tư nghe vậy, nụ cười lập tức ngưng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Hoắc Dực, suy nghĩ có phần hỗn loạn.Lúc nàng còn là Lâm tiểu thư, vẫn chưa quen biết Hoắc Dực, những việc biết được về cũng là nghe từ những lời đồn đại phố, tất cả mọi người đều là Hoắc thái tử bị bất lực, nhiều năm rồi mà ngay cả nha hoàn thông phòng cũng có, chắc là do sinh lý có vấn đề.Tuy là lời đồn nhưng cũng thể đáng tin được, dù sao có lửa làm sao có khói.Đối với mấy tin vỉa hè, Lâm Tam Tư luôn nửa tin nửa ngờ, nếu phải sau này nàng vào phủ thái tử, trở thành bạn giường của thái tử, nàng cũng cho là Hoắc Dực có vấn đề .

      Hôm nay nghĩ lại, tin vỉa hè kia hoàn toàn phải là , về sinh lý Hoắc Dực chẳng có vấn đề gì hết.

      Lâm Tam Tư càng nghĩ càng hồ nghi, lẽ trước đây Hoắc Dực từng có nữ nhân khác? Dù sao cũng là thái tử mà, sao có thể có nữ nhân được? Nghĩ vậy, Lâm Tam Tư bỗng cảm thấy dễ chịu chút nào, nhưng lại biết làm sao, chỉ đành phải cố gắng kìm nén tâm trạng.

      Hoắc Dực quan sát sắc mặt nàng mấy lần, khỏi cười ra tiếng: “Sao vậy? Nàng cũng tin lời đồn đại ngoài phố kia, cho là ta ham mê nữ sắc sao?”

      Lâm Tam Tư vội vàng lắc đầu: “ phải.”

      “Nếu vậy …” Hoắc Dực từ từ tiến lại gần nàng, hơi thở thơm mát phả vào mặt nàng. “Nàng nghĩ gì vậy?”

      ràng là mùa đông rét mướt, nhưng được Hoắc Dực ôm nên Lâm Tam Tư còn cảm thấy người nóng bừng lên, Hoắc Dực gần sát nàng như vậy, môi cũng gần như áp vào tai nàng, khiến nàng dám ngọ nguậy, nhàng đưa tay đẩy Hoắc Dực ra, trong nháy mắt cảm thấy dễ thở hơn nhiều. “Ta nghĩ gì cả, chỉ thấy hơi khó hiểu mà thôi, sao tự nhiên người ta lại đồn thế?”

      Hoắc Dực xem thường, nhíu mày : “Dung tục tầm thường, thế luôn như vậy.”

      Lâm Tam Tư ngước lên nhìn Hoắc Dực, trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ, tuy bị người ta đồn đại linh tinh, nhưng Hoắc Dực chỉ coi đó là chuyện tầm thường, hề bận tâm dù chỉ chút, đây mới chính là khí phách của người hoàng tộc.

      Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư chăm chú nhìn mình, vòng tay đặt bên hông nàng khẽ nắm chặt, cười nhạt : “Tai nghe chỉ là giả, nàng tự mình tiếp xúc thực tế rồi, nên chỉ có nàng mới có tư cách để đánh giá.”

      Lâm Tam Tư đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu, vừa mới chuyển chủ đề rồi, sao bây giờ lại bị xoay trở lại chứ! Với lại ban ngày ban mặt mà thảo luận về đề tài này ư? Nếu bị mấy người Phục Linh bắt gặp nàng còn mặt mũi nào gặp người đây!

      Hoắc Dực đương nhiên vì Lâm Tam Tư xấu hổ cúi đầu mà bỏ qua cho nàng, bàn tay giữ chặt người nàng, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt , lúc bốn mắt chạm nhau, liền cúi xuống hôn lên môi nàng, trằn trọc triền miên lúc lâu, cuối cùng khàn giọng : “Thế nào? Nàng đánh giá vài câu .”

      Lâm Tam Tư khẽ cắn đôi môi hồng, nơi đó còn lưu lại hơi thở của Hoắc Dực, trong miệng cũng tràn ngập mùi vị của , căn bản khiến nàng có cách nào mà suy nghĩ.

      “Hi Nhi chắc đói bụng rồi, để ta xem sao.”

      Lâm Tam Tư vừa vừa muốn đứng lên từ đùi , nhưng thắt lưng lại bị giữ chặt thể động đậy. “ phải vội.” nhàng lên tiếng.

      Càng ở chung với Hoắc Dực lâu, Lâm Tam Tư càng phát ra là rất biết chơi xấu, ví dụ như lúc này, cứ lẳng lặng nhìn nàng, tay tuy chỉ dùng phần mười sức lực nhưng cũng khiến nàng cựa quậy được, hiển nhiên nàng phải là đối thủ của .

      Hoắc Dực đưa tay vén lọn tóc ra sau tai cho nàng, vừa rồi lúc ôm hôn hơi cuồng nhiệt quá mức, khiến tóc nàng có hơi rối loạn, nhưng như vậy càng khiến nàng nhìn quyến rũ hơn.Thấy nàng cắn môi , Hoắc Dực lại : “Nếu nàng xấu hổ ta hỏi kiểu khác vậy.”

      Lâm Tam Tư: “…”

      Hoắc Dực tựa lưng vào ghế, dáng vẻ thoải mái nhàn hạ: “Nàng có hài lòng với biểu của ta ?”

      Lâm Tam Tư mặt càng đỏ hơn, còn trắng trợn hơn cả câu vừa rồi nữa!

      “…Điện hạ...Chàng muốn ta phải trả lời thế nào đây…”

      Hoắc Dực cười , ánh mắt tràn ngập thương, nghiêm túc : “Vẫn trả lời được sao? Vậy tối nay lại làm lần nữa, chắc dễ có câu trả lời hơn.”

      “Điện hạ!”

      Lâm Tam Tư mềm nhũn giơ tay muốn che miệng , nhưng lại bị bắt được rồi đặt lên môi hôn, giọng vô cùng cưng chiều: “Ta chỉ trêu nàng thôi! Mặc dù ta rất muốn coi nàng là thức ăn để ăn, nhưng so với việc đó bây giờ ta muốn ôm nàng hơn.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy liền cười cái, ngoan ngoãn dựa vào lòng Hoắc Dực lần nữa, bàn tay nằm gọn trong tay . “Điện hạ, sau khi chuyện của hoàng hậu được giải quyết, chàng cũng bắt đầu bận rộn hơn đúng ?”

      Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư mềm mại ngát hương, : “Sao nàng lại vậy?”

      “Sức khỏe hoàng thượng tốt, mà thái tử vốn nên cai quản quốc gia mà, chàng cũng khôi phục thân phận thời gian rồi, cũng nên đến lúc trở lại triều đình.”

      Lâm Tam Tư sống ở phủ thái tử, nên ngoài hoàng cung ra nàng biết được tin tức nhanh hơn so với những nơi khác.Chuyện Hiền quý phi mưu hại hoàng hậu, nàng biết được đại khái từ lúc Hoắc Dực còn chưa trở về, nàng cũng nhìn ra được là Lương vương và Ninh vương mất thời cơ tốt nhất, vậy nên tình thế giờ là có lợi nhất với Hoắc Dực.Nàng hiểu , hoài bão trong tim Hoắc Dực chỉ đơn giản là làm vương gia tình thơ ý họa sống yên ổn trong phủ.

      “Trước đó Lương vương từng mất tín nhiệm của hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cũng qua đời, hoàng thượng dù có nể tình thân cũng giao quá nhiều hoàng quyền cho , vì dù sao hoàng thượng cũng rất đề phòng .Ninh vương bởi vì chuyện Hiền quý phi mưu hại hoàng hậu nương nương mà cũng khiến cho hoàng thượng mất niềm tin.Tình thế giờ là có lợi nhất với điện hạ, ta tin chắc điện hạ sớm có tính toán, đúng ?”

      Hoắc Dực đưa ngón trỏ gẩy chóp mũi Lâm Tam Tư, “Vẫn chưa ngốc đến mức có thuốc chữa trị, ta còn cho rằng giờ trong đầu nàng chỉ có mỗi mình Hi Nhi thôi đấy!”

      Lâm Tam Tư hề nghĩ ngợi mà luôn: “Nào có, nhưng ra đúng là bây giờ Hi Nhi là quan trọng nhất với ta!”

      “Hả?”

      Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực nhìn mà rùng mình, vội vàng cười giải thích: “Điện hạ cũng quan trọng nhất.”

      Hoắc Dực chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt trở nên thâm trầm, ánh mặt trời chiếu vào sống mũi , dáng vẻ tuấn lãng nho nhã nên lời. “Nàng sai, lúc này thoạt nhìn là thời điểm có lợi nhất cho ta, nhưng cũng chỉ coi là vậy mà thôi, trước mắt ta vẫn chưa muốn quay lại.”

      Lâm Tam Tư hơi khó hiểu: “Tại sao chỉ là thoạt nhìn là vậy? lẽ bây giờ vẫn chưa thực là thời cơ tốt nhất sao?”

      “Vừa khen nàng thông minh, ra chỉ là thông minh nhất thời thôi sao!” Hoắc Dực cưng chiều , lúc còn hơi nghiêng người chặn hướng gió cho nàng, đưa tay cầm thảm lông chồn quấn chặt vào người nàng, cho gió lọt qua, : “Quấn chặt chút, đừng để cho gió thổi chút thông minh còn dư lại của nàng.”

      Lâm Tam Tư nghe vậy cũng cười : “Vậy nếu điện hạ trở về triều đình xử lý vụ chàng định làm gì?”

      Hoắc Dực đội mũ áo cho nàng, giúp nàng kéo chặt dây áo, bảo đảm chắc chắn gió lùa vào, mới : “Ở bên nàng và Hi Nhi.”

      Lâm Tam Tư cười càng thêm tươi, nàng tin vào thực lực của Hoắc Dực, dưới tình thế căng thẳng như giờ mà vẫn có thể bình tĩnh thong dong như vậy, hiển nhiên là có tính toán lâu dài, mà nàng chỉ muốn yên lặng ở bên như lúc này là được, cần phải lo lắng gì nữa.

      Lâm Tam Tư từ trong mũ ngẩng khuôn mặt nhắn lên, lớp lông mũ trắng như tuyết chiếu lên gương mặt hồng hào của nàng, tạo thành mỹ lệ động lòng người.

      “Điện hạ sao?”

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, nhếch môi cười: “Tất nhiên rồi.”

      Lâm Tam Tư chớp chớp hai mắt, : “Vậy tối nay đổi lại điện hạ kể chuyện cổ cho Hi Nhi nghe , ta kể nhiều ngày rồi, chuyện cũng hết rồi.”

      Hoắc Dực cau mày : “…Kể chuyện cổ?”

      Lâm Tam Tư rất phấn khích, đường đường thái tử điện hạ của Nam Dạ quốc mà lại ngồi kể chuyện cổ tích cho đứa bé nằm trong nôi, hình ảnh này kích thích quá mất!
      Last edited: 19/6/17
      amandatruc, noair, huyetdu58 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      giáng sinh vui vẻ nha nàng
      Ngân Nhifirephoenix thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 72

      Hoắc Dực hết lòng tuân thủ lời hứa, sau bữa cơm tối chỉ ở bên Lâm Tam Tư và Hi Nhi.Bởi vì Lâm Tam Tư chưa hết tháng ở cữ nên được ra ngoài, cho nên hai người chỉ loanh quanh ở Thanh Lan Uyển, cùng nhau từ gian phòng này đến gian phòng khác.Thanh Lan Uyển coi là lớn, phong cảnh cũng có gì thay đổi, nhưng hai người hề cảm thấy nhàm chán.

      tới trước lan can, thấy ghế ở đó được đặt sẵn lớp đệm dày, hai người tâm ý tương thông liếc nhau cái rồi cùng ngồi xuống, Hoắc Dực thuận thế kéo Lâm Tam Tư vào lòng, dùng áo choàng của mình bao bọc lấy người nàng.

      Phủ thái tử ăn cơm tối khá sớm, lúc này trời mới bắt đầu tối thôi, chân trời còn sót lại chút vệt sáng, nhàng chiếu vào sườn mặt của Hoắc Dực, khiến cho dáng vẻ lãnh khốc của trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

      Lâm Tam Tư ngây ngốc ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, biết người nam nhân này bỏ bùa mê gì với nàng mà khiến nàng muốn ngắm mãi thôi.Hai hàng lông mày của khẽ cau lại, nhất thời nhìn ra cảm xúc.Lâm Tam Tư đưa tay ra, ngón tay trắng xanh phủ lên lông mày Hoắc Dực, nhàng xoa, giọng cũng ngọt như mật: “Điện hạ có chuyện gì phiền lòng sao? Có thể cho ta nghe ? Có thể ta giúp gì được cho chàng, nhưng ra vẫn tốt hơn là giấu buồn bực ở trong lòng.”

      Hoắc Dực khẽ bắt lấy tay Lâm Tam Tư rồi nhét trở lại vào áo choàng, dịu dàng sờ lên mặt nàng, môi nở nụ cười: “Gió thổi mạnh, nàng ngoan ngoãn núp vào trong áo , cho phép chui ra.”

      Lâm Tam Tư bị hành động quan tâm chăm sóc của Hoắc Dực làm cho lòng tràn ngập hạnh phúc, ngoài miệng tuy nhưng hai mắt cười cong cả lại, hai tay ôm lấy vòng hông to lớn dị thường của , khẽ dịch người vào sát hơn.

      Động tác của Lâm Tam Tư tuy mạnh nhưng cũng đủ làm cho áo choàng hở ra góc, khiến gió lạnh lùa vào.Hoắc Dực nhìn thấy mà lòng căng thẳng, càng ôm chặt nàng hơn, quấn chặt áo choàng lại, đảm bảo cho gió thổi lọt.

      Lâm Tam Tư thấy động tác thuần thục của Hoắc Dực, khỏi hỏi: “Điện hạ, trước đây chàng học gói bánh ú bao giờ chưa?”

      Hoắc Dực lắc đầu đáp: “Chưa từng học qua.”

      Lâm Tam Tư tiếp: “Vậy sao chàng lại đem ta bọc như bánh ú vậy? Động tác còn rất thành thạo nữa.”

      Hoắc Dực cười: “Mấy hôm nay ta bọc nàng thế này vẫn chưa đủ nhiều sao? Nếu làm nhiều lần vậy mà vẫn chưa thành thạo ta là cái gì hả?”

      Lâm Tam Tư suy nghĩ chút, bởi vì mấy hôm nay hầu như đều phải ở giường nên nàng luôn muốn được lại lại, Hoắc Dực lại sợ nàng bị lạnh nên luôn ở bên cạnh nàng, đôi lúc lại giúp nàng quấn chặt áo choàng.Nghĩ lại động tác vụng về hồi mới đầu của Hoắc Dực, Lâm Tam Tư liền bật cười.

      Lâm Tam Tư quay đầu, gương mặt bầu bĩnh nở nụ cười trong sáng đáng : “Vậy lần sau điện hạ thay đổi phương thức , bọc ta lại giống như súp lơ cũng được! Ta muốn làm bánh ú nữa đâu.”

      Hoắc Dực nhìn nụ cười của nàng, nhịn được mà cúi xuống hôn, lại sợ động tác quá mãnh liệt khiến nàng bị lạnh, còn cách nào khác là chỉ hôn cái rồi thôi, có phần chịu thua : “Từ khi ta gặp nàng luôn thân bất do kỷ rồi.” (Ý là luôn phải làm những chuyện ngoài ý muốn.)

      Lâm Tam Tư được Hoắc Dực ôm chặt trong ngực, nghe thấy lời , gương mặt liền khẽ ửng hồng.

      Hai người lặng yên ngồi lúc, Hoắc Dực bỗng biến đổi sắc mặt, ánh mắt sâu thẳm khẽ gợn sóng, đây là điều từ trước đến nay chưa hề có. chậm rãi : “Trước mắt ta thể tiếp nhận việc cai quản quốc gia, nên chưa thể cứu cha mẹ nàng ra được, nàng có trách ta ?”

      Lâm Tam Tư giật mình, rốt cục hiểu vì sao Hoắc Dực lại cau mày rồi.

      “Điện hạ, ta hiểu mà, mặc dù ta biết kế hoạch cụ thể của chàng, nhưng cũng biết chàng tự có tính toán riêng.Người ngoài chỉ biết là chàng bị giam cầm hai năm trong phủ, nhưng lại hề biết rằng hai năm đó chẳng ảnh hưởng gì đến chí hướng và quyết tâm mạnh mẽ của chàng, có thể coi đó chỉ là quãng thời gian để chàng tu thân dưỡng tính trước khi triển khai kế hoạch to lớn mà thôi! Dưới trướng của chàng có nhiều phụ tá trung thành và có trí tuệ, đặc biệt là Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng giỏi võ công luôn nghe lệnh chàng, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, giờ chỉ còn đợi thời cơ mà thôi.Chàng bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, thể để vì ta mà làm thay đổi rối loạn mọi chuyện được.”

      Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, hai mắt trắng đen ràng tỏ ra đau lòng và ngưỡng mộ với Hoắc Dực, mỉm cười tiếp: “Sao ta có thể trách điện hạ được.” Huống chi, Lâm Tam Tư còn hiểu được rằng, chỉ khi nào Hoắc Dực trở nên cực kỳ cường đại mới có thể cứu được toàn bộ người của Lâm thị.

      Hoắc Dực có phần đắc ý : “Cũng phải là thể vì nàng mà thay đổi.”

      Lâm Tam Tư hỏi: “Điện hạ vậy là sao?”

      Hoắc Dực híp mắt, khéo léo thay đổi đề tài: “Nghe các thầy là đệ đệ của nàng có tính sáng tạo hơn người, tương lai trở thành người tài.”

      sao? Thầy thế ư?” Lâm Tam Tư cười : “Ta chỉ nhớ đệ đệ vẫn chỉ là đứa trẻ thích làm nũng mà thôi!”

      Hoắc Dực gật đầu, nhớ đến tiểu nam hài kia, ngũ quan khá giống với Lâm Tam Tư, tuổi tuy còn nhưng có phần trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi.

      “Mấy ngày trước lúc ta trở về từ trong cung có ngang qua nhìn xem sao, quả thấy nó thay đổi ít, ta chỉ tùy tiện hỏi nó mấy câu, thế mà nó đáp lại rất giỏi.”

      Lâm Tam Tư rất mừng, thiếu chút nữa là rơi lệ, vội vàng cúi đầu để Hoắc Dực nhìn thấy. ra nàng ý niệm trong đầu từ trước khi sinh Hi Nhi, nhưng vì xảy ra nhiều chuyện nên nàng vẫn chưa có cơ hội với Hoắc Dực, cũng muốn tạo thêm phiền toái cho .Nhưng nếu Hoắc Dực tự nhắc đến Tuyên Nhi, vậy nàng liền thử xem sao.

      “Điện hạ, tháng lạnh này các trường học cũng được nghỉ rồi, ta muốn…Muốn cho Tuyên Nhi vào phủ…ở mấy hôm, chỉ mấy hôm thôi, ta muốn gặp Tuyên Nhi lắm, có được ?” Lâm Tam Tư mong đợi nhìn Hoắc Dực, thấy thần sắc vẫn bình thường trong lòng có chút hối hận.Tình thế bây giờ tuy có lợi cho Hoắc Dực, nhưng nếu có liên quan đến người thân của tội thần khó tránh khỏi khiến cho hoàng thượng chán ghét, còn thêm việc phải lắng nghe những lời hay của các quan trong triều.

      Lâm Tam Tư sau mấy lần cân nhắc lại, trong lòng có quyết định, cố tình : “Trời ạ, sao ta lại quên rồi! Tuyên Nhi cũng chỉ là đứa bé thôi, có đến đây cũng thể giúp ta chăm Hi Nhi được, ngược lại ta còn phải chăm sóc cho cả hai đứa trẻ, thế mệt lắm! Hay là thôi , chờ Hi Nhi lớn hơn chút nữa, khí trời ấm áp lên điện hạ hãy đưa Tuyên Nhi vào phủ nhé.”

      Hoắc Dực nghiêm túc nhìn Lâm Tam Tư, nàng biết dối, khi dối nàng luôn theo bản năng đan tay vào nhau, nắm chăn nắm vạt áo, thế mà hết lần này đến lần khác còn cố làm bộ như vậy.Hoắc Dực nhìn nàng gắng gượng nở nụ cười, trong lòng căng như dây đàn lập tức mềm nhũn ra. ra cho người vào phủ cũng phải việc gì khó, mà khó ở đây là Tuyên Nhi lại mang thân phận là con của tội thần.Tình thế giờ, cho dù có cố gắng giữ bình tĩnh cũng có vô số ánh mắt theo dõi phủ thái tử, chỉ cần sai bước thôi là có thể mất ưu thế.

      Hoắc Dực khẽ nhếch môi cười, vì người mình , có sai bước làm sao?

      Hoắc Dực xoay mặt Lâm Tam Tư lại, : “Nàng muốn đón Tuyên Nhi vào phủ lúc nào?”

      Lâm Tam Tư ngây ngốc : “Gì cơ?”

      phải nàng rất nhớ Tuyên Nhi sao? Nàng định thời gian , ta thu xếp.”

      Lâm Tam Tư lắc đầu : “ nên đâu điện hạ, chàng đừng nghĩ Tuyên Nhi trưởng thành, trong mắt ta Tuyên Nhi vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, chỉ cần có ta bên cạnh là nó biến thành quỷ nghịch ngợm đó!”

      “Cho dù Tuyên Nhi có nghịch ngợm nàng vẫn rất nhớ và muốn gặp Tuyên Nhi mà.”

      Lâm Tam Tư bị đúng tâm tư, khỏi né tránh ánh mắt Hoắc Dực, : “Điện hạ, nếu để Tuyên Nhi vào phủ mang lại phiền toái cho chàng đấy, ta muốn vì chúng ta mà…”

      Lâm Tam Tư còn chưa xong bị Hoắc Dực mạnh mẽ che miệng lại, nụ hôn của lúc này có phần bá đạo và cuồng nhiệt hơn bất cứ lúc nào, nhưng vẫn mất dịu dàng, hôn đến mức khiến nàng phải thở gấp liên tục.

      lúc lâu sau mới hài lòng buông Lâm Tam Tư ra, nhếch môi cười, véo hai má đỏ ửng của nàng, : “Nhớ cho kỹ, nàng là người của ta, chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta.”

      Hai mắt Lâm Tam Tư lập tức mờ sương, nàng cảm thấy lúc này Hoắc Dực sao mà đẹp trai đến thế.

      “Điện hạ đối với ta tốt như vậy, nhưng ta lại có gì để báo đáp.”

      Hoắc Dực nở nụ cười mê hoặc, : “Đối với ta nàng chính là hồi báo tốt nhất rồi.”

      Lâm Tam Tư cười ngọt ngào: “Cũng phải, ta còn sinh con trai cho điện hạ cơ mà!”

      Hoắc Dực lại : “Chuyện đó ta cũng góp công sức vào.” Dừng chút rồi tiếp: “Nhưng mà, ta vẫn thấy thiếu.”

      Lâm Tam Tư nhất thời hiểu: “Thiếu gì?”

      Hoắc Dực cười càng ý hơn, nhoài ra bế Lâm Tam Tư lên, cho nàng cự tuyệt, vừa vào phòng vừa : “Ta sao có thể chỉ có đứa con là Hi Nhi thôi được, đơn lắm, nhiệm vụ của nàng bây giờ là chăm sóc cơ thể cho tốt rồi sinh cho Hi Nhi thêm mấy huynh đệ tỷ muội nữa.”

      Lâm Tam Tư xấu hổ đỏ mặt : “Sinh nhiều như thế, nhỡ các con đánh nhau sao? Đến lúc đó biết giúp ai đây?”

      Hoắc Dực thản nhiên đáp: “Ta giúp đứa nào hết, cũng cho nàng giúp, phải phạt tất.”

      Lâm Tam Tư lắc đầu : “Điện hạ làm thế quá độc đoán rồi!”

      Hoắc Dực nhàng mỉm cười: “Ta luôn như vậy mà, bây giờ nàng mới biết sao?”

      “Vậy nếu bây giờ mới phát ra có được quay đầu làm lại ?”

      Hoắc Dực hỏi ngược lại: “Nàng nghĩ thử xem?”

      “Ta cảm thấy điện hạ rất minh thần võ, hẳn cho ta cơ hội để sửa chữa sai lầm.”

      Hoắc Dực : “Sai rồi, ta chỉ cho nàng cơ hội sửa đổi, mà ta còn phải phạt nàng, phạt nàng cả đời phải ở bên cạnh ta, được đâu hết.”

      Lâm Tam Tư cười rất tươi: “Điện hạ phạt rất đúng, ta đồng ý.”

      Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư đặt xuống giường, dịu dàng đắp chăn cho nàng, in lên trán nàng nụ hôn, sau đó tới bên cạnh cái nôi, Phục Linh sớm ra ngoài rồi, trong phòng bây giờ chỉ còn lại ba người nhà họ, Lâm Tam Tư bỗng cảm thấy khoảnh khắc này rất ấm áp, hạnh phúc vô cùng.
      Last edited: 19/6/17
      amandatruc, lêthanh9009, Tĩnh Nhu51 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :