1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Lâu ko thấy p đăng truyện nữa :-( Dnay p bận à? Mình ko có ý giục đâu nhưng p đừng drop nhé!!!!!!! Lâu ko có chương ms nên hóng truyện mãi

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @Trà Xanh Tại chương dài mà dạo này mình ít thời gian nên mỗi ngày chỉ edit đc 1 đoạn ý, sang tuần rảnh hơn ^^ Đừng bỏ rơi tui nhaaaa
      tructhanh, 13emap, Trà Xanh2 others thích bài này.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      :yoyo67: Mình chỉ sợ p bỏ truyện, bỏ bọn mình thui :))) Chứ p vẫn edit bọn mình hóng p từng ngày ấy chứ. Truyện dài nên cố lên p nhé!
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 68
      Edit: Ngân Nhi

      Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Hoắc Dực liền thanh tỉnh, quay đầu thấy Lâm Tam Tư vẫn say sưa ngủ bên cạnh, khóe miệng khỏi nhếch lên, ngay cả cánh tay bị Lâm Tam Tư gối lên cả đêm cũng cảm thấy mỏi.Đưa tay vén lọn tóc ra sau tai cho nàng, Lâm Tam Tư vô ý thức trở mình, lần nữa uốn người rúc vào ngủ say, đôi mi thanh tú giãn ra, gương mặt bầu bĩnh, môi mềm hơi sưng lên, mang theo dư của đêm mãnh liệt hôm qua, khiến Hoắc Dực nhìn mà muốn rời giường.

      “Điện hạ, nên rời giường rồi.”

      Sau hồi đấu trí đấu sức, cuối cùng Hà Tất Kỳ dành chiến thắng, Tống Cảnh Ngưỡng bị thua, thể làm gì khác hơn là gánh vác nguy cơ bị mắng, giọng với vào trong.

      Hoắc Dực làm như nghe thấy gì, ngón tay nhàng vuốt ve mặt Lâm Tam Tư, hồi lâu sau mới chậm rãi rút cánh tay bị nàng gối lên ra, cúi người trằn trọc in lên môi nàng nụ hôn sâu, sau đó mới đứng dậy.

      Hoắc Dực mặc quần áo tử tế ra ngoài, liền thấy Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng cung kính đứng ở cửa, hai người đều có vóc người cao ráo, khuôn mặt sắc nét, chỉ là tính cách người nóng người lạnh, đứng cạnh nhau ngược lại vẫn vô cùng đẹp mắt.

      Thấy điện hạ ra ngoài, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đều vội vàng bước nhanh đến nghênh đón, Tống Cảnh Ngưỡng vốn chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng, lại ngờ Hoắc Dực lại hề có ý muốn trách , ngược lại còn luôn nhếch môi cười, nhìn có vẻ rất vui.

      Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ liếc mắt nhìn nhau, xem ra điện hạ đêm nóng bỏng, nên lúc này tinh thần mới sảng khoái như vậy.

      Tống Cảnh Ngưỡng cúi đầu cười trộm, còn thầm tự sướng trong đầu, nghĩ tối nay trở lại Tống phủ, nhất định phải bắt lấy nha đầu xinh đẹp mà nhắm trúng từ trước mới được, còn mơ mộng đột nhiên sau gáy bị người ta vỗ mạnh cái, thẹn quá hóa giận quay đầu lại, liền thấy Hà Tất Kỳ dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm , vốn còn định đấu võ mồm trận, nhưng lại phát Hoắc Dực cũng nhìn mình, lập tức im bặt dám cử động nữa.

      Hà Tất Kỳ nín cười, : “Điện hạ, trong cung truyền đến tin tức, chuyện Hiền quý phi mưu hại hoàng hậu nương nương tìm được chứng cớ rồi.”

      Hoắc Dực vẫn rất bình tĩnh, tựa như sớm ngờ tới việc này, cước bộ cũng dừng lại, lạnh lùng : “Hiệu suất xử lý công việc của quốc cữu gia rất nhanh, hoàng tổ mẫu cũng tốn ít sức lực tham gia vào.”

      Hà Tất Kỳ nghiêm trang : “Chuyện liên quan đến sinh tử của hoàng hậu nương nương, Lương quốc cữu gia đương nhiên có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra được kẻ chủ mưu, nhưng lấy trí mưu của , e là năm mới phát được nguyên nhân gây bệnh của hoàng hậu nương nương là do trúng cổ độc, thái hậu nương nương phải chỉ điểm chút mới bừng tỉnh đại ngộ.”

      Hoắc Dực thái độ hờ hững, : “Hiền quý phi nhận tội chưa?”

      “Vẫn chưa.” Hà Tất Kỳ lắc đầu, “Lương quốc cữu mặc dù tìm được chứng cớ, nhưng đối phương dù gì cũng mang thân phận quý phi, cần phải xin chỉ thị của thái hậu nương nương và hoàng thượng mới có thể bắt người.”

      Hoắc Dực vừa ra ngoài, vừa buộc lại dây áo choàng mặc người, hỏi: “Hoàng tổ mẫu thế nào?”

      “Thái hậu nương nương có ý là chờ điện hạ và mấy vị hoàng tử tiến cung rồi cùng nhau thương nghị, cho nên ra lệnh cho thuộc hạ đến mời điện hạ tiến cung sớm.”

      Hà Tất Kỳ cố ý nhấn mạnh chữ “Sớm”, sáng sớm bọn họ đứng chờ ở Thanh Lan các, nhưng vì điện hạ mê luyến Lâm Tam Tư nương nên căn bản thèm để ý đến bọn họ, làm chậm trễ thời gian. là cận vệ, việc phải thời thời khắc khắc nhắc nhở điện hạ cũng nằm trong công việc của .

      Hoắc Dực chậm rãi dừng bước, xoay người nhìn Hà Tất Kỳ, ánh mắt cảm xúc, khí xung quanh cũng bởi vì cái xoay người của mà chậm rãi ngưng đọng.Hoắc Dực híp mắt, lạnh lùng : “Thế bây giờ còn sớm ?”

      Hà Tất Kỳ cảm nhận được lạnh lẽo trong lời của Hoắc Dực, trong lòng liền hoảng sợ, thân thể đứng thẳng bỗng hơi nghiêng sang bên, nhờ có Tống Cảnh Ngưỡng đứng bên cạnh đỡ mới bình tĩnh lại, đáp: “ sớm muộn, rất vừa vặn.”

      Hoắc Dực nhíu mày, khẽ đánh giá Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng, xem ra nhờ có Tống Cảnh Ngưỡng mà gần đây Hà Tất Kỳ thay đổi ít. “Theo ta vào cung.”

      “Thuộc hạ tuân lệnh.”

      Hoắc Dực lên xe, Tống Cảnh Ngưỡng nhìn cái mặt màu gan heo của Hà Tất Kỳ, giọng cười : “Hà huynh, sao huynh lại cứng nhắc như vậy chứ, điện hạ khó có lúc được thư giãn chút, sao huynh lại thế? Điện hạ cũng phải người biết phân bố thời gian.”

      Hà Tất Kỳ lần đầu tiên cảm thấy yếu thế trước Tống Cảnh Ngưỡng: “…”

      Tống Cảnh Ngưỡng thấy Hà Tất Kỳ ủ rũ, lại càng dũng cảm hơn, giơ tay vỗ vai , : “Đều là nam nhân nên chắc huynh cũng hiểu, điện hạ ăn chay nhiều ngày rồi, khó tránh khỏi muốn nếm thử món mặn, huynh đó, quá cứng nhắc rồi, nên học tập đệ …”

      Hà Tất Kỳ lạnh lùng liếc nhìn , : “Học ngươi cái việc suốt ngày chỉ nghĩ cách làm thế nào để đưa được Xuân Tú lên giường à?”

      Tống Cảnh Ngưỡng ngạc nhiên thu tay lại, dám tin nhìn Hà Tất Kỳ: “Sao huynh lại biết Xuân Tú?”

      Hà Tất Kỳ khinh bỉ : “Làm sao mà chỉ dừng lại ở mỗi Xuân Tú được?”

      Tống Cảnh Ngưỡng càng cuống hơn: “Huynh…Còn biết bao nhiêu người nữa?”

      Hà Tất Kỳ lạnh lùng cười : “Nha hoàn mà ngươi thương nhớ, ta cũng biết.”

      “Huynh…” Tống Cảnh Ngưỡng tức đến nên lời: “Theo dõi chuyện riêng tư của người ta! Hèn hạ vô sỉ! Đệ phải cho điện hạ!”

      “Đường đường là độc đinh (người nối dõi duy nhất) của Tống phủ, thế mà suốt ngày chỉ tơ tưởng đến mấy nha hoàn, ra đáng xấu hổ!” Hà Tất Kỳ xoay người, khẽ nâng cằm : “Có bản lĩnh cho điện hạ , xem điện hạ có chê cười ngươi .”

      “Hà Tất Kỳ…huynh khinh người quá đáng!” Tống Cảnh Ngưỡng nắm chặt nắm đấm, muốn đấm Hà Tất Kỳ phát.

      Bên trong xe ngựa truyền đến giọng cực kỳ lạnh lẽo: “Còn chưa ?”

      Tống Cảnh Ngưỡng ảo não thu hồi nắm đấm, trong lòng ấm ức vô cùng, ngửa mặt lên trời kìm nén, điện hạ, người thích Hà Tất Kỳ huynh hơn có phải ?

      ***

      Lâm Tam Tư ngủ thẳng đến khi trời sáng hẳn mới tỉnh dậy, vừa mở mắt cảm thấy toàn thân đau nhức muốn chết, lúc này mới nhớ lại đêm giằng co hôm qua, điện hạ cứ dây dưa dứt, đến khi trời tờ mờ sáng mới chịu cho nàng ngủ.

      Thấy Phục Linh lau chùi trong phòng, nàng hỏi: “Phục Linh, điện hạ đâu?”

      Phục Linh cười tươi : “Điện hạ từ sáng sớm tiến cung rồi ạ.” Phục Linh để khăn lau xuống, rửa sạch hai tay, hầu hạ Lâm Tam Tư rời giường.

      “Vậy à.” Lâm Tam Tư xuống giường, nghĩ ra chuyện nên lại hỏi tiếp: “Chuyện của hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”

      Sáng sớm nay Phục Linh nghe tin hoàng hậu nương nương qua đời rồi, vốn muốn cho tiểu thư, nhưng tiểu thư hỏi rồi, nàng cũng thể dối được, “Hoàng hậu qua đời vào sáng nay rồi.”

      “Qua đời rồi sao?” Lâm Tam Tư vô cùng bất ngờ, bước chân khẽ chững lại, : “ phải chỉ là hộc máu hôn mê thôi sao? Sao lại…”

      tìm ra được nguyên nhân gây bệnh nên thái y biết phải bốc thuốc gì, ai, nghĩ đến cũng thấy hoàng hậu đáng thương!” Phục Linh lắc đầu thở dài .

      Lâm Tam Tư lại nhớ đến lần đầu nàng gặp hoàng hậu nương nương, khi đó nàng ta rất lộng lẫy, dáng vẻ diễm lệ bức người, mọi cử chỉ đều cao ngạo ai bì nổi, đem bất luận kẻ nào vào trong mắt, nhưng ngờ, chỉ mới hơn nửa năm mà thôi, nàng ta hương tiêu ngọc vẫn.

      Lâm Tam Tư cau mày : “Lúc trước điện hạ là có người hạ độc hoàng hậu, điều tra ra được là ai chưa?”

      “Trong cung vừa truyền ra tin tức, là Hiền quý phi hạ độc hoàng hậu.”

      Lâm Tam Tư lại lấy làm kinh hãi: “Là nàng ta sao?”

      hiểu Hiền quý phi nghĩ gì mà lại làm ra chuyện như vậy.”

      Lâm Tam Tư cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng nàng Hiền quý phi là người rất dịu dàng, còn đỡ cho nàng nữa, chuyện cũng rất dịu dàng , sao có thể làm ra chuyện đó chứ?

      “Có…nhầm lẫn gì ?” Lời ra, Lâm Tam Tư còn cảm thấy buồn cười, chẳng qua là do nàng dám tin thôi, chứ chuyện lớn như vậy làm sao mà nhầm lẫn được.

      hề nhầm lẫn, thông báo cho nha môn các nơi rồi, Tống thị vệ của phủ chúng ta cũng tới báo tin, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực.”

      Lâm Tam Tư ngồi xuống ghế, ngẩn người nhìn vào gương, trong lòng lại nghĩ tới Ninh vương phi. “Chuyện này Ninh Vương có tham dự vào ?”

      Phục Linh lắc đầu đáp: “Điều này nô tỳ biết, Tống thị vệ .”

      Lâm Tam Tư cảm thấy hơi bất an, bất kể Ninh Vương có tham dự hay việc Hiền quý phi hãm hại hoàng hậu nương nương là , như vậy ít nhiều Ninh Vương bị liên lụy, theo đó Ninh Vương phi sợ cũng khó bảo toàn được.

      Phục Linh thấy Lâm Tam Tư rơi vào trầm tư, cũng nhăn mày : “Tiểu thư, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, chuyện này chúng ta cũng thể làm chủ được.”

      Lâm Tam Tư gật đầu, tuy như vậy nhưng dù gì Ninh Vương phi cũng cứu nàng lần! Hôm nay nàng ấy gặp khó khăn mà nàng lại thể giúp được gì, trong lòng thể băn khoăn.

      Phục Linh thấy Lâm Tam Tư vẫn rầu rĩ vui, liền thay đổi chủ đề: “Tiểu thư, người có muốn ăn chút gì ? Đêm qua điện hạ sai người ra Ngự Hương lâu bên ngoài thành mua về ít bánh sữa, măng non, bánh vừng, đều là những món mà người thích ăn nhất, vẫn còn nóng lắm, người có muốn ăn luôn ?”

      Phục Linh cuối cùng cũng biết là điện hạ sủng ái tiểu thư đến cỡ nào, những món ăn vặt này mới nghe tên thấy rất bình thường, nhưng Ngự Hương lâu là quán ăn nổi danh nhất của Nam Dạ quốc này, ở đó có rất nhiều đầu bếp danh tiếng khắp cả nước, mỗi ngày chỉ làm tổng cộng hai mươi loại bánh, mỗi loại phần, bán hết là đóng cửa luôn, cho dù hoàng đế có đến ăn cũng chỉ phá lệ làm thêm phần duy nhất, tuyệt đối làm thêm đến phần thứ hai, có thể là ngàn vàng cũng khó mua được!

      biết chủ quán Ngự Hương lâu này có thân phận gì mà lại to gan như vậy, đến hoàng đế cũng sợ đắc tội.

      Đêm qua điện hạ liền sai người đứng chờ ở cửa Ngự Hương lâu, cả đêm ngủ, chỉ chờ Ngự Hương lâu mở cửa là mua mỗi món mà tiểu thư thích ăn phần rồi trở lại, quan tâm mà điện hạ dành cho tiểu thư khiến Phục Linh cảm động.

      “Bây giờ ta vẫn chưa đói bụng.” Lâm Tam Tư lúc này có tâm trạng ăn uống, nhưng quay đầu nhìn Hi Nhi vẫn còn say sưa ngủ trong nôi, cái miệng thỉnh thoảng lại bập bẹ kêu, làm Lâm Tam Tư khỏi bật cười, đứa này ngủ giỏi đấy.Tiếp theo lại thay đổi suy nghĩ, : “Thôi, hay là ăn luôn bây giờ .”

      “Dạ!” Phục Linh cười tươi, vội vàng : “Để nô tỳ lấy ngay.”

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mừng p trở lại :)) Định trc khi ngủ ngó vào Cung xem có j mới ai ngờ có ngay chương mới của p, mừng quá <3 Kỳ ca cứ trêu chọc Ngưỡng ca rồi đến lúc sau lại bị cười lại hay :v:v:v Hai a thị vệ đáng quá mất
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :