1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 66
      Edit: Ngân Nhi

      “Kể từ sau khi An vương trở về kinh, hai phủ Ninh An thường xuyên có liên lạc với nhau, trừ An vương phi thường xuyên ra vào Ninh vương phủ ra ngay cả chính An vương cũng nhiều lần tới Ninh vương phủ thăm hỏi, mỗi lần đều mang theo người bên cạnh, cách ăn mặc của người đó khá khác biệt với Nam Dạ quốc chúng ta, thuộc hạ cũng cho người điều tra thân phận của người kia rồi, là người Tây Liêu, nổi tiếng với cổ trùng*.”

      *Cổ trùng: Cổ (蛊) là loài côn trùng độc do con người ta nuôi dưỡng mà thành . Đại ý là đem tất cả các loại côn trùng có độc bỏ vào cái vò, để cho chúng đánh nhau, ăn thịt lẫn nhau, sau cùng chỉ còn lại con duy nhất sống sót lấy con đó làm cổ , tức là vua trong các loài độc. (Nguồn: Hải Giác Hàn Sinh WordPress)

      Hoắc Dực đứng chắp tay, thản nhiên : “Ta nghe về loại cổ trùng này, nó màu vị, có thể giết người trong vô hình.”

      Tống Cảnh Ngưỡng nhíu chặt mày, trong bóng tối nhìn có phần tuấn lãng lạ thường, trầm giọng : “Thuộc hạ cũng nghe qua về danh tiếng của cổ trùng, ngờ thế mà lại nhờ cậy An vương.”

      Hà Tất Kỳ hờ hững tiếp lời: “Có tiền có thể sui khiến cả ma quỷ, huống hồ chỉ là chế ra loại độc này.”

      Hoắc Dực xoay người, lông mày giãn ra, với Hà Tất Kỳ: “Ngươi tra ra cái gì rồi?”

      “Tựa như là cố ý, gần đây Ninh vương hề tiếp xúc với Hiền quý phi, Ninh vương trừ xử lý giúp Lương vương vài chuyện ra thường vào cung, Hiền quý phi cũng miễn luôn việc để đến thỉnh an vào sáng sớm.Vì chuyện Ninh vương phi bị người ta hãm hại, Hiền quý phi cũng tới Ninh vương phủ thăm Ninh vương phi lần, nhưng chỉ sau canh giờ hồi cung ngay, mà khi đó cũng hề gặp Ninh vương.”

      Hoắc Dực khẽ nhếch môi, tinh quang trong ánh mắt chợt lóe lên: “Chiêu tránh mặt nhau này cũng quá vụng về rồi, ngược lại biến tốt thành xấu.”

      Tống Cảnh Ngưỡng cũng khinh bỉ : “Đúng vậy, tất cả mọi người thân nhúng bùn, chỉ riêng bọn họ là nhiễm hạt bụi, phải là càng thêm bắt mắt hay sao!

      Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh Tống Cảnh Ngưỡng, liếc mắt nhìn cười, gương mặt khẽ giật giật, cũng khó có lúc lộ ra vui vẻ. “Điện hạ, nếu biết An vương liên hiệp với Hiền quý phi và Ninh vương để hạ độc hoàng hậu nương nương rồi người định tiếp theo làm gì?”

      Hoắc Dực nhàn nhạt cười, tựa như làn gió xuân tháng ba phả vào mặt, vẻ ngoài lạnh lùng mang theo ấm áp, khiến cho người ta thể nào dời mắt, chưa kịp mở miệng nghe thấy tiếng thái hậu nương nương từ đằng sau : “Ngồi yên xem hổ đấu thôi.”

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đều ngờ là thái hậu nương nương lại lên tiếng ngay lúc này, khiến bọn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thấy thái hậu nương nương vén rèm vào, liền vội vàng hành lễ với thái hậu nương nương. “Thái hậu nương nương thiên tuế thánh an.”

      “Đứng lên .” Thái hậu nương nương phất tay bảo hai người đứng lên, lại bảo người hầu trong điện lui xuống, để Hoắc Dực dìu đến ngồi xuống ghế, lúc này mới chậm rãi : “Hai người các ngươi theo Hoắc Dực nhiều năm như vậy rồi mà chuyện này còn phải hỏi Hoắc Dực sao? Đương nhiên là làm bộ biết gì giống hai mẹ con Hiền quý phi rồi, cần biết các ngươi điều tra ra cái gì, chỉ nhớ điều là phải làm như cái gì cũng biết, hiểu chưa?”

      Thái hậu hổ danh ở trong cung tranh đấu nhiều năm, biết lúc nào nên thủ lúc nào nên tiến, Tống Cảnh Ngưỡng lúc này cũng biết nên nhúng tay vào, nhưng dù sao hoàng hậu nương nương cũng hôn mê bất tỉnh, thái y lại tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, nếu ra ảnh hưởng đến tính mạng của hoàng hậu. “Thái hậu nương nương dạy rất đúng, nhưng mà hoàng hậu nương nương…”

      “Giờ có cũng muộn, Lương vương dù có biết là cổ trùng cũng thể làm gì được nữa, cổ trùng phải là thứ có thể dễ dàng giải độc, nếu có thể giải được, năm đó Tử Nghi cũng …” Thái hậu nương nương đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt hơi mờ , hai bên tóc bạc nơi thái dương lên tuổi thọ của bà, con người khi về già, càng hay nhớ đến những chuyện đau buồn trong quá khứ.

      “Nếu bọn họ bất chấp được ăn cả ngã về , làm ra chuyện bất nhân như vậy, cũng còn đường thoát đâu, hay cũng chẳng có ý nghĩa gì, cứ để cho bọn họ tự mua dây buộc mình .”

      Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng mặc dù cách Hoắc Dực nhiều tuổi, nhưng dù sao hai người cũng phải người của hoàng tộc, nên biết lắm về chuyện trưởng công chúa Hoắc Tử Nghi bị bệnh qua đời năm đó, chỉ biết nàng là nữ tử vừa hiền thục lại vừa xinh đẹp, năm đó rất nhiều vương công quý tộc đem lòng si mê nàng, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, khiến cho người ta thổn thức thôi.

      Lúc này đột nhiên nghe thái hậu nhắc đến trưởng công chúa, hai người đều có phần kinh ngạc, cũng cảm thấy chuyện trưởng công chúa qua đời nhất định có uẩn khúc gì đó.Chỉ duy Hoắc Dực là sắc mặt vẫn bình tĩnh, mắt khẽ híp lại, phất tay ý bảo Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng lui xuống, sau đó tới bên cạnh thái hậu nương nương, : “Hoàng tổ mẫu lại nhớ đến Tử Nghi rồi sao?”

      Thái hậu nương nương khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay Hoắc Dực, : “ nhiều năm như vậy rồi mà hoàng tổ mẫu vẫn thể quên được, năm đó nếu hoàng tổ mẫu giữ Tử Nghi lại trong cung, những chuyện sau đó xảy ra, hay nếu như năm đó hoàng tổ mẫu ngăn cấm phụ hoàng con cùng Tử Nghi, ngầm đồng ý cho hoàng hậu và Hiền quý phi xử lý chuyện đó, Tử Nghi chết trẻ như vậy…”

      Thái hậu nương nương vừa vừa khóc, áy náy và tự trách bản thân khiến cho người ta nhìn vào mà vô cùng thương xót.

      “Tình thế bức bách, hoàng tổ mẫu cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi.”

      Vì mối quan hệ thân thiết của mẫu phi và Tử Nghi , nên Hoắc Dực cũng biết rất về chuyện này.

      Mẹ đẻ của Tử Nghi là biểu muội (em họ) của thái hậu nương nương, hai người chỉ có tình cảm thân thiết, mà ngay cả thời gian mang thai cũng cách biệt nhiều.Thế nhưng mẹ đẻ của Tử Nghi lại vì khó sanh mà chết, thái hậu nương nương thương nhớ biểu muội, liền giữ Tử Nghi lại bên mình, dối với người ngoài là bà sinh ra đôi long phượng thai, phong nàng làm trưởng công chúa, ban tên là Hoắc Tử Nghi.

      Tử Nghi cùng nhau lớn lên bên tiểu hoàng tử, phụ hoàng vốn rất thương Tử Nghi, sau lại biết Tử Nghi chính là hài tử của biểu di mẫu (dì), mà biểu di mẫu sớm qua đời, nên phụ hoàng lại càng thêm thương Tử Nghi hơn. tuấn, dịu dàng, dần dần giữa hai người nảy sinh tình cảm sâu đậm, phụ hoàng còn muốn Tử Nghi thay thế Lương Thành Quân trở thành chính phi.

      Hoàng tổ mẫu sau khi biết chuyện thái độ hết sức kiên quyết, bất luận phụ hoàng và Tử Nghi có khóc lóc van xin thế nào nữa hoàng tổ mẫu cũng nhất định đồng ý cho hai người ở bên nhau.Hoàng tổ mẫu tuy ngoài mặt cứng rắn, nhưng nội tâm lại vô cùng thống khổ, tuy Tử Nghi khác họ với phụ hoàng, nhưng trong mắt người ngoài nàng chính là muội muội ruột thịt của phụ hoàng, mà lúc ấy lại là thời khắc quan trọng để tranh đấu thừa kế ngôi vị hoàng đế, nếu khi đó phụ hoàng phong Tử Nghi làm chính phi, chỉ bị thế nhân lên án, mà còn mất tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.

      Lúc đó Lương Thành Quân còn chưa trở thành hoàng hậu, nàng ta cùng với mẹ đẻ của Lương vương là Đình phi tiến cung vào đêm khuya, với hoàng tổ mẫu là các nàng có biện pháp để chia rẽ phụ hoàng và Tử Nghi , mà cách này khiến cho phụ hoàng và Tử Nghi bị tổn thương.

      Khi ấy lời đồn phụ hoàng và Tử Nghi có quan hệ loạn luân nổi lên tứ phía, hoàng tổ mẫu vì thế mà hết sức buồn rầu, nghe các nàng vậy, trong lòng nghĩ chỉ cần làm thương tổn đến phụ hoàng và Tử Nghi là được, liền đồng ý để các nàng giải quyết chuyện này.

      biết các nàng dùng cách gì, ban đầu theo như lời của Lương Thành Quân và Đình phi , phụ hoàng và Tử Nghi bị chia rẽ, phụ hoàng giành được ngôi vị hoàng đế, Lương Thành Quân trở thành hoàng hậu, Tử Nghi càng ngày càng buồn rầu thôi, lần sau khi xuất môn rồi trở về cung bị hộc máu hôn mê ngừng, chẳng bao lâu sau qua đời.

      Hoàng tổ mẫu vì vậy mà vô cùng hối hận, hạ lệnh điều tra cho chuyện này, chỉ là dù có điều tra thế nào cũng tìm ra nguyên nhân gây bệnh của Tử Nghi .Sau đó Đình phi lén nhận tội với hoàng tổ mẫu, nắm về lượng thuốc nên hại chết Tử Nghi .Hoàng tổ mẫu mặc dù muốn chém chết Đình phi, nhưng phần nhiều lại là tự trách mình, nếu ban đầu bà ngầm đồng ý để các nàng xử lý mọi chuyện, Tử Nghi mất mạng.Hoàng tổ mẫu sau đó bị bệnh nặng, già rất nhiều, năm sau Đình phi cũng bị bệnh qua đời, Lương vương liền lấy danh nghĩa là con thừa tự của hoàng hậu.

      Mọi chuyện sai ngay từ khi mới bắt đầu, nếu năm ấy Tử Nghi trở thành trưởng công chúa của Nam Dạ quốc, ngày hôm nay hoàng hậu nương nương chính là nàng.Mà chuyện này kể từ sau đó vẫn luôn trở thành tâm bệnh của hoàng tổ mẫu, tất cả mọi người đều hiểu nên luôn cố gắng nhắc tới.

      Nhân quả tuần hoàn, giờ hoàng hậu cũng bị trúng loại độc y như vậy, biết trong lòng nàng ta cảm thấy thế nào.

      “Dực nhi, con còn nhớ Tử Nghi ? Năm đó trong tất cả các hoàng tử, Tử Nghi quý con nhất, hoàng tổ mẫu bây giờ vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc Tử Nghi ôm con ngồi ở hậu hoa viên chơi đùa.”

      “Tôn nhi vẫn nhớ.” Hoắc Dực trầm giọng đáp, “Tử Nghi rất thân thiết với mẫu phi.”

      Thái hậu nương nương hai mắt lệ nhòa, gần đây bà thường xuyên nhớ lại chuyện cũ rồi tự trách mình, càng nhiều hơn là hoài niệm: “Đúng vậy, trong hậu cung tranh đấu ác liệt, mà còn có thể thân thiết gần gũi với nhau như hai tỷ muội như các nàng, quả dễ dàng.Cả hai đều là nữ tử tính cách dịu dàng, gặp loại người như hoàng hậu, Đình phi, Hiền quý phi, các nàng tất nhiên đấu lại, nếu muốn sống tốt ở hậu cung, nhất định phải trở nên ác độc giống như hoàng hậu mới được.”

      Hoắc Dực đứng trước cửa, trắc nhan tuấn lãnh bức người, thân hình cao gầy đứng ngạo nghễ bất động, trong đầu hiểu tại sao lại tràn ngập dáng vẻ đáng nghịch ngợm của Lâm Tam Tư.Tương lai phải làm thế nào mới có thể bảo vệ nàng chu toàn, để nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào đây?

      Thái hậu nương nương với Hoắc Dực: “Năm đó nếu phụ hoàng con cố ý muốn để Tử Nghi thay thế vị trí chánh phi của Lương Thành Quân, có khi các nàng cũng làm ra chuyện bất nhân đến tột cùng như vậy.Thế nhưng cha con lại Tử Nghi quá sâu đậm, lòng muốn đem những thứ tốt nhất đến cho nàng, nhưng lại biết thứ tốt nhất có khi lại trở thành mũi tên nhọn nhất, làm hại đến Tử Nghi.”

      Hoắc Dực cau mày, chậm rãi : “Ngôi vị hoàng hậu, ngoài tôn quý ra, chỉ là mục tiêu để mọi người lấy ra chỉ trích mà thôi.”

      Thái hậu nương nương gật đầu, bình tĩnh : “Dực nhi, con muốn để Tam Tư trở thành thái tử phi, hoàng tổ mẫu tất nhiên phản đối, nhưng hoàng tổ mẫu phải nhắc nhở con trước, Tam Tư bản tính trong sáng lương thiện, tương lai con trở thành hoàng đế, nàng chính là hoàng hậu, trước đấy con phải rèn luyện nàng, để nàng trở thành người khôn khéo sắc sảo, có như vậy mới có thể bảo vệ được nàng, nếu làm được nên thôi .”

      Hoắc Dực đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm, khắp dưới Nam Dạ quốc, khắp toàn bộ giang sơn rộng lớn này, chỉ muốn được cùng thưởng thức với Tam Tư. nhất định phải trở nên cường đại hơn bao giờ hết, cường đại đến mức khiến cho Tam Tư có thể mãi được hồn nhiên vô tư dưới bảo vệ của , trở thành hoàng hậu vui vẻ cười, vui khóc của Nam Dạ quốc.
      amandatruc, Nhóc trần, S-hmily62 others thích bài này.

    2. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      Tử nghi là người mà hoàng đế vậy còn mẫu phi của Hoắc sao nhỉ tò mò quá :032::032: thanks nag edit <3<3<3
      Nguyen Loc Ha, TrâuNgân Nhi thích bài này.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Có lẽ vì vụ này mà hai mẹ con hoàng thượng trở nên xa cách nhau phải nhỉ?
      NGÂN TRÚCNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 67
      Edit: Ngân Nhi

      Ăn xong cơm tối, Lâm Tam Tư ru Hi nhi ngủ, sau đó ngồi trong phòng học Lý tẩu cách đan áo, nàng chọn len màu đỏ và màu lam, ý định đan cho Hi nhi cái áo len .

      Trong phòng bật lò sưởi ấm áp, Hi nhi nằm trong nôi ngủ ngon lành, Phục Linh và Bách Hợp ngồi bên cạnh trông, cuộc sống yên bình như lúc này là điều mà nàng chờ đợi suốt hai năm qua, hôm nay tất cả thành thực.Lâm Tam Tư nở nụ cười mãn nguyện, ấm áp từ từ tràn ngập trong ánh mắt.

      Lý tẩu nghĩ Lâm Tam Tư còn ở cữ, ngồi đan áo nhiều tốt cho mắt, liền khuyên nhủ: “Lâm nương, còn sớm nữa, hay là người nghỉ trước , ngày mai nô tỳ dạy người đan áo len.”

      Phục Linh và Bách Hợp cũng ngồi trong phòng làm thủ công, nghe thế cũng liền khuyên nhủ: “Đúng vậy đó tiểu thư, người lên giường nghỉ ngơi , người vừa mới sinh tiểu công tử, thân thể vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều chút.”

      Lâm Tam Tư cảm thấy mệt, ban ngày nàng chẳng có việc gì, đồng hồ sinh học cũng trở nên rối loạn, lúc này nàng lại thấy tỉnh táo lạ thường.

      Với lại Lâm Tam Tư cũng muốn chờ thêm chút, biết hôm nay Hoắc Dực có trở về , đêm qua lúc trở lại nàng ngủ mất, nên tối nay nàng muốn đợi về.

      Lâm Tam Tư nhìn ra cửa, nhàng : “Để ta đan thêm lúc nữa thôi.”

      Phục Linh và Bách Hợp nhìn nhau cười : “ phải tiểu thư đợi điện hạ về đấy chứ?”

      Lâm Tam Tư : “Trời lạnh thế này, biết tối nay điện hạ có về nữa.”

      Phục Linh đứng lên tới bên cạnh Lâm Tam Tư, giúp nàng khép lại cổ áo, : “Tiểu thư yên tâm, điện hạ ngồi xe ngựa về, mà xe của điện hạ chúng nô tỳ che chắn cẩn thận rồi, bị gió lùa, điện hạ tuyệt đối bị lạnh đâu.”

      Phục Linh làm việc luôn cẩn thận chu đáo, Lâm Tam Tư tất nhiên rất yên tâm, xoay người vỗ tay Phục Linh, : “Mấy ngày ta chưa tắm rửa rồi, em vào nhà tắm pha cho ta chút nước nóng, ta muốn ngâm mình lát.”

      Lý tẩu vội vàng khuyên: “Lâm nương, người mới sinh tiểu công tử được mấy ngày thôi, thể chạm nước được, làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”

      Lâm Tam Tư lắc đầu, cười : “Lúc sinh Hi nhi ta đổ rất nhiều mồ hôi, lúc đó thể động đậy nên vẫn chưa tắm rửa, tại ta sao rồi, nếu còn được tắm chắc ta khó chịu chết mất.”

      “Nếu điện hạ biết chuyện nhất định mắng nô tỳ là chăm sóc tốt cho người.”

      “Nếu điện hạ muốn phạt các ngươi cứ là ta cho phép các ngươi làm như vậy, để điện hạ tới phạt ta là được.”

      Lý tẩu khẽ mỉm cười, vậy thôi, chứ điện hạ thương Lâm nương còn hết, sao mà nỡ phạt nàng chứ! “Vậy nô tỳ với Phục Linh đun nước, trời lạnh lắm, phải đun nhiều nước nóng chút mới được!”

      Phục Linh và Bách Hợp quen hầu hạ Lâm Tam Tư, nên đương nhiên hiểu là nàng khó chịu thế nào, liền khuyên can nữa.Sau khi Phục Linh và Lý tẩu đun nước, Bách Hợp liền ở trong phòng chuẩn bị xiêm y.

      Lâm Tam Tư thấy cái nôi lắc lư nên tới nhìn, Hi nhi biết dậy từ bao giờ, hai mắt to tròn lúng liếng nhìn xung quanh, thấy Lâm Tam Tư nhưng cũng khóc, chỉ hơi uốn éo vặn vẹo thân thể.

      Lâm Tam Tư biết Hi nhi nếu ngủ cũng chỉ có ăn, bây giờ tỉnh lại, nhất định là vì đói bụng rồi. “Hi nhi dậy rồi à! Có phải đói bụng con?” Lâm Tam Tư nhàng bế Hi nhi lên, thuần thục cho con bú.

      Hoắc Dực theo mật đạo trở về phủ thái tử, vừa lúc gặp Phục Linh bê thùng nước nóng vào phòng tắm.

      “Thái tử điện hạ, người trở lại rồi.” Phục Linh vui mừng , đặt thùng nước xuống rồi hành lễ với Hoắc Dực, khác với Bách Hợp luôn rụt rè trước mặt thái tử Phục Linh có phần bình tĩnh hơn nhiều, dù sao nàng cũng lớn hơn Bách Hợp mấy tuổi, lại sống ở Tần phủ thời gian nên rất biết cách ứng xử. “Tiểu thư vẫn còn chưa nghỉ, đợi điện hạ trở lại đấy!”

      Nghe thấy Tam Tư muộn vậy rồi mà vẫn còn chờ , Hoắc Dực chỉ ừ tiếng rồi nhìn thùng nước nóng, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

      “Mấy ngày nay tiểu thư chưa được tắm rửa, nên muốn…”

      Phục Linh còn chưa xong nghe tiếng Hoắc Dực quát lên: “Hồ nháo.”

      Giọng tuy trầm thấp nhưng rất có lực, dọa cho Phục Linh toát mồ hôi lạnh, thấy Hoắc Dực cau mày, nàng liền vội vàng quỳ xuống: “Là chủ ý của nô tỳ, tiểu thư có…”

      Hoắc Dực căn bản muốn nghe Phục Linh nhiều, “Nàng ở đâu?”

      Phục Linh luôn nghe Bách Hợp kể là thái tử điện hạ cưng chiều tiểu thư ra làm sao, nhưng lúc này thấy dáng vẻ lãnh khốc của Hoắc Dực, trong lòng nàng lại có phần lo sợ bất an: “…Tiểu thư ở trong phòng chiếu cố tiểu công tử.”

      Hoắc Dực xoay người đến phòng, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại mà : “Chuẩn bị thêm nước nóng, sau đó lui ra hết cho ta.”

      Phục Linh cứ cho là hôm nay tiểu thư thể ngâm mình được rồi, nhưng ai ngờ lại nghe điện hạ bảo chuẩn bị thêm nước nóng, đầu óc lại trở nên choáng váng, suy nghĩ chút mới hiểu được ý của điện hạ.Cố gắng nhịn cười, nàng đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”

      Lúc Hoắc Dực đẩy cửa bước vào nhà, cũng là khi Lâm Tam Tư vừa cho Hi nhi bú xong.Nàng đứng lên đặt Hi nhi lại vào trong nôi, khuôn mặt dịu dàng, lông mi dài cong vút, môi khẽ mỉm cười, hát ru, cổ áo còn chưa kịp cài lại, lộ ra phần da thịt trắng nõn, hình ảnh đẹp này khiến cho Hoắc Dực nhìn đến thể rời mắt.

      “Nước pha xong chưa?” Lâm Tam Tư nghĩ người tới là Phục Linh, vừa giúp Hi nhi đắp chăn vừa hỏi.

      Hồi lâu sau vẫn nghe thấy tiếng đáp lại, nàng liền nghi ngờ quay đầu ra sau nhìn, lập tức thấy Hoắc Dực mặc bạch y đứng bên cạnh bình phong, hai tay khoanh trước ngực, hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt u ám lên tia sáng, đứng chăm chú nhìn nàng.

      Lâm Tam Tư cười : “Sao điện hạ lại trở về rồi?”

      Hoắc Dực tới trước mặt Lâm Tam Tư, ngón trỏ nâng cằm nàng lên, cười đáp: “Ta nghe có người nhớ ta đến mức ngủ được, cho nên còn cách nào khác là phải từ trong hoàng cung trở về phủ rồi.”

      “Vậy sao?” Lâm Tam Tư chớp mắt, đưa tay chỉ về phía cái nôi: “Sao ta lại biết là Hi nhi nhớ chàng đến vậy nhỉ?”

      “Hả?” Hoắc Dực tiến gần thêm bước, đưa tay ôm chặt Lâm Tam Tư vào lòng, nàng vừa mới cho con bú, cả người tỏa ra mùi sữa thơm nồng, hòa với mùi hương thơm cơ thể, làm cho Hoắc Dực mê say, đôi môi nở nụ cười xấu xa, : “Để cho ta nhìn xem, rốt cuộc là nàng biết chỗ nào?”

      Lâm Tam Tư kiễng chân, vươn tay ngọc ra vòng lên cổ Hoắc Dực, cơ thể nàng cũng theo động tác của nàng mà càng tỏa ngát hương thơm, bao trọn lấy khứu giác của Hoắc Dực, “Được rồi, ta thừa nhận là ta nhớ chàng.Trời lạnh như vậy, cổ của chàng cũng sắp thành băng rồi, mau ra lò sưởi làm ấm , để ta bảo Lý tẩu làm chút thức ăn, ăn chút người cũng ấm lên.”

      Hoắc Dực nghe xong vẫn buông Lâm Tam Tư ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, ngón tay thon dài từ người đến gương mặt bầu bĩnh của nàng, sờ đôi mắt, cái mũi, cuối cùng đến đôi môi, cảm giác mềm mại tựa như có ma lực, thu hút ánh nhìn của .

      Hoắc Dực cúi xuống hôn lên đôi môi kia, cuốn lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng, bàn tay nắm bên hông nàng khẽ dùng lực, vững vàng giữ chặt nàng trong ngực, môi lưỡi triền miên dây dưa, thanh từ tính của truyền vào tai nàng: “Ta đói bụng, chỉ muốn ăn nàng thôi.”

      Lâm Tam Tư mơ màng trả lời: “…Được… mấy ngày……Tắm rửa…Rồi…”

      Cho dù Lâm Tam Tư ràng, nhưng Hoắc Dực nghe thế là hiểu ngay, càng hôn cách mạnh bạo hơn.Lâm Tam Tư mềm nhũn ngã vào lòng , vốn cảm thấy nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, nhưng mặc ít thấy hơi lạnh, thế mà bây giờ cổ áo nàng còn chưa cài vào, hở nguyên cả vùng ngực mà vẫn thấy hơi nóng.

      Hoắc Dực hôn lâu lâu, đến khi Lâm Tam Tư thở nổi nữa, mới nhàng hôn cái lên môi nàng, : “Ta cũng…chưa tắm rửa.”

      Lâm Tam Tư thà : “Vậy điện hạ tắm trước , điện hạ tắm xong rồi đến ta tắm.”

      Hoắc Dực khẽ lắc đầu, “Thế tốn thời gian lắm.”

      Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực: “…”

      Hoắc Dực thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng cười : “Ta bảo tất cả người lui xuống rồi.”

      Lâm Tam Tư cúi đầu: “…Ừm.”

      “Ừm cái gì mà ừm?” Hoắc Dực cọ lên chóp mũi nàng, hôn lên trán nàng cái, trong giọng tràn đầy cưng chiều: “Ý của ta là, bây giờ có ai hầu hạ nàng tắm rửa rồi, nếu nàng ngại để ta giúp nàng tắm, được ?”

      “Ơ?” Như vậy tốt lắm đâu! Nên là nàng hầu hạ điện hạ tắm rửa mới phải chứ!

      “Ơ cái gì hả?” Hoắc Dực véo gương mặt non mềm của nàng, trong lòng nghĩ thầm: Ừm, dạo này nuôi nàng rất tốt, cái mặt này càng nắn càng thấy thích!

      “Sao vậy? Sợ ta à?”

      Lâm Tam Tư vẫn còn muốn thương lượng lại chút: “ phải đâu điện hạ, bằng để ta hầu hạ chàng tắm rửa trước nhé, ngày mai ta tắm cũng được.”

      Hoắc Dực cười lắc đầu, cho nàng cự tuyệt: “ được.”

      Lâm Tam Tư: “…”

      đợi Lâm Tam Tư lên tiếng lần nữa, Hoắc Dực bế thốc nàng lên rồi đến phòng tắm, Phục Linh và Lý tẩu sớm đổ đầy nước nóng, lúc này trong bồn nóng hôi hổi.Lâm Tam Tư vô cùng thẹn thùng, hận thể chôn mặt vào ngực Hoắc Dực, bao giờ ngẩng lên nữa.

      Hoắc Dực nở nụ cười đắc ý, hài lòng nhìn người trong ngực, thỉnh thoảng lại cưỡng chế bắt nàng quay mặt ra ngoài, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, liền nhịn được mà bật cười ra tiếng.

      Hoắc Dực lần nữa nắm lấy cằm Lâm Tam Tư, nhàng nâng mặt nàng lên để nàng phải nhìn thẳng vào mắt , vừa thân mật vừa thương : “Đâu phải lần đầu tiên, sao nàng vẫn còn xấu hổ như vậy?”

      Lâm Tam Tư ôm chặt cổ Hoắc Dực, vì khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy những tia sáng như ánh sao trong đôi mắt , “…Mới lần thứ hai mà…”

      Hoắc Dực cười càng thêm sâu, xấu xa “Ừm” tiếng: “Ý của nàng là cảm thấy quá ít đúng ?”

      Lâm Tam Tư hận thể cắn đứt lưỡi mình, nàng có ý này đâu! “ phải, ta chỉ đáp lại lời của điện hạ thôi mà.”

      Hoắc Dực nhướn mày, khẽ nhếch môi : “Ta biết.”

      Lâm Tam Tư nghi ngờ hỏi: “Điện hạ…Biết ư?”

      “Ừ.” Hoắc Dực gật đầu, ra vẻ thờ ơ : “Sau này ta phải cùng nàng luyện tập nhiều mới được, thế mới có thể trị được cái tật hay xấu hổ của nàng.”

      Bách Hợp thấy Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư vào phòng tắm, liền nhắm hai mắt, cẩn thận đem hai bộ quần áo đặt giá ở cửa phòng tắm, sau đó lại nhắm chặt hai mắt chạy vù ra ngoài.
      amandatruc, Linh miwi, tieunai69199358 others thích bài này.

    5. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ta có thắc mắt . biết có ai giống ta
      LTT vừa sinh con vài ngày mà xinh hoạt vợ chồng được rồi à :yoyo32::yoyo32:
      hthuqttn, AikoNguyen, 1392 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :