1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 64
      Edit: Ngân Nhi

      Trong nhà ở Thanh Lan Uyển, Lâm Tam Tư chơi với Tiểu Thần Hi, em bé ngủ cả ngày rồi nên buổi tối vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt to tròn nháy nháy rất đáng , chỉ có điều là thích cười, nhìn con rối trong tay Lâm Tam Tư lúc rồi chán, quay đầu muốn nhìn nữa, gương mặt bầu bĩnh còn tỏ ra khó chịu, khiến cho Lâm Tam Tư buồn bực thôi, con rối này nàng mất ba ngày mới làm xong đó.

      Lý tẩu bước vào cửa, : “Lâm nương, Tống thị vệ tới.”

      Lâm Tam Tư cả ngày chỉ ở trong phủ nên tình hình trong hoàng cung, huống hồ còn là việc liên quan đến hoàng hậu nương nương, nên tin tức bị giấu rất kỹ, trong lòng nàng khỏi có phần bận tâm. “Điện hạ về chưa?”

      “Vẫn chưa, điện hạ bảo Tống thị vệ tới để truyền lời.”

      Lâm Tam Tư khẽ nhăn mày, Hoắc Dực phải lưu lại trong cung, khẳng định phải chuyện , xem ra bệnh của hoàng hậu nương nương rất nặng.Nàng nhớ lại lần trước khi gặp hoàng hậu ở Phúc Thọ cung, khi đó nàng ta nhìn vô cùng lộng lẫy và quý phái, dung nhan xinh đẹp, khi chuyện rất có khí thế đàn áp người, ngờ lại đột nhiên ngã bệnh. “Trời lạnh lắm, bảo vào trong , chỉ cần đứng cách bình phong là được.”

      “Vâng, để nô tỳ ra mời Tống thị vệ vào.”

      Lý tẩu xong liền ra cửa, chốc lát nghe thấy tiếng của Tống thị vệ từ bên ngoài truyền vào. “Đa tạ ý tốt của Lâm tiểu thư, nhưng cả người thuộc hạ lúc này đều là khí lạnh, vào phòng vẫn tốt hơn.” Bên ngoài rất lạnh, Tống Cảnh Ngưỡng cực kỳ muốn vào trong nhà, nhân tiện thăm tiểu công tử đáng chút, nhưng lại lo lắng nhỡ điện hạ mà biết vào trong toi, cho nên mới dám vào.

      lát sau lại nghe thấy tiếng của vang lên: “Điện hạ phân phó cho thuộc hạ chuyển lời tới Lâm tiểu thư, rằng tối nay điện hạ trở về phủ, Lâm tiểu thư hãy nghỉ ngơi trước, đừng lo lắng.”

      Lúc này lại sai Tống Cảnh Ngưỡng về đây, Lâm Tam Tư cũng đoán ra được là Hoắc Dực ngủ lại trong cung rồi. “Được, ta biết rồi, làm phiền Tống thị vệ.”

      Tống thị vệ rồi, Lý tẩu liền vén rèm vào, đầu tiên là đứng ở cửa vỗ tuyết áo xuống, đợi đến khi cơ thể ấm lên mới vào bên trong.

      Lâm Tam Tư lắc đầu: “Lúc này ta cũng chưa buồn ngủ, chờ thêm lát nữa .”

      “Vâng, nếu người thấy mệt gọi nô tỳ.” Lý tẩu xong liền cầm khăn lau bàn, mặt bàn ngày nào cũng được lau nên rất sạch, chẳng qua là nàng rảnh rỗi quá thôi.Điện hạ lúc dặn dò là phải chiếu cố Lâm nương tốt, nàng cho dù rảnh cũng phải cố tìm ra việc để làm, bỗng dưng nghẹn ngào : “Hoàng hậu nương nương cũng khổ, hậu cung nhiều nữ nhân, địa vị của hoàng hậu lại tôn quý nhất, đáng tiếc là thể sinh cho hoàng thượng đứa con.”

      Lâm Tam Tư kinh ngạc : “Lý tẩu, ngươi vừa mới là hoàng hậu nương nương thể sinh con sao, vậy Lương vương điện hạ là thế nào?”

      “Lương vương danh nghĩa là con thừa tự của hoàng hậu, mẹ đẻ của Lương vương là cung nữ, được hoàng thượng sủng ái khi say rượu, sau đó mang thai, cung nữ đó sau khi sinh hạ Lương vương thoát khỏi cái chết.Khi ấy hoàng hậu ở bên hoàng thượng nhiều năm rồi, vẫn chưa từng mang thai, cho nên hoàng hậu mới nhận Lương vương làm con mình.”

      “Chuyện này Lương vương có biết ?”

      Lý tẩu lắc đầu đáp: “Chuyện này nô tỳ cũng lắm, nhưng nô tỳ nghĩ là Lương vương biết, vì chuyện này mọi người trong kinh thành đều , nên Lương vương hẳn là từng nghe thấy, hoặc nếu có tâm chỉ cần điều tra là biết ngay.”

      ra là vậy.” Lâm Tam Tư cảm thấy rất kinh ngạc, nghĩ chuyện lớn như vậy mà người hay thích buôn chuyện như Bách Hợp còn biết.Tuy vậy nghĩ lại Lương vương lớn hơn các nàng mấy tuổi, các nàng biết cũng là bình thường, chắc chỉ có những người có tuổi như Lý tẩu mới biết.Hoàng hậu nương nương quả rất đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng hận, qua việc tranh giành tình cảm giữa nàng ta và Hiền quý phi có thể thấy rằng nàng ta phải dạng hiền lành gì.

      Lý tẩu tới trước giường nhìn nhìn, đột nhiên cười : “Ui da, tiểu công tử tiểu rồi.”

      Lâm Tam Tư nghe tiếng Lý tẩu, lúc này mới nhận ra là tâm trí của mình bay quá xa rồi, liền bận rộn cùng Lý tẩu thay tã cho Thần Hi.Đãi ngộ của hoàng trưởng tôn đương nhiên là rất khác biệt, tất cả tã lót đều là vải gấm của vùng Giang Nam nên chất lượng rất tốt, chỉ họa tiết thêu bên ngoài đẹp, mà xúc cảm khi sờ vào cũng vô cùng mềm mại.

      Hai người mới thay tã cho Thần Hi xong thấy Bách Hợp chạy vào, vừa chạy vừa hô: “Tiểu thư tiểu thư, Phục Linh tỷ, nô tỳ nhìn thấy Phục Linh tỷ!”

      Lâm Tam Tư vội : “Ở đâu?”

      đứng ở trước cổng ạ.” Bách Hợp hai mắt đỏ hoe, khóe mắt còn rưng rưng. “ thế nào Phục Linh tỷ cũng chịu vào nhà, bảo là còn mặt mũi nào để gặp tiểu thư, chỉ muốn từ xa nhìn tiểu thư và tiểu công tử là vui rồi.” Bách Hợp xong, nước mắt lại ào ào chảy ra.

      linh tinh gì đó, ta nào có để ý mấy chuyện này, trời lạnh thế mà đứng bên ngoài, muốn ngã bệnh sao! , ta với em cùng ra gọi em ấy vào.” Lâm Tam Tư chống người muốn xuống giường nhưng lại bị Lý tẩu ngăn cản.

      “Lâm nương người đừng nóng vội, lúc này người sao có thể ra gió được, nếu bị nhiễm lạnh tiểu công tử phải làm sao! nương cứ để cho nô tỳ và Bách Hợp cùng khuyên nhủ Phục Linh, nô tỳ lớn tuổi hơn nên cũng dễ chuyện.”

      Lâm Tam Tư quả nghe Bách Hợp mà cuống đến mức hồ đồ rồi, kịp suy nghĩ gì cả, lúc này mới bình tĩnh lại, : “Được, Lý tẩu, ngươi giúp ta khuyên nhủ em ấy với, hai năm qua, Phục Linh vì ta mà chịu ít cực khổ, muốn gặp cũng dễ dàng.”

      “Nô tỳ biết rồi.”

      Lý tẩu sau đó quả nhiên đưa được Phục Linh vào, vừa vào cửa, Phục Linh liền quỳ xuống đất, : “Nô tỳ có tội, tiểu thư sinh tiểu công tử mà nô tỳ lại thể ở bên cạnh người để hầu hạ, nô tỳ có tội, kính xin tiểu thư trách phạt.”

      Lâm Tam Tư bảo Lý tẩu và Bách Hợp đỡ Phục Linh dậy, “Phục Linh, chúng ta gặp được nhau là điều dễ dàng, tại sao lại những lời này? Em mau lại gần đây cho ta nhìn cái nào.”

      Phục Linh lau khô nước mắt, bước nhanh tới trước giường, lúc đầu vì khóc nên khiến nàng nhìn tiểu thư, tại rốt cục cũng thấy rồi, tiểu thư gầy , khí sắc cũng tốt, xem ra người ngoài đồn đại cũng đúng, thái tử có vẻ như đối xử rất tốt với tiểu thư.

      Lâm Tam Tư cầm lấy tay Phục Linh : “Phục Linh, em gầy quá.”

      Phục Linh miễn cưỡng cười : “Tiểu thư có nhớ ? Khi ở trong phủ, tụi nô tỳ luôn với nhau về chuyện mấy thê thiếp của nhà này mấy thê thiếp ở nhà kia, giờ chính mình làm thiếp cho nhà người ta, mới biết được nhóm thê thiếp ghê gớm đến mức nào.Cả đám suốt ngày so đo với nhau, vài ngày trước Tần lão gia thích mẫu nữ nhân có dáng người mảnh mai, làm cả đám thê thiếp trong phủ gần như tuyệt thực luôn, tất cả chỉ vì muốn có thân hình gầy yếu hơn, nô tỳ cũng học theo các nàng nên bây giờ mới gầy nhiều vậy đấy! Nếu bắt chước theo bọn họ bọn họ lại giận vì nô tỳ khác biệt.”

      Lâm Tam Tư ngồi nghe Phục Linh , ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, phải là nàng tin lời Phục Linh, mà là vết chai lòng bàn tay Phục Linh giống như lưỡi dao cứa vào tim nàng vậy.Nếu chuyện quả như nàng , bàn tay sao có thể có nhiều vết chai đến vậy? Hồi xưa khi ở Lâm phủ, tuy Phục Linh là nha hoàn hầu hạ nàng, nhưng nàng chưa bao giờ đối đãi với Phục Linh và Bách Hợp như đối đãi với nha hoàn, cho nên mấy việc nặng trong phủ đều khiến các nàng làm.

      “Phục Linh, em thay đổi rồi.” Lâm Tam Tư dịu dàng nhìn Phục Linh, đưa tay lau nước mắt cho nàng, : “Trước đây em chưa bao giờ vì những chuyện này mà thay đổi suy nghĩ của mình, bất kể người ta làm thế nào em vẫn mực làm theo ý mình, rất có chủ kiến trong mọi chuyện, ngay cả cha ta cũng là em thiệt thòi, vì nếu như em được sinh ra ở gia đình khá giả nhất định trở thành tiểu thư khuê các rồi.”

      “Đó là vì lão gia quý nô tỳ nên vậy thôi, chứ nô tỳ đâu có tài cán gì!”

      Lâm Tam Tư nhìn Phục Linh, : “Tần lão gia đối xử với em có tốt ?”

      “Còn có thể sao được, Tần lão gia là người thế nào chắc tiểu thư cũng biết, đối xử đặc biệt tốt với ai cả, nhưng nếu trở thành người của bạc đãi gì.” Phục Linh như thể có gì xảy ra, cố gắng duy trì nụ cười, trước khi đến đây nàng chuẩn bị sẵn để trả lời những câu hỏi của Lâm Tam Tư rồi.Nàng thể là tên họ Tần kia đối xử với nàng rất tốt được, vì nổi tiếng là ham mê nữ sắc, nhất định bao giờ sủng ái nữ nhân quá lâu, nếu nàng vậy tiểu thư nghi ngờ, sau đó lo lắng cho nàng, cho nên nàng mới trả lời như vậy, xem chừng độ tin cậy cao hơn chút.

      “Tiểu thư biết đấy thôi, nữ quyến trong Tần phủ nhiều vô cùng, trước kia tụi nô tỳ chỉ nghe là có hơn mười người thiếp, nhưng lúc vào đó nô tỳ mới thấy là còn hơn cả thế, tính cả những nha hoàn trong phủ và những nữ nhân cướp về áng chừng phải đến ba mươi người! Mà nhiều người nên cũng vui, bình thường nếu có chuyện gì làm nô tỳ cùng các nàng ấy tán gẫu, đánh bài gì đó, thời gian trôi qua cũng rất mau.”

      Lâm Tam Tư trong lòng khỏi khó chịu, Phục Linh là sợ nàng lo lắng nên mới lựa lời dễ nghe như vậy, nàng vốn muốn hỏi Phục Linh rằng có muốn ở lại phủ thái tử hay , nhưng trước mắt Hoắc Dực mới khôi phục được thân phận, nàng muốn mang đến phiền phức cho Hoắc Dực, mà chính nàng lại có năng lực để giữ Phục Linh lại.

      Phục Linh nhìn quanh phòng, hỏi: “Tiểu thư, tiểu công tử đâu rồi, nô tỳ cố ý đến đây để thăm tiểu công tử.”

      Lâm Tam Tư chỉ vào cái nôi ở đằng trước, : “Mới vừa ngủ rồi, Lý tẩu đặt vào trong nôi.”

      Phục Linh lau nước mắt, đứng lên về phía cái nôi, nàng từng tưởng tượng đến lúc tiểu thư sinh hạ hài tử, khi ấy nàng nhất định là người đầu tiên bế đứa bé từ tay bà đỡ, nhất định đối tốt với con của tiểu thư như con đẻ của mình, nhất định ở bên phụng bồi đứa bé lớn lên…Nhưng bây giờ hết thảy đều khác, rất nhiều chuyện chỉ còn trong tưởng tượng.

      “Tiểu thư, nhìn tiểu công tử đáng quá!” Phục Linh cảm thán, dường như ngắm mãi cũng thấy đủ, nước mắt lại chảy xuống.Nàng đưa tay lau nước mắt, lấy khăn lau sạch tay, từ trong ngực lấy ra món đồ, cẩn thận đặt bên cạnh Hoắc Thần Hi: “Nô tỳ có vật gì quý giá, chỉ có thứ này là nô tỳ quý trọng nhất, từ nô tỳ luôn mang theo bên mình, tiểu công tử đừng ghét bỏ nha.”

      “Phục Linh, em làm gì vậy hả?” Lâm Tam Tư thấy vậy tâm bỗng nghẹn lại, thứ Phục Linh đặt bên cạnh Thần Hi chính là miếng ngọc bội mà tổ tiên nhà Phục Linh truyền lại, nó là thứ mà từ sau khi vào Lâm phủ Phục Linh vẫn mang theo bên người. “Đây là thứ cha để lại cho em, sao em lại đưa cho Thần Hi được! Mau lấy về , nếu em muốn tặng tặng thứ khác cũng được.”

      “Tiểu thư, nô tỳ còn thứ gì khác để đưa cả, với lại nô tỳ tâm thích tiểu công tử, vật này ở bên nô tỳ cũng có tác dụng gì, bằng để lại cho tiểu công tử, coi như biểu đạt tâm ý muốn chăm sóc tiểu công tử của nô tỳ.”

      “Phục Linh…”

      Lâm Tam Tư còn định tiếp Lý tẩu trước: “Lâm nương, người thay tiểu công tử nhận lấy tâm ý của Phục Linh nương , tương lai khi tiểu công tử lớn, nếu thấy thích có thể trả lại cho Phục Linh nương cũng muộn, tại coi như là người nhận thay tiểu công tử thôi.”

      Phục Linh cảm kích nhìn Lý tẩu, quay sang : “Tiểu thư, người hãy nhận lấy .”

      Lâm Tam Tư miễn cưỡng đáp ứng, “Nhưng mà phải trước, tương lai khi em sinh hài tử, ngọc bội kia phải đưa lại cho em, thứ tổ tiên để lại, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác được.”

      Phục Linh thầm nghĩ cả đời này nàng sinh con, cho nên liền đáp ứng luôn.Bách Hợp thấy mọi chuyện vui vẻ, liền kéo tay Phục Linh, : “Phục Linh tỷ, tối nay tỷ đừng trở về, vào phòng ngủ với muội , từ khi tỷ , muội đều ngủ mình.”

      “Muội đó, vẫn giống như đứa trẻ chưa lớn vậy.” Phục Linh mắng Bách Hợp, tiếp: “Tiểu thư sinh tiểu công tử rồi, muội được trẻ con như vậy nữa, phải học cách chăm sóc cho tiểu thư và tiểu công tử, biết chưa?”

      Bách Hợp làm nũng đung đưa tay Phục Linh, : “Phục Linh tỷ, muội biết rồi.”

      Phục Linh cưng chiều vỗ tay Bách Hợp, quay đầu với Lâm Tam Tư: “Tiểu thư, còn sớm nữa, nô tỳ phải về đây.”

      Lâm Tam Tư nỡ : “Sao vội vậy?”

      “Tần lão gia cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quản hơi chặt, sợ người của trở về, nên khi đều phải báo trước giờ về cho , nếu về muộn tức giận.”

      Phục Linh thản nhiên , gương mặt tràn đầy nụ cười, nhưng Lâm Tam Tư có thể nhìn ra được là Phục Linh sống ở Tần phủ hề thoải mái, cảm giác khi chạm vào vết chai tay Phục Linh vẫn còn đọng lại, thấy Phục Linh xoay người muốn , nàng bắt đầu cuống lên, sau đó bất chấp : “Phục Linh, ở lại đây , được ?”

      Thân thể Phục Linh chấn động mạnh, cảm xúc vốn thể khống chế trong nháy mắt bị Lâm Tam Tư làm cho sụp đổ.Bách Hợp thấy vậy liền vội vàng cầm khăn tay giúp nàng lau nước mắt: “Phục Linh tỷ ở lại đây , chúng ta cùng nhau hầu hạ tiểu thư và tiểu công tử, giống như hồi xưa khi ở trong phủ, được ?”

      Phục Linh kiên quyết lắc đầu: “Ta thể…”

      “Phục Linh, ta biết cuộc sống của em bây giờ trôi qua tốt, vừa rồi khi cầm tay em ta nhận ra rồi, vết chai dày như vậy, phải là thứ mà người làm thiếp nên có.” Lâm Tam Tư hai mắt nhòa lệ, Lý tẩu vội vàng lau nước mắt cho nàng, giọng khuyên nàng nên rơi lệ, tương lai mắt tốt. “Ban đầu em vào Tần phủ là để dò la tin tức của ta, giờ em tìm được ta rồi, cũng thấy ta sống rất tốt.Nếu cuộc sống của em được như ý, vậy ta hi vọng em có thể ở lại đây.”

      Phục Linh xoay người, khóc : “Tiểu thư…”

      Lý tẩu thấy nước mắt Lâm Tam Tư lại sắp chảy ra, liền vội vàng : “Nô tỳ thấy Phục Linh nương nên ở lại trong phủ thái tử , Lâm nương sau khi sinh tiểu công tử đương nhiên thể thiếu người hầu hạ, mà ngươi từng hầu hạ Lâm nương rồi nên dễ dàng và đáng tin hơn người khác.” Dứt lời, Lý tẩu lại lo lắng dặn dò: “Lâm nương, trong thời gian ở cữ tuyệt đối được rơi lệ, tốt cho thân thể đâu, nếu ra gió lạnh hai mắt cũng dễ chảy nước mắt, còn dễ nhức đầu nữa.”

      Lâm Tam Tư cố gắng khóc nữa, : “Lý tẩu rất đúng, Phục Linh, ta yên lòng để em trở về đó, em hãy lưu lại ! Về phần Tần lão gia bên kia, em cũng đừng lo lắng, ta thử xin điện hạ giúp đỡ nghĩ cách giải quyết.”

      Phục Linh vô cùng tự trách, họ Tần kia mặc dù phải quan lớn gì, nhưng nữ nhi của lại gả cho quan tứ phẩm, nên luôn tận dụng để tác oai tác quái, nếu làm ầm ĩ chuyện này, e là ảnh hưởng tới danh dự của thái tử điện hạ. “Tiểu thư, họ Tần kia phải dạng hiền lành, lại có con rể của làm chỗ dựa, nếu làm to chuyện nô tỳ sợ tốt cho thái tử điện hạ, đến lúc đó liên lụy đến cả tiểu thư và thái tử điện hạ.”

      Lâm Tam Tư vì vừa khóc nên Lý tẩu sợ mặt nàng thoải mái, liền lấy nước ấm giúp nàng lau mặt, nghe Phục Linh vậy cười : “Trong lòng lẫn trong mắt thái tử điện hạ chỉ có mình Lâm nương mà thôi, chỉ cần Lâm nương mở miệng, cần đến quan tứ phẩm, mà đến mười quan tứ phẩm thái tử điện hạ cũng thèm để vào mắt.”

      Phục Linh sớm nghe rằng thái tử điện hạ vô cùng sủng ái tiểu thư, quả đúng là như vậy, trong lòng khỏi hết sức vui mừng.

      Lâm Tam Tư khẽ nhíu mày, về tình về lý nàng thể bỏ mặc Phục Linh, nhưng điện hạ liệu có đáp ứng nàng ? Thái tử điện hạ giúp nàng tìm được Bách Hợp, lại an bài ổn thỏa cho cha mẹ nàng, tìm thầy giáo và thái y cho Tuyên nhi…Mà tất cả mọi chuyện nàng đều được biết trước, điện hạ chỉ yên lặng mà làm, nhưng hôm nay có thêm Phục Linh, điện hạ đồng ý chứ?

      Lâm Tam Tư có chút chắc chắn, nhưng nàng vẫn muốn thử quyết định lần.

      ***

      Bệnh của hoàng hậu nương nương chỉ đến đột ngột mà còn rất nghiêm trọng, thái hậu nương nương ở lại Minh Tâm điện lúc lâu, đến tối muộn mới trở về Phúc Thọ cung.

      “Vừa rồi thấy con ở Minh Tâm điện, ta còn tưởng là con ra ngoài rồi.” Thái hậu nương nương thấy Hoắc Dực chờ ở Phúc Thọ cung khẽ kinh ngạc, “Lần này tính mạng hoàng hậu e rằng khó giữ, phụ hoàng con và cả các hoàng tử đều ở Minh Tâm điện, vậy mà sao con lại chạy đến chỗ của hoàng tổ mẫu? sợ phụ hoàng trách phạt con sao?”

      Hoắc Dực đọc sách, nghe vậy chỉ thờ ơ đáp: “Phụ hoàng vốn là mọi người có thể ở lại trong cung.”

      “Vậy sao? Thế mà thái giám truyền chỉ lại .” Thái hậu nương nương cũng chỉ thuận miệng vậy, cho dù hoàng thượng có hạ lệnh bắt người ta phải ở trong Minh Tâm điện bà cũng có cách bao che cho Hoắc Dực. “Hoàng tổ mẫu có hơi đói bụng, con ngồi cạnh ăn cùng hoàng tổ mẫu .”

      Hoắc Dực dắt thái hậu nương nương tới phòng bên cạnh, tuy khuya nhưng ngự thiện phòng sớm chuẩn bị xong đồ ăn, cung nữ và các thái giám cũng dọn món lên, hầu hạ hai người ăn khuya.

      biết hoàng hậu nương nương bị bệnh gì mà tất cả các thái y trong cung đều chẩn đoán ra.” Thái hậu nương nương nhàng , tuy bà ưa hoàng hậu lắm, nhưng dù sao cũng cùng chung sống thời gian dài, đột nhiên thấy nàng ta nằm giường bệnh, trong lòng bà khỏi có chút khó chịu. “Lần này e là qua khỏi.”

      Hoắc Dực vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu có thể dễ dàng tìm ra bệnh cũng đâu đến mức này.”

      Thái hậu nương nương nghe vậy trong lòng cả kinh, nhìn Hoắc Dực hỏi: “Dực nhi, có phải con điều tra được gì đó rồi ?”

      Hoắc Dực lắc đầu đáp: “Vẫn chưa ạ.”

      “Còn dám vậy.” Thái hậu nương nương đặt đũa xuống, bà bước đến tuổi xế chiều, trải qua hơn nửa đời người, về già lại càng thêm mềm lòng, : “Bản lĩnh của con hoàng tổ mẫu còn biết sao, mau cho hoàng tổ mẫu nghe , có lẽ cứu được hoàng hậu.Hoàng tổ mẫu mặc dù thích nàng ta, nhưng nàng ta nhất định phải ở bên phụ hoàng con cả đời!”

      “Tôn nhi cũng chỉ suy đoán thôi, cho người điều tra rồi.” Hoắc Dực cũng đặt đũa xuống, : “Hoàng tổ mẫu, cho dù tôn nhi có tra ra được chân tướng, mạng của hoàng hậu nương nương cũng thể cứu được.”

      Thanh lãnh đạm của Hoắc Dực càng khiến cho thái hậu nương nương căng thẳng, ra phải bà nghĩ đến chuyện đó, mà là dám nghĩ.Nếu dám ra tay với nữ nhân tôn quý nhất của Nam Dạ quốc, nhất định phải là phát trí mạng, thà rằng đừng hạ độc. “Coi như là số mệnh , nàng ta làm ra những chuyện độc ác như vậy, cũng nên trả lại rồi.”

      Thái hậu muốn lại thôi, lại thấy cung nữ lớn tuổi Lý ma ma vén rèm vào. “Khởi bẩm thái hậu nương nương, thái tử điện hạ, hoa phi nương nương cầu kiến.”

      Thái hậu nghi ngờ hỏi: “Trễ thế này rồi, Hoa phi còn tới là có chuyện gì?”

      Lý ma ma cúi thấp đầu trả lời: “Nô tỳ có hỏi nhưng Hoa phi chỉ là muốn gặp thái hậu nương nương, muốn nhiều lời với người khác.”

      Thái hậu và Hoắc Dực đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cảm giác hơi khác thường.Hoa phi mới được phong phi vào năm ngoái, trừ tướng mạo đoan trang ra có điểm gì đặc biệt, cho nên tiến cung nhiều năm mà vẫn ở chức thấp.Sau nàng ta theo Hiền quý phi, có Hiền quý phi tương trợ nên mới nhận được ân sủng của hoàng thượng, phong làm phi, làm cho cả huynh trưởng trong nhà thăng quan, dần dần có chút quyền uy trong cung, những người có địa vị thấp như quý nhân hay mỹ nhân, thấy nàng ta đều phải e dè nhượng bộ.

      Lúc này Hoa phi lại tới Phúc Thọ cung, còn kín tiếng giữ miệng, đương nhiên phải chuyện bình thường.

      Chuyện của hoàng hậu có thể có liên quan tới Hiền quý phi, mà Hoa phi lại là người của Hiền quý phi, Hoắc Dực suy đoán Hoa phi có thể chính là vì chuyện của hoàng hậu mà đến.

      “Hoàng tổ mẫu, để cho nàng ta vào , Tôn nhi nghĩ nàng ta nhất định là có chuyện quan trọng muốn với người.”

      Thái hậu khẽ cau mày: “Chẳng lẽ là về chuyện của hoàng hậu?”

      “Có phải hay , hoàng tổ mẫu nghe là biết.” Hoắc Dực đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn ra tâm tình: “Bất kể Hoa phi có với người điều gì người cũng đừng tỏ ra kinh ngạc, chỉ cần ra vẻ như biết là được.”

      Thái hậu gật đầu, hồi còn trẻ các văn võ trong triều đều bà là người có chủ kiến, thế mà hôm nay người có chủ kiến như bà vẫn còn bị tôn tử chỉ huy, còn rất tình nguyện mà tiếp thu, nếu để tiên hoàng và những đại thần kia thấy được, e là cười nhạo bà mất!

      Thái hậu phân phó Lý ma ma cho Hoa phi vào, quay đầu lại thấy Hoắc Dực đến triều thất, khỏi : “Dực nhi, con đâu vậy?”

      Hoắc Dực nhàng đáp: “Tam Tư và Hi nhi e là kiên nhẫn chờ đợi, tôn nhi về nhìn cái.”

      Thái hậu cười, sẵng giọng : “Đứa này, hết cách với con, phụ hoàng con mà hỏi tới hoàng tổ mẫu lại phải giúp con rồi.”
      amandatruc, noair, S-hmily64 others thích bài này.

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Ây da, a nhớ c quá ko nhịn đk nên phải chạy về ngay đấy!
      ThiênMinhNgân Nhi thích bài này.

    3. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      <3<3<3<3<3<3(y)(y)(y)(y)(y) thaanks nàng nhiều nhé :yoyo45:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 65
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc Hoắc Dực từ Phúc Thọ cung về đến phủ thái tử là nửa đêm, Lâm Tam Tư mới ngủ bao lâu, Thần Hi nằm trong nôi cũng say giấc.

      Hôm nay Lý tẩu trông đêm, nghe thấy tiếng mở cửa, Lý tẩu lập tức đứng dậy ra xem, vừa thấy Hoắc Dực, chưa kịp mở miệng nghe : “Đừng đánh thức nàng và Thần Hi.”

      Lý tẩu hiểu ý, liền rón rén đóng cửa lại, ra ngoài chờ đợi.

      Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư nằm nghiêng ngủ, dáng vẻ yên bình động lòng người, khóe miệng khỏi nhếch lên cười, thấy vai nàng bị lộ ra khỏi chăn, liền tới đắp lại chăn cho nàng, động tác rất nhàng, sợ đánh thức nàng dậy.

      Nhưng Lâm Tam Tư vẫn tỉnh giấc, vừa mở mắt thấy Hoắc Dực, nàng khỏi cười cái, vươn hai cánh tay trắng nõn ra ôm lấy cổ Hoắc Dực, lẩm bẩm nghịch ngợm : “Điện hạ, biết có phải vì nhớ chàng quá hay mà ta nằm mơ cũng thấy chàng?”

      Hoắc Dực biết là Lâm Tam Tư vẫn mê, tưởng rằng mình vẫn trong mơ, vốn định nhéo mặt nàng, nhưng trong đầu lại bỗng có chủ ý khác, cực kỳ phối hợp cúi người xuống, mùi thơm nhàng và mùi sữa cơ thể nàng lập tức tràn ngập quanh mũi , cánh tay ngọc ngà chà xát cổ , làm cho Hoắc Dực toàn thân vốn lạnh như băng bỗng nóng ran lên.Thấy đôi môi hồng căng bóng của nàng lẩm bẩm, ống tay áo rộng tụt xuống làm lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, khiến hai mắt khỏi híp lại, trong lòng nhộn nhạo thôi, cố gắng kìm nén dục vọng trong cơ thể, cầm lấy hai tay an phận của nàng, gian manh cười : “Nếu nàng còn ngoan ta phạt đấy.”

      “Tay của điện hạ lạnh như băng ấy.” Lâm Tam Tư xong liền kéo tay Hoắc Dực vào trong chăn, lại duỗi tay ra sờ mặt Hoắc Dực, phát mặt của cũng lạnh vô cùng, đột nhiên giật mình trợn trừng hai mắt, chớp chớp vài cái, lúc này mới ngộ ra: “Điện hạ, chàng về sao?”

      Hoắc Dực cố ý nhích tới gần Lâm Tam Tư, cúi xuống vào tai nàng: “Nàng thử xem?”

      Lâm Tam Tư ảo não thôi, đầu óc dần tỉnh táo lại, nghĩ tới hành động của mình vừa rồi, nàng hận thể trốn vào trong chăn để phải đối mặt với Hoắc Dực nữa, nhưng muộn rồi, Hoắc Dực cúi sát người vào nàng, hơi thở thơm mát nhất thời phả quanh mũi Lâm Tam Tư, giây sau môi nàng bị Hoắc Dực chiếm lấy.

      Môi Hoắc Dực hơi lạnh, chạm vào đôi môi mềm mại của Lâm Tam Tư giống như có ma lực, dụ dỗ Lâm Tam Tư tự chủ được mà đáp lại, hai người môi lưỡi dây dưa, Hoắc Dực lúc bá đạo lúc lại dịu dàng, kiên nhẫn chỉ dạy nàng, Lâm Tam Tư cũng lúc thông minh lúc lại ngốc nghếch, nhưng vẫn học tập hết sức nghiêm túc.

      lúc lâu sau, Hoắc Dực mới hài lòng mỉm cười buông Lâm Tam Tư ra, nhìn đôi môi bị hôn mà hơi sưng lên, khỏi khiến trầm thấp cười ra tiếng.

      “Vừa rồi sao điện hạ với ta?” Lâm Tam Tư hai má đỏ hồng, cắn môi xấu hổ : “Ta còn tưởng là mình nằm mơ.”

      Hoắc Dực khẽ cười, kéo chăn lên trước ngực, ngữ điệu vô cùng cưng chiều: “Nếu như vậy sao ta biết được là nàng nhớ ta đến thế nào?”

      Lâm Tam Tư biết mình xong rồi, bộ dạng ban nãy của nàng bị Hoắc Dực lấy ra để trêu chọc cả đời mất thôi. “Điện hạ giễu cợt ta sao?”

      “Sao có thể?” Hoắc Dực ôm eo nàng, chống cằm lên vai thơm của nàng, nhàng : “Hãy tin ta, ta rất vui.”

      Lâm Tam Tư mặc dù cảm thấy mất thể diện, nhưng cũng hề hối hận, ngón tay ở chăn vô thức vẽ vòng tròn, sau đó lại khẽ gãi gãi lên tay Hoắc Dực, ánh mắt bình tĩnh nhìn , : “Điện hạ, chàng có nhớ Phục Linh người cùng Bách Hợp theo ta từ ?”

      Hoắc Dực nhướn mày gật đầu: “Nhớ.”

      “Hôm nay ta mới gặp em ấy, tại cuộc sống của em ấy trôi qua tốt chút nào.Ban đầu em ấy vì muốn dò la tin tức của ta nên mới bất đắc dĩ gả cho Tần lão gia, trở thành thiếp của .Tần lão gia có mười mấy người thiếp, nhưng cuộc sống của em ấy lại rất khổ cực, ta muốn để em ấy trở về đây hầu hạ ta, được ?”

      Lâm Tam Tư lần đầu tiên cầu xin Hoắc Dực, biết vì sao mà trong lòng có chút bất an, mặc dù trước đó nàng suy nghĩ rất lâu, cũng may chuyện của Phục Linh cũng tính là lớn lắm, con rể của Tần lão gia có biết chuyện chăng nữa cũng dám đắc tội với Hoắc Dực, mà Tần lão gia tuổi cao, quý phủ lại có nhiều thê thiếp như vậy, thiếu mất Phục Linh cũng chẳng sao cả, cho nên sau khi suy tính lại, nàng mới quyết định với Hoắc Dực.

      Hoắc Dực nhìn đôi mắt long lanh của Lâm Tam Tư, lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt này, có ấn tượng rất sâu đậm.Trải qua bao nhiêu chuyện, đôi mắt này thủy chung vẫn hề thay đổi, khiến cho muốn bảo vệ nàng, thương nàng.

      “Hai mắt của nàng đỏ hoe lên là vì chuyện này sao?” Hoắc Dực buồn bực , Lâm Tam Tư nghe thấy biết là giận rồi.

      Lâm Tam Tư cúi đầu, vốn nàng cứ nghĩ là tối nay Hoắc Dực trở về, nên chỉ qua loa lau nước mắt rồi ngủ, tại trong lòng hối hận quá, sớm biết vậy nên chườm mắt chút, như thế bị Hoắc Dực phát ra.

      “Đúng vậy.” Lâm Tam Tư nghĩ chút rồi cười : “Điện hạ từng nghe qua câu này chưa?”

      Hoắc Dực thương nhìn Lâm Tam Tư, “Câu gì?”

      “Là câu ‘đồng hương gặp lại, nước mắt lưng tròng’.” Lâm Tam Tư tựa đầu lên ngực Hoắc Dực, cười : “Ý là ở nơi xa lạ, gặp được người quen khóc, huống chi người ta gặp lại là Phục Linh, em ấy lớn lên cùng ta, tránh được mà xúc động.”

      Hoắc Dực: “…”

      Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực đáp lại, liền hỏi: “Điện hạ sao vậy?”

      “…”

      Lâm Tam Tư cứ nghĩ là Hoắc Dực ngủ thiếp mất rồi, liền từ trong ngực ngẩng đầu lên, ai ngờ lại thấy ánh mắt của Hoắc Dực trầm nhìn nàng, khiến trong lòng nàng cả kinh, biết là mình sai điều gì.

      “Ở nơi xa lạ?” Hoắc Dực nhàng nâng cằm Lâm Tam Tư lên, môi mỏng mím chặt lại, thái độ cao ngạo ai bì nổi, hơi thở cũng theo đó mà lạnh như băng. “Ý nàng nơi này của ta là nơi xa lạ ư?”

      Lâm Tam Tư lúc này mới biết là mình sai rồi, liền vội vàng giải thích: “ phải phải, ý ta phải vậy, ta chỉ ví dụ thôi mà, bởi vì vừa rồi điện hạ hỏi ta sao mắt lại đỏ, nên ta mới thế thôi.”

      Hoắc Dực nhướn mày, ranh mãnh cười : “ bằng ta cũng lấy ví dụ nhé?”

      Lâm Tam Tư cảm thấy có gì đó ổn, liền lắc đầu : “ được.”

      “Hửm?”

      “…Được.”

      “Nếu như con sói đói bụng mà nhìn thấy con dê béo làm gì?”

      Lâm Tam Tư trả lời rất dứt khoát: “Ăn nó.”

      “Đúng vậy.” Hoắc Dực nghiêm túc gật đầu, còn kèm theo biểu tình tán thưởng, tiếp theo liền tà mị cười: “Vậy để ta cho nàng biết, con sói đó chính là ta, còn nàng là con dê béo kia.”

      Lâm Tam Tư tỏ vẻ phục : “Điện hạ, ta mập mà.”

      “Ta chỉ ví dụ thôi mà.”

      Lâm Tam Tư: “…” Điện hạ, vừa rồi là ta vô ý, nhưng chàng đây là cố tình biết chưa hả? Vậy mà cũng dám công kích lại người ta!

      Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư tức giận đến trợn mắt, liền véo má nàng, cười : “Ta thích nàng như vậy, gầy béo, rất vừa vặn.”

      ***

      Lâm Tam Tư lúc tỉnh lại trời sáng rồi, giường thấy bóng dáng của Hoắc Dực, nhưng hơi ấm gối nhắc cho nàng biết là tối qua Hoắc Dực quả trở lại.Đứng lên nhìn Hi nhi say sưa ngủ trong nôi, nàng liền cười : “Hi nhi, con ngủ cả đêm rồi mà vẫn chưa thấy đói sao?”

      Lúc Lâm Tam Tư rửa mặt ăn sáng xong Thần Hi mới chậm rãi mở mắt, khóc quấy, chỉ lẳng lặng nằm trong nôi chờ Lâm Tam Tư cho bú.Sức ăn của Thần Hi rất tốt, mỗi lần đều bú lâu, sau đó phải rất lâu mới thấy đói.Lý tẩu cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng chưa từng thấy đứa bé nào giống như tiểu công tử, khác biệt so với những đứa bé bình thường!

      Mặt trời lên cao, nhưng vì là mùa đông nên vẫn thấy ấm áp hơn là bao, Lâm Tam Tư mặc áo kín rồi tựa vào cửa phơi nắng, trong lòng còn suy nghĩ chuyện đêm qua, sau khi với Hoắc Dực về chuyện của Phục Linh xong, Hoắc Dực cự tuyệt, nhưng cũng chưa đồng ý, vậy ý chàng là gì đây? Chờ tối nay chàng trở lại, nàng nhất định phải hỏi lại cho ràng.

      Lâm Tam Tư vừa nghĩ xong liền thấy Tống Cảnh Ngưỡng dẫn lão nhân về phía nàng, người kia dường như bị kinh ngạc ít, bước còn hơi run rẩy, lúc còn cách Thanh Lan Uyển đoạn, Tống Cảnh Ngưỡng liền đá mạnh lên chân người kia cái, người kia lập tức khuỵu chân quỳ mặt đất.

      Tống Cảnh Ngưỡng bước nhanh vào Thanh Lan Uyển, hành lễ rồi : “Lâm tiểu thư, điện hạ phân phó cho thuộc hạ đưa người này tới, giao cho người xử lý, người xem xem muốn làm thế nào với ?”

      “Giao cho ta sao?” Lâm Tam Tư ngạc nhiên hỏi, vừa lúc Phục Linh bưng điểm tâm tới rồi nhìn về phía Tống Cảnh Ngưỡng, dọa cho nàng sợ đến mức suýt đánh rơi mâm. “Tiểu thư, người quỳ kia chính là Tần lão gia.”

      ra là .”

      Lâm Tam Tư cuối cùng cũng hiểu, khỏi cười tiếng, xem ra Hoắc Dực chỉ đáp ứng mà còn bảo Tống Cảnh Ngưỡng đưa người tới đây luôn, mặc cho nàng xử trí, đây là để cho nàng có cơ hội cáo mượn oai hùm sao? Có thái tử điện hạ bảo vệ, cảm giác là tốt! “Phục Linh, điện hạ đồng ý để em ở lại phủ thái tử rồi, bảo Tống thị vệ bắt Tần lão gia đến đây cũng là thay em làm chủ, em muốn xử lý thế nào cũng được, ta nhúng tay vào.”

      Lâm Tam Tư sở dĩ yên tâm dám đem Tần lão gia giao cho Phục Linh xử trí, chính là vì nàng tin tưởng với nội tâm lương thiện của Phục Linh, em ấy ra tay độc ác, Lâm Tam Tư cũng muốn làm ra chuyện gì liên quan đến tính mạng.

      Phục Linh từ từ tới trước mặt Tần lão gia, vốn là người khiến cho nàng sợ hãi phải làm theo ý , thể hiểu được là sao nàng có thể chịu được đến ngày hôm nay, có lẽ ý niệm quyết phải tìm được tiểu thư khiến nàng kiên trì chống đỡ được.

      Phục Linh cực kỳ căm hận Tần lão gia, cả ngày lẫn đêm đều hận thể chém chết , nhưng nàng lại nghĩ đến tiểu thư, còn có tiểu công tử nữa, dáng vẻ ngây thơ đáng của tiểu công tử lên trong đầu nàng, khiến nàng từ bỏ suy nghĩ muốn giết .

      “Mấy tỷ muội trong phủ, nếu có ai muốn ngươi hãy cho người ta ít bạc để người ta , còn nếu có ai muốn ở lại, ta quản nữa.” Phục Linh lạnh lùng nhìn Tần lão gia, tại khóc lóc cầu xin tha thứ, khiến nàng càng thêm chán ghét. “Ngươi .”

      Lâm Tam Tư tuy nhúng tay vào, nhưng cũng khá hài lòng với cách xử trí của Phục Linh, nàng biết Phục Linh của ngày xưa trở lại rồi, liền nhàng cầm tay Phục Linh, : “Mọi chuyện đều qua rồi, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu .”

      Phục Linh cười đáp: “Vâng.”

      Chuyện của Phục Linh giải quyết xong, nhiệm vụ của Tống Cảnh Ngưỡng coi như hoàn thành, việc này đối với chỉ là chuyện , nhưng lại rất tốn thời gian.Điện hạ ràng bảo chuyện của hoàng hậu mới là khẩn cấp, thế mà cứ luôn sai làm mấy chuyện khác, chuyện của phủ thái tử giải quyết xong, lại phi ngựa tới chỗ Hà Tất Kỳ bàn bạc, sau đó lại cùng nhau đến gặp Hoắc Dực, chờ lúc tới được chỗ Hoắc Dực đến trưa rồi.

      Hoắc Dực chờ ở Phúc Thọ cung, thấy bọn họ liền : “Hiệu suất quá chậm.”

      Tống Cảnh Ngưỡng trong lòng vô cùng ủy khuất, nếu phải giải quyết chuyện truyền tin cho Lâm nương, rồi lại xử lý tên Tần lão gia kia trước chuyện của hoàng hậu nương nương sớm điều tra xong rồi!

      Hà Tất Kỳ vẫn làm như có chuyện gì, vẫn đứng thẳng tắp nghiêm trang, khiến cho Tống Cảnh Ngưỡng càng thêm ấm ức, : “Điện hạ, thuộc hạ phải vì giúp Lâm nương mà…”

      Lời còn chưa hết bị ánh mắt giết người của Hoắc Dực nhìn, khiến sợ hãi nuốt xuống, bắt chước Hà Tất Kỳ đứng ngay ngắn lại.

      Hoắc Dực lạnh lùng nhìn Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng cái, sau đó mới trầm giọng : “Ta chỉ quan tâm đến kết quả, các ngươi điều tra đến đâu rồi?”
      amandatruc, S-hmily, lêthanh900964 others thích bài này.

    5. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      Tống này ngốc đấy cứ chọc giận Hoắc hoài a đáng đời suốt ngày bị phạt :yoyo67:. thanks nàng edit nhé <3<3<3<3<3
      Nguyen Loc Ha, NGÂN TRÚCNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :