1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất (Full 116C - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 63.2
      Edit: Ngân Nhi

      Hai người vừa bước vào cửa Thanh Lan Uyển thấy Lý tẩu đỡ Lâm Tam Tư đứng đợi sẵn ở đó, bởi vì Hoắc Dực liên tục dặn dò nên Lâm Tam Tư dám làm trái lời , cho nên nàng liền đứng bên trong để tránh gió, y phục mặc người cũng rất dày dặn, lo bị lạnh.Nhưng dù có vậy lúc Hoắc Dực nhìn thấy nàng, ánh mắt vẫn khỏi trầm xuống.

      “Tam Tư cung nghênh thái hậu nương nương giá lâm.”

      Lâm Tam Tư dịu dàng cười với thái hậu nương nương, đến khi ánh mắt nàng dời đến chỗ Hoắc Dực, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của , lòng nàng chợt rét run, thầm nghĩ thôi xong rồi, nàng nghe lời Hoắc Dực…nên Hoắc Dực giận rồi.

      Nhưng dù sao người tới cũng là thái hậu nương nương, là hoàng tổ mẫu của Hoắc Dực, nếu nàng là nữ nhân của Hoắc Dực, làm sao có thể nằm giường chờ thái hậu nương nương đến thăm chứ!

      “Mau đứng dậy mau đứng dậy.” Thái hậu nương nương thả tay Hoắc Dực ra rồi vội vàng tới đỡ Lâm Tam Tư, : “Mới vừa sinh con xong, sao lại xuống giường rồi, mau trở về nghỉ ngơi .”

      Lâm Tam Tư định lên tiếng lại thấy Hoắc Dực lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt mang ý ra lệnh cho phép cự tuyệt, môi mím chặt lại thành đường thẳng.Nàng bèn ngoan ngoãn đáp: “Đa tạ thái hậu nương nương.”

      Bách Hợp dắt Lâm Tam Tư lên giường, để nàng nằm dựa nửa người, Lý tẩu bế Thần Hi đến, cậu nhóc mới ăn no nên bây giờ say sưa ngủ, bỗng nhiên bị người ta bế lên rồi chuyển vào vòng ôm xa lạ, chân mày nho còn hơi nhíu lại.Thái hậu nương nương nhìn mà vui mừng khôn xiết, : “Dực nhi, đứa này cực kỳ giống con hồi , lông mày, ánh mắt, cái mũi này, quả là giống con như đúc!”

      Hoắc Dực nhếch môi, trầm giọng : “Hoàng tổ mẫu, Thần Hi là con của tôn nhi.”

      “Hoàng tổ mẫu đương nhiên biết đây là hài tử của con, chứ sao hoàng tổ mẫu phải vội vàng từ trong cung đến đây làm gì?!” Thái hậu nương nương nhìn đứa bé xíu trong lòng, nước da của Thần Hi là thừa hưởng từ Lâm Tam Tư, trắng trẻo hồng hào, ngũ quan đa phần đều giống Hoắc Dực, tuy còn nhưng nét nào ra nét đấy. “Đúng là quá giống, hoàng tổ mẫu đứng ở đây, cảm thấy như được trở lại hơn hai mươi năm về trước, khi đó con mới sinh ra, hoàng tổ mẫu cũng bế con như thế này.”

      “Thái hậu nương nương, Tam Tư cảm thấy chỉ có tướng mạo là giống thôi đâu, mà ngay cả tính tình cũng rất giống với điện hạ!”

      như vậy mà nhìn ra được tính cách rồi sao?” Thái hậu nương nương hoài nghi hỏi, cúi đầu đúng lúc nhìn thấy Thần Hi chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen to tròn lúng liếng nhìn bà cái, xong lại bình tĩnh nhắm mắt lại.Thái hậu nương nương trong lòng vui mừng, : “Đúng là giống , nhìn thấy ai gia mà chẳng sợ hãi chút nào, tính cách này trừ Dực nhi ra còn có ai giống được nữa!”

      Nghe thái hậu xong, tất cả mọi người trong phòng đều bật cười, chỉ có Hoắc Dực là dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Tam Tư.Nàng có thể là vì cười hơi dùng sức nên làm bụng dưới đau, mới cười mấy tiếng cau chặt mày, nét mặt có hơi mất tự nhiên.

      Hoắc Dực tới, tay ôm lấy nàng, dịu dàng hỏi: “Nàng sao vậy?”

      Lâm Tam Tư thấy thái hậu nương nương chỉ lòng để ý đến Thần Hi chứ chú ý bên này, trong phòng thở phào nhõm, mỉm cười với Hoắc Dực, khẽ đáp: “Vừa rồi lúc cười làm động đến vết thương, hơi đau chút, có chuyện gì đâu, ta chú ý chút là được, điện hạ cần lo lắng.”

      Hoắc Dực thản nhiên : “Nếu vậy mấy ngày tới cho phép nàng cười nữa.”

      Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, thấy dáng vẻ của giống như giỡn, khỏi buồn rầu : “Điện hạ, cười là việc thể khống chế được, sao có thể cười là cười được chứ?”

      Hoắc Dực hỏi ngược lại: “Sao lại thể?”

      Nhìn gương mặt Hoắc Dực, Lâm Tam Tư phản ứng kịp, chẳng lẽ phải như vậy sao? Nàng nhớ trước đây khi nàng mới vào phủ, Hoắc Dực hầu như chẳng cười được mấy lần, thế mà dạo gần đây lại cười rất nhiều. “Được rồi, ta cố gắng.”

      Hoắc Dực mím môi cười, nét mặt cao ngạo có thêm chút dịu dàng, giúp nàng vén lọn tóc ra sau tai, hề để tâm đến những người khác trong phòng, trong mắt chỉ có mình Lâm Tam Tư, nhàng : “Còn đau ?”

      Lâm Tam Tư hơi ngượng khi được Hoắc Dực ôm, cúi đầu : “ đau nữa, chỉ mới vừa rồi đau chút thôi.”

      Thái hậu nương nương ngắm Thần Hi mãi mà , quay đầu lại thấy Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư, nụ cười trong ánh mắt càng thêm ràng.Bà phải là người có tư tưởng phong kiến lạc hậu, chỉ mong rằng con cháu được hạnh phúc mỹ mãn, bên nhau trọn đời là đủ.

      Thái hậu nương nương dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý tẩu và mọi người, sau đó lặng lẽ bế Thần Hi ra khỏi phòng, để lại Hoắc Dực và Lâm Tam Tư ở riêng với nhau.

      Hoắc Dực mặc dù thèm để tâm đến cái nhìn của người bên cạnh, nhưng nghĩ đến cảm nhận của Lâm Tam Tư, sợ Lâm Tam Tư thẹn thùng.Cho nên vừa nãy khi hoàng tổ mẫu và mọi người ở trong phòng, chỉ lặng yên ngồi ôm nàng thôi, giờ người trong phòng đều hết sạch, cũng thèm kiêng kỵ gì nữa, muốn làm gì làm rồi.

      Hoắc Dực nắm lấy cái cằm trắng mịn của Lâm Tam Tư, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, hờ hững : “Tại sao nghe lời ta?”

      Lâm Tam Tư mở to mắt nhìn Hoắc Dực, đáp: “…Người tới là thái hậu nương nương mà.”

      “Vậy sao? Hoàng tổ mẫu bao giờ để tâm đến mấy chuyện này.”

      “Thái hậu nương nương để tâm, nhưng mà…” Lông mi dài của nàng khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, dáng vẻ khả ái động lòng người. “Nếu để cho người ta biết được, điện hạ biết dạy dỗ người, ta muốn điện hạ mất thể diện.”

      Hoắc Dực thoáng rung động, ra nàng để ý gió rét, kiên trì muốn ra cửa nghênh đón hoàng tổ mẫu là vì chuyện này! Hoắc Dực tiếng động thở dài, cúi xuống hôn lên đôi môi mọng của nàng, môi lưỡi dây dưa, : “Ngốc, ta có nàng rồi, còn quan tâm miệng lưỡi thiên hạ làm gì.”

      Lâm Tam Tư tiếp đó bị Hoắc Dực hôn đến thở nổi, muốn đưa tay đẩy ra, nhưng mà khí lực của đối phương ràng hơn nàng quá nhiều, nên tay nàng vừa mới đưa lên bị giữ chặt lấy.

      Hoắc Dực buông đôi môi mềm của Lâm Tam Tư ra, nghiêng người để nàng dựa vào mình, ngón trỏ quyến luyến đặt lên môi nàng, trêu chọc : “Mới ngày luyện tập mà kiên trì nổi rồi hả?” Giọng mang theo quyến rũ mê hoặc, nhất thời khiến Lâm Tam Tư choáng váng.

      Lâm Tam Tư quay đầu , xấu hổ : “Thái hậu nương nương vẫn còn ở trong phủ đó!”

      “Nàng đừng ngại, hoàng tổ mẫu còn mong nàng sinh thêm cho người chắt nữ nữa đấy.”

      Lâm Tam Tư giơ nắm đấm yếu ớt đánh lên ngực Hoắc Dực, “Điện hạ!”

      Hoắc Dực cầm tay nàng, : “Nàng nghỉ ngơi tốt chưa?”

      Lâm Tam Tư hiểu ý , hỏi: “Làm gì?”

      Hoắc Dực hai mắt sáng rực nhìn nàng, : “Chi bằng ta đem mấy ngày nghỉ tập bù lại lần, phải chăm chỉ luyện tập mới được.”

      Lâm Tam Tư: “…” phải muốn nàng phải nghỉ ngơi tốt sao?

      ***

      Thái hậu nương nương rất thích chắt trai Hoắc Thần Hi, mặc dù phần lớn thời gian Tiểu Thần Hi đều nhắm mắt ngủ, nhưng bà cũng thèm để ý, chỉ cần được ngồi ở bên nôi ngắm Thần Hi là được rồi, ngắm đến mấy canh giờ cũng chán, đến khi trời tối rồi vẫn chưa muốn trở về.

      Nếu phải ở trong cung truyền ra tin tức hoàng hậu nương nương đột nhiên hộc máu ngất xỉu, e là thái hậu nương nương còn tính ngủ luôn ở phủ thái tử rồi.

      Hoắc Dực mặc dù liên quan đến hoàng hậu nương nương, nhưng dù sao cũng là thái tử, xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải trình diện, lập tức dặn dò Lý tẩu và hạ nhân hầu hạ Lâm Tam Tư, sau đó cùng thái hậu nương nương đến hoàng cung.

      Cả hậu cung lúc này vô cùng náo loạn, xui xẻo nhất ai khác chính là những thái y của thái y viện, sáng sớm vừa mới bị thái tử điện hạ khiển trách xong, cũng may là mẹ tròn con vuông, phủ thái tử thuận lợi sinh hạ hoàng trưởng tôn, các thái y còn được ban thưởng.Nào ngờ đến tối hoàng hậu nương nương lại xảy ra chuyện, buổi tối cứ hộc máu ngừng, sau lại hôn mê bất tỉnh, mặc dù nghi ngờ là bị trúng độc, nhưng nhất thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân trúng độc, nên đám thái y lại tiếp tục bị Lương vương mắng xối xả.

      Dù sao hậu cung cũng là nơi dành cho nữ quyến, cho nên lúc Hoắc Dực đến nơi cũng chỉ cùng mấy vị hoàng tử khác đứng ở tiền điện chứ vào trong, mấy vị hoàng tử đều quây quanh Lương vương để an ủi , duy chỉ có Hoắc Dực là lạnh lùng đứng trong điện lời, mọi người đều biết xưa nay vốn là người lãnh đạm, cho nên ai dám lên tiếng trách móc.

      Ninh vương cũng ở trong đám hoàng tử kia để an ủi, mẫu phi của là Hiền quý phi luôn luôn bất hòa với hoàng hậu nương nương, vì tranh giành tình cảm mà nỗi oán hận chất chứa lâu, cho nên và Lương vương cũng vì thế mà bị ngăn cách, cộng thêm việc cả hai đều tranh đoạt ngôi vị thái tử nên càng thêm đối địch.Lần này thái độ lại khác thường khiến cho người ta nghi ngờ, ngay cả mẫu phi Hiền quý phi của cũng khác hẳn với thường ngày, nghe tin hoàng hậu nương nương hôn mê, liền dẫn các phi tử ở hậu cung tới thăm, như thể là tỷ muội thân thiết vậy.

      Hoắc Dực lạnh lùng nhìn đám người giả tạo trước mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, sau đó ra khỏi Minh Tâm điện, đến Phúc Thọ cung của thái hậu.

      là mùa đông, lại là đêm khuya nên nhiệt độ xuống mức cực thấp, lớp đá cuội đường lạnh lẽo đến rợn người, trừ Tống Cảnh Ngưỡng ra Hoắc Dực cho ai theo, hai người trước sau về phía trước.

      Tống Cảnh Ngưỡng vừa vừa siết chặt lấy áo choàng, lại thấy Hoắc Dực sắc mặt vẫn bình thản, tựa hồ hề lạnh chút nào.

      “Điện hạ, người lạnh sao? Thuộc hạ vẫn nên gọi người vác kiệu đến hơn, còn đoạn đường nữa mới tới Phúc Thọ cung.”

      cần.” Hoắc Dực , làn khói trắng phả ra từ miệng, lông mày nhướn lên, phân phó: “Ngươi cần theo ta nữa, báo cho Hà Tất Kỳ , sau đó chia nhau ra điều tra hành tung gần đây của Ninh vương và Hiền quý phi, xem bọn họ từng tiếp xúc với ai.” Dừng chút lại : “Điều tra cả An vương mới trở về kinh nữa.”

      “Điện hạ hoài nghi chuyện của hoàng hậu nương nương có liên quan đến bọn họ sao?” Tống Cảnh Ngưỡng : “Chuyện này hợp lý lắm, Hiền quý phi và hoàng hậu nương nương có mối thù nhiều năm, nhưng nếu lựa chọn hạ thủ lúc này có phải rất thiếu thông minh hay ?”

      Hoắc Dực bình tĩnh : “Ta đoán nguyên nhân là do Hi nhi.”

      “?” Hi nhi? Tống Cảnh Ngưỡng càng hồ đồ hơn, : “Tiểu công tử? Nhưng sáng nay tiểu công tử mới ra đời mà? Còn chưa biết chuyện nữa!”

      Hoắc Dực cười lạnh : “Ta được giải trừ lệnh cấm, khôi phục thân phận thái tử, Lương vương có hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, lại chịu trách nhiệm cai quản đất nước, Hiền quý phi tuy được phụ hoàng sủng ái, nhưng thân thể phụ hoàng ngày lụn bại, sáng nay khi ta gặp, phụ hoàng yếu lắm rồi.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng, tiếp: “Ngươi cảm thấy giờ, ai là người yếu thế nhất?”

      “Tất nhiên là Ninh vương.” Tống Cảnh Ngưỡng cũng là người thông minh, Hoắc Dực thế hiểu rồi, suy nghĩ chút, trong lòng lại càng thông suốt hơn. “Ý của điện hạ là, Ninh vương lựa chọn động thủ lúc này, là hành động vội vã bất đắc dĩ. tại tình thế nguy cấp, giữa người và Lương vương, phải diệt trừ người, mà người mới được bỏ lệnh cấm, vừa sinh hoàng trưởng tôn, là tiêu điểm của Nam Dạ quốc lúc này, cho nên thể xuống tay với người được, chỉ có thể ra tay với Lương vương.Còn đối với Lương vương, chỉ cần hoàng hậu nương nương ngã xuống, Lương vương cũng thể trụ được.”

      Ánh mắt của Hoắc Dực lộ ra hung ác, con ngươi còn tối hơn cả màn đêm: “Ngươi vẫn chưa đến mức quá ngốc.”

      Tống Cảnh Ngưỡng gãi đầu : “Còn phải vì theo điện hạ lâu năm hay sao.”

      Hoắc Dực liếc Tống Cảnh Ngưỡng cái, khiến lập tức biết điều đứng ngay ngắn lại.

      Hoắc Dực phân phó: “ , thời gian cấp bách, chúng ta phải điều tra ra chân tướng việc trước Ninh vương.”

      “Ninh vương cũng điều tra sao? ràng là người đứng sau mọi chuyện, vậy còn điều tra cái gì?”

      Hoắc Dực cười lạnh, : “ điều tra làm sao dám xuất trước mặt phụ hoàng nữa? ta sao có thể bỏ qua cơ hội được diễn trò như vậy.” Mà Hoắc Dực cũng thể nào lãng phí cách vô ích hảo ý của Ninh vương và Hiền quý phi được, chuẩn bị phần đại lễ để tặng cho hai người họ rồi!

      Cằm của Tống Cảnh Ngưỡng như sắp rớt ra khỏi miệng: “Điện hạ, người cho thuộc hạ biết , lúc bọn họ làm ra những chuyện này, có phải người vẫn luôn đứng bên nhìn hay ?”

      “Đừng nhảm.” Hoắc Dực lườm Tống Cảnh Ngưỡng, : “ nhanh , chậm trễ ta phế ngươi.”

      Tống Cảnh Ngưỡng thu hồi nét mặt cười đùa, : “Thuộc hạ tuân chỉ, điện hạ hãy yên tâm.”

      Tống Cảnh Ngưỡng vừa xoay người rời lại bị Hoắc Dực gọi lại.

      “Quay lại .”

      Tống Cảnh Ngưỡng lại hấp tấp chạy về, thở hổn hển hỏi: “Điện hạ, còn chuyện gì nữa sao?”

      Hoắc Dực chắp tay sau lưng, bóng dáng cao gầy dưới ánh trăng trông càng thêm cao ngạo, sườn mặt cực kỳ tuấn, giọng nhàng hơn vừa rồi rất nhiều. “Trước tiên ngươi hãy vào phủ chuyến, truyền lời của ta dặn nàng ngủ sớm, cần chờ ta.”

      Tống Cảnh Ngưỡng: “…”

      Vừa rồi ai mới là phải khẩn cấp điều tra Ninh vương và Hiền quý phi đó? tại lại bảo quay về phủ thái tử truyền lời là thế nào? Điện hạ người là…Phân chuyện gì quan trọng hơn sao? thể phân phó người khác à?

      Thấy Tống Cảnh Ngưỡng vẫn đứng im tại chỗ, Hoắc Dực lại lạnh lùng lườm , trầm giọng : “Muốn ta phải cùng ngươi hả?”

      “…” Tống Cảnh Ngưỡng bị dáng vẻ lạnh lùng và ngữ điệu băng giá của Hoắc Dực làm cho rét run, vội vàng đáp: “ cần, thuộc hạ lập tức ngay.”
      amandatruc, S-hmily, lêthanh900966 others thích bài này.

    2. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      <3<3<3<3<3thanks nàng nhé :yoyo45:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Mừng nàng trở lại
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ôm hôn thắm thiết ... moahhhhhh. thương nàng ghê. hihi
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chết cười bạn Tống Cảnh Ngưỡng bị điện hạ làm cho đơ rồi.
      thuytNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :